1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhiếp Hồn Vương Phi-Vân Khinh Nhiễm Nhiễm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 39: Ăn Mòn Chi Ấn
      Editor: Linh Nhi

      Tần Ngọc ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn trường cung kia, một tay cầm cung hơi run run, trong lòng có loại cực hạn xúc động, đó là thần binh ao ước của các cung thủ.

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn trường cung trong tay, trong nháy mắt vừa mới rồi nàng cảm giác được sức sống đến từ nó, thậm chí có vui sướng, nó giống như ngủ say đã lâu, giờ phút này chân chính tỉnh dậy.

      "Vậy cho ta xem bản lĩnh của ngươi ." Lam Ảnh Nguyệt cười khẽ tiếng, hai ngón tay đặt cung buông lỏng, tên đỏ mang theo lửa đỏ thân hóa thành đạo tàn ảnh, biến mất trong trung.

      Ánh mắt Lâm Khiêm nhíu lại, tên tiêu thất, thời điểm mọi người ở đây nghi hoặc hiểu gì, chỉ nghe thấy tiếng thét thảm thiết hét lên, một con mắt của quái vật kia bị phá nát, máu tươi tuôn ra, bị một ̃ lực cường đại đánh bay ra mấy thước mới dừng lại.

      Quái vật hoảng sợ nhìn thoáng qua Lam Ảnh Nguyệt, bò lên thân cây, nhanh chóng biến mất ở trong rừng rậm.

      "Làm sao có thể." Tần Ngọc khiếp sợ nhìn màn trước mắt, nhìn tư thế của Tiểu Dật, nàng hoàn toàn chính là một thường dân, nhưng là nàng chỉ cần một tên có thể hạ được quái vật, đây lực lượng cường đại cỡ nào.

      Nhưng là, mặc kệ kinh ngạc thế nào, đặt trước mắt , phải do tin.

      "Biểu sai." Lam Ảnh Nguyệt buông trường cung trong tay, quay đầu lại nhìn ba người trợn mắt há mồm nhìn bản thân, nghi hoặc hỏi, "Như thế nào?"

      "Tiểu Dật ngươi là ma vũ song tu sao?" Thời điểm Tần Ngọc chuyện, môi cũng run run.

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn bộ dáng thất thố của hắn, buồn cười mở miệng : "Ân, đứng."

      Lâm Khiêm cười khổ lắc đầu, nguyên bản trong học viện mấy người bọn họ luôn đứng đầu, nghĩ tới lại xuất hiện một tiểu gia hỏa như vậy, nàng chính là chuyên môn đến để đả kích bọn họ.

      " rồi." Lam Ảnh Nguyệt nhấc chân về phía trước, bọn họ thể qua đêm tại đây.

      Mấy người trong rừng rậm một lúc lâu, rốt cục cũng sắp đến tận cùng, tiền phương lộ ra nhiều ánh sáng, làm cho bước chân của bọn họ trở lên nhanh hơn, ra ngoài bọn họ sẽ an toàn.

      "Nữ nhân, thực xin lỗi." Trong gian đột nhiên truyền đến thanh của Thao Thiết.

      Bước chân Lam Ảnh Nguyệt chậm chút, lông mày xinh đẹp hơi hơi nhăn lại, "Như thế nào."

      Thao Thiết do dự chút, Tiểu Long lại giành trước mở miệng, "Mẫu thân, mở nhầm cửa."

      "Ân, thời điểm ta phá vỡ kết giới lại phá nhầm chỗ, mới đưa bọn ngươi vào nơi này." Thao Thiết càng càng , vì hắn nhất thời xúc động mới mở sai kết giới.

      Cùng Thao Thiết ở chung lâu như vậy, Lam Ảnh Nguyệt cũng hiểu biết tính tình của một chút, nhìn khuôn mặt nhắn rối rắm kia của hắn, thở dài : " có ngươi, chúng ta cũng mở được kết giới, nếu những khó khăn này ta có biện pháp vượt qua, ta đây làm sao có thể diệt Vô Tâm Cung."

      "Ngươi muốn diệt Vô Tâm Cung?" Thao Thiết sợ tới mức nhảy lên, nha đầu kia muốn sống nữa sao.

      Vô Tâm Cung ̣a phương hại người tất nhiên thể lưu, hơn nữa, hiện tại An Nhiên thân bại danh liệt, khẳng ̣nh An Nghiêm bỏ qua cho nàng, nàng tự nhiên là muốn tiên hạ thủ vi cường.

      Thao Thiết nói xong, ba người đằng sau cũng nghe thấy được, diệt Vô Tâm Cung, làm sao có thể, Vô Tâm Cung vô cùng cường đại, ngay cả hoàng thất Phượng Quốc cũng dám động, Tiểu Dật lại nhàng bâng quơ muốn diệt nó.

      "Nếy sợ chết ngươi có thể ." Khóe miệng Lam Ảnh Nguyệt khẽ giương lên.

      Thao Thiết hừ lạnh tiếng, cao ngạo giơ cằm lên, "Ta làm sao có thể sợ con kiến này."

      "Mẫu thân, Vô Tâm Cung là cái gì? Có thể ăn ?" Tiểu Long cắn cắn bàn tay nhỏ, mê mang xem Lam Ảnh Nguyệt sườn mặt.

      "Chỉ có biết ăn thôi, cần ngươi để làm gì." Thao Thiết khinh bỉ nhìn Tiểu Long. "Nhưng mẫu thân ta, thương ngươi." Tiểu Long bẹp cái mặt Lam Ảnh Nguyệt, khiêu khích nhìn Thao Thiết.

      Nghe đối thoại của Lam Ảnh Nguyệt cùng Thao Thiết, ba người đằng sau chấn kinh rồi, Vô Tâm Cung là con kiến sao? cơ thể nhắn của Tiểu Dật đến tột cùng mang thân phận gì?

      "Các ngươi lại có thể sống sót, là làm cho ta ngoài ý muốn." Ngay tại thời điểm mấy người bước ra khỏi rừng rậm, đoàn hắc vụ nhàng tiến lại gần, dần dần ngưng tụ thành bóng người mơ hồ.

      Nhìn thấy , trong lòng Lam Ảnh Nguyệt cả kinh, mặt lại như cũ bất động thanh sắc, "Tránh ra."

      "Ha ha ha ha." Du Hồn phát ra chuỗi tiếng cười, tiếng cười kia làm màng tai mấy người đau đớn, "Ta thay đổi chủ ý, ta cần ngươi chết, chỉ cần ngươi cống hiến linh hồn cho ta, ta thả bọn họ ."

      Du Hồn xong, nhàng liếm liếm khóe miệng, lộ ra ý cười thị huyết, "Linh hồn của ngươi, nhất định thập phần mỹ vị."

      "Ngươi nghĩ rằng ta tin tưởng chuyện ma quỷ của ngươi sao?" Lam Ảnh Nguyệt cũng ngốc, Du Hồn này sao có thể dễ dàng tha cho bọn họ.

      Trong mắt Du Hồn xẹt qua tia lăng liệt quang mang, "Chỉ cần bước chân vào long đàm ảo cảnh giả này, đều phải chết, ai cũng thể làm phiền đến Ngô Thần."

      "Thần ngươi căn bản ở trong này, chúng ta làm sao có thể quấy rầy ." Đột nhiên truyền đến thanh của An Nhã.

      Lam Ảnh Nguyệt sửng sốt, đứa này làm sao lại xúc động như vậy, Du Hồn cường đại trước này để cho ai động đến chủ của , vì thế nhanh chóng hướng An Nhã chộp tới.

      Nhưng mà nàng vẫn chậm bước, chỉ trong chớp mắt, An Nhã bị đoàn hắc vụ giam cầm, lơ lửng trong trung.

      An Nhã còn muốn tiếp tục chuyện, Lam Ảnh Nguyệt lạnh đảo ánh mắt lạnh lùng qua, nàng sợ tới mức ngậm miệng lại.

      "Mẫu thân, con quỷ này quá xấu." Tiểu Long đột nhiên mở miệng .

      Lam Ảnh Nguyệt khóe miệng vừa kéo, tiểu gia hỏa, tại cũng phải là thời điểm châm chọc diện mạo người khác.

      "Huyễn hình thuật." Du Hồn nhìn chằm chằm con mèo vai Lam Ảnh Nguyệt, thân mình hơi hơi run run, hơi thở quanh thân cũng bắt đầu nổi lên sóng gió, "Thế gian này, cư nhiên vẫn còn người biết huyễn hình thuật."

      vừa , vừa bắn ra đoàn hắc vụ, hắc vụ kia hướng thẳng về phía Tiểu Long, trong nháy mắt, Lam Ảnh Nguyệt triệu hồi Tiểu Long vào gian, nàng biết Du Hồn này cường đại đến đâu, cũng dám mạo hiểm sử dụng gian.

      Tiểu Long tiêu thất, hắc vụ cũng đình chỉ, bay thẳng về phía trái tim Lam Ảnh Nguyệt, Thao Thiết khiếp sợ nhìn hắc vụ kia, nếu hắc vụ kia đánh trúng nàng, nàng chỉ có thể tan thành mây khói.

      Thao Thiết gấp đến độ được, nhưng Lam Ảnh Nguyệt lại đóng cửa gian, căn bản ra được.

      Khiến ba người sốt ruột là, trong lúc này, nàng lại nhắm mắt lại, toàn thân Tần Ngọc cùng Lâm Khiêm bị giam cầm, thể cử động.

      Thời điểm hắc vụ muốn chạm vào Lam Ảnh Nguyệt, cỗ hồng quang ở người nàng phát ra, hắc vụ kia gặp phải hồng quang vô pháp chống cự, hồng quang chậm rãi bao phủ hắc vụ, sau đó cắn nuốt đoàn hắc vụ từng chút .

      Du Hồn khiếp sợ nhìn tất cả những thứ này , Ăn Mòn Chi Ấn của ngay cả chuyển chức cường giả cũng đỡ được, nhưng nha đầu trước mắt này lại hóa giải dễ dàng như vậy.

      Ánh mắt lạnh như băng nhìn từ xuống dưới Lam Ảnh Nguyệt, đôi mắt thị huyết gắt gao nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng mở miệng, "Ngươi là ai?"
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 40: Thân phận của nàng
      Editor: Linh Nhi

      Lúc này Lam Ảnh nguyệt cũng từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, vừa mới rồi trong đầu nàng phảng phất như có thanh quen thuộc, nàng nhắm mắt lại, thừa nhận năng lượng từ Huyết Cung.

      Thanh kia rất ôn nhu, đánh tan mọi bất an cùng sợ hãi trong lòng nàng, thậm chí nàng còn do dự cứ như vậy làm theo lời người kia , dung hợp lực lượng của Huyết Cung.

      Đến khi nàng mở mắt ra lại thấy người nọ, chỉ nhìn thấy u hồn lạnh như băng với ánh mắt thể tin, hung hăng nhìn chằm chằm nàng.

      Lam Ảnh Nguyệt trả lời câu hỏi của u hồn, chỉ nhìn mọi nơi quanh đấy.

      Hành động của nàng khiến u hồn vui, hỏi nàng những còn thèm nhìn đến , hơn thế nữa ánh sáng kia tạo cho cảm giác quen thuộc.

      "Ngươi muốn chết." U hồn giơ bàn tay lên, hắc vụ từ từ ngưng tụ thành bàn tay trong trung, híp mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ bé trước mắt, nhưng nghĩ tới ánh sáng kia lại chậm chạp xuống tay.

      "Nếu ngươi giết ta, ngươi gặp được người sử dụng huyễn hình thuật kia." Lam Ảnh Nguyệt từ phản ứng của u hồn, nàng có suy đoán lớn mật cộng thêm các tình tiết phía trước suy đoán của nàng càng thêm ràng.

      "A!" U hồn cười lạnh tiếng, "Ngươi uy hiếp ta."

      "Hiển nhiên đúng vậy." Lam Ảnh Nguyệt nhìn nhìn quang mang phía sau u hồn, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, nhanh chậm khoanh hai tay trước ngực, bộ dáng ta để ý.

      Hai đấm của Lâm Khiêm nắm chặt, Tiểu Dật có biết mình chuyện với ai , nếu chọc giận u hồn kia kia bọn họ chỉ có con đường chết.

      U hồn nhìn tướng mạo xấu xí của Lam Ảnh Nguyệt, người nọ cao cao tại thượng tự cao tự đại, có thể vì thiếu nữ này mà thi triển Huyễn Hình thuật, tất nhiên là cùng thiếu nữ quan hệ ít, nhếch khóe miệng, lạnh lùng : "Nếu để cho về tay còn gì tốt hơn."

      Lập tức đẩy dấu tay kia về phía Lam Ảnh Nguyệt, Lam Ảnh Nguyệt chẳng những né, khóe miệng còn mang theo ý cười thoải mái.

      Trái ngược lại ba người kia gấp đến độ biết làm thế nào, Tiểu Dật bị choáng sao, nếu như bị đánh trúng? !

      "Tiểu Dật, chạy mau." Tần Ngọc hô lớn.

      Nhưng mà Lam Ảnh Nguyệt dường như nghe thấy mấy người bọn họ , nhàn nhạt nhìn dấu tay trước mắt.

      U hồn liếc mắt nhìn Lam Ảnh Nguyệt cái, dưới cái nhìn của thiếu nữ này chẳng qua chỉ có vẻ bề ngoài trấn định mà thôi, mặc kệ là ai, đối mặt lực lượng tuyệt đối, chỉ có thể thúc thủ chịu trói.

      Tại thời khắc chỉ mành treo chuông, ánh sáng màu trắng chói mắt thoáng ra, hắc vụ kia lập tức bị bao vây.

      U hồn cảm nhận được lực lượng này lại cật lực run rẩy, sợ hãi quay đầu lại, nhìn thân bạch y kia, thể tin mở to hai mắt nhìn, khiếp sợ trong mắt cấp tốc bị vui sướng cùng kích động thay thế, gian nan mở miệng : "Tôn, tôn giả."

      Thân mình u hồn chậm rãi đứng xuống đất, hướng tới nam tử phía trước gập thắt lưng.

      Nam tử bị U Hồn gọi là tôn giả kia, chậm rãi ra từ trong ánh sáng, lập tức bỏ qua U Hồn, hướng Lam Ảnh Nguyệt, khẽ cười : " nghe lời, làm thế nào lại chạy đến đây."

      Trong lời kia có bao nhiêu ôn nhu cùng sủng nịnh khiến tâm trạng Lam Ảnh Nguyệt trở lên khác thường, nàng cảm thấy rất kỳ quái, vì sao bản thân nàng lại bài xích nam nhân này, ngược lại cảm thấy dị thường quen thuộc cùng tự nhiên, phải quan hệ tình nam nữ, mà như là che chở giữa thân nhân.

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn thấy gương mặt tái nhợt, ánh mắt trầm xuống, vừa mới rồi nàng còn tưởng Phượng Diệc đến đây, vì vậy mới sợ hãi đứng ở nơi đó, lại ngờ là . (Tỷ nhớ Diệc ca rồi.....-3-)

      Mấy ngườiTần Ngọc ngây ngẩn cả người, nam tử như thiên thần này từ đâu đến vậy, Tiểu Dật phải là Diệc Vương phi sao? Nhưng ánh mắt của nam nhân này nhìn Tiểu Dật có gì đó đúng, chẳng lẽ đây là tình địch của Diệc vương điện hạ sao?

      Từ khắc nam tử kia xuất An Nhã cũng trở nên ngây dại, ngoại trừ Diệc Vương điện hạ, nàng chưa bao giờ gặp nam tử nào tuấn mỹ thế này, Diệc Vương lạnh lùng tà mị, khí phách vô song, mà người trước mắt lại tản ra hơi thở thánh khiết, làm cho người ta dám tới gần.

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn , nở nụ cười, "Làm sao ngươi lại ở chỗ này?"

      Sau lần mua vũ khí, nàng chưa từng gặp , nghĩ tới xuất ở Long Đàm Ảo Cảnh, hơn nữa nhìn thái độ của u hồn kia, chỉ sợ thân phận của đơn giản.

      Nhìn sắc mặt , so với trời còn trắng hơn.

      "Chỉ đến xem." Nam tử nở nụ cười, nâng tay muốn sờ sờ đầu Lam Ảnh Nguyệt.

      Lam Ảnh Nguyệt theo bản năng nghiêng đầu chút, nhìn tay dừng lại trong trung, trong lòng lại có chút áy náy, hơi môi mím : " có lỗi."

      bất động thanh sắc buông tay, đôi mắt vi liễm, lông mi dài che khuất mất mát trong mắt: "Mau mau rời , nơi này phải địa phương nàng nên đến."

      Vung tay lên, An Nhã vẫn còn bị treo trung từ từ hạ xuống đất, quay đầu với u hồn: "Đưa Trần..." tạm dừng chút, trong mắt lưu chuyển cảm xúc, lại tiếp tục : "Đưa bọn họ ra ngoài."

      Từ 'Trần" của suýt nữa khiến U Hồn quỳ mặt đất, kinh ngạc nhìn Lam Ảnh Nguyệt, giống như muốn tìm lại ấn ký quen thuộc nào đấy.

      U hồn nhìn đến nhập thần, đau đớn kịch liệt nhanh chóng lan tràn toàn thân, giống như hỏa diễm ngừng thiêu đốt , ngay tại thời điểm cho rằng mình chết, cảm giác kia lại tiêu thất, bên tai truyền đến thanh ôn nhuận: "Ngươi vượt qua."

      An Nhã sợ tới mức đại khí(bom hạt nhân con người thả ra môi trường ý hí hí) cũng dám phát ra, U Hồn kia chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm thần tượng còn thiếu chút nữa bị giết chết, hơn nữa nàng cũng nhìn thấy nam nhân kia ra tay thế nào.

      Đáy mắtLam Ảnh Nguyệt trầm xuống, nhớ tới lời của tinh linh lần trước, thân phận của nàng đến cùng có bí mật gì, nàng giương mắt nhìn về phía nam tử, hỏi: "Chúng ta trước kia có quan hệ như thế nào?"

      Thân mình nam tử hơi hơi cứng đờ, tuy rằng rất nhanh điều chỉnh lại, thế nhưng tránh được ánh mắt của Lam Ảnh Nguyệt.

      "Đường cường giả, cực kì hung hiểm, phải vạn phần cẩn thận." cũng trả lời vấn đề của Lam Ảnh Nguyệt, ném chiếc nhẫn vào tay Lam Ảnh Nguyệt, sâu nhìn nàng cái sau đó xoay người hướng trong rừng rậm mà , bước chân có chút phù phiếm.

      Lam Ảnh Nguyệt nắm nhẫn lạnh lẽo trong lòng bàn tay, mắt hơi nhíu lại.

      "Ta đưa các ngươi ra ngoài." Lúc này u hồn còn khí thế bức người như vừa nãy, hèn mọn gập thắt lưng, đứng sau Lam Ảnh Nguyệt, dám ngẩng đầu.

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn rừng rậm, thân ảnhnam tử biến mất, nếu bọn họ , bí mật kia nàng tự vạch trần.

      đến cửa rừng rậm, lại là kết giới, u hồn giơ tay đặt trong trung, trong miệng đọc chú ngữ, kết giới mở ra trong nháy mắt, bọn họ lập tức nghe được tiếng gầm kịch liệt của thần thú.

      Trong bóng đêm, nam nhân nhìn bóng lưng Lam Ảnh Nguyệt, nâng tay lau vệt máu khóe miệng, trong lòng lại hiểu , trong mắt mang theo chút bi thương cùng mất mát, mặc niệm : "Trần nhi, vĩnh biệt." ( tội quá T_T)
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 41: Hóa thành khói
      Editor: Linh Nhi

      đến cửa rừng lại là kết giới khác.

      Du Hồn giơ tay lên trung, miệng nhẩm chú ngữ, ánh sáng màu xanh nhạt từ bàn tay dần dần tản ra, trong nháy mắt khi cánh cửa mở ra, tiếng gầm gừ của thần thú truyền đến.

      "Mẫu thân, là sâu." Tiểu Long từ vai Lam Ảnh Nguyệt nhảy xuống dưới, tiến nhập kết giới, Thao Thiết cũng nhanh chóng vào.

      Thời điểm Lam Ảnh Nguyệt chuẩn bị rời , Du Hồn kia lại quỳ xuống trước mặt nàng, cúi đầu mở miệng : "Tiểu thư, mong người tha thứ cho ta vừa rồi bất kính, thu nhận ta."

      Nghe được lời , mấy người có chút ngoài ý muốn, cho dù Du Hồn có thu liễm hơi thở nữa, nhưng hơi thở cường đại kia vẫn khiến người ta cảm thấy bị đè nén.

      Nhưng lại quỳ xuống trước mặt Tiểu Dật, còn gọi nàng là tiểu thư? Chuyển biến này khiến người ta khó mà tiếp nhận.

      Nếu Tiểu Dật nếu mang , nàng có thể ngang đại lục này.

      Lam Ảnh Nguyệt từ cao nhìn xuống Du Hồn quỳ dưới đất, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta dò xét được ý nghĩ của nàng. Lúc sau, Lam Ảnh Nguyệt mở miệng : "Là cho ngươi theo của ta."

      Du Hồn trong lòng run lên, ngẩng đầu nhìn Lam Ảnh Nguyệt, đôi mắt của thiếu nữ trong trẻo như nước, Giống như hiểu tất cả, Du hồn gật đầu : "Đúng vậy."

      Lam Ảnh Nguyệt nhớ tới ánh mắt sủng ái của nam tử kia, trong lòng có chút phiền chán, đến nhìn vậy hẳn là người của Long Đàm Ảo Cảnh, nhưng cường đại, thần bí sao lại bị thương thành ra như vậy.

      "Tiểu Dật, chúng ta cần phải ." Lâm Khiêm nhàng gọi tiếng.

      Lam Ảnh Nguyệt quay đầu nhìn rừng rậm kia cái, cất bước tiến ra khỏi kết giới, nàng còn phải trở về.

      Quỳ ở cửa kết giới giây Du Hồn cũng ra kết giới, tiểu thư cự tuyệt nhất định là đồng ý.

      Mấy người chậm rãi về phía trước, mặt đất ngăm đen dần dần bị rừng rậm thay thế, hoa dại khắp mọi rơi tỏa hương thơm mát.

      Mặc dù phong cảnh đẹp nhưng mấy người lại có tâm trạng ngắm, cảm giác cả người được tự nhiên, thỉnh thoảng có quay ra nhìn lại bắt gặp Du Hồn bay sau lưng bọn họ.

      Nếu trái tim tốt quả thực chịu được kích thích này.

      Du Hồn nỗ lực giảm tồn tại của bản thân, mặt biểu cảm sau mấy người, thi thoảng có chú chim bay về phía , chỉ cần hơi động cái chú chim hóa thành khói bay .

      mê mang nhìn chú chim biến mất trước mắt mình, làm cái gì mà.

      An Nhã muốn khóc, theo bản năng cách xa Du Hồn ít, lại sợ khiến Du Hồn mất hứng bản thân hóa thành khói tiêu thất trong trung.

      Bọn họ chậm, nhưng Thao Thiết cùng Tiểu Long sớm chạy thấy đâu, lúc sau trong đầu lại truyền đến thanh của Thao Thiết: "Ta tìm được tiểu thí hài kia."

      Lam Ảnh Nguyệt gì nhìn trời, Dông Phương Hàn là tiểu thí hài, cũng nhìn bộ dáng của thành cái gì.

      Rốt cuộc được đoạn nữa, Lam Ảnh Nguyệt cùng mấy người cũng hội họp được với Đông Phương Hàn, Đông Phương Hàn giật mình nhìn mấy người, khuôn mặt luôn luôn lạnh như băng cũng trở nên nhu hòa, đạo sư cùng học viện đều vứt bỏ , nhưng bạn bè lại .

      Nhìn đôi mắt ửng đỏ của Đông Phương Hàn, Tần Ngọc tiến lên chế nhạo : "Có phải cảm động muốn khóc , khóc khóc , bổn thiếu gia tuyệt đối chê cười ngươi."

      Đông Phương Hàn liếc mắt nhìn Tần Ngọc cái, lại khôi phục vẻ mặt chút biểu cảm.

      Tần Ngọc thao thao bất tuyệt với Đông Phương Hàn kỳ ngộ đêm đó, Đông Phương Hàn cũng tập trung nghe.

      Đúng lúc này, thần thú kịch liệt rít gào bỗng dưng dừng lại, chung quanh yên tĩnh đến quỷ dị, mấy người nghi hoặc nhìn về phía kết giới, kết giới đột nhiên bị đánh nát bấy.

      Trong khoảnh khắc bụi đất tiêu thất, nhà giam to lớn xuất trước mắt bọn họ, thiết liên tung hoành, khí dày đặc.

      Nhìn nhà giam trống , mấy người liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ thần thú đào tẩu? Nhưng có khả năng, bọ họ canh giữ ở đây có thấy ai chạy ra đâu, thần thú kia giống như tự dưng bị biến mất vậy.

      Ngay tại thời điểm mấy người còn nghi hoặc, Tiểu Long khoan khoái chạy tới chỗ Lam Ảnh Nguyệt, móng vuốt nho hình như còn cầm cái gì đấy.

      Lam Ảnh Nguyệt đưa hai tay ra, ôm Tiểu Long vào lòng, Tiểu Long hưng phấn hai mắt tỏa sáng, đặt cái gì đó nho vào lòng bàn tay Lam Ảnh Nguyệt, sau đó mở cặp mắt to mọng nước nhìn nàng tranh công.

      Nhìn con thằn lằn nho trong tay, khóe miệng Lam Ảnh Nguyệt giật giật, ai cho nàng biết, con thằn lằn này là thần thú sao?

      Quả nhiên, Tiểu Long vừa đến lát, Thao Thiết hùng hổ vọt lại: "Tiểu Bạch Si, mau đưa sâu cho ta."

      Tiểu Long uốn éo mông, chui vào trong lòng Lam Ảnh Nguyệt: " đưa."

      Thao Thiết buồn bực cực kỳ, mình bản thân thu phục, lại để cho Tiểu Bạch Si chiếm được tiện nghi, Thằn Lằn Huyết này đối với rất có giá trị.

      "Ngươi muốn?" Tiểu Long đột nhiên mở miệng .

      Thao Thiết gật gật đầu, Tiểu Bạch Si đổi tính muốn đưa cho sao?

      Khóe miệng Lam Ảnh Nguyệt tạo thành độ cong , buồn cười nhìn Tiểu Long, nghĩ tới tiểu gia hỏa này lại giảo hoạt như vậy.

      Chỉ thấy Tiểu Long ngồi trong lòng Lam Ảnh Nguyệt, ném con thằn lằn mê man kia về phía Thao Thiết, Thao Thiết theo bản năng đưa tay bắt lấy, nhưng thằn lằn lại thẳng tắp xuyên qua người .

      "Nhìn , là ngươi cần chứ phải ta cho, đúng mẫu thân?" Tiểu Long nhanh chóng nhặt thằn lằn trở về, trở lại vai Lam Ảnh Nguyệt, trong cặp mắt to tròn tràn đầy ý cười, con quỷ này quá ngu ngốc.

      Thao Thiết quả thực muốn phát điên, cư nhiên bị đùa giỡn .

      Nhìn hai người đấu khẩu, Lam Ảnh Nguyệt lạnh giọng: "Đều trở về cho ta."

      Thao Thiết cùng Tiểu Long vừa thấy sắc mặt Lam Ảnh Nguyệt tốt, nhanh chóng trốn vào gian, bắt đầu chiến tranh tiếng động.

      Đông Phương Hàn được coi là người lạnh lùng cao ngạo, vậy mà khi nhìn tình cảnh này lại suýt chút nữa kiềm chế nổi, có thể thần thú, hơn nữa chỉ số thông minh còn rất cao, quả thực nghiền áp thần thú của bọn họ. (thánh thú aaaa, còn trong tứ hộ vệ của thần đơn giản sao được.)

      tình giải quyết, hướng cửa đến, Du Hồn tự giác mở kết giới, cửa vừa mở ra lại cảm giác như tiến nhập vào gian nào đó.

      Nhìn Du Hồn tự dưng xuất , Tiểu Long cùng Thao Thiết bị dọa cho choáng váng, Du Hồn cũng là chân tay luống cuống, ba người ( hai quỷ long) ở trong này mắt to trừng mắt , khí thập phần quỷ dị.

      Lam Ảnh Nguyệt muốn để mọi người biết đến tồn tại của Du Hồn, linh hồn Thao Thiết còn có thể tiến vào gian, huống chi Du Hồn chỉ là luồng hồn phách, tự nhiên cũng có thể tiến vào.

      Cấm địa của học viện, trước những con mắt khiếp sợ của mọi người, mấy người xuất chút tổn hao gì, bọn họ cư nhiên còn sống hơn nữa thần thú cũng yên tĩnh trở lại.

      Nếu viện trưởng mà biết thần thú cũng bị mang , chắc chắn sắc mặt sẽ thập phần đẹp mắt.

      Khiếp sợ qua, viện trưởng phục hồi lại tinh thần, ho khan tiếng, muốn khiến cho mấy người chú ý.

      Nhưng mà, mấy người kia giống như thấy một ai, trước con mắt của mọi người, nghênh ngang rời .

      ps: Tiếp theo sẽ là tranh đấu xấu mặt nhau, ai có hào hứng ? (* ̄3)(e ̄*)

      Fl+ vote nha
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 42: Lùi lại tuổi thọ
      Editor: Linh Nhi

      Nhìn bóng lưng mấy người, nét mặt già nua của viện trưởng có chút xấu hổ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu : "Nguy cơ được giải trừ, mọi người mau trở về ."

      Đôi mắt lãnh của phó viện trưởng nhìn chằm chằm bóng lưng Lam Ảnh Nguyệt, tình nan định, có thể khẳng định thân thủ của thiếu nữ kia đủ để mở ra kết giới, người nàng nhất định có thần khí.

      Vừa nghĩ đến thần khí, đôi mắt lãnh nhanh chóng bị lửa nóng thay thế, nếu giết thiếu nữ kia, tất cả bảo vật người nàng thuộc về .

      Vừa trở lại ký túc xá Lam Ảnh Nguyệt tắm rửa xong ngả đầu liền ngủ, dĩ nhiên biết bản thân bị người khác nhớ thương. ( tội Diệc ca quá :))

      Sáng sớm hôm sau, Lam Ảnh Nguyệt bị đánh thức, ồn ào ngoài cửa khiến nàng ngủ được.

      An Nhã đứng trước cửa phòng Lam Ảnh Nguyệt, tối qua biết ai truyền tin đồn ra ngoài, thần tượng là siêu cấp thiên tài, trong giây lát có thể phá được kết giới cường đại, ngay sáng sớm hôm sau các thế lực trong đại lục đều tập trung hết về đây.

      Ngay tại thời điểm An Nhã đau đầu thôi, bên tai lại truyền đến tiếng Thao Thiết : ", nữ nhân kia rồi."

      An Nhã buồn bực gãi gãi đầu, nàng căn bản nhìn thấy người nào bước ra mà.

      Thao Thiết gì nhìn bộ dáng An Nhã buồn bực, ghét bỏ lắc đầu, phòng này ngoại trừ cửa lớn còn có cửa sổ, An Nhã này quá ngu ngốc.

      Lam Ảnh Nguyệt có công phu đấu cùng với mấy người kia, nàng từ sau cửa sổ nhảy xuống, đứng dựa dưới tàng cây ngáp, lúc sau, mới nhìn thấy An Nhã ra.

      Nàng chuẩn bị gọi An Nhã, lại có khách mời mà đến, nhìn Lam Nguyệt Ngôn hùng hùng hổ mà đến, lông mày xinh đẹp của Lam Ảnh Nguyệt hơi nhíu lại, lộ ra tia cười khẽ.

      "Lam Dật, bổn tiểu thư chỉ điểm ngươi khiêu chiến." Lam Nguyệt Ngôn mang theo nhóm thiếu nữ nữa đến, ánh mắt Lam Ảnh Nguyệt nhíu lại, xem ra lần đó Phượng Diệc xuống tay vẫn hơi , nếu tại sao nương lại vui vẻ đến tìm nàng khiêu chiến như vậy.

      Lam Ảnh Nguyệt cười lạnh tiếng, " trận trong Hắc vụ trong rừng rậm kia, có phải chàng đánh hỏng đầu óc ngươi rồi hay ?"

      Những người khác hiểu ý tứ trong lời của Lam Ảnh Nguyệt, Lam Nguyệt Ngôn làm sao có thể hiểu, Lam Nguyệt Ngôn tức giận trong lòng thể bộc phát, nghĩ tới bản thân cư nhiên bị Diệc Vương điện hạ ghét bỏ, chật vật như vậy, hơn nữa lại là trước mặt người quái dị này, tuy nhiên lúc nàng ở nhà dưỡng thương, khuôn mặt Diệc vương điện hạ lúc nào cũng xuất trong mộng của nàng, làm cho nàng hồn khiên mộng vòng, lúc này nàng sớm vứt thái tử lên tận chín tầng mây rồi.

      Nàng nhất định thể để cho người quái dị trước mắt tiếp cận Diệc Vương điện hạ, nhìn trong mắt Lam Ảnh Nguyệt đầy đùa cợt, Lam Nguyệt Ngôn cả giận : "Người quái dị, ngươi đến cùng có dám hay ?"

      "Ha ha." Lam Ảnh Nguyệt nhìn Lam Nguyệt Ngôn, cái này vì sao lại có đầu óc như vậy, ai cho nàng tự tin chạy đến trước mặt bản thân mình diễu võ dương oai .

      "Lam Nguyệt Ngôn, ai cho ngươi lá gan la to với thần tượng." An Nhã đến trước mặt Lam Nguyệt Ngôn, hai tay chống nạnh nhìn nữ nhân trước mặt.

      Nhớ tới hành động ngày đó của Lam Nguyệt Ngôn, An Nhã chán ghét mở miệng : " bên câu dẫn thái tử, bên còn vọng tưởng tiếp cận Diệc Vương điện hạ, tại còn biết liêm sỉ chạy đến nơi này thấy mất mặt."

      Người theo Lam Nguyệt Ngôn tới, vừa nghe An Nhã , đều bất khả tư nghị nhìn về phía Lam Nguyệt Ngôn, các nàng đều biết thái tử đối Lam Nguyệt Ngôn có tâm tư, nhưng nghĩ tới Lam Nguyệt Ngôn này cư nhiên an phận như vậy, còn đánh chủ ý lên Diệc Vương điện hạ.

      Diệc Vương điện hạ là ai vậy, là thần trong lòng các nàng, làm sao có thể nhường Lam Nguyệt Ngôn nhớ thương được, vì thế sắc mặt mấy người nháy mắt thay đổi, hung tợn nhìn Lam Nguyệt Ngôn.

      Tâm bị chọc thủng, gương mặt Lam Nguyệt Ngôn đỏ bừng, nàng nghĩ tới An Nhã cư nhiên trước mặt mọi người thẳng ra như vậy, hoảng loạn giải thích : "Ta cùng các nàng từng có thù, các nàng vu hại ta."

      "Vu ngươi?" Lam Ảnh Nguyệt cười lạnh tiếng, khóe miệng nở rộ ý cười ác liệt, "Chẳng lẽ phải bởi vì muốn câu dẫn Phượng Diệc mà ngươi bị đánh trọng thương sao?"

      Những người vây quanh trợn mắt há to miệng, như vậy, Lam Nguyệt Ngôn gặp Diệc vương điện hạ rồi sao? Các nàng còn chưa từng thấy qua, nhưng nghĩ đến Lam Nguyệt Ngôn bị đánh đến trọng thương trong lòng có hả dạ chút.

      Lúc này, thiếu nữ đột nhiên : "Ngươi cư nhiên lại gọi thẳng tên Diệc vương điện hạ."

      " sao?" Lam Ảnh Nguyệt rảnh cùng mấy người háo sắc này chuyện tào lao, nàng tại bề bộn nhiều việc.

      Nguyên bản thiếu nữ đó cũng nghe ít đồn đãi về Lam Ảnh Nguyệt, vốn đối thực lực của nàng có chút kiêng kị, lúc này nhìn ánh mắt lạnh như băng của nàng, lại cảm thấy thập phần đè nén, dám phản bác.

      Lam Ảnh Nguyệt vừa mới xoay người, Lam Nguyệt Ngôn ở sau lại hô to lên, "Ngươi vì sao tiếp nhận khiêu chiến của ta?"

      "Ngươi quá yếu, kích dậy nổi chiến ý của ta." Lời của Lam Ảnh Nguyệt chẳng khác nào dội thẳng chậu nước đá lên đầu Lam Nguyệt Ngôn, nàng nhìn chằm chằm bóng lưng Lam Ảnh Nguyệt rời , lại nghĩ đến người khác, tiểu tiện nhân chết kia.

      An Nhã theo Lam Ảnh Nguyệt, nhớ tới khuôn mặt vừa rồi của Lam nguyệt Ngôn, cảm thấy hết giận, bất quá thần tượng là rất độc miệng, Lam Nguyệt Ngôn tốt xấu cũng là tứ giai, ở độ tuổi này của bọn họ, coi như là có thiên phú rồi.

      "Thần tượng, tháng sau chính là học viện tái, ngươi muốn tham gia ?" An Nhã hỏi.(Tái: gặp lại quay lại, ad biết gọi là gì thôi giữ nguyên.)

      Lam Ảnh Nguyệt đối với trận đấu chút hứng thú, muốn cự tuyệt An Nhã lại : "Mười người đứng đầu trong học viện được tham gia trận đấu của tứ quốc, người đứng đầu được Linh Vũ đại sư nhận làm đệ tử, Linh Vũ đại sư ngay cả đệ tử cũng có chẳng hiểu tại sao năm nay lại thu nhận đệ tử."

      "Linh Vũ đại sư?" Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày: "Là ai?"

      An Nhã nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lam Ảnh nguyệt, nàng cho rằng thần tượng đùa mình, thế nhưng nhìn được điểm đùa cợt nào mặt thần tượng mà, nghi hoặc hỏi: "Thần tượng, ngươi biết Linh Vũ đại sư?"

      Lam Ảnh Nguyệt lắc đầu, nàng biết, chẳng lẽ nàng phải biết sao?

      An Nhã buồn bực, gia tộc của thần tượng có phải bị cái gì ngăn cách hay , cư nhiên ngay cả Linh Vũ đại sư cũng chưa từng nghe qua, "Linh Vũ đại sư bước chân vào bán thần, là dược tề sư cao nhất của đại lục này."

      Nghe được An Nhã , luôn luôn im lặng như Du Hồn rốt cuộc cũng mở miệng, ngữ khí có vẻ hơi kích động: "Tiểu thư, có lẽ có thể giúp tôn thượng sống lâu hơn, đợi đến khi người nọ trọng sinh."

      Du Hồn luôn luôn tìm kiếm tung tích của Linh Vũ, nhiều năm rồi cũng có tin tức, ngờ Linh Vũ đột nhiên xuất , còn muốn thu đồ đệ, nếu tiểu thư có thể trở thành đệ tử của , tất cả có thể thay đổi.

      Lùi lại tuổi thọ sao? Lam Ảnh Nguyệt cẩn thận nhấm nuốt lời Du Hồn , khó trách ngày đó lại , nghĩ lại, hẳn là biết, mệnh của bản thân còn nhiều nữa, Lam Ảnh Nguyệt cúi đầu, biết nghĩ cái gì, qua hồi lâu quay đầu với An Nhã:" cho ta nghe chút về Đại tái lần này ."

    5. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 43: Mất mặt trong học viện tái (nhất)
      Editor: Linh Nhi

      Hai mắt An Nhã sáng lên, nếu thần tượng tham gia, như vậy phần thắng của bọn họ lớn hơn sao, dù sao thần tượng cũng là ma vũ song tu, mà tốc độ tấn chức của nàng còn biến thái như vậy, khẳng định mở đầu học viện tái thắng nhất giai là chuyện bình thường.

      "Đứng đầu tứ quốc liên minh năm ngoái là cung thủ của học viện Thương Hải, Mộ Hi Thần, mới mười bảy tuổi là lục giai." An Nhã nhìn Lam Ảnh Nguyệt, trong lòng có chút phiền muộn, tuy rằng thần tượng là cung thủ, nhưng trong thời gian ngắn như vậy muốn vượt Mộ Hi Thần là có khả năng.

      Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, mười bảy tuổi lục giai, là rất tốt.

      Bất quá, ngôi đầu bảng này nàng thể lấy, chỉ vì nam tử kia, mà còn trị cho phụ thân mấy người bọn Tần Ngọc, hơn thế nữa còn có thể khôi phục lại thân thể cho Thao Thiết.

      An Nhã chuyển sang việc khác, người người nghe cứ như vậy hướng về phía phòng học đến, còn chưa đến phòng học, An Nhã thấy thân ảnh khá quen thuộc ở phía xa, giọng thầm: "Quỷ đáng ghét sao lại đến nơi này."

      Còn chưa đợi Lam Ảnh Nguyệt qua, bóng người kia cấp tốc hướng nàng tới ngăn cản đường của nàng, tốc độ cực kì mau.

      "Chính là ngươi làm Nhiên Nhi của ta bị thương." Hai mắt kiệt ngạo của nam tử nhìn chằm chằm thiếu nữ bé trước mắt, trong mắt tràn ngập khinh thường, đúng là tiểu bất điểm đáng để đặt ở trong mắt.

      "Chó khôn cản đường." Ngữ khí Lam Ảnh Nguyệt lạnh như băng, khóe mắt cũng thèm nâng lên lấy cái.

      An Nhã biết sợ nhìn nam nhân trước mặt, nếu là trước kia, bản thân nàng gặp nhất định sợ, nhưng tại có thần tượng ở đây, gặp chuyện hay ho khẳng định là nam nhân này.

      "A, năm thấy, gan ngươi lớn lên ít." Nam tử liếc nhìn An Nhã mộ cái, khóe miệng lộ ra tia khinh thường, năm trước An Nhã nhìn thấy thân thể vẫn còn run run.

      "Ngươi lợi hại như vậy, có bản lĩnh giành vị trí thứ nhất của Mộ Hi Thần ." An Nhã hừ lạnh tiếng, Tứ quốc liên minh năm ngoái, Tần Ngọc bị trọng thương như vậy đều do người này ra ám chiêu.

      Nghe được cái tên kia, lam y thiếu niên có chút trầm, thiếu niên kia còn tồn tại mọi người nhìn đến nỗ lực của , bất quá, qua năm nay nhất định còn tồn tại nữa rồi, nghĩ đến đây lam y thiếu niên nở nụ cười độc ác, "Giải quyết Mộ Hi Thần cứ để sau, trước giải quyết ngươi ."

      "Mẫu thân, rất đáng ghét, Nắm giúp người đánh được ?" Tiểu Long ở trong gian vung tiểu trảo, nhìn bộ dáng của quả có nửa điểm sát thương.

      "Ngu ngốc, ngươi đánh thắng được sao?" Thao Thiết khinh thường liếc Tiểu Long cái, muốn cũng là .

      Thằn lằn biến dị đáng thương hề hề tránh trong bụi hoa, ba đại thần chọc tới vẫn tốt hơn, chẳng qua lại may mắn có thể tiến gian Túc, tuy mỗi ngày phải cống giọt máu nhưng đồng thời nó cũng có thể tu luyện, nó chết cũng tiếc .

      Qua đêm, Du Hồn quen được với việc Thao Thiết cùng Tiểu Long tranh cãi, làm cho bất ngờ chính là gian Túc lại nhận tiểu thư làm chủ, nếu vị kia mà biết hẳn là rất vui mừng.

      Chờ tiểu thư sử dụng được gian lực, đại lục này còn ai là đối thủ của nàng.

      Lam y thiếu niên chết cũng , xung quanh càng ngày tụ tập càng nhiều người, rất nhiều người nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt, sinh lòng hiếu kỳ, tin đồn của nàng gần đây ít, bọn họ đều muốn biết Lam Ảnh Nguyệt có lợi hại như trong lời đồn .

      "Có dám nhận khiêu chiến của ta hay ?" Lam y thiếu niên lại .

      An Nhã sẵng giọng : " pháp sư ngũ giai đỉnh, cư nhiên hướng pháp sư tứ giai khiêu chiến, tác phong của mấy người Viêm Quốc các ngươi quả khiến chúng ta giám khen tặng."

      Hoàng thất? Lam Ảnh Nguyệt rốt cục nâng mắt lên nhìn nam tử trước mặt, khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt lại tràn ngập lãnh cùng ác độc.

      phải An Nhiên cùng Lam Hạo Phong có quan hệ sao, người này là ai? Chẳng qua là ánh mắt nàng vẫn trước sau như .

      Nghe được lời của An Nhã, tươi cười mặt nam tử giảm, thậm chí cười đến ác liệt: " khiêu chiến là muốn cho ngươi được chết minh bạch chút, bằng , ta lập tức muốn tính mạng của ngươi sao?"

      Lời của nam tử cuồng vọng vô cùng, người xung quanh cũng ai dám chất vấn , bởi vì Đại hoàng tử Đông Viêm quốc ngoan thủ lạt, Viêm Quốc mạnh mẽ hơn Phượng Quốc, bọn họ dám chọc .

      "Mộ Tiêu Dật, ngươi có biết nàng là ai hay " An Nhã muốn chuyện, Lam Ảnh Nguyệt giữ nàng lại, nha đầu này chỉ vì xúc động mà đứng lên quả trí thông minh quá thấp.

      Mộ Tiêu Dật trước khi đến cũng tra qua về Lam Ảnh Nguyệt, thiếu nữ này giống như tự dưng xuất vậy, nếu phải gia tộc quá mức yếu cũng chỉ có lánh đời gia tộc, nhưng nhìn ăn mặc của thiếu nữ này giống người của gia tộc cường đại, cho nên mới chút kiêng kỵ đến tìm nàng.

      "Ngươi xác định muốn đánh cùng ta?" Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười, ánh mắt trong trẻo chợt lóe, Thao Thiết vì người đó mà bi ai, này này căn bản phải con .

      "A, đó là tự nhiên." Mộ Tiêu Dật nhìn nàng, chỉ cảm thấy khi nàng cười hoàn toàn biến thành người khác, đặc biệt là ánh mắt kia, tản ra vô số hấp dẫn.

      "Nếu vậy cũng đừng chê ta khi dễ người yếu đấy." Lam Ảnh Nguyệt xong, trái lại tự hướng đấu trường đến, chỉ để lại cho mọi người bóng lưng tiêu sái.

      "Phốc." Nghe như thế, An Nhã nhịn được bật cười, Mộ Dật Tiêu lớn hơn nàng cũng phải đến năm sáu tuổi, nhìn gương mặt đen xì của , An Nhã cười đến thập phần vui vẻ, nhìn Lam Ảnh Nguyệt xa xa, nhanh chóng chạy đuổi theo.

      "Có ý tứ." Mộ Tiêu Dật nở nụ cười, tìm đến An Nhiên chẳng qua là ý tứ của lão hoàng đế, chẳng qua chuyến này giúp phát ra con mồi thú vị.

      Đến diễn luyện tràng, lôi đài vừa khéo có ai, Lam Ảnh Nguyệt tới đợi nửa ngày Mộ Tiêu Dật mới khoan thai chậm rãi bước đến.

      Nhìn hai người lôi đài, mọi người thở cũng dám phát ra tiếng, Hoàng tử Viêm Quốc sao lại chạy đến học viện bọn họ, nhưng nổi bật nhất vẫn là Lam Dật.

      Lam Ảnh Nguyệt buồn bực, bản thân nàng có ma pháp trượng chả nhẽ phải dùng cung sao, Du Hồn nhàn nhạt mở miệng : "Tiểu thư dùng tinh thần lực dung hợp vớikhông gian lực, có thể thuấn phát ma pháp, tạo ra vũ khí."

      gian lực? Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, có thể thuấn phát ma pháp, quả thực thể tốt hơn .

      "Làm theo chỉ thị của ta." Thanh Du Hồn nhanh chậm hướng dẫn Lam Ảnh Nguyệt, Lam Ảnh Nguyệt vốn có thiên phú dị bẩm, rất nhanh lĩnh ngộ được chân lí trong đó, lần đầu tiên chiến đấu ma pháp, vậy để Mộ Tiêu Dật là thí nghiệm .

      "Động thủ ." Lam Ảnh Nguyệt .

      Ngừng hồi lâu, Mộ Tiêu Dật đột nhiên cười : "Ta đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn đánh cùng với ngươi nữa."

      Lam Ảnh Nguyệt cười lạnh tiếng, ngọn lửa đỏ bùng lên ngón tay, dị vô cùng, ngữ khí lành lạnh vang lên: " phải do ngươi quyết định."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :