1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhiệm vụ nuôi dưỡng đặc biệt - Bát Trà Hương (Quân Nhân Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆14 Cảm động

      Sau bữa cơm tối, Trần An Bác đùa giỡn trong phòng khách với Tiểu Oanh Khê. Nhắc tới cũng kỳ quái, trước mặt Trần Đạp Tuyết, Trần An Bác thích trêu chọc cho bé vui vẻ. Nhưng biết vì sao, Diệp Oanh Khê và cậu ta luôn luôn hợp nhau. Hai người chưa được mấy câu bắt đầu mắt to trừng mắt .

      Diệp Thanh Dương rửa bát đũa trong phòng bếp, nghe bên ngoài phòng khách thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa, thỉnh thoảng truyền đến tiếng rống giận dữ. chợt nhớ tới vết sẹo kia trong lòng bàn tay của Tiểu Oanh Khê, hề biết sắc mặt mình lạnh xuống, chân mày nhíu chặt, xem ra phải tìm cơ hội khiến Trần An Bác ‘nợ cháu chú trả’ thôi.

      Trước khi Trần An Bác cao giọng gọi Diệp Thanh Dương: “Tối nay có thổi kèn ?”

      thổi.” Diệp Thanh Dương vừa cởi tạp dề vừa ra ngoài, , “Tối nay tôi ở lại với Oanh Khê, để cho bọn họ ngủ ngon giấc . E rằng ngày mai phải gia tăng mức độ huấn luyện rồi.”

      “Vậy được, tôi cũng trở về ngủ giấc ngon.” Trần An Bác duỗi lưng cái, khẽ đẩy đẩy đầu của Diệp Oanh Khê, “Tiểu Khê Thủy, hôm nay nhờ vào hào quang của cháu. Về sau có việc gì trở về chơi thường xuyên chút. Nghỉ ngơi đêm, có cả đám người mang ơn của cháu đấy!”

      Diệp Thanh Dương trừng mắt hung dữ nhìn bàn tay của Trần An Bác. Lúc này người kia mới ý thức được bạo này nhằm vào cậu ta, ngượng ngùng thu tay lại: “Tôi trước đây.”

      Diệp Thanh Dương gật đầu, đứng dậy vào phòng ngủ tìm thuốc nước: “Lại đây, xoa thêm chút thuốc nước, chơi chút rồi ngủ.”

      “Dạ.” Đối với Diệp Thanh Dương, Diệp Oanh Khê chính là gì nghe nấy.

      Diệp Thanh Dương rót cho Diệp Oanh Khê ly sữa tươi, nhìn bé ôm ly thủy tinh uống ừng ực, sờ sờ đầu bé, đứng dậy vào phòng tắm. Đến khi khoan khoái nhàng trở ra phòng ngủ Tiểu Oanh Khê ngồi sẳn giường, ngặm tay mút.

      Đối với thói quen mút tay của bé, đau đầu, nhưng lại có cách nào, chỉ có thể hết lần này đến lần khác, ᶁiễɳðàɳl€qu¥đƟn ngại phiền toái mà giảng dạy: “ phải chú được mút tay hay sao? Cẩn thận chứ thôi nuốt thuốc vào miệng bây giờ… Đánh răng rửa mặt chưa?”

      “Dạ chưa.” bé cười híp mắt, đương nhiên phải trả lời.

      “Cháu đó…” Diệp Thanh Dương thở dài hơi, tiến lên ôm người vào trong toilet, đưa bàn chải đánh răng bôi sẳn kem cho bé, pha chút nước nóng vào trong bổn rửa mặt, thả khăn lông vào trong nước, lúc này mới trở lại phòng ngủ. mới vừa nằm lên giường bao lâu nhóc kéo lê đôi dép ‘lạch cạch lạch cạch’ trở lại.

      “Cháu rửa mặt xong rồi.” xong câu này, đợi Diệp Thanh Dương lên tiếng, giống như con mèo linh hoạt, nhảy phóc lên giường, chui vào trong chăn, đưa tay ôm cánh tay Diệp Thanh Dương, khoát lên người . Diệp Thanh Dương bị động tác của bé chọc cười, vuốt vuốt tóc bé hỏi:

      “Buồn ngủ chưa?”

      “Chưa…” Diệp Oanh Khê lắc đầu, “Chú ơi, mình chuyện chút . lâu rồi chúng ta chưa chuyện.”

      “Được…” Diệp Thanh Dương nghiêng người tắt đèn tường, nằm xuống, ôm bé mèo lười vào ngực, “Oanh Khê muốn gì đây?”

      “Chú ơi, cháu cảm thấy rất kỳ quái.”

      “Hả?”

      “Trước kia bác trai đối với cháu cũng tốt lắm, nhưng ở chung với chú mấy ngày rồi, cháu lại cảm giác cháu thích chú hơn thích bác trai nhiều. Mấy ngày nay, cháu cũng nhớ bác trai, nhưng lại nghĩ tới cháu lại nhớ chú nhiều đến thế. Hơn nữa, trước kia lúc ở chung với bác trai, cháu vẫn muốn cha mẹ, sau đó rất sợ hãi, có phải bọn họ cần cháu nữa ? Bây giờ, cháu lại nghĩ tới cha mẹ, ưm, đúng, có lúc vẫn nghĩ tới, nhưng mỗi lần nghĩ tới lại bắt đầu nhớ tới chú, rồi sợ nữa.” Lúc Diệp Oanh Khê những lời này, bé cố gắng nâng đầu lên, hai mắt mở to nhìn vào mắt Diệp Thanh Dương.

      nên lộn xộn, mệt à?” Diệp Thanh Dương đè đầu an phận của bé xuống, “ sợ bởi vì Oanh Khê của chúng ta trưởng thành. Về sau có lẽ lúc Oanh Khê lớn lên, cần chú ở bên cạnh nữa, như vậy chú hi vọng Oanh Khê có đầy đủ dũng khí đối mặt với thực tế. Oanh Khê nhất định phải kiên cường hết cuộc đời này, cho dù phía trước có nhiều hung hiểm, đều phải kiên cường vượt qua. Như vậy cháu mới là kiêu ngạo cả đời này của chú, vì chú dạy dỗ Oanh Khế tốt như vậy, kiên cường như vậy, giống cha của cháu như vậy. Đời này của chú còn tiếc nuối nữa rồi.”

      Diệp Oanh Khê nghe những lời của Diệp Thanh Dương từ từ vào trầm tư. vẫn còn , hiểu gì lắm những lời của , chỉ có thể dùng lối suy nghĩ của bản thân mà cân nhắc từng ly từng tí. Ngay lúc Diệp Thanh Dương tưởng rằng chìm vào giấc ngủ, bé lại vươn tay ra sờ lên cằm của , thân thể mềm yếu của bé dựa vào lồng ngực và cơ bụng rắn chắc , hai thân thể ăn khớp với nhau gần như là hoàn mỹ.

      có ngày cháu lớn đến nổi cần chú nữa…”

      “Hả?” Thân thể Diệp Thanh Dương cứng đờ, xác định, hỏi lại lần, “Oanh Khê cái gì?”

      có ngày cháu lớn đến nổi cần chú nữa…” Tiểu Oanh Khê lặp lại lẫn nữa cách nghiêm túc, “Chú cần rời xa cháu… Cháu muốn cả đời này được ở chung với chú, cháu thích chú.”

      Trong đêm, hai lần ‘thích’. Lần ‘thích’ đầu tiên khiến Diệp Thanh Dương rơi vào hoàn cảnh xấu hổ được tự nhiên. Hiệu quả của lần này thể kém hơn lần trước. bị câu ‘cháu thích chú’ của bé chấn động cả lồng ngực, tiếp theo sau đó, trái tim cũng đập loạn vài nhịp. Trong phút chốc, loại cảm giác ngọt ngào xông thẳng vào trái tim. có chút ảo não, móc móc mép giường, cảm giác mình giống như con chuột ăn vụng dầu vừng, vừa ngọt ngào, vừa phấn chấn.

      “Được, chú đồng ý với cháu.” Thần xui quỷ khiến, tự nhiên lại ra lời cam kết như vậy với bé.

      “Tốt quá!” Diệp Oanh Khê vòng tay qua người ôm chặt, ngáp, giọng có chút mông lung, “Cháu buồn ngủ quá, chú ơi, ngủ ngon.”

      “Ừ, ngủ ngon.’ Diệp Thanh Dương cúi đầu hôn lên trán bé, mở to mắt cười cười im lặng, rồi sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.

      Trong cuộc sống sau này, Chủ nhật mỗi tuần hay ngày nghỉ ở trường học, Diệp Oanh Khê đều trở về chỗ này, ngày thường học vẫn ở lại nhà họ Diệp. Mà Diệp Thanh Dương càng ngày lại càng bận rộn, có đôi khi Oanh Khê trở lại, chỉ có thể dỗ bé ngủ, sau đó nghiêng người nằm bên cạnh bé khoảng 1-2 tiếng đồng hồ. Vừa nghe tiếng còi thổi, phải lập tức đóng cửa sổ lại, để cho bé khỏi giật mình. Sau khi kiểm tra hết tất cả, mới vội vã xuống lầu, tập hợp huấn luyện.

      Trong đám người lúc trước tuyển vào, tới mười người được nhận vào đội huấn luyện đặc biệt. Bởi vì từng quen thuộc nửa tháng trước, người trong đội đặc huấn biết chiều sâu của họ tới tận đâu, sau khi trải qua đặc huấn bọn họ phải đối mặt với những gì. Mặc dù đây là loại nghề nghiệp có tính chất nguy hiểm rất cao, nhưng đối với tất cả quân nhân, thậm chí tất cả đàn ông, đây là vinh dự đáng được kiêu ngạo. Bởi vì đây chỉ là nhận thức năng lực ở khía cạnh nào đó, mà là tán đồng cao nhất về năng lực toàn diện của người.

      Sau khi đám người này được nhận vào đội đặc huấn, Diệp Thanh Dương cần huấn luyện bọn họ nữa. và Trần An Bác lập tức vùi đầu vào việc chuẩn bị trước khi diễn tập, mỗi ngày lăn lộn trong bùn cát, mệt mỏi lẫn mồ hôi đầy người. Chuyện thứ nhất làm mỗi ngày sao khi tập luyện chính là ngủ. Diệp Thanh Dương còn thời gian rảnh rỗi nấu cơm, ăn ở căn tin xong trở về nhà nghỉ ngơi. Chỉ khi Diệp Oanh Khê trở về, mới miễn cưỡng giữ vững tinh thần, loay hoay trong nhà bếp đợt.

      ngày, sau khi huấn luyện kết thúc, Diệp Thanh Dương chuẩn bị về nhà nấu cơm cho Tiểu Oanh Khê, vừa mới mở cửa ra thân thể bé của đứng mình trong phòng ăn, tạp dề to lớn cột sau eo ếch của trông có vẻ lôi thôi lếch thếch. Vừa nhìn thấy , bé lộ ra nụ cười ngây thơ thuần khiết: “Chú ơi, ăn cơm nhé!”

      Trong nháy mắt, đầu óc của Diệp Thanh Dương giống như thiếu khí ô-xy, cả người có chút choáng váng. Lúc còn , cha mẹ bận việc làm ăn, hàng năm thấy bóng dáng hai người đâu hết. Mỗi ngày tan học về nhà, ngoại trừ nụ cười gượng gạo của người giúp việc nghênh đón , còn lại chỉ là căn phòng vắng lạnh.

      từng tới nhà của người bạn học lấy sách, vừa vào cửa, mẹ của người đó nghiêng nửa người từ trong phòng bếp nhìn ra, cười : “Sắp có thức ăn rồi, để cặp sách xuống nghỉ ngơi lát, mẹ dọn đồ ăn lên gọi con.”

      Trong giây phút đó, mới phát bản thân luôn khao khát điều gì. vẫn luôn hi vọng, mỗi lần về nhà, trong nhà có người mang theo nụ cười thanh thoát, : “Thức ăn xong gọi con.”, chứ phải là bữa ăn phong phú dọn sẳn bàn cho mình hưởng dụng.

      cho rằng, cả đời này cũng sống trong hoàn cảnh lạnh lùng thanh tịch như thế. lại ngờ, có ngày, cũng có người, giống như nhiều năm trước đây, khi mới vừa vào cửa liền mĩm cười ngọt ngào : “Ăn cơm nhé.” Vào giờ phút này, hoàn cảnh này, Diệp Thanh Dương cảm thấy yết hầu như bị mắc nghẹn. đứng tại chỗ dám cử động, chỉ sợ nếu mình bước về phía trước bước, tất cả, tất cả đều tiêu tán.

      “Chú à, ăn cơm nhé!” Diệp Thanh Dương thấy vẫn nhúc nhích, lớn tiếng kêu lần nữa.

      “Ừ.” Diệp Thanh Dương phục hồi lại tinh thần, cởi giầy vào phòng, “Cháu học nấu cơm từ khi nào?”

      “Hì hì, hôm trước chú nấu cơm, cháu ở bên cạnh có nhìn thấy. Vừa rồi đói bụng, cháu dựa theo cách chú làm thường ngày, nấu thử.” Diệp Thanh Dương ngượng ngùng cười cười, vào phòng bếp lấy chén đũa ra đưa cho Diệp Thanh Dương.

      Diệp Thanh Dương nhìn đồ ăn bàn, hẹ rang xào thịt băm, cà chua xào trứng với canh tảo biển. nhìn thoáng qua thịt băm đen thùi lùi trỗn lẫn với rau hẹ, có cho thêm bột canh vào thịt băm ? Rau hẹ tắt lửa quá sớm rồi phải? Sau đó lại nhìn sang quả cà chua đen sẫm và hình như toàn là lòng trắng trứng gà, quậy đều trứng gà à? Còn tô canh ràng vẫn còn cát đá, chẳng lẽ chưa rửa tảo biển?

      “Chú à, cháu làm ngon hả?” Diệp Thanh Dương nhìn thấy ánh mắt đánh giá của có chút thất vọng.

      có, Oanh Khê rất ngoan, rất biệt chuyện… Nhưng mà, Oanh Khê còn , nấu cơm ngon, để chú làm lại lần nữa cho cháu, được ? Ăn xong làm bài tập ở nhà . Đêm nay chú còn phải huấn luyện.” Diệp Thanh Dương cổ vũ sờ sờ đầu .

      “Dạ.”

      Diệp Thanh Dương vào phòng bếp, rang xào đơn giản hai món đồ ăn mang ra, nhìn Oanh Khê ăn cơm xong, bảo bé trở về phòng làm bài tập, lúc này mới ngồi xuống, múc cho mình tô cơm to, dáng vẻ trông rất hưởng thụ, ăn hết những thức ăn bé vừa mới làm.

      Đêm nay, Diệp Thanh Dương cảm nhận được thõa mãn chưa từng có từ trước tới nay. Mãi đến nhiều năm sau này, vẫn khắc ghi sâu đậm mùi vị tối hôm nay. Chỉ là khi đó, vợ của luyện được tay tài nghệ nấu nướng tuyệt vời rồi.

      loại mùi vị, theo năm tháng chôn vùi, giống như loại rượu quý được cất giữ, càng lâu càng tuyệt hảo, loại mùi vị này lưu lại vết tích tình cảm thể kháng cự được. Về sau trong cuộc sống, Diệp Thanh Dương mới hiểu được, nó tên là ‘cảm động’.
      Last edited by a moderator: 19/12/15
      Huyền Vân thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆ 15 Giận hờn

      Từ sau đêm đó, Diệp Thanh Dương càng bận rộn, Diệp Oanh Khê cũng từ từ quen dần với thói quen tới lui giữa nơi trú quân và nhà họ Diệp. Cứ như vậy, thoáng cái qua vài năm. Trong thời gian này, Trần Đạp Tuyết cũng thường xuyên gây với , Diệp Oanh Khê cũng bắt đầu nghe theo lời dặn của Diệp Thanh Dương, khi bị khi dễ đánh trả nhường nhịn. Mấy năm trôi qua, con người cũng trưởng thành, Trần Đạp Tuyết trở nên điềm tĩnh ít.

      ngày trước khi Trần An Bác kết hôn, Diệp Thanh Dương cố tình đón nhóc trở lại bộ đội. Ở thành phố học nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Diệp Thanh Dương tự mình đến đón tan học. Diệp Oanh Khê vô cùng phấn khởi, vừa ra khỏi cổng trường, hề giữ hình tượng, bổ nhào về phía Diệp Thanh Dương.

      Diệp Thanh Dương có chút xấu hổ, nhìn thoáng qua nam sinh trước mặt mở to mắt trừng mình, cưng chiều vỗ vỗ sau lưng của Diệp Oanh Khê: “Được rồi, còn ra thể thống gì nữa? Cẩn thận kẻo bị bạn học chê cười…”

      sợ… sợ…” Diệp Oanh Khê vui mừng, biết xấu hổ, dụi dụi trong lòng Diệp Thanh Dương, ôm chặt cánh tay của Diệp Thanh Dương làm nũng, “Chú ơi, tại sao chú tới đón cháu vậy? ϸlԐϸqʮýϸđônϸ Cho tới bây giờ, chú chưa từng tới đón cháu… giờ, cháu vui muốn chết luôn, mặc kệ người ta nhìn thế nào!”

      mười lăm tuổi rồi, là thiếu nữ đấy, sao cứ đeo dính người thế?” Diệp Thanh Dương nghe xong những lời , vừa bực mình vừa buồn cười, bất đắc dĩ , “ lẽ tuổi giả à? Ngoan, đứng thẳng lên nào, chúng ta ngồi xe trở về.”

      “Về nhà bà Nội hả?” Lúc này Diệp Oanh Khê mới đứng thẳng ngay ngắn lại, khóe miệng cong lên, từ đầu tới cuối ánh mắt vẫn sáng rực.

      “Ừ, trước tiên phải tới nhà bà Nội ăn cơm tối. Sáng ngày mai theo chú trở về đồn trú quân.” Kéo nhóc ngồi vào trong xe, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của , do dự mãi, cuối cùng cũng nhịn được, đưa tay bóp bóp gò mắt trắng nõn của , “Ngày mai chú Trần cháu kết hôn, mang cháu về lãnh bao lì xì chứ.”

      Tám năm qua, biết có phải là vì để bù đắp năm đó ở bên cạnh Diệp Thanh Dương nhiều, mẹ Diệp rất tận tình và kiên nhẫn chăm sóc Diệp Oanh Khê. Diệp Oanh Khê ở nhà họ Diệp được nuôi dưỡng như thiên kim tiểu thư. So với bé gầy như que củi Diệp Thanh Dương dẫn về năm đó, nữ sinh xinh đẹp bây giờ thay đổi quá lớn.

      Diệp Thanh Dương vỗ về khuôn mặt có chút ửng hồng của , tám năm, mang bé này bên người tám năm rồi. Chứng kiến và góp phần trong trưởng thành của từng ngày từng tháng khiến tận đáy lòng của Diệp Thanh Dương ngay lúc này dâng trào niềm hạnh phúc khó tả. Niềm vui, nỗi buồn, lúc giận, lúc cười của đều tẩm vào mạch máu của , từ từ lưu chuyển khắp xương cốt, tạo nên cảm giác trí mạng quen thuộc.

      biết vì sao, hình như nhóc nghe được những lời của mấy vui vẻ, quay mặt sang bên kia nhìn ra ngoài cửa sổ, ưỡn thẳng lưng, hơi nhếch môi, thêm gì nữa.

      Đè nén cảm giác khó hiểu, duy trì im lặng suốt đường . Ngay cả tài xế quen với thói quen ríu rít thường ngày của Diệp Oanh Khê cũng nhìn trộm hai người vài lần từ kiếng chiếu hậu. Hai người vừa bước vào cửa, Bích Quy rung đùi đắc ý liền bổ nhào đến. Lúc này trong lòng Diệp Oanh Khê được vui, chỉ ngồi xổm xuống, vuốt ve bộ lông của nó vài cái rồi lên lầu.

      quen với đối đãi lạnh nhạt của nhóc, chú chó đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của Diệp Oanh Khê lên lầu, ư ử uất ức vài tiếng đáng thương. Khi thấy nhóc có chút phản ứng nào quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông vừa mới vào cửa với nhóc. Diệp Thanh Dương nhìn thấy biểu cảm vừa đau khổ vừa thù hằn của Bích Quy, chân mày nhíu lại, quát khẽ hai tiếng cách bất mãn. Lúc này Bích Quy mới quất đuôi hai lần, chạy về phía ổ nằm của mình.

      “Ngồi ở đây làm gì?” Mẹ Diệp trở vào nhà từ ngoài vừa hoa, nhìn thấy Diệp Thanh Dương đặt tay đầu gối, nửa người ngồi thẳng tắp ghế sofa, “Gọi Oanh Khê xuống ăn cơm. Tối nay cha con có xã giao, về ăn cơm.”

      “Dạ.”

      Diệp Thanh Dương gõ tượng trưng cửa phòng hai cài, xoay tay cầm, mở cửa vào. Diệp Oanh Khê nằm sấp bàn học, mở đèn phòng, chỉ có ánh sáng từ đèn bàn học phát ra. cửa sổ thủy tinh có trái cầu màu da cam chiếu tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Cơ thể bé của Diệp Oanh Khê chặn ngang ánh đèn. Dưới tia sáng, bóng lưng của trải dài mặt đất, ấm áp yên tĩnh nên lời.

      Diệp Thanh Dương nhớ tới đêm nào đó tám năm trước, vừa đón người trở về. Ở xe, bé chu miệng ngủ say sưa, bộ mặt thỏa mãn. Thoáng cái nhiều năm, bé năm đó biến thành người có bộ dạng xinh đẹp tươi mắt như thế này. Diệp Thanh Dương thở dài, đưa tay mở công tắc đèn, trong nháy mắt, gian phòng sáng trưng.

      “Oanh Khê, xuống dưới ăn cơm, lát nữa mới làm bài tập tiếp.”

      “Cháu muốn ăn cơm. Chú ăn với bà Nội .”

      Diệp Thanh Dương nhíu mày, thể xem xét nữa rồi. hiểu rốt cuộc giận lẩy cái gì. Lúc ở xe, lời gì nặng nề đâu. hiểu sao trong chớp mắt, trở mặt. Đột nhiên ý thức được vấn đề, càng ngày càng lớn, càng thể nhìn thấu tư tưởng và hành động của . sớm còn là bé đơn thuần ngây thơ của năm đó nữa. Từng hành động của đều có lối suy nghĩ của riêng mình, điều này khiến có loại cảm giác thể khống chế chưa từng có. Mà hết lần này tới lần khác, loại cảm giác này, cũng giống như nhạy cảm lúc ban đầu của , khiến nhức đầu.

      “Oanh Khê, rốt cuộc cháu giận cái gì?” Diệp Thanh Dương trầm tư hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định hỏi cho ra lẽ. Đối với chuyện suy đoán tâm tư con , thể làm được.

      Oanh Khê xoay người lại nhìn lát, cuối cùng cũng thèm lời, tắt đèn bàn, đứng dậy lướt qua người , xuống lầu ăn cơm. Diệp Thanh Dương nhìn bờ vai bé của , có chút buồn bực, hít sâu vào hơi, vào phòng nhìn chút bài tập của để bàn. Phía có đề bài, chỉ toàn là tên của , chữ viết xinh đẹp, sáu mẫu tự đơn giản kề cận thân mật bên nhau.

      bàn cơm, mẹ Diệp nghe xong mục địch trở về lần này của Diệp Thanh Dương, khỏi bắt đầu nhắc tới: “Trần An Bác chỉ lớn hơn con hai tuổi, phải ? Nó kết hôn rồi, chừng nào con mới dẫn bạn về cho mẹ xem đây hả?”

      “Mẹ, con vẫn còn trẻ mà.” Diệp Thanh Dương gắp mấy cọng rau xanh bỏ vào chén của Diệp Oanh Khê, rồi tiếp, “Chuyện này gấp được.”

      “Năm nay con 28 tuổi rồi. Tuổi này kết hôn là tốt nhất, hai năm sau còn sinh em bé.” Mẹ Diệp nhất quyết tha, khuyên bảo, “Mẹ biết tuổi trẻ tụi con thích kết hôn sớm, sợ sinh con, chuyện này sao, mang em bé tới cho mẹ… Con xem Oanh Khê , bây giờ càng lớn càng xinh đẹp, phải đây là vì mẹ…”

      “Bà Nội, cháu ăn no rồi, làm bài tập đây.” Diệp Oanh Khê cắt ngang lời mẹ Diệp, cúi đầu nhìn mấy cọng rau cải còn sót lại trong chén, .

      “Hôm nay mới ăn chút no rồi à?” Lúc này mẹ Diệp mới tạm ngưng dạy dỗ Diệp Thanh Dương, “ phải lâu nay vẫn ăn hai chén sao?”

      “Hôm nay ở trường học, cháu có ăn đồ ăn vặt với bạn học rồi ạ, đói bụng. Tuần này bài tập rất nhiều, cháu lên trước.”

      Đôi đũa trong tay Diệp Thanh Dương hề nhúc nhích, nhìn rau cải còn lại thừa lại trong chén của Diệp Oanh Khê, ngẩn người ra. Sau bữa cơm tối, mẹ Diệp ngồi ghế sofa gọt trái cây. Từ đầu tới cuối Diệp Thanh Dương xem TV cách bồn chồn, cuối cùng cũng nhịn được rồi hỏi: “Mẹ, sáng hôm nay lúc Oanh Khê ra cửa có gì bình thường ạ?”

      có. Mỗi ngày con bé ra cửa đều rất phấn khởi. Đứa bé này biết phiền não là gì, lúc nào cũng cười hề hề.” Mẹ Diệp cắt quả táo ra thành nhiều miếng , cắm nĩa lên , đưa cho , “Đem lên cho Oanh Khê, để nó nghỉ ngơi chút rồi làm tiếp. Đừng làm hư mắt.”

      “Dạ.”

      Diệp Thanh Dương đẩy cửa vào, đặt mâm trái cây lên bàn, vô cùng thân thiết vỗ vỗ vai Oanh Khê : “Ăn trái cây lạnh trước .”

      Diệp Oanh Khê đặt viết trong tay xuống, cầm nĩa có táo bỏ vào miệng, mặt có nụ cười, cả động tác gần như máy móc, mà ánh mắt cũng thèm liếc nhìn Diệp Thanh Dương, dù chỉ lần. Đối với thái độ lạnh nhạt này của , Diệp Thanh Dương rất khó chịu, trong lòng bắt đầu bốc hỏa, bàn tay nắm lại buông ra, lặp lại nhiều lần như thế, rồi mới thở ra hơi dài.

      “Bài tập cần gấp, ngày mai trở về chơi cho vui ngày, hôm sau làm tiếp cũng muộn.”

      “Cháu muốn trở về.”

      Đây là lần đầu tiên Diệp Oanh Khê cự tuyệt chuyện trở về đồn trú quân. Cơn giận giống như rượu cồn gặp phải cây đuốc, bùng nỗ. Cuối cùng thể nhịn được nữa, đột nhiên Diệp Thanh Dương lấy cây nĩa trong tay của , mặt mày đen thui : “Oanh Khê, chú muốn chuyện với cháu chút.”

      Diệp Oanh Khê cúi thấp đầu, môi cong lên lời nào, ngón tay cuốn vào vạt áo. Diệp Thanh Dương đè nén cơn giận, đóng cửa phòng lại, tới ngồi bên mép giường, nhìn lên vẻ mặt nhu thuận của Diệp Oanh Khê, trầm giọng : “Nếu cháu cảm thấy chú làm gì đó khiến cháu vui, cháu có thể ra. Cháu cứ buồn buồn như thế, tiếng nào, làm sao chú biết được trong lòng cháu nghĩ cái gì?”

      Diệp Thanh Dương đợi hai phút, Diệp Oanh Khê vẫn mím môi .

      “Oanh Khê, nhiều năm như vậy, cháu trưởng thành thay đổi ít. Càng ngày chú càng biết trong lòng cháu suy nghĩ cái gì.” Diệp Thanh Dương dừng lại chút, ánh mắt càng ngày càng đen lại, “Như vậy tốt.”

      Lúc này, Diệp Oanh Khê mới nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn cái, nhưng cũng tiếng nào, động tác tay vẫn thay đổi. kiên nhẫn của Diệp Thanh Dương hoàn toàn biến mất, đứng phắt lên, kéo Oanh Khê, bắt phải đối diện với mình. chưa từng nhìn thấy bộ dạng nổi giận của , có chút kinh ngạc ngẩng đầu, để rồi thu lại tất cả lửa giận của vào mắt, thiêu đốt trái tim co rút lại, nhịp đập đột nhiên tăng nhanh.

      “Cháu , rốt cuộc cháu giận chú cái gì?”

      giận gì à?

      Vừa nghe được tin Trần An Bác kết hôn, nhớ tới người đàn ông luôn mang theo nụ cười lưu manh, chuyện gì cũng sao kia, mới ý thức được bản thân mình và thế giới của bọn họ thể hòa hợp. Bọn họ là người trưởng thành, bọn họ từng trải nhiều năm mà lại biết chút giao thiệp nào. giờ bọn họ tới tuổi kết hôn, nhưng theo kịp con đường thần bí kia.

      tại Trần An Bác kết hôn, như vậy khi nào tới phiên đây? bao lâu nữa, có phải cũng tươi cười với , “Chú cũng muốn kết hôn” sao? Nếu có ngày đó, nghĩ, vì câu kia mà chết mất.
      Last edited: 19/12/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆ 16 Cháu cũng có thể

      "Diệp Oanh Khê, chú hỏi cháu đó!” Diệp Thanh Dương thấy bé nhìn mình ngẩn người, nhưng lại giống như nghe câu hỏi của mình, càng thêm tức giận. Trong chớp mắt, muốn đè lên giường, đánh trận, càng lớn lại càng biết nghe lời!

      “Hôm đó, bà Nội có với cháu, về sau chú có gia đình của mình, vợ của mình, như vậy cháu phải ngoan ngoãn nghe theo lời của thím ấy.” Diệp Oanh Khê bị bộ dạng phùng mang trợn mắt của Diệp Thanh Dương dọa sợ tới mức òa khóc, nước mắt nước mũi thay phiên chảy xuống. bé cũng buồn gạt , chỉ khóc sướt mướt, : “Nhưng cháu muốn! ràng chú là của mỗi mình cháu, tự nhiên lại có người tới giành chú, làm sao cháu có thể nghe lời?”

      “Oanh Khê, cháu còn , có số việc… chú thể tự mình khống chế được…” Diệp Thanh Dương biết từ tới lớn bé rất nhạy cảm, ngờ nhiều năm như vậy lại thay đổi chút nào.

      “Chú có thể!” Diệp Oanh Khê khóc tới mức mềm nhũn ra, nghiêng người gác đầu lên vai , thân thể run lên, “Ngày mai chú Trần kết hôn, cháu biết chú cũng phải kết hôn, nhưng cháu thích, cháu ghét, cháu muốn chú kết hôn!”

      “Chú chú phải kết hôn khi nào hả?” Diệp Thanh Dương có chút buồn cười, vỗ vỗ lưng của , lửa giận hạ xuống rất nhiều, kéo cánh tay mảnh mai của xuống, ôm người ngồi xuống bên mép giường, “Oanh Khê, chú biết nếu chú lập gia đình, đối với cháu mà rất khó tiếp nhận. Nhưng mà chú thể ở mình cả đời, phải ? Hơn nữa, chú cần người phụ chú chăm sóc ông bà Nội và cháu.”

      “Cháu có thể ở chung với chú cả đời. Cháu có thể giúp chú chăm sóc tốt cho ông bà Nội. Cháu cũng tự chăm sóc tốt cho bản thân.” Diệp Oanh Khê lau nước mắt, theo thói quen, chìa mu bàn tay ướt nhẹp ra trước mặt Diệp Thanh Dương.

      Diệp Thanh Dương nghiêng người với tay rút khăn giấy đầu tủ ra, lau cách tỉ mỉ lên mu bàn tay của , bất đắc dĩ thở dài: “Chuyện này giống nhau… Đáng lẽ chú phải ở nhà, tiếp nhận cai quản chuyện làm ăn, nhưng chú khư khư cố chấp muốn vào quân đội. Vì vậy người nhà trách cứ chú ít lần. Cho dù bây giờ chú cần quan tâm đến Diệp thị, nhưng trong tương lai, vợ của chú phải đảm đương trọng trách này. Huống chi về sau, chú cũng phải có con. Đương nhiên, Oanh Khê có thể vĩnh viễn ở lại bên người chú, nhưng có số việc, Oanh Khê cũng có khả năng.

      Cháu cũng có thể, cho dù là Diệp thị hay em bé, cháu cũng đều có thể vì chú mà làm được.

      Diệp Oanh Khê cắn chặt môi, thốt lên những suy nghĩ trong lòng. Đến khi Diệp Thanh Dương giúp lau sạch xong, nhìn nhíu chặt chân mày, mới hít vào hơi sâu, nắm chặt tay lại, lấy hết can đảm hỏi: “Vậy có nghĩa là chú cần phải lấy vợ gấp, đúng ?”

      gấp.” Diệp Thanh Dương thương vỗ vỗ đầu , “Được rồi, bây giờ hết giận chú rồi phải ? Về sau có chuyện gì phải ra, chú cũng phải thần tiên, làm sao biết được vì sao cháu lại vui? Ăn táo , nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai chúng ta phải về sớm.”

      “Dạ.” Diệp Thanh Dương nhận lấy dĩa trái cây và nĩa đưa tới, vừa hít mũi vừa ăn táo.

      “Lát nữa nhớ uống sữa trước khi ngủ.” Diệp Thanh Dương dặn dò đôi câu rồi mới ra ngoài.

      Cửa phòng vừa đóng lại, Diệp Oanh Khê liền để đồ trong tay xuống, quỳ mặt đất, với tay sờ soạng dưới gầm giường hơn nửa ngày mới kéo ra được hộp sắt. bé đứng thẳng lên, lấy cây viết từ bàn tới, rồi lại mở hộp ra, lấy quyển sổ , xé xuống trang giấy màu xanh dương, nằm sàn nhà, vẻ mặt gần như tôn sùng, viết xuống câu. Sau đó, bé thận trọng gấp đôi tờ giấy , bỏ vào trong hộp sắt.

      Năm mười lăm tuổi, Diệp Oanh Khê có nguyện vọng mới – học hành giỏi, trở thành vợ của Diệp Thanh Dương, giúp quản lý Diệp thị, sinh con cho .

      Rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Thanh Dương phải kêu Diệp Oanh Khê rời khỏi giường. đúng là hơn phân nửa thiếu nữ thời nay rất thích ngủ nướng, Oanh Khê cũng ngoại lệ. Diệp Thanh Dương gõ cửa bao lâu, nằm giường nướng bấy lâu, kề cà chịu nhúc nhích. Diệp Thanh Dương hết cách, đành phải tìm người giúp việc lấy chìa khóa. Lúc mở cửa vào, nhóc ngáy ò ò, chăn bị cuốn thành đoạn như đòn bánh tét, kẹp giữa hai chân . Váy ngủ bị cuốn lên nửa lưng, lộ ra quần lót có in hình thú . Lên chút thấy dây áo trượt xuống cánh tay, lộ ra đầu vai trắng noãn. Bộ ngực phát triển như như dưới áo ngủ mỏng manh. giờ nằm nghiêng, khiến nơi đó dồn về chỗ, tạo thành đường rảnh, tuy rằng lớn lắm, nhưng thể chú ý.

      Diệp Thanh Dương có chút xấu hổ nhìn thoáng qua bác quản gia, bảo bác chuẩn bị bữa sáng. Diệp Oanh Khê ngủ nhưng cảm giác được có người lật mình qua lại, có chút kiên nhẫn, hất tay người đó ra. Đương nhiên phản ứng của Diệp Thanh Dương nhanh hơn, chụp lấy cổ tay , dùng chút sức, nhóc liền hét lên tỉnh dậy.

      “Đau!” Oanh Khê ôm lấy cổ tay của mình, ngẩng đầu đối diện với cặp mắt cười của Diệp Thanh Dương.

      “Còn muốn ngủ nữa ?” Diệp Thanh Dương kéo dây áo bị trượt xuống của lên, “Tướng ngủ khó coi như vậy, có chỗ nào giống thiếu nữ đây!”

      có người quy định tướng ngủ của con là phải đẹp mắt.” Diệp Oanh Khê giọng thầm câu, muốn ngã xuống tiếp tục ngủ, nhưng lại bị người kia vượt lên trước bước, giữ chặt thân thể. có chút bất mãn, trợn mắt, “Còn sớm mà, chú ơi, cháu ngủ chút nữa thôi.”

      “Lập tức ăn sáng! Ngoan, đợi lát nữa lên xe ngủ tiếp” Diệp Thanh Dương vỗ khuôn mặt nhắn vẫn còn có chút mơ hồ, “Mau rửa mặt đánh răng, chú ở dưới chờ cháu. Nếu còn chậm trễ, chú đợi cháu đâu.”

      “Dạ.”

      Là vì trở về đồn trú, cho nên tiện để người lái xe đưa về, hai người ăn sáng xong đón chuyến xe sớm nhất. xe, Diệp Oanh Khê có chút phấn khởi, lôi kéo Diệp Thanh Dương hỏi thăm vợ mới của Trần An Bác. Trước kia Diệp Thanh Dương chỉ gặp qua vài lần, làm sao có thể trả lời vấn đề kỳ quặc này của . Mà cố chấp, nhất định phải hỏi cho bằng được. Cuối cùng bị hỏi đến nhức óc, trừng mắt, ấn đầu vào ngực mình, khiến dừng lại. Lúc này nhóc mới lấy lại được bình tĩnh.

      Hôn lễ của Trần An Bác cử hành lần ở quê nhà. Lúc đó, trong quân đội cũng cử ra hai đại biểu. Theo như phong tục còn phải tổ chức bữa tiệc đơn giản nữa. Vì vậy tối nay, hầu hết tất cả mọi người trong đội đều đến đông đủ. Có người nào lại nguyện ý bỏ qua cảnh tượng náo nhiệt này chứ?

      Diệp Oanh Khê đến phòng ăn trước, đôi mắt to tròn nhìn tới nhìn lui người dâu, cuối cùng cũng nén được tò mò, nhảy chồm tới, khoác tay thân mật với đối phương.

      Tần Manh nhìn cười rạng rỡ bên cạnh, ngây ngẩn cả người trong thời gian ngắn. Vừa đúng lúc Diệp Thanh Dương bước vào, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Tần Manh, nhíu mày thấp giọng nạt Diệp Oanh Khê tiếng: “Oanh Khê, sao lại biết lễ phép? Qua đây…”

      “Cháu trò chuyện cùng chị mà.” Diệp Oanh Khê nghe lời, lôi kéo Tần Manh ngồi xuống chiếc ghế gần đó.

      chuyện đàng hoàng, bằng chú Trần của cháu làm thịt cháu đấy!” ‘Chị? Diệp Thanh Dương nghe xong khỏi mĩm cười, nhóc kia càng ngày càng phá phách. Trần An Bác nghe được câu này nhất định tức chết mất.

      “Em quen biết với Diệp Thanh Dương à?” Tần Manh có chút khó hiểu, liếc mắt nhìn thoáng về phía Diệp Thanh Dương, sau đó quay đầu lại nhìn Diệp Oanh Khê cười hì hì, “Em là người nhà của ấy?”

      Diệp Oanh Khê suy nghĩ lát, che miệng len lén cười: “Cứ xem là vậy . Em là Diệp Oanh Khê của chú ấy.”

      “Em chính là Diệp Oanh Khê?” Tần Manh giật mình nhìn lại lần nữa, đánh giá nhóc này. Trần Đạp Tuyết Diệp Oanh Khê là người đáng ghét nhất thế giới này, nhưng bây giờ xem ra, lại rất đáng .

      “Đúng vậy. Nhất định là Trần An Bác xấu em với chị phải ?” Diệp Oanh Khê cách hung dữ, cũng chờ đối phương trả lời, rồi lại mĩm cười tươi rói, “Trước khi chị và Trần An Bác kết hôn, hai người làm cái gì vậy?”

      “Hẹn hò, gặp cha mẹ, phải cặp tình nhân nào cũng vậy hay sao?”

      “Vậy sau khi kết hôn, hai người có muốn sinh con liền ?” Diệp Oanh Khê vừa vừa đưa ngón trỏ vào miệng.

      “Diệp Oanh Khê, kéo tay ra!” Bên này Diệp Thanh Dương cau mày kêu lớn. Từ bé, bắt nhóc sửa đổi tật xấu này, nhưng đến bây giờ vẫn thay đổi được. thiếu nữ mười lăm tuổi mà vẫn còn mút tay, có khi cảm thấy mắc cỡ dùm .

      “Dạ, biết rồi.” Diệp Oanh Khê có chút ngượng ngùng lấy tay ra, mở túi xách tìm chiếc khăn giấy, lau lau ngón trỏ, vừa cười vừa giải thích với Tần Manh, “Hì hì, thói quen từ … Chị đừng mắc cở, cho em biết , khi nào hai người tính sinh em bé?”

      Tần Manh đỏ mặt lên, ngại ngùng nhìn bốn phía, cúi đầu giọng trả lời: “ ấy sau khi kết hôn sinh con.”

      “Nhanh như vậy?!” Dựa theo hiểu biết của Diệp Oanh Khê, quan hệ giữa Diệp Thanh Dương và Trần An Bác rất thân thiết, tuổi tác lại xấp xỉ nhau. Trần An Bác mà có con ngày Diệp Thanh Dương kết hôn cũng xa bao nhiêu. Nhưng nếu bọn họ kết hôn xong sinh con liền, còn vẫn còn học, có phải Diệp Thanh Dương thể đợi được nữa ?

      “Hả?”

      biết vì sao hai người gấp gáp thế?” Diệp Oanh Khê (tác giả để là Diệp Thanh Dương, nhưng mình nghĩ Diệp Oanh Khê mới đúng) chu miệng bỏ , để lại Tần Manh mặt mày ngớ ngẩn nhìn theo bóng lưng .

      Hôn lễ bắt đầu đúng 6 giờ chiều. Trong quân đội giống bên ngoài, tất cả mọi người đều là đàn ông rắn rỏi kiên cường, nhân vật tầm cỡ đổ máu nhiều hơn mồ hôi, đương nhiên để ý đến những lễ tiết này. Thời gian lăn lộn huấn luyện trường kỳ, đè nén lâu, vất vả lắm mới gặp chuyện này, đương nhiên mọi người rất phấn khởi, làm sao phải chơi cho tốt.

      đám người sớm đặt ra kế hoạch sau cùng rất hấp dẫn, mục đích là chuốc ngã chú rễ. Lúc này đây dứt bỏ những trói buộc thường ngày, hò hét liên tục, bắt Trần An Bác uống hết ly này tới ly khác. Tính tình Diệp Thanh Dương lạnh nhạt, từ trước đến nay thích tham gia náo nhiệt, bây giờ lại còn mang theo Diệp Oanh Khê bên người, cho nên cũng muốn quậy phá, chỉ ngồi ở bàn tiệc, ngừng gắp thức ăn cho nhóc.

      Diệp Oanh Khê thích thú nhìn khuôn mặt uống đến đỏ bừng của Trần An Bác, cười cười rồi kề tai với Diệp Thanh Dương: “Chú xem chú ấy kìa, qua được rồi, mặt heo biểu lộ quá ràng. chừng lúc này nghĩ làm sao để động phòng cho sớm đấy.”

      “Con nít nên chuyện lung tung.” Diệp Thanh Dương trừng phạt, vỗ cái lên đầu .

      Diệp Oanh Khê co rút người lại, sau đó cảm giác luồng nước ấm dưới thân trào ra.
      Last edited: 26/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      *** Mặc dù Trần An Bác lớn hơn Diệp Thanh Dương, nhưng chàng này vẫn xem Diệp Thanh Dương như cấp của mình nên mình vẫn để Trần Bác kêu Diệp Thanh Dương là , xưng tôi nhé.


      ☆ 17 Ý nghĩa

      Thân thể Diệp Oanh Khê cứng đờ, có chút ảo não nhìn mọi người huyên náo xung quanh. đám đàn ông chỉ có mình và Tần Manh là hai người con . Sau hồi cân nhắc, lôi kéo Diệp Thanh Dương: “Chú à, chú giúp cháu kêu dâu đến đây .”

      “Ăn đồ ăn của cháu , nên gây . Hôm nay là rất quan trọng của chú Trần cháu.” Diệp Thanh Dương cũng ngẩng đầu lên, cắn vào miệng thịt xào, cảm thấy mùi vị tệ, rồi gắp môt miếng bỏ vào chén của .

      Diệp Oanh Khê lại ngượng ngùng thể trắng ra, đành phải đè nén tức giận, bỏ thức ăn vào miệng. Có lẽ vừa rồi uống chút đồ lạnh, bụng bắt đầu đau lâm râm. bé cắn răng đè tay trái lên bụng, hi vọng độ ấm của lòng bàn tay có thể xoa dịu chút đau đớn. Quần lót ràng ướt, lo lắng dịch mông chút. Cũng may là thời tiết hôm nay mát mẻ, lại mặc quần jeans, còn là buổi tối, nên cũng dễ bị người khác phát .

      Ngồi hơn mười phút, bụng càng ngày càng đau, trán bắt đẩu rịn ra mồ hôi lạnh. Lưng đau đến mức thể ngồi thẳng lên được, đẩy đẩy Diệp Thanh Dương ngồi bên cạnh, nghiến răng rít ra được chữ: “Đau…”

      Diệp Thanh Dương quay đầu lại nhìn , khuôn mặt nhắn gần bằng bàn tay dưới đèn trắng bệch, mồ hôi trán ngừng chảy xuống, cơ thể bé bỏng khẽ cong lại, đặt cằm bàn. Nhìn bộ dạng yếu đuối khiến lòng run lên: “Oanh Khê, bị sao thế? Đau ở đâu? Ráng nhịn chút, chú lập tức đưa cháu phòng cấp cứu.”

      .” Diệp Oanh Khê lật đật kéo lại.

      “Đừng sợ, phòng cấp cứu trước , chú giúp cháu.” Diệp Thanh Dương lập tức đứng dậy, muốn ôm lên.

      có người nhìn về phía bên này, Diệp Oanh Khê vội vàng kéo cánh tay của xuống, ghé vào tai giọng : “Cái kia của cháu đến rồi, là.. đau bụng kinh, nghĩ cách về nhà trước .”

      Diệp Thanh Dương ngẩn người ra, lúng túng thôi, cố tình nhìn chung quanh, ngoài trừ dâu bị mọi người vây quanh còn phụ nữ nào khác. Nếu lôi kéo dâu sang bên này, biết người khác nghĩ như thế nào. biết có phải là vì ánh đèn, hay là lúc nãy uống hết hai ly, gương mặt đỏ lên, tay trái bóp bóp sóng mũi hai cái, ho khan vài tiếng, gọi Trần An Bác tới, ấp úng : “Con bé có chút thoải mái, tôi mang con bé về trước, cậu… lát nữa tôi trở lại…”

      “Tiểu Oanh Khê bị sao vậy?” Vốn là Trần An Bác muốn mượn cớ chế nhạo vài câu, nhưng nhìn nét mặt trắng bệch, mồ hôi ngừng chảy ra có chút lo lắng : “ sao, em mình cần phải khách sáo. mau dẫn con bé phòng cấp cứu kiểm tra . Bộ dạng nhóc này thảm thương… Ái chà, Tiểu Oanh Khê, còn tính tặng cháu bao lì xì lớn, là cháu bỏ lỡ cơ hội rồi.”

      “Được rồi, cậu đừng chọc con bé nữa. Con bé khỏe trong người, có lẽ phải về sớm chút.” Cũng là con , Tần Manh nhìn bộ dạng khom người ôm bụng của liền hiểu ngay thoải mái ở đâu. Chỉ là Trần An Bác uống hơi nhiều, lôi kéo Diệp Thanh Dương lải nhải chịu buông tay. nhìn mà cảm thấy đau đớn dùm cho Diệp Oanh Khê.

      Diệp Thanh Dương gật đầu chào hai người, đưa tay ra đỡ Diệp Oanh Khê nằm sấp bàn: “Có thể tự được ?”

      Toàn thân Diệp Oanh Khê nhức mỏi, Diệp Thanh Dương thấy tình trạng của nhìn vậy lại muốn ôm . Nhưng lại nắm chặt tay của , ý bảo cúi người xuống, làm theo, kề miệng sát tai thào: “ băng ghế … có… dấu.”

      Diệp Thanh Dương nghe xong hiểu , nhưng mà cần biết nhiều như vậy, cũng muốn để chịu đựng đến khi tiệc rượu kết thúc. trấn an sờ sờ đầu , giọng an ủi: “ sao, đừng lo, chú xử lý tốt. Chú mang cháu về, nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút, đừng nữa.”

      Làm sao Diệp Oanh Khê thể lo lắng? vẫn còn , da mặt lại mỏng. Trong quân đội toàn là trai tráng trẻ tuổi, nếu người nào nhìn thấy từ nay về sau làm sao dám gặp mặt người ta? Nhưng mà giọng ôn hòa của Diệp Thanh Dương vang lên bên tai, giống như lời hát ru con khiến cảm thấy yên bình. nắm chặt tay áo của , ỷ lại ngã vào lòng , khuôn mặt nhắn cạ cạ trước ngực , thở hắt hơi, nhắm nghiền mắt lại.

      Diệp Thanh Dương ôm lên, trong nháy mắt giẫm lên băng ghế ngồi, chà chà đế giày lên mặt ghế vài cái. Sau đó làm như trong lúc gấp rút, cẩn thẩn lật đổ chén canh gần đó lên mặt ghế. Bình thường, vì để dễ dàng chăm sóc việc ăn uống của Diệp Oanh Khê, tdt luôn ngồi bên phải của , mà cửa chính của căn tin lại ở bên trái của Diệp Oanh Khê. Tất cả mọi người đều cho rằng động tác lần này của là bởi vì vội vàng lo lắng, hốt ha hốt hoảng nên mới giẫm lên ghế của , ai để ý đến băng ghế bị nước canh đổ lên loang lỗ.

      Tần Manh nhìn theo hướng hai người rời , chớp mắt cái, rồi vẫn là quyết định đuổi theo, gọi Diệp Thanh Dương lại: “Trở về cầm nước nóng thoa bụng cho con bé chút. Nấu nước đường đỏ cho con bé uống, nghỉ ngơi hai ngày. Mấy ngày này nên ăn đồ cay đồ lạnh, đừng đụng nước lạnh.”

      “Ừ, cám ơn.” Giọng rất chân thành.

      có gì, đừng khách sáo.” Tần Manh cười cười, xoa xoa đầu Diệp Oanh Khê xong mới trở lại bên người Trần An Bác.

      Hôm nay mọi người trong đội quân được nghỉ phép, vào lúc này đường rất yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua khe lở lá cây, hắt lên mặt đất, tạo thành ánh đèn loang lỗ. Diệp Thanh Dương ôm Diệp Oanh Khê giẫm lên bóng trăng, bước chân vội vàng nhưng lại vô cùng ổn định. Diệp Oanh Khê núp trong lòng ngực ấm áp của , cảm nhận hơi thở dồn dập và lồng ngực lên xuống, hốc mắt hiểu sao tự nhiên ẩm ướt.

      “Tại sao khóc?” Xuyên qua ánh đèn đường mờ nhạt, Diệp Thanh Dương nhìn thấy giọt lệ long lanh trong suốt chảy xuống từ khóe mắt của , đau lòng thôi, “Còn đau lắm hả?”

      “Dạ.” Oanh Khê dụi mặt sâu hơn vào lòng ngực , cơ thể mềm mại dán chặt vào thân người nóng rực của , “Chú ơi, chú nhất định phải đợi cháu.”

      “Hả?” Diệp Thanh Dương hiểu nên cúi đầu nhìn bé.

      Diệp Oanh Khê nữa, nhắm nghiền mắt, nằm trong khuỷu tay của rơi lệ. được cảm giác trong lòng mình lúc này là cái gì, lo lắng, khổ sở, thậm chí bất lực, tất cả bổ nhào về phía . giống như người rơi vào dòng nước cuốn, ôm chặt cây cọc gỗ, cảm giác vui mừng vừa được cứu vớt còn chưa tận hưởng bắt đầu lo lắng cây cọc gỗ này bị lũ lụt cuốn bất cứ lúc nào.

      Cho tới bây giờ, vẫn tin mình là người được vận mệnh chiếu cố. Nhưng trong thời khắc này, mới ý thức được, ông trời ban cho cuộc sống trân quý mà phải dùng cả cuộc đời này để tạ ơn ân tình. còn quá , hiểu tình là cái gì, biết đời người ra sao, hiểu thế giới phức tạp như thế nào, nhưng biết Diệp Thanh Dương quan trọng với mình như thế nào. là toàn bộ cuộc sống của , cả đời thể dứt bỏ được.

      Diệp Thanh Dương đương nhiên biết tâm tình phức tạp của Diệp Oanh Khê. chỉ đơn giản cho rằng đau đớn kịch liệt tập kích thân thể yếu ớt của bé này. đau lòng! Bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay từ bị giày vò đến nổi tiều tụy chịu nổi. Nước mắt của , tiếng rên của như chiếc búa khổng lồ, nện thẳng vào trái tim . nhanh về nhà, ngay cả cửa cũng kịp đóng lại, đặt Oanh Khê lên giường, vén mái tóc đẫm mồ hôi của ra: “Phải làm nóng trước, chú lấy nước nóng cho cháu thoa bụng.”

      “Cháu phải rửa ráy trước …” Diệp Oanh Khê đỏ mặt kéo tay , ngượng ngùng lan tràn cơ thể, vượt hẳn cơn đau, “Còn phải thay quần áo và… quần lót.”

      “Ừ.” Diệp Thanh Dương cảm thấy lúng túng, dứt khoát đứng dậy vào phòng bếp, vừa vừa giải thích để che giấu bối rối của mình, “Tần Manh phải cho cháu uống nước đường đỏ, chú nấu đây.”

      Oanh Khê cúi người xuống, ôm bụng tới tủ quần áo, lấy ra quần lót mới, rồi lại móc hộp băng vệ sinh ở tầng cuối cùng trong tủ ra, lấy ra cái, sau đó lấy váy ngủ, lúc này mới vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa sạch , nhìn quần lót nhuộm ướt máu, cắn môi suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc vẫn là đỏ mặt, bỏ chung vào chậu quần áo, xả nước chuẩn bị tự mình giặt sạch.

      Vừa đúng lúc Diệp Thanh Dương bưng chén nước đường đỏ nóng hổi từ trong phòng bếp ra, lúc ngang qua phòng tắm, từ khe cửa khép hờ nhìn thấy chuẩn bị giặt quần áo, nhớ tới lời dặn của Tần Manh, vội vàng để chén nước xuống đẩy cửa vào: “ được đụng nước lạnh, nếu có thể đau hơn.”

      “Cháu đụng nước lạnh, cháu pha nước ấm mà.” Diệp Oanh Khê sợ nhìn thấy quần áo dính máu, có chút tự nhiên, đặt cả hai tay vào trong chậu quần áo, hi vọng có thể che lại tầm nhìn của .

      Diệp Thanh Dương nhíu mày, kéo tay ra, dời chậu nước , đặt ghế đẩu, vặn vòi nước nóng, rửa sạch tay , thúc thúc vai, đẩy trở về phòng ngủ. Diệp Oanh Khê vẫn còn tập trung vào đống quần áo trong phòng tắm, nằm giường vẫn còn kháng cự hai lần: “Dạ… Cháu… quần áo dơ…”

      “Nằm xuống đàng hoàng, nghe lời ! Uống nước đường đỏ trước.” Diệp Thanh Dương đè cơ thể an phận của xuống, đưa chén nước cho xong liền ra ngoài.

      Hơn nữa giờ sau, lúc Diệp Oanh Khê mơ mơ màng màng ngủ gật đầu giường, bưng chậu nước ấm trở lại. Diệp Oanh Khê ngủ vất vả, đương nhiên muốn tỉnh lại, lẩm bẩm, mặc kệ dụ dỗ thế nào cũng chịu mở mắt ra. còn cách nào khác, vắt khăn lông, xốc chăn lên, vén váy ngủ của , ánh mắt thể tránh khỏi quần lót vừa mới thay, mặt dần dần ửng đỏ, khí xấu hổ bắt đầu lan tỏa.

      Có lẽ cảm thấy lạnh lạnh, Oanh Khê co chân hừ tiếng. Diệp Thanh Dương dời tầm mắt, vỗ vỗ mặt , thanh tới mức thể tưởng tượng nổi: “Chườm nóng bụng trước .”

      “Dạ.” vẫn nhắm mắt như cũ, chỉ đáp tiếng.

      Lúc này Diệp Thanh Dương mới lật người lại, nằm thẳng giường. chân quỳ giường, chân đứng ở dưới đất, cẩn thận đặt khăn nóng lên bụng. Diệp Oanh Khê chỉ hơi rụt bụng lại chút, sau khi thích ứng với nhiệt độ yên lặng ngủ say.
      Last edited by a moderator: 26/12/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆ 18 Bi thương

      Diệp Thanh Dương thấy ngủ say, nên cứ để mặc ngủ, vẫn thay nước nóng nhiều lần. Đến khi đoán chừng đỡ hơn nhiều mới bưng chậu nước . Lúc trở về gấp gáp, cũng quên đóng cửa. Bình thường ở nhà mình, lại ở trong bộ đội đặc chủng, đóng cửa hay cũng ảnh hưởng lớn gì, cho nên để ý nhiều.

      Diệp Thanh Dương đứng sân thượng nhìn về phía phòng ăn ở dưới. Bên kia đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng người phấn khởi la hét. quay đầu lại nhìn người nằm giường, thở dài hơi rồi vào phòng cầm quần áo ngủ vào phòng tắm.

      Trong lúc nước chảy, Diệp Thanh Dương nhìn bản thân mình phản chiếu trong gương mông lung sương mù, tay mở nút áo ngừng lại chút. Mình sớm còn là mình của những năm trước. Bất kể là tính tình hay năng lực đều thay đổi rất nhiều, những điều này đều có thể cảm nhận được. Duy chỉ có điều là hôm nay mới giật mình phát giác, thời gian qua để lại chút dấu vết, nhóc kia trưởng thành rồi.

      Những năm gần đây, tính tình trở nên tốt hơn, khéo léo hiểu chuyện khiến người ta thương, nhưng tiềm thức của vẫn xem như nhóc hơn kém. Bây giờ mới phát thể giống như trước được nữa, có nhiều việc phải nên kiêng dè. Dù sao cũng là thiếu nữ, ở chung với người ông độc thân cũng hay ho gì.

      Diệp Thanh Dương có chút phiền não cào cào mái tóc ngắn, cởi quần áo rồi đứng dưới vòi nước. Tắm vội tắm vàng xong, vừa mặc quần áo vào nghe được tiếng kêu thất thanh của Diệp Oanh Khê. kịp suy nghĩ nhiều, phòng vội ra khỏi vòng tằm, khi vừa tới ngưỡng cửa phòng ngủ nghe được giọng của người con khác.

      “Diệp Oanh Khê, mày cần giả đò nữa. Tao biết trong lòng mày nghĩ gì. Tao cho mày biết đó là thể nào. Tao và mày đấu nhau từ đến lớn, tao có hứng thú đối phó với khả năng chiến đấu của mày về chuyện này. Sau này tao và mày đường ai nấy , nhưng tao cũng khuyên mày câu, thức tỉnh sớm chút , cần chuyện nào khác, dựa vào quan hệ nhiều năm của hai người như thế, mày cho rằng chú ấy để ý tới dư luận người đời hay sao?”

      Diệp Oanh Khê nằm giường đối diện với Trần Đạp Tuyết, bộ dạng xinh đẹp của kia càng ngày càng chói sáng, cằm hất lên, biểu lộ tất cả kiêu ngạo đáng có. Đối mặt với người này, đột nhiên mất sức đối kháng. Từ đến lớn vẫn như thế, ấy ngồi tít ở cao, được trăng sao vây quanh rọi sáng. lại có tiếng tăm gì, chỉ là khi bị xâm phạm đến thế giới riêng tư của mình mới thể mở miệng cắn lại phát. Đây phải công kích mà là tự bảo vệ.

      “Trần Đạp Tuyết, hôm nay tôi khỏe trong người, muốn tranh cãi với cậu. Cậu .”

      “Chỉ biết kiếm cớ…” Trần Đạp Tuyết cười khinh miệt, “À, đúng rồi, quên với mày. Hôm đại hội thể dục thể thao học sinh, có người trong trường học của chúng ta có người hỏi thăm mày đó. Tao biết mày vừa ý nên từ chối nó dùm mày. Tiện thể… cho bọn họ biết mày sớm trèo lên giường của Diệp Thanh Dương rồi.”

      “Trần Đạp Tuyết!” Diệp Oanh Khê còn chưa mở miệng phía sau truyền đến tiếng quát giận dữ. Trong nháy mắt, cơ thể Trần Đạp Tuyết cứng đờ, máy móc xoay người lại nhìn người đàn ông nổi giận kia. biết đứng ở ngưỡng cửa bao lâu, nhưng lửa giận tỏa ra từ toàn thân kia khẳng định nghe hết câu của mình. Chỉ là suy nghĩ lại, ưỡn thẳng sống lưng, nghe được sao, đâu phải là bịa đặt! nghe Trần An Bác qua từ trước, mấy năm nay Diệp Oanh Khê vẫn thích ngủ chung với Diệp Thanh Dương mà.

      “Hôm nay là ngày chú Hai cháu kết hôn, cháu ở dưới phòng ăn mà lại tới đây làm gì?” Tuy rằng Diệp Thanh Dương hỏi chuyện , nhưng ánh mắt lại dán mặt Diệp Oanh Khê.

      “Ai thèm tham gia hôn lễ quân đội chứ?” Trần Đạp Tuyết khinh thường trợn mắt, đưa tay vân vê tóc của mình, “Đơn giản như vậy, đồ ăn lại dở, có chỗ nào giống đám cưới đâu? Mẹ cháu tan việc nhất định kéo cháu tới thăm cha chút thôi.”

      “Vậy cháu vào phòng làm việc của cha cháu .” Diệp Thanh Dương vừa nhìn thấy sắc mặt của Oanh Khê chuyển sang trắng bệch, đột nhiên trong lòng lại nổi bừng lửa giận, “Khuya lắm rồi, Oanh Khê cần nghỉ ngơi.”

      Trần Đạp Tuyết hừ lạnh tiếng, vẫn kiên trì đứng thêm hai phút, thấy Diệp Thanh Dương hoàn toàn xem mình như khí, thay Diệp Oanh Khê nhét lại góc chăn, rồi lại dựa vào đầu giường vỗ vỗ cánh tay, muốn ru ngủ. chưa hề đối xử với người khác dịu dàng như thế! Trần Đạp Tuyết cắn môi, liếc xéo hai người kề cận nhau giường, hừ lạnh tiếng trong mũi, ra ngoài vừa cam lòng vừa khinh thường chán ghét.

      Cửa bị đóng sập lại rung trời, Diệp Oanh Khê có chút luống cuống nhìn Diệp Thanh Dương trước mặt. nhíu nhíu mày, đứng dậy kiểm tra cửa phòng. Khi trở về thấy ngọ ngoạy ngồi dậy, vô tội nhìn mình. thở dài, qua, ôm vào lòng từ sau lưng, giọng an ủi: “ cần để ý những lời của con bé đó. Là chú tốt, quên đóng cửa, để con bé vào. Bây giờ hết chuyện, nghỉ ngơi tốt .”

      “Chú ơi, chúng ta trò chuyện chút .” Diệp Oanh Khê kéo tay áo của , giống như hạ quyết tâm, giữ lại.

      Vẫn còn quá nhạy cảm, biết làm gì hơn là nghe theo lời , từ từ dựa vào đầu giường, kéo chăn phủ lên hai người. Bàn tay ấm áp dịu dàng của để bụng , nhiệt độ cơ thể của từ từ truyền sang vùng bụng vẫn còn nhức nhối, hóa giải uất ức và đau khổ vây kín lòng .

      “Còn đau?” giọng hỏi.

      “Dạ.” gật đầu, đặt tay mình lên mu bàn tay của . Làn da mịt màng non nớt của thiếu nữ chạm phải làn da thô ráp bởi vì trường kỳ huấn luyện của người đàn ông, trong lòng cả hai đều có chút kinh sợ.

      “Chú ở đây với cháu, cháu ráng ngủ giấc, ngày mai tỉnh dậy khỏe hơn nhiều.” Diệp Thanh Dương đưa tay kia lên khẽ vuốt vuốt mắt của , dụ dỗ: “Nhắm mắt lại mau.”

      Từ trước đến giờ Diệp Oanh Khê rất nghe lời, cho dù buồn ngủ chút nào cũng nghe lời nhắm nghiền mắt lại. Lông mi mềm mại của chạm lên lòng bàn tay của , khiến lòng giống như bị con kiến cắn cái, ngứa ngáy, khóe miệng nhếch lên, tự nhiên lại bật cười.

      “Chú ơi…” Nghe được tiếng cười của , tròng mắt dưới mi đảo vòng, thành êm ái vang trong màn đêm yên tĩnh nghe rất êm tai.

      “Cái gì?”

      “Chú còn nhớ lúc trước ngủ chung với nhau chú cái gì ?”

      “Nhớ chứ.”

      đúng, chú nhớ rồi.” Diệp Oanh Khê khẽ xoay người trong lòng , tìm kiếm tư thế thỏa mái nhất, sau đó mới thở ra hơi, tiếp, “Chú ở chung với cháu cả đời, nhưng chú quên rồi.”

      “Làm sao chú quên được?” Diệp Oanh Khê cười khẽ, “Đương nhiên là chú nhớ, chú đồng ý ở chung với cháu cả đời.”

      Diệp Oanh Khê gì, nhắm mắt lại, cố gắng quên hình ảnh vừa rồi ở tiệc cưới, ánh mắt hâm mộ của Diệp Thanh Dương đối với Trần An Bác và Tần Manh. Tuy rằng chưa muốn kết hôn sớm, nhưng biết, đây phải là lời tự đáy lòng. Có người đàn ông nào lại muốn có mái nhà? Nhất là người trong quân đội, bình yên mới chính là hi vọng lớn nhất trong lòng của bọn họ. Bình yên là cái gì chứ? Chính là vợ, là con, là lò sưởi đầu giường… Đáp án trong đầu đột nhiên ra khiến bắt đầu cảm thấy đau khổ, bởi vì nguyện ý làm tất cả những điều này cho , nhưng vấn đề chính là thời gian, hết lần này đến lần khác đánh tan tác thể chịu đựng nổi. sợ đợi nổi.

      “Sao thế?” Diệp Thanh Dương mượn ánh đèn cúi đầu nhìn khuôn mặt bi thương của . Gần đây giống như rất dễ xúc động, tùy tiện câu là có thể khiến rơi lệ, trong lòng sốt ruột nhưng lại chỉ đành bó tay.

      có gì.” lắc đầu, cọ mặt mình vào lòng , “Chú ơi, ngày mai cháu nấu cơm cho chú ăn.”

      phải được đụng nước lạnh à?” cười, nhéo nhéo mũi , “Bây giờ thích ăn cơm chú nấu nữa phải ? Ngại khó ăn rồi hả? Hả?”

      “Cháu có!” có chút uất ức, chau mũi. Giống như chú chó thường hay ghé mũi vào cổ hít hít vài cái, mùi vị quen thuộc tràn đầy khứ giác của , “Người chú thơm.”

      “Hình dung đàn ông mà dùng chữ ‘thơm’? Mấy năm nay học ngữ văn kiểu nào thế?” Diệp Thanh Dương vuốt vuốt tóc , suy nghĩ lát rồi , “Vừa rồi chú có nghe được mấy lời của Trần Đạp Tuyết, bây giờ cháu mười lăm tuổi rồi, có số việc chú nghĩ chú nên bàn bạc với cháu chút.”

      Thân mình Diệp Oanh Khê run lên, gần như vừa dứt lời, cơ thể trở nên cứng ngắc.”

      “Thoải mái chút, chú mắng cháu đâu.” Diệp Thanh Dương nghĩ rằng sợ, vỗ vỗ cánh tay để thả lỏng chút, “Mặc dù lên trung học, sau đó vào cao trung, nhưng chú vẫn thấy cháu còn rất , nên nghĩ tới chuyện đương gì đó. Ở tuổi của cháu nên nghĩ đến những chuyện này, cho nên ở trường học, nếu quả có nam sinh… à, làm quen… vẫn nên giữ khoảng cách chút, cháu có hiểu ý của chú ?”

      “Nếu cháu đương sớm ở trường học, chú có nổi giận ?” Lúc hỏi ra câu này, trong lòng Diệp Oanh Khê ít nhiều gì cũng có chút chờ đợi.

      “Có, chú những nổi giận mà còn có thể rất thất vọng.”

      Câu trả lời này ràng lấy được lòng , gương mặt tối tăm lúc nãy lập tức rạng rỡ. Thân thể bé cạ cạ , vui mừng bảo đảm: “Cháu chắc chắn sớm đâu!”

      “Oanh Khê ngoan, nhất định nghe lời, dĩ nhiên chú yên tâm.” Diệp Thanh Dương an ủi.

      “Vậy chú có thích Oanh Khê ?” Diệp Oanh Khê ngượng ngùng đỏ mặt hỏi.

      “Thích.” Diệp Thanh Dương cười hôn lên trán cái, “ ngủ mau.”

      “Dạ.”

      Trong lòng nhóc tràn đầy ngọt ngào, vùi mình vào ngực ngủ, từ từ hơi thở cũng trở nên trầm ổn. cúi đầu nhìn khuôn mặt nhắn xinh đẹp, thở dài, vẫn còn nhạy cảm như vậy. Nhưng mình cũng chín chắn rồi, đến lúc phải nghĩ đến chuyện kết hôn thôi. Bình thường với người nhà vội, đó là bởi vì chưa gặp được đối tượng thích hợp. Hôm nay Trần An Bác kết hôn, đột nhiên ý thức được, cứ như vậy hoài cũng phải là biện pháp tốt. Vốn định tối này về bàn thử với bé chuyện này, nhưng mà… Bây giờ xem ra đành phải đợi bé lớn hơn chút nữa rồi mới suy tính sau.

      Đêm khuya sâu dần, hai người ôm chặt dựa vào nhau, người mỉm cười, người thở dài…
      Last edited: 26/12/15
      rjnchan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :