1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhiếp Hồn Vương Phi-Vân Khinh Nhiễm Nhiễm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 9: Thanh Long độc miệng
      Editor, beta: Linh Nhi
      Thanh long phủ phục xuống, khẽ lắc đầu, trong đôi mắt tràn ngập hơi nước, trong mắt cư nhiên tràn đầy cầu xin, lại cầm Tiểu Long Vương trong tay Lam Ảnh Nguyệt chút.

      Lam Ảnh Nguyệt vươn ngón tay ra chọc chọc cái bụng Tiểu Long, vẫn còn nóng, nhưng là Tiểu Long trước mắt này dù chưa chết, nhưng chỉ còn hơi thở.

      Nhìn hành động của Thanh Long, Lam Nguyệt Ngôn tràn đầy cam lòng mở miệng : "Đại ca, đầu óc Thanh Long này phải là có vấn đề chứ?"

      Nếu đầu óc có vấn đề, làm sao có thể đưa đứa của mình cho cái phế vật, hơn nữa, Tiểu Long kia vừa nhìn liền biết còn thở, chẳng lẽ Thanh Long còn tưởng rằng tiểu tiện nhân Lam Ảnh Nguyệt kia có thể khiến Tiểu Long khởi tử hồi sinh!

      Bất đồng với Lam Nguyệt Ngôn oán trách, Lam Hạo Phong đại khái hiểu biết tình huống, nhìn hiểu dụng ý của Thanh Long, tiến lên bước : "Thanh Long đại nhân, nếu ngươi đem Tiểu Long giao cho ta, vãn bối nhất định có biện pháp chữa khỏi cho nó."

      "Đại ca ngươi cũng điên vừa thôi, Tiểu Long kia ràng chết, ngươi làm sao có thể cứu sống nó."Lam Nguyệt Ngôn nghe Lam Hạo Phong , chỉ cảm thấy bất khả tư nghị, đại ca làm sao có thể làm loại này chuyện ngu xuẩn như vậy.

      Lam Hạo Phong liếc mắt nhìn Lam Nguyệt Ngôn cái, muội muội của đúng là chỉ có bộ túi da tốt, còn nghĩ tình rất đơn giản, Tiểu Long kia làm sao có thể là chết.

      Nếu cứu được Tiểu Long, Thanh Long kia nợ cái nhân tình, có khả năng cùng khế ước, lấy Thanh Long thế gia cường đại, chỉ cần Tiểu Long còn có hơi thở, có nắm chắc có thể chữa khỏi cho nó.

      "Thanh Long đại nhân, cái phế vật kia chính là cái gì cũng có cả, người đem Tiểu Long giao cho nàng, nàng cũng có biện pháp cứu sống!" Lam Hạo Phong thấy Thanh Long bất vi sở động, hai đấm gắt gao nắm chặt, từ đến lớn, điều mà bản thân muốn, đều phải nhận được.

      Ánh mắt Thanh Long lạnh lùng đảo qua Lam Hạo Phong, nhân loại ngu xuẩn, nếu tiểu gia hỏa trước mắt thể cứu bảo bối của nó, vậy đời này ai có thể cứu, mà nhân loại ngu xuẩn trước mắt này, lại còn tiểu nương này là phế vật?

      "Nhân loại ngu xuẩn, nếu nàng là phế vật, vậy ngươi tính cái gì? Rác? , ngươi là rác cũng là vũ nhục rác!" Thanh Long vất vả mới cảm ứng được luồng lực lượng kia, nếu Lam Hạo Phong làm hỏng hi vọng duy nhất của nó, cũng đừng trách nó bị hủy toàn bộ Thanh Long thế gia.

      Nghe Thanh Long chút lưu tình nào, cả khuôn mặt Lam Hạo Phong đều biến đen, thanh long lại còn bằng rác? Cư nhiên còn so phế vật này?

      "Thanh Long đại nhân, nàng chính là phế vật, còn là nữ nhân tâm ngoan thủ lạt, ngươi sợ đem Tiểu Long giao cho nàng, nàng lại rắp tâm bất lương sao?!"Lam Nguyệt Ngôn cố nén đau đớn người, mặc kệ thế nào, nàng ta cũng muốn để cho cái tiểu tiện nhân Lam Ảnh Nguyệt kia đạt được.

      "Thứ xấu xí như ngươi, ta muốn chuyện."Thanh Long ghét bỏ liếc mắt nhìn Lam Nguyệt Ngôn cái, "Nhìn nhiều hơn cái liếc mắt cũng cảm thấy vũ nhục ánh mắt bổn gia."

      "Phốc, khụ khụ."Lam Ảnh Nguyệt nghĩ tới, Thanh Long này cư nhiên độc miệng như thế, còn rất hợp khẩu vị nàng, Lam Hạo Phong cùng Lam Nguyệt Ngôn trước kia có thể là mỗi ngày đều khi dễ nguyên chủ, hôm nay cho dù là thu điểm lợi tức, nhìn Lam Nguyệt Ngôn cùng Lam Hạo Phong kia khuôn mặt vặn vẹo, Lam Ảnh Nguyệt kém chút bật cười.

      "Tiện nhân, ngươi còn cười!"Lam Nguyệt Ngôn lúc này hoàn toàn mất lý trí rồi, trước kia nàng ta mỗi ngày đều đem Lam Ảnh Nguyệt đánh cho chết sống lại, nghĩ tới, tại cái tiểu tiện nhân kia cư nhiên ở nơi đó nhìn bản thân mà chê cười! Quả thực thể nhịn được nữa! Nàng ta kêu to liền ầm ĩ tới về phía Lam Ảnh Nguyệt.

      Lam nhị tiểu thư này hành động có lý trí, nhất định kế tiếp gặp bi kịch.

      Chỉ thấy Thanh Long đột nhiên phát ra tiếng rồng ngâm, đầu tiên là từ trong miệng phun ra lượng nước lớn, sau đó, tia chớp lại oanh ầm ầm đầu, cuối cùng đuôi dài đảo qua, ba người đều bị đánh bay ra ngoài rất xa, nằm mặt đất triệt để hôn mê.

      Đầu tiên là bị nước xối, lại bị sét đánh, rồi lại bị hất bay, Lam Ảnh Nguyệt muốn trực tiếp vì Thanh Long dựng thẳng ngón tay cái!

      Trong sơn động tiếng oanh ầm ầm vang lên ngừng, bùn đất đá ngừng rơi xuống, chỉ có Lam Ảnh Nguyệt cùng vị trí của Thanh Long có chịu ảnh hưởng.

      Mà mới vừa rồi Thanh Long còn hùng hùng hổ hổ, lúc này chính là cúi đầu đối với Lam Ảnh Nguyệt, mặt bộ dáng lấy lòng, khoái trá lay động đuôi nó.

      Thao Thiết ghét bỏ nhìn Thanh Long bán manh bên lấy lòng Lam Ảnh Nguyệt, nhận thức được điên cuồng hét lên ra tiếng, "Ngươi là Long, ngươi phải là con chó , lắc đuôi cái gì? Có thể có tiền đồ chút được !"

      Nếu Lam Hạo Phong tỉnh lại nhìn thấy động tác tại của Thanh Long, phỏng chừng cũng tức giận đến hộc máu, tương phản này cũng quá lớn.

      " Tiểu Long này là con của Bát Ký Hoàng Kim Long cùng Thanh Long, ngay cả Thanh Long cũng rất yếu, nhưng là Bát Ký Hoàng Kim Long miễn cưỡng coi như là có thể, tiểu gia hỏa trong ngực Thanh Long bị thương, cho nên mới làm cho tiểu gia hỏa này lâm vào ngủ say." Thao Thiết kiêu ngạo nhìn Tiểu Long vẫn nhúc nhích kia, nhìn hành động quái dị kia của Thanh Long, máu tiểu gia hỏa có thể còn cao hơn của Thanh Long kia vài phần.

      "Ân nhân, người ngươi có năng lực chữa trị, có thể cứu tiểu nhi mạng ." Thanh Long đáng thương hề hề nhìn Lam Ảnh Nguyệt, chỉ sợ Lam Ảnh Nguyệt mất hứng mà cự tuyệt .

      Năng lực chữa trị? ra là thế, còn ngạc nhiên miệng vết thương của mình ngày ấy cũng cấp tốc khép lại như vậy, nàng tại vừa khéo cũng cần máu thần thú, tự nhiên nàng muốn mang Tiểu Long .

      Lam Ảnh Nguyệt đưa tay đem Tiểu Long trong bàn tay Thanh Long ôm lấy, Tiểu Long nho thân mình mềm mềm, phúng phính, khuôn mặt nhắn hết sức đáng .

      Thanh long thấy Lam Ảnh Nguyệt rốt cục cũng đem Tiểu Long ôm , hưng phấn lắc lắc đuôi dài. Hơi hơi giơ khóe miệng lên biểu đạt tâm tình của nó, nó nhìn nhìn Tiểu Long, trong mắt tràn ngập luyến tiếc, "Ân nhân, Ngô nhi giao cho người chiếu cố, ngày sau Ngô nhi có cần chuyện gì thì gọi ta đến."

      "Ngươi yên tâm, ta chiếu cố tốt nó."Lam Ảnh Nguyệt nhìn nhìn tiểu gia hỏa trong ngực, liền ra ngoài.

      Nghe Lam Ảnh Nguyệt , thân thể Thanh Long chậm rãi trở mình, đứa của nó cùng đệ tử Thanh Long thế gia khế ước, nó cũng coi như là hoàn thành sứ mệnh, có thể trở về dưỡng thương, cuối cùng nó nhìn thoáng qua Tiểu Long trong lòng Lam Ảnh Nguyệt, biến mất trong sơn động.

      Đường ra bên ngoài, nàng lại phát bóng dáng ba người kia, vừa rồi Thanh Long kia dùng khí lực chút nào, đường tới phía trước chồng chất ít đá tảng, nàng cũng nóng nảy liền chậm rì rì về phía trước.

      Đối lập với bình tĩnh của nàng, ngoài sơn động sớm loạn thành đoàn, Lam Chấn nghe trong sơn động truyền đến tiếng vang vĩ đại, chỉ cảm thấy tình ổn, chạy nhanh phái người vào xem xét, lâu sau liền nhìn thấy Lam Hạo Phong, Lam Lâm Nhi cùng Lam Nguyệt Ngôn bị hộ vệ cứu ra ngoài.

      Nhìn con trai cùng nữ nhi của mình hôn mê bất tỉnh, sắc mặt xanh mét đối với trưởng lão : " xảy ra tình gì."

      Trưởng lão hơi hơi cuối hạ thắt lưng : "Ta cũng biết cự long kia vì sao tức giận, bỗng nhiên đất rung núi chuyển, ba vị tiểu thư cùng thiếu gia liền bị đánh bay ra."

      "Ngũ tiểu thư đâu?" Lam Chấn híp mắt, cái nghiệt nữ kia có ra ngoài.

      "Trong sơn động ngừng sụp đổ, chỉ sợ là..." Thanh trưởng lão càng ngày càng , Ngũ tiểu thư kia nguyên bản là có linh lực, nhìn tình huống bên trong kia, chắc chắn là có đường sống.

      chết? Lam Chấn đối với Lam Ảnh Nguyệt xưa nay có cảm tình, thậm chí là tràn ngập chán ghét, nghĩ đến ánh mắt thanh minh lãnh liệt kia, Lam Chấn trong lòng liền cảm thấy vui, bởi vì nàng tồn tại, cũng thiếu bị người ở riêng về cười nhạo.

      Về phần Thanh Long, chỉ cần nó còn ở nơi này, còn có cơ hội.

      Lúc này Lam Chấn cũng biết, Thanh Long thế gia bao giờ có thể có được Thanh Long nữa, Thanh Long sớm trở về Ngự Long đại lục.

      Lam Chấn vừa nhìn thấy sơn động tối đen, ánh mắt lạnh như băng nhìn lướt qua tất cả mọi người ở đây, mang theo mọi người biến mất ở cửa sơn động, cái nghiệt nữ kia, biến mất là tốt nhất.

      Lam Ảnh Nguyệt lúc này còn biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, lúc này nàng buồn bực nhìn hòn đá vĩ đại trước mắt, qua nửa canh giờ, vẫn là vô pháp hoạt động.

      Đúng lúc này, Lam Ảnh Nguyệt phát phía sau cự thạch truyền đến tiếng vang rất , vừa mới lui về sau mấy bước, cái tảng đá lớn ngăn trở cửa động kia nháy mắt bể nát thành bột, nháy mắt bay ra, hòa lẫn vào bên trong bùn đất.

      Nàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy trước cửa động xuất đạo bóng dáng thon dài, bộ bạch y, giống như thiên thần hạ phàm, bộc lộ khí phách vương giả.

      "Thế nào? Cảm động khóc nhè?" Phượng Diệc chậm rãi tiêu sái đến gần Lam Ảnh Nguyệt, đưa tay sờ lên mái tóc dài mềm mại của nàng, động tác tự nhiên như vậy.

      Lam Ảnh Nguyệt đối với loại động tác thân thiết này có chút được tự nhiên, theo bản năng muốn trốn, nhưng mà thân thể lại giống bị cố định, muốn động cũng thể động, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay thon dài trắng nõn kia chỉ sờ loạn tóc nàng.

      Ở thời điểm nàng bị thân nhân bỏ rơi, cũng chỉ có đứng ở trước mặt nàng, nàng đột nhiên nhớ tới lời , trừ bỏ , ai giúp nàng.

      Bản thân Lam Ảnh Nguyệt cũng có phát , lúc này, trong mắt nàng nhu hòa vài phần.

      Nhìn tóc Lam Ảnh Nguyệt bị Phượng Diệc sờ loạn, Thao Thiết kém chút nữa là ngửa mặt lên trời cười dài, bị này áp bách, tại nhưng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, sai sai.

      Bất quá, đại ma vương phía trước này ràng mặc hắc y!

      tại cùng cái bạch y này đứng chung chỗ, quần áo của kiểu dáng bên ngoài thậm chí là hoa văn, đều cùng nữ nhân này giống nhau, Thao Thiết bộ dáng bí hiểm, mơ hồ ngửi thấy được hương vị của gian tình.


      Last edited: 18/7/17
      HaYen thích bài này.

    2. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 10: Mâu thuẫn nội bộ
      Editor, beta: Linh Nhi
      "Ta phải về." trước mặt nam nhân này, nàng luôn cảm thấy bản thân quá bị động, bất đắc dĩ người trước mắt quá mức cường đại, tại nàng có biện pháp gì.

      Phượng Diệc nghe vậy cũng giận, nhìn nhìn Tiểu Long trong lòng nàng, hơi nhíu mày, tiểu nha đầu vận khí ngược lại tệ, tiểu gia hỏa này so với phế vật Thanh Long kia mạnh hơn nhiều, "Ngươi tại cũng thể trở về, dù sao Lam Chấn cũng nghĩ ngươi chết."

      Uy chấn gia chủ của Thanh Long thế gia ở Phượng Quốc, ngay cả Hoàng thượng Phượng Quốc cũng cấp cho ba phần mặt mũi, mà nam nhân trước mắt cư nhiên liền hô thẳng kỳ danh, hơn nữa ánh mắt còn có chút khinh thường.

      " ước gì ta nhanh chút biến mất khỏi thế giới này." Vừa rồi nàng nhìn thấy Lam Nguyệt Ngôn bọn họ, nàng liền kết luận bọn họ ra ngoài, ai tìm đến nàng, phải lên Lam Chấn bỏ rơi nàng rồi sao?

      Bất quá, đối với Thanh Long thế gia, nàng vốn cũng là hiếm lạ.

      nhìn thấy thất lạc trong mắt Lam Ảnh Nguyệt, lông mày xinh đẹp của Phượng Diệc hơi nhíu, "Ngươi muốn làm thế nào?"

      "Tự nhiên là đáp lại cho bọn họ phần đại lễ." đôi mắt đẹp mắt của Lam Ảnh Nguyệt lên tia lãnh ý.

      Thừa dịp bóng đêm, Phượng Diệc đưa nàng về sân viện, nhưng mà còn chờ bọn đến phá nát sân viện kia, lại thấy xa xa nhiều ánh lửa, khói dày đặc cuồn cuộn.

      Lam Ảnh Nguyệt trong lòng cả kinh, hai đấm gắt gao nắm lại, chỉ cảm thấy tình ổn: "Thanh Vân còn ở bên trong."

      Ngay cả bất quá chỉ ở chung hai ngày, Thanh Vân đối với nàng bảo hộ như thế nào nàng sao có thể biết? Cho dù là vì nguyên chủ, nàng cũng muốn đem Thanh Vân cứu ra!

      Nguyên bản tiểu viện cũ nát, lúc này bị lồng lửa lớn úp lại, liền ngay cả nhà chính cũng lung lay sắp đổ.

      Sắc mặt Lam Ảnh Nguyệt tái nhợt, khá lắm Thanh Long thế gia, đều cho rằng nàng chết ở sơn động , khẩn cấp liền muốn đến thiêu sân viện của nàng.

      "Đừng sợ, có ta." Nhìn sắc mặt Lam Ảnh Nguyệt tái nhợt, nếu như phải là cầm tay nàng, chỉ sợ nàng liền muốn vọt vào biển lửa.

      bàn tay Phượng Diệc chậm rãi nâng lên, hướng tới biển lửa kia nhàng phun ra hai chữ, "Đóng băng."

      Trong phút chốc, Băng Lam Quang* từ lòng bàn tay Phượng Diệc khuếch tán, nhiều đóa Băng hoa ở trong lòng bàn tay nở rộ, hai mắt tà mị hơi hơi nhắm lại, môi mỏng khẽ mở, "." (*Băng Lam Quang: băng phát ra ánh sáng màu lam)

      Băng hoa nhanh chóng khuếch tán thành Băng Hải, mà vừa rồi biển lửa còn tùy ý thiêu đốt, nháy mắt bị tầng băng trong suốt óng ánh bao trùm, biến thành tòa Băng Khắc vĩ đại, sau đó tầng băng nháy mắt hóa thành nước, dập tắt ngọn lửa cuối cùng.

      Lam Ảnh Nguyệt biết rất mạnh, nhưng là nghĩ tới cư nhiên nhàng bâng quơ như vậy có thể dập tắt biển lửa, bình tĩnh trong mắt nhấc lên tia gợn sóng, đây là năng lực của cường giả.

      Ngay lúc Phượng Diệc ra tay, đồng thời, ở chỗ tối Dạ Phong động thủ, tiêu diệt hết ngọn lửa, liền cứu Thanh Vân ra, " Ngũ tiểu thư, nha hoàn của ngươi chỉ ngất thôi, có trở ngại."

      Cũng may Thanh Vân nàng có việc gì, bằng nàng nhất định áy náy cả đời.

      "Chủ thượng, vừa rồi ở cửa bắt được người này." hắc y nhân cầm người trong tay ném xuống đất, phảng phất như ném cái bao tải.

      Nam nhân hoảng sợ nhìn nam nữ trước mắt, run run mở miệng, "Ngũ, Ngũ tiểu thư, ngươi phải là, là..."

      Đại thiếu gia ràng Ngũ tiểu thư chết, mới cho phóng hỏa thiêu viện này, nhưng Ngũ tiểu thư trước mắt chẳng những sống sờ sờ đứng trước mặt ta, hơn nữa đứng bên cạnh nàng còn có cường đại nam nhân đáng sợ.

      Vừa rồi ta chính là bị tình cảnh trước mắt khiến cho sợ ngây người mới kịp chạy trốn, nơi nào gặp qua chiêu có thể dập tắt lửa Hải Nhân, hơn nữa Băng hệ ma pháp kia là thuấn phát, lớn tới như vậy cũng chưa từng nghe ma pháp cần ngâm hát, mà tại nam nhân này cư nhiên còn ôm thắt lưng Ngũ tiểu thư, nhu tình như nước nhìn Ngũ tiểu thư.

      Nghĩ đến ta vừa mới phóng hỏa thiêu sân, kém chút thiêu chết nha hoàn Ngũ tiểu thư, tại chỉ cảm thấy nửa phần khí lực cũng có, xụi lơ.

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn nam nhân hèn mọn trước mắt, tay xoa xoa cái bụng Tiểu Long, chút để ý mở miệng : "Là ai?"

      Nam nhân ở mặt đất, thân mình càng ngừng run run, hèn mọn đến mức như hạt bụi, "Là đại thiếu gia, là đại thiếu gia cho tiểu nhân đến, oan có đầu nợ có chủ, Ngũ tiểu thư tha mạng."

      "Ngươi ngẩng đầu lên."Lam Ảnh Nguyệt trong lòng sớm có dự tính, Lam Hạo Phong thích lửa như vậy, vậy nàng tự nhiên cũng thể làm cho thất vọng.

      Nam nhân run run rẩy rẩy ngẩng đầu, nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ trước mắt, thân mình đột nhiên cứng đờ, ánh mắt mất tiêu cự rồi mất ý thức.

      " đến sân viện của Lam Hạo Phong phóng hỏa."Lam Ảnh Nguyệt nhàn nhạt mở miệng, khóe môi nhếch lên mỉm cười, Lam Hạo Phong, hi vọng ngươi thích lễ vật ta đưa cho ngươi.

      Dạ Phong cảm thấy chút kỳ quái, nam nhân này ràng là người của Lam Hạo Phong kia, làm sao có thể phóng hỏa viện của chủ nhân ta? Loại ý tưởng kỳ lạ như thế này mà Ngũ tiểu thư cũng nghĩ ra được?

      Mà chủ thượng cư nhiên tùy nàng hồ nháo, cũng ngăn cản nàng!

      "Là, tiểu thư."Nam nhân mặt biểu cảm đứng lên, xoay người liền hướng ra phía ngoài, chút do dự.

      Dạ Phong hoảng sợ nhìn thân mình của nam nhân cứng ngắc ra ngoài, điều này cũng rất kỳ quái, nam nhân kia phải là thiêu sân Lam Hạo Phong chứ?

      Phượng Diệc mỉm cười nhìn Lam Ảnh Nguyệt, đột nhiên cười mỉm, viện này bị thiêu, cũng có thể có cơ hội đem tiểu nha đầu trở về phủ của , Lam Hạo Phong này cử chỉ vô tình, nhưng là giúp cái đại ân.

      "Cười đến thực hiểm."Lam Ảnh Nguyệt lạnh lùng nhìn nam nhân tuấn mỹ vô song trước mắt, muốn làm cái gì nàng còn biết sao?

      Phía sau Dạ Phong triệt để thạch hóa, dám chủ thượng như vậy, Ngũ tiểu thư nhưng là người đầu tiên.

      Nhưng mà, nghe xong lời của nàng, Phượng Diệc chẳng những có sinh khí, ngược lại cười đến càng thêm rực rỡ.

      Tay Dạ Vũ nắm lấy tên gia đinh cũng cứng lại rồi, vì sao mới trở về sau khi xuất môn làm việc vài ngày, chủ thượng tựa như thay đổi hoàn toàn, chủ thượng lạnh lùng khí phách của đâu rồi? Chủ thượng gần nữ sắc của đâu rồi? Chủ thượng tiếc chữ như vàng của đâu rồi?

      Dạ Vũ quay đầu, dùng ánh mắt đầy nghi vấn nhìn Dạ Phong, Dạ Phong khẽ lắc đầu, nếu quen được tốt rồi..

      Đúng lúc này, trong đêm đen phát ra tiếng thét chói tai, chỉ thấy phía nam bốc lên khói đặc cuồn cuộn, cùng với tiếng thét chói tai của nam nhân cùng nữ nhân, rất náo nhiệt

      Hai người Dạ Phong cùng Dạ Vũ nhìn nhau chút, đều thấy được khiếp sợ ở trong mắt đối phương, nam nhân kia đốt sân viện của Lam Hạo Phong! Ngũ tiểu thư làm sao có thể làm được như thế!

      Mà người khởi xướng hết thảy, ôn hòa vuốt ve Tiểu Long trong lòng, phảng phất hỗn loạn kia cùng bản thân hoàn toàn quan hệ.

      Nửa canh giờ sau, Lam Hạo Phong vừa từ trong hôn mê tỉnh lại, nghe Lam Ảnh Nguyệt chết ở sơn động, khỏi vui vẻ thôi, nhớ tới ở sơn động nhận hết khuất nhục, liền tràn đầy cam lòng, Thanh Long lại còn bằng phế vật kia!

      muốn dấu vết của Lam Ảnh Nguyệt triệt để biến mất ở Lam phủ, vì thế liền kêu hộ vệ phóng hỏa thiêu sân viện của Lam Ảnh Nguyệt.

      Qua hồi lâu, cũng thấy người nọ trở về, liền nghe được có tiếng hạ nhân hô to, "Cháy!"

      phải là sân viện của Lam Ảnh Nguyệt cháy sao? Vì sao sân viện của lại cháy?

      vội vã lao ra nhìn, vừa nhìn liền thấy bóng dáng xung quanh sân viện của , đám hỏa cầu nho bay về phía sân viện của , Lam Hạo Phong giận thể át, hét lớn: "Dừng tay!"

      Nhưng người nọ căn bản là mắt điếc tai ngơ, tiếp tục bình tĩnh phóng hỏa cầu, vội bất diệc nhạc hồ.

      Lam Hạo Phong nhìn chằm chằm bóng dáng kia, chỉ cảm thấy có chút quen mắt, chẳng lẽ người này từng gặp qua?

      "Bắt lại đây cho bổn thiếu gia." hộ vệ lên, rất nhanh đem người đưa tới trước mặt Lam Hạo Phong.

      Khi Lam Hạo Phong nhìn đến khuôn mặt kia, kém chút hôn mê , người này chẳng những nhận thức, còn rất quen thuộc!

      Này phải là người mình phái thiêu sân viện của Lam Ảnh Nguyệt sao? Lam Hạo Phong cước đạp lăn người quỳ mặt đất, "Cho ngươi thiêu sân viện của phế vật kia, ngươi lại đến thiêu sân viện của bổn thiếu gia?!"

      Nhìn sân viện bị cháy hỏng, Lam Hạo Phong chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, thời điểm kiến tạo viện này tiêu tốn rất nhiều tiền, tại lửa tuy rằng dập, nhưng lại cháy hỏng rất nhiều nơi, khiến tâm của chảy máu.

      Nam nhân đất ngơ ngác như cũ quỳ ở nơi đó, sau khi Lam Ảnh Nguyệt đột phá Nhất giai, tinh thần lực cường đại hơn rất nhiều, cho nên, người này còn chưa có từ trong khống chế thanh tỉnh, chất phác đổ ở nơi đó, lời, hai mắt trống rỗng.

      Lam Hạo Phong nhìn nam nhân lời, quả thực trong cơn giận dữ, cái tát chụp ở đầu nam nhân, Nhị giai nơi nào chịu được một chưởng thịnh nộ của Lam Hạo Phong, nhất thời ngã xuống đất, còn hô hấp.

      Vào thời điểm ở đây mảnh hỗn loạn, Lam Ảnh Nguyệt bị Phượng Diệc mang cách xa Lam phủ, tiểu viện hoang tàn cơ hồ bị thiêu đến sáng, nhưng mà cũng có người để ý.

      Thời điểm rời , Lam Ảnh Nguyệt quay đầu nhìn khói đặc cuồn cuộn kia, cười lạnh : "Sau này, vô luận phát sinh cái gì, đều là các ngươi tự tìm."
      Last edited: 18/7/17
      HaYen thích bài này.

    3. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 11: Bị phi lễ
      Editor, beta: Linh Nhi

      Lam Ảnh Nguyệt biết Phượng Diệc khẳng định phải người thường, nhưng thời điểm nhìn thấy nhà của , nàng vẫn có chút kinh ngạc.

      Thanh Long thế gia thân là thế gia đứng đầu Phượng Quốc, phủ đệ kia kiến tạo đương nhiên là bình thường, nhưng mà, cùng với khu vườn trước mắt so sánh, lập tức có vẻ keo kiệt.

      "Tức quá tức quá mà, lại lấy Băng Linh Thảo làm hoa cỏ nuôi ở trong sân." Thao Thiết nhìn đường hoa cỏ này, hận thể chui ra đến lấy , đó đều là dược thảo trân quý, đều là thiên kim khó cầu, tại cư nhiên tùy ý có thể thấy được, điều này có thể làm cho bình tĩnh sao?

      Thanh Thao Thiết đường ngừng, lát cái này thảo, cái kia hoa, Lam Ảnh Nguyệt gì nhìn trời, còn có thời điểm Thao Thiết bình tĩnh như vậy, khí phách lúc trước của biến đâu rồi?

      Dọc theo đường gặp được ít hạ nhân, bọn họ từ rất xa nhìn thấy chủ tử của mình đưa nương đến đây, đều sợ tới mức hoang mang lo sợ, nhưng chỉ lát đã cưỡng chế được khiếp sợ trong lòng, an phận hành lễ.

      Đợi đến sau khi hai người xa, nháy mắt lại bình tĩnh, lúc này lão nhân vội vã tới, tuy rằng đầu đầy tóc bạc, nhưng là tinh thần vẫn đầy sức sống như cũ, tiểu nương mười sáu, mười bảy tuổi lập tức tiến lên bắt lấy tay , khẩn cấp : "Lý thúc, chủ thượng đưa nương trở lại!"

      "Hơn nữa chủ thượng còn nở nụ cười!" người .

      "Ánh mắt còn sủng nịch!" Tên còn lại lại .

      "Chủ thượng dùng thanh ôn nhu với nàng!"

      "..."

      "Nháo cái gì mà nháo, còn xuống làm việc." Lý thúc giảo hoạt nhếch môi, cấp tốc từ bên người mấy người qua.

      Mà trong lòng lại ngừng thầm, biết nương nhà ai? Bộ dạng nhìn tệ ? biết bao nhiêu tuổi? Nhiều người thấy như vậy, cư nhiên phát !

      Bọn họ theo chủ thượng nhiều năm như vậy, chung thân đại của chủ thượng bọn họ rất gấp gáp, nhưng chủ thượng luôn luôn gần nữ sắc, bọn họ cũng dám lỗ mãng, tại chủ thượng lại mang theo người trở về!

      Lam Ảnh Nguyệt cũng biết bản thân đến lại làm cho những người này kinh ngạc như vậy, lúc này nàng còn nghe Thao Thiết ngừng kinh thán.

      "Trong phủ này hạ nhân có tu vi thấp nhất cũng là Tam giai." Thao Thiết bĩu môi, tuy rằng Tam giai ở trong mắt là tồn tại bé, nhưng tất cả mọi người ngoài Tam giai, khiến cho người khác có chút thể tưởng tượng.

      Phải biết rằng có số người mười năm thậm chí lâu hơn, cũng thể tấn chức Nhị giai, quái vật cường đại này đến cùng là từ chỗ nào đến.

      Lam Ảnh Nguyệt khẽ nhíu mày, Tam giai, bản thân mới là Nhất giai!

      Phượng Diệc tựa như nhìn ra ý tưởng của nàng, nhàng cầm tay bé mềm mại xương của nàng, "Ta tin tưởng, về tốc độ tu luyện ai so được với ngươi."

      "Đó là tự nhiên." Lam Ảnh Nguyệt cũng khiêm tốn, nếu ra, đêm từ phế vật đến đột phá, biết có bao nhiêu người gặp trở ngại.

      "Ngươi cũng phải khiêm tốn." Phượng Diệc nở nụ cười, bất quá nếu nàng là cái loại người lá mặt lá trái*, tự nhiên cũng thể đối với nàng như vậy. (*Lá mặt lá trái: ý loại người hai mặt)

      Phượng Diệc nắm tay Lam Ảnh Nguyệt chậm rãi đẩy ra cửa viện khép chặt, vừa vào, chỉ thấy trong viện trăm hoa đua nở, đom đóm ở trong biển hoa bay lượn, đẹp sao tả xiết.

      Giữa biển hoa là cái hồ nước . Hai lầu các tinh xảo cùng nhau đứng sừng sững ở giữa hồ, ở trong bóng đêm lộ ra nhiều điểm sáng, thần bí lại an bình.

      " thôi." Phượng Diệc khoát tay, bàn tay đánh , dòng khí bắt đầu dao động rất , trong khí sáng lên đạo quang mang kim sắc, ánh sáng màu vàng từ trong lòng bàn tay Phượng Diệc lan tỏa, hai người đứng ở trong biển hoa chậm rãi biến mất.

      "Đây là lần đầu tiên chủ thượng mang nữ nhân tới nơi này." Dạ Phong nhìn biển hoa kia, mở miệng , "Chủ thượng rốt cục còn độc."

      Dạ Vũ mắt lạnh liếc nhìn Dạ Phong bên cạnh lầm bầm lầu bầu, chỉ cần chủ thượng vui vẻ, đừng là Ngũ tiểu thư Thanh Long thế gia, cho dù là công chúa Ám Vực, cũng bắt đến cho bằng được.

      Bên ngoài phòng này cư nhiên có kết giới, Lam Ảnh Nguyệt bĩu môi, vừa mới vào lầu các, Thao Thiết lại bình tĩnh, "Trời ạ! Cư nhiên dùng Bạch Ngọc tinh thạch làm sàn!"

      Lam Ảnh Nguyệt rất muốn hỏi, Bạch Ngọc tinh thạch rất đắt sao?

      "Trời ạ, Hắc Phong Linh cư nhiên làm trang sức phẩm ở trong này!" Nhìn trước mắt là bảo vật Linh Lang, Thao Thiết hận thể lập tức bay ra, nhưng mà, ra được.

      "Những thứ kia của ngươi đều là bảo vật sao?" Lam Ảnh Nguyệt chịu nổi tiếng huyên náo của Thao Thiết, tùy ý cầm lấy cái bình sứ thưởng thức.

      Phượng Diệc cười cười, "Chẳng qua là ít đồ chơi thôi, nếu như ngươi thích đem ."

      Thao Thiết ngồi xổm góc tường trong gian vẽ vòng tròn, thứ trong đây xuất ra cũng là mấy chục vạn kim tệ, mà nam nhân trước mắt lại , đều là đồ chơi , có tiền cũng bốc đồng như vậy! (Thao Thiết đáng quá)

      "Chủ thượng, việc gấp." Thanh Dạ Phong đột nhiên truyền vào trong phòng, nghe qua có chút sốt ruột.

      "Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi cho tốt, chuyện khác ngày mai lại ." Phượng Diệc sờ sờ đầu nàng, xoay người ra ngoài.

      tình có thể làm cho tự mình xử lý, chỉ sợ là khó giải quyết .

      Lam Ảnh Nguyệt, nhìn bóng lưng của biến mất ở cửa, vừa quay đầu, lại bị người mạnh mẽ ôm chặt, xúc cảm ấm áp trán làm cho nàng sửng sốt, chờ nàng phục hồi tinh thần, nơi nào còn có bóng dáng Phượng Diệc!

      Nàng là bị phi lễ? Lam Ảnh Nguyệt đứng tại chỗ, vẫn nhúc nhích.

      Thao Thiết giương miệng to, nữ nhân này phải là bị đại ma vương hôn đến ngu luôn đấy chứ!

      "Ngũ tiểu thư, thuộc hạ Dạ Lan, ngài có thể tùy thời gọi ta." mỹ nhân mặc tử y chậm rãi xuất ở cửa, đôi mắt phượng hàm chứa ý cười, vừa rồi tình cảnh đó, nàng thấy rất rõ đấy!

      nghĩ tới chủ thượng vừa ra tay liền kinh thiên động địa như vậy.

      Lam Ảnh Nguyệt phục hồi tinh thần, nhìn nàng (Dạ Lan) cười có thâm ý khác, chỉ cảm thấy quẫn vô cùng.

      Phượng Diệc vừa , Thao Thiết lập tức bay ra khỏi gian, ở trong phòng tới tới lui lui xuyên qua bảo vật, nhưng mà, tình làm cho phát điên xảy ra.

      Tay lại xuyên qua bảo vật này, hoàn toàn nắm được, Thao Thiết lúc này rất muốn khóc, trơ mắt nhìn nhiều bảo vật như vậy ở trước mắt , bản thân lại ngay cả sờ cũng được!

      Quả thực sinh thể luyến!

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn các loại hành động của Thao Thiết, đem Tiểu Long đặt lên giường, cắn ngón tay mình, nhàng niệm chú ngữ, hai đạo vầng sáng ám, hoàng quay chung quanh người Tiểu Long cùng Lam Ảnh Nguyệt, giọt máu bị tách làm hai, nửa nhập vào mi tâm Tiểu Long, nửa nhập vào mi tâm Lam Ảnh Nguyệt.

      Lam Ảnh Nguyệt cảm ứng được hơi thở Tiểu Long, tuy rằng rất yếu.

      Lấy lấy ba giọt máu của Tiểu Long, Lam Ảnh Nguyệt muốn đem máu nhập trong hoa kia, nghĩ tới giọt máu kia lại tự mình nhập vào thân thể của nàng, đúng chỗ bông Túc.

      Cùng lúc đó, đầu óc Lam Ảnh Nguyệt choáng váng mắt hoa, thời điểm nàng mở to mắt, bản thân còn ở trong phòng

      Trước mắt nàng xuất biển hoa Túc, bươm bướm ở trong bụi hoa bay múa, loạt tin tức xuyên qua bụi hoa, Lam Ảnh Nguyệt biết, nàng tiến nhập vào gian, trong gian tản ra từng trận mùi thơm, đây phải là mùi thoát ra vào thời điểm tắm rửa sao?

      Lam Ảnh Nguyệt về phía trước mấy bước, lại nhìn thấy có vật nằm mặt đất, bị đóa hoa che nhìn .

      đợi Lam Ảnh Nguyệt đụng tới vật kia, Thao Thiết liền dùng tay bé, thân ngắn ngủn chắn của nàng trước mặt, " nên đụng thân thể ta."

      Nàng nghe lời này, Lam Ảnh Nguyệt vui vẻ, thì ra tiểu gia hỏa này linh hồn cùng thân thể chia lìa, thể trở về.

      Nhìn dáng vẻ khẩn trương của , Lam Ảnh Nguyệt giảo hoạt cười: "Linh hồn cùng thân thể của ngươi muốn dung hợp, cần những gì vậy?"

      "Cần Siêu cấp Dược Tề Sư tài năng luyện chế Hoàn Hồn Dược tề, hơn nữa cần phải do ngươi luyện chế, bởi vì dược tề kia ở trong gian Túc luyện chế, hơn nữa linh hồn ta lây dính khí tức của ngươi, người khác luyện chế dược tề vô dụng!" Thao Thiết cảm thấy làm người thiện tâm mệt, tại tất cả hi vọng đều gửi gắm ở người này.

      Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, nghe qua giống như khó khăn đấy?"Nhưng mà ta phải là dược tề sư."

      " gian túc có thể nhận thức ngươi làm chủ, ngươi khẳng định còn có thiên phú luyện dược, chỉ có ngươi có thể cứu ta." Cũng may cái này có gian Túc, thiên phú của nàng cũng cường đại, bằng tài năng của khi nào khôi phục cao nhất a!

      "Có thể, vậy ngươi cần phải nghe lời, chọc ta mất hứng ta lập tức đem thân thể của ngươi đem ra nấu." Lam Ảnh Nguyệt quay đầu, khóe miệng giơ lên chút ý cười.

      Nàng kiếp trước luyện thành ít bản lĩnh, thương pháp, nhiếp hồn thuật còn có thân bản lĩnh ăn cắp làm cho người ta khó lòng phòng bị, liền ngay cả luyện độc, vì chống lại cái móng vuốt của cha nuôi biến thái kia, nàng cũng chưa thiếu nghiên cứu.

      Thao Thiết vừa nghe, gắt gao nắm chặt nắm tay, nữ nhân nhẫn tâm này, nhưng mà tại hắn cũng dám mắng nàng, vạn nhất nàng đem thân thể của đem ra nấu làm sao bây giờ.

      "Nữ nhân, ngươi thể nấu ta, tuy rằng ta tại bằng trước, nhưng là từ con kiến Cửu giai vẫn có thể giúp ngươi xử lý."

      Nghĩ đường đường là Thượng cổ Thánh thú, cư nhiên bị nữ nhân áp chế đến tận đây, Thao Thiết cảm thấy bản thân thảm, còn có Thánh thú nghẹn khuất hơn so với sao? Nếu như phải là tu vi của đại giảm, đừng Cửu giai, cường giả chuyển chức đều có thể tất một cái là chết!

      Lam Ảnh Nguyệt nghe vậy lông mi khẽ chớp, ít nhất tại nàng có năng lực đối phó cường giả Cửu giai, đả thủ này coi như là sai.

      Lập tức triệu hồi Tiểu Long tiến vào, phóng tới trước mặt Thao Thiết, "Hảo hảo xem."

      Dứt lời lập tức ra gian, trèo lên giường lớn mềm mại, an ổn ngủ.

      Chỉ để lại Thao Thiết ở trong gian than thở.
      Last edited: 18/7/17

    4. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 12: tình cảm khác thường

      Buổi sáng ngày thứ hai, sau khi ăn xong, Lam Ảnh Nguyệt gọi Dạ Lan tiến vào, cho Dạ Lan nàng cần ít sách tu luyện.

      Dạ Lan nghe vậy cười : "Ngũ tiểu thư, chủ thượng lúc phân phó, ngài sách toàn bộ đều ở thư phòng, thuộc hạ có thể mang tiểu thư qua."

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn Phượng Diệc ngày hôm qua vội vàng, lại nghĩ rằng ngay cả chuyện này cũng vì nàng chuẩn bị tốt.

      "Tốt, tại thôi." Lam Ảnh Nguyệt bất động thần sắc đánh giá Dạ Lan chút, nàng biết bản thân tu vi thấp, nhưng có nửa phần khinh thường nàng, đối xử với nàng là cung kính phát ra từ nội tâm.

      Dạ Lan hướng Lam Ảnh Nguyệt thi lễ, sau đó dẫn nàng qua tểu lầu các bên cạnh, vừa vừa chuyện, "Chủ thượng , bảy ngày sau, Học viện Hoàng gia tuyển nhận đệ tử mới, nếu Ngũ tiểu thư có hứng thú, có thể nhìn xem."

      Học viện Hoàng gia? Nàng còn có quyết định này đây, bên trong có thể có ít người quen đấy?

      Đáy mắt Lam Ảnh Nguyệt nở rộ ra tia ý cười thể phát , Thao Thiết lại run lên chút, nó cảm giác, có người sắp gặp tai ương!

      Tu luyện ngày đầu tiên, nàng cơ hồ là ở trong tiếng ghét bỏ của Thao Thiết vượt qua, lát cái này đúng, lát cái kia đúng, Lam Ảnh Nguyệt cũng chỉ yên lặng nghe, dù sao nàng chưa bao giờ tiếp xúc qua những thứ đó.

      Sau khi gian mở ra, nàng có thể cùng Thao Thiết dùng tinh thần tiến hành trao đổi, điều này làm cho nàng cảm thấy thuận tiện rất nhiều.

      Buổi sáng ngày thứ ba, thời điểm Dạ Lan đưa cơm cho Lam Ảnh Nguyệt, trong cửa phòng khép chặt đột nhiên truyền ra trận dao động linh lực.

      Dạ Lan mở to hai mắt nhìn, mới ba ngày, mà đột phá? Tốc độ này có phải hay quá nhanh?!

      Lam Ảnh Nguyệt ở trong phòng đóng cửa ba ngày, lúc này đầu đầy mồ hôi , cửa phòng mở ra liền thấy Dạ Lan bưng cơm, khẽ nhếch miệng đứng ở nơi đó.

      "Như thế nào?" Lam Ảnh Nguyệt kỳ quái tiêu sái qua, nhàn nhạt mở miệng : "Ta muốn tắm rửa cái."

      Dạ Lan phục hồi tinh thần, lập tức : "Tốt, tiểu thư, thỉnh theo ta."

      Vốn cho là chủ thượng coi trọng mĩ mạo của Ngũ tiểu thư, nghĩ tới, Ngũ tiểu thư cư nhiên là nghiệt tồn tại, tốc độ tiến giai nhanh như vậy, nàng chưa từng nghe thấy!

      Lam Ảnh Nguyệt cũng biết tốc độ tấn chức nàng dọa đến Dạ Lan, chỉ cảm thấy sắc mặt nương này có chút cổ quái, nhưng nghĩ nhiều.

      Chỉ chốc lát sau, Dạ Lan đưa nàng đến trước cửa phòng, đẩy cửa ra, một bể lớn xuất hiện trước mắt nàng, tầng tầng sương mù lượn lờ vậy quanh.

      "Bể này cư nhiên được làm từ Ấm Ngọc!" Thao Thiết mấy ngày nay đem bảo vật gác xép xem xong, chủ nhân của hắntrước kia xa xỉ, nghĩ tới đại ma vương càng thêm xa xỉ!

      Ba ngày tu luyện liên tục này khiến Lam Ảnh Nguyệt có chút mệt mỏi, lúc này ngâm ở trong nước ấm áp, nàng bất tri bất giác vào giấc ngủ.

      biết qua bao lâu, trong lúc ngủ mơ Lam Ảnh Nguyệt lại hơi hơi nhíu mày, nàng hình như ngửi thấy cỗ huyết tinh* như có như , hai mắt khép chặt chợt mở, tản mát ra từng trận lãnh ý. (*huyết tinh: mùi máu)

      "Nha đầu, ngươi tỉnh?" Phượng Diệc ngồi xổm bên cạnh bể, đôi mắt dài mỉm cười nhìn nàng, thân mình mảnh khảnh của nàng ở trong nước như ẩn như , khuôn mặt mỹ lệ nhắn bị nhiệt khí làm cho đỏ bừng, đôi mắt mở to vô cùng đáng , lông này lá liễu hơi nhíu lại, nơi đáy mắt toát ra cỗ khí chất nhàn nhạt.

      Lam Ảnh Nguyệt quay đầu lại, nhìn thấy Phượng Diệc ngồi xổm bên cạnh nàng, tâm cảnh giác trầm tĩnh lại, "Ngươi bị thương?"

      Phượng Diệc hơi hơi sửng sốt, ràng thay trang phục, nàng vẫn là ngửi thấy được sao?

      "Con kiến này làm sao có thể đả thương được ta?" Phượng Diệc hơi cúi đầu, nhìn sườn mặt tinh xảo của nàng, da thịt nàng trắng nõn gần như trong suốt, lông mi thon dài ở mi mắt khẽ nhắm như bóng ma làm cho khuôn mặt nàng tăng thêm vài phần sắc thái thần bí .

      nhiều ngày, trong lòng hắn lại sinh ra chút cảm giác khác thường, làm cho muốn xác định. Thẳng đến vừa rồi nhìn thấy nàng, cái loại cảm giác này lại đột nhiên tiêu thất, phảng phất là tìm được nơi gửi gắm, cái loại cảm giác này cư nhiên đáng chết tốt đẹp.

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn thần sắc nơi đáy mắt biến hóa, muốn xoay người, lại bất ngờ chưa kịp phòng bị, bị từ trong nước kéo lên, khăn tắm nhanh chóng khóa thân thể của nàng, tiếp theo nàng nằm trong lòng .

      Cách khăn tắm mỏng manh, thân mình Lam Ảnh Nguyệt liền kề sát Phượng Diệc, thiếu nữ trước ngực mềm mại làm cho ánh mắt hơi hơi nheo lại. :)))

      hơi hơi xoay người, đem cằm đặt vai nàng, hít hơi sâu, thanh ôn nhuận nhàng tựa như chiếc lông chim, làm ngứa tâm Lam Ảnh Nguyệt, "Tiểu nha đầu có nhớ ta hay ?"

      Thao Thiết ở trong gian thấy màn như vậy, yên lặng chuyển thân mình, cái này lại bị phi lễ!

      " có." Thân mình Lam Ảnh Nguyệt run nhè , nàng cảm giác hôm nay Phượng Diệc có chút kỳ quái.

      "Nhìn ta." Phượng Diệc cúi đầu, bàn tay ôm thắt lưng của nàng, tay kia nhàng nâng cằm nàng lên, làm cho nàng nhìn thẳng vào mắt , thanh lười nhác lại có chút từ tính phảng phất như có ma lực có thể làm cho người ta trầm luân, khêu gợi môi mỏng của nhàng giơ lên, hai mắt tà mị như là hắc động mang theo trí mạng hấp dẫn.

      Bá đạo, thể kháng cự. ( rất bá đạo)

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn ánh mắt kia nở rộ nhiều đóa hỏa hoa*, tim đột nhiên theo quy luật, đột nhiên ma xui quỷ khiến mở miệng : "Ngươi dùng chiêu này đùa giỡn ít nữ hài tử !" (*hỏa hoa: hoa lửa)

      Nàng ràng muốn nhắc tới cái này?! Vì sao đến miệng lại thay đổi? Lam Ảnh Nguyệt ảo não cắn cắn môi.

      Thao Thiết nghe lời này kém chút bật cười, nữ nhân này đầu óc đến cùng là cấu tạo từ cái gì?

      Vừa rồi khí tốt đẹp bị câu đầu tiên của Lam Ảnh Nguyệt đánh tan, Phượng Diệc dở khóc dở cười nhìn tiểu nha đầu trước mắt, trong mắt có tia cảm xúc , "Ngươi là người thứ nhất, cũng là người cuối cùng, nha đầu ngươi tin ta sao?"

      Lam Ảnh Nguyệt nghe vậy chợt nhíu mày, bản thân vừa mới kém chút bị bề ngoài nam nhân này mê hoặc, khi nào định lực của nàng yếu như vậy?!

      Phượng Diệc nhìn khuôn mặt nhắn hay thay đổi trong lòng, cùng đợi câu trả lời của nàng, trong phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng hít thở của hai người.

      "Chủ thượng." Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh Dạ Phong, Dạ Phong đứng ở cửa, khuôn mặt nhăn như muốn khóc, phỉ là vạn bất đắc dĩ, cũng nghĩ sẽ làm hỏng việc tốt của Chủ thượng trong lúc này đâu.

      Quả nhiên, trong phòng đột nhiên truyền đến trận lãnh ý thấu xương, biết, chủ tử nhà nổi giận.

      Cửa phanh tiếng mở ra, đợi ra liền tự động đóng lại, mặt Phượng Diệc như cũ mang theo ý cười, mà nụ cười kia lại khiến Dạ Phong rét mà run, "."

      "Dạ vũ ở hoàng thành phát người của Ám Vực." Dạ Phong quỳ mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng.

      "Người của Ám Vực, thủ khả thân đủ trưởng*." Phượng Diệc giọng lành lạnh, nghe ra có ý tứ gì, nhưng là trong mắt rất nhanh bị thay thế bởi hắc ám, bất đồng với ôn nhuận khi ở trước mặt Lam Ảnh Nguyệt, lúc này bị cỗ sát ý bao phủ, giống như địa ngục tu la, làm cho người ta nhìn mà sợ.

      quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng khép chặt, chút nữa thôi, cam lòng mà?

      Nhìn Chủ thượng nhà mình biến mất ở trước mắt , Dạ Phong xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, nhân gia tay dài, tay của ngài cũng ngắn.

      Nhưng là lời này, cũng chỉ dám trong lòng ngẫm lại.

      Hồi lâu, Lam Ảnh Nguyệt mặc xong đồ từ trong phòng ra, vừa rồi bọn họ chuyện nàng nghe được nhất thanh nhị sở*, "Ám Vực là cái gì?" (*nhất thanh nhị sở: ràng rành mạch)

      "Ám Vực là nơi tồn tại còn giỏi hơn nhân giới, ngươi tại tu vi quá yếu ớt, biết được nhiều quá đối với ngươi có lợi." Thao Thiết bình tĩnh khó có được, có cười nhạo Lam Ảnh Nguyệt, giọng điệu chuyện cùng bình thường bất đồng.

      biết trong cơ thể này còn áp chế cỗ lực lượng kỳ quái, mà tại tất cả những thứ này, còn chưa thể cho nàng.

      Thao Thiết thở dài hơi, nữ nhân, nhanh trưởng thành đứng lên chút , đại lục này yên tĩnh được bao lâu.

      Lam Ảnh Nguyệt cau mày, Ám Vực là nơi tồn tại, mà Phượng Diệc tựa hồ cùng Ám Vực lại có chút liên hệ, đến cùng là loại người nào?

      Nguyên bản bởi vì dòng họ của , nàng còn tưởng rằng là người trong hoàng thất, chẳng lẽ nàng sai lầm rồi sao?

      Phượng Diệc đột nhiên tới, cũng đột nhiên , Lam Ảnh Nguyệt trong lòng tuy có nghi vấn, nhưng cũng thể hỏi.
      HaYen thích bài này.

    5. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 13: hoa thức vẽ mặt (1)

      ngày này, sáng sớm, Dạ Lan đã sớm canh giữ ở ngoài thư phòng, hôm nay là ngày báo danh của Học viện Hoàng gia, nếu bỏ lỡ hôm nay, phải đợi năm nữa.

      Nhưng Dạ Lan đợi hồi lâu, cũng thấy người ở bên trong ra, Ngũ tiểu thư phải quên rồi chứ?

      thời điểm Dạ Lan chuẩn bị gõ cửa, trận dao động linh lực từ trong phòng truyền đến, cánh tay Dạ Lan cứng đờ dừng ở giữa trung. Khi nào tấn chức trở nên dễ dàng như vậy?

      Trong bảy ngày thăng hai giai? Ngũ tiểu thư hôm nay quả thực là người địch nổi, cùng Chủ thượng quả thực rất xứng!

      Lúc trước những người đó là đều mù sao? Còn Ngũ tiểu thư là phế vật? Này ràng là cái nghiệt!

      Dạ Lan đột nhiên nhớ tới, Chủ thượng lúc , nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc tốt, cung kính đứng ở trước cửa.

      Chỉ chốc lát sau, cửa mở ra, nhưng mà cửa lại xuất gương mặt xa lạ lại quen thuộc, chứ phải là khí chất kia, nàng nhận ra, bất quá hơi sửng sốt liền cẩn thận suy nghĩ, chắc chắn Ngũ tiểu thư muốn để cho người khác phát thân phận của mình, lập tức mở miệng : "Ngũ tiểu thư, thời gian còn sớm, chúng ta thôi."

      Lam Ảnh Nguyệt khẽ gật đầu, bởi vì thiếu khuyết nguyên liệu, cũng chỉ có thể sử dụng son bột nước để thay đổi dung mạo bản thân, hiệu quả chính là miễn cưỡng.

      Thời điểm Lam Ảnh Nguyệt đến cửa Học viện Hoàng gia, sớm người người tấp nập, đại bộ phận đều là thiếu niên dưới mười bốn tuổi, mặc quần áo tinh xảo, cùng nhau so sánh, khoe khoang.

      Ngay từ đầu Dạ Lan là muốn mang Lam Ảnh Nguyệt thông đạo đặc biệt, nhưng là Lam Ảnh Nguyệt cự tuyệt, nàng cũng muốn trở thành tiêu điểm của mọi người trong ngày đầu khai giảng.

      Có thể đến Học viện Hoàng gia, đều là thế gia đệ tử cùng hoàng gia quý tộc, mà Lam Ảnh Nguyệt trang điểm như người bình thường, ở bên trong mọi người có vẻ hơi hợp, xếp đội hồi lâu, rốt cục chỉ có hai người muốn đến gần nàng.

      "Ngươi như vậy cư nhiên còn nghĩ muốn vào Học viện Hoàng gia, ngươi có thể trả được học phí ?" Phía trước Lam Ảnh Nguyệt là một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi có hảo ý mở miệng.

      Sau khi dịch dung, Lam Ảnh Nguyệt có mĩ mạo khuynh thành, lại lộ ra cỗ thanh tú linh động, mà thiếu niên này, hiển nhiên là động tâm tư khác.

      Gặp Lam Ảnh Nguyệt để ý , ánh mắt thiếu niên đáng khinh ở người nàng quét chút, "Ngươi nếu trở về làm thông phòng cho ta, bổn thiếu gia liền giúp ngươi nộp học phí!"

      Người chung quanh nghe vậy đều nở nụ cười, nhưng ai tiến lên hỗ trợ.

      "Để ta ra đánh chết !" Thao Thiết ở trong gian xoa tay.

      Thấy Lam Ảnh Nguyệt chuyện, thiếu niên mê đắm đến gần nàng, "Chứ phải người muốn làm tiểu thiếp của ta nhưng thành chứ, ngươi nếu hầu hạ ta tốt, cũng có thể!"(tên này xác ̣nh rồi)

      Lam Ảnh Nguyệt ngẩng đầu nhìn thiếu niên mạc danh kỳ diệu này, khuôn mặt bình thường đáng khinh đứng trong đám người nhìn ra, nàng chậm rì rì mở miệng, "Lớn như vậy còn muốn học người khác đùa giỡn nương, ta ngược lại rất bội phục dũng khí của ngươi."

      Thiếu niên nghe vậy, nữ nhân này quanh co lòng vòng ra muốn xấu?!

      Đúng lúc này, phía trước, đạo sư lại đột nhiên mở miệng với thiếu niên kia: "Đến ngươi khảo nghiệm linh lực."

      Thiếu niên lấy lại tinh thần, cố nén tức giận trong lòng, đưa tay đặt lên thủy tinh cầu, màu lục.

      Đạo sư vừa lòng nhìn thiếu niên trước mắt, thiên phú coi như sai, về sau có thể trở thành Đại Kiếm Sĩ, vì thế giọng điệu cũng ôn hòa ít, "Thỉnh đưa học phí trước."

      Thiếu niên cao ngạo ngẩng cao đầu, hèn mọn nhìn người chung quanh, trong mắt kia tràn ngập khinh thường đối với người chung quanh.

      Nhưng mà giây tiếp theo, ý cười mặt liền tiêu thất, sắc mặt của càng ngày càng đen, sờ toàn thân lại như cũ tìm được thứ đó, nhẫn trữ vật của , , thấy!

      Một lúc sau, thiếu niên vẫn chưa đưa kim tệ ra, phía sau có người kiên nhẫn, lớn tiếng : " có tiền còn muốn vào Học viện Hoàng gia, cút ngay, cần chậm trễ chúng ta báo danh!"

      "Đúng vậy, nhanh tránh ra!" Lại có người phụ họa .

      Càng ngày càng nhiều người bắt đầu đối với bất mãn, vốn thời gian Học viện Hoàng gia chiêu sinh cũng chỉ có ngày, bọn họ cũng muốn để người này ở trong này chậm trễ thời gian.

      Gương mặt thiếu niên trắng bệch đứng ở nơi đó, vừa rồi còn cười nhạo người khác, nghĩ tới nháy mắt bị người khác cười nhạo.

      Nhưng là ràng nhớ được nhẫn trữ vật kia đeo ở tay trái , nhưng vì sao liền hư tiêu thất* đâu? (*hư tiêu thất: biến mất thành hư )

      cuống quít kêu lên: "Khẳng định là có người trộm nhẫn trữ vật của ta!"

      Mọi người bỏ nhìn , người ở đây cơ bản đều là người có tiền có thế, ai trộm gì đó của .

      Thiếu niên đột nhiên quay đầu lại nhìn Lam Ảnh Nguyệt, ngón tay chỉ vào đầu Lam Ảnh Nguyệt : "Khẳng định là nha đầu đáng chết này trộm nhẫn trữ vật của ta, nhìn nàng nghèo kiết hủ lậu thế kia, liền biết giao nổi học phí, mau trả lại nhẫn trữ vật cho ta?!"

      Lúc này, Thao Thiết ở trong gian ghét bỏ nhìn chiếc nhẫn nho kia, thiếu niên này có phải ngốc , hoàn trả, làm sao có thể?

      Cư nhiên muốn cho nữ nhân này làm tiểu thiếp của ! Chỉ cầm nhẫn của ngươi, có làm ra hành động khác với ngươi, ngươi nên mang ơn!

      Bất quá, nếu tiếp tục kêu la, Thao Thiết cam đoan, cái thiếu niên kia hối hận bản thân hôm nay đến Học viện Hoàng gia.

      Nếu Đại ma vương biết, vậy coi như phấn khích!

      " có tiền liền cút, ầm ĩ cái gì!" Cùng với đạo thanh vang dội, uy áp cường giả từ phía sau tràn ngập, thân hình nam tử cao lớn tới.

      Thiếu niên ở đây cơ bản đều là Tam giai trở xuống, nơi nào chịu được, đám sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng, cung kính cúi đầu, dám nhiều lời.

      Thiếu niên cam lòng đứng ở bên, cũng phải lo lắng học phí, tự có người đưa tới, làm cho canh cánh trong lòng là, cái trữ vật gian kia tuy rằng chỉ có thước vuông gian, nhưng là đó là do phụ thân lấy giá tiền cao mua được, tại cư nhiên cánh mà bay!

      Nhóm thiếu niên tranh cãi ầm ĩ, uy áp nháy mắt biến mất, Lam Ảnh Nguyệt ngẩng đầu, chỉ nhìn đến người cao lớn uy vũ, bóng lưng màu đen, biết thế nào, lại cảm thấy có chút nhìn quen mắt, là ai vậy?

      Nữ đạo sư với Lam Ảnh Nguyệt, "Ngươi lại đây."

      Lam Ảnh Nguyệt chậm rì rì tiêu sái đến trước mặt đạo sư, lại chậm chạp có đưa tay đặt lên thủy tinh cầu, bởi vì nàng biết làm thế nào khống chế linh lực, vạn nhất làm cho người ta phát nàng là Ma Vũ song tu, vậy coi như ổn.

      Nhưng mà chần chờ của nàng lại khiến rất nhiều người hiểu lầm, thiếu niên khinh thường mở miệng : "Chẳng lẽ là cái phế vật có linh lực?"

      "Ta nhìn nàng như vậy, chẳng những có linh lực, phỏng chừng toàn thân cao thấp cũng lấy ra kim tệ nào ? Nàng chạy đến nơi đây quấy rối thôi?" Lại người tiếp tục ,

      "Ma pháp bên này, đấu khí bên này." Đạo sư nhàn nhạt mở miệng, nàng cũng biết là nha đầu trước mắt này thiên phú rốt cuộc cao bao nhiêu.

      "Đặt tay lên." Thân ảnh Thao Thiết đột nhiên xuất trước mắt Lam Ảnh Nguyệt, lơ lửng giữa trung, kiêu ngạo chắp hai tay sau lưng.

      Lam Ảnh Nguyệt cả kinh, người này cứ như vậy chạy đến, bị người khác phát sao?

      Ngữ khí Thao Thiết có chút khinh thường, " đám tiểu nhân loại bé, còn xứng chiêm ngưỡng dung nhan của ta."

      Lam Ảnh Nguyệt khóe miệng vừa kéo, tiểu thí hài kiêu ngạo này là đại gia!

      Thời điểm mọi người ở đây còn kiên nhẫn, Lam Ảnh Nguyệt chậm rãi đặt tay ở thủy tinh cầu thí nghiệm Ma pháp, lại cũng ấn lên.

      "Ngươi muốn màu sắc gì?" Thao Thiết hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng ta là đại gia.

      Lam Ảnh Nguyệt gì nhìn trời, có đôi khi, nàng rất muốn đánh người!

      "Cư nhiên có màu sắc!"

      "Ha ha ha, quả nhiên là phế vật!" Vừa rồi thiếu niên còn nhăn mặt nhíu mày, nhìn đến thủy tinh cầu dưới tay Lam Ảnh Nguyệt, nhất thời vui vẻ, cảm giác khó chịu lúc trước nháy mắt trở thành hư .

      "Trừ bỏ Thanh Long thế gia Ngũ tiểu thư kia, ta là lần đầu tiên nhìn thấy phế vật có linh lực!" người lại .

      Vì bọn họ cũng đều biết Thanh Long thế gia Ngũ tiểu thư là ngốc tử, tự nhiên cũng thể đem nàng cùng người trước mắt liên hệ đến cùng nhau.

      Đột nhiên, thủy tinh cầu trong suốt có biến hóa, màu lam sáng rọi tinh thuần lại chói mắt nháy mắt từ thủy tinh cầu phát ra, lóa mắt.
      HaYen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :