1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhi tử dị năng của mẫu thân hỏa thần - Khương Lê

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Hỏa Thiêu Thất Vương Phủ



      “Ngươi tiến vào Thất vương phủ, nghĩ cách dẫn tất cả mọi người ra cổng” Vân Liệt Diễm chăm chú nhìn Mộc Miên “Nhớ kỹ, nhất định phải là toàn bộ người”

      “Tiểu thư, làm vậy để làm gì?” Mộc Miên khó hiểu, tiểu thư phải là đến báo thù sao? Tại sao phải đem người đuổi ra ngoài hết?

      “Bảo ngươi , còn lề mề nữa ta gọi ngươi là Tiểu Bạch!” Vân Liệt Diễm liếc mắt, vừa rồi đột nhiên cảm thấy Mộc Mộc dễ nghe, có chút văn nhã.

      Cho nên khi nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của nàng liền quyết định sau này gọi nàng là Mộc Tiểu Bạch!

      Mộc Miên buồn rười rượi: “Tiểu thư, đây là lần thứ ba người đổi tên ta”
      “Cái gì lần thứ ba? Rốt cuộc ngươi có hay ?” Vân Liệt Diễm kiên nhẫn hừ lạnh, ràng là lần thứ hai!

      “Tiểu thư, ta lập tức !” Mộc Miên cắn chặt răng. Mẫu thân nàng đáng thương, vất vả đặt cho nàng cái tên Tiểu Thảo. Nàng chỉ nhớ phu nhân mới đưa mình vào tới phủ Thừa Tướng, tiểu thư mới bảy tuổi, trong miệng liền gọi cái tên “Mộc Miên”, khi đó nàng đứng dưới táng cây bông gòn (1).

      (1) Cây bông gòn đồng với Mộc Miên.

      Vì thế, phu nhân bảo sau này gọi nàng là Mộc Miên, tiểu thư sửa lại tên cho nàng ngay từ lần đầu gặp. Bất đắc dĩ gãi đầu, xóa tan hắc tuyến mới xuất , Mộc Miên nhấc chân vào vương phủ.

      Tiếng pháo nổ thu hút mọi người trong vương phủ, cho nên lúc pháo bắt đầu vang lên cũng nhóm người chạy ra ngoài cổng. Hơn nữa, Mộc Miên vẫn ngừng hét to bảo mọi người mau cứu hỏa, cho nên chưa tới khắc (2), gần trăm miệng ăn trong Thất vương phủ đều chạy ra ngoài, ngoại trừ cái tên Thất vương gia còn chưa có hồi phủ kia.

      (2) khắc = 15 phút.

      Lúc Mộc Miên vẻ vang hoàn thành nhiệm vụ chạy đến đứng trước mặt Vân Liệt Diễm, Vân Liệt Diễm liền nở nụ cười “bí hiểm”.

      Bởi vì tuy là cười, nhưng Mộc Miên lại cảm thấy cả người rét run. Nàng xoa xoa thái dương đầy mồ hôi rồi quay đầu nhìn lại cổng Thất vương phủ sục sôi cứu hoả, ngón tay tự chủ khẽ run cái.
      Trong mắt vẫn ngăn được hưng phấn, nàng biết tiểu thư nhà nàng phóng hỏa từ lúc nào, quá thần kỳ!

      “Mộc Tiểu Bạch, ngươi cần phải kiềm chế chút, đừng quá kích động!” Tia sáng lóe lên trong mắt Mộc Miên cũng thoát khỏi ánh nhìn của Vân Liệt Diễm. Ngón tay trắng nõn nà khẽ vỗ vỗ bả vai của nàng, lên phía trước hai bước.

      Đôi con ngươi đen như mực đột ngột đỏ rực như ngọn lửa, toàn thân tản ra ánh lửa mãnh liệt khiến Mộc Miên nhịn được lui về sau mấy bước, quá nóng!

      Chỉ thấy quả cầu lửa trước mặt Vân Liệt Diễm chậm rãi lớn lên, cho đến khi đường kính của nó to gần bằng chiều cao người quả cầu lửa bắt đầu bay đến Thất vương phủ.

      Tất cả mọi người cơ hồ bị quả cầu lửa này thu hút ánh mắt, quả cầu lửa trong đêm tối giống như chiếc lồng đèn rực rỡ chiếu sáng cả Thất vương phủ. Cuối cùng, quả cầu lửa dừng trung của Thất vương phủ, tản ra hơi nóng sáng ngời.

      “Nham thạch nóng chảy, phá!” Vân Liệt Diễm nhìn chằm chằm cầu lửa, thấp giọng lẩm bẩm.

      Đột nhiên, quả cầu lửa bắt đầu chuyển sang đỏ thẫm, từ từ đổi thành màu đen hắc hồng, sau đó mạnh mẽ nổ tung ra thành nhóm quả cầu rơi khắp Thất vương phủ.

      Phòng ốc cây cối hay bất kỳ thứ gì khác, vừa gặp phải những quả cầu lửa đều bị thiêu thành tro tàn.

      Chưa đầy nửa canh giờ (3), vương phủ to như vậy gần như biến thành mảnh tro tàn. Ngoại trừ cánh cổng to lớn đứng đầy người bên trong đều chỉ còn lại có tầng bụi dày, thậm chí cả mặt đất đều bịđốt thành cái hố lớn.

      (3) canh giờ = 2 tiếng, nửa canh giờ = 1 tiếng.

      Tôi tớ đứng trước cổng cửa vương phủ đều trợn mắt há hốc mồm nhìn toàn cảnh, thậm chí có ít người già cùng nữ nhân đều hôn mê bất tỉnh. May mắn mọi người đều chạy ra ngoài, nếu bây giờ chỉ sợ ngay cả xương cốt cũng còn.

      Lúc Hiên Viên Minh nhận được tin quay về, nhìn qua chính là cảnh tượng hoang tàn như vậy.

      Nổi gân xanh, toàn thân Hiên Viên Minh cũng nhịn được mà run rẩy. Được lắm! Tốt lắm!

      “Vân Liệt Diễm, ngươi ra đây cho ta!” rống to, Hiên Viên Minh lúc này muốn tát đánh chết tiện nhân Vân Liệt Diễm kia.

      “Mộc Tiểu Bạch, ra ngăn cản để ta nghĩ cách!” Vân Liệt Diễm tựa hồ như thấy bộ dạng muốn giết người kia của Hiên Viên Minh, hiền hậu đẩy Mộc Miên ra trước.

      Mộc Miên bất đắc dĩ đành phải run rẩy tiến lên: “Thất… Thất vương gia, tiểu thư… tiểu thư vắng.

      “Vậy ngươi chết thay ả ta !” Hiên Viên Minh hừ lạnh tiếng, ngưng tụ nội lực đánh tới Mộc Miên.

      Mộc Miên nuốt ngụm nước bọt, Thất vương gia này giống như hung thần ác sát, nàng đoán chừng ngay cả hai mươi chiêu cũng qua nổi .

      Mộc Miên khóc ra nước mắt rút kiếm tiếp chiêu, quanh quẩn bên thân kiếm là tia sáng màu vàng thản nhiên, so với màu vàng người Hiên Viên Minh đơn giản hơn rất nhiều.

      “Tân quả!” Vân Liệt Diễm từ nơi bí mật gần đó vỗ tay cái, ngọn lửa dừng đầu Hiên Viên Minh, Mộc Miên rất phối hợp phong bế huyệt đạo của ta.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Có qua có lại mới toại lòng nhau

      Hiên Viên Minh cắn môi, chết tiệt! Nữ nhân kia quả , quả là kẻ điên!

      "Vân Liệt Diễm, ngươi rốt cuộc còn có tính người ? Dám đánh lén ta!" Hiên Viên Minh tức giận nhíu chặt mi, nhìn về vị trí Vân Liệt Diễm đứng, hận thể xé nát mặt nàng ra.

      "Đây chính là có qua có lại mới toại lòng nhau. Thất vương gia, ngươi đến chào tiếng đánh nát khuê phòng ta, khiến ta còn chỗ ở, như thế chẳng lẽ là lễ phép của ngươi sao?" Đôi mắt hoa đào nhàng nháy cái, vương vấn tia nghịch ngợm lẫn mị hoặc tràn đầy phong tình vạn chủng.

      Hiên Viên Minh nuốt nước miếng cái ực, bụng dưới đột ngột xông lên cỗ khô nóng.

      Chết tiệt!

      Hiên Viên Minh nguyền rủa tiếng trong lòng, lần đầu tiên phát nữ nhân này thế nhưng lớn lên lại xinh đẹp như vậy. thân váy đỏ như lửa tỏa ra ánh sáng, cả người nàng như đứng giữa ngọn lửa, dưới góc váy lại có vài cánh hoa đào khẽ rơi, vừa kiêu ngạo vừa tuyệt mỹ. Mái tóc dài đen như mực chỉ được vấn lên bởi cây trâm Kim Phượng Hoàng, vài viên châu bồng bềnh mái tóc va chạm vào nhau vang lên thanh đinh đinh .

      Khuôn mặt nhắn chỉ có thể dùng hai chữ "tinh xảo" để mô tả, lông mày được kẻ đen cách đơn giản nhưng lại bắt mắt, đôi mắt xinh đẹp hơn cả hoa đào. Lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp đó, giống như chỉ cần khẽ chớp mắt cái liền rơi ra những cánh hoa đào mềm mịn khiến cho người ta như lâm vào giấc mộng mị hoặc mà hề hay biết.

      Hiên Viên Minh áp chế kinh diễm đột nhiên nhảy ra trong lòng mình, che dấu xem thường nàng mà : "Bỉ ổi! Quả nhiên chỉ có nữ nhân như ngươi mới bỉ ổi như vậy!"

      "Sao? Phải ?" Đôi môi màu hồng phấn khẽ nhếch lên, Vân Liệt Diễm vẫy thước bản trong tay để Mộc Miên lùi ra, sau đó nàng chậm rãi bước đến trước mặt Hiên Viên Minh.

      Nếu tổ đặc công nhìn thấy Vân Liệt Diễm lúc này, nhất định từng tế bào người đều căng cứng, chỉ biết trợn tròn mắt chờ bị đánh. Ai mà biết, Vân Liệt Diễm càng giận cây thước bản trong tay càng vung lên, chậm rãi đánh lên người kẻ chọc giận nàng, khiến cho tên đó từng bước tưởng tượng ra thống khổ sắp xảy đến với chính mình.

      Tóm lại, ai cũng đều biết, thủ lĩnh của bọn họ là nữ nhân khủng bố đến cực điểm.

      roi vung vào da thịt mang theo cái nóng của lửa, mỗi roi đều có đau đớn khác nhau, phảng phất muốn nướng chín da thịt người trước mắt. Mỗi lần bị phạt, bọn họ đều có thể ngửi thấy mùi thịt chín của chính mình.

      Nữ nhân này đáng sợ!

      "Vân Liệt Diễm! Bổn vương cho ngươi biết, bổn vương cho dù có xuất gia làm hòa thượng cũng có hứng thú với ngươi!" Hiên Viên Minh nhìn thấy Vân Liệt Diễm càng ngày càng tiến lại gần mình, biết tại sao lại có thể cảm thấy chút căng thẳng.

      Được rồi, nhất định là ảo giác!

      Nữ nhân này là người khinh thường nhất, ả ta rất hèn hạ. Ả ta cùng với nô tỳ của mình phối hợp đánh lén , mới khiến lâm vào thế hạ phong như lúc này.

      " tên nam nhân thượng hạng như vậy mà làm hòa thượng, rất đáng tiếc!" Vân Liệt Diễm cười đến run rẩy cả người.

      "Phập" tiếng, roi đánh vào ngực Hiên Viên Minh, vết hồng rướm máu kéo dài từ cổ xuống tận ngực.

      "Xú nữ nhân, ngươi muốn chết!" Hiên Viên Minh cắn chặt răng. Đau, chết tiệt, rất đau! Máu thịt như bị thiêu đốt, đau đến nổi hít thở cũng thông. Ngày trước ra trận bị thương, cũng chưa từng đau như vậy.

      Nữ nhân này, Hiên Viên Minh dù cho có chết cũng bỏ tha cho ả!

      " nhảm!" Vân Liệt Diễm hờn giận, kẻ biết nghe lời như vậy khiến nàng rất thích. đảo của đặc công, kẻ nào dám đứng trước mặt nàng mà tỏ ra lỳ lợm chứ? Ai cũng như chú cừu non, cái gai nhím mọc lên đều bị ngón tay của nàng bẻ gãy. đám nhìn thấy nàng, ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên.

      Tên nam nhân sắp chết này, còn dám lớn tiếng kêu la với nàng!

      "Mộc Tiểu Bạch, bịt mắt lại!" Vân Liệt Diễm liếc nhìn về phía Mộc Miên khiến nàng ta khẽ run cái, sau đó vội vàng rút ra mảnh vải.

      Cũng may nàng ở bên cạnh tiểu thư vài ngày nay, ánh mắt nguy hiểm kia nàng thấu hiểu!

      "Vân Liệt Diễm! Ả điên kia, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" biết như thế nào, trong lòng Hiên Viên Minh đột nhiên xuất loại dự cảm tốt. rất muốn kêu người tới nhưng ám vệ bên người bị phái làm việc. Mặc dù chỗ này cách vương phủ xa nhưng cũng vì đường gấp khúc nên ai có thể nhìn thấy . đường đường là vương gia mà tại lại chật vật thành cái dạng này, nếu kêu người đến, mặt mũi phải ném đâu đây?

      Bởi vì bị che mắt cho nên Hiên Viên Minh chỉ thấy mảnh tối đen.

      "Vân Liệt Diễm, ngươi mau thả ta ra. Nếu ngày khác ngươi rơi vào trong tay của ta, ta nhất định khiến cho ngươi sống bằng chết!" Hiên Viên Minh bất đắc dĩ, đành phải đưa ra đàm phán cuối cùng với Vân Liệt Diễm.

      "Ô! Ta sợ hãi nha!" Vân Liệt Diễm liếc mắt, ngón tay mơn trớn miệng vết thương người Hiên Viên Minh, đầu ngón tay nóng bỏng khiến cho trán của chảy ra từng giọt mồ hôi, miệng vết thương lại đau đớn.

      Vân Liệt Diễm dời ngón tay đến cổ áo Hiên Viên Minh, ngón tay linh hoạt trượt vào y phục của mang theo hơi nóng, dường như là lập tức khiến cho toàn thân Hiên Viên Minh căng thẳng.

      Vân Liệt Diễm nhìn thấy vật dưới thân Hiên Viên Minh bắt đầu cộm lên, cười vô cùng tà ác.

      Nàng biết , chỉ cần nàng mỉm cười khiêu khích chút đều có thể khiến cho nam nhân nổi lên dục vọng, so với mấy loại thuốc kích dục càng tốt hơn nhiều. Trời sinh nàng mang thuộc tính dị năng của lửa, mặc dù dị năng nhưng nàng vẫn rất khác những người có dị năng khác. Thông thường dị năng đều dựa vào ý chí để điều khiển các nguyên tố, nhưng nàng vẫn có thể dung hợp lửa với chính bản thân mình. Nếu nàng muốn, toàn thân của mình đều có thể bốc lửa mà cả người vẫn bình yên vô . cách khác, thân thể của nàng biết sợ lửa.

      Cũng bởi như thế, nàng đối với nguyên tố lửa cường đại hơn so với những người có dị năng khác. Còn có, nhiệt độ cơ thể của nàng cao hơn so với người bình thường. Sư phụ lúc còn huấn luyện nàng dạy nàng bằng cách nào có thể khiêu khích nam nhân, chỉ dựa vào nhiệt độ cơ thể của chính mình lại có thể càng khiến họ nảy sinh xúc cảm.

      Ngón tay di dời, khóe môi Vân Liệt Diễm nhếch lên, "xoẹt" tiếng kéo quần áo Hiên Viên Minh xuống.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Buổi đấu giá chưa từng có (1)

      Thân thể xuất cảm giác, Hiên Viên Minh hiểu tại sao nữ nhân này chỉ vô ý đụng chạm chút lại có cảm giác. Phải biết rằng, trước kia nàng đứng trước mặt , cũng chưa từng đặt vào trong mắt.

      Chẳng lẽ, lúc trước sai rồi?

      , , , nàng tại tuyệt đối phải ngu ngốc, mà là kẻ điên!

      Còn là kẻ điên háo sắc, thế nhưng ở đường lại lột y phục của !

      "Vân Liệt Diễm, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Ta cho ngươi biết, ta để cho ngươi thực được ý đồ của ngươi đâu!" Hiên Viên Minh nhìn thấy, chỉ có thể tức giận rống với Vân Liệt Diễm.

      Mẹ nó, ả ta rốt cuộc có phải là nữ nhân hay ? Thế mà ả ta ở đây lại... Hiên Viên Minh nhịn được sợ run cả người, được, rất dọa người, rất dọa người! Đường đường chính là Thất vương gia của Thịnh Quốc, là tình nhân trong mộng của rất nhiều thiên kim tiểu thư, đương nhiên là phải sau khi Tứ ca xảy ra chuyện. Thế nhưng, cho dù như thế nào cũng thể để cho nữ nhân này cưỡng hiếp ngoài đường thế này được. Hiên Viên Minh thể tưởng tượng ra hậu quả của chuyện này.

      "Ngươi làm sao để khiến cho ta thực được ý đồ của mình? Cắn lưỡi tự sát sao?" Vân Liệt Diễm nhếch hai hàng chân mày, ngón tay từ ngực Hiên Viên Minh dần dần xuống, khẽ chạm đến vật cộm lên kia.

      Hiên Viên Minh chỉ cảm thấy luồng nhiệt chạy dọc toàn thân, dồn ứ vào vị trí mấu chốt như muốn nổ tung ra bất cứ lúc nào.

      Mà Vân Liệt Diễm còn sợ rằng thiên hạ loạn, ngón tay nhéo nhéo vật kia qua lớp tiết khố của .

      "Ưm..." Hiên Viên Minh nhịn được kêu lên tiếng, chất lỏng màu đỏ rất nể tình chảy xuống từ mũi.

      "Ách, tiểu thư, người đừng đùa nữa, sắp phát nổ rồi kìa!" Mộc Miên che mắt. Gặp Thất vương gia nhiều lần nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy bộ dáng mất hồn như thế của , quả là cực phẩm nha! Nàng tin rằng nếu tiểu thư còn chơi tiếp nữa, nàng là người đầu tiên nhịn được.

      "Nổ cái gì? Dáng người này biết bán được mấy đồng tiền!" Vân Liệt Diễm bĩu môi khinh thường.

      "Tiểu thư, người yên tâm. Chỉ bằng bộ dáng điềm đạm đáng lúc này của Thất vương gia, bảo đảm bất kể là nam nhân hay nữ nhân nhìn thấy đều muốn nhào đến nha!" Mộc Miên càng nhìn càng thấy đáng giá tiền.

      "Vậy ngươi nhanh , nhớ phủ cho vài tấm vải!" Vân Liệt Diễm liếc mắt về phía Mộc Miên.

      "Oa, tiểu thư, cho nô tỳ thưởng thức chút nữa thôi" Mộc Miên luyến tiếc. nam nhân thượng hạng như vậy lại bị tiểu thư gậy đập nát bét.

      "Hay là cho ngươi nếm thử mùi vị đầu tiên nhé?" Vân Liệt Diễm ngừng lại, quay đầu hỏi.

      "Hay là thôi , nô tì có phúc phần đó đâu!" Mộc Miên nghe như thế, bật người ném áo về phía Hiên Viên Minh. Chiếc áo vẫn thể che hết dấu vết hồng hồng trước ngực của .

      Xong mọi chuyện, Mộc Miên khiêng Hiên Viên Minh lên vai.

      "Các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Hiên Viên Minh cảm thấy mình đột ngột lơ lửng , lại nghe các nàng bàn nhau xem đáng bao nhiêu tiền. dự cảm có điều gì đó tốt sắp xảy ra.

      bị nữ nhân kia khiêu khích khiến khí huyết cả người tán loạn, vốn dĩ thể tập trung tinh lực giải huyệt đạo.

      Võ công của Mộc Miên tuy phải là đối thủ của nhưng thủ đoạn điểm huyệt của nàng lại cũng thua chút nào. Muốn giải khai huyệt đạo khá khó rồi, lại còn vướng thêm tình trạng này nữa.

      thể tập trung, trong đầu đều là cảm giác nữ nhân chết tiệt kia sờ soạng . Chết tiệt, đúng là điên rồi!

      "Đừng nôn nóng, ngươi biết ngay thôi" Vân Liệt Diễm đưa tay rút trâm ngọc đầu , mái tóc đen dài của ngay lập tức rơi xuống tán loạn.

      "Nữ nhân điên này, ngươi đừng để mình rơi vào tay ta, nếu , ta nhất định khiến cho ngươi sống bằng chết!" Hiên Viên Minh biết chuyện với ả điên Vân Liệt Diễm này như thế nào, nàng nàng chính là kẻ điên!

      "Ngoan, nên tức giận, tức giận hoài cũng tốt" Vân Liệt Diễm vỗ vỗ đầu của như vuốt ve con chó.

      Khóe miệng Hiên Viên Minh ngừng giựt giựt, câu cũng nên lời.

      Mà lúc này, Vân Liệt Diễm cùng Mộc Miên đến thanh lâu lớn nhất trong kinh thành - Như Mộng Các.

      Như Mộng Các, cái tên lên tất cả, chính là nó có thể khiến cho mỗi người khách nhân khi đến đây đều giống như lâm vào ảo mộng, như si như say. Mỹ nhân nơi này chính là xinh đẹp nhất kinh thành.

      "Tiểu thư là lần đầu tiên đến Như Mộng Các chúng ta sao? Mau vào, mau vào!" phụ nhân lắc lắc chiếc eo thon gọn, phong tình vạn chủng vẫy tay với Vân Liệt Diễm. Thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, mặt mặc dù có son phấn nhưng cũng khiến cho người ta chán ghét cũng bởi vì nhan sắc vốn tuyệt sắc của nàng ta. Lời của nàng ta cũng khác gì những tú bà khác nhưng vẫn mang theo vài phần thân thiết khiến cho người ta cảm thấy thoải mái. Vân Liệt Diễm đánh giá cao bình tĩnh cùng trầm ổn được lắng đọng theo năm tháng của nàng ta, khó trách có thể khiến thanh lâu phát đạt đến như vậy.

      Vân Liệt Diễm chỉ cần ánh nhìn liền coi trọng nữ nhân này.

      Vì thế, nàng nhếch khóe miệng, : "Là lần đầu tiên, hơn nữa còn có chuyện làm ăn muốn bàn với ma ma

      "A?" Nhược Lan có chút giật mình, nơi này cũng phải là từng có thiên kim tiểu thư cùng các vị phu nhân nhà giàu ghé qua, nhưng phần lớn đều là lén lút, có thể quang minh chính đại đến đây quả rất ít. Mà những nữ nhân muốn bàn chuyện làm ăn với nàng, ngoại trừ cùng đường muốn bán mình nàng vẫn chưa từng gặp qua tiểu thư tuyệt mỹ như thế này.

      "Ma ma cứ việc yên tâm, chuyện trao đổi này ngài nhất định có hứng thú" Vân Liệt Diễm nhàng kéo tay áo Nhược Lan "Vào bàn chuyện rồi biết".

      "Được, ta muốn xem tiểu thư rốt cuộc muốn cùng ta chuyện gì" Trong mắt Nhược Lan lên tia khác thường nghĩ rằng nữ nhân này đơn giản, nhưng mặt vẫn mang theo ý cười theo Vân Liệt Diễm lên lầu.

      Vào phòng, Vân Liệt Diễm mới buông lỏng cánh tay Nhược Lan, nhàng vỗ vỗ tay.

      Mộc Miên nghe thấy ám hiệu của tiểu thư nhà mình liền khiêng Hiên Viên Minh ra từ nơi núp, sau đó ném lên giường. Khóe môi Hiên Viên Minh giật giật, nên lời.

      đường, Vân Liệt Diễm cảm thấy nhiều, liền bảo Mộc Miên điểm á huyệt của .

      "Sao? Ma ma, ngươi nghĩ xem mặt hàng này mang ra đấu giá được bao nhiêu?" Khóe môi Vân Liệt Diễm tràn đầy ý cười mê hoặc.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Buổi đấu giá chưa từng có (2)

      Đôi mắt Nhược Lan lướt đến người Hiên Viên Minh, trong đó xuất chút kinh ngạc. Nàng ta cũng gặp qua rất nhiều loại nam tử nhưng rất hiếm khi nhìn thấy người như thế này, quả món hàng thượng hạng. Thế nhưng tại sao lại có chút quen quen?

      "Vị tiểu thư này, có tể tháo khăn che mặt xuống cho ta xem chút hay ? Bịt kín mặt như vậy phải là để che giấu cái gì đó chứ?" Đè nén hoài nghi trong lòng, Nhược Lan cười với Vân Liệt Diễm.

      "Ma ma, ngài biết là làm như vậy tạo thêm mê hoặc sao? Cho dù có là kẻ mù chăng nữa, cũng ảnh hưởng đến những chuyện cần phải làm!" Vân Liệt Diễm chậm rãi đến bên cạnh Hiên Viên Minh, bàn tay bé véo lên người . Ngay lập tức, vật giữa háng lại dày cộm lên.

      Nàng tiếp: "Ma ma nhìn , cơ thể nhạy cảm như vậy nhất định thỏa mãn các vị đại gia của ngai, đúng ?" Vân Liệt Diễm cười đến phong tình vạn chủng, mà làn da Hiên Viên Minh lại nổi lên những điểm hồng, miệng vết thương vì thế mà rỉ ra vài giọt máu đỏ tươi.

      Hiên Viên Minh lúc này chỉ cảm thấy bản thân muốn nổ tung. vốn rất tức giận khi nghe cuộc đối thoại của Vân Liệt Diễm cùng ma ma Như Mộng Các - Nhược Lan, thế lại còn bị Vân Liệt Diễm khiêu hỏa, mạch máu người đều muốn nứt ra.

      Hiên Viên Minh nghi ngờ nữ nhân này phải là Tiểu Thất ngu ngốc kia, mà là tinh! Tự chủ của luôn tồi, hơn nữa ngày hôm qua còn vừa sủng ái cơ thiếp trong phủ, vốn dĩ hề có vấn đề chưa thỏa mãn dục vọng, làm sao có thể bị nàng ta trêu trọc vài cái liền khống chế được?

      tinh, nàng tuyệt đối là tinh!

      "Vừa lòng, vừa lòng!" Ánh mắt Nhược Lan nhất thời lóe sáng. Đối với những đại gia có ham mê biến thái mà nam tử mẫn cảm nhất định rất hài lòng. Chỗ bà ta từ trước đến nay đều rất khó khiến cho các tiểu thụ có phản ứng, bây giờ người trước mặt chính là cực phẩm!

      Nghi ngờ vốn dĩ còn tồn lại chút của Nhược Lan cũng biến mất, cái này gọi là "phú quý kèm theo hiểm nguy". Huống chi, cực phẩm nam nhân như vậy, vị tiểu thư này ra giá chắc chắn thấp. Tiền bạc bỏ ra để mua mỹ nam là chuyện đương nhiên phải có, nàng ta dĩ nhiên thể dâng bạc vào tay kẻ khác.

      "Tiểu thư cứ việc ra giá, ma ma nhất định khiến cho ngài vừa lòng!" Nhược Lan rất luyến tiếc nếu bỏ qua mối làm ăn tốt như vậy.

      "Ma ma đừng khách sáo, cứ gọi ta Liệt Diễm là được rồi. Sau này ta gọi ma ma là Nhược Lan tỷ tỷ, nếu muội muội đây có mối làm ăn nào tốt đương nhiên quên tỷ tỷ!" Vân Liệt Diễm thân thiện giữ chặt cánh tay Nhược Lan "Tỷ tỷ, đây là vật quý hiếm thấy, đương nhiên cũng có chất lượng thượng hạng nhất thiên hạ, nhưng chơi lâu cũng ngán. Thế cho nên người này chỉ bán đêm, hơn nữa là đấu giá, ai ra giá cao được nếm hương vị mỹ nhân. Lần này muội muội tới đây ra cũng chính là muốn mượn tỷ tỷ chỗ ngồi, nghe chỗ của tỷ tỷ có phong thủy rất tốt, muội muội cũng muốn hưởng lây chút. lát nữa tỷ tỷ hãy để muội lên đài ra giá, muội muội đương nhiên khiến cho tỷ tỷ chịu thiệt. Ngân lượng đêm nay đấu giá được, chúng ta chia 5:5, tỷ tỷ nghĩ như thế nào?"

      Mộc Miên bên cạnh chỉ cảm thấy da gà người nổi lên rần rần. Tiểu thư nhà nàng đúng là có kinh nghiệm thử thách trái tim bé của nàng mà! Nàng theo đến đây chính là an tâm về tiểu thư, nhưng... nhưng mà nàng có nằm mơ cũng ngờ, tiểu thư... tiểu thư lại đem Thất vương gia - vị hôn phu của mình, kéo tới thanh lâu... bán đấu giá. Nếu tin này đến tai hoàng thượng, tuyệt đối là tội lớn đáng chém đầu!

      Tôn nghiêm hoàng thất nha! Mộc Miên dùng tay áo lau lau mồ hôi lạnh trán, tự khuyên bản thân mình phải bình tĩnh. Được rồi, bình tĩnh!

      Nhược Lan lặng chút, bật người mặt mày hớn hở nắm lấy tay Vân Liệt Diễm, : "Muội muội rất đúng, của quý hiếm đương nhiên phải đặc biệt khác thường. Tỷ tỷ tin rằng, đêm nay chúng ta nhất định có thể kiếm vố lớn! Muội muội ngồi xuống nghỉ ngơi , tỷ tỷ chuẩn bị mọi chuyện”

      Lúc Nhược Lan nghe thấy ý tưởng của Vân Liệt Diễm liền nghĩ nàng có ba phần tồi, ngờ Vân Liệt Diễm lại còn ra cái giá như vậy, cho nàng ta tận năm phần. Mối làm ăn này, cho dù tính toán thế nào cũng đều có lời, hơn nữa, lời lại ít!

      "Tỷ tỷ thong thả, muội muội ở chỗ này chờ tin tức tốt của tỷ" Vân Liệt Diễm nháy mắt nghịch ngợm với Nhược Lan.

      Nhược Lan hiểu ý gật đầu, vỗ vỗ cánh tay Vân Liệt Diễm "Bảo đảm muội muội vừa lòng!"

      Tiễn Nhược Lan , Vân Liệt Diễm mới quay đầu lại, đưa tay tháo miếng vải che mắt Hiên Viên Minh ra. Bàn tay bé vỗ vỗ gương mặt , vẻ mặt vô tội cười : " cần lộ ra ánh mắt chưa thỏa mãn dục vọng như vậy, rất nhanh có người thỏa mãn ngươi!"

      Hiên Viên Minh trừng to mắt. Vân Liệt Diễm chết tiệt! Ngươi tốt nhất nhanh chóng thu tay lại, nếu , ta nhất định khiến cho ngươi ngay cả chết cũng biết chết như thế nào!

      "Tiểu thư, chúng ta làm như vậy có ổn ?" Mộc Miên do dự lâu, rốt cuộc sợ chết mà ra. Nàng là nghĩ ra, tiểu thư thầm mến Thất vương gia lâu như vậy, làm sao lại đột nhiên làm loại chuyện này? Hơi... tuyệt tình nha! Được rồi, là rất tuyệt tình, nếu làm sao có thể bán Thất vương gia như vậy chứ?

      "Có gì ổn? Mộc Tiểu Bạch, ta cho ngươi biết, chuyện này rất đáng giá đó. Ngươi cũng biết, ta cũng phải chỉ tự nuôi chính minh thôi, ta còn phải nuôi ngươi nữa. Bây giờ ngay cả nhà chúng ta cũng có, nếu kiếm chút tiền chẳng lẽ ăn khí mà sống à?" Vẻ mặt của Vân Liệt Diễm là chỉ tiếc rèn sắt thành thép, liếc mắt nhìn Mộc Miên cái. Lăn lộn cùng nàng mấy ngày qua cũng vô ích!

      Vân Liệt Diễm nàng từ trước đến nay đều tự biết, lời của chính mình chính là thánh chỉ, mọi hành động đều do chính mình chỉ huy. Quan trọng nhất là, chỉ cần đạt được mục đích, thủ đoạn gì cũng thể bỏ qua.

      Mộc Miên co rút khóe miệng, trán đầy hắc tuyến. Nàng quả quyết thối lui đến bên, xem như hiểu rồi. Trong mắt tiểu thư, có chuyện gì là thể làm, chỉ có nàng muốn làm mà thôi!

      Mộc Miên ném ánh mắt thông cảm đến Hiên Viên Minh. Thất vương gia, xin ngài nén bi thương! Chọc vào tiểu thư, coi như là do tổ tiên ngài có tích đức!

      Vân Liệt Diễm cảm thấy Nhược Lan chuẩn bị cũng gần xong liền đeo mảnh vải che mắt Hiên Viên Minh lại. Nhìn thấy đồi ngực lồ lộ ra ngoài của ta, trong mắt nàng như chứa đầy vàng.

      "Mộc Tiểu Bạch, ngươi nhìn da thịt của Thất vương gia cái xem, trắng trẻo chẳng khác gì các nương khuê các nha. hổ là món hàng đa tiện lợi, nam ăn được, nữ ăn cũng được, mà già trẻ lớn bé gì ăn cũng được!"

      Khóe miệng Mộc Miên lại co rút.

      "Mộc Tiểu Bạch, Nhược Lan tỷ tỷ cũng sắp tới đây rồi. Ngươi xem xem ở đây có vị thuốc gì đặc biệt hay , chút nữa ta rất muốn nhìn Tiểu Minh Minh đáng phấn khích biểu diễn!" Vân Liệt Diễm cười đến cười run rẩy hết cả người.

      Quả nhiên, vẫn nên tự tìm niềm vui cho chính mình.

      Mộc Miên lục lọi trong phòng chút, cuối cùng tìm được chiếc hộp bàn trang điểm, liền đưa cho Vân Liệt Diễm.

      Vân Liệt Diễm nắm viên thuốc trong tay, bàn tay kia tách miệng Hiên Viên Minh ra "Tiểu Minh Minh ngoan nha, mau nuốt vào, nuốt vào rồi thấy rất thoải mái nha!"

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Buổi đấu giá chưa từng có (3)

      "Tiểu thư, Nhược Lan ma ma đến" Nhược Lan còn chưa tới Mộc Miên nghe thấy tiếng bước chân.

      Vân Liệt Diễm nhét viên thuốc vào trong miệng Hiên Viên Minh, sau đó vỗ vỗ tay ra ngoài.

      Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Nhược Lan cười cười tới.

      "Tỷ tỷ, nhanh như vậy mà chuẩn bị xong hết rồi sao?" Vân Liệt Diễm cười nghênh đón, đôi mắt hoa đào nhếch lên thành độ cong mị hoặc chúng sinh.

      Nhược Lan kéo cánh tay Vân Liệt Diễm, : "Chuyện muội muội giao phó sao tỷ tỷ dám sơ suất được?"

      "Tỷ tỷ, chúng ta bây giờ sao?" Vân Liệt Diễm nhíu mày.

      Nhược Lan nhìn thấy đôi mắt hoa đào của Vân Liệt Diễm liền khỏi luốn cuống chút. Nàng ta lăn lộn trong thanh lâu này gần hai mươi năm, gặp qua vô số người, nhưng cả dung mạo lẫn khí chất của nữ tử này, trong thiên hạ nàng ta cũng chỉ gặp qua ở người.

      Thế nhưng người nọ... nếu bọn họ gặp được nhau, nhất định đôi bích ngân do trời đất tạo thành!

      "Tỷ tỷ nghĩ gì thế?" Vân Liệt Diễm nhìn Nhược Lan ngây người, nàng ta phải là phát ra thân thế của Hiên Viên Minh chứ? Nàng nghe Hiên Viên Minh cũng là tên phong lưu, chẳng lẽ ta từng đến Như Mộng các này?

      " có gì, chỉ cảm thấy muội muội xinh đẹp, cũng biết nam nhân như thế nào mới có thể xứng đôi với muội được!" Nhược Lan cười cười với Vân Liệt Diễm. Vừa rồi, nàng ta đúng là thất thần.

      "Tỷ tỷ giễu cợt muội muội à?" Vân Liệt Diễm giống như thẹn thùng nghiêng đầu , nhìn Mộc Miên vác Hiên Viên Minh tới.

      Lầu của Như Mộng các có sân khấu hình tròn rất lớn, chung quanh được xếp đầy chỗ ngồi. Đây là chỗ ngày thường dành cho các các hoa khôi hiến nghệ.

      Hôm nay, sau khi đàn khúc nhạc Nhược Lan dẫn toàn bộ vũ cơ xuống, đem trọn sân khấu bao quanh bằng từng lớp lụa mỏng.

      Lúc này xung quanh sân khấu ngồi đầy người, nếu là bình thường tiết mục kế tiếp chính là điệu múa nổi tiếng của Như Mộng các. Vũ kỹ của Như Mộng các có kỹ thuật như thiên tiên hạ phàm, ngay cả trong cung cũng từng mời vũ kỹ này vào hiến nghệ. Trong ngày thường lại càng là đối tượng tranh nhau của vương công quý tộc. Thế nhưng hôm nay, màn biểu diễn này bị dán đoạn chừng khắc, sân khấu vẫn trống .

      Dưới đài tránh khỏi hỗn loạn, đại đa số đều là những người đến đây để xem vũ kỹ kia khiêu vũ.

      Đúng lúc này, Vân Liệt Diễm dẫn Mộc Miên vác Hiên Viên Minh bước ra. Nàng sai người chuẩn bị chiếc nhuyễn ghế, sau đó bảo Mộc Miên đặt Hiên Viên Minh lên đó.

      Vì tránh phiền toái, Vân Liệt Diễm bảo Mộc Miên làm ra hai cái mặt nạ da người. Cho nên lúc này ai có thể nhận ra Vân Liệt Diễm cùng Mộc Miên.

      Mọi người nhìn thấy Vân Liệt Diễm có nhan sắc bình thường liền bất mãn, có người hô lớn: "Tại sao lại là những kẻ quái dị lên sân khấu chứ? Tích Vũ nương đâu? Mau để Tích Vũ nương ra !"

      "Đại gia ta bỏ tiền ra chính là để xem Tích Vũ nương, chứ phải là ngắm những kẻ quái dị!"

      "..."

      Thanh dưới đài vang lên hết đợt này đến đợt khác.

      "Yên tĩnh chút!" Vân Liệt Diễm đứng lên, lớn tiếng : "Hôm nay Tích Vũ nương thoải mái, cho nên xin mọi người thứ lỗi!"

      "Cái gì? Chúng ta trả tiền rồi!"

      "Cho dù Tích Vũ nương múa được còn có Tích Cầm nương cùng Tích Họa nương. kẻ quái dị như ngươi ra đây làm gì?"

      "Đúng vậy!"

      "..."

      " Mọi người hãy yên lặng chút mà nghe ta câu " Vân Liệt Diễm hắng giọng cái: "Tuy rằng đêm nay thể ngắm tiểu mỹ nhân, nhưng tiểu nữ lại mang đến cho các vị người có thể khiến cho các vị hài lòng"

      Dứt lời, Vân Liệt Diễm xoay người kéo tấm vải che mặt Hiên Viên Minh xuống.

      nhuyễn ghế, Hiên Viên Minh mặc chiếc trường sam màu hồng phấn được nới lỏng, lộ ra cảnh xuân từ ngực tới bụng. Da thịt trắng nõn do dược lực chuyển sang màu hồng nhạt. Mà vết roi trước ngực lại càng thêm hấp dẫn ánh mắt người, vết máu khô hoàn toàn biến thành bức họa hoa mai huyết sắc.

      Toàn trường nhất thời an tĩnh lại, thanh hút khí đều có thể nghe thấy.

      Vân Liệt Diễm nhìn thấy ít người bị chảy máu mũi, khóe môi khẽ nhếch lên. Hiệu quả bình thường nha!

      "Thế nào? Các vị có cảm thấy vừa lòng với người mà tiểu nữ mang tới ?" Vân Liệt Diễm ngồi xuống ghế, nhìn thoáng qua đám người bên dưới.

      "Vừa lòng, vừa lòng, rất vừa lòng!" Thanh đinh tai nhức óc điên cuồng vang lên, Vân Liệt Diễm thậm chí còn cảm thấy chiếc ghế mình ngồi rung rung.

      "Các vị, đây là món quà rất quý hiếm, tiểu nữ phải mất rất nhiều sức lực mới có được. Thế cho nên, lần đấu giá này chỉ có đêm. Giá đưa ra là ngàn lượng hoàng kim, ai trả cao được người!" Vân Liệt Diễm vỗ vỗ tay, ý bảo có thể bắt đầu.

      "Cũng mắc quá rồi đó! Làm sao có thể đáng giá ngàn lượng hoàng kim chứ?" ít người dị nghị. Đấu giá đêm đầu của hoa khôi cũng chỉ có ngàn lượng bạc, ngàn lượng hoàng kim này... quá mắc!

      "Các vị, nếu chỉ là vì tư sắc ngàn lượng hoàng kim quả hơn mắc, nhưng nếu các vị nhìn kỹ nhận ra, người này rốt cuộc có đáng giá hay !" Vân Liệt Diễm cũng giận, cười cười đến bên cạnh Hiên Viên Minh, ngón tay nhắn xẹt qua lồng ngực của . Làn da trắng đột nhiên chuyển sang hồng khiến cho mọi người trợn mắt há hốc mồm, ít người ngay cả nước miếng cũng chảy ra. Thượng hạng, thượng hạng nha!

      "Thế nào? Ngàn lượng hoàng kim có đáng giá ?" Ngón tay của Vân Liệt Diễm nhàng xoa lồng ngực Hiên Viên Minh.

      "Rất đáng giá, ta ra giá hai ngàn lượng hoàng kim!"

      "Ba ngàn lượng hoàng kim!"

      "Năm ngàn lượng hoàng kim!"

      "Năm ngàn năm trăm lượng hoàng kim!"

      "..."

      Chỉ chốc lát sau, giá tăng đến vạn lượng hoàng kim, mà tiếng gọi giá vẫn có xu thế ngừng.

      gian phòng tầng hai, Nhược Lan đến.

      "Chủ tử" Nhược Lan quỳ đất, có chút nơm nớp lo sợ. Nàng nghĩ ra chủ tử tại sao lại đột nhiên xuất ở nơi này.

      "Ngay cả Thất vương gia mà cũng dám bán. Nhược Lan, ngươi bắt đầu lỗ mãng từ khi nào vậy?" thanh tao nhã vang lên, nghe thấy trách móc, lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo từ sâu tận đáy lòng. khí trong căn phòng đều như bị ngưng kết lại, Nhược Lan cảm thấy hàm răng của mình cũng có chút run run.

      "Nô tỳ..." Nhược Lan quỳ mặt đất, đầu cũng dám ngẩng lên. Ở trong mắt người kia, cái chức danh nô tỳ này cũng đáng giá.

      "Khỏi . Diệp Tô, mười vạn lượng hoàng kim" Ngón tay thon dài nâng ly trà bàn lên, nhàng thổi thổi.

      nam tử đứng phía sau tiến lên, lên tiếng: "Mười vạn lượng hoàng kim"

      Im lặng trong chốc lát, lại có người lên tiếng trả giá.

      "Lui xuống , nhớ đem ngân phiếu đến đây" Thanh kia dừng chút, lại mở miệng .

      Nhược Lan đứng dậy rời . Lúc ra khỏi căn phòng, khóe miệng nhịn được mà co rút. Chủ tử đúng là...

      Tiếng trả giá vẫn vang lên nhưng cũng giảm rất nhiều. Cuối cùng, chỉ nghe thấy thanh từ căn phòng khác ở lầu hai "Hai mươi vạn lượng hoàng kim"

      còn thanh nào.

      "Hai mươi vạn lượng hoàng kim lần thứ nhất!"

      "Hai mươi vạn lượng hoàng kim lần thứ hai!" Vân Liệt Diễm nhìn thấy ánh mắt tiếc hận xung quanh, khẽ nhếch khóe môi: "Hai mươi vạn lượng hoàng kim lần thứ ba, bán!"

      Giải quyết dứt khoát, Vân Liệt Diễm quay đầu nhìn lại vị trí căn phòng ở tầng hai kia, chỉ nhìn thấy đôi tay trắng nõn đưa ra xấp ngân phiếu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :