☆ 40 Bệnh…
Oanh Khê nhìn mấy con số nhảy liên tục cửa thang máy, tim cũng đập liên hồi. Diệp Quốc Đào khẽ liếc cái, gì, chỉ là trong lòng tính toán làm sao giải thích ràng với . Trần Nhất Thần cũng phải là người hiểu chuyện, hẳn là hiểu quan hệ lợi và hại trong đó. Đợi đến khi chuyện, gợi ý chút, ta cũng có thể hiểu. Chỉ cần ta nương theo lời , ông ở bên cạnh dẫn dắt, vậy có thể đảo lộn chuyện này lại.
Lúc cửa thang máy mở ra, gần như người nào trong phòng thị trường đều dừng tay lại, đứng yên tại chỗ nhìn Đổng Trưởng từ lầu 20 xuống… cùng bên cạnh ông là bé có bộ dáng như nữ sinh. Bộ trưởng của phòng thị trường biết được tin tức rất nhanh, gần như là lăn vòng chạy tới, mỉm cười nịnh hót. Thấy thế, Oanh Khê khỏi cau mày.
Diệp Quốc Đào biến sắc nhìn chung quanh, có Diệp Thanh Dương, có lẽ nó nhìn thấy Oanh Khê tới. Ông thở phào nhõm, sờ sờ đầu Oanh Khê : “Có muốn nhìn chút ?”
Oanh Khê nhìn vòng, thấy người kia, lắc đầu cái. ra trong lòng rất khẩn trương, cho dù nguyên nhân mình và Diệp Quốc Đào xuống là để tìm người nhìn mình chằm chằm, cũng hy vọng Diệp Quốc Đào ở lại chỗ này quá lâu.
Diệp Quốc Đào nghe như vậy, suy nghĩ nhiều chuyện bằng bớt chuyện, ầm thầm cho Diệp Thanh Dương biết để nó lại với Trần Nhất Thần tiếng cũng được. Ô cũng ở lại thêm phút nào, trước vẻ mặt kinh sợ của cả đám người, dẫn Oanh Khê lên lầu. Mẹ Diệp thấy hai người chút trở lại, hỏi thăm tình hình. Diệp Quốc Đào chỉ có thể là người bên ngoài lẫn vào, Oanh Khê cũng phụ họa theo, lấp liếm để chuyện này qua cho rồi.
Thời gian xã giao tối nay bắt đầu hơi sớm, Mẹ Diệp nghĩ tới Oanh Khê sắp thi trung học rồi, nên mang theo. Diệp Quốc Đào sắp xếp công việc xong xuôi chuẩn bị dẫn mẹ Diệp . Oanh Khê nghĩ tới muốn thử lại vận may của mình có thể gặp được Diệp Thanh Dương hay , nên theo hai người xuống lầu, là muốn nghỉ ngơi lát, chờ mặt trời lặn bên ngoài. Hai người vội vã còn thời gian nên cũng miễn cưỡng, dặn dò đôi câu rồi rời .
Oanh Khê đứng trong phòng nghỉ ngơi ở phòng làm việc hồi, nhìn ánh mặt trời trải dài cửa sổ kiếng, mảnh phát sáng lấp lánh, ngón tay chạm lên, nóng đến mức càm giác bỏng rát.
dám xuống lầu tìm lộ liễu, nhưng nếu gặp lại cảm thấy chuyến này chả còn ý nghĩa gì cả.
Nghĩ như thế, Oanh Khê thở dài, vài bước, suy nghĩ chút rồi lại quay trở lại. lϗêȡƱɣð©ɳ Gần đây hình như rất ghét mình tìm . do dự nghe được mấy lời của thư ký bên ngoài, bảo muốn tan việc. Mấy người vội vàng rời , nhưng lại biết thế nào với Oanh Khê, đẩy qua đẩy lại. Ba người thương lượng ở cửa ra vào bị Oanh Khê nghe toàn bộ, rũ vai xuống, dáng vẻ chấp nhận. ra ngoài, tươi cười với những người kia, tự động vào thang máy.
Dọc theo đường có chút vui, nhìn cái gì cũng đều cảm thấy khó chịu xúc động. Oanh Khê trở về nhà ăn cơm, nằm lỳ giường ngủ lát, lúc tỉnh lại trời tối. Mở ở đèn bàn lên, đọc sách hồi, mới vặn eo bẻ cổ xuống lầu tìm đồ ăn. Quản gia nhìn thấy từ lúc về tới giờ cũng chưa hề ra cửa, ít nhiều gì cũng có chút lo lắng. Bây giờ nhìn thấy xuống, lật đật vào phòng bếp hâm lại đồ ăn bưng ra. Oanh Khê ăn ngon miệng, chỉ ăn gần được nửa chén buông đũa, lười biếng chuẩn bị vào phòng bến lấy sữa tươi uống nhìn thấy quản gia dẫn người đàn ông vào.
Vì tò mò, quay đầu nhìn lại, cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại suy nghĩ nhiều. Ai ngờ người kia lại mở miệng, câu thứ nhất chính là kêu tên của . nghi ngờ quay đầu lại, người kia có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ khẽ vuốt cằm, tự giới thiệu mình: “Tôi tên là Trần An Uyên.”
Mặc dù Oanh Khê ở trong quân đội lâu, số lần gặp qua Trần An Uyên có thể đếm đầu ngón tay. Nhưng trong mấy lần gặp gỡ này, ta để lại ấn tượng tốt mấy cho . Bởi vì gần như lần nào gặp ta, ta đều ở chung với Trần Đạp Tuyết. Con mới lớn, lại còn tuổi, nhìn chuyện thể tách rời sở thích của mình và khách quan, nhìn thấy ta đối tốt với Trần Đạp Tuyết, dĩ nhiên Oanh Khê vui nổi.
Trần An Uyên nhìn thấy Oanh Khê có phản ứng, nắm chặt quả đấm. Con bé rất giống Tô Uyển, nếu như lúc trước mình ôm đứa bé này về cục diện bây giờ trở thành như thế nào? Nhưng ràng nhìn thấy chán ghét trong ánh mắt của Oanh Khê, ánh mắt này giống ánh mắt năm đó của Trần Nhất Thần như đúc. Đột nhiên Trần An Uyên cảm thấy rất buồn cười, nhưng vẫn ráng nhịn, nhịn đến trái tim cũng đau nhức. Ánh mắt giống Trần Nhất Thần lại xuất gương mặt khuôn y của Tô Uyển, đây là chứng minh điều gì? Chứng minh quan hệ giữa bọn họ hay sao? Quan hệ này là cái gì? Là chấp nhận từng nhúng tay vào.
“Trần tiên sinh, tôi Thiếu gia của chúng ta có ở nhà.” Quản gia thấy Oanh Khê có vẻ sốt ruột, muốn đuổi Trần An Uyên .
Trần An Uyên gật đầu, dừng lại chút, ta ngẩng đầu nhìn Oanh Khê: “Cháu có thể tới bệnh viện thăm Đạp Tuyết chút với chú ?”
Oanh Khê thận trọng nhìn sang. Dưới ánh đèn lờ mờ, Trần An Uyên vẫn còn mặc bộ quân trang thẳng tắp, chỉ là khóe mắt mệt mỏi rũ cụp, tiều tụy. mệt mỏi ràng xuất mặt người đàn ông này quả nhìn có chút chua xót. Chỉ là đối với Trần Đạp Tuyết, Oanh Khê chả có chút hảo cảm nào.
“Cháu và bạn ấy hợp nhau lắm, gần như tất cả mọi người đều biết, phải cháu tới chỉ khiến bạn ấy khó chịu hơn sao? Hơn nữa cháu cũng phải thầy thuốc, bảo cháu làm gì?” Oanh Khê nhún vai, thẳng vào phòng bếp.
“ ra , hai người…” Quả đấm của Trần An Uyên càng ngày càng xiết chặt, được nửa rồi dừng lại. ra, người nào tin đây? Ban đầu, cũng giải thích được vì sao mình lại dẫn Trần Đạp Tuyết từ nhà của Chung Lâm. Nếu là hận, vậy tại sao sau khi dẫn đứa con của Tô Uyển trở về trút hết toàn bộ thương nuôi con bé lớn lên? Nếu là , vậy tại sao có thể nghĩ ra ý tưởng ác độc, ‘khiến Tô Uyển vĩnh viễn thể gặp được đứa bé mà muốn giữ lại nhất ở bên mình’?
Oanh Khê làm bộ như nghe được lời của ta , rót ly sữa tươi bưng lên lầu. Cả quá trình đều để Trần An Uyên đứng trong phòng khách vào mắt. Người kia đứng đó hồi, thấy Oanh Khê ở luôn lầu, xuống, ta chỉ có thể bỏ . Trước khi , suy nghĩ chút rồi với Quản gia: “Nếu như Diệp Thanh Dương trở lại, hoặc liên lạc với người trong nhà, nhất định phải chuyển lời cho cậu ấy, có tôi tời tìm.”
Quản gia lễ phép gật đầu, tiễn ta ra ngoài. Trần An Uyên ngồi trong xe, cầm bao thuốc lá bảng đồng hồ lên, lấy ra điếu ngậm trong miệng, chân mày chút buông lỏng. Lúc chiều, Trần Đạp Tuyết ở bệnh viện liên tục ầm ĩ, đòi gặp Diệp Thanh Dương, thuốc uống, cho y tá chích thuốc, thể làm gì khác hơn là tìm. Trong đội có tin tức là cậu ấy bị chuyển qua thành phố khác tạm thời. qua bên đó tìm, người bên đó lại bảo rằng phải có văn bản chứng minh của bọn họ mới cho gặp mặt Diệp Thanh Dương. trở về tìm đại đội trưởng, đại đội trưởng lại cấp muốn bịt kín chuyện Diệp Thanh Dương chuyển tham gia huấn luyện lần này, bất cứ ai cũng được đến quấy nhiễu. muốn lợi dụng thế lực trong nhà, ông già rút lui nhiều năm, miễn cưỡng lộ mặt tìm người lãnh đạo quân khu. Kết quả nhận được cũng khác gì kết quả lấy từ đại đội trưởng.
Bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là tới nhà họ Diệp, suy nghĩ có thể bắt tay từ cha mẹ Diệp hay . Ai ngờ Diệp Oanh Khê lại ghét Đạp Tuyết như thế này. Mặc dù Trần An Uyên biết được tính tình được quá nuông chiều của Trần Đạp Tuyết đắc tội ít người, nhưng vẫn lựa chọn dung túng con bé. Ngoại trừ nguyên nhân bởi vì Tô Uyển ra, còn có bởi vì từ Đạp Tuyết ra chịu khổ ít so với Diệp Oanh Khê.
Mặc dù cả nhà dành cho Trần Đạp Tuyết tất cả vật chất, tình thương tốt nhất, nhưng con bé bị ôm đau hành hạ từ đến còn hình dạng. Lúc , bởi vì suy yếu, gần như con bé có bạn cùng lứa chơi đùa. Khi đó, hai vợ chồng đành phải gạt con bé, rằng con ngoan thể chạy rong bên ngoài, Tiểu Đạp Tuyết nửa hiểu nửa gật đầu. Theo tuổi tác trưởng thành, Đạp Tuyết bắt đầu xuất triệu chứng đau bụng. Năm ba tuổi, có buổi tối, con bé ôm cổ , nằm bả vai lặng lẽ : “Cha, con cho cha nghe, cha được cho người khác biết, con sờ bụng, trong bụng con có cái gì kỳ lạ lắm, cứng ngắc.”
Trong khoảnh khắc đó, người đàn ông luôn luôn cứng rắn lại ứa nước mắt. biết đó là nguyên nhân của chứng thiếu máu Địa Trung Hải, trong bụng kết khối. đứa bé như vậy, còn chưa biết cái gì gọi là ốm đau, suy nhược giống như con mèo ra đời được bao lâu, nằm ngực Trần An Uyên, kéo tay sờ sờ cái cục cưng cứng trong bụng.
Sau đó, trải qua các vị thuốc khống chế, tình huống từ từ chuyển tốt, nhưng lại nảy sinh vấn đề mới. Quá trình trưởng thành của đứa bé bắt đầu xuất triệu chứng loãng xương, thường xuyên gãy xương. Lớn hơn chút, Đạp Tuyết bắt đầu nhận thức tình trạng thân thể của mình có chút giống như những đứa trẻ khác.
Trần An Uyên biết mình trải qua giai đoạn đó như thế nào, cũng biết Đạp Tuyết dựa vào cái gì để chống đỡ khoảng thời gian này, bởi vì bác sĩ thẳng ra với họ, người mắc chứng thiếu máu Địa Trung Hải rất khó qua tuổi trưởng thành. Đêm đó, uống rất nhiều rượu, vừa say vừa khóc trước mặt vợ con. Đời này có lỗi với vợ con, cũng có lỗi với Tô Uyển, nhưng khi đó Tô Uyển biến mất rồi. ý thức được mình làm chuyện rất khốn kiếp, đời này Tô Uyển có thể gặp được Đạp Tuyết lần cuối.
Con người chính là như vậy, yếu ớt như thế nào cũng phải gượng dậy đối mặt với thực tế sang ngày hôm sau, ai biết được phía sau thử thách lại là cái gì. Sau đêm hôm đó mất khống chế, Trần An Uyên phục hồi dáng vẻ trầm ổn tĩnh táo hàng ngày. Cũng may ông già còn chưa rút khỏi hoàn toàn, tìm rất nhiều bác sĩ nổi tiếng tới vì muốn trị liệu cho Đạp Tuyết, dần dần có chút biến chuyển tốt. Thậm chí khi nghe Chu Phương Đạp Tuyết đẩy té con của nhà Diệp Thanh Dương gần như cao hứng, Đạp Tuyết từ từ khỏe lại.
Số mạng, là chuyện rất buồn cười. chưa bao giờ nghĩ tới, người Đạp Tuyết đẩy té kia chính là em ruột của mình. Càng về sau, nghe người trong quân đội , đứng từ xa nhìn qua đứa trẻ trong viện người thân kia, rất khỏe mạnh, rất khéo léo. Giây phút đó, thở dài nhõm, trong lòng cũng thanh thản chút. Tô Uyển, ít ra em vẫn còn đứa con khỏe mạnh.
Vợ con gọi điện thoại tới, Trần An Uyên mới phục hồi lại tinh thần, vội vã vài câu rồi chạy tới bệnh viện.
☆ 41 Bắt đầu kế hoạch…
Trần An Uyên vừa mới rời khỏi, xe của Diệp Quốc Đào tiến vào cửa chính của nhà họ Diệp. Oanh Khê uống sữa tươi xong, đọc sách, rồi chuẩn bị ngủ.Vừa mới bước chân ra khỏi phòng tắm nhìn thấy mẹ Diệp ngồi trước bàn sách của mình. biết, nhất định Quản gia kể chuyện của Trần An Uyên cho mẹ Diệp biết.
“Oanh Khê, tối hôm nay cha của Trần Đạp Tuyết tới?” Quả nhiên, sau vài câu hỏi thăm chả liên quan gì, mẹ Diệp liền thẳng vào vấn đề chính.
“Dạ, hình như bác ấy đến tìm chú, nhưng sau đó lại cháu vào bệnh viện thăm Trần Đạp Tuyết.” Oanh Khê trả lời đàng hoàng.
“Ừ.” Mẹ Diệp gật đầu, “Cháu muốn đừng . Trần Đạp Tuyết gì đó từ được nuông chiều, luôn luôn đối nghịch với cháu, có thể tiếp xúc càng hay hơn. tới lui, dù sao cha của con bé đó cũng là cấp của chú cháu, cho nên lễ nghi thể diện cũng nên tuân theo, hiểu ?”
Oanh Khê ngoan ngoãn gật đầu. Mẹ Diệp thấy dáng vẻ mệt mỏi của , cũng lôi kéo trò chuyện nữa. Đợi sau khi nằm xuống, mẹ Diệp sửa lại góc chăn xong liền ra ngoài. Oanh Khê làm thế nào cũng ngủ được, đầu đau buốt, nhắm mặt lại cảm giác mảnh trắng xóa giới hạn. hiểu vì sao, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy có chút trống trải, giống như có thứ gì đó thuộc về mình bị người ta lấy . Mơ mơ màng màng tới tận trời sáng Oanh Khê mới chìm vào giấc ngủ. Hai ngày này trước khi thi, dự định ở nhà ôn tập, cần tới trường học, cho nên cũng rời giường, nằm nướng tới tận trưa rồi mới thức dậy.
xuống lầu, trong nhà có người, nghe quản gia , hình như Trần An Uyên lại tới. Lần này mẹ Diệp có ở nhà nên theo bác ấy. Oanh Khê để ý, gật đầu cái. biết Trần Đạp Tuyết thích Diệp Thanh Dương, nếu như chị ta bị bệnh, theo tính tình đó của chị ta, quậy lên ầm ĩ muốn gặp Diệp Thanh Dương cũng là chuyện thường.
Mới vừa ăn trưa xong, mẹ Diệp trở về, mặt cũng có vẻ gì đặc biệt. Nhưng chỉ vừa ngồi xuống ghế sofa bà mắng to: “Cái con Trần Đạp Tuyết đó, còn mà biết học theo ai, muốn mang mạng của mình ra đùa giỡn! lꝢ€quɣɖɷɳ Cứ quậy lên ầm ĩ như vậy, cơ thể nào chịu cho nổi. Nếu bà là người của nhà họ Trần nhất định kẹp nó lại, chịu uống thuốc đổ vào họng nó, chịu chích thuốc đè tay lại để cho y tá chích. Đây đâu phải là trò đùa.”
“Bà Nội…” Oanh Khê rót ly nước đưa cho bà, khuyên lơn, “Bà giận làm gì? Trần Đạp Tuyết chịu phối hợp cho bác sĩ trị liệu, người nhà của chị ấy nhất định có cách, bà ở đây tức giận cũng làm được gì mà.”
“Chính là bà nhìn vừa mắt mẹ của nó. Vừa thấy nó khóc lên là mất hết chủ ý, liên tục kéo tay bà hỏi Diệp Thanh Dương ở đâu. Thanh Dương trưởng thành rồi, nó thích đâu ở đâu làm sao bà biết?” Mẹ Diệp uống xong ngụm nước, nhìn Oanh Khê ngồi bên cạnh, do dự lát rồi , “Oanh Khê, hôm nay ở bệnh viện, bà nhìn thấy mẹ cháu rồi.”
“Hả? Người nào?” Nhất thời Oanh Khê phản ứng kịp, rồi lại nghĩ tới Tô Uyên ngay lập tức, “À, bà ấy ở bệnh viện làm gì?”
“Hình như là thăm Trần Đạp Tuyết. Bà thấy ta ngồi trước cửa phòng Trần Đạp Tuyết khóc suốt. Bà tính lại gần khuyên ngủ vài câu, nhưng hình như Trần An Uyên cũng biết ta, tới đôi câu. Bà thấy vậy nên thôi.”
Mẹ Diệp hồi tưởng lại cảnh tượng trước cửa phòng bệnh, vẫn còn có chút kinh ngạc. Chu Phương ở trong phòng bệnh chăm sóc Trần Đạp Tuyết, biết vì sao Tô Uyển cũng tới, Chu Phương giống như nổi điên, xông lên định tát Tô Uyển cái. Trần An Uyên vội vàng tiến lên kéo Tô Uyển ra sau bảo vệ, bàn tay của Chu Phương liền rơi lên má của chồng mình. Tô Uyển vẫn đứng cúi đầu sau lưng Trần An Uyên, câu nào. Ai ngờ Chu Phương nhìn thấy bộ dạng này của ta, liền xoay người lại, đánh lên người của Trần Đạp Tuyết cái. Nhìn thấy hành động này, gần như toàn bộ mọi người trong phòng bệnh thể tin nổi nhìn Chu Phương. Trần An Uyên tiến lên, tát ta cái. Nhìn thấy hai người lại muốn đánh nhau, Tô Uyển lui ra ngoài, ngồi trước cửa phòng bệnh bụm miệng khóc.
Mẹ Diệp nhìn thấy bộ dạng dịu dàng của Trần An Uyên khuyên nhủ Tô Uyển, bà cũng biết giữa hai người này từng có đoạn tình cảm. Bà chỉ hiểu vì sao Chu Phương lại nỡ xuống tay với Trần Đạp Tuyết. Hổ dữ ăn thịt con, làm sao ta có thể xuống tay? Chỉ là, khi nghĩ tới tính tình dữ dằn của Trần Đạp Tuyết, có thể là con bé bị di truyền. Con ra nông nổi này, ít nhiều gì cũng bởi là vì mẹ. Với suy nghĩ như vậy, bà hiểu được là vì sao.
Mẹ Diệp kể cho Oanh Khê nghe những thứ này. Cho dù trong lòng có hận mẹ mình nữa, nhưng khi nghe mẹ mình bị đàn bà khác đánh, nhất định trong lòng dễ chịu. Bà thêm vài câu rồi chuyển đề tài sang chịu khác. Oanh Khe mỉm cười nhàng với bà, nhưng khi trở lại phòng mình, nụ cười môi sụp đổ.
Tại sao Tô Uyển lại tới thăm Trần Đạp Tuyết? luôn cho rằng lúc trước Trần An Uyên rất thích Tô Uyển. Nhưng nhiều năm như vậy, bà chạy tới bệnh viện thăm con của ông ta làm gì? Oanh Khê cảm giác chuyện này có liên quan gì với nhau, đầu óc lại rối nùi, lý do ràng, cùng lúc khuấy động thần kinh của .
Sáng sớm, Diệp Thanh Dương vừa mới vào công ty nhận được điện thoại của Diệp Quốc Đào. Vì để tránh hoài nghi của mọi người, hai người đều liên lạc với nhau bằng điện thoại công ty. Diệp Quốc Đào kể sơ lại chuyện của tối hôm qua cho Diệp Thanh Dương nghe. Diệp Thanh Dương nghe xong liền hiểu, bệnh tình của tđt e rằng bắt đầu trở nặng. Lúc trước, biết quan hệ của Trần Đạp Tuyết và Trần Nhất Thần, có thể thờ ơ đối với chuyện này. Nhưng bây giờ, dù thế nào nữa, thể nào bỏ mặc.
Đối với kiện này, biết có nên cho Trần Nhất Thần biết . Với tình cảm của ấy đối với con , nhất định ấy tìm đủ mọi cách để gặp Trần Đạp Tuyết. Chỉ là, biết phải giải thích với Oanh Khê như thế nào? Trước mắt thành vấn đề, nhưng có thể khẳng định, Oanh Khê tuyệt đối suy nghĩ nhiều. tại, tính cho Oanh Khê biết quan hệ của và Trần Đạp Tuyết. bé này vẫn còn rất nhạy cảm, khi biết chuyện biết suy nghĩ ra sao. Bây giờ có thời gian cũng như điều kiện ở bên cạnh , yên lòng.
Chỉ là Diệp Thanh Dương còn chưa kịp nghĩ ra lý do để với Trần Đạp Tuyết mang tin tức của Ba Tụng bên kia tới, chuẩn bị ra tay! đến chánh , lập tức dẹp chuyện này ra đằng sau, tới khi Trần Nhất Thần biết chuyện thiếu chút nữa ra tay giết .
Phương pháp của Ba Tụng rất đơn giản, nếu Arnold là đối tượng bị truy nã, chỉ cần lão ta trở về Thái Lan, cảnh sát bên này có thể chiếu theo pháp luật bắt lão. Diệp Thanh Dương biết Arnold vẫn luôn là người Trung Quốc, sau đó ở Vân Nam lấy vợ Thái, nhưng chưa bao giờ thay đổi quốc tịch. Sau đó nữa bắt đầu đến Thái Lan buôn lậu thuốc phiện, cũng bởi vì chuyện này mà lão ta thể này thay đổi quốc tịch. Trung Quốc bên này thụ lý làm gì, khi lão ta xin nhất định liên lụy đến tính mạng. Cho nên trước mắt, cảnh sát lo lắng nhất chính là lão ta trở lại Thái Lan, khi ra khỏi Trung Quốc tất nhiên hành động lùng bắt gặp nhiều trở ngại.
“Đến lúc đó tôi ở Vân Nam nghĩ cách Miến Điện. Sau khi tới bên đó, tôi để cho thủ hạ của Arnold tiết lộ hành tung của lão ta cho cảnh sát biết. Trong lúc hành động ngày hôm đó, hai người ra ngoài né tránh , thuận tiện tìm cách vận chuyển hàng hóa của Arnold ở chỗ này ra ngoài.” Ba Tụng hẹn Diệp Thanh Dương và Trần Nhất Thần ra ngoài bàn bạc ý kiến của mình.
Diệp Thanh Dương và Trần Nhất Thần liếc nhìn nhau cái, ánh mắt đen lại. Mặc dù Ba Tụng chuẩn bị chu toàn, quyết tâm diệt trừ Arnold, nhưng chỉ sợ rằng muốn lấy bọn họ ra làm vật hy sinh. Ở lại? Nếu như cùng bị cảnh sát bắt được, coi như giúp ta trừ hai họa lớn ở trong lòng. Nếu bị bắt , lấy được đống hàng kia ở chỗ của Arnold, sợ rằng cũng tha cho bọn họ.
Đều là người thông minh, bọn họ đương nhiên hiểu được nên giữ kín tin tức đó ở trong lòng. Diệp Thanh Dương bật cười, nhàn nhạt hỏi: “Bộ dạng này của cậu là tính đánh vố lớn phải.”
“Tôi chưa bao giờ giữ lại bên người những kẻ vô dụng. giờ hai người chỉ có hai đường chọn, hoặc là làm theo lời của tôi, hoặc là trở về cho Arnold nghe. Hai người có ý phản bội, tôi nghĩ lão ta cũng để đường cho các người .” Ba Tụng bưng ly rượu lên, uống hơi.
“Nếu như cuối cùng chúng tôi lấy được hàng?” Trần Nhất Thần cũng bưng ly rượu lên, giống như vô tình ra những lời này.
Ba Tụng cười tiếng: “Như vậy, hoan nghênh hai vị nha nhập vào phe cánh của tôi.”
Diệp Thanh Dương và Trần Nhất Thần trở thành phòng trọ của mình bắt đầu thương lượng chuyện này. Trước kia, Arnold rất ít khi để Ba Tụng đụng vào chuyện làm ăn của mình, cho nên theo mức độ này mà , Ba Tụng vẫn còn trong sạch. Chỉ là giờ, nếu quyết định nhảy vào hố này, Diệp Thanh Dương đương nhiên có trách nhiệm mang ra công lý. Huống chi tại, nắm trong tay nhiều chuyện như vậy, e rằng sau lưng sạch bao nhiêu.
“Ý của cậu là đưa Ba Tụng vào chỗ, hay là vẫn dựa theo kế hoạch diệt trừ Arnold lúc trước?” Trần Nhất Thần kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, hít hơi rồi hỏi.
Diệp Thanh Dương đứng bên cửa sổ, nhìn người lại dưới lầu, hỏi ngược lại: “ có chứng cớ ? Nếu như đưa Ba Tụng vào chỗ, nặng nhất cũng chỉ là tội biết mà báo, ngồi được mấy năm ta được thả ra.”
“Vậy được! Theo như kế hoạch lúc trước. Chẳng qua…” Trần Nhất Thần đứng lên vỗ vỗ vai Diệp Thanh Dương, “Có thể thời gian bị kéo dài.”
Diệp Thanh Dương gõ gõ ngón tay lên cửa sổ, nhíu mày cái, cuối cùng gật đầu : “Tất cả lấy nhiệm vụ làm trọng!”
Chỉ mấy ngày sau, Ba Tụng truyền tin tức đến, Miến Điện. Đêm đó, Diệp Thanh Dương và Trần Nhất Thần ngay tới chỗ Arnold giấu hàng. Có Trần Nhất Thần bên người, dọc theo đường cũng thuận lợi rất nhiều. Lúc tới đó, Arnold cũng có mặt. Sau khi hai người thương lượng, Diệp Thanh Dương là người dẫn Arnold , Trần Nhất Thần vào kho hàng từ cửa sổ mái nhà phía sau, nhìn thấy hơn trăm cái rương. Trong lòng ràng nhất, Arnold tuyệt đối thể có nhiều hàng như vậy. Nếu kiểm tra từng cái đủ thời gian, nhưng bây giờ cũng còn cách nào khác. Arnold thể nào đặt hết tất cả trứng gà vào giỏ xách, dựa vào trọng lượng để phân biệt cũng phải là chuyện dễ dàng. Chỉ có thể thừa dịp trước khi cảnh sát tìm tới đây, dời hết đống ma túy này ra ngoài.
Diệp Thanh Dương dùng kế hoạch định sẳn, dụ Arnold ngoài. Hai người tới chỗ gặp mặt mỗi lần hẹn nhau. chuyện vài câu, Diệp Thanh Dương lấy cớ tối nay phải đến phòng thị trường để an bài chuyện pha lẫn hàng của mình lúc giao hàng trong hai ngày nữa. Arnold , cho . Diệp Thanh Dương vừa mới khỏi cảnh sát tìm đến nơi.
Diệp Thanh Dương len lén lẻn về kho hàng. Trần Nhất Thần lần lượt kiểm tra từng cái rương, thấy tiến vào, ngẩng đầu nhìn cái nhưng gì. Diệp Thanh Dương cũng hai lời, bắt đầu kiểm tra lần lượt. Khoảng giờ sau, hai người cất đồ trong tay vào túi.
☆ 42 Cầu xin…
Khi đưa đồ giao cho Ba Tụng, nghiêng đầu nhìn hồi, sau đó giản lông mi ra, mỉm cười. Diệp Thanh Dương nhíu mày nhìn , nửa lời, tiến lên đoạt lại món hàng trong tay Ba Tụng. Người phía sau kích động, đứng dậy tiến lại gần hai người. Nắm bật lửa trong tay, Trần Nhất Thần chút để ý tiến lên ngăn cản trước mặt Diệp Thanh Dương: “ tại chúng tôi lấy đồ ra, Arnold cũng đưa vào tròng, tôi nghĩ cũng đến lúc chuyện của chúng ta rồi.”
“Làm sao hai người lấy được đồ?” Ba Tụng có chút ngạc nhiên. Arnold thể nào cất đồ ở chỗ đơn giản như vậy.
“Chuyện này phải là trọng điểm… Dù sao bây giờ đám hàng hóa này lọt vào tay chúng tôi.” Trần Nhất Thần giương mắt nhìn Diệp Thanh Dương, mặt mày người kia cũng rất nặng nề nhìn Ba Tụng. Hai người cứ lặng lẽ như vậy tạo thành áp lực cho Ba Tụng.
Ba Tụng cau mày, , thích Diệp Thanh Dương. Khí thế người này quá mạnh mẽ, trong tiềm thức của , cứ có cảm giác thuộc về thế giới của mình. Mặc dù rất có năng lực, nhưng vẫn mượn chuyện của Arnold lần này để xem có mấy phần tin cậy. Bây giờ nhìn lại, hẳn là có thể tin tưởng. Chỉ là cảm giác toàn bộ kiện quá thuận lợi, thuận lợi đến mức có chút thành . vẫn cảm thấy có chỗ nào đúng lắm.
“Đồng ý điều kiện của hai người, tôi thiếu thứ gì.” Ba Tụng ra hiệu Diệp Thanh Dương đưa đồ cho mình, lúc này mới mang người .
Trần Nhất Thần có chút thả lỏng, nở nụ cười, cuộn mình ghế sofa, nằm xuống cách mệt mỏi. khoác tay lên mắt, lát sau, hỏi: “Hàng trước đó để đâu?”
“Ngày đó thuận tay để lại chỗ của tôi. giờ e rằng lọt vào tay cảnh sát.” Diệp Thanh Dương móc ra điếu thuốc, “Tôi cũng nghĩ tới thuận lợi như vậy, ngay cả mình cũng có chút hoài nghi, khó trách Ba Tụng có điểm tin.”
“ cũng tin làm sao chúng ta có thể tóm được hàng cách dễ dàng như vậy.” Trần Nhất Thần cũng ngồi dậy, móc thuốc lá ra, “Xem ra có chúng ta, tối nay Arnold cũng sa lưới. Nếu như tôi đoán sai, cảnh sát bên kia… có nội quỷ! Ba Tụng hạ quyết tâm diệt trừ Arnold, chúng ta chỉ là cung cấp ý kiến rất có tính cách xây dựng mà thôi. Cậu suy nghĩ chút , nếu như lần này chúng ta thất bại, những Arnold hoài nghi chúng ta, Ba Tụng cũng vì vậy mà lọt vào phòng bị của lão ta. Sau này cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện diệt trừ Arnold. chỉ có lần cơ hội, cho nên phải thành công, dĩ nhiên cũng thể đặt hết toàn bộ hi vọng lên người của chúng ta.”
Diệp Thanh Dương gật đầu, dựa người về phía sau ghế sofa, miệng ngậm điếu thuốc, thoạt nhìn có chút ngang ngược, so với của trước kia hoàn toàn khác nhau: “Có thể rất nhanh Ba Tụng phát hàng hóa chúng ta đưa ra đầy đủ. Lợi dụng cơ hội này, nhất định phải khiến cho lòng hợp tác với chúng ta. Như vậy kế hoạch sau này mới được thuận lợi.”
“Ừ.” Trần Nhất Thần nhíu mày, “Ngày đó,lúc khuyên Arnold dời số hàng kia, cậu có bị thương ở đâu ?”
“ sao, chỉ bị đầu đạn xượt qua chút, tự mình xử lý là xong.” Diệp Thanh Dương nhún vai thờ ơ.
Trần Nhất Thần lại gật đầu, nhớ tới ngày đó hai người ở chỗ Arnold bị đám người vây quanh, mặc dù mình và Diệp Thanh Dương bị thương giống nhau, nhưng cũng may là thuyết phục được Arnold, dời đống hàng đến kho hàng kia trước. l€quɣ₯ɷɳ Liên tiếp mấy ngày có động tĩnh, Arnold cũng yên lòng. bận trước bận sau ầm thầm bố cục, vất vả mới có thể đổi được người trông chừng kho hàng ngày đó thành người của mình, mới có thể dễ dàng lấy hàng ra. Ngay trước khi hai người dời hàng , đống hàng hóa trong tay của Arnold bị điều thần biết quỷ hay. Sau khi Diệp Thanh Dương chuyện xong với Arnold những thứ kia tự nhiên rơi sofa. rời chưa tới năm phút cảnh sát ập tới, đương nhiên tìm thấy ít số ma túy kia.
Liên tục mấy ngày bố cục và hành động, hai người đều có chút mệt mỏi, tắm rửa xong liền ngủ, Diệp Thanh Dương cũng hoàn toàn quên mất chuyện của Trần Đạp Tuyết. Sáng hôm sau, sau khi hai người thức dậy, tinh thần sảng khoái, lần lượt tới Diệp thị làm. Tất cả giống như trở lại mấy ngày trước, cả thành phố G xôn xao, mọi người đều thể tin được, trùm buôn thuốc phiện độc ác xảo quyệt lại có thể sa lưới dễ dàng như vậy.
Oanh Khê thi trung học trong vòng hai ngày, sau khi thi xong hoàn toàn rảnh rỗi. bé cảm thấy quen, mỗi ngày ở nhà ngủ thẳng đến trưa, ăn cơm xong bắt đầu lên mạng. Buổi tối ăn cơm xong rồi cũng lên mạng, buồn chán muốn chết. Mỗi khi chán lướt web nhớ nhung nơi đóng quân.
Nơi đó gần như chứa đựng tất cả vui vẻ và hạnh phúc của trong tám năm qua. Có nhiều thứ bởi vì mình trút hết tình cảm vào trong đó, cho dù trải qua thời gian dài tiếp xúc nhưng khó có thể quên được, thậm chí càng ngày càng nhớ nhung hơn. Đại đội đặc chủng như thế, Diệp Thanh Dương cũng như thế, cái loại tình cảm nặng trĩu đè lên ngực này, nặng nề, nhưng lại ngọt ngào. Có lúc cũng cảm thấy như vậy rất tốt, ít ra mình phải là người trống rỗng, bên trong vẫn còn quan tâm đến điều gì đó.
Hôm nay Trần An Bác được nghỉ phép, tới thành phố đón Tần Manh trở về chỗ trú quân, nghĩ tới bà xã vẫn còn chưa tan việc, ngay tới nhà họ Diệp để thăm bé. Kể từ ngày Diệp Thanh Dương , đưa Oanh Khê trở lại nội thành, hai người đều chưa gặp lại nhau. Thường ngày hay cãi nhau, lâu ngày gặp lại nhớ nhau, huống chi Diệp Thanh Dương giao Oanh Khê cho chăm sóc, về tình về lý cũng nên thăm chút.
Mỗi ngày Oanh Khê rất buồn chán, cho nên vừa nghe Trần An Bác muốn đón Tần Manh ăn cơm chung cũng nháo lên đòi theo. Mẹ Diệp nghĩ tới mỗi ngày phờ phạc ở nhà buồn xo nên đồng ý. Lúc này chỉ mới ba giờ chiều, hai người tìm tiệm trà ngồi xuống uống trà, trò chuyện câu được câu . Chỉ có điều hai người rất ăn ý, chuyện về Diệp Thanh Dương.
“Tiểu Oanh Khê, thi cử thế nào rồi? Có nghĩ tới chọn trường trung học nào ?”
“ có, chờ có kết quả rồi mới tính sau. tại ở đâu cũng nhìn số điểm rồi mới điền tên trường học.”
“À…” Trần An Bác nhấp ngụm trà, “Dù sao gia đình các người có tiền, muốn học trường trung học nào để ông Nội cháu trực tiếp dùng tiền là được.”
“Này, chú đừng nhàm chán như vậy có được ? Nếu ông Nội nghe được những lời này nhất định mất hứng!” Oanh Khê liếc mắt.
“Mất hứng sao? Lại thể đánh chú, ông ấy giống như ông già của chúng tôi, ôi, ba ngày đánh ngứa tay! Vừa trở về là ra tay ác độc đánh chú, chả biết ai mua cho ông cây gậy kia, đánh đau chết người.”
“Vậy chú còn nghe lời cha chú? Chú chính là thiếu chỉnh đốn mà!”
“Chính là ông ấy nhìn thấy chú chướng mắt…” Trần An Bác ra vẻ khinh thường. Hai người im lặng trong chốc lát, lại hỏi, “ ấy tới nhà tìm cháu rồi hả?”
“Dạ, bảo cháu bệnh viện thăm Trần Đạp Tuyết. Chỉ là cháu có .”
“Này, Tiểu Oanh Khê, chú hiểu, cháu liếc mắt nhìn chút thôi cũng mất miếng thịt nào! Nếu được hai ngày nữa cháu thăm chút ? ở trong bệnh viện lục quân, chú với cháu.”
“Cháu ! Tại sao chứ, từ , chị ta khi dễ cháu, bây giờ chị ta bị bệnh còn bắt cháu phải phục vụ à?” Mỗi lần nhắc đến Trần Đạp Tuyết là Oanh Khê cảm thấy thoải mái, “Cháu cho chú biết, chú dám ép cháu , cháu cho chú cháu biết, chờ ấy trở về lóc xương chú!”
“Cháu làm như ta vẫn còn tốt lắm. giờ Trần An Uyên tìm ta sắp điên lên rồi, Trần Đạp Tuyết muốn gặp chú của cháu lần, nếu ta trở lại, chú khẳng định hai lời, kéo ta tới bệnh viện. Dù thế nào nữa, làm khó dễ bệnh nhân là chuyện đúng.”
“Trời ơi, chú phiền quá mất! Cháu muốn !”
Trần An Bác nhìn thấy Oanh Khê muốn nổi giận, rất biết điều ngậm miệng lại, uống trà xong dẫn bé dạo phố, thuận tiện quyết định chỗ ăn cơm tối nay. Hai người vừa mới khỏi, chỗ cách vách bên cạnh có người đứng lên, Trần Nhất Thần nắm chặt hai tay thành quả đấm, ra sức kiềm chế tức giận.
Diệp Thanh Dương tan việc về đến nhà, vừa mới đóng cửa lại bị Trần Nhất Thần quét đường chân. phản ứng rất nhanh, khom lưng tránh thoát. Khi nhìn thấy là Trần Nhất Thần có chút hiểu, nhíu mày. Trần Nhất Thần cho bất cứ giải thích nào, từng chiêu từng thức ngoan độc đánh tới, Diệp Thanh Dương chỉ đành phải tránh. Hai người im lặng đánh nhau trong phòng khách, trong lòng Trần Nhất Thần tồn trữ lửa giận, nhìn Diệp Thanh Dương tránh né, ra tay càng ngoan độc hơn.
Xoay người lại chăn ngang chân của Trần Nhất Thần, Diệp Thanh Dương thu lại được sức lực, đá lên bàn trà, mặt bàn thủy tinh vỡ ra. Tiếng vang to lớn khiến hai người dừng lại, thở hổn hển, hỏi: “Thế nào? Oanh Khê xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Trần Nhất Thần buồn bã: “Tôi gặp Trần An Bác và Oanh Khê ở nội thành… Trần Đạp Tuyết ở bệnh viện… muốn gặp cậu!”
Diệp Thanh Dương cau mày, vừa nghe thấy Trần Đạp Tuyết, cần nghe đoạn sau, biết ý tứ của Trần Nhất Thần. Trần Nhất Thần nhìn hơi nhếch môi đứng ở đó lời nào, nghĩ lại mình cũng chính là cầu cạnh cậu ấy, cho nên thái độ mềm dịu lại: “Tôi chỉ có hai đứa con , hơn mười năm qua, tôi làm được bất cứ điều gì cho tụi nó. Tôi hi vọng tụi nó sống được hạnh phúc, thua kém ai, cậu hiểu ý tôi ? Chỉ cần tụi muốn, tôi tìm đủ mọi cách để thực .”
“Đúng, có hai đứa con , nhưng chỉ có lần trước ở khách sạn và góc đường, cho tôi cảm giác có để ý đến Oanh Khê. Những lúc còn lại, tôi đều cho rằng chỉ có đứa con là Trần Đạp Tuyết.” Diệp Thanh Dương cách nhàng, nghe ra tâm tình, “Coi như tôi thăm Trần Đạp Tuyết, bệnh của con bé cũng khá hơn gì, nhưng Oanh Khê biết được nghĩ ra sao?”
Trần Nhất Thần gục đầu xuống, nhớ tới mình gặp con út ba lần, cảm giác có chút thành lời. cố gắng làm người cha tốt, đối đãi công bằng với hai đứa. Nhưng mỗi lần nghĩ đến Đạp Tuyết người có bệnh, lại thể kiềm chế cảm xúc. Đối mặt với chất vấn của Diệp Thanh Dương, thậm chí cảm thấy có chút tự ti.
“Cậu thăm con bé lần có được ?” Mặc dù cảm thấy hành vi của mình khiến Diệp Thanh Dương rất bất mãn, nhưng hạ thấp tư cách để cầu xin, “Mặc phải bệnh này, con bé thể sống tới tuổi thành niên…”
Diệp Thanh Dương nhìn đỉnh đầu của Trần Nhất Thần, gì, hai người cứ giằng co như vậy. Diệp Thanh Dương chống người đứng lên, tới trước mặt Diệp Thanh Dương, thấp giọng : “Đời này tôi chưa từng cầu xin bất cứ ai, lần này, coi như là tôi cầu xin cậu.”
Hồi lâu, Trần Nhất Thần mới nghe được lời đồng ý của . Hai người cũng dám phô trương, đợi đến khi trời tối mới đến bệnh viện. Sau khi hỏi y tá phòng bệnh ở đâu, hai người đắn đo ai vào phòng, suy nghĩ có nên chờ Trần Đạp Tuyết tỉnh lại rồi mới nghĩ cách gặp mặt hay . thương lượng, Diệp Thanh Dương giống như có cảm ứng, quay đầu lại, nhìn thấy Oanh Khê…
Vốn là Oanh Khê muốn đến, nhưng chịu nổi khuyên can của Tần Manh và Trần An Bác. Hai vợ chồng này ngừng miệng, biết Diệp Oanh Khê đồng ý nên cùng theo vào bệnh viện. Giờ phút này nhìn thấy Diệp Thanh Dương đứng trước cửa phòng bệnh, bên cạnh còn có người gặp trong thang máy ngày hôm đó, uất ức lập tức tràn lên, xoay người bỏ .
Diệp Thanh Dương khẳng định là khóc, rủa thầm xong rồi, cũng thèm để ý đến những người khác, bỏ lại câu, “Tôi xem con bé chút.” cho Trần Nhất Thần rồi trải bước đuổi theo…
Last edited by a moderator: 1/5/16