☆ 27 Biến cố . . .
Đột nhiên nhịp tim của Diệp Thanh Dương lỡ mất nhịp, mồ hôi ướt lòng bàn tay. kéo tay xuống, mặt sầm lại khiển trách: “Học ở đâu ra kiểu trò chơi này?”
“Hai người nhau phải nên là như vậy sao? Dắt tay, hôn hít…” Diệp Oanh Khê nghiêng đầu suy nghĩ chút, quyết định ra mấy chữ ‘lăn lộn giường’. Nếu như Diệp Thanh Dương nghe được, chết cũng trầy da tróc vẩy, “Diệp Thanh Dương, bảo thủ!”
“Đây là đường cái!” Diệp Thanh Dương tức giận dắt về phía trước. đường phố có quá nhiều người, phần lớn là thanh thiếu niên, khoe khoang tuổi tác, tình tứ nóng bỏng, cử chỉ thân mật phóng khoáng, chút cố kỵ. Dọc theo con đường, Oanh Khê vô cùng hứng thú, thỉnh thoảng lại đưa tay lấy những vật phẩm thủ công những quầy hàng ngắm nghía. lêȡƱɣðɷɳ tay Diệp Thanh Dương che chở , tay ngăn cản đám người. Nhìn những cặp tình nhân ôm hôn nhau chút kiêng dè, sắc mặt càng khó coi hơn.
“Chú ơi… chúng ta quay về đường này , có vài quán bên đường còn chưa vào xem đấy.” Oanh Khê dắt tay áo của muốn ngược lại. Bị Diệp Thanh Dương giữ chặt, nhìn sang với ánh mắt năn nỉ thỉnh cầu.
Diệp Thanh Dương ho hai tiếng, tay phải nắm lại đặt ở môi, thấp giọng : “Chúng ta chỗ khác . Nơi này quá phức tạp, nhiều người lắm, tốt.”
Oanh Khê nhướng cổ lên dò xét đám người qua lại, mắt đảo vòng, giống như hồ ly tinh gian xảo lất láo, kê miệng sát bên tai Diệp Thanh Dương, cắn cái: “Chúng ta tìm chỗ yên tĩnh hơn…”
Diệp Thanh Dương làm sao biết được trong đầu nghĩ cái gì, chuẩn bị lớn tiếng mắng hai câu điện thoại vang lên. bất đắc dĩ nhéo nhéo khuôn mặt bất mãn của , lui qua bên nghe điện thoại. Oanh Khê có chút thất vọng, cúi thấp đầu. quan tâm trong cả quá trình đều là chủ động, chỉ là, tính tình dè dặt của thiếu nữ khiến có chút mất mát mà thôi.
“Oanh Khê, về nhà trước . Đêm nay có nhiệm vụ, bây giờ phải trở về nơi trú quân ngay lập tức.” tay cầm điện thoại di động, tay vân vê nút áo khoác thứ ba, Diệp Thanh Dương có chút do dự, “Nếu … em theo về nơi trú quân nhé?”
Oanh Khê biết bận rộn nhiều việc, giờ phút này nghe như vậy, tuy rằng ngạc nhiên, nhưng cũng tự giác mà ‘à’ lên tiếng. Nhìn thấy cặp mắt u tối đen của nhìn mình chằm chằm, bỗng nhiên có chút bối rối. Dây chuyền vừa mới mua nhất thời nắm giữ, tuột xuống từ bàn tay. Chuông màu đồng lăn mặt đất hai vòng, phát ra tiếng reng đinh đinh . giật mình nhưng chưa tỉnh táo.
Diệp Thanh Dương nhìn sâu, khom lưng nhặt lên, đặt vào bàn tay của . Lúc này mới có phản ứng, nắm chặt dây chuyền trong tay, cười cách miễn cưỡng: “Tại sao nhìn em như vậy, làm em sợ.”
Diệp Thanh Dương hít vào hơi sâu, kìm chế cảm xúc, mở miệng lần nữa, khó trách thanh có chút khó nghe: “ có việc gì. Chỉ là hỏi em câu. Nếu em muốn theo trở về hãy về nhà bà Nội trước .”
“, em về với .” Gần như theo bản năng, liền kéo gấu áo của trở lại.
Diệp Thanh Dương cúi đầu nhìn lúc lâu, sau đó mới từ từ gật đầu, lấy điện thoại ra liên lạc với Trần An Bác. Hai người ngồi ghế dài bên đường chờ Trần An Bác và Tần Manh đến hội họp. Lần này ai cũng có tâm tình, ngồi sát bên nhau nhìn người qua lại đường. tự tay kéo áo khoác của khép lại, cúi đầu hỏi: ‘Có lạnh ?”
hiểu vì sao, giờ phút này, cảm thấy rất khó đối mặt với Diệp Thanh Dương. Trong mắt của bao hàm cảm xúc phức tạp, nhìn hiểu, rồi lại mơ hồ cảm giác như mình có hiểu. Từ năm bảy tuổi mang trở về, chưa từng nhìn thấy ánh mắt nào ngoại trừ cưng chiều thương từ Diệp Thanh Dương. Cho dù là khi nổi giận ánh mắt của đối với cũng mang theo mấy phần quan tâm. Nhưng mà mới vừa rồi nhận ra được thương hại lẫn do dự trong ánh mắt kia. thương hại ai? Mình à? Vậy tại sao lại thương hại? Còn vẻ mặt do dự là đại biểu cho chuyện gì? đoán ra tất cả những thứ này!
“Lạnh hay ?” Thấy cúi đầu , cao giọng hỏi lại lần nữa.
lắc đầu, nhìn Trần An Bác và Tần Manh dắt tay nhau xuống xe taxi phía đối diện. Diệp Thanh Dương cũng thấy được, ôm đứng dậy, chờ Trần An Bác bên kia tới rồi mới cau mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Trần An Bác có chút do dự nhìn Diệp Oanh Khê cúi đầu nhìn mủi chân, mở miệng trả lời câu hỏi của Diệp Thanh Dương: “ biết. Là đội trưởng tự mình gọi điện thoại đến. Có thể… dự đoán lúc trước của chúng ta có chút sai lệch.”
“Trở về trước rồi hãy .” Diệp Thanh Dương bạnh cằm, lấy điện thoại cầm tay kêu người trong nhà lái xe tới đón, thuận tiện đưa về nơi trú quân, “Tần Manh, lát nữa về còn phải họp, Oanh Khê sợ tối, có thể giúp tôi ở chung với ấy được ?
“Dạ được. Dù sao Trần An Bác cũng phải họp, mình tôi ở nhà cũng buồn chán, ở chung với Oanh Khê là đúng nhất.” Tần Manh gật đầu qua nắm tay Oanh Khê.
Diệp Oanh Khê ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Thanh Dương và Trần An Bác, chưa kịp lời nào bị Tần Manh kéo . Sau khi trở lại nơi trú quân, bởi vì Trần An Bác và Diệp Thanh Dương đều mặc quân trang cho nên họ thẳng đến văn phòng, thay về trở về viện gia đình. Tần Manh để ý dọc theo đường , cảm xúc của Oanh Khê sa sút nghiêm trọng, mỉm cười kéo trở về nhà mình. lêȡƱɣðɷɳ lấy túi bánh trôi từ trong tủ lạnh ra, muốn nấu cho bé ăn.
Khi hai người Diệp Thanh Dương đến trước cửa phòng đột nhiên ngừng lại. Trần An Bác hùng hồ móc ra điếu thuốc, nhìn nhìn hành lang, lại buồn buồn vui cất vào. Diệp Thanh Dương đứng yên có phản ứng gì, lúc sau mới mở miệng hỏi người đàn ông bên cạnh than phiền thôi: “Nếu… khụ… nhiệm vụ lần này có liên quan đến việc này, đừng nên tranh giành với tôi.”
“Con bà nó, tôi là người kết hôn, lại vừa mới bắt đầu với Diệp Oanh Khê, tôi có thể để … đưa …” Trần An Bác nuốt xuống chữ ‘chết’ cuối cùng kia.
“ nhất định. Có ba loại kết quả, đối với tôi mà loại nào cũng được.” Diệp Thanh Dương thở hắc ra hơi, nụ cười mặt nhàn nhạt, “Xem ra là tôi thắng rồi!”
Trần An Bác còn muốn tiếp gì đó, Diệp Thanh Dương đưa tay gõ cửa, hô báo cáo. Bên trong truyền ra tiếng “Vào ”, hai người mới đẩy cửa vào. Trước mặt hai người là người sĩ quan trẻ tuổi lưng dài thẳng tắp. Sắc mặt đại đội trưởng đặc chủng thường ngày quyết đoán sắc bén bây giờ lại giống như gặp phải khó khăn, thở dài tiếng rồi mới : “Đối với kiện này, có lẽ hai người vẫn còn chưa biết… ra, lúc trước phái Trần Nhất Thần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cấp từng lo lắng cục diện như ngày hôm nay xảy ra. Lúc đó bọn họ nghĩ đến chuyện tuyển thêm cấp dưới của ấy để bồi dưỡng. Ý của ấy là Trần An Bác, nhưng sau khi khảo sát ban tổ chức lại cảm thấy Diệp Thanh Dương thích hợp hơn.”
“Báo cáo đội trưởng, tôi hi vọng nhiệm vụ lần này là do tôi chấp hành! Tên thực tế, huấn luyện viên Trần lựa chọn Trần An Bác là vì ấy muốn giao con cho tôi chăm sóc!”
“Cấp cũng suy tính qua chuyện này. Cho nên hôm nay mục đích tôi tìm các tới là vì chuyện này. Trải qua nghiên cứu vào thảo luận, cấp vẫn là đặt quyền quyết định trong đội. Nhưng ý của tôi là muốn các người tự làm chủ. người mới vừa kết hôn, người lại mang theo con , tình cảm lại sâu sắc. Hai người có ý kiến gì ?”
“Báo cáo đội trưởng, tôi !” Diệp Thanh Dương giống như vừa đợi đội trưởng dứt lời là lên tiếng.
“ sao? Có ý nghĩ gì?”
Trần An Bác khẽ nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh Dương cái rồi gật đầu.
“Vậy tốt, cứ quyết định như vậy . Chuyện này là bảo mật, trước khi hoàn thành nhiệm vụ được ra bất cứ điều gì. Ngày đâu tiên bước vào là hai người biết điều lệ giữ bí mật này, vậy cần thiết phải nhiều lời. Trong ba ngày tới, tốt nhất Diệp Thanh Dương nên điều chỉnh tâm trạng tốt. Tư liệu về thân phận mới giao cho trong ngày thứ hai, mau sớm làm quen .”
“!”
Lúc hai người từ văn phòng ra người trong sân huấn luyện giải tán hết rồi. Hai người từng bước trong khí lạnh lẽo. Giày ủng quân nhân phát ra từng tiếng nặng nề. Rất nhanh hai người trở lại khu gia đình, Diệp Thanh Dương dừng bước, đưa tay ngăn cản Trần An Bác: ‘Nếu… tôi thể trở về, nhờ cậu chiếu cố bên Oanh Khê chút.”
“Chuyện này có thể yên tâm.” Lần đầu tiên Trần An Bác trịnh trọng.
“Tôi an bài bảo đảm nửa đời sau của Oanh Khê trong lá thư kia, để quân đội trực tiếp giao cho cha mẹ tôi. Nhưng trong nhà nhất định có chút dị nghị, nhóc Oanh Khê này lại biết xử lý những chuyện này, cậu làm ơn giúp đỡ bé chút.”
“Tất nhiên!” Trần An Bác móc thuốc lá ra, lẩm bẩm trong miệng, “Bây giờ những thứ này vẫn còn sớm quá. Quan hệ giữa hai người bây giờ… Mấy ngày nay ở chung với con bé nhiều chút. nghĩ ra cách vẹn toàn để với con bé chưa?”
“Ừ.” Diệp Thanh Dương ngẩng đẩu nhìn cửa sổ nhà mình, “ bước tính bước. Con bé tránh khỏi quen lúc tôi mới . Nhưng con bé còn nữa, năng lực thích ứng cao hơn chút. Chỉ cần con bé tập quen là tốt rồi.”
“ … để tôi phiền toái như vậy!” Trần An Bác cười đùa cho khí ngưng trọng hòa dịu chút.
“Cậu và Tần Manh kết hôn cũng gần năm rồi, tính tới chuyện sinh con sao? Hơn nữa, chuyện này có quan hệ tới Oanh Khê, ấy khát vọng nhìn thấy cha mình người khác khó có thể tưởng tượng được. Làm sao tôi có thể liều mạng tìm lại cha cho ấy? Hi vọng rất xa vời, nhưng tóm lại muốn thử lần.”
“Đối với nhóc kia, quên cả tồn tại của mình, giống như trời sinh ra vì con bé mà sống vậy.” Trần An Bác gần như có chút bất mãn, vỗ vỗ vai , “Chỉ là nên nhớ, Trần Nhất Thần cũng dễ dàng gì. Tô Uyển lập gia đình, vì vậy mà con phải theo người khác.”
“Lúc trước trong quân đội ấy có vì nhiệm vụ mà hi sinh, tôi có thể đoán được, chỉ là dám khẳng định… Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Giống như ấy biết mình phải rời khỏi, cho nên trước khi giao phó con cho tôi.”
“Khi đó tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này. Mãi đến khi mang Oanh Khê trở về tôi bắt đầu nghi ngờ.” Trần An Bác ngượng ngùng gãi gãi đầu. Lúc ban đầu, quả có cảm tình với Diệp Oanh Khê.
“Ừ.” Diệp Thanh Dương thản nhiên trả lời, “ nhà cậu đón người về… Nhiệm vụ đêm nay càng quan trọng hơn, nhóc kia càng ngày càng khó dỗ ngọt.”
☆ 28 Chỉ cần …
Nồi bánh trôi của Tần Manh rất thơm ngon mềm dẻo. Sau khi Diệp Oanh Khê ăn hết nguyên cả chén, bụng sình lên phải ngồi co ro ghế sofa, cửa động. Diệp Thanh Dương ôm người trở về, dọc theo đường , bàn tay bé của Oanh Khê ôm cổ , nhìn chớp mắt. Diệp Thanh Dương nghiêng đầu liếc mắt nhìn cái, trong mắt tràn ngập nụ cười: “Thế nào? Giống như con mèo ỉu xìu.”
“Chú, có phải chú có chuyện muốn với cháu ?” Ở chung với nhau như hình với bóng trong vòng tám năm, Diệp Oanh Khê quả hiểu còn hơn cả bản thân mình khiến kinh ngạc thôi.
Cánh tay ôm của Diệp Thanh Dương đột nhiên căng thẳng, chỉ vài giây, sau đó lại khôi phục trạng thái bình thường, lời nào, ôm người trở về nhà mình. Đêm nay phiền não khác thường. Có số việc phải nên ra, nhưng lại cảm thấy biết như thế nào. thích thuốc lá, nhưng lúc này đây lại muốn đốt điếu thuốc. Lật tung hộc tủ trong phòng cũng tìm ra điếu, lại càng phiền não hơn, tới bên sofa ngồi xuống.
Diệp Oanh Khê co ro hai chân ghế sofa, cắn móng tay nhìn từ phòng khách đến phòng ngủ, sau khi tìm kiếm hồi lại ảo não rũ đầu trở lại phòng khách. Khoảng lúc sau, bắt đầu bình tĩnh lại, mới sợ hãi bò đến phía sau , dán người lên lưng , đầu tai ép lên vai : “Chú, đêm nay chú bị sao vậy?”
Diệp Thanh Dương vẫn nhúc nhích, mặc cho nằm sấp người, bàn tay vòng về phía sau nắm giữ . Rất ít khi dịu dàng nghe lời, hai người như là giống như cái muỗng xếp cái muỗng lớn, cả hai đều hưởng thụ động tác thân mật ngọt ngào này. Cuối cùng, Diệp Thanh Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, kéo kéo bàn tay bé của , giọng trầm thấp khàn khàn: “Oanh Khê, em còn muốn gặp cha ?”
Cơ thể Oanh Khê khẽ run lên, nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt cong cong lạnh lùng cứng rắn của : “ muốn em theo bà, sau đó nhận người đàn ông bà ấy gả cho làm cha hay sao?”
“ phải, là cha ruột của em. Em còn muốn gặp ông ấy ?” Diệp Thanh Dương dùng cánh tay còn lại vỗ hai cái lên khuôn mặt nhắn trở nên trắng xanh của , bày tỏ an ủi.
“Muốn!” Lúc này, Oanh Khê mới trả lời cách dứt khoát, “Người khác đều cảm giác cha của họ có chuyện gì làm được, cha của em nhất định cũng như thế! lợi hại như vậy, giống như chuyện gì cũng có thể giải quyết. là bạn tốt của cha, khẳng định cha em kém, đúng ?”
“Đúng vậy. Cha em rất lợi hại.” Diệp Thanh Dương bật cười, “So với , cha em còn lợi hại hơn nhiều… giúp em tìm cha trở về, em đồng ý ?”
“Đương nhiên. Em rất muốn nhìn thấy cha…” bé xong, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, xấu hổ cười, “ ra , em rất muốn hình thấy hình của cha. lêquϒȡƟ₰ Em biết hình dáng cha như thế nào, tên là gì. Chỉ là lúc hứa với , thể thường xuyên nhắc tới cha mẹ, cho nên em ráng nhịn, dám hỏi.”
“ xin lỗi…” Diệp Thanh Dương cuối thấp đầu, gần như che giấu cả khuôn mặt. Trong bóng tối lờ mờ, nhìn vẻ mặt của , chỉ có thể nghe được giọng áy náy của .
“Vậy bắt bồi thường cho em!” Oanh Khê chu miệng, làm bộ tức giận. vẫn còn quyến luyến quên nụ hôn tối hôm nay.
“Được…” Diệp Thanh Dương vòng tay qua lưng , từ từ vuốt ve. Rồi sau đó, gần như nghiến răng nghiến lợi, thốt ra được câu: “ mang cha em về, nhất định, mang về!”
“ sao vậy?” Diệp Oanh Khê chưa bao giờ nhìn thấy lộ ra cảm xúc ràng như vậy. Có thể là vì nghề nghiệp, phần lớn thời gian đều trầm ổn. Lúc nào cặp mắt kia cũng có thể kiềm chế được cảm xúc, trầm tĩnh, chút gợn sóng. Chưa bao giờ giống như lúc này, chỉ nghe giọng , cảm thấy tức giận, hoặc là gần như có chút oán hận.
“Oanh Khê, có thể trong khoảng thời gian sắp đến, ở bên em nhiều. Em có thể hứa với tự chăm sóc mình cho tốt ?” Diệp Thanh Dương nhắm mắt lại rồi tiếp, “ tìm cha em, mang ông ấy trở về, nhưng phải với em, kết quả có thể được như em mong muốn, dám . Em có thể hứa với , mặc kệ sau này dù có xảy ra chuyện gì, em đều phải sống cho tốt?”
Vừa nghe xong lời của , Oanh Khê hốt hoảng xoay người lại, giọng run run: “… ý của … là như thế nào?”
Diệp Thanh Dương cười cười, vỗ vỗ đỉnh đầu của cách thân mật: “ bồi thường cha lại cho em, vậy em phải hứa đàng hoàng với , biết vâng lời!”
“Thế nào gọi là ở bên cạnh em? muốn đâu? Hay là cần em nữa?” Oanh Khê nhìn chằm chằm, tìm ra được câu trả lời, bỗng dưng khóc òa lên, “Em đây cần cha nữa, cần tìm ông ấy, chỉ muốn , được ? Em chỉ muốn !”
“Oanh Khê!” Diệp Thanh Dương dùng ngón tay quẹt nước mắt của . Chất lỏng mằn mặn rơi ngón tay của , cảm giác lành lạnh thấm vào lỗ chân lông, “Cha của em… ông ấy nhớ em. hi vọng em có thể dùng góc độ của ông ấy mà suy nghĩ chút. Mẹ em… bà ấy bỏ , em cũng muốn cha em độc suốt quãng đời còn lại sao?”
“Nhưng mà, vì sao lại phải rời khỏi em?” Oanh Khê tùy hứng, ôm chặt , tiếp tục khóc ròng, “Chỉ cần , em chỉ muốn !”
“ chỉ rời khỏi khoảng thời gian thôi.” Đối với hành động trẻ con của , biết phải làm gì, chỉ rồi tiếp tục vỗ lưng dụ dỗ, “Chỉ thời gian ngắn thôi. Em ngoan ngoãn học hành, sống vui vẻ, đừng làm cho lo lắng. lo lắng để em mình, nếu có chuyện gì tìm chú Trần của em. Lúc trước, em quá lệ thuộc vào , em phải học cách trưởng thành. Hơn nữa, lớn hơn em rất nhiều, trước sau gì cũng có ngày già . Đến lúc đó, còn cần Oanh Khê chăm sóc cho , đúng ?”
Oanh Khê nức nở gật đầu, chắp tay lại, kéo đầu xuống thấp hơn, nâng mình lên nghênh tiếp. Giờ phút này, Diệp Thanh Dương cảm thấy hoàn toàn hoảng loạn. Nhiều năm qua, vẻ lạnh lùng bên ngoài khiến chưa từng có bất kỳ hành động vượt lễ giáo nào đối với con . Giờ khắc này, nửa người của như lơ lững giữa trời, ngay cả hai tay cũng run rẩy, cố gắng chưa được phút mềm nhũn ngã xuống dưới.
phản ứng rất nhanh, nâng người lên để nằm ngang, mu bàn tay để lên đầu gối mình, cùng lúc, dựa vào bản năng, lưỡi tìm tòi, dễ dàng cạy được miệng ra. Mùi hương thơm ngọt trong miệng khiến lưỡi mê luyến cực độ, ngừng khám phá. Về phương diện nào đó, trời sinh phụ nữ phải là đối thủ của đàn ông, chỉ trong chớp mắt, liền ‘ưm’ muốn đẩy ra. Nhiệt tình của 28 năm đơn làm sao dễ dàng dập tắt? Như muốn trừng phạt , lưỡi của càng thêm cường thế xâm nhập, lướt qua cổ họng , làm sợ run.
cười khẽ, lưỡi bao phủ lưỡi , từ từ quấn chặt, sau đó kéo sang bên miệng mình, vừa liềm vừa cắn, rất hưởng thụ, thưởng thức ngọt ngào của .
Lần đầu tiên nếm thử nụ hôn sâu, tư thế lại gần như nằm, Oanh Khê chỉ cảm thấy khó thở, muốn tự mình hít vào hơi sau. Răng vừa đóng lại chạm phải chiếc lưỡi nóng ẩm của , sợ tới mức lật đật mở ra, mặc cho hành động. Nước miếng giữ lại được nữa rồi, cũng theo khóe miệng của xuống. Vậy mà nuốt lại vào miệng mình cách tỉnh bơ…
Đến khi buông ra, đầu óc Oanh Khê sớm trống rỗng. há miệng nhìn trần nhà, ánh mắt mơ hồ, thất thần trong chốc lát. Khi phục hồi lại tinh thần, nhìn ánh mắt châm chọc của , mặt đỏ lên, vung tay ra đấm cái: “Làm gì vậy hả?!”
“ phải em muốn vậy sao? Muốn cả đêm rồi.” Tay Diệp Thanh Dương lướt qua lông mày của , mỗi nét vẽ đều rất tỉ mỉ. Bên dưới vài nét vẽ là khuôn mặt thanh tú dịu dàng của thiếu nữ.
“Kỹ thuật hôn tốt như vậy, có phải từng thân mật với con khác trước em, đúng ?”
“ cần thầy dạy cũng biết…” Diệp Thanh Dương cười cười, đỡ dậy, cánh tay lại siết chặt eo của . xoay sở kiểu nào cũng thoát ra được, đành cười trừ dựa vào lòng , lẳng lặng ôm vòng eo mạnh mẽ của , “Năng lực học tập của bộ đội đặc chủng tương đối cao, bao gồm tất cả kỹ năng… Cho nên, nhóc con, đừng khiêu chiến .”
Hơi thở của quanh quẩn bên tai, nóng bỏng, lỗ tai của bị phỏng đến đỏ bừng. Nhớ tới nụ hôn đúng nghĩa vừa rồi, mắc cỡ vội vàng vùi mặt vào ngực . Diệp Thanh Dương cười ha hả vuốt mái tóc dài của , cuối cùng kéo từ trong ngực ra, hôn vài cái lên khuôn mặt mịn màn của rồi mới buông ra.
Trấn an được Diệp Oanh Khê bên này nhà bên kia cũng dễ giải quyết. Diệp Thanh Dương hoàn toàn , chỉ mình có nhiệm vụ đặc biết phải ra ngoài. Trong khoảng thời gian dài, phải nhờ người trong nhà chăm sóc Diệp Oanh Khê. Mặc dù mẹ Diệp nhận lời, nhưng khỏi than thở. Nhiệm vụ hoài thế này, khi nào mới tới lúc thành hôn chứ?
Tài liệu được đưa đến rất nhanh. muốn đề cập quá nhiều với Diệp Oanh Khê về chuyện này, cho nên mở ra trước mặt . Vì giữ bí mật, trong vòng ba ngày, vẫn huấn luyện như trước, nhưng số người được huấn luyện lại giao cho người khác. Mỗi ngày vừa kết thúc huấn luyện là trở về nhà.
Lúc huấn luyện Diệp Oanh Khê ở nhà học bài, chỉ cần nghe tiếng lỗ khóa chuyển động là lập tức ném bút vở xuống. nấu cơm, phụ tay ở bên cạnh. uống trà, cầm ly ngâm. đọc báo, ở bên cạnh nhìn . Ba ngày này, hai người như keo dán ở chung chỗ, giống như thành người. Trần An Bác ở bên chịu nổi trắng ra.
“Hai người có quan tâm đến cảm thụ của người khác hả?”
Diệp Oanh Khê biết và Tần Manh biết chuyện của mình và Diệp Thanh Dương, cho nên ở trước mặt hề giấu diếm: “Bất lịch mới nhìn người ta. Cháu xem ra, chú những là trộm, thích leo ban công nhà người ta, mà còn là loại rình lén, thích nhìn riêng tư của người khác!”
“Trước kia chú chưa kết hôn, còn chưa tính chuyện tranh cãi với cháu. Bây giờ có bà xã chú ở đây che chở, cháu còn tiến tới, có tin chú mang Manh Manh ra đỡ đạn hả?!” Trần An Bác kéo Tần Manh ra trước mặt mình, đắc ý cười ha hả.
“ ngại quá đồng chí Trần An Bác! Em kiên quyết đứng về phía Oanh Khê, phụ nữ cần phải đoàn kết.” Tần Manh hề nể mặt, gạt tay xuống.
Mọi người cười rộ lên, Diệp Thanh Dương cúp điện thoại, từ ban công vào, nhìn ba người cười náo nhiệt, nhếch môi đề nghị: ‘Tối mai tới ăn cơm chung , Trần An Bác?”
“Đương nhiên.” Ăn chực là lạc thú lớn nhất của Trần An Bác.
“Chú, ngày mai mừng sinh nhật sớm cho cháu nhé…” Oanh Khê cúi đầu nhìn mũi chân, rồi lại ngẩng đầu, ánh mắt ươn ướt, “ biết lúc sinh nhật mười sáu tuổi, chú có ở bên cạnh người ta , mừng trước cho rồi.”
Diệp Thanh Dương sửng sốt, sau đó gật đầu: “Được.”
Last edited by a moderator: 16/2/16