1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhiếp Quốc Đích Phi - Ngô Tiếu Tiếu (1.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Thích

      Edit: Thiên Vi


      Trong tẩm cung, yên tĩnh tiếng động, ánh lửa trong đèn hoa nhàng nhảy múa, bên ngoài tuyết trắng phản xạ chiếu vào, trong tẩm cung nổi bật lên mảnh sáng ngời.

      giường, Dung Trăn hơi hơi hí mắt, lời mắc ở cổ họng, từ từ tiêu hóa tin tức trong đầu, cùng với suy nghĩ trước mắt nên xử lý tình huống nay như thế nào.

      Nàng vất vả mới có được thân thể khỏe mạnh, cũng nghĩ mạc danh kỳ diệu chết trong cuộc chiến tranh tranh giành ngôi vị thái tử này, cho nên nàng quyết định, nàng phải rời khỏi đây, rời khỏi nơi thị phi này, nàng muốn để ý tới Tương hoàng hậu kia, cùng với phủ Tương quốc công gì gì đó ở sau lưng, những người này đều có tư tâm, nếu có tư tâm, vì sao Hoàng hậu lại để cho nữ nhi trở thành Đông cung Thái tử, chẳng lẽ là nàng biết? Nếu như chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, tất cả mọi người bao gồm cả các nàng đều chết có đất chôn.

      Nàng muốn chết cùng những người này, cho nên nàng phải rời khỏi Đông cung phủ Thái tử.

      Nàng tin tưởng với năng lực của nàng, ở đây nàng hoàn toàn có thể tạo ra vùng trời riêng cho mình, tìm được địa phương thuộc về mình, nàng cần dựa vào cái hoàng quyền gì gì đó kia.

      Trong lòng Dung Trăn chủ ý quyết, mâu quang u ám khó hiểu.

      Trịnh Đồng quỳ trước giường lớn đoán ra tâm tư của chủ tử, nhất thời trong lòng có chút bất an, dập đầu bùm bùm, liên tục lên tiếng cầu xin :

      “Điện hạ, người nên tức giận, việc này lão nô cũng có trách nhiệm, lão nô nên để mình cái tiện nhân kia ở trong tẩm cung, để nàng ta có cơ hội thực ý đồ bò lên giường chủ tử, lão nô cam nguyện bị phạt, điện hạ đừng tức giận mà ảnh hưởng đến thân mình.”

      Trịnh Đồng dùng sức dập đầu, trán rất nhanh đổ máu.

      Dung Trăn muốn mở miệng ngăn cản, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân vội vàng, còn có thanh the thé của thái giám vang lên:

      Hoàng hậu nương nương giá lâm.”

      Ngoài cửa, mấy đạo bóng dáng vội vã vào, vừa tiến vào, trong điện liền truyền đến mùi hương thoang thoảng.

      Dung Trăn nâng mắt nhìn lại, liền nhìn thấy bình phong trước cửa đứng mấy đạo bóng dáng, nữ tử cầm đầu, tóc mây được vấn lên cao, châu sai nhàng lay động, phượng sai hoa lệ quý giá tượng trưng cho thân phận Hoàng hậu, chập chờn đung đưa, màu vàng kim tuyến tua cờ* gắn trong miệng phượng sai, tua cờ buông xuống treo viên tròn ngọc bích, ở xung quanh trước trán trái phải đung đưa, màu xanh của bảo thạch làm nổi bật lên da thịt nhẵn nhụi trắng như tuyết của nữ tử, mắt hạnh mi cong, sống mũi cao gầy, đôi môi khêu gợi, đúng là mỹ nhân quốc sắc thiên hương bại hoại, nàng đúng là Hoàng hậu của Đại Lịch, mẫu hậu Dung Trăn, mặc dù niên kỷ tuổi tác có chút nhiều, nhưng người của nàng chút dấu vết của năm tháng cũng có.

      *cái tua gắn ở quần áo hay mũ ấy

      Lúc này vẻ mặt nàng lo lắng, bên trong đôi mắt tràn đầy đau lòng, vừa vào trong tẩm cung liền nhìn thấy Trịnh Đồng dập đầu, Tương hoàng hậu khỏi vội vàng mở miệng:

      phát sinh chuyện gì?”

      Đầu Trịnh Đồng dập xuống đất, nhanh chóng mở miệng báo cáo:

      “Nương nương, là lão nô đáng chết, lão nô thất trách, lão nô để cung nữ Xuân Thường ở lại tẩm cung chiếu cố điện hạ, nghĩ tới tiện tì kia thế nhưng có tâm tư muốn bò lên giường điện hạ, chọc giận điện hạ.”

      Tưởng hoàng hậu nghe xong lời của Trịnh Đồng, trong lòng thất kinh, sắc mặt trong nháy mắt trầm, đôi mắt chợt lóe qua sát khí, lãnh liệt quát:

      “Cái tiện tì kia đâu, mang xử tử?”

      Trịnh Đồng cung kính đáp lời:

      “Nô tài sai người kéo xuống hành trượng.”

      Tương hoàng hậu thở dài nhõm hơi, lên hai bước, bất quá cũng thêm về phía trước, ngược lại là bộ dáng cẩn thận, giọng điệu ôn nhu nên lời:

      “Trăn Nhi, thân thể ngươi đỡ chưa, còn khó chịu ở đâu , có muốn mẫu hậu truyền ngự y đến bắt mạch chút hay ?”

      gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Tương hoàng hậu, cực kỳ cẩn thận, giống như sợ làm Dung Trăn tức giận.

      Ở trong đầu Dung Trăn nhìn thấy rất nhiều chuyện, cho tới nay, đời trước bởi vì Tương hoàng hậu để cho nàng rơi vào hiểm cảnh, cho nên thập phần muốn gặp người mẫu hậu này, chưa bao giờ có thần sắc hòa nhã ở trước mặt mẫu hậu, nàng luôn lạnh lùng chống lại, ra Tương hoàng hậu cực kỳ nhẫn lại đối với Dung Trăn, cho tới nay đều là thận trọng, cố hết khả năng để lấy lòng đứa này.

      Nhưng qua mười năm, đời trước cũng có bởi vì Tương hoàng hậu lấy lòng mà đối với nàng có chút ôn hòa, ngược lại phản ứng càng ngày càng muốn gặp Tương hoàng hậu, sau đó còn hướng Tưởng hoàng hậu ra lệnh, nếu có mệnh lệnh của nàng, Hoàng hậu được tự tiện đến Đông cung phủ Thái tử để thăm nàng.

      Đây cũng chính là nguyên nhân mà mấy hôm nay Tương hoàng hậu chậm chạp có xuất , nếu phải nghe được Trịnh Đồng Thái tử vẫn thấy tỉnh lại, Tương hoàng hậu dám tự tiện qua Đông cung phủ Thái tử phủ bên này.

      giường lớn, Dung Trăn thần sắc thản nhiên, có chút biểu tình dư thừa, nàng phải đời trước, nàng cũng cần phải trưng ra gương mặt lạnh lùng khi đối mặt với Tương hoàng hậu, nhưng đồng thời nàng cũng có nửa điểm đau lòng với tâm tư của Tương hoàng hậu, khốn cảnh trước mắt đều do nàng tạo thành, nếu như Tương hoàng hậu làm ra chuyện trộm phượng chuyển long*, nàng sao có thể lâm vào hoàn cảnh như vậy.

      * theo ta ở đây có nghĩa là đổi thành trai, Dung Trăn là con nhưng lại là con trai

      “Thân thể ta còn trở ngại, mẫu hậu trở về .”

      câu bình thường của Dung Trăn, lại khiến trong mắt của Tương hoàng hậu tự giác tràn đầy nước mắt, bởi vì lần này Dung Trăn có giống như mọi khi châm chọc khiêu khích, cũng có giống như mọi khi vừa nhìn thấy nàng liền bắt đầu phát cuồng, sau đó bắt nàng khỏi Đông cung phủ Thái tử, nàng thực bình tĩnh, thực đạm mạc, nhưng đạm mạc như vậy, đối với Tương hoàng hậu mà , là ông trời ban ân, nàng nhịn được nghẹn ngào nhìn Dung Trăn.

      “Trăn Nhi, ngươi có việc gì là tốt rồi, có việc gì là tốt rồi.”

      Lời Tương hoàng hậu vừa rơi xuống, phía sau nàng chui ra cái đầu bé, người ô mi hắc đồng, tiểu nam hài phấn nộn đáng , giống y như Tưởng hoàng hậu đều thận trọng nhìn nhìn Dung Trăn, thanh mềm nhũn của vang lên:

      “Ca ca, ngươi đau thế nào, muốn Ly Nhi thay ngươi xoa xoa hay , Ly Nhi thay ngươi xoa xoa đau.”

      Tiểu tử đáng phấn nộn này, chính là đệ đệ ruột thịt của Dung Trăn, hoàng tử thứ mười Dung Ly.

      Dung Ly năm nay mới 7 tuổi, bình thường người thích nhất trừ bỏ Tương hoàng hậu, người còn lại chính là Thái tử Dung Trăn, đáng tiếc Dung Trăn thân cận , mỗi lần nhìn thấy đều tuôn ra lời ác độc, cảnh này lặp lại khiến Dung Ly dám quá mức tới gần ca ca, nhưng mỗi lần nhìn thấy Dung Trăn, đều muốn chơi cùng với ca ca, bởi vì mẫu hậu , trong hoàng cung này, chỉ có ca ca mới là người thân cận với nhất, nhưng ca ca cũng thích .

      Rất nhiều lần, Dung Ly có suy nghĩ, nhất định là bộ dạng của Ly Nhi đáng , Ly Nhi tốt, cho nên ca ca mới có thể nhìn thấy liền sinh khí, nhìn thấy đều phát hỏa, tuyệt thích .

      Dung Trăn nhìn cặp mắt trong suốt sáng ngời của Dung Ly , trong mắt chút che giấu quyến luyến đối với mình, cái loại khát vọng muốn bổ nhào vào bên cạnh nàng này, cái vẻ mặt quyến luyến như vậy, Dung Trăn từng nhìn thấy ở trong mắt của em , nhưng cuối cùng, em lại vì người đàn ông, dồn nàng vào chỗ chết.

      Dung Trăn nghĩ vậy, liền cảm thấy đau lòng, theo bản năng nàng nhắm mắt lại, giống như thập phần mệt mỏi, thân mình dựa vào mặt giường phía sau, nhìn hai người đứng ở trước giường nữa.

      “Mẫu hậu cùng Ly Nhi trở về , ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”

      Tương hoàng hậu nghe xong lời của Dung Trăn, trong lòng trận run rẩy, Trăn Nhi giống như bài xích nàng giống như mọi khi, cũng có trừng mắt lạnh lùng với nàng, cũng có lập tức đuổi nàng ra khỏi phủ Thái tử, lại càng gọi cả tên họ của Dung Ly, đây là tượng tốt a.

      Tương hoàng hậu càng nghĩ càng vui vẻ, giống thấy được tương lai, đứa này bài xích quan tâm của nàng nữa, nàng nhịn được nở nụ cười, lôi kéo tay Dung Ly, ôn hòa mở miệng:

      “Tốt, ngươi nghỉ ngơi, mẫu hậu mang Ly Nhi về cung trước, lúc nữa lại đến thăm ngươi, ngươi hãy ngủ giấc tốt, cái gì cũng cần nghĩ a.”

      Tương hoàng hậu xong liền lôi kéo Dung Ly, dẫn theo cung nữ đứng gần đó rời .

      Bên ngoài bình phong, thanh mềm mại của Dung Ly vang lên:

      “Mẫu hậu, có phải Ly Nhi tốt đáng hay , cho nên ca ca mới thích Ly Nhi.”

      Thanh sung sướng của Hoàng hậu truyền tới:

      phải, Ly Nhi, ca ca từ từ thích ngươi, ngươi nghĩ lại a, trước kia ca ca đều gọi ngươi là Dung Ly, lúc này gọi ngươi là Ly Nhi, điều này chứng minh ca ca có chút thích ngươi, cho nên Ly Nhi muốn ca ca càng ngày càng thích mình, về sau thích ngươi.”

      Thanh Dung Ly hân hoan vang lên:

      “Mẫu hậu, vậy chăng? Ca ca có chút thích Ly Nhi sao? Oa, điều này là quá tốt, Ly Nhi là cao hứng a, về sau Ly Nhi nhất định càng ngày càng thích ca ca, như vậy ca ca có phải càng thích ta hay .”

      “Đúng vậy.”

      Càng lúc tiếng bước chân càng xa, trong tẩm cung to lớn, chỉ còn lại mảnh yên tĩnh, giường lớn, người vốn nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên mở mắt, nàng chỉ cảm thấy trong lồng ngực tràn đầy cảm giác khó có thể , dựa theo tình hình thực tế mà , Hoàng hậu, Dung Ly, bọn họ giống như cũng thực thích chính mình.

      , bọn họ thích nàng, nếu thích, Tương hoàng hậu vì sao lại muốn công chúa là nàng trở thành Thái tử đâu, chẳng lẽ chuyện này đều phải là tâm tư của nàng, để chính mình trở thành quân cờ của nàng sao?

      Dung Trăn nghĩ như thế, đột nhiên nhìn về phía Trịnh Đồng vẫn quỳ ở trong tẩm cung.

      “Trịnh Đồng, ngươi xuống , ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, đừng để cho bất luộn kẻ nào đến quấy rầy ta.”

      Trịnh đồng kinh ngạc ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá Thái tử điện hạ, điện hạ hôm nay là rất kỳ quái, có đánh người cũng có mắng chửi người hay đập đồ, có phát giận, nàng hình như có tức giận.

      Trịnh Đồng từ từ đứng dậy, chậm rãi mở miệng:

      “Điện hạ, kia nô tài ra ngoài, nô tài canh giữ ở ngoài cửa, điện hạ nếu có gì phân phó, cứ việc kêu nô tài.”

      “Tốt, ngươi đứng ở ngoài cửa, có phân phó của bản cung, để người khác tùy tiện vào.”

      Dung Trăn hạ mệnh lệnh, tuy Trịnh Đồng cảm thấy điện hạ có chút thích hợp, nhưng cũng dám hỏi nhiều, nhanh chóng dẫn theo hai thái giám lui ra ngoài, canh giữ trước cửa bên ngoài tẩm cung.

      Trong tẩm cung Dung Trăn vừa thấy Trịnh Đồng lui ra ngoài, lập tức từ giường lớn xuống dưới, ở trong tẩm cung thong thả qua lại, đem tin tức trong đầu tiêu hóa hết, sau đó nàng nhanh chóng quyết định, rời cung, tại phải ngay.


    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Đêm khuya hung linh

      Edit: Vi Vi


      Dung Trăn liếc mắt nhìn ánh trăng bên ngoài cái, tuy là đêm tối, nhưng bởi vì được tuyết trắng bao phủ, ban đêm lại sáng ngời giống như ban ngày vậy, cảnh đêm như vậy, rất thích hợp để rời a, nàng dám trì hoãn, động tác gọn gàng tìm chiếc tủ quần áo được làm bằng gỗ lim có trạm trổ hoa văn, tìm kiếm bộ cẩm bào màu trắng thêu hoa văn hình con mãng xà màu nước biển, nguyên nhân chính bởi vì tuyết màu trắng, cho nên mặc quần áo màu trắng, dễ dàng bị người ta phát , cùng cảnh tuyết hòa hợp làm thể, rất có lợi cho việc lẩn trốn.

      Y phục mặc chỉnh tề, sau khi thu thập tốt, nàng thẳng đến cửa sổ trong tẩm cung, trước cửa có Trịnh Đồng dẫn theo thái giám canh gác, nàng chỉ có thể từ cửa sổ lặng lẽ rời .

      Bất quá đợi khi Dung Trăn cước bước ra ngoài cửa sổ, khi thân mình nửa ngồi ngưỡng cửa sổ, nàng mới nhớ tới việc trọng yếu, trước mắt nàng rất cần bạc, chi phí ăn mặc đều cần đến bạc, gây dựng nghiệp cũng cần đến bạc, cho nên nàng thể hai tay trống khỏi phủ Thái tử a, trong tẩm cung này có khi toàn là thứ tốt, nàng mang ít vẫn tốt hơn là mang thứ gì, đến lúc đó vừa bán có thể lấy đó làm vốn để gây dựng nghiệp.

      Tuy rằng Dung Trăn rất muốn mang ngân phiếu linh tinh gì đó, nhưng chìa khóa ngân khố trong Đông cung phủ Thái tử nằm trong tay của Trịnh Đồng, nàng tự nhiên thể chạy đến tìm Trịnh Đồng muốn chìa khóa trong tay , kia nàng còn có thể thuận lợi rời sao? Cho nên tốt nhất vẫn là mang ít đồ quý giá gì đó rời .

      Dung Trăn nhanh chóng lấy ra khối vải hoa, động tác gọn gàng đóng gói số đồ vật có giá trị ở trong tẩm cung, thuận tay còn lấy cái bình rượu bằng ngọc xanh biếc trạm khắc đồ án điêu long vân sau đó nhét vào trong bọc quần áo, trong bình rượu rượu còn nửa, nàng cũng bất chấp rượu bị đổ, tốc độ nhanh chóng mang theo bọc quần áo khối lượng thẳng bên ngoài tẩm cung mà .

      Dung Trăn tuy biết võ công, nhưng chuyện trèo qua cái cửa sổ hay leo qua cái tường làm khó được nàng, cho nên nàng chút cũng lo lắng thoát ra được Đông cung phủ Thái tử.

      Trong bóng đêm, toàn bộ Đông cung phủ Thái tử chìm trong mảnh yên tĩnh, hành lang đèn lồng tản ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, khẽ chiếu rọi nền tuyết trắng, tựa như ảo như mộng, trong phủ Thái tử trừ bỏ cung nữ cùng thái giám trực ra, những người khác đều nghỉ ngơi, ai cũng có chú ý tới trong bóng đêm, đạo bóng dáng giống như u linh thẳng đến bức tường cao sườn phía Tây Bắc của phủ Thái tử, nơi này là Hoán tẩy viện của phủ Thái tử, phòng hạ nhân, phòng bếp to như vậy, lúc này đêm khuya, căn bản có người nào, cho nên đây chính là điều kiện thuận lợi để giúp Dung Trăn.

      Trong lòng nàng mừng rỡ, động tác nhanh chóng thẳng đến sườn phía tây của bức tường phủ Thái tử, chạy vội tới phía dưới của bức tường, nàng khoa tay múa chân ước lượng độ cao của bức tường chút, lại đánh giá chút thân thủ của mình, cuối cùng tay chân cùng sử dụng, rốt cục trèo lên bức tường, trong lòng thở dài nhõm hơi, quay đầu liếc mắt cái rường cột chạm trổ phủ Thái tử, nàng cũng lưu luyến phủ Thái tử vinh hoa phú quý, nàng tin tưởng dựa vào năng lực của chính mình nàng có thể tạo ra mảnh trời riêng.

      Dung Trăn thở hơi dài, thân mình vừa động muốn nhảy xuống, từ nay về sau trời cao biển rộng ta có thể sải cánh chim bay.

      Nhưng nàng còn chưa kịp nhảy xuống, đột nhiên cảm nhận được bên trong bóng tối, cỗ khí tức cường đại xơ xác tiêu điều trong màn đêm tới, trong chớp mắt đánh úp lại toàn bộ gian quanh nàng, khí giống như bị đông cứng, khiến người ta dù muốn thở mạnh cũng dám.

      Dung Trăn kinh hãi, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy con đường dài cuối con phố bên ngoài phủ Thái tử kia, bên trong màn sương mù mờ nhạt, có cỗ nhuyễn kiệu xuyên qua màn sương mà , đó là cỗ nhuyễn kiệu màu xanh đậm bốn phía được che bằng lụa mỏng, nhuyễn kiệu bốn người khiêng kia rèm che được thêu đầy hoa mạn châu sa màu xanh, toàn bộ nhuyễn kiệu đều được bao phủ trong màu lam của đóa hoa ấy, lộ ra cỗ biến hoá kỳ lạ nên lời.

      mĩ, xa hoa, u ám, mê ly.

      Trước kiệu, hai nam tử người hắc y người bạch y, giống như hai sứ giả câu hồn Hắc Bạch Vô Thường, hàng sáu người chân chạm đất, người người ở giữa trung lướt qua, màn lụa mỏng màu lam ở giữa trung bay lên, hình thành đạo màu lam như sóng biển.

      Cỗ nhuyễn kiệu kia ràng rất chậm, giống như chậm rãi mà , vừa bình vừa ổn, nhưng tốc độ lại cực nhanh, trong chớp mắt liền lướt đến trước con đường cách Dung Trăn xa.

      Dung Trăn cau mày phán đoán, đây là trình diễn cái gì a, đêm khuya hung linh, hay là đêm khuya u linh.

      Bất quá trong lòng nàng biết , thân thủ của những người này cực kỳ lợi hại, cho nên nàng cần trêu chọc ma quỷ quái gì đó a, nghĩ vậy, Dung Trăn nhúc nhích nằm im bức tường nhăn cách Đông cung phủ Thái tử với bên ngoài, chậm rãi đợi những người này rời .

      Những người đó giống như hiểu được chờ đợi của nàng trong nháy mắt nhàng qua, có lấy nửa phần dừng lại, nhìn thấy những người này rời , Dung Trăn thở phào nhõm hơi, muốn nhảy xuống đầu tường rời khỏi Đông cung phủ Thái tử. Nhưng hơi của nàng còn chưa có hoàn toàn rơi xuống, cỗ kiệu xa được hơn mười thước kia, đột nhiên ngừng lại, đạo thanh tà mị thâm trầm chậm rãi vang lên ở trong bóng tối:

      “Lui lại.”

      Cỗ kiệu màu lam lui lại về phía sau, trong chớp mắt đứng đúng vị trí thẳng bức tường Dung Trăn ngồi, mà lúc này Dung Trăn vừa lúc chân bên trong chân bên ngoài, cả người ngồi tường cao, cứ như vậy kinh sợ nhìn nhuyễn kiệu màu lam ngừng lại ở bên ngoài tường cao.

      gió nhưng màn lụa mỏng được từ từ vén lên, bên trong nhuyễn kiệu đại nghiệt tà mị lười nhác tuyệt sắc hơi nghiêng người ngả ra sau, hàng mi cong dài, đôi mắt phượng hẹp dài chứa tràn đầy sóng ngầm mãnh liệt, đôi mắt kia thâm thúy sáng ngời giống như chứa lực hút nam châm cực lớn, lóe ra ánh sáng làm người ta tê dại, chỉ là ánh mắt, lại làm cho người ta tim đập gia tốc, dám nhìn thẳng, cố tình khóe môi người này còn khêu gợi tựa tiếu phi tiếu, tươi cười kia càng thêm câu hồn đoạt phách, hủy thiên diệt địa.

      Mặc dù tà mị lười nhác, nhưng Dung Trăn liếc mắt cái liền nhìn ra người này rất bí hiểm, giữ kín như bưng, người này tuyệt đối là nhân vật lợi hại phải kẻ bình thường, người như vậy tốt nhất là nên trêu chọc.

      Đồng thời nàng cũng nhận ra người ở bên trong nhuyễn kiệu này là ai, Vương gia Vinh thân vương phủ trẻ tuổi nhất Đại Lịch, Vương thúc danh nghĩa của nàng.

      Nam nhân này làm sao có thể bám sống bám chết theo con đường qua phủ Thái tử a, mâu quang Dung Trăn u ám, ở trong lòng thầm mắng tiếng xui xẻo, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, giống như ngồi ở đầu tường ngắm trăng, tao nhã thong dong.

      Vinh thân vương gia ngồi bên trong nhuyễn kiệu, hàng mi dài khẽ khiêu, mâu quang u ám càng thêm thâm thúy, trong mắt dấu chút lãnh lệ, thanh u ám lần nữa vang lên.

      “Điện hạ có nhã hứng, nửa đêm ngủ, ngồi tường cao để ngắm trăng, quả nhiên là giống với người thường, mệt cho Thái tử Đông cung của Đại Lịch chúng ta.”

      Lời này phải có châm chọc đùa cợt, đơn giản mà Dung Trăn lo sợ đâu thôi.

      Dung Trăn biết dụng ý trong lời của , bất quá nàng lười đấu cùng , tại nàng thầm nghĩ người này sớm chút, để nàng còn sớm rời .

      “Đâu có, bản cung chẳng qua là tâm tình tích tụ, ngắm trăng coi như để giải tỏa phiền muộn nho trong lòng thôi, làm sao so được với nhã hứng của Vương thúc, hơn nửa đêm còn trình diễn hung linh ở đường, Vương thúc ra tay quả nhiên giống người thường a, Đại Lịch ta có thể vật rơi đường ai nhặt, đêm cần đóng cửa, tất cả đều là nhờ công lao của Vương thúc a, Dung Trăn xin thụ giáo.”

      Vinh thân vương gia Dung Lẫm mâu quang đột nhiên thâm trầm u ám, vẻ mặt có chút đăm chiêu, nhìn Dung Trăn chằm chằm.

      mặt Dung Trăn lâm vào vẻ sầu tư, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, bi tráng ngâm :

      “Sổ chi kim cúc đối phù dung.
      Thưa thớt đêm lo lắng.
      biết có bao nhiêu u oán, cùng lệ khóc đông phong.
      Nhân tán sau, nguyệt minh trung.
      Tạ nương sầu nằm, phan làm nhàn miên, chuyện cũ gì cùng.”

      oimeoi....hình như là thơ hay sao ý thôi thứ lỗi ta vô năng cái này giữ nguyên nhé bác nào ghé qua có dịch được nhớ méc ta để ta sửa lại chứ thơ Trung k pít ta pó tay

      Nàng bên ngâm bên thu chân qua tường bên này, ý tứ rất ràng, nàng tâm tình tích tụ, muốn ngắm trăng sau đó mới tính hồi cung, Vinh thân vương gia Dung Lẫm ngồi bên trong nhuyễn kiệu, nghĩ đến chuyện xảy ra ở Bảo Khố Chi Lâm hôm nay, tuy Dung Trăn có học cẩu kêu, nhưng toàn bộ mọi người trong kinh thành đều biết Thái tử điện hạ đánh cược thua Tần vương thế tử, chuyện muốn học cẩu kêu, tại là trò cười của toàn bộ kinh thành.

      Tâm tình tích tụ đúng là thể tránh được, cho nên Vinh thân vương gia tính so đo cùng Dung Trăn, tay thon dài như ngọc chậm rãi vươn ra, từ từ buông màn lụa mỏng che nhuyễn kiệu xuống, thanh u ám sâu kín vang lên:

      .”

      Nhuyễn kiệu lại lần nữa được nâng lên, lướt qua mà , Dung Trăn ngồi tường rào chuẩn bị nhảy xuống thở phào nhõm hơi, tuy rằng sắc mặt nàng như thường, thần thái thong dong, nhưng chỉ có nàng mới biết, vừa rồi nàng đúng là kinh hãi ra nguyên thân mồ hôi lạnh, uy áp của người này quá cường đại, áp bách nàng thiếu chút nữa lộ ra sơ hở.

      Mắt thấy nhuyễn kiệu bên ngoài lập tức rời , Dung Trăn thở phào nhõm hơi, nhanh chóng quay thân mình, vung gánh nặng tay xuống muốn nhảy xuống khỏi tường cao, nghĩ tới nàng vừa mới chuyển thân mình còn chưa có nhảy xuống, liền nghe thấy trong khí cỗ hương vị thảo mộc nồng đậm, tràn ngập quang quẩn ở bên người, bên tai còn vang lên thanh u ám hơi thở như lan mê ly:

      “Điện hạ tính toán muốn đâu hả?”

      Hoàn chương 6

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Hư hoảng nhất thương*


      Edit: Vi Vi


      Phía tường cao, Dung Trăn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng trận kinh sợ, nửa đêm canh ba, có người thổi khí đối với ngươi, hơi thở như lan chuyện với ngươi, phải quỷ là cái gì, dù nàng can đảm cẩn trọng đến đâu, vẫn khỏi cả kinh tóc gáy dựng thẳng, thân mình theo bản năng ngã ra sau, tay hướng bên cạnh nắm cái, đáng tiếc lại nắm phải khoảng , thân mình thẳng tắp ngã vào phía bên trong của bức tường, nghĩ rằng đoạn tay áo màu lam rộng thùng thình phất qua, thân thể của nàng được cỗ chân khí mang trở lại tường cao, sau khi kinh hách qua , nàng theo bản năng :

      “Tạ ơn trời đất”

      Chữ tạ ơn còn chưa ra khỏi miệng, liền nhìn thấy trước mặt mình hé ra gương mặt tuấn tú phóng đại, lười nhác tà mị, tùy ý nghiêng người tựa tường, bên tường vừa lúc có gốc cây cao lớn, cành lá phía phủ đầy tuyết trắng, tuyết trắng kia bị gió đêm thổi cái, rơi xuống tựa như bay múa, bên trong từng bông tuyết bay, tóc đen nam tử nhàng bay lượn, tóc đen áo lam, làm nổi bật lên khuôn mặt càng thêm tuấn mỹ của , phảng giống như mỹ ngọc thượng đẳng hoàn mỹ gì sánh bằng.

      Khóe môi hơi tựa tiếu phi tiếu, đôi đồng mâu giống như bảo thạch đen lóng lánh, sóng ngầm bắt đầu khởi động, sâu kín quỷ mị nhìn chằm chằm Dung Trăn:

      làm chuyện thẹn với lương tâm, sợ quỷ tới gõ cửa, điện hạ làm chuyện gì trái lương tâm, bị dọa thành như vậy.”

      Sắc mặt Dung Trăn trong nháy mắt u ám, căm tức quát lạnh:

      “Vinh thân vương gia, ngươi có biết người dọa người có thể hù chết người sao? Ngươi muốn hù chết ta sao? Ta và ngươi ngày xưa oán, mấy ngày gần đây thù, ngươi làm cái gì nửa đêm ngủ chạy tới dọa ta sợ.”

      “Ách, lá gan điện hạ như vậy sao? Đó là lỗi của bổn vương, bổn vương chỉ tò mò điện hạ lại có thể xuất khẩu thành thơ, nếu điện hạ văn tài cao siêu như vậy, vì sao lúc ở trong Bảo Khố Chi Lâm lại thể làm ra bài thơ lấy tuyết làm đề đây?"

      Nghe xong lời của Dung Lẫm, Dung Trăn khỏi kinh hãi, ngón tay trong ống tay áo theo bản năng nắm chặt lại, lúc trước nàng chỉ chú ý mau mau đuổi người này , cho nên làm bộ ngắm trăng ngâm thơ, thương thu bi nguyệt, nghĩ tới lại thuận miệng tiết lộ mình có thể làm ra bài thơ.

      Dung Trăn tâm tư vừa động, liền có chủ ý, hàng mi dài khẽ giương, trưng ra ánh mắt xem thường cấp Vinh thân vương gia.

      “Vương thúc, chẳng lẽ ta làm được thơ, ta còn biết mượn bài thơ thương thu bi nguyệt của cổ nhân sao? Trời ạ, ta thân là Thái tử làm sao mệnh lại khổ như vậy, ta làm được thơ, đủ xui xẻo, tại ngay cả lấy thơ của cổ nhân hoài cảm chút cõi lòng cũng được, cái nhân sinh chó má này sống còn có ý nghĩa gì a?”

      “Thơ của cổ nhân?”

      phải cổ nhân, chẳng lẽ là của ta, ta có thể làm thơ, còn có thể người ở trong Bảo Khố Chi Lâm ăn mệt lớn như vậy hay sao?”

      Dung Trăn mặt càng thêm đau lòng, vẻ mặt của Vinh vương gia Dung Lẫm có chút đăm chiêu, bất quá cũng có bởi vì Dung Trăn sầu khổ mà có chút tỏ vẻ gì, vẫn như trước tùy ý nghiêng người tựa tường, đôi mắt đen như mực sâu lường được u ám bắn ra những ánh sáng hủy diệt nhìn chằm chằm Dung Trăn.

      Dung Trăn thấy mình biểu diễn đưa tới ảnh hưởng gì, buồn bực thu tay lại, nhìn lại cái người bí hiểm kia.

      “Vương thúc, đêm khuya, ngươi cần phải trở về có đúng hay , có thể nhường chất nhi người yên tĩnh chút ?”

      “Ách, đúng là cần phải trở về.”

      Thanh u ám của Dung Lẫm vang lên, tay áo màu lam rộng thùng thình nhàng phất qua, thân mình di chuyển, Dung Trăn vừa thấy trong lòng thở phào nhõm hơi, ôn thần này cuối cùng cũng , nhanh chút, để cho ta còn mau ly khai khỏi phủ Thái tử.

      Đáng tiếc ý nghĩ khoái trá này của nàng rất nhanh tan biến, nam nhân đối diện với nàng chỉ biến hóa sang cái tư thế ưu nhã khác, chân chậm rãi nâng lên, bàn tay để lên đùi, tư thế kia tao nhã xinh đẹp nên lời, ống tay áo theo đầu gối từ từ trượt xuống dưới, cùng với áo bào dài buông xuống nằm bức tường, giống đoàn rặng mây màu lam, phía sau là từng bông tuyết tinh khiết, càng nổi bật lên dung mạo như trích tiên của .

      Dung Trăn bất chấp thưởng thức dung mạo xinh đẹp của người này, trong lòng nàng buồn bực cực điểm, đôi mắt u ám trừng mắt nhìn kẻ đối diện, chỉ thấy Vinh vương gia Dung Lẫm, lười biếng mở miệng:

      “Bổn vương còn có chuyện , điện hạ tính toán nửa đêm muốn khỏi Đông cung phủ Thái tử sao?”

      Dung Trăn kinh hãi, mặt càng thêm đau khổ, nâng mắt nhìn trời:

      “Vương thúc cái gì đấy, bản cung ra cung làm cái gì, bản cung thầm nghĩ mượn rượu tiêu sầu thôi.”

      Nàng xong, đưa tay về phía sau sờ soạng bọc quần áo để ở tường, tìm tòi lại tìm tòi, lấy ra bầu rượu còn nửa, nàng nhớ lúc trước trong bầu rượu này giống như còn rượu, mở bầu rượu ra, bầu rượu khéo léo cầm trong tay giơ lên trước ánh trăng.

      “Bản cung trong lòng sầu khổ, cho nên tính toán sáng nay có rượu sáng nay say, chất nhi chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện xảy ra ở Bảo Khố Chi Lâm hôm nay, liền sầu a.”

      Dung Trăn mở bầu rượu dốc vào miệng, đối với mình uống hớp rượu lớn, trong lòng nàng cảm thấy may mắn chút, may mắn chính mình biết uống rượu, bằng chẳng phải là phí công, cái thằng nhãi này cần phải đuổi .

      “Tốt cho cái sáng nay có rượu sáng nay say, điện hạ tính tình chân chính trung nghĩa, hôm nay bổn vương liền tiếp điện hạ say say.”

      nghĩ nam nhân đối diện chẳng những , thế nhưng còn câu chí tình chí nghĩa.

      Dung Trăn trong lòng vừa kéo, thiếu chút nữa duy trì được bức tường phòng bị, là kẻ khiến người khác đau đầu, thằng nhãi này phải cuồng ngạo tàn khốc sao, khinh thường để ý tới nàng sao, hôm nay bị trúng gió gì a.

      Dung Trăn ở trong lòng đem nam nhân đối diện mắng xa xả máu chó đầy đầu, mặt bài trừ chút cảm động đến rơi nước mắt cười:

      “Chất nhi đa tạ Vương thúc, bất quá thực xin lỗi Vương thúc, chỉ có bầu rượu, có ly rượu, cho nên Vương thúc có cái tâm này tốt rồi.”

      Dung Trăn cầm bầu rượu quơ quơ với nam nhân đối diện, lại nhanh chóng uống hớp rượu, nàng tin nam nhân này chê bẩn, nguyện ý dùng chung cái miệng bình cùng nàng.

      Dung Trăn tay lung lay vừa hạ xuống, nam nhân đối diện cánh tay dài duỗi ra định tới lấy bầu rượu, Dung Trăn nghĩ tới với tay lại đây, sắc mặt khỏi khẽ biến, gắt gao đè bầu rượu lại:

      “Vương thúc?”

      “Hai thúc cháu ta còn phân biệt nhau sao? bổn vương chê.”

      Vinh vương gia lười nhác mở miệng, Dung Trăn lập tức tiếp lời:

      “Vương thúc, ngươi chê, nhưng ta ngại a, nam nhân cùng nam nhân, khẩu khẩu nhất nhất”

      Dung Trăn vẻ mặt ghét bỏ, vẻ mặt chút che giấu, đối diện với đôi mắt u ám xoay tròn của Dung Lẫm, hàn khí dâng lên, bất quá rất nhanh bị áp chế xuống, đôi mắt hơi hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Dung Trăn, sở dĩ cùng Dung Trăn ở chỗ này dây dưa, là đêm nay Dung Trăn so với lúc trước nhìn thấy nghe được có chút giống nhau, tuy rằng biểu của (DT) rất đau khổ buồn bực, thế nhưng lại làm cho (DL) có loại cảm giác hoàn toàn đồng dạng, cảm giác người này so với mọi khi hoàn toàn khác biệt, bên trong giống như thay đổi người khác vậy, biết là do mình suy nghĩ nhiều, hay là?

      Dung Lẫm vừa nghĩ hay tay chụp lên tay của Dung Trăn, Dung Trăn ăn đau, buông tay, bầu rượu rơi vào trong tay Dung Lẫm, Dung Lẫm giơ cao bình rượu, miệng bình nhắm ngay miệng mình, rượu ngon kia giống như dòng nước chảy vào trong miệng của , trong nháy mắt liền uống hớp lớn.

      ngụm rượu vào bụng, Dung Lẫm nhịn được hí mắt khen ngợi:

      “Rượu tốt, đây là Băng Tuyết Vạn Niên Thanh của Tương gia, mỗi vò bán với giá ngàn lượng bạc trắng, có giá trị vô giá, bởi vì tửu phường Tương gia hàng năm chỉ làm ra trăm vò rượu như vậy, rượu này chẳng những bổ trung ích khí, vốn còn bồi dưỡng nguyên khí, dưỡng thân thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ, rất nhiều người muốn mua dự tính còn phải đợi đến hai năm, xem ra đêm nay bổn vương có lộc ăn.”

      Llời của Dung Lẫm khiến cho Dung Trăn ngốc lăng, rượu này ở trong Đông cung phủ Thái tử của nàng hình như còn có hai mươi vò, nghĩ tới là cực phẩm khó có được, ra nàng có chút hiểu, Tương gia cùng với Tương hoàng hậu đến tột cùng là có cái ý tứ gì, bọn họ tốt với nàng như vậy, là cảm thấy quân cờ này dùng tốt, hay là cảm thấy áy náy đây.

      Dung Trăn suy nghĩ nhập thần, Dung Lẫm đối diện bầu rượu cầm trong tay ném lại đây:

      “Điện hạ, tiếp được.”

      Bầu rượu mang theo kình khí đập vào mặt bay đến, Dung Trăn cả kinh, hai tay nhanh chóng giơ lên tiếp bầu rượu kia, nghĩ tới bầu rượu nho thế nhưng lực tựa trăm cân, tay nàng nhất thời bắt trượt, bầu rượu trực tiếp hướng về phía mặt đất, Dung Lẫm nhìn phía trước phượng mi khẽ khiêu, tay áo rộng thùng thình vung lên, đạo chân khí nhanh chóng xuất , bầu rượu bị chân khí chế trụ, đồng thời còn có bọc quần áo cũng bị chế trụ, bọc quần áo kia vững vàng đứng ở giữa trung, Vinh vương gia Dung Lẫm vẻ mặt kinh ngạc:

      “Ách, đây là cái bọc gì a?”

      Dung Trăn nhìn bọc quần áo kia, lại nhìn về phía Dung Vương gia đối diện, người này tuyệt đối là cố ý, cái gì mà uống rượu, mẹ nó, căn bản chính là hư hoảng nhất thương.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Hoài nghi

      Edit: Vi Vi


      Dung Trăn ngồi phía tường cao, hai tay duỗi ra nhanh chóng túm lấy bọc quần áo được chân khí cố định ở giữa trung kia, đáng tiếc sực lực nàng sử dụng giống như ăn bữa cơm, thể đem bọc quần áo lấy lại.

      Nam nhân nhân đối diện hai mắt híp lại, trong đôi mắt thâm trầm nổi lên ánh sáng u ám, sóng ngầm bắt đầu khởi động, khóe môi chợt câu ra độ cong rất , chân khí trong tay tiêu tán, bọc quần áo cùng bầu rượu được cố định ở giữa trung lập tức rơi xuống phía dưới, Dung Trăn theo bản năng hai tay giơ lên đỡ bọc quần áo kia, nhưng bọc quần áo kia sớm bị Vinh thân vương gia Dung Lẫm dùng chân khí mở ra, rầm tiếng, tất cả đồ đạc gì gì đó bên trong bọc quần áo rơi thẳng xuống phía dưới phân tán mặt đất, Dung Trăn chỉ bắt được cái giá cắm nên bằng san hô nho trong đó.

      Đừng nhìn nó chỉ là cái giá cắm nến thông thường, nó có giá trị cực kỳ xa xỉ, nó được chế thành từ loại san hô màu đỏ thượng đẳng, màu sắc tràn đầy ánh sáng lung linh, đẹp sao tả xiết.

      Bất quá sắc mặt Dung Trăn thập phần khó coi, cúi đầu nhìn đồ vật gì đó ở dưới đất, may mắn lúc trước tuyết rơi cả ngày, cho nên mấy thứ này nằm nền tuyết trắng, chút sứt sẹo cũng có, hoàn hảo mọi người đều có tổn hao gì, tại phiền toái chính là làm sao mới có thể giải thích chuyện này với Vinh thân vương gia Dung Lẫm.

      Đêm khuya, xuất ở phía tường của Đông cung phủ Thái, còn mang theo bọc quần áo, trong bọc quần áo còn cất giấu rất nhiều bảo vật đáng giá, việc này làm sao cũng thấy giống như hành vi của kẻ trộm cắp a.

      Dung Trăn ngẩng đầu nhìn Dung Lẫm phía đối diện, quả nhiên liền thấy gương mặt tuấn mỹ tà mị kia lên nhè vẻ lo lắng, bên trong đôi mắt là mảnh thâm trầm, sâu lường giống như vách đá sâu vạn trượng, thanh gió mạnh thổi "vù vù" u lạnh lẽo, đảo qua gương mặt vẫn lười nhác tùy ý như trước của , thâm trầm mà lãnh lệ.

      “Điện hạ, đây là có chuyện gì?”

      Dung Trăn trong lòng có chủ ý, ở trong thương giới lăn trộn bao nhiêu năm, với tài năng của nàng luôn có thể tìm được quyền lên tiếng có lợi nhất đới với mình.

      Nghĩ nghĩ, sắc mặt Dung Trăn nhanh chóng trầm xuống, phát hỏa với Vinh vương gia Dung Lẫm:

      “Vinh vương gia, ngươi đến tột cùng có ý tứ gì, nơi này là Đông cung phủ Thái tử, bản cung chính là Thái tử, bản cung muốn làm gì còn cần xin chỉ thị của ngươi hay sao, thế nhưng ngươi lại lần nữa tìm bản cung gây khó dễ, ngươi hỏi cái này là chuyện gì, tốt, bản cung cho ngươi, hôm nay bản cung trong Bảo Khố Chi Lam xảy ra chuyện như vậy, trong lòng buồn bực, cho nên tính toán muốn phóng đãng phen, liền mang theo mấy thứ này chuẩn bị Thanh Nhạn lâu tận hưởng tình đêm, như thế nào, cái này cũng được sao?”

      Thanh Nhạn lâu, Thanh lâu nổi tiếng khắp kinh thành Đại Lịch, các nương bên trong đều là những mỹ nhân nhất đẳng, cho nên thanh lâu này sinh ý thập phần hưng thịnh, các quan to hiển hách trong kinh thành, rất nhiều người đều thích Thanh Nhạn lâu này.

      nghĩ tới địa phương này tại lại bị Dung Trăn lấy đến làm lá chắn, tóm lại nàng để Vinh vương gia Dung Lẫm biết đêm khuya nàng mang đống bảo vật như vậy là vì muốn rời khỏi Đông cung phủ Thái tử.

      Vinh vương gia Dung Lẫm đối diện phía tường, nghe xong lời của Dung Trăn, lông mi nhàng nhướn lên, đôi mắt xếch hẹp dài hơi hơi nheo lại, tia hàn quang u xuất , nhìn chằm chằm thần sắc của Dung Trăn.

      “Điện hạ muốn nửa đêm đến Thanh Nhạn lâu tận tình cuồng hoan, việc này cũng có gì thể, nhưng vì sao lại người lén lút ra ngoài từ tường che, điện hạ có thể mang theo thủ hạ Thanh Nhạn lâu, còn có thể mang ngân phiếu Thanh Nhạn lâu, tại sao phải người mang theo nhiều đồ vật thế này?”

      Dung Trăn cười lạnh giễu cợt "xuy" tiếng:

      “Ý kiến của Vương thúc là tốt a, ngươi đây là chê thanh danh ta còn chưa đủ thối sao? Bên ngoài phủ Thái tử này chỉ sợ có ít người nhìn chằm chằm ta , nếu ta mang theo thị vệ đến Thanh Nhạn lâu, chỉ sợ sáng mai trong cái kinh thành này, bản cung lại nhiều thêm cái tội danh , các ngươi những người này, cả ngày có việc gì làm, đem con mắt nhìn chằm chằm vào bản cung, lúc nào cũng nghĩ có thể tìm ra sai lầm ở người bản cung, sau đó là đống chuyện lớn tìm đến.”

      “Bản cung muốn tránh người khác, lặng yên hành động, tự nhiên đến lấy ngân phiếu ở chỗ Trịnh Đồng, cho nên mới mang mấy đồ vật này nọ, chuyện này có gì là được?”

      Dung Trăn bên vừa cũng để ý tới nam nhân đối diện, xem ra tối hôm nay nếu nàng muốn ra khỏi Đông cung phủ Thái tử đúng là có khả năng, xem ra nam nhân này dễ dàng để nàng , nếu như thế nàng cần gì phải cùng dây dưa đây, để tránh lại lộ ra sơ hở.

      Dung Trăn trong lòng nghĩ thầm, hai tay đè lại đầu tường, tay chân cùng sử dụng từ tường nhảy xuống, sau đó cúi đầu nhặt đồ vật gì đó nền tuyết trắng, bên vừa nhặt bên còn buồn bực làm nhảm.

      “Bản cung hôm nay xui xẻo, ban ngày bị người trong Bảo Khố Chi Lâm khi dễ, tâm tình đủ phiền muộn, muốn ngắm trăng uống rượu cũng được, nghĩ ban đêm đến Thanh Nhạn lâu tận tình cuồng hoan còn bị người bắt gặp, này còn có công đạo sao?”

      Nàng nhặt hết đồ vật gì đó, mang theo bọc quần áo, cũng thèm nhìn người phía sau bức tường, xoay người liền , được vài bước, nhịn được ngẩng đầu nhìn trời miệng lẩm nhẩm xấu nam nhân phá hư chuyện tốt của nàng.

      “Người xấu là kẻ hiểu chuyện, trời đánh ngũ lôi.”

      Dung Lẫm đứng phía tường cao ở phía sau, đôi mắt bắn ra ánh sáng mãnh liệt, khóe môi câu ra nụ cười tựa tiếu phi tiếu, lười biếng mở miệng:

      “Điện hạ mắng bổn vương sao?”

      Dung Trăn quay đầu, cấp Vinh vương gia Dung Lẫm nụ cười như ánh sáng bình minh tươi đẹp:

      “Vương thúc, bản cung sao dám mắng Vương thúc đâu, Vương thúc nghĩ nhiều, bản cung mắng là cái người thích xem vào chuyện người khác kia.”

      Ý cười bên khóe môi của Dung Lẫm lớn hơn, thanh cũng tự giác thêm u ám, bất quá quanh thân bắt đầu xuất ánh sáng nguy hiểm, khiến cho người ta vừa nhìn liền biết nam nhân này rất nguy hiểm.

      “Nếu điện hạ tâm tình tốt, nửa đêm muốn đến Thanh Nhạn lâu, bằng Vương thúc cùng ngươi, Vương thúc hộ giá cho điện hạ như thế nào?”

      Dung Trăn ngốc lăng, bất quá rất nhanh liền phản ứng lại, trở mình chút xem thường, ném lại câu:

      có tâm tình, Vương thúc có nhã hứng, tự mình đến Thanh Nhạn lâu tìm nương , bất quá nhớ nên kiềm chế chút, trăm ngàn lần cần quá lao lực.”

      Tốt nhất là chết ở người nữ nhân , Dung Trăn xong thèm quan tâm đến nam nhân biết lý lẽ ở phía sau, sải bước ly khai, nàng mới được vài bước liền nghe thấy có tiếng bước chân đường ở phía trước vang lên, Trịnh Đồng dẫn theo đội thị vệ vội vàng chạy tới, vừa vừa quát lạnh:

      “Người nào, dám can đảm ban đêm xông vào phủ Thái tử?”

      Đoàn người nhanh chóng lên vài bước, nhìn thấy người từ trong bóng tối ra cư nhiên lại là Thái tử, sắc mặt Thái tử thập phần khó coi, quanh thân phóng đầy lãnh ý, Trịnh Đồng kinh hãi nhanh chân lên chào đón.

      “Điện hạ, người làm sao lại ở đây?”

      Điện hạ phải ngủ ở trong tẩm cung sao, làm sao có thể chạy đến địa phương hẻo lánh như thế này.

      Dung Trăn để ý tới câu hỏi của Trịnh Đồng, chỉ nhíu mi trừng mắt Trịnh Đồng, giáo huấn :

      “Trịnh Đồng, ngươi làm sao có thể làm đại tổng quản của Đông cung phủ Thái tử này chứ, tại sao người tuần quanh phủ Thái tử lại kém như vậy, ngươi xem cái gì mà a miêu a cẩu đều có thể vào trong phủ Thái tử a.”

      “Điện hạ, ai vào Đông cung phủ Thái tử?”

      Trịnh Đồng nhanh chóng quay đầu tìm kiếm, cũng nhìn thấy bất luận kẻ nào, Dung Trăn giơ tay chỉ về phía tường cao cách đó xa, nơi đó rỗng tuếch, bóng người cũng có, Vinh vương gia lại thần biết quỷ hay ly khai, thân thủ người này có thể xuất thần nhập hóa như vậy, hơn nữa thập phần khó chơi, xem ra sau này nàng phải cách xa người này chút mới được.

      Dung Trăn thầm nghĩ, dẫn Trịnh Đồng quay về tẩm cung phủ Thái tử, vừa vừa phân phó Trịnh Đồng:

      “Về sau phủ Thái tử cần phải phái nhiều thị vệ tuần tra hơn, nhất định thể để người nào muốn vào là vào được.”

      “Dạ, dạ, điện hạ.”

      Đoàn người càng lúc càng xa, phía sau tường cao ở bên ngoài, có ba đạo bóng dáng lóe lên nhanh chóng rời , cầm đầu đúng là Vinh vương gia Dung Lẫm, phía sau là hai gã thủ hạ, sắc mặt thập phần khó coi, hai người này chính là thủ hạ thân cận của Vinh thân vương gia, hai người là song bào thai, bộ dạng thập phần giống nhau, người mặc bạch y (áo trắng) là lão đại kêu Huyền Nguyệt, mặc hắc y (áo đen) chính là lão nhị kêu Huyền Dạ.

      Lúc trước hai gã thủ hạ cũng nghe cuộc đối thoại của Thái tử cùng với chủ tử của mình, hơn nữa sau khi bọn họ rời , theo như lời của Thái tử, ràng là đem chủ tử nhà bọn họ trở thành a miêu a cẩu, tức giận đến cực điểm.

      khắp Đại Lịch này có người nào dám đối đãi với chủ tử bọn họ như thế a, cho dù là đương triều Thái hậu cùng Hoàng thượng, cũng lễ độ ba phần đối với chủ tử của mình.

      Cho nên Thái tử này rất đáng giận, Huyền Dạ nhịn được mở miệng:

      “Chủ tử, có muốn thuộc hạ vào hảo hảo giáo huấn Thái tử chút hay , lại dám can đảm năm lần bảy lượt khiêu khích chủ tử, ràng là tìm chết.”

      Vinh vương gia khóe môi gợi lên ý cười u ám lãnh lệ:

      “Hãy chờ chút , đêm nay Thái tử có chút giống so với trước kia, hơn nữa lá gan tựa hồ cũng lớn hơn, trước kia là kẻ vô cùng yếu đuối, đêm nay lại xuất gương mặt khác, bổn vương thấy tò mò, trong chuyện này đến tột cùng là có cái bí mật gì?”

      Vinh vương gia xong, nhìn về phía người mặc bạch y Huyền Nguyệt:

      “Ngươi tra chút, tình huống của Thái tử ở trong Đông cung, mặt khác, giúp bổn vương tra chút bài thơ lúc trước của Thái tử, đến tột cùng là đến từ tay của cổ nhân nào.”

      Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua bài thơ như vậy, thơ này đến tột cùng là đến từ tay cổ nhân, hay là tay Thái tử, nếu như là tay Thái tử, sao có thể làm thơ, chẳng lẽ biểu của Thái tử cho tới nay là kín đáo ràng, vậy có đúng là quá kín đáo hay , chút tiếng gió đều có, cơ hồ chút nghi ngờ cũng có. Hay là căn bản phải là Thái tử, mà là Thái tử giả, nghĩ như thế, sắc mặt Vinh vương gia từ từ thâm trầm.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :