1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhiếp Hồn Vương Phi-Vân Khinh Nhiễm Nhiễm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 29: Tinh linh vô tâm

      Lam Ảnh Nguyệt ngờ mình gặp lại tinh linh biến thái này nhanh như vậy, nàng đứng ở trong bóng tối, suy tư về lời nói của Phượng Diệc, tại nàng cùng tinh linh trước mắt này đối mặt quả thật rất cực đoan.

      Tinh linh chút để ý đến lãnh đạm của Lam Ảnh Nguyệt đối với hắn, hơi hơi cúi đầu, tùy ý để mái tóc dài màu bạc tóc bay trong gió, "Sao? Mới đây thôi đã quên ta rồi, đúng là bạc tình quả nghĩa."

      Chỉ trong nháy mắt, Lam Ảnh Nguyệt rơi vào một cái ôm xa lạ, lạnh như băng độ ấm, Lam Ảnh Nguyệt ngẩng đầu, liền chống lại đôi mắt xanh thị huyết của tinh linh, cường thế bá đạo, ai bì nổi.

      Cùng lúc với chạm vào đôi mắt thị huyết kia ngón tay Lam Ảnh Nguyệt khẽ động ngân châm đâm thẳng vào ngực hắn, nhưng ngay cả một phản ứng hắn cũng có.

      Thanh Thao Thiết rầu rĩ vang lên, "Tinh linh thị huyết đó có tim."

      "Tiểu gia hỏa, ánh mắt của ngươi xinh đẹp." thấp giọng cười, lười nhác mê người thanh vội rất từ tốn, hơi thở ấm áp rơi trán Lam Ảnh Nguyệt.

      Hắc Phong nghĩ đến tinh linh này xuất , lại bắt Ngũ tiểu thư, nhưng mà trừ bỏ chủ thượng, căn bản ai là đối thủ của .

      Hắc Phong lắc lắc đầu, chủ thượng, nếu người đến nữ nhân của người bị bắt mất đấy.

      "Ngươi buông ta ra." Lam Ảnh Nguyệt bị ôm, toàn thân thoải mái, cực kì phản cảm, độ ấm của thân thể ngừng giảm xuống, phảng phất như nàng bị đặt trong hầm băng vậy.

      "Thả sao?" Tinh Linh thị huyết nở nụ cười, cười đến diễm, ", từ nay về sau ngươi là người của ta."

      "Ta làm." Lam Ảnh Nguyệt buồn bực cực kỳ, nhiếp hồn thuật đối cũng có nửa điểm tác dụng.

      "Ta đây là người của ngươi, tiểu bảo bối, chúng ta bồi dưỡng tình cảm." Tinh Linh thị huyết xong, làm bộ muốn ôm Lam Ảnh Nguyệt .

      Hắc Phong nóng nảy, lập tức tiến lên ngăn trở.

      Ngón tay tinh linh vừa động, dây leo màu xanh dài bay tới, nháy mắt trói chặt Hắc Phong, Hắc Phong vừa mới tránh được lại giật mình, dây leo kia như có linh tính quấn chặt vào thân thể , khổ nổi.

      Đôi mắt Lam Ảnh Nguyệt hơi trầm xuống, Hắc Phong thân là đại kiếm sĩ ngay cả cơ hội xuất thủ cũng có, thực lực của tinh linh này biến thái đến cỡ nào.

      Nhưng nàng cũng thể tự kỷ đến mức cho rằng tinh linh nàng, tới gần nàng, hơn phân nửa chỉ vì cánh hoa Túc.

      "Ngươi buông ta ra, bằng ngươi cũng đừng nghĩ đến thứ ngươi muốn." Ngữ khí Lam Ảnh Nguyệt lạnh như băng .

      Thị huyết tinh linh giống như chú ý tới chán ghét trong mắt Lam Ảnh Nguyệt, lập tức nhìn sao trời, lầu bầu : "Ngươi có biết thân phận của ngươi ?"

      Lam Ảnh Nguyệt khẽ nhíu mày, ngẩng đầu.

      "Xem ra ngươi còn biết." Thị huyết tinh linh chậm rãi buông Lam Ảnh Nguyệt ra, hai mắt hơi hơi nheo lại, nở nụ cười tà tứ.

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn sườn mặt của , chỉ cảm thấy nụ cười của quỷ dị cực kỳ, được tự do, nàng nhanh chóng kéo giãn khoảng cách.

      Nhìn bộ dáng nàng phòng bị, thị huyết tinh linh cười thấp ra tiếng, "Tiểu bảo bối, có số việc, ngươi cuối cùng cũng phải lựa chọn."

      Ngữ điệu của hắn cực kỳ thong thả, mềm say lòng người, thanh trầm thấp lại mị hoặc khiến Lam Ảnh Nguyệt toàn thân chợt lạnh.

      "Như vậy, tái kiến tiểu bảo bối, nhớ kỹ ta tên Yên Diệt." Nhìn thị huyết tinh linh biến mất trước mắt, Lam Ảnh Nguyệt nhìn tay phải bản thân đã trống trơn, hoa túc sớm cánh mà bay.

      biết lấy lúc nào, hơn nữa lời là có ý tứ gì? Lam Ảnh Nguyệt cảm giác bản thân như rơi vào trong lốc xoáy, sương mù trùng trùng.

      Lam Ảnh Nguyệt cau mày, nhìn đống phế tích vừa nãy, nàng cũng muốn mới sáng sớm đã bị mấy tiếng thét chói tai của nữ nhân đánh thức, xoay người với Hắc Phong: "Xử lý sạch sẽ."

      Thị huyết tinh linh rời , thanh đằng cũng tự động tiêu thất, Hắc Phong nhìn gương mặt biểu cảm Ngũ tiểu thư, biết nên cái gì tốt, bình thường nương nào nhìn thấy cảnh thi khối đầy đất máu chảy lênh láng, phải sợ tới mức hoa dung thất sắc sao?

      Nhưng Ngũ tiểu thư lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra, yên tĩnh đáng sợ.

      Sáng sớm ngày thứ hai, thời điểm Lam Ảnh Nguyệt cùng An Nhã ăn điểm tâm ở căn tin, chỉ cảm thấy ánh mắt mọi người chung quanh nhìn nàng có chút kì lạ, Lam Ảnh Nguyệt yên lặng tiếng động tiếp tục ăn, trong lòng có chút nghi hoặc.

      Nàng vừa tới học viện, cũng làm chuyện gì , ánh mắt những người này nhìn nàng rất kỳ quái, đặc biệt là các thiếu nữ một bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống nàng bằng.

      Bởi vì lúc tham gia khảo hạch đa số đều bị đào thải, căn bản thể dựa vào điểm này để xét, trừ đội ngũ Tần Ngọc bọn họ, cũng chỉ có vài đội ngũ đạt được chút ít ma hạch.

      Học viện căn bản thể để hơn một ngàn học viên trong một ban, vì thế lại an bày một khảo hạch khác.

      Theo người khác nói, Lam Ảnh Nguyệt tu vi rất thấp, hoàn toàn chính là được mấy người bọn Tần Ngọc bế đặt vào tử ban, cho nên trong học viện mọi người khinh thường Lam Ảnh Nguyệt, thường xuyên ở sau lưng nàng khe khẽ .

      Lam Ảnh Nguyệt cũng có tâm tư quản những người đó, nàng tại cần phải làm là nắm chặt thời gian tăng thực lực, ngày ấy ở trong Hắc Vụ rừng rậm cùng Hoàng Kim Hổ đấu trận, nàng đến tam giai ̉nh, nhưng lại chậm chạp tìm được cơ hội đột phá.

      Sau một ngày học, một mình Lam Ảnh Nguyệt ly khai học viện, thế giới ma pháp này, muốn đạt tới thất giai thể thể có ma pháp trượng, nàng tại cần nhất chính là vũ khí.

      Lam Ảnh Nguyệt từ ngân hàng tư nhân rút ra ít tiền, lập tức hướng cửa hàng vũ khí lớn nhất Phượng Quốc đến, tiểu đồng vừa thấy trang phục người nàng, mặt viết hai chữ có lệ, nghênh đón người khác.

      "Nhân loại ngu xuẩn." Thao Thiết hai tay chắp sau lưng, xuyên qua các góc, mở miệng : "Tất cả đều là rác, có gì có thể sử dụng."

      Nếu chưởng quầy nghe được lời Thao Thiết , phỏng chừng bị tức chết, trong tiệm của hắn tất cả đều là thượng phẩm đấy, làm sao có thể là rác.(mắt ng ta nhìn hàng tốt quen rùi hàng của ông chỉ là rác thui)

      Lam Ảnh Nguyệt mặt đổi sắc tiêu sái vào điếm nội, nhìn nhìn lên giá bày biện vũ khí, cũng có chút thất vọng, có vũ khí nào có thể cùng nàng sinh ra ̣ng minh.

      Nhìn ma pháp trượng muôn hình muôn vẻ, Lam Ảnh Nguyệt lại dậy nổi nửa điểm hứng thú, quả nhiên như lời Thao Thiết nói, rất rác .

      "A, người như vậy cũng dám đến nơi này mua vũ khí, đem ngươi bán cũng sợ đủ tiền trả đâu." thiếu nữ mười lăm , mười sáu tuổi ngẩng cao đầu, cầm ma pháp trượng khiêu khích nhìn nàng, trong mắt tràn ngập địch ý.

      Hai tay Lam Ảnh Nguyệt khoanh trước ngực, nhìn từ xuống dưới thiếu nữ có khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, hiểu địch ý của nàng từ đâu mà đến, cười lạnh : "Liên quan đến ngươi sao?"

      Thiếu nữ nhìn một thân trang phục của Lam Ảnh Nguyệt tương đối mộc mạc, cười khinh thường, "Mua nổi nhìn cũng có thể ."

      Lam Ảnh Nguyệt trực tiếp nhìn thiếu nữ khiêu khích, nhìn nhìn ma pháp trượng màu lam trước mắt, thở dài, nếu dùng tạm .

      Nhưng mà, tay Lam Ảnh Nguyệt còn chưa có đụng tới ma pháp trượng, còn có một người bước nhanh hơn cầm lấy trước, thiếu nữ kia cầm ma pháp trượng hướng chỗ tính tiền đến, bộ tư thái ta đây thắng, "Bổn tiểu thư đây nhìn trúng trước."

      Lam Ảnh Nguyệt khóe miệng khẽ giương lên, nâng bước lên, nàng chán ghét nhất là có người cùng nàng thưởng này nọ.
      Tôm ThỏHaYen thích bài này.

    2. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 30: Nam nhân thần bí

      "Cái này bao nhiêu kim tệ?" Thiếu nữ nhìn Lam Ảnh Nguyệt liếc mắt cái, sẵng giọng : "Ngươi cùng tới làm cái gì, dù sao ngươi cũng mua nổi."

      "Mạc tiểu thư, năm mươi vạn kim tệ." Nhìn đến là Mạc gia nhị tiểu thư MạcTuyết, ngữ khí tiểu nhị trở nên khách khí chút, dù sao Mạc gia ở hoàng thành cũng có quyền thế .

      Mạc Tuyết vừa nghe ngây ngẩn cả người, nàng nghĩ tới cái ma pháp trượng này quý như vậy, trong nhà nàng tuy rằng tài lực hùng hậu, nhưng mà nàng phải người được gia tộc sủng ái, muốn nàng một lần xuất ra nhiều kim tệ như vậy, là có chút cố hết sức.

      Tiểu nhị vừa thấy Mạc Tuyết do dự, lập tức tiến lên cười nịnh : "Mạc tiểu thư ngươi có điều biết, ma pháp trượng trong tay tiểu thư được lấy từ tay Đông phương đại sư, chẳng những được khảm viên ma hạch bát giai, lại chọn Lâm lang mộc thế gian khó cầu, có thể là cực phẩm bên trong cực phẩm."

      Mạc Tuyết nghe vậy trong lòng cả kinh, Lâm Lang mộc nàng ngạc nhiên, nhưng này là Đông phương đại sư rèn , quả thực quá khó khăn, nguyên bản bản thân chính là đơn thuần cùng người kia thưởng, tại xem rầnng có hứng thú với cây pháp trượng này rồi.

      Phải biết rằng, vũ khí của Đông phương gia có bao nhiêu trân quý, dù cho nàng có lấy hết kim tệ của bản thân ra để mua nó, cũng tiếc, vì thế cắn răng : "Ta muốn."

      Tiểu nhị nghe vậy, mặt quả thực nhạc khai hoa, ma pháp trượng này để ở đó lâu, chỉ vì giá cao mà mọi người chỉ nhìn chứ mua, tại rốt cục có người muốn mua, tiểu nhị khẩn cấp cầm ma pháp trượng chuẩn bị giúp nàng đóng gói.

      Bên người lại truyền đến thanh thanh lãnh, "Tám mươi vạn."

      Mạc Tuyết nhíu mày nhìn nha đầu trước mặt chớp mắt, tâm tình rất khó chịu, nhìn bộ dáng Lam Ảnh Nguyệt nơi nào có thể lấy ra tám mươi vạn kim tệ, nàng khẳng định chỉ cùng mình tranh cãi.

      Tiểu nhị vừa nghe, đảo mắt nhìn Lam Ảnh Nguyệt cái, vừa thấy y phục Lam Ảnh Nguyệt mộc mạc, đâu phải người có thể lấy ra nhiều kim tệ như vậy, cũng thể chạy theo Mạc Tuyết đại kim chủ này, vì thế ghét bỏ : "Tiểu quỷ, đừng quấy rối, ngươi cho rằng đường cái cũng có thể nhặt được kim tệ sao, tám mươi vạn đấy ngươi trả được ?"

      Chung quanh chậm rãi tụ tập rất nhiều người, bọn họ có hảo ý đánh giá Lam Ảnh Nguyệt, nàng thân mộc mạc đứng trong đám người có hơi hợp.

      "Quả thực là chê cười, cần là tám mươi vạn kim tệ, ta thấy ngay cả tám mươi kim tệ, nàng cũng trả nổi." thanh y thiếu niên cười .

      Người chung quanh nghe vậy cười rộ lên, " biết lượng sức mình, có tiền còn học đòi người khác ra vẻ ta đây giàu có, ngươi cũng nhìn xem đây là chỗ nào."

      Lam Ảnh Nguyệt phiết liếc mắt cái châm chọc khiêu khích nhìn mọi người, nàng có tâm tư cùng mấy người ngu ngốc lắm miệng.

      "Tám mươi vạn, ngươi có bán hay ." Lam Ảnh Nguyệt hừ lạnh tiếng.

      "Bán bán bán, trước khi lấy ngươi phải đưa tiền trước." Tiểu nhị rất khó chịu với Lam Ảnh Nguyệt, có nàng, bản thân bán được vũ khí này rồi.

      "Ma pháp trượng này là của ta." Mạc Tuyết nghĩ tới tiểu nhị thay đổi nhanh hư vậy, nóng nảy , "Ngươi vừa thành giao cho ta."

      Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày cười : "Ngươi còn chưa trả kim tệ cho họ, tự nhiên là họ bán cho người trả giá cao hơn."

      Nhìn Lam Ảnh Nguyệt cười khiêu khích, Mạc Tuyết giận dữ, chỉ bằng nha đầu đáng chết kia, cũng xứng có được đồ nàng muốn sao?

      " trăm vạn." Mạc tuyết cắn răng .

      Tiểu nhị quả thực tin vào lỗ tai mình, này năm mươi vạn cũng là cao rồi, nghĩ tới tại giá còn được nâng lên gấp đôi, quả thực mừng rỡ miệng khép lại được.

      "Chậc chậc, giá cao." Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười, "Mạc tiểu thư quả nhiên là tài đại khí thô."

      Chiếm được ma pháp trượng, Mạc Tuyết cao hứng nổi, bởi vì nàng phải trả tận trăm vạn. Bản thân căn bản có nhiều kim tệnhư vậy, nhưng mà lời ra khỏi miệng, trước mặt nhiều người như vậy nàng thể đổi ý.

      Nhìn Lam Ảnh Nguyệt xoay người bước , Mạc Tuyết lập tức cười nhạo : "Ha ha, có tiền cần đến tự rước lấy nhục."

      Lam Ảnh Nguyệt quay đầu, nhìn Mạc Tuyết đắc ý dạt dào : "Ta cũng bỏ nhiều tiền như vậy để mua món đồ bỏ ."

      Người chung quanh nghe nàng nàng lời này, trong mắt đối nàng xem thường càng sâu, bản thân có tiền, lại còn thứ này là đồ bỏ , quả thực là làm cho người ta khinh thường.

      "Ngươi ma pháp trượng này là đồ bỏ ?" Lam Ảnh Nguyệt vừa mới tới cửa, phía sau lại truyền đến thanh âmdễ nghe, nàng quay đầu lại, nhìn thấy được nam tử khoảng hai mươi mấy tuổi đứng ở bậc thang lên lầu.

      Chỉ thấy thân bạch y, làn da tuyết trắng, đôi đồng tử đen như mun, cái mũi cao thẳng, đôi môi nhợt nhạt mang theo bệnh trạng, cả người nhìn qua có chút giống phiêu miểu, giống như ở bên trong mây mù, ràng.

      Lam Ảnh Nguyệt cứ như vậy nhìn , trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái, nàng đối với nam nhân xa lạ trước mắt này, lại sinh ra cảm giác thân cận.

      Tiểu nhị vừa thấy nam tử xuất , sợ tới mức lập tức quỳ rạp xuống đất, nghĩ tới hôm nay chưởng quầy lạiđột nhiên xuất , nhưng lại gặp trường hợp này, trút giận lên đầu Lam Ảnh Nguyệt : "Tiểu quỷ này ngay cả một chút kiến thức cũng biết, còn cái gì? !"

      Mọi người kinh diễm diện mạo cùng khí chất nam tử mới xuất hiện, bọn họ chưa bao giờ gặp qua chủ nhân vũ khí phường này, nhìn thái độ của tiểu nhị, chỉ sợ người trước mắt này, chỉ nhìn khí độ thôi cũng khẳng định được hắn phải người bình thường.

      Mà nha đầu biết sống chết kia, thế mà nha đâu trước mặt này lại chê đồ ngay trước mắt ông chủ, quả thực muốn sống nữa.

      Nhưng mà, bọn ngờ tới, tên kia nam tử lại nở nụ cười, cúi đầu mở miệng : "Đúng, rất vô dụng."

      Mạc Tuyết vừa mới từ đắm chìm trong mĩ mạo của nam tử tỉnh lại, cảm giác như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu, nàng nhìn nhìn ma pháp trượng trong tay, liên tục lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch, nàng lấy trăm vạn mua đồ bỏ sao?

      Nhưng mà mặc kệ mọi người nhìn thế nào, thì ma pháp trượng kia vẫn là cực phẩm, biết vì sao nam tử lại đó là đồ bỏ , nam tử nhàn nhạt đảo qua mọi người, dừng người Mạc Tuyết.

      Mạc Tuyết kinh hoàng, mặt đỏ tai hồng, bản thân bất lực.

      "Dù cho binh khí có tốt đến đâu, ở trong tay người vô dụng, cũng trở nên vô dụng." Nam tử cười nhìn Mạc Tuyết, cũng biết lời nói của mình đả thương người cỡ nào.( thêt loại giết ng k cần vũ khí là đây)

      Mạc Tuyết phảng phất nghe được cõi lòng mình tan nát, bản thân nàng với nam nhân như thiên thần cũng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi, vì sso muốn nhục nhã nàng như vậy.

      "Ngươi, theo ta." Nam tử xong, để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chậm rãi lên lầu.

      Tuy rằng chỉ là ai, nhưng Lam Ảnh Nguyệt lại biết, nói nàng.

      Lam Ảnh Nguyệt dưới ánh mắt chăm chú của mọi người bước lên lầu, nàng vừa mới bước đến bậc thềm lầu hai mọi thanh xung quanh lập tức biến mất, chỉ nghe được vài tiếng chim kêu, phảng phất tiến nhập thế giới khác, Lam Ảnh Nguyệt đã từng gặp qua kết giới, cho nên cũng giật mình, nàng chậm rãi về phía trước, nhìn thấy người nọ ngồi dưới đất chậm rì rì ngâm trà.

      " hiếu kỳ vì sao ta gọi ngươi lên đây sao?" Nam tử cúi đầu, ngón tay thon dài tao nhã hướng bên cạnh chén trà, ý bảo nàng ngồi xuống.

      Lam Ảnh Nguyệt cũng ngại ngùng, qua ngồi an vị, chút để ý đánh giá chung quanh.

      Nhưng mà, nàng còn chưa ngồi ổn ̣nh, trước mắt lại vèo một cái xuất đạo hư ảnh, nàng tập trung nhìn vào, trường cung màu đỏ cư nhiên đứng trước mặt nàng, quanh thân tản ra hồng quang, mơ hồ run run.

      Lam Ảnh Nguyệt trong lòng cả kinh, hay này là cung hoàn thành tinh?

      Nam tử lại nở nụ cười, thanh mềm bất khả tư nghị, "Hồng nhi, khiêm tốn một chút."

    3. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 31: Huyết cung

      edit,beta: Linh Nhi

      Lam Ảnh Nguyệt tò mò nhìn nhìn trường cung trước mắt, trong lòng chậm rãi nảy sinh cảm giác kỳ lạ, tự chủ được, nàng nâng một tay lên nắm chắc trường cung.

      Trong nháy mắt, một lực lượng cường thế tiến vào trong thanh thể nàng, tàn sát bừa bãi như muốn xé rách thân thể nàng ra vậy, trán bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi, cả người nhìn qua thống khổ chịu nổi, cuối cùng trước mắt bỗng tối sầm, mất ý thức.

      Nam tử nhìn Lam Ảnh Nguyệt ngất xỉu mặt đất, nhàng khụ hai tiếng, nói với trường cung trước mặt giọng run run : "Đợi nhiều năm như vậy, cũng biết khắc chế chút, nàng tại sao có thể thừa nhận lực lượng của ngươi."

      Truowfng cung kia tựa hồ nghe hiểu ý tứ của , sắc màu người dần dần trở nên nhu hòa, ánh sang màu đỏ bao quanh thân thể Lam Ảnh Nguyệt, ánh sáng trường cung ảm đạm dần, biến thành bộ dáng cung tiễn phổ thông, có nửa phần đặc biệt.

      Thao Thiết ở gian thu hết tất cả mọi việc vào trong mắt, trong lòng sớm xuất hiieejn sóng to gió lớn, người có thể cùng Huyết cung sinh ra cộng minh, chỉ có thể là hậu nhân người nọ.

      Nhìn Lam Ảnh Nguyệt mê man, lại nhìn nhìn nam nhân trích tiên kia, Thao Thiết tựa hồ ý thức được cái gì, ý tưởng dần dần hình thành ở trong đầu , cơ hồ muốn lao ra gian ngay lập tức.

      Nhưng nhìn nam tử trước mắt, Thao Thiết vẫn nhịn xuống .

      Nam tử đứng lên, thân hình có chút lay động, chậm rãi đến trước mặt Lam Ảnh Nguyệt, hơi cúi thắt lưng, nhàng ôm lấy nàng, chậm rãi hướng bên giường, động tác mềm bất khả tư nghị.

      chậm rãi đặt nàng lên giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn cực kì bình thản kia, mặc niệm : "Trần nhi, ta sắp hết thời gian rồi."

      Tiếp theo điên cuồng ho khan đứng lên, mặt còn huyết sắc, khóe miệng tràn ra máu tươi, dính trường bào trắng noãn, nhìn qua phá lệ ghê người.

      Lam Ảnh Nguyệt thấy giấc mộng rất dài, bên trong biển hoa mênh mông, àng chạy đuổi theo người ở đằng trước, người kia ràng ở ngay trước mặt nàng, nhưng lại xa thể kịp.

      Ngay tại thời điểm nàng muốn buông tay, người phía trước đột nhiên xoay người lại, người toàn là máu, khóe miệng còn mang theo ý cười.

      Lam Ảnh Nguyệt ngồi bật dậy, mở to mắt, lại phát bản thân trở về ký túc xá.

      Nàng nhu nhu huyệt thái dương bản thân, mình phải ở vũ khí phường sao? Trở về khi nào, vì sao điểm ấn tượng cũng có .

      chuẩn bị đứng dậy, lại thoáng nhìn đến trường cung bàn, nàng cầm cây cung lên tay, nhưng có cảm giác đau đớn lúc chiều, tay cầm có ột loại cảm giác quen thuộc.

      "Thao Thiết, là đưa ta trở lại sao?" Lam Ảnh Nguyệt nhìn vào trong gian, lại phát Thao Thiết ngẩn người trong đó.

      "Ân." đến bây giờ Thao Thiết còn chưa từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, trong ánh mắt nhìn Lam Ảnh Nguyệt cũng còn ghét bỏ như mọi khi, nhiều hơn tia nhu hòa.

      Lam Ảnh Nguyệt buồn bực, Thao Thiết luôn luôn làm bộ dáng khinh bỉ người khác, sao hôm nay lại dùng ánh mắt đấy nhìn nàng.

      "Thao Thiết, ngươi chịu kích thích gì sao?" Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, tiểu thí hài này được thích hợp cho lắm.

      Thao Thiết vội vã lắc lắc đầu, nhớ tới nhắc nhở của người nọ lúc gần , lập tức thay đổi bộ dáng, " nghĩ tới thượng cổ thần binh Huyết cung lại nhận ngươi làm chủ, đáng tiếc ."

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn trường cung trong tay, nhìn qua đây là cung bình thường thể bình thường hơn, là thượng cổ thần binh sao? Thấy thế nào cũng giống.

      Mặc kệ Lam Ảnh Nguyệt có hỏi thế nào về nam tử kia, Thao Thiết thủy chung lời, Lam Ảnh Nguyệt nằm giường, trong lòng cảm thấy hoang mang, nàng luôn cảm thấy người kia cùng mình có quan hệ, đến rồi như chưa từng xuất chỉ vì đưa Huyết cung này đến tay nàng sao?

      tình vài ngày nay nàng gặp được, càng ngày càng kỳ quái, hết tinh linh kia lại đến nam nhân này.

      Sáng sớm hôm sau, ở trong phòng Lam Ảnh Nguyệt truyền ra trận linh lực dao động, ngoài cửa An Nhã cả kinh, thần tượng đột phá tứ giai, lần đầu tiên gặp thần tượng, nàng ràng mới mới vào tam giai, mới vài ngày đột phá là thế nào?

      Đây là cái tốc độ gì, ngay cả bọn Tần Ngọc, cũng có khả năng đột phá nhanh như vậy, An Nhã bị đả kích, chạy thẳng xuống dưới lầu.

      Lam Ảnh Nguyệt mở cửa, nhìn thấy bóng lưng An Nhã chạy vội mà , chỉ cảm thấy hiểu ra làm sao.

      Tuy rằng Lam Ảnh Nguyệt có thiên phú cường đại, nhưng bởi vì chưa tiếp xúc qua ma pháp bao giờ, học tập phá lệ nghiêm cẩn, bỏ ít tri thức đạo sư giảng nào.

      An Nhã buồn bực, thần tượng vốn là người có thiên phú dị bẩm, ngay cả lên lớp còn nghiêm cẩn như thế.

      Đạo sư lên lớp giảng mấy thứ này, đối nàng mà điểm tác dụng, nhưng mà ngay cả thần tượng còn nghiêm cẩn bản thân cũng thể nhàn hạ, nhất là nghĩ đến thần tượng chỉ trong vài ngày đột phá giai, nàng bình tĩnh nổi.

      Vì thế, tử ban ma pháp có mấy tượng kì lạ, Ân Nhã ở lớp luôn có bộ dáng ngủ dậy nổi, hôm nay lại bắt đầu nghe giảng bài, bắt đầu chạy đến Tàng Thư Các của học viện.

      Vốn tu vi An Nhã cao , bây giờ nàng còn liều mạng như vậy, bọn họ có thể làm sao bây giờ.

      Vì thế, đạo sư buồn bực, biết khi nào bắt đầu, học sinh trong lớp học lại trở nên đặc biệt học như vậy, cơ hồ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bọn họ tụ tập thành tốp Tàng Thư Các, loại tình huống này, từ trước tới giờ chưa từng xảy ra.

      Mà hết thảy này, hình như bắt đầu từ lúc nha đầu gọi Lam Giật đến đây, vì thế đạo sư nhìn Lam Ảnh Nguyệt bằng ánh mắt cực kì ôn nhu, mỗi lần nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt liền gật đầu, đứa này tất thành châu báu.

      Mà ánh mắt kia, nhìn Lam Ảnh Nguyệt đến mao cốt tủng nhiên.

      Lam Ảnh Nguyệt xem thư, lại nghe được tiếng thét chói tai ngoài cửa sổ cao thấp nối tiếp, "Trời ạ, Tần Ngọc đến đây."

      "Lâm Khiêm, ôn nhu!" cái thiếu nữ bưng mặt .

      "Đông Phương Hàn cực giỏi." Có người .

      "Trời ạ trời ạ, nhìn ta, ta thể hô hấp." thiếu nữ nhìn vào cửa sổ bên cạnh Lam Ảnh Nguyệt, nước miếng chảy ra ngoài.

      Lam Ảnh Nguyệt gì nhìn trời, ba người này có biết mình gây vạ lắm hay ? phải chọn thời điểm, cố tình giờ phút này chạy đến bên này.

      Thiếu nữ kia ghé vào cửa sổ, tròng mắt như muốn rơi xuống vậy, bởi vì nàng thấy ba thiếu niên đến chỗ mình.(đây gọi là ăn may)

      Nàng cuống quít sửa sang lại tóc cùng quần áo, tươi cười rực rỡ, "Chào Tần thiếu gia."

      "Xin chào." Tần Ngọc nở nụ cười, lại vào chút.

      Thiếu nữ ngơ ngác trợn tròn mắt, thân mình hoàn toàn cứng ở tại tại chỗ, mà nữ sinh khác hận thể đem cái kia thiếu nữ kia đuổi , bản thân qua.

      "Đồng học, ngươi chắn đường ta." Tần Ngọc đột nhiên rầu rĩ mở miệng.

      "A?" Thiếu nữ tan nát con tim, tươi cười hoàn toàn cứng tại mặt, đợi nàng hoàn toàn phản ứng lại, Tần Ngọc dùng quạt xếp của gạt thiếu nữ sang bên.

      "Tiểu Dật, ngươi ra đây ta có việc cho ngươi." Tần Ngọc cười nhìn Lam Ảnh Nguyệt : "Nhất định là ngươi thích tin tức này."

      Mọi người ở đây sợ ngây người, tuy rằng lúc trước trường học luôn luôn đồn đãi rằng Lam Ảnh Nguyệt là vị hôn thê của Tần Ngọc, nhưng nhiều ngày rồi cũng thấy hai người họ tiếp xúc, bọn họ cũng dần dần xem .

      Nhưng nghĩ tới hôm nay, Tần Ngọc cư nhiên tự mình đến tìm, nhìn Lam Ảnh Nguyệt bình thản vô cùng, các thiếu nữ rất cam lòng, này nơi nào xinh đẹp, tu vi cũng bằng bọn họ, gia thế càng phải .

      Lam Ảnh Nguyệt đầu cũng lười nâng lên, nhàn nhạt mở miệng : "Tan học hẵng ."

      "Chuyện này ngươi khẳng định cảm thấy hứng thú, bằng chúng ta cũng cần vội vã đến cho ngươi." Trong mắt Tần Ngọc lên tia giảo hoạt, thần bí hề hề lại gần Lam Ảnh Nguyệt, nửa thân mình đều dán vào cửa sổ.

      đợi chuyện với Lam Ảnh Nguyệt, kịp phòng bất ngờ bị bàn tay to kéo trở về, Đông Phương Hàn thình lình mở miệng : "Chú ý khoảng cách."

      Tần Ngọc gì bĩu môi, dè dặt cẩn trọng nhìn nhìn chung quanh, nhìn thấy bóng dáng Hắc Phong, hoàn hảo may Đông Phương Hàn kịp thời kéo lại, bằng trước mặt mọi người mà bị đá văng ra thanh danh đời của bị phá hủy.

      Lâm Khiêm nở nụ cười, chậm rãi thong thả bước về phía Lam Ảnh Nguyệt, ôn nhuận mở miệng : "An Nhiên hồi giáo."

      Ha ha, trở lại sao? Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, nụ cười ác ý nở rộ khóe miệng, " trở lại, rất tốt, chắc hẳn các nam sinh trong trường chờ đợi ngày này lâu lắm rồi." (eo ôi )
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 32: Nghẹn đến nội thương

      Nghe đến chuyện của hai người kia, rất nhiều người phản ứng nhanh tập trung lại, lúc đó Lam Ảnh Nguyệt cùng An Nhiên đặt cược đã truyền toàn bộ học viện đều, khiến học viện trở nên ồn ào huyên náo.

      Thời điểm An Nhiên bị thương từ bỏ tư cách đấu, bọn họ cho rằng chuyện này cuws như vậy dừng tại đây, nghĩ tới An Nhiên lại trở về nhanh như vậy, chỉ sợ muốn diễn cho mọi người nhìn.

      bên An Nhã vừa nghe được tin tức này, sớm kiềm chế được nội tâm vui sướng, lập tức túm Lam Ảnh Nguyệt ra ngoài, nàng khẩn cấp muốn nhìn nữ nhân kia biểu diễn.

      Tâm tình Lam Ảnh Nguyệt cũng cực kỳ tốt, tùy ý để nàng kéo về phía trước, tới cửa, lại nghe thấy tiếng của đạo sư.

      "Các ngươi muốn đâu, còn chưa tan đâu?" Đạo sư nghiêm mặt, rất vừa ý, tuy rằng hai nha đầu này lên lớp rất nghiêm cẩn, nhưng về sớm lại là một chuyện được cho phép.

      Đạo sư ở học viện đã có tiếng cứng nhắc, khóa giáo sư cực tốt, nhưng là tuyệt nhường ai.

      Tất cả học sinh trong phòng học đều có bộ mặt xem kịch vui, Lam Ảnh Nguyệt tiến lên bước : "Đạo sư, chúng ta trước."

      Thời điểm mọi người cho rằng đạo sư giận giữ, lại làm như thấy, gật đầu : " ."

      Tất cả mọi người sợ ngây người, lão đạo sư của bọn họ khi nào lại tốt như vậy, ngay cả nguyên nhân rời cũng cần hỏi để tử sao?

      Lam Ảnh Nguyệt nhấc chân bước , thuận tiện kéo theo An Nhã.

      Đằng sau có vài người sợ chết chạy theo góp vui, nhưng người còn chưa bước ra khỏi cửa, bị đạo sư cước đạp bay, "Còn định về sớm trước mặt ta sao."

      Mấy người Tần Ngọc chạy nhanh đuổi theo sau, trong lòng bọn cực kỳ nghi hoặc đấy, nhưng mà đạo sư kia trút giận lên người học trò kia là quá ràng.

      Năm trước thời điểm An Nhã mới vừa vào học, bởi vì về sớm lần, phạt An Nhã đứng ngoài cửa lớp học vẻn vẹn bảy ngày.

      An Nhã tuy rằng cũng kinh ngạc, nhưng so với những người này còn tốt hơn nhiều, lần đó tình của nàngLam Hạo Phong biết, chỉ sợ thần tượng còn cất giấu nhiều bí mật.

      Mấy người bọn họ vừa mới đến cửa, rất nhiều người giữ được bình tĩnh.

      Bởi vì An Nhiên chân trước vừa mới tiến phòng học, sau lưng có mấy người qua, ràng là vì ngày đó đánh cuộc mà đến.

      Tuy rằng trong ngày thườngAn Nhiên tâm ngoan thủ lạt, nhưng là tốt xấu cũng là mỹ nữ, hôm nay nhìn đến bộ dáng nàng bị bệnh, rất nhiều nam sinh bắt đầu đau lòng cho An Nhiên .

      "An Nhiên tiểu thư ở trong Hắc Vụ rừng rậm bị trọng thương như vậy, bọn họ cũng buông thao cho nàng." người giọng .

      Bên cạnh người khác liếc mắt cái, "Ngươi biết tiền đặt cược kia chính là An Nhiên đề xuất sao?"

      "Lam Dật quả là tâm địa rắn rết, đường đường An Nhiên là tiểu thư khuê các lại mặc như vậy khiêu vũ, còn thể thống gì." người lại .

      Nghe những người này ngươi câu ta câu, An Nhã cũng hết nổi rồi.

      Những người này đầu óc bị bệnh ?

      Ngay từ đầu người muốn đánh cuộc chính là An Nhiên, ở trong Hắc Vụ rừng rậm người muốn giết bọn họ cũng là An Nhiên, tìm thất giai ma thú công kích bọn họ vẫn là An Nhiên .

      Cái này mới là tâm địa rắn rết có được , tại thế nào lại thành thần tượng tâm địa rắn rết?

      Lam Ảnh Nguyệt vui vẻ, An Nhiên này đợi thân thể khỏi hẳn đến trường học, chính vì mục đích này .

      Chẳng lẽ nàng cho rằng, lợi dụng áp lực của dư luận mà nàng có thể bỏ qua cho nàng ta sao?

      Kia đúng là ngượng ngùng, nàng Lam Ảnh Nguyệt cũng phải là người thiện lương như vậy.

      Lam Ảnh Nguyệt chậm rãi vào phòng học, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy thân ảnh An Nhiên mảnh mai chịu nổi kia, lúc này An Nhiên mặc váy dài trắng, mặt trang điểm khiến mặt mũi trở nên tiều tụy, quả nhiên là vừa thấy thương.

      Bình thường An Nhiên như một nữ vương cường thế, từ khi nào lại trở nên nhu nhược như vậy, cũng khó trách các nam sinh có lòng trìu mến.

      An Nhiên nhìn thấy khuôn mặt Lam Ảnh Nguyệt, hai tay gắt gao nắm tay áo, nàng hận thể lập tức lên xé nát khuôn mặt Lam Ảnh Nguyệt kia, phải vì ta, thì bản thân nàng sao phải lâm đến bước đường này.

      "Sắc mặt An Nhiên tiểu thư thoạt nhìn tốt cho lắm?" Lam Ảnh Nguyệt đứng cạnh cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào An Nhiên .

      An Nhiên còn chưa nói, một thiếu niên ngồi cạnh nàng ta đã mở miệng nói, "Sắc mặt nàng tốt phải ngươi làm hại sao, bây giờ còn chạy đến đây mượn gió bẻ măng!"

      "Đúng, nàng bị thương thành như vậy, ngươi còn bỏ đá xuống giếng." thiếu niên khác lại .

      "Ha ha." Lam Ảnh Nguyệt cười lạnh tiếng, "Nếu người thua là ta, An Nhiên bỏ qua cho ta sao?"

      câu này khiến mấy thiếu niên kia nói được lời nào nữa, bọn họ tự nhiên biết dựa theo tính tình của An Nhiên, muốn buông tha cho Lam Ảnh Nguyệt là có khả năng .

      "Ta chẳng qua chỉ nói vậy thôi, sao ngươi lại coi trọng như vậy." An Nhiên nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí ôn nhu kỳ quái.

      Nhìn bộ dáng nhu nhược của nàng, thiếu niên bên cạnh lại càng đau lòng, đối với Lam Ảnh Nguyệt nói: "Ngươi, nương ngay cả lòng đồng tình cũng có sao."

      Đồng tình? Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười, bộ dáng đã bừng tỉnh đại ngộ, lớn tiếng : " ra An Nhiên tiểu thư đến lớp với bộ dạng này chính là muốn lấy được đồng tình của ta."

      Thanh âmLam Ảnh Nguyệt rất lớn, vì vậy mọi người ở xung quanh đều nghe thấy rành mạch.

      Tần Ngọc mím môi, kém chút bật cười, nha đầu Tiểu Dật kia quả thực rất trêu chọc người.

      Gương mặt An Nhiên trắng bệch, môi run nhè , "Lam Dật, ngươi cần khinh người quá đáng."

      "Ta khinh người quá đáng sao? An Nhiên, phải ngươi quên trong Hắc Vụ rừng rậm ngươi làm gì sao, ngươi có dám thề với trời ngày hôm đó phải ngươi kêu gọi mọi người vây công bọn Tần Ngọc ?" Thanh Lam Ảnh Nguyệt nhàn nhạt, nghe ra giận hay .

      Nhưng An Nhiên lại ngây ngẩn cả người, nàng làm sao có thể thề, những người đó vốn chính là nàng gọi tới.

      Nhìn thấy An Nhiên do dự nửa ngày chuyện, Lam Ảnh Nguyệt lại cười lạnh : "Ngươi nhường những người đó tiến lên, lúc đó chẳng phải ngươi coi bọn họ làm bia ngắm thôi sao, đáng thương những người đó đến khi bị đào thải cũng biết bộ mặt của ngươi."

      Nghe Lam Ảnh Nguyệt , ít thiếu niên có mặt trong ngày vây công mấy người Tần Ngọc sắc mặt hơi biến đổi, bọn họ vĩnh viễn thể quên được ngày đó bị mấy người Tần Ngọc làm nhục như thế nào.

      Mà lúc bọn họ bị làm nhục, cũng nhìn thấy bóng dáng của An Nhiên, còn An Nhiên ngày thứ hai mới bị đào thải.

      đợi An Nhiên mở miệng, Lam Ảnh Nguyệt lại : "Đáng thương mấy người có thể đứng trong tử ban nhưng tại ngươi ở trong tử ban còn bọn họ lại."

      Lam Ảnh Nguyệt muốn lại thôi, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến sắc mặt mấy thiếu niên kia đại biến.

      An Nhiên ngờ Lam Ảnh Nguyệt chỉ có mấy câu lại có thể thay đổi tình thế, gương mặt trắng nay còn trắng hơn, là dọa người, "Lam Dật, ta muốn khiêu chiến với ngươi."

      "Chờ ngươi khiêu vũ xong rồi hãy khiêu chiến." Lam Ảnh Nguyệt xong, xoay người bước , tới cửa, đột nhiên xoay người lại.

      Thời điểm mọi người ở đây nghi hoặc vạn phần, Lam Ảnh Nguyệt từ trong gian lấy ra một cái yếm đỏ ném đến trước mặt An Nhiên, chớp chớp mắt nói, "Đến lúc đó ta dẫn đại gia cho ngươi trợ uy."

      Nhìn thấy cái yếm hồng kia, thiếu nữ sở hữu loại yếm hồng này đều mặt đỏ tai hồng, loại trang phục này sao có thể mặc trước mặt mọi người như vậy.

      Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của An Nhiên, cười : "Hay là An Nhiên tiểu thư cảm thấy cái yếm này đủ xinh đẹp? Ta đã dùng vạn kim tệ chuẩn bị riêng cho ngươi đấy."

      Khóe miệng mấy người Tần Ngọc giật giật, Tiểu Dật ra tay quả nhiên là giống bình thường.

      "Tiểu Ngọc, mấy người các ngươi trơ mắt nhìn nàng làm vậy sao?" An Nhiên kỳ vọng nhùn mấy người Tần Ngọc, nếu bọn hắn mở miệng sự tình sẽ thay đổi.

      Tần Ngọc lãnh đạm nở nụ cười, "Giao tình giữa chúng ta hình như sâu như vậy."

      "Ta rất hay mang thù." Lâm Khiêm ngữ khí ôn nhuận, mặt mang theo nụ cười ôn nhu.

      " quen." Đông Phương Hàn lười trả lời An Nhiên .

      An Nhã từ đầu tới cuối lời, cái này, căn bản xứng cùng bọn họ có giao tình.

      "À ta quên phụ thân ngươi có nói, quản tình của chúng ta, ngươi cũng thể để thế nhân nói người của Vô Tâm cung nói giữ lời chứ." Lam Ảnh Nguyệt , triệt để phá hủy triệt để một chút hi vọng cuối cùng của An Nhiên, xem ra lần này là tránh được, nhưng nà, nàng nhất định bỏ qua cho nàng ta.

      An Nhiên cắn chặt răng, cầm cái yếm, thân mình kịch liệt run rẩy, thanh lạnh lùng : " phải chỉ là khiêu cái vũ thôi sao, bổn tiểu thư khiêu vũ là được, nhưng ta xem có mấy người dám nhìn."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 33: Kỹ thuật nhảy mạn diệu
      Editor: Linh Nhi



      Nghe An Nhiên xong, ít người xem kịch vui cũng trở nên chần chờ, bọn họ rất muốn xem mỹ nhân khiêu vũ nhưng cũng muốn mệnh mình bị chấm dứt.

      Nếu bọn họ nhìn, chừng Vô Tâm Cung đối phó bọn họ.

      An Nhiên cười lạnh nhìn những biến hóa mặt mọi người, đứng lên, nhìn Lam Ảnh Nguyệt : "Ngươi hối hận về những việc ngươi làm hôm nay."

      Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười, "Ta hối hận chuyện mình quyết định."

      tin tức oanh động khắp học viện, An Nhiên mặc yếm đỏ khiêu vũ.

      Rất nhiều người đều cảm thấy thể tin, An Nhiên cao ngạo như vậy muốn cúi đầu sao?

      Còn có người bội phục An Nhiên, hổ là đại tiểu thư của Vô Tâm Cung, có thể tuân thủ lời hứa, mặc kệ hậu quả.(vầng rất bội phục)

      Nếu An Nhã biết suy nghĩ của những người này, chỉ sợ là lăn ra mà cười rồi, An Nhiên có biện pháp trốn thoát, ai dám cam đoan nàng ta muốn trốn, nếu nàng ta thoát được toàn bộ Vô Tâm cung bị liên lụy, nếu cùng đường như bây giờ khẳng định An Nhiên khiêu vũ.

      Thời điểm Lam Hạo Phong biết được tin tức chạy tới quảng trường, bên kia sớm vây quanh ít người.

      Tuy rằng rất nhiều người sợ chết, nhưng cũng có ít người vì nhìn mỹ nhân nhảy mà tiếc bất cứ giá nào.

      Cho nên quảng trường khá đông đúc.

      Lam Hạo Phong tìm lúc lâu, mới nhìn thấy gương mặt nhàn nhã của mấy người Tần Ngọc, nhất thời nổi giận đùng đùng đến, lớn: "Các ngươi sao lại độc ác như vậy!"

      "Chúng ta độc ác sao? Ngươi đừng cho là ta biết thất giai ma thú kia đến từ đâu, thiếu niên kia chính là người thuộc đội ngũ của ngươi." Tần Ngọc khinh thường nhìn Lam Hạo Phong, "Ngươi cho rằng bổn thiếu gia là người ngươi có thể tính kế sao?"

      Đều là đệ tử thế gia, nhưng mỗi lần Lam Hạo Phong đứng trước mặt mấy người bọn họ, phảng phất như bị đè ép khiến cho rất vui.

      " có thực lực, cần ở đây diễu võ dương oai." An Nhã hoàn toàn chút ấn tượng tốt nào với Lam Hạo Phong, chuyện tự nhiên khách khí.

      "Ha ha ha ha, nghĩ tới vừa trở về lại gặp được chuyện tốt như vậy, ta quả nhiên có diễm phúc, có diễm phúc ha ha ha." Cùng với tiếng cười sang sảng, thiếu niên vận thanh y tới.

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn thân ảnh kia, lông mi khẽ chớp, này là Phượng Hiên sao? Hơn nữa thoạt nhìn, cùng mấy người Tần Ngọc hình như có quan hệ.

      Tần Ngọc nhìn , nhướng mày cười, "Đây phải Hiên vương của chúng ta sao? Bỏ được ôn hương nhuyễn ngọc ra đây xem diễn."

      Lời của Tần Ngọc mang theo ít trào phúng, Phượng hiên lại hề tức giận, ngược lại cười : "Đừng ta như vậy, ta còn nghe được người ta ngươi mang theo vị hôn thê đến học viện."

      Dứt lời ánh mắt kia nhìn chằm chằm về phía Lam Ảnh Nguyệt, sau đó miễn cưỡng gật gật đầu : "Tuy rằng , nhưng cũng được."

      Lam Ảnh Nguyệt trợn trắng mắt, Phượng Hiên này trước sau như đáng tin.

      "Tiểu Dật là bạn của chúng ta, ngươi cũng nên lung tung." Tần Ngọc mồ hôi lạnh chảy ròng, nàng là nữ nhân của Diệc Vương, vẫn còn muốn sống thêm vài năm chứa muốn chết sớm.

      Thời điểm mọi người chuyện, thân ảnh yểu điệu từ xa tới.

      Chỉ thấy An Nhiên thân mặc yếm đỏ, quần lụa dài, bên ngoài khoác tầng sa mỏng, dáng người của nàng sau tầng sa như như , lớp vải ngực mềm mại thêu hình sinh động càng làm cho nam nhân sôi sục, khí huyết dâng trào.

      An Nhiên gắt gao nắm chặt nắm tay, dùng hết khí lực toàn thân mới ngăn cho bản thân run run, nàng nghĩ tới, bản thân bị kia nữ nhân kia bức đến bước này, nhưng mà nàng còn đường để .

      "Hồ nháo, học viện là chỗ nào, là nơi các ngươi muốn làm gì làm nấy hả!" Thời điểm An Nhiên chuẩn bị lên đài, thanh gầm lên giận dữ ngăn nàng bước tiếp.

      Trong lòng nàng ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía hiệu trưởng, trong lòng dấy lên tia hi vọng.

      Viện trưởng thở phì phì tới, chỉ ở đây có ngày lại xảy ra tình này, nếu bị truyền ra ngoài, thanh danh của trường để đâu.

      "Lão nhân ngươi tên gì, đây là do An Nhiên tự mình đặt ra, ngươi bó tuổi rồi mà vẫn thương hoa tiếc ngọc sao." Phượng Hiên híp mắt, chậm rì rì về phía viện trưởng.

      Viện trưởng nghĩ tới tiểu bá vương này xuất ở đây, chỉ cảm thấy đau đầu vạn phần, "Hiên vương điện hạ, là ảnh hưởng khí."

      Học viện là địa phương học tập, nhìn An Nhiên mặc như vậy, nếu ai biết còn tưởng mình vào nơi yên hoa (kỹ viện đó), làm sao có thể cho phép loại chuyện này phát sinh.

      "Đánh cược là chuyện bình thường xảy ra ở học viện, trước đây có ít, sao giờ đến lượt An Nhiên viện trưởng lại ra ngăn cản." Lam Ảnh Nguyệt rất tự nhiên, nhưng các học sinh nghe xong lại có tư vị khác.

      Đúng vậy, trước đây các cuộc đánh cược ác liệt xảy ra ít nhưng lại thấy bóng dáng của viện trưởng ra mặt, sao đến lượt An Nhiên viện trưởng lại tích cực vậy?

      Mầm mống hoài nghi được hạ, Lam Ảnh Nguyệt đứng sang bên xem kịch vui, chờ mầm móng mọc rễ nẩy mầm .

      Viện trưởng vừa nghe xong suýt chút nữa thổ huyết, bản thân chẳng qua nghĩ cho thanh danh của học viện, thế nào qua lời của nàng lại bị biến vị như vậy.

      "Đúng vậy, ta còn nhớ lần trước Lam Hạo Phong có cá cược với thiếu niên khiến xích lõa* chạy khắp quảng trường, sao thấy viện trưởng ra mặt." Tần Ngọc khoanh hai tay trước ngực, cười đến vô hai. * xích lõa: nude, lộ body từ đầu đến gót chân hị hị.

      Tần Ngọc vừa như thế, rất nhiều người nhớ ra, kiện đó oanh động khắp học viện sao thấy bóng dáng viện trưởng ra mặt.

      Hiệu trưởng có miệng khó trả lời, kiện kia xảy ra quá đột ngột, căn bản ngăn kịp.

      "Chẳng lẽ bởi vì sau lưng An Nhiên có Vô Tâm Cung chống đỡ, vì vậy mà viện trưởng có đãi ngộ khác biệt với nàng?" thiếu niên .

      Bên cạnh thiếu nữ lập tức tiếp: "Chỉ sợ tình có đơn giản như vậy."

      "Nga, chẳng lẽ còn có giao dịch thành." người lại .

      Nghe mọi người ngươi lời ta câu, An Nhiên sắc mặt biến đen, vốn nàng nghĩ viện trưởng đến cứu được nàng, nghĩ tới tình huống trở nên càng ngày càng nguy rồi.

      "Chẳng lẽ thực có bí mật muốn mọi người biết?" Lời của Phượng Hiên lớn , vừa khéo khiến những người xung quanh nghe thấy được, lúc này ánh mắtnhìn về phía An Nhiên tất cả đều thay đổi.

      Viện trưởng tức giận, nhưng là thân phận của Phượng Hiên lại làm cho dám phát tác, búng máu nghẹn ở ngực, nuốt xuống được mà phun ra cũng xong, gương mặt già nua từ trắng biến xanh, từ xanh biến hồng, phá lệ phấn khích.

      Nghe Phượng Hiên , An Nhiên cũng nhịn được, nếu còn làm những người này cho rằng nàng cùng viện trưởng có giao dịch, như thế bằng bảo nàng tìm chết, vì thế cắn răng mở miệng : "Viện trưởng, An Nhiên thua phải chịu, mời ngài tránh ra."

      Việc đến nước này, viện trưởng cũng vô lực phản đối, đành đứng yên ở bên.

      An Nhiên chuẩn bị múa, Phượng Hiên lại mở miệng: "Chậm ."

      An Nhiên mạnh ngẩng đầu, chẳng lẽ Hiên vương đổi ý muốn giúp nàng sao?(óc đậu)

      Nhưng mà, kỳ vọng của nàng hoàn toàn thất bại, chỉ thấy Phượng Hiên vỗ vỗ tay, hai nữ tử chậm rãi tới, người ôm cầm, người cầm tiêu, Phượng Hiên nhìn nhìn, vừa lòng cười : "Có thể bắt đầu."

      "Phốc." Tần Ngọc nhịn được bật cười, tiểu bá vươngnày, ngay cả nhạc đệm cũng mang đến .

      An Nhiên cười lạnh hướng đài cao, thân hình lảo đảo, hận ý ngừng lan tràn, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía người dưới đài, nàng biết, khi biểu diễn qua, nàng vô lực trở người ở đây.

      Khúc rung động tâm hồn tiếng tiêu khẽ giương lên, An Nhiên ném tay áo dài lên trung, chậm rãi vũ động, nhàng tuyệt đẹp, mơ hồ như kỹ thuật nhảy của tiên, tay áo rộng lớn nửa che nửa mở, lụa mỏng người ngừng bay lên, yếm hồng sau lớp vải sa làm cho người ta phạm tội, mọi người như si như túy nhìn kỹ thuật nhảy mạn diệu của nàng, cơ hồ quên mất hô hấp.

      Cuối cùng phù rơi xuống, An Nhiên phun ra búng máu, ngã xuống nền.

      __________________________________________________

      ai xem video múa ảo tung chảo này hơm:059::059::059::059:
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :