☆ 49 Ghen…
Đưa Trần Đạp Tuyết về xong, yên tĩnh được khôi phục lại, Trần Nhất Thần cũng kể lại cho Diệp Thanh Dương nghe lời của Trần Đạp Tuyết. Chính cũng hiểu tại sao mình phải giấu diếm chuyện này, cho người khác biết. Chỉ là theo trực giác, cảm thấy nên xử trí việc như vậy. Nhưng bản thân Trần Nhất Thần tự hiểu, lúc quyết định chuyện này, biết Trần Đạp Tuyết có lẽ tha thứ cho . luôn tự nhủ, sao, con bé còn , đợi ngày đó, con bé lớn lên, con bé hiểu tình phải là tôi nhường cho mà có thể giành được kết cục vui vẻ. Nhưng mà cũng sợ, sợ Trần Đạp Tuyết chờ nổi tới ngày đó…
Vân Nam giống như Phương Bắc, mùa Đông có rất ít tuyết. Lâu nay Diệp Thanh Dương sống ở Phương Bắc, vừa tới Vân Nam có chút thích ứng kịp. khí ẩm thấp xen lẫn gió Nam cuộn vào trong phổi, khó chịu đến ho khan. Nhưng cũng rất nhanh sau đó, buộc mình phải làm quen với khí hậu bên này. Lúc Diệp Thanh Dương kiếm cho mình chiếc áo choàng thượng hạng, rốt cuộc Ba Tụng cũng bắt đầu động thủ.
Yên lặng ba năm, cũng chỉ vì đồng nhất nhóm mua bán, dĩ nhiên Ba Tụng cho phép có bất kỳ sơ xuất nào. Năm ngoái Diệp Thanh Dương chỉ ra con đường cho , Ba Tụng cũng thầm quan sát nhiều lần, phát đây chính là con đường rất tốt, cho nên đồng ý, để bắt tay vào làm.
Lúc nhóm hàng đầu tiên đưa ra ngoài, Trần Nhất Thần cũng theo. Người của hai bên trà trộn trong nhóm khách du lịch, thần biết, quỷ hay hoàn thành giao dịch. Khi cầm tiền trở lại cho Ba Tụng, Ba Tụng cao hứng cười ha hả, vỗ vai Diệp Thanh Dương và Trần Nhất Thần khen ngợi dứt.
Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, bưng ly rượu lên cụng cái, uống vào hớp, Diệp Thanh Dương trở về phòng ngay sau đó. Đám hàng đầu tiên thuận lợi như vậy, nhất định Ba Tụng thả tay, để bọn họ làm chuyến thứ hai. Lúc này chính là lúc bọn họ phải ra tay hành động. Nếu như có gì bất ngờ xảy ra, đám hàng đầu tiên phải là ở trong tay cảnh sát. sớm giao dịch trước, Trần Nhất Thần liền đưa tin tức ra ngoài, kế tiếp chính là thừa cơ đúng lúc, lưới bắt trọn.
Diệp Thanh Dương thở ra hơi dài, ngã xuống giường, có chút mệt mỏ nhắm mắt lại, chuẩn bị dưỡng thần chút. Nếu như lần này thành công, ngày và Trần Nhất Thần trở về cũng sắp tới gần. biết gần đây Oanh Khê như thế nào, có cao lên được chút nào hay ? Ba năm trước, hình như bé thích chiều cao của mình cho lắm, than phiền nhiều lần. Lần này trở về, biết có thay đổi gì hay ? Nghĩ nghĩ lại, tự nhếch môi cười mình. Lúc Trần Nhất Thần đẩy cửa tiến nào, nhìn thấy cảnh tượng Diệp Thanh Dương vui vẻ, cười khúc khích mình, ngẩn cả người ra, nhưng chỉ trong chốc lát cũng cười theo.
“Nhớ bạn ?”
Diệp Thanh Dương giơ tay lên che mắt, cười ha hả đứng lên: “ ngại nhớ con của .”
“Tôi có hai đứa con … chuyện chú ý chút.” Trần Nhất Thần cố ý trêu ghẹo .
Diệp Thanh Dương nhún nhún vai, dáng vẻ bất đắc dĩ: “Vậy cũng tốt… Tôi nhớ tới con bé mà tôi nuôi lớn…”
“Cậu nhóc cậu chính là muốn bị đòn, muốn tôi đánh cậu trận à?” Trần Nhất Thần bật cười, quyền vung ra, “Diệp Thanh Dương, vẫn là câu kia, nếu như quả thành công, sau khi trở về, nhớ chăm sóc nó cho tốt. ₰lê₰qu ý₰Đ©ɳ₰ Tôi sợ cậu chê tôi phiền phức, tới lui chỉ có câu, nhưng đây chính là điều người làm cha như tôi mong muốn nhất cho con của mình. Chuyện của tôi và mẹ của nó… khiến tôi bao giờ… muốn nhìn thấy lần nữa. Người nhau thể ở chung chỗ đau khổ tới mức nào. Tôi hiểu, tôi hi vọng con của mình phải nếm thử mùi vị kia, dù chỉ lần… Tôi tình nguyện tự mình trở lại thử lần cũng muốn con bé đụng vào.”
Diệp Thanh Dương lời nào, chỉ thở dài, sau đó nhắm hai mắt : “Tôi nghĩ lúc trở về, tôi muốn mua cho con bé bộ váy đỏ, để con bé làm lễ ra mắt với . Con bé rất vui.”
Trần Nhất Thần sửng sốt, hiểu được ý tứ trong lời của Diệp Thanh Dương, lồng ngực có chút tức nghẹn, hốc mắt ướt át: “Cám ơn.”
Sâu trong rừng trúc ở Vân Nam, hai người đàn ông nâng bình rượu, trò chuyện về cùng người mà cả hai khắc ghi trong lòng. Mà ở thành phố G, Diệp Oanh Khê cầm bút vẽ tranh.
Ba năm nay, chỉ cần có ngày nghỉ, Oanh Khê khắp nơi trong nước Đại Giang Nam Bắc. Nếu như thời gian cho phép, ngay cả nước ngoài cũng từ vất vả bay tới bay lui. biết cách làm của mình có chút ngu xuẩn, thế nhưng đây chính là phương pháp duy nhất có thể nghĩ ra. ra có nhiều kỳ vọng, chỉ cần ở thành phố nào đó gặp được , cần ở chung thân mật với mấy ngày, chỉ cần nhìn thấy , xác định vẫn còn khỏe mạnh là tốt rồi.
Hai người lớn nhà họ Diệp biết những ý nghĩ này của Oanh Khê, chỉ nghĩ nhóc này thích du lịch, nâng cao kiến thức phải là chuyện xấu, cho nên cũng vui vẻ để cho . Hàng năm, công ty cao cấp của Diệp Quốc Đào cũng tổ chức du lịch lần. Năm nay vừa đúng lúc Oanh Khê vào đại học năm thứ nhất được nghỉ Đông, cho nên ông trưng cầu ý kiến của , cuối cùng quyết định Vân Nam chơi mấy ngày.
cần mang nhiều đồ , chỉ có hai rương hành lý, mang theo mấy bộ quần áo thường ngày. Trước khi lên máy bay, mẹ Diệp ngồi ở phòng đợi phi trường, đọc tạp chí, biết thế nào lại nhớ tới Diệp Thanh Dương. Mấy vị phu nhân cao cấp cũng ở đây, cùng nhau nhắc tới con cái, Mẹ Diệp khỏi than thở.
“ biết nhà chúng tôi có gì tốt, khi chạy làm lính. Bây giờ tốt rồi, mấy năm về nhà.”
Mấy vị phu nhân kia phụ họa theo, Oanh Khê ngồi bên lơ đãng chơi đùa di động, nghe được lời của mẹ Diệp, có chút vui lên tiếng: “Bà Nội, nên chú như vậy. Làm lính rất tốt, dù sao cũng hơn đám Nhị Thế Tổ ăn ngồi rồi làm chuyện đàng hoàng.”
“Ái chà, Diệp phu nhân, cháu Nội nhà của bà khéo léo, biết bênh vực chú của mình nữa đấy.” vị phu nhân trong đó vội vàng nịnh hót.
Bất cứ ai cũng thích nghe người khác khen con cháu nhà mình, mẹ Diệp vui mừng gật đầu: “Con bé này nhé, cần chi xa, chính là bảo vệ được Thanh Dương của chúng tôi là bảo vệ liền. Người nào trong nhà câu phải với thằng bé, nhóc này chu miệng ngay. Con bé dễ thương như vậy, khó trách Thanh Dương cưng chiều kinh khủng như thế.”
Chồng của mấy người này đều là thuộc hạ của Diệp Quốc Đào, nghe được những lời này khỏi khen lấy khen để Oanh Khê, dụ ngọt mẹ Diệp cười khanh khách.
Sau khi máy bay hạ cánh, mọi người vào khách nghỉ ngơi. Từ trong máy bay, Oanh Khê bắt đầu cảm giác có chút khỏe, ngủ nguyên buổi chiều mà tinh thần vẫn cứ cảm giác mệt mỏi. Lúc ăn cơm tối, có cậu con trai tuổi tác chênh lệch lắm ở phòng bên cạnh thấy tinh thần tốt, theo ra ngoài dạo chút.
Trước đây hai người quen biết, trong khoảng thời gian ngắn vẫn tìm được đề tài chung để , chỉ dạo đường. Trong lòng Oanh Khê tích trữ nhiều chuyện, nghe được câu có câu của cậu ta, thỉnh thoảng đáp lại vài lời. Hai người từ từ dạo cũng được khoảng tiếng đồng hồ. Từ Oanh Khê rất ít khi bộ, lúc này hai chân rất đau, nên tìm băng ghế dài ngồi xuống nghỉ ngơi. Cậu nhóc kia hình như vẫn còn rất hăng hái, chỉ vào vài người mặc đồng phục dân tộc thiểu số ở ven đường, kể cho nghe lịch sử sâu xa của những dân tộc này.
Sau khi tan việc, theo lẽ thường, Diệp Thanh Dương trở về nhà trúc. Gần đây hình như Ba Tụng lại có dấu hiệu muốn tiến hành giao dịch lần thứ 2, Trần Nhất Thần và bố cục chu đáo, chỉ chờ xác thực thời gian ra tay, nghĩ cách đưa tin tức ra ngoài. Diệp Thanh Dương vừa vừa suy nghĩ đến phương pháp mà Trần Nhất Thần nhắc tới trước đây, cho nên để ý nhiều đến người ven đường.
Oanh Khê ngồi ghế dài, nghe người bên cạnh ríu rít, càng thêm nhức đầu, nhưng vì lễ phép lại ngượng ngùng cắt ngang đối phương. Vuốt vuốt mắt cá chân, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Thanh Dương, tóc dài hơn chút, còn bản tấc như trước, trán lại còn có mái. Bỗng nhiên gặp lại, thiếu chút nữa nhận ra .
“Diệp Thanh Dương!” Dưới kích động quá mức, cái tên vẫn luôn luôn nghĩ tới bật thốt ra.
Diệp Thanh Dương khựng người lại, nhưng rất nhanh sau đó khôi phục bình thường, sãi bước về phía trước. Vừa còn tự cười chế giễu mình, từ lúc nào nhớ nhung người tới mức độ này đây? Cho nên mới xảy ra chuyện nghe lầm, làm gì có bé nào mềm mại êm ái kêu mình ‘Chú ơi’, còn có dũng khí lớn như vậy, đường cái lớn nhộn nhịp, kêu tên của mình.
Oanh Khê thấy Diệp Thanh Dương để ý tới mình, có chút nóng nảy, cũng chờ người bên cạnh, chạy vội theo, từ phía sau kéo , vội vàng kêu thêm lần: “Diệp Thanh Dương… chú, chú nhận ra cháu sao?”
Diệp Thanh Dương chợt quay đầu lại, nhịp tim bỗng chốc đập liên hồi. bé trước mặt nắm vạt áo của mình phải là người mà nửa đêm tỉnh mộng cũng thể nắm bắt được hay sao? ngập ngừng, biết gì, nhướng mắt lên, lại nhìn thấy cậu nhóc đứng phía sau nhìn mình chằm chằm. Mấy lời kia của Trần Đạp Tuyết lập tức tập trung vào khu thần kinh đại não, lửa giận xông thẳng lên ót. Diệp Thanh Dương ngừng thở mạnh, càng ngừng tự bảo mình phải tỉnh táo, phải tỉnh táo…
Đến khi cánh tay của cậu nhóc kia sắp đặt lên tay của Oanh Khê thể khống chế được nữa, lập tức bộc phát: “Em ở đây làm gì? Cậu ta là ai? Em ra ngoài người nhà có biets ? với em những gì, hả? Quên hết rồi à?”
Oanh Khê nghĩ tới, vừa gặp mặt rống mình dữ dội như vậy. cảm thấy uất ức, thoáng chốc vành mắt ửng đỏ. Diệp Thanh Dương nhìn thấy bộ dạng này của cho rằng chột dạ, trong lòng lại càng thêm khó chịu, nhìn chằm chằm cậu nhóc phía sau . Đối phương bị ánh mắt hung dữ của dọa sợ lui bước, suy nghĩ chút, rồi lại tiến lên kéo áo Oanh Khê, giọng hỏi: “ biết ông ta sao?”
“ ấy là chú của tôi…”
Diệp Thanh Dương nhìn thấy động tác của hai người trước mặt , lại còn rất hăng say, lửa giận bùng cháy mạnh mẽ hơn, kéo Oanh Khê qua bên, muốn mang người . Oanh Khê thấy giận , thể làm gì khác hơn là phải theo sức lực của , ngã vào lòng , bị nửa ôm nửa dắt kéo .
Cậu nhóc kia có nửa giây đồng hồ thất thần, sau đó phản ứng rất nhanh, chạy về khách sạn…
☆ 50 Nở rộ…
Diệp Thanh Dương mang Oanh Khê thẳng về nhà mình. Cửa vừa mở ra, ngay cả công tắc đèn cũng bật lên, bị đè lên tường. Cả người Oanh Khê cứng lại, hai tay nắm chặt vạt áo của Diệp Thanh Dương, giọng bật ra run run: “Chú à… chú… bị sao vậy?”
Diệp Thanh Dương nổi trận lôi đình, làm sao có thể chú ý đến hoảng sợ của , chỉ là hai chữ ‘Chú à’ giống như hai cái bạt tai ‘bốp bốp’ đập vào mặt . gọi như vậy sắp hơn hai mươi năm, giờ khắc nay nghe cảm thấy chói tai vô cùng. Quan hệ bên ngoài của bọn họ giống như núi lớn trùng điệp, tầng lại tầng đè lên lưng của Diệp Thanh Dương. chỉ là người đàn ông, mà phải thần thánh gì. cũng cảm thấy mệt mỏi, cũng có lúc chịu được. Nhưng chỉ có thể nhịn, lại phát cửa miệng vừa mở ra, giống như nước lũ tràn vỡ đê, trút xuống, gầm thét…
“Diệp Oanh Khê, em ngậm miệng lại cho !” Diệp Thanh Dương quát lên hung dữ, sau đó nổi điên, đấm cú vào vách tường trắng. tiếng ‘rầm’ vang lên, theo bản năng, Oanh Khê rụt cổ lại, nghiêng đầu qua bên, vừa đúng lúc nhìn thấy vách tường trắng nhuộm vết máu.
“ làm gì vậy?!” Oanh Khê vừa tức lại vừa đau lòng, vành mắt ửng đỏ kéo tay qua.
“ bảo em ngậm miệng!” Diệp Thanh Dương thở hổn hển, ánh mắt đỏ ngầu, khóa Oanh Khê lại trước ngực, “Có phải em muốn ở chung với nữa phải ? Có phải em thấy chúng ta hợp nữa phải ? Có phải em cảm thấy quyết định ban đầu của mình là sai lầm phải ?”
hỏi liên tục ba cái ‘Có phải” khiến Oanh Khê biết giải thích như thế nào. Hai người chưa từng cãi nhau nhưng cũng có nghĩa có mâu thuẫn. l€quɣɖ©ɳ Trong lòng Oanh Khê rất ràng, tính tình của và rất giống nhau, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, cửa lòng hình như khép kín, hai người nhau chăng nữa cũng hiểu nhau, từ đầu đến cuối có cách nào khắng khít thân mật.
Oanh Khê nghiêm mặt lại, dựa sát lưng vào vách tường, lạnh lùng : “Có phải hối hận rồi ? Nếu như cảm thấy có cách nào ở chung được với em… Vậy em…”
còn chưa hết lời bị Diệp Thanh Dương bóp chặt cằm. Cả cằm bị khống chế trong tay, ấp úng ra lời. nổi giận đùng đùng, gần như nghiến răng nghiến lợi : “Em đừng mơ tưởng, Diệp Oanh Khê, cái người bịp bợm này, lừa gạt mất chỗ quan trọng nhất trong tim của xong rồi muốn cuốn gói bỏ sao? thể nào! Chỉ cần Diệp Thanh Dương còn sống ngày nào, em đừng mơ tưởng dung dăng dung dẻ vui sướng bên cạnh thằng nhóc bạn trai kia!”
Dứt lời, liền đè ép lên thân thể , hôn xuống. xử rất quả quyết, lúc trước mỗi lần hôn đều dịu dạng tỉ mỉ, đơn lần này khiến hung hăng dán lên. Mỗi động tác đều mang theo loại hơi thở chinh phục mãnh liệt, chừa lại chút gian cho giãy dụa. Lưỡi của quá sức mạnh mẽ, nhưng chỉ liếm lướt qua môi chút rồi thẳng vào vấn đề, cạy hàm răng cắn chặt của .
Oanh Khê còn chưa kịp phản ứng bị lưỡi của cuốn lấy, sau đó mạnh mẽ kéo ra ngoài, đưa vào miệng của mình, ra sức mút lấy. Lưỡi có chút tê dại, Oanh Khê phản kháng, đưa tay đẩy lồng ngực của Diệp Thanh Dương ra, nhưng điều quan trọng là hoán đổi của người của . Thậm chí chân của chen giữa hai chân , khiến muốn tiến cũng được mà lùi cũng xong, chỉ có thể bị động, chịu đựng môi lưỡi nóng như lửa của .
Có lẽ cảm giác mình chủ động có ý nghĩa gì, cho nên Diệp Thanh Dương có lòng tốt, buông lưỡi ra. Oanh Khê dựa lên tường, há miệng thở dốc, lưỡi trong miệng co rút lại, đau đến khó chịu. Khuôn mặt Diệp Thanh Dương vẫn nặng nề như cũ, từ từ đến gần , cúi đầu, úp mặt bên tai , hỏi: “Có phải cảm thấy khó chịu lắm ?”
Mắt Oanh Khê long lanh nước, miệng sưng đỏ ẩm ướt, khẽ mở ra để hít thở, răng ngà môi đỏ mọng trông rất chói mắt. Diệp Thanh Dương thấy thế mắt đỏ ngầu, nhịn được, lại hôn lên. Lần này, sau khi thoải mái cạy răng ra, như lúc trước kéo về miệng mình thưởng thức, mà ở lại trong miệng , thô bạo đảo lộn lưỡi của . Oanh Khê bị lưỡi của chận trong miệng, thế nhưng lại chơi đùa vất vui vẻ, đuổi theo đầu lưỡi trêu chọc, hết sức quấn quít, nước miếng tràn ra ngoài, toàn bộ chảy ngược vào miệng . nuốt hết toàn bộ xuống, hầu kết chuyển động lên xuống. Khoảng cách giữa hai người bây giờ quá gần, Oanh Khê nghe được thanh nuốt xuống mặt đỏ bừng lên.
Oanh Khê giống như bị hai bức tường đặt ở giữa, phía trước là , phía sau là gạch cứng lạnh, mà chỉ có thể chịu đựng. Cho dù thế nào nữa, cuối cùng trong lòng vẫn là thích , dần dần buông lỏng người, nhắm mắt lại đáp trả . Hai bàn tay mềm mại xương vòng qua cổ , đầu lưỡi trơn ướt, có chút ngập ngừng liếm lấy lưỡi , cuốn lấy nó.
Diệp Thanh Dương rên lên tiếng, đoạt lại quyền chủ động, triền miên quấn quít hôn ngừng. Bàn tay cũng để yên chỗ, bắt đầu sờ soạng bắp đùi của . Cách váy đông dầy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ lòng bàn tay của . Nhiệt độ nóng bỏng này sắp đốt đến tận xương cốt rồi. Sau khi bàn tay của đảo qua vòng, dừng lại bám lấy bên hông của . Mặc dù đồ dầy chống lạnh, dùng sức bóp vào cũng có thể cảm giác được ràng vòng eo của …
Oanh Khê cảm thấy mình sắp ngút hơi, nhưng từ đầu tới cuối, Diệp Thanh Dương chịu nhả ra, giống như cậu bé mút lấy lưỡi thả. Cho nên chỉ có thể hút lấy khí trong miệng mà duy trì hô hấp của mình. Diệp Thanh Dương cười khẽ, cả lồng ngực chấn động, lúc lôi kéo, đôi môi phát ra tiếng ‘Bực…’, Oanh Khê khẽ rên tiếng, cảm thấy rất xấu hổ.
Diệp Thanh Dương nghe được thanh kia, xương cũng mềm , tay đưa tới trước ngực mà rất tự hào, kiềm chế sức lực, xoa bóp. Tay còn lại càng ngày càng xuống, xuống tận chỗ riêng tư nhất của người con …
Oanh Khê muốn lùi bước nhưng còn kịp nữa rồi, nhón chân lên để tránh bàn tay ma quỷ của đụng vào chỗ mắc cỡ kia. Nhưng Diệp Thanh Dương lại đuổi tận buông, thể trốn đâu được, cuối cùng cũng phải để được như ý. Ngón tay thon dài của cong lên, cà mạnh vào bên ngoài mảnh quần lót. Nơi đó càng ngày càng ướt át, bao lâu ra bóng mờ. Oanh Khê cảm thấy bên trong dinh dính, quần lót bị ướt, dính ở nơi nào đó, khó chịu thôi. uốn éo thân thể, ưm hai tiếng. Diệp Thanh Dương cười cách xấu xa, sau đó kéo quần lót của xuống cách do dự.
Oanh Khê thét lên chói tai, muốn đưa tay ngăn cản. Diệp Thanh Dương nhìn chằm chằm vào phong cảm mỹ lễ này, gạt tay vừa mới đưa đến ra, hít sâu vào hơi, ôm ngang người lên, vào phòng ngủ. Đặt ở giường, Diệp Thanh Dương bắt đầu cởi quần áo của mình ra. Oanh Khê phải người ngu, đương nhiên biết được muốn làm cái gì. ra cũng phản đối làm chuyện này với , nhưng cảm giác nếu như tại bây giờ, có chút bối rối, giống như đần độn u mê lại bắt đầu.
Diệp Thanh Dương nhìn thấy ánh mắt trong sáng của , chân mày cũng bắt đầu nhíu lại, có chút hơi dùng sức, vừa lột quần áo xuống, vừa hôn lên. Oanh Khê chưa kịp suy nghĩ bị hôn đến bay bổng nhàng. Dưới ánh sáng mông lung, cảm giác được bàn tay của chuyển qua áo của mình, bắt đầu cởi nút. Bàn tay lui về phía sau, giữ chặt cổ tay của . phối hợp, ưỡn người lên, cỡi quần áo của mình xuống, từng món , cho đến khi hai người hoàn toàn trần trụi.
Thế nhưng ngay tại lúc này, ngừng lại. hiểu nhìn . Diệp Thanh Dương ép mình nhìn sang chỗ khác, giọng khàn khàn: “Tại sao em lại tới đây?”
“Muốn tìm . tìm khắp nơi thế giới rồi. Lần này theo ông bà Nội đến.”
“Người sau lưng em vừa rồi là ai vậy?”
“ biết… con trai của gia đình cao cấp trong công ty của ông Nội.”
Diệp Thanh Dương im lặng, ra chỉ là như vậy… Đến khi tĩnh táo mới cảm thấy lúng túng. ép buộc mình kìm nén dục vọng sôi trào, ngắm nhìn, vuốt ve gương mặt ửng hồng của : “Mặc… quần áo vào … đưa em về khách sạn.”
Oanh Khê lời nào, cũng nhúc nhích. đứng dậy, nhặt quần áo tán lạc mặt đất đưa cho . Oanh Khê im lặng nhận lấy, móc điện thoại di động từ trong túi ra, bấm số gọi cho Diệp Quốc Đào. Diệp Quốc Đào chuẩn bị báo cảnh sát. Lúc cậu bé kia trở lại rằng Oanh Khê bị người đàn ông lôi , ông vô cùng sốt ruột, vẫn còn nhắc nhở thuộc hạ mới nhớ tới báo cảnh sát. Chỉ là vừa mới cầm điện thoại ta Oanh Khê gọi tới.
“Ông Nội, cháu gặp được chú rồi, tối nay trở về.” Oanh Khê xong, đợi Diệp Quốc Đào trả lời, liền cúp điện thoại, tắt máy.
Diệp Thanh Dương quay đầu lại, nhìn thân thể tuyệt vời mặc quần áo của , ánh mắt đen lại: “Nghe lời, đưa em về… sợ …”
“Em sợ, còn sợ cái gì?” Oanh Khê chớp mắt mấy cái, lật người bò dậy, ôm lấy , bắt đầu hôn lên hầu kết của .
Diệp Thanh Dương nuốt ực xuống, nhanh nhẹn kéo đặt phía dưới. Lần này, hành hạ hai đồi mềm mại đáng cách thương tiếc. còn tàn sát bừa bãi cánh hoa mềm mại của . Làn da thô ráp và mềm mại chà xát chung chỗ tạo ra cảm giác gì đây? Oanh Khê nhắm hai mắt, cắn ngón tay. Ngón tay của tách ra u kính đóng chặt, xông lên trước tìm tòi, thuận lợi tiến vào, sau đó rút ra, tiến vào, rồi lại rút ra…
Oanh Khê nằm ngửa, khó chịu lắc đầu, trong miệng bật lên thanh mềm mại mà thích nghe nhất. Diệp Thanh Dương cảm thấy bụng dưới của mình căng cứng sắp bùng nổ. tay vẫn tiếp tục ra vào thân thể của , tay kia dẫn dắt tay bao vòng phần lửa nóng của mình. Đối với cảm xúc nóng nóng thô ráp này, vẫn còn ấn tượng rất sâu sắc. Mặc dù đây phải là lần đầu tiên tiếp xúc, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ, dám cử động. Thấy thế, liền cầm cổ tay của , ép chuyển động…
Mồ hôi của hai người rơi cùng chỗ, rồi lại bốc hơi trong gian ngây ngất này. Diệp Thanh Dương nhịn được nữa, cầm mình tiến vào mật địa thơm ngon này. Hai tiếng kêu đau vang lên cùng lúc. cúi người, nâng đẩy đôi gò bồng, liếm mút cái tỉ mỉ, hút mạnh, tạo nên từng vết đỏ người.
Vật nóng cứng rắn kia từ từ tiến lên, được nửa đường gặp phải trở ngại. dừng lại động tác miệng, hơi động thân, thuận lợi đột phá trở ngại này, đâm lút vào. Oanh Khê chỉ cảm thấy mình bị thanh đao cứng như thép được tôi luyện trong lò lửa lâu bổ làm hai, rất nóng, đau… bắt đầu rơi lệ, truy điệu thời khắc cuối cùng của người con . Giờ phút này, rốt cuộc hoàn thành quá trình lột xác trở thành phụ nữ của . Hạnh phúc chính là quá trình này do thực , là dùng tâm huyết, từng giọt từng giọt đổ vào đóa hoa kiều diễm như vậy…
Diệp Thanh Dương đợi đến khi thích ứng với vật lạ xâm lấn, xách theo cổ chân của , nâng nửa người dưới của lên cao, bắt đầu gia tăng tốc độ ra vào…
Last edited by a moderator: 1/5/16