1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhi tử dị năng của mẫu thân hỏa thần - Khương Lê

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Vị thái tử ôn nhuận (1)

      “Buổi đấu giá hôm nay đến đây là kết thúc, xin cám ơn các vị!” Vân Liệt Diễm vỗ tay, sau đó cùng Mộc Miên đưa Hiên Viên Minh . Trao người lấy bạc, Vân Liệt Diễm để Mộc Miên đưa người .

      “Vị tiểu thư này, chủ tử ta cầu muốn gặp tiểu thư lần” Đưa ngân phiếu, người đó muốn vòng vo liền mở miệng thẳng.

      “Gặp ta?” Vân Liệt Diễm nhìn người đó, cảm thấy có chút kì quái: “Chúng ta phải thanh toán xong rồi sao, gặp ta làm gì?”

      “Tiểu thư cần lo lắng, chủ tử ta đối với tiểu thư cũng có ác ý gì, chỉ là muốn gặp tiểu thư lần mà thôi!” Người nọ tựa hồ biết Vân Liệt Diễm cự tuyệt, gương mặt vẫn giữ nụ cười đổi.

      “Vậy được rồi. Thế nhưng ngươi ở đây chờ ta lát, ta còn chút chuyện phải làm, rất nhanh trở về” Vân Liệt Diễm liếc nhìn người nọ, gặp gặp thôi, cũng chẳng mất tí thịt nào. Dù sao cũng đúng lúc nàng muốn biết cái lão sắc quỷ nào cam lòng để nàng đào hai mươi vạn lượng hoàng kim để mua tên nam nhân.

      Nếu là trước đây, nàng dễ gì đáp ứng cho Nhược Lan phần ngân phiếu hứu trước đó. Tuy nhiên, Hiên Viên Minh được bán với giá cao hơn so với nàng tưởng tượng, mà nàng cũng phải là hạng người bất nghĩa.

      “Tiểu thư xin cứ tự nhiên” Người nọ gật đầu, cùng Mộc Miên đứng chung chỗ, cũng chút nóng vội.

      Vân Liệt Diễm tìm được Nhược Lan, đem ngân phiếu tương đương mười vạn lượng hoàng kim đưa cho nàng: “Nhược Lan tỷ tỷ, đây là phần thuộc về tỷ”

      “Muội muội cần quá khách khí, việc này làm tỷ tỷ thấy có chút ngượng ngùng” Nhược Lan ngoài mặt cười cười cầm lấy ngân phiếu, nhưng trong tâm sớm đóng băng. Nàng cũng biết được, người nàng bán là đương kim Thất vương gia, mà người bán Thất vương gia lại chính là vị hôn thê của - tiểu thư thừa tướng đại nhân, Vân Liệt Diễm. May mắn nàng cũng gặp qua rất nhiều sóng to gió lớn, nếu chân sớm mềm nhũn.

      “Tỷ tỷ đừng khách sáo, muội muội còn có việc phải trước. Lần sau nếu có thứ tốt, muội lại đến tìm tỷ tỷ” Vân Liệt Diễm nhìn Nhược Lan chớp chớp mắt.

      “Muội muội cứ thong thả, Như Mộng các của tỷ tỷ luôn mở rộng cửa chào đón muội” Nhược Lan đón nhận ánh mắt của Vân Liệt Diễm, rốt cuộc cũng thở dài hơi.

      Thế nhưng ôn thần này còn chưa tiễn được ôn thần khác xuất .

      Nhược Lan ngẩng đầu lên thấy gương mặt như bị người ta xù nợ của Diệp Tô, khóe miệng ý cười.

      Nhược Lan há to miệng, chữ cũng ra, theo Diệp Tô tiến vào căn phòng thượng hạng. Diệp Tô đem ngân phiếu trong tay giao cho nam tử kia: “Chủ tử, đồ của ngài”

      “Mười vạn lượng, vừa đúng” Thanh ưu nhã nhưng lại che được lạnh lẽo bên trong.

      Nhược Lan kinh ngạc ngẩng đầu. ra, chủ tử mười vạn lượng hoàng kim nghĩa là bọn họ có thể thuận lợi lấy được mười vạn lượng này sao?

      ra hai mươi vạn lượng này chính là của thái tử. Chủ tử biết chắc thái tử ở nơi này, đương nhiên cũng ngồi mà nhìn người khác mua Thất vương gia” Diệp Tô liếc nhìn Nhược Lan, cảm thấy nàng ta có đầu óc.

      Nhược Lan cũng dám lên tiếng, nơm nớp lui xuống.

      Bên này, Vân Liệt Diễm theo gã sai vặt tiến vào căn phòng thượng hạng đó, cảm thấy người trước mặt so với Hiên Viên Minh cũng là cực phẩm nam nhân.

      thân bạch y, khí chất tựa trích tiên, tuyệt đối so với Hiên Viên Minh còn cực phẩm hơn. Quan trọng nhất là, nhất cử nhất động của còn toát ra loại khí chất cao quý, đâu như Hiên Viên Minh nổi giận đùng đùng. Quả thực là khác biệt trời vực!

      “Vân tiểu thư, biết Thất đệ làm sai chuyện gì mà khiến nàng nổi giận tới nỗi đem bán vậy?” Hiên Viên Phong đặt tách trà xuống bàn, nhàng hỏi. Thanh khiến cho người ta thấy thoải mái, có chút ý tứ chất vấn nào.

      “Ngươi là đại ca của Hiên Viên Minh?” Vân Liệt Diễm sửng sốt chút. Nàng dường như chưa từng gặp qua cực phẩm nam nhân trước mặt, thế nào lại nhận ra nàng?

      “Tại hạ là Hiên Viên Phong” Hiên Viên Phong cười cười, xem ra nàng quên rồi. Mấy năm trước có đến phủ thừa tướng lần, vô tình nhìn thấy nàng. Lúc đó mẫu thân nàng mới qua đời lâu, nàng đơn ngồi mình dưới tàn cây, cũng biết là suy nghi điều gì. Chỉ là lúc đó, nàng có hoạt bát giống như bây giờ.

      “Thái tử điện hạ?” Vân Liệt Diễm nghi hoặc nhìn Hiên Viên Phong. gật đầu, nhìn nàng mỉm cười nhu hòa.

      ôn nhu! Vân Liệt Diễm khỏi cảm khái.

      Chương 12: Vị thái tử ôn nhuận (2)

      “Người đâu! Mau đem Thất vương gia xuống dưới, tìm giải dược cho Thất vương gia” Hiên Viên Phong khoát tay áo, ra hiệu cho người đưa Hiên Viên Minh .

      Trong gian phòng trang nhã chỉ còn lại Hiên Viên Phong cùng Vân Liệt Diễm.

      có ý nghĩa” Vân Liệt Diễm tùy ý ngồi xuống, cũng xem mình như người ngoài.

      Chỉ là, nàng vất vả mới bắt được tên Hiên Viên Minh kia, tuy kiếm được món tiền lớn nhưng lại chưa có dịp trêu đùa được . Nàng bỏ ra công sức lớn như vậy để tạo hình cho , lại xem được bộ dáng nằm dưới thân kẻ khác. là đáng tiếc!

      “Ha ha...” Hiên Viên Phong cười cười: “Thất đệ vốn chán ghét nàng, nàng lại trêu đùa như vậy, sợ nổi giận sao?”

      “Ta sợ bán rồi!” Vân Liệt Diễm hơi nén giận. Trước mặt Thái tử ôn nhuận như nước này, nàng tiện thốt ra những từ thô tục nên ráng nuốt trở lại trong bụng.

      phải lại, Thất đệ cũng phải loại người thích gây , làm sao lại chọc cho nàng nổi giận?” Hiên Viên Phong buồn cười nhìn Vân Liệt Diễm. Tức giận thành bộ dáng đó, tính khí tiểu nương này thoạt nhìn có vẻ tốt, nhưng cũng hiểu được nàng phải loại nữ nhân rãnh rỗi kiếm người gây .

      rảnh rỗi có việc gì làm lại chạy tới nhà ta, phá hủy khuê phòng của ta, làm hại ta ngay cả chỗ ở cũng có. Nếu ta báo thù quá có lợi cho , ta cũng quá uất ức rồi!” Vân Liệt Diễm xong mới kinh ngạc tự vấn: Tại sao nàng lại phải giải thích với nhiều như vậy? Quả nhiên, sức quyến rũ của mỹ nam khó có thể đỡ được! Mỹ nam ôn nhuận lại càng thể đỡ được!

      “Vừa rồi nghe Thất vương phủ bị thiêu thành tro tàn, cũng là do nàng làm đúng ?” Hiên Viên Phong rót tách trà đưa tới trước mặt Vân Liệt Diễm. Sửng sốt chút, nàng tiếp nhận chén nước.

      Vân Liệt Diễm trả lời Hiên Viên Phong, cũng tự biết nàng đáp nên chỉ nhàn nhạt cười. Nụ cười của tựa như đóa hoa sen nở rộ, mang theo vài phần mát lạnh dễ chịu.

      “Vân tiểu thư, đêm nay nàng có tính toán gì ?” Qua hồi lâu, Hiên Viên Phong mới mở miệng lần nữa, như là vô ý hỏi.

      “À, ngươi gọi ta Liệt Diễm là được rồi” Vân Liệt Diễm nhíu mày. Vân tiểu thư? Nghe thế nào cũng thấy thoải mái.

      “Ha ha ha... ta đây gọi ngươi tiếng Diễm nhi thế nào? Hiên Viên Phong càng ngày càng cảm thấy tiểu nương này rất thú vị. Tính cả lần trước gặp nàng, đây là lần thứ hai cùng nàng đến gần nhau. Người ta , thiếu nữ mười tám thay đổi, ngược lại thấy càng lúc càng thích tính tình này của nàng.

      “Tùy ngươi. Ta tối nay có nơi để ” Vân Liệt Diễm . Nàng tại biết nơi nào. Nàng đến thế giới cổ đại này mới được ngày, khuê phòng bị người ta phá hỏng. Cái nơi gọi là nhà kia đối với nàng mà vốn dĩ giống như vậy, về hay cũng có người để ý.

      Bên cạnh, khóe mắt Mộc Miên giật giật. Trí nhớ tiểu thư hình như tốt, làm sao quên được trước khi phu nhân lâm chung, vì muốn nữ nhi của mình sống khổ nên cũng để lại cho nàng ít của cải. Trong đó, sơn trạch cũng có hơn mười chỗ, mỗi nơi đều có người trông coi dọn dẹp. có nơi để , cái này... ra phải quá đáng thương nha!

      “Diễm nhi có nguyện đến ở trong phủ thái tử ? Ta tin rằng thừa tướng đại nhân rất chóng tu sửa lại mảnh sân của nàng thôi. Đến lúc đó, nàng trở về cũng chưa có muộn” Hiên Viên Phong thuận miệng .

      “Được” Vân Liệt Diễm hề nghĩ ngợi liền đáp ứng. Nàng cũng muốn ngủ nơi đầu đường xó chợ.

      “Thái tử điện hạ, việc này... tốt lắm đâu!” Mộc Miên bạo gan lên tiếng. chuyện là tiểu thư còn là hoàng hoa khuê nữ, quan trọng nhất chinh là hoàng thượng hạ chỉ gả tiểu thư gả cho Thất vương gia. Tuy ngày đại hôn còn chưa có định, nhưng tiểu thư đến ở trong phủ thái tử, thế nào cũng đều ổn!

      “Cũng đúng! Ta sai người sang phủ thừa tướng là thái tử phi mời Diễm nhi đến phủ thái tử chơi vài ngày” Hiên Viên Phong dứt lời, liền phân phó người đến phủ thừa tướng báo tin.

      Mộc Miên cũng thể thêm gì nữa. Nếu là thái tử phi mời cũng có gì kỳ lạ. Thái tử phi, với tư cách là chính phi của thái tử, là hoàng hậu nương nương tương lai, ngày thường mời những thiên kim tiểu thư nhà quý tộc khác cũng rất bình thường.

      Vân Liệt Diễm cùng thái tử đến phủ thái tử, tự mình sắp xếp cho nàng tiểu viện , cũng phái nha hoàn tới hầu hạ.

      “Nàng nghỉ ngơi sớm , mai ta tới thăm nàng” Hiên Viên Phong vì Vân Liệt Diễm sắp xếp hết mọi chuyện, lại sai người mang điểm tâm đến, sau đó rời khỏi gian phòng của Vân Liệt Diễm.

      Đợi lúc thái tử xa, Vân Liệt Diễm mới ngoắc ngoắc ngón tay kêu Mộc Miên tới gần. Nàng vừa cắn bánh quế hoa, vừa mơ mơ hồ hồ hỏi: “Mộc Tiểu Bạch, ngươi có biết tại sao thái tử lại đối với chúng ta tốt như vậy ?”

      Mộc Miên mặt đầy hắc tuyền. Tiểu thư, với chỉ số thông minh tại của người chẳng lẽ còn phải hỏi nô tì sao?

      “Tiểu thư, người phải biết “vô hiến ân cần”, gian thương cũng là tặc nhân” Mộc Miên đứng đối diện Vân Liệt Diễm, cũng cầm miếng bánh quế hoa lên nhét vào miệng, giọng ra.

      “Vậy ngươi phải là vì “dẫn quân nhập vò gốm”, để ta ở lại trong phủ của mình, chờ cái tên Hiên Viên Minh kia tỉnh lại tới tìm ta bảo thù à?” Tuy Vân Liệt Diễm theo thái tử đến phủ thái tử, nhưng lại thắc mắc vì sao vô duyên vô cớ đối xử tốt với nàng như vậy, nàng cũng khỏi có chút thoải mái.

      Từ , thầy của nàng dạy, bao giờ có người vô duyên vô cớ đối tốt với mình, trừ phi có mục đích gì đó.

      Vân Liệt Diễm lục lọi trong trí nhớ của thân thể này. Nàng biết , ở thế giới xa lạ này chỉ có mình Mộc Miên là nàng có thể tín nhiệm. Nha đầu này được mẫu thân nàng huấn luyện từ để bảo vệ nàng, lại còn theo nàng nhiều năm, là người duy nhất quan tâm nàng có ngốc hay , vẫn luôn nguyện ý chăm sóc nàng. Ngoại trừ Mộc Miên, ai nàng cũng thể tin tưởng. Thân là đặc công cấp cao, những phán đoán này đối với nàng chính là những điều cơ bản.

      “Tiểu thư, nô tì người biết, thái tử điện hạ cũng phải là nhi tử mà hoàng thượng mến nhất” Mộc Miên xác định chung quanh có kẻ nào mới thấp giọng : “Hoàng thượng sủng ái nhất là Thất vương gia. Mà ngay cả người từng có chiến công hiển hách như Tứ vương gia, hoàng thượng cũng để vào mắt. Rất nhiều người , chỉ cần Thất vương gia gật đầu, hoàng thượng tùy thời đều có thể phế cái chức vị thái tử, vì Thất vương gia mà thiên vị” Mộc Miên dù sao cũng ở phủ thừa tướng nhiều năm nên nội tình cũng có chút hiểu biết.

      “Thế chẳng phải là thái tử rất đáng thương sao?” Vân Liệt Diễm kinh ngạc. Nàng học lịch sử được tốt lắm, nhưng xem qua các thể loại phim truyền hình cũng hiểu chút chút. Hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.

      “Tiểu thư, đây cũng phải việc mà chúng ta có thể quan tâm. Tóm lại, vì để tự tìm phiền toái, ngày mai chúng ta vẫn nên rời khỏi đây thôi. Trước khi phu nhân lâm chung có , người được chọc vào hoàng thất, cũng đừng cam dự vào chuyện của Vân gia” Mộc Miên lắc đầu. Những chuyện này đến lượt nàng lo nghĩ, nàng chỉ biết nghe theo lời phu nhân, tuyệt để tiểu thư liên lụy đến Vân gia hay hoàng thất. Với trí tuệ của tiểu thư lúc trước, khẳng định chết tới xương cốt còn. Cho dù là tại, tiểu thư cũng phải là đối thủ của bọn họ. Hoàng thượng ban bố thánh chỉ đem tiểu thư gả cho Thất vương gia, mà Thất vương gia lại muốn nên hoàng thượng sớm muộn gì cũng thu hồi cái mệnh lệnh ban ra này. Mộc Miên tuy chuyện trong hoàng thất nhưng cũng biết , hoàng thượng thể nào để cho nhi tử mình thương nhất lấy ngốc tử về làm chính thê.

      Cũng may, tiểu thư thích Thất vương gia. Lúc trước, nàng giúp tiểu thư theo đuổi Thất vương gia cũng biết Thất vương gia thích tiểu thư, cho nên vì tiểu thư nàng mới vui vẻ bận trước bận sau giật dây. Hôm nay, tiểu thư lại chọc giận Thất vương gia, xem ra nàng nên tranh thủ thời gian khuyên nhủ tiểu thư.

      “Mộc Tiểu Bạch, ngươi có phải là gạt ta chuyện gì hay ?” Vân Liệt Diễm nhìn thần sắc they đổi nhanh chóng của Mộc Miên, tay nhéo tai nàng, u ám mở miệng.


    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Gả cho ta được ?

      “Hiểu lầm, tiểu thư, tuyệt đối là hiểu lầm!” Mộc Miên giơ tay lên, nuốt vội miếng bánh ngọt mà kịp thấm mùi vị, gương mặt nhăn lại vì bị sặc.

      “Nè, Mộc Tiểu Bạch, ta cảm thấy nghi ngờ tại sao ngươi chút để bụng đối với hôn của ta vậy?” Vân Liệt Diễm dùng sức nhéo tai Mộc Miên. Nàng ta bị đau, lập tức buông vũ khí đầu hàng.

      “Tiểu thư, người hãy nghe nô tì . ra lúc nô tì biết lão gia xin hoàng thượng ban thánh chỉ cho người tứ hôn với Thất vương gia, nô tì vẫn rất cao hứng vì người. Mặc dù nô tì đáp ứng với phu nhân để người đặt chân vào hoàng thất, nhưng nếu người cùng Thất vương gia lưỡng tình tương duyệt vậy chắc cũng có chuyện gì. Thế nhưng nô tì lại ngờ...” Mộc Miên , di ngôn của phu nhân rất quan trọng nhưng quan trọng bằng hạnh phúc của tiểu thư!

      “Não của ngươi bị ngập nước hay sao mà lại nhìn ra ta cùng tên đầu trâu kia là lưỡng tình tương duyệt vậy hả?” Con ngươi của Vân Liệt Diễm sắc bén tựa dao găm, như muốn lăng trì Mộc Miên bằng ánh mắt.

      “Ô ô... Tiểu thư, nô tì chưa gì cả, cái gì nô tì cũng chưa ” Mộc Miên cúi đầu xuống. Tiểu thư bây giờ chỉ trở nên bạo lực mà đầu óc cũng linh hoạt hơn nhiều, so với khi trước trời vực. Đúng vậy, nếu với mọi chuyện rối rắm như bậy giờ tiểu thư trước kia làm sao có thể giải quyết ổn thỏa được?

      “Rất ngoan! hết những chuyện mà ta biết cho ta nghe. Nếu , ngươi cứ lấy kết cục của Thất vương gia mà làm gương” Lúc này, Vân Liệt Diễm tựa như lừa gạt tiểu bạch thỏ tiến vào trong miệng lão sói xám, đôi mắt đen nhanh nhìn Mộc Miên cách thâm sâu.

      Mộc Miên nuốt nước bọt, rón rén rót tách trà uống cạn rồi vỗ vỗ ngực.

      “Tiểu thư, có nhiều chuyện cho tới giờ người chưa từng biết, mà trong thời gian ngắn nô tỳ cũng thể giải thích ràng được. Tuy nhiên, lần này tiểu thư làm ra loại chuyện này với Thất vương gia cũng có chút phiền phức. Thất vương gia cũng phải là người tốt như vẻ ngoai của . Chúng ta có thể bắt được cũng là chuyện thể ngờ, nếu lúc đó bên cạnh có ám vệ, dù có mười người như chúng ta cũng thể chống cự được” Mộc Miên tuy biết Vân Liệt Diễm làm sao phóng ra lửa, nhưng đối với những cao thủ chân chính mà đó cũng đủ uy hiếp. Làm sao họ nào có thể cho Vân Liệt Diễm cơ hội động thủ?

      “Ám vệ đó lợi hại hơn à?” Vân Liệt Diễm có chút khó hiểu. Nếu như vậy, Hiên Viên Minh tại sao còn có thể đến gặp nàng?

      “Tóm lại, tiểu thư, người nghe nô tì , bây giờ chưa phải là thời điểm chúng ta có thể gây với Thất vương gia. Người thích , nô tì cũng thấy yên lòng rồi. Tuy nhiên lúc này là người chúng ta thể trêu vào, nếu có thể mất mạng đó” Trước kia tiểu thư tương tư đơn phương, bây giờ cả hai đều có tình ý, cho nên chọc vào Thất vương gia là điều thể.

      “Ngươi truy sát ta?” Vân Liệt Diễm ngẩn người. Hiên Viên Minh nàng , nếu muốn đuổi giết nàng nàng còn chưa phải là đối thủ của .

      “Tiểu thư người cần lo lắng, chỉ cần người can thiệp vào chuyện hoàng thất, chúng ta tùy thời đều có thể rời khỏi nơi này” Mộc Miên nhìn Vân Liệt Diễm, chân thành . Trước kia, nàng chưa từng đề cập tới vấn đề rời khỏi kinh thành cùng Vân Liệt Diễm, cũng chỉ là vì tiểu thư trời sinh ngu dại, ở lại phủ thừa tướng là an toàn nhất. Hôm nay, tiểu thư thanh tỉnh, nếu lão gia biết, nhất định cực kỳ vui vẻ.

      “Ta xem xét” Vân Liệt Diễm nữa, xoay người ngủ. ra, nàng căn bản muốn ở lại phủ thừa tướng, nơi đó đối với nàng mà vốn rất lạ lẫm, cho nên cũng quan tâm đến bất cứ điều gì. Chỉ là, Vân Liệt Diễm nàng vì bỏ trốn Hiên Viên Minh mà rời ! cái thế giới này, ngoại trừ những thứ nàng quan tâm, có những thứ gì có thể khiến nàng đặt tâm suy nghĩ!

      Nàng ngược lại còn muốn nhìn xem, Hiên Viên Minh có thể ra chiêu gì!

      đêm này, Vân Liệt Diễm ngủ cũng an ổn, trong đầu xuất lại những thứ kỳ kỳ quái quái, chính là thân thể này nhớ lại!

      Lúc thức dậy là giữa trưa, Vân Liệt Diễm đơn giản rửa mặt chút, nghĩ nghĩ phải đến tiếng trước khi rời khỏi đây với Hiên Viên Phong.

      ngờ sáng sớm Hiên Viên Phong sai người đến , khi nào nàng tỉnh dậy đến Lê Đình trong hoa viên chờ .

      “Tiểu thư, người lại ngủ à?” Mộc Miên nghi hoặc nhìn đôi mắt có chút thâm quầng của Vân Liệt Diễm. Tiểu thư hôm qua ngủ sớm, phải là nửa đêm lại suy nghĩ tìm cách đối phó với Thất vương gia chứ?

      “Thu hồi những tâm tư kia của ngươi , ta chỉ là lạ chỗ nên ngủ được thôi. Thu dọn chút, chúng ta cũng nên trở về rồi” Vân Liệt Diễm liếc Mộc Miên cái, nhìn ánh mắt của nàng ta liền nghĩ oan cho nàng. giỡn, Vân Liệt Diễm nàng thiện lương như vậy, thế nào lại biết làm chuyện trái lương tâm chứ?

      “Dạ dạ, tiểu thư, thái tử điện hạ chờ người cũng lâu rồi” Mộc Miên tranh thủ thời gian giúp Vân Liệt Diễm trang điểm rồi đẩy nàng ra ngoài cửa phòng.

      Lê Đình nằm ngay tại bên ngoài nơi Vân Liệt Diễm ở. Sân nơi ở gọi là Lê Viên, cũng chỉ vì xung quanh đều được mảng cây lê lớn bao phủ. Lê Đình cùng Lê Viên đều nằm chung trong trang viện gọi là Lê Lâm.

      Lúc này, hoa lê đúng lúc nở rộ, cánh hoa lê trắng như tuyết tung bay khắp nơi.

      Hiên Viên Phong ngồi trong đình, tay vuốt cổ cầm, vài cánh hoa lê trắng vươn vào dây đàn.

      Bức tranh mỹ nhân tuyệt đẹp, đến nhiều năm sau Vân Liệt Diễm cũng thường hay nhớ tới, buổi sáng hôm đó, tại Lê Lâm, tri kỷ ngồi đánh đàn.

      “Nàng tỉnh rồi? Tối hôm qua ngủ được sao?” Hiên Viên Phong dừng động tác nơi tay, nhìn về phía Vân Liệt Diễm.

      “Ngủ cũng được” Vân Liệt Diễm qua “Thái tử điện hạ, ta còn có chuyện muốn làm cho nên phải rời khỏi. Tối hôm qua, đa tạ thái tử điện hạ thu lưu”

      “Diễm nhi, nàng nguyện ý gả cho Thất đệ sao?” Hiên Viên Phong trả lời vấn đề của Vân Liệt Diễm, ngược lại mở miệng hỏi.

      “Đương nhiên là muốn” Vân Liệt Diễm mếu máo. Ai nguyện ý gả cho tên nam nhân rác rưởi kia chứ?

      “Vậy… gả cho ta được ?”

      Chương 14: Ta có thể bảo vệ nàng cả đời!

      Khóe môi Vân Liệt Diễm co lại, giương mắt nhìn Hiên Viên Phong như muốn xác thực câu vừa rồi phải phát ra từ miệng của .

      Rất hiển nhiên, Vân Liệt Diễm có nghe lầm, bởi vì Hiên Viên Phong nhìn nàng, chân thành lặp lại lần nữa: “Nếu nàng muốn gả cho Thất đệ, vậy gả cho ta được ? Diễm nhi, ta khiến cho nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ”

      “Thái tử điện hạ nên biết, ta phải là nữ nhi mà phụ thân ta thích, hữu của ta có hay đều có ý nghĩa nào cả” Vân Liệt Diễm hít hơi, bình tĩnh mở miệng.

      Nếu ở lần đầu gặp mặt ngày hôm qua, nàng nghĩ rằng giỡn, cho dù nghi ngờ cũng đoán được mục đích của . Thế nhưng hết lần này đến lần khác, tất cả đều vô cùng trùng hợp.

      xuất của trong thanh lâu, nàng cũng nghi ngờ. Như các vương công quý tộc khác, tới đó cũng rất bình thường. đụng phải Thất vương gia bị nàng trêu đùa, ra tay tương cứu, nàng cũng có thể giải thích nguyên do. Dù sao, Thất vương gia cũng là vương gia, nếu bị người ta phát chuyện xấu hoàng thất cũng gánh nổi tin đồn này.

      Về tình về lý, tất cả nàng cũng thể cãi lại.

      Thế nhưng lại tốt bụng để cho nàng ở lại trong phủ của mình, nàng sao giải thích được chuyện này.

      Lời của Mộc Miên khiến cho nàng hiểu được ít vấn đề.

      Ví như, tình cảnh của Hiên Viên Phong cũng mấy lạc quan.

      “Diễm nhi, ta thà rằng nàng đừng thông minh như vậy, vậy giữa chúng ta còn có khả năng” Nếu nàng vui vẻ đáp ứng, nếu nàng hỏi vì sao, vui vẻ thú nàng vào cửa, sủng ái nàng, dâng cho nàng những thứ mà chưa cấp cho những nữ nhân khác bao giờ.

      Nếu nàng chỉ đơn giản đứng bên cạnh , cái gì cũng quan tâm, cái gì cũng hỏi, bọn họ có lẽ hạnh phúc.

      ra cũng biết, thừa tướng có trưởng nữ, là nữ nhi của phu nhân duy nhất ông ta cưới hỏi đàng hoàng, càng là nữ nhi của nữ nhân mà ông ta mến nhất sinh ra, lại bởi vì ngu dại trời sinh mà được coi trọng.

      Năm đó đến phủ thừa tướng, vô tình nhìn thấy nàng, cũng cho rằng cả đời này thừa tướng cũng nhớ nổi đến đứa con này.

      Mọi chuyện lại giống như trước. Thừa tướng đột nhiên xin phụ hoàng ra thánh chỉ gả trưởng nữ của mình cho Thất vương gia. Phụ hoàng vốn sủng ái Thất đệ, nếu có thêm ủng hộ của thừa tướng cái danh thái tử của chỉ là thùng rỗng kêu to.

      ngờ được lại gặp họ trong thanh lâu, còn biết rằng nàng nguyện ý gả cho Thất đệ. Cho nên, đưa nàng về nhà, suy nghĩ cả đêm, rốt cuộc mới quyết định lưu nàng ở lại đây.

      Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ở chung như vậy, nhìn ra nàng giống với những nữ tử bình thường. Cho nên, nếu nàng nguyện ý, nguyện đem mọi thứ dâng cho nàng...

      Vân Liệt Diễm nhìn nam tử ôn nhuận kia, gì.

      Nàng hiểu, quyền lực là của nam nhân, mỹ mạo là của nữ nhân. Có rất ít nữ nhân thích mỹ mạo, cũng có rất ít nam nhân quyền lực. Điều này đúng cũng chẳng sai.

      “Nàng chắc cũng biết thế lực của Vân gia. Thừa tướng nếu đứng về phía Thất đệ, ta đương nhiên mất phần thắng. Phụ hoàng nhất định cũng suy xét vấn đề này, khi người đưa ra quyết định, lòng người cũng triệt để lệch ” Hiên Viên Phong rũ mắt. Những năm này, phải cố gắng, phải là thể ưu tú, mà là bù được vị trí của Thất đệ trong lòng phụ hoang, tất cả huynh đệ bọn đều bù được. Bởi vì chỉ có Thất đệ là do nữ nhân người mến nhất sinh ra, cho dù nữ nhân đó qua đời, nhưng vĩnh viễn vẫn tồn tại trong lòng phụ hoàng. Phụ hoàng đem toàn bộ tình với nữ nhân đó chuyển dời lên người Thất đệ, chút quan tâm để để đến những nhi tử khác.

      là thái tử, cũng chỉ chiếm được danh phận con trai trưởng.

      Phụ hoàng đem Vân Liệt Diễm gả cho Thất đệ, hẳn suy tinh kỹ. Bởi vì thế nhân đều biết Vân Liệt Diễm ngu dại, phụ hoàng nỡ khiến cho nhi tử mình mến nhất chịu ủy khuất. Thế nhưng người vẫn đưa ra quyết định này, bởi vì chỉ cần có ủng hộ của Vân gia, ngôi vị hoàng đế này cho dù Thất đệ muốn cũng nhất định là của .

      “Diễm nhi, nếu nàng nguyện ý, ta có thể bảo hộ nàng đời thế. Ta để nàng bị bất luận thứ gì tổn thương. Nàng hạnh phúc, lo nghĩ cả đời” Hiên Viên Phong ít ý nhiều. biết , Vân Liệt Diễm là nữ tử thông minh, nếu nàng nguyện ý giúp đây chính là lời hứa của dành cho nàng.

      có thể cho nàng địa vị, cho nàng tình mà mọi nữ nhân khác đều muốn.

      “Ta tin tưởng chân thành của ngươi” Vân Liệt Diễm : “Ta biết ngươi đều là . Như lời ngươi , ngươi cho ta cuộc sống tốt, tương lai tốt đẹp”

      “Diễm nhi, vậy?” Hiên Viên Phong có chút kinh hỉ. Nàng, hiểu ? Nàng phải nên chất vấn lợi dụng nàng hay sao?

      Vân Liệt Diễm đưa tay, ra hiệu cho Hiên Viên Phong nghe nàng tiếp: “Con người để đạt được mục đích của mình, lợi dụng người khác cũng đáng trách. Ta có thể lý giải động cơ của ngươi, ngươi cũng nguyện ý trao đổi, ngươi lợi dụng người khác chút tiền công. Điểm này, ta rất thưởng thức ngươi”

      Mọi người có tư tâm, vì đạt được mục đích của mình thường dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Đối với Hiên Viên Phong mà , ngôi vị hoàng đế là thứ mà cả đời mong cầu. Nếu như Vân Liệt Diễm có thể giúp đạt được mục đích, như vậy lợi dụng nàng, Vân Liệt Diễm vẫn có thể lý giải được. Vân Liệt Diễm thưởng thức chính là có thể thẳng thắn ra, cần trợ giúp của nàng, cũng cho nàng thù lao tương ứng. Điểm này, đối với nhiều người mà là làm được.

      là thái tử, là “Thiên chi kiêu tử”, lại hiểu được thu hoạch cần phải trả giá. Với điểm đó, Vân Liệt Diễm cảm thấy vị hoàng đế tốt. Ít nhất, so với Hiên Viên Minh hiểu được lý trí là cái gì.

      “Ta muốn đính chính là, ta gả cho ngươi” Vân Liệt Diễm đến trước mặt Hiên Viên Phong “Có lẽ đối với ngươi cưới gả có thể đạt được hạnh phúc, nhưng đó cũng phải là thứ ta muốn. Ngươi cần dùng ta để đạt được mục đích của ngươi, nhưng ngươi lại đưa ra điều kiện sai”

      Hiên Viên Phong sửng sốt chút. ra, nàng phải là tin , mà chỉ là muốn gả sao?

      “Ngươi cũng biết ta trời sinh ngu dại, dù bây giờ có thể suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện nhưng ta cũng chỉ là nữ tử bình thường. Về những thế lực hỗn loạn kia, ta lại càng dốt đặc cán mai. Cho nên nếu như ta , ta nhất định có thể giúp ngươi, cũng xác thực là chút thực tế. Thế nhưng, ta muốn lấy ngươi, cũng muốn gả cho Thất vương gia. như vậy, phụ thân ta có lẽ cũng thiên về bên, mọi chuyện đều phụ thuộc vào hoàng thượng. Như vậy ngươi có ra sao cũng liên quan đến ta. Điều ta có thể làm cũng chỉ có bấy nhiêu. Ta cũng nguyện ý gả cho Thất vương gia, cho nên cũng tính là giúp ngươi. Tối hôm qua ngươi thu lưu ta đêm, ta gián tiếp làm cho uy hiếp của ngươi được giải trừ, xem như huề nhau. Ta rồi, hi vọng ngươi có thể thực được nguyện vọng của mình” Vân Liệt Diễm xong, quay người rời , chỉ lưu lại cho Hiên Viên Phong bóng lưng màu đỏ.

      “Diễm nhi!” Lúc bóng lưng Vân Liệt Diễm sắp biến mất, Hiên Viên Phong đột nhiên hô lớn: “Coi chừng Thất đệ, nếu cần giúp đỡ của ta, cứ mở miệng!”

      Bóng lưng Vân Liệt Diễm thoáng dừng chút, cuối cùng cũng có dừng lại.

      Nếu như nàng quay đầu lại, có lẽ nhìn thấy người đứng trong đình kia vẫn chăm chú nhìn nàng. Trong đôi mắt kia, trong khoảnh khắc đó nảy sinh tình ý.



    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Kẻ phụ bạc

      “Tiểu thư, nô tì đột nhiên cảm thấy chúng ta tốt nhất vẫn nên rời khỏi phủ thái tử” Mộc Miên thấy Vân Liệt Diễm trở về, đôi mắt trông mong nhìn qua nàng.

      có việc gì, đến lúc đó ngươi yểm hộ ta. Ta cũng tin Hiên Viên Minh ghê gớm như vậy!” Vân Liệt Diễm liếc nhìn Mộc Miên. Nàng đương nhiên biết nàng ta nghĩ cái gì, nhưng nàng vẫn tin. Hiên Viên Minh cho dù lợi hại như vậy, nàng đương nhiên tự có biện pháp bảo vệ tính mạng của mình.

      “Tiểu thư...” Mộc Miên im lặng há hốc mồm, nhận mệnh theo Vân Liệt Diễm. Dù sao, sinh tử cũng đều có số mệnh!

      ngờ Hiên Viên Minh lại vội vã báo thù như vậy. Mới vừa ra khỏi phủ thái tử khoảng con phố, Vân Liệt Diễm cảm nhận được sát khí mãnh liệt.

      “Tiểu thư!” Mộc Miên phòng bị, đứng bên cạnh Vân Liệt Diễm.

      “Vân Liệt Diễm, bổn vương sớm với ngươi rằng, đừng để bản thân rơi vào tay của bổn vương, nếu bổn vương nhất định khiến ngươi sống bằng chết!” Thanh buồn bực của Hiên Viên Minh truyền đến. Vân Liệt Diễm có thể tưởng tượng ra, tuyệt đối nghiến răng nghiến lợi.

      “Hiên Viên Minh, đêm qua ngươi như thế nào rồi?” Vân Liệt Diễm nhìn Hiên Viên Minh càng lúc càng tiến lại gần, trừng mắt nhìn, sợ chết mở miệng “Cảm thấy có tuyệt ? Hì hì, bổn tiểu thư biết ngươi rất cảm kích ta, cho nên sáng sớm mới đặc biệt đến đây lời cảm tạ. Này, dù sao chúng ta cũng có hôn ước danh nghĩa, ngươi cũng cần khách sáo như vậy. Nếu cảm thấy áy náy cũng sao, cứ đưa cho ta hai mươi vạn lượng hoàng kim coi như quà đáp lễ là được rồi, như vậy trong lòng ngươi thoải mái hơn rất nhiều!”

      Bộ dáng kia, thoạt nhìn muốn vô tội vô tội, muốn thanh thuần có thanh thuần.

      “Chết tiệt! Vân Liệt Diễm, ngươi phải là nữ nhân!” Hiên Viên Minh hổn hển quát. ngờ, đến lúc này rồi mà nàng còn dám khiêu khích . Nàng sợ chết sao?

      “Ta vốn phải nữ nhân, ngươi biết sao? Tối hôm qua, ta chỉ tùy tiện chạm cái, ngươi liền có phản ứng rồi! Nếu như ta phải nữ nhân, vậy ngươi chính là nữ nhân rồi. Hay ra ngươi đối với nữ nhân cảm thấy hứng thú?” Đôi mắt Vân Liệt Diễm long lanh như nước, bắn ra vô tận tò mò như đối với bảo vật quý hiếm.

      Giáo sư có , khi đối mặt với hiểm nguy, có thể kéo dài thời gian bao lây liền kéo dài, cho dù có là giây cũng phải tranh lấy. Chưa đến cuối cùng, ai cũng thể phủ nhận có kỳ tích xảy ra hay , càng thể kết luận kết quả đến.

      “Vân Liệt Diễm, ngươi...” Hiên Viên Minh nhìn bộ dáng của Vân Liệt Diễm, ngay cả mắng cũng biết mắng làm sao. Giống như chỉ cần há miệng cũng giống như tiết nọc độc với nàng, càng giống như nàng là tiểu bạch thỏ bị khi dễ.

      Chết tiệt! ràng là nàng khi dễ trước, nàng làm sao lại có thể giả vờ như người vô tội được?

      “Minh ca ca, ngươi có phải cảm thấy mến ta rồi ? Chúng ta nhanh thanh kết hôn, à , thành thân ! Ta tin rằng, sau này ta nhất định trở thành hiền thê tốt!” Vân Liệt Diễm lời thề son sắt với Hiên Viên Minh siết chặt tay, giống như chỉ sợ tin lời nàng .

      Bên cạnh, mắt Mộc Miên trợn trừng. Tiểu thư, người có biết bây giờ là tình huống gì hay ? Người còn có tâm tư đùa cợt nữa!

      “Ngươi đúng là nữ nhân điên! Ngươi cái quỷ gì hả? Có quỷ mới muốn thành thân với ngươi, có quỷ mới tin ngươi là hiền thê tốt!” Hiên Viên Minh tức giận đến giơ chân. Vân Liệt Diễm, cái đồ điên này, đến cùng lại có chủ ý quỷ quái gì? Quả nhiên, chuyện hôm qua nàng làm chỉ là vì khiến cho chú ý tới nàng sao? Nàng đây dùng “lạt mềm buộc chặt”, muốn tìm cách để được gả cho sao?

      “Vân Liệt Diễm, bổn vương với ngươi, cho dù nữ nhân cả thiên hạ này đều chết sạch, bổn vương cũng tuyệt đối lấy ngươi! Ngươi nên chết tâm ! Bổn vương hôm nay nhất định phải khiến ngươi trả giá cho hành vi hôm qua nhiều!” Hiên Viên Minh bị nữ nhân này làm cho giận điên lên. Đây rốt cuộc là loại nữ nhân thế nào mà hôm qua với hôm nay lại như hai người khác nhau vậy?

      “Ô ô... Phu quân, sao ngươi có thể tàn nhẫn vứt bỏ ta như vậy? Ta làm gì sai? Ngươi… Ngươi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt còn chưa tính, tối hôm qua còn qua đêm ở thanh lâu, ta có ý tốt tìm ngươi, ngươi chẳng những đuổi ta về mà hôm nay còn muốn đánh ta trước mặt mọi người. Ô ô... Phu quân, theo ngươi nhiều năm như vậy, tuy mực nhưng ta vất vất vả vả thay ngươi quản lý gia nghiệp, ngươi lại cả ngày ra ngoài ra ngoài phong lưu khoái hoạt. Hôm nay, uống rượu no say rồi trở về còn muốn muốn bạo hành gia đình...” Vân Liệt Diễm ủy khuất mở miệng, còn dùng tay áo lau lau khóe mắt.

      Con đường này vốn nằm sau phủ thái tử, có chút yên lặng, có người qua lại. Thế nhưng nó lại nằm đằng sau tửa lâu, nay cũng gần giữa trưa, người tới dùng cơm rất nhiều, mà người của Hiên Viên Minh cũng mai phục trong gian phòng ở lầu hai.

      Vân Liệt Diễm hô tiếng như vậy, lập tức thu hút ít khách nhân dùng cơm. Vài người mở cửa sổ nhìn xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

      Mọi người nhìn Vân Liệt Diễm “hoa lê đá vũ”, lại thấy Hiên Viên Minh “hung hung hổ hổ”, lập tức liền hiểu chuyện gì diễn ra. Dân chúng bình thường phần lớn biết Hiên Viên Minh, nhìn thấy bộ dáng của như vậy liền có ít người bất mãn hô lên: “Người này sao có thể đối xửvới nương tử của mình như vậy? Nàng vất vả thay ngươi quản lý gia nghiệp bộ dễ dàng lắm sao?”

      “Đúng vậy! Nhìn vị nữ tử này còn trẻ như vậy, về sau nhất định có hài tử. Nếu thỏa mãn ngươi nạp thiếp là được, làm gì đánh người chứ?”

      “Người trẻ tuổi bây giờ là càng ngày càng hư hỏng thể tưởng rồi. Trong nhà có hiền thê, lại còn ra ngoài lêu lổng!”

      “Nam nhân này chẳng phải thứ tốt gì!”

      “...”

      thanh chửi rủi liên tiếp ập tới khiến cho Hiên Viên Minh tức đến nổi gân xanh đầy trán. Chết tiệt! Đây rốt cuộc là tình huống như thế nào? ràng quan sát con đường này vốn dĩ là có người qua lại. Thế mà những kẻ có mắt kia lại thò đầu qua cửa sổ mắng chứ!

      ràng người nên bị mắng phải là nữ nhân kia!

      “Ô ô... Tiểu thư nhà ta đáng thương, số người khổ a! gia sao có thể như vậy? Ba ngày hai lần đánh người, các vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới...” Mộc Miên cảm thấy bên hông nhói cái, vì vậy tranh thủ thời gian hô lớn, giúp tiểu thư trợ uy, thuận thế dùng thân thể né tránh bàn tay nhéo của nàng.

      Vân Liệt Diễm xiết chặt ngón tay, mấy hỏa cầu rơi vào quán rượu, rơi vào căn phòng tỏa ra sát khí nặng nhất. Với kinh nghiệm nhiều năm của Vân Liệt Diễm, sát thủ của Hiên Viên Minh nhất định ở đó!

      “A a a, xảy ra hỏa hoạn rồi! Nhanh cứu hỏa a!”

      Trong lúc nhất thời, khói đặc nổi lên bốn phía, Mộc Miên thừa cơ hội kéo Vân Liệt Diễm .

      “Chết tiệt! Vân Liệt Diễm, ngươi đứng lại đó cho bổn vương! Người đâu, mau đuổi theo!” Hiên Viên Minh ngờ, phái ra mười mấy người bao vây nơi này còn có thể khiến cho Vân Liệt Diễm trốn thoát.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Lấy thân báo đáp là được rồi!

      “Tiểu thư, người trước, để nô tì ở lại chặn bọn họ!” Mắt thấy những người phía sau càng lúc càng gần, Mộc Miên tay đẩy Vân Liệt Diễm ra, muốn quay đầu ngăn cản những người kia.

      “Đồ đần! Nếu đánh thắng được cũng cần phải chạy! Ngươi hướng tây, còn ta hướng đông, chúng ta tách nhau ra, buổi tối gặp nhau ở phủ thừa tướng. nhanh !” Vân Liệt Diễm tay túm Mộc Miên trở về, lúc này cũng phải thời điểm cậy mạnh.

      “Tiểu thư, người phải cẩn thận!” Mộc Miên cũng biết, hai người bọn họ ở cùng chỗ là mục tiêu quá lớn, đành phải nghe theo Vân Liệt Diễm, hướng đông, hướng tây. Tốt nhất, những kẻ kia phát nàng trước, như vậy tiểu thư có thể tranh thủ thêm chút thời gian.

      Vân Liệt Diễm có khinh công, nhưng tốc độ của nàng cũng chậm. Đáng tiếc, tốc độ của những người kia lại thể mang ra so sánh với Vân Liệt Diễm.

      Mẹ nó! Vân Liệt Diễm thầm mắng tiếng. Nàng tốc độ của những kẻ kia làm sao lại nhanh như vậy. Còn có phía bội kiếm trong tay bọn họ có đính vật gì phát ra ánh sang màu vàng ánh kim. Trước kia có Mộc Miên bên cạnh, chỉ cần quay đầu lại Mộc Miên nhất định giải thích tường tận những thứ loạn thất bát tao kia là cái gì. Hơn nữa, nàng nhận ra, những kẻ có thứ đó tốc độ lại càng nhanh.

      tốn phút, Vân Liệt Diễm cũng bị bọn họ đuổi theo từ nội thành ra tới ngoại thành. Ở đây nàng chỗ nấp.

      “Vân Liệt Diễm, ta xem ngươi còn chạy đâu!” Hiên Viên Minh nhìn Vân Liệt Diễm bị vây, tâm tình đặc biệt tốt “Ngươi phải rất thích bịa đặt sao? Tiếp tục bịa đặt , xem lúc này đây còn có người nào có thể cứu được ngươi!”

      Xú nữ nhân, ngươi rốt cục cũng rơi vào tay bổn vương, xem bổn vương thu thập ngươi như thế nào!

      “Hiên Viên Minh, ngươi mang nhiều người như vậy khi dễ ta nữ nhân yếu ớt chút võ công như ta, ngươi sợ bị người người chê cười à?”

      Vân Liệt Diễm biết mình chạy được nữa, chỉ có thể đứng lại tìm cơ hội thoát thân.

      Bây giờ nàng cũng chỉ có thể dùng dị năng của mình để liều mạng. Chỉ là, nhiều người như vậy, còn là cao thủ, nàng chỉ sợ khó thoát.

      Quên , so với chết trong tay còn tốt hơn!

      Vân Liệt Diễm chưa từng nghĩ tới cái chết, bất kỳ lúc nào nàng cũng đặt tính mạng của mình lên vị trí quan trọng nhất. Lần ngộp khí gas kia thuần túy chỉ là ngoài ý muốn.

      “Đối phó với loại nữ nhân như ngươi, bổn vương xem như khách khí rồi! Lên cho ta! Bắt sống nàng, bổn vương muốn cho nàng hảo hảo nếm thử cảm giác rơi vào tay bổn vương ra sao!” Tất cả cũng là do nàng tự chuốc lấy, huống hồ nơi này là ngoại ô, cũng có người qua. ngược lại muốn nhìn, trong tình huống này nàng có thể ra chiêu gì.

      Vân Liệt Diễm hừ lạnh tiếng, đội mắt hoa đào nheo lại. Hiên Viên Minh, đây là ngươi tự chuốc lấy!

      Hơn mười hắc y nhân tạo thành vòng tròn, sắc vàng thâm trần quanh thân thể bọn họ lưu chuyển chung quanh, hình thành lốc xoáy lớn đỉnh đầu Vân Liệt Diễm. Mười mấy người phát tán ra kiếm khí, đồng thời hướng về phía nàng.

      Vân Liệt Diễm đứng ở nơi đó, cũng né tránh, mặc kệ những tia sáng kia rơi vào người mình.

      Trong chốc lát, hỏa cầu cực lớn nổ tung người Vân Liệt Diễm, ánh lửa phóng tới vây quanh đám người xung quanh nàng, đánh toàn bộ bọn họ văng ra. Mà thân thể của Vân Liệt Diễm tựa như con diều đứt dây, phát bị ném ra ngoài rất xa.

      Hiên Viên Minh nhìn bóng dáng màu đỏ, tâm xiết chặt như bị cái gì đó đâm trúng, khó chịu dị thường.

      phi thân lên, muốn ôm lấy bóng dáng kia, lại ngờ đột nhiên có chiếc xe ngựa chạy qua, thân thể Vân Liệt Diễm nhanh chóng rơi lên xe ngựa, bị người bên trong ôm vào.

      “Đứng lại!” Hiên Viên Minh hô lớn tiếng, người đánh xe trẻ tuổi kéo dây cương, ngừng lại.

      “Giao nữ nhân kia cho ta!” Hiên Viên Minh nhìn thấy xe ngựa dừng lại liền . Người trẻ tuổi ngẩng đầu lên, cũng chuyện.

      Trong xe ngựa, khóe môi Vân Liệt Diễm còn vương tơ máu, nàng bị thương .

      Lúc này, nàng bị hắc y nhân ôm vào trong ngực. Thân thể hắc y nhân kia lạnh như băng, lạnh giống như xác chết, chút ấm áp. Nếu phải Vân Liệt Diễm tựa vào lồng ngực , có thể cảm nhận được nhịp tim của , nàng nghĩ rằng người này chết.

      khuôn mặt cực kì bình thường, đôi mắt phượng hẹp dài, mờ mịt che bởi tầng sương mù dày đặc. Mặc dù gần như vậy, nàng vẫn thấy đôi con ngươi của . Nàng tưởng rằng là do mình bị thương, ánh mắt nhìn . Thế nhưng nàng ra sức dụi mắt, vẫn như trước là nhìn .

      “Giúp ta đuổi bọn họ !” Vân Liệt Diễm nhìn vào đôi mắt của nam tử kia nữa, khẽ nhếch khóe môi còn đau nhức với .

      “Được!” Người nọ gật đầu.

      cánh tay thon dài vén rèm lên, dường như có nhìn đến bất luận kẻ nào, chỉ hơi hơi đưa tay, tiếng kêu thảm thiết liền truyền tới. Mười mấy người sau lưng Hiên Viên Minh đều mất mạng!

      Hiên Viên Minh chỉ tới kịp nhìn thấy tia sang màu tím lên!

      Sau đó, rèm bị buông xuống, nam tử kia nhàn nhạt mở miệng: “ thôi!”

      Xe ngựa nhàn nhã rời khỏi rừng cây, chỉ để lại Hiên Viên Minh đứng trân trân tại chỗ. Hiên Viên Minh đứng đó, trán xuất chút mồ hôi lạnh.

      “Vương gia!” Lúc này, nam tử áo đen cưỡi ngựa từ đằng xa chạy đến hô tiếng. Hiên Viên Minh như từ trong mộng tỉnh lại, nhìn về phía A Tả.

      “Vương gia, chuyện gì xảy ra? Bọn họ...” A Tả nhìn những ám vệ mất mạng nằm mặt đất, khỏi thấy khinh hãi. Những người này đều là sát thủ cao thủ, võ công hề thấp, làm sao lại...

      “Là Vương phi?” A Tả nhớ Vương gia mang người bắt vị hôn thê của .

      phải! Nam nhân kia, ta nhìn thấy dung mạo của ” Thần kinh của Hiên Viên Minh căng cứng. “ Lần đầu tiên ta nhìn thấy cao thủ cường đại như vậy. A Tả, là tử sắc (1)”

      (1) Tử sắc: Màu tím.

      Tuy chỉ là lóe lên, nhưng vẫn thấy rất , tử sắc!

      A Tả cũng bị trấn trụ, được câu.

      Bên này, xe ngựa, Vân Liệt Diễm cũng ngây ngốc nhìn nam tử kia. Rất cá tinh, nàng mất nửa cái mạng mà cũng cần vọt ra cũng giết chết bọn họ.

      Soái ca, vừa đẹp trai lại vừa là cao thủ! Đúng là người thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài!

      “Ách, vừa rồi cảm tạ ngươi. Ngươi tên gì? Sau này ta nhất định báo đáp!” Vân Liệt Diễm nghĩ nửa ngày, rốt cuộc cũng ra câu như vậy. có cách nào khác, ai bảo nàng còn chưa từng nhận ân huệ như thế.

      Thế nhưng , nàng cũng muốn báo đáp . Võ công của cao cường như vậy, nhất định cần nàng giúp đỡ cái gì. Cho nên, Vân Liệt Diễm đột nhiên có chút ngây ngốc, muốn mở miệng : sao, việc thôi, đáng nhắc đến!

      Như vậy mới là hùng!

      “Lấy thân bảo đáp là được rồi!”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: Thiếu chút nữa là trầm luân!

      Vân Liệt Diễm kinh hãi, suýt nữa cắn vào đầu lưỡi mình. Nàng há miệng nhưng được lời nào.

      “Tráng sĩ… tục ngữ “cứu mạng người còn hơn xây bảy tháp Phù Đồ”. Ngươi nếu xây bảy tháp Phù Đồ rồi sau khi chết nhất định có thể vui cười nơi cực lạc. Ngươi xem, cái này là lão thiên gia thay ta báo đáp ngươi rồi. Lấy thân báo đáp, coi như ! Dù sao, ta là nữ nhân có chồng, tái giá đúng là nên” Vân Liệt Diễm cười khan hai tiếng, khoát khoát tay áo với người nọ. Choáng! Người này phải cường đạo chứ? Mẹ ơi! Còn lấy thân báo đáp, cái này có thể tùy tiện hứa hẹn sao?

      "Chuyện sau khi chết sao ta biết được?" Đôi mắt phượng của híp lại, mang theo chút nghiền ngẫm.

      Khóe miệng Vân Liệt Diễm giựt giựt. Nàng phải thừa nhận, nam nhân nàng tuy tướng mạo bình thường nhưng đôi mắt kia lại rất mị hoặc, còn mang theo chút mông lung. Nhìn xem, nàng thậm chí còn cảm thấy ánh mắt của giống như được vẽ ra.

      “Ngươi chết đương nhiên biết được thôi” Vân Liệt Diễm thầm. Nàng đúng là não tàn rồi, làm sao lại cảm thấy xú nam nhân này rất có sức quyến rũ. Tuy rằng võ công của xác thực là rất soái.

      “Nàng cảm thấy có thể giết được ta?” Nam nhân kia dường như rất hưởng thụ cảm giác Vân Liệt Diễm nằm trong lồng ngực mình, ngón tay thon dài xẹt qua gương mặt nàng, mang theo lạnh buốt khiêu khích.

      Đúng, lạnh buốt!

      Tay của cùng thân thể đều lạnh như băng. Quả chính là khối băng, chút ấm áp cũng có.

      Vân Liệt Diễm biết người như vậy làm sao có thể sống sót được, ngay cả nhiệt độ cơ thể như người bình thường cũng có.

      “Ách… Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ?” Vân Liệt Diễm đương nhiên biết mình giết được , cũng tiếp tục trả lời vấn đề của .

      “Ta gọi... Diệp Tô” Nam nhân suy nghĩ chút mới mở miệng.

      Lúc này, nam nhân trẻ tuổi đánh xe liền nghiêng người cái, xe ngựa cũng nghiêng theo.

      “Diệp Tô!” Tức thời dùng tay bảo vệ đầu Vân Liệt Diễm mới khiến cho nàng đụng vào thành xe.

      “Cảm ơn” Vân Liệt Diễm ngờ nam nhân lạnh như băng này lại có phong độ thân sĩ, thời khắc mấu chốt còn biết che chở cho nàng.

      “Ta cứu nàng hai lần” Nam nhân kia chút do dự vạch trần .

      “Mẹ nó! Ngươi có bị bệnh ? Vừa rồi cũng gọi là cứu à?” Vân Liệt Diễm phát hỏa. Nếu phải lúc trước cứu nàng mạng, nàng sớm liều mạng với rồi. Đời này nàng chưa từng chuyện như vậy với bất kỳ nam nhân nào. Giống như lúc còn làm nhiệm vụ, cũng chỉ là nàng khiêu khích nam nhân. Tên nam nhân này ràng là kéo nàng lên xe ngựa để ăn đậu hủ của nàng. nghĩ đậu hủ của nàng dễ ăn như vậy sao?

      “Tiểu nương chuyện đừng thô lỗ như vậy” Nam nhân vẫn nóng lạnh trả lời.

      “Diệp Tô đúng ? Lão nương cho ngươi biết, đừng tưởng rằng ngươi cứu ta, ta liền cảm kích ngươi! Ngươi tốt nhất nên buông lão nương ra, nếu sớm muộn cũng có ngày lão nương đốt tóc ngươi, tiễn ngươi vào chùa xuất gia làm hòa thượng” Vân Liệt Diễm phát nắm được cổ áo nam nhân kia, đôi mắt hoa đào hừng hực ngọn lửa .

      Cũng biết chuyện gì xảy ra, thương thế của nàng vốn rất nặng. Thế nhưng được nam nhân này ôm, còn bị sỗ sàng mà Vân Liệt Diễm lại cảm thấy tinh thần của mình khá hơn rất nhiều.

      Nhất định là vì thân thể nam nhân kia quá lạnh rồi, đem nàng đông lạnh thành cục.

      "Ồ,! Trước lúc đó ta cần phải hưởng thụ thú vui của nam nhân " Đôi mắt phượng của ta khẽ nhếch, ưu nhã mở miệng.

      “Ngươi... ngươi...” Vân Liệt Diễm nam nhân này làm sao có thể ra những lời như vậy. Ặc! Ưu nhã êm tai, còn nghiêm trang như thế!

      Thế nhưng mà, Vân Liệt Diễm còn chưa có kịp hỏi ra cái gì cảm thấy đôi môi của mình bị thứ gì đó lạnh buốt chạm vào.

      “Oanh” tiếng, đầu óc Vân Liệt Diễm triệt để cứng đơ. Cái này… đây là nụ hôn đầu của nàng đó!

      Trước kia nàng chưa từng có bạn trai. Cho dù lúc làm nhiệm vụ cần có ít mối quan hệ xã giao đặc thù, chỉ cần với năng lực của mình, nàng đương nhiên có biện pháp khiến cho những tên nam nhân kia phải thuần phục. Cho nên, nàng vốn dĩ chưa từng bán đứng thân thể của mình. Nàng là chưa từng hôn ai bao giờ. Nàng vẫn nghĩ rằng hôn môi hẳn là kiện rất thần thánh, cho nên nhất định phải cùng với nam nhân mình thương mới có thể làm ra loại chuyện như vậy.

      Thế nhưng bây giờ, nàng lại bị xú nam nhân này hôn.

      có người cho nàng biết hôn là phải chuyên tâm sao?” Nam nhân tà mị cười, khí lạnh thổi tới bên mặt Vân Liệt Diễm làm toàn thân nàng run lên hồi.

      Vân Liệt Diễm nhắm mắt lại tự thôi miên. Quá lạnh rồi! Đúng, nhất định là quá lạnh, cho nên nàng mới có cảm giác sợ hãi.

      “Vật , được thất thần” Nam nhân kia ngậm lấy đôi môi mềm mại của Vân Liệt Diễm, đầu lưỡi cạy mở hàm răng nàng, dây dưa cùng chiếc lưỡi thơm tho, bá đạo lại mất ôn nhu, trằn trọc.

      Đầu óc Vân Liệt Diễm trống rỗng, chỉ còn lại hơi thở lạnh buốt trong miệng. Ngón tay nhàng đẩy tà áo của Vân Liệt Diễm ra, bàn tay to lớn quen đường tiến vào trong y phục nàng, kéo dây áo, ngón tay lạnh buốt chạm lên da thịt nóng bỏng.

      Như băng chạm phải hỏa, mang đến mãnh liệt đến đáng sợ, hai người đều có loại ảo giác sắp sụp đổ.

      Bụng dưới Vân Liệt Diễm xông lên cỗ khô nóng lạ lẫm, nhanh chóng hóa thành dòng nước ấm tình dục.

      Vân Liệt Diễm chỉ cảm thấy toàn thân xụi lơ, xương cốt như bị tan chảy thành từng dòng nham thạch lỏng.

      Cho đến khi có thứ cứng rắn chút do dự chạm vào căn cứ bí mật của nàng, Vân Liệt Diễm mới như bị tưới thau nước đá. Nàng tỉnh lại từ trong mộng, mạnh mẽ đẩy tên nam nhân kia ra.

      Trong mắt ta lên tia vui nhưng lại lập tức biến mất.

      cúi đầu, cười tà mị: “Sao vậy? Vật , vừa rồi nàng rất nhiệt tình”

      Mặt Vân Liệt Diễm vù cái đỏ lên. Chết tiệt! Nàng sao vậy? Làm sao lại bị tên nam nhân này quyến rũ cách dễ dàng như vậy chứ? Chẳng phải trước kia người khiến cho nam nhân chút lực chống đỡ là nàng hay sao?

      “Mẹ nó, chẳng lẽ đụng phải khắc tinh?” Vân Liệt Diễm ảo não thầm , thế nào cũng nghĩ thông, đến cùng là chuyện gì xảy ra.

      “Phốc~” Nam nhân rất nể tình cười ra tiếng, Vân Liệt Diễm mới giật mình ngờ mình lại ra khỏi miệng. Vội vàng quay mặt qua chỗ khác, nàng thèm nhìn tới tên ác ma kia nữa.

      “Vật , thấy nàng có biểu đáng như vậy, ta có món quà tặng cho nàng” Tâm tình ta dường như rất tốt, sau đó biết đem thứ gì đeo vào ngón tay Vân Liệt Diễm.

      Vân Liệt Diễm cúi đầu nhìn tay mình, đôi môi khẽ nhếch, đôi mắt hoa đào cong thành đường cong đáng : “Kim cương tử sắc!”

      Kim cương tinh khiết tự nhiên chính là màu tím, được mài thành vòng tròn trông như chiếc nhẫn, xung quanh lóe ra ánh sáng màu tím.

      Vân Liệt Diễm cười đến miệng khép được. Trời ạ! Cực phẩm, đây tuyệt đối là cực phẩm! Loại kim cương có màu sắc đặc biệt này cho dù ở thời đại của nàng cũng ít đến thương cảm, vậy mà lại đưa cho nàng viên tinh khiết đến vậy.

      “Thích ?” Giọng điện của nam nhân như mang theo vài phần sủng nịnh.

      “Thích!” Vân Liệt Diễm ngừng gật đầu, quả càng xem càng thích.

      “Thích là tốt rồi” Nam nhân cúi đầu, ngậm lấy ngón tay Vân Liệt Diễm, cắn. Máu tươi liền chảy ra từ ngón tay của nàng xuống dưới, vào bên trong chiếc nhẫn. Lúc này, biết lấy ra tờ giấy trong người từ lúc nào. Khi Vân Liệt Diễm còn chưa kịp phản ứng cầm ngón tay nàng ấn vào dấu đỏ chót, sau đó nhanh chóng thu tờ giấy lại.

      “Này, ngươi làm vậy là có ý gì?” Vân Liệt Diễm nhanh chóng đưa tay giựt tờ giấy kia lại. Trực giác cho nàng biết, tờ giấy kia nhất định phải vật gì tốt đẹp.

      có gì, chỉ là khế ước mà thôi. Đây phải là chiếc nhẫn bình thường, tin nàng cứ nhìn thử xem” Nam nhân đem tờ giấy cất kĩ, sau đó kéo ngón tay đeo nhẫn của nàng ra.

      Chỉ nhìn thấy chiếc nhẫn ngón tay Vân Liệt Diễm lại giống như vừa rồi, mà là như như , có đôi khi thấy nó ngón tay, có khi lại thấy.

      “Bây giờ, chỉ cần nàng muốn nó xuất , nó xuất . Nàng muốn nó xuất tự che giấu. Nàng thử xem” Nam nhân nhìn Vân Liệt Diễm, tiếp tục : “Tuy nhiên khi ở trước mặt người khác, nhất định được để nó xuất ra ngoài. Đây là bảo bối, nếu bị người khác thấy, nàng gặp nguy hiểm”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :