Chương 7: Thần thú thường lui tới
Editor, beta: Linh Nhi
Nguyên bản đỉnh núi tối đen, được ngọn đuốc chiếu sáng như ban ngày, người của Thanh Long thế gia sớm đem nơi này vây chặt như nêm cối.
Lam Chấn dẫn đầu, nhìn sơn động xa xa lại truyền ra tiếng rồng ngâm, hưng phấn mặt làm thế nào cũng ngăn được, xem ra ông trời thiên vị Thanh Long thế gia của , thần thú thủ hộ của Thanh Long thế gia thức tỉnh, chỉ cần trong các nữ tử của có thể cùng Thanh Long ký kết khế ước, vậy địa vị của Thanh Long thế gia cần cũng biết.
"Ngôn nhi, Phong nhi, Lâm nhi, ba người các ngươi là thế hệ thanh niên đáng chú ý trong Thanh Long thế gia, mặc kệ là ai, chỉ cần cùng Thanh Long ký kết khế ước, người đó chính là gia chủ đời sau của Thanh Long thế gia." Lam Chấn nhìn ba đứa con trước mắt, cảm thấy tràn đầy tự hào, con trai lớn của mình mới mười bảy tuổi đạt đến ngũ giai, có cơ hội trở thành gia chủ đời sau nhất, Nguyệt Ngôn 16 tuổi đột phá tứ giai, cũng làm cho rất là hài lòng.
Lam Lâm Nhi tuy là thứ xuất, nhưng là thiên phú kém, mười lăm tuổi đạt tam giai cao nhất, về phần những người khác, Lam Chấn sớm đem các nàng vứt đến lên chín từng mây.(ông này đáng oánh bào mông)
"Con nhất định để phụ thân thất vọng." Lam Hạo Phong cao ngạo ngẩng cao đầu, khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười tự tin, người có thể thừa kế vị trí này đương nhiên là , hai vị muội muội này tuy rằng thiên phú kém, nhưng theo quy củ vẫn phải lập gia đình.
Lam Nguyệt Ngôn nhìn thoáng qua ca ca mình, cho dù thân là huynh đệ, nhưng đề cập đến chuyện tranh đoạt quyền kế thừa, nàng ta cũng khách khí với đại ca, dù sao phụ thân sủng nàng ta như vậy, hơn nữa nàng ta còn muốn trở thành thái tử phi, địa vị cũng cao quý lên nhiều lắm.
Đối lập với ngạo khí của hai ngươi, bên tam tiểu thư Lam Lâm Nhi có vẻ thu liễm hơn, thân váy dài màu lam, nàng ta ở trước mặt hai người có vẻ gì là tồn tại, khuôn mặt thanh tú nhắn có tia biểu cảm, nhưng ánh mắt như lử nóng kia vẫn là bán đứng nội tâm bình tĩnh của nàng ta.
"Nha đầu, muốn Thanh Long sao?" Phượng Diệc ra những lời này tự nhiên như vậy, phảng phất thần thú kia giống như sủng vật bình thường, chỉ cần Lam Ảnh Nguyệt mở miệng muốn, có thể bắt trói nó lại đây như thường.
Bất quá Lam Ảnh Nguyệt lại có chút tò mò, Phượng Diệc sớm biết nơi này có thần thú mới mang nàng tới , chẳng lẽ biết nàng cần máu thần thú sao?
"Thanh Long cư nhiên sa đọa đến mức này, muốn cùng tiểu nhân loại bé ký kết khế ước." Thanh khinh thường của bé trai vang lên trong đầu nàng, "Bất quá, tuy rằng là thần thú cấp bậc thấp nhất, tốt xấu gì cũng là thần thú, có thể dùng để mở ra khải gian, ngươi trực tiếp qua, ta sẽ có cách bắt lại."
đại lục người người kiêng kỵ thần thú, cư nhiên bị bé trai ghét bỏ thành như vậy, có phải bị đãng trí hay , cũng ở trong thân thể của tiểu nhân loại bé.
"Tự ta có thể có được nó." Lam Ảnh Nguyệt khẽ liếc mắt nhìn Phượng Diệc cái, nàng muốn chậm rãi hiểu biết cũng thích ứng cái thế giới này, nàng muốn cái gì cũng đều dựa vào .
hổ là người xem trọng, Phượng Diệc tán thưởng nhìn khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ của Lam Ảnh Nguyệt, ôm nàng nhàng đặt xuống mặt đất, lập tức vào trong bóng tối, nhưng Lam Ảnh Nguyệt biết ở chỗ này nhìn nàng.
Lam Ảnh Nguyệt hướng phía trước mấy bước, từ trong bóng đêm ra, mắt sắc của quản gia liếc cái đã nhận ra Lam Ảnh Nguyệt, thấp giọng ở bên người Lam Chấn : "Gia chủ, Ngũ tiểu thư đến đây."
Lam Chấn nghe vậy nhìn theo tầm mắt quản gia, chỉ thấy Lam Ảnh Nguyệt mặc bộ bạch y, tóc dài tung bay trong trời đêm, đôi mắt giống như dòng nước trong, khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ ánh lên ý cười, tao nhã cao quý, đạp lên ánh trăng mà đến, "Lam gia chủ, ta cũng là nữ nhi con vợ cả của ngươi."
Tình cảnh trước mắt này khiến đệ tử Thanh Long thế gia đều sợ ngây người, nguyên bản bọn họ đều tin chuyện Lam Ảnh Nguyệt thanh tỉnh là thật, bây giờ lại kinh ngạc há to miệng, người trước mắt như tiên tử Bàn Linh động này là Ngũ tiểu thư sao? Bọn họ nhìn lầm ?
Khí chất cao quý cùng dung mạo tuyệt sắc kia, nhị tiểu thư được xưng đệ nhất mỹ nhân cùng nàng so sánh, nhất thời cũng mất sáng rọi.
Bất quá ít người lại cho là đúng, dù ngốc sao, có linh lực cũng là cái phế vật, cũng khiến cho bọn họ khinh thường.
nhìn tới mọi người hèn mọn suy đoán, Lam Ảnh Nguyệt làm như người đến trước mặt Lam Chấn.
Lam Hạo Phong híp mắt, ánh mắt lợi hại tập trung người trước mắt, buổi chiều thời điểm nghe Ngôn nhi oán giận còn tin, tại nhìn thấy, ngốc tử này quả nhiên ngốc, nhưng vậy sao, người hề có linh lực, còn muốn cùng tranh giành quyền kế vị sao? Kia quả thực là chê cười.
Trừ bỏ Phượng Diệc, ai biết Lam Ảnh Nguyệt đột phá nhất giai, lúc này ở trong mắt mọi người, nàng như cũ là cái phế vật hề có linh lực.
"Phụ thân, Ngũ muội muội đến đây, vậy để nàng cũng thôi." Lam Hạo Phong mở miệng, ngược lại muốn nhìn này có bản lãnh gì, có thể đem muội muội đánh thành như vậy.
Lam Nguyệt Ngôn ở bên cạnh gắt gao nhìn chằm chằm Lam Ảnh Nguyệt, phảng phất muốn ở người nàng trạc ra cái động, phải bởi vì này, buổi chiều nàng ta làm sao có thể bị phụ thân quở trách, lại làm sao có thể mất mặt trước mặt thái tử điện hạ, nàng ta đưa tay sờ sờ vết sẹo mặt, Lam Ảnh Nguyệt ta muốn ngươi chết được tử tế.
Lúc này, Lam Nguyệt Ngôn sớm bị phẫn nộ đánh mất lý trí, thế cho nên chính nàng ta cũng quên, ràng là nàng ta tìm Lam Ảnh Nguyệt gây phiền toái, nàng ta tự dẫn lửa thiêu thân, cũng vẫn là quái khởi người khác đến đây, nàng ta lôi kéo cánh tay Lam Hạo Phong, ủy khuất hô: "Đại ca."
Lam Hạo Phong thương nhất là người nhị muội này, làm sao có thể hiểu ý tứ của nàng ta, vì thế vỗ đầu Lam Nguyệt Ngôn, cho nàng ta ánh mắt quan tâm, "Cha, chúng ta vào đây."
" thôi, Phong nhi, cẩn thận chút." Lam Chấn nhớ đến tình lúc xế chiều, còn tưởng gặp lại Lam Ảnh Nguyệt, thôi, chẳng qua chỉ là cái phế vật thôi mà, ta quay đầu lại đối với lão giả tóc bạc đứng sau lưng, ta : "Trưởng lão, làm phiền ngươi, trừ phi sinh mệnh bọn họ có gì nguy hiểm, bằng cần ra tay."
"Ngũ muội muội vẫn là nên chậm chút, dù sao Thanh Long tính khí táo bạo, ngươi còn chưa đủ để cho nó chụp cái tát." Lời của Lam Hạo Phong mờ mịt, nhưng Lam Ảnh Nguyệt sao có thể biết ý tứ của , muốn đối phó với nàng, Lam Hạo Phong, ngươi vẫn còn non.
Lam Ảnh Nguyệt đối với lời của Lam Hạo Phong coi như nghe thấy, bước chân tao nhã hướng phía trước đến, Lam Nguyệt Ngôn nhìn bóng lưng Lam Ảnh Nguyệt, khinh thường liếc mắt cái, cái ngốc tử kia phải là muốn vào trước chứ?
Ở nơi bí mật gần đó, Phượng Diệc cũng lười nhác ngồi ở cành cây, nhớ đến ánh mắt nhìn nha đầu của Lam Hạo Phong, lãnh ý mở miệng : "Rất muốn đem ánh mắt kia khoét xuống."( phải nhổ xuống chứ ca cắm dao vào lôi ra)
Ở chỗ tối, Dạ Phong run lên, từ ngày hôm qua gặp được Ngũ tiểu thư, hành động của chủ thượng làm có chút đoán ra, chẳng lẽ chủ thượng coi trọng Ngũ tiểu thư?
Lam Ảnh Nguyệt vừa mới vào sơn động, cảm giác được cỗ uy áp cường đại từ chỗ sâu nhất trong sơn động truyền ra, bước chân dù làm thế nào cũng vô pháp tiến lên.
Cười khổ lắc đầu, nàng vẫn là quá yếu, trở về phải nhanh chóng tu luyện mới được.
Lam Nguyệt Ngôn sau lưng nàng vừa thấy nàng dừng lại, khinh thường cười : "Phế vật chính là phế vật, còn tưởng muốn khế ước Thần Long, ngay cả điểm ấy uy áp đều chịu nổi."
"Làm sao ngươi có thể mặc trang phục của thục thêu phường!" Thời điểm nhìn Lam Ảnh Nguyệt phía xa cảm thấy có chút tương tự, bây giờ đến gần mới phát , bộ quần áo người Lam Ảnh Nguyệt, cư nhiên chính là quần áo mà nàng ta luôn tâm tâm niệm niệm muốn có được.
Tiểu tiện nhân này làm sao có thể có tiền tới đó mua quần áo!
"Ngôn nhi, đừng náo loạn, khế ước Thanh Long quan trọng hơn." Lam Hạo Phong kéo Lam Nguyệt Ngôn lại, hèn mọn nhìn Lam Ảnh Nguyệt, " cái phế vật còn muốn mặc cái gì cao quý, dù mặc quần áo gì cũng đổi được bản chất phế vật! Chỉ biết đạp hư quần áo thôi."
"Hừ." Lam Nguyệt Ngôn hung tợn liếc mắt nhìn Lam Ảnh Nguyệt cái, "Chờ xem!"
Dứt lời, ba người hướng chỗ sâu nhất trong sơn động đến, trưởng lão kia theo bốn người đến nơi rất xa, cũng để ý bọn họ tranh cãi, ba người rất nhanh biến mất khởi tầm nhìn của Lam Ảnh Nguyệt.
Lam Ảnh Nguyệt thờ ơ nhún nhún vai, ngờ bộ quần áo lại khiến nàng rước lấy phiền toái, chờ xem? Nàng nhưng là rất tò mò mà đợi!
Bọn họ vừa xa, trong đầu nàng vang lên thanh kiêu ngạo của bé trai, " Tiểu nhân loại bé, còn dám ở trước mặt ta diễu võ dương oai, ta hơi có thể giết chết như giết một con kiến."
"Ngươi lợi hại như vậy, vậy ra ." Sợ bị trưởng lão phía sau phát dị thường người, Lam Ảnh Nguyệt phá lệ nói giọng, dù cả kinh lúc với lời của tiểu hài tử, nàng cũng gì, ngụm lại cái nhân loại biết, tiểu nhân loại bé, cũng nhìn lại bản thân là cái tiểu thí hài.
Nghe xong lời của Lam Ảnh Nguyệt, bé trai liền ủ rũ, ra được, nếu có thể ra, vài cái tiểu nhân loại bé kia sớm hóa thành gió bay rồi.
"Ngươi đừng xem thường ta." Dứt lời, cỗ sương mù nhàn nhạt chậm rãi bao phủ chung quanh Lam Ảnh Nguyệt, uy áp người Lam Ảnh Nguyệt nháy mắt thấy.
Xem ra đứa trẻ này vẫn là có chút tác dụng, có uy áp bước chân Lam Ảnh Nguyệt càng thêm nhàng, rất nhanh vượt lên trước ba người.
Lúc này ba người sớm thoải mái bằng thời điểm vừa mới tiến vào sơn động, ngay cả Lam Hạo Phong mặt nổi lên tầng mồ hôi bạc, Lam Ảnh Nguyệt lặng yên đến bên người bọn họ, "Đại ca cùng nhị vị tỷ tỷ đây là đợi ta sao? là làm cho ta thụ sủng nhược kinh."
Nhìn Lam Ảnh Nguyệt thân thoải mái, Lam Hạo Phong bất khả tư nghị đánh giá nàng, ý đồ ở mặt nàng tìm ra chút dấu vết cố gắng trấn định, nhưng mà, làm cho thất vọng rồi.
Người trước mắt chẳng những có nửa phần khổ sở bộ dáng, mặt càng là giọt mồ hôi đều có, trái ngược với ba người bọn họ chật vật, Lam Ảnh Nguyệt có thể là thoải mái tự tại, phảng phất như dạo hoa viên bình thường.
"Làm sao có thể?" Lúc này mặt Lam Nguyệt Ngôn đã đầy mồ hôi, vừa mới ở cửa động tiểu tiện nhân thể tới, tại nhìn bọn chê cười, nàng làm sao có thể nhẫn.
" thế giới có loại người, đặt ở trước mặt của nàng, nàng lại như cũ muốn tin tưởng, ngược lại muốn lừa mình dối người." Lam Ảnh Nguyệt xong, lướt qua ba người hướng phía trước mặt đến, bé trai cho nàng, Thanh Long ở phía trước, nàng cũng muốn cùng bọn họ vô nghĩa.
"Lam Ảnh Nguyệt, ngươi cần khinh người quá đáng!" Lam Hạo Phong lạnh lùng nhìn thiếu nữ bé bỏng trước mặt, trong mắt như muốn phun ra hỏa.
"Đến cùng là ai khinh người quá đáng thì chưa biết đâu?" Lam Ảnh Nguyệt quay đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của Lam Hạo Phong, rồi khẽ lắc đầu, " hổ là thân tỷ đệ, chuyện lật ngược phải trái đều giống nhau như thế."
Nhìn đôi mắt trào phúng của Lam Ảnh Nguyệt, Lam Hạo Phong giận thể phát tiết, "Ngươi..."
từ ngươi còn chưa xong, Lam Hạo Phong lại bùm cái quỳ mặt đất, nghe thấy thanh kia liền biết, chỉ sợ đầu gối Lam Hạo Phong bị thương .
"Đại ca làm cái gì vậy? Dù ngươi sai, cũng cần quỳ xuống như vậy, muội muội ta làm sao chịu nổi." Lam Ảnh Nguyệt quét mắt nhìn ba người, liền lướt qua ba người về phía trước, cùng nàng đấu? Chỉ sợ là ngay cả bản thân chết như thế nào đều biết.
Lam Lâm Nhi cùng Lam Nguyệt Ngôn bên bị Lam Hạo Phong dọa, sợ hãi kêu ra tiếng, "Đại ca, người làm gì phải lậy tiểu tiện nhân này!"
Lam Hạo Phong chỉ cảm thấy đầu gối đau nhói, trong mắt có chút mê mang, bản thân tại sao lại quỳ trước nha đầu chết tiệt kia!
Cố nén đau đớn đứng lên, Lam Hạo Phong trong mắt đầy ngoan độc, hận nghiến răng nghiến lợi, luôn luôn cao cao tại thượng khi nào chịu qua loại khuất nhục này.