1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhi tử dị năng của mẫu thân hỏa thần - Khương Lê

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: Từ hôn

      Vân Liệt Diễm nghi ngờ liếc nhìn người nọ. Cứu nàng mạng, còn tặng nàng món quà có giá trị như vậy. Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề!

      Nam nhân cúi đầu ngậm lấy ngón tay chảy máu của Vân Liệt Diễm, khóe môi khẽ nhếch lên. Vật này, tâm tư ngược lại tinh tế tỉ mỉ. tặng bảo bối cho nàng, nàng còn băn khoăn đến chuyện vừa rồi.

      “Ngươi đưa tờ giấy kia cho ta” Vân Liệt Diễm vươn tay. Nàng cũng hơi lo lắng, tên nam nhân này thoạt nhìn có vẻ tao nhã nhưng nàng lại linh cảm thấy giống như hồ ly, chắc chắn làm chuyện có hại cho chính bản thân mình.

      “Trở về sớm chút thôi!” Nam nhân kia nhanh chóng hôn xuống trán Vân Liệt Diễm, sau đó dựa người vào xe ngựa, thêm gì nữa.

      “Này, ngươi...” Vân Liệt Diễm muốn cái gì đó, nhưng ta quyết tâm để ý đến nàng, cho dù nàng có cái gì cũng mở miệng.

      biết qua bao lâu, xe ngựa dừng lại.

      rốt cuộc cũng mở mắt ra, với Vân Liệt Diễm: “ được trêu chọc vào hoàng thất cùng Vân gia, nàng còn chưa phải là đối thủ của bọn họ”

      tự mình ôm Vân Liệt Diễm xuống xe ngựa, đặt nàng mặt đất, sau đó rời . Vật này cái gì cũng tốt, chỉ có tính tình là hơi nóng vội, có đôi khi biết nhẫn nhịn, cuối cùng người phải chịu thiệt chỉ có nàng.

      Vân Liệt Diễm khó hiểu nhìn xe ngựa rời khỏi. Người này, tại sao nàng lại thể hiểu được ? ràng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, cứu nàng có thể là trùng hợp, nhưng vì sao còn tặng quà cho nàng, khuyên răn nàng, cảnh báo nàng?

      “Tiểu thư, người rốt cuộc cũng trở về rồi, làm nô tì sợ muốn chết” Vân Liệt Diễm còn suy nghĩ, Mộc Miên đột nhiên xuất với mặt đầy nước mắt nước mũi cọ xát lên người nàng.

      Vân Liệt Diễm đầu đầy hắc tuyền, đẩy nàng ta ra. Nha đầu chết tiệt này, quần áo đều bị nàng ta làm cho bẩn hết!

      “Tiểu thư, người có bị thương ?” Mộc Miên nhìn bộ dạng có chút chật vật của Vân Liệt Diễm, lo lắng nhìn lượt từ xuống dưới xem Vân Liệt Diễm có bị thương ở đâu .

      “Được rồi, được rồi, có gì quan trọng đâu. Hơn nữa, ta cảm thấy bây giờ sao rồi” Vân Liệt Diễm khoát khoát tay, đến chính nàng cũng cảm thấy kỳ quái. Nàng cảm thấy mình bây giờ tốt hơn nhiều so với lúc trước.

      “Tiểu thư, y phục của người...” Mộc Miên có chút nghi hoặc nhìn Vân Liệt Diễm, quần áo cùng tóc tai hơi lộn xộn, quần áo còn lưu lại vài vết máu đen.

      “Ta gặp phải Hiên Viên Minh. Thế nhưng tiểu thư nhà ngươi có mệnh tốt, được người ta cứu” đến đây, Vân Liệt Diễm vội vàng đem chiếc nhẫn tay cho Mộc Miên xem “Mộc Tiểu Bạch, ngươi thấy thứ này sao?”

      “Tiểu thư, người có thể đừng gọi nô tì là Mộc Tiểu Bạch nữa được ?” Mộc Miên bĩu môi. Mộc Tiểu Bạch, nghe sao cũng giống như gọi tiểu cẩu.

      “Được, Mộc Tiểu Bạch” Vân Liệt Diễm chăm chú gật đầu.

      “Tiểu thư...” Mộc Miên ai oán rủ đầu xuống, nhìn thấy ngón tay Vân Liệt Diễm giơ lên, miệng khoa trương há ra thành hình chữ “O”, tròng mắt nhanh chóng muốn rớt xuống đất.

      Nàng ta run rẩy giơ ngón tay: “Nha, tiểu thư, cái này… thứ này… người lấy ở đâu ra vậy?”

      “Người khác đưa cho ta” Vân Liệt Diễm thành trả lời.

      “Hít...” Mộc Miên hít ngụm khí: “Đầu óc ta bị ngập nước rồi à?”

      “Đầu ngươi mới bị ngập nước đấy!” Vân Liệt Diễm vỗ đầu Mộc Miên cái. Nhìn biểu tình Mộc Miên thế này, chẳng lẽ, chiếc nhẫn kia đơn thuần là chiếc nhẫn kim cương tử sắc bình thường sao?

      “Mộc Tiểu Bạch, ngươi chiếc nhẫn này trị giá bao nhiêu?” Vân Liệt Diễm phảng phất trông thấy màu vàng của ngân lượng rực rỡ trước mắt mình, chớp chớp mắt .

      “Tiểu thư, người điên rồi!” Mộc Miên nhìn Vân Liệt Diễm như nhìn quái vật “Thứ này có tiền cũng mua được, ngay cả bảo khố hoàng cung cũng có!”

      “Cái gì?” Vân Liệt Diễm kinh ngạc. Nhắc tới kỳ trân dị bảo trong thiên hạ, trong nội cung hẳn là có rất nhiều, nhưng mà thứ này trong cung cũng có. Rốt cuộc, thứ này là bảo bối gì?

      Mộc Miên nuốt nước miếng: “Tiểu thư, nô tì cho người biết, thứ này gọi là Tử Tinh thạch. Theo truyền thuyết, Nữ Oa nương nương lúc vá trời còn rơi sót lại loại đá màu tím, gọi là Thạch Đầu, hấp thu linh khí thiên địa hơn triệu năm cho nên rất có linh tính. Nó chỉ có thể bách độc bất xâm, mà chỉ cần người tập võ có nó, luyện công trong thời gian ngắn liền có thể đạt được hiệu quả kinh người. Tiểu thư, người có viên đá này, tới ba năm toàn bộ Đông Thịnh quốc còn ai là đối thủ của người rồi”

      vậy sao?” Vân Liệt Diễm kinh ngạc. Đối với loại võ công cổ học này, nàng vẫn cảm thấy rất có hứng thú. Bây giờ với thân dị năng của nàng, nếu có thêm thượng cổ võ học, hoàn toàn có thể đạt tới hiệu quả truyền kỳ. Vân Liệt Diễm càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này có thể thực được, vẻ mặt nàng hưng phấn, giữ chặt Mộc Miên: “Vậy ngươi dạy ta võ công !”

      “Nô tì này tiểu thư, người vẫn nên cùng nô tì trở về trước . Thừa tướng đại nhân biết trưa hôm nay người rời khỏi phủ thái tử, nhưng đến giờ còn chưa có quay về nên rất giận dữ đấy!” ra Mộc Miên cũng rất buồn bực. Lão gia hơn mười năm có quan tâm đến tiểu thư, lúc này làm sao lại tốt bụng như thế chứ?

      quản ta làm cái gì?” Vân Liệt Diễm nhíu mi. Lão già này bị bại não à?

      Thế nhưng nàng chợt nhớ tới lời của tên nam nhân kia, nàng chưa thể đối đầu cùng hoàng thất và người Vân gia.

      “Chúng ta vào thôi!” Nam nhân kia lớn lên tuy xấu xí chút, nhưng Vân Liệt Diễm cảm thấy cũng có lý.

      Trong thư phòng của phủ thừa tướng, Vân Phụng Thiên chờ nàng.

      “Diễm nhi, Thất vương gia vừa phái người đưa thư từ hôn, là chuyện gì xảy ra? Các con phải...” Vân Phụng Thiên lúc ấy cũng là đội mặt mo cầu hoàng thượng. Thế nhưng mới có ngày, Thất vương gia từ hôn rồi, lại còn gióng trống khua chiêng như vậy. Bây giờ, chỉ sợ toàn bộ kinh thành ai cũng biết chuyện, hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn chưa tới ngày từ hôn. Đây là loại chuyện gì?

      tới mặt mũi của ông, ngay cả thanh danh của Diễm nhi cũng bị mang tiếng xấu.

      Huống hồ, nàng cùng Thất vương gia có “phu thê chi thực” (1), sau này làm sao còn có thể gả ra ngoài nữa?

      (1) Phu thê chi thực: Quan hệ xác thịt giữa vợ chồng.

      “Ta cùng vốn thích hợp, ta cũng sớm biết từ hôn. Cho dù lùi bước, ta cũng là người khiến phải lùi bước!” Vân Liệt Diễm nhìn sắc mặt của ông ta, có khởi binh vấn tội, nàng cũng chỉ là ăn ngay . Nàng cùng với cái tên Hiên Viên Minh kia tuyệt đối có khả năng.

      “Con...” Vân Phụng Thiên lắc đầu “Diễm nhi, phụ thân biết những năm này là phụ thân tốt với con. Cho nên, phụ thân hi vọng có thể làm cho con được chút gì đó. Con gả cho Thất vương gia, sau này là hoàng đế của Đông Thịnh quốc, còn con là hoàng hậu. Diễm nhi, con nên suy nghĩ cho kỹ. Hoàng thượng chưa có hạ chỉ, tất cả đều còn kịp”

      Ý tứ của hoàng thượng ông ta đều hiểu. Hoàng thượng đồng ý gả Diễm nhi cho Thất vương gia tiết lộ ý đồ muốn ông ta phò trợ Thất vương gia đăng vị. Thừa lúc ông ta vẫn còn là gia chủ của Vân gia, ông ta vẫn muốn bảo vệ ngôi vị hoàng hậu cho Diễm nhi.

      “Ta chưa từng nghĩ tới việc gả cho Thất vương gia, càng muốn làm hoàng hậu. Nếu như phụ thân muốn đền bù cho ta, như vậy về sau cứ thẳng thắn hỏi ta muốn gì là được. Ta trưởng thành, chuyện của ta, ta có thể tự mình làm chủ” Vân Liệt Diễm nhìn Vân Phụng Thiên, quay người rời .

      Ngôi vị hoàng hậu? Ha ha... chỉ là vì bảo vệ chức vị của ông ta mà thôi.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19: Muốn đấu với nàng?

      Vân Liệt Diễm ra khỏi thư phòng của Vân Phụng Thiên, nghĩ đến những lời mà Mộc Miên với nàng. Nàng nên rời khỏi đây thôi.

      Kiếp trước nàng là người tự do tự tại. Tuy là ở trong tổ chức nhưng ngoại trừ huấn luyện người mới cùng đôi lúc nhận nhiệm vụ ra nàng đều rất tự do. Từ nàng ghét nhất là bị quản thúc, lại quan tâm sau lưng hoàng thất cùng Vân gia còn có loại thế lực chống lưng nào. Sống ở chỗ này cũng phải là kế lâu dài.

      Hiên Viên Minh, hôm nay nếu có nam nhân xe ngựa kia chỉ sợ là giết chết nàng.

      Tuy Mộc Miên , nhưng nàng vẫn cảm thấy có rất nhiều chuyện nàng hề hay biết.

      Nàng chán ghét cái cảm giác này, cái cảm giác bất lực, rất ít khi nàng có cảm giác đó. Chỉ có năm đó, khi nàng cùng chị em tốt nhận nhiệm vụ, nàng phải trơ mắt nhìn ấy chết trong tay kẻ địch, nàng bất lực. Lúc đó, nàng trọng thương, cũng là lần đầu tiên dị năng của nàng dị biến, hỏa diễm nồng đậm biến thành nham thạch nóng chảy. Dưới giận dữ, nàng đốt trụi toàn bộ doanh trại của địch, thiêu đốt bọn chúng đến xương cốt cũng còn.

      Mà bây giờ, cái cảm giác vô lực đó lại xuất .

      Thói quen của nàng chính là làm chủ mọi chuyện xảy ra, “duy ngã độc tôn”, nhưng nàng biết muốn nắm giữ tất cả cần phải có thực lực.

      Chỉ có thực lực chí cao vô thượng mới có quyền lợi tự do tự tại làm những gì mình muốn.

      Cổ học võ công sao? Khóe môi Vân Liệt Diễm nhếch lên nụ cười tà mị, ngón tay vuốt chiếc nhẫn. Nam nhân kia, có phải dự liệu được nàng cần đến nó hay ?

      , rốt cuộc là ai?

      “Muội muội đâu đó?” Thanh nhu hòa của Vân Mộng Vũ truyền đến, Vân Liệt Diễm vui giương mắt nhìn lên.

      Chỉ thấy Vân Mộng Vũ thân váy dày màu trắng, vạt váy tà tà mặt đất, vẻ mặt nhu hòa vui vẻ.

      Vân Liệt Diễm hừ lạnh trong lòng. Vân Mộng Vũ kia cả ngày làm ra bộ dạng đại từ đại bi như Quan Bồ Tát, tới con kiến cũng dám giẫm chết, thực chất bên trong bụng dạ rắn rết, ngoan độc. Nàng nhớ , rất nhiều lần nàng ta đầu đuôi xúi giục Vân Mộng Dao tìm nàng gây chuyện. Lúc đó, Vân Liệt Diễm chỉ là kẻ ngu, trắng đen thị phi nhìn ra .

      “Ơ, tỷ tỷ, cái váy này là xinh đẹp, là Thất vương gia tặng cho tỷ sao?” Vân Liệt Diễm cười tươi như hoa, khóe mắt nhìn tới vạt váy dài của Vân Mộng Vũ.

      “Muội muội gì vậy? Thất vương gia là hôn phu của muội, trong lòng đương nhiên cũng chỉ có mình muội. Tỷ tỷ có thân phận thấp kém, sao lại dám trèo cao chứ? Muội muội như thế chẳng phải là đánh vào mặt tỷ tỷ sao?” Vân Mộng Vũ xong, mượn cái khăn lau lau khóe mắt giống như là bị Vân Liệt Diễm khi dễ.

      “Tỷ tỷ, lời này đúng là oan uổng chết muội muội ta rồi! Muội muội ta cách xa tỷ tỷ như vậy, đôi tay này cũng có chạm tới mặt của tỷ tỷ nha!” Vân Liệt Diễm liếc xéo Vân Mộng Vũ. Nữ nhân này đúng là ngại phiền phức, từ đầu liếc mắt đưa tình với cái tên Hiên Viên Minh kia rồi mà lúc này còn sĩ diện cãi láo. Làm như nàng nhìn ra tâm tư của hai người họ vậy, lại còn ở trước mặt nàng lắc qua lắc lại!

      “Muội muội, ngươi... ngươi làm sao lại trách tỷ tỷ ngày hôm qua gặp Thất vương gia? Tỷ tỷ thề, tỷ chỉ là đưa Thất vương gia đến gặp bá phụ mà thôi, tỷ tỷ có...” Vân Mộng Vũ nức nở, bộ dạng đáng thương dẫn tới ít ánh mắt tò mò của hạ nhân.

      Vân Mộng Vũ bình thường đối xử với người xung quanh khá thân thiện, lúc này bọn họ nhìn bộ dạng của nàng ta đều đem ánh mắt oán giận ném về phía Vân Liệt Diễm.

      Khóe môi Vân Liệt Diễm khẽ nhếch lên. Muốn đấu với lão nương sao? Hừ! Lúc lão nương học ra chiêu này ngươi vẫn còn chưa ra đời đâu!

      “Tỷ tỷ, muội muội có tỷ cùng Thất vương gia ở cùng chỗ sao?” Vân Liệt Diễm hạ ánh mắt, thở dài. “Haizz, tỷ tỷ, muội muội biết mình xứng với Thất vương gia, và muội muội cũng chắc chắn Thất vương gia cũng có thích muội. Thất vương gia chính là thích tỷ tỷ đó”

      Vân Mộng Vũ sửng sốt. Nha đầu chết tiệt kia có chủ ý gì đây?

      Chỉ thấy Vân Liệt Diễm gục đầu xuống: “Hôm qua ở ngoài, muội muội gặp Thất vương gia lung la lung lay từ trong thanh lâu ra, giống như say rượu liền muốn chạy tới đỡ. Ai biết đâu, vừa tới gần, muội muội liền nghe thấy chính miệng Thất vương gia ngừng gọi khuê danh của tỷ tỷ. Muội muội biết , trong lòng Thất vương gia ngưỡng mộ chỉ có tỷ tỷ. Thế cho nên muội cũng định buông tay, dù sao dưa hái xanh cũng ngọt. Muội muội vốn định cho Thất vương gia rằng mình nguyện ý từ hôn, nguyện ý thành toàn cho Thất vương gia cùng tỷ tỷ. ngờ lại đẩy muội ra, sau đó từ ngoài sảnh phủ thừa tướng nhảy vào khoảnh sân của tỷ tỷ. Muội muội tận mắt nhìn thấy Thất vương gia vào, cho nên… cho nên mới cho rằng váy này là do Thất vương gia đưa cho tỷ... Tỷ tỷ, tỷ tha lỗi cho muội muội nhất thời hoa mắt nha!”

      Sắc mặt Vân Mộng Vũ tái nhợt. Nàng cái gì? Xế chiều hôm qua Thất vương gia rời , có ở lại, tột cùng là nàng có ý tứ gì?

      “Tỷ tỷ, Thất vương gia chính miệng cho muội, từ hôn với muội là vì muốn thành thân với tỷ, phải muội ta. Hôm qua, Thất vương gia còn là hôn phu của muội muội, cho nên, muội muội ở chỗ này là chúc mừng cho tỷ tỷ. Muội tin rằng, Thất vương gia rất nhanh tới đón tỷ. Muội muội có phúc phận kia, hi vọng tỷ tỷ cùng Thất vương gia có thể hạnh phúc” Vân Liệt Diễm thành khẩn nhìn Vân Mộng Vũ, nhưng mọi người đều cảm thấy nàng là cực lực nhẫn.

      Thử nghĩ xem, trượng phu nháy mắt trở thành tỷ phu rồi, kẻ nào có thể vui vẻ chứ?

      Mọi người khỏi có chút đồng tình với Vân Liệt Diễm, thậm chí còn có nha đầu can đảm bước ra an ủi: “Thất tiểu thư, người cũng đừng quá khổ sở! Nô tì tin rằng người nhất định tìm được đức lang quân như ý!”

      “Đúng vậy, Thất tiểu thư thiện lương như vậy, nhất định mối nhân duyên tốt”

      Mọi người bảy mồm tám lưỡi thảo luận, an ủi Vân Liệt Diễm, khoa trương ví von nàng như đóa hoa rực rỡ. ai thấy bên kia, sắc mặt Vân Mộng Vũ cũng đen thui.

      Vân Mộng Vũ quay người rời khỏi, Vân Liệt Diễm để lại dấu vết đẩy người phía trước cái, khiến cho người kia cần thận giẫm lên vạt váy dài mặt đất của Vân Mộng Vũ.

      Chỉ nghe “xoẹt” tiếng, vạt váy dài của Vân Mộng Vũ bị xé rách. Vân Mộng Vũ lảo đảo cái, ngã túi bụi. Bên cạnh, hai nha hoàn luống cuống tay chân chạy đến đỡ.

      Sắc mặt Vân Mộng Vũ xanh lét đến đáng sợ, bàn tay rụt vào trong tay áo, móng tay dài nắm chặt lại bấm vào lòng bàn tay, lại thể phát tiết ra ngoài.

      Nhiều người ở đây, nàng thể, nhất thời thể hủy hình tượng mà mình xây dựng nhiều năm.

      Nàng vốn là con vợ lẽ, là thứ xuất, mỗi giờ mỗi khắc đều phải để ý đến hình tượng của mình. Mẫu thân xuất thân thấp hèn, đời này thể phù chánh (1) được rồi. Tương lai của nàng nhất định phải do chính mình tranh giành lấy. Nếu như Vân Liệt Diễm , nàng có thể gả cho Thất vương gia, nếu đúng như vậy, cho dù Vân Liệt Diễm có hạ nhục nàng, nàng cũng phải nhịn!

      (1) Phù chánh: Từ thiếp lên làm chính thê của thời xưa.

      “Tỷ tỷ, tối hôm qua người rất mệt sao? Thân thể thoải mái à? Có muốn gọi đại phu tới kiểm tra chút ? Tỷ xem, đứng cũng đều vững rồi...” Vân Liệt Diễm có ý tốt nhắc nhở.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20: Tính toán sau lưng

      Thân thể Vân Mộng Vũ cứng đờ, nhanh chóng rời .

      Nhìn bóng dáng có chút chật vật của nàng ta, Vân Liệt Diễm vẫn quên hô to tiếng: “Tỷ tỷ, chầm chậm thôi!”

      Vân Mộng Vũ trầm thẳng về sân viện của mình, vào khuê phòng, sau đó tiếng đổ vỡ vang lên dứt.

      “Tiểu thư” Tôn nhũ mẫu nhàng thở dài, gọi nàng ta tiếng.

      “Nhũ mẫu!” Vân Mộng Vũ bổ nhào vào ngực Tôn nhũ mẫu, lớn tiếng khóc lên.

      Tôn nhũ mẫu nhàng vuốt ve lưng Vân Mộng Vũ, khoé mắt có chút chua xót lại biết nên sao cho phải. Tiểu thư cái gì cũng tốt, nhưng lại quá hiếu thắng. Nhị phu nhân xuất thân thấp hèn mà tiểu thư lại quyết tâm tranh giành mọi thứ về minh cho bằng được.

      Những năm này, nàng cũng quá khổ cực rồi.

      Nhị lão gia chỉ có chức quan tầm thường, chút công to cán lớn, trong gia tộc đương nhiên cũng có tư cách gì. Thế cho nên tiểu thư cũng được xem trọng. Nhị thiếu gia lại là công tử chơi bời lêu lổng, ngoại trừ rượu chè, kỹ nữ, bài bạc ra cái gì cũng biết.

      “Nhũ mẫu, tại sao, tại sao ta cố gắng như vậy mà vẫn là tranh giành nổi với đứa ngốc kia? Nàng ta trời sinh ngu dại, bảy tuổi mới biết , bị người khác chà đạp cũng biết, vừa đính hôn cùng Thất vương gia bị từ hôn. Nàng ta cũng chỉ là thứ giày rách mà thôi, có tư cách gì mà được mang ra so sánh với ta? Tại sao? Tại sao mẫu thân thể giúp ta, ca ca thể giúp ta, phụ thân thể giúp ta? Tại sao, tại sao mà tất cả mọi người đều thể giúp ta?” Vân Mộng Vũ cam tâm, khóc rống. Vì sao nha đầu kia muốn cái gì lại được cái đó chứ?

      “Tiểu thư, người từ rất ưu tú, thiện lương, tương lai nhất định có hồi báo tốt. Nghe lời nhũ mẫu, người nên chọc Thất tiểu thư nữa. Thất tiểu thư tuy ngu dại, trước kia đại lão gia cũng quan tâm đến nàng ta, nhưng bây giờ được đại lão gia chú ý tới. Nàng ta dù sao cũng là trưởng nữ duy nhất của Vân gia, so với đại thiếu gia lại càng có tư cách kế thừa địa vị gia chủ Vân gia hơn nữa. Còn có, tiểu thư à, nàng ta dầu gì cũng là người của Phượng gia. Phượng gia, cho dù là Vân gia cũng phải nhượng bộ ba phần. Nếu cũng thể chỉ bằng mình Mộc Miên mà có thể bảo vệ Thất tiểu thư nhiều năm như vậy” Tôn nhũ mẫu tận tình khuyên bảo, hi vọng tiểu thư có thể nghe vào ít.

      “Phượng gia nhiều năm có lui tới cùng Vân gia, ai quan tâm đến đứa ngốc kia chứ?” Vân Mộng Vũ nhíu mày. Đại phu nhân của đại lão gia tên là Phượng Tâm Nghiên, là thiên kim tiểu thư của Nam Đường Phượng gia. Dựa theo lệ cũ, con Nam Đường Phượng gia phải vào cung làm Hoàng Quý phi. Bởi vì Phượng Tâm Nghiên còn có tỷ tỷ là Phượng Tâm Du, Nam Đường hoàng đế cùng Phượng Tâm Du lưỡng tình tương duyệt, vì nàng ấy mà lục cung phi, lại trùng hợp Phượng Tâm Nghiên đem lòng mến Vân Phụng Thiên, như vậy mới phải gả vào hoàng cung. Thân phận Phượng Tâm Nghiên quả thể trêu vào. Vậy nên lúc Phượng Tâm Nghiên còn sống, trong phủ người nào dám gây phiền toái cho cái kẻ đần kia.

      Thế nhưng từ sau khi Phượng Tâm Nghiên chết , ngoại trừ nô tì theo bên cạnh nàng ta cũng có ai quan tâm đến kẻ đần kia. Tuy nhiên thể , có Mộc Miên, trong nhà này có người có thể động vào kẻ đần đó. Ngoại trừ đại bá phụ, tam thúc hoặc là đại ca ra tay, nếu có người nào là đối thủ của nha đầu kia.

      Tam thúc thường xuyên trút giận lên người nàng ta những khi thấy Mộc Miên, mà đại bá phụ tuy rằng trước kia thích Vân Liệt Diễm nhưng cũng chưa từng bạc đãi nàng ta. Về phần đại ca, nàng càng thể trông cậy vào , mực ở biên cương rất ít khi trở về, cho dù có về cũng có quan hệ tốt với những người trong nhà.

      Trong nhà này, đại tỉ lập gia đình, Vân Mộng Dao lại ra thứ gì. Chỉ cần trừ Vân Liệt Diễm, nàng cho dù làm được người thừa kế Vân gia cũng có ai có thể làm khó được nàng.

      Vân Liệt Diễm, nàng nhất định phải trừ!

      “Tiểu thư, người nghe nhũ mẫu lần !” Nhìn ánh mắt của Vân Mộng Vũ, Tôn nhũ mẫu biết nàng muốn buông tha.

      “Nhũ mẫu yên tâm, ta nhất định thành công!” Vân Mộng Vũ nắm chắc tay. Bất kể dùng biện pháp gì, nàng đều phải diệt trừ Vân Liệt Diễm. Chỉ có như vậy, Vân gia mới coi trọng địa vị của Vân Mộng Vũ này.

      Về phần Thất vương gia, quan tâm Vân Liệt Diễm hay giả, nàng cũng buông tay người nam nhân này. Từ lần đầu tiên gặp , nàng biết mình mong muốn điều gì. Từ lâu có lời đồn, khi hoàng thượng băng hà ngôi vị truyền lại cho Thất vương gia. Nếu như nàng có thể gả cho Thất vương gia, như vậy ngôi vị hoàng hậu đó là của nàng. Đến lúc đó, nàng có tất cả, cần nhìn sắc mặt kẻ khác mà sống nữa.

      Vân Mộng Vũ trước sau như , vẫn mỉm cười nhu hòa. Điên cuồng cùng ngoan lệ vừa rồi chỉ như là ảo giác.

      “Nhũ mẫu, ta muốn đến thăm Dao nhi muội muội. Nàng bị thương, hai ngày nay đều ở trong phòng, ta nghĩ nàng nhất định là rất buồn bực. Ta phải đến chuyện cho nàng giải khuây. Nhũ mẫu, giúp ta chuẩn bị ít quà ” Vân Mộng Vũ khoác tay Tôn nhũ mẫu, mỉm cười ôn nhu.

      Tôn nhũ mẫu ngăn được tiếng thở dài trong lòng.

      Thay quần áo, Vân Mộng Vũ mang theo lễ vật đến tiểu viện của Vân Mộng Dao. Vừa mới đến gần nghe thấy tiếng khóc cùng tiếng đồ đạc rơi vỡ đứt quãng bên trong. Khoé môi Vân Mộng Vũ nhếch lên. Nghe , Vân Mộng Dao bị cắt tóc, nàng cũng ngờ là do đứa ngốc kia ra tay.

      Vân Mộng Vũ mang theo lễ vật tiến vào, nhìn thấy Vân Mộng Dao quấn kín đầu bò dài khóc lóc giường. Nàng khinh thường trong lòng nhưng mặt lại mang theo lo lắng cùng đau lòng qua, vài giọt nước mắt khẽ rơi xuống: “Muội muội ngoan, tỷ tỷ tới thăm muội đây”

      “Ô ô, Vũ tỷ tỷ, tỷ xem đứa ngốc kia... nàng ta... nàng ta cắt hết tóc của muội...” Vân Mộng Dao nghe thấy thanh của Vân Mộng Vũ, lập tức đứng dậy bổ nhào tới ôm lấy nàng, khóc rống lên.

      Vân Mộng Vũ chán ghét, đẩy Vân Mộng Dao ra chút. mặt nàng đầy đau lòng, giúp nàng ta lau nước mắt: “Muội muội ngoan đừng khóc, tỷ tỷ cũng mới nghe . Tỷ tỷ biết muội rất khổ sở, nhưng ai bảo nàng ta có thân phận cao quý mà chúng ta thể trêu vào làm gì?”

      “Hừ! Bất quá cũng chỉ là kẻ ngu thôi, cao quý cái rắm! Nếu phải phụ thân kiêng kị Phượng gia, mực phù chánh cho mẫu thân muội đứa ngốc có cái gì chứ?” Vân Mộng Dao nghe thấy lời của Vân Mộng Vũ, hết sức bất mãn. Nàng ta từ xưa tới giờ cũng chưa từng đặt đứa ngốc kia vào mắt!

      “Muội muội đừng nữa. Dù sao, nàng ta vẫn có mối quan hệ với Phượng gia” Vân Mộng Vũ nhanh chóng che miệng Vân Mộng Dao lại.

      “Hừ!” Vân Mộng Dao đẩy tay Vân Mộng Vũ ra. “Vũ tỷ tỷ, tỷ quá nhát gan rồi! Đứa ngốc kia chẳng là cái thá gì cả. Chờ vết thương của muội lành lại, muội nhất định bầm thây vạn đoạn ả ta!”

      “Muội muội, bây giờ đại bá phụ đứng về phía nàng ta. Muội lỗ mãng như vậy, sợ là gặp phải thủ đoạn của nàng ta đó!” Vân Mộng Vũ lắc đầu.

      “Vậy phải làm thế nào? Vũ tỷ tỷ, tỷ rất thông minh, tỷ ta biết làm sao để trừng trị đứa ngốc kia được? Thù này, muội nhất định phải báo!” Vân Mộng Dao hung hăng mở miệng.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21: Kế hoạch mua hung

      (1): Hung: Hung ác, hiểm ác.

      “Tỷ tỷ lợi hại nhất. Muội biết tỷ nhất định giúp muội mà!” Mặt Vân Mộng Dao đầy hưng phấn giống như nhìn thấy kết cục bi thảm của Vân Liệt Diễm.

      “Muội muội, chúng ta cùng nhau lớn lên, tỷ giúp muội giúp ai đây? Muội nghỉ ngơi cho tốt , hôm khác tỷ lại tới thăm muội” Vân Mộng Vũ an ủi Vân Mộng Dao vài câu rồi đứng dậy rời khỏi.

      Vân Liệt Diễm, xem ngươi làm sao tránh thoát được! Nha đầu Mộc Miên mặc dù khó lường, nhưng so làm sao có thể qua mặt sát thủ “Mạt Nhật” được. Thế nhân đều biết, sát thủ “Mạt Nhật” vừa ra chiêu liền người nào có cơ hội sống sót. Chỉ cần đưa tiền, bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ, nhiệm vụ nhất định hoàn thành. “Mạt Nhật” đến tận bây giờ từng giết được cả cao thủ Tử cấp, mà Mộc Miên kia chỉ có Hoàng cấp mà thôi.

      Cả đại lục dùng nội công cao thâm làm cơ sở, lấy cấp độ của nội công chia thành bảy cấp, từ thấp đến cao phân biệt Xích – Chanh – Hoàng – Lục – Thanh – Lam – Tử (2), lấy năng lượng bên ngoài để phát huy sức mạnh cường đại. Đại lục đồng thời cũng có tứ đại gia tộc, bao gồm Nam Đường Phượng gia, binh khí là nhạc khí; Bắc Diệu Long gia, binh khí là cung tiễn; Đông Thịnh Vân gia, binh khí là trường kiếm; Tây Sở Lâm gia, binh khí là đao thương.

      (2) Đỏ - cam – vàng – xanh lá – xanh đậm – xanh da trời – tím.

      Tứ đại gia tộc từ ngày đại lục khởi sinh tồn tại với Nam Đường Phượng gia đứng đầu, mấy ngàn năm vẫn đứng sừng sững đại lục, đồng thời cụng là Tứ đại hoàng tộc.

      Người bình thường có thể luyện nội công đến Hoàng cấp là đạt trình độ cao nhất rồi, rất ít người có thể đột phá Hoàng cấp, đừng chi có thể đạt tới trình độ nội công đỉnh phong, Tử cấp.

      Cả đại lục có rất ít cao thủ Tử cấp, ít đến nỗi người ta còn nghĩ rằng tồn tại của Tử cấp. Cho đến hai năm trước, sát thủ “Mạt Nhật” tiêu diệt được cao thủ Tử cấp. Từ đó về sau mọi người mới sợ hãi cùng thán phục cái gọi là thần thoại.

      Cũng từ đó về sau, “Mạt Nhật” lập tức dương danh đại lục, trở thành đệ nhất tổ chức sát thủ.

      Cho nên, Vân Mộng Vũ mới muốn mời sát thủ “Mạt Nhật” đến giết Vân Liệt Diễm. Nàng ta bỏ nổi số tiền kia, nhưng Vân Mộng Dao lại có thể. Những năm nay Nhị phu nhân quản lý Vân gia mò được ít bạc, chỉ cần Vân Mộng Dao mở miệng, chuyện này truyệt đối thành vấn đề.

      Lúc này, Vân Mộng Vũ tràn trề tự tin. Nàng ta cũng tin Vân Liệt Diễm có ba đầu sáu tay, bị sát thủ “Mạt Nhật” đuổi giết mà vẫn có thể bình an.

      ...

      Mộc Miên giúp Vân Liệt Diễm thu dọn phòng trọ liền quay đầu tìm nàng. Tiểu viện bị huỷ, trong thời gian ngắn chắc chắn cũng sửa xong. Thế nhưng Mộc Miên nghĩ rằng hai người bọn họ cũng ở đây lâu nữa, cho nên thu dọn ở tạm bên ngoài vài ngày.

      ngang qua sân của Vân Mộng Dao, nhìn thấy Vân Mộng Vũ mang tâm tình tốt ra ngoài, Mộc Miên nhanh chóng lách mình núp vào bên. Hai nữ nhân này lại định giở trò quỷ gì đây?

      Đợi đến lúc Vân Mộng Vũ xa, Mộc Miên lặng lẽ vào tiểu viện của Vân Mộng Dao, hội có ai liền trốn vào phòng của Vân Mộng Dao.

      Cũng lâu sau, Nhị phu nhân liền tới.

      “Mẫu thân, cuối cùng người cũng tới rồi! Con có việc gấp muốn nhờ mẫu thân đây!” Vân Mộng Dao nhìn mẫu thân khoan thai vào liền có chút mất hứng.

      phải là ta tới rồi sao? Cuối cùng là có chuyện gì đó?” Nhị phu nhân tới bên cạnh nữ nhi, trấn an nàng. Vân Liệt Diễm kia quá ghê tởm! Nàng ta nhìn thấy cái đầu nữ nhi bị cắt lộn xộn liền cảm thấy rất đau lòng.

      “Mẫu thân, con muốn báo thù tiện nhân Vân Liệt Diễm kia! Ngốc tử đó dám cắt tóc con... Ô ô, mẫu thân, sau này nữ nhi làm sao có thể ra ngoài gặp người đây?” Vân Mộng Dao úp mặt vào ngực mẫu thân khóc lóc kể lể.

      Trốn trong ngăn tủ, Mộc Miên cảm thấy chán ghét. Có mẫu thân rất giỏi sao? Hừ! Khóc lóc? So với tiểu thư nhà nàng, ngón chân cũng bằng!

      “Dao Nhi, con yên tâm, chuyện này con mẫu thân cũng giúp con. Tiện nhân kia, nhiều năm như vậy, mẫu thân vẫn xem nó là kẻ ngu mà giữ cho nó mạng. ngờ nó dám khinh thường chúng ta, trèo lên đầu chúng ta mà ngồi. Dao Nhi, con cứ đợi mà xem , mẫu thân nhất định để nó sống yên thân. Đợi đại ca con trở về, mẫu thân kêu đại ca con trừng trị nó!” Nhớ tới con trai trưởng của mình, Nhị phu nhân cảm thấy kiêu ngạo. Vân gia gia tộc này nhất định do nhi tử của bà ta kế vị. Lão gia cho dù có để bà ta phù chinh bà ta cũng nhanh chóng trở thành nữ chủ nhân thôi!

      “Mẫu thân, người cũng đừng trông chờ vào đại ca nữa. Tính tình đại ca người cũng phải là biết, đại ca giúp chúng ta đâu. Người quên, năm đó đại tỷ dùng cái chết uy hiếp bảo đại ca cùng tiểu thúc đưa nàng đến Tứ vương phủ, cho dù phải làm thiếp cũng được. Thế nhưng cho dù đại tỷ còn hơi thở đại ca cũng đáp ứng. Cuối cùng, tỷ ấy phải tự mình đến cầu xin tiểu thúc, ngờ còn bị tiểu thúc đá cước ra ngoài. Trong nhà này, người thể trông cậy vào chính là đại ca cùng tiểu thúc!” Vân Mộng Dao hừ tiếng. Nàng ta biết , phương pháp của mẫu thân nhất định là thể thực được. Vẫn là Vũ tỷ tỷ thông minh nhất!

      “Này… Dao Nhi, con mình phải làm sao bây giờ?” Nhị phu nhân nghe Vân Mộng Dao như vậy cũng cảm thấy biện pháp này cũng khó có thể được.

      “Mẫu thân, người cho con chút bạc, con tìm sát thủ “Mạt Nhật”. Chỉ cần bỏ tiền ra, bao nhiêu Vân Liệt Diễm cũng phải là đối thủ của bọn họ” Vân Mộng Dao cực kỳ hưng phấn, . Hừ hừ! Vân Liệt Diễm, xem ngươi làm sao bây giờ!

      “Vậy… Muốn bao nhiêu tiền?” Nhị phu nhân cũng biết tổ chức sát thủ đó. Chỉ là, muốn mời sát thủ như vậy cần rất nhiều tiền đó!

      trăm vạn hoàng kim” Vân Mộng Dao nghĩ đến con số mà Vân Mộng Vũ với nàng ta. Nàng ấy , số tiền này có thể mời kim bài sát thủ “Mạt Nhật”, mà nghe kim bài sát thủ là Lam cấp. Muốn giết Vân Liệt Diễm, Lam cấp hẳn là có vấn đề gì!

      “Cái gì?” Nhị phu nhân há to miệng dám tin, làm sao lại nhiều như vậy?

      “Mẫu thân, sao người lại giật mình như vậy? “Mạt Nhật” là tổ chức sát thủ lớn nhất cả đại lục đó! Muốn bọn họ làm việc tiền đương nhiên phải nhiều chút” Vân Mộng Dao nhìn thấy bộ dạng đó của mẫu thân mình liền xem thường. phải chỉ có trăm vạn hoàng kim thôi sao, phủ Thừa Tướng làm gì moi ra chứ?

      “Thế nhưng...” Nhị phu nhân do dự. Đây phải là số tiền ! Nếu lấy từ phòng thu chi rất có thể bị lão gia phát , đến lúc đó ngay cả bà cũng sợ gánh nổi!

      “Nhưng nhị cái gì? Mẫu thân, chẳng lẽ người muốn báo thù cho nữ nhi sao? Người ngẫm lại , chỉ cần ngày Vân Liệt Diễm còn chưa chết nhi nữ vẫn còn ngày thể là trưởng nữ của Vân gia. Như vậy, cho dù địa vị Vân gia có hiển hách hơn nữa nữ nhi cũng thể trở thành Vương phi, trở thành nương nương được. Chẳng lẽ người muốn nữ nhi giống như đại tỷ, làm thiếp trong Vương phủ sao?” Vân Mộng Dao thuận theo, bất kể thế nào nàng ta nhất định phải diệt trừ tiện nhân Vân Liệt Diễm.

      “Được! Mẫu thân lấy tiền cho con!” Nhị phu nhân cắn răng, vì chung thân đại của nữ nhi mà suy nghĩ, bà ta thể hồ đồ được. Lúc trước, Hoàn nhi cũng bởi vì thân phận mà chỉ có thể đến Vương phủ làm sườn phi, mà Tam vương gia cũng có khả năng kế thừa ngôi vị Hoàng đế, từ lâu có đất phong. Đường xa núi cao, chính bà ta cùng nhi nữ cũng thể gặp được nhau. Bà ta tuyệt đối để cho Dao nhi dẫm lên vết xe đổ đó.

      “Vậy người nhanh lên! Dao nhi biết, mẫu thân đối với Dao nhi là tốt nhất mà!” Vân Mộng Dao giục Nhị phu nhân, kêu bà ta nhanh lấy bạc.

      Bên này, Mộc Miên đợi Nhị phu nhân rồi mới lặng lẽ rời khỏi phòng của Vân Mộng Dao.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22: Ngươi là xa phu sao?

      (1) Xa phu: Người đánh ngựa.

      Mộc Miên vô cùng lo lắng tìm Vân Liệt Diễm, kéo nàng trở về phòng.

      “Mộc Tiểu Bạch, ngươi muốn sanh con à? Sao lại gấp gáp như vậy?” Vân Liệt Diễm xoa xoa cánh tay bị Mộc Miên túm cho đỏ lừ. ác độc nha!

      “Tiểu thư, người sắp bị hại chết rồi, nô tì còn có thể vội sao?” Khuôn mặt Mộc Miên lộ vẻ cầu xin. Tiểu thư à, đầu óc người suốt ngày suy nghĩ cái gì chứ? người được tuỳ tiện trêu chọc vào hoàng thất với Vân gia rồi mà. Kết quả, xem chuyện gì xảy ra đây nè?”

      "Ngươi mới sắp chết đó! Mộc Tiểu Bạch, ngươi thấy ta đối xử với ngươi quá tốt đúng ? Cứ như vậy mà ngươi nguyền rủa ta à?" Vân Liệt Diễm bạo phát rống lên với Mộc Miên: "Nha đầu chết tiệt, tiểu thư nhà ngươi sao lại đoản mệnh như vậy chứ?"

      “Tiểu thư...” Mộc Miên đáng thương ôm lấy đầu “Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư hợp mưu, muốn tìm sát thủ “Mạt Nhật” tới giết người. Bây giờ chúng ta chạy cũng kịp!”

      “Sớm biết hai nữ nhân kia rất an phận!” Vân Liệt Diễm nheo mắt, bên trong lên ngoan độc. Nếu phải Mộc Miên mực cho nàng gây chuyện, nàng trừng trị hai xú nữ nhân kia từ lâu rồi. Hừ! Lão hổ phát uy, ngươi nghĩ ta là Hello Kitty à?

      Mộc Miên nhìn tiểu thư nhà mình hừng hực lửa giận như muốn bạo phát thiêu đốt cả vũ trụ, nhanh tay rót chén nước cho Vân Liệt Diễm “Tiểu thư xin bớt giận, bớt giận! Bây giờ phải là lúc cùng bọn họ so đo, chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp đối phó với sát thủ “Mạt Nhật” tốt hơn. Bọn họ bỏ ra những trăm vạn lượng hoàng kim để mời kim bài sát thủ Lam cấp, mà ngay cả lão gia ra tay cũng khẳng định là đối thủ của ta”

      “Lam cấp là cái gì?” Vân Liệt Diễm đối với những thứ này vẫn hiểu . Vì sao lúc Mộc Miên hay những ám vệ kia vận công xung quanh xuất vầng sáng rực rỡ? Thế nhưng nàng vẫn chỉ thấy mỗi màu vàng, còn lúc trước Vân Mộng Dao lại là màu hồng đỏ thẫm. Chẳng lẽ còn có màu xanh da trời?

      “Ách... Tiểu thư, cái này khá phức tạp. Đơn giản mà , nội công mạnh hay yếu được dựa theo màu sắc cầu vồng để phân chia cấp độ, là Xích – Chanh – Hoàng – Lục – Thanh – Lam – Tử (2). Tất cả nội công tâm pháp ở các cấp giống nhau đều giống như trăm sông đổ về biển, mà với những cấp độ khác nhau đều có những năng lực đặc biệt. Yếu nhất là Xích cấp, mạnh nhất là Tử cấp. Dưới Lam cấp, bình thường đều cần binh khí lớn để đạt tới trình độ tự phát huy năng lượng bản thân. Từ Lam cấp trở có thể dùng nội lực của mình để huyễn hoá ra hình dạng binh khí mình cần, vô hình sinh hữu hình. Đại khái là như vậy, nhưng mà chỉ có tự mình cảm thụ mới có thể xác thực bên trong chênh lệch bao nhiêu. Tiểu thư, người hiểu chưa?”

      (2) Đỏ - cam – vàng – xanh lá – xanh đậm – xanh da trời – tím.

      Mộc Miên ra cũng biết nên giải thích cho Vân Liệt Diễm như thế nào. Cái này cũng quá là trừu tượng, tuy đơn giản là phân chia đẳng cấp nhưng cũng là phải do nội công đạt tới cấp độ nhất định, mới đạt đến đúng đẳng cấp đó. Nếu ngay cả Xích cấp cơ bản nhất cũng luyện được căn bản chính là vô duyên với đẳng cấp nội lực rồi.

      Trước kia, phu nhân cũng muốn chỉ cho tiểu thư, nhưng khi đó tiểu thư cái gì cũng hiểu, lời còn nghe , phu nhân cũng chỉ đành bỏ qua.

      Vân Liệt Diễm gật đầu, kiếp trước nàng cũng có đọc qua tiểu thuyết huyền huyễn, cũng có biết ít về cái cấp độ nội lực dược màu sắc cầu vồng này. Chỉ có điều, theo như lời của Mộc Miên chúng lại hoàn toàn khác ra với nội công. tại, Vân Liệt Diễm mới biết được ra võ công cổ học cũng có năng lượng thần kì như thế.

      như vậy, Vân Mộng Dao là Xích cấp, Hiên Viên Minh là Hoàng cấp, ngươi cũng là Hoàng cấp” Vân Liệt Diễm nghĩ nghĩ. Trước mắt nàng cũng gặp vài loại như thế này.

      “Vâng... Chỉ có điều, Thất vương gia đến điểm cực hạn, rất nhanh là có thể đột phá đến Thanh cấp, mà nô tì còn cần khoảng thời gian nữa, cũng có thể vĩnh viễn dừng ở trình độ này. Từ Hoàng cấp trờ , mỗi cấp đều có đường ranh giới, muốn đột phá cũng dễ dàng như vậy” Nếu đem cấp độ màu sắc này chia làm ba Mộc Miêng cũng chỉ dừng ở trung cấp, khoảng cách đến Thanh cấp còn rất xa.

      “Hiên Viên Minh chết tiệt, chút phẩm chất! Vậy mà tìm nhiều Hoàng cấp đến để đối phó với ta - người ngay cả Xích cấp cũng đạt tới. là vô sỉ! Tiểu nhân!” Vân Liệt Diễm hung hăng đập chưởng lên mặt bàn. Hiên Viên Minh, tốt, rất tốt! Bổn tiểu thư nhớ kĩ ngươi!

      “Tiểu thư, bây giờ phải lúc để chuyện này...” Mộc Miên mặt đầy hắc tuyền. Tiểu thư làm sao mà đến giờ vẫn còn tâm tình quản chuyện này?

      “Ngươi hai nữ nhân kia tìm sát thủ Lam cấp tới giết ta?” Vân Liệt Diễm đột nhiên hỏi.

      “Đúng vậy!” Mộc Miên gật đầu “Cho nên chúng ta mới phải tranh thủ nghĩ biện pháp. Nô tì thấy, hay là chúng ta tìm Tam lão gia về ? Tam lão gia rất thương người, ông ấy hai năm cũng chưa trở về, có lẽ cũng đạt tới Lam cấp rồi. Ông ấy trước khi là Thanh cấp”

      “Ngươi là tiểu thúc?” Vân Liệt Diễm nghe Mộc Miên nhắc tới Tam lão gia mới nhớ, trong trí nhớ dường như có nam tử ôn nhuận như ngọc, mực quan tâm tới Vân Liệt Diễm. Chỉ là, ta thường xuyên có ở nhà, nhưng lúc trở lại luôn đến thăm Vân Liệt Diễm, cũng đưa nàng ra ngoài chơi.

      Vân gia Tam lão gia, Vân Phụng Khải. Ngoại trừ Mộc Miên, trong nhà này là người duy nhất luôn bảo vệ nàng.

      Tuy nhiên, nàng còn là Vân Liệt Diễm lúc trước, nhưng phần kí ức ôn hoà trước kia lại khiến cho Vân Liệt Diễm nổi lên chút tình cảm ấm áp.

      “Đúng vậy! Nô tì nhớ trước khi Tam lão gia có từng , chỉ cần cầm khối ngọc bội này đến Như Mộng các, ông ấy nhất định trở về trong thời gian ngắn nhất” Mộc Miên gật đầu “Tiểu thư, tuy chắc chắn có thể được hay , nhưng ít nhất chúng ta phải thử lần. Vạn nhất là sát thủ Lam cấp sát đến, cho dù có trăm nô tì cũng chống đỡ được lâu”

      “Vậy thử chút !” Vân Liệt Diễm nhìn thoáng qua ngọc bội trong tay Mộc Miên. Nàng cũng muốn gặp tiểu thúc trong truyền thuyết đó lần.

      Bên trong Như Mộng các, Mộc Miên đem ngọc bội giao cho ma ma của Như Mộng các - Nhược Lan, rồi rời .

      Nhược Lan cầm ngọc bội đưa cho Diệp Tô.

      Trong gian phòng trang nhã.

      “Chủ tử, vừa rồi nô tì của Vân tiểu thư đưa ngọc bội của Vân Phụng Khải đến. Người có muốn gọi ông ta ?” Diệp Tô đem ngọc bội đưa cho nam tử áo tím chợp mắt nhuyễn tháp.

      Hai ngón tay thon dài tiếp nhận ngọc bội, con ngươi hẹp dài khẽ mở ra, ánh mắt rơi vào miếng ngọc bội.

      “Vừa rồi nhận được nhiệm vụ mới. Có người ra trăm vạn lượng hoàng kim mua mạng của Vân tiểu thư. Xuất tiền là Vân gia Tam tiểu thư - Vân Mộng Dao” Diệp Tô đem ngân phiếu đưa cho nam tử áo tím.

      “Gọi Vân Phụng Khải trở về . Vật này đúng là biết an phận. Nhiệm vụ này, ngươi , giáo huấn nàng chút cũng tốt” Nam tử ném ngọc bội cho Diệp Tô, sau nhận lấy nửa ngân phiếu, nửa còn lại vẫn nằm trong tay Diệp Tô.

      “Chủ tử?” Diệp Tô khó hiểu nhìn ngân phiếu trong tay. Chủ tử sao lại chỉ cầm nửa?

      !” Nam tử áo tím cầm quyển sách che mặt mình, thêm gì nữa.

      ...

      Đêm, Vân Liệt Diễm nhàn nhã nằm nhuyễn tháp, ôm lấy đĩa điểm tâm Mộc Miên làm cho, thảnh thơi ăn.

      Mộc Miên bất đắc dĩ ngồi bên nhìn Vân Liệt Diễm.

      “Mộc Tiểu Bạch, cho dù chúng ta có chết cũng phải quỷ cho trọn vẹn. Có số việc, lo lắng cũng vô dụng mà thôi. Tâm phiền gặm hạt dưa !” Vân Liệt Diễm ném cho Mộc Miên đĩa hạt dưa.

      Khoé môi Mộc Miên giật giật, nhận đĩa hạt dưa do Vân Liệt Diễm đưa tới.

      Thời điểm Diệp Tô đến liền nhìn thấy bức tranh như vậy.

      “Này, vừa nhắc ngươi liền đến. Đứng bên ngoai làm gì? thấy lạnh sao?” Vân Liệt Diễm , đầu vẫn có ngẩng lên. Nàng bỏ miếng bánh bông sen ngọt vào miệng. Chậc chậc, tay nghề của Mộc Tiểu Bạch càng ngày càng tốt!

      Diệp Tô đẩy cửa tiến vào, liếc mắt nhìn nữ nhân này. là gặp quỷ rồi! Lúc này mà còn tâm tư ăn bánh!

      Mộc Miên lo lắng nhìn người mới tới. Theo lý thuyết, tiểu thư vốn dĩ biết võ công, làm sao tiểu thư biết người này khi nào tới? Thậm chí, ngay cả nàng cũng cảm thấy.

      Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Vân Liệt Diễm mới ngẩng đầu lên. Ngẩng đầu cũng sao, nhưng nàng lại bị sặc “Khục khục... Ngươi là xa phu sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :