1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhiếp Hồn Vương Phi-Vân Khinh Nhiễm Nhiễm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 4: Khởi binh vấn tội
      Editor, beta: Linh Nhi
      Lam Ảnh Nguyệt nhàn nhạt ngẩng đầu, thanh thanh lãnh tia cảm xúc, ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào Lam Chấn, Lam Chấn bị nàng nhìn có chút chột dạ.

      "Ở trước mặt bản thái tử, ai cho ngươi lá gan làm càn như thế." Thái tử vui nhìn thiếu nữ bé trước mặt, ngay cả khi nàng si ngốc giống nhân gian đồn đãi, nhưng bộ dáng coi ai ra gì khiến cho vô cùng vui.

      Cặp mắt kia sáng ngời như có thể nhìn thấu nhân tâm, chẳng qua, dù có dung mạo xinh đẹp thế nào, cũng chỉ là nữ nhân tâm ngoan thủ lạt thôi: "Ngươi đả thương Ngôn nhi?"

      Lam Nguyệt Ngôn vừa mới tới của liền nghe được thái tử gọi mình như vậy, gò má mảnh đỏ ửng, bước chân tiêu sái, dáng vẻ cao quý đến, biết là cố ý hay vô tình, thân thể nhàng ghé sát đầu vai Lam Ảnh Nguyệt.

      Phượng Hiên nhìn bộ dạng giả bộ của Lam Nguyệt Ngôn, gì đảo cặp mắt trắng dã, chút nào che giấu chán ghét của đối với Lam Nguyệt Ngôn, so sánh với nhất cử nhất động của Lam Ảnh Nguyệt, tự nhiên vô cùng, cũng có nửa điểm ngại ngùng cùng thái độ làm ra vẻ.

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn thái tử trước mặt, ánh mắt có chút khinh thường, lại hé răng.

      "Nghiệt nữ, giáo dưỡng của ngươi ở đâu rồi, nhìn thấy thái tử điện hạ cùng Hiên vương hành lễ còn chưa tính, giờ cư nhiên còn dùng ánh mắt như vậy nhìn thái tử, ngươi là muốn sống nữa phải ?" Lam Chấn đánh cái lên bàn, cái bàn hoàn hảo trong nháy mắt nát vụn.

      "Giáo dưỡng? Xin hỏi Lam gia chủ, từ lúc ta sáu tuổi, người dạy ta những gì?" Lam Ảnh Nguyệt chỉ cảm thấy buồn cười, Lam Chấn này cư nhiên cùng nàng về chuyện giáo dưỡng, mấy năm nay ta sớm đem nàng quên còn mảnh, tại cư nhiên còn muốn về chuyện giáo dưỡng, ha ha.

      "Ta là phụ thân ngươi!" Lam Chấn bị lời của nàng làm cho có chút chột dạ, nghiệt nữ này tại những ngốc, hơn nữa chuyện cư nhiên sắc bén như vậy, để cho ở trước mặt thái tử cùng Hiên vương trở thành trò cười cho thiên hạ, nhìn tác phong của nàng, tại bắt đầu tin tưởng Nguyệt Ngôn là bị nàng làm hại.

      "Ngũ muội muội, cái này là ngươi đúng, sao có thể ở trước mặt thái tử cùng Hiên vương hồ ngôn loạn ngữ, người khác biết, còn tưởng Thanh Long thế gia ta khi dễ ngươi, ngươi bình thường nghịch ngợm tùy hứng còn chưa tính, hôm nay có quý nhân ở đây cũng thể như vậy." Lam Nguyệt Ngôn ngồi nghiêm chỉnh, lời ra cứ như thể giáo huấn tiểu muội ngang bướng nhà mình, người biết còn tưởng nàng ta là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa.

      Lam Ảnh Nguyệt xuy cười ra tiếng, "Thanh Long thế gia này đối với ta rất tốt."

      "Nghiệt nữ, nếu phải ngươi đả thương nhị tỷ ngươi, hôm nay vi phụ cũng khiến ngươi khó xử như thế, ngươi tại châm trà xin lỗi nhị tỷ ngươi, chuyện này coi như bỏ qua, nếu ngươi còn gian ngoan* như vậy, cũng đừng trách vi phụ tâm ngoan thủ lạt." Lam Chấn xem như minh bạch, nghiệt nữ này chính là có ý định đối địch với ta lâu dài, hôm nay nếu phải thái tử cùng Hiên vương ở đây, ta nhất định phải đánh gãy đùi nàng.(*Gian ngoan: gian xảo - ngoan độc.)

      "Luôn miệng là cha ta, sao ngươi tìm hiểu trắng đen định tội cho ta, cứ mở miệng ra là nghiệt nữ, người biết còn tưởng ta phạm vào tội lớn ngập trời gì, ha ha." Lam Ảnh Nguyệt mắt lạnh đảo qua Lam Nguyệt Ngôn, Lam Nguyệt Ngôn chỉ cảm thấy toàn thân chợt lạnh, toàn thân cứng ngắc thể động đậy, Lam Ảnh Nguyệt tiếp tục : "Các người cho rằng, đầu óc ta thanh tỉnh, nhưng những việc xảy ra trong những năm này ta quên sao?"

      Lam Nguyệt Ngôn nghe lời nàng, môi hơi hơi phát run, nàng ta vì sao cảm thấy Lam Ảnh Nguyệt đáng sợ như vậy, phải chỉ là cái phế vật thôi sao, sao lại có khí thế cường đại như vậy, vì sao bản thân tự chủ được mà sợ nàng.

      "Nghe lời này của Ngũ tiểu thư, có ý là nhị tiểu thư oan uổng ngươi?" Phượng Hiên hứng thú nhìn Lam Ảnh Nguyệt trước mắt, thể tưởng được Lam phủ này lại cất giấu viên trân châu như vậy, Lam Chấn này có phải mắt bị mù hay , nữ nhi tốt cư nhiên bị bức thành ra như vậy, kết luận, nếu có thời gian, tiểu nha đầu trước mắt chắc chắn tỏa sáng, tựa hồ có chút mong đợi, cuộc sống bình thường này, rốt cuộc cũng có chút biến đổi rồi?

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn ánh mắt dạt dào ý cười của Phượng Hiên, lãnh ý trong mắt phai nhạt vài phần, "Ta vốn là phế vật mọi người đều biết, làm sao có thể đả thương tứ giai ma pháp sư, hơn nữa, Nhất trường tiên của nhị tỷ tỷ, là do đích thân gia chủ đưa cho nàng, Phượng Quốc này ai biết, chẳng lẽ Lam gia chủ cho rằng, ta đoạt roi của nàng rồi dùng nó đả thương nàng sao? Sau khi bị đả thương nàng còn đánh trả, lại đợi ta qua đẩy nàng xuống nước hay sao?"

      Lam Chấn nghe Lam Ảnh Nguyệt , tiếng Lam gia chủ, hai tiếng Lam gia chủ, trong lòng giận khó tả, ngay cả khi biết trong lời của Nguyệt Ngôn có vài phần đáng nghi, nhưng thân là gia chủ Thanh Long thế gia, ai trong phủ nhìn thấy ta mà xoay người cúi đầu, ta làm chủ, sai đâu thuộc hạ đánh đó, nhưng nhìn Lam Ảnh Nguyệt trước mắt thân ngông nghênh, tránh khỏi giận dữ: "Nhị tỷ ngươi trời sinh tính tình thiện lương, đâu giống loại người giả dối như ngươi."

      Phượng Hiên nghe vậy bĩu môi, cái gì? Trời sanh tính tình thiện lương? Có lầm hay .(hahahaha Ry kết này rồi)

      Nhìn Phượng Hiên kia chút nào che giấu biểu cảm, khóe miệng Lam Ảnh Nguyệt gợi lên ý cười, xem ra còn có người nhìn thấu bộ mặt của Lam Nguyệt Ngôn.

      Lam Nguyệt Ngôn nghe vậy, đôi mắt lộ ra chút đắc ý, theo nàng ta, Lam Ảnh Nguyệt cùng nàng ta so sánh là khác nhau trời vực, mặc kệ là ai, cũng tin tưởng tiểu tiện nhân kia, Lam Ảnh Nguyệt hôm nay chết chắc rồi.

      "Có chút tu vi mọi người có thể nhìn ra, tiên thương mặt nhị tỷ tỷ có khả năng là do thiếu nữ như ta đánh ra, phụ thân lại luôn là do ta gây nên, nguyên bản ta cho rằng phụ thân cảm thấy ta là phế vật có giá trị lợi dụng nên mới vứt bỏ ta, nhưng ngờ phụ thân lại chán ghét ta như thế, muốn đưa ta vào chỗ chết." Lời của Lam Ảnh Nguyệt gằn từng chữ như gõ từng hồi trong tâm Lam Chấn, nghiệt nữ này, làm sao có thể ở trước mặt thái tử điện hạ những lời đại nghịch bất đạo như vậy.

      phải là trường hợp đúng, Phượng Hiên kém chút nữ là đứng dậy vỗ tay, nhìn Lam Chân kia nghẹn đến hồng cả mặt, đôi mắt Phượng Hiên tràn đầy ý cười, chơi rất vui, chơi rất vui, trở về nhất định phải với nhị ca, cho biết bỏ lỡ trò hay.

      "Ngươi là nữ nhi của ta, làm sao có thể ngươi có giá trị ta liền vứt bỏ ngươi như vậy?" Lam Chấn chỉ cảm thấy chống đỡ người trước mặt quá khó khăn, cố ra vẻ bình tĩnh nhưng nắm tay nắm chặt bán đứng .

      "Ngũ muội muội, ngươi làm sao có thể như vậy được." Lam Nguyệt Ngôn thở phì phì nhìn người trước mắt, nha đầu chết tiệt này đúng là khó đối phó.

      "Chứ nhị tỷ cho rằng ta nên như thế nào mới đúng đây?" Lam Ảnh Nguyệt quay đầu lại, ánh mắt như có như nhìn lam Nguyệt Ngôn, miệng lộ ra nụ cười.

      Đột nhiên, nguyên bản Lam Nguyệt Ngôn đoan trang ngồi ở bên, khuôn mặt ôn hòa bị độc ác thay thế, nghiến răng nghiến lợi mở miệng : "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đừng giả bộ nữa, ngươi phải có chủ ý muốn hấp dẫn hai vị điện hạ sao? Ngươi nghĩ hai vị điện hạ mắt mù hết rồi sao? Sao có thể nhìn ra ngươi là phế vật bao cỏ chứ."

      Trong đại sảnh đột nhiên yên tĩnh thanh nào, Lam Chấn trừng lớn mắt nhìn Lam nguyệt Ngôn, phảng phất như nhìn quái vật, nữ nhi có tri thức lễ nghĩa, lại có thể ra loại lời này.

      Lam Nguyệt Ngôn hoảng sợ che miệng lại, những lời này nguyên bản chỉ là suy nghĩ trong lòng, nhưng đánh chết nàng ta cũng dám ra khỏi miệng, lúc nãy đột nhiên cảm thấy nên bắt nó ra, nhìn biểu cảm kinh ngạc của mọi người trong phòng, trận lãnh ý từ lòng bàn chân lên, ở trước mặt thái tử mà nàng ta sao có thể những lời như vậy?

      Nàng ta dè dặt cẩn trọng nhìn thoáng qua thái tử, biểu cảm của thái tử điện hạ là có chút khó coi, vậy phải làm sao bây giờ, thái tử bởi vì vậy mà chán ghét nàng ta rồi chứ?

      "Đây là người mà Lam gia chủ luôn ôn nhu thiện lương, có tri thức hiểu lễ nghĩa sao? là để bổn vương mở mang tầm mắt." Trong nháy mắt, Phượng Hiên cũng biết vì sao Lam Nguyệt Ngôn kia bại lộ bản tính, bất quá loại náo nhiệt này, cũng rất thích xem.

      "Là ngươi, nhất định là ngươi." Lam Nguyệt Ngôn chỉ vào Lam Ảnh Nguyệt đứng ở bên, "Ngươi sử dụng pháp gì lên người ta?"

      Lam Ảnh Nguyệt giống như si ngốc liếc nhìn Lam Nguyệt Ngôn, lắc lắc đầu : "Ngươi sớm vu hãm ta cầm ngọc bội của thái tử, đẩy ngươi xuống nước còn chưa tính, giờ nhiều người ở đây như vậy, ngươi còn muốn vu oan thêm cho ta nữa sao? biết ngươi làm người như thế nào."

      Nghe lời nhàng bâng quơ của Lam Ảnh Nguyệt kia, lúc này Lam Nguyệt Ngôn khó thở, tuy rằng nàng ta nghĩ ra thương thế mặt nàng ta từ đâu mà ra, nhưng lúc đó ở trong viện kia, ngoài nàng, còn ai dám động thủ với nàng ta, vì thế cả giận : "Ngũ muội muội, ngươi cũng nên ở trước mặt phụ thân cùng điện hạ giả bộ đáng thương, ngươi mặt ta phải do ngươi đánh, lẽ do ta tự đánh chính mình a?"

      Lam Ảnh Nguyệt quay đầu nhìn Lam Nguyệt Ngôn, thể chân tướng cũng do ngươi ra, mặt kia, còn phải do chính ngươi đánh sao, nhưng cũng đánh rất đối xứng.

      Last edited: 18/7/17
      HaYen thích bài này.

    2. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 5: Nam hài thần bí
      Editor, beta: Linh Nhi
      Nhìn Lam Ảnh Nguyệt tao nhã lạnh nhạt đối lập với Lam Nguyệt Ngôn giương nanh múa vuốt, sắc mặt thái tử càng ngày càng khó coi, người trước mắt là Lam Nguyệt Ngôn từng nhận thức sao?

      Vừa nãy cũng nhìn thấy nhất thanh nhị sở, Lam Ảnh Nguyệt đứng ở ngoài Lam Nguyệt Ngôn chừng ba thước, nhưng ngay cả nâng tay cũng chứ đừng là tới gần.

      Lam Ảnh Nguyệt bất động thanh sắc nhìn Lam Nguyệt Ngôn, khống chế trong thời gian dài có chút mệt, nhưng trong nháy mắt vẫn có thể khống chế dễ dàng, nếu Lam Nguyệt Ngôn muốn giả bộ dịu dàng, nàng thế nhưng lại muốn nhìn nàng ta như thế nào khi lớp mặt nạ bị lột xuống.

      Sắc mặt Lam Chấn khó coi cực kỳ, chỉ nghĩ muốn nhanh chân tiễn bước hai vị đại thần bên người, chờ hai vị này rồi, bản thân ta muốn xử lý Lam Ảnh Nguyệt như thế nào chẳng phải dễ dàng hơn sao?

      Lam Ảnh Nguyệt sao có thể nhìn ra tâm tư này của Lam Chấn, đợi ta mở miệng, nàng tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn Lam Nguyệt Ngôn cái, "Nhị tỷ xác định ngọc bội là do ta cầm ?"

      Lam Nguyệt Ngôn nghe Lam Ảnh Nguyệt lời này, khỏi nở nụ cười lạnh, cái ngọc bội kia vốn là bị mất, hơn nữa ngay tại nơi mà nàng ta đánh Lam Ảnh Nguyệt bị mất, Cái ngọc bội kia chính là ở hậu hoa viên bị ngươi lấy , ngươi bây giờ còn muốn chống chế là chuyện có khả năng."

      "Hậu hoa viên kia có nhiều người lui tới như vậy, mỗi ngày tỷ cũng tiếp xúc với rất nhiều người, làm sao lại kết luận bị ta cầm , chứ phải nhị tỷ có năng lực đặc thù gì, còn có thế ngửi được mùi của ngọc bội hay sao?" Ánh mắt xinh đẹp của Lam Ảnh Nguyệt mang theo ý cười, hình như có quang mang lưu chuyển, lời lơ đãng lại mang theo bao hàm thâm ý.

      "Lam Ảnh Nguyệt, ngươi nghĩ ta là cẩu hay sao, còn có thể ngửi được mùi đặc thù!" Thanh ngân nga của Lam Nguyệt Ngôn thoáng chốc biến thành thanh nghiến răng nghiến lợi, nghiễm nhiên trở thành bộ dạng của người đàn bà chanh chua.

      "Ha ha ha ha." Phượng Hiên thấy vậy, rốt cuộc nhịn được cười ha hả, tiểu nha đầu này rất có ý tứ, thoáng nhìn bên sắc mặt khó coi của Lam Chấn, ho khan hai tiếng : "Lam gia chủ, thất lễ rồi, nhịn được."

      Miệng thất lễ, bên lại có ý tứ cười run cả thân mình, nét mặt già nua của Lam Chấn càng đen.

      Nhìn Hiên vương cười đến run rẩy hết cả người, Lam Nguyệt Ngôn thể nhịn được nữa, nàng ta bước về phía Lam Ảnh Nguyệt, chỉ nghe tiếng giòn vang, bước chân vừa bước được nửa, cũng vô pháp về phía trước, nhìn hai nửa ngọc bội xuất mặt đất, Lam Nguyệt Ngôn hoảng sợ bưng kín miệng, ngọc bội này như thế nào lại người nàng ta rơi xuống?

      Khi thái tử nhìn đến ngọc bội mặt đất, sắc mặt trong nhất thời nhìn được mà trở nên khó coi, cái ngọc bội kia phải cái ngọc bội mà đưa cho Lam Nguyệt Ngôn sao?

      Thái tử đối với Lam Nguyệt Ngôn trước mắt thất vọng tràn trề, giọng điệu lạnh như băng : "Hồ nháo, Lam Nguyệt Ngôn, ngươi dám trêu đùa bản thái tử, Lam Chấn, ngươi dạy nữ nhi tốt!"

      Dứt lời, chờ Lam Nguyệt Ngôn giải thích, thái tử đứng dậy nhanh chóng ly khai khỏi Lam phủ, mà Phượng Hiên cũng cười rời , lúc gần còn ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Lam Ảnh Nguyệt cái.

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn hai cha con kia ngây như phỗng, tình giải quyết, chỗ này nàng chút cũng muốn ở lâu: "Nếu lam gia chủ còn việc gì, ta xin về trước."

      Dứt lời, cũng chờ Lam Chấn mở miệng, nàng xoay người rời khỏi tiền thính, chỉ nghe đằng sau là thanh rống giận của Lam Chấn cùng tiếng khóc lóc của Lam Nguyệt Ngôn, càng lúc càng xa, thanh cũng liền , nhớ tới ánh mắt độc ác của Lam Nguyệt Ngôn, mắt Lam Ảnh Nguyệt hơi nheo lại, Lam Nguyệt Ngôn, ngươi tốt nhất là thành kiểm điểm, nếu còn đến gây với ta, ta ôn nhu đối xử với ngươi như thế.

      Ngọc bội kia quả là nàng nhặt được, vừa vặn vào thời điểm đó, nàng thuận tay trả lại cho Lam Nguyệt Ngôn, chẳng qua Lam Nguyệt Ngôn vội vàng giả bộ thục nữ, nên phát ra thôi, loại chuyện này cũng làm khó được nàng.

      Nhìn bầu trời mênh mông, bước chân của Lam Ảnh Nguyệt nhanh hơn, trời mưa rồi.

      Khi Lam Ảnh Nguyệt trở lại tiểu viện, trời có chút tối, Thanh Vân nhìn thấy tiểu thư nhà mình trở về, cuối cùng cũng yên tâm, sau khi dùng xong cơm lúc chiều, nằm ở giường, nàng làm thế nào cũng ngủ được, đóa hoa người nàng đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

      Nàng thể cứ ở mãi trong phủ này, thời gian của nàng, luôn rất quý giá, phải dùng để lãng phí cùng những người nhàm chán.

      Hồi lâu, khi cơn buồn ngủ đánh úp lại, Lam Ảnh Nguyệt nhắm mắt lại.

      Ngày thứ hai, Lam Ảnh Nguyệt để Thanh Vân tìm cho nàng vài bộ sách, tuy trong lòng Thanh Vân nghi hoặc, cũng nhanh chóng đưa đến cho nàng ít sách, tiểu thư biết chữ từ lúc nào? Thanh Vân chỉ cảm thấy đầu óc mình bây giờ loạn hết cả lên, bất quá, chỉ còn tiểu thư nàng nhất định theo tiểu thư đến bất cứ nơi nào, tiểu thư bây giờ cường đại so với dáng vẻ thường bị khi dễ trước kia tốt hơn nhiều lắm.

      Đến buổi tối, vào thời điểm Lam Ảnh Nguyệt tắm rửa, mùi thơm lạ lung kia lại xuất , tràn ngập toàn bộ căn phòng, nàng chỉ cảm thấy trong cơ thể có luồng nhiệt lưu ngừng va chạm, làm cho nàng có chút thống khổ.

      Trán lam Ảnh Nguyệt chậm rãi toát mồ hôi, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nàng cảm thấy khí lực của bản thân từng chút bị vắt kiệt, khi nàng sắp ngất trong bồn tắm, chỉ thấy đoàn sương mù đỏ rực từ đóa hoa người nàng thoát ra, ở trước mắt nàng, ngưng tụ thành bóng người mơ hồ, phảng phất như hư ảo, bóng dáng màu đen bị bao phủ trong sương mù đỏ rực, thoạt nhìn dị lại khí phách, đôi mắt lửa đỏ phảng phất như tu la địa ngục, hơi thở tử vong cường đại khiến Lam Ảnh Nguyệt hô hấp cũng có chút khó khăn.

      Dù là kiếp trước lam Ảnh Nguyệt gặp qua các loại đại trường hợp, khi thấy người trước mặt, cũng khỏi ngây ngẩn cả người, bên trong cơ thể nàng cư nhiên thoát ra người nam nhân, , hẳn là đứa năm sáu tuổi.

      "Tiểu nhân loại bé." Bé trai dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn thiếu nữ bé nhỏ trước mặt, chút nào che giấu ghét bỏ đối với nàng, khuôn mặt nhắn phấn điêu ngọc mài muốn nhăn lại thành đoàn.

      Lam Ảnh Nguyệt bất qua chỉ chấn kinh lát, lúc này phục hồi tinh thần, nàng cũng có nhìn lầm, tiểu thí hài này là từ bên trong túc ra, "Tiểu thí hài, ngươi vì sao ở trong thân thể ta?"

      " Ngươi kêu ai tiểu thí hài, tin ta làm thịt ngươi hay ." Vừa nghe đến ba chữ kia, bé trai lập tức bạo phát, khuôn mặt nhắn tức giận biến thành màu đen.

      Ánh mắt lạnh như băng của bé trai đảo qua thiếu nữ bình tĩnh trong bồn tắm, nếu phải lần đại chiến đó nguyên khí của bản thân bị thương nặng, tại làm sao có thể biến thành bộ dáng này, bị phong ấn trong gian Túc mấy trăm năm, nó mỗi lần đều chỉ có thể dùng linh hồn thể ra khỏi gian này, hơn nữa thời gian quá ngắn, mà làm nghĩ tới là, hôm qua Túc lại nhận nha đầu này làm chủ, tồn tại của gian Túc thần kỳ ra sao, chủ nhân trước kia cũng là chúa tể của đại lục này, nhưng trước mắt lại là nha đầu tay trói gà chặt, càng xem càng ghét bỏ.

      Nguyên bản còn tưởng, nếu Túc nhận cường giả làm chủ, có thể sớm ngày cởi bỏ phong ấn, nhưng mà tại, ánh mắt bé trai còn phải muốn phun ra hỏa sao?

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn bé trai sắc mặt càng ngày càng khó coi, khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, bản thân đến đại lục này chỉ mới hai ngày, cũng co trêu chọc đến tiểu gia hỏa này ?

      "Ta là ai ngươi còn xứng biết." Tiểu gia hỏa nâng cao khuôn mặt, giọng điệu chuyện vô cùng kiêu ngạo.

      "Vậy ngươi lập tức rời khỏi thân thể ta, ta cũng muốn để người lai lịch theo ta." Lam Ảnh Nguyệt cũng đoán được đại khái, tiểu thí hài này thích nàng, ngưng lại , bởi vì được.

      "..." Bé trai chán nản, nếu có thể , sớm rồi, cần gì phải ở trong này nhìn tiểu nha đầu mặt thối.

      Lam Ảnh Nguyệt đánh giá bé trai, bé trai lại hề để ý tới.

      "Ta ở trong cơ thể ngươi, tiểu nhân loại bé, tại cư nhiên ngay cả Túc gian cũng sử dụng được." thanh bừa bãi vang lên trong đầu Lam Ảnh Nguyệt, Lam Ảnh Nguyệt có thể tưởng tượng ra được bộ dáng giương nanh múa vuốt.

      Nàng đứng lên, lấy quần áo đặt bên mặc vào, " Túc gian?"

      "Quả nhiên là nhân loại ngu ngốc, ngay cả túc gian cũng biết." Bé trai cảm thấy tiền đồ bản thân mảnh hắc ám, Túc vì sao theo chủ tử ngốc như vậy.

      Nếu ngươi còn dùng giọng điệu ấy chuyện với ta, về sau cho dù ta mở ra gian, ngươi cũng đừng nghĩ ra được." Bé trai nghe lời của Lam Ảnh Nguyệt, chỉ cảm thấy thể tin nổi, là ai? Trong thiên địa này, ai nghe tên của sợ đến mức tè ra quần, nhưng tại lại bị tiểu nha đầu uy hiếp, hơn nữa còn vô pháp phản kích.

      Bởi vì khi gian mở ra, Lam Ảnh Nguyệt chính là chúa tể của gian, đừng tại tu vi của bản thân đại giảm, cho dù là trước kia cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

      "Ký ước với thần thú, lấy giọt máu vào bông hoa túc kia là được rồi." Bé trai gì hừ hừ, dưới cái nhìn của , nhân loại chính là quá ngu ngốc, tình đơn giản như vậy cũng biết.

      Thần thú? Ngay cả hình dáng của ma thú nàng cũng chưa thấy qua, chứ đừng là thần thú.

      Lam Ảnh Nguyệt vừa mới nằm xuống, ngoài cửa liền truyền đến thanh của Thanh Vân: "Tiểu thư, đại thiếu gia trở lại."

      Nha đầu kia nhất định lo lắng Lam Hạo Phong kia tìm nàng gây phiền toái , bất quá, Lam Hạo Phong, nàng còn để vào mắt, "Ngươi ngủ , nếu dám đến, người gặp rủi ro sẽ là ."

      Thanh Vân nghe vậy, nhớ tới hành động kỳ quái của nhị tiểu thư ngày ấy, khỏi run lẩy bẩy, lập tức lui xuống.

      "Tiểu nha đầu, khẩu khí cũng ."

      Last edited: 18/7/17
      HaYen thích bài này.

    3. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 6: Thiên phú dị bẩm
      Editor, beta: Linh Nhi
      Lam Ảnh Nguyệt chỉ cảm thấy dòng khí trong phòng có chút lưu động, cùng với thanh cực kỳ dễ nghe, bản thân rơi vào cái ôm ấm áp.

      Hơi thở vừa quen thuộc lại vựa xa lạ vờn quanh người nàng, nàng ngẩng đầu, dù kiếp trước nàng từng gặp qua rất nhiều loại mỹ nam, nhưng nàng vẫn bị người trước mắt khiến cho kinh diễm chút, môi mỏng hơi mím, hình dáng góc cạnh ràng, giống như phi ưng trong đêm den, lãnh ngạo tịch lại mang khí thế bức người, như cường giả độc kiêu ngạo ngắm nhìn thiên địa, ánh mắt tà mị mang theo ý cười nhìn nàng.

      Toàn thân nàng bị môt hơi thở bao phủ, tâm bình tĩnh của Lam Ảnh Nguyệt nổi lên tia gợn sóng, dấu vết cúi đầu, vừa thấy cặp mắt tà mị kia, nàng nhận ra .

      "Nha đầu, bộ dáng của ta rất khó nhìn sao?" Ngữ khí của Phượng Diệc có chút dịu dàng, động tác vừa rồi của nha đầu này nhìn thấy hết, lần đầu tiên có người nhìn thấy khuôn mặt lại lộ ra biểu cảm này.

      Mà người nào đó vừa rồi còn luôn kêu gào, thời điểm nhìn thấy Phượng Diệc, lại im lặng đứng trong cơ thể Lam Ảnh Nguyệt, câu cũng .

      Lam Ảnh Nguyệt có chút được tự nhiên giật giật thân mình, kiếp trước nàng sống tới 19 tuổi, cũng chưa từng đương, bây giờ lại tiếp xúc gần gũi với người khác phái như vậy, làm cho nàng có chút biết làm sao.

      Nhìn ánh mắt nàng hơi cảnh giác, Phượng Diệc khỏi cảm thấy buồn cười, "Nếu ta muốn làm gì ngươi, ngươi cảm thấy ngươi có thể hoàn hảo như bây giờ sao?"

      Nhìn Lam Ảnh Nguyệt vẫn chuyện như cũ, Phượng Diệc lại : "Có muốn biết người ngươi có năng lực kỳ quái gì hay ? Hoặc là , làm thế nào để sử dụng nó, khiến bản thân trở nên cường đại."

      "Vì sao ngươi phải giúp ta?" Lam Ảnh Nguyệt nhìn nam nhân trước mắt, nam nhân này vừa thần bí lại vừa cường đại, làm cho nàng cảm thấy nguy hiểm.

      Thấy nàng rốt cuộc cũng chịu mở miệng chuyện với mình, đôi mắt Phượng Diệc lên tia cảm xúc khó phát , "Tự nhiên muốn phụ trách với ngươi, hôm qua thân thể của ngươi bị ta nhìn thấy hết, dù ta muốn cưới ngươi, ngươi cũng thể gả được."

      Mà ngoài cửa sổ, người nào đó cây, nghe lời này của chủ tử nhà mình, kém chút từ cây ngã xuống, chủ tử từ lúc nào lại biết đùa bỡn tiểu nương như vậy? Mấy năm nay ở bên chủ tử ngay cả bóng dáng của nữ nhân cũng thấy, nhưng khẩu vị thế này có phải quá nặng hay ? Dù sao, Ngũ tiểu thư này mới 14 tuổi, vẫn còn là đứa trẻ!(hai tuổi nữa là lên kịu hoa đk rùi hí hí)

      Lam Ảnh Nguyệt liếc mắt nhìn nam nhân trước mắt cái, cho dù là ban ngày, chưa chắc nhìn thấy được, hay cách khác, cho dù là nhìn thấy được, nàng cũng muốn phụ trách, loại nam nhân này, nàng vẫn là nên trêu chọc tới, về phần lực lượng kia, nàng mơ hồ biết được ít rồi.

      "Trừ bỏ ta, ai có thể giúp ngươi, Thanh Long thế gia, còn ai ở bên cạnh ngươi hay sao?" Ánh mắt cuồng ngạo của Phượng Diệc nhìn chằm chằm vào tiểu nha đầu trước mắt, tin tưởng trong thân thể của nàng chứa loại năng lực thần bí nào đó, mà loại năng lực này là loại năng lực mà Ám Vực truy tìm mấy trăm năm nay, vô luận thế nào, cũng thể để nha đầu này rơi vào trong tay những người đó.

      Hơn nữa, cũng quên tiểu nha đầu này có thể sử dụng Mê Ảo thuật, nếu phải tu vi mình cao, chỉ sợ hôm qua nghe lời nàng , năng lực đặc thù lại thần bí của nàng, làm cho người ta kinh hỉ.

      chờ Lam Ảnh Nguyệt phản ứng lại, nàng bị ngoại bào rộng rãi bao lấy kẽ hở, chẳng qua mới chỉ hô hấp vài lần, mang nàng rời xa Lam phủ, Lam Ảnh Nguyệt khỏi có chút buồn bực, nàng bây giờ còn mặc trung y, dám mang nàng , nàng chưa bao giờ gặp người nào cường thế bá đạo như vậy.

      Điều này càng khiến nàng kiên định, quyết tâm trở nên cường đại, nàng thích loại cảm giác thể nắm mọi việc trong tay.

      Rất nhanh, Phượng Diệc đưa nàng vào lầu các, đến nơi, ôm nàng nữa, trực tiếp cởi ngoại bào màu đen khóa người Lam Ảnh Nguyệt, Lam Ảnh Nguyệt vốn gầy, nhìn qua vô cùng buồn cười.

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn quanh bốn phía, nhìn nơi tráng lệ trang hoàng này, khóe miệng nhìn được co rút, xa xỉ, là xa xỉ, đất cư nhiên trải tấm thảm dày, lúc vô cùng mềm mại, khẳng định giá trị rất xa xỉ.

      vô cùng tự nhiên dắt tay nàng, Lam Ảnh Nguyệt muốn tránh thoát, nhưng cái tay kia cùng tay nàng như dính lại với nhau, vô pháp tách ra.

      Khóe miệng Phượng Diệc mang theo ý cười sung sướng, động tác của tiểu nha đầu làm sao có thể nhìn thấy, đến trước mặt ám cách, Phượng Diệc đến trước thủy tinh cầu ra đặt bàn, đối với bộ mặt kiên nhẫn của tiểu nha đầu : "Đến, đặt tay lên."

      đưa nàng đến đây thử nghiệm linh lực?

      Dù nghi hoặc, nàng vẫn như cũ đặt tay lên, chỉ thấy thủy tinh cầu kia bắt đầu tỏa sáng, bên trong bắt đầu xuất sương mù màu đỏ, nhưng đợi hai người phản ứng lại, sương mù bên trong thủy tinh cầu kia lại biến sắc, nháy mắt từ màu cam biến thành màu vàng, sau đó ngừng lóe sáng.
      Cái này ngay cả Phượng Diệc cũng mơ hồ, người bình thường thử nghiệm linh lực cũng chỉ có màu sắc, từ màu đỏ đến màu tím, màu tím là thiên phú cao nhất, nhưng mà chưa từng thấy qua có thể biến sắc!

      Lam Ảnh Nguyệt nghi hoặc nhìn thủy tinh cầu đổi tới đổi lui màu sắc, cuối cùng, biến thành màu tím nhưng cư nhiên ở giữa còn lộ ra tia hắc ám, sau đó chỉ nghe tiếng phanh, thủy tinh cầu dưới tay nàng nát vụn.

      "Đây là chuyện gì xảy ra? Ta là phế vật sao?" Lam Ảnh Nguyệt nhìn thủy tinh cầu nổ tung dưới tay mình, trong lòng có chút cảm giác khó chịu, nàng quả có linh lực sao?

      "Ma vũ song tu, coi như là có thể." Thanh bé trai phá lệ kiêu ngạo, nguyên bản còn tưởng Ảnh Túc choáng váng mới chạy đến người nữ nhân này, nguyên lai sớm phát nàng là ma vũ song tu.

      Vừa là ma vũ song tu, lại có Túc gian, tuy hơi kém người kia chút, nhưng cũng coi như sai.

      "Tuy ta chưa từng thấy tình huống thủy tinh cầu nổ tung, nhưng khẳng định ngươi phải phế vật, hơn nữa, cuối cùng thủy tinh cầu biểu hai loại màu sắc, chứng tỏ ngươi có thể chất ma vũ song tu, trăm năm khó gặp." Màu sắc hắc ám kia biến mắt quá nhanh, có thấy ràng, nhưng nếu tiểu nha đầu kia là phế vật, đời này liền có thiên tài.

      Nàng cư nhiên là ma vũ song tu? Trăm năm khó gặp?

      Thiên phú của nàng ở trong mắt bé trai cũng chỉ xem như còn có thể, vậy còn cường đại đến mức nào.

      Người bình thường biết bản thân là ma vũ song tu, chỉ sợ kích động nhảy cẫng lên, nhưng người trước mắt naỳ lại biết lâm vào trầm tư gì, vẫn nhúc nhích, mặt có nửa phần cao hứng.

      "Tiểu nha đầu, vui sao?" Phượng Diệc cúi người, khuôn mặt dễ nhìn ngừng phóng đại trước mặt Lam Ảnh Nguyệt, nàng có thể cảm nhận được hơi thở của thổi mặt mình.

      "Ngươi đến cùng vì sao giúp ta?" Lam Ảnh Nguyệt cũng tin, nam nhân thần bí trước mắt lại đối với nàng nhất kiến chung tình, nàng còn chưa tự kỷ đến mức đó.

      Nha đầu kia tâm phòng bị cũng quá nặng, "Ngươi yên tâm, ta hại ngươi, nhưng ngươi cũng cần có đủ lực lượng để tự bảo vệ mình lúc thích hợp, ngàn vạn được để lộ mũi nhọn."

      "Ta cũng có ngốc như vậy." Lam Ảnh Nguyệt tự nhiên cảm giác được có ác ý, trước tiên nàng phải đủ cường đại, nàng cũng muốn người khác phát ra nàng là ma vũ song tu, cũng muốn trở thành công cụ vì lợi ích của Lam Chấn.

      "Tất nhiên, ta nhìn người sao có thể chuẩn." Phượng Diệc tự nhiên như vậy, Lam Ảnh Nguyệt hết chỗ , nàng mới gặp hai lần, sao lại thành nhìn trúng người?

      "Chủ tử, thời gian sai biệt lắm." Từ giọng nam lạnh lùng, cửa sổ xuất bộ quần áo, ngay cả giày cũng có.

      "Mặc quần áo vào, đêm nay vẫn còn trò hay." Phượng Diệc cầm lấy quần áo đưa cho Lam Ảnh Nguyệt, tự giác xoay người.

      mặt Lam Ảnh Nguyệt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng có chút hoảng sợ, ngay cả bóng dáng người kia nàng cũng nhìn thấy, hộ vệ của cường đại như vậy rồi, rốt cuộc là loại người nào?

      "Nha đầu, tại cũng phải thời điểm nhìn dáng vẻ của ta, nếu thích, về sau mỗi ngày ta cho ngươi nhìn." Thanh Phượng Diệc mang theo ý cười khiến mặt Lam Ảnh Nguyệt nóng lên.

      ràng đưa lưng về phía nàng, lại biết nàng nhìn , còn đợi nàng mặc xong quần áo, phương xa truyền đến trận gầm rú, là rồng ngâm, Lam Ảnh Nguyệt cấp tốc đeo đai lưng, mái tóc tùy ý xõa ra.

      Phượng Diệc cũng ôm lấy nàng, bay theo phương hướng phát ra tiếng rồng ngâm, càng tới gần Lam Ảnh Nguyệt càng cảm thấy thích hợp, ràng nơi này là phía sau núi của Thanh Long thế gia, thanh vô cùng uy lực kia bắt đầu từ cái địa phương này truyền đến.

      "Là thần thú." Bé trai nghĩ tới, nhanh như vậy đã có thần thú đưa đến cửa, nữ nhân này vận khí đúng là tốt.

      Lam Ảnh Nguyệt nhãn tình sáng lên, thần thú?

      Last edited: 18/7/17
      HaYen thích bài này.

    4. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 7: Thần thú thường lui tới
      Editor, beta: Linh Nhi
      Nguyên bản đỉnh núi tối đen, được ngọn đuốc chiếu sáng như ban ngày, người của Thanh Long thế gia sớm đem nơi này vây chặt như nêm cối.

      Lam Chấn dẫn đầu, nhìn sơn động xa xa lại truyền ra tiếng rồng ngâm, hưng phấn mặt làm thế nào cũng ngăn được, xem ra ông trời thiên vị Thanh Long thế gia của , thần thú thủ hộ của Thanh Long thế gia thức tỉnh, chỉ cần trong các nữ tử của có thể cùng Thanh Long ký kết khế ước, vậy địa vị của Thanh Long thế gia cần cũng biết.

      "Ngôn nhi, Phong nhi, Lâm nhi, ba người các ngươi là thế hệ thanh niên đáng chú ý trong Thanh Long thế gia, mặc kệ là ai, chỉ cần cùng Thanh Long ký kết khế ước, người đó chính là gia chủ đời sau của Thanh Long thế gia." Lam Chấn nhìn ba đứa con trước mắt, cảm thấy tràn đầy tự hào, con trai lớn của mình mới mười bảy tuổi đạt đến ngũ giai, có cơ hội trở thành gia chủ đời sau nhất, Nguyệt Ngôn 16 tuổi đột phá tứ giai, cũng làm cho rất là hài lòng.

      Lam Lâm Nhi tuy là thứ xuất, nhưng là thiên phú kém, mười lăm tuổi đạt tam giai cao nhất, về phần những người khác, Lam Chấn sớm đem các nàng vứt đến lên chín từng mây.(ông này đáng oánh bào mông)

      "Con nhất định để phụ thân thất vọng." Lam Hạo Phong cao ngạo ngẩng cao đầu, khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười tự tin, người có thể thừa kế vị trí này đương nhiên là , hai vị muội muội này tuy rằng thiên phú kém, nhưng theo quy củ vẫn phải lập gia đình.

      Lam Nguyệt Ngôn nhìn thoáng qua ca ca mình, cho dù thân là huynh đệ, nhưng đề cập đến chuyện tranh đoạt quyền kế thừa, nàng ta cũng khách khí với đại ca, dù sao phụ thân sủng nàng ta như vậy, hơn nữa nàng ta còn muốn trở thành thái tử phi, địa vị cũng cao quý lên nhiều lắm.

      Đối lập với ngạo khí của hai ngươi, bên tam tiểu thư Lam Lâm Nhi có vẻ thu liễm hơn, thân váy dài màu lam, nàng ta ở trước mặt hai người có vẻ gì là tồn tại, khuôn mặt thanh tú nhắn tia biểu cảm, nhưng ánh mắt như lử nóng kia vẫn là bán đứng nội tâm bình tĩnh của nàng ta.

      "Nha đầu, muốn Thanh Long sao?" Phượng Diệc ra những lời này tự nhiên như vậy, phảng phất thần thú kia giống như sủng vật bình thường, chỉ cần Lam Ảnh Nguyệt mở miệng muốn, có thể bắt trói nó lại đây như thường.

      Bất quá Lam Ảnh Nguyệt lại có chút tò mò, Phượng Diệc sớm biết nơi này có thần thú mới mang nàng tới , chẳng lẽ biết nàng cần máu thần thú sao?

      "Thanh Long cư nhiên sa đọa đến mức này, muốn cùng tiểu nhân loại bé ký kết khế ước." Thanh khinh thường của bé trai vang lên trong đầu nàng, "Bất quá, tuy rằng là thần thú cấp bậc thấp nhất, tốt xấu gì cũng là thần thú, có thể dùng để mở ra khải gian, ngươi trực tiếp qua, ta sẽ có cách bắt lại."

      đại lục người người kiêng kỵ thần thú, cư nhiên bị bé trai ghét bỏ thành như vậy, có phải bị đãng trí hay , cũng ở trong thân thể của tiểu nhân loại bé.

      "Tự ta có thể có được nó." Lam Ảnh Nguyệt khẽ liếc mắt nhìn Phượng Diệc cái, nàng muốn chậm rãi hiểu biết cũng thích ứng cái thế giới này, nàng muốn cái gì cũng đều dựa vào .

      hổ là người xem trọng, Phượng Diệc tán thưởng nhìn khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ của Lam Ảnh Nguyệt, ôm nàng nhàng đặt xuống mặt đất, lập tức vào trong bóng tối, nhưng Lam Ảnh Nguyệt biết ở chỗ này nhìn nàng.

      Lam Ảnh Nguyệt hướng phía trước mấy bước, từ trong bóng đêm ra, mắt sắc của quản gia liếc cái đã nhận ra Lam Ảnh Nguyệt, thấp giọng ở bên người Lam Chấn : "Gia chủ, Ngũ tiểu thư đến đây."

      Lam Chấn nghe vậy nhìn theo tầm mắt quản gia, chỉ thấy Lam Ảnh Nguyệt mặc bộ bạch y, tóc dài tung bay trong trời đêm, đôi mắt giống như dòng nước trong, khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ ánh lên ý cười, tao nhã cao quý, đạp lên ánh trăng mà đến, "Lam gia chủ, ta cũng là nữ nhi con vợ cả của ngươi."

      Tình cảnh trước mắt này khiến đệ tử Thanh Long thế gia đều sợ ngây người, nguyên bản bọn họ đều tin chuyện Lam Ảnh Nguyệt thanh tỉnh là thật, bây giờ lại kinh ngạc há to miệng, người trước mắt như tiên tử Bàn Linh động này là Ngũ tiểu thư sao? Bọn họ nhìn lầm ?

      Khí chất cao quý cùng dung mạo tuyệt sắc kia, nhị tiểu thư được xưng đệ nhất mỹ nhân cùng nàng so sánh, nhất thời cũng mất sáng rọi.

      Bất quá ít người lại cho là đúng, dù ngốc sao, có linh lực cũng là cái phế vật, cũng khiến cho bọn họ khinh thường.

      nhìn tới mọi người hèn mọn suy đoán, Lam Ảnh Nguyệt làm như người đến trước mặt Lam Chấn.

      Lam Hạo Phong híp mắt, ánh mắt lợi hại tập trung người trước mắt, buổi chiều thời điểm nghe Ngôn nhi oán giận còn tin, tại nhìn thấy, ngốc tử này quả nhiên ngốc, nhưng vậy sao, người hề có linh lực, còn muốn cùng tranh giành quyền kế vị sao? Kia quả thực là chê cười.

      Trừ bỏ Phượng Diệc, ai biết Lam Ảnh Nguyệt đột phá nhất giai, lúc này ở trong mắt mọi người, nàng như cũ là cái phế vật hề có linh lực.

      "Phụ thân, Ngũ muội muội đến đây, vậy để nàng cũng thôi." Lam Hạo Phong mở miệng, ngược lại muốn nhìn này có bản lãnh gì, có thể đem muội muội đánh thành như vậy.

      Lam Nguyệt Ngôn ở bên cạnh gắt gao nhìn chằm chằm Lam Ảnh Nguyệt, phảng phất muốn ở người nàng trạc ra cái động, phải bởi vì này, buổi chiều nàng ta làm sao có thể bị phụ thân quở trách, lại làm sao có thể mất mặt trước mặt thái tử điện hạ, nàng ta đưa tay sờ sờ vết sẹo mặt, Lam Ảnh Nguyệt ta muốn ngươi chết được tử tế.

      Lúc này, Lam Nguyệt Ngôn sớm bị phẫn nộ đánh mất lý trí, thế cho nên chính nàng ta cũng quên, ràng là nàng ta tìm Lam Ảnh Nguyệt gây phiền toái, nàng ta tự dẫn lửa thiêu thân, cũng vẫn là quái khởi người khác đến đây, nàng ta lôi kéo cánh tay Lam Hạo Phong, ủy khuất hô: "Đại ca."

      Lam Hạo Phong thương nhất là người nhị muội này, làm sao có thể hiểu ý tứ của nàng ta, vì thế vỗ đầu Lam Nguyệt Ngôn, cho nàng ta ánh mắt quan tâm, "Cha, chúng ta vào đây."

      " thôi, Phong nhi, cẩn thận chút." Lam Chấn nhớ đến tình lúc xế chiều, còn tưởng gặp lại Lam Ảnh Nguyệt, thôi, chẳng qua chỉ là cái phế vật thôi mà, ta quay đầu lại đối với lão giả tóc bạc đứng sau lưng, ta : "Trưởng lão, làm phiền ngươi, trừ phi sinh mệnh bọn họ có gì nguy hiểm, bằng cần ra tay."

      "Ngũ muội muội vẫn là nên chậm chút, dù sao Thanh Long tính khí táo bạo, ngươi còn chưa đủ để cho nó chụp cái tát." Lời của Lam Hạo Phong mờ mịt, nhưng Lam Ảnh Nguyệt sao có thể biết ý tứ của , muốn đối phó với nàng, Lam Hạo Phong, ngươi vẫn còn non.

      Lam Ảnh Nguyệt đối với lời của Lam Hạo Phong coi như nghe thấy, bước chân tao nhã hướng phía trước đến, Lam Nguyệt Ngôn nhìn bóng lưng Lam Ảnh Nguyệt, khinh thường liếc mắt cái, cái ngốc tử kia phải là muốn vào trước chứ?

      nơi bí mật gần đó, Phượng Diệc cũng lười nhác ngồi ở cành cây, nhớ đến ánh mắt nhìn nha đầu của Lam Hạo Phong, lãnh ý mở miệng : "Rất muốn đem ánh mắt kia khoét xuống."( phải nhổ xuống chứ ca cắm dao vào lôi ra)

      chỗ tối, Dạ Phong run lên, từ ngày hôm qua gặp được Ngũ tiểu thư, hành động của chủ thượng làm có chút đoán ra, chẳng lẽ chủ thượng coi trọng Ngũ tiểu thư?

      Lam Ảnh Nguyệt vừa mới vào sơn động, cảm giác được cỗ uy áp cường đại từ chỗ sâu nhất trong sơn động truyền ra, bước chân dù làm thế nào cũng vô pháp tiến lên.

      Cười khổ lắc đầu, nàng vẫn là quá yếu, trở về phải nhanh chóng tu luyện mới được.

      Lam Nguyệt Ngôn sau lưng nàng vừa thấy nàng dừng lại, khinh thường cười : "Phế vật chính là phế vật, còn tưởng muốn khế ước Thần Long, ngay cả điểm ấy uy áp đều chịu nổi."

      "Làm sao ngươi có thể mặc trang phục của thục thêu phường!" Thời điểm nhìn Lam Ảnh Nguyệt phía xa cảm thấy có chút tương tự, bây giờ đến gần mới phát , bộ quần áo người Lam Ảnh Nguyệt, cư nhiên chính là quần áo mà nàng ta luôn tâm tâm niệm niệm muốn có được.

      Tiểu tiện nhân này làm sao có thể có tiền tới đó mua quần áo!

      "Ngôn nhi, đừng náo loạn, khế ước Thanh Long quan trọng hơn." Lam Hạo Phong kéo Lam Nguyệt Ngôn lại, hèn mọn nhìn Lam Ảnh Nguyệt, " cái phế vật còn muốn mặc cái gì cao quý, dù mặc quần áo gì cũng đổi được bản chất phế vật! Chỉ biết đạp hư quần áo thôi."

      "Hừ." Lam Nguyệt Ngôn hung tợn liếc mắt nhìn Lam Ảnh Nguyệt cái, "Chờ xem!"

      Dứt lời, ba người hướng chỗ sâu nhất trong sơn động đến, trưởng lão kia theo bốn người đến nơi rất xa, cũng để ý bọn họ tranh cãi, ba người rất nhanh biến mất khởi tầm nhìn của Lam Ảnh Nguyệt.

      Lam Ảnh Nguyệt thờ ơ nhún nhún vai, ngờ bộ quần áo lại khiến nàng rước lấy phiền toái, chờ xem? Nàng nhưng là rất tò mò mà đợi!

      Bọn họ vừa xa, trong đầu nàng vang lên thanh kiêu ngạo của bé trai, " Tiểu nhân loại bé, còn dám ở trước mặt ta diễu võ dương oai, ta hơi có thể giết chết như giết một con kiến."

      "Ngươi lợi hại như vậy, vậy ra ." Sợ bị trưởng lão phía sau phát dị thường người, Lam Ảnh Nguyệt phá lệ nói giọng, dù cả kinh lúc với lời của tiểu hài tử, nàng cũng gì, ngụm lại cái nhân loại biết, tiểu nhân loại bé, cũng nhìn lại bản thân cái tiểu thí hài.

      Nghe xong lời của Lam Ảnh Nguyệt, bé trai liền ủ rũ, ra được, nếu có thể ra, vài cái tiểu nhân loại bé kia sớm hóa thành gió bay rồi.

      "Ngươi đừng xem thường ta." Dứt lời, cỗ sương mù nhàn nhạt chậm rãi bao phủ chung quanh Lam Ảnh Nguyệt, uy áp người Lam Ảnh Nguyệt nháy mắt thấy.

      Xem ra đứa trẻ này vẫn là có chút tác dụng, có uy áp bước chân Lam Ảnh Nguyệt càng thêm nhàng, rất nhanh vượt lên trước ba người.

      Lúc này ba người sớm thoải mái bằng thời điểm vừa mới tiến vào sơn động, ngay cả Lam Hạo Phong mặt nổi lên tầng mồ hôi bạc, Lam Ảnh Nguyệt lặng yên đến bên người bọn họ, "Đại ca cùng nhị vị tỷ tỷ đây là đợi ta sao? là làm cho ta thụ sủng nhược kinh."

      Nhìn Lam Ảnh Nguyệt thân thoải mái, Lam Hạo Phong bất khả tư nghị đánh giá nàng, ý đồ ở mặt nàng tìm ra chút dấu vết cố gắng trấn định, nhưng mà, làm cho thất vọng rồi.

      Người trước mắt chẳng những có nửa phần khổ sở bộ dáng, mặt càng là giọt mồ hôi đều có, trái ngược với ba người bọn họ chật vật, Lam Ảnh Nguyệt có thể là thoải mái tự tại, phảng phất như dạo hoa viên bình thường.

      "Làm sao có thể?" Lúc này mặt Lam Nguyệt Ngôn đã đầy mồ hôi, vừa mới ở cửa động tiểu tiện nhân thể tới, tại nhìn bọn chê cười, nàng làm sao có thể nhẫn.

      " thế giới có loại người, đặt ở trước mặt của nàng, nàng lại như cũ muốn tin tưởng, ngược lại muốn lừa mình dối người." Lam Ảnh Nguyệt xong, lướt qua ba người hướng phía trước mặt đến, bé trai cho nàng, Thanh Long ở phía trước, nàng cũng muốn cùng bọn họ vô nghĩa.

      "Lam Ảnh Nguyệt, ngươi cần khinh người quá đáng!" Lam Hạo Phong lạnh lùng nhìn thiếu nữ bé bỏng trước mặt, trong mắt như muốn phun ra hỏa.

      "Đến cùng là ai khinh người quá đáng thì chưa biết đâu?" Lam Ảnh Nguyệt quay đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của Lam Hạo Phong, rồi khẽ lắc đầu, " hổ là thân tỷ đệ, chuyện lật ngược phải trái đều giống nhau như thế."

      Nhìn đôi mắt trào phúng của Lam Ảnh Nguyệt, Lam Hạo Phong giận thể phát tiết, "Ngươi..."

      từ ngươi còn chưa xong, Lam Hạo Phong lại bùm cái quỳ mặt đất, nghe thấy thanh kia liền biết, chỉ sợ đầu gối Lam Hạo Phong bị thương .

      "Đại ca làm cái gì vậy? Dù ngươi sai, cũng cần quỳ xuống như vậy, muội muội ta làm sao chịu nổi." Lam Ảnh Nguyệt quét mắt nhìn ba người, liền lướt qua ba người về phía trước, cùng nàng đấu? Chỉ sợ là ngay cả bản thân chết như thế nào đều biết.

      Lam Lâm Nhi cùng Lam Nguyệt Ngôn bên bị Lam Hạo Phong dọa, sợ hãi kêu ra tiếng, "Đại ca, người làm gì phải lậy tiểu tiện nhân này!"

      Lam Hạo Phong chỉ cảm thấy đầu gối đau nhói, trong mắt có chút mê mang, bản thân tại sao lại quỳ trước nha đầu chết tiệt kia!

      Cố nén đau đớn đứng lên, Lam Hạo Phong trong mắt đầy ngoan độc, hận nghiến răng nghiến lợi, luôn luôn cao cao tại thượng khi nào chịu qua loại khuất nhục này.


      Last edited: 18/7/17
      HaYen thích bài này.

    5. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 8: Ba tên thiểu năng
      Editor, beta: Linh Nhi
      "Ngươi làm gì ?" Bé trai xác định mở miệng, thấy được này động thủ, nhưng là Lam Hạo Phong là loại người nào? Muốn quỳ xuống trước Lam Ảnh Nguyệt, chỉ sợ so với việc giết chết còn khó hơn !

      "Muốn biết?" Lam Ảnh Nguyệt có chút vui vẻ mở miệng.

      "Ân." Bé trai nghiêm cẩn gật đầu.

      " cho ngươi."

      "..." Mỗ hài tử yên lặng xoay người, cái này làm sao có thể hảo tâm dễ dàng với mình như vậy.

      "Rống." tiếng rồng ngâm từ phía trước truyền đến, Lam Ảnh Nguyệt về phía trước hơn mười thước, lập tức nhìn thấy con Thanh Long to lớn ghé mặt đống cỏ khô, sơn động đối nó mà tựa hồ có chút chật hẹp, nó cuộn mình ở nơi đó, phát ra tiếng lại tiếng rồng ngâm.

      Lam Ảnh Nguyệt bất động thanh sắc đánh giá Thanh Long trước mắt, biết có phải là nàng đa tâm hay , chỉ cảm thấy ánh mắt Thanh Long có chút kỳ dị.

      Hơn nữa, nó nhìn thấy nàng xuất tại nơi này, cư nhiên bất vi sở động, cũng xua đuổi nàng, mà hoàn toàn đắm chìm ở trong thế giới của nó.

      "Tiểu thí hài, nó làm sao vậy?" Lam Ảnh Nguyệt đối với ma thú hiểu biết nhiều lắm, nhưng tiểu thí hài trong thân thể của nàng khẳng định biết được ít.

      " cần kêu là ta tiểu thí hài." Bé trai quả thực nổi nóng, ý định của nha đầu này muốn chọc giận là gì? "Ta nhưng là Thượng cổ Thánh thú! Có tên, gọi Thao Thiết."

      Lam Ảnh Nguyệt cảm thấy đầu nàng đau như muốn nứt ra, "Ngươi có còn muốn ra hay ?"

      Thời điểm Thao Thiết cùng Lam Ảnh Nguyệt xong tình huống của Thanh Long, Lam Hạo Phong bọn họ đến phía sau.

      Tuy rằng lúc này rất muốn giải quyết Lam Ảnh Nguyệt, nhưng là việc cấp bách trước tiên vẫn là đem Thanh Long thu phục tới tay rồi hẵng , bằng uy áp mãnh liệt như vậy, ngay cả bản thân là tu vi ngũ giai cũng sắp chống đỡ được.

      "Ha ha, phế vật còn ảo tưởng nghĩ có thể lọt mắt xanh của Thanh Long đại nhân!" Lam Nguyệt Ngôn cố nén uy áp người, ngẩng đầu ưỡn ngực hướng phía trước đến, cao ngạo đắc ý như con chim công.

      Lam Ảnh Nguyệt cảm thấy buồn cười, cứ như Lam Nguyệt Ngôn nàng có được Thanh Long, chỉ thấy đáy mắt Lam Ảnh Nguyệt nở rộ chút ý cười ác liệt, lập tức mở miệng : "Thanh Long chỉ có , biết nhị tỷ tỷ cùng đại ca ai có thể nhận được ưu ái của Thanh Long đây? đúng là làm cho người ta đau đầu mà."

      Thứ ở trước mặt tuyệt đối mê hoặc, tỷ đệ tình thân tính là cái gì?

      Quả nhiên, hai người sau nghe vậy, dấu vết kéo ra khoảng cách cùng đối phương.

      Mặc kệ bình thường quan hệ tốt như thế nào, tại bọn họ nhưng là đối thủ cạnh tranh, trở thành người thừa kế của Thanh Long thế gia, đó là cơ hội ngàn năm thuở, chỉ có ngốc tử mới có thể thoái nhượng!

      "Ngôn nhi, ngươi là muội muội, tự nhiên là vi huynh trước cùng Thanh Long tiếp xúc." Lam Hạo Phong khẩn cấp về phía trước bước, tự tin tràn đầy nhìn Thanh Long.

      "Lời này của đại ca có chút đúng, thân là huynh trưởng, ngươi phải là nên khiêm nhượng muội muội sao?" Lam Nguyệt Ngôn mặc dù có thời điểm đầu quá linh hoạt, nhưng là nàng cũng ngốc, nếu nhường đại ca đến trước, nơi nào còn có cơ hội cho nàng ta!

      nghĩ tới lúc này, luôn luôn yên lặng tiếng động Lam Lâm Nhi lại đột nhiên có dũng khí mở miệng , "Nếu phải là muội muội đến trước, kia cũng phải là ta ."

      Liền tính nàng ta bình thường nhát gan, đối mặt cơ hội như vậy, nàng ta cũng nghĩ buông tha.

      Lam Hạo Phong nghĩ tới hai muội muội luôn nghe lời giờ phút này cũng đứng ra làm phản lại , cười lạnh mở miệng, "Chớ phải là hai vị muội muội cảm thấy, tu vi của các ngươi cao hơn ta sao?"

      Uy hiếp, uy hiếp trần trụi!

      Lam Nguyệt Ngôn lúc này sững sờ tại chỗ, nghĩ tới đại ca luôn luôn thương nàng ta đối với nàng ta mấy lời này, nếu bản thân tiến lên liền ra tay với nàng ta sao?

      Nhìn hai người bọn bất động, Lam Hạo Phong nhanh tiến lên, liền quỳ gối trước mặt Thanh Long.

      "Thanh Long thế gia Nhị đại đệ tử đời thứ ba mươi Lam Hạo Phong bái kiến Thanh Long đại nhân, có thể được Thanh Long đại nhân ưu ái, vãn bối vạn phần vinh hạnh." Lam Hạo Phong nhìn Thanh Long trước mắt, phảng phất như bản thân chiếm được Thanh Long, trong mắt mảnh lửa nóng, bản thân lập tức chính là người thừa kế Thanh Long thế gia.

      Cơ hội bước lên trời này, dù là ai đều muốn buông tay!

      Lam Nguyệt Ngôn cùng Lam Lâm Nhi nghe Lam Hạo Phong , đều nghĩ, Thanh Long ràng còn chưa lựa chọn, nhưng sao đại ca lại mấy lời này? Chẳng lẽ Thanh Long gợi ý cho đại ca cái gì?

      Hai người mặt tuy có cam lòng, lại dám hé răng.

      Nhưng mà Lam Hạo Phong quỳ mặt đất hồi lâu, Thanh Long như cũ vẫn duy trì tư thế vừa nãy, vẫn nhúc nhích, thậm chí ngay cả khóe mắt cũng có thưởng cho Lam Hạo Phong lấy cái, chẳng lẽ Thanh Long đại nhân chướng mắt thiên phú của ? Nhưng là thiên phú của ràng chính là cao nhất trong bốn người mà?

      Lam Hạo Phong cũng biết, đứng bên cạnh bản thân là cái nghịch thiên tồn tại, còn buồn rầu bên trong suy nghĩ.

      Thời gian nhanh chóng qua, Thanh Long như cũ chút động tĩnh.

      Lam Nguyệt Ngôn vừa thấy Thanh Long phản ứng, trong lòng vui vẻ, Thanh Long có lựa chọn đại ca, tức là nàng ta vẫn có cơ hội, vì thế ý cười mặt muốn nhịn đều nhịn được, "Đại ca, ngươi cũng đừng trách ta, đây là thanh long dích thân lựa chọn, ta về sau làm gia chủ, tự nhiên cũng hảo hảo đối với ngươi."

      Dứt lời đến trước mặt Thanh Long quỳ xuống, cùng đợi Thanh Long khế ước, lòng ảo tưởng nàng ta lập tức liền có thần thú cường đại.

      Nhưng mà tình làm cho nàng phát điên xuất , Thanh Long đồng dạng có liếc mắt nhìn nàng ta lấy cái, Lam Hạo Phong cùng Lam Nguyệt Ngôn sắc mặt đều biến đen, phải là bọn , kia cũng chỉ có Lâm Nhi.

      Lúc này, bọn họ hoàn toàn đem Lam Ảnh Nguyệt bên quên còn mảnh.

      Lam Lâm Nhi cảm thấy bản thân giống như tọa quá sơn xe, vốn cho là còn hi vọng, nhưng lại nghĩ tới đại ca cùng nhị tỷ cũng chưa thể khế ước thành công, bản thân nếu có thể khế ước Thanh Long, trở thành người thừa kế, liền còn có người có thể khi dễ nàng ta.

      Lam Nguyệt Ngôn hung hăng nhìn Lam Lâm Nhi, thứ nữ này đời trước là tích bao nhiêu đức mới có phúc phận khế ước Thanh Long, nàng cam lòng!

      Nếu phải là phụ thân Long tộc bình thường cực kỳ cao quý, chỉ nguyện ý lựa chọn chủ nhân cho bản thân, nàng muốn để đại ca đem thứ nữ đê tiện này đánh chết, nghĩ đến Lam Lâm Nhi sắp trở thành người thừa kế, Lam Nguyệt Ngôn trong lòng cực độ bất bình, "Đại ca, Thanh Long vì sao chọn chúng ta. Muốn lựa chọn thứ nữ!"

      Lam Hạo Phong lúc này nắm chặt hai đấm, đôi mắt hung hăng nhìn Lam Lâm Nhi. Nếu Lam Lâm Nhi thể ký kết khế ước, Thanh Long kia, còn là của chính mình ? Cao ngạo như , làm sao có thể để cái thứ nữ cưỡi ở đầu .

      "Đại ca, thể trách ta, là Thanh Long lựa chọn ta, mặc kệ chuyện của ta."Lam Lâm Nhi bị ánh mắt ngoan độc của Lam Hạo Phong dọa đến, nếu phải là thiên phú của mình coi như tệ, bản thân cũng là có cơ hội vào, nhưng là nàng cũng nghĩ chết ở chỗ này!

      Lời này của nàng ta chẳng qua là thuận miệng , nhưng là để cho hai huynh muội kia nghe qua lại còn là chuyện đơn giản như vậy, Lam Nguyệt Ngôn đứng lên, chỉ vào Lam Lâm Nhi : " Lam Lâm Nhi, ngươi khoe ra cái gì? Thanh Long lựa chọn ngươi, ngươi cũng chỉ là thứ nữ, nương ngươi chỉ là tàn hoa bại liễu được phụ thân từ kỹ viện mang về!"

      Lam Nguyệt Ngôn từ bị cưng chiều đến hỏng rồi, nghĩ tới cái tiểu thứ nữ này muốn đầu nàng ta, lý trí sớm mất hết, nhàng niệm vài câu chú ngữ, cái pháp trượng màu tím xuất trong tay, nâng tay lên, băng trùy rét lạnh hướng mặt Lam Lâm Nhi bay đến, Lam Hạo Phong nhìnLam Nguyệt Ngôn ra tay, đứng ở bên xem.

      Lam Lâm Nhi nghĩ tới Lam Nguyệt Ngôn đột nhiên hướng bản thân ra tay, trong lúc cuống quýt mở hộ thuẫn*, mới gian nan ngăn lại công kích của Lam Nguyệt Ngôn, cuộc đời nàng hận nhất chính là người khác thân thế của nương nàng, giờ Lam Nguyệt Ngôn cũng chú ý đến tình cảm tỷ muội, nàng ta cũng chẳng còn cái gì để cố kỵ, dù sao nàng lập tức muốn khế ước cùng Thanh Long.

      (*Hộ thuẫn: tấm chắn bảo vệ)

      Nàng ta trở thành người thừa kế, nhất định bỏ qua cho bọn họ!

      Trường hợp trở nên có chút hỗn loạn, Lam Ảnh Nguyệt nhìn băng trùy kia bay tới bay lui, khóe miệng gì nhếch lên, ba người này đúng là có làm cho nàng thất vọng!

      Thanh Long từ đầu tới đuôi ánh mắt đều có cho bọn họ, bọn họ liền đánh nhau, cuộc hỗn chiến này mở rộng quá lớn , sợ chiến đấu lan đến gần bản thân, Lam Ảnh Nguyệt lại lui về sau mấy bước.

      là náo nhiệt mà!

      "Ba cái nhân loại ngu xuẩn này, bị thiểu năng sao?"Khó được Thao Thiết cùng nàng đứng mặt trận thống nhất, Lam Ảnh Nguyệt cảm thấy từ ngữ này thích hợp cho ba người bọn họ, quả thực thiểu năng.

      Có lẽ là thanh chiến đấu ầm ĩ đến Thanh Long, từ bọn họ vào động đến bây giờ Thanh Long rốt cục làm ra động tác, chỉ nghe thấy thanh oanh ầm ầm vang lên, ba người trước mắt đều cương cứng tại chỗ.

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn ba đạo thiểm điện hoa lệ rơi xuống, công bằng nện ở đầu ba người bọn họ, đầu ba người đều bay lên làn khói trắng, nhìn thôi mà Lam Ảnh Nguyệt cũng tim gan run sợ, cũng may Thanh Long chỉ muốn cảnh cáo bọn họ, cho nên lôi điện đối bọn họ cũng có tạo thành thương hại gì, chớ phải là Thanh Long thạch là thần thú thủ hộ của Thanh Long thế gia, ba người này chết sớm.

      Thanh long nhìn ba nhân loại trước mắt, thanh trầm trọng lại xa xưa vang lên: " Nhân loại ngu xuẩn, còn nghĩ muốn có được lực lượng của bổn gia."

      Lam Nguyệt Ngôn lúc này sợ cực kỳ, nguyên bản vết thương mặt cũng chưa tốt, vừa rồi lại bị tia chớp của Thanh Long bổ, tại sắc mặt trắng bệch, tóc hỗn độn, bộ dáng chật vật chịu nổi, Lam Lâm Nhi người cũng đầy vết thương lớn .

      tại bọn họ nơi nào còn có tâm tư nội đấu, chỉ sợ cẩn thận cái, Thanh Long này liền giếtbọn họ.

      Nhưng là nghe lời này Thanh Long, vừa rồi ràng liền còn chư có làm ra lựa chọn, bọn họ hiểu lầm! mặt liền vui vẻ, vậy bọn họ còn có cơ hội!

      "Thanh Long đại nhân, vãn bối vô tình mạo phạm, chính là từ xưa đến nay, mỗi khi Thanh Long thức tỉnh, đều phải ở trong đám con cháu của Thanh Long thế gia ta tuyển chọn người cùng ký kết khế ước, biết Thanh Long đại nhân có lựa chọn hay chưa?"Lam Hạo Phong trong lòng tuy rằng sợ hãi Thanh Long cường đại, nhưng là bản thân khi lùi bước, liền có khả năng vĩnh viễn mất Thanh Long.

      "Phế vật, bổn gia rất chướng mắt ngươi." Thanh long hèn mọn nhìn Lam Hạo Phong, phảng phất chính là rác nhìn đất.

      Phế vật? Thanh Long lại còn bản thân là phế vật? Tâm Lam Hạo Phong nháy mắt bể nát!

      Ngay cả Thanh Long còn chướng mắt, Thanh Long thế gia này chỉ sợ có người có thể vào mắt Thanh Long rồi!

      Nghe như thế, Lam Nguyệt Ngôn giật mình há miệng thở dốc, chẳng lẽ người Thanh Long nhìn trúng là nàng ta?

      Vì thế nàng ta bước từng bước chậm rãi về phía Thanh Long, nhưng mà còn chưa đến gần bị luồng lực lượng đánh bay, "Lại có tiểu nhân loại bé ngu xuẩn, cần dùng ánh mắt ghê tởm ngươi nhìn bổn gia."

      Lam Nguyệt Ngôn té mặt đất nghe lời này, kém chút chết ngất , nàng ta luôn luôn sống cuộc sống được cưng chìu quá mức, khi nào bị người khi nhục qua.

      Lam Lâm Nhi ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mắt, chẳng lẽ Thanh Long cuối cùng lựa chọn nàng?

      Nàng chần chờ hướng phương hướng Thanh Long chuyển động bước chân, bỗng nhiên, cỗ nước từ trời giáng xuống, nháy mắt đem Lam Lâm Nhi biến thành ướt sũng.

      Cùng với Lam Lâm Nhi thét chói tai, Lam Nguyệt Ngôn lại trong lúc vô tình nhìn đến Lam Ảnh Nguyệt bên, chỉ thấy nàng bộ bạch y đứng ở nơi đó, bộ dạng so với ba người bọn , quả thực là lông tóc tổn hao gì, liền ngay cả Thanh Long đại nhân vừa rồi mới phóng lôi điện, cư nhiên Lam Ảnh Nguyệt cũng có bị lan đến.

      "Thanh Long đại nhân, chúng ta đối với ngươi đều chướng mắt, chẳng lẽ ngươi xem trọng cái phế vật kia?!" Ngón tay Lam Nguyệt Ngôn chỉ vào Lam Ảnh Nguyệt, mặt tràn đầy cam lòng, vì sao bản thân xui xẻo như vậy, mà cái tiểu tiện nhân kia lại hoàn hảo tổn hao gì.

      Lam Ảnh Nguyệt bên xem náo nhiệt nhíu nhíu mày, Lam Nguyệt Ngôn này đúng là hận nàng thấu xương, kéo được nàng xuống nước nàng ta mất hứng.

      Thanh Long theo phương hướng ngón tay Lam Nguyệt Ngôn nhìn lại, liền thấy được Lam Ảnh Nguyệt trong xó góc, có lẽ linh lực người Lam Ảnh Nguyệt quá yếu, cảm giác tồn tại rất thấp, vừa rồi bị Thanh Long bỏ qua.

      Thanh Long nhìn chằm chằm Lam Ảnh Nguyệt vài giây, đột nhiên sắc mặt đại biến, liên tục phát ra vài tiếng rồng ngâm.

      mặt Lam Nguyệt Ngôn vui vẻ, Lam Ảnh Nguyệt lần này chết chắc rồi, nàng ta gắt gao nhìn chằm chằm Lam Ảnh Nguyệt, nàng ta mãi mãi quên, thương tích mặt nàng ta nhưng là do nàng ban tặng.

      Nhưng mà, chuyện xảy ra tiếp theo, khiến Lam Hạo Phong, Lam Nguyệt Ngôn cùng Lam Lâm Nhi triệt để thạch hóa*.

      (*thạch hóa: hóa đá)

      Chỉ thấy thân thể cao lớn của Thanh Long chậm rãi chuyển đến trước mặt Lam Ảnh Nguyệt, phủ phục xuống, Long trảo to lớn đưa vật tới, Lam Ảnh Nguyệt sửng sốt chút, cúi đầu thấy Long hài tử mập mạp, nhắm mắt lại nằm ở trong lòng bàn tay Thanh Long, phảng phất ly khai nhân thế.

      "Nó chết?"

      Last edited: 18/7/17
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :