1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhiệm vụ nuôi dưỡng đặc biệt - Bát Trà Hương (Quân Nhân Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ 53 Làm sao có thể . . .

      Đương nhiên Oanh Khê biết hai người Diệp Quốc Đào lo lắng chuyện gì, giờ phút này, nằm giường khách sạn thầm than thở. Nếu ngày đó trước khi chia tay, hỏi Diệp Thanh Dương mấy ngày sắp tới có chỗ nào tốt rồi. Như vậy có thể làm bộ ngang qua, vậy là có thể gặp thêm lần nữa. tiếc nuối, đột nhiên lại nhớ tới lời của Diệp Thanh Dương, rồi lại thầm nghĩ cũng may hỏi, bằng gây ra nguy hiểm cho . Cứ như vậy, cau mày, rồi lại cười vui vẻ, lăn tới lăn lui ở giường mãi tới rạng sáng mới ngủ.

      Sáng hôm sau thức dậy, đôi mắt Oanh Khê thầm quầng, vừa ngáp vừa xuống lầu ăn sáng. Mới vừa bưng dĩa lên, Diệp Quốc Đào tới, ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn . Oanh Khê hơi chột dạ, có chút nghi ngờ tìm mẹ Diệp. Hai mắt người kia cũng thâm quầng, ánh mắt ưu tư nhìn .

      “Bà Nội…” Oanh Khê làm nũng kề sát, nâng dĩa bánh ngọt và nĩa tới gần miệng mẹ Diệp, “Ông Nội bị sao vậy? Nhìn dễ sợ!”

      Mẹ Diệp há miệng ăn bánh, muốn nhưng lại thôi nhìn Oanh Khê. Hai người đều như vậy khiến Oanh Khê hoảng hốt, ăn ngon miệng, để dĩa xuống, trở lại phòng.

      Lúc trước học có đọc《 Hồng Lâu Mộng 》, những người quen biết đều thích Tiết Bảo Thoa, chỉ có mình thích Lâm Đại Ngọc. phải tự cho mình thanh cao gì, nhưng cái loại cảm giác ăn nhờ ở đậu thấm sâu trong người . Mặc dù trước mặt người ngoài, cha mẹ Diệp đối xử với rất tốt, nhưng trong lòng là ràng nhất. Ở nhà họ Diệp, cả đời này chỉ có thể phụ thuộc vào người khác mà sống qua ngày. Có làm gì sai trái, Diệp Quốc Đào và mẹ Diệp cũng vui, mỗi bước đều nơm nớp lo sợ. Mỗi lần có người khen khéo léo, chỉ có thể mỉm cười khiêm tốn, nhưng trong lòng lại hơi khổ sở, khéo léo làm sao có thể dành được thích của cha mẹ Diệp đây?

      đời này chỉ có người như Diệp Thanh Dương, cho nên chỉ có thể bướng bỉnh trước mặt . Trước mặt , có thể làm chính mình, dịu dàng, hiểu chuyện hay là vô lễ hờn dỗi. l€quɣ₯©ɳ Cũng chỉ có Diệp Thanh Dương mới có thể nhìn thấy toàn bộ gương mặt này.

      Diệp Quốc Đào tới bên cạnh vợ, hỏi chuyện vừa rồi. Mẹ Diệp sơ qua lần, Diệp Quốc Đào có chút lo lắng cho Oanh Khê, cúi đầu suy nghĩ lát rồi : “Em thăm con bé chút . Nó vẫn còn lắm, chúng ta thể ép quá gấp gáp. Nếu lỡ như phải như chúng ta nghĩ…”

      “Dạ, đợi lát nữa em lên thăm hỏi nó.” Mẹ Diệp gật đầu, cúi đầu uống hớp cà phê tay, hỏi: “Nếu như… hai tụi nó là xử lý như thế nào?”

      “Còn có thể xử lý như thế nào, phải hỏi ý tứ của Thanh Dương trước, xem tại hai người tới mức nào rồi.” Diệp Quốc Đào hừ lạnh tiếng, “Trước kia cưng chiều thành kiểu này rồi, bây giờ… Ai biết ngược lại càng dễ chuyện. biết quan hệ của hai người chúng nó trước kia chả biết họ đàm tiếu chuyện này sau lưng như thế nào nữa?”

      “Lúc trước em mang nó về nhà, em nuôi cho, Thanh Dương lại chịu.” Mẹ Diệp có vẻ rất tức giận, “Còn nữa, lúc trước phải nhất trí với em sao? Về sau lại đồng ý để Thanh Dương mang Oanh Khê về nơi trú quân vậy?”

      “Phụ nữ các em chỉ thích mang chuyện cũ ra !” Diệp Quốc Đào lầm bầm bất mãn, “Lúc đó Thanh Dương chịu nhượng bộ, nếu đồng ý với nó, đoán chừng mấy năm sau nó nhất định trở về nhà. Hơn nữa, lúc ấy từng nghĩ qua, dù sao con bé cũng phải học, chỗ trú quân của Thanh Dương làm gì có trường học? Còn phải trở về nội thành, còn phải để chúng ta nuôi dưỡng sao? Nếu cuối cùng đều là kết quả, lúc bắt đầu đâu cầng phải gây phiền toái cho Thanh Dương.”

      Mẹ Diệp lúng túng, muốn phản bác lại nhưng lại cảm thấy ông xã chuyện rất có lý, cuối cùng dứt khoát quyết định lên lầu tìm Oanh Khê. Lúc này nhóc khó chịu, chăn đắp tận đầu, nhưng rơi lệ. Tuổi 19 đụng chút là khóc, buồn bực, khổ sở vô cùng.

      Mẹ Diệp gõ cửa, Oanh Khê tưởng người của khách sạn, trong lòng vui trả lời, làm bộ như nghe thấy. Về sau, mẹ Diệp đứng ngoài cửa kêu lên, mới nhảy xuống giường chân trần ra mở cửa. Mẹ Diệp thấy sắc mặt tốt, khó coi, biết vì chuyện vừa rồi mà trong lòng cách ứng. Bà vuốt tóc , kéo ngồi xuống ghế sa lon, cười cười rất hiền hậu.

      “Oanh Khê, chuyện vừa rồi bà có lỗi.” Mẹ Diệp thẳng vào vấn đề xin lỗi trước. Ngược lại Oanh Khê lại cảm thấy ngượng ngùng.

      sao sao… Cháu phải là vì chuyện vừa rồi…” Oanh Khê nhìn ra cửa sổ bên ngoài, rồi lại nhìn TV đối diện. Cặp mắt di chuyển mấy lần, nhưng nhất định chịu nhìn bên cạnh, “Chỉ là cháu ngủ được thẳng giấc, cho nên có chút… khó chịu vô cùng.”

      “Cháu theo bà hơn mười năm rồi, bà làm sao nhìn ra được thân thể cháu khỏe hay trong lòng cháu thoải mái.” Mẹ Diệp ngừng lại chút, nụ cười càng thêm thân thiết, “Oanh Khê, cháu là do Thanh Dương mang về, nhưng gia đình bà xem cháu như con cái trong nhà. Cho dù là bà hay ba của Thanh Dương đều hi vọng cháu có thể sống tốt. Bà với cháu những lời này phải vì muốn cháu phải giữ kỷ trong lòng để về sau báo đáp. Chỉ là… ông bà hi vọng cháu đừng khiến chúng tôi lo lắng, cũng như khiến chúng tôi an lòng. Ông bà lớn tuổi rồi, con người mà, đến tuổi này rồi chẳng cầu gì nữa, chỉ hi vọng gia đình êm ấm. Ông bà đây cũng hi vọng cháu và Thanh Dương sống cho tốt. Mấy năm nữa mỗi đứa đều có gia đình của mình, ông bà cũng coi như thỏa mãn.”

      Oanh Khê nghe đến đây, ngẩng đầu sững sờ, rồi lại cúi đầu rất nhanh, tránh né ánh mắt mong đợi của mẹ Diệp, giọng nhàng nhưng lại vô cùng kiên định: “Bà Nội, bà hãy yên lòng , cháu và chú được hạnh phúc!”

      Lời muốn cũng đến mức này rồi, mẹ Diệp biết làm thế nào gợi ý hơn nữa, nên đành thôi. Mấy ngày kế tiếp, cần , Diệp Quốc Đào hay Oanh Khê đều cố ý tránh nhắc tới ba chữ ‘Diệp Thanh Dương’ này trước mặt nhau. Mấy ngày còn lại ở Vân Nam đều chơi rất vui vẻ.

      Ngày cuối cùng, trong kế hoạch còn có cảnh ngắm cuối cùng. Mục đích của đoàn người tới đây là để dạo, Oanh Khê thường hay bị bỏ rơi lại phía sau vài bước, vừa vừa nhìn. Hôm nay thời tiết được tốt lắm, người tới nơi này cũng ít, nhìn theo cách ăn mặc giống như khách du lịch.

      nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng từ trong đám người mà ba năm trước đây từng gặp trong thang máy trong tòa lầu của Diệp thị. Mặc dù qua bao năm, bị cử chỉ quái dị của ông ta dọa kinh người. Hơn nữa người trung niên ít thay đổi, cho nên Oanh Khê mới nhìn cái nhận ra được ngay. có chút sợ hãi, tăng tốc bước chân, đuổi theo mấy người trước mặt, cúi đầu co vai muốn vào trong đám người.

      Trần Nhất Thần vừa quay đầu nhìn thấy Oanh Khê, ràng con bé cũng nhìn thấy mình, hoảng sợ thoáng qua ánh mắt, chân như chạy. Mặt đen lại mấy phần, nhưng rồi khôi phục lại rất nhanh, lấy cớ vào phòng vệ sinh gọi điện thoại cho Diệp Thanh Dương: “Tôi mới vừa nhìn thấy Oanh Khê và người nhà của cậu. Nếu như có gì cần thiết cậu nên tới.”

      Diệp Thanh Dương im lặng lát, cuối cùng vẫn quyết định tới trường giao dịch: “Nếu như tôi tới, Ba Tụng hoài nghi. Mặc dù an bài rất chi tiết, nhưng tới đưa ta vào giây phút đó, tôi vẫn yên lòng.”

      “Vậy được.” Trần Nhất Thần nghĩ lại cũng thấy có lý, dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại, “Cậu tự mình để ý chút, sau khi tới nghĩ cách tránh né người quen trước. đến thời điểm mấu chốt rồi, thể gây nên lỗi lầm gì.”

      “Ừ.” Diệp Thanh Dương đáp ứng, dụi tắt điếu thuốc hút hơn nửa trong tay. Đồng tử đen nháy càng tối tăm hơn, gió bắt đầu nổi lên sân thượng, sải bước ra ngoài.

      Bọn người Oanh Khê dạo hết ba tiếng đồng hồ. Đến giờ trưa, đoàn người bắt đầu tìm nhà hàng chung quanh. Vừa mới bước vào cửa lớn, đuôi mắt Oanh Khê nhìn thấy Diệp Thanh Dương ngồi trong chiếc xe việt dã. Tuy cửa sổ xe kéo lên hơn phân nửa, nhưng có thể nhận ra cặp mắt xinh đẹp thuộc về Diệp Thanh Dương đằng sau cửa kính mơ hồ đó.

      Trong lòng có chút kích động, trước khi còn có thể gặp mặt, làm sao có thể vui? hé miệng nụ cười mặt lập tức đống cứng lại, Diệp Thanh Dương chợt quay đầu lại, ánh mắt bén nhọn hung dữ còn chưa kịp thu hồi. Lần đầu tiên nhìn máu tanh đen tối nhuộm đầy mắt , tự chủ được lùi về phía sau bước.

      Diệp Thanh Dương ở trong bộ đội đặc chủng nhiều năm như vậy rất nhạy cảm. Hình như cảm giác được có người nhìn mình chằm chằm, quay đầu lại, kinh ngạc phát đó là Oanh Khê, đương nhiên bị hù sợ. lắc đầu, ý bảo nên lộ diện. Oanh Khê cũng đoán ra được làm việc, gật đầu, hít vào hơi sâu, tiến lên khoác cánh tay của mẹ Diệp, có ý dẫn bà sang hướng khác.

      cười với mẹ Diệp khóe mắt Oanh Khê lại nhìn thấy người đàn ông đáng sợ kia leo lên xe, ngồi ở ghế sau, Diệp Thanh Dương nghiêng đầu chuyện với ông ta. ý niệm thoáng lên trong đầu khiến Oanh Khê choáng váng, thiếu chút nữa đứng vững.

      Cha em em như vậy, ông ấy trở về bên cạnh em…

      ra gặp cha em rồi…

      Có muốn… gặp cha của em lần ?

      bao lâu nữa có thể trở về, mang theo cha của em về chung.

      Trước kia Diệp Thanh Dương , người đàn ông trong thang máy nhìn với ánh mắt rất kỳ lạ, giờ phút này hai người lại trò chuyện thân mật trong xe. Tất cả toàn bộ xâu chuỗi được nối lại, đầu óc Oanh Khê đùng tiếng, nổ tung mảnh trắng xóa.

      sớm chuẩn bị tâm lý lúc cha ruột trở về, nhưng phải ở chỗ này, phải trong hoàn cảnh như thế, cũng lường trước mình gặp qua người gặp trước kia, còn là người khiến mình hoảng sợ như vậy. Mồ hôi trán rịn ra ngừng, ra muốn tiến lên hỏi Diệp Thanh Dương rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhưng vì vấn đề an toàn cho Diệp Thanh Dương, dám tiến lên, cũng thể tiến lên. Hai chân bỗng dưng đỡ nổi sức nặng của chính mình, trước mặt đột nhiên tối sầm, ngã quỵ xuống về phía trước.

      Mẹ Diệp ở bên cạnh, vươn tay ra cố hết sức chụp lại, lớn giọng kêu lên. Lòng bàn tay Diệp Thanh Dương toát mồ hôi, ánh mắt như thần chết nhìn chằm chằm sang bên này, tay mới vừa chạm tới cửa xe bị Trần Nhất Thần chận lại. Diệp Thanh Dương quay đầu quét mắt nhìn cái, từ đầu tới cuối mở miệng cho biết, giây trước khi Oanh Khê ngã xuống nhìn câu ‘Làm sao có thể’.

      khí trong xe yên tĩnh như vùng đất chết, nhưng ngay sau đó nổi lên tiếng súng bắn và tiếng người la hét chói tai. Ba Tụng từ hướng Tây Nam vọt ra, mở cửa xe vọt vào, quát lớn tiếng “Chạy mau!” với tài xế.
      Last edited by a moderator: 1/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ 54 Chờ được…

      Diệp Thanh Dương và Trần Nhất Thần nghĩ tới Ba Tụng lại có thể chạy đến. Tài xế khởi động xe, hai người cũng chỉ chờ đúng thời cơ. Diệp Thanh Dương nhìn bộ dạng chật vật của Ba Tụng, môi mím chặt. Vẻ mặt của Trần Nhất Thần cũng khác lắm, chỉ là vẫn lên tiếng hỏi.

      “Chuyện gì xảy ra?”

      “Mẹ kiếp!” Ba Tụng rất ít khi mở miệng tục, lúc này miệng mồm lại hề sạch , “Nhất định trong tổ chức của chúng ta có vấn đề. Làm sao cảnh sát có thể tới nhanh như vậy, xem bộ dạng là muốn trận cắn chết hết chúng ta, tuyệt đối là có người tiết lộ!”

      “Làm ssao bây giờ?” Trần Nhất Thần liếc mắt nhìn cánh tay trái bị trúng đạn của Ba Tụng. Viên đạn kia chắc chắn là do phát súng thứ hai vang lên. Với tính tình của Ba Tụng, chắc chắn đợi sau khi cảnh sát nổ súng mới rút về nơi an toàn. cơ bản, Diệp Thanh Dương và hề ra tay động chân trong nội bộ, nếu muốn dựa vào số người còn lại để tra ra ai là nội gián rất khó khăn. Điều này có thể tự tin, bởi vì ta chỉ quay đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc, gì thêm nữa.

      Bọn họ thể tới bệnh viện, tại sợ rằng riêng gì Vân Nam, mấy bệnh viện tỉnh lẻ xung quanh cũng có người của cảnh sát. Cũng may thường ngày Ba Tụng thân trong rừng trúc bí mật kia, dễ dàng bị phát , cho nên đề nghị về nơi đó trước. Dĩ nhiên Diệp Thanh Dương và Trần Nhất Thần mực ngăn cản. Chỗ đó quá lớn, chưa đến tại, cảnh sát còn chưa phát ra được chỗ này, cho dù có tìm được, với địa hình của địa phương đó chỉ có thể khiến Ba Tụng chạy trốn dễ dàng.

      Nhưng hình như Ba Tụng có chủ ý, chỉ lạnh lùng nhìn Diệp Thanh Dương cái, lông mày khẽ nhíu lại, thay đổi quyết định ban đầu. Tài xế lái xe nhanh tới vùng đất này, Trần Nhất Thần và Diệp Thanh Dương chỉ đành xuống xe theo Ba Tụng vào rừng trúc kia. Giao dịch hôm nay với số lượng lớn cho nên Ba Tụng đích thân ra tay, nhưng cũng phải tất cả mọi người đều ra ngoài, vẫn còn hơn mười mấy người trong nhà trúc bên kia. tại thể tiếp tục ở lại Vân Nam được nữa, bọn họ phải trở về Thái Lan sớm thôi.

      Ba Tụng tự mình xử lý vết thương tay, cuối cùng quyết định, đợi hai ngày nữa bên này lặng sóng chút rồi trở về Thái Lan. tại khẳng định khắp nơi trong thành phố tràn đầy cảnh sát truy tìm , dám mạo hiểm. Lúc này mọi người mới quyết định, tính ở chỗ này tránh né hai ngày, xem tình hình như thế nào rồi mới quyết định sau.

      Buổi chiều, Diệp Thanh Dương đứng bên ngoài nhà trúc hút thuốc lá. Trần Nhất Thần biết lo lắng cho Diệp Oanh Khê, chung quanh có rất nhiều người, muốn tiến lên an ủi vài câu cũng tiện. Huống chi, so với cậu ấy, lo lắng của cũng ít. diễɳðàɳl€quɣđϕn cũng tận mắt nhìn con bé ngã xuống, trong nhà Trần Đạp Tuyết làm ví dụ, càng thêm khẩn trương sức khỏe của Oanh Khê như thế nào. Chỉ là trong lúc mấu chốt, Ba Tụng đoán ra có nội gián, nếu hai người bọn họ còn quan tâm tới chuyện bên ngoài bí mật nhất định bị bại lộ, đến lúc đó bị Ba Tụng lợi dụng càng phiền toái.

      Nằm vùng, danh từ nghe ra rất vinh quang, sau lưng chính là dằn vặt khổ sở như thế này, có lúc Trần Nhất Thần còn cảm thấy uất ức. Rối ruột rối gan chỉ là chuyện bình thường, bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Ngấm ngầm chịu đựng trong bóng tối là đau xót có gì sánh bằng. lòng muốn bị vấy bẩn bởi người chung quanh, để rồi bị lo lắng ngày đêm này hành hạ gặm nuốt đến tơi tả.

      nghỉ trước , bận rộn cả ngày rồi, ngày mai còn chưa biết ra sao.” Trần Nhất Thần hút xong điếu thuốc, ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân dí mặt đất vài cái rồi mới lên nhà trúc.

      Diệp Thanh Dương kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, luồng khói trắng bốc lên, bộ dạng phất phơ, nhìn sao đơn thể diễn tả được. Cảnh tượng ban ngày kia giống như hình ảnh trong bộ phim in sâu trong đầu của , ngừng lập lập lại. Câu ‘Làm sao có thể’ trước khi Oanh Khê ngã xuống là có ý gì? Cách nhau khoảng cách, nhìn vẻ mặt của , đây cũng là điều lo lắng nhất. Trong cuộc sống trước đây, dễ dàng nhìn thấu tâm tư của , sau khi hốt thuốc đúng bệnh, còn rất vui vẻ. Lần này, xem ra có lòng cho biết trong lòng mình nghĩ gì, nhưng lại cách xa như vậy, thể tiếp thu.

      Điếu thuốc mau tàn, đốm lửa đốt tới da ngón tay, Diệp Thanh Dương phục hồi tinh thần, ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời đen như mực, vào phòng của Trần Nhất Thần. Trần Nhất Thần để nguyên quần áo nằm giường, giầy vẫn chưa cởi ra, tay khoanh lại đặt dưới đầu, nhìn lên trần nhà.

      “Tôi muốn bệnh viện chút.”

      “Cậu biết bệnh viện nào?” Vẻ mặt Trần Nhất Thần lạnh nhạt hỏi, “Đột nhiên cậu chạy ra ngoài, nếu Ba Tụng sai người theo cậu sao?”

      “Cho nên tôi cần giúp đỡ.” Diệp Thanh Dương thở dài hơi, “ giúp tôi xử lý chuyện của Ba Tụng bên này, tôi bệnh viện nội thành tìm. Theo như cách xử lý công việc của cha mẹ tôi, nhất định là ở bệnh viện tốt nhất. tận mắt nhìn thấy ấy, tôi yên lòng.”

      nhận được tin tức, tôi cũng yên lòng.” Trần Nhất Thần nhõm người dậy, nhìn theo ánh mắt của Diệp Thanh Dương ra ngoài cửa sổ, “Nhưng mà cậu , tôi cũng yên lòng giống như vậy.”

      “Tôi cũng phải thử xem chút… hôm nay Oanh Khê rất khác lạ, trước khi ngã xuống, ấy nhìn về phía , còn câu ‘Làm sao có thể’. Nhìn bộ dáng này của ấy, tôi có lòng quan tâm đến những chuyện khác. Sức khỏe của ấy luôn luôn rất tốt, tại sao đột nhiên té xỉu, còn câu như vậy, tôi phải tới đó để biết.”

      Trần Nhất Thần nhìn hồi lâu, ngón tay gõ gõ ga trải giường: “ khiến Ba Tụng nghi ngờ. Cậu cũng thủ đoạn của Ba Tụng, có thể nguy hiểm tới tính mạng, có đáng giá ? Nên chờ lúc, xử lý xong ta là có thể trở lại bên người con bé, cậu chờ được sao?”

      “Đáng giá!” Đây là đáp án vấn đề thứ nhất, “Tôi có thể kiên nhẫn chờ đợi những chuyện khác, chỉ có chuyện của Oanh Khê là thể. Tôi thể kiềm chế được.”

      Trần Nhất Thần nhìn khuôn mặt tuấn năm nào, đột nhiên nhớ tới năm đó trước khi nhận nhiệm vụ, với Tô Uyển —— chỉ cần bọn em sống tốt, vậy đời này của đủ lắm rồi! Vẻ mặt của mình khi đó và Diệp Thanh Dương bây giờ giống nhau như đúc. Sức mạnh của tình đủ để hai người trẻ tuổi giương buồm cùng nhau chống lại gió mưa, bởi vì cho tới bây giờ, tình phải là chuyện của người. Đồng cam cộng khổ, cùng sinh cùng tử, mới chính là lợi thế mạnh mẽ nhất trong tình . Năm đó Tô Uyển lùi bước, mình cũng lùi bước, đoạn tình này nhất định thất bại. Có lẽ, hai người dũng cảm thêm chút, kết quả hoàn toàn khác nhau. Cho nên ——

      “Tôi nghĩ cách chống đỡ bên này, cậu chú ý an toàn, nên ở lại bên đó quá lâu, hỏi xong ràng phải quay lại. Với tình huống bây giờ, sợ rằng ngoài bản thân ra, Ba Tụng nghi ngờ bất cứ người nào.” Trần Nhất Thần đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn chút, lại nhét súng của mình vào tay Diệp Thanh Dương, cắn răng , “Nếu quả bị phát … vậy nên trở lại, ở bên ngoài nghĩ cách liên lạc với tôi, trong ngoài phối hợp, sợ rằng Ba Tụng cũng khó chạy thoát.”

      “Được.” Diệp Thanh Dương gật đầu, nhận lấy súng rồi tung người nhảy xuống từ cửa sổ.

      Mùa đông trời tối rất sớm, hơn nữa nơi này tre trúc giăng đầy, nhìn sang đen ngòm mảnh. Diệp Thanh Dương mặc áo che gió màu đen, thân thủ nhanh nhẹn, biến mất trong bóng đêm rất nhanh.

      tới đường quốc lộ chính, có lấy người con đường này. Diệp Thanh Dương nhìn bốn phía, tất cả đều là ruộng nước, xem ra chỉ đành phải bộ. Diệp Thanh Dương sợ Diệp Quốc Đào đưa Oanh Khê về thành phố G, thể làm gì khác hơn là chạy độ đến nội thành. Mấy giờ đường, trán đầy mồ hôi, Diệp Thanh Dương đưa tay tùy ý quẹt mồ hôi, sau đó cởi áo khoác ra, gấp cánh tay, tiếp tục chạy.

      Sau khi Oanh Khê được đưa đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra sơ bộ, xác định cũng có gì đáng ngại. Nhìn tinh thần tốt, chuẩn đoán có thể là do nghỉ ngơi đủ, cho nên truyền nước biển cho . bao lâu sau người tỉnh lại. Mẹ Diệp nhào tới, lúc hỏi thăm lo lắng, lúc la mắng. Diệp Quốc Đào nghe cũng nhức đầu, bảo bà ra ngoài tìm bác sĩ y tá hỏi về những chuyện cần nên chú ý, để mình ở lại trông chừng Oanh Khê.

      Oanh Khê nghiêng đầu nhìn bình nước biển treo ngược, chất lỏng lạnh như băng tiến vào thân thân, lạnh đến tận xương tủy. muốn nghiêng người lại, nhưng lại bị ống truyền dịch kéo lại, mu bàn tay bị đâm rất đau. Trước đó trong lúc hôn mê, y tá ghim kim như thế nào cũng biết, đương nhiên sợ. Bây giờ nhìn nhìn khối kim nhô ra, nghĩ đến kim đâm thấu da thịt mình, toàn thân đều nổi da gà.

      Đến khi ý thức từ từ trở lại, suy nghĩ của mới chuyển từ kim tiêm tới cảnh tượng trước khi bị hôn mê kia. Nếu như suy đoán của mình chính xác, cha của mình cũng giống như Diệp Thanh Dương, là nằm vùng. Như vậy năm đó ông bỏ chính là chuyện hiểu lầm có thể tha thứ được, vậy có phải ra tất cả đều lỗi của Tô Uyển hay ? Mặc dù trong lòng thích Tô Uyển, nhưng cũng thể là hận, nhưng mà nếu như bởi vì nguyên nhân gì đó mà Tô Uyển phản bội cha rồi sau đó từ bỏ mình, cảm thấy hai chữ ‘tha thứ’ này khó có thể thực .

      Mặc dù khi đó trước mắt là màn đen, đầu óc oanh oanh, nhưng có thể phân biệt được tiếng súng. Lúc ấy Diệp Thanh Dương ra hiệu bảo được lộ mặt, có phải là ám chỉ thi hành nhiệm vụ ? Vậy tiếng súng kia có phải là vì hay ? Vừa nghĩ tời họng súng đen ngòm chỉa vào Diệp Thanh Dương, Oanh Khê cảm thấy toàn thân khó chịu vô cùng.

      Diệp Quốc Đào cầm tờ báo trong tay, nhìn Oanh Khê ngừng cau mày, vặn vẹo cơ thể, ông liền hỏi: “Có phải thoải mái hay ?”

      có.’ Oanh Khê giật mình, vội vàng nằm im.

      lúc sau, trong lòng vẫn chưa yên, liền dò hỏi Diệp Quốc Đào: “Ông Nội, có phải lúc đó có tiếng súng ạ?”

      “Ừ.” Diệp Quốc Đào tiếp tục vùi đầu xem báo.

      “Ông có biết vì sao ạ?”

      biết.”

      Lúc này mặt mày Oanh Khê vô cùng ủ rũ, trong lòng càng ngày càng sợ, suy nghĩ trong đầu cũng loạn lên. Nếu như tình hình lúc đó phải quá khẩn trương, Diệp Thanh Dương nhất định nghĩ cách chạy tới gặp mặt . ràng nhìn thấy , nhưng lại lắc đầu ngăn lại, như vậy nhất định gặp nguy hiểm. Hơn nữa sau đó còn có tiếng súng, bắt đầu luống cuống, nhiều người la hét như vậy, tình cảnh kia nhất định hết sức đáng sợ. Vậy có ai trúng đạn ? Người bị thương có phải là Diệp Thanh Dương hay ? Tại sao tới giờ vẫn chưa xuất tới thăm mình?

      “Sao thế?” Diệp Quốc Đào nhìn mồ hôi rịn ra mặt Oanh Khê, khuôn mặt nhắn vừa mới khôi phục lại chút màu sắc nay lại tái nhợt.

      “Ông Nội…” Oanh Khê do hồi, sau cùng quyết định ra. Dù sao Diệp Quốc Đào cũng biết Diệp Thanh Dương ở đây, năng lực của ông tuyệt đối hơn hẳn mình, “Trước khi cháu té xỉu… có nhìn thấy chú… có thể… có thể còn có cha cháu nữa.”

      “Cái gì!” Diệp Quốc Đào cả kinh, lập tức đứng lên.
      Last edited by a moderator: 1/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ 55 Em xứng với . . .

      Phản ứng quá khích của Diệp Quốc Đào khiến trong lòng Oanh Khê hoàn toàn trống rỗng, mắt chớp chớp, lệ dâng đầy. Cố gắng chịu đựng, lỗ mũi có chút chua xót, đứng dậy cách khó khăn, hỏi: “Nguy hiểm lắm sao? Bây giờ phải làm sao đây?”

      Trước kia, Diệp Quốc Đào chưa từng nghĩ tới Diệp Thanh Dương phải trải qua mỗi ngày liếm máu vết thương. trong thời kỳ hòa bình, có chiến tranh để ra trận, như vậy quân nhân binh sĩ cũng cần ra chiến trường. Nhưng điều ông nghĩ tới là, quân nhân chuyên nghiệp, nhất là lính đặc chủng, lúc cần thiết đều phải sẳn sàng ra chiến trường chiến đấu. phải có gió lửa mới có khói súng chiến tranh.

      có chuyện gì, cần sợ. Ông suy nghĩ biện pháp.” Diệp Quốc Đào an ủi , nhưng lừa gạt người khác dễ, lừa gạt mình rất khó khăn. Ông biết nặng mấy cân mấy lượng có thể làm được gì? Còn phải chỉ biết mắt to trừng mắt , bó tay hết cách sao? Ông trắng tay liều mạng dựng nên Diệp thị, nhưng bộ đội là chỗ nào chứ, nếu có quan hệ quan trường, chỉ dựa vào thương nhân như ông lấy cái gì bám víu quan hệ với người ta? Nhưng nhà họ Diệp có những bậc trưởng bối có tên tuổi trong giới trính trị, cũng như những hậu bối có tương lai rộng mở trong giới quân nhân. Cho nên ông chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai cắn răng tham gia những ‘trận vật lộn’ nguy cơ tứ phía.

      Đương nhiên Oanh Khê tin lời của Diệp Quốc Đào, ngoan ngoãn nằm xuống giường. Chỉ là cặp mắt tròn xoe chứa đầy lo lắng thể che giấu được. Mẹ Diệp trở lại từ phòng làm việc của bác sĩ, bén nhạy cảm giác được khí có chút kỳ lạ, liền trừng mắt trách cứ Diệp Quốc Đào cái, sau đó xoay lại ngọt trái cây cho Oanh Khê.

      Diệp Quốc Đào và Oanh Khê đều ngừng chuyện, ngầm hiểu nên chuyện của Diệp Thanh Dương trước mặt mẹ Diệp. Nước biển sắp truyền xong, bác sĩ đề nghị nghỉ ngơi lát, quan sát chút, nếu như có vấn đề có thể xuất viện. ra Oanh Khê cũng muốn lắm. Sau khi trở về thành phố G, ngoài Trần An Bác ra, còn cách nào khác để biết được tin tức của Diệp Thanh Dương. ₯ễɳðàɳl€quɣđϕn Nhưng ngay từ lúc ban đầu, Trần An Bác ràng được xen vào, cũng như được hỏi tới chuyện này. bí mật hỏi , nhưng lại chưa từng gặp lại Diệp Thanh Dương kể từ ngày Diệp Thanh Dương chấp hành nhiệm vụ, cũng như số lần nhận được tin tức lại càng hiếm, còn thua cả Oanh Khê. Ít ra được gặp mặt mấy lần, ít nhiều gì Diệp Thanh Dương cũng tiết lộ chút ít cho mình.

      Nếu như vậy, chẳng thà ở lại nơi này, chừng Diệp Thanh Dương còn có thể tìm đến bọn họ, hoặc là vô tình gặp gỡ. Có vấn đề gì, bọn họ có thể giúp đỡ, tốt hơn là chỉ có mình . Mặc dù biết tỷ lệ rất , nhưng vẫn còn hơn trở về thành phố G ngồi chờ chết.

      Vào lúc này, ý tưởng của Diệp Quốc Đào khác gì Oanh Khê lắm. Cũng may Diệp thị ở Vân Nam cũng có chút phát triển, lợi dụng số đối tác của công ty chi nhánh ở chỗ này, nghĩ cách tìm ra tung tích của Diệp Thanh Dương cũng tốt. Suy nghĩ tới đây, ông liền muốn dùng nguyên nhân sức khỏe của Oanh Khê, bác bỏ đề nghị trở về thành phố G của vợ. Oanh Khê cũng phải khờ, nghe Diệp Quốc Đào như thế vội vàng nhìn mẹ Diệp cách đáng thương. Cứ như vậy, ba người ở trong phòng bệnh ngây người ra.

      Sau khi Diệp Thanh Dương đến khu vực thành phố, dám chậm trễ giây phút nào, chạy thẳng tới bệnh viện tốt nhất, hỏi thăm y tá nơi đó, thế nhưng lại có tài liệu của Oanh Khê. Đứng giữa đại sảnh, nhìn bệnh nhân ngồi ghế cúi rụp đầu, toát mồ hôi hột, thậm chí dám nghĩ tới trình trạng tại của Oanh Khê có xuất vấn đề gì hay .

      biết trạng thái của mình như vậy rất bất lợi, móc trong túi ra điếu thuốc, hít hơi, ép mình tỉnh táo lại để từ từ phân tích. Diệp Quốc Đào bọn họ phải là người nơi này, muốn mang Oanh Khê tới bệnh viện chỉ có gọi 120. Như vậy cách khác, khả năng duy nhất chính là bệnh viện nhân dân thành phố rồi.

      Nghĩ tới đây, Diệp Thanh Dương kéo hơi thuốc, tiện tay ném , sãi bước chạy ra ngoài, sau lưng còn có giọng của hộ công vội vàng kêu lên ‘ được tùy ý ném rác’.

      Cho tới giờ phút này Diệp Thanh Dương mới hiểu được, có loại chạy trốn gọi là theo đuổi. Trước kia quá bận rộn, mặc dù chăm sóc Oanh Khê cẩn thận, nhưng biết , phần lớn nguyên nhân chính là Oanh Khê quá khéo léo, hình như mọi chuyện đều chiều theo ý của . tại rốt cuộc cũng có lần phải chạy theo bước chân của , muốn bọc lại trong tim, dùng hai chân tìm kiếm, dùng hai mắt tìm tòi. Người xưa có câu ‘sinh tử tương tùy’ (*sống chết tay trong tay), vào giờ phút này, trong tình cảnh như vậy, mới hiểu ý nghĩa ‘tình là sâu là đậm’ chứa trong bốn chữ này.

      Đến bệnh viện nhân dân thành phố, dễ dàng tìm ra phòng bệnh cũng như bệnh tình của Oanh Khê tại bàn y tá. dám chậm trễ, dù chỉ giây, lên lầu ngay lập tức. tới trước cửa phòng bệnh của mới giật mình phát giác, tần số nhịp đập của trái tim sớm vượt qua chỉ số thường ngày của bất kỳ lần huấn luyện nguy hiểm nào.

      Hít sâu vào hơi, đẩy cửa ra, nhìn cái thấy nhóc nằm ở giường. Đèn nung sáng đầu giường chiếu xuống, lộ ra khuôn mặt nhắn trắng bệch. Mặc dù hai mắt nhắm kín, nhưng vẫn có thể nhìn ra vui vẻ, cau mày, con người bị che mí mắt che kín ngừng chuyển động, giống như có tâm . Diệp Thanh Dương còn chưa kịp mở miệng nghe được tiếng hít hơi của Diệp Quốc Đào và giọng vô cùng mừng rỡ của mẹ Diệp: “Thanh Dương——”

      Oanh Khê mở mắt ra nhìn thấy Diệp Thanh Dương cầm áo khoác tay, dựa người khung cửa thở hổn hển. Nước mắt dâng trào, gọi nghẹn ngào: “Chú ơi…”

      Diệp Thanh Dương đứng im tại chỗ, cố gắng khôi phục lại hơi thở rối loạn rồi mới bước vào phòng bệnh. tới bên cạnh giường bệnh, cẩn thận quan sát từ đầu tới chân hồi. Sau đó mới mỉm cười dịu dàng, dùng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vuốt đầu của : “Có sao ? Chỗ nào khó chịu?”

      Mẹ Diệp là người đầu tiên phản ứng, khóc sướt mướt, tiến lên muốn đánh Diệp Thanh Dương. cũng phản kháng, cứ như vậy chịu đấm của mẹ mình lên người. ra hề đau, mẹ Diệp là phụ nữ, lại đau lòng vì con trai, đời nào chịu thẳng tay, chỉ tùy tiện đấm vài cái cho hả giận mà thôi.

      Bởi vì suốt khoảng thời gian dài Diệp Thanh Dương chạy gấp gáp, trán đầy mồ hôi, nhất thời còn chưa hồi phục lại hơi thở. Bộ dạng thở hổn hển này khiến vành mắt Oanh Khê ửng đỏ liên tục, hết lần này đến lần khác, cũng thể cử động. Nhìn mẹ Diệp la mắng , đau lòng muốn chết, nhưng cũng có can đảm cản trở, chỉ có thể sụt sùi khóc miết.

      Diệp Quốc Đào đứng bên nhìn ba người như vậy, chỉ còn biết lắc đầu, cuối cùng ôm vai vợ mình, dẫn bà ra ngoài. Lúc tới cửa phòng bệnh, ông liếc mắt nhìn Diệp Thanh Dương, so với giọng lúc nãy có vẻ nhõm hơn nhiều, thanh có chút nặng nề, giống như lúc trước có thể coi thường: “ xong ra ngoài. Cha có chuyện muốn với con.”

      Diệp Thanh Dương gật đầu, đợi sau khi bố mẹ rời khỏi phòng bệnh, khép cửa phòng lại, trở lại bên cạnh giường bệnh, khẽ đỡ lên, kéo gối đệm sau lưng của , sau đó nhàng để tựa đầu vào gối. Oanh Khê nhìn động tác tác thuần phục của làm hết tất cả, trong đầu chợt nhớ tới ba năm trước đây, trước khi rời , tất cả sinh hoạt của đều tự tay làm lấy. Khi đó, ra quả rất đắc chí, bởi vì vì mình làm hết tất cả mọi việc mà chính là người được phúc lợi. Vật đổi sao dời, ba năm sau, giờ phút này, Oanh Khê muốn vì mình mà bỏ ra nhiều như vậy. Bởi vì biết mình là cái như thế nào, có chút tự ti. cho rằng mình xứng với , Diệp Thanh Dương như vậy, xứng. Diệp Thanh Dương còn hơn cả bản thân mình, xứng!

      “Sao vậy? Mắt lại đỏ ngầu rồi? Được rồi… đừng khóc…” Diệp Thanh Dương đưa tay ra bóp bóp mặt , “Mới mấy ngày gặp gầy như vậy à? Tại sao lại vào bệnh viện, , chuyện gì xảy ra?”

      Oanh Khê đưa tay có kim ghim kéo xuống giữ trong lòng bàn tay. Bàn tay non nớt của vuốt ve cẩn thận ngón tay thô ráp của : “Diệp Thanh Dương, em cảm thấy… em xứng với .”

      cái gì thế? phải chỉ bị nghỉ ngơi tốt mà ngất xỉu hay sao? Tại sao đầu óc cũng khờ thế?”

      “Em …” Oanh Khê cử động thân thể, khẽ tựa vào ngực của , “Trong thế giới của , hình như em được đặt ở vị trí cao nhất. Có phải ngay cả tính mạng của mình cũng bị đặt phía sau phải ?”

      “Đây có phải là, con nhà người ta trưởng thành hay ?” Diệp Thanh Dương cười cười, tay ôm , tay vuốt theo mái tóc dài của , “Nếu xứng, phải là xứng với em mới đúng. già hơn em rất nhiều, về sau cũng tiếp lấy Diệp thị, cho nên, coi như là gả đàn ông tiền lại già nua. Còn em, trẻ tuổi xinh đẹp lại rất thông minh, nhìn thế nào cũng là bằng em. Về phần địa vị… phải qua rồi sao, mười hai năm trước, lúc mang em về nhận định, so với , sinh mạng của em là quan trọng nhất. Nếu có mất , em cũng phải sống cõi đời này, bởi vì phải là tất cả của em. Em còn trẻ, em còn có rất nhiều điều phải làm. Nhưng có em, cuộc sống của trở thành vô nghĩa. Mặc dù ngu đến nổi chết vì tình, nhưng ít ra… cuộc sống từ nay về sau của chỉ là mảnh tro bụi đen tối, nếu có sống sót cũng chỉ giống như xác chết mà thôi.”

      đời này nào thích nghe những lời tâm tình ngọt ngào. Oanh Khê nghe được những lời tỏ tình chân thành lần này của Diệp Thanh Dương bật cười khanh khách. Diệp Thanh Dương nửa, kìm chế lại nụ cười, nhàng áp sát vào gò má của . Hai người cứ ôm nhau như vậy lát rồi mới nhớ ra vấn đề chính.

      “Tại sao hôm nay em lại câu ‘làm sao có thể’?”

      Nghe được câu hỏi này, Oanh Khê hình như có chút vui, cả người cũng cương cứng: “Hình như em nhìn thấy người… mặc dù em biết có phải là người em mong muốn hay , nhưng em mơ hồ cảm thấy, có lẽ là ông.”

      Diệp Thanh Dương nhớ lại lúc ấy nhìn thấy Trần Nhất Thần, trong lòng hiểu vài phần, giọng : “Em đoán đúng rồi, chính là ông ấy. Ông ấy tên là Trần Nhất Thần, là cha của em.”

      vui mừng kích động như dự đoán, bình tĩnh của Oanh Khê khiến Diệp Thanh Dương có chút kinh ngạc, ôm cánh tay của nắm chặt. Oanh Khê cúi thấp đầu, lẳng lặng đặt bàn tay của mình vào tay : “ ra ba năm trước em gặp qua ông ấy ở Diệp thị. Có lần, em vốn là muốn tới tìm , nhưng dám đường đường chính chính mà , cho nên tới phòng làm việc của ông Nội trước. Trong thang máy em gặp ông ấy. Lúc ấy ông ấy nhìn em phát sợ, em liền bỏ chạy. Bây giờ nghĩ lại, tự nhiên cảm thấy buồn cười, ông ấy lại là cha của em.”

      “Oanh Khê…” Tay phải của Diệp Thanh Dương day , chạm khẽ lên khuôn mặt của , nhiệt độ đầu ngón tay ở chỗ đó ngưng đọng, cuối cùng lan ra từ từ, “Trong 20 năm qua, có thể ấy bỏ ra rất ít, nhưng thể phủ nhận tình thương của ấy dành cho các người. So với ấy, có số phương diện, còn là mức độ rất lớn, thể dành cho em được, cũng vì vậy mà rất phục ấy. Cho nên, em nên trách cha của mình.”

      “Chúng em?” Oanh Khê ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt lâu nay trong sáng bây giờ trở thành màu xám tro, “Em cảm thấy ông ấy phải xin lỗi Tô Uyển…”
      Last edited by a moderator: 1/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ 56 Bại lộ…

      Ý của Diệp Thanh Dương phải là Tô Uyển, mà là chuyện của Trần Đạp Tuyết. Nhưng lại muốn kể cho nghe dưới loại tình huống như thế này, cho nên chỉ có thể tránh né đề tài này. Tuy nhiên, đánh giá thấp ảnh hưởng của trưởng thành đối với dok mấy năm nay. Lúc còn , khéo léo đơn thuần, cái gì chính là cái đó. Nhưng qua nhiều năm, Oanh Khê cũng có nhiều tư tưởng của mình. biết có số chuyện, vì lý do riêng mà Diệp Thanh Dương gạt , giống như chuyện của Trần Nhất Thần. Nếu phải bởi vì phải rời khỏi thời gian rất dài, căn bản là gạt được, hoặc che giấu cho biết.

      Vì vậy, khi Diệp Thanh Dương lập lại chiêu cũ, vẻ mặt Oanh Khê buồn hiu. Trong lòng hiểu , nhưng vẫn cắn răng nhắc tới chuyện của Trần Nhất Thần, chỉ là hỏi thăm vài câu, dặn dò phải nghỉ ngơi cho tốt, sau đó liền ra khỏi phòng bệnh tìm Diệp Quốc Đào.

      Mẹ Diệp nhìn thấy con trai tới, tâm trạng cũng bắt đầu phục hồi lại, ánh mặt lạnh lùng nhìn Diệp Thanh Dương, hừ tiếng bất mãn: “Mấy năm nay chơi lêu lỗng nơi nào rồi? Ngay cả gia đình cũng thèm trở về! Mẹ con tưởng đời này con có ý định về gặp chúng tôi nữa. Ngược lại bây giờ chịu trở về gặp lại Oanh Khê?”

      “Mẹ——” Diệp Thanh Dương có chút bất đắc dĩ thể giải thích cho mẹ cũng như còn cách nào khác. Đối mặt với mẹ, thể thảo luận chuyện công việc, nếu cả nhà loạn mất thôi.

      “Con gọi mẹ tiếng mẹ, mà ngày lễ ngày tết có về thăm mẹ chút nào ? Nếu Oanh Khê ngã bệnh là con vẫn trốn luôn phải ? Con xem tướng của con bé kia, nếu con về nhà thường xuyên hơn, quan tâm con bé nhiều hơn, con bé vào nằm viện rồi.” ra mẹ Diệp nặng nề với vài câu, nhưng nhìn bộ dạng Diệp Thanh Dương cúi đầu nghe dậy dỗ khiến bà chỉ được đôi câu, “ biết con ngày đêm bận rộn cái gì, loay hoay cái ba năm về nhà!”

      Diệp Thanh Dương ngẩng đầu nhìn Diệp Quốc Đào, nhờ giúp đỡ. Người kia ho khan vài tiếng, nhanh chậm kéo lại vợ lảm nhảm: “Em xem Oanh Khê chút . Con bé ở bên trong làm gì cũng bất tiện, có chuyện muốn với Thanh Dương.”

      Mẹ Diệp thấy chồng lên tiếng, vẻ mặt lại nghiêm túc, cho rằng chồng muốn khiển trách con trai, cho nên bà chỉ quẹt miệng rồi trở về phòng bệnh, hề phản đối điều gì. Diệp Thanh Dương thở phào nhõm, ngước mắt nhìn Diệp Quốc Đào chút, rồi chỉ chỉ về phía ban công ở cuối hành lang, ý bảo ông tới đó chuyện.

      Hai người đứng ban công, tay Diệp Quốc Đào kẹp điếu thuốc, búng tro tàn thuốc lá. Từ đầu tới cuối, ánh mắt hề nhìn Diệp Thanh Dương, chỉ nhìn chằm chằm xuống mũi giày, giọng vô cùng lạnh nhạt, nhưng lại lộ ra ý tứ trách móc: “Rốt cuộc con và Oanh Khê xảy ra chuyện gì?”

      Diệp Thanh Dương sửng sốt, đương nhiên hề nghĩ tới Diệp Quốc Đào hỏi như thế: “ có chuyện gì hết ạ.”

      Vậy mà câu trả lời của khiến Diệp Quốc Đào chỉ cảm thấy con trai mình xạo, lúc này giọng liền trở nên cứng rắn: “ giờ cha rất nghiêm túc hỏi chuyện con, phải đùa giỡn với con! Đêm đó trước khi con đưa con bé trở về… hai đứa… có phải hai đứa xảy ra chuyện gì ?”

      Diệp Thanh Dương bị ông hỏi có chút hoang mang bởi vì trong lòng nghĩ rằng người ngoài biết chuyện của hai người bọn họ. rất cẩn thận trước mặt Diệp Quốc Đào, nghĩ tới bị phát rồi. Ông nhắc tới đêm hôm đó, trong lòng Diệp Thanh Dương càng thêm bối rối, bởi vì đêm đó, làm chuyện đó với . l€quɣ₯©ɳ Chỉ là Diệp Quốc Đào chính miệng hỏi, cũng thể giấu diếm được nữa, lập tức đỏ mặt, rồi gật đầu cái. Mặc dù chỉ gật , nhưng lại giống như đập vào mặt của Diệp Quốc Đào.

      “Con…” Diệp Quốc Đào tức giận, dụi tắt điếu thuốc lên lan can ban công. Nhìn vẻ mặt giận dữ lên mặt ông, Diệp Thanh Dương có chút ớn lạnh. còn chưa kịp mở miệng Diệp Quốc Đào giận dữ lên tiếng, “Hai đứa làm ra chuyện gì thế hả? Hả? Nếu phải là cha phát được, con còn tính gạt cha cho tới khi nào?”

      “Con còn tính tìm thời gian thích hợp cho cha và mẹ biết.” Diệp Thanh Dương trả lời đàng hoàng, “Dù sao Oanh Khê vẫn còn .”

      “Con nghiêm túc?” Diệp Quốc Đào nghĩ tới việc Diệp Thanh Dương có thể thừa nhận cách thẳng thắn như vậy, rất bất ngờ, “Con có biết tụi con đối mặt với những hậu quả gì ? Coi như cha mẹ quan tâm tới chuyện này, cha mẹ Oanh Khê sao? Bọn họ đồng ý gả con của mình cho người đàn ông lớn hơn con bé mười mấy tuổi sao?”

      “Con dám khẳng định về Tô Uyển, nhưng cha của ấy, Trần Nhất Thần, biết chuyện này…” Diệp Thanh Dương cúi đầu, giống như mỉm cười, sau đó lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh như băng vừa có chút gợn sóng nhưng lại sợ hãi, “ giờ cha của ấy đồng ý.”

      “Diệp Thanh Dương, từ tới lớn, cha đều ngăn cản bất cứ chuyện gì của con, đó là bởi vì con làm việc có chừng mực, cho nên cha mới yên tâm.” Diệp Quốc Đào thấy con trai như vậy, muốn cản trở, nhưng lại cảm thấy có chút được tốt lắm, cho nên bày ra lập trường lựa chọn của mình, “Chuyện như vậy, còn có bộ dạng của con xem như hạ quyết tâm, cha thể nào quản được. Nhưng cha phải nên ràng lợi hại trong đó với con. Đây là trách nhiệm của người cha.”

      Diệp Thanh Dương biết là cha còn quan tâm tới chủ ý của chuyện này nữa. Xử lý như thế nào cũng là xem ý tứ của , cho nên liền đứng đó lắng nghe.

      “Thứ nhất, mẹ con nơi đó, con cũng biết quan niệm tư tưởng của bà ấy. Lâu nay bà ấy vẫn xem Oanh Khê như cháu ruột, con làm sao thay đổi địa vị của con bé đây? Thứ hai, người ngoài biết Oanh Khê là do con nuôi lớn, bây giờ Oanh Khê trưởng thành lại muốn kết hôn với con, người khác như thế nào? Con làm sao xử lý những lời đồn nhảm khó nghe kia? Thứ ba, bây giờ Oanh Khê gả cho con, con vẫn xem như còn trẻ, có thể chăm sóc cho con bé. Đợi đến khi con lớn tuổi rồi, mình con bé làm sao bây giờ? Hai đứa ở chung nhiều năm như vậy, làm sao con biết được nó xem loại tình cảm giữa con và nó là quan hệ nam nữ… hay là trả ân?

      Những điểm này quả chính là vấn đề gian nan cực khổ núp sau lưng mà Diệp Thanh Dương phải là chưa từng nghĩ qua. Chỉ là, nếu như trước kia còn có chút lo lắng do dự, trải qua đêm đó với Oanh Khê, tất cả đều biến thành dũng khí. Cho dù tương lai như thế nào, nhất định nắm chặt tay vượt qua tất cả chông gai mà tiến thẳng.

      “Đối với tương lai mờ mịt, con cách nào cho cha giả thuyết.” Diệp Thanh Dương ở bộ đội nhiều năm, phong cách trầm tĩnh về sau lại càng trở nên chững chạc kín đáo. Lúc này vẻ mặt tràn đầy trịnh trọng, ánh mắt cũng rất chân thành, “Nhưng đối với những điều cha nãy giờ, con có thể với cha. Đầu tiên, về phía bên mẹ, đời này con chỉ nhận định người là Oanh Khê. Con cũng biết mẹ rất thương Oanh Khê, nếu như chúng con ở chung với nhau có gì tốt? Người mẹ thương nhất trở thành con dâu, có chuyện mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu. Tiếp theo, về chuyện làm sao ăn với người ngoài, con thể bịt miệng của người ta. Chúng ta sống đời phải vì người khác, nên luôn luôn vì mình mà sống vui vẻ lần, cần gì phải để ý những chuyện như vậy? Những chuyện như vậy ầm ĩ thời gian rồi tự tắt. Cuối cùng, chính là về Oanh Khê, trước kia, cho dù lo sợ lùi bước, cũng đều là mình con, ấy chưa bao giờ thay đổi ước nguyện ban đầu. Đối với tình cảm của ấy, con hoàn toàn có lòng tin!”

      Diệp Thanh Dương xong, sắc mặc Diệp Quốc Đào có chút hòa hoãn. Ông lớn tuổi rồi, thể nào làm chủ chuyện của con cái cả đời, chuyện của nó nhất định biết tự mình quyết định. Chỉ là, quả chuyện này quá lạc quan. ra trong lòng ông đồng ý gì cho lắm, dù sao danh tiếng cưới con nuôi nghe thế nào cũng tốt lắm. Nhưng Diệp Thanh Dương nhận thức chuyện này ai có thể ngăn cản được. Cho dù trong lòng ông thoải mái, ngoài mặt ông cũng thể kháng cự quá mức, nếu cho dù biết là sai, Diệp Thanh Dương cũng quay đầu lại.

      Cho nên trước mắt, ông chỉ muốn để mặc kệ tụi muốn tự chúng lăn lộn. Nếu quả có thể vượt qua được, coi như bọn họ trải qua được khảo nghiệm, trải qua cuộc sống như vậy cũng là chuyện tốt. Nếu thể vượt qua được cũng chẳng oán hận được ai.

      Diệp Thanh Dương thấy Diệp Quốc Đào gì nữa, cũng dám lưu lại quá lâu, thêm vài câu ngắn gọn, vào thăm Oanh Khê chút, rồi lại vội vã bỏ . Trước khi còn Diệp Quốc Đào mang Oanh Khê trở về thành phố G cho sớm, ở lại chỗ này an toàn. Nếu như bên kia tóm được Ba Tụng, như vậy Oanh Khê gặp nhiều nguy hiểm.

      Diệp Thanh Dương vừa ra khỏi bệnh viện cảm giác được có người theo mình. Chỉ là nhất thời rốt cuộc người kia là ai nên cũng dám ra tay cẩu thả. thẳng trở về rừng trúc, vừa mới tới dưới lầu trúc, liền nhận ra mình bị phát . từ từ lên nhà trúc, nhìn thấy Ba Tụng ngồi ở đó.

      “Diệp Thanh Dương, có gì cần ?” Ba Tụng chơi khẩu súng trong tay, cười như cười, vết sẹo mặt càng lộ ra vẻ dữ tợn.

      Diệp Thanh Dương liếc mắt nhìn người đứng sau lưng ta. Trần Nhất Thần cau mày đứng phía sau, rồi lại nhìn vẻ mặt của người đứng bên cạnh ấy, thấy có vẻ gì khác lạ, hẳn là ấy còn chưa bị phát . Diệp Thanh Dương hiểu được cho dù mình nữa cũng đều vô dụng, nhếch miệng cười, nhìn Ba Tụng gằn từng chữ: “ sai, tôi là nằm vùng!”

      Ba Tụng nhướng mày, nhìn chằm chằm Diệp Thanh Dương hồi, : “Con nhóc trong bệnh viện kia là ai?”

      Nhịp tim của Diệp Thanh Dương tăng nhanh giây, sau đó lấy lại bình tĩnh rất nhanh: “Số hàng ban đầu tôi đưa cho cậu vẫn còn chưa đủ. Tôi lấy ít số hàng từ chỗ của Arnold. Thả , tôi đưa cậu số còn lại.”

      Nếu như trước ngày hôm nay, Ba Tụng tuyệt đối đồng ý, nhưng hôm nay gặp phải trận tấn cống lớn như vậy, trong tay còn nhiều hàng. Nếu như Diệp Thanh Dương chịu giao đồ ra… Chỉ là lời của Diệp Thanh Dương mất rất nhiều độ tin cậy, cho nên Ba Tụng còn do dự. Diệp Thanh Dương nhìn thấy sắc mặt của như vậy, hiểu được nên cười tiếng.

      “Trần Đạp Tuyết cũng biết ấy.” Diệp Thanh Dương dừng lại rồi tiếp, “Trần Đạp Tuyết chính là chị ruột của bé đó, nếu như cậu nhất định muốn giữ lại ấy, cậu tự mình với Trần Đạp Tuyết .”

      ra Trần Đạp Tuyết cũng biết chuyện này. Ba Tụng chỉ cần gọi cú điện thoại, Oanh Khê nhất định có nguy hiểm. Nhưng Diệp Thanh Dương cũng chắc chắn Ba Tụng gọi điện thoại. Quả nhiên sau khi suy nghĩ trong chốc lát, Ba Tụng sai người mang Diệp Thanh Dương qua nhà trúc cách biệt. Mà sáng sớm hôm sau, Oanh Khê theo Diệp Quốc Đào trở về thành phố G.

      Đám hàng bên kia tới tay cảnh sát, dĩ nhiên Diệp Thanh Dương thể lấy ra được. Ba Tụng cực kỳ tức giận, sai người đánh đập Diệp Thanh Dương ngừng. Trần Nhất Thần đứng nhìn bên, cố gắng tìm cách đưa dtđ ra ngoài. Nhưng mà bởi vì lúc trước quan hệ của và Diệp Thanh Dương tương đối gần, bây giờ Ba Tụng còn cố ý giận lây sang . Trong hai người bọn họ, nhất định phải để lại người bị hoài nghi, như vậy rất dễ cho hành động sau này.

      Ba Tụng cũng vội , muốn ở lại chỗ này xử lý xong chuyện của Diệp Thanh Dương. tới hai ngày, có người tới tìm tận cửa. Thủ hạ người thanh niên ở Vân Nam hỏi thăm hành tung của bọn họ. Dĩ nhiên Ba Tụng biết cảnh sát khờ như vậy, đường đường chính chính hỏi xung quanh như thế, để cho người khác dẫn dắt người tới đây.

      Người đó rất trẻ tuổi, mặt mày có chút hiền hậu, giọng ràng, vừa nhìn thấy mặt đặt tụ giới thiệu mình: “Tôi tên là Tần Mặc, lần này tới đây là muốn hợp tác với .”

      Ba Tụng lời nào, chỉ nhìn cậu ta. Trong chốc lát, người đó liền có chút nhục chí, cố ý ưỡn thẳng ngực, : “Tôi biết người tên là Cố Thừa Hiên đến cứu Diệp Thanh Dương, tôi có cách ngăn chặn bọn họ. Nhưng vợ của ta, Ninh Mông, phải để tôi xử trí!”

      *Nàng nào biết chuyện của Tần Mặc, Cố Thừa Hiên và Ninh Mông có thể tóm tắt chút ? 
      Last edited by a moderator: 1/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ 57 Tìm kiếm Vân Nam . . .

      Người thanh niên có tên là Tần Mặc đó nhìn như rất cố chấp, cố ý phải đợi Ba Tụng trả lời mới thôi. Ba Tụng là ai? Lăn lộn sống chết lâu, làm sao có thể dại dột tin tưởng người tra hỏi hành tung của khắp nơi? Cho nên chỉ nhìn cậu ta bằng ánh mắt thăm dò. Tần Mặc bị hình như thế trong lòng cảm thấy sợ hãi, có chút mất tự nhiên, quay đầu chỗ khác.

      Đối với loại tiểu nhân như thế này, Ba Tụng đương nhiên có chút khinh thường, cười khẽ : “Tần tiên sinh, thứ nhất, cậu muốn hợp tác với tôi, nhưng nếu là hợp tác, ít nhất cậu phải chứng minh thực lực của mình có thể trợ giúp tôi đạt được điều tôi muốn chứ.”

      Tần Mặc vừa nghe Ba Tụng cũng có lòng hợp tác, chẳng qua chỉ là cần chứng mình mà thôi, liền an lòng. Cậu ta lấy ra hai phần tạp chí từ trong túi xách tùy thân. phần lớn là bài báo cáo về thư ký thị ủy thành phố N, bởi vì tội tham ô mà bị phán hình bỏ tù. Phần còn lại là những đoạn tin tức báo cáo tin vui về liên kết của thiên kim thị trưởng thành phố N và công tử tỉnh trưởng. Ba Tụng lướt nhanh qua hai lần, vừa cẩn thận quan sát Tần Mặc trước mặt.

      “Cậu là con trai của thư ký Tần?”

      “Ừ.” Tần Mặc gật đầu, trong mắt lóe lên ánh thù hận, “Chuyện của cha tôi là do nhà họ Ninh gây ra. Con trai của của thư ký Cố kia từng lính, đả thương chị của tôi. tại cả nhà chúng tôi ra nông nổi này, đương nhiên tôi bỏ qua cho bọn họ. Tôi nghĩ cũng muốn nhìn thấy Cố Thừa Hiên cứu người nằm vùng từ chỗ của . Cho nên, hợp tác của chúng ta là có lợi cả hai bên.”

      Tay phải Ba Tụng chống lên cằm, cau mày suy tư, cuối cùng gọi người tới, bảo ta liên lạc với người an bài nằm vùng trong cảnh sát năm ngoái. Cuối cùng, người kia cũng mang theo tin tức trở về, là bộ đội bên kia quả có ý định giải cứu Diệp Thanh Dương. Lúc này, Ba Tụng mới nhìn đưa mắt nhìn Tần Mặc lần nữa.

      “Cậu có ý kiến gì?”

      “Cố Thừa Hiên là người rất dũng mãnh, nhưng chỉ cần là người ta có nhược điểm. Ninh Tiểu Cửu chính là điểm trí mạng của . Chỉ cần nghĩ cách tóm được Ninh Tiểu Cửu muốn chơi Cố Thừa Hiên thành dạng gì cũng được.” Lúc câu này, vẻ mặt hiền hậu mặt của Tần Mặc hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ cắn răng nghiến lợi hung tợn.

      “Nếu như vậy…” Ba Tụng sờ sờ cằm, cũng thêm nữa, gật gù suy nghĩ lúc rồi mới tiếp, “Cậu nghĩ cách đưa vợ của Cố Thừa Hiên tới đây, giam giữ ta trong địa bàn của chúng ta. Chỉ cần cuối cùng Cố Thừa Hiên thành công, cậu muốn cái gì tôi cũng có thể cho cậu.”

      “Đương nhiên tôi có lòng tin đối với .” Tần Mặc cười cười, đưa tay ra, “Như vậy trong khoảng thời gian này phiền Ba Tụng tiên sinh giúp tay, cho tôi mượn ít nhân thủ rồi.”

      “Yên tâm.”

      Chỉ hai chữ đơn giản mà Tần Mặc lại rất yên tâm. thực tế, cậu ta cùng đường. Cậu ta thể nào chạm vào gia đình họ Cố và họ Ninh được, nhưng bỏ qua dễ dàng cho Ninh Mông và Cố Thừa Hiên cậu ta lại cam lòng. diễɳðàɳl€qu¥ðϕn Nếu như có thể xuống tay với Ninh Mông thuần lương kia nhất, như vậy cần cũng biết kết quả ra sao. Vừa nghĩ tới Ninh Mông và bộ dạng đạo mạo bên ngoài của Cố Thừa Hiên sắp bị đánh tan tành, Tần Mặc khỏi cao hứng.

      Trần Nhất Thần cũng biết Tần Mặc tới, đương nhiên thể ngồi đó nhìn Cố Thừa Hiên bị tính kế, ngồi trong phòng buồn bực cả ngày, cuối cùng vẫn là quyết định gọi Trần Đạp Tuyết đến. khi Ba Tụng nhìn thấy Trần Đạp Tuyết, nhất định bớt phóng túng. Mặc dù có chút mạo hiểm đối với Trần Đạp Tuyết, nhưng ngay trước mắt, đây là biện pháp có hệ số an toàn nhất.

      Sau này, kết quả lại giống như Trần Nhất Thần suy đoán, Diệp Thanh Dương được cứu ra thành công. Trong quả quá trình, mặc dù hành động của Trần Đạp Tuyết có chút nguy hiểm, nhưng sau cùng cũng bị thương chút nào. Ba Tụng biết Diệp Thanh Dương trở về phải chết. Vì vậy, sau khi Diệp Thanh Dương được Cố Thừa Hiên cứu thoát thành công, Ba Tụng lập tức rút về Thái Lan, đảo vòng qua Miến Điện trước khi trở về để được an toàn hơn. Lúc này, tất cả mọi người đều bắt đầu từ giã những chuyện đánh đấm.

      Lúc Diệp Oanh Khê từ trong trường học ra, nhìn thấy Trần Đạp Tuyết ngồi cạnh cửa trường học. Hai người thích nhau, cũng cần thiết tiến tới chào hỏi tươi cười, chỉ làm bộ như thấy, chờ người nhà lái xe tới đón. Trần Đạp Tuyết nhìn thấy bóng dáng của Diệp Oanh Khê, từ từ đứng lên, nhìn Oanh Khê lạnh lùng : “ phải bây giờ vui vẻ lắm sao? Tại sao có thể là người phụ nữ độc ác như vậy chứ?”

      “Chị cái gì vậy?” Oanh Khê liếc ta cái, tự nhiên khi lại bị mắng.

      “Diệp Thanh Dương thăm ở bệnh viện, bị Ba Tụng phát , Diệp Thanh Dương chết rồi có thể được cái gì? Hay là cảm thấy thay ấy nhặt xác là đủ biểu ‘có lòng’ rồi?”

      Từ trước tới nay, Oanh Khê chưa từng để ý đến những lời của Trần Đạp Tuyết, nhưng vừa nghe được câu vừa rồi bước chân liền thu lại, nhìn Trần Đạp Tuyết nửa lời. Người kia trợn tròn đôi mắt, đây chính là vẻ mặt rất quen thuộc đối với mình. Nếu như phải trong hốc mắt rưng rưng lệ, Oanh Khê tuyệt đối hoài nghi tính chất chân trong lời của ta.

      thể nào!” Tay Oanh Khê run rẩy, thanh bén nhọn chói tai khó nghe, “Tôi mới vừa gặp ấy!”

      “Ở bệnh viện phải ?” Trần Đạp Tuyết oán hận nhìn Oanh Khê, “Chính là lần đó, ấy liền bị Ba Tụng phát . có biết ấy bị Ba Tụng hành hạ thảm thương như thế nào ? có biết Ba Tụng muốn tánh mạng của ấy ? Sau đó người của ấy phái đón cũng bị phát , ngay cả vợ của người đó cũng bị người tên Tần Mặc bắt được! liên lụy ấy sao, nhưng lại còn mang cả tánh mạng của ấy ra chơi, đây là gọi thương ấy hay sao?”

      Liên tiếp bị chất vấn, Oanh Khê chỉ cảm thấy toàn thân bị người ta dùng vải rách quấn tròng lên đầu, tất cả đều màu xám đen, thậm chí thân thể lung lay, đứng vững. kịp nghe những lời kế tiếp của Trần Đạp Tuyết, chỉ hỏi địa chỉ của Diệp Thanh Dương rồi lảo đảo chạy ra ngoài.

      Oanh Khê cũng trở về nhà, thân mình ngay ra phi trường, mua tấm vé máy bay thẳng tới Vân Nam. Ngồi trong phòng đợi bay, nhìn số điện thoại di động trước kia của Diệp Thanh Dương mà ngừng khóc, cũng thèm để ý xung quanh, khóc lớn lên. Những hành khác ngang qua đều tò mò thương hại thiếu nữ tóc dài khom người cầm điện thoại khóc lóc. Cho dù biết nguyên nhân, bọn họ cũng có thể cảm nhận được thống khổ tận đáy lòng .

      Lúc ngồi máy bay, Oanh Khê còn khóc nổi nữa. Vốn tưởng rằng khóc cả ngày, nhưng chẳng qua chỉ là mấy tiếng đồng hồ mà thôi. Nước mắt giống như khô cạn, mắt cay cay, há miệng, thanh phát ra khó nghe, giống như thanh của người câm phát ra. Oanh Khê cũng biết mình có thể khôi phục lại giống như thường ngày hay . sớm còn quan tâm tới sức khỏe của mình nữa. có Diệp Thanh Dương ở đời này, cho dù có được giọng , có thể chuyện cho ai nghe đây?

      Ra khỏi phi trường, Oanh Khê tùy tiện bắt chiếc xe tới chỗ Trần Đạp Tuyết . Mặc dù rừng trúc rậm rạp, nhưng đường cũng khó . Lúc Oanh Khê theo Chung Lâm chịu khổ ít, nhưng sau khi Diệp Thanh Dương nhận về nuôi, được nhà họ Diệp nuôi dưỡng như thiên kiên kiều nữ. Vì vậy sau khi xuyên qua rừng trúc, bộ dạng Oanh Khê trông chật vật. Chỉ là khi mình đứng trước căn nhà trúc, lại phát người đâu từ sớm, nhà trống .

      Cho đến giờ phút này, Oanh khê mới bật khóc lên lần nữa…

      Sau khi Diệp Thanh Dương được Cố Thừa Hiên mang mới biết được vợ của bị Ba Tụng bên kia khống chế. Diệp Thanh Dương nhìn bộ dạng gấp gáp của Cố Thừa Hiên, đột nhiên rất nhớ tới Oanh Khê, muốn gọi điện thoại về nhà báo bình an mới nhớ tới Trần Nhất Thần vẫn còn ở bên trong. Mà lại hứa với , mang cha của bình an trở về.


      Sau khi hợp kế với Cố Thừa Hiên xong, Diệp Thanh Dương vẫn quyết định giúp đỡ Cố Thừa Hiên cứu Ninh Mông ra trước, rồi mới nghĩ cách cứu Trần Nhất Thần ra sau. Đối với Cố Thừa Hiên mà , ít nhiều gì đây cũng là có lòng riêng, nhưng đối với Diệp Thanh Dương mà , đây chỉ là đơn giản vì chức trách của quân nhân. Cho dù ở tình huống nào, tánh mạng của người dân thường vĩnh viễn là đặt trước tánh mạng của bọn họ.

      Hai người cũng nghỉ ngơi nhiều, vội vã chạy tới bên kia rừng trúc, xem có chút dấu vết nào lưu lại hay , kết quả chỉ là ra về trong thất vọng. Nhưng mà chưa được mấy bước, Diệp Thanh Dương nghe tiếng khóc của phụ nữ từ nơi khác truyền đến. Hai người lập tức cảnh giác, qua dò xét. Diệp Thanh Dương hướng theo thanh kia tới gần, càng ngày càng cảm thấy tiếng khóc kia rất quen thuộc. Khi đến gần hơn chút nữa, gần như có thể xác định, đây phải là thanh quanh quẩn ngày đêm bên tai của mình hay sao?

      Trước mặt của Cố Thừa Hiên, tiện phô bày quá mức, chỉ là bước chân tự chủ được, tăng nhanh chút. là Oanh Khê! Trong nháy mắt, câu này lặp lặp lại trong đầu của Diệp Thanh Dương. Oanh Khê chỉ biết có người đến gần, hốt hoảng đau khổ nên để ý bước chân mang lại cảm giác quen thuộc.

      “Tại sao khóc? Oanh Khê…” Nụ cười của Diệp Thanh Dương có mấy phần khổ sở, đưa tay ôm trọn bóng người nhắn này.

      Oanh Khê sửng sốt, nước mắt vẫn trào ra, cho nên nhìn bộ dạng của , cũng như kịp lau , thẳng tay đánh lên người . phản kháng, cũng hỏi, chỉ lẳng lặng ôm , mặc phát tiết. Trong lòng khổ sở uất ức, đánh như thế nào cũng phát tiết được. Cuối cùng hung hăng, cắn lên bên cổ của cái, da bị răng cắn trầy mảnh.

      Nước mắt hòa vào nước miếng thấm vào bên trong vết thương, đau nhói hồi, Diệp Thanh Dương vẫn chịu đựng, vươn tay ra vỗ vỗ lưng của , dịu dàng , “Được rồi, Oanh Khê… Đừng khóc… đừng khóc…”

      Diệp Thanh Dương cúi đầu nhìn mặt cách chăm chú. Mồ hôi xen lẫn nước mắt mặt, những dấu vết dơ dáy loang lỗ mặt khiến cau mày. chuẩn bị an ủi mấy câu Diệp Thanh Dương lại quay đầu nhìn về phía Cố Thừa Hiên, “À, chú là Cố Thừa Hiên, chồng của Ninh Mông phải ?

      Sau khi Diệp Thanh Dương hỏi mới biết Trần Đạp Tuyết tìm Oanh Khê, trong lòng nổi lửa. Oanh Khê dựa vào ngực , suy nghĩ chút, còn tự trách mình sơ ý. Trần Đạp Tuyết luôn luôn muốn gặp mặt , lừa gạt mình để mình hết hi vọng đối với Diệp Thanh Dương cũng phải là thể nào. Chẳng qua lần này, chịu oan cho Trần Đạp Tuyết rồi. ra cuối cùng, chị ta là Diệp Thanh Dương được an toàn cứu ra, nhưng mình lại ngừng xông ra cửa, đầu óc hỗn độn, nguyên cả câu chuyện nghe được câu có câu .

      Sau đó Diệp Thanh Dương vẫn muốn cùng nhau nghĩ cách với Cố Thừa Hiên để cứu Ninh Mông ra ngoài, Oanh nhất định đòi theo, còn cách nào khác, chỉ đành nhắc nhở phải chú ý trong ngoài rồi mới miễn cưỡng đồng ý. Oanh Khê dĩ nhiên vui mừng tìm được Diệp Thanh Dương, nhưng lại ngờ sau này chuyện hoàn toàn đảo điên tâm trạng giờ của .
      Last edited by a moderator: 1/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :