1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhiếp Hồn Vương Phi-Vân Khinh Nhiễm Nhiễm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 24: Diệc Vương điện hạ

      Biến cố xảy ra bất thình lình khiến tất cả mọi người chấn kinh, nhìn An Nhiên cùng Lam Hạo Phong trước mắt thất khiếu chảy máu, Lam Nguyệt Ngôn cùng hai vị thiếu niên phía sau kia chỉ cảm thấy toàn thân rét run, nàng ta ngừng lui về phía sau, cũng may vừa rồi nàng ta có mở miệng, bằng người thất khiếu đổ máu nhưng chỉ có chính mình.

      gian phảng phất như bị xé rách, bóng người mặc y phục màu trắng tao nhã đạp mà đến, chậm rãi từ giữa trung xuống, như giẫm đất bằng, đôi mắt tà mị thẳng tắp nhìn chăm chú vào Lam Ảnh Nguyệt, phảng phất như thế giới của cũng chỉ còn mình nàng.

      An Nhã ngây ngốc thất thần nhìn bóng người đột nhiên xuất kia, gian nan nuốt nuốt nước miếng, nhìn ba người Tần Ngọc vừa mới đột phá thành công, "Ngọc ca ca, cái kia, hình như là Diệc Vương điện hạ."

      Tần Ngọc gật gật đầu, sớm phát , Diệc Vương điện hạ tại sao lại xuất ở nơi này? Hơn nữa, vừa mới nữ nhân của ?

      Nữ nhân của ?! Bốn người hoảng sợ liếc mắt nhìn nhau cái, sau đó cùng nhau đem ánh mắt hướng về phía Lam Ảnh Nguyệt.

      Nếu Tiểu Dật là Vương phi của Diệc Vương điện hạ, vậy lúc trước nam tử tóc bạc kia xuất lại là chuyện gì xảy ra?

      "Nha đầu, chơi vui vẻ ?" Phượng Diệc chậm rì rì về hướng Lam Ảnh Nguyệt, nhìn nàng thân chật vật, đáy mắt cuồn cuộn nổi lên cỗ gió lốc màu đen, bảo bối của , cư nhiên bị người khác khi dễ đến mức này, mấy con kiến đó, muốn sống sao?

      "Còn cần dùng, lưu lại trước." Ngược lại phải là Lam Ảnh Nguyệt có bao nhiêu ôn nhu thiện lương, mà là tiền đặt cược của An Nhiên kia còn chưa có thực đâu, làm sao có thể tiện nghi cho nàng ta như vậy.

      "Cút." Phượng Diệc nhàn nhạt mở miệng, ngay cả khóe mắt cũng có cho bọn cái.

      Lúc này Lam Hạo Phong cùng An Nhiên sớm chết ngất mặt đất, mà Lam Nguyệt Ngôn lúc này háo sắc nhìn Phượng Diệc, trời ạ, nàng ta gặp được Diệc Vương điện hạ?! Khuôn mặt kia vô cùng tuấn mỹ làm cho nàng ta sắp thể hô hấp?

      Diệc Vương điện hạ từ khi tám tuổi tốt nghiệp Học viện, cũng có rất ít người nhìn thấy , hôm nay nàng ta lại gặp được, đây là duyên phận.(duyên cái đầu ngươi ý óc đậu)

      Lấy mĩ mạo nàng ta, chỉ cần có thể khiến Diệc Vương điện hạ liếc mắt nhìn nàng ta cái, nàng ta nhất định có cơ hội trở thành nữ nhân của , cái nữ nhân kia sao có thể so được với nàng ta.

      thể , Lam Nguyệt Ngôn chính là loại nữ nhân ngực lớn ngu ngốc, chỉ thấy nàng bước bộ pháp tự cho là tao nhã, phong tình vạn chủng hướng Phượng Diệc cùng Lam Ảnh Nguyệt tới.

      "Thiểu năng này quả thực sợ chết." Thao Thiết chỉ dám yên lặng nhắc tới, dám lên tiếng, từ khi Phượng Diệc xuất , vẫn nhúc nhích cứng nhắc đứng chỗ.

      Quả nhiên, khi Lam Nguyệt Ngôn cách Phượng Diệc ba thước xa, bỗng nhiên xuất bóng đen, cước liền đạp Lam Nguyệt Ngôn ra ngoài.

      Thân mình Lam Nguyệt Ngôn phảng phất như diều đứt dây, thẳng tắp liền bay vào rừng cây, qua hồi lâu bọn họ mới nghe được thanh rơi xuống đất.

      Dạ Phong đá người xong, mặt biểu cảm lại vào trong bong tối, Lam Ảnh Nguyệt biết có người theo mình, lại nghĩ rằng Phượng Diệc đem Dạ Phong lưu tại bên người nàng.

      An Nhã khóe miệng co rút, rất bưu hãn.

      Hai gã thiếu niên kia ngây ngốc sững sờ bị dọa thảm, nghĩ tới Diệc Vương điện hạ khủng bố như thế, vội vàng kéo hai vị hôn mê đất, lưu loát đem đạn tín hiệu ném lên trời, nhanh chóng biến mất trong rừng rậm.

      "Còn có ngươi, thế nào trở nên vô dụng như thế." Lời Phượng Diệc như là lầm bầm lầu bầu, chỉ có Lam Ảnh Nguyệt cùng Thao Thiết ngây ngẩn cả người.

      Bởi vì nơi Phượng Diệc ràng chính là chỗ của Thao Thiết, Thao Thiết tại giống như chui về gian, nó cảm thấy bản thân liền sắp bị ánh mắt của Đại ma vương bắn chết.

      Cũng ghét bỏ Lam Ảnh Nguyệt thân dính máu, cánh tay dài của Phượng Diệc đưa tới ôm nàng vào trong lòng, đáy mắt u ám nhanh chóng lên tia lãnh ý.


      Bốn người kia cơ hồ đều phải quỳ xuống đất đất, bọn họ từng gặp qua Diệc Vương lần, nhưng mà người trước mắt trừ bỏ khuôn mặt bên ngoài kia, điểm gì giống người mà bọn họ gặp qua kia.

      An Nhã còn nhớ , khi đó nàng mới mười tuổi, Hoàng thượng thọ yến, nữ nhân nhìn Diệc Vương nhiều hơn vài lần, bị đôi đũa đâm mù mắt.

      Còn có nữ nhân sợ chết, thừa lúc có Diệc Vương lẻn vào Diệc Vương phủ, cởi hết y phục nằm ngủ giường, sau đó Diệc Vương liền đem nữ nhân trần trụi kia treo cửa thành đến chết , còn phen hỏa thiêu dưới Diệc Vương phủ.

      Từ đó về sau, còn có người nào biết hành tung của Diệc Vương.

      Hai năm trước, tam quốc liên hợp tấn công Phượng Quốc, ngay tại thời điểm nguy cơ, Diệc Vương như thiên thần xuất tại thành lâu, chiêu diệt toàn bộ thủ lĩnh địch quân, mấy chục vạn người ai nhìn ra ra tay như thế nào.

      tại, bọn họ nhìn thấy Diệc Vương ôm tiểu nha đầu dính máu đầy người, còn là bộ dáng vui vẻ, trái tim bọn họ chịu nổi.

      "Vì sao bọn họ sợ ngươi như vậy?" Lam Ảnh Nguyệt quay đầu, nhìn bốn người ngây ra như phỗng, nghi hoặc cau mày.

      Ánh mắt Phượng Diệc nhàng đảo qua bốn người, "Các ngươi sợ Bổn vương?"

      Bốn người lập tức lắc đầu, " ."

      Phải chịu ánh mắt như vậy đảo qua, bốn người tại rất muốn về nhà, ở trước mặt Diệc Vương, ngay cả Đông Phương Hàn luôn luôn lãnh khốc cũng kiềm được.

      Đó là ai, đó là Diệc Vương điện hạ, tuyệt đối cường giả, bọn họ ai dám ở trước mặt kiêu ngạo.

      Lam Ảnh Nguyệt ngẩng đầu quan sát nam nhân trước mắt, có đáng sợ như vậy sao? Vì sao bốn người có thể hoành hành ở học viện thấy là loại vẻ mặt này.

      " tình của ngươi xử lý tốt?" Lam Ảnh Nguyệt dấu vết đẩy ra, tay bé ở y phục của để lại cái ấn ký màu đỏ đen.

      An Nhã lạnh lùng hít hơi, cái thế giới này phỏng chừng cũng chỉ có thần tượng dám làm như vậy, quả nhiên hổ là thần tượng của nàng.

      " sai biệt lắm , nhớ ngươi, liền đến gặp ngươi." Đôi mắt Phượng Diệc nhu tình như nước nhìn Lam Ảnh Nguyệt, nha đầu kia dịch dung ra khuôn mặt thanh tú nhắn, ánh mắt kia lại như trước sáng ngời lộng lẫy.

      rất muốn luôn luôn nhìn thấy nàng, nhưng là, con đường của cường giả, chính nàng muốn từng bước tới, bây giờ còn có tình chưa xử lý xong, cũng thể đem nàng mang theo người, rất nguy hiểm.

      Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, "Thấy được rồi, vậy ngươi , chúng ta còn có nhiệm vụ."

      Nếu , bốn người kia phỏng chừng ngay cả đường cũng thể , bọn họ ở trong tay nhưng là ngay cả nửa ma hạch cũng có.

      Ánh mắt Phượng Diệc lành lạnh đảo qua bốn người, cuối cùng tạm dừng ở người Thao Thiết, có mở miệng, Thao Thiết lại nghe được thanh của .

      "Nếu tiểu nha đầu lại bị thương, ngươi cũng thể tồn tại." Thao Thiết lập tức gật đầu, bất quá, làm khiếp sợ là, người Đại ma vương vì sao lại có hơi thở của người nọ?

      Chứ phải là, người trước mắt là ? Thao Thiết bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, nhưng là vị kia phải hồn phi phách tán sao, làm sao có thể hoàn hảo đứng ở chỗ này.

      Ngón tay dài của Phượng Diệc ôn nhu sửa sang lại tóc dài có chút lộn xộn của Lam Ảnh Nguyệt, nhàn nhạt mở miệng, "Thị huyết Tinh linh hỉ nộ vô thường, có hai tính cách tồn tại song song, tuy rằng rất yếu, nhưng là tại ngươi đối phó được ."

      Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, biết cái Tinh linh kia đến gần nàng rồi mới chạy tới đem, Dạ Phong thông tri cho .

      Nhưng mà, Thao Thiết cái Tinh linh kia là rất lợi hại, thế nào đến lại thành rất yếu rồi. Nam nhân trước mắt, đến cùng là thực thế nào, Lam Ảnh Nguyệt trong lòng có chút phiền chán, nàng phát bản thân đối với Phượng Diệc trừ bỏ tên ra, cư nhiên là hoàn toàn biết gì cả.

      "Chiếu cố tốt vương phi." Nhẫn ngón tay Phượng Diệc đột nhiên phát ra tử quang* nhàn nhạt, thần sắc khẽ biến, đợi Lam Ảnh Nguyệt hỏi, nhanh chóng cái trán Lam Ảnh Nguyệt rơi xuống nụ hôn, lại xé rách gia, từ trước mắt bọn họ biến mất. (*tử quang: Ánh sang màu tím)

      Vương phi? Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, quả nhiên là người trong hoàng thất, nhưng đơn giản như vậy sao?

      Diệc Vương điện hạ rốt cục rồi, bốn người sâu thở ra hơi, An Nhã nuốt nhất ngụm nước miếng, "Thần tượng, ngươi là vương phi của Diệc Vương điện hạ?"

      " phải." Lam Ảnh Nguyệt biết như thế nào mới tốt, bọn họ chỉ gặp mặt vài lần mà thôi, thái độ của Phượng Diệc đối với nàng chính nàng cũng đoán ra.

      Diệc Vương điện hạ lúc câu kia, bọn họ nghe được rành mạch, nhưng người trước mắt cư nhiên lại tiếp thu?

      Mấy người liếc mắt nhìn nhau cái, Diệc Vương phi, đó là thân phận bao nhiêu nữ nhân tha thiết ước mơ, mà Lam Ảnh Nguyệt lại là bộ dáng mặt thờ ơ, còn nhanh chóng phủi sạch quan hệ.

      mặt Tần Ngọc đột nhiên giơ lên chút tươi cười ác liệt, "Nguyên lai Diệc Vương điện hạ làm được của chúng ta, còn có người trị được?"

      Tôm ThỏHaYen thích bài này.

    2. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 25: Gia tộc bí sử

      An Nhã mở to mắt ở người Lam Ảnh Nguyệt quét tới quét lui, nàng là càng ngày càng sùng bái thần tượng, nàng còn có thể cự tuyệt Diệc Vương điện hạ theo đuổi? !

      "Chúng ta nên tìm ma hạch." Lam Ảnh Nguyệt bị bọn họ đánh giá cả người được tự nhiên, nàng quên vừa mới rồi bọn họ nhìn Phượng Diệc cái kia ánh mắt trừ bỏ sợ hãi, còn có sùng bái, đối cường giả sùng bái, đối lực lượng sùng bái.

      Lam Ảnh Nguyệt xuất ra đóa túc, lấy cánh hoa phân cho bọn , An Nhã ăn qua lần, tự nhiên biết đây là thứ tốt, ngụm nuốt xuống.

      Mặt khác tam thiếu niên kia hoài nghi Lam Ảnh Nguyệt, mà là nhìn nửa ngày cũng phát trong tay nàng có cái gì đặc biệt, theo bọn họ thấy thì nó cũng chỉ là một cánh hoa bình thường, bọn họ thích ăn.

      An Nhã ăn xong, vừa mới còn đứng lập bất ổn, quanh thân linh lực nhanh chóng khôi phục, ngay cả bên ba người đều có thể cảm giác được linh lực tăng vọt, Tần Ngọc quay đầu, nhìn An Nhã miệng vết thương người nàng bắt đầu khép lại, vảy kết.

      Ba người giữ được bình tĩnh, tay cầm cánh hoa bắt đầu phát run, đây rốt cuộc là cái gì vậy? Ngay cả dược tề của đại sư cũng bằng?

      An Nhã ngắm kẻ cắp thượng cánh hoa, liếm liếm môi, "Ngọc ca ca, các ngươi ăn sao?"

      Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn An Nhã hồng nhuận liếc mắt cái, nhanh chóng cầm trong tay cánh hoa ném vào miệng, động tác thần kỳ nhất trí.

      Cảm nhận được người bản thân biến hóa, Tần Ngọc nhanh chóng đuổi theo ở tiền phương Lam Ảnh Nguyệt, mặt ý cười mở miệng : "Tiểu Dật, được có mệt hay , có cần ta cõng ngươi hay ?"

      Lam Ảnh Nguyệt gì đột nhiên bật ra Tần Ngọc, người này muốn làm thôi?

      "Nữ nhân của Diệc Vương, ngươi cũng dám cõng sao?" Lâm Khiêm chậm rì rì lên phía trước, tao nhã đứng ở trước mặt Lam Ảnh Nguyệt, "Tiểu Dật, ta Bạch Hổ thế gia có rất nhiều bí tịch tu luyện, nếu ngươi cần, ngày khác ta mang cho ngươi mấy bản?"

      "Huyền Vũ thế gia ta có tuyệt thế thần binh, có thể cho ngươi." Đông Phương Hàn ôm trọng kiếm, những lời này xem như được dài nhất.

      "Có việc thì ." Bọn họ đều như vậy, Lam Ảnh Nguyệt làm sao có thể hiểu, chỉ cần bản thân có thể giúp , khẳng định từ chối.

      "Là như vậy." Tần Ngọc cắn chặt răng, chậm rãi : "Tám năm trước, Chu Tước thế gia, Bạch Hổ thế gia cùng Huyền Vũ thế gia gia chủ, đồng thời trúng loại độc khó giải, ngay cả đại sư dược tề sư đại lục này cũng thúc thủ vô sách, kia độc tố chút cắn nuốt thần kinh bọn họ, thả linh khí, trúng độc cả người toàn thân khô quắt giống như bộ xương, lại tắt thở."

      "Thanh Long thế gia lại bị làm sao?" Lam Ảnh Nguyệt cau mày, tam gia đều trúng độc, duy chỉ có Thanh Long thế gia có việc gì, chuyện này đêm chưa ngủ làm được rất tận lực.

      Chỉ cần người có chút đầu óc, đều nghĩ Thanh Long thế gia.

      "Đây là địa phương kỳ quái gì, nguyên bản tứ đại gia tộc thế lực ngang nhau, từ đó về sau, lại biến thành Thanh Long thế gia độc đại cục diện." Lâm Khiêm nghĩ đến phụ thân hấp hối giường, hai tay hơi hơi nắm lại, bọn họ phải là có hoài nghi Thanh Long thế gia, nhưng là nhiều năm như vậy trôi qua, lại tìm thấy nửa điểm dấu vết.

      Đôi mắt Lam Ảnh Nguyệt vi liễm, lại có thể hạ độc đồng thời gia chủ tam đại thế gia, hơn nữa để lại dấu vết, chuyện như vậy, nàng nghĩ Lam Chấn có thể làm được, khẳng ̣nh sau lưng hắn còn có người.

      "Tiểu Dật, ta biết ta nói như vậy rất đường đột, chúng ta mới vừa quen lâu, nhưng ngươi vừa mới cho chúng ta ăn cái gì đó, có lẽ có thể cứu bọn họ." Tần Ngọc đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lam Ảnh Nguyệt, chỉ cần có thể cứu phụ thân, cho dù muốn xuất ra bí sử của Chu Tước thế gia, cũng nguyện ý.

      "Thần tượng." An Nhã đáng thương hề hề nhìn Lam Ảnh Nguyệt, nàng cảm thấy thần tượng có năng lực cứu mấy thúc thúc.

      "Có thể nhìn xem." Thanh Thao Thiết có chút lạnh như băng, tựa như thay đổi của cùng người, toàn thân bao phủ bên trong tầng hắc vụ, này thiếu niên theo như lời bệnh trạng, cực kỳ giống độc tố, hận thấu xương.

      Dù Thao Thiết , Lam Ảnh Nguyệt cũng tính toán khoanh tay đứng nhìn, bởi vì bọn họ đối với nàng rất tốt, đều phát ra từ nội tâm, nàng tuyệt đối nhìn lầm.

      Tám năm trước, lại là tám năm trước, đến cùng xảy ra cái gì?

      "Chờ khảo hạch xong, ta và các ngươi xem." Lam Ảnh Nguyệt trong lòng hiểu có chút phiền chán, phảng phất có bàn tay thao túng mọi người, bọn họ lại thúc thủ vô sách, , nàng nhất định phải đem chuyện này tra ràng, nàng muốn làm quân cờ.

      "Cám ơn, Tiểu Dật, rất cảm tạ ngươi." Tần Ngọc hai mắt loan thành ánh trăng, cười lớn hướng Lam Ảnh Nguyệt đánh tới.

      Lâm Khiêm cùng Đông Phương Hàn tuy rằng giống Tần Ngọc kích động như vậy, nhưng ánh mắt kia tràn ngập ý cười, đợi nhiều năm như vậy, rốt cục cũng có hi vọng, trong lòng tự nhiên là cao hứng .

      Ngay tại lúc Tần Ngọc sắp bổ nhào vào Lam Ảnh Nguyệt, đột nhiên xuất bóng đen, nắm lấy ̉ áo Tần Ngọc, ném ra ngoài.

      "Tiểu ngọc, ta quên nhắc ngươi sao? Nữ nhân của Diệc Vương là người thể tới gần!" Lâm Khiêm hai mắt mỉm cười, nhìn Tần Ngọc bị ném ở bãi cỏ, cười vui sướng khi người gặp họa.

      "Xứng đáng." Đông Phương Hàn mặt lãnh khốc, đáy mắt lại di động mỉm cười.

      "Hắc Phong, là bằng hữu của ta." Lam Ảnh Nguyệt gì, nam nhân kia có cần bá đạo như vậy hay .

      "Chủ thượng , bất kể thứ gì khác phái thể tới gần tiểu thư." Hắc Phong ôm kiếm, bộ dáng nghiêm trang, nhìn Tần Ngọc mặt đất, ghét bỏ cực kỳ, tiểu thí hài này cũng dám ôm Ngũ tiểu thư?

      Nếu phải bởi vì là đòng bọn với Ngũ tiểu thư, chỉ sợ sớm đời nhà ma .

      Gương mặt Tần Ngọc đỏ dọa người, tốt xấu cũng là ngũ giai cao nhất, bị nam nhân này ném như một bao tải, quá mất mặt.

      "Diệc Vương điện hạ đúng là tầm thường, ngay cả hộ vệ cũng lợi hại như vậy." Giờ phút này An Nhã phi thường cảm thấy bản thân mình may mắn là nữ hài tử, hoàn toàn bị ném như vậy.

      Mấy người dọc theo đường chậm rì rì về phía trước, gặp ma thú liền đánh vài cái, đều cần Lam Ảnh Nguyệt ra tay, mấy con liền nhanh chóng lấy ma hạch giao cho nàng.

      Khảo hạch mọi người bị bọn họ đào thải, bọn họ cũng cùng ý tứ trở về, ngốc ở trong này cũng có ý gì.

      Hiệu trưởng vốn cho là, luyện chế áp chế dược tề, có thể nhường khảo hạch lần này thời gian dài chút, nhưng nghĩ tới, bất quá trong đêm, cơ hồ đa số học sinh đều bị đào thải.

      "Ta cảm giác quá diệu!" Tần Ngọc nhìn quảng trường thượng tụ tập đám người, trong lòng có loại dự cảm .

      " dám đem chúng ta thế nào?" Lâm Khiêm bước tao nhã bước chân, thời điểm nhìn thấy thân ảnh phía xa xa kia, đôi mắt khẽ nhếch, dè dặt cẩn trọng nhìn An Nhã liếc mắt cái : "Tiểu nhã, phụ thân ngươi."

      An Nhã ngẩng mạnh đầu lên, nhìn về phía quảng trường đài cao, thân ảnh cao lớn kia từng là ông trời của nàng, tại xem ra, cũng là châm chọc như vậy, ha ha, là vì An Nhiên mới đến .

      Nhớ tới ánh mắt mẫu thân trước khi chết, mũi An Nhã đau xót, nước mắt liền rớt xuống, nức nở : " xứng làm phụ thân ta."

      Móng tay An Nhã gaqst gao đâm vào lòng bàn tay, khiến bàn tay nhỏ bé trắng nõn rỉ ra vết máu, toàn bộ thân mình run nhè đứng lên, nàng muốn nhìn thấy . An Nhã vừa nghiêng thân mình, cái tay khác bắt được cổ tay nàng.

      An Nhã quay đầu lại, nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt lôi kéo tay nàng, giữ chặt lấy ̉ tay nàng, ngữ khí lạnh như băng rét lạnh tận xương, "Làm sao có thể cúi đầu trước mặt kẻ thù."


    3. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 26: Chịu khổ vẽ mặt

      "Bọn họ bí mật luyện chế thuốc trị độc, khác biệt là thuốc đó được thí nghiệm thân thể người, mẫu thân của ta chính là một trong số đó." An Nhã ôm chặt lấy Lam Ảnh Nguyệt, hai vai của nàng ngừng run rẩy, nàng vĩnh viễn quên được màn kia, An Nhiên cầm bình sứ rắc bột phấn lên người mẫu thân nàng, nàng tránh ở chỗ tối gần đó nhìn mẫu thân hóa thành bãi máu loãng trước mắt mình.

      Ở Vô Tâm Cung, căn bản có người tin tưởng nàng, vì cái thí nghiệm kia An Nghiêm sớm tẩu hỏa nhập ma, sau khi mẫu thân mất nàng rời khỏi Vô Tâm Cung, ở nhà tổ phụ, bao giờ trở về nữa.

      Mà An Nghiêm, lại chưa từng tới tìm nàng, sớm đem nàng quên còn mảnh.

      "Vậy giết nàng ta."

      Có lẽ là vì kiếp trước nàng cũng đồng cảnh ngộ, thời điểm Lam Ảnh Nguyệt nghe từ 'dược vật thí nghiệm', trong lòng liền thập phần chán ghét cùng phản cảm.

      "Khóc lem hết mặt đẹp nữa." Khóe miệng Lam Ảnh Nguyệt ngoéo... cái, lộ ra tia cười lạnh, nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của An Nhã, đảo mắt nhìn về phía đài cao.

      "Hiệu trưởng, đội ngũ của Tần Ngọc trở lại." đệ tử đứng ở bên cạnh quảng trường hét to tiếng.

      Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bọn họ, Lam Ảnh Nguyệt đằng trước, dáng tao nhã, bình tĩnh, bốn người Tần Ngọc theo phía sau nàng, năm người nhất thời trở thành tiêu điểm của mọi người.

      Bất quá rất nhiều người nghi hoặc, bốn người Tần Ngọc nhưng là nhân vật phong vân* trong học viện, mặc kệ tu vi hay là gia thế đều làm cho người ta kiêng kị, nhưng bon lại trở nên bình thường đáng kể theo sau tiểu nha đầu. (*nhân vật phong vân: nhân vật làm mưa làm gió)

      Đội hình này thoạt nhìn là có chút quỷ dị.

      Người trong quảng trường tự động tách ra khoảng ở giữa, cho bọn con đường, trong mắt đều có chút vui sướng khi người gặp họa, người của Vô Tâm Cung đến học viện khẳng định có chuyện gì tốt.

      Hiệu trưởng nhìn nam nhân đứng ở bên cạnh, chỉ cảm thấy đau đầu, nghĩ tới lần này thí nghiệm cư nhiên làm người của Vô Tâm Cung ra mặt, nhưng mà mấy thiếu niên trước mắt kia, cũng phải là nhân vật đơn giản, phải người mà có thể trêu chọc được.

      Lam Ảnh Nguyệt dừng lại ở nơi cách đó xa, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào nam nhân bốn năm mươi tuổi trước mắt kia, dáng người vĩ ngạn*, màu da cổ đồng, ngũ quan ràng mà thâm thúy, trong mắt mang theo tia hàn ý. (*vĩ ngạn: to cao + kiêu căng)

      "An Nhã, còn lại đây." Nam nhân nhìn An Nhã, trong mắt tia cảm tình.

      Phảng phất như kia phải là nữ nhi của , mà là người xa lạ.

      An Nhã mắt lạnh nhìn nam nhân trước mắt, trảm đinh tiệt thiết* : "Chúng ta là cùng đội ngũ, ta đương nhiên phải đứng ở chỗ này." (*trảm đinh tiệt thiết: như đinh đóng cột)

      "Tùy ngươi." Bộ dáng An Nghiêm tùy ý lại đạm mạc, làm đau đớn ánh mắt An Nhã, tuy rằng nàng nỗ lực khắc chế tình cảm bản thân, nhưng là nàng nghĩ tới có thể tuyệt tình đến mức này.

      "Hôm nay bản cung chủ đến đây, chỉ là vì xử quyết* người mà thôi." Đôi mắt An Nghiêm như ưng thẳng tắp nhìn chằm chằm vào thiếu nữ cầm đầu kia, thiếu nữ kia có khuôn mặt thanh tú, cũng chưa trưởng thành hẳn. (*xử quyết: quyết định xử lý)

      Mà người đưa An Nhiên trở về, đều nữ nhi bảo bối của là bị người này gây thương tích, thời điểm An Nhiên trở về thất khiếu đổ máu, kinh mạch vỡ vụn, nếu phải kịp thờị mời Cao cấp Dược Tề Sư, chỉ sợ là mệnh bảo đảm.

      "Ngươi chính là Lam Dật?" Ánh mắt An Nghiêm quét qua quét lại mấy lần người Lam Ảnh Nguyệt, là nhìn ra con nhóc trước mắt này có bản lãnh gì có thể đem nữ nhi của đánh thành như vậy, nếu là bọn Tần Ngọc đánh, còn có thể tin tưởng vài phần.

      An Nghiêm biết là, mấy người kia khẳng định dám là Diệc Vương ra tay, cho nên, này nồi chỉ có thể úp lên lưng Lam Ảnh Nguyệt.

      "Là ta." Thanh thanh lãnh của Lam Ảnh Nguyệt rơi xuống, chung quanh liền có mảng lớn thanh hút khí.

      Tân sinh này cũng quá lớn mật ? Nàng biết người đứng trước mắt nàng là loại người nào sao? Cư nhiên dùng loại giọng điệu này với , thấy được ngay cả hiệu trưởng cũng rất cung tất kính đứng ở bên cạnh hắn sao?

      Hắn là cường giả Thất giai đấy, nhìn cách ăn mặc của nha đầu cũng giống như người có thân phận bối cảnh gì, cư nhiên ngay cả nhị cung chủ Vô Tâm Cung cũng biết, chắc là từ cái thâm sơn cùng cốc nào tới .

      Ngay cả Hoàng thượng đối Vô Tâm Cung cũng phải nhún nhường ba phần, thái độ của thiếu nữ này, khẳng định sống quá hôm nay.

      "Ngươi nhận, vậy ngươi vì Nhiên nhi đền mạng ." Lời An Nghiêm còn còn chưa hết, thân thể nhanh chóng hướng Lam Ảnh Nguyệt bay tới, bàn tay chứa vô số linh lực, liền vỗ xuống đầu Lam Ảnh Nguyệt.

      ai nghĩ đến An Nghiêm cư nhiên trực tiếp ra tay, bàn tay nếu đánh vào người Tiểu Dật, Tiểu Dật hẳn phải chết thể nghi ngờ, bốn người Tần Ngọc cơ hồ đồng thời phản ứng, nhanh chóng chắn trước mặt Lam Ảnh Nguyệt.

      An Nghiêm nghĩ tới mấy thiếu niên cùng đứng ra giải quyết, thiếu nữ kia biết thân phận ra sao, nhưng là thế lực sau lưng ba thiếu niên này cũng phải bận tâm.

      "Mấy tiểu bối các ngươi tránh ra, nơi này có chuyện của các ngươi." An Nghiêm mạnh mẽ thu công, khí huyết có chút bất ổn, cưỡng chế trụ thân thể khoẻ, đứng ở trước mặt mấy người, từ cao nhìn xuống bọn họ.

      Tần Ngọc mặc dù muốn gặp lại người trước mắt, công phu mặt vẫn là có thể làm được, vì thế cười : "An thúc thúc, vì sao ngươi hỏi trước, hỏi An Nhiên làm ra chuyện gì, ngược lại hỏi xanh đỏ đen trắng liền muốn ra tay giết Tiểu Dật, như vậy chỉ sợ làm mọi người phục ."

      "Chính là nàng ra tay đả thương Nhiên nhi, có người tận mắt thấy." An Nghiêm hừ lạnh tiếng, chớ phải là nhìn mặt mũi trưởng bối của Tần Ngọc, chỉ thái độ Tần Ngọc với , là có thể tìm chết.

      Lâm Khiêm nghe vậy, ôn nhuận mở miệng : "An thúc thúc sợ là bị người lừa bịp rồi, Tiểu Dật của chúng ta là tân sinh mới vừa vào học, tu vi còn có cường đại đến có thể đả thương An Nhiên , An Nhiên tiểu thư nhưng là đệ nhị danh của Phân viện Mục sư."

      An Nghiêm mắt lạnh nhìn về phía Lam Ảnh Nguyệt, nghĩ tới Lam Ảnh Nguyệt cư nhiên ở cúi đầu chơi với ngón tay, một chút cũng đem để vào mắt, tức giận càng sâu, "Có lẽ nàng sử dụng thủ đoạn ti bỉ gì."

      "Có lẽ? Nhưng có chứng cớ thể chứng minh." Cho dù biết An Nghiêm tin tưởng, An Nhã như trước mở miệng , "Là An Nhiên tới tìm chúng ta gây phiền toái trước."

      An Nghiêm nghĩ tới ngay cả An Nhã cũng đứng dậy, lạnh lùng nhìn An Nhã, "Ngươi giúp đỡ ngoại nhân đả thương tỷ tỷ của ngươi, bây giờ còn muốn đối phó vi phụ?"

      "Tỷ tỷ?" An Nhã cười lạnh tiếng, " Tỷ tỷ tốt như vậy, ta nhưng là dám trèo cao!"

      Cái loại người hại chết mẫu thân nàng, cũng xứng được xưng là tỷ tỷ sao?

      "Hồ nháo!" An Nghiêm thân là cung chủ Vô Tâm Cung, nơi nào có người dám như vậy với , tại An Nhã cư nhiên trước mặt mọi người chống đối , điều này làm cho mặt mũi mất sạch, vì thế nâng tay lên liền hướng mặt An Nhã đánh tới.

      An Nhã cắn môi, tránh, đôi mắt to thẳng tắp nhìn chằm chằm An Nghiêm, lòng của nàng sớm trở nên lạnh lẽo.

      Ngay tại thời điểm An Nghiêm nhanh tay muốn đánh đến mặt An Nhã, cái tay mảnh khảnh bắt được cổ tay An Nghiêm, cổ tay An Nghiêm cư nhiên lại vô pháp mảy may về phía trước.

      Mọi người đều hoảng sợ nhìn tình cảnh này, cái thiếu nữ kia cư nhiên chỉ dùng bàn tay liền bắt được cổ tay cái cường giả Thất giai? Hơn nữa nhìn qua bộ dáng còn thực nhàng.

      Râu hiệu trưởng nhếch lên, bị dọa đến kém chút quỳ ngã mặt đất, thiếu nữ này có lai lịch gì, con nhóc Tam giai, cư nhiên có thể bắt lấy tay cường giả Thất giai? Đây là tiểu biến thái từ nơi nào đến.

    4. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 27: Chịu khổ vẽ mặt (2)


      So với bọn , khiếp sợ nhất chính là bản thân An Nghiêm, chưởng của hắn chứa bao nhiêu lực lượng biết, nhưng mà thiếu nữ trước mắt cư nhiên cần tốn chút lực lượng lại có thể ngăn trở hắn, điều này sao có thể.

      Lam Ảnh Nguyệt trêu tức nhìn An Nghiêm, buông tay, mở miệng : "An cung chủ định là vì tiền đặt cược của An Nhiên tiểu thư cùng ta mới đến ? Bất quá kia tiền đặt cược cũng là An Nhiên tiểu thư mở miệng , tại muốn đổi ý, chỉ sợ là tốt lắm đâu?"

      Lam Ảnh Nguyệt tự nhiên có biện pháp bắt lấy tay An Nghiêm, nhưng là Thao Thiết có, lúc này Thao Thiết đứng ở ̉nh đầu An Nghiêm diễu võ dương oai.

      An Nghiêm chính là nghĩ đến vì bản thân nữ nhi báo thù, nào biết được rằng còn có tiền đặt cược nữa.

      Nhưng là khác nhóm liền bất đồng , Lam Ảnh Nguyệt vừa như thế, rất nhiều người đều bắt đầu hoài nghi .

      "Này An Nhiên là sợ thua đặt cược, tìm phụ thân nàng giết người diệt khẩu ?" người giọng .

      "Rất có khả năng, nghĩ tới nhị cung chủ Vô Tâm Cung lại là người như thế." Lại người .

      "Người này phẩm cũng quá kém."

      "..."

      Mọi người ngươi lời ta một câu, khiến sắc mặt An Nghiêm thay đổi, mặt mũi có chút nhịn được .

      "Toàn bộ câm miệng cho bản cung chủ." An Nghiêm nhìn đôi mắt tựa tiếu phi tiếu của thiếu nữ kia, chỉ cảm thấy trong lòng có chút cảm giác lạ nảy sinh, suy nghĩ cũng có chút nôn nóng đứng lên.

      "An cung chủ đây là thẹn quá thành giận sao?" Ánh mắt Lam Ảnh Nguyệt nhìn chằm chằm vào An Nghiêm, trong đầu lại truyền đến trận đau đớn, đau đến thân thể của nàng hơi loạng choạng.

      Nhìn cái trán tinh mịn của Lam Ảnh Nguyệt toát mồ hôi, An Nhã phục hồi lại tinh thần, chạy nhanh qua đỡ nàng, "Thần tượng, ngươi làm sao vậy?"

      Lam Ảnh Nguyệt lắc đầu, nghĩ tới thực lực An Nghiêm cường đại như vậy, nhiếp hồn thuật của nàng thể làm gì được hắn, chỉ có thể quấy nhiễu.(sao giống máy tính vậy)

      " biết tốt xấu, bản cung chủ muốn ngươi chết, ngươi sống quá hôm nay!" An Nghiêm nổi giận, con nhóc lại dùng loại khẩu khí này với hắn.

      "Khẩu khí thật lớn, ngươi sự cho rằng Phượng Quốc chính là thiên hạ sao Vô Tâm Cung mới là thiên hạ." Lam Ảnh Nguyệt trong đầu đau đớn ngừng tăng lên, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.

      Đứng ở đầu An Nghiêm Thao Thiết cũng phát dị thường, hét lớn: "Nữ nhân, ngươi lại làm cái gì vậy, tinh thần lực của ngươi sắp khô kiệt rồi, mau dừng lại ngay!"

      Nhưng mà Lam Ảnh Nguyệt như cũ đình chỉ, sắc mặt của nàng cực kì khó coi, so với ma chỉ kém chút.

      An Nghiêm nhìn ánh mắt trào phúng của Lam Ảnh Nguyệt, ma xui quỷ khiến mở miệng : "Nếu phải lão Hoàng thượng còn có tác dụng, Vô Tâm Cung ta sao lại để sống đến bây giờ."

      Nghe như thế, bốn người kinh ngạc trừng lớn ánh mắt, bởi vì vừa rồi An Nghiêm xuống dưới người chung quanh đều tản ra, chung quanh cũng có người, bằng tình có thể phấn khích .

      Bản thân An Nghiêm cũng chợt ngẩn ra, tuy rằng bọn họ có loại suy nghĩ này, nhưng tại thời cơ còn chưa tới, bọn họ ai cũng dám ra, tại sao vừa rồi những lời này lại lưu loát từ miệng hắn nói ra.

      Nghĩ đến hậu quả, An Nghiêm chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng, tuy rằng thân là nhị cung chủ Vô Tâm Cung, nhưng quyền lực đều nằm tay người kia.

      An Nghiêm nghĩ ra, bản thân chẳng qua là tới thu thập con kiến, vì sao lại biến thành cái dạng này, hết thảy thoát khỏi bàn tay của hắn.

      Tần Ngọc nhìn khuôn mặt kinh ngạc của An Nghiêm kia, lắc lắc đầu, cười : "An thúc thúc vừa mới cái gì? Ta nghe rõ, có thể lặp lại lần nữa ?"

      "Đây là hiểu lầm." An Nghiêm vô lực biện giải .

      "Ha ha, hiểu lầm? An cung chủ, ngươi cho chúng ta đều là kẻ điếc sao?" Lam Ảnh Nguyệt nâng tay xoa xoa trán, khóe miệng gợi lên tia cười lạnh, " nghĩ tới Vô Tâm Cung lại muốn hành thích vua soán vị."

      " bậy, ta nơi nào nói như vậy!" An Nghiêm sự nóng nảy, ngay cả xưng hô cũng thay đổi, ngụm cái bản cung chủ.

      tại Vô Tâm Cung thí nghiệm còn chưa thành công, bọn họ căn bản có biện pháp tiêu diệt Phượng Quốc, khi chuyện này truyền ra, tất nhiên phá hư kia kế hoạch, nếu theo tính tình người nọ, Vô Tâm Cung mọi người khẳng định chết vô táng sinh nơi.

      An Nghiêm càng nghĩ càng cảm thấy tim đập nhanh, mồ hôi lạnh chảy ròng, nhìn thiếu nữ mặt gợn sóng trước mắt, chỉ thấy hơi lạnh từ lòng bàn chân thẳng khắp cả người, tại hận thể ngũ mã phanh thây Lam Ảnh Nguyệt.

      "An thúc thúc, nghĩ tới Vô Tâm Cung các ngươi lại lòng muông dạ thú như vậy." Tần Ngọc mặc dù biết An Nghiêm là chuyện gì xảy ra, nhưng mà loại chuyện thêm mắm thêm muối này, thật sự thuần thục.

      Vô Tâm Cung làm được mấy chuyện này, bọn họ nhất thanh nhị sở, tại thực lực hữu hạn, nhưng là sớm hay muộn bọn họ cũng bị hủy cái địa phương kia.

      "Ngươi tưởng Phượng Quốc ta có người sao?" Ánh mắt Lâm Khiêm nhàng nheo lại, lộ ra tia nguy hiểm.

      Đúng lúc này, Lam Ảnh Nguyệt lấy ra từ trong tay áo một lam thủy tinh cầu, chút để ý : "Mấy ngày trước đây ta trùng hợp lấy được cái thủy tinh cầu trí nhớ, biết nó có ghi lại đoạn nói chuyện vừa rồi hay ?"

      Đầu An Nghiêm nổ tung, hắn nghĩ tới trong tay tiểu nha đầu này lại có thủy tinh cầu trí nhớ trân quý như vậy, nếu thủy tinh cầu ghi lại lời nói vừa nãy của chính mình, vậy xong rồi.

      " tiểu nha đầu như ngươi làm sao có thể có thủy tinh cầu trí nhớ." An Nghiêm chuyện thanh run run, thủy tinh cầu trong tay nha đầu kia giống thủy tinh cầu trí nhớ đến mấy phần.

      "An cung chủ hoài nghi đây là hàng giả sao? Kia nếu hiệu trưởng đại nhân nhìn xem có phải là thật hay ?" Lam Ảnh Nguyệt vừa , bên làm bộ muốn đưa thủy tinh cầu cho hiệu trưởng.

      An Nghiêm nghẹn búng máu ở ngực, cảm giác bản thân có chút choáng váng, nghĩ tới bản thân sẽ có lúc lâm vào khốn cảmh mhư bây giờ, nếu thủy tinh cầu trong tay nha đầu kia là , hiệu trưởng nghe được câu kia, bản thân có thể xong rồi, thể mạo hiểm như vậy.

      Lam Ảnh Nguyệt mỉm cười, hiện tại nàng có cách nào giết hắn, nhưng làm hắn mất lợi tức thì nàng có thể.

      "Các ngươi nghe lầm rồi, ta làm sao có thể bất kính đối Hoàng thượng." An Nghiêm tức giận đến kém chút hộc máu, hàng năm cao cao tại thượng, tại lại phải dây dưa với những đứa trẻ chưa dưat hơi sữa phân rõ lá mặt lá trái, đây là loại nào nghẹn khuất.

      Là bản thân hắn tự mình nói ra, tuyệt đối thể để thêm người khác biết.

      "An cung chủ hôm nay đến đây làm gì vậy?" Ngữ khí Lam Ảnh Nguyệt lành lạnh, lại cho An Nghiêm có cảm giác được quay lại đường sống.

      An Nghiêm vội vàng : "Ta hôm nay chẳng qua là đến nhìn An Nhã, cũng có việc khác."

      An Nhã hừ lạnh tiếng, xoay mặt, chỉ biết lấy nàng làm bia ngắm.

      Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, lộ ra tia nghiền ngẫm tươi cười, "Vậy sao, có ? An cung chủ ngay từ đầu ta đả thương An Nhiên tiểu thư?"

      "Tu vi ngươi còn thấp, làm sao có thể đả thương nữ nhi của ta, khẳng định là có người vu hãm ngươi." An Nghiêm sợ Lam Ảnh Nguyệt vừa lòng đáp án của bản thân, lại tiếp: "Ta tất nhiên xử trí mấy người kia cho ngươi hết giận, trả lại công đạo cho ngươi."

      Bốn người Tần Ngọc yên lặng liếc mắt nhìn nhau cái, An Nghiêm đúng là cực phẩm, trợn mắt dối còn bộ nghiêm trang.

      Người chung quanh càng buồn bực, vừa mới rồi vẫn còn kêu đánh kêu giết mấy người, tại biết ở bên kia giọng cái gì, bọn họ thập phần tò mò, lại dám tới gần.

      "Vậy tiền đặt cược của ta cùng An Nhiên tiểu thư tính sao bây giờ?" Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười, "An cung chủ là người quang minh lỗi lạc, sẽ khoing tham gia vào chứ."

      "Đó là đương nhiên." Hiện tại An Nghiêm muốn biết tiền đặt cược của Lam Ảnh Nguyệt là cái gì, dưới cái nhìn của , tiền đặt cược của tiểu hài tử khẳng định có gì đáng ngại.

      An Nghiêm cũng biết, vừa , liền triệt để chặt đứt đường lui của hắn.

      Lam Ảnh Nguyệt khóe miệng lộ ra độ cong hiểm, ra vẻ buồn rầu lắc lắc đầu, giận dữ : "Gần nhất ở trường học mấy vui vẻ."

      An Nghiêm lập tức từ nhẫn trữ vật lấy ra tờ khế đất, đưa tới trước mặt Lam Ảnh Nguyệt: "Đây là một khu vườn nằm trong hoàng thành phồn hoa, đây là tâm ý của ta, kính xin ngươi nhận lấy."

      "Dạo này ta có chút thiếu tiền." Lam Ảnh Nguyệt lại chớp chút ánh mắt.

      Bốn người phía sau há hốc mồm nhìn Lam Ảnh Nguyệt đưa ra cái lại cái cầu, quả thực bội phục sát đất, thủy tinh cầu trí nhớ thần kỳ như vậy sao?
      HaYen thích bài này.

    5. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 28: Chịu khổ vẽ mặt (3)


      Thảm nhất chính là An Nghiêm , tới giết Lam Ảnh Nguyệt , chẳng những người chết, còn bồi thêm năm trăm vạn kim tệ cùng tòa nhà, quả thực là tiền mất tật mang, kia kêu cái thảm.

      An Nghiêm lúc đến hùng hổ, lúc mang theo khuôn mặt đen xì, Tần Ngọc hoài nghi, An Nghiêm có phải bị tức nội thương hay .

      An Nhã nhìn chằm chằm Lam Ảnh Nguyệt trong tay cái kia bồ câu đản lớn thủy tinh cầu nhìn lại xem, tò mò : "Thần tượng, thủy tinh cầu này là Diệc Vương điện hạ đưa cho ngươi sao?"

      Lam Ảnh Nguyệt cầm thủy tình cầu trong tay, cười : "Ngươi thích, vậy ngươi cầm ."

      An Nhã kinh ngạc tiếp nhận thủy tinh cầu, thần tượng cho nàng thủy tinh cầu, nàng chưa nhìn thủy tinh cầu bảo giờ.

      "Thế nào? Các ngươi cũng muốn có sao? Ta vẫn còn rất nhiều." Lam Ảnh Nguyệt xong lại lấy ra thủy tinh cầu khác giống y đúc cái trước, ở dưới ánh mặt trời thủy tinh cầu cực kỳ đẹp mắt.

      "Ta cần." Lâm Khiêm híp mắt, khóe miệng nhàng gợi lên, nhìn thủy tinh cầu trong tay Lam Ảnh Nguyệt, đuôi lông mày đều hiện ý cười.

      Tần Ngọc nhìn thủy tinh cầu trong tay nửa ngày, buồn bực cực kỳ, nhìn thế nào cũng chỉ là một quả cầu thủy tinh bình thường hơn kém, đâu phải là thủy tinh cầu trí nhớ kia.

      "Tiểu Dật, thật sự là thủy tinh cầu trí nhớ sao?" Tần Ngọc buồn bực nhìn quả cầu trong tay, có loại dự cảm rõ.

      "Ta có nói vậy sao?" Lam Ảnh Nguyệt vui vẻ, An Nhã mắc mưu tính, nghĩ tới Tần Ngọc cũng bị lừa, đó chẳng qua chỉ là mấy viên thủy tinh trong bụi hoa Túc mà thôi, có nửa điểm ma pháp.

      "Hả?" Tần Ngọc bừng tỉnh đại ngộ, nhìn chằm chằm thủy tinh cầu trong tay vài giây, cười ha ha đứng lên, đây là giả? Nếu An Nghiêm biết bị lừa, chắc tức đến hộc máu.

      Ngẫm lại cảm thấy phấn khích cực kỳ.

      Đông Phương Hàn đứng bên nhìn Tần Ngọc cười đến nỗi phải chống tay vào hông, khinh bỉ mở miệng : "Ngu ngốc."

      "Hiệu trưởng, còn có việc gì ?" Lam Ảnh Nguyệt tại thầm nghĩ muốn tắm rửa thật tốt, muốn ngốc ở đây thêm một giây nào nữa.

      Hiệu trưởng sững sờ đứng một bên cũng phục hồi lại tinh thần, lập tức : " có việc gì, các ngươi trở về ."

      Dưới con mắt nghi hoặc của các thiếu niên bên trong quảng trường năm người cứ như vậy nghênh ngang rời , từ đầu đến cuối bọn họ minh bạch được chuyện vừa xảy ra, còn thiếu nữ xa lạ kia nữa, chỉ cần một tay có thể ngăn lại nhị cung chủ Vô Tâm Cung, biết có lai lịch gì.

      Trong góc, thiếu niên có gương mặt trắng bệch đứng đấy, mở miệng : "Đó là thiếu nữ ta thấy hôm nhập học, nàng có linh lựcmàu lam, trong tay còn có tử tạp."

      chuyện chính là thiếu niên muốn thu Lam Ảnh Nguyệt làm tiểu thiếp, ngờ, thiếu nữ ấy lại có quan hệ với ba đại gia tộc lại tốt như vậy, hơn nữa năng lực lại còn biến thái như thế.

      Nếu biết trước được điều này, nhất định trêu chọc nàng.(Ry: biết trước ta giàu òi)

      Lam Ảnh Nguyệt trở lại ký túc xá tắm rửa xong, vừa nằm xuống giường ngủ, căn bản biết lời đồn thổi về nàng bay đầy trời.

      Có người , nàng là con riêng của Hoàng thượng, Hoàng thượng an bài mấy thiếu gia trong đại thế gia bảo hộ nàng.

      Có người , nàng từ thế lực khác đến đây để nằm vùng, bí mật của nàng ai biết.

      Còn có người , nàng nhất định là vị hôn thê của Tần Ngọc hoặc Lâm Khiêm, bằng hai người thể che chở nàng như vậy.

      thể , trí tưởng tưởng của mấy người này rất phong phú.

      Đêm ngày thứ hai, ngủ ngày Lam Ảnh Nguyệt đột nhiên mở mắt, ngồi dậy nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngoài phòng có người, lai giả bất thiện.

      Thao Thiết định tự mình giải quyết mấy con kiến này, lại nghĩ tới Lam Ảnh Nguyệt nhận ra dị thường nhanh như vậy, nữ nhân này đúng là nhiều lần khiến nó ngoài ý muốn.

      Lam Ảnh Nguyệt đứng dậy mặc y phục xong, chậm rì rì tới cửa, mở cửa phòng ra lập tức nhìn thấy năm hắc y nhân, toàn thân bọn họ vận hắc y chỉ lộ ra đôi mắt, lộ ra cảm giác nguy hiểm.

      "Các ngươi là ai?" Lam Ảnh Nguyệt ở trong đầu tìm tòi lâu, tìm được tí tin tức nào về đám người này.

      "Chúng ta tới mời nương tham gia Thị Huyết điện." Thanh chói tai của nam nhân trong số đó vang lên thập phần quái dị, làm cho người ta có chút mao cốt tủng nhiên.

      "Thao Thiết, thị huyết điện là cái gì vậy?" Lam Ảnh Nguyệt có nghe qua chỗ này.

      "Chỉ là bang nho được thành lập lên mà thôi, nghĩ tới đến bây giờ vẫn còn tồn tại." Thao Thiết ra gian, đến trước đám người hắc y nhân kia.

      Thân mình nho đột nhiên ngừng lại, nhìn về phía Lam Ảnh Nguyệt : "Ngươi thể ."

      Mấy con kiến này chẳng nhẽ có liên quan đến Ám Vực? Nếu mà như vậy, bọn họ tìm được Lam Ảnh Nguyệt, cũng phải là chuyện tốt, vì kế lâu dài chỉ có toàn diệt.

      "Thị Huyết điện? có hứng thú." Lam Ảnh Nguyệt tự nhiên cảm ứng được Thao Thiết khẩn trương, chỗ này tại nàng khẳng định thể .

      Thanh nam tử lạnh lùng : " hay phải do ngươi quyết định."

      Dứt lời, mấy người vây quanh Lam Ảnh Nguyệt, điện chủ mời nàng còn dám cự tuyệt, quả thực biết phân biệt tốt xấu.

      "Ân? Các ngươi muốn ta , ta , chẳng phải quá mất mặt." Lam Ảnh Nguyệt vừa xong, lui về sau bước, hắc y ôm trọng kiếm đứng trước mặt nàng.

      "Hắc Phong, có thể giải quyết được ?" Lam Ảnh Nguyệt biết thực lực chân chính của Hắc Phong, nhưng có thể đứng ở bên người Phượng Diệc, sao có thể là kẻ đầu đường xó chợ tầm thường.

      "Tiểu thư yên tâm." Hắc Phong xong, rút trọng kiếm xông ra ngoài, màu bạc kiếm khí quét ngang mà , đối diện năm người hốt hoảng lui về phía sau.

      Mấy người kinh ngạc né tránh kiếm khí cường hãn kia, trong lòng cả kinh, đại lục này lại có kiếm sĩ trẻ tuổi như vậy, vì sao bọn họ biết tí gì về tin tức này.

      Mấy người bọn họ lần này chỉ linh lực màu lam mà đến, căn bản nghĩ tới lại gặp cường giả, thực lực của bọn họ, thể bắt kịp người trước mắt.

      Hắc Phong cho bọn họ thời gian suy xét, thanh lạnh lùng : "Kiếm túng tứ hải."

      Trong đêm tối kiếm khí lóe ra tia sáng bạc lạnh lẽo phân thành nhiều ảnh, thứ hướng vài cái hắc y nhân, khiến hắc y nhân buồn bực chính là bọn họ dù có trốn thế nào, kiếm như dài thêm ra mắt thường có thể nhìn thấy, thế nào cũng trốn được.

      Hắc Phong đứng mái nhà, mắt lạnh nhìn mấy người chạy trốn phía dưới, trình độ này cũng muốn đánh chủ ý lên ngũ tiểu thư, quả thực là tìm chết.

      Lam Ảnh Nguyệt tựa vào cửa, nhàn nhã xem cuộc đánh nhau trước mắt, nghĩ tới, Hắc Phong mới hơn hai mươi, đại kiếm sĩ, đại lục này quả thực là đứng đầu.

      Khiến Lam Ảnh Nguyệt ngoài ý muốn là, đánh nhau tạo thanh lớn như vậy, trong kí túc xá lại ai biết, yên tĩnh đến quỷ dị.

      "Thao Thiết, ngươi có phải phát cái gì ?" Lam Ảnh Nguyệt biết, Thị Huyết điện, khẳng định đơn giản như trong lời Thao Thiết .

      Thao Thiết do dự, biết có nên cho Lam Ảnh Nguyệt về tình của Ám Vựchay , chẳng qua nàng sớm hay muộn cũng phải biết, sớm cho nàng, cũng cho nàng có chút chuẩn bị.

      "Tiểu gia hỏa, ta mới rời thời gian ngươi lại được mấy thứ này nhớ thương rồi sao." Thanh lười nhác lại mị hoặc ở trong khí phiêu đãng, đám sương mù lục sắc đáp xuống người mấy hắc y nhân kia, mấy người vừa rồi còn chạy trốn trong nháy mắt bạo phát hài cốt còn.

      Trong khí tràn ngập mùi máu tươi, Lam Ảnh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn , đầu tóc bạc bay trong gió, ánh mắt xanh biếc cười thành hình lưỡi liềm, khóe mắt lại mang theo cỗ sát ý.
      HaYen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :