1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhiếp Hồn Vương Phi-Vân Khinh Nhiễm Nhiễm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 44: Mất mặt trong học viện tái (nhị)
      Editor: Linh Nhi
      Nhìn hỏa diễm đầu ngón tay của Lam Ảnh Nguyệt, xung quanh đấu trường lạnh ngắt như tiền, tất cả mọi người kinh sợ nhìn nàng, thậm chí họ còn tưởng rằng hai mắt mình nhìn nhầm.

      Bọn họ cư nhiên nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt cần ma pháp trượng vẫn có thể tạo ra hỏa diễm, phải là ngoài thất giai mới cần phụ thuộc vào vũ khí sao? Chẳng lẽ thiếu nữ mười bốn, mười năm tuổi trước mắt này ngoài thất giai?

      Hơn nữa, đáng sợ nhất là, khi ma pháp sư thuấn pháp, bọn họ căn bản có nhìn đến nàng ngâm hát gì chú ngữ.

      Đạo sư vừa nghe được tin tức Lam Ảnh Nguyệt đối chiến, bởi vì lo lắng Lam Ảnh Nguyệt bị đả thương cho nên nhanh chóng chạy tới, rất xa bị hỏa diễm kia làm cho khiếp sợ, thông thường hỏa diễm của pháp sư đều là màu vàng, mà hỏa diễm của nàng lại là màu đỏ, bao nhiêu năm rồi đại lục này chưa xuất hỏa diễm đỏ.

      Đạo sư kích động thân mình phát run, kia nhưng là siêu cấp thiên tài đấy!

      "Ngươi thất giai?" Mộ Tiêu Dật khiếp sợ nhìn nàng, tươi cười tự phụ luôn luôn xuất mặt giờ đây cũng trụ được nữa, ngờ được rằng tiểu nha đầu này lại tiến bộ nhanh như vậy.

      Nhưng mà cho dù là thất giai cũng có khả năng thuấn pháp, vậy cũng chỉ còn lại khả năng, Mộ Tiêu Dật lại nhìn Lam Ảnh Nguyệt, kiêu ngạo trong mắt biến mất còn chút nào.

      tia sợ hãi bắt đầu lan tràn trong lòng , theo như nhìn nàng chẳng qua chỉ là tứ giai đáng nhắc tới mà thôi, chẳng lẽ nàng che giấu thực lực? Rốt cuộc nàng từ đâu tới, Mộ Tiêu Dật nhìn gương mặt vân đạm phong khinh của Lam Ảnh Nguyệt, càng thêm xác định suy đoán của mình.

      Nha đầu này, khẳng định đến từ gia tộc cường giả, nếu chuyển chức cường giả có thể thay đổi dung mạo, che giấu thực lực bản thân, thế lực như vậy chọc được, nếu đắc tội, chỉ sợ lão hoàng đế cũng tha cho .

      Nhìn sắc mặt Mộ Tiêu Dật thay đổi liên tục, Lam Ảnh Nguyệt vẫn biết mình mạc danh kì kiệu biến thành cường giả.

      Ngay tại thời điểm Lam Ảnh Nguyệt muốn ra tay, Mộ Tiêu Dật đột nhiên phịch tiếng quỳ gối trước mặt nàng, cúi đầu : "Tiền bối, vãn bối vô tình mạo phạm, kính xin ngài tha thứ cho ta lỗ mãng."

      Lam Ảnh Nguyệt ngây ngẩn cả người, tiền bối? Đây là tình huống gì?

      Bởi vì xung quanh lôi đài cho người đứng, mọi người nghe Mộ Tiêu Dật cái gì, người chung quanh ngơ ngác nhìn tình cảnh này, đó là hoàng tử Viêm Quốc đấy, lại quỳ gối trước mặt tiểu nữ, cứ coi như nàng tiến vào thất giai, Mộ Tiêu Dật cũng cần như vậy .

      An Nhã nghe Mộ Tiêu Dật gọi hai tiếng tiền bối, suýt chút nữa bật cười thành tiếng may có bàn tay bưng kín miệng nàng, nàng giương mắt nhìn đôi mắt tràn đầy ý cười của Lâm Khiêm, giơ tay chỉ chỉ vào miệng, ý nàng lên tiếng.

      Nàng vội vàng gật đầu, nhìn về phía lôi đài, nghĩ tới Mộ Tiêu Dật cũng có hôm nay.

      Lam Ảnh Nguyệt có chút hiểu làm sao, nàng cũng chỉ mới mười bốn tuổi sao trở thành tiền bối rồi.

      "Nữ nhân, đoán chừng nam nhân ngu ngốc này nhận thức ngươi thành cường giả." Thao Thiết gì nhìn Mộ Tiêu Dật, phải chỉ là hỏa diễm đỏ thôi sao? phải chỉ là thuấn pháp ma pháp thôi sao? Người này quả thực là chưa từng thấy thể diện.

      Lánh đời cường giả? Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, thu hỏa diễm, hai tay khoanh trước ngực nhìn Mộ Tiêu Dật trước mặt, lành lạnh mở miệng : " đánh?"

      Mộ Tiêu Dật vừa thấy Lam Ảnh Nguyệt phủ nhận xưng hô của với nàng, càng thêm xác định suy đoán của bản thân, lúc này gấp đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng, " dám."

      "Tứ liên minh quốc tế tái năm trước, ngươi làm cái gì?" Đôi mắt đẹp của Lam Ảnh Nguyệt đảo qua người trước mắt, lời ra lại khiến mọi người hít sâu hơi.

      Tần Ngọc nghe lời của nàng, đôi mắt hơi đổi, khóe miệng lộ ra ý cười chua sót.

      Tứ liên minh quốc tế tái năm trước, thực lực Mộ Tiêu Dật lúc ấy vốn bằng , nhưng ta lại sử dụng thủ đoạn đê tiện, thua, nhưng lại bị thương rất nặng, người trong học viện có tình thua trận.

      Nhưng vì kiêng kị thực lực Viêm Quốc, ai dám truy cứu, qua năm, mọi người trong học viện dần dần quên việc này, nhưng trong lòng , lại như trước thể giải thoát, nghĩ tới Tiểu Dật lại trong trường hợp như vậy trả lại trong sạch cho .

      "Năm trước." Mộ Tiêu Dật nhìn ánh mắt Lam Ảnh Nguyệt mang theo ý cười, hình ảnh năm trước thoáng qua đầu khiến đầu ông cái trống rỗng.

      "Lúc chiến đấu ta hạ Phong Vũ tán lên người Tần Ngọc, cho nên, linh lực của Tần Ngọc mới dần bị khô kiệt." Mộ Tiêu Dật mặt biểu cảm mở miệng, "Phong Vũ tán kia thiên kim khó cầu, Tần Ngọc hẳn nên cảm thấy vinh hạnh."

      "Phong Vũ tán khiến linh lực của người bị trúng nhanh chóng cạn kiệt, hơn nữa đối nhân thể thương hại rất lớn, người tiểu tử kia chắc chắn vẫn còn dư độc, nếu thể giải hết cả đời này cũng chỉ có thể đến thất giai." Thanh Thao Thiết có chút lạnh, Mộ Tiêu Dật này phải cũng quá ngoan độc .

      Mọi người xung quanh nghe Mộ Tiêu Dật xong, ánh mắt nhìn hết về phía Tần Ngọc , khiếp sợ, áy náy, còn có đồng tình.

      " cần dùng ánh mắt này nhìn bổn thiếu gia, cho dù bổn thiếu gia chỉ đến được thất giai nhưng đại lục này cũng có thể ngang." Tần Ngọc cười, nhưng đáy mắt lại che giấu nỗi đơn.

      Lam Ảnh Nguyệt lạnh lùng nhìn người trước mắt, Tần Ngọc là bạn của nàng, bọn họ sợ Viêm Quốc, nàng sợ, cho nên, công đạo này chỉ có nàng đòi.

      "Há mồm." Lam Ảnh Nguyệt lạnh lùng mở miệng, Mộ Tiêu Dật nghe lời há miệng, trái cây nho bay vào mồm , đúng yết hầu, mãnh liệt ho khan đứng lên, đầu óc lại trống rỗng.

      "Ngươi cho ta ăn cái gì?" Mộ Tiêu Dật ôm cổ, cái kia cũng vào yết hầu của , kích động điều động linh lực, nhưng phát được dị thường gì.

      Nhưng càng như thế, càng làm sợ hãi.

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn về phía , cười lạnh tiếng, "Thế gian rất nhiều thứ tốt, vạn kim khó cầu, ngươi hẳn cảm thấy vinh hạnh."

      Thao Thiết gì nhìn trời, đó là quả túc đấy, chẳng những vạn kim khó cầu, hơn nữa, trừ bỏ nàng, người nào giải được.

      Lam Ảnh Nguyệt xuống bậc thang, quay đầu nhìn gương mặt khủng hoảng của Mộ Tiêu Dật : "Chuyển cáo Mộ Hi Thần, vị trí đứng đầu năm nay, là của ta."

      Người chung quanh nghe ngữ khí cuồng vọng của nàng, cũng dám phản bác, thậm chí đại khí cũng dám phát ra.

      Nhìn Lam Ảnh Nguyệt tới, hốc mắt Tần Ngọc ửng đỏ, Lam Ảnh Nguyệt lại giành mở miệng trước: "Độc của ngươi, ta giúp ngươi giải, còn về phụ thân các ngươi, ta cần thời gian."

      An Nhã ngơ ngác : "Thần tượng ngươi giỏi quá, quả nhiên là nữ nhân của Diệc Vương điện hạ, khí phách so với Diệc vương quả rất giống nhau."

      Lam Ảnh Nguyệt gì, khen nàng khen , còn phải lôi vào làm gì, bất quá tên kia có chờ nàng mà tại đến cái bóng cũng thấy đâu.

      " tháng tới ta muốn tu luyện, có việc gì đến rừng cây phía Bắc tìm ta." Lam Ảnh Nguyệt xong, lập tức rời khỏi, thời gian tại của nàng quá ít, năm trước Mộ Hi Thần là lục giai, là đối thủ thể khinh thường.

      Đợi đến khi nàng rồi, Mộ Tiêu Dật mới phục hồi lại tinh thần, nhưng mà nơi này sớm còn bóng dáng của Lam Ảh Nguyệt, luôn cảm thấy có cái gì đó thích hợp, tứ liên minh quốc tế tái phải hai mươi tuổi mới có thể tham gia, nàng có thể tham gia sao?

      Đêm khuya, Lam Ảnh Nguyệt buông trường cung trong tay, có chút buồn bực lau mồ hôi, chỉ cảm thấy chút khí dao động, nàng rơi vào cái ôm ấp lạnh như băng.

      Đôi mắt màu lục của tinh linh thị huyết nhìn tiểu nhân nhi trong lòng, thanh lười nhác ở trong đêm phá lệ mê người, "Hôn ta cái, ta chỉ cho ngươi, như thế nào?"


      đoán đoán ... đoán xem Nguyệt tỷ có hôn ảnh ????????

    2. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 45: Mất mặt trong học viện tái (tam)
      Editor: Linh Nhi
      Lam Ảnh Nguyệt cúi đầu, nhìn , tựa hồ đối với việc đến đây phải việc ngoài ý muốn.

      Tinh linh thị huyết cúi đầu, chỉ nhìn thấy sườn mặt của Lam Ảnh Nguyệt, dưới ánh trăng, hơn phần mông lung mỹ cảm, "Tiểu bảo bối, ngươi đây thẹn thùng ?"

      Lúc sau, Lam Ảnh Nguyệt giương mắt nhìn về phía , mỉm cười: "Chúng ta làm giao dịch như thế nào?"

      Chỉ là gương mặt nhắn thanh tú, cười rộ lên lại khiến tinh linh thị huyết hơi thất thần, đặc biệt là ánh mắt kia, phảng phất như muốn hút hồn người vào vậy, ánh mắt tinh linh thị huyết nhíu lại, nhìn về phía kia khuôn mặt kia ánh mắt hơi hơi thay đổi.

      Khuôn mặt tiểu gia hoả này có vấn đề.

      Nhưng mà thời điểm tay chuẩn bị giơ lên chạm vào gương mặt kia, bàn tay bé bắt lấy cổ tay , có chút ngoài ý muốn nhìn về phía nàng, nghĩ tới nàng lại phát ý đồ của .

      "Mỗi ngày ta cho ngươi bông hoa, ngươi dạy ta bắn cung." Lam Ảnh Nguyệt đưa tay đẩy tinh linh thị huyết, lúc này đây, lại đẩy ra dễ dàng.

      "A, tiểu gia hỏa Nguyệt Nhi đêm nay là cố ý ở chỗ này chờ ta ." Thân ảnh tinh linh thị huyết đột nhiên biến mất, giây sau xuất ngọn cây cao 5 thước, lười nhác bán nằm cành cây, tóc bạc theo gió nhảy múa, ánh mắt tà mị hơi hếch lên, mị hoặc vô cùng.

      Mặc cho ai thấy tình cảnh này chỉ sợ cũng rời ánh mắt ra được, nhưng mà Lam Ảnh Nguyệt chính là nhàn nhạt lườm cái, bắt đầu lau trường cung trong tay, nàng vốn đợi , sao phải phủ nhận.

      Bộ tộc Tinh linh vốn có tài bắn cung, chứ gì đến tinh linh biến thái này.

      Thấy Lam Ảnh Nguyệt chuyện, tinh linh cũng giận, chống đầu, ở bên cạnh tiếng động nhìn tiểu gia hỏa trước mắt, lại phảng phất thấy được thân ảnh quen thuộc.

      "Tài bắn cung của bộ tộc ta rất khó, Nguyệt Nhi xem trọng rồi." Vốn nằm cành cây cao 5 thước thoáng cái tinh linh đứng trước mặt Lam Ảnh Nguyệt, tóc bạc loạn vũ, cay cung trong tay Lam Ảnh Nguyệt biết nằm trong tay từ khi nào.

      Thân là cung thủ, tốc độ của Lam Ảnh Nguyệt rất nhanh, nhưng so với tinh linh thị huyết còn kém quá xa.

      Thị huyết tinh linh giơ cung lên, tư thế tao nhã vô cùng, ngay tại thời điểm Lam Ảnh Nguyệt chờ mong nhất, thị huyết tinh linh lại động.

      Đôi mắt xanh biếc lộ ra tia kinh ngạc, lại kéo được dây cung.

      Lúc này Thao Thiết sớm ôm bụng cười lăn rồi, Huyết Cung nhận thức Lam Ảnh Nguyệt làm chủ, thần binh thượng cổ chỉ có thể do chủ nhân của nó kéo.

      nghĩ tới lúc còn sống có thể nhìn thấy tinh linh biến thái mất mặt như vậy, còn tưởng nữ nhân trước mặt này đùa giỡn, lại nghĩ rằng kia cây cung rất bình thường kia lại là thượng cổ thần binh.

      Nhìn gương mặt đen xì kia của tinh linh thị huyết, ngay cả Du Hồn luôn lạnh lùng cũng động khóe miệng, trước kia cũng bị tinh linh biến thái này ngược ít.

      Thao Thiết bên cười bên với Lam Ảnh Nguyệt, Lam Ảnh Nguyệt nghe xong khóe miệng giơ lên mỉm cười, "Ngươi nếu đổi cung ta e rằng."

      Thị huyết tinh linh cảm thấy thập phần mất mặt, tiểu gia hỏa này rõ ràng cười hắn, thế mà cho dù hắn có rót vào trường cung bao nhiêu linh lực nữa, trường cũng đáp lại chút nào, linh lực kia giống như đá chìm đáy biến vậy, tia gợn sóng.

      Tinh linh thị huyết ảo não ném trường cung lên trung, trường cung lại tản ra trận hồng quang, lập tức biến mất trong tay Lam Ảnh Nguyệt.

      "A, nguyên lai ngươi người này." Thị huyết tinh linh nhìn đến hồng quang kia, vui trong mắt lập tức tiêu tán, ánh mắt nhìn về phía Lam Ảnh Nguyệt lại thâm sâu vài phần, có gian Túc lại có thượng cổ thần binh, thân phận tiểu gia hỏa này đơn giản.

      Lam Ảnh Nguyệt nhìn tinh linh thị huyết thay đổi sắc mặt, mở miệng : " tháng sau, ta muốn tham gia trận đấu, có thời gian ở đây cùng ngươi ngẩn người."

      "Ha ha." Thị huyết tinh linh nở nụ cười, "Đối phó với đồ bỏ cần gì đến tháng."

      Dứt lời, đầu ngón tay búng cái, trường cung xanh biếc xuất , quanh thân bao phủ bởi lớp sương mù màu đen, nhíu mày nhìn Lam Ảnh Nguyệt: "Nguyệt nhi, nhìn cho ."

      Thị huyết tinh linh giơ tay đặt lên dây cung, mỗi động tác của thực rất thong thả, giảng giải rất cẩn thận.

      Lam Ảnh Nguyệt cũng giơ tay ra, Huyết Cung xuất , gỡ bỏ lớp ngụy trang bên ngoài, sáng rọi vạn trượng, nàng hít sâu hơi, giơ cung lên.

      Thị huyết tinh linh tán thưởng nhìn nàng cái, " sai." Tiểu gia hỏa học rất nhanh, nàng chưa từng học qua về cung, vậy mà nghe giảng giải, tư thế thập phần tiêu chuẩn.

      Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười, bàn tay nắm dây cung mạnh mẽ buông ra, mũi tên bay nhanh về phía đại thụ xa xa kia, độc xà bị cố định cây.

      "Bắn chuẩn trọng yếu, lực lượng còn trọng yếu hơn." lời của thị huyết tinh linh cực kì đơn giản, nhưng tin tưởng lấy thông minh của Lam Ảnh Nguyệt, tự nhiên hiểu.

      Khóe miệng Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười, nhìn nhìn sắc trời, ném cho tinh linh thị huyết đóa hoa, xoay người hướng ký túc xá mà đến: "Ngày mai gặp."

      Thị huyết tinh linh nhìn bóng lưng nàng xa xa, khóe miệng giơ lên chút ý cười nhàn nhạt, giọng : "Ngày mai gặp Nguyệt nhi."

      tháng tiếp theo, Lam Ảnh Nguyệt trở thành thần long thấy đầu thấy đuôi, mấy người An Nhã cũng vì trận đấu mà ngừng tu luyện, bởi vì trận đấu này chỉ thể sức mạnh của bọn họ, mà còn chọn ra tinh từ các học viện, ai cũng dám khinh thường.

      Học viện tái hôm đó, toàn trường náo nhiệt vô cùng, thậm chí hoàng thất còn cử thái tử đến xem trận đấu, tứ đại thế gia cũng an bài đại diện đến.

      Từ lần bị thương trước, Lam Hạo Phong luôn tĩnh dưỡng tại gia tộc, tại sắc mặt thoạt nhìn cũng khôi phục bình thường, nhìn mọi người xung quanh nhưng lại phát ra cái bóng của người kia.

      Lâu lắm rồi trở lại học viện, trở về lại nghe được lời đồn đãi về người kia, hơn nữa Nhiên Nhi của còn bị Lam Dật nhục nhã như vậy, trước đó may mắn ăn được quả thần dược, lần này nhất định phải đánh chết tiểu tiện nhân kia.

      Trận thứ nhất là hai người đối chiến, năm trăm thí sinh dự thi thông qua rút thăm để lựa chọn đối thủ, đến lúc mọi người bốc thăm xong lại thấy Lam Ảnh Nguyệt.

      "Canh giờ đến, thỉnh trọng tài tuyên bố Lam Dật bỏ quyền trận đấu." Lam Hạo Phong lạnh lùng .

      "A." Tần Ngọc cười lạnh tiếng, "Viện trưởng còn chưa lên tiếng, sao ngươi lại vội vàng như vậy? phải là là ngươi sợ gặp phải Tiểu Dật, đánh lại nàng chứ?"

      "Ha ha ha." Lam Hạo Phong cười lớn, Lam Dật kia chỉ là tứ giai mà thôi, làm sao có thể là đối thủ của : "Là nàng dám tới thôi."

      Thời gian chút qua, sắc mặt thái tử trở nên rất khó nhìn, viện trưởng tuy rằng rất muốn lưu lại Lam Ảnh Nguyệt, nhưng đắc tội nổi với thái tử, vì thế đứng dậy, trầm giọng : "Ta tuyên bố."

      Nhưng mà còn chưa xong, ánh lửa đỏ xa xa bay nhanh mà đến, quanh thân liệt hỏa trùng trùng, đôi cánh khổng lồ nhàng huy động, thiên địa biến sắc, An Nhã kinh ngạc lớn tiếng hô: "Đó là thần thú Phượng Hoàng của Diệc Vương."

      P/s: mọi người ngủ ngon!!!!!!!!!!!

    3. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 46: Mất mặt trong học viện tái (tứ)
      Editor: Linh Nhi

      Quanh thân Phượng Hoàng liệt hỏa trùng trùng, uy áp của thần thú lan tỏa từ xa mà đến, đôi cánh to lớn che hết ánh dương bầu trời, khí đều trở nên thập phần đè nén.

      Tất cả mọi người ngừng lại hô hấp, rất nhiều người muốn nhìn thấy phong thái của Diệc Vương, nhưng uy áp từ thần thú lại khiến bọn họ khó chịu, ngay cả động tác đơn giản như ngẩng đầu cũng thập phần khó khăn, chỉ có thể nhìn thấy móng vuốt khổng lồ cùng hỏa diễm thiêu đốt.

      Đối với phương thức xuất xuất này, Lam Ảnh Nguyệt vốn cự tuyệt , nàng vốn cũng muốn tới trễ, chỉ là đến lúc lại tấn chức ngũ giai, chậm trễ thời gian.

      Phượng Diệc nhìn nàng hơi nhíu mày, nhàng nở nụ cười, trong mắt lưu quang chuyển động: "Nha đầu, mau ."

      "Ngươi sao?" Lam Ảnh Nguyệt xong, ảo não cắn cắn môi, cứ như vậy đáp theo lời của .

      "Nha đầu muốn ta rời , đương nhiên ta phải cùng." Phượng Diệc khẽ gập thắt lưng, đôi mắt tà mị chống lại cặp mắt to của Lam Ảnh Nguyệt, trong mắt nhu tình như nước, làm cho người ta say mê.

      Thân mình Phượng Hoàng hơi hơi run lên chút, chủ nhân của biến thành bộ dạng này từ khi nào vậy, chỉ ngủ say mấy tháng mà thôi, vì sao tỉnh lại chủ nhân còn là chủ nhân nữa, chủ nhân như vậy quả rất đáng sợ.

      Bởi vì thân mình Phượng Hoàng run lên, Lam Ảnh Nguyệt lập tức hồi phục lại tinh thần, trong mắt chậm rãi khôi phục bình tĩnh, nàng vừa mới rồi, cư nhiên bị nghiệt này mê hoặc, càng nghĩ càng cảm thấy ảo não, nàng quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Diệc cái, thả người nhảy xuống.

      Nhìn ánh mắt kia của nàng, Phượng Diệc sung sướng cười ra tiếng, tiếng cười kia lại khiến mồ hôi lạnh của mọi người chảy ròng ròng, đoán ra tâm tư của Phượng Diệc.

      Nhìn Lam Ảnh Nguyệt từ hỏa diễn nhảy xuống, mọi người phía dưới suýt chút nữa quỳ mặt đất, thần thú của Diệc vương lại cho người khác cưỡi lên sao? Hơn nữa lại còn là nha đầu xấu xí như vậy.

      Đủ loại ánh mắt nhìn Lam Ảnh .

      Viện trưởng còn tưởng là Diệc vương định làm lễ, lại nghĩ rằng, trong nháy mắt khi Lam Ảnh Nguyệt nhảy xuống, phượng hoàng nhanh chóng rời , tốc độ so vừa mới rồi còn nhanh hơn.

      "Mấy con kiến hôi tới tìm ngươi ta xử lý hết cả rồi, hảo ngoạn ." Lam Ảnh Nguyệt vừa , bên tai lại truyền đến thanh nghiệt của , Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, tháng tu luyện vừa rồi nàng cũng thấy ai đến tìm nàng.

      Uy áp tán , mọi người thở ra hơi, sớm bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng áo, sắc mặt thái tử xanh mét, chén trà trong tay nhanh chóng bị bể nát.

      Lam Ảnh Nguyệt ở giữa những ánh mắt của mọi người, thản nhiên về phía hòm rút thăm, cầm lấy tờ giấy bên trong, nhìn cũng thèm nhìn hướng mấy người Tần Ngọc qua.

      Vừa mới rồi bọn họ còn dám Lam Ảnh Nguyệt, tại đánh chết bọn họ cũng dám, đó là ai vậy, đó là người Diệc vương tự mình đưa tới, bọn họ còn chưa muốn chết.

      Trận đấu bắt đầu từ tứ luân, đến xa luân chiến, lưu đến cuối cùng phân thắng lợi.

      Trận tỷ thí đầu tiên đối đầu với Lam Ảnh Nguyệt là tiểu nương tam giai, Lam Ảnh Nguyệt vừa mới lên lôi đài, kia nương kia lại bùm cái quỳ xuống dưới đất, giơ tay đầu hàng .

      Nguyên bản rất nhiều muốn nhìn thấy thực lực chân chính của Lam Ảnh Nguyệt, đều cảm thấy thập phần thất vọng, dù sao bọn họ đối với thực lực Lam Ảnh Nguyệt thập phần hiếu kỳ.

      Khiến Lam Ảnh Nguyệt buồn bực chính là, chỉ trận thứ nhất mà trận thứ hai, thứ ba người tham gia thi đấu đều giơ tay đầu hàng, người vây xem đứng ngồi yên.

      Nếu trận đầu tiên thiếu nữ kia đầu hàng vì đánh lại, nhưng mà hai trận sau đối thủ cũng là tứ giai, như vậy sao dễ dàng bỏ cuộc được nhất định sau lưng có vấn đề.

      Sau khi đối thủ thứ tư đầu hàng Lam Ảnh Nguyệt xong, thanh nghị luận của mọi người bắt đầu to dần lên, người : "Chuyện này khẳng định đằng sau có người chống lưng, dù cho mọi người có đồn đãi Lam Dật này có bao nhiêu lợi hại, nhưng người nào thấy nàng động thủ bao giờ, khẳng định là Diệc Vương điện hạ mua chuộc trọng tài."

      người nghe vậy giọng : "Diệc Vương điện hạ thèm làm cái hành động này đâu, chắc là nàng dùng tiền của mình để mua chuộc."

      "Tiền của nàng?" người khinh thường : "Ngươi nhìn lại nàng xem có thể có bao nhiêu phân lượng, khẳng định là dùng thủ đoạn đê tiện biết liêm sỉ."

      Thanh mọi người thảo luận ngày to, Lam Ảnh Nguyệt lại giống như chịu tí ảnh hưởng nào, An Nhã chịu nổi, lớn tiếng : "Có bản lĩnh khiêu chiến , dám cút."

      Những người đó lập tức giải tán, nhưng những lời đồn đại vẫn bay điên cuồng.

      Kết thúc ngày đầu diễn ra trận đấu, mấy người nghi ngờ tiến nhập tốp trăm, thời điểm rời , An Nhã tức giận bất bình cùng mấy người Tần Ngọc oán giận.

      Lam Ảnh Nguyệt vẫn như trước chút biểu cảm, thi thoảng lại thuận mao cho tiểu long.

      "Thần tượng, người cứ như vậy buông tha bọn họ sao?" An Nhã buồn bực cực kỳ, lời đồn đại rất khó nghe, lại còn thần tượng thông đồng với trọng tài, nghĩ xem trọng tài năm mươi mấy tuổi rồi, cũng bằng tuổi gia gia bọn họ rồi, càng nghĩ càng giận.

      Lam Ảnh Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn An Nhã thở phì phì khuôn mặt tươi cười, cười : "Ngươi cảm thấy, ta là thiện lương như vậy sao?"

      An Nhã ngây ngẩn cả người, nghĩ nghĩ kết cục khi trêu chọc nàng, cấp tốc lắc lắc đầu.

      "Ngày mai, các ngươi cứ từ từ xem." Lam Ảnh Nguyệt lưu lại câu, ôm Tiểu Long trở về ký túc xá.

      Ánh mắt Tần Ngọc nở nụ cười, duỗi duỗi thắt lưng : "Cứ từ từ xem diễn."

      Sáng sớm ngày thứ hai, thời tiết phá lệ rất tốt, thời điểm Lam Ảnh Nguyệt đến sân đấu, mọi người căn bản đông đủ cả, Lam Nguyệt Ngôn nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt lại, thanh lạnh lùng : "Gan quả rất lớn, cư nhiên lại để cho mọi người phải đợi ngươi."

      Lam Ảnh Nguyệt để ý đến Lam Nguyệt Ngôn, ngược lại có lễ phép hướng trọng tài dò hỏi: "Xin hỏi ta đến muộn ?"

      Trọng tài sửng sốt, bình tĩnh đáp: "Còn chưa bắt đầu rút thăm."

      Lam Nguyệt Ngôn nhìn Lam Ảnh Nguyệt trực tiếp bỏ qua mình, nhịn được nữa, cứ nghĩ đến hôm qua Diệc vương còn tự mình đưa nàng đến, kìm nén được cơn giận dữ, mở miệng : "Lam Dật, ngươi là nữ nhân biết vô liêm sỉ, cũng chỉ biết câu dẫn nam nhân."

      Vào lúc này Tiểu Long vẫn an an ổn ổn trong lòng Lam Ảnh Nguyệt, đột nhiên mạnh mẽ nhảy khỏi vai Lam Ảnh Nguyệt, nâng lên móng vuốt béo múp míp đầy lông về phía gương mặt của Lam Nguyệt Ngôn.

      việc bất thình lình này khiến An Nhã xém chút bật cười, bởi vì Tiểu Long tại khác gì con mèo , mặc cho ai nhìn đến con mèo tát người, chỉ sợ cũng cảm thấy buồn cười .

      Hơn nữa trước mắt mọi người, Tiểu Long cũng chỉ là ma thú cấp thấp, chút lực sát thương nào, nhìn thấy ma thú của Lam Ảnh Nguyệt chỉ là ma thú cấp thấp, những người ở đây đều tỏ ra khinh thường, có ma sủng như vậy, chủ nhân có năng lực mạnh thế nào?.

      "A!" Chỉ nghe thấy tiếng hét thảm vang lên, mọi người nhìn lại, bị tình cảnh trước mắt làm cho đổ tầng mồ hôi lạnh, thiếu nữ nhát gan còn hét ra tiếng.

      --------------------

      Muốn biết chuyện gì xảy ra , cho đâu, cho đâu, cho mọi người biết đâu, ~(cười xấu xa) [lời tác giả ạ]

    4. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 47: Mất mặt trong học viện tái (ngũ)
      Editor: Linh Nhi

      Chỉ thấy hai tay Lam Nguyệt Ngôn bụm mặt, mặt nàng bắt đầu từ vết thương do Tiểu Long gây ra, dần dần biến đen, chỉ trong chốc lát cả khuôn mặt đen xì mảng, biết là cố ý hay vô tình, hốc mắt còn có vòng tròn màu trắng, thoạt nhìn thập phần quỷ dị.

      Mọi người hoảng sợ nhìn Tiểu Long, mà lúc này Tiểu Long sớm trở lại vai Lam Ảnh Nguyệt, lam bảo thạch to tròn mang theo chút lãnh ý nhìn Lam Nguyệt Ngôn, thanh mềm đầy tính trẻ con vang lên trong đầu Lam Ảnh Nguyệt: "Mẫu thân, ta chán ghét nàng."

      Mấy người vừa mới rồi còn cho rằng tiểu Long là ma thú cấp thấp, lúc mặt trắng bệch ánh mắt đầy quái dị nhìn tiểu long.

      Lam Nguyệt Ngôn hoảng loạn vuốt mặt mình, lại phát trừ bỏ đau đớn mới vừa rồi ra, mặt cũng còn nửa điểm cảm giác nữa, hơn nữa ngay cả máu cũng thấy điều này khiến nàng cảm thấy bất an.

      An Nhã trốn sau lưng Tần Ngọc, nỗ lực áp chế bả vai run run của bản thân, Lâm Khiêm nhìn nàng nước mắt vòng quanh, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

      "Lam Dật, ma sủng của ngươi vừa làm cái gì?" Lam Nguyệt Ngôn tuy rằng nhìn thấy tình huống của mình tại, nhưng nhìn biểu cảm của những người chung quanh cũng đủ biết, mặt mình khẳng định bị tiểu miêu kia động chân.

      Lam Ảnh Nguyệt đem Tiểu Long ôm vào trong lòng, chút để ý : "Chẳng qua là giúp chỉnh chu lại mỹ dung chút thôi, thoạt nhìn bây giờ, thuận mắt hơn."

      Tiểu Long nghe xong, lấy hai móng vuốt bưng kín miệng cười rộ lên, người chung quanh nhìn màn quái dị này, chỉ cảm thấy tóc gáy dựng thẳng lên, tiểu miêu này chẳng nhẽ hiểu được tiếng người?

      người nhìn Tiểu Long trở nên kích động, ma sủng có linh tính chắc chắn phải ma sủng cấp thấp.

      " đến giờ, bắt đầu rút thăm." Trọng tài vừa dứt, rất nhiều người đều bắt đầu tản , Lam Nguyệt Ngôn hung hăng dậm dậm chân, xoay người lại thấy Lam Hạo Phong.

      Nàng ủy khuất hướng Lam Hạo Phong chạy qua: "Ca, tiểu tiện nhân Lam Dật kia lại khi dễ ta."

      chuyện cùng với bằng hữu, Lam Hạo Phong nghe được thanh của Lam Nguyệt Ngôn, nhưng ngẩng đầu lên lại thấy người đâu, chỉ nhìn thấy thiếu nữ mặt đen thui hướng mình chạy tới, theo bản năng nhấc chân, đạp thiếu nữ bay ra ngoài.

      Bị ca ca mình đạp ngã xuống đất Lam Nguyệt Ngôn khó khăn ôm ngực, vốn nàng đủ ủy khuất, nghĩ tới còn bị ca ca mình đá bay, quả giờ phút này nàng chỉ muốn chết.

      "Ha ha ha ha." Tần Ngọc cùng An Nhã nhìn tình cảnh này, thanh bị nghẹn ở cổ học cuối cùng cũng giữ được nữa, cất tiếng cười to, quả thực là cười sắp lăn mặt đất rồi.

      Lâm Khiêm nhìn thoáng qua hai người đến nỗi sắp thở được kia, ôn nhuận mở miệng : ", đến cùng Nắm làm cách nào để gương mặt Lam Nguyệt Ngôn biến thành thế kia?"

      Tiểu Long nghe vậy, trong ánh mắt to tràn ngập ý cười, nhảy lên vai Lâm Khiêm giọng : "Là gương mặt khác con quỷ kia tặng ta làm lễ vật đấy."

      Mặt của con quỷ kia? Lâm Khiêm hiểu cười rộ lên, "Cứ đen như vậy sao?"

      " , vài ngày sau tự động hồi phục." Lam Ảnh Nguyệt nghĩ tới, Du Hồn cư nhiên cũng có mặt phúc hắc như vậy, lại xúi giục Tiểu Long hạ độc Lam Nguyệt Ngôn, bất quá nhưng hiệu quả lần này coi như cũng được.

      Nghe hai người kia cười to, Lam Hạo Phong chỉ cảm thấy tốt, lại nhìn lại người mặt đất kia, trang phục có chút quen mắt, thiếu niên đứng bên chần chờ : "Hạo Phong, kia hình như là muội muội ngươi."

      Lam Hạo Phong lập tức tiến lên nhìn, phát gương mặt đen như mực kia, chính là muội muội mình, trong lúc nhất thời mặt xuất đủ các loại biến hóa, phấn khích được.

      "Ca, ngươi nhất định phải giết chết tiểu tiện nhân Lam Dật kia giúp ta." Lam Nguyệt Ngôn thống khổ ngẩng đầu,gương mặt đen như mực cực kì quái dị, nước mắt chảy ra còn có chút mùi lạ.

      Lam Hạo Phong bị mùi hương kia làm cho có chút khó chịu, hơi hơi kéo khoảng cách cùng Lam Nguyệt Ngôn, nhíu mày : "Muội muội, ngươi mau về nhà ."

      "Ca, ta còn chưa thi đấu." Lam Nguyệt Ngôn kỳ quái nhìn Lam Hạo Phong, từ đất bò lên.

      Lam Hạo Phong buồn bực nhìn khuôn mặt kia, "Ngươi xác định, ngươi như vậy còn muốn tham gia trận đấu?"

      "Ân." Lam Nguyệt Ngôn cũng biết mặt mình biến đen, nàng trừ bỏ có chút mùi lạ người, cũng phát ra cái gì đúng.

      Nhưng mà, Lam Hạo Phong cho rằng Lam Nguyệt Ngôn biết, cũng cản trở.

      Thế cho nên Lam Nguyệt Ngôn mang theo gương mặt đen xì tham gia thi đấu, thời điểm mọi người nhìn chằm chằm vào nàng, nàng còn tưởng rằng mọi người kinh diễm vè đẹp của nàng, trong lòng luôn đắc chí.

      Trận đấu bắt đầu, tiếp tục tiến hành xa luân chiến, đứng đài cuối cùng chính là mười người mạnh nhất, Lam Ảnh Nguyệt ôm Tiểu Long đứng ở đài, khóe miệng mang theo ý cười thâm trường.

      Bởi vì kế tiếp phát sinh cái gì, đều nằm trong dự kiến của nàng.

      Quả nhiên, chỉ cần là đối thủ của Lam Ảnh Nguyệt đều tự động nhận thua, điều này khiến cho bất mãn của mọi người đối với Lam Ảnh Nguyệt bùng lên cao.

      " công bằng, nàng dựa vào cái gì cần đánh cũng đứng trong mười người tham gia thi đấu." người .

      " biết xấu hổ." thiếu niên thấp giọng .

      Trọng tài cũng mồ hôi đầy đầu, loại tình huống này nhiều năm như vậy ngay cả nghe qua cũng chưa nghe huống chi là thấy, tại sao mọi đối thủ đều từ bỏ tư cách thi, nếu như vậy mọi người ắt có nhiều bất mãn, chỉ sợ còn có thể mang đến phiền toái càng lớn hơn nữa.

      Viện trưởng ngồi ở vị trí chủ thượng, thở dài, biết nghĩ cái gì, phó viện trưởng ngồi bên cũng lộ ra nụ cười quỷ dị.

      Chạng vạng, mười người được chọn ra, ngoài năm người bọn họ ra, năm người còn lại là Lam Hạo Phong, Lam Nguyệt Ngôn, An Nhiên, Lâm Triệt, khiesn mọi người giật mình là, người cuối cùng lại là Phượng Hiên, tiểu bá vương này ngày thường rất ít khi đến học viện, nghĩ tới lần này lại đột nhiên tới tham gia học viện tái.

      Mười người đại diện học viện tham gia thi đấu, phải bầu ra đội trưởng, thời điểm mấy người Tần Ngọc bầu phiếu cho Lam Ảnh Nguyệt, những người khác vừa ý.

      người hô lớn: "Lam Dật nhiều lần xuất thủ như vậy, tại còn muốn cho nàng làm đội trưởng, chúng ta đồng ý."

      " đồng ý, đồng ý." Mọi người phía dưới hô to, khí thế kia thập phần đồ sộ.

      Ngay tại thời điểm An Nhã tức giận, nhìn nhìn gương mặt quen thuộc trong đám người, Lam Ảnh Nguyệt lại nở nụ cười, nàng muốn chính là hiệu quả như bây giờ, nàng gãi gãi bụng mềm mại của Tiểu Long, hướng phía dưới mọi người : " đồng ý, ta nhận khiêu chiến của các ngươi."

      Người nọ có thể khống chế đối thủ nàng từ bỏ tư cách thi, nhưng cách nào khống chế mọi người.

      Tần Ngọc lôi kéo An Nhã tản ra, mấy người cũng cấp tốc thối lui, thiếu niên nhảy lên lôi đài, là tứ giai ma pháp sư.

      Nhìn thiếu niên nhẩm chú ngữ dài, ngón tay Lam Ảnh Nguyệt vừa động, chút băng lam ở rộ đầu ngón tay nàng, ngón tay khẽ gảy, chỉ trong nháy mắt, thiếu niên kia bị đóng băng rơi xuống dưới đài.

      Bởi vì Lam Ảnh Nguyệt bắt đầu học gian lực, nàng là ngũ giai, nhưng mạnh hơn ngũ giai bình thường.

      Toàn trường yên tĩnh tột đỉnh, lần tỉ thí lần trước với Mộ Tiêu Dật, người chứng kiến rất ít, nhưng hôm nay mọi người nhìn thấy nàng huấn pháp, cơ hồ đều khó có thể tin.

      cần ma pháp trượng cũng có thể thuấn pháp ma pháp? ! Đây rốt cuộc là người thế nào, nàng chẳng qua chỉ là tân sinh mới nhập học được hơn tháng? Người như vậy, bọn họ còn nghi ngờ có người chống lưng, chiêu giết tứ giai, cần người chống lưng sao?

      Đây là có người trong tối sao, mấy người bàn tán xì xào giờ đây lại cúi gầm mặt xuống đất hận thể kiếm cái lỗ để chui xuống, cầu nguyện Lam Ảnh Nguyệt nhớ kỹ mặt bọn họ.

      Lam Ảnh Nguyệt từ cao nhìn xuống mọi người dưới lôi đài, chẳng qua chỉ là đơn giản đứng ở nơi đó, khí phách lại khiến người ta thể nhìn thẳng, nàng lành lạnh đảo qua mọi người trợn mắt há mồm dưới đài, ngữ khí bình thản đến cực điểm, "Còn ai ?."

    5. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 48: Tứ liên minh quốc tế tái (nhất)
      Editor: Linh Nhi

      khí lâm vào yên tĩnh, Lam Hạo Phong hoảng sợ nhìn thiếu nữ đứng ngạo nghễ kia, thân mình hơi hơi run, vừa mới rồi nếu phải thiếu niên kia bước lên trước bước, tại người bị đánh xuống đài là .

      nắm chặt dược trong lòng bàn tay, do dự mãi cuối cùng cất dược vào nhẫn trữ vật, Lam Dật cường đại như vậy, nếu thể kích trí mạng, mạo hiểm.

      Nhìn tình huống xảy ra, trong đám người có người lẩn lẩn chạy , lại bị cỗ lực lượng ném lên đài, Tiểu Long vung móng vuốt, "Mẫu thân, mau giết là người kêu lớn nhất."

      Thao Thiết mặt đầy hắc tuyến, biết này ngu ngốc.(Ry chịu biết Thao Thiết ai ._.)

      "Là ai kêu các ngươi bỏ quyền?" Đôi mắt trong trẻo của Lam Ảnh Nguyệt đảo qua người kia, người kia nghe được lời này lại mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trán mồ hôi lạnh chảy ròng.

      Người trong tối nhàng ma sát tay quanh miệng chén trà, khóe môi nhếch lên tia khinh thường, tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử, ngươi cho rằng hỏi như vậy dám mở miệng sao?

      chút để ý nâng chén trà trong tay, trà còn chưa đến miệng, tay đột nhiên cứng lại, bởi vì phát ánh mắt thiếu niên kia nhìn về phía .

      Điều này sao có thể? Cánh tay nam tử bưng chén trà run lên nhè , nhìn Lam Ảnh Nguyệt ánh mắt đại biến.

      Bên tai truyền đến thanh lạnh lùng, "Nàng phải người ngươi có thể đắc tội."

      Nam tử mạnh mẽ quay đầu lại, lập tức nhìn thấy gương mặt đầy nếp nhăn, lão nhân lôi thôi biết xuất lôi đài từ khi nào, ôm trong tay hắc miêu, cười hì hì nhìn Lam Ảnh Nguyệt, "Tiểu nha đầu, lâu rồi gặp, ngươi định làm gì đồ đệ tốt của ta?"

      "Làm gì đồ đệ của ngươi sao? Ta hình như có hứng thú." Lời này vừa ra, viện trưởng suýt chút nữa ngất , run rẩy chậm rãi từ ghế xuống, về phía lão nhân kia.

      Lão nhân nghe lời của nàng, cũng tức giận, thần bí hề hề tới gần nàng : "Hôm nay đến đây là muốn đưa ngươi bảo bối."

      Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, xem ra lão nhân này là đại nhân vật trong học viện, nhìn viện trưởng sắp cúi đến sát đất rồi, "Bảo vật thông thường này khiến ta rất chướng mắt."

      Lão nhân vuốt chòm râu lộn xộn, từ trong tay áo lấy ra hộp gỗ , nhìn hộp gỗ kia Du Hồn cùng Thao Thiết cũng thể giữ bình tĩnh được nữa, Tiểu Long trực tiếp nhảy qua, hai cái móng vuốt nhanh chóng đoạt lấy hộp gỗ, gắt gao ôm trong ngực.

      Nhìn sắc mặt của mấy người kia, Lam Ảnh Nguyệt chỉ biết hộp gỗ kia nhất định là bảo bối, vì thế nàng nhìn người nào đó đứng ngồi yên kia, mở miệng : "Về sau cần phải xem trọng người của ngươi."

      Lão nhân vừa thấy nàng đáp ứng, cười đến vui vẻ, biết nếu ra ngăn cản, nha đầu này nhất định kiện kia ra, thanh danh học viện lập tức bị hủy, đồng nghĩa với việc được tham gia Tứ Liên Minh Quốc Tế Tái mà việc đó tuyệt đối để nó phát sinh, mặc dù phải viện trưởng, nhưng học viện này là do người nọ sáng lập tuyệt đối để nó bị hủy hoại.

      "Sư huynh." Viện trưởng dè dặt cẩn trọng hướng lão nhân gọi tiếng.

      Lão nhân ngẩng cao đầu, hừ lạnh tiếng, nhìn cũng thèm nhìn viện trưởng lập tức ly khai lôi đài.

      Thẳng đến khi lão nhân rời , người quanh lôi đài biết đến cùng xảy ra chuyện gì, viện trưởng tuyên bố Lam Ảnh Nguyệt là đội trưởng, người dị nghị.

      Bảy ngày sau, đoàn người xuất phát đến Viêm Quốc.

      Ở cửa thành, Lam Nguyệt Ngôn vừa thấy Lam Ảnh Nguyệt , hận thể lên rạch mặt của nàng ra, hôm đó trở về nàng mới phát ra khuôn mặt tối đen của mình, nàng cứ tưởng tượng đến mình mang bộ mặt xấu xí kia đứng trước mặt mọi người, hận thể lập tức giết chết tiểu tiện nhân kia để giải hận.

      Nhưng ông trời lại cố tình trêu ngươi khiến cho lực lượng của tiện nhân kia lại cường đại như vậy, bản thân có đánh cũng thắng được nàng.

      Cũng may qua vài ngày khuôn mặt khôi phục lại như ban đầu, bằng cả đời này nàng cũng muốn xuất môn nữa.

      Viêm Quốc ở phía nam, càng tới gần Viêm Quốc thời tiết càng trở nên ấm áp, vốn vào đầu thu, lo lắng kịp thích ứng, nhưng dọc đường úi rừng xanh xanh, phong cảnh vô cùng tốt.

      Sáu ngày sau đoàn xe tiến nhập hoàng thành Viêm Quốc, mặc dù là ban đêm nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng, náo nhiệt vô cùng, quốc gia phồn vinh, so với hoàng thành Phượng Quốc phồn hoa ít.

      "Thần tượng, chúng ta dạo lát ." An Nhã tròn mắt nhìn cảnh tượng phồn hoa trước mặt người mua người bán đổi tới đổi lui, nếu phải còn chưa tới khách điếm nghỉ ngơi, nàng hận thể ngay lập tức hòa nhập với dòng người.

      Lam Ảnh Nguyệt hơi nhíu mày: "Hôm nay đường mệt mỏi, tìm khách điếm nghỉ ngơi trước ."

      Đến khách điếm, có người đứng ở cửa nghênh đón, mang nụ cười ôn hòa hướng hội đạo sư : "Hoan nghênh quý quốc đến Viêm Quốc, chúng ta chuẩn bị nơi nghỉ ngơi tốt nhất cho các vị, lên lầu có người dẫn đường."

      Mới vừa vào bên trong, nghe được thanh có hảo ý vọng đến, "A, Tần Ngọc, học viện các ngươi ngu ngốc, cư nhiên còn để ngươi tham dự, sợ bị ngươi nhường cơ hội cho Viêm Quốc lần nữa sao?"

      "Này, ngươi đừng như vậy." nữ hài tử vận hồng y cười : "Viêm Quốc biết hứa cấp những thứ quý hiếm gì cho Tần Ngọc đâu, so sánh với tài phú, cái khác được coi là cái gì."

      "Nam nhân kia là Ninh Trí Viễn, hoàng tử Ninh Quốc, nữ là Ninh Uyển Chi, là muội muội của ." An Nhã giọng bên tai Lam Ảnh Nguyệt, đôi mắt to tròn tràn ngập ý tứ vui.

      "Năm nay lại có thêm tiểu hài tử, chẳng qua mới mười bốn mười năm tuổi, xem ra Phượng Quốc năm nay quả bằng năm ngoái." Ninh Uyển Chi nhìn Lam Ảnh Nguyệt, mắt phượng tràn đầy trào phúng: "Tiểu hài tử, mau về nhà , đây phải địa phương ngươi nên đến."

      ít người trong đại sảnh nghe được câu này, đều nở nụ cười, trong mắt bọn họ tu vi của tiểu hài tử sao có bằng họ được.

      An Nhã tức giận đến giậm chân, Lam Ảnh Nguyệt bắt được nàng để ý đến mọi người bước thẳng lên lầu.

      Ninh Uyển Chi thấy Lam Ảnh Nguyệt cư nhiên nhìn nàng, làm cho nàng khó chịu, vì thế đuổi theo Lam Ảnh Nguyệt lên lầu, mà khi nàng đuổi theo nhất định gặp bi kịch.

      Mà nguyên bản còn đột nhiên Lam Ảnh Nguyệt dừng lại, quay đầu.

      Ninh Uyển Chi vừa ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười của Lam Ảnh Nguyệt, sau đó, nàng đột nhiên trợn to con mắt mất thăng bằng ngã xuống cầu thang, thời điểm sắp chạm mặt đất, làn váy xoẹt tiếng, lộ ra mảng đùi lớn, Ninh Uyển Chi tóc tai bù xù quỳ rạp mặt đất nhúc nhích, biết là hôn mê hay ngại quá dám ngẩng mặt lên.

      Mọi người há to miệng nhìn tình cảnh này, lại ngẩng đầu, Lam Ảnh Nguyệt cùng An Nhã biến mất tại lầu hai, nhưng tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy Ninh Uyển Chi ngã xuống cầu thang, cho nên Ninh Trí Viễn cũng là có miệng khó trả lời, ôm lấy Ninh Uyển Chi ly khai.

      Lam Ảnh Nguyệt tắm rửa xong nằm ở giường, vừa nhắm mắt lại, cảm giác được tia khác thường.

      Còn chờ nàng động, Tiểu Long ở bên phá cửa sổ nhảy ra ngoài, Lam Ảnh Nguyệt thông qua tinh thần gọi Tiểu Long, nó chút phản ứng, nàng phất bộ ngoại sam đuổi theo.

      lúc sau rốt cuộc nàng cũng thấy Tiểu Long ngồi nóc nhà, nó lên đấy dường như nhìn cái gì, Lam Ảnh Nguyệt bắt lấy nó ôm vào trong lòng, còn chưa chuyện, lại bị cỗ lực lượng cường hãn bắt lấy, bất ngờ kịp phòng lập tức từ nóc nhà rơi xuống.

      Nhất thời trong gian phòng bọt nước văng khắp nơi, Lam Ảnh Nguyệt mở mắt, dùng con mắt lãnh ngạo thẳng tắp nhìn vào .

      có ngũ quan góc cạnh ràng, lãnh tuấn, đôi mắt tím khiến người khác trầm mê, tà tà tựa vào bể bên cạnh, ngực tinh tráng đọng lại chút bọt nước, bàn tay bưng chén rượu chút để ý nhìn nàng, ngữ khí lành lạnh khiến người ta giận sôi: "Chính là ngươi, muốn đả bại ta?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :