1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhiếp Hồn Vương Phi-Vân Khinh Nhiễm Nhiễm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 19: Vạn thú đột kích

      "Hừ, biết tầm quan trọng của ta rồi chứ." Thao Thiết chui vào gian, nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện, nếu là trước đây sao có thể hao phí nhiều tinh thần của như vậy.

      Trong đám người, Tần Ngọc nắm cái quạt xếp rách tung toé trong tay, trong mắt mảnh màu đỏ, "Các ngươi mà cũng có thể ngăn ta? Ha ha."

      gã Cung thủ nhìn Tần Ngọc trước mắt, trong lòng phá lệ sảng khoái, ở trong Học viện, chỉ cần có trận đấu gì, cơ bản đều là có bất kỳ tình gì của bọn họ, là bị mấy thiếu niên trước mắt này nhận thầu, nhưng là nghĩ tới năm nay hiệu trưởng cư nhiên nghĩ ra chiêu dược tề áp chế này, " nghĩ tới các ngươi cũng có hôm nay, còn mau đem đạn tín hiệu giao ra đây."

      "Ngươi xứng." Lâm Khiêm đưa tay sờ soạng vết máu nơi khóe miệng, đôi mắt khẽ híp, nàng cũng sắp trở về .

      Tại thời điểm những thiếu niên ngươi lời ta một tiếng làm cho túi bụi, trong núi truyền đến trận thanh ầm vang to lớn, ở trong đêm tối yên tĩnh càng chói tai, phảng phất như thiên quân vạn mã, phi nhanh mà đến, đất rung núi chuyển.

      "Có ma thú." thanh lạnh lùng của Đông Phương Hàn vang lên, "Rất nhiều."

      Lâm Khiêm nở nụ cười khổ, bọn họ đây có phải là bị xui xẻo hay , tại gặp được ma thú phải chỉ còn đường chết sao?

      Vùng núi ma thú chạy loạn, dọa sợ mấy thiếu niên này, Hắc Vụ rừng rậm làm sao có thể có nhiều ma thú như vậy? Ngày thường bọn họ đều ở Học viện học tập, nơi nào gặp qua nhiều ma thú như vậy, nhìn đến cuộc chiến thế này, nhất thời bị dọa đến hoang mang lo sợ.

      "Chạy mau!" biết là ai hô to tiếng, tại có gì quan trọng bằng mệnh của mình cả, nháy mắt đám người vừa rồi vẫn còn vây chung quanh bốn người liền tản ra mọi nơi, cây đuốc trong tay tắt, chỗ bốn người nháy mắt tối đen như mực.

      Nhìn trong rừng cây kia đàn ma thú lao tới, bốn người đều gắt gao cầm nắm tay, đám ma thú sắp vọt tới bên người bọn họ, thanh Tần Ngọc vô cùng trầm trọng, "Chuẩn bị chiến đấu."

      Dù chỉ có tia hi vọng, bọn họ cũng thể giơ tay chịu trói.

      Mà bốn người chuẩn bị tốt tư thế chiến đấu, nhưng cần chờ đến khi ma thú công kích, bởi vì, bọn họ bị tất cả ma thú, bỏ qua.

      Vốn có ít ma thú vọt tới trước mặt bọn họ, lại miễn cưỡng ngừng bước chân, quay đầu bước , phảng phất như bọn họ là mãnh thú hồng thủy, chạy rất xa.

      Bốn người hai mắt nhìn nhau, đây là tình huống gì?

      Bọn họ kinh khủng như vậy sao? Tất cả ma thú này cư nhiên lại lách qua bọn họ.

      Những thiếu niên này bị ma thú đâm cho chạy trốn loạn chung quanh, thấy đến màn như vậy cũng sợ ngây người, chẳng lẽ cái vị trí kia có cái gì đặc thù? Ma thú dám qua?

      Vì thế có mấy thiếu niên thiếu nữ sợ chết hướng chỗ đứng của bốn người chạy tới, phảng phất như chỗ mấy người kia đứng chính là phong thuỷ bảo địa.

      Lúc này đám người Tần Ngọc cũng là hiểu ra sao, bất quá bọn họ có thể xác định là, ma thú tới phía bọn họ cùng chỗ đứng này là có nửa phần quan hệ, ma thú này là nhìn thấy bọn họ rồi mới .

      Cho nên, thời điểm nhìn thấy đám thiếu niên kia hướngvề phía bọn họ chạy tới, bốn người hiểu trong lòng mà nở nụ cười.

      "Tần tiểu gia, có thể cho chúng ta đứng cùng ?" Thiếu niên vừa rồi còn hùng hổ, lúc này bị ma thú đâm cho mặt mũi bầm dập.

      "Ngọc ca ca, vừa rồi mang theo những người đó đến đánh chúng ta, chúng ta cần cho lại." An Nhã cầm lấy cánh tay Tần Ngọc, hung tợn trừng mắt thiếu niên đằng trước.

      "Bốn vị đều là đệ tử thế gia, chắc hẳn cùng ta so đo." thiếu nữ dè dặt cẩn trọng mở miệng.

      "Ngượng ngùng, ta rất keo kiệt." Lâm Khiêm tao nhã mở miệng.

      câu vừa phát ra liền khiến cái thiếu nữ kia kém chút phun ra búng máu, nghĩ tới Lâm Khiêm nhìn qua ôn hòa, chuyện lại chừa đường như vậy.

      Nhưng là mặc kệ thế nào, bọn họ cũng muốn đứng ở bên kia, bởi vì từ lúc bọn họ đến gần Tần Ngọc, ma thú tiến lại gần, chứng minh cái địa phương kia khẳng định có vấn đề.

      "Muốn lại cũng có thể, đưa đủ năm vạn kim tệ, giao ra đây, người có thể sang." Tần Ngọc nhìn người nào đó trong đám người, cười đến vô cùng rực rỡ.

      Cái gì? Năm vạn? Bọn họ làm sao có thể mang theo nhiều kim tệ tùy thân như vậy! Hơn nữa, này là tự chôn mình sao?

      "Năm vạn, phải chứ, ta cấp." Thời điểm mọi người ở đây do dự, cái bóng dáng nho từ phía sau chen lên, chìa tay đưa qua hé ra kim phiếu.

      An Nhã kém chút bật cười, vì vậy người này ai khác, chính là Lam Ảnh Nguyệt.

      Lam Ảnh Nguyệt vừa mới nhập học, căn bản là nhiều người nhận thức nàng, thời điểm tìm vây công tiểu đội của năm người bọn họ, Lam Ảnh Nguyệt cũng ở đó, cho nên bọn họ căn bản ngờ, người này là người trong đội ngũ của Tần Ngọc bọn họ.

      "Ngươi có phải ngốc ? Năm vạn kim tệ, đáng giá sao?" thiếu niên nhịn được ra tiếng.

      "Ta vừa rồi nhưng là thấy được Thất giai ma thú, ta cũng muốn bị ma thú giẫm chết." Lam Ảnh Nguyệt đem tiền giao đến tay Tần Ngọc, liền nghênh ngang tới phía sau bọn họ.

      Ma thú thất giai? là cho bọn họ cái tát, thiếu nữ lên phía trước : "Tần thiếu gia, người ta có nhiều kim tệ như vậy, có thể đánh giấy nợ ?"

      Tần Ngọc nhíu mày, "Có thể, bất quá danh ngạch năm vạn này chỉ có người, kế tiếp là mười vạn, hơn nữa danh ngạch hữu hạn."

      bên Lâm Khiêm nhanh chóng từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra giấy bút, thậm chí còn có xả cái bàn, Lam Ảnh Nguyệt khóe miệng vừa kéo, ở trong giới chỉ của Lâm Khiêm chứa cái bàn là muốn làm gì?

      Vừa rồi vẫn là năm vạn tại là mười vạn? Thiếu nữ kia do dự, mười vạn kim tệ cũng phải là con số .

      Ngay khi nàng ta do dự, đồng thời thiếu niên xếp hàng cuối cùng phát ra tiếng hét thảm, mọi người vừa quay đầu lại, phát người nọ bị ma thú đánh bay ra xa mấy thước, thiếu nữ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, "Tần thiếu gia, mười vạn kim tệ, ta viết."

      lâu trước nhóm thiếu nam thiếu nữ còn đuổi giết bốn người, lúc này tất cả đều run run, xếp hàng viết giấy nợ, trường hợp thần kỳ quái dị.

      Nhìn mấy chục người chậm rãi phía sau, năm người ăn ý nhìn nhau chút, trò hay bắt đầu phía trước đến điểm hứng thú còn lại của tiết mục, cũng là sai.

      "Nhóm của các ngươi giao tiền, chỗ này nhường lại cho các ngươi." Tần Ngọc thu giấy nợ xong, liếc mắt nhìn mấy người phía sau cái, hướng bọn họ lộ ra tươi cười ý vị thâm trường, chạy vào đàn ma thú.

      Nhóm thiếu niên hiểu nhìn bóng lưng mấy người rời , có địa phương an toàn hảo hảo đứng, vì sao còn muốn vào đàn ma thú đâu?

      Nhưng mà, màn làm bọn hộc máu xảy ra, nơi bọn Tần Ngọc qua, tất cả ma thú toàn bộ đường vòng, căn bản có nửa phần ý tứ muốn công kích bọn họ.

      Cũng có ma thú vọt tới bên người bọn họ, vì đụng vào bọn họ, đột nhiên xoay phương hướng, cùng ma thú bên cạnh đâm vào nhau, trở mình ngã xuống đất.

      Lam Ảnh Nguyệt kiêu ngạo từ trong đám người ra, quay đầu đối với đám thiếu niên trợn mắt há hốc mồm : "Ngốc là ai, các ngươi lập tức rồi biết."

      Mọi người hiểu là sao, ngay khi Lam Ảnh Nguyệt rời xa khỏi đám người, đám ma thú lại hướng những thiếu niên đó chạy vội tới, nhóm thiếu niên tay chân cứng ngắc nhìn tình cảnh này, chỗ này phải khu an toàn sao? Vì sao còn có thể có ma thú lại!(não nợn)

      Lúc này, ít người nghĩ ràng nguyên nhân của tình, thiếu nữ kia căn bản chính là người của bọn Tần Ngọc, bọn họ rốt cục lý giải câu của thiếu nữ kia là có ý tứ gì, nhất thời tức giận đến hộc máu, chung quanh bỏ chạy.

      Bọn họ cư nhiên bị mấy người kia đùa giỡn! Mấy người Tần Ngọc ràng chính là trả thù, mà bọn họ lại tự dâng thân lên.

      May mắn là, bởi vì liên quan đến việc Thao Thiết mê man, đàn ma thú thời gian dài nhận được mệnh lệnh chậm rãi thối lui, bằng những thiếu niên đó, chỉ sợ thảm hại hơn.

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn bốn người dưới tàng cây ý cười dạt dào, khóe miệng giơ lên cười khẽ, nàng vừa rồi bất quá chỉ dùng ánh mắt, bọn họ hiểu ý tứ của nàng, tốt.

      "Chậc chậc chậc, tiểu Ngọc, cây quạt này của ngươi, thực muôn hình muôn vẻ." Trong tay Lam Ảnh Nguyệt cầm lọ Dược tề, chậm rãi tiêu sái đến trước mặt bốn người.

      "Thần tượng! Ô ô, ngươi rốt cục cũng đến đây, ta biết ngươi tới cứu nhóm chúng ta mà." An Nhã nhìn thấy nàng, bay thẳng bổ nhào đến người Lam Ảnh Nguyệt.

      Lam Ảnh Nguyệt đưa tay tiếp được nàng, nhàng vỗ vỗ lưng của nàng, trong tay đong đưa bình Dược tề kia, khẽ cười : "Giờ là thời điểm khiến nhóm thiếu niên biết điều kia thừa nhận lửa giận của chúng ta."

    2. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 20: Làm nhục làm nhục

      Nguyên bản bốn người chật vật chịu nổi, nghe được lời của nàng, khỏi hai mắt tỏa ánh sáng, An Nhã nhìn Dược tề trong tay nàng, kinh hô: "Thần tượng ngươi là Dược Tề Sư sao?"

      "Dược tề này phải do ta luyện, mà là người khác." Lam Ảnh Nguyệt từ trong gian lại lấy ra lọ Dược tề, dược này là nàng vừa vặn thừa lúc hỗn loạn từ người người khác lấy được.

      Bốn người trầm mặc, chẳng lẽ là đoạt được? Nhìn biểu cảm kia của nàng, phỏng chừng đúng vậy.

      "Đám ma thú kia là ngươi triệu hồi đến?" Tần Ngọc cảm thấy loại ý tưởng này có chút thể tưởng tượng, nhưng là, đám ma thú đó công kích bọn họ, loại đãi ngộ khác nhau thế này, ràng chính là có vấn đề.

      "Ta cũng có năng lực kia." Lời Lam Ảnh Nguyệt nhưng là lời , đây đều là công lao của Thao Thiết.

      Nhưng là bốn người ràng tin?

      Đám ma thú kia chẳng lẽ là tự mình chạy tới hả? Năm ngoái bọn họ từng qua nơi này, tất cả ma thú của Hắc Vụ rừng rậm này cộng lại cũng có khả năng nhiều như vậy?!

      thể , Tần Ngọc nghĩ cũng có phần đúng, bởi vì, Thao Thiết đem ma thú xung quanh Hắc Vụ rừng rậm gọi đến lần, cho nên tại mới có cảnh tượng đồ sộ này!

      Thấy Lam Ảnh Nguyệt muốn nhiều lời, bốn người cũng ăn ý hỏi, nhưng trong lòng bọn đều ràng, người thiếu nữ trước mắt có rất nhiều bí mật, hoàn hảo bọn họ cùng nàng là phe, bằng , ngẫm lại là vô cùng thảm.

      Bốn người uống xong Dược tề, lực lượng toàn thân trở lại chút, nguyên bản mấy người sắp tê liệt đất, nháy mắt dần dần tỉnh táo.

      Bất quá người họ rất nhiều miệng vết thương lớn , nhìn qua vẫn như cũ đập vào mắt người khác, khiến người nhìn thấy đều muốn đau lòng.

      Tuy rằng trong gian của nàng có rất nhiều dược thảo, nhưng là, tại Thao Thiết lâm vào ngủ say, nàng căn bản còn biết những dược thảo này, cũng dám dễ dàng cho bọn ăn.

      ", chúng ta tìm những con kiến đó." Ánh mặt trời mặt Tần Ngọc lộ ra tia tà ác ý cười, giơ tay lên, trường cung màu bạc xuất ở trong tay .

      Lâm Khiêm tao nhã sửa sang lại nếp nhăn người, "Ta cho tới bây giờ đều thích đánh nhau, chỉ thích, làm nhục."

      "Muốn chết." Đông Phương Hàn thân quạnh quẽ* ra. (*quạnh quẽ: lạnh lẽo, buồn tẻ)

      "Thần tượng, ngươi ở bên xem là tốt rồi." Trong ánh mắt to của An Nhã lộ ra tia ánh sáng lạnh, những người đó, khẳng định cùng An Nhiên nữ nhân kia thoát khỏi quan hệ.

      "Chỉ còn canh giờ nữa trời sáng, tốc độ chúng ta mau lên chút, còn có thể cho tiểu Ngọc màn lễ hội yên hoa*." Lãnh ý trong mắt Tần Ngọc rút , lộ ra ràng tính cách vui cười.

      "Các ngươi cần nghỉ ngơi chút sao?" Nhìn miệng vết thương người bọn họ, Lam Ảnh Nguyệt cũng cảm thấy đau.

      "Chút tiểu thương này cũng có biện pháp ngăn cản lửa giận của ta!" xong, bốn người liền giống đánh tiết gà mà ra ngoài.

      Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, lễ hội yên hoa? Nàng nhưng là rất chờ mong đấy.

      Mà nhóm thiếu niên vừa mới bị ma thú tách ra, cũng biết, tai nạn kế tiếp.

      Có mấy thiếu niên mắt thấy được bốn người Tần Ngọc hùng hổ, cả kinh kêu lên: "Tần Ngọc đến đây, chạy mau!"

      "Muốn chạy?" Tần Ngọc toàn thân cười lạnh, năm mũi tên phá mà đến, nháy mắt cắm ở dưới chân ba thiếu niên kia, nếu bọn họ còn dám động bước, tên kia bắn thủng chân bọn họ!

      Thiếu niên run rẩy sợ hãi nhìn bốn người trước mắt, bọn họ khôi phục, nhớ tới bản thân năm ngoái gặp được, chỉ cảm thấy vạn phần phẫn chí!

      "A, vừa rồi phải rất lợi hại sao? phải muốn cướp đạn tín hiệu của bổn nương sao? tại bổn nương liền đứng ở chỗ này, ngươi lại lấy nha!" mặt An Nhã lộ ý cười nhợt nhạt, ma pháp trượng trong tay lại tùy thời chuẩn bị công kích.

      Nhóm thiếu niên khóc ra nước mắt, bọn họ nơi nào còn dám qua?!

      "Các ngươi nếu quỳ xuống nhận sai, bổn thiếu gia còn có thể cân nhắc xuống tay chút." Lâm Khiêm ôn nhuận nhìn hai chi đội năm người trước mắt, cái thiếu niên cầm đầu kia, thời điểm vừa rồi vây công bọn họ kêu lợi hại nhất?

      Thiếu niên vừa nghe, bọn họ ai biết Lâm Khiêm nóng tính, ở mặt ngoài nhìn qua vô hại nhất, thực tế trong mấy người là người xuống tay nặng nhất, tại bọn họ rơi vào trong tay , trừ bỏ chết cũng muốn mất mấy lớp da?

      Đối với cái nhìn thoáng qua của mấy người đó, tập thể quyết định quỳ xuống, nhưng mà, hai chân bọn họ lại như là bị cái gì cuốn lấy vậy, vô pháp mảy may nhúc nhích!

      "Cư nhiên ngay cả quỳ xuống cũng chịu, ta ngay cả lý do muốn tha cho các ngươi cũng có." Lâm Khiêm nở nụ cười, bộ dáng rất là buồn rầu.

      An Nhã lại nhịn được nở nụ cười, vụng trộm hướng Lâm Khiêm : "Khiêm ca ca, ta vừa rồi nhưng là nhìn thấy ngươi vụng trộm phóng phép ràng buộc với bọn !"

      "Khụ khụ, nào có?" Lâm Khiêm có chút mất tự nhiên, nha đầu kia, ánh mắt cũng rất sắc bén.

      Cơ hồ là đồng thời, vô số băng trùy, hỏa cầu*, cung tên đều hướng tới đám thiếu niên kia bay , nhưng là đều tránh các vị trí hiểm yếu cơ thể, làm cho bọn họ thống khổ chịu nổi, nhưng cũng mất mạng, đám thiếu niên này đều thể đánh trả. ( hỏa cầu: quả cầu lửa)

      Đông Phương Hàn căn bản có ra tay, ôm kiếm lạnh lùng nhìn thiếu nam thiếu nữ nằm đất, làm cho ngay cả hứng thú ra tay cũng có.

      Kế tiếp, mấy người ngay cả những lời vô nghĩa cũng muốn , gặp được liền chuyên tâm động thủ, ít thiếu niên cơ bản còn chưa có phản ứng gì, bị đông lạnh thành hầm băng.

      Có đôi khi An Nhã có hứng thú, còn có thể phóng lên nắm hỏa, sau đó lại rãi đầy băng hoa, mấy người chơi đến bất diệc nhạc hồ.

      Đông Phương Hàn hé ra khuôn mặt rét lạnh, qua chỗ nhiều người, trọng kiếm vung lên, bay hết mảnh người, còn ghét bỏ mở miệng : "Quá yếu."

      Đám thiếu niên này quả thực là có nỗi khổ được, trong bốn người, An Nhã là Tứ giai cao nhất, ba thiếu niên kia nhưng là Ngũ giai cao nhất?!

      Ngũ giai cao nhất là cái khái niệm gì, là thế hệ thanh niên đứng đầu Phượng Quốc tồn tại, ngay cả thế hệ trước cũng có rất nhiều người, suốt đời đều thể tới cái độ cao kia, bọn họ có thể so sánh sao?

      bầu trời đạn tín hiệu cao thấp nối tiếp, ở trong đêm tối nở rộ nhiều đóa hoa , xán lạn vô cùng, rất nhiều người đều nhớ được đêm hôm đó, bầu trời đêm Hắc Vụ rừng rậm sáng như ban ngày.

      Trong rừng cây, An Nhiên vô mục đích tìm kiếm chung quanh, thời gian càng dài trong lòng càng bất an, đội hữu của nàng toàn bộ đều thấy.

      Trừ bỏ cái Dược Tề Sư kia là bị đào thải sớm nhất, mặt khác ba người kia nhưng là ràng khôi phục thực lực, có khả năng bị đào thải, nhưng là nàng ta cư nhiên ngay cả cái bóng của bọn họ cũng tìm thấy.

      Hơn nữa, tối nay Hắc Vụ rừng rậm phá lệ quỷ dị, cư nhiên cùng lúc xuất nhiều ma thú như vậy.

      Nhìn đạn tín hiệu trong trung, An Nhiên có chút luống cuống, chẳng lẽ là Tần Ngọc bọn họ khôi phục thực lực? Nhưng là, trong đội ngũ bọn họ cũng có Dược Tề Sư?

      Chẳng lẽ những người đó đều đắc thủ sao?

      "An Nhiên tiểu thư, ngươi làm sao ở trong này?" Đoàn người Lam Hạo Phong cùng Lam Nguyệt Ngôn, vừa rồi vì tránh né ma thú tán loạn chung quanh, nghĩ tới nhưng lại gặp An Nhiên.

      tình đêm đó sau này bằng hữu của với , đem dọa ra thân mồ hôi lạnh, chút cũng nhớ gì cả, nhưng kiện kia lại là xảy ra vô cùng chân , trí nhớ của như là biến mất vô căn cứ.

      Này khỏi cũng quá quỷ dị, nhưng là nghĩ lại, cũng phát có chỗ nào khả nghi.

      Sáng sớm ngày hôm qua tìm An Nhiên xin lỗi, nhưng là An Nhiên lại đồng ý gặp , nghĩ tới gặp ở trong này.

      An Nhiên nhìn thấy người đến là Lam Hạo Phong, xoay người muốn , hảo cảm của nàng đối với Lam Hạo Phong sớm bởi vì tình tối hôm đó mà còn sót lại chút gì.

      "An Nhiên tiểu thư, đội hữu của ngươi đều bị đào thải, tại ngươi cùng hội với chúng ta có lẽ tốt hơn." Lam Hạo Phong tự nhiên biết An Nhiên giận , cũng dám đứng quá gần.

      Thân mình An Nhiên cứng lại rồi, hoài nghi của nàng được chứng thực. Bọn họ bị đào thải, nhất định chính là mấy người Tần Ngọc khôi phục thực lực, bằng lại có ai có cái bản kia.

      Nhưng là, nếu là như thế này, nàng ta chẳng phải là định thua rồi? Muốn nàng ta mặc yếm đỏ khiêu vũ trước mặt mọi người? , loại chuyện này tuyệt đối thể phát sinh ở người nàng ta.

    3. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 21: Tinh linh biến thái

      "An Nhiên tiểu thư, nếu ngươi nguyện ý tha thứ cho ta, ta nguyện ý trợ giúp ngươi trừ bỏ những người đó." Lam Hạo Phong nhìn chằm chằm bóng lưng An Nhiên, thể cứ như vậy mất cái này.

      "Chỉ bằng ngươi? Ngươi đánh thắng được bọn họ sao?" An Nhiên chẳng phải xem thường Lam Hạo Phong, mà là mấy người Tần Ngọc thực lực rất cao, người bình thường căn bản là phải là đối thủ của bọn họ.

      Lam Hạo Phong nghe An Nhiên , trong lòng tuy là cam lòng, nhưng thừa nhận cũng được, thực lực của mấy thiếu niên kia ta là theo kịp.

      "An Nhiên tiểu thư, vừa rồi ta nhìn thấy Thất giai ma thú, cũng để lại Ấn ký Truy tung người nó, chúng ta được, ma thú kia còn thể giải quyết bọn họ sao?" Lam Hạo Phong hơi hơi nắm hai nắm đấm, mắt nhìn chằm chằm An Nhiên.

      An Nhiên có chút do dự, nàng ta muốn An Nhã cùng cái nữ hài kia chết, nhưng nàng cũng muốn mệnh của ba thiếu niên kia, nhưng là, nếu bọn họ có việc gì, cũng đại biểu nàng ta thua.

      Đại giới như vậy, nàng ta thừa nhận nổi.

      Vì thế, nàng ta cắn răng : "Tốt, nếu ngươi có thể đào thải mấy người bọn họ, ta đây tha thứ cho ngươi."

      "Đại ca." Lam Nguyệt Ngôn cũng đồng ý việc làm của Lam Hạo Phong, bọn họ như vậy chậm trễ rất nhiều thời gian, đến bây giờ ngay cả viên ma hạch bọn họ cũng chưa lấy được.

      "Muội muội, chẳng lẽ muội nhẫn tâm nhìn An Nhiên tiểu thư thua tiền đặt cược của trận này sao?"

      Lam Nguyệt Ngôn rầu rĩ đứng ở bên, nàng ta thua tiền đặt cược của trận này cùng nàng có quan hệ gì? Nếu nàng bị đuổi ra khỏi Tử ban, tất cả đều là do cái nương này làm hại!

      "Nhị tiểu thư đồng ý, vậy miễn cưỡng." An Nhiên xong, làm bộ muốn .

      Lam Hạo Phong nóng nảy, vất vả mới khiến An Nhiên cho cơ hội, làm sao có thể để Lam Nguyệt Ngôn phá hỏng chuyện của , "An Nhiên tiểu thư cứ yên tâm, ta nhất định được làm được."

      Việc đến nước này, Lam Nguyệt Ngôn phản đối nữa cũng là vô ích, bọn họ đội từ hai thành ba người, sắc mặt cũng khá là khó coi, nhưng là ngại thực lực của Lam Hạo Phong, cũng dám lắm miệng.

      Vì thế mấy người liền bắt đầu kế hoạch làm sao dẫn dụ được bọn họ lại.

      Lam Ảnh Nguyệt biết bọn họ bị nhớ thương, còn nằm ở thân cây đánh ngáp nhìn mấy người cách đó xa thu hoạch đạn tín hiệu.

      tại nhóm thiếu niên này, chỉ cần nhất nhìn thấy bốn người bọn họ, toàn bộ đều tự động đem đạn tín hiệu thả , quyết đoán chạy lấy người.

      Chê cười, ở trước mặt mấy người bọn họ, còn nghĩ muốn chống cự sao? Đó là muốn chết!

      Đột nhiên, Lam Ảnh Nguyệt bật dậy, mũi chân phác họa đường qua gốc cây khác, toàn bộ cơ thể trở mình qua, tóc dài đến thắt lưng của nàng trung vẽ ra đường cong duyên dáng, bất quá giây nàng ly khai nhánh cây vừa rồi.

      Lam Ảnh Nguyệt vừa mới đứng ổn định, trước mắt xuất nam nhân quái dị, đôi mắt lục sắc quả thực giống thủy tinh trong suốt ngâm trong nước, mắt hơi hơi giơ lên. Đồng tử tinh thuần cùng mị dung hợp kỳ diệu thành loại phong tình rất xinh đẹp, đầu tóc màu bạc ở trong đêm đen phi vũ.

      "Tiểu tử quả nhiên khác người." Nam tử nghĩ tới, tiểu bất điểm trước mắt này, lại có thể phát tồn tại, ánh mắt đẹp của lóe sáng, phảng phất nhìn con mồi của mình.

      "Ngươi là ai?" Lam Ảnh Nguyệt tuy rằng ở mặt ngoài thoạt nhìn trấn định, kỳ thực nội tâm sớm sớm mất bình tĩnh, bởi vì vừa rồi người này xuất cách vô căn cứ, chỉ vì kiếp trước là sát thủ, nàng theo bản năng phản ứng, nhưng mà nàng cảm giác được hơi thở của người này.

      "Người kia vì sao lại ở trong này?!" Thao Thiết mở to mắt, thấy được màn kinh người trước mắt, cái tên biến thái chết tiệt kia lại xuất ở nơi này!

      " là ai vậy?" Lam Ảnh Nguyệt nhàng thở ra, Thao Thiết rốt cục cũng tỉnh, hơn nữa, nghe khẩu khí của , cũng nhận thức quái nhân trước mắt này.

      " là Tinh linh, ta trước kia chỉ thấy qua ." Thao Thiết cảm thấy rất buồn rầu, Tinh linh biến thái này khẳng định là vì kiện kia mà tới.

      Tinh linh? Nàng nhìn thấy sách ghi lại, thế gian này là có Tinh linh tồn tại, nhưng là bình thường bọn họ rời khỏi đại lục Tinh linh.

      Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày đánh giá người trước mắt, hơn nữa, phải Tinh linh đều thuần lương vô hại, thiên chân khả ái sao? Nam nhân trước mắt này toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm, nơi nào có nửa phần bộ dáng Tinh linh.

      "Ngươi đánh thắng được sao?" Lam Ảnh Nguyệt cảm thấy Tinh linh quái dị trước mắt này, bộ dáng muốn ăn nàng ngay lập tức vậy, rất nguy hiểm.

      "Cho dù là thời kì toàn thắng trước kia, ta cũng đánh lại ." Thao Thiết buồn rầu, Tinh linh biến thái này, sức chiến đấu cũng cực kì biến thái?!

      Vết thương người ta phỏng chừng vẫn là lưu lại từ lần đó , nhưng kể cả ta bị thương, như trước đánh lại ta.

      Lam Ảnh Nguyệt liền cùng nam nhân trước mắt nhìn nhau, lời, khí cực kì khẩn trương.

      Đột nhiên, vừa rồi Tinh linh còn bộ dáng cao lãnh đột nhiên hai tay nắm chặt, ôm ở trước ngực, chớp ánh mắt : "Ngươi cho ta ăn ngụm ? ngụm thôi?"

      Hả? Lam Ảnh Nguyệt ngây người, thái độ này có phải chuyển biến quá nhanh hay ?

      Còn có, tinh linh phải ăn chay sao? Vì sao tại muốn ăn nàng, nhưng lại là bộ dáng đáng thương hề hề.

      Thao Thiết nhìn Tinh linh như vậy, quả thực đành lòng nhìn thẳng, bất quá Tinh linh biến thái này vốn có tiết tháo, vì được ăn ngụm, cái gì cũng làm được, từ trước kia đến bây giờ, có thay đổi.

      "Vậy ngươi muốn như thế nào mới đồng ý cho người ta ăn ngụm thôi? Chẳng lẽ muốn ta hầu hạ ngươi cả đêm?" Tinh linh chớp mắt to, sáp vào người Lam Ảnh Nguyệt.

      "Khụ khụ." Lam Ảnh Nguyệt kém chút bị sặc nước miếng của mình, đây là Tinh linh gì?

      "Chỉ cần ngươi đồng ý cho ta ăn miếng, người ta có thể mỗi ngày làm ấm giường cho ngươi, các loại tư thế đều có thể?! Ân?" xong cư nhiên hướng Lam Ảnh Nguyệt đưa cái mị nhãn, đưa tay kéo áo ra phát ra thanh phần phật, lộ ra khuôn ngực rắn chắc.

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, thịt của nàng khi nào trở nên được hoan nghênh như vậy, chỉ nghe qua quái cướp thịt Đường Tăng để ăn, nghĩ tới hôm nay cư nhiên từ đâu ra Tinh linh biến thái muốn ăn nàng, " thể ăn."

      "Ăn ngon, ăn ngon." Tinh linh chớp đôi mắt xanh biếc, vẻ mặt chờ mong nhìn Lam Ảnh Nguyệt.

      Lam Ảnh Nguyệt khóe miệng khẽ co rút, lại chưa ăn qua, làm sao mà biết là ăn ngon, "Khẩu vị của ngươi có phải quá nặng hay ?"

      " có, ràng hết sức tươi mát." Tinh linh mím môi, bộ dáng ta biết điều ta thuần lương.

      Lam Ảnh Nguyệt lại nghĩ muốn trợn trắng mắt, ngươi làm sao biết 'hết sức' tươi mát?! Ngươi muốn ăn thịt của ta!

      "Người ta tìm lần toàn bộ đại lục mới tìm được ngươi, vô luận như thế nào ngươi đều phải đưa người cho ta ăn ngụm." Tinh linh nhìn Lam Ảnh Nguyệt vẫn bất vi sở động, ánh mắt nổi lên nước mắt, nhìn qua hết sức đáng thương.

      "Thịt của ta thể ăn." Lam Ảnh Nguyệt là chịu nổi Tinh linh biến thái này, đột nhiên từ đâu ra muốn ăn nàng, ai có thể tiếp thu được?

      "Ta phải muốn ăn ngươi, ta là muốn ăn cánh hoa Túc." Tinh linh trợn trừng mắt, là Vương tử tinh linh thiện lương cao quý, làm sao có thể ăn thịt người.

      Lam Ảnh Nguyệt nghe vậy, thầm nghĩ bạo , "Thao Thiết, ngươi vì sao sớm?!"

      "Ta quên cho ngươi, cánh hoa Túc là Dược chữa thương tốt nhất thế gian, mà mầm móng là độc dược trí mạng." Thao Thiết chột dạ, vừa mở mắt liền thấy Tinh linh biến thái này, cả người đều mơ màng, nơi nào còn kịp nghĩ đến cái khác.

      Lam Ảnh Nguyệt hận thể đem Thao Thiết cào ra đánh trận, nhưng nghĩ đến lúc trước vì nàng hao hết tâm thần, lại khẽ thở dài cái.

      Thao Thiết khẳng định là sớm biết, tinh linh biến thái này chính là cảm ứng được hoa Túc trong gian, hơn nữa phỏng chừng trước kia ăn cánh hoa Túc, nhưng mà Thao Thiết cư nhiên với nàng!

      Hại nàng công rối rắm nửa ngày, tỉnh táo lại, Lam Ảnh Nguyệt lại nhíu mày, "Còn có ai có thể cảm ứng được gian của ta?"

      "Có thể cảm ứng được gian Túc này, trừ bỏ chủ nhân Ám Vực, chủ nhân Thần Vực chính là vị trước mắt ngươi này, hơn nữa phải cách ngươi rất gần mới cảm ứng được."

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn Tinh linh đáng thương hề hề trước mắt, tồn tại mạnh mẽ như vậy, tại nàng nhưng là thể trêu vào, vì thế thuận tay liền ném cho đóa hoa, "Cầm."

      Tinh linh lập tức hai tay nâng đóa hoa lên, phảng phất như lấy được chí bảo, nhìn đóa hoa màu đỏ kia ánh mắt tỏa sáng.

      "Tiểu Dật, nghĩ tới ngươi nhìn qua ôn nhu nhược nhược, lại sinh mãnh như thế."

      Lam Ảnh Nguyệt nghe vậy cúi đầu, liền thấy được bốn người ngây ra như phỗng.

      Nàng lại quay đầu nhìn nửa thân trần của mỗ Tinh linh, giống như, hình ảnh như vậy, là có chút làm cho người ta miên man bất định .

      Hâha ai đoán được việc tiếp theo

    4. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 22: Cửu tử nhất sinh

      An Nhã trợn mắt há mồm nhìn tình cảnh trước mắt, thần tượng quả thực rất bá đạo, bất đồng với nữ tử tầm thường, cư nhiên dám đem nam sủng đưa đến đây.

      Hơn nữa nam nhân này đẹp quá, ngờ tóc lại là màu bạc, trừ bỏ Diệc Vương điện hạ, nàng chưa gặp qua ai tuấn mỹ như người này.

      Lam Ảnh Nguyệt biết mấy người này hiểu sai, đau đầu thôi, "Các ngươi nghe ta giải thích."

      Tần Ngọc cười đến ý vị thâm trường, " cần giải thích, Tiểu Dật, chúng ta biết."

      Lam Ảnh Nguyệt nhịn xuống xúc động mắt trợn trắng, ngón tay mảnh khảnh chỉ hướng Tinh linh biến thái kia, "Ngươi, đem quần áo mặc vào cho ta."

      "Thế nào? Coi như vừa lòng với dáng người của ta sao?" Tinh linh bên chậm rì rì mặc quần áo, còn quên ngượng ngùng cùng sợ hãi cấp Lam Ảnh Nguyệt cái mị nhãn, bộ dáng nàng dâu .

      Bốn người bên dưới nhìn mà hít hơi sâu, hổ là Tiểu Dật, ngay cả nam sủng cũng đặc biệt như vậy.

      Lam Ảnh Nguyệt gì trừng mắt nhìn Tinh linh phong tình vạn chủng, từ cây nhảy xuống, "Chúng ta thôi, nên thu thập ma hạch sử dụng cho khảo hạch."

      "Ngươi mặc kệ ?" An Nhã tùy tay chỉ hướng người thân cây, ngẩng đầu vừa thấy, cây nơi nào còn có bóng dáng người nọ? Cái này, hư tiêu thất?

      Bốn người yên lặng liếc mắt nhìn nhau, đều ở trong mắt đối phương thấy được khiếp sợ, người có thể hư tiêu thất, trừ bỏ Thần thú cùng Thánh thú, chính là, Siêu cấp Cường giả?!

      Nhưng mà, người kia cư nhiên là nam sủng của Tiểu Dật? Còn có tin tức nào so với tin tức này kinh sợ hơn sao?

      nghiệt này đến cùng là từ chỗ nào đến?!

      Bốn người sau lưng Lam Ảnh Nguyệt điên cuồng tiến hành quan sát khắp người bạn tri kỷ, Lam Ảnh Nguyệt vừa quay đầu lại, mấy người liền lập tức đối với nàng triển lộ ra nụ cười rực rỡ.

      Ngay cả Đông Phương Hàn mặt than, đều cứng ngắc khẽ động khóe miệng, nhưng là nụ cười kia, so với khóc còn khó coi hơn.

      Lam Ảnh Nguyệt gì quay đầu, mấy người này làm cái quỷ gì vậy?

      Trời dần dần sáng, mấy người đều từ nhẫn trữ vật của mình lấy ra quần áo mới thay, trải qua canh giờ điên cuồng này, học sinh khảo hạch bị bọn họ đào thải thất thất bát bát, vì thế mấy người nhàn nhã ngồi ở cỏ ăn này ăn nọ.

      Khi mấy người đăng nhàm chán vô nghĩa là lúc, tiếng rít gào đánh vỡ yên tĩnh của rừng rậm, kinh động khiến vô số chim chóc bay , "Rống!"

      Động tác tay mấy người dừng lại, Tần Ngọc đứng lên, nhìn phía trước bụi đất bay lên, giọng điệu trầm trọng : "là ma thú thất giai."

      " Ma thú thất giai có năng lực suy xét, vô duyên vô cớ chạy đến đây, hơn nữa, nghe qua, thanh kia cách chúng ta càng ngày càng gần?" Ánh mắt Lâm Khiêm hơi hơi nheo lại, lộ ra tia sáng lạnh.

      "Có người muốn trừ bỏ chúng ta? Làm sao bây giờ? Rất sợ đó." Tần Ngọc miệng sợ, lại chậm rãi lấy ra cái khăn tay, xoa xoa ngón tay như ngọc của .

      "Khẳng định là nữ nhân kia giở trò quỷ." An Nhã chán ghét nhíu mày, thực lực của ma thú vốn cực kì cường đại, bọn họ nếu cùng ma thú thất giai xung đột phần thắng cơ hồ có.

      Khóe miệng Lam Ảnh Nguyệt lên tia cười lạnh, nữ nhân kia, còn tưởng rằng bản thân có cơ hội xoay người lại sao?

      Quả thực là mơ mộng hão huyền.

      Mấy người vừa mới lấy ra vũ khí, quái vật lớn từ trong rừng rậm chạy trốn ra ngoài, mà phía trước nó còn có người muốn sống chạy loạn, người kia trong lòng tựa hồ còn ôm cái gì vậy.

      " Thất giai Hoàng Kim Hổ."Tần Ngọc nắm trường cung chuẩn bị nhanh.

      Lam Ảnh Nguyệt còn chưa có phản ứng lại, loạt thịt cầu hoàng kim sắc* hướng bản thân đánh tới, Lam Ảnh Nguyệt thầm nghĩ muốn chửi tục, kia ràng là Hoàng Kim Hổ ấu tể**! (*thịt cầu hoàng kim sắc: khối thịt tròn màu vàng.**Hoàng Kim Hổ ấu tể: Hoàng Kim Hổ chưa trưởng thành, còn )

      Nếu tại nàng chạy , tiểu Hoàng Kim Hổ kia nhất định đập xuống đất phát nàng đời nhà ma, ngay cả tại Hoàng Kim Hổ rất khó đối phó, khởi xướng lửa giận Hoàng Kim Hổ uy lực còn lớn hơn nữa.

      Cái người kia vừa rồi còn muốn sống chạy loạn, đem tiểu Hoàng Kim Hổ ném , thuận thế liền hướng con sông bên cạnh trốn .

      Còn chờ lẻn vào trong nước, An Nhã cấp tốc niệm xong chú ngữ, cái nam nhân kia liền lấy tư thế quái dị bị đông lạnh thành băng.

      Hoàng Kim Hổ vừa thấy, nổi giận, nghĩ tới cái nhân loại này cư nhiên còn có đồng lõa!

      Nó mở ra miệng rộng, chất lỏng sềnh sệch từ trong miệng phun ra, Lâm Khiêm cấp tốc vẫy tay thả ra cái lồng phòng hộ, đem năm người bảo hộ ở bên trong.

      Chất lỏng sềnh sệch kia ở giữa trung, bị chặn, từ lồng phòng hộ trượt xuống, rơi xuống mặt cỏ, trong nháy mắt, cỏ xanh vừa rồi còn sinh cơ dạt dào nháy mắt bị ăn mòn hầu như còn, ngay cả bùn đất đều biến thành màu đen.

      Sắc mặt mấy người có chút ngưng trọng, nghĩ tới người Hoàng Kim Hổ lại có kịch độc, hơi chú ý, nhất định chết toàn thây.

      "Tiểu Dật, ngươi cùng tiểu Nhã trước ." Lâm Khiêm lên phía trước, Thất giai ma thú, hai người các nàng còn chưa đủ cho ma thú chụp cái tát.

      "Chạy nhanh ." Đông Phương Hàn lên phía trước, trong tay nắm trọng kiếm màu đen, thân lãnh ý.

      Lúc này, Hoàng Kim Hổ tấn công về phía mấy người, Tần Ngọc vội vàng bắn ra năm mũi tên, nhưng tên kia căn bản là có cách nào phá được phòng thủ của Hoàng Kim Hổ.

      Phòng hộ bị Hoàng Kim Hổ công kích hạ mơ hồ có cái khe, Lâm Khiêm ngực tê rần, theo Hoàng Kim Hổ mãnh liệt đụng vào, phòng hộ triệt để vỡ vụn.

      Lâm Khiêm phun ra ngụm máu tươi, An Nhã bước lên phía trước muốn kéo lại, lại phen đẩy nàng ra, " các ngươi !"

      An Nhã vành mắt đỏ lên, giờ phút này, nàng làm sao có thể trước, quay đầu : "Thần tượng ngươi mau."

      An Nhã xuất ra Ma pháp trượng liền vọt lên, "Đóng băng."

      Bọn họ bảo hộ nàng như vậy, nàng làm sao có thể bỏ rơi bọn họ. Nhìn mấy người phía tước, Lam Ảnh Nguyệt nhàng giơ lên chút ý cười, đây là cảm giác có đồng bạn sao?

      "Muốn ta ra tay sao?" Ở trong mắt Thao Thiết, Hoàng Kim Hổ tồn tại chỉ như con kiến bình thường.

      "Tạm thời cần, ta luyện tập trước."

      Mấy người nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt , ngược lại tới, sắc mặt đều đại biến, Lam Ảnh Nguyệt lại căn bản cho bọn cơ hội chuyện, nàng cấp tốc cầm Băng Linh Thảo trong tay ném hướng mấy người, thanh lạnh lùng : "Giờ phút này còn thất thần, muốn sống nữa sao?"

      Mấy người nghe vậy, trong lòng đều minh bạch ý tứ của nàng, nhanh chóng nuốt Băng Linh Thảo, linh lực sắp khô kiệt nhanh chóng tăng trở lại, lần nữa bắt đầu chiến đấu.

      Tay Tần Ngọc vừa mới cầm cung tiễn lên, lại nhìn đến màn kinh sợ, cung trong tay kém chút liền rơi xuống đất, nha đầu kia là muốn làm gì?

      Chỉ thấy Lam Ảnh Nguyệt cầm chủy thủ, lập tức nhằm phía Hoàng Kim Hổ, Lâm Khiêm lúc này vừa bị Hoàng Kim Hổ đánh bay, thấy màn như vậy, tâm treo cao đến cổ họng, hô lớn: "Tiểu Dật, trở về!"

      Đó là Hoàng Kim Hổ đấy? phải tiểu ma thú! Nha đầu kia thế nào lại dùng chủy thủ giao chiến. Ở đâu có Pháp sư dùng chủy thủ!

      Tuy rằng bọn họ cũng biết Lam Ảnh Nguyệt thiên phú rất cường đại, nhưng tại thực lực của nàng còn chưa đủ, bây giờ mà xông lên, khẳng định lập tức bị đánh bay.

      Lực chú ý của Hoàng Kim Hổ bị Đông Phương Hàn hấp dẫn, Lam Ảnh Nguyệt đẩy nhanh tốc độ, trong hô hấp liền nhảy lên lưng nó, chủy thủ kia đối với ánh mắt hung hăng của nó đâm xuống, nhất thời máu tươi phun ra.

      Hoàng Kim Hổ phát ra tiếng hét thảm, động tác có chút tạm dừng.

      Mấy người ngây dại, vừa rồi tốc độ của Tiểu Dật, là tốc độ mà Pháp sư nên có sao? Hơn nữa, ai từng thấy Pháp sư cận chiến bưu hãn như vậy?

      Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, cái chuôi chủy thủ này là Lam Ảnh Nguyệt thuận tay lấy trong lầu các của Phượng Diệc, nghĩ tới cũng tệ.

      Thao Thiết gì, cái này biết trong tay nàng là cái gì sao? Đó là Thần khí đấy, đừng cắt Hoàng Kim Hổ nho này, ngay cả Thần thú cũng chỉ như thái rau.

      Hoàng Kim Hổ nổi giận, cái nhân loại nho lại làm nó bị thương!

      Nó rít gào, muốn đem người lưng xé thành mảnh , tiếng hô chấn thiên.

      Nhưng mà Lam Ảnh Nguyệt thân hình nhanh nhẹn, ở người nó nhảy lên nhảy xuống, tốc độ nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh, chủy thủ kia ở người nó vẽ ra vô số vết thương, tuy rằng miệng vết thương này phi thường , nhưng khi phá vỡ, tên của Tần Ngọc còn có thể nắm bắt cơ hội, vô số tên hướng tới miệng vết thương này vọt tới.

      Bốn người nhanh chóng bắt đầu chuyển động, Lâm Khiêm cấp tốc giúp mấy người gia tăng phòng thủ, Băng Tầng của An Nhã làm chậm lại tốc độ của Hoàng Kim Hổ. Lần đầu tiên phối hợp, lại ăn ý như vậy, bọn họ chậm rãi ngăn chặn Hoàng Kim Hổ, Hoàng Kim Hổ người treo đầy tên, như con nhím.

      Trong lúc này, tiểu Hoàng Kim Hổ nằm mặt đất bộc phát ra trận tiếng khóc to, Hoàng Kim Hổ vừa nghe, giận tím mặt, sát khí nhanh chóng tăng vọt, cỗ linh lực cường đại mạnh mẽ nhất từ người Hoàng Kim Hổ tản ra, mấy người đều bị đẩy lùi ra ngoài, nó cư nhiên tiến giai?!

      Đông Phương Hàn bị nó chưởng đánh bay ra ngoài mấy thước, nôn ra máu, lại vô lực đứng lên.

      Lam Ảnh Nguyệt cảm thấy toàn thân muốn rời ra từng mảnh, lục phủ ngũ tạng như bị xé rách, Thất giai cường đại như vậy.

      Nhìn chằm chằm nhân loại mặt đất cách đó xa, Hoàng Kim Hổ triệt để điên cuồng, nó rít gào nhằm phía Lam Ảnh Nguyệt, nó muốn chụp chết nhân loại này.

      Bốn người đều bị trọng thương, thấy màn như vậy, sợ tới mức hồn bay ra, cả kinh kêu lên: " cần."

      Xa xa, An Nhiên nhìn tình cảnh này, mặt lộ ra ý cười điên cuồng, Hoàng Kim Hổ, mau chụp chết tiểu tiện nhân này !

      Nàng chết, tất cả những thứ này coi như xong!
      HaYen thích bài này.

    5. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 23: Từ trời giáng xuống


      Tại thời khắc chỉ mành treo chuông, Hoàng Kim Hổ lại toàn thân cứng ngắc, trừng lớn hai mắt, thân thể cao lớn run nhè .

      Nó thất kinh nhìn nhìn chung quanh, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, dè dặt cẩn trọng thu hồi móng vuốt của mình, chậm rãi gập thắt lưng giống đứa làm sai chuyện, phủ phục mặt đất, ánh mắt tội nghiệp nhìn Lam Ảnh Nguyệt.

      Biến cố bất thình lình khiến mấy người Tần Ngọc ngây ngẩn cả người, đây là chuyện gì xảy ra, vừa rồi ma thú thất giai còn muốn đem mấy người bọn họ chụp chết! tại lại dịu ngoan nằm úp sấp mặt đất?

      Có cần kích thích như vậy hay !

      Mà lúc này Hoàng Kim Hổ, ở nhu thuận nghe Thao Thiết khiển trách.

      "Ngươi có phải là chán sống ?" Thao Thiết nhìn Hoàng Kim Hổ hèn mọn trước mắt, nếu phải là tại thể tiếp xúc với vật thể, muốn lên đá tên ngu xuẩn này mấy đá.

      Hoàng Kim Hổ đáng thương hề hề lắc lắc đầu, nó ngờ bản thân lại gặp Thánh thú đại nhân, tuy rằng nhìn thấy đại nhân, nhưng cái hơi thở kia nó nhớ lầm.

      Nó cho rằng đại nhân chết vào lần chiến tranh đó, nghĩ tới bản thân còn có thể nghe được Thánh thú đại nhân dạy bảo, ô ô, ánh mắt to của Hoàng Kim Hổ cư nhiên lệ nóng doanh đầy.

      "Có thể có chút tiền đồ hay ?!" Thao Thiết hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng cao ngạo ngẩng cao đầu, ", nhận sai."

      phải là nữ nhân Lam Ảnh Nguyệt kia Hoàng Kim Hổ là bị người lợi dụng, nó đem Lam Ảnh Nguyệt đánh thành như vậy, khẳng định tha cho nó.

      Lam Ảnh Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, gì nhìn Thao Thiết, tên kia bày ra tư thế đó cho ai xem? Trừ bỏ nàng, ai thấy được như vậy được chứ?

      Lúc này, bốn người kia chậm rì rì chuyển đến bên cạnh Lam Ảnh Nguyệt, chắn phía trước nàng, ai biết Hoàng Kim Hổ này có phải đột nhiên lại nổi điên hay ?!

      Nghe Thao Thiết , Hoàng Kim Hổ chậm rãi đứng lên, phải là xin lỗi thôi, cho dù Thánh thú đại nhân để cho nó tìm chết, nó cũng chút do dự tìm chết.

      Bốn người khẩn trương nhìn quái vật to lớn trước mắt, nhóm của bọn tại quả nhiên là chịu nổi kích của Hoàng Kim Hổ này, nhưng mà bọn thể đầu hàng như vậy, cho dù đến khắc cuối cùng.

      Tâm mấy người nháy mắt nhắc tới cổ họng, An Nhã quay đầu đối với Lam Ảnh Nguyệt phía sau : "Thần tượng, kiếp sau chúng ta tái kiến!"

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn bốn người kia biểu cảm bi tráng, khỏi vui vẻ, bọn họ cho rằng Hoàng Kim Hổ còn muốn đến công kích bọn họ chứ?

      Hoàng Kim Hổ chậm rì rì chuyển đến trước mặt mấy người, chậm rãi nâng lên hai cái chân trước.

      Lâm Khiêm chậm rãi lắc lắc đầu, nghĩ tới bản thân lại chết ở trong này.

      Ngay thời điểm bốn người cho rằng hẳn phải chết thể nghi ngờ, Hoàng Kim Hổ ngốc nâng hai cái chân trước, lung lay thoáng động cho bọn cái cúi đầu.

      Sau đó vô tội nhìn bọn họ, như vậy có thể rồi chứ? Nhưng mấy người này vì sao lại phản ứng như vậy, chẳng lẽ bọn họ tha thứ nó sao.

      Mấy người nhìn dáng điệu thơ ngây khả ái của Hoàng Kim Hổ lúc này, cả kinh tới mức ngay cả tay cũng biết để ở nơi nào, An Nhã dè dặt cẩn trọng lôi kéo tay áo Tần Ngọc, "Ngọc ca ca, nó làm gì vậy?"

      " ra vẻ xin lỗi." Lâm Khiêm mặt mê mang, ai tới cho biết, đây là có chuyện gì?

      "Xin lỗi?" Vừa rồi Hoàng Kim Hổ còn muốn giết chết nhóm bọn , bây giờ lại cho bọn cái cúi đầu xin lỗi, vô pháp tưởng tượng.

      "Ngươi ." Thao Thiết nhàn nhạt mở miệng.

      Hoàng kim hổ chần chờ nhìn nhìn trong khí, nó muốn , nó muốn cùng Thánh thú đại nhân ở cùng chỗ, nó tội nghiệp nháy mắt, chính là hoạt động bước chân.

      "Ngươi cút nhanh cho ta!" Thao Thiết nổi giận, tên ngu xuẩn này còn muốn theo !

      Hoàng Kim Hổ nghe được Thao Thiết nổi giận, lập tức ngậm tiểu Hoàng Kim Hổ đất rời khỏi, chậm rì rì vào trong rừng rậm, mỗi bước kia cẩn thận, khiến bốn người đều phá vỡ nhận thức của bọn họ đối với ma thú cao cấp.

      "Thần tượng, còn có thể ở cùng ngươi tốt." An Nhã nhìn thấy Hoàng Kim Hổ rồi, trực tiếp đặt mông ngồi ở bên cạnh Lam Ảnh Nguyệt, vừa rồi nàng còn cho rằng bản thân chết chắc rồi.

      "Xem như nhân họa đắc phúc, bằng muốn đột phá lục giai này chỉ sợ còn phải tiêu phí ít thời gian cùng tinh lực." Trong giọng Tần Ngọc mang theo kinh hỉ, linh lực người dần dần nồng đậm lên, đây là dấu hiệu sắp đột phá.

      Đông Phương Hàn cùng Lâm Khiêm cũng có cảm giác đồng dạng, An Nhã sửng sốt, ba người bọn họ đây là đột phá đồng thời?

      "Vì sao ta lại có?" An Nhã buồn bực, nàng nhanh chóng điều động linh lực của mình, phát cách đột phá còn rất xa!

      Ngũ giai đột phá đến lục giai cần canh giờ, ba người bắt đầu ngồi xuống, Lam Ảnh Nguyệt lôi ra phiến cánh hoa Túc đưa cho An Nhã, An Nhã hai lời nuốt xuống, dù sao nàng tin tưởng thần tượng hại nàng.

      Cánh hoa kia vừa mới xuống dưới, An Nhã chỉ cảm thấy cỗ nước ấm ngừng di chuyển khắp toàn thân, đau đớn người nàng chậm rãi giảm bớt, còn miệng vết thương đổ máu chậm rãi vảy kết, nàng kinh ngạc há to miệng, đây là cái gì vậy.

      "Thần tượng, có thứ thần kỳ như vậy cần phải giấu tốt, tại có rất nhiều người xấu." Thứ này nếu để cho người ta biết, chỉ sợ là gây ra oanh động, mà thần tượng cứ như vậy cho nàng ăn.

      Nghĩ nghĩ, An Nhã đột nhiên đánh mạnh về phía Lam Ảnh Nguyệt, "Thần tượng, ngươi tin tưởng ta như vậy."

      Lam Ảnh Nguyệt quả thực cười khổ thôi, nha đầu kia vì sao liền thích đánh người khác như vậy.

      "An Nhã muội muội thoạt nhìn chật vật?"

      Nghe thanh này, An Nhã mạnh mẽ đứng lên, nhìn thấy An Nhiên y phục đỏ rực hướng các nàng tới, mặt treo nụ cười giả dối làm An Nhã càng thêm chán ghét, "Chúng ta chật vật còn phải do tay ngươi tạo thành sao? Thế nào cao hứng vậy?"

      An Nhiên mắt lạnh nhìn mấy người thân dính máu, phải là vừa rồi Hoàng Kim Hổ kia biết vì sao chạy trốn, mấy người này đều chết, cũng biết vì sao mấy người này vận khí tốt như vậy, tránh được kiếp.

      "Tiểu Nhã, các ngươi trêu chọc ma thú thất giai, cũng thể đổ tội cho ta." An Nhiên chậm rì rì tới, nhìn ba người ở trong Cảnh giới Vong Ngã, khóe miệng lạnh lùng gợi lên.

      có ba người bọn họ hỗ trợ, An Nhã cùng cái nữ nhân này trong tay tự mình cũng thể giở trò gì được!

      "Chúng ta trêu chọc ma thú thất giai sao?" An Nhã chỉ cảm thấy buồn cười cực kỳ, cái nữ nhân này còn có thể ra loại lời này, "Người kia phải người trong đội ngũ của chúng ta!"

      Cái thiếu niên ném tiểu Hoàng Kim Hổ phía trước kia, lúc này còn vẫn duy trì nguyên động tác, bị đông cứng tại chỗ.

      "Các ngươi nhanh chút đem đạn tín hiệu giao ra đây, bằng đừng trách ta khách khí." Lam Hạo Phong chậm rãi lên phía trước, muốn giải quyết hai nữ nhân trước mắt này, quả thực là dễ dàng.

      "Lam thiếu gia rất muốn làm hùng cứu mỹ nhân?" Lam Ảnh Nguyệt ngược lại ngờ, từ tình lần trước, An Nhiên này còn có thể cùng Lam Hạo Phong ở cùng chỗ.

      thể , cái nữ nhân này lực nhẫn nại rất tốt.

      Nhìn thiếu nữ bé trước mắt, Lam Hạo Phong lại cảm thấy có chút quen thuộc, ánh mắt kia mang theo lạnh lùng, làm cho ta nhớ tới tiểu tiện nhân Lam Ảnh Nguyệt kia, chẳng qua, tiểu tiện nhân kia chết.

      "Đạn tín hiệu đúng là phải giao, bất quá người phải giao đạn tín hiệu, là các ngươi, mà phải chúng ta." Lam Ảnh Nguyệt chậm rãi tiêu sái đến gần An Nhiên, giọng điệu vân đạm phong khinh.

      An Nhiên phảng phất như nghe được truyện tiếu lâm, "Ha ha ha, chỉ bằng ngươi? Cũng muốn chúng ta giao ra đạn tín hiệu sao?"

      "Rất nhanh ngươi cười nổi." Lam Ảnh Nguyệt khóe miệng gợi lên tia cười lạnh, An Nhã nhìn nàng chỉ cảm thấy lúc này Lam Ảnh Nguyệt phảng phất như cường giả phương, khí thế kia làm cho người ta dám ngẩng đầu trước mặt nàng.

      "Muốn chết!" Lam Hạo Phong nhìn ánh mắt của Lam Ảnh Nguyệt kia, xuất kiếm ra vọt lên, vừa ra tay chính là sát chiêu của Ngũ giai, nắm chắc chỉ kích cũng có thể khiến cho nha đầu này chết ngay tại chỗ, đến lúc đó báo cáo học viện là bị ma thú giết chết, chẳng có ai có thể biết chân tướng.

      "Dám đụng nữ nhân của Bổn vương, có cái suy nghĩ gì thông, có thể cùng bổn vương chuyện." Cùng với giọng nam dễ nghe, gian bắt đầu sóng gió nổi lên, thanh kia chui vào tai Lam Hạo Phong cùng An Nhiên, hai người sắc mặt trắng bệch, phảng phất có bàn tay cầm cổ bọn họ, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

      Vừa rồi hai người còn kêu gào, trong khoảnh khắc liền thất khiếu* chảy máu, môi biến tím, biểu cảm vô cùng dữ tợn. (*Thất khiếu gồm: Hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)
      HaYen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :