1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhiếp Hồn Vương Phi-Vân Khinh Nhiễm Nhiễm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 34: Như mộng như ảo
      Editor: Linh Nhi

      Lam Hạo Phong thấy thế nhanh chóng tiến lên, cởi ngoại bào khoác lên người An Nhiên, quay đầu lại nhìn Lam Ảnh Nguyệt quát: "Ngươi đã vừa lòng chưa."

      An Nhiên nhìn Lam Hạo Phong, trong lòng biết có tư vị gì, nàng lợi dụng , nghĩ tới giờ phút này cũng chỉ có đứng ra bảo hộ mình.

      Sau khi hắn rống lên, rất nhiều người còn chìm đắm trong điệu nhảy của An Nhiên cũng phục hồi tinh thần lại, xem ra Lam Hạo Phong đối với An Nhiên có vài phần chân tình.

      Lam Ảnh Nguyệt lành lạnh nở nụ cười, liếc mắt nhìn An Nhiên : "Bản thân tự đào hố, dù có rơi lệ cũng phải nhảy vào."

      An Nhiên nhìn gương mặt nhắn của Lam Ảnh Nghuyệt, trong mắt tràn đầy hận ý, nàng nâng tay lau vết máu khóe miệng, ho khan vài tiếng, giương mắt : "Ngươi kiêu ngạo được bao lâu nữa đâu."

      "Vậy sao? Ta đây mỏi mắt mong chờ." Khóe miệngLam Ảnh Nguyệt khẽ giương lên, xoay người, trong mắt xẹt qua tia lãnh ý, nếu An Nhiên còn chưa hiểu được trận giáo huấn lần này đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt.

      Những người ở chỗ có Lam Ảnh Nguyệt tới, đều tự động nhường đường, yên lặng nhớ kỹ, về sau ngàn vạn lần nên đối nghịch cùng với nữ tử trước mắt này.

      Khi Lam Ảnh Nguyệt qua bên người Phượng Hiên, đứng lại nhìn cái, nàng khẳng định Hiên vương phải trùng hợp đến đây, nếu sao có thể biết trước mà mang theo nhạc công.

      Chẳng qua, ngoại trừ ai dám chuyện với viện trưởng như vậy.

      Nhìn bóng lưng Lam Ảnh Nguyệt xa, Phượng Hiên lắc lắc đầu, vì sao cảm thấy nha đầu kia quen thuộc như vậy, hình như hắn đã gặp ở đâu rồi thì phải.

      Công nhận, nhị ca lừa hắn, kỹ thuật nhảy của An Nhiên so với mấy nương ở Trần Vũ lâu chỉ hơn chứ kém, cũng uổng lần này hắn một mình đến đây.

      Lâm Khiêm híp mắt, nhìn Phượng Hiên, trong mắt lên tia hiểu , cất bước đuổi kịp Lam Ảnh Nguyệt.

      Đợi cho mấy người ly khai hết, đám người mới bắt đầu chậm rãi tán , An Nhiên mắt lạnh nhìn tất cả, tràn đầy hận ý, hai mắt trống rỗng chảy huyết lệ, nhìn qua thập phần dọa người.

      Lam Hạo Phong nhìn bộ dáng của nàng, trong lòng thập phần hoảng loạn, chuẩn bị mở miệng an ủi nàng vài câu,An Nhiên trong lòng hắn lại nôn ra búng máu, hôn mê bất tỉnh.

      Sau khi trải qua sự kiện của An Nhiên, xung quanh Lam Ảnh Nguyệt trở nên thập phần thanh tịnh, có người dám tìm nàng gây phiền toái.

      Ban đêm, Lam Ảnh Nguyệt mình ngồi bên hồ tu luyện, lại nghe được thanh dị thường.

      Chỗ này là nàng vô tình phát hiện được, bình thường có người đến đây, sao hôm nay lại có thanh lạ.

      Lam Ảnh Nguyệt chậm rãi đến nơi phát ta tiếng vang, nhìn thấy một con mèo đen nhỏ cuộn mình dưới gốc cây, phát ra thanh nhỏ nức nở.

      "Bốn phía ai, cứu nó." Thao Thiết cũng kỳ quái, tiểu gia hỏa này sao lại xuất hiện ở đây, hơn nữa hình như bị thương rất nặng.

      Lam Ảnh Nguyệt khẳng ̣nh đây phải con mèo nhỏ bình thường, bằng với tính tình của Thao Thiết, tất nhiên quản nó, Lam Ảnh Nghuyệt tiến lên bước nhẹ nhàng ôm lấy tiểu hắc miêu, khi tay nàng vừa chạm vào thân nó khiến thân thể run nhè , "Meo."

      "Đây chỉ là huyễn hệ ma thú, cấp bậc cũng thấp." Thao Thiết .

      "So với ngươi thì sao?" Lam Ảnh Nguyệt hỏi lại.

      " cần đem nó ra so sánh với ta, ta là thánh thú, thánh thú ngươi biết ?" Thao Thiết quả thực muốn giết người, gái này sao thể ý thức được nó cường đại đến thế nào.

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn Thao Thiết, nhìn nhìn vết thương người tiểu hắc miêu, có chút buồn bực, xem ra vết thương người tiểu hắc miêu phải trí mệnh, nhưng lại được xử lý tốt.

      Lam Ảnh Nguyệt từ trong gian lấy ra viên thảo dược, trực tiếp nghiền nát bôi vào vết thương người tiểu hắc miêu.

      Thao Thiết sợ tới mức há to miệng nói: "Ngươi nữ nhân này, ngươi có biết ngươi cầm cái gì trong tay hay ?"

      " phải lúc trước ngươi nói nó có thể trị thương sao?" Động tác tay Lam Ảnh Nguyệt chậm một chút, chẳng lẽ nàng nhớ lầm.

      Thao Thiết gì nhìn trời, nói đó là kỳ dược chữa thương, nhưng chỉ cần một ít là được rồi, cái này lại cầm nhiều như vậy, có biết Tuyết Ngọc Thảo có bao nhiêu trân quý hả.

      Ngay tại thời điểm Thao Thiết líu ríu ngừng nghỉ, xa xa lại truyền đến từng trận tiếng hô, "Tiểu Bạch, ngươi ở nơi nào?"

      Dần dần, lão nhân cực kỳ lôi thôi từ trong rừng ra, y phục rách nát, đàu cùng râu bám đầy cỏ dại, trong tay còn nắm dược liệu biết tên, nhìn tiểu hắc miêu tay Ảnh Nguyệt ánh mắt lão nhân sáng ngời.

      Khóe miệng Lam Ảnh Nguyệt vừa kéo, nhìn nhìn tiểu hắc miêu trong tay, chẳng lẽ tiểu hắc miêu này chính là tiểu bạch?

      Quả nhiên, lão nhân cấp tốc tới, nhấc tiểu hắc miêu khỏi tay Lam Ảnh Nguyệt, tiểu hắc miêu ủy khuất tội nghiệp nhìn Lam Ảnh Nguyệt: "Meo."

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn cái đã hiểu, chỉ sợ tiểu miêu này bị lão nhân trước mặt này chỉnh cho rất thảm .

      Lão nhân thấy dược liệu người tiểu hắc miêu, cả kinh kêu lên: "Tiểu gia hỏa ngươi cũng là dược tề sư sao? tốt quá, muốn luận bàn với ta một chút hay ."

      Khóe miệng Lam Ảnh Nguyệt giật giật: "Ta là dược tề sư."

      Lão nhân nhìn miệng vết thương người tiểu hắc miêu dần khép lại, kết luận Lam Ảnh Nguyệt khẳng định chính là dược tề sư, hơn nữa cấp bậc chỉ sợ thấp, vì thế lại : "Ta là cao cấp dược tề sư, ngươi theo ta sẽ hối hận."

      Cao cấp dược tề sư, chỉ có ít vết thương như vậy xử lý cũng lhông xong sao? Lam Ảnh Nguyệt tin, chẳng qua, ngay cả Thao Thiết cũng thể nhìn thấu tu vi của lão nhân này, chỉ sợ lão nhân này là một cường giả chân chính, bản thân vẫn là chọc vào thì hơn

      "Tiền bối, vãn bối còn có việc, cáo từ trước." Lam Ảnh Nguyệt hướng lão nhân hơi hơi cúi đầu, ra ngoài.

      Lão nhân cũng ngăn cản, nhìn bóng lưng Lam Ảnh Nguyệt rời , lộ ra nụ cười bí hiểm.

      Trở lại ký túc xá, Lam Ảnh Nguyệt lại bắt đầu tu luyện, ma pháp của nàng tiến bộ thần tốc, chỉ ngắn ngủn trong vài ngày tiến vào tứ giai ̉nh, tốc độ như vậy ngay cả Thao Thiết cũng cực kì khiếp sợ, sống nhiều năm như vậy cũng chưa gặp ai tiến giai nhanh như nàng.

      Nhưng mà Lam Ảnh Nguyệt lại có chút buồn bực, ma pháp của nàng tiến bộ thần tốc, nhưng mà bắn cung nàng vẫn học được tí gì, ngay cả thương pháp của nàng kiếp trước siêu tuyệt đến đâu, so với cung tiễn này cũng có điểm bất đồng.

      Thao Thiết biết ý nghĩ của Lam Ảnh Nguyệt, lành lạnh mở miệng : " đến bắn cung, thế giới này lợi hại nhất chính là bộ tộc tinh linh, mà trong bộ tộc tinh linh, lợi hại nhất chính là cái tên biến thái kia."

      Một bàn tay Lam Ảnh Nguyệt chống đầu, nhớ tới đầu tóc bạc kia, lợi hại nhất là sao?

      "Vậy Phượng Diệc đâu?" Lam Ảnh Nguyệt biết bản thân vì sao lại đột nhiên hỏi tới , những lời này tự dưng bật ra.

      Ngoài cửa sổ Hắc Phong nghe thấy vậy, quả thực là mừng đến phát khóc, Ngũ tiểu thư đây là nhớ tới chủ thượng, loại tin tức tốt như thế này, nhất định phải nhanh chóng báo cho chr thượng.

      Hắc Phong lấy một tờ giấy trong chiếc hộp kính người, viết lên đấy vài chữ, sau khi mấy chữ kia biến mất trang giấy thì tờ giấy cũng hóa thành tro tàn.

      Nghe được tên của đại ma vương, Thao Thiết trầm mặc , hồi lâu nhàn nhạt mở miệng : ", rất mạnh."

      Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, Thao Thiết đối Phượng Diệc biết cũng rất ít, Phượng Diệc kia đến cùng là loại người nào, khẳng định đơn giản chỉ là hoàng tử Phượng Quốc như vậy.

      Nàng nhắm mắt lại, muốn tiếp tục tu luyện, nhưng lại tài nào tập chung được.

      Lúc sau, nàng đứng dậy đẩy cửa sổ ra, lại nhìn ra ngoài cửa sổ đột nhiên sáng như ban ngày, rất xa có bóng người đạp mà đến, dưới chân hắn trăm hoa đua nở, cánh hoa bay đầy trời xoay tròn về phía nàng, nâng thân thể của nàng lên, chậm rãi hướng về phía hắn.(Diệc ca lên sàn rồi)

      p/s: Linh Nhi quay lại rồi đây dạo này bận học quá:yoyo25::yoyo25:

    2. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 35: Lay động tiếng lòng
      Editor: Linh Nhi
      Dưới bầu trời tràn ngập cánh hoa lay động trong gió, Lam Ảnh Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt kia, hiểu sao tim lại đập lỡ nửa nhịp.

      Phượng Diệc tà mị nở nụ cười bên khóe miệng, vừa giơ tay lên, Lam Ảnh Nguyệt vững vàng rơi vào ôm ấp của hắn.

      nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Ảnh Nguyệt, bàn tay nhàng phất qua gương mặt nàng, lớp ngụy trang mặt biến mất thay vào đó là gương mặt khuynh quốc của nàng.(ta chém đấy )

      Bàn tay của hắn cham vào khuân mặt bé nhỏ, da thịt vô cùng mịn màng, đôi mắt đẹp trong đêm tối sâu thấy đáy, khóe mắt hơi hướng về phía trước, trong đêm đen càng thêm mị hoặc; mi mắt dài như bóng ma mê hoặc lòng người trong đêm tối khiến người ta biết nói gì cho phải, cái miệng nhỏ ướt át màu hồng phấn cần tiếng động cũng mê hoặc lòng người.(mê hoặc chết ca ròi)

      Tiểu nha đầu của hắn, thì ra lại đẹp như thế.

      "Nha đầu." Thanh Phượng Diệc mềm mà lười nhác, mang theo mị hoặc nhè nhẹ, trong lúc nhất thời Lam Ảnh Nguyệt lại sinh ra chút hoảng hốt.

      "Ân?" Nàng giương mắt, nhìn thấy mặt hắn ngừng phóng đại trước mắt nàng, sau đó, chưa kịp phòng thủ đã bị môi hắn bất ngờ phủ lên môi nàng.

      Tựa như lông chim nhẹ nhàng lướt qua, chạm nhẹ một chút rồi thôi, "Ngươi nhớ ta sao?"

      Trong nháy mắt khuôn mặt Lam Ảnh Nguyệt trở lên đỏ ửng, trong lòng lại có một cảm xúc hiểu bốc lên, "Ta có."

      Phượng Diệc nhìn chằm chằm vào mắt Lam Ảnh Nguyệt, bỏ qua một cảm xúc nào trong mắt nàng, nâng cằm nàng lên, khiến nàng nhìn về phía hắn, "Tiểu nha đầu, ánh mắt của ngươi bán đứng ngươi."

      Lam Ảnh Nguyệt thậm chí biết bản thân đối với Phượng Diệc là cảm giác gì, nàng chỉ có thể khẳng ̣nh rằng, nàng cũng chán ghét , nhưng nàng lại hoàn toàn biết một tý gì về hắn, quá mức thần bí cùng cường đại, tựa như cái lốc xoáy, có lực hấp dẫn trí mạng.

      Cũng như cảnh tượng trước mắt này, chẳng qua chỉ là huyễn hóa mà ra, phải rất cường đại mới có thể huyễn hóa ra hoa bay ngập trời, cũng như hắn và nàng đứng trong trung như đứng đất bằng.

      "Ngươi đến cùng là ai?" Lam Ảnh Nguyệt hỏi.

      Tay Phượng Diệc nâng mặt nàng hơi ngừng lại, đôi mắt Lam Ảnh Nguyệt hơi trầm xuống, chần chờ.

      khí giữa hai người trở nên có chút quỷ dị, xa xa Hắc Phong sốt ruột, đã dùng ngọc giản xuyên thời gian duy nhất để gửi cho chủ thượng, vốn là muốn cho chủ thượng cùng Ngũ tiểu thư bồi dưỡng chút tình cảm, thế nào lại cảm thấy giữa bọn họ có cái gì đó đúng.

      Ngay tại thời điểm Phượng Diệc muốn mở miệng, lại xuất hiện đạn tín hiệu được bắn lên sáng đỏ một vùng trời, sau đó chỉ nghe thấy học viện Đông Phương sôi trào hừng hực, tiếng thét chói tai liên tiếp nhau đánh vỡ gian yên tĩnh giữa hai người.

      Ánh mắt Phượng Diệc hơi nheo lại, là ai có gan đến phá hư chuyện của trong lúc này?

      " mau." Thao Thiết đột nhiên kêu to lên, ngay sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi gian.

      Lam Ảnh Nguyệt trong lòng cả kinh, nàng chưa từng nhìn thấy Thao Thiết kích động như vậy.

      "Như thế nào?" Lam Ảnh Nguyệt nhìn Thao Thiết, Thao Thiết lại nhìn về phía Phượng Diệc, đại ma vương gật đầu, dám .

      Phượng Diệc thở dài hơi, trong thanh lười nhác mang theo chút ý cười, "Chẳng qua là con sâu nhỏ mà thôi, có cái gì đáng sợ ."

      Thao Thiết quả thực tưởng gặp trở ngại, trong mắt đại ma vương tiểu sâu này là bình thường, nhưng trong mắt hắn tiểu sâu này có thể trợ giúp khôi phục tu vi đó, Thao Thiết tội nghiệp nhìn Lam Ảnh Nguyệt, chỉ cần Lam Ảnh Nguyệt mở miệng, đại ma vương khẳng định ngăn cản.

      "Mẫu thân, đây là phụ thân của ta ." thanh nhuyễn nhu truyền đến, nếu phải Phượng Diệc ôm nàng, nàng nhất ̣nh sẽ ngã mặt đất.

      Tiểu Long vẫn ngủ say biết tỉnh lại khi nào, lúc này ngồi vai Lam Ảnh Nguyệt, đoii mắt to tròn nhìn chằm chằm nam nhân tuấn mỹ trước mắt, nước miếng chảy hết ra rồi.

      Lam Ảnh Nguyệt chỉ cảm thấy quá mất mặt, có Thao Thiết thì thôi , ngay cả Tiểu Long cũng háo sắc, Lam Ảnh Nguyệt muốn phủ nhận, Phượng Diệc lại nở nụ cười, "Đúng vậy."

      "Phụ thân bộ dạng người đẹp mắt." Tiểu Long lập tức nịnh nọt .

      Thao Thiết ghét bỏ trừng mắt nhìn Tiểu Long, tên vô dụng, chỉ biết nịnh nọt người khác.

      Hai tiếng phụ thân này hiển nhiên đã lấy lòng Phượng Diệc, Phượng Diệc cười cười vươn tay nhàng xoa cái trán Tiểu Long, tầng ánh sáng vàng nhạt từ trán Tiểu Long bắt đầu tản ra toàn thân, chờ ánh sáng tán , Tiểu Long vẫn còn ngây thơ vừa nãy đã biến thành một tiểu bạch miêu chỉ bé bằng lòng bàn tay.

      Thao Thiết kinh sợ nhìn tình cảnh này, đại ma vương cư nhiên biết huyễn hình thuật.

      Tiểu Long mê mang nâng móng vuốt của bản thân lên, nhìn nhìn lông mao của miêu kia, mềm yếu mở miệng : "Mẫu thân ta đẹp mắt ?"

      Lam Ảnh Nguyệt gật gật đầu, nhìn về phía Phượng Diệc, hắn sợ Thanh Long bị bại lộ thân phận khi xuất hiện, chẳng qua là hắn lại có thể nhẹ nhàng như vậy biến một thần thú thành tiểu bạch miêu, đúng là làm người ta ngoài ý muốn.

      Chiếm được tán thành của Lam Ảnh Nguyệt, Tiểu Long lập tức hôn bẹp một cái lên má Lam Ảnh Nguyệt, nó vừa nhấc đầu lên lại nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ của Thao Thiết ngay trước mặt, nhất thời run run chui vào tay áo Lam Ảnh Nguyệt, "Mẫu thân, có quỷ."

      Thao Thiết gì, nếu phải đại ma vương ở đây, nhất định đem Tiểu Long vô dụng này giáo huấn một chút, bất quá bây giờ quan trọng nhất là tìm tên kia, vì thế bắt đầu học Tiểu Long đáng thương hề hề nhìn Lam Ảnh Nguyệt.

      "Ta muốn đến xem." Lam Ảnh Nguyệt bị ánh mắt ngập nước của Thao Thiết nhìn khiến cả người được tự nhiên, nàng chịu nổi biểu cảm của Thao Thiết như vậy.

      Phượng Diệc gật đầu, bàn tay ôm lấy thắt lưng Lam Ảnh Nguyệt chậm rãi dừng ở mặt đất, những cánh hoa vẫn còn bay múa trong gió đột nhiên biến mất hoàn toàn, bầu trời lại khôi phục cảnh về đêm vốn có của nó.

      Dần dần, mấy người trong ký túc xá bắt đầu tỉnh lại, chậm rãi hướng về phía có đạn tín hiệu.

      Lam Ảnh Nguyệt hướng phía trước mấy bước, quay đầu lại, hỏi Phượng Diệc: "Ngươi còn muốn nữa sao?"

      Phượng Diệc nhìn nàng hơi hơi nhăn lông mày, nhàng cười, trong phút chốc ấy thiên địa thất sắc, "Ta chờ ngươi."

      Bị nụ cười của hắn làm cho thất thần, Lam Ảnh Nguyệt cưỡng chế cảm giác khác thường trong lòng, ra ký túc xá, vừa ra ngoài, liền nhìn thấy Tần Ngọc cùng Lâm Khiêm đứng ở trước cửa ký túc xá.

      "Tiểu Dật, ngươi tới rồi, ta còn bảo An Nhã gọi ngươi đấy." Tần Ngọc vừa thấy thấy Lam Ảnh Nguyệt, lập tức tới, sắc mặt có chút sốt ruột.

      Nhìn bọn họ, ánh mắt Lam Ảnh Nguyệt ngưng trọng vài phần, "Là chuyện gì xảy ra?"

      "Cấm ̣a của học viện chúng ta dùng để nhốt thần thú, có một thần thú bị nhốt ở bên trong trấn tháp, trải qua vài thập niên rất yên tĩnh, nhưng tối nay thần thú lại đột nhiên tức giận, tại đánh vỡ hai tầng kết giới, tình huống thập phần nguy cấp." Lâm Khiêm tạm dừng chút, lại : "Hàng năm học viện đều an bài học viên gác ở bên ngoài tháp, tối hôm nay vừa khéo là Đông Phương Hàn."

      Lam Ảnh Nguyệt chỉ cảm thấy tình có chút kỳ quái, vài thập niên đều an ổn, có khả năng vừa đến lượt Đông Phương Hàn lại xảy ra vấn đề, xem ra có người nhằm vào .

      Hoặc là, bọn họ.

      "Thần tượng." An Nhã vừa chạy đến nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt, khuôn mặt nhắn của nàng vì chạy vội mà dẫn đến đỏ bừng, thở gấp : "Thần tượng, chúng ta nhanh nhanh chút, cứu Hàn ca ca."​



    3. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 36: Du Hồn
      Editor: Linh Nhi

      Thời điểm mấy người Lam Ảnh Nguyệt đến cấm ̣a của học viện, nơi này sớm đã được đèn đuốc thắp sáng trưng, ba tầng trong ba tầng ngoài đã đứng rất nhiều người.

      Càng tới gần cấm địa mặt đất rung càng mạnh, Lam Ảnh Nguyệt lên phía trước, lại nhìn thấy thân ảnh của Đông Phương Hàn, trong lòng chợt lạnh.

      lên phía trước, có rất nhiều đạo sư gia cố kết giới, bên ngoài mọi người xuất ra vũ khí sẵn sàng đón ̣ch, Lam Ảnh Nguyệt về phía viện trưởng, lành lạnh mở miệng : "Viện trưởng, Đông Phương Hàn đâu."

      Viện trưởng cau mày : "Ngày đầu tiên Đông Phương Hàn chấp hành nhiệm vụ, nghĩ tới lại xảy ra vấn đề lớn như vậy cho nên hắn vẫn ở bên trong."

      "Vẫn ở bên trong." Tần Ngọc nghe vậy đến, nụ cười mặt sớm đã còn: "Viện trưởng ngươi biết bên trong đó là một thần thú, hơn nữa lại là một thần thú tức giận vậy mà viện trưởng lại để một mình hắn ở trong đấy."

      Lúc này Phó viện trưởng cũng tới, bộ dáng chanh chua, sẵng giọng : "Đông Phương Hàn trông coi cấm ̣a lại để xảy ra trường hợp như thế này, vốn bọn ta đã bắt hắn phải phụ hắn thì thôi, chả nhẽ đến cái kết giới bên ngoài, chỉ vì hắn mà mở ra, thuận lợi cho thần thú ra ngoài tiêu diệt hết mọi người sao?"

      Lam Ảnh Nguyệt cười lạnh tiếng, Đông Phương Hàn trông coi thần thú cũng chỉ đứng bên ngoài ba tầng kết giới, kể cả thần thú có phá mất hai tầng, bọn họ cũng hoàn toàn có thể cứu hắn ra.

      "Chỉ là một tên nho nhỏ, để bản tôn thu thập nó." Thao Thiết khinh bỉ nhìn mọi người chung quanh, chậm rì rì tiếp cận kết giới.

      Nhìn Thao Thiết, Lam Ảnh Nguyệt cũng đến trước kết giới, những người khác căn bản biết Thao Thiết tồn tại, nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt đến kết giới sắc mặt một đám người đại biến.

      Đạo sư thấy Lam Ảnh Nguyệt đến trước kết giới, khỏi sốt ruột, Lam Ảnh Nguyệt trời phú cực cao, cũng muốn nàng chịu chết, "Nha đầu mau trở lại, kia kết giới kia cũng phải muốn là có thể tiếp cận."

      "Đạo sư yên tâm." Vô luận như thế nào, Lam Ảnh Nguyệt nàng có khả năng để một mình Đông Phương Hàn ở lại bên trong.

      Nhìn Lam Ảnh Nguyệt về phía trước, mấy người Tần Ngọc cũng nâng bước theo sau, bọn họ tin tưởng Tiểu Dật có biện pháp cứu Đông Phương Hàn ra, cho nên vô luận nàng làm cái gì bọn họ chất vấn, dù sao ở người nàng xảy ra nhiều chuyện có khả năng rồi.

      Viện trưởng giữ nổi bình tĩnh nữa, mấy người xuất sắc của học viện đều có mặt ở chỗ này, nếu vào trong mà xảy ra vấn đề gì bất trắc, thực lực của học viện bị giảm đáng kể, chứ còn nói gì đến bối cảnh của họ, đều là những người hắn chọc được.

      "Các ngươi cảm thấy với thực lực của mình, có thể phá vỡ kết giới này sao?" Phó viện trưởng khinh thường liếc mắt nhìn mấy người cái, kết giới kia được tạo ra bởi sức mạnh của rất nhiều cường giả trong học viện, chỉ là vài tiểu bối cũng mơ tưởng mở được kết giới, quả thật là mơ mộng hão huyền.

      Lam Ảnh Nguyệt quay đầu nhìn phó viện trưởng cái, ý vị thâm trường cười : "Có thể mở ra hay , ngươi rất nhanh biết."

      Kết giới uy lực thế nào, tất cả mọi người đều biết, ai tin tưởng mấy người trước mắt này có thể mở ra, lúc này ai cũng nhìn Lam Ảnh Nguyệt với ánh mắt nhìn kẻ ngốc.

      "Đưa tay lên ." Thao Thiết một tiếng động tạo lớp sương mù màu đen bao phủ quanh bàn tay Lam Ảnh Nguyệt, Lam Ảnh Nguyệt chậm rãi đặt tay lên kết giới, kết giới chút sứt mẻ, chút phản ứng.

      Phó viện trưởng khinh bỉ nhìn mấy người, chưa kịp nói lời trào phúng nào đã bị tình cảnh trước mắt dọa cho ngây người.

      Chỉ thấy chỗ tay Lam Ảnh Nguyệt đặt lên, chậm rãi tạo thành một lỗ hổng, mọi người tập chung nhìn vào đấy, sau khi mấy người vào, lỗ hổng dần dần khép lại một dấu vết.

      Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn mọi chuyện xảy ra, bọn họ thể tin được một nữ tử yếu đuối lại vân đạm phong khinh mở ra kết giới do cường giả tạo nên, chẳng lẽ kia kết giới có vấn đề?

      Phó viện trưởng hai tay tạo thành chữ thập, cỗ linh lực cường hãn bay về phía kết giới, nhưng mà, linh lực kia phảng phất như đá chìm đáy biển, có một gợn sóng.

      ngơ ngác nhìn tay chính mình, thể tin được lui lại mấy bước, viện trưởng đăm chiêu nhìn phương hướng bọn họ biến mất, khẽ cau mày.

      Mấy người Lam Ảnh Nguyệt qua hai tầng kết giới, nơi này cùng bên ngoài hoàn toàn giống nhau, từng trận phong quét qua, thi ́t khắp nơi, toàn bạch ́t trong quái thạch, phóng mắt nhìn tất cả chỉ thấy toàn vách núi đen cùng vách đá.

      Nhưng kỳ quái là, nơi này nghe được tiếng của thần thú, yên tĩnh, phảng phất tiến nhập vào một gian khác.

      An Nhã sợ hãi nắm chặt cánh tay Tần Ngọc, nàng từ đến lớn chưa thấy ̣a phương nào kinh khủng như vậy.

      "Thao Thiết, Đông Phương Hàn ở đâu?" Lam Ảnh Nguyệt càng về phía trước, càng cảm thấy nhìn thấy ghê người, ở đây sao lại nhiều bạch ́t như vậy, ngay tại thời điểm mấy người cận thận bước , Lam Ảnh Nguyệt đột nhiên lăn mấy vòng hét lớn: "Cẩn thận."

      Lâm Khiêm nhanh chóng chém ra đạo kình phong bảo vệ, nhưng chỉ nghe rắc một tiếng, vòng bảo vệ vỡ vụn, bóng dáng mờ mịt xuất hiện trong hư .

      Tần Ngọc giơ lên cung tiễn ngắm thẳng vào bóng đen mà bắn, nhưng lại lâm vào trong bóng tối.

      thân hắc bào đứng trong trung, tóc dài che nửa gương mặt, hơi thở tử vong mãnh liệt truyền ra, trán mấy người đều toát ra mồ hôi lạnh.

      "Cho các ngươi hai lựa chọn, tự sát hoặc ta sát." Thanh của nam nhân phá lệ phiêu miểu, phảng phất như từ chân trời truyền đến, truyền vào lỗ tai bọn họ khiến lục phủ ngũ tạng kịch liệt đau đớn.

      Bất chợt, dường như An Nhã thấy mẫu thân nàng, hai mắt dại ra về phía trước, Lam Ảnh Nguyệt chỉ cảm thấy đầu có chút đau, nàng lắc đầu, lại nhìn thấy An Nhã chạy tới vách núi đen bên cạnh, ngừng gọi mẫu thân.

      Lam Ảnh Nguyệt phi thân tiến lên bắt lấy tay An Nhã, nhìn thấy hai mắt nàng đã mất tiêu cự: "An Nhã mau tỉnh lại."

      Mặc kệ Lam Ảnh Nguyệt lay động thế nào, An Nhã thủy chung hề có phản ứng.

      Nhưng vào lúc này, Tần Ngọc lại xuất ra cung tiễn, nhắm ngay vào Lâm Khiêm.

      "Ha ha ha ha." bên nam nhân đột nhiên cười lên ha hả, Lam Ảnh Nguyệt chỉ cảm thấy đầu nàng sắp bị nổ tung, hình ảnh kiếp trước ngừng hiện ra, nàng thống khổ ôm đầu, khuôn mặt nhăn vào một chỗ.

      "Giết nàng, mau, giết nàng." Thanh của Nam nhân ngừng vang vọng bên tai Lam Ảnh Nguyệt, muốn phá tan lý trí của nàng.

      Gương mặt trước mắt An Nhã đột nhiên biến đổi, biến thành gương mặt nàng hận nhất, trước mắt nàng là gương mặt nghĩa phụ mà An Nhã hận nhất.

      Nam nhân kia nhìn mấy người tự tàn sát lẫn nhau, khóe miệng gợi lên độ cong rất nhỏ, hóa thành mảnh hắc vụ biến mất trong khí.

      "Nữ nhân, ngươi mau tỉnh lại." Thao Thiết gấp đến độ giữ được bình tĩnh, Tần Hạo cùng Lâm Khiêm đã đánh nhau đến hấp hối, nhưng mà hăsn thể chạm vào Lam Ảnh Nguyệt, đột nhiên, biết nghĩ tới cái gì, hét lớn: "Tên ngu xuẩn ngươi cút ra đây cho ta."

      Lúc này, Tiểu Long vẫn luôn trốn ở trong tay áo Lam Ảnh Nguyệt dè dặt cẩn trọng thò đầu ra, thời điểm nó nhìn thấy Thao Thiết lại kêu to lên, "Mẫu thân, có quỷ."

      Thao Thiết chỉ tiếc rèn sắt thành nhìn Tiểu Long, "Ngươi, tạo ra nước nhanh lên."

      Tiểu Long run run nhìn Thao Thiết, rốt cục phát Lam Ảnh Nguyệt thích hợp, nó mở miệng ra, thứ tiếng, mấy đạo thiểm điện hoa hoa lệ lệ dừng ở người mấy người.

      Vừa thấy đúng, mấy ngọn lửa bay vụt ra, sau đó nó sợ hãi dùng móng vuốt bưng kín miệng, đôi mắt to màu lam ngập nước, nó phải cố ý.

      Thao Thiết dập lửa, tức giận quát lên:" Ta bảo ngươi phun nước."

    4. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 37: Long đàm ảo cảnh
      Editor: Linh Nhi

      Tiểu Long tội nghiệp nhìn Thao Thiết, nó nghĩ phun thủy, nhưng nó chỉ là một tiểu long mới tròn một tháng, nó biết khống chế năng lực của bản thân mình thế nào.

      Lam Ảnh Nguyệt cảm thấy đầu mình vô cùng đau đớn, nàng cảm giác được có người gọi nàng, nhưng thanh kia quá mức phiêu miểu, nàng nghe được ràng.

      "Nguyệt nhi, trở về, mau trở lại." Gương mặt giữ tợn của dưỡng phụ đột nhiên xuất trước mặt nàng, nàng giơ tay chủy thủ trong tay lên, hướng gương mặt dữ tợn kia đâm tới, lập tức gương mặt lại chuyển thành An Nhã.

      Là ảo cảnh.

      Lam Ảnh Nguyệt theo đà đâm thẳng trủy thủ vào đùi nàng, đau đớn kịch liệt giúp nàng thanh tỉnh.

      Đúng lúc này, Tiểu Long vẫn ở một bên nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt thương tổn bản thân chính mình, oa một tiếng khóc lớn lên: "Ô, mẫu thân."

      bầu trời đột nhiên mưa rơi tầm tã, Thao Thiết thấy thế hai tay ở vẽ ra đạo kí hiệu quỷ dị, màu trắng sương mù lay động trong mưa, dần dần hình thành dòng nước, mạnh mẽ đánh vào mi tâm bốn người: "Phá."

      Trong nháy mắt mấy người tỉnh táo lại, mê mang nhìn vết thương người đối phương.

      Tần Ngọc nhìn nhìn Lâm Khiêm nằm mặt đất nửa chết nửa sống, chậm rãi đến kéo , tức giận : "Vô liêm sỉ dám đánh ngươi, nhìn ta giết ." (Ca tự tử ik)

      Lâm Khiêm nâng tay lau vết máu ở khóe môi, trong đôi mắt lộ ra tia lành lạnh, "Nga? Muốn báo thù cho ta?"

      "Đó là tự nhiên, ta nhất định phải đem đánh ngã mới được, huynh đệ của ta có thể để người khác đánh sao." Thời điểm Tần Ngọc chuyện khá lớn, trong lúc vô ý khẽ động khóe miệng, mê mang sờ sờ miệng mình, đau đến hítt ngụm lãnh khí.

      "Xuống tay cũng quá nặng ." Tần Ngọc ở bên thầm, vừa về phía bên cạnh, An Nhã bị thương, nhưng đùi Tiểu Dật lại cắm một thanh trủy thủ.

      Lam Ảnh Nguyệt lúc này minh bạch, những người này, chỉ sợ đều tự tàn sát nhau mà chết, nhưng mà sao lại nhiều người chết như vậy.

      "Tiểu Dật, là ai làm ngươi bị thương, ta phải báo thù cho ngươi: " Tần Ngọc ngươi rất có khí thế, nhưng thanh lại hữu khí vô lực, có nửa điểm uy hiếp.

      " cần." Lam Ảnh Nguyệt nhìn hai người chật vật kia, mặt biểu cảm rút trủy thủ ra, thuận tiện lấy mấy cánh cánh hoa ra vồ nát rồi bôi vào miệng vết thương.

      Tần Ngọc muốn chuyện, Lâm Khiêm lại ngăn cản , thanh lộ ra ít khó hiểu: "Vừa mới rồi chúng ta tự tàn sát nhau."

      Nghe Lâm Khiêm xong, Tần Ngọc ngây ngẩn cả người, nhìn nhìn người Lâm Khiêm nhiều miệng vết thương, tâm trầm xuống, đó là vết thương do bị tên bắn.

      Mưa to ngừng cọ rửa máu thân thể mấy người, thân thể mất độ ấm chợt có điểm lạnh, bọn họ vừa mới rồi là như thế nào, kém chút nữa đã giết đồng bọn.

      Nhìn quanh bốn phía, sớm còn bóng dáng người nọ.

      "Mẫu thân, ngươi làm ta sợ muốn chết." Tiểu Long từ trong tay áo Lam Ảnh Nguyệt chui ra, ngồi vai nàng, hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Lam Ảnh Nguyệt, khóc vô cùng thê thảm, nó khóc càng lợi hại, mưa càng lớn.

      An Nhã sợ tới mức há to miệng, nhìn con mèo nhỏ trước mặt, buồn bực chớp chớp mắt, tiểu miêu này lại biết nói chuyện? Hơn nữa, nàng vừa mới là nghe được nó gọi thần tượng là mẫu thân , An Nhã gian nan nuốt nước miếng.

      Hơn nữa, mấy người bọn họ giật mình là, mưa lớn như vậy, ngay cả một giọt nước cũng thấy người tiểu miêu.

      "Tiểu bạch si, mau đừng khóc." Thao Thiết thi hoàn pháp, nguyên khí đủ, trong lúc nhất thời quên dùng tinh thần với Lam Ảnh Nguyệt khơi thông, mở miệng trực tiếp ra.

      Nhất thời tóc gáy mấy người Tần Ngọc đứng thẳng, bọn họ lại nghe được thanh của một đứa trẻ, nơi nào có đứa nhỏ.

      An Nhã khóc thất thanh, nàng nghĩ đến nơi này khủng bố như vậy.

      Lam Ảnh Nguyệt gì trừng mắt nhìn Thao Thiết, ràng vừa mới trải qua tình như vậy, lại đột nhiên mở miệng chuyện, mấy người Tần Ngọc lại nhìn thấy , bị hù chết mới là lạ.

      " phải sợ." Lam Ảnh Nguyệt nhàn nhạt nhìn nhìn thần sắc khác nhau của mấy người, "Chúng nó là ma sủng của ta."

      "Ma sủng? Hai ma sủng?" An Nhã giật mình há to miệng, người cả đời chỉ có thể khế ước với ma thú, thần tượng chẳng những có hai con, mà chúng lại có thể .

      Thao Thiết voín ký khế ước với Lam Ảnh Nguyệt, bất quá nó quyết định, chờ trở lại thân thể, lập tức cùng nữ nhân này khế ước, nữ nhân này đuổi hắn cũng .

      Người khác chỉ có thể lấy khế ước với ma sủng, nhưng Lam Ảnh Nguyệt bất đồng, nàng có tinh thần lực nghịch thiên, mấy con cũng là có vấn đề .

      "Thí nghiệm trình độ, phải trình độ thật của ngươi ." Lâm Khiêm trong lòng mặc dù khiếp sợ, nhưng tương bình tĩnh .

      Lam Ảnh Nguyệt cũng tính toán giấu giếm bọn họ, nhàng gật đầu cái.

      "Đừng khóc." Lam Ảnh Nguyệt bất đắc dĩ nhu nhu nhu đầu Tiểu Long, Tiểu Long biết là có việc gì, lập tức ngừng khóc, sau đó, vừa mới còn ngừng mưa, nháy mắt ngừng.

      Bất thình lình hết thảy, khiến mấy người trợn mắt há mồm, mưa cũng có thể thu phóng tự nhiên sao? Mấy người chuyển ánh mắt lên người Tiểu Long.

      mặt Tiểu Long vẫn còn hai giọt nước mắt, mê mang nhìn mấy người.

      "Chúng ta nhầm vào Long Đàm Ảo Cảnh." Thao Thiết thở dài hơi, lại : "Trước kia dùng mọi biện pháp cũng thể vào, nghĩ tới hôm nay lại cần tốn nhiều sức đến vậy."

      "Long đàm ảo cảnh?" Lam Ảnh Nguyệt nghi hoặc suy nghĩ chút, bản thân có có một chút thông tin nào về nó.

      Nhưng thời điểm mấy người Tần Ngọc nghe được, lại toàn bộ khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, ngay cả Lâm Khiêm luôn luôn ôn nhuận bình tĩnh cũng thay đổi, " nghĩ tới, long đàm ảo cảnh đúng là ở trong cấm ̣a Học Viện Hoàng Gia."

      "Đây là địa phương nào?" Lam Ảnh Nguyệt hỏi.

      "Trong truyền thuyết, bên trong long đàm ảo cảnh có thần lưu lại rất nhiều vật chí bảo, người gặp được có thể đạt thần thánh lực, còn có khả năng biến thành thần cấp cường giả, trong long đàm ảo cảnh có vô số trân bảo cùng bí tịch, tùy tiện lấy một vật về cũng khiến đại lục oanh động." Lâm Khiêm mị mị ánh mắt, lại : "Nhưng là căn bản người nào tiến vào được trung tâm."

      Mắt lạnh của Lam Ảnh Nguyệt liếc nhìn thi cốt chung quanh, thần giới lực lượng, cỡ nào cường đại mê hoặc, chỉ sợ những người này tiếc sinh mệnh đến chỗ này.

      " biết gì." Thao Thiết lạnh lùng mở miệng : "Người đứng đầu thần giới đã mất tích nhiều năm, nơi này chẳng qua chỉ là một cung điện của hắn mà thôi, người kia ở, lại làm sao có thánh lực của thần."

      Nghe ngữ khí của Thao Thiết, An Nhã buồn bực, đứa trẻ này sao lại hiểu biết về thần giới như vậy, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi mà thôi, ngữ khí nói chuyện cũng rất kiêu ngạo.

      "Ngươi là ai?" An Nhã khoanh tay trước ngực : "Đừng giả thần giả quỷ, xuất hiện để tỷ tỷ ta nhìn xem."

      Ngồi vai Lam Ảnh Nguyệt, Tiểu Long đột nhiên mềm yếu mở miệng : " là quỷ."

      Theo Tiểu Long, Thao Thiết trong suốt bay bay lại, phải là quỷ sao.

      "Ngươi câm miệng."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 38: Dục hỏa trùng sinh
      Editor: Linh Nhi

      Nghe được thanh của Thao Thiết, Tiểu Long sợ tới mức lập tức bưng kín cái miệng nhắn, tội nghiệp gần sát Lam Ảnh Nguyệt, "Mẫu thân, bảo hộ ta."

      Lam Ảnh Nguyệt gì rút chút khóe miệng, tại Tiểu Long tỉnh, chỉ sợ hai tên này về sau mỗi ngày đều ầm ỹ phiền đến nàng, ngẫm lại cảm thấy đau đầu.

      An Nhã nhìn bộ dáng của Tiểu Long, khỏi nở nụ cười, "Đến, tỷ tỷ ôm ngươi."

      Nghe được lời này, Lam Ảnh Nguyệt buồn cười nhìn thoáng qua, "Ngươi xác định, là tỷ tỷ?"

      Lúc này An Nhã mới phục hồi lại tinh thần, Tiểu Long gọi thần tượng là mẫu thân, nếu gọi là tỷ tỷ hình như đúng lắm.

      Lam Ảnh Nguyệt lúc này chỉ thầm nghĩ làm sao có thể nhanh tìm được Đông Phương Hàn, cũng rảnh để ý An Nhã rối rắm. Nhưng mà tại nguyên khí Thao Thiết đại thương, có cách nào cảm ứng được vị trí của Đông Phương Hàn.

      Nhớ tới du hồn vừa nãy, Lam Ảnh Nguyệt mơ hồ cảm thấy có chút bất an, vừa mới vào gặp phải cường giả như du hồn kia, biết ở trong này còn chủng tộc nào khác tồn tại hay .

      Vừa mới rồi phải nhờ Thao Thiết cùng Tiểu Long, chỉ sợ bọn họ chết .

      "Ta là có biện pháp, nhưng tiểu bạch si có thể, dù nó vô dụng nó cũng là long, là trong tứ đại hộ pháp của thần giới." Thanh Thao Thiếu rất , có chút mệt mỏi.

      Trong lúc nhất thời mấy người Tần Ngọc thạch hóa, cái gì? Long?

      Bọn họ hoảng sợ nhìn tiểu miêu trước mắt, nhìn như thế nào cũng chỉ là con mèo mà thôi, đến cùng Tiểu Dật là loại người nào, ma sủng của nàng lại là thần long, quả là bất ngờ.

      "Có thể ?" Lam Ảnh Nguyệt xờ xờ đầu nhìn Tiểu Long, Tiểu Long mê mang, nó chưa từng gặp qua Đông Phương Hàn, nó tìm thế nào tìm.

      " tìm con Trùng Tử." Thao Thiết xong câu đó, còn có khí lực, nhắm hai mắt lại, ngâm cả thân mình vào trong dòng suối trong gian, có thanh .

      Tiểu Long nhìn bộ dáng Thao Thiết kia mỏi mệt kia, giọng : "Mẫu thân, ta có thể dẫn mấy người tìm con Trùng Tử."

      "Ngoan." Lam Ảnh Nguyệt nhàng vuốt ve mđầu của nó, ôm nó ở trong lòng, Đông Phương Hàn trông coi thần thú, nhất định ở gần thần thú.

      "Các ngươi có hối hận khi tiến vào cùng ta ?" Lam Ảnh Nguyệt bên vuốt ve lông mao cho Tiểu Long, bên nhàn nhạt mở miệng, "Chúng ta có thể bỏ mạng tại nơi này."

      "Nhưng chúng ta cũng có khả năng gặp nhân họa đắc phúc, tìm được bảo bối." Tần Ngọc chút để ý .

      "Ân, cũng cho chúng ta tấy tủy trọng sinh lần, sau đó nghiền áp mọi người." Lâm Khiêm ngữ khí ôn nhuận, phảng phất quên mất, bọn họ vừa mới qua quỷ môn quan.

      "Có thần tượng ở đây, ta sợ." An Nhã .

      Khóe miệng Lam Ảnh Nguyệt tiếng động gợi lên mỉm cười, "Kia chúng ta thôi."

      "Thần tượng, nó gọi là gì?" An Nhã vừa , vừa hỏi.

      Lam Ảnh Nguyệt trầm mặc, nàng còn chưa đặt tên cho Tiểu Long Tiểu Long, nàng suy nghĩ chút, mở miệng : "Nó kêu Nắm."

      "Phốc." Tần Ngọc nhịn được bật cười, nguyên bản khí khẩn trương nhất thời trở nên có chút thoải mái lên, "Tiểu Dật, nó là thần long."

      Nhìn Lâm Khiêm cùng Tần Ngọc tràn đầy ý cười, Lam Ảnh Nguyệt lạnh lùng liếc cái, "Ngươi quản ta."

      Tần Ngọc lập tức mím miệng lại, quản nàng? dám, bất quá nàng cùng An Nhã hai người có trình độ đặt tên cũng cao, Nắm Bánh Bao.

      Theo Tiểu Long dẫn đường, bọn họ tới cửa rừng rậm, nhìn rừng rậm trầm kia, mấy người khẩn trương nắm chặt nắm tay.

      "Chúng ta có đường vòng sao?" An Nhã gian nan nuốt nước miếng, cánh rừng này nhìn qua liền rất khủng bố, nhưng lại mạo hiểm hắc vụ, biết bên trong có cái gì.

      Tiểu Long lắc lắc đầu, "Mẫu thân, chỉ có con đường."

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn rừng rậm kia liếc mắt cái, quyết định lấy ra linh thảo trong gian, nhưng vừa nhìn vào trong gian, nàng khỏi ngây ngẩn cả người.

      Nguyên bản dược liệu thưa thớt, chỉ trong vài ngày dài ra rất nhiều cây non, quanh thân phiếm đỏ ửng.

      phải do nàng nghiên cứu kỹ, Lam Ảnh Nguyệt lấy ra dược thảo phân cho mấy người, sau đó bảo mọi người quấn gọn ống tay áo cùng quần.

      Mấy người cũng kéo dài thời gian, nhanh chóng bó gọn quần áo vào sát người, hít sâu hơi, theo Lam Ảnh Nguyệt vào cánh rừng.

      Vừa mới vào cánh rừng, toàn bộ ánh nắng mặt trời bị những cây đại thụ che khuất, trong khí tràn ngập mùi ẩm mốc của rừng già.

      lúc lâu gặp được nguy hiểm, An Nhã dần dần thả lỏng cảnh giác, nàng tò mò nhìn chung quanh, bàn tay nắm tay Tần Ngọc, đột nhiên, đột nhiên nàng chú ý tới vật màu tím ở cây, quanh thân nó lóe tử hồng quang*, giống như con hồ ly thu , quỷ dị lại đẹp mắt.(*tử hồng quang: ánh sáng tím hồng)

      Vật phấn điêu ngọc mài, cực kỳ giống Bánh Bao nhà nàng hồi , vì thế An Nhã vươn tay muốn chạm vào vật kia, vật trừng mắt nhìn An Nhã vẫn nhúc nhích, khóe miệng nho lộ ra mỉm cười.

      Ngay tại Anya sắp đụng đến kia vật thời điểm, Tiểu Long đột nhiên phát ra tiếng kịch liệt thét lên, nhưng là kêu lên thanh lại thành, "Meo."

      Anya thủ chút, Tiểu Long nhảy tới tay nàng, tiểu trảo giương lên, nhất đạo thiểm điện từ trời giáng xuống bổ vào kia màu tím vật người.

      Nháy mắt, kia màu tím vật nhanh chóng bành trướng, bất quá trong khoảnh khắc liền biến thành cái cùng thụ tề cao quái vật lớn, dài vẻ mặt ánh mắt, giương miệng, ghê tởm niêm trù vật theo nó miệng địa hạ, ngừng ăn mòn giả đất hết thảy.

      Tần Ngọc túm Anya cấp tốc lui về phía sau, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh.

      "Mẫu thân, nàng nghe lời." Tiểu Long trở lại vai Lam Ảnh Nguyệt, mềm yếu : "Cái kia đại khái là vật ăn thịt người."

      Lam Ảnh Nguyệt nhu nhu đầu Tiểu Long, vừa mới rồi tâm nàng kém chút nữa nhảy ra ngoài, tiến vào trong này nàng qua nên động vào thứ gì, nếu phải vừa mới rồi Tiểu Long phản ứng mau, lúc này An Nhã bị kia quái vật nuốt chửng.

      An Nhã lúc này áy náy cực kỳ, cúi đầu : "Thực xin lỗi, thần tượng."

      "Cẩn thận." Lam Ảnh Nguyệt thở dài hơi, đảo mắt nhìn về phía quái vật kia, Thao Thiết còn chưa tỉnh, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính bản thân.

      Đúng lúc này, trường cung vẫn luôn nằm trong gian đột nhiên sáng ngời, nhanh chóng bay ra khỏi gian.

      Lam Ảnh Nguyệt sửng sốt, nàng nghĩ tới thời điểm này nó xuất , bất quá, Thao Thiết nó là thượng cổ thần binh, nàng muốn thử xem thế nào, nâng tay lên cầm vào Huyết cung.

      Ngay tại thời điểm đó, nàng cảm giác được năng lực bộc phát của Huyết cung.

      Nhìn cung tiễn trống rỗng kia, ba người cả kinh, Tiểu Dật phải ma pháp sư sao? Vì sao lại cầm cung tiễn.

      "Tiểu Dật, ngươi là cung thủ?" Tần Ngọc hỏi.

      "Ta có ma pháp trượng." Lam Ảnh Nguyệt lời này khiến mấy người kia xém chút nữa ngã ngửa, bởi vì có ma pháp trượng mà nàng định lấy cung tiễn dùng sao, lý do hiếm thấy.

      Hơn nữa nhìn cây cung kia, màu sắc ảm đạm chắc hẳn phải vũ khí tốt.

      Thời điểm mấy người cho rằng Lam Ảnh Nguyệt chỉ tùy tiện lấy ra dùng nàng lại nhàng giơ cung lên, tư thế kia kém chút làm Tần Ngọc bật cười, tư thế này của Tiểu Dật chắc hẳn là lần đầu tiên dùng cung tiễn, hoàn toàn đúng , nàng chỉ có cung lại có tên bắn thế nào.

      Chỉ trong nháy mắt, nụ cười của Tần Ngọc cương cứng ở mặt.

      Chỉ thấy tay Lam Ảnh Nguyệt đặt lên cung hơi dùng chút lực, tạo nên độ cong hoàn mỹ, Huyết cung trong nháy mắt mất sắc vẻ ảm đạm, quanh thân bị lửa đỏ quang mang bao phủ, giống như con Phượng Hoàng giang rộng đôi cánh, trong hư tên đot thẫm dần dần hình thành từ đầu ngón tay Lam Ảnh Nguyệt, lộng lẫy loá mắt.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :