1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhi nữ hầu môn - Tố Tố Tuyết (41)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 16: Bênh vực kẻ yếu
      Editor: Dương Dương

      Hôm sau, mới tờ mờ sáng Tuệ An bị Phương ma ma đánh thức, mơ mơ màng màng mở to mắt, chờ lúc lâu cũng nguyên do, khi được Phương ma ma nhắc nhở Tuệ An mới chợt nhớ hôm nay nàng phải học.

      Kiếp trước khi Tuệ An mười bốn tuổi học nữa, sau lại gả cho Lí Vân Sưởng. Bởi sống ở trong cung nên mỗi sáng phải thỉnh an mẫu thân, mà Lí Vân Sưởng lại qua đêm tại Xuân Hi viện, Tuệ An cũng phải hầu hạ phu quân vào triều sớm nên nhiều năm dậy sớm, bây giờ bỗng chốc nàng kịp thích ứng.

      Được Phương ma ma thúc giục, Tuệ An cuối cùng cũng rời giường, nàng để cho bọn nha hoàn giúp rửa mặt, bữa sáng được chuẩn bị sẵn, sau khi vội vàng dùng xong bữa sáng, quay lại nội thất Phương ma ma chuẩn bị tốt mọi thứ. Thu nhi và Hạ nhi mỗi người cầm hộp thức ăn và túi sách chờ bên cạnh.

      Tuệ An muốn cất bước ra khỏi phòng đột nhiên khựng lại, quay trở về, tới trước bàn trang điểm lấy ra cái hộp vuông, bên trong là Cửu Tiết Tiên* hôm qua Đỗ Mĩ Kha đưa cho nàng.

      *Roi chín đốt

      Tuệ An cầm chiếc roi trong tay, cảm giác quen thuộc truyền tới lòng bàn tay, hai mắt nàng híp lại.

      “Nữ nhân kia tặng thứ gì cho tiểu thư cũng vậy thôi.” Đông nhi nhớ đến cả người màu đỏ của Đỗ Mĩ Kha hôm qua chán ghét .

      “Sao lại cần, đây là đồ tốt mà, cần phải chịu thiệt, ta ngày ngày mang nó ở bên người. Đông nhi ngươi xem, nếu ngày nào đó ta dùng chính chiếc roi mà Kha di nương tặng này quất roi vào gương mặt tươi cười của Tôn Tâm Từ, nàng ta có khi nào bị tức chết ?”

      Kiếp này nàng vẫn muốn mang chiếc roi này bên người, nàng muốn dùng nó để lúc nào cũng phải nhớ đến tình cảnh trước kia, nàng muốn mình phải luôn để ý đến hành động và lời , khắc chế tính tình nóng nảy, để cho Đỗ Mĩ Kha lại được như ý.

      Tuệ An xong liền đem chiếc roi giấu ở bên hông, chỉ lộ ra phần đuôi và dây kết bên ngoài rồi xoay người rời .

      Tuệ An vô cùng nghiêm túc, bọn người Đông nhi càng thêm hoảng sợ, tuy tính tình Tuệ An hơi nóng nảy, làm việc có chút kì quái nhưng lại chưa từng làm việc gì độc ác.

      Đánh vào mặt nhị tiểu thư? Tiểu thư sao? Nàng cảm thấy tiểu thư sau khi bị bệnh tỉnh dậy thay đổi rất nhiều, người trở nên thông minh hơn, cách ăn cũng lưu loát hơn, giống như trưởng thành lên mười tuổi.

      NhìnTuệ An ra khỏi phòng, Đông nhi tự trách bản thân vô lí, tiểu thư ràng vẫn là tiểu thư cơ mà.

      Hơn nữa, nếu tiểu thư đánh vào mặt Tôn Tâm Từ tất nhiên là phải có nguyên nhân, mặc kệ tiểu thư có làm gì cũng là tiểu thư của nàng. Nghĩ đến đây, Đông nhi tự cười rồi làm việc.

      Tuệ An ra tới cổng sau phía xa nhìn thấy Tôn Hi Tường và Tôn Tâm Từ đứng ở cổng trước, hai người gì đó mà trông bộ dáng rất vui vẻ. Phía sau Tôn Tâm Từ là hai nha hoàn Minh Tâm và Thủy Tâm, mỗi người cũng cầm hộp thức ăn và túi sách.

      Tuệ An nhíu mày, dừng bước cúi người hành lễ với Tôn Hi Tường.

      “Thỉnh an phụ thân.”

      Tôn Hi Tường cười nhìn về phía Tuệ An, : “An nương đến đây, hôm nay nhị muội của con cùng theo đến Quốc Tử Giám học tập, con làm tỷ tỷ lại nhập học sớm hơn nên cần phải chiếu cố nàng. Tỷ muội ở chung với nhau cho tốt, phải thương nhau.”

      Tuệ An nghe vậy ánh mắt lóe lên, nàng ngờ Tôn Hi Tường lại dặn dò nàng như vậy.

      Chẳng qua nếu ông ta vậy Tuệ An làm cho ông ta mất mặt, nếu mang tiếng là ức hiếp thứ muội thanh danh cũng tốt.

      Còn đức hạnh của Tôn Tâm Từ đó, cho dù có đến Quốc Tử Giám chẳng qua là tự tìm đường chết, khiến mọi người đều biết đến mẫu tử nàng ta cũng tốt, đỡ phải sau này khi nàng chỉnh đốn đôi mẫu tử này lại bị người khác là Thẩm Tuệ An nàng độc ác.

      Thấy Tôn Tâm Từ có chút khẩn trương nhìn mình, Tuệ An cảm thấy buồn cười, nàng ta sợ mình ra cái gì cản trở sao?

      Hừ, nực cười! Gặp chiêu hủy chiêu, nàng còn sợ Tôn Tâm Từ hay sao?!

      Nghĩ như thế Tuệ An mỉm cười, nhìn về phía Tôn Tâm Từ vui vẻ : “Muội muội cũng đến Quốc Tử Giám học à? Chúc mừng muội muội, sau này tỷ tỷ cũng có người bầu bạn rồi, phụ thân yên tâm, con chăm sóc tốt cho muội muội.” xong liền tiến lên nắm lấy tay Tôn Tâm Từ, bộ dáng trông thân thiết.

      Tôn Tâm Từ ngờ mới hôm qua Tuệ An còn làm khó các nàng, mà hôm nay tỏ ra thân thiết như vậy, bỗng dưng phản ứng kịp rút tay lại. Tôn Hi Tường thấy vậy trừng mắt liếc nhìn Tôn Tâm Từ, lúc này nàng ta mới kịp phản ứng, xấu hổ muốn kéo tay Tuệ An nhưng Tuệ An thu tay rồi.

      Tôn Hi Tường trừng mắt liếc Tôn Tâm Từ cái rồi mới ôn tồn với Tuệ An: “Được rồi, hai tỷ muội các con mau lên xe ngựa , giờ cũng còn sớm nữa.”

      Tuệ An nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy chiếc xe ngựa mà ngày thường nàng vẫn hay ngồi.

      Quốc Tử Giám tọa lạc ở chân núi phía tây Thúy Vân Sơn, nếu ngồi xe ngựa từ trong phủ ra khỏi thành đến đó cũng phải mất hơn nửa canh giờ, muốn nàng chung với Tôn Tâm Từ lâu như thế, Tuệ An nghĩ vậy nguyện ý, nên lộ vẻ mặt khó xử, nhìn Tôn Hi Tường :

      “Thực khéo, con sớm có hẹn với tam tiểu thư Vân phủ cùng nhau cưỡi ngựa ra khỏi thành, sợ là thể cùng với phụ thân. Xe ngựa này con nhường lại cho muội muội, phụ thân thứ cho nữ nhi trước bước.”

      Tuệ An xong lặp tức ra trước cửa, bước xuống bậc thềm. Hạ nhi nghe vậy sớm sai nô bộc dắt ngựa tới, Tuệ An cầm túi hành lý mang theo, leo lên lưng ngựa, vung roi, mang theo hai nha hoàn nhanh chóng biến mất khỏi ngõ .

      Nếu có Tuệ An cùng gặp Liễu viện trưởng việc nhập học dễ dàng hơn nhiều, Quốc Tử Giám rất hà khắc chuyện thứ nữ muốn nhập học, giờ chỉ có thể dựa vào chính bản thân tiểu Từ. Nghĩ tới hành động vừa rồi của Tôn Tâm Từ với Tuệ An Tôn Hi Tường liền bực mình. Đều tại nữ nhi này, đúng là có mắt, lúc này còn dám đắc tội với Tuệ An.

      “Lên xe .”

      Sắc mặt Tôn Hi Tường trầm xuống nhìn thoáng qua bóng lưng Tôn Tâm Từ, bỗng chốc chỉ cảm thấy phiền chán, lạnh lùng bỏ lại câu rồi cũng lên ngựa.

      Khí trời sáng sớm mùa đông thường lạnh lẽo, nhưng cũng vô cùng tươi mát. Vì Tuệ An đồng hành cùng Tôn Hi Tường nên nàng vòng quanh nội thành vòng, sau đó mới thúc ngựa chạy ra khỏi thành, nàng tránh đường lớn, tìm đường thông tới Thúy Vân Sơn rồi chạy băng băng.

      Chạy hồi, trung rơi xuống những bông tuyết, vài bông tuyết trắng xóa xinh đẹp mà lạnh lẽo rơi vào cổ áo nàng, trong chốc lát đất trời đều mờ mịt mảng trắng xóa. Những ngọn núi xa xa cũng trở nên mông lung.

      Hai gò má của Tuệ An bị gió thổi đỏ bừng, mắt mở ra nổi, nhưng tâm tình lại vô cùng dễ chịu. Nàng cảm thấy ở đây, trong đường mòn rừng núi đầy tuyết rơi này khiến cho tâm tình mình thoải mái, tâm hồn khoan khoái nhàng. Tuệ An bất giác thả chậm tốc độ, thong thả thưởng thức phong cảnh xung quanh.

      “Tiểu thư cũng là, sao người lại tránh né nhị tiểu thư, nhường xe ngựa của mình cho người ta còn mình ở đây chịu lạnh? Muốn tránh cũng là nhị tiểu thư tránh mới đúng. Tiểu thư hãy nghỉ ngơi cho tốt, nếu lại cảm lạnh, Phương ma ma còn lột da hai nô tỳ. Người xem, mặt mũi đều đỏ bừng rồi!” Thu nhi nhìn hai má đỏ hồng của Tuệ An khỏi lải nhải.

      Tuệ An giương môi cười : “Ai ta tránh nàng, chẳng qua mới bị bệnh xong thấy toàn thân cứng ngắc, muốn hoạt động chút thôi. Được rồi, nhanh , đừng để bị trễ giờ.”

      Tuệ An xong liền giơ roi lên, ba người còn chưa chạy được vài bước nghe tiếng thét chói tai của nữ tử truyền tới, sáng sớm đường mòn vắng vẻ đầy tuyết nghe vô cùng thê lương. Tuệ An bị giật mình, lập tức thúc ngựa chạy về nơi phát ra tiếng kêu.

      Ở ven đường, Tuệ An thấy vài nam tử dây dưa với nương, nàng mặc chiếc áo bông màu lam, phía dưới là váy màu xanh nhạt. Nghe tiếng vó ngựa, nam tử ôm lấy vị nương đó quay đầu lại, lộ ra gương mặt trắng nõn đối diện với Tuệ An.

      Khi mắt và Tuệ An chạm nhau hai người khỏi sửng sốt.
      Tôm ThỏHale205 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 17: Muốn chết
      Editor: Dương Dương

      Người này nàng biết, là nhi tử độc nhất của Mã đại nhân, Mã Minh Viễn.

      cũng học ở Quốc Tử Giám, là kẻ dốt nát kém cỏi, chỉ biết ỷ lớn hiếp , cậy vào gia đình quyền quý, quần là áo lụa, suốt ngày rong chơi ở đầu làng cuối xóm, chuyên chọc ghẹo những nương nhà lành.

      Vừa nhìn thấy tình cảnh phía trước, Tuệ An lập tức biết được chuyện gì xảy ra. Lúc này lửa giận trong lòng nàng đùng đùng nổi lên.

      Mã Minh Viễn kia tình cờ nghe người ta ở phía tây núi Thúy Vân, mỗi sáng đều có tiểu nương khoảng mười lăm tuổi dung mạo xinh đẹp lên núi hái thuốc. Thế nên mới sai gã sai vặt tìm hiểu lộ tuyến của nàng ta, hôm nay cuối cùng dẫn theo hạ nhân tìm gặp. diễn,đàn%lê%quý.đôn

      Mắt thấy tiểu mỹ nhân tới tay, nào biết con đường này ngày thường có bóng ma nào nhưng hôm nay tự dưng lại gặp người quen.

      và Thẩm Tuệ An khi ở Quốc Tử Giám cũng qua lại nhiều, nhưng nàng này lại hay xen vào chuyện của người khác. Hôm nay gặp phải nàng ta đúng là phiền toái. Mĩ nhân ở trong ngực, bàn tay để ở chiếc eo thon của nàng, mùi thơm cơ thể mĩ nhân quanh quẩn ở chóp mũi, cam lòng buông tay, nên chỉ có thể đứng đó nhìn Tuệ An ngày càng tiến lại gần.

      “Tiểu thư xin cứu ta, cứu ta với!” Tiểu nương vừa nhìn thấy Tuệ An lớn tiếng kêu, giãy dụa càng lợi hại hơn.

      Tuệ An chạy tới gần, ghìm cương ngựa lại nhìn tới hướng đó, khuôn mặt nhắn của tiểu nương hé ra, da thịt trắng nõn như ngọc, đôi mắt to tròn nay lại chớp động ngấn nước, giống như con nai bị thợ săn bắt được, nhìn rất đáng thương. khéo là chóp mũi nàng ta còn dính giọt nước mắt, trông càng động lòng người.

      Trấn an nhìn nàng ta cái, Tuệ An mới cười với Mã Minh Viễn, “ là khéo, có thể gặp được Mã công tử ở đây. Hôm nay Mã đại công tử có nhã hứng, mới sáng sớm lên núi ngắm cảnh, lần sau nếu tiên sinh cho ra đề thi là ‘Tuyết’, vậy Mã công tử đây chắc là phải đứng đầu bảng nha.”

      Mã Minh Viễn có chút hiểu biết về Tuệ An, tưởng rằng nàng ta tới vung roi cứu tiểu mĩ nhân ra, sớm liếc mắt ra hiệu cho đám thủ hạ. Nhưng ngờ Tuệ An chẳng những tức giận mà còn cười với , tuy rằng lời được xuôi tai lắm lại còn mang giọng điệu châm chọc, nhưng Mã Minh Viễn vẫn ngơ ngẩn cả người.

      Cả Quốc Tử Giám ai mà biết Đại tiểu thư của Phượng Dương Hầu phủ thích nhiều, chuyện gì cũng đều giải quyết bằng roi, nàng ta thay đổi tính tình lúc nào vậy?!

      Mã Minh Viễn trong lúc sửng sốt cánh tay hơi lỏng, lúc này tiểu mĩ nhân trong ngực giãy dụa thoát ra, chạy về phía sau Tuệ An.

      Mã Minh Viễn vội bắt tiểu mĩ nhân lại, chỉ nhìn Tuệ An rồi cười , “Đúng vậy, bản công tử ngờ có thể gặp được Thẩm muội muội ở đây, muội muội xinh đẹp phong nhã, lần sau nếu thi phú muội muội cũng kém đâu.”

      Mặc dù Mã Minh Viễn này có học vấn nhưng lại giỏi khua môi múa mép, Tuệ An muốn dây dưa cùng , trong lòng cũng biết nếu còn nữa chưa chắc lại , vậy nên nàng quay qua nháy mắt với Thu nhi.

      Thu nhi hiểu ý, đưa tay nải cho Hạ nhi, cúi người xuống tay kéo tiểu mĩ nhân kia lên ngựa, để nàng ta ngồi trước người mình.

      Mã Minh Viễn thấy vậy nóng nảy, trừng mắt nhìn Tuệ An rồi vội phân phó hai gã thủ hạ tiến lên cướp người.

      Tuệ An cũng vội, tay vừa nhấc vung ra roi liền chặn trước mặt bọn người Mã Minh Viễn. Phía sau Thu nhi quay đầu cưỡi ngựa mang tiểu mĩ nhân chạy .

      “Thẩm Tuệ An, ngươi có ý gì hả? Đừng cho là ta sợ ngươi, chỉ được Thái Hậu để mắt tới, chẳng qua ngươi cũng chỉ là nữ nhi mà thôi, đừng quá kiêu ngạo!” Mã Minh Viễn nhìn về phía bóng dáng hai người Thu nhi ở phía xa, con mắt nhướng lên quay lại mắng bốn gã thủ hạ.

      “Đều chết hết rồi à, còn mau đuổi theo cho lão tử!” xong liền quất roi vào trong số họ.

      “Mã công tử vẫn nên cẩn thận cân nhắc chút, ta nghe Lễ bộ Lỗ Thượng thư năm trước vì cho nữ nhi vào cung được hoàng thượng sủng ái nên được thăng chức, và ông ta muốn nâng đỡ cho Mã đại nhân vào chức Lễ bộ thượng thư này. Nay cũng gần tới cuối năm, Lại bộ lập tức tiến hành kiểm tra đánh giá bách quan. Ngươi xem nếu việc hôm nay của Mã công tử rơi vào tai nhóm Ngự sử, bọn họ Mã đại nhân biết dạy con, để trêu ghẹo con nhà lành, chuyện này có lẽ ảnh hưởng đến việc thăng chức của Mã đại nhân. Mã đại nhân cấm túc công tử mấy tháng, đánh mấy roi, hoặc trực tiếp lột da công tử đây?” Tuệ An xong lại nở nụ cười, vẻ mặt tò mò nhìn Mã Minh Viễn.

      Mã Minh Viễn nghe Tuệ An sắc mặt thay đổi mấy lần, nhìn chằm chằm nàng lúc lâu gì.

      quan tâm việc của phụ thân, càng ông muốn làm gì, đối với việc này hoàn toàn biết gì. Tuệ An như vậy cũng biết giả, nghĩ đến việc nàng được Thái hậu thích như thế, chừng trong cung nghe ngóng được việc gì, có thể đúng là sao, nhìn vẻ mặt của nàng ta cũng giống như lừa gạt .

      Nếu vì chuyện của mình mà ảnh hưởng tới việc thăng chức của phụ thân, dù có tổ mẫu che chở phụ thân cũng lột da .

      Rùng mình cái, Mã Minh Viễn thầm mắng xui xẻo. Lại nghĩ đến tiểu mĩ nhân kia, nàng chạy được hôm nay nhưng chạy được suốt đời, mà Thẩm Tuệ An cũng thể theo hàng ngày, sớm muộn gì mỹ nhân cũng là của , cần phải gấp gáp.

      Mấy gã thủ hạ thấy chủ tử do dự, mà Thu nhi mang người chạy biến mất ở cuối đường, nếu kéo dài nữa đuổi theo kịp, bọn họ chưa được phép của Mã Minh Viễn, lại sợ người chạy mất bị đánh, nên có thủ hạ tiến lên thăm dò hỏi, “Thiếu gia, vậy… chúng ta có đuổi theo ?”

      “Đuổi theo cái rắm!” Mã Minh Viễn buồn bực có chỗ phát tiết, nghe vậy liền quất roi vào người tên thủ hạ, thủ hạ đó dám phản kháng, chỉ thét tiếng rồi lui ra sau.

      Tuệ An nở nụ cười, nháy mắt , “Mã công tử đúng là sáng suốt, vậy công tử cứ từ từ ngắm cảnh, chúng ta gặp lại ở Quốc Tử Giám.” Tuệ An xong cùng Hạ nhi giục ngựa vòng qua bọn họ tiếp tục về phía trước.

      “Thôn phụ quê mùa sinh ra nữ nhi, ta xem ngươi kiêu ngạo được bao lâu!”

      Tuệ An vừa được mấy bước nghe phía sau Mã Minh Viễn câu, nàng vốn hận nhất người khác Thẩm Thanh như vậy, huống chi hai ngày trước vừa biết được việc mẫu thân chết là có nội tình khác, trong lòng bụng hỏa khí có chỗ phát tác. Nay Mã Minh Viễn lại châm ngòi, chỉ câu thôi liền chọc Tuệ An nháy mắt biến sắc, lửa giận trong lòng bùng lên.

      “Muốn chết!” Nàng phen quay ngựa lại, gầm lên tiếng, giơ roi trong tay, hung hăng giáng về phía đầu của .

      Sáng sớm, tiếng xé gió của roi da vang lên trong đường mòn yên tĩnh, hất tung những bông tuyết rơi trước mặt Mã Minh Viễn, mắt thấy roi da quất vào khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của .
      Tôm ThỏHale205 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 18: là ai vậy?
      Editor: Dương Dương


      Mã Minh Viễn nghĩ tới câu vô ý của mình lại làm cho Thẩm Tuệ An biến sắc như vậy, lại càng ngờ rằng nàng ta đột nhiên lại vung roi lên, bỗng chốc chợt sửng sốt, chỉ ngơ ngác nhìn roi da bay về phía mình.

      Hai má cảm nhận được tiếng xé gió của roi da, Mã Minh Viễn theo bản năng nhắm mắt lại, trong lòng thầm kêu xong đời, khuôn mặt tuấn mĩ này của chắc hẳn bị hủy, sau này biết làm sao để gặp người khác.

      Mọi người xung quanh thấy thế kinh hô lên, nhưng roi da trong tay Tuệ An đột nhiên thay đổi phương hướng, đánh sang chỗ cây cỏ phía bên má phải của Mã Minh Viễn.

      Cây cỏ bị đánh trúng văng tung tóe, những bông tuyết cây rơi lả tả xuống đất.

      Biến cố này khiến mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, biết tại sao Tuệ An lại đổi ý, chuyển hướng của roi, ngay cả Mã Minh Viễn cũng nghĩ đến.

      Tuy rằng cảm thấy chỗ thái dương bị roi xẹt qua có hơi rát nhưng cuối cùng cũng thở phào nhõm hơi, ít nhất vẫn bảo vệ được khuôn mặt của , xem ra tiện nữ này còn biết chừng mực.

      Hạ nhi ở bên nhìn cũng thở phào hơi, nhưng trong lòng lại nghĩ biết tại sao tiểu thư lại thay đổi hướng của roi da như vậy, mắt thấy roi chuẩn bị trúng mặt nhưng cuối cùng lại thay đổi, đúng là quá giỏi.

      Chỉ có Tuệ An mới hiểu , roi kia hoàn toàn phải nàng đổi hướng mà là có ngoại lực đánh vào, thế nên mới khiến cho roi da trật hướng, mà ngoại lực kia chính là viên đá , lực của nó còn làm cho cánh tay nàng đến bây giờ vẫn hơi run run.

      Tuệ An thấy Mã Minh Viễn có việc gì lúc này mới quay đầu nhìn về phía cuối đường mòn, đại khái ở chỗ cách đây ba trăm thước xuất người ngựa, người nọ vô cùng cao lớn, ngồi thẳng tắp lưng ngựa.

      Những bông tuyết càng lúc rơi càng nhiều, người ngựa kia như muốn dung nhập vào màn tuyết trắng làm cho người ta cảm thấy độc.

      trận gió thổi qua, tuyết trắng bị cuốn bay lên nhiều hơn khiến cho Tuệ An nhìn bóng dáng của người nọ, chỉ cảm thấy tầm mắt vô cùng lợi hại nhìn chằm chằm mình, làm cho cả người nàng rùng mình cái.

      Người này đột nhiên xuất ở đó nhưng nàng lại hề phát ra. Tuệ An dám khẳng định biến cố lúc nãy là do gây nên.

      Ở khoảng cách xa như vậy, lại trong gian tràn ngập tuyết bay mà chỉ phi viên đá đánh trúng roi da nội lực phải rất mạnh, nhãn lực tốt và tính toán chuẩn xác mới có thể làm được!

      Vậy người kia là ai?!

      Tuệ An hiểu nên có chút lo lắng, khắc cũng muốn ở lại nơi này nữa.

      Nàng vốn muốn làm Mã Minh Viễn bị thương, mới vừa rồi chẳng qua nhất thời tức giận, cũng may người nọ kịp thời ra tay ngăn cản. Tuy Tuệ An cảm kích nhưng cũng thở phào nhõm. Trừng mắt nhìn Mã Minh Viễn ngây ngốc đứng đó rồi hừ lạnh tiếng, sau đó nàng mới vung roi lên, con ngựa dưới thân kêu lên tiếng rồi phóng về phía trước.

      Cách người nọ càng lúc càng gần, biết vì sao tim Tuệ An lại đập nhanh hơn, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của dừng ở người nàng chút rồi mới dời .

      Mắt thấy chuẩn bị đến gần người Tuệ An nhịn được đưa mắt nhìn qua, người nọ dường như cũng quay lại, hai người cùng lúc chạm mắt với nhau.

      Bốn mắt nhìn nhau, Tuệ An lúc này như rơi vào trong dòng sông, người nọ có đôi mắt cực kì trong trẻo, tuy ánh mắt kia nhìn nàng dời nhưng Tuệ An cảm thấy giống như có gì cả, đôi đồng tử sâu thẳm đó vẫn an tĩnh như lúc đầu.

      Tuệ An bất tri bất giác thả chậm tốc độ, diện mạo của người nọ cũng càng ngày càng ràng.

      Thân hình rất cao, mặc bộ quần áo màu lam có viền hoa văn là những áng mây, bên hông đeo cái sừng tê giác có điểm xuyết viên bạch ngọc, mũ trùm đầu như lông hồ ly bay trong gió đón tuyết.

      Mái đóc đen nhánh dùng cây trâm ngọc bích cố định, cây trâm kia nhìn có vẻ rất tốt, bị tuyết phủ lên trở nên trong suốt óng ánh, tóc mai chỉnh tề như đao cắt. Da thịt trắng như băng tuyết, lại phảng phất như ngọc thượng hạng, tinh tế trơn nhẵn khiến cho người ta muốn chạm vào.

      khuôn mặt ngũ quan góc cạnh ràng giống như điêu khắc, vầng trán cao và rộng, chân mày kiếm, sóng mũi cao ngất, khóe môi hơi nhếch lên tỏ vẻ rất lợi hại, mỗi cái chớp mắt đều cho thấy lạnh lùng, đây giống như là người chỉ huy nghiêm túc lạnh lùng.

      Nhưng đường cong của chiếc cằm kia và đôi mắt hoa đào lại dễ dàng triệt tiêu ngũ quan lạnh lùng, điều này khiến cho người ta nhìn vào chỉ cảm thấy đây là người dịu dàng trong sáng.

      Mà khi nhìn vào đôi mắt hoa đào đó, đôi mắt trong sáng thanh tao như ngọc lạnh lùng và dịu dáng mới vừa rồi còn nữa, mà chỉ cảm thấy người này phảng phất giống như có thể nhìn thấu lòng người, làm cho người khác sinh ra bất an.

      thể nghi ngờ, đây là nam tử quá mĩ mạo, khiến cho người nhìn quen đệ nhất mĩ nam Lý Vân Sưởng như Tuệ An cũng phải nhìn đến ngây người. Cho đến khi người nọ cảm thấy khó chịu phải nhíu mày Tuệ An mới phục hồi tinh thần, hai gò má khô nóng, xấu hổ cúi đầu.

      Nhưng vừa mới cúi đầu nàng lại thấy đánh mất khí thế, vì thế lại ngẩng mạnh đầu lên, hung hăng trừng mắt liếc người nọ, hừ lạnh tiếng rồi vung roi quất ngựa chạy .

      Thoáng nhìn thấy vó ngựa của mình làm tuyết bay lên bám hết vào người , khiến phải lấy hai tay hươ hươ trước mặt, biết vì sao Tuệ An lại cảm thấy thoải mái, khóe môi liền nhấc lên.

      “Thẩm Tuệ An, việc hôm nay ta để yên cho ngươi đâu!”

      Khi Tuệ An vung roi chạy xa rồi Mã Minh Viễn mới từ trong sợ hãi hốt hoảng phục hồi lại tinh thần, sờ hai má, chỉ cảm thấy chỗ thái dương hơi đau, đưa tay lên nhìn xem thấy máu chảy đầm đìa.

      Hai mắt Mã Minh Viễn lặp tức bốc hỏa, nhìn chằm chằm bóng dáng xa của Tuệ An rống lớn, ngữ điệu có chút can đảm.

      Nghe ở phía sau truyền đến tiếng hét lớn, Tuệ An càng cảm thấy thoải mái, giống như mọi phẫn hận, đau xót, bất an… trong mấy ngày nay đều tan biến.

      Bỗng chốc nàng cảm thấy sau khi sống lại vui vẻ và khuây khỏa hơn, rốt cục nhịn được mà khóe môi nhếch lên, cao giọng cười khanh khách, giọng cười thanh thúy giống như chuông bạc giữa núi rừng buổi sáng, tung bay như những bông tuyết khắp sơn cốc, làm cho người ta vừa nghe liền có thể dễ dàng nhận thấy chủ nhân của giọng cười này vô cùng vui vẻ đắc ý.

      “Chết tiệt, tiểu tử Sa Nhị Hổ đó dám lừa ta! cái gì mà nữ nhân ở kinh đô người người đều đoan trang hiền thục, cái rắm, mới vừa rồi lão tử nhìn thấy tiểu nương tử còn hung dữ hơn nữ tặc ở Tây Sơn! Điêu ngoa, quá là điêu ngoa! Mới vừa rồi nếu phải nhờ tướng quân khuôn mặt của tiểu tử kia chắc nở hoa rồi.”

      Khi Tuệ An mang theo Hạ nhi cao chạy xa bay nam tử mặc lam y ở ven đường mới giục ngựa lên hai bước, thế nhưng ở phía sau vẫn còn người ngựa nữa.

      Người này bộ dạng cao lớn thô kệch, khuôn mặt dài với bộ râu xồm, nhìn ra là bao nhêu tuổi, chỉ có đôi mắt đen bóng lóe ra kim quang lợi hại, mặc bộ quần áo vải thô của võ sĩ, trời lạnh như vậy mà lại mặc áo choàng, nhìn giống như tên thổ phỉ chuyên giết người cướp của.

      Người này mới vừa rồi đứng khuất ở cái bóng của tảng đá, lại bị nam nhân áo lam che mất, hơn nữa mỹ nam tử kia tồn tại quá mạnh mẽ khiến cho Tuệ An chú ý tới tồn tại của đại hán này.

      Khi Tuệ An xa rồi đại hán mới nhìn theo bóng lưng hai người và dùng giọng Sơn Bắc rất nặng chuyện với nam tử tuấn mỹ.

      Nam tử tuấn mỹ vẫn quan tâm tới nhưng để ý mà tiếp tục : “Tuy rằng tiểu nương tử này điêu ngoa nhưng tiếng cười coi như dễ nghe, khuôn mặt cũng xinh đẹp, được hơn những tiểu thư trông có vẻ bệnh tật chúng ta gặp đường.”

      Nam tử tuấn mỹ như quen với giọng điệu chuyện của đại hán, nghe vậy cũng chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn : “Đại Hồng, phải ngươi rất sùng kính Phượng Dương Hầu phủ Thẩm Cường sao? Vị Thẩm Cường này chỉ còn lại duy nhất ngoại tôn nữ, nếu ta đoán nhầm người đó chính là nữ nhân vừa rồi.”

      Hán tử gọi là Đại Hồng kia lặp tức sửng sốt trợn mắt, quay đầu nhìn lại phía cuối đường nhưng Tuệ An biến mất tự lúc nào. Đại Hồng nhịn được ha ha cười : “Ha ha, ra là hổ nữ của tướng môn. Tiên pháp tốt! Ta sao nàng ấy có đảm lượng hơn người, dám trừng mắt đối kháng với tướng quân, hóa ra là huyết mạch của Thẩm lão Hầu gia. Nữ tử tốt! Nữ tử tốt nha!”

      Mới vừa rồi còn là nữ nhân điêu ngoa vậy mà giờ phút này lại biến thành nữ tử tốt, người mình quan tâm đều là tốt còn quen biết đều là sai. Nam tử tuấn mỹ cũng biết đến tật xấu này của Triệu Đại Hồng nên tranh cãi với , nhíu mày từ chối cho ý kiến, giơ roi giục ngựa chạy như bay về phía trước.

      Triệu Đại Hồng giục ngựa đuổi theo, khi hai người qua đám người Mã Minh Viễn thấy vài gã thủ hạ vây quanh , ba chân bốn cẳng giúp xử lý vết thương, nam tử tuấn mỹ như trận gió cuốn lướt qua, nhưng Triệu Đại Hồng thoáng thả chậm tốc độ, tò mà nhìn về phía Mã Minh Viễn.

      Thấy Mã Minh Viễn tức giận la hét đám người giúp lau miệng vết thương, rồi lại quất roi vào tên dẫn ngựa khiến lảo đảo, hoàn toàn phù hợp với hình tượng của quý công tử.

      Mới vừa rồi Triệu Đại Hồng và tướng quân dùng viên đá ngăn cản Tuệ An quất roi về phía Mã Minh Viễn, lúc ấy còn tưởng Tuệ An là nữ nhân ngoan độc, muốn hủy diện mạo của người khác. Nhưng tại lại vô cùng chán ghét bộ dạng công tử nhà giàu cậy thế khinh nô của Mã Minh Viễn, càng cảm thấy roi đó của Tuệ An quá đúng, mới vừa rồi đúng là tướng quân quá mức rảnh rỗi, khiến cho tên tiểu bạch kiểm này thoát nạn.

      Nghĩ như thế Triệu Đại Hồng khỏi hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mã Minh Viễn cái.

      Mã Minh Viễn quất roi vào tên thủ hạ, muốn đá văng thêm gã nữa rồi leo lên ngựa, nhưng vừa ngẩng đầu lên thấy Triệu Đại Hồng trừng mắt nhìn .

      Đôi mày rậm của Triệu Đại Hồng nhướng lên, hai mắt như chuông đồng, vẻ mặt dữ dằng, vốn như hung thần ác sát, nay lại trừng mắt lên như quỷ đòi mạng. Mã Minh Viễn nãy giờ hoàn toàn để ý tới còn có người khác đường, nay đột nhiên lại xuất gương mặt như vậy, khiến sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vội vàng lùi về phía sau hai bước.

      Nhìn thấy bộ dáng đáng khinh như vậy của , Triệu Đại Hồng lặp tức cười ha ha, giơ roi quất ngựa, trận gió cuồn cuộn thổi lên rồi nghênh ngang rời .
      Tôm ThỏHale205 thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 19: Văn Tư Tồn
      Editor: thúy thúy


      Tuệ An tới Quốc Tử Giám trời sáng, tuyết đọng dày đất, phản xạ ra ánh sáng trong suốt chói lọi cả trời đất.

      Phía Tụ Hiền môn của Quốc Tử Giám bị lớp tuyết dày bao phủ, trông có vẻ càng thêm kính cẩn trang nghiêm, bên ngoài ít cẩm xe* sớm đỗ tại đây. Đó đều là xe của các phủ trong kinh đưa tiểu thư, công tử nhà mình đến trường (*xe ngựa rực rỡ).

      Trong Quốc Tử Giám có bố trí phòng óc riêng biệt cho cả nam và nữ, nhưng trọ lại đaị đa số đều là con cái của những gia đình quan lại ở các châu quận, bởi vì nhà bọn họ xa nên thể nghỉ lại Quốc Tử Giám, mà các công tử, tiểu thư có nhà trong kinh phần đông đều ở tại quý phủ, mỗi ngày trời chưa sáng phải xuất phát đến trường, tối đến được hạ nhân đón về phủ.

      Điều này cũng khiến cho mỗi ngày ở Kinh thành, đường chính hướng tới cửa lớn của Quốc Tử Giám núi Thúy Vân vào sáng sớm và hoàng hôn đều vô cùng náo nhiệt. Cẩm xe các phủ nối liền dứt, xếp thành hàng dài, tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe, tiếng đánh xe ngớt bên tai, lại thêm mùi thơm trong xe bay theo gió kéo dài tiêu tan, chuông treo ở góc xe kêu leng keng dứt.

      Nhóm thiếu niên tiên y nộ mã*, giơ roi thúc ngựa, thảo luận rôm rả, làm thơ hát vang, khuyến khích học theo chữ thánh hiền, hăng hái, các thiếu nữ trong xe cười vui liên tục, mặt trời dần dần ló dạng, rọi lên đường lớn tạo thành cảnh tượng đẹp nhất trong kinh thành (*quần áo hoa lệ, cưỡi tráng mã).diễn,đàn%lê$quý@đôn

      Hôm nay vì Tuệ An đường vòng nên đến muộn, hơn nữa thời tiết tốt, rất nhiều nhóm thiếu gia bình thường cưỡi ngựa hôm nay đều ngồi xe, khiến cho bên ngoài Tụ Hiền môn vô cùng náo nhiệt, xe ngựa các phủ nghiêm chỉnh xếp hàng ngay ngắn.

      Có tiếng hò hét, trò chuyện của phu xe đưa chủ tử mình vào Quốc Tử Giám với xa phu của phủ đệ quen biết. Có người hơi chậm lại bị chủ tử thúc giục đánh xe nhanh lên nên rảnh rỗi, vội vàng dắt ngựa giậm chân, đầu đầy mồ hôi mà bàn bạc với xe ngựa phía trước mặt để ráng về phía trước.

      Bởi vì Tuệ An cưỡi ngựa đến nên tiết kiện được thời gian chờ đợi, nàng vốn cưỡi ngựa tốt, chỉ hai ba lần thúc ngựa vòng qua đoàn xe tiến đến dưới bảng hiệu của trường. Xuống ngựa ném dây cương cho Hạ nhi, mang túi sách xoay người bước .

      Vừa mới tới trước Tụ Hiền môn nghe xa xa truyền đến hai tiếng thét to.

      “Đỉnh Bắc vương phủ, xe ngựa Uy Viễn Hầu phủ đến, phiền phía trước nhường đường chút.”

      Nối liền với hai tiếng quát của người nọ, lực thanh xuyên thấu cực mạnh, khiến cho Tụ Hiền môn vừa rồi còn lộn xộn lập tức im lặng.

      Đại Huy có tứ đại vọng tộc, Giang dương Quan thị, Ninh dương Văn thị, Tương dương Cố thị và Thanh miên Thôi thị. Những vọng tộc đó đều có ngàn năm sĩ tộc (1), thân sĩ (2), nhiều người làm quan. Hơn nữa cho tới nay các đại tộc luôn kết thông gia và chống đỡ lẫn nhau, trở thành khối lợi ích chung, có tài lực cực kì hùng hậu và uy vọng trong xã hội.

      (1) Thời Nam Bắc Triều Trung Quốc trọng quan quyền, các nhà có người làm quan trở thành giai cấp đặc thù có nhiều đặc quyền, đặc lợi hơn thứ dân, gọi là "sĩ tộc".

      (2) Người có trí thức và danh vọng.


      Cho dù hoàng tộc thống trị nhưng vẫn cần nhân lực, tài lực duy trì, mà tứ tộc chính là đại biểu sĩ tộc trong thiên hạ, ý kiến của bọn họ hết sức quan trọng. Hơn nữa bởi vì tứ tộc xuất thêm nhiều quý nữ, khiến cho địa vị của tứ đại vọng tộc lúc bầy giờ có thể là siêu phàm ở Đại Huy, nhận được kính nể của người đời.

      Đỉnh Bắc vương Văn Trùng thời chính là xuất thân từ Ninh dương Văn thị, có phụ thân là Văn Quốc An nắm giữ chức vị tộc trưởng Văn thị, mà đương kim Từ Ninh Thái Hậu Văn thị lại là ruột của Đỉnh Bắc vương Văn Trùng, muội muội cùng mẹ với Văn Quốc An.

      Năm nay Văn Trùng bốn mươi hai tuổi, là trưởng tử của Văn Quốc An, từng theo Thánh tổ Hoàng đế Bắc chinh Cao Lệ, lập nhiều chiến công. tại còn nắm giữ quân quyền phía Bắc, là vua khác họ duy nhất của Đại Huy.

      Mà phụ thân Văn Quốc An lại là Tể tướng dưới thời của Thánh tổ Hoàng đế. nay mặc dù về hưu nhưng môn sinh bạn bè vẫn rải khắp thiên hạ. Bây giờ, người nắm giữ hậu cung lại là Văn thị, Đỉnh Bắc vương phủ có thể phong quang vô hạn (nở mày nở mặt), tất nhiên là có người có thể so sánh.

      Đương kim Hoàng hậu Hiền khang Thôi thị xuất thân từ Thanh miên Thôi gia, mà Uy Viễn Hầu tại Thôi Minh Đạt chính là em ruột của đương kim Hoàng hậu, giữ chức công bộ Thượng Thư.

      Vậy xe ngựa hai nhà vừa đến, ai dám ngăn cản?

      Tiếng quát vừa dứt, quả nhiên lát sau xe ngựa chen chúc ở đường đều bắt đầu chuyển động, chậm rãi nhường ra lối , xa xa Tuệ An nhìn thấy hai chiếc xe ngựa làm bằng gỗ Tử đàn từ từ chạy tới, rất nhanh dừng trước Tụ Hiền môn.

      Xe của Đỉnh Bắc vương phủ trước, xa phu ghìm ngựa dừng xe, cửa xe Tử đàn khắc hoa điểu (tranh hoa và chim) bằng vàng bị đẩy ra, bóng dáng áo màu xanh biếc bé bước xuống, váy màu xanh ngọc tuổi chừng mười bốn có lẽ là hai nha hoàn, họ xuống xe lưu loát bật ô màu tím cung kính đứng ở trước xe.

      Tiếp theo đón lấy công tử mặc trường bào màu chàm ống tay áo rộng thùng thình, chân giày quan màu đen thêu hoa văn Tường Vân, thân hình thon dài từ trong xe ra.

      Vị công tử này tuổi chừng mười bảy mười tám tuổi, trường bào màu chàm, đường viền cổ áo và tay áo đều thêu chỉ bạc, bên hông buộc cái túi gấm màu xanh thêu hoa Tường Vân, tóc đen dùng cái tiểu ngân quan khảm ngọc buộc lên, bạch ngọc ngân quan trong suốt trơn bóng càng tôn thêm đầu tóc đen bóng, giống như tơ lụa của .

      có gương mặt liêm khiết, mi thanh mục tú, mũi cao môi đỏ mọng, xinh đẹp như ngọc, môi mỉm cười ấm áp, nhìn qua rất bình thản, hề có cảm giác cao ngạo, càng làm cho người ta thấy người phong độ.

      Tuệ An nhìn xuống xe, hơi sửng sốt, giật mình đứng tại chỗ.

      Người này Tuệ An có quen, là con trai trưởng duy nhất của Văn Trùng, Thế tử Đỉnh Bắc vương phủ Văn Tư Tồn. Người này xuất thân cao quý, dung mạo tuấn mỹ, tính cách lại dịu dáng, rất có tài danh, luôn được nhóm quý nữ trong kinh mến.

      Kiếp trước Tuệ An vừa mới biết tình nam nữ là gì vì vậy cũng có cảm tình khi gặp . Chẳng qua Vũ Đức năm thứ mười Văn Tử Tồn đậu tiến sĩ, Văn gia xin cho được nhậm chức ở bên ngoài, đến vài năm nghe thăng tới tứ phẩm Tri Phủ, chỉ tiếc bởi vì cách xa kinh đô nên Tuệ An cho đến khi chết vẫn nhìn thấy .

      Nhớ năm đó Văn Tử Tồn rời xa kinh đô Tuệ An chỉ mới mười ba tuổi, trong lòng khổ sở thời gian. Chẳng qua suy nghĩ của những luôn hay thay đổi. Sau đó nàng gặp được Tần Vương Lí Vân Sưởng, bỗng chốc giật mình, lập tức còn nhớ tới tình cảm đổi với Văn Tử Tồn lúc trước.

      thể ngờ rằng nàng như thiêu thân lao đầu vào lửa, cố chấp theo đuổi tình vô vọng, nhưng cuối cùng lại nhận được kết cục thê lương.

      Bây giờ gặp lại cố nhân, ngoại trừ lúc ban đầu thoáng hoảng hốt. tại, tâm của Tuệ An vô cùng bình tĩnh.

      Lập tức cảm thấy có chút buồn cười, đến Văn Tử Tồn và Lí Vân Sưởng có thể xem như là loại người cùng khí chất, đều hào hoa phong nhã giống nhau, phong thái cao quý, cử chỉ ung dung, lại dịu dáng như ngọc, vô cùng có phong độ. Chẳng lẽ vì chính nàng quá mức lỗ mãng, mới có thể nhất kiến chung tình với loại nam tử này?

      Nhìn những xe ngựa ven đường nhao nhao vén rèm, nửa lộ vẻ kiều diễm, các tiểu thư xấu hổ dám nhìn thẳng Văn Tử Tồn, Tuệ An cười tự giễu.

      Lúc này mặc dù dung mạo của nàng vẫn còn trẻ con, nhưng tâm lại sớm già , phải như nha đầu năm đó ôm ấp tình cảm điên dại truy đuổi mĩ thiếu niên rồi.

      Bên này Tuệ An kín đáo ngẩn người, bên kia Văn Tử Tồn xuống xe ngựa, vươn tay đẩy ô che tuyết của lục y nha hoàn ra, mặc cho bông tuyết rơi xuống người, làm như hít sâu hơi khí trong lành, lúc này mới cười xoay người, nghiêng người tới gần cửa xe, đưa tay đỡ lấy nữ nhân từ trong xe ra.
      Tôm ThỏHale205 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 20: Văn Cảnh Tâm
      Editor: Dương Dương

      nương này khoảng chừng hai mươi tuổi, làn da trắng muốt, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to, dáng người mảnh mai, thần sắc dịu dáng uyển chuyển, tạo cảm giác xinh xắn lanh lợi.

      Nàng khoác chiếc áo lông chồn màu hồng, áo bên trong là tơ lụa vàng nhạt với họa tiết là hoa Hải Đường, váy xòe phía dưới có màu xanh lá mạ, đầu là hai búi tóc được vấn với chuỗi lưu ly, nàng tự mình bước xuống xe ngựa, hề phát ra tiếng động nào, cử chỉ rất tự nhiên mà lại cao quý.

      Nữ tử này chính là đường muội của Văn tiến sĩ trong Quốc Tử Giám, Văn Cảnh Tâm.

      Văn Cảnh Tâm vừa xuống xe ngựa nha hoàn bên cạnh nhanh chóng cầm ô che cho nàng, xe ngựa bên phía Hầu phủ lúc này cũng bước xuống người mang đôi giày thêu hoa Thược Dược, đế giày được làm bằng san hô hồng, phủ xuống giày là váy lụa thướt tha, đầu là trâm cài bạch ngọc, nàng ta cũng xấp xỉ tuổi của tiểu thư.

      Vị tiểu thư này là con dòng chính của Uy Viễn Hầu Thôi Minh Đạt, nàng có bộ dạng băng thanh ngọc khiết, đôi môi đỏ mọng, ngũ quan tinh xảo, dáng người nhắn với những đường cong duyên dáng, bước chậm rãi nhàng, bộ dạng yếu ớt mỏng manh.

      “Cảnh Tâm tỷ tỷ, Tư Tồn ca ca.”

      Thôi Tri Phỉ vừa xuống xe ngựa liền gọi tiếng thanh thúy, thấy hai người mỉm cười, vội vàng phân phó nha hoàn nhanh chóng mang ghế lại dìu nàng xuống xe ngựa rồi về phía hai người, đôi mắt xinh đẹp thỉnh thoảng lên vẻ xấu hổ khi nhìn Văn Tư Tồn.

      Ba người đứng ở bên xe ngựa hàn huyên vài câu rồi mới cùng nhau về hướng cửa lớn.

      Tuệ An ngây ngẩn chút, vốn định xoay người, nhưng nhìn thấy Văn Cảnh Tâm bước xuống xe ngựa ngừng lại, đứng ở bậc thang nhìn thân thể mảnh mai của nàng ấy, mặt mày Tuệ An có chút ý cười, nhìn bọn họ đến gần.

      Ba người gặp Tuệ An đứng ở bậc thang trước cửa mỗi người có phản ứng, Văn Tư Tồn chỉ gật đầu cười với Tuệ An cái rồi chuyển ánh mắt , Thôi Tri Phỉ bĩu môi, quay đầu tiếp tục chuyện với Văn Tư Tồn, mà Văn Cảnh Tâm ngược lại bước từng bước , lập tức nở nụ cười, rồi nhanh chóng tăng tốc bước về phía Tuệ An.

      Tuệ An thấy nàng ấy chạy vội, lặp tức xuống hai bậc thang, hoảng sợ kêu: “Tỷ chậm chút! Gấp cái gì.”

      Trong giọng của Tuệ An mang thao chút trách cứ, Văn Cảnh Tâm cũng thèm để ý, ngược lại cười càng vui vẻ hơn, vươn tay ra với Tuệ An, để nàng ta tùy ý kéo nàng lên, cười :

      “Chỉ mới mấy ngày gặp muội thôi, nghe muội bị phong hàn, vẫn lo lắng muốn thăm muội, nhưng mấy ngày nay thời thiết thay đổi, bản thân tỷ cũng cảm thấy khỏe, tổ mẫu cho tỷ ra khỏi cửa, lại sợ đến thăm muội rồi muội lo tiếp đón tỷ ảnh hưởng tới sức khỏe hay. Vốn định hôm nay sai Miên nhi sang Hầu phủ thay ty hỏi thăm muội, ngờ lại gặp nhau ở đây. Xem ra muội khỏe hơn rồi?”

      Tuệ An nắm tay Văn Cảnh Tâm, trong lòng tràn đầy cảm kích. Kiếp trước nàng và Văn Cảnh Tâm cũng là bạn thân, sau này nàng gả vào Tần Vương phủ, vì tính tình nhu nhược và hay đố kị nên bị Lí Vân Sưởng chán ghét, thế nên cơ hồ Tuệ An trở thành trò cười cho nhóm phu nhân khắp kinh thành, nhưng vì thân phận trước mắt của nàng nên ngày thường khi mọi người nhìn thấy nàng có chút mỉa mai châm chọc nhưng vẫn dám thất lễ với nàng, thế nhưng sau lưng ai cũng giễu cợt khinh thường nàng.

      Rất nhiều tiểu thư thân thiết với Tuệ An khi thấy tình cảnh của nàng sau khi gả vào Vương phủ đều xa lánh, chỉ có Văn Cảnh Tâm vẫn ở bên cạnh Tuệ An, thường xuyên đến Vương phủ thăm nàng, khiến cho Tuệ An cũng được an ủi phần nào.

      tại khi Tuệ An gặp lại nàng, tất nhiên là trong lòng tràn đầy vui mừng, để ý nhanh chóng nắm chặt lấy tay Cảnh Tâm, khiến cho nàng ấy hơi cảm thấy đau. Tuệ An nhìn chằm chằm hai gò má có chút tái nhợt của Văn Cảnh Tâm, nhíu mi :

      “Cơ thể của muội tỷ còn biết sao, chút thương hàn như vậy chỉ cần dăm ba bữa là hết rồi. Nhưng ngược lại là tỷ đó, sắc mặt nhìn có vẻ tốt, mấy ngày nay ngủ ngon giấc sao?”

      Văn Cảnh Tâm bị Tuệ An nắm chặt tay lôi kéo, nghĩ rằng nhiều ngày gặp nên nhớ mình, cũng để nàng ấy tùy ý nắm, cười : “Đây chỉ là bệnh cũ của tỷ mà thôi, khi thời tiết trở lạnh cơ thể hư nhược ra nhiều mồ hôi, mà bản tính tỷ lại ưa sạch , cơ thể có nhiều mồ hôi như vậy ngủ được, nhưng lại làm cho nha hoàn cả phòng cũng phải khổ sở theo. Hôm trước mẫu thân có đến chỗ Từ An Đại sư xin mấy viên Trấn thần hoàn, tỷ mới dùng hai viên, thế nhưng hai đêm qua ngủ đều ngon giấc, hôm nay tinh thần cũng tốt hơn nhiều rồi.”

      Tuệ An nghe bệnh này là từ khi sinh ra là mắc phải, Văn gia nhiều lần mời danh y nhưng đều thể trị được tận gốc, nàng cũng nhiều lời nữa mà chỉ xoa hai bàn tay lạnh lẽo của Văn Cảnh Tâm, hai người vừa trò chuyện vừa cùng nhau vào cửa.

      Thôi Tri Phỉ thấy Tuệ An để ý gì tới mình cũng tức giận, nàng ta còn ước gì Tuệ An nhanh chóng kéo Văn Cảnh Tâm để nàng ta có thể cùng Tư Tồn ca ca chuyện chút, tại quả nhiên Tuệ An kéo Cảnh Tâm , tất nhiên là mặt mày nàng ta hớn hở, lôi kéo Văn Tư Tồn hết chuyện này tới chuyện kia như con vẹt.

      Mà Văn Tư Tồn thấy Tuệ An thèm liếc mắt nhìn cái trong lòng có hơi khó chịu.

      Lúc trước Tuệ An vô cùng nhiệt tình với , nhìn thấy là hai mắt sáng lên, hai mà ửng hồng, quấn quít lấy rồi chuyện như vẹt, y chang biểu của Thôi Tri Phỉ lúc này.

      Văn Tư Tồn là thiếu niên thông minh, lại được sinh dưỡng trong gia đình quyền quý, hiển nhiên biết được ánh mắt đó của Tuệ An có nghĩa là gì, thực tế cũng rất hưỡng thụ loại ánh mắt ái mộ này, nhưng tại chỉ mới mấy ngày gặp mà Tuệ An lại đối xử với như chưa có gì, mặc dù có ý gì với Tuệ An nhưng ngay lập tức thích ứng được, ngược lại cảm thấy hơi mất hứng.

      Loại tò mò này ngừng thôi thúc nghiêm túc quan sát Tuệ An, thế nhưng khi nhìn rồi bất giác thể rời mắt.

      Hôm nay Tuệ An mặc chiếc áo hồng in hình bách điệp xuyên hoa, phía dưới là chiếc váy thêu hoa tử đằng, đầu cài trâm gì, chỉ dùng ít trân châu Lưu Tô quấn quanh.

      Màu sắc y phục tươi đẹp khiến cho khuôn mặt nàng thêm hồng hào rạng rỡ, nàng khoác áo choàng nên phía cổ áo lộ ra chiếc cổ duyên dáng, da thịt trắng như tuyết.

      Đôi mắt hoa đào sáng ngời, đuôi mắt hơi nhếch lên, tạo cho đôi mắt thêm mấy phần phong tình. Cái mũi thanh tú đẹp đẽ, mặc dù tính là khéo léo nhưng lại rất cao, cánh mũi theo nụ cười lên xuống nhưng thô thiển, chiếc mũi thẳng tắp hài hòa với hốc mắt khiến cho nàng trông khác với những tiểu thư trong kinh, chính khác biệt đó lại tăng thêm mấy phần phong tình.

      Tuệ An cũng giống như Cảnh Tâm dịu dàng lịch tao nhã, nhưng lại lại có vẻ bừng bừng sức sống, đôi môi đỏ căng mọng mượt mà, môi hơi mỏng, lúc cười rộ lên như sau cơn mưa hải đường, trơn bóng kiều diễm. Mặc dù mới là tiểu nương nhưng lộ ra nhan sắc kiều mỵ.

      Bình thường Văn Tư Tồn cảm thấy diện mạo của Tuệ An có hơi quá diễm lệ, diễm lệ đến hơi tục, xinh đẹp giống như Tần hồ cơ diêm dúa lòe loẹt. giống Văn Cảnh Tâm và Thôi Tri Phỉ dịu dàng mềm mại, nàng thiếu lịch nhu mì của thiếu nữ, nhưng biết vì sao hôm nay thấy dung mạo của nàng cực kì lóa mắt, mặc dù diễm lệ thế nhưng tầm thường.

      Còn cơ thể Tuệ An cũng rất cao, so với nữ tử bình thường cao hơn rất nhiều, đứng bên cạnh Văn Cảnh Tâm dường như cao hơn nàng ấy cái đầu.

      Tuy chỉ mới mười hai tuổi nhưng cơ thể trổ mã với dáng người cao ngất, eo thon chân dài, khi lộ ra mềm mại mười phần, bình thường cho rằng những nữ tử quá cao mất mềm mại, rất khó làm cho người khác thích, nhưng hôm nay lại cảm thấy như vậy cũng tốt, nhìn nàng có vẻ đẹp khác là xinh đẹp tiêu sái.

      Cái eo mảnh khảnh xinh xắn, còn cặp mông tròn trịa nhô lên hơi lắc qua lắc lại, làm cho người ta nhịn được muốn đánh cái.

      Nghĩ đến đây Văn Tư Tồn bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, hai gò má trắng nõn lập tức lên hai vệt đỏ khả nghi, tầm mắt lập tức dời khỏi mông Tuệ An, thầm nghĩ hôm nay phải chăng mình bị trúng tà.

      Thôi Tri Phỉ ở bên cạnh hồi lâu, quay đầu lại thấy bộ dạng lơ đãng của Văn Tư Tồn, lặp tức tủi thân dẩu môi, nũng nịu kêu: “Tư Tồn ca ca, huynh rốt cục có nghe Phỉ nhi .”

      Lúc này Văn Tư Tồn mới nhìn về phía Thôi Tri Phỉ, mỉm cười : “Đương nhiên có nghe, muội vừa rồi mới muốn dạy cho Tước nhi chúc thọ, làm lễ mừng thọ cho An Hoa phu nhân. Được rồi, chúng ta mau, muội xem Cảnh Tâm tỷ tỷ mất rồi.”

      xong cước bộ nhanh chóng đuổi kịp hai người Tuệ An, cầm trong tay chiếc ô, trách cứ : “Sao Tam muội chờ nhị ca, nhìn xem tuyết rơi hết lên đầu muội rồi, ngộ nhỡ lại bị khí lạnh xâm nhập, lúc về tổ mẫu lại lột da ta, chẳng phải lại làm muội đau lòng nữa sao?”

      Lúc này Tuệ An mới phát bản thân mình chỉ lo lôi kéo Văn Cảnh Tâm chuyện mà chú ý tới người nàng ấy phủ lớp tuyết. Tuệ An vội phủi tuyết vai Văn Cảnh Tâm xuống, thầm trách bản thân mình quá sơ ý. Lại có chút ngượng ngùng nhìn Văn Tư Tồn : “ có lỗi, đều tại ta quên Cảnh Tâm giống như ta da dày thịt béo, lôi kéo nàng ấy cùng dưới tuyết.”

      “Cái gì mà da dày thịt béo, muội đúng là khoác lác! Còn nữa tỷ cũng mảnh mai như vậy, mới vừa rồi ở trong xe ngựa rất nóng khiến cho tỷ có chút khó thở, tại ra ngoài này cảm thấy nhàng khoan khoái hơn rồi. An nương đừng nghe ca ca ta , chính huynh ấy khi nhìn thấy Phỉ muội muội muốn nữa, ngược lại còn mong hai chúng ta chỗ khác, quả thực là nếu tổ mẫu có lột da huynh ấy cũng xứng đáng, ta còn lâu mới đau lòng.”

      Văn Tư Tồn nghe vậy chỉ mỉm cười, nhưng Thôi Tri Phỉ ở bên lại đỏ mặt, chà chà chân : “Cảnh Tâm tỷ tỷ là, làm sao lại liên quan đến muội chứ.” Dứt lời liền lén liếc mắt nhìn Văn Tư Tồn, bộ dáng thẹn thùng.

      Kiếp trước Thôi Tri Phỉ được gả cho Văn Tư Tồn, nhìn bộ dạng này, chẳng lẽ tại hai nhà có ý này? Tuệ An có chút đăm chiêu chuyển ánh mắt qua lại giữa Văn Tư Tồn và Thôi Tri Phỉ.

      Chẳng biết vì sao Văn Tư Tồn thích Tuệ An nhìn và Thôi Tri Phỉ với ánh mắt đó, liền : “Nghe Thẩm muội muội bị nhiễm phong hàn, sao lại cẩn thận như vậy?”

      Giọng của mang theo phần tự nhiên mà xen lẫn có chút thân mật, thế nhưng lại khiến cho Tuệ An hơi sửng sốt, chợt biết phải trả lời như thế nào. Lúc này bỗng nhiên từ xa truyền đến tiếng gọi to duyên dáng:

      “Đại tỷ tỷ.”

      Tuệ An quay đầu nhìn thấy Tôn Tâm Từ với vẻ mặt thân thiết cười chạy tới, khuôn mặt nhắn xinh xắn đỏ bừng, giống với Văn Cảnh Tâm được chiều chuộng nhu mì, cũng giống Thôi Tri Phỉ cao ngạo thanh cao, nhìn nàng ta ràng là bộ dáng tiểu muội hiền lành, thân hình nhắn đáng , khiến cho người ta thương luyến tiếc.
      Tôm ThỏHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :