1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhi tử dị năng của mẫu thân hỏa thần - Khương Lê

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23: Mỗi người nửa

      Diệp Tô mặt đầy hắc tuyền. ra trong mắt nàng, ta chỉ là tên đánh ngựa thôi sao?

      “Này, xa phu, tại sao ngươi lại đến chỗ này? Ngươi đến hỗ trợ ta hay là ám sát ta?” Vân Liệt Diễm nằm nhuyễn tháp, đồ ăn cũng chưa ăn hết chạy tới bên cạnh Diệp Tô, khí khái vỗ vỗ bờ vai .

      “Vân tiểu thư, ta đến là để giết ngươi!” Khóe miệng Diệp Tô co rút.

      “Wow! như vậy ngươi chính là kim bài sát thủ “Mạt Nhật”! Ngươi tên gì?” Con mắt Vân Liệt Diễm loé sáng. Kim bài sát thủ nha, đây chính là địa vị tương đương với nàng lúc trước, nhưng nàng rất ít khi phải nhận nhiệm vụ.

      Mộc Miên đứng bên đổ mồ hôi lạnh.

      “Tại hạ gọi Diệp Tô” Diệp Tô bất đắc dĩ gật đầu. cũng ngờ Vân tiểu thư phát ra mình. Theo lý thuyết, nàng căn bản có chút nội công nào, mà cũng giấu khí tức của mình, nàng có khả năng phát ra . Chủ tử muốn cho Vân tiểu thư nếm chút khổ, nhưng với tình hình tại, động thủ thế nào đây?

      “Quá đẹp trai, quá xuất sắc rồi!” Vân Liệt Diễm vỗ tay, tay bắt lấy cánh tay Diệp Tô, hai mắt toả sáng rực rỡ, làm người ta xấu hổ, mặt đỏ tim đập: “ như vậy, trăm vạn lượng hoàng kim kia là ngươi thu đúng ?”

      Diệp Tô lần nữa gật đầu, nghĩ nghĩ, lại lắc đầu. Quả là có qua tay , nhưng tiền giao cho chủ tử rồi. Bọn nghe theo chủ tử, cho nên tiền nhận được từ nhiệm vụ đều giao cho chủ tử cả.

      “Ngươi muốn giết ta?” Vân Liệt Diễm mở to hai mắt, mang theo vài phần nghịch ngợm.

      Diệp Tô tranh thủ thời gian lắc đầu. Nếu giết nàng... chủ tử nhất định phế luôn!

      Tuy có miệng lưỡi trơn tru như Diệp Phi, luôn thấu hiểu tâm tư chủ tử, nhưng chủ tử đối xử với Vân tiểu thư đặc biệt như vậy, cũng có mù mà nhìn thấy.

      “Nha… Tiểu Tô Tô, ta biết ngay ngươi là người tốt, nhất định giết ta mà” Vân Liệt Diễm kéo Diệp Tô ngồi xuống “Nào Tiểu Tô Tô, ngồi xuống , được khách khí với tỷ tỷ đó. Sau này có chuyện gì cứ đến tìm tỷ tỷ. Cho dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, ta tuyệt đối nghĩa bất dung từ”

      “Ách, Vân tiểu thư...” Diệp Tô há hốc mồm. muốn nhưng lại thôi, lý giải được tư duy của vị Vân tiểu thư này.

      “Tiểu Tô Tô, ngươi kết hôn chưa? Ặc, phải, là ngươi thành thân chưa?” Vân Liệt Diễm đánh gãy lời của Diệp Tô, khiến cho có cơ hội mở miệng.

      Mặt Diệp Tô lên tia đỏ ửng. là sát thủ, làm sao có thể thành thân được? Vân tiểu thư hỏi đùa hơi quá...

      “Vân tiểu thư, tại hạ… tại hạ là sát thủ, thể thành thân” Diệp Tô cúi đầu xuống, chuẩn bị đứng dậy. vẫn nên ở chỗ này mà ngây người.

      “Ai nha, Tiểu Tô Tô, ngươi sao lại dễ dàng thẹn thùng như vậy?” Ngón tay trắng nõn của Vân Liệt Diễm xẹt qua mái tóc dài của Diệp Tô, khiến cho Mộc Miên đứng bên nổi da gà toàn thân.

      Mộc Miên còn chưa mở miệng cảm thấy ánh mắt mập mờ rơi người mình. Ngẩng đầu lên, rơi vào mắt nàng là cảnh tiểu thư nhà minh thân mật lôi lôi kéo kéo tay áo Diệp Tô.

      “Tiểu Tô Tô à, sau này ta chính là tỷ tỷ ruột của ngươi. Hôn của ngươi, tỷ tỷ ta lo liệu. Ngươi thu nhiều bạc như vậy mà cũng giết ta, ta rất cảm động”

      “Vân tiểu thư, ra...” Diệp Tô muốn là… ra chủ tử cho giết nàng.

      “Tiểu Tô Tô à, đây là Mộc Miên, từ nàng và ta nương tựa lẫn nhau mà lớn lên, ngươi xem có xinh đẹp ? Thế nào, có thích hay ? Nếu ngươi thích, ta đem nàng gả cho ngươi luôn. Tiểu Tô Tô, ngươi có thể chăm sóc nàng tốt, đây chính là tỷ muội tốt của ta đó”

      Vân Liệt Diễm túm lấy Mộc Miên, đem tay Mộc Miên nhét vào tay Diệp Tô, nôn nóng : “Tiểu Tô Tô à, ta đem Mộc Miên giao cho ngươi. Về phần sính lễ, ta cũng đòi hỏi gì nhiều. Vân Mộng Dao cho ngươi trăm vạn lượng hoàng kim, ta lấy nửa là được rồi. Dù sao tiền thu vào cũng có trả lại”

      “Tiểu… Tiểu thư...” Mộc Miên mặt đầy hắc tuyền, thẹn thùng cũng chẳng cần quan tâm nữa. Nàng sắp bị tiểu thư nhà nàng bức điên rồi. Người ta giết nàng, nàng còn biết xấu hổ đòi tiền người ta, càng thể tưởng tượng được mà đem nàng đây bán .

      Ánh mắt u oán của Mộc Miên vừa vặn rơi người Vân Liệt Diễm, nàng lại phát ra, tiếp tục cùng Diệp Tô níu níu kéo kéo.

      Diệp Tô móc từ trong người ra ngân phiếu năm mươi vạn lượng hoàng kim mà chủ tử lưu lại, đặt vào tay Vân Liệt Diễm.

      thể...” Lúc này Mộc Miên ngây ngốc. Cái này… cái này cũng có thể sao?

      Vân Liệt Diễm vui vẻ thu ngân phiếu, với Mộc Miên: “Vợ chồng son các ngươi chậm rãi bồi dưỡng tình cảm nha! Nếu có giết ta, vậy ta trở về ngủ”

      Vân Liệt Diễm hướng phía hai người khoát khoát tay, sau đó rời khỏi phòng.

      Mộc Miên cùng Diệp Tô như điện giật, đồng thời rút tay lại.

      Diệp Tô có chút xấu hổ. tuy là sát thủ nhưng từ theo phụ luyện công, sau đó lại cùng chủ tử đánh đánh giết giết, cho tới bây giờ chưa từng thân cận với bất kỳ nữ nhân nào.

      nương, xin lỗi, tại hạ lỗ mãng rồi!” Diệp Tô nhìn Mộc Miên mặt mày đỏ bừng, cảm thấy sắc mặt mình cũng có chút phiếm hồng.

      có việc gì, có việc gì. Ngươi giết tiểu thư nhà ta sao?” tại Mộc Miên còn cảm thấy mơ màng. Kim bài sát thủ kia chỉ giết tiểu thư, mà còn đến đưa tiền. Nàng có nằm mơ chứ?

      “Mộc Miên nương, ta vốn có ý định giết Vân tiểu thư” Diệp Tô thành khẩn đáp.

      “Ngươi thu bạc của Vân Mộng Dao, lại làm việc. Trở về bị trách phạt sao?” Mộc Miên có chút tò mò nhìn Diệp Tô. là sát thủ, lại còn là kim bài sát thủ “Mạt Nhật”. Thu bạc mà hoàn thành nhiệm vụ, trở về nhất định bị trách phạt, chừng... Mộc Miên có chút lo lắng nhìn Diệp Tô. Nếu vì tiểu thư mà chấp nhận trừng phạt... nàng cảm thấy lương tâm có chút áy này!

      đâu. Chủ tử mặc dù thu bạc, nhưng cũng có ý muốn giết Vân tiểu thư” Diệp Tô vốn cần phải giải thích cho Mộc Miên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của nàng, lại cảm thấy trong nội tâm lên chút ấm áp.

      vậy sao? Vậy chủ tử các ngươi...” Mộc Miên càng nghi ngờ. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Vân Liệt Diễm xông vào bắt lấy Diệp Tô, có chút kích động mở miệng: “Xa phu, ngươi gọi Diệp Tô, mà ngày đó người trong xe ngựa là ai? tên gọi là gì?”

      Vân Liệt Diễm vừa rồi trở về mới nhớ tới, ngày đó nam nhân kia với nàng, tên Diệp Tô. Tên sát thủ này ra là xa phu hôm đó, cũng gọi là Diệp Tô. như vậy, nam nhân kia lừa gạt nàng, đúng ?

      Thất ra, Vân Liệt Diễm lúc mới nhìn thấy Diệp Tô, biết giết nàng. cùng nam nhân kia có quan hệ, như vậy chuyện tới giết nàng, nam nhân kia nhất định biết.

      “Vân tiểu thư, danh tự của chủ nhân, Vân tiểu thư tự mình đến hỏi tốt hơn. Tại hạ cáo từ!” Diệp Tô sợ Vân Liệt Diễm hỏi lại, tranh thủ lách mình rời khỏi. Bây giờ cũng bội phục chủ tử muốn chết rồi, ra để lại ngân phiếu năm mươi vạn lượng hoàng kim là biết Vân tiểu thư muốn có.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24: Cáo trạng

      “Này, ngươi khoan , ngươi còn chưa cho ta biết muốn tìm ngươi phải làm như thế nào!” Vân Liệt Diễm hô to tiếng, nhưng Diệp Tô sớm biến mất, vô tung vô ảnh.

      “Tiểu thư, người nhận biết người của “Mạt Nhật” sao?” Mộc Miên đến giờ vẫn còn như lâm vào sương mù. Nàng là chuẩn bị cách đối phó, sao lại dễ dàng đuổi được người như vậy? Cái này cũng quá huyền ảo rồi!

      biết! Ngày đó người cứu ta, còn đưa ta chiếc nhẫn kia, lại còn sai người đến giết ta chính là chủ tử của tên vừa rồi. Ta bị Hiên Viên Minh đuổi giết, may là được bọn họ cứu giúp” Vân Liệt Diễm liếc mắt: “Ta vốn có biết ‘Mạt Nhật’ là cái gì nha!”

      “Tiểu thư, vậy người chủ tử có phải là vừa ý người ? Nếu làm gì lại đưa cho người thứ quan trọng như vậy được? Lần này còn nhận nhiệm vụ nhưng giết người, đây phải là vì tiểu thư sao?” Mộc Miên suy nghĩ, nhìn Vân Liệt Diễm.

      “Có quỷ mới bị nhìn trúng!” Vân Liệt Diễm thoáng cái nhảy dựng lên, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng. biết chuyện gì xảy ra, Mộc Miên vừa tới đó nàng liền nhớ đến nụ hôn ngày đó.

      Chết tiệt, nụ hôn đầu của nàng! Nàng vẫn cảm thấy hôn là loại chuyện rất lãng mạn. Cái loại cảm giác răng môi gắn bó, nhất định là phải cùng người mình mến làm ra. Thế nhưng ngày đó đầu nàng bị lừa đá mới để cho tên nam nhân ma quỷ kia hôn. Hơn nữa, hình như nàng còn say mê. Nhớ tới chuyện này, Vân Liệt Diễm cảm thấy mặt nóng như phát sốt.

      Nàng cũng phải là thiện nam tín nữ gì, làm mấy chuyện quỷ quái như lấy thân báo đáp. chỉ cứu nàng có mạng, não tàn mới lấy thân báo đáp!

      Vân Liệt Diễm đem ngân phiếu cất cho kỹ, tính tính toán toán hai lần ngoài ý muốn lại thu được những bảy mươi vạn lượng hoàng kim. Có lẽ số tiền này đủ cho nàng tiêu trong khoảng thời gian ngắn. Bình thường nàng cũng thích cái gì đặc biệt, chỉ có tiền mà thôi. Ai bảo nàng vừa ra đời liền bị đem bỏ, tuy tuổi còn nhưng... chết tiệt, trong trí nhớ lại ra khoảng thời gian còn , nàng từng bi thảm đến thế nào. Nếu phải được đưa đến tổ chức kết cục của nàng, chắc chắn là bị chết đói!

      Cho nên, bất tri bất giác, nàng thích vơ vét của cải. Dù sao, tiền tài là thứ nàng bao giờ ngại nhiều.

      đêm lật qua lật lại ngủ được, trong đầu lại tuôn ra hình ảnh nàng cùng nam nhân kia hôn nhau. Làm hại Vân Liệt Diễm khi tỉnh lại, mặt vẫn nóng rát.

      “Tiểu thư, tiểu thư, mở cửa nhanh!” Sáng sớm, Vân Liệt Diễm mới ngủ được chút liền nghe Mộc Miên bên ngoài hô to gọi .

      Vân Liệt Diễm nhíu mày, ý niệm khẽ động, đám lửa từ trong mắt Vân Liệt Diễm hướng Mộc Miên bay tới.

      Khoé mắt Mộc Miên co rút, lập tức hét ầm lên: “Mưu sát!”

      “Mộc Tiểu Bạch, ngươi muốn xuất gia làm ni sao?” Vân Liệt Diễm ngồi dậy, hung dữ quát. Chết tiệt, tức chết nàng, tức chết nàng!

      “Tiểu thư...” Mộc Miên chật vật mãi mới chạy thoát khỏi ngọn lửa kia, khóc ra nước mắt. Tiểu thư, đây là năng lực quái dị gì vậy? Từ sau khi tiểu thư chết sống lại, cứ hở ra là ném lửa, thần biết quỷ hay, rất doạ người.

      “Mộc Tiểu Bạch, ngươi dám hô tiếng với lão nương, lão nương bán ngươi cho người ta làm áp trại phu nhân!” Vân Liệt Diễm phát hoả. Mơ mơ màng màng, nàng ghét nhất là lúc ngủ bị quấy rầy. Bình thường đều có hỏi xanh đỏ đen trắng, trước hết cứ phát hoả cái .

      “Tiểu thư, áp trại phu nhân hình như là bị cướp đoạt, phải bán...” Mộc Miên chịu thua. Tiểu thư càng ngày càng nhẫn tâm, tối qua đem nàng bán cho sát thủ, hôm nay lại muốn đem nàng bán làm áp trại phu nhân. Thế nhưng, ở đâu có mua áp trại phu nhân?

      “Mộc Tiểu Bạch!!!” Thanh rung chuyển trời đất vang lên.

      Mộc Miên bịt chặt lỗ tai, thoáng cái nhảy ra rất xa.

      Vân Liệt Diễm cước đá văng cửa, lại bị lạc vào vòng ôm bền chắc.

      “Diễm nhi là hoạt bát hơn nhiều” thanh trầm ổn mang theo sủng nịnh vang lên.

      Vân Liệt Diễm ngẩng đầu, rơi vào trong mắt là gương mặt ôn hòa quen thuộc.

      Trong nội tâm khẽ động, Vân Liệt Diễm thốt lên: “Tiểu thúc thúc?”

      “Diễm nhi lớn quá rồi!” Vân Phụng Khải sủng nịnh nhu nhu mũi Vân Liệt Diễm, mỉm cười nhu hòa nhìn nàng. Tối hôm qua, tiểu tử Diệp Tô kia bảo người mang thư đến đưa cho , có người ra trăm vạn lượng hoàng kim mua mạng tiểu chất nữ (1) của , liền suốt đêm trở về. May mắn, may mắn, con bé sao.

      (1) Tiểu chất nữ: Cháu .

      “Tiểu thúc thúc, sao người lại trở về?” Vân Liệt Diễm nhìn Vân Phụng Khải, cảm thấy rất thân thiết. Kiếp trước nàng là nhi, lại lớn lên ở căn cứ, có bạn bè gì nhiều, duy nhất chỉ có vài chị em tốt lại chết khi làm nhiệm vụ. Mà kiếp này, nàng lại nhận được tình cảm của Mộc Miên cùng vị tiểu thúc trước mắt này.

      Đột nhiên, nàng có chút tham luyến loại cảm giác này.

      Loại cảm giác này khiến cho Vân Liệt Diễm kinh hãi. Lão sư có , với tư cách là đặc công, nàng thể có cảm tình, bất kì cảm tình nào cũng thể có, nếu mạng của mình bị giao cho đối thủ. Nàng làm được, nhiều năm như vậy nàng mực lãnh huyết vô tình, bảo vệ mạng đặc công, nàng luôn thành công.

      Chỉ là bây giờ, dường như chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hoả diễm của nàng vốn bao bọc tâm lạnh buốt lại xuất khe hở.

      Vân Liệt Diễm cúi đầu, tựa đầu vào ngực Vân Phụng Khải. Trong lòng nàng xuất kiên định. Nàng, còn là nàng trước kia phải sao? Nàng có thể từng hâm mộ mọi người, có thể làm người bình thường có tình cảm, phải sao?

      Khoé môi nhếch lên, kiếp này nàng muốn sống tốt”

      “Muốn cái gì đây? Sao lại vui vẻ như vậy?” Vân Phụng Khải nhìn thấy khóe môi Vân Liệt Diễm nở nụ cười, đột nhiên thấy thoả mãn. Diễm nhi, rốt cuộc con bé cũng trưởng thành, cũng biết cười rồi! Tiểu nương luôn đáng thương, khúm na khúng núm, rốt cuộc cũng trở thành đại nương xinh đẹp.

      “Tiểu thúc thúc, có người khi dễ con!” Vân Liệt Diễm ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt đầy sủng nịnh của Vân Phụng Khải. Nànng rất vô sỉ bày ra bộ mặt ngây thơi đến cực điểm cáo trạng.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25: Xem ngươi chết hay chưa?

      Mộc Miên lúc này bội phục tiểu thư triệt để rồi. Trước kia, cho dù tiểu thư bị Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư khi dễ thành bộ dáng gì, cũng đều tuyệt đối cáo trạng với Tam lão gia. Lúc này đây, ràng nàng chiếm tiện nghi trước, lại còn học người ta cáo trạng.

      “Có bị thương ?” Vân Phụng Khải nghe thấy lời của Vân Liệt Diễm, vội vàng lo lắng cúi đầu nhìn xem nàng có bị thương ở đâu . Trước kia, mỗi lần khi trở về luôn nhìn thấy những mảng xanh miếng tím người con bé.

      Mỗi lần nghĩ tới những thứ này, Vân Phụng Khải lại cảm thấy đau lòng. Đứa bé này vừa mới ra đời được thương của ông trời. Con bé vừa ra đời gặp hoả hoạn, còn bị ngu ngu dại dại. Thân là trưởng nữ Vân gia nhưng con bé lại có được quan tâm từ người khác. Nếu con bé còn mẫu thân ở bên cạnh chắc chắn cũng phải chịu nhiều uỷ khuất như vậy. Thế nhưng đại tẩu vừa ra , bên cạnh con bé cũng chỉ còn lại nha đầu Mộc Miên chỉ hơn nàng hai tuổi. Mộc Miên dù thông minh nhưng lúc đó vẫn chỉ là hài tử. Hai tiểu hài tử, cái gì cũng hiểu, ở trong Thừa Tướng phủ làm sao có thể chịu uỷ khuất được? Cho đến giờ vẫn còn nhớ , mùa đông năm đó, đại tẩu vừa mất lâu, con bé cùng Mộc Miên trốn trong phòng, bị lạnh tới đông cứng cả người. Đường đường là tiểu viện của trưởng nữ mà hạ nhân cũng người. Nếu như phát ra chính cũng biết được, con bé có phải nối gót theo mẫu thân của nó hay ?

      Vậy nên sau này, Mộc Miên dần dần lớn, cũng học được rất nhiều thứ, cuộc sống của các nàng mới có thể tốt hơn chút. Tuy thỉnh thoảng cũng đến thăm, nhưng lại thể mực canh giữ bên cạnh các nàng. Những năm nay, đứa bé này chịu quá nhiều đau khổ. cũng oán trách đại ca, ràng là hài tử của nữ nhân mình mến nhất, tại sao lại lạnh lùng như vậy? thể tin được, đại ca mình lại có thể thờ ơ như thế này.

      có” Vân Liệt Diễm lắc đầu “Nhưng mà Vân Mộng Dao chết tiệt kia đẩy con xuống hồ, suýt chút nữa là con chết đuối rồi. Còn có tên Hiên Viên Minh ghê tởm kia, muốn lấy con, còn phái người đuổi giết con. Làm cho con trọng thương, thiếu chút nữa là bỏ mạng rồi. Ô ô ô... Tiểu thúc thúc, con thiếu chút nữa là được gặp lại người rồi...”

      Vân Liệt Diễm than thở khóc lóc khiến cho Mộc Miên bên cạnh “cảm động” muốn chết.

      “Cái gì? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Hai hàng long mày tuấn tú của Vân Phụng Khải vặn lại với nhau. Lúc trước có từng nghe Mộc Miên nhắc đến chuyện Diễm nhi thích Thất vương gia. Chỉ là dù thế nào, Diễm nhi cũng là trưởng nữ của Thừa Tướng phủ, Thất vương gia sao có thể làm ra chuyện như vậy?

      “Phụ thân biết làm sao lại đột nhiên với hoàng thượng là muốn con cùng Hiên Viên Minh tứ hôn, hoàng thượng thế nhưng lại hạ thánh chỉ. Ai biết tên Hiên Viên Minh kia làm sao lại phát điên lên sai người ám sát con. May mà có người cứu, nếu bây giờ con cũng theo mẫu thân rồi” Vân Liệt Diễm chu chu cái miệng nhắn cùng vẻ mặt uỷ khuất nhìn Vân Phụng Khải. Hiên Viên Minh cũng dám ám sát nàng, hại nàng bị thương. Hừ! Lúc này có chỗ dựa, nàng nhất định phải hoà lại ván, nếu quá tiện nghi cho tên tiểu tử thối kia rồi!

      “Cái gì? Tứ hôn con Thất vương gia?” Lúc này, Vân Phụng Khải cũng sợ đến ngây người. nghĩ tới, bình thường mình ở trong kinh thành, đối với tình huống bên trong cũng để ý đến, nhưng thể tưởng tượng được mới ra ngoài chuyến, vậy mà xảy ra nhiều chuyện như vậy.

      “Tam lão gia, Thất vương gia là có sai người ám sát tiểu thư, chính ngài ấy cũng có mặt lúc đó” Mộc Miên cũng gật đầu. Tuy nàng đồng ý chuyện tiểu thư trêu chọc người của hoàng thất, nhưng cũng biết nếu tiểu thư được nhả ngụm tức này, trong lòng nhất định thoải mái.

      “Diễm nhi, con yên tâm, thúc nhất định tìm Thất vương gia, bắt phải trả lại cho con cái công đạo” Đôi mắt đen của Vân Phụng Khải khoá chặt Vân Liệt Diễm, hồi lâu mới thở dài tiếng: “Diễm nhi, con tâm thích Thất vương gia sao?”

      Vân Liệt Diễm lấy hết sức lắc đầu, mặt đầy hắc tuyền. Cái loại cảm giác tự mình đập đá vào chân minh rất khó chịu.

      “Tiểu thúc thúc, con thích , chút cũng thích, con còn ước gì từ hôn!” Khóe mắt Vân Liệt Diễm co rút. Nàng muốn tìm Hiên Viên Minh tính sổ, phải muốn kết hôn với .

      “Vậy Diễm nhi có ý trung nhân rồi sao?” Vân Phụng Khải thấy Vân Liệt Diễm phủ nhận nhanh như vậy, càng thêm nghi ngờ.

      Xem ra mấy ngày này, bỏ lỡ ít chuyện!

      có” Khóe môi Vân Liệt Diễm giật giật “Tiểu thúc thúc, sao người lại hỏi như vậy?”

      “Vậy là tốt rồi! Diễm nhi, hôm nào thúc đưa con đến gặp người” Vân Phụng Khải nhìn nàng, căng nhìn lại càng thấy xinh đẹp. Có lẽ, ta thích Diễm nhi!

      “Phụng Khải, ngươi về bao giờ đấy?” Hiên Viên Minh vào tiểu viện, nhìn thấy Vân Phụng Khải có chút kinh ngạc.

      “Hoá ra là Thất vương gia, lâu gặp. Hôm nay sao lại rảnh rỗi mà tới Thừa Tướng phủ vậy?” Vân Phụng Khải quay đầu lại, nhìn bộ dáng nhàn nhã của Hiên Viên Minh. Vừa rồi, mới nhắc đến ta cùng Diễm nhi, sao lại đến nhanh như vậy chứ? Cũng đúng lúc, muốn xem xem, Hiên Viên Minh đối đãi với chất nữ bảo bối như thế nào.

      Ánh mắt của Hiên Viên Minh rơi người Vân Liệt Diễm. Nàng vừa rời giường, đầu tóc tuỳ ý xoã ra, áo ngủ màu đỏ rộng thùng thình người, lộ ra mảng cổ trắng nõn. Tâm tư của nhộn nhạo hồi.

      Hiên Viên Minh nhíu mày, về phía Vân Liệt Diễm: “Ngươi chút cấp bậc lễ nghĩa nào cả sao? Có khách ở đây, ít nhất cũng phải ăn mặc cho chỉnh tề chứ! Đường đường là tiểu thư của phủ Thừa Tướng, những thứ này đều có học sao?”

      Vân Liệt Diễm chớp chớp mắt, hai tay ôm ngực tựa lưng cánh cửa, đôi mắt hoa đào mị hoặc liếc nhìn Hiên Viên Minh, bên trong xuất khinh thường “Bổn tiểu thư có học những thứ đó hay , cũng phiền Thất vương gia ngài phí sức quan tâm. Ngược lại, tiểu thúc thúc của ta chào hỏi ngươi, mà ngươi cũng trả lời, như vậy có phải ngươi cũng hiểu cấp bậc lễ nghĩa ?”

      “Hừ! Ngươi đừng có biết phân biệt! Bổn vương chỉ có ý tốt đến xem ngươi chết chưa thôi!” Hiên Viên Minh thể hiểu nổi bản thân mình, cho dù có trấn tĩnh bao nhiêu khi gặp nữ nhân này đều cảm thấy như gặp quỷ.

      “Nha! Thất vương gia, nãi nãi ta chết rồi vậy mà ngươi vẫn có thể nhìn thấy ta, chẳng lẽ ngươi cũng theo ta lên Tây Thiên sao? Bổn tiểu thư quả biết Thất vương gia thương ta sâu đậm từ lúc nào vậy, lại cam nguyện tự tửvì ta đấy!” Vân Liệt Diễm lành lạnh mở miệng. Nàng biết, ước gì nàng chết !

      “Nữ nhân này, đến tột cùng là ngươi có liêm sỉ, phụ đức hay ?” Hiên Viên Minh đến trước mặt Vân Liệt Diễm, chiết phiến (2) nhàng đập lên vai nàng “Nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ, ngươi cũng biết thẹn hay sao?”

      (2) Chiết phiến: Cây quạt cầm tay.

      “Bổn tiểu thư có biết thẹn hay có liên quan đến lượng bạc nào của ngươi sao?” Vân Liệt Diễm đưa ngón tay đẩy chiết phiến của Hiên Viên Minh ra khỏi đầu vai mình, đôi mắt tối sầm lại, sau đó chiết phiến của nhanh chóng bị thiêu thành tro tàn.

      “Ngươi đùa phải cái quỷ gì thế hả?” Hiên Viên Minh nhìn thấy chiết phiến của mình bị hoá thành tro bụi, sắc mặt tối tăm, tay đè chặt bả vai Vân Liệt Diễm.

      “Thất vương gia, cho cùng Diễm nhi vẫn là tiểu thư Vân gia, là cháu ta, người làm như vậy rất là thích hợp!” Bàn tay của Vân Phụng Khải cũng vô thanh vô thức đặt lên vai Hiên Viên Minh.

      Vân Liệt Diễm nhìn Hiên Viên Minh cách khiêu khích. Nàng tin còn dám động thủ với nàng lúc này.

      Sắc mặt Hiên Viên Minh u, nhưng sau lưng lại là Vân Phụng Khải, thể buông lỏng Vân Liệt Diễm ra “Ta thu hồi thư hôn sách. Ta bẩm với phụ hoàng, chúng ta tuỳ ý thành thân”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26

      “Mẹ nó! Hiên Viên Minh, ngươi có phải là nam nhân vậy?” Vân Liệt Diễm nghe xong, thoáng cái liền phát hoả. Nàng dùng tay nắm cổ áo Hiên Viên Minh: “Ngươi dám lời mà giữ lời à? Chẳng lẽ hôm qua ngươi từ hôn với ta là chọc chơi cho vui hả? Ngươi từ hôn hả? Ngươi dựa vào cái gì mà dám từ hôn? lời như bát nước đổ , ngươi đem nước đổ ra ngoài rồi chẳng lẽ còn có thể nằm xuống đất mà liếm cho sạch sao? Hiên Viên Minh, phải ngươi cho dù có phải xuất gia làm hoà thượng cũng lấy ta sao? Vậy bây giờ ngươi chuẩn bị tốt rồi hả? Ta thấy, nếu dứt khoát còn muốn hoàn tục, vậy để ta giúp ngươi đem mọi chuyện giải quyết cho dứt khoát chút!”

      ngọn lửa lập tức xuất lòng bàn tay Vân Liệt Diễm. Hiên Viên Minh dùng chưởng đẩy nàng ra, dùng nội công bứt rách áo ngoài. Chết tiệt! Sớm biết nữ nhân này có vấn đề, nàng rốt cuộc phóng hỏa như thế nào?

      Vân Phụng Khải nhìn thân chật vật của Hiên Viên Minh, cũng có chút khiếp sợ nhìn lại Vân Liệt Diễm. Sao con bé có thể làm được điều đó? Ngọn lửa kia như có linh tính, từ ngón tay nàng lan dần ra, hơn nữa nó cháy tay nàng mà nàng lại có cảm giác gì sao?

      “Diễm nhi, tay con sao chứ?” Vân Phụng Khải bước lên, kiểm tra bàn tay của Vân Liệt Diễm, trong đôi mắt tràn đầy nghi hoặc. nhìn thấy rất , ngọn lửa kia xuất từ trong tay nàng, làm sao tay nàng có thể có chuyện gì được? Còn là trắng nõn bóng loáng nữa chứ? Ngược lại là Hiên Viên Minh, ngoại bào yên lành lại cứ thế bị đốt sạch, y phục bên trong cũng có chút cháy xém.

      Vân Phụng Khải chưa từng nhìn thấy loại công phu này.

      đưa ngón tay đặt lên cổ tay nàng, khỏi khinh ngạc hỏi: “Làm sao lại như vậy?” Hoàn toàn chút công lực?

      “Ai nha, tiểu thúc thúc, người cũng cần phải thử nữa, chút võ công con cũng biết. Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn” Vân Liệt Diễm khoát khoát tay. Nàng phải là muốn cho tiểu thúc thúc biết năng lực đặc biệt đó, nhưng Hiên Viên Minh vẫn còn ở đây, có đứa ngốc mới cho người khác biết bí mật của mình.

      “Vân Liệt Diễm!” Lúc này, Hiên Viên Minh cũng bất chấp Vân Liệt Diễm phóng hoả như thế nào. Nàng phóng hỏa trước mặt cũng phải lần lần hai, ngay cả Vương phủ của cũng bị nàng đốt trụi. tại, rất muốn chưởng đập chết nàng!

      “Ta phải kẻ điếc, ngươi cần gọi lớn như vậy!” Vân Liệt Diễm liếc mắt nhìn Hiên Viên Minh “Ta cho ngươi biết, hôn này, ngươi thể từ. Muốn từ từ ngay, muốn từ cũng phải từ!”

      “Hừ! Bổn vương dựa vào cái gì mà phải nghe lời ngươi? phải là ngươi rất muốn bổn vương từ hôn sao? Hôm nay bổn vương cho ngươi , hôn này, bổn vương từ!” Hiên Viên Minh cưỡng chế cơn giận trong lòng. Nàng muốn từ hôn? Hừ! Cửa cũng có! Nàng dám đối xử với như vậy, cho nàng trả giá nhiều quá dễ dãi cho nàng rồi! muốn giữ nàng bên cạnh, dần dà tra tấn nàng. muốn nàng sống được, mà chết cũng xong!

      “Hiên Viên Minh, ngươi đúng là biết cái gì gọi là trừng trị!” Vân Liệt Diễm cũng nổi giận. Nàng vốn cũng phải là loại nữ nhân tốt lành gì, vừa rồi lãng phí nhiều miệng lưỡi với Hiên Viên Minh mà vẫn muốn khiêu chiến với nàng. Nàng nhất định phải cho trận! Dù sao tiểu thúc thúc vẫn còn ở đây, nhất định đứng nhìn nàng chịu thiệt thòi!

      Vân Liệt Diễm quay người trở vào phòng, cầm roi da, sau đó nhìn Vân Phụng Khải : “Tiểu thúc thúc, người cũng nhìn đây là khi dễ con. Người giúp con giữ lại, con muốn thảo luận với vài chuyện”

      Vân Phụng Khải gật đầu. nhìn lầm, trong mắt Vân Liệt Diễm có tia giảo hoạt, nhưng vậy sao? Có người dám khi dễ cháu bảo bối của , cho dù có là Thất vương gia cũng tha.

      Vân Liệt Diễm chỉ kịp thấy thân hình Vân Phụng Khải loé lên, Hiên Viên Minh liền bị điểm huyệt, toàn thân bất động.

      “Phụng Khải, ngươi mau giải huyệt cho ta. Nữ nhân này chính là nữ!” Hiên Viên Minh biết mình chiêu cũng qua được Vân Phụng Khải. Toàn bộ Đông Thịnh quốc này, người có thể so với Vân Phụng Khải chỉ sợ cũng chỉ có Tứ ca. Tứ ca, võ công cũng lên đến lam cấp, có lẽ là đối thủ của Vân Phụng Khải. Ngay cả Thừa tướng võ công cũng qua nổi thanh cấp, so với còn có chút cao hơn.

      “Thất Vương gia, ta và người tuy chênh nhau mấy tuổi, nhưng cũng từng uống rượu chuyện phiếm với nhau. Mặc dù ta có nhờ người chăm sóc cháu của ta, nhưng người cũng thể khi dễ nàng. Hoàng Thượng hôm trước hạ chỉ, người hôm qua lại từ hôn, sáng nay còn đòi phục hôn, người có ý gì hả? Vân Phụng Khải ta mặc dù làm quan trong triều, nhưng cháu ta cũng thể mặc người ta khi dễ!” Vân Phụng Khải nhìn Hiên Viên Minh, sắc mặt có chút tốt. Dù thế nào, Diễm nhi cũng là trưởng nữ Vân gia, nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt Phật chứ! mặc dù có nửa chức quan, nhưng cũng là bằng hữu chi giao với Tứ vương gia, toàn bộ kinh thành ai biết. Bởi vậy, với mấy vị vương gia đều xem như có chút giao tình. Thất vương gia biết Diễm nhi là cháu của mà còn khi nhục nàng như vậy, cũng đặt người làm thúc thúc như vào trong mắt rồi!

      Hiên Viên Minh lúc này khổ đến nên lời. làm sao mà biết được Vân Tiểu Thất ngu ngốc trước kia biến thành ác ma như bây giờ. Nhớ tới những lúc nàng đối phó , liền tức giận, đương nhiên phải nghĩ cách tra tấn nàng! đường đường là Thất vương gia, làm sao có thể nuốt trôi sỉ nhục như thế? So với việc nàng đối phó , phần vạn cũng bì kịp! Hôm nay là “lật thuyền trong mương”, ngờ Vân Phụng Khải trở về.

      “Hiên Viên Minh, nể mặt chúng ta bây giờ coi như là “phu thê hụt”, bổn tiểu thư cũng làm khó ngươi. Ngươi thành ký tên đồng ý, ân oán giữa chúng ta liền chấm dứt ở đây. Từ nay về sau, ta đường ta, ngươi đường ngươi, bao giờ dính dáng tới nhau nữa!” Ngược lại, Vân Liệt Diễm lúc này có ý muốn động thủ mà xoay người trở về phòng.

      Hiên Viên Minh nhìn bóng dáng màu đỏ kia. hiểu vì sao khi nàng “ta đường ta, ngươi đường ngươi, bao giờ dính dáng tới nhau nữa”, lại thấy lòng mình chìm xuống. Có thứ gì đó trong lòng xoắn lại với nhau khiến cho bất giác nhíu mày.

      lát sau, Vân Liệt Diễm cầm hai trang giấy ra, say đó dùng trủy thủ (1) tự cắt ngón tay mình ấn vân tay lên trang giấy.

      (1) Trủy thủ: Con dao .

      “Tiểu thúc thúc, có thể giải huyệt đạo cho rồi!” Vân Liệt Diễm đưa tờ giấy cho Hiên Viên Minh.

      Hiên Viên Minh cầm lên xem nội dung. lập tức run rẩy, nhìn chằm chằm Vân Liệt Diễm, cả buổi nổi câu. giấy viết: “Hiên Viên Minh chủ động giải trừ hôn ước cùng Vân Liệt Diễm, nguyện ý đền bù tổn thất danh dự cho Vân Liệt Diễm. Tất cả tổn thất cộng lại là mười triệu lượng hoàng kim, trong vòng ngày phải thanh toán toàn bộ. Hai người từ nay về sau liên quan tới nhau. Nếu nội trong ngày thanh toán hết nợ tự nguyện xuất gia chuộc lại tội nghiệt, cả đời được hoàn tục”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27

      Vân Liệt Diễm bảo Vân Phụng Khải giải huyệt đạo, sau đó đưa trang giấy cho Hiên Viên Minh.

      “Vân Liệt Diễm, nữ nhân điên này! Ngươi có biết mười triệu lượng hoàng kim là năm thu nhập của quốc khố hay ?” Hiên Viên Minh nhảy dựng lên. Điên rồi, nữ nhân này bị điên rồi! táng gia bại sản cũng có khả năng trong ngày có thể lấy ra nhiều tiền như vậy.

      “Vậy ngươi cứ xuất gia ! Ngươi phải ngày đêm đều đem hai chữ xuất gia đọng ở miệng sao?” Vân Liệt Diễm them quan tâm đến bộ dạng khoa tay múa chân của Hiên Viên Minh. Đòi chút tiền như vậy là quá nể mặt rồi!

      “Ngươi…” Ngón tay Hiên Viên Minh run run. Coi như làm việc ác tám đời mới gặp phải nữ nhân điên này. được, nhất định thể buông tha nàng như vậy được. Tuyệt đối thể!

      Hiên Viên Minh nhìn chằm chằm Vân Liệt Diễm cách gần mình bước ngắn, chỉ cần hủy tờ giấy tay nàng cái hiệp ước chết tiệt này nhất định thành

      Cân nhắc trong lòng, tung chưởng đánh tới nàng, lực đạo cực mạnh.

      Vân Liệt Diễm cảm thấy Hiên Viên Minh muốn động thủ, chỉ là tốc độ quá nhanh, nàng vốn tránh kịp, chỉ có thể chịu chưởng vào lưng. May mắn, nàng di chuyển được chút, có thể tránh được chỗ hiểm.

      Máu tươi theo khoé miệng Vân Liệt Diễm chảy xuống, Vân Phụng Khải nhanh chóng vọt tới ôm lấy nàng, sau đó phất tay đánh Hiên Viên Minh bay xa.

      ngờ Hiên Viên Minh có thể ra tay hung ác như vậy với Diễm nhi. biết Diễm nhi ép buộc ta ký hiệp ước kia là có chút ẩu tả, nhưng Hiên Viên Minh tốt xấu gì cũng là vương gia, thế nhưng lại có thể ra tay nặng như vậy với nữ nhi chút võ công. &^%$#&^%$#

      Hiên Viên Minh nhìn Vân Liệt Diễm bị trọng thương cũng choáng váng. ra tay cũng muốn tổn thương nàng, chỉ muốn cướp tờ giấy trong tay nàng. Thế nhưng ngờ nàng phản ứng chậm như vậy, khiến cho kịp thu tay.

      “Ta…” Hiên Viên Minh nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, khoé môi còn vương máu, tâm lại rối loạn .

      “Hừ!” Vân Phụng Khải hừ lạnh tiếng, để ý tới mà ôm Vân Liệt Diễm vào phòng, đặt nàng lên giường vận công chữa thương.

      Mộc Miên cũng theo vào, mà Hiên Viên Minh vừa muốn theo liền bị Mộc Miên ngăn ngoài cửa: “Thất vương gia vẫn nên trở về chuẩn bị tiền ! ngờ Thất vương gia lại là người như vậy. Vì muốn thực lời hứa liên ra tay hung ác với tiểu thư nhà ta!” &^%$#&^%$

      “Diễm… Diễm nhi!” Vân Phụng Khải truyền cho Vân Liệt Diễm chút nội lực, sắc mặt nàng mới khá hơn chút.

      Hiên Viên Minh lại ra tay nặng như vậy!

      “Diễm nhi, con đỡ hơn chút chưa?” Vân Phụng Khải đau lòng nhìn nàng hô hấp cách suy yếu trong ngực mình. Chẳng bao lâu, tiểu nữ hài ngốc ngếch ngơ ngác lớn như vậy rồi, nhưng vẫn khiến cảm thấy thấy đau lòng!

      “Con sao, tiểu thúc thúc, cảm ơn người!” Vân Liệt Diễm chỉ cảm thấy mệt mỏi. Lần này Hiên Viên Minh ra tay mạnh, lâu rồi nàng chưa bị thương nặng như vậy.

      “Nha đầu ngốc, giữa chúng ta còn cần lời cám ơn sao?” Vân Phụng Khải vuốt tóc nàng, dường như thể vẫn xem nàng như là tiểu nữ hài ngày xưa. Nàng quậy phá trận, muốn khiến cho người khác chú ý cũng được. Trước kia, nàng trì nộn, mặc dù dễ bị người ta ức hiếp nhưng cũng bị trọng thương suýt mất mạng.

      đại lục này, bề mặt chính là tứ hải thái bình, nhưng cho dù ở đâu cũng đều là “mạnh được yếu thua”. Chỉ có cường giả chân chính mới có thể “tuỳ tâm sở dục” (1), bảo vệ được chính mình.

      (1) Tùy tâm sở dục: Muốn làm gì làm, quan tâm hay e sợ bất kỳ ai.

      biết , Diễm nhi là nữ tử thông minh, nhưng để sống trong thế giới này thông minh thôi cũng còn chưa đủ.

      Thế nhưng năm nay Diễm nhi chỉ vừa qua tuổi thứ mười lăm, lại đúng lúc ngay thời điểm tổng tuyển cử người kế thừa vị trí gia chủ Vân gia mười năm lần. Thân là trưởng nữ Vân gia, Diễm nhi bắt buộc phải tham gia.

      Cuồi cùng, nên làm thế nào mới tốt đây?

      “Diễm nhi, con nghỉ ngơi , ta trở lại thăm con sau” Vân Phụng Khải đắp kín chăn cho Vân Liệt Diễm, sau đó nhìn Mộc Miên : “Mộc Miên, theo ta ra ngoài chút” &^%$

      “Vâng” Mộc Miên theo Vân Phụng Khải, vẫn nhìn thấy Hiên Viên Minh đứng nơi đó. &^%$#

      “Phụng Khải, nàng… nàng thế nào rồi?” Hiên Viên Minh thấy Vân Phụng Khải ra, lập tức tiến lên hỏi.

      “Thất vương gia trở về . Sau này, Vân gia chào đón người!” Vân Phụng Khải lạnh lùng nhìn Hiên Viên Minh. Nếu nể mặt Tứ vương gia, cũng để yên cho Hiên Viên Minh dễ dàng như vậy.

      Vân Phụng Khải phất tay áo rời khỏi, Mộc Miên cũng theo. Hiên Viên Minh đứng trước cửa phòng Vân Liệt Diễm, muốn vào nhưng lại biết làm sao. do dự hồi, vẫn là quay đầu trở về.

      Tiểu viện của Vân Phụng Khải.

      “Mộc Miên, lúc ta có ở đây, có chuyện gì xảy ra sao? Diễm Nhi sao lại có quan hệ với Thất vương gia?” Vân Phụng Khải lại nghĩ mãi ra, trong lúc rời khỏi sao lại có thể xảy ra nhiều chuyện như thế này?

      “Tam lão gia, nô tì trước kia từng , tiểu thư rất thích Thất vương gia. Mấy ngày trước, tiểu thư bảo nô tì tìm Thất vương gia, nô tỳ những tìm được vương gia mà còn để lạc mất tiểu thư. Đợi đến lúc tiểu thư trở lại bị ma ma phát ra mất trinh tiết. Sau đó, Tam tiểu thư đe doạ tiểu thư, tiểu thư sợ hãi liền nhảy hồ tự tử. Lúc nô tì cứu được tiểu thư lên người giống như tỉnh lại, trở thành người rất thông minh. Mà lão gia lại nghĩ rằng tiểu thư có quan hệ ‘phu thê chi thực’ cùng Thất vương gia, cho nên mới đến cầu hoàng thượng tứ hôn. Thế nhưng lúc này tiểu thư lại còn thích Thất vương gia nữa, cho nên mới gây ra nhiều chuyện như vậy” Mộc Miên giải thích nhanh chóng cho Vân Phụng Khải biết. Nàng sớm biết Tam lão gia nhất định đến hỏi nàng, cho nên cũng nghĩ kĩ cách rồi.

      “Lại có chuyện này sao?” Hai tay Vân Phụng Khải siết chặt, gân xanh nổi xung quanh “Tên kia là ai?”

      “Nô tỳ cũng biết” Mộc Miên lắc đầu “Đều do lỗi của nô tì, nô tì chăm sóc cho tiểu thư”

      “Diễm Nhi hôm nay… còn thương tâm ?” Qua hồi lâu, Vân Phụng Khải mới mở miệng hỏi. Trinh tiết đối với nữ tử, chính là…

      “Tiểu thư cũng có quan tâm lắm, cũng có thể là tiểu thư vốn dĩ biết …” Mộc Miên cũng ràng lắm. Từ khi tiểu thư thanh tỉnh, giống như còn để ý đến chuyện này nữa.

      “Đợi đến đại hội kế thừa gia chủ Vân gia, ta muốn Diễm nhi có chút võ công. Ngươi thấy sao?” Vân Phụng Khải nghĩ trong long như vậy, nhưng vẫn muốn thương lượng cùng Mộc Miên chút. Dù sao, Mộc Miên từ chăm sóc cho Diễm nhi, tình cảm giữa hai người như tỷ muội thân thiết, cũng là người duy nhất mà đại tẩu của lưu lại.

      “Ách… Cái này… Nô tì phải thương lượng cùng tiểu thư trước!” Mộc Miên gật đầu. Nàng cùng tiểu thư chuẩn bị ra , chỉ có Phượng gia mới là nơi tiểu thư nên lưu lại. Chỉ là, việc này thể cho Tam lão gia biết, lỡ như Tam lão gia muốn tiểu thư lưu lại thảm. &^%$#

      “Ừ, ngươi trở về !” Vân Phụng Khải khoát tay áo, bảo Mộc Miên lui xuống dưới.

      Mà lúc này, trong gian phòng Vân Liệt Diễm lại xuất bóng đen.

      Ngón tay thon dài nắm lấy chiếc mũi của Vân Liệt Diễm: “Vật , tỉnh!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :