1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhiệm vụ nuôi dưỡng đặc biệt - Bát Trà Hương (Quân Nhân Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ 19 Lâm nguy

      Lúc Diệp Oanh Khê rời khỏi giường Diệp Thanh Dương rồi, bàn để lại bữa ăn sáng. vòng quanh phòng, nhìn thấy quần áo mình thay ra hôm qua phơi khô sân thượng. Nhớ tới quần lót nhuộm đỏ máu, gò má Oanh Khê ửng hồng. Trong gian yên tĩnh, ngượng ngùng của thiếu nữ có vẻ vừa kín đáo lại vừa buồn bã. lúc đưa tay vỗ vỗ gò má nóng bừng, Trần An Bác tới gõ cửa.

      Đối mặt với bộ dạng nặng nề nhíu mày của Trần An Bác, Diệp Oanh Khê có chút thích ứng. Tần Manh theo sau lưng , nhìn thấy giật giật khóe môi, nhìn theo ánh mắt của Trần An Bác, biết làm sao. đáp lại với nụ cười tươi tắn, nghiêng người bước qua mặt hai người vào nhà.

      “Mới ngủ dậy?” Tần Manh nhìn sữa bàn cười hỏi Oanh Khê.

      “Dạ.” Oanh Khê ngượng ngùng cười cười, vội vàng đứng lên giải thích, “Đêm hôm qua khó chịu trong người, rất khuya với ngủ được.”

      Tần Manh cũng cười, thêm nữa, theo Trần An Bác đến ghế sofa ngồi xuống. Trước sau như , Trần An Bác vẫn giữ bộ dáng trầm tư. Oanh Khê gọi vài tiếng, mới ngẩng đầu lên nhìn . Oanh Khê có chút hiểu, để ly xuống, dám hỏi nhiều. Uống xong nửa ly sữa bưng ly vào trong phòng bếp.

      lúc sau, đột nhiên giọng của Trần An Bác vang lên từ trong phòng khách: “Oanh Khê, chú của cháu đâu?”

      biết, lúc cháu thức dậy chú ấy rồi.” Oanh Khê lau khô tay, ra khỏi phòng bếp, đến bên ban công ngó ra ngoài, tiếp, “Chú nhìn xem có phải qua bên kia ? Cháu thấy hình như bên kia có huấn luyện, sao hôm nay chú chung vậy?”

      “À, hôm nay ấy vẫn còn nghỉ phép, xin nghỉ ba ngày phụ giúp thím.” Đợi hồi nghe Trần An Bác trả lời, Tần Manh liền trả lời thay . Sau đó huých cánh tay , giọng , “ hoảng sợ làm gì? Có thể bị hoa mắt thôi.”

      thể nào!” Trần An Bác nóng nảy, nới caravat ra, nhìn về phía Tần Manh lớn tiếng, “Năm đó người trong đội có ai biết ta? xem ra lần này ta trở về đơn giản… chừng là tới đòi người. Chuyện này nhất định phải cho Diệp Thanh Dương biết trước chút. nhìn ra người đàn ông bên cạnh ta rất có tiền, đừng để cho Diệp Thanh Dương đến cuối cùng lại bị thiệt thòi!”

      “Đến lúc người ta đến đòi lại những gì thuộc về mình… có gì sai chứ?” Tần Manh bị la lớn cảm thấy uất ức, liếc mắt nhìn Diệp Oanh Khê, thấp giọng chút, “Bây giờ chị ấy gả cho người có tiền phải là chuyện tốt sao? Con bé theo chị ấy khỏi phải chịu khổ, lo cái gì? lại, con bé cũng chịu thiệt.”

      còn tức, huống chi là ấy!” Trần An Bác bực bội đấm xuống ghế sofa. Quân nhân sức mạnh khiếp người, cú đấm của khiến cả chiếc ghế sofa phát ra thanh rung chuyển.

      Diệp Oanh Khê tức giận trừng mắt, trách móc : “Ơ, muốn đấm trở về nhà chú mà đấm! Tự nhiên khi lại động tay động chân với đồ của nhà người ta?!”

      Trần An Bác bị chận họng, nhất thời nên lời, chỉ giơ ngón tay ra chỉ chỉ, sau đó mới vội vàng xuống lầu. Tần Manh cười cười xin lỗi với Oanh Khê: “ ấy lúc nào cũng như vậy, cháu đừng để ý nhé.”

      sao ạ, bảy tám năm rồi, riết rồi quen.” Diệp Oanh Khê cầm mâm trái cây tới mời Tần Manh. Vừa rồi bị từng câu từng chữ của hai người này xoay tới chóng mặt. lêȡƱɣð©ɳ Nhìn vẻ mặt của Trần An Bác và nghe được chữ ‘ ấy’, mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan tới Diệp Thanh Dương, nên có chút tò mò hỏi, “Hai người tìm chú có việc gì thế? Con bé nào thế ạ?”

      “Ách… Chuyện như vậy, thím cũng lắm. giờ chắc Trần An Bác kiếm chú của cháu để chuyện rồi. So với thím, chú ấy biết hơn, chờ chú ấy trở lại, cháu tự mình hỏi chú !” Tần Manh ăn mấy trái nho xong đứng dậy cáo từ, “Bên kia còn chưa dọn dẹp xong, rất bề bộn… Thím về trước đây. Nếu cháu có chuyện gì làm qua chơi nhé.”

      Diệp Oanh Khê tiễn ra về, ngồi ghế sofa nghĩ tới nghĩ lui trong khoảng thời gian này Diệp Thanh Dương làm những chuyện gì, nhưng vẫn phát ra chỗ nào khác thường. Có lẽ mình tự suy nghĩ nhiều mà thôi, vỗ vỗ đầu, trở lại phòng bắt đầu làm bài tập.

      Giữa trưa Diệp Thanh Dương trở lại, sắc mặt khó coi, nhìn về phía Diệp Oanh Khê có chút do dự. Lúc ăn trưa, gọi nhiều lần, nhưng lại chuyện, giống như có chuyện muốn , vừa định ra lại đổi ý. luôn chôn sâu cảm xúc của mình, nhưng hôm nay lại giống như vậy. rất buồn bực, ngay cả Diệp Oanh Khê cũng cảm nhận được. cắn đũa, nhìn chân mày từ lúc vào nhà cho tới bây giờ đều chưa giãn ra. Hình như lo lắng chuyện gì, ánh mắt bất an đảo tới đảo lui.

      “Chú à, chú bị sao thế?”

      “Ăn cơm trưa xong ngủ giấc nhé. Buổi tối chú có chuyện muốn với cháu.” Diệp Thanh Dương gắp rau xanh bỏ vào trong chén của , “ được kén ăn, phải thử hết các loại rau dưa.”

      “Dạ.”

      Buổi tối, Diệp Thanh Dương trở về, cả đêm đều im lặng. Diệp Oanh Khê chạy ra ban công nhìn về hướng sân thao tập. Nơi đó tối thui, ngay cả tiếng hát thường ngày cũng vắng bặt. Tất cả đều rất kỳ lạ thể nên lời. Trong lòng bắt đầu hoảng lên, theo bản năng cầm điện thoại lên, nhưng cầm ống nghe rồi mới phát , chả biết gọi cho ai.

      Lòng nóng như lửa đốt, nhưng tự bắt mình bình tĩnh trở lại, ngồi ghế sofa vừa xem TV vừa đợi Diệp Thanh Dương trở về. Lúc chín giờ rưỡi, đồ ăn bàn được hâm nóng lại ba lần, nhưng vẫn biệt tăm biệt tích. Mười giờ rưỡi, giật mình thức dậy ghế sofa, trong phòng vẫn có dấu vết trở lại. Nỗi sợ hãi tràn đến, chưa hề chuẩn bị cho tình huống trắng đêm về của .

      Lúc trời vừa sáng, chuông cửa im lìm cả đêm bỗng nhiên vang lên. Gần như lao xuống, chạy ra mở cửa. Ngoài cửa là khuôn mặt nặng nề của người phải mình mong đợi, Tần Manh. Ánh mắt Oanh Khê tối lại, có chút ỉu xìu, nhưng lại cố gắng nặn ra nụ cười: “Thím, người đến rồi.”

      “Ừ.” Tần Manh cười khổ sờ sờ đầu , “Ăn sáng chưa?”

      “Dạ chưa… Nguyên cả đêm chú về. Cháu lo quá. Cháu thấy đêm qua bọn họ huấn luyện.”

      Động tác đổi giày của Tần Manh chậm lại, sau đó đứng thẳng lên, ánh mắt hề né tránh nhìn bé trước mặt: “Tối hôm qua bọn họ đánh nhau kịch liệt trong lúc huấn luyện. Sau đó… số người trong bộ phận bị điều , là có nhiệm vụ… Sáng hôm nay chú Trần cháu mới nhận được tin tức xác thực, chú của cháu, chú ấy… có thể tốt lắm.”

      Nhất thời Diệp Oanh Khê sửng sốt, biết phản ứng ra sao với năm chữ ‘có thể tốt lắm’ này. Sau khi tập trung tất cả kiến thức ngữ văn từ ngữ từ tới lớn mới mơ hồ cảm giác lồng ngực hít thở thông. khí trong lồng ngực tan biến mất tiêu, lại thể nào hít vào hơi thở mới.

      “Cháu cần quá lo lắng, bây giờ Trần An Bác ở bệnh viện trông chừng, lát nữa trở lại huấn luyện, đến lúc đó hỏi thăm tin tức cũng được.” Tần Manh kéo ngồi xuống, nhìn vẫn còn kinh ngạc, từ đầu tới cuối ra nửa câu sau.

      “Rốt cuộc hôm qua các người tới nhà là vì chuyện gì?” Diệp Oanh Khê lau nước mắt, giọng nghẹn ngào, nhưng hề gào khóc, “Chú ấy buổi tối trở về với cháu, nhưng buổi tối xảy ra chuyện, rốt cuộc là chuyện gì? Có liên quan tới việc chú ấy nằm ở bệnh viện ?”

      “Hôm qua thím và Trần An Bác dạo phố, muốn mua vài thứ đồ dùng. Ở trong cửa hàng, Trần An Bác ấy nhìn thấy… mẹ của cháu…” Tần Manh nhìn vẻ mặt hề biến sắc của Diệp Oanh Khê, do dự lát rồi tiếp, “Sau đó, lúc chấp hành nhiệm vụ, Diệp Thanh Dương cũng thấy được, mà mẹ của cháu có thể gả cho người giàu có… Lần này có thể là tới đón cháu trở về cùng nhau chung sống.”

      “Mẹ cháu gả cho cha cháu…” Sau hồi im lặng, Diệp Oanh Khê lặp lặp lại lời này.

      Tần Manh biết được trong lòng khó chịu, chỉ đành ôm vào lòng, vỗ lưng an ủi. Diệp Oanh Khê giống như bị trúng tà, vừa khóc vừa cười, lúc kêu ‘Ba mẹ’, lúc vừa khóc vừa kêu ‘Chú ơi.’ Rốt cuộc Tần Manh biết làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Trần An Bác, giục trở về gấp.

      Diệp Oanh Khê khóc hồi rồi yên tĩnh trở lại, đột nhiên đứng lên xông vào phòng ngủ. Tần Manh đuổi sát theo sau. Diệp Oanh Khê lấy cái ba lô từ trong ngăn tủ ra, lục lọi quần áo trong tủ, bỏ vào trong ba lô, sau đó thay quần áo. Lúc này giọng mới trở nên bình tĩnh, nhìn Tần Manh : “Cháu muốn bệnh viện.”

      Bên ngoài phòng giải phẫu, Trần An Bác nóng lòng tới lui, giương mắt nhìn đèn đỏ cửa. Hình như lâu sau mới lấy điện thoại di động ra, nhìn khoảng được mười phút, cảm xúc bực bội thể nào kìm nén được, đạp cú lên chiếc ghế nhựa. Y tá ngang qua nhìn thấy, trừng mắt hung dữ nhìn , trách cứ: “ làm gì thế?! Đây là đồ công cộng, đá hư bắt bồi thường đấy! Đây là bệnh viện, yên lặng chút !”

      Đôi mắt Trần An Bác ửng hồng muốn xông lên, đội trưởng Trung bên cạnh nhanh chóng kéo tay lại, kéo người ra xa: “Cậu nôn nóng cái gì?”

      “Người nằm trong đó là Diệp Thanh Dương!” Trần An Bác cào cào tóc, “Mẹ nó, nhiều năm như vậy, tôi chưa từng thấy ấy bị thương nghiêm trọng như vậy… Cái tên nổ súng chó đẻ kia! Bố mày hận thể mổ bụng lột gan mày!”

      tại người cũng bị bắt, thiếu tá Hứa cũng được cứu ra, nhiệm vụ hoàn thành, làm sao Diệp Thanh Dương có thể đời cách dễ dàng như vậy!”

      đừng chuyện ngang hông như vậy. thử bị trúng năm phát súng nằm bên trong !” Trần An Bác lúc quýnh lên là bắt đầu ăn biết chừng mực, “Mẹ nó, sớm tới trể tới, Tô Uyển lại cố tình xuất ngay lúc này!”

      “Trần An Bác, tôi hiểu tâm trạng của cậu, nhưng Diệp Thanh Dương chính là do tay tôi đào tạo nên. So với cậu, tôi đau lòng kém. Lời này của cậu… cậu đừng miệng chó mọc ra ngà voi nữa… Cẩn thận lúc trở về ông đây phải dạy dỗ lại cậu!”

      “Được rồi. là cấp , do định đoạt!” Di động vang lên, Trần An Bác chạy sang bên kia chuyện. Lúc trở lại mặt mày đen thui, biểu cảm ràng, nhìn đội trưởng Trung cao mày, “Bà xã tôi Diệp Oanh Khê muốn tới.”

      “Con bé chỉ là đứa con nít, chạy đến đây náo loạn à? được, được…” Trung đội trưởng xua tay thẳng dứt khoát

      “Con bé tới là bị Tô Uyển mang , đến lúc đó Diệp Thanh Dương tỉnh lại còn ăn tươi nuốt sống tôi là gì?” Trần An Bác chỉ chỉ cửa phòng giải phẫu, : “ giờ vọt vào trong mà hỏi ta, muốn Diệp Oanh Khê, hay là ta chịu năm phát đạn này, tên nhóc kia nhất định chọn đạn. Có người nào lại biết, Diệp Oanh Khê chính là mạng sống của ta!”

      “Vậy được, cậu dẫn con bé đến đây …” Đội trưởng Trung xong cũng đỏ mắt, “Nếu xảy ra chuyện gì, chắc cậu ấy cũng muốn gặp con bé.”
      Last edited by a moderator: 29/12/15
      thuyt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ 20 Hôn

      Lúc Diệp Oanh Khê chạy tới bệnh viện Diệp Thanh Dương cũng vừa từ trong phòng giải phẫu chuyển ra ngoài. Nhìn áo choàng trắng dài mang khẩu trang, toàn bộ cơ thể mềm nhũn ra, Trần An Bác phải đỡ , nhanh tới trước mặt bác sĩ. Bác sĩ chỉ lườm hai người cái, lạnh nhạt câu: “Bệnh nhân qua khỏi thời kỳ nguy hiểm, sau này cần phải nằm viện quan sát thời gian.” Sau đó để y tá đẩy giường bệnh vào phòng bệnh.

      Diệp Oanh Khê nắm chặt nắm tay, cúi đầu theo phía sau. Trần An Bác xoay người nhìn nàng cái, với tay kéo người tiến lên: “Vừa rồi khóc ầm ĩ đòi tới xem, bây giờ núp phía sau làm gì? Bây giờ chú phải về nhà lát, cháu ở đây trông chừng, có chuyện gì nhấn chuông kêu y tá đến. Chú ra ngoài gọi điện thoại cho người nhà cháu đây.”

      Diệp Oanh Khê nghe vậy vội vàng gật đầu. ngẩng đầu nhìn cái rồi lên tiếng, giọng khàn khàn khó nghe ngay cả bản thân cũng nhận ra: “ cần gọi điện thoại cho nhà. Cháu tự gọi, cháu… cháu sợ bà nội bọn họ lo lắng.”

      Trần An Bác cau mày nhìn từ dưới lên từ xuống dưới, sợ các người lo lắng? Trước khi đến đây, Tần Manh , Diệp Oanh Khê biết chuyện Tô Uyển rồi, cho nên có phải nàng muốn chuyện riêng với Diệp Thanh Dương trước ? Diệp Oanh Khê bị nhìn chằm chằm, da đầu bắt đầu căng cứng, chột dạ cúi đầu nhìn xuống bàn chân cũng muốn đối diện với . Có hơi sợ đồng ý, nhưng lại biết mượn cớ gì tốt hơn, sợ nhiều sai nhiều, mười đầu ngón tay bám chặt gấu quần áo. Cánh môi tái nhợt bị cắn đến bật máu.

      “Cũng được.” Trần An Bác thở ra hơi, đẩy đầu ra chút, lôi kéo đội trưởng Trung trở về đơn vị.

      Diệp Oanh Khê đóng cửa lại rồi tém góc chăn cho Diệp Thanh Dương, sau đó mới tìm cái cái ghế kê ở cạnh giường ngồi xuống. Trải qua cuộc giải phẫu, Diệp Thanh Dương có vẻ rất suy yếu, hơi thở trong giấc ngủ say đều đặn, chân mày trước sau như vẫn còn nhíu chặt, chính giữa mi tâm in hằn dấu vết sâu. Lỗ mũi Diệp Oanh Khê cay nồng, đưa tay vuốt vuốt chân mày của , : “Mẹ cháu trở lại, hỏi chú bắt lại cháu à?”

      Máy điều hòa nhiệt độ trong phòng bệnh phát ra thâm ‘rì rì’ nho , Diệp Oanh Khê dừng lại lát, kéo ghế lại gần hơn chút. Ngón tay tiếp tục trượt theo sống mũi thô sáp của , mỗi tất, in sâu hình dáng quen thuộc trong tim của .

      “Có phải chú đồng ý mẹ cháu ?” Diệp Oanh Khê đột nhiên cười tiếng, “Nghe bà gả cho người có tiền, chú lúc nào cũng muốn tốt cho cháu, nhất định là muốn cháu theo bà, đúng ?”

      “Nhưng mà, biết làm sao đây? Cháu chính là muốn theo chú chịu khổ. Cháu muốn rời khỏi chú. Chú Diệp, chú có biết , cháu muốn rời khỏi chú.” lꝢêqu¥ɖ©ɳ Diệp Oanh Khê tới đây nước mắt ngừng tuông rơi. Khuôn mặt Diệp Thanh Dương vẫn tái nhợt, nhưng hơi thở dần dần trở nên đều đặn hơn.

      “Cháu còn muốn sanh con cho chú, giúp chú chăm nôm nhà họ Diệp, cháu muốn với mẹ. Cháu muốn gả cho chú, giống như Tần Manh và Trần An Bác vậy. Cháu muốn kết hôn với chú, nhưng cháu dám cho chú biết đâu! Cháu biết với số tuổi của mình, cháu chưa phải là người thích hợp, nhưng cháu sợ, cháu sợ cháu , chú chờ được cháu. Chú tốt như vậy, cháu rất sợ, trong thoáng chốc, có người xuất , sau đó kết hôn với chú. Cháu phải làm sao bây giờ?” Diệp Oanh Khê càng khóc càng lợi hại, sau đó còn khóc ra tiếng nữa, nằm rạp tấm da trải giường, khóc òa lên.

      Ngoài cửa, Tô Uyển nhìn trọn gương mặt của con mình, nước mắt rơi như mưa. Đời này, có lỗi với cha của nó, cũng như có lỗi với nó. Đối mặt với áp lực của cha mẹ, rồi áp lực của cuộc sống, lựa chọn thỏa hiệp. ra lúc trước giao lại con cho Chung Lâm, chính là muốn lưu lại mối liên hệ giữa mình và ta. Nhưng ai mà biết được, việc lại có kết quả này.

      “Đạp Tuyết, con cần lo lắng. phải cha con chú ấy có gì đáng ngại sao?” Sau lưng Trần Đạp Tuyết, Chu Phương trầm giọng dỗ dành, ngẩng đầu lên nhìn thấy người phụ nữ dựa vào tường hành lang trống rỗng. Chị ta run run mở miệng thở dốc, kéo con về sau lưng che chỡ, cảnh giác nhìn người kia chằm chằm.

      Tô Uyển cũng nhìn thấy chị ta, nghiêng cổ nhìn sau lưng chị ta cái. Vừa nhìn thấy mắt đỏ hồng, quay phắt đầu lại, nhìn Diệp Oanh Khê bên trong phòng bệnh, đáy mắt đông cứng lại, hai chân như đúc bằng chì, cử động được. Trần Đạp Tuyết kiên nhẫn, đẩy đẩy Chu Phương, sốt ruột bất chấp quy định của bệnh viện, làm ầm lên: “Mẹ, tại sao lại dừng ở đây? Mau để con vào xem chút!”

      Chu Phương nhìn Tô Uyển lát, khẽ nghiêng người tránh ra. Trần Đạp Tuyết bước nhanh về phía trước, vượt qua mặt Tô Uyển, chạy được mấy bước rồi chạy ngược trở lại: “Bà và Diệp Oanh Khê rất giống nhau… Bà là mẹ nó?”

      Tô Uyển trả lời, mắt vẫn còn ngấn lệ, hất mặt nhìn Trần Đạp Tuyết. Người kia cảm thấy kỳ quái, quay đầu lại liếc mắt nhìn mẹ của mình, thấy bà đứng im nhìn người phụ nữ trước mặt. khẽ ngẩng cao đầu, giọng đầy vẻ khinh thường: “Dì à, bây giờ dì trở về, làm phiền dì dẫn nó . Con của dì bị bỏ lại trong nhà người khác, dì thấy vui lắm sao? Hơn nữa, biết con của dì học ở đâu, rất giỏi chuyện quyến rũ đàn ông, quấn chặt chú Diệp như vậy!”

      Trần Đạp Tuyết nghe được người trong nhà qua, trước kia cha mình và Tô Uyển có mối quan hệ ràng, cho nên khỏi đánh giá người phụ nữ trước mặt. Diện mạo xinh đẹp, mặc bộ áo lông màu trắng, váy ngắn bằng nỉ, kết hợp với áo choàng dài màu cà phê, thoạt nhìn trông rất sành điệu, chẳng trách năm đó khiến cha mình thất điên bát đảo.

      Tô Uyển nhướng mắt nhìn Trần Đạp Tuyết. Chu Phương thấy vậy vội vàng kéo con lại, cúi đầu : “Đập Tuyết, phải con muốn vào thăm chú Diệp con à? Bây giờ Diệp Oanh Khê cũng tới, con còn muốn trễ nãi bao nhiêu thời gian?”

      “Dạ.” Trần Đạp Tuyết gật đầu, lúc lướt qua người Tô Uyển, giọng thầm câu: “Mẹ như thế nào sinh con như thế đấy.”

      Chu Phương ngẩn người ra, phụ kéo Trần Đạp Tuyết nhanh. Tô Uyển nhìn theo bóng lưng hai người, mở miệng, nhưng lại thốt ra được lời nào, chỉ bụm mặt im lặng rơi lệ.

      Diệp Oanh Khê lấy quần áo mang trong túi xách ra để ghế sofa, còn mình nửa nằm người Diệp Thanh Dương dịu dàng hỏi: “Bộ nào đẹp mắt? Phải , bộ kia phải ?”

      Lúc Trần Đạp Tuyết đẩy cửa vào, Diệp Oanh Khê cũng quay đầu lại nhìn, chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Thanh Dương, chuyên tâm chờ đợi câu trả lời của . Diệp Thanh Dương nhắm hai mắt, lông mi cũng chưa từng lây động. Diệp Oanh Khê vẫn nóng ruột, dán môi lên tai của , giọng : “Bộ bên trái có được ? Là của chú mua cho cháu đấy.”

      Đối với hành động cố ý nhìn thấy của , Trần Đạp Tuyết rất bất mãn, muốn bước tới kéo gạt xuống, nhưng lại sợ gây tổn thương cho Diệp Thanh Dương. Sau khi đứng im tại chỗ nhìn kia cách hung dữ hồi lâu, ta quay lại cầu cứu với Chu Phương: “Mẹ…”

      Chu Phương đối với con muốn gì được nấy, vào lúc này cười cười tiến lên ứng phó với Diệp Oanh Khê. Diệp Oanh Khê nhìn mấy người trước mặt từng bước thong thả tiến lên, nhớ tới buổi tối hôm đó tám năm trước, ta bắt mình cởi dép đưa cho Trần Đạp Tuyết, cười khẽ, lần này hoàn toàn có Trần An Bác ở bên giúp đỡ.

      “Bác sĩ chú ấy pải nghỉ ngơi tốt, các người về .” Diệp Oanh Khê cách lạnh nhạt.

      “Chúng tôi chỉ tới thăm chút thôi, cháu cần vội vã như vậy…” Chu Phương giật mình, nhìn thoáng qua Diệp Oanh Khê, cười có chút ngượng ngập.

      “Chú ấy cần. Chú ấy cần tịnh dưỡng, các người .”

      “Dựa vào cái gì mày có thể ở lại chỗ này, còn chúng tôi lại thể?” Trần Đạp Tuyết liếc mắt, cao giọng hỏi.

      Diệp Oanh Khê nhìn ta cách chán ghét, chuẩn bị mở miệng lại nghe được giọng khác vang dội: “Chỉ dựa vào con bé mang họ Diệp!”

      Ba người kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy mẹ Diệp mang theo hộp canh giữ nhiệt đứng ở bên cửa, ánh mắt sáng quắc nhìn Trần Đạp Tuyết. Chu Phương xấu hổ đứng yên ở đó, tay chân dư thừa biết làm gì buông thỏng. mặt ngượng ngùng, Trần Đạp Tuyết cố nặn ra nụ cười tươi tắn nhất, đỏ mặt giải thích: “Cháu tùy tiện hỏi thôi, có chút sốt ruột, cháu…”

      “Đây là phòng bệnh, ở đây tranh cãi ầm ĩ còn ra thể thống gì nữa?” Hàng năm mẹ Diệp tung hoành thương trường, gương mặt nghiêm khắc, khí thế sẳn có, “Oanh Khê, lại đây lấy sữa đậu nành uống . Vừa rồi Tần Manh gọi điện thoại tới, cháu còn chưa ăn sáng đấy.”

      “Dạ.” Diệp Oanh Khê nghe lời nhận lấy hộp giữ nhiệt đựng sữa đậu nành nóng ở bên trong, rót vào ly, ngồi bên giường từ từ uống.

      “Nếu hai người có việc gì ra về trước . Ở đây tôi còn có chút chuyện riêng muốn với Oanh Khê.” Mẹ Diệp nhấn mạnh hai chữ ‘chuyện riêng’, lọt vào tai của Chu Phương và Trần Đạp Tuyết giống như bị ăn lố bạt tai, hai người cười gượng lui ra ngoài. Lúc này mẹ Diệp mới hất tóc lên, khinh thường : “Cái quái gì thế, còn chạy đến đây khinh dễ người ta.”

      “Bà Nội, có chuyện gì. Hai người bọn họ chỉ miệng mà thôi.” Diệp Oanh Khê cười .

      “Oanh Khê… Mới vừa rồi bà đụng phải người hành lang, nhìn rất giống cháu.” Mẹ Diệp sờ sờ tóc của , cảm thấy thân thể cứng đờ, lật đật , “Cháu muốn gặp gặp. Bà để ta đợi bên ngoài. Có số chuyện cũng nên thẳng ra, cháu muốn , để bà cũng được.”

      “Bà Nội…”

      “Hả?”

      “Cháu muốn với bà ấy.”

      “Được, vậy ! Con nhà họ Diệp chúng ta rất tốt!”

      Mẹ Diệp bắt Diệp Oanh Khê ăn sáng ngay trong phòng bệnh, tự mình chuyện với Tô Uyển. Diệp Oanh Khê vừa mới thay xong bộ đồ chọn lựa, đứng bên giường nhìn Diệp Thanh Dương lâu, cuối cùng nhịn được cười lên: “Chú ơi, người ta dâu cổ đại phải mặc áo đỏ, từ này về sau mỗi ngày cháu mặc áo đỏ cho chú xem, có được ?”

      Diệp Thanh Dương vẫn tỉnh lại, giấc ngủ nặng nề. Diệp Oanh Khê nhìn hồi lâu, bỗng nhiên cúi đầu xuống, ấn đôi môi mềm mại của mình lên môi . Môi của hai người đều giá lạnh, dán chặt ở chỗ, thế là sinh ra chút hơi ấm. hôn lên môi , nắm chặt tay , đầu lưỡi thăm dò mập mờ tới lui đôi môi của . duy trì tư thế như vậy, thấp giọng : “Chú ơi, cháu thích chú, rất thích.”

      giọt lệ rơi gương mặt của .

      Nụ hôn này kéo dài bao lâu, ngay cả Diệp Oanh Khê cũng biết, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, mới hốt hoảng giật người ra. Lúc mẹ Diệp đẩy cửa bước vào, kinh ngạc kêu lên: “Thanh Dương, con tỉnh!”
      Last edited: 16/2/16
      thuytrjnchan thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      21 Mẹ

      Diệp Oanh Khê giật mình, xoay người nhìn sang, chỉ là nhìn ra thái độ của Diệp Thanh Dương. Hốc mắt bắt đầu cay cay, nước mắt trào ra cũng dám giơ tay lên gạt , trước mắt mơ hồ khoảng mông lung. Oanh Khê chỉ nhìn thấy cố gắng khép mở miệng hai lần.

      “Oanh Khê…” Hai chữ này lơ lững trong phòng bệnh trống rỗng, trái tim vì hai chữ duy nhất này từ miệng của mà đập loạn cả lên, mất nhịp đập vốn có. Nụ hôn lúc nãy… biết có cảm nhận được hay ? Nếu cảm nhận được tại sao gì cả? Nhưng nếu chút cảm giác nào tại sao chỉ gọi tên mỗi mình mình?

      Diệp Oanh Khê ngây ngốc đứng ở đó, đưa tay lên chạm lên môi mình. Bác sĩ y tá nối đuôi nhau vào, đẩy sang bên cửa phòng. Mẹ Diệp cũng sốt ruột cho tình trạng của con trai, lướt qua Oanh Khê tới bên cạnh giường bệnh. mình Oanh Khê đứng đó nhìn mọi người vây quanh , nước mắt ngừng rơi, nhưng cả hai tai đều ửng đỏ.

      Đây là tâm tình của mối tình đầu hay sao? Diệp Oanh Khê xấu hổ nghĩ thầm, đỏ mặt lui ra tới cửa. Vừa quay đầu lại nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp đứng cách đó xa, nhìn mình chằm chằm. l€quɣ₯©ɳ Trong cuộc sống của mỗi người đều có lúc gặp phải thời khắc như vậy, ràng chưa từng gặp người ta, nhưng trong lòng lại hiểu người đó là ai. Có lẽ chỉ có máu mũ tình thân cắt lìa mới có loại ma lực này.

      Tô Uyển nhìn thấy bóng áo hồng tới, hô hấp như ngưng đọng. Bộ dáng luôn luôn tao nhã khéo léo của ngay lúc này lại biết làm gì cho đúng, tay chân vụng về, cả người đứng đó mất hết tự nhiên. Diệp Oanh Khê nhìn chuyện. Hai người im lặng hồi, vẫn là Tô Uyển mở miệng trước phá tan khí nặng nề.

      “Con tên là Oanh Khê à?” Tô Uyển chưa từng cảm thấy giọng của mình lại khàn đục khó nghe như vậy.

      “Tôi họ Diệp.” Diệp Oanh Khê cúi đầu, giọng lên tiếng, “Lúc chú mang tôi từ nhà bác trai về đặt tên cho tôi là … Diệp Oanh Khê. Trong quân đội có nhiều người gọi tôi là Tiểu Oanh Khê, bọn họ bên cạnh có dòng suối . Chú chú thích nhất là dòng nước xoáy của suối. Nhưng tôi lại thích người khác gọi tôi giống như bạn học gọi tôi là ‘Tiểu Diệp Tử’ vậy, bà có biết tại sao ?”

      Đến khi hỏi tới câu cuối cùng, mới ngẩng đầu lên nhìn ta. Lúc này Tô Uyển mới nhìn mặt mày của , làn da trắng nõn, lông mày thon, mắt to, môi đào đỏ hồng, rất xinh đẹp. Ánh mắt ta sáng lên, rất giống cha của nó. Vừa nghĩ tới người đàn ông này, trong lòng ta cảm thấy vô cùng hoang vắng.

      “Oanh Khê, có phải con rất hận mẹ ?” Tô Uyển gần như nức nở, hỏi, “Mẹ còn cách nào khác. Lúc đó người nhà buộc mẹ phải đính hôn với người khác, mẹ biết làm thế nào để an trí các người, cho nên mới đưa các người đến ở vời Chung Lâm.”

      “Bà có biết tôi sinh sống như thế nào với bác trai ?” Oanh Khê cảm thấy rất bi thương. Mẹ của mình vì phải đính hôn với người khác, cho nên vội vàng đưa mình cho người khác nuôi, “Tôi nghe người trong thôn từng , lúc trước bác trai mở tiệm tạp hóa kiếm rất nhiều tiền. Sau này hiểu vì sao cần tiền gấp, bán nhà bán tiệm lại cho người khác. Sau đó bác ra ngoài chuyến, mấy tháng sau mang tôi trở về. có chỗ ở, bác mang theo tôi tìm chỗ ở của những người ăn xin khác, dựa vào nhặt ve chai mà sinh sống.”

      “Tôi lớn lên mà hề hiểu vì sao tôi có tên. Bác trai chỉ là chờ cha mẹ tôi trở lại đón , nhưng mãi đến khi tôi lên tiểu học mà các người vẫn còn chưa trở lại. Sau đó chú tới, đặt cho tôi cái tên.
      [​IMG]

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      ☆ 21 Mẹ

      Diệp Oanh Khê giật mình, xoay người nhìn sang, chỉ là nhìn ra thái độ của Diệp Thanh Dương. Hốc mắt bắt đầu cay cay, nước mắt trào ra cũng dám giơ tay lên gạt , trước mắt mơ hồ khoảng mông lung. Oanh Khê chỉ nhìn thấy cố gắng khép mở miệng hai lần.

      “Oanh Khê…” Hai chữ này lơ lững trong phòng bệnh trống rỗng, trái tim vì hai chữ duy nhất này từ miệng của mà đập loạn cả lên, mất nhịp đập vốn có. Nụ hôn lúc nãy… biết có cảm nhận được hay ? Nếu cảm nhận được tại sao gì cả? Nhưng nếu chút cảm giác nào tại sao chỉ gọi tên mỗi mình mình?

      Diệp Oanh Khê ngây ngốc đứng ở đó, đưa tay lên chạm lên môi mình. Bác sĩ y tá nối đuôi nhau vào, đẩy sang bên cửa phòng. Mẹ Diệp cũng sốt ruột cho tình trạng của con trai, lướt qua Oanh Khê tới bên cạnh giường bệnh. mình Oanh Khê đứng đó nhìn mọi người vây quanh , nước mắt ngừng rơi, nhưng cả hai tai đều ửng đỏ.

      Đây là tâm tình của mối tình đầu hay sao? Diệp Oanh Khê xấu hổ nghĩ thầm, đỏ mặt lui ra tới cửa. Vừa quay đầu lại nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp đứng cách đó xa, nhìn mình chằm chằm. l€quɣ₯©ɳ Trong cuộc sống của mỗi người đều có lúc gặp phải thời khắc như vậy, ràng chưa từng gặp người ta, nhưng trong lòng lại hiểu người đó là ai. Có lẽ chỉ có máu mũ tình thân cắt lìa mới có loại ma lực này.

      Tô Uyển nhìn thấy bóng áo hồng tới, hô hấp như ngưng đọng. Bộ dáng luôn luôn tao nhã khéo léo của ngay lúc này lại biết làm gì cho đúng, tay chân vụng về, cả người đứng đó mất hết tự nhiên. Diệp Oanh Khê nhìn chuyện. Hai người im lặng hồi, vẫn là Tô Uyển mở miệng trước phá tan khí nặng nề.

      “Con tên là Oanh Khê à?” Tô Uyển chưa từng cảm thấy giọng của mình lại khàn đục khó nghe như vậy.

      “Tôi họ Diệp.” Diệp Oanh Khê cúi đầu, giọng lên tiếng, “Lúc chú mang tôi từ nhà bác trai về đặt tên cho tôi là … Diệp Oanh Khê. Trong quân đội có nhiều người gọi tôi là Tiểu Oanh Khê, bọn họ bên cạnh có dòng suối . Chú chú thích nhất là dòng nước xoáy của suối. Nhưng tôi lại thích người khác gọi tôi giống như bạn học gọi tôi là ‘Tiểu Diệp Tử’ vậy, bà có biết tại sao ?”

      Đến khi hỏi tới câu cuối cùng, mới ngẩng đầu lên nhìn ta. Lúc này Tô Uyển mới nhìn mặt mày của , làn da trắng nõn, lông mày thon, mắt to, môi đào đỏ hồng, rất xinh đẹp. Ánh mắt ta sáng lên, rất giống cha của nó. Vừa nghĩ tới người đàn ông này, trong lòng ta cảm thấy vô cùng hoang vắng.

      “Oanh Khê, có phải con rất hận mẹ ?” Tô Uyển gần như nức nở, hỏi, “Mẹ còn cách nào khác. Lúc đó người nhà buộc mẹ phải đính hôn với người khác, mẹ biết làm thế nào để an trí các người, cho nên mới đưa các người đến ở vời Chung Lâm.”

      “Bà có biết tôi sinh sống như thế nào với bác trai ?” Oanh Khê cảm thấy rất bi thương. Mẹ của mình vì phải đính hôn với người khác, cho nên vội vàng đưa mình cho người khác nuôi, “Tôi nghe người trong thôn từng , lúc trước bác trai mở tiệm tạp hóa kiếm rất nhiều tiền. Sau này hiểu vì sao cần tiền gấp, bán nhà bán tiệm lại cho người khác. Sau đó bác ra ngoài chuyến, mấy tháng sau mang tôi trở về. có chỗ ở, bác mang theo tôi tìm chỗ ở của những người ăn xin khác, dựa vào nhặt ve chai mà sinh sống.”

      “Tôi lớn lên mà hề hiểu vì sao tôi có tên. Bác trai chỉ là chờ cha mẹ tôi trở lại đón , nhưng mãi đến khi tôi lên tiểu học mà các người vẫn còn chưa trở lại. Sau đó chú tới, đặt cho tôi cái tên. Chú ấy cho tôi biết, đó là họ của cha tôi. Tôi len lén hỏi người trong quân đội, nhưng bọn họ cha tôi phải họ Diệp.” Diệp Oanh Khê nhìn Tô Uyển che miệng, ngừng rơi lệ, cũng rưng rưng nước mắt, “Các người đều muốn tôi, chỉ có chú ấy muốn tôi… tôi chỉ muốn theo chú ấy, cả đời này đều theo chú ấy. Cho dù chết tôi cũng nguyện ý chôn chung chỗ với chú.”

      “Mẹ có lỗi với các người. Oanh Khê, con có thể để mẹ đền bù cho con được ?” Tô Uyển định kéo tay , nhưng lại bị Oanh Khê tránh né rất nhanh.

      “Có lỗi với chúng tôi? Là tôi và cha sao?” Diệp Oanh Khê cười cười, “Bà có lỗi với ông ấy hay là chuyện của các người. Tôi biết và cũng muốn hỏi. Tôi chỉ biết là, bà có lỗi với tôi, bà có lỗi với tôi… Từ tôi có mẹ, bà chưa có ngày làm tròn bổn phận làm mẹ đối với tôi. Bà có lỗi với tôi!”

      xin lỗi… Mẹ cố gắng bù lại tốt. Mẹ đưa con xuất ngoại du học, con muốn gì mẹ cũng cho con.”

      “Bà cần phải làm như vậy. Tôi chỉ muốn ở lại chỗ này, chỉ muốn ở lại nhà họ Diệp, làm ‘Diệp Oanh Khê’ tốt. Bà , nên tới tìm tôi nữa.”

      “Oanh Khê, ngay cả quyền lợi được nhìn thấy con mẹ cũng có sao?” Trái tim của Tô Uyển giống như bị đao bổ xuống, đau đến mức thể nào trị nổi.

      “Bà có… nhưng tôi muốn gặp bà.” Oanh Khê kìm nén nước mắt, xong xoay người vào phòng bệnh, để lại mình Tô Uyển đơn khóc sụt sùi.

      Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt Diệp Thanh Dương tái nhợt dọa người. Mẹ Diệp nghe bác sĩ phải chú trọng điều dưỡng, hai lời, chạy về nhà nấu canh. Diệp Oanh Khê phải chờ bác sĩ kiểm tra xong mới có cơ hội trò chuyện với Diệp Thanh Dương. Vốn là Diệp Oanh Khê có rất nhiều chuyện để với , nhưng đến khi chỉ còn lại hai người lại biết bắt đầu từ đâu.

      “Chú, chú làm người ta sợ muốn chết.” Chọn tới chọn lui cả buổi, chọn ra câu ngu ngốc nhất.

      “Ngoan…” Diệp Thanh Dương muốn đưa tay lên vuốt mái tóc dài của , nhưng lại phát xương sườn trước ngực đau đến chịu nổi.

      Diệp Oanh Khê nghe được tiếng hít hơi vào của , biết là đau, vội vàng đưa tay đè lại cánh tay của , gần như van xin : “Chú nên cử động, được…”

      “Ừ, sao, chú đau.” Diệp Thanh Dương miễn cưỡng nặn ra nụ cười. Thấy mắt đỏ hoe, lại hỏi: “Sao mắt sưng thành thế này rồi? khóc à?”

      “Vâng.”

      “Khóc cái gì… chú sao.” Diệp Thanh Dương vẫn cười.

      “Chú có thể cho cháu biết hôm qua xảy ra chuyện gì ? Vì sao chú lại trúng đạn?”

      “Oanh Khê, đây là chuyện của người lớn, cháu cần lo lắng.” Diệp Thanh Dương muốn kể lại những chuyện máu me này cho nghe, lại càng muốn cho biết mình gặp người kia, “Cảm thấy chán cháu về trước , cần phải trở về trụ sở, về thẳng nhà bà Nội. Ngày mai cháu còn phải học nữa.”

      Diệp Oanh Khê trả lời trực tiếp với , đến khi nghe câu trả lời nhìn qua thấp giọng : “Cháu vừa mới gặp… mẹ cháu rồi.”

      Như dự liệu của , phản ứng của Diệp Thanh Dương rất kịch liệt, bất chấp người bị thương, chống giường muốn ngồi dậy ngay lập tức, giọng lo lắng bất an: “Oanh Khê, chú phải cố ý muốn gạt cháu. Chú chỉ sợ…”

      Diệp Oanh Khê cúi thấp đầu chờ tiếp, nhưng đột nhiên lại ngừng lại, thanh trở nên có chút suy sụp, thậm chí thở dài nhõm: “Bỏ , năm đó chú từng hứa với cháu, bây giờ cháu muốn theo ai chính là quyền của cháu, cháu tự mình quyết định .”

      Diệp Oanh Khê ngẩng đầu nhìn cái, há miệng thở dốc, nhìn nằm giường bệnh, tay khoát lên che mắt, bộ dạng có chút mệt mỏi. Đột nhiên nhớ tới dáng vẻ bụm mặt bật khóc của Tô Uyển hành lang, rồi nghĩ tới hình ảnh cây hồ dương chết trong sa mạc, tất cả đều lộ ra thê lương thể nên lời.

      “Chú…”

      “Hả?”

      “Phải làm sao đây? Hình như cháu làm sai rồi.”

      “Chuyện gì?”

      “Cháu khiến bà ấy tức đến khóc. Cháu rất nhiều lời gây tổn thương người ta. Cháu còn muốn bà ấy tới tìm cháu nữa.”

      Diệp Thanh Dương dời cánh tay, mở mắt ra, cử chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm, mắt hề nháy. Diệp Oanh Khê ít khi nhìn thấy bộ dạng này của , đột nhiên nở nụ cười, trèo lên giường, tựa đầu vào vai , ôm cổ , : “Cháu muốn rời khỏi chú. Cháu rời xa chú.”

      Cổ họng Diệp Thanh Dương nghẹn lại, ra lời, chỉ dùng gò má chà chà lên đầu , thở ra hơi. Diệp Oanh Khê ôm nằm lát như thế chìm vào giấc ngủ. Lúc tỉnh lại Diệp Thanh Dương dựa vào đầu giường, dụi dụi mắt chuẩn bị ngồi dậy vươn tay ra kéo chăn đè lại. vừa mới bị thương, sức lực còn chưa hồi phục, đè lại nổi. lồm cồm ngồi dậy, thấy Tô Uyển ngồi ghế sa lon đối diện.

      “Tại sao bà lại tới nữa?” Oanh Khê xong, cũng thèm nhìn ta, lập tức vào toilet bên cạnh.

      Tô Uyển thấy xuống giường, khẩn trương đứng dậy theo. Diệp Thanh Dương thở dài, bất đắc dĩ : “Chị cũng nhìn thấy, phải là tôi cho phép, là con bé chịu… Chị yên tâm, tôi nhất định chăm sóc tốt cho con bé.”

      “Tôi hiểu, nó vẫn còn hận tôi.” Mắt Tô Uyển lại ửng hồng, “Vừa rồi tôi những chuyện kia, cậu vẫn là… nên cho nó biết… Chuyện trở thành như thế này rồi, tôi cũng nên vui vẻ chút, việc tốt hơn so với tưởng tượng của tôi. Còn có chuyện tối hôm qua, xin lỗi, tôi biết các người chấp hành nhiệm vụ. Tôi thấy cậu mặc thường phục, tưởng rằng cậu đến đó chơi mà thôi.”

      sao, nghề nghiệp của chúng tôi lúc nào cũng nguy hiểm như vậy.” Diệp Thanh Dương cười lễ phép, sau đó cao giọng kêu lên: “Oanh Khê, ra đây chút.”

      Tuy rằng quá tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn ra. Diệp Thanh Dương bắt đưa Tô Uyển ra ngoài. đưa mắt liếc nhìn vẻ mặt mong đợi của người kia, trong lòng mềm nhũn, nhận lời nghe theo. Lúc này Tô Uyển mới lộ ra nụ cười.

      Hai người ai với ai lời nào. Trong bệnh viện yên tĩnh, tiếng giày cao gót của Tô Uyển nghe rất vang dội. Trong lòng của Oanh Khê bị thanh này quấy rầy đến rối thành nùi. Tô Uyển dè dặt thận trọng nhìn vẻ mặt của , lúc đợi thang máy tới, mới do dự mở miệng : “Oanh Khê, mẹ hi vọng con sống vui vẻ. Con quyết định theo Diệp Thanh Dương cứ vậy .”

      Diệp Oanh Khê ngẩng đầu lên, vành mắt ửng đỏ: ‘Cám ơn!”

      “Con là con của mẹ, cần gì phải cám ơn… Oanh Khê, gọi tiếng ‘Mẹ’ có được ? Từ ngày con ra đời cho đến giờ, cho tới bây giờ, mẹ vẫn chưa nghe được tiếng gọi của con.” Rốt cuộc Tô Uyển cũng lấy hết dũng khí, nắm chặt cánh tay của . Bàn tay thiếu nữ mảnh khảnh ẩm ướt mồ hôi trong tay của ta, nhớp nháp, dễ chịu.

      Chân trái của Oanh Khê cọ xát chỗ, từ đầu tới cuối thốt ra miệng. Thất vọng từ từ lên trong mắt của Tô Uyển. ta cũng muốn miễn cưỡng, buông ra, vào thang máy. Mãi đến khi cửa tháng máy vừa khép lại, giọng yếu ớt như muỗi kêu mới truyền đến: “Mẹ…”
      Last edited by a moderator: 16/2/16
      thuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      ☆ 22 Dung túng


      Lúc Oanh Khê khóc sụt sùi trở lại phòng bệnh, Diệp Thanh Dương nhỏm người dậy với tay lấy tờ báo tủ đầu giường. Nàng đẩy cửa chạy nhanh vào, đưa tờ báo tận tay của . Diệp Thanh Dương nghiêng đầu nhìn cặp mắt đỏ bừng của , đặt tờ báo xuống gói, kéo người lại ngồi xuống bên giường.

      “Oanh Khê, cháu cần lo nghĩ đến cảm giác của chú. Nếu cháu muốn theo mẹ, chú cũng trách cháu.” Diệp Thanh Dương nhìn cuối đầu , tăng chút sức bóp bóp bàn tay của .

      “Cháu vẫn muốn theo chú.” Diệp Oanh Khê điều chỉnh sắc mặt lại, ngẩng đầu phô trương nụ cười tươi tắn nhất, “Chú à, trưa nay chú muốn ăn cái gì? Cháu hơi đói bụng rồi.”

      “Vừa rồi bà Nội gọi điện thoại tới, bà lát nữa có người nhà mang cơm đến, đợi chút nhé…” Diệp Thanh Dương biết muốn nghĩ đến vấn đề này nữa, dù sao bé vẫn còn , gặp kiện như thế, đương nhiên cần có chút thời gian thích ứng. cảm thấy bớt căng thẳng, cầm tờ báo lên rồi , “Ăn sáng chưa?”

      “Dạ rồi. Bà Nội đưa tới.” Diệp Oanh Khê nhớ tới phần ăn chỉ mới vừa ăn nửa, khỏi đỏ mặt, chột dạ nhìn lung tung trong phòng, dám nhìn . Diệp Thanh Dương cầm tờ báo lên đọc phần bản tin quân , vỗ vỗ lưng , dặn dò:

      mở TV, chú muốn xem tin tức quân lát… Buổi sáng uống sửa đậu nành”

      Diệp Oanh Khê cầm điều khiển TV trong tay có chút căng thẳng, gò má đỏ bừng đến mức có thể rỉ máu. ɖi€ɳɖànLêQuɣĐ©Ω ấp úng hồi lâu, tìm để tài khác để đánh lạc hướng, chỉ đành nhắm mắt ‘Dạ’ tiếng. Trả lời xong lại lo sợ lại hỏi tiếp. Xem ra, dũng khí là chính do người ép bức mà ra. Lúc nãy dựa vào cảm xúc mãnh liệt là sinh ra ý tưởng như thế. Sau khi hôn xong lại sợ hãi dám đối mặt.

      “Thế nào mà chú vẫn còn cảm giác có mùi vị sữa đậu nành.” Diệp Oanh Khê cũng ra nghe cái gì khác thường vì những lời này.

      “Hả?” nhóc nhìn có chút luống cuống.

      “Sáng nay… Lúc chú chưa thức dậy… ừm, chú có uống sữa đậu nành ?” Diệp Thanh Dương tiếp nhận điều khiển TV, giống như vô ý hỏi, “Lúc tỉnh lại cảm giác trong cổ có mùi vị sữa đậu nành, đôi môi đều cảm thấy ngọt ngọt.”

      Trong lòng Diệp Oanh Khê vui mừng, nhưng niềm vui nho vừa qua lại cảm thấy có chút mất mát, ra cảm giác được. Hành động vất vả như vậy, bây giờ lại trở lại bản thân nhút nhát ban đầu, còn đủ hơi sức để tiếp. Dư quang trong khóe mắt của Diệp Thanh Dương nhìn lúc, làm bộ giống như có việc gì xảy ra, xem TV.

      Làm sao có thể có cảm giác? xuất thân là bộ đội đặc chủng, thần kinh nhạy cảm, hàng năm tiếp xúc với đủ loại cảm giác bên ngoài. Đôi môi mềm mại ngọt ngào có chút ươn ướt của đè xuống môi mình làm sao có thể có cảm giác? Huống chi lúc từ từ nghiêng người xuống là tỉnh lại. Chỉ là cơ thể run rẩy của đè người , khiến lòng căng thẳng, biết nên làm cái gì bây giờ, đành phải giả bộ ngủ thôi.

      Sau đó, khi đầu lưỡi linh hoạt của bắt đầu tách đôi môi có chút khô ráo của ra, trong nháy mắt, nhịp tim của đập rối loạn. Lúng túng? Tức giận? Hình như cả hai đều có, lại giống như là . Chua ngọt trong lòng lẫn lộn với cơn thịnh nộ tên, rất khó chịu, nhưng lại hề có bất kỳ phản ứng nào.

      Nhớ tới những lời giỡn chơi của Trần An Bác trước kia, lại bắt đầu cau mày, có phải mình có hành động gì quá đáng khiến Oanh Khê suy nghĩ nhiều hả?

      **Lời người chỉnh ngữ: cũng vì câu này của mà mình thấy ‘creepy’ thương chị. ra lâu nay hề có ý tưởng ‘bậy bạ’ với chị ^o^. Hèn gì 30t đầu rồi mà còn chưa có bạn ^o^…

      Bên này hai người ăn cơm do người trong nhà đưa tới, bên kia Trần An Bác đường đến bệnh viện. Sáng nay nghe bệnh viện báo tin người tỉnh, lòng nóng như lửa đốt, hận thể mọc thêm đôi cánh mà bay tới. Sau khi chống đỡ vòng huấn luyện, mới xin phép chạy tới.

      “Chà, cuộc sống như thế này mới là sung sướng nè.” Vừa mới vào cửa, Trần An Bác lớn tiếng kêu to.

      “Chú thể văn minh chút được à?” Diệp Oanh Khê cắn trái táo liếc nhìn , “Nơi này là bệnh viện, cấm ồn ào náo động.”

      “Ơ hay, bây giờ còn đả kích tới tinh thần của chú nữa? Còn nhớ buổi sáng bị dọa như thế nào ?” Trần An Bác chút khách sáo, lấy trái lê trong giỏ trái cây ra, cắn miếng, nước mật ứa ra. Diệp Oanh Khê nhìn bộ dạng hả hê của cảm thấy vô cùng bực mình. Mới vừa ăn cơm trưa xong, buổi chiều lại phải thu dọn chút rồi trở về, ngày mai còn phải học, cho nên tiếng với Diệp Thanh Dương rồi ra về.

      Diệp Oanh Khê vừa mới bước ra ngoài, Trần An Bác tìm tư thế thoải mái nhất, chiếm cứ nguyên cả ghế sofa, dạng tay dạng chân nằm ngang đó. Hai chân bắt chéo gác bàn trà, híp mắt : “Rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì? …”

      “Lúc cứu Thiếu tá Hứa ra, chạy được lúc thấy có đám người chạy vào nội thành, người còn mang theo súng, thể làm gì khác hơn là bắt người. Đáng lẽ lúc cứu người mặc ngụy trang, sau khi tới nội thành phải đổi sang thường phục. Ai mà ngờ gặp được Tô Uyển ở cửa khách sạn, ta kêu tôi tiếng, đám người trước mặt kia liền phản ứng, quay đầu bắt ta theo.”

      “Vì muốn cứu Tô Uyển mà vào khách sạn?” Trần An Bác kinh ngạc giật bắn người lên, “Theo tôi biết được, ạnh cần thiết phải vào, chuyên gia đàm phán sớm được an bài. Huống chi… súng bắn tỉa vào vị trí.”

      “Nhưng tôi muốn Oanh Khê trách tôi.” Diệp Thanh Dương hơi ngẩng đầu lên, đưa tay sờ sờ vành môi vừa bị hôn qua, nhìn ra cửa bệnh viện, sắc mặt phức tạp. Ở bên cạnh, Trần An Bác quan sát hồi lâu mà giải thích được ánh sáng vừa lóe lên rồi biến mất trong mắt của là có ý nghĩa gì.

      “Cho nên, vì Oanh Khê, cam tâm tình nguyện, đánh năm cho tới lúc bị thương?”

      “Cũng hẳn như vậy.” Diệp Thanh Dương thu hồi ánh mắt, dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, “Lúc tôi vào Tô Uyển bị bọn họ khống chế, nếu nổ súng tôi nhất định bị tổn thương, nhưng Tô Uyển nhất định mất mạng. cây súng trong tay, đối diện với năm người, nếu tôi tùy tiện bắn người nào trong bọn họ có lẽ Tô Uyển trở thành bia đỡ đạn cho những người khác. Cho nên tôi đành dùng cách ngu nhất, nộp vũ khí, cố gắng đoạt lại Tô Uyển, bảo toàn tánh mạng cho ta rồi mới tính sau.”

      “Diệp Thanh Dương, mẹ kiếp chả có mắt nhìn!” Trần An Bác nổi giận đứng dậy, “Với bản lĩnh của có vũ khí trong tay cũng bị thảm đến mức như vậy! Bởi vì xuất nửa chừng của Tô Uyển mới xảy ra tình huống như thế này phải ?”

      “Ừ. . . . . ." Diệp Thanh Dương thèm ngước mắt lên, giọng bình tĩnh giống như kể chuyện xưa của người khác, liên quan tới mình, “Hình như chưa từng gặp những chuyện như thế này hù dọa, cả người ta cứng đờ, tôi chỉ có thể vừa che chở vừa nghĩ cách làm sao thoát ra khỏi khách sạn. Ra được bên ngoài mọi chuyện rất dễ đối phó.”

      “Diệp Thanh Dương, lính đặc chủng cũng là người, phải là thần vô địch, tự tin như vậy à? đáng đời phải nằm trong này bây giờ! nghĩ mình thân đồng da sắt hả? viên đạn là lỗ hỏng, chừng còn tưởng có lỗ nào. Con bà nó, vì Diệp Oanh Khê mà chả thèm quan tâm tới chuyện gì, mất cả lí trí và bình tĩnh rồi à? Ông đây xấu hổ dùm ! vậy mà nghĩ tới tối phương là loại người gì sao?!” Trần An Bác tức giận vung tay, thiếu chút nữa là hất ngã cái ly bàn trà.

      Diệp Thanh Dương gì, trong phòng chỉ toàn thanh tức giận của Trần An Bác. lát sau, mới mở mắt ra hỏi: “Cậu xem, có phải tôi đối với Oanh Khê quá tốt hay ?”

      “Bây giờ mới biết à?” Trần An Bác tức giận liếc mắt, “Có lúc tôi hiểu, làm sao có thể cưng chiều nhóc kia đến mức độ này? đối xử tốt với nhóc cũng được , ai với , đối với con bé tốt cỡ nào à? Ngậm trong miệng sợ tan, cầm hòn ngọc quý tay cũng sánh bằng cách nuông chiều này. Đoán chắc về sau vợ nhìn thấy cũng nổi lửa ghen đấy!”

      Diệp Thanh Dương ngẫm nghĩ lát, xác định được hỏi tiếp: “Tôi dùng sai phương pháp rồi sao?”

      sai! Chính là đối xử với con bé rất khác người. , bây giờ nó bao lớn rồi? và con bé lại cùng chung huyết thống, cho tới giờ mà hai người vẫn ngủ chung với nhau, chuyện này mà đồn ra ngoài thành thế nào đây?”

      “Cho nên cậu mới coi chuyện này cho Trần Đạp Tuyết biết? Diệp Thanh Dương trừng mắt nhìn cậu ta.

      Trần An Bác nghĩ tới có thể Trần Đạp Tuyết lại tìm Diệp Oanh Khê gây rồi, vội vàng cười xòa : “Làm sao tôi có thể ra những lời này? Tôi là người đứng đắn vậy sao?”

      “Này, cậu xem tôi có nên suy nghĩ đứng đắn tìm người kết hôn hả?” Diệp Thanh Dương lại hỏi.

      thể nào, người trúng năm viên đạn nên đầu óc suy nghĩ thông suốt rồi chăng?” Trần An Bác gật đầu liên tục, “Tôi nghe Trần An Uyên , cấp ban lệnh xuống, lần này nhất định được thăng cấp. Tôi nghĩ được, dầu gì cũng là hàng ngũ sĩ quan, dù thế nào cũng nên độc thân mãi được.”

      “Tôi lo lắng Oanh Khê …” Diệp Thanh Dương vuốt vuốt sống mũi, nhớ tới nụ hôn thành thục trước đó, nửa chừng lại ngừng lại, “Thôi, cậu nhờ Tần Manh để ý chút dùm tôi, có người thích hợp hẹn ra ngoài xem mắt.”

      “Được mà! Chỉ dựa vào bối cảnh gia đình nhà , chừng xông ra đống thiếu nữ xinh đẹp lộng lẫy đấy.” Trần An Bác cười hắc hắc, ra ngoài gọi điện thoại cho bà xã mình.

      Diệp Thanh Dương mệt mỏi ngồi dựa ở đó, sau đó lại đưa tay lên xoa xoa môi của mình. Lúc trước bởi vì lo sợ bé nhạy cảm suy nghĩ nhiều, vẫn đè ép ý định lập gia đình. Hành động hôm nay của khiến vô cùng ngạc nhiên, lại có chút trơ trẽn. phải thấy trơ trẽn mà chính là bản thân mình. Lúc bé hôn , lại hề sinh ra ý niệm đẩy bé ra.

      cho rằng đó là bởi vì thói quen nuông chiều bé lâu ngày. Những lời của Trần An Bác lại khiến càng ngày càng phân , đây có phải là dung túng của bản thân hay . Quả , bé cũng lớn rồi, hình thức hai người chung đụng với nhau đúng lắm. có thể quan tâm, nhưng lại thể. Cho nên, bây giờ kết hôn là tốt nhất, ít ra cắt đứt ý tưởng trong đầu của bé, cũng như có thể bắt đứt loại khát vọng nào đó sâu trong lòng mình.

      Trong trường học, Diệp Thanh Dương như ngồi bàn chông, mỗi ngày đều trông đợi đến lúc bệnh viện. Nhưng Diệp Thanh Dương càng ngày càng kỳ lạ, mặt mày trầm lặng, chưa hết hai câu đuổi về. Bất đắc dĩ lắm mới giảm bớt số lần bệnh viện thăm . Cho đến ngày kia, tan học, mẹ Diệp hớn hở với mẹ của Diệp Tử chuyện Diệp Thanh Dương muốn hẹn hò, mới giống như chú gấu con bị rút hết gân cốt, ngã ngồi mặt đất.
      Last edited: 16/2/16
      thuytdhtt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :