1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nha hoàn thâu tâm - Thượng Quan Sở Sở (10 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 2: Tình huynh muội (Tiếp)

      Sau khi bọn nha hoàn đặt thức ăn lên bàn, Lăng Sở Nam khoát tay, bảo các nàng lui xuống.

      “Đây, ăn nhiều chút.”

      Đem thức ăn bỏ vào bát của nàng, Lăng Sở Nam hơi giật mình chút. đường đường là kinh thành đệ nhất thủ phủ, Lăng gia đương gia, từ khi nào lại biết gắp thức ăn cho nữ nhân?

      “Đa tạ đại ca.” Lương Tuyết Liễu ngọt ngào cười rộ lên.

      Nhìn thấy má lúm đồng tiền vui sướng của nàng, đột nhiên thấy, thay nữ nhân gắp thức ăn cũng phải chịu gì tốt, “Liễu Nhi, muội thích ăn cái gì?” Làm muội muội được tháng, còn biết nàng thích ăn cái gì.

      “Muội thích Hoa hảo nguyệt viên, Du long hí phượng, Quý phi túy tửu, Thiên địa vô cực canh.” Bốn mắt ăn này là kiệt tác của phu nhân nhà nàng, cũng là món ăn thịnh hành nhất thiên hạ. Nhắc tới Thái Bạch lâu, au chẳng biết đến tứ đại danh thái này?

      Lăng Sở Nam sửng sốt, “Sau này đưa muội ăn.” rất chán ghét Thái Bạch lâu, nhưng vì Liễu Nhi, miễn cưỡng làm.

      nét mặt nàng lên tia phức tạp, “Đại ca, trước tiên uống chén.”

      “Được.” Đây là lần đầu tiên huynh muội họ cùng nhau uống rượu, Lăng Sở Nam hề cự tuyệt, chậm rãi uống cạn chén.

      “Uống thêm chén nữa.” Tuyết Liễu cười khanh khách, thay Lăng Sở Nam châm rượu.

      “Ừ.” Liễu Nhi tự mình châm rượu, bất luận thế nào cũng uống.

      “Đại ca, chén này, Liễu Nhi đa tạ chăm sóc của huynh.” Tuyết Liễu nâng chén.

      “Muội cần khách khí với ta.” Bọn họ là người nhà, chăm sóc nàng là việc thiên kinh địa nghĩa.

      Lương Tuyết Liễu lại châm cho mình chén, “Chén này, là Liễu Nhi đa tạ đại ca đồng ý thu nhận muội muội này.”

      “Muội cái bậy gì vây?” Liễu Nhi vốn dĩ chính là muội muội .

      chén này, đa tạ đại ca uống rượu với muội.”

      Tuyết Liễu liên tục châm rượu, Lăng Sở Nam chén lại tiếp chén.

      Uống sạch mấy bình bạch ngọc, Tuyết Liễu hai gò má đỏ lên, Lăng Sở Nam cũng lung lay muốn ngã.

      Bữa tiệc này, kết thúc bằng men say mờ mịt.

      Tuyết Liễu được nha hoàn hầu hạ tắm rửa thay y phục, sau đó đỡ lên giường. Đèn cầy tắt, người nằm giường đột nhiên mở mắt ra, từ giường bước xuống.

      Vén màn, lầu các dày đặc trong đại nội Lăng gia phủ đầy mảnh tĩnh mịch.

      Bóng dáng xinh được bóng đêm che chắn, đạp lên ngói lưu ly, dễ dàng nhảy vào Lăng Tiêu viện.

      Lương Tuyết Liễu nằm mơ cũng ngờ, khi nàng vừa đứng vững, thấy thân ảnh cao to của . phải say rồi sao?

      Trong nhất thời, nàng thể phản ứng được gì, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ, giằng co với .

      Lăng Sở Nam hai tay chắp ra sau người, lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân vừa xuất , “Ngươi là ai?” Lăng gia cây to đón gió, đón tiếp khách mời mà tới chính là chuyện thường, từ lâu còn thấy quái lạ, tập mãi cũng thành thói quen.

      Lương Tuyết Liễu thần tình bình tĩnh, kiêu ngạo ngẩng đầu, “Ngươi hỏi ta phải , chẳng phải mất mặt lắm sao?”

      Mất mặt? Giờ này nàng còn cư nhiên để tâm đến sỉ diện.

      Lăng Sở Nam hơi hơi nhíu mày, “Ngươi tốt nhất nên hiểu cho , đây là Lăng gia.” thanh trầm thấp mang theo chút đe dọa.

      “Xí, Lăng gia giỏi lắm hay sao? Ngươi tưởng là ta bị mù hay bị mù hay bị ngốc, hai chữ lớn trước cửa ta đương nhiên thấy rồi.” Nàng còn ngu ngốc đến nỗi chữ “gia” cũng biết.

      , ngươi muốn làm gì?” Muốn vàng bạc châu báu? Hay là, mạng của ?

      “Ta , ngươi hỏi ta phải chẳng phải càng mất mặt hơn.” Khuôn mặt dưới lớp khăn che mặt kia nhắn lại, nàng giọng lẩm bẩm, “Ta là bất hạnh mà, lần đầu làm trộm cư nhiên đụng phải nòng súng, chuyện này truyền ra ngoài ta làm sống được giang hồ a?” (TN: Vụ nòng súng bạn biết nha, bản gốc nó vậy ~_~)

      Nữ nhân này rốt cuộc tới đây làm gì? Phi tặc? Thích khách?

      Từ đầu tới đuôi, lời của nàng đều xoay quanh mặt mũi, Lăng Sở Nam khỏi hiếu kỳ, “Mặt mũi quan trọng đến vậy sao?”

      Lương Tuyết Liễu trịnh trọng gật đầu, “Đương nhiên, mặt mũi đương nhiên quan trọng. Ta là phi tặc a, hơn nữa còn là lần đầu tiên thi hành nhiệm vụ, sao lại có thể để cho mất mặt.”

      Phu nhân nhà nàng từng là chiến thần tướng quân đại danh lừng lẫy, tiểu thư là Dạ Phượng sát thủ danh chấn giang hồ. Thân là nha hoàn của Mộ Dung gia, nàng tuyệt đối thể để hai người họ mất mặt.

      “Ngươi ban đêm xông vào Lăng gia, phải chỉ vì mặt mũi chứ?” mặt Lăng Sở Nam lên tia tiếu ý.

      phải, ta dự định trộm thứ, ngờ chưa kịp hoàn thành lại gặp phải ngươi.” Lương Tuyết Liễu hề giấu giếm, thành thành đem việc ra.

      Chưa thấy qua nữ nhân nào ngốc như vậy.

      Đôi môi mỏng chậm rãi cong lên, cười ra thành tiếng, “Ngươi muốn trộm cái gì?”

      “Ta cho ngươi biết, ta phải .” Có Lăng Sở Nam trấn thủ, đêm nay tuyệt đối vào được thư phòng. Nếu trộm được thứ đó, chỉ còn cách trở lại phòng ngủ.

      “Lăng gia là chỗ ngươi muốn đến đến, muốn sao.” mặt Lăng Sở Nam vẫn như cũ mang theo tiếu ý.

      Tuyết Liễu hừ tiếng, “ thèm để ý tới ngươi.” Đôi chân búp sen điểm , nàng lướt qua đầu tường nhanh chóng tiêu thất trong màn đêm.

      Lăng Sở Nam nhìn theo bóng lưng nàng, khỏi lắc đầu cười khẽ.
      tart_trung thích bài này.

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 3: Dịu dàng chầm chậm đến

      Lăng Sở Nam là làm, chọn ngày đẹp trời đưa Tuyết Liễu du hồ.

      Du hồ, đương nhiên là phải chọn Yên Vân hồ.

      Yên Vân hồ là nơi mà quan to quý nhân trong kinh thành thích.

      Nước hồ trong suốt đến mức giống như ngọc bích thượng hạng, hai bên bờ sông cành liễu tung bay, cảnh đẹp như tranh vẽ. Mùa này, cành liễu bay theo gió, nhàng rơi xuống mặt hồ, vẽ thành những vòng tròn chuyển động.

      Lăng gia là kinh thành thủ phủ, thuyền hoa của Lăng gia đương nhiên cũng là loại đẹp nhất.

      Cả chiếc thuyền rường cột trạm trổ, lụa trắng phiêu phiêu, xung quanh trang trí đầy hoa tường vi nở rộ, đẹp đến khiến người ta thể nào rời mắt.

      “Tiểu thư, những món điểm tâm này đều là chủ tử sai người đến Thái Bạch lâu mua.” Thảo Thảo ân cần đem điểm tâm kẹp vào bát của Tuyết Liễu, trong giọng có vài phần ao ước.

      Kim Ngọc Mãn Đường của Lăng gia là kinh thành đệ nhất tửu lâu được đích thân tiên hoàng ngự phong, nhưng Thái Bạch lâu của Lục gia mới là kinh thành đệ nhất tửu lâu danh phù kỳ thực (1). Người người đều biết, Lăng gia cùng Lục gia đối đầu sinh tử, Thái Bạch lâu cùng Kim Ngọc Mãn Đường cũng đối đầu sinh tử. Lăng Sở Nam bao giờ muốn tới Thái Bạch lâu, nhưng lần này vì tiểu thư, cư nhiên lại có ngoại lệ.

      “Ta muốn ăn.” Nàng biết Lăng Sở Nam vì nàng hao tâm tổn trí, thế nhưng, nàng thà rằng ở bên nàng nhiều hơn.

      “Tiểu thư, Thảo Thảo từ bán thân vào Lăng gia, chưa từng thấy chủ nhân ngoại lệ vì ai như vậy, tiểu thư chính là người đầu tiên.”Điểm tâm do chủ nhân đặc biệt vì tiểu thư chuẩn bị, tiểu thư thể ăn.

      Tuyết Liễu kéo Thảo Thảo ngồi xuống, “Thảo Thảo, ngươi ăn .” Thảo Thảo ôn nhu lương thiện, từ ngày đầu tiên được phái đến bên người nàng, đều tận tâm tận lực hầu hạ. Trong lòng Tuyết Liễu, sớm xem nàng là muội muội.

      Thảo Thảo cả kinh, vội vã xua tay, “ , Thảo Thảo dám.” Nàng chỉ là tiểu nha hoàn.

      Tuyết Liễu vẻ mặt ảo não, “Thảo Thảo, ta ngươi phải người ngoài mà.”

      Thảo Thảo cúi đầu, giọng , “Ngài là chủ tử, Thảo Thảo là nha hoàn.” Nàng biết tiểu thư phải hạng kiêu căng, nhưng nàng dù sao cũng chỉ là nha hoàn.

      “Ta giận đó.” Tuyết Liễu cố ý xụ mặt, đem đũa nhét vào lòng bàn tay nàng, “Ngươi ăn là ta giận đó.”

      Hai mắt Thảo Thảo bỗng dưng đỏ lên, “Tiểu thư…” Từ khi bị bán vào Lăng gia, tiểu thư là người tốt với nàng nhất. Tuy nàng là nha hoàn, nhưng tiểu thư lại xem nàng như nha hoàn mà đối đãi. Ăn ngon mặc đẹp, đều chia phần cho nàng.

      “Muội lại ăn hiếp Thảo Thảo?” Giọng của Lăng Sở Nam từ trong thuyền nhàng bay ra.

      Tuyết Liễu đứng lên vào trong khoang thuyền, sợ hãi , “Đại ca, vẽ được sao?” Bọn họ tới đây du hồ hay là vẽ tranh?

      “Còn thiếu chút nữa.” Lăng Sở Nam cúi đầu như cũ, thoải mái vẽ giấy.

      Tuyết Liễu đến phía sau người , nhìn vào bức tranh, “Đẹp lắm.”

      mỉm cười, “Muội hiểu tranh?”

      “Hiểu chút.” Thiếu gia nhà nàng Phong Vân công tử là thiên hạ đệ nhất họa sư, nàng từ cùng thiếu gia học tập, tay nghề vẽ tranh cực kỳ cao, “Đậm nhạt hài hòa, đường nét đều đặn, tranh đẹp.”

      mặt Lăng Sở Nam nổi lên tia hứng thú, đưa bút vẽ tới cho nàng, “Nét cuối cùng để cho muội vẽ.”

      “Muội biết.” Nàng e lệ lắc đầu.

      Từ khi nhậm chức tổng tài trợ lý, nàng rất ít khi vẽ tranh, xa lạ rất nhiều.

      “Được rồi, ta vẽ.”

      Bức tranh chỉ còn nét sau cùng, Lăng Sở Nam thu hồi bút, “Thế nào?”

      “Rất đẹp, chỉ tiếc…” Tuyết Liễu dừng lại, trêu ghẹo , “Cành liễu thiếu phiêu dật, xem ra, là gió tháng tư đủ mạnh.”

      Chính xác, cành liễu thiếu phiêu dật.

      “Muội thử xem.” Lăng Sở Nam đem bút vẽ bỏ vào tay nàng.

      “Chê cười.”Tuyết Liễu dịu dàng cười yếu ớt, cuối người thỏa thích múa bút.

      Thêm vào vài nét bút, quả nhiên càng khiến tranh thêm sống động như . Lăng Sở Nam nhìn bức tranh, “Tranh tệ, có vài phần phong cách của Phong Vân công tử.”

      “Phu nhân cùng tiểu thư đối xử với muội vô cùng tốt, từ để muội đọc sách viết chữ, dạy muội cầm kỳ thi họa.” Nàng cùng Phong Vân công tử đều kế thừa từ lão gia, tranh vẽ của họ đương nhiên có vài phần tương tự.

      Lăng Sở Nam lưu loát đề bài thơ lên bức tranh, “Ân tình Bùi gia đối với muội, ta trả.” Bùi gia dạy dỗ nàng rất tốt.

      Liễu Nhi tiếp nhận bút, chấm chấm mực nước, bức tranh đề câu thơ, “Đa tạ đại ca.”

      “Chữ của muội rất đẹp.” Trong nhu có cương, giống như con người nàng.

      “Chữ của đại ca cũng đẹp a, cứng cáp có lực, thiết họa ngân câu (2).” Ngoại trừ Phong Vân công tử cùng lão gia, nàng chưa từng thấy qua nét chữ nào đẹp như của .

      Lăng Sở Nam thuận tay tiếp nhận bút từ nàng, “Liễu nhi, muội có người trong lòng chưa.”

      Lương Tuyết Liễu sửng sốt, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, “Sao lại hỏi cái này?” Có sao? Bất quá chỉ có nàng đơn phương tình nguyện.

      Lăng Sở Nam cười cười, “Muội cũng nên thành thân rồi.”

      “Muội…” lấy gả.

      đạo thanh cắt đứt lời của Lương Tuyết Liễu, “Lăng Sở Nam, hôm nay là ngày chết của ngươi.” Lời còn chưa dứt, thấy ánh kiếm lấp lánh.

      Nhìn thấy bảo kiếm ân trầm, Tuyết Liễu trong lòng trống rỗng, “Cẩn thận a.” Bóng người nhắn xinh xinh che trước mặt Lăng Sở Nam, để thanh kiếm băng lãnh đâm vào ngực nàng.

      kịp nghĩ, kịp sử dụng võ công. Thấy nguy cơ trước mắt, nàng chỉ muốn Lăng Sở Nam bình an vô .

      Máu tươi nhanh chóng nhiễm đỏ vạt áo trước ngực nàng, máu tươi nóng hổi phu ra, bắn lên mặt Lăng Sở Nam.

      “Liễu Nhi.” cúi đầu nhìn thân thể ngã vào lòng mình, vạn phần lo lắng, “Liễu Nhi, muội a.”

      Tuyết Liễu khó khăn hé miệng, lại thấy hàn quang chiếu vào mặt Lăng Sở Nam. Nàng cố gắng chống lại đau đớn, lần thứ hai đẩy Lăng Sở Nam ra, “Cẩn thận…”

      Lăng Sở Nam thoáng thấy hàn quan lên, ôm lấy Tuyết Liễu, đạp lên thư án nhảy ra.

      “Lăng Sở Nam, đừng chạy.” Hắc y nhân nhất quyết đuổi theo.

      Máu tươi nhanh chóng tuôn ra, Tuyết Liễu cảm thấy đầu càng lúc càng nặng, nhưng lại cố gắng để mình hôn mê, “Đại ca, cẩn thận.” Nàng thể ngất xỉu, thể biến thành gánh nặng của đại ca.

      Thích khách càng lúc càng tới gần, Lăng Sở Nam đem Tuyết Liễu đặt mặt đất, nhìn nha hoàn bên run cầm cập , “Thảo Thảo, chăm sóc tiểu thư.”

      “Vâng…” Thảo Thảo tuy rằng có sợ, nhưng lòng trung đổi, cắn răng bò đến bên người Tuyết Liễu.

      Lăng Sở Nam ngạo nghễ xoay người, diện vô biểu tình nhìn thích khách, “Ai phái ngươi tới đây?” Kẻ thù hung ác của Lăng gia, nhiều đến thể nào đếm nổi.

      “Giết ngươi, ta có thể cả đời vinh hoa phú quý.” Thích khách nhe răng cười, mũi kiếm chỉ thẳng vào Lăng Sở Nam.

      cười lạnh tiếng, dùng hai ngón tay dễ dàng kẹp lấy bảo kiếm, “Ngươi muốn chết như thế nào?”

      Thích khách ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Lăng Sở Nam, “Võ công của ngươi…”

      “ ‘Thụ đại chiêu phong’ của Lăng gia chúng ta, đương gia các đời, đều phải học được.” khéo, thiên phú cực cao, “, ai phái ngươi tới đây?” Đáy mắt Lăng Sở Nam lên tia thâm hiểm, ngón tay theo bảo kiếm xẹt tới, nhanh chóng đỏa được kiếm trong tay thích khách, khiến ngã xuống đất.

      Thích khách muốn đứng dậy, lại phát cổ mình thanh kiếm. Thích khách sợ đến lạnh run, “ được, ta , ta …”(TN: Thích khách gì vô dụng quá, có tiền đồ :-<)

      “Chủ tử, tiểu thư liên tục chảy rất nhiều máu a.” Thanh nức nở của Thảo Thảo truyền đến bên tai Lăng Sở Nam, quay đầu lại nhìn Tuyết Liễu, đánh thích khách bất tỉnh.

      Thấy thích khách bị chế phục, Tuyết Liễu cố gắng chống đỡ hồi lâu mới thở dài hơi, lộ ra nét cười yếu ớt, mí mắt càng lúc càng nặng, “Đại ca sao là tốt rồi.” Chậm rãi nhắm mắt lại, Tuyết Liễu ngất .

      ———–
      (1) danh phù kỳ thực: tên xứng với thực.

      (2)Thiết họa ngân câu (theo baidu): dùng để hình dung bút pháp vừa mạnh mẽ vừa nhu hòa.

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 3: Dịu dàng chầm chậm đến (Tiếp)

      Hoàng hôn buông xuống, cành liễu theo gió tung bay, cánh hoa bay múa.

      Lăng Sở Nam ngồi ở trước giường thêu, chớp mắt nhìn chằm chằm thân thể nằm giường. Ngón tay ngọc non mềm, siết chặt bàn tay to lớn của . Nàng siết rất chặt, cho dù là hôn mê bất tĩnh, nhưng vẫn chịu buông ra.

      Đưa mắt đến trước ngực nàng, Lăng Sở Nam trong lòng vẫn còn sợ hãi. Máu, khắp nơi đều là máu. Tình cảnh như vậy, cả đời cũng sao quên được.

      đường ôm Liễu Nhi trở về Lăng gia, liên tục cúi đầu nhìn thân thể trong lòng, rất sợ nàng đột nhiên ngừng thở, đột nhiên rời xa .

      độc suốt hai mươi sáu năm rồi, đến bây giờ mới có nàng bầu bạn. cho phép, tuyệt đối cho phép nàng chết.

      Khi trở lại Lăng gia, thân váy trắng tinh, bị máu đào nhuộm đỏ. Máu đào theo đó rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất. Tiếng máu rơi từng giọt đáng sợ đến kinh người, khiến run lên từng trận.

      Khi đại phu thương tích của nàng rất nghiêm trọng, có lẽ cả đời cũng tỉnh lại, gần như muốn ngừng thở.

      Mãi cho đến khi nàng tỉnh lại, nhợt nhạt mỉm cười, mới thở dài hơi.

      Liễu Nhi là trong những nữ hài tử kiên cường nhất mà từng gặp, khi xử lý vết thương, nàng đau đến mồ hôi đầm đìa, nhưng rên tiếng, chỉ biết siết chặt lấy tay .

      Nhìn nụ cười hồn nhiên giống như đứa trẻ của nàng, Lăng Sở Nam chậm rãi vươn tay, vuốt ve khuôn mặt mềm mại của nàng.

      Nàng quá đẹp, đẹp đến khiến người ta lóa mắt. Điều càng làm bất ngờ chính là, dung nhan trước mặt giống như từng quen biết.

      Là gặp ở đâu? Lẽ nào là trong mộng?

      Mỉm cười, cúi người xuống, hôn lên trán nàng.

      Người nằm giường hàng mi khẽ động, mở mắt, “Đại ca, huynh sao chứ?” Tuyết Liễu nở nụ cười tuyệt mỹ, “Mở mắt ra liền có thể thấy đại ca, tốt quá.”

      Sở Nam nhàng vén những sợi tóc trước mắt nàng, sủng ái vạn phần, “Liễu Nhi, còn đau ?”

      Lương Tuyết Liễu mỉm cười lắc đầu, “ đau nữa. Có đại ca bên cạnh, Liễu Nhi đau nữa.”

      Sở Nam nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, “Ngủ , ta luôn canh giữ ở bên người muội.” Đây là lời thề, là lời thề của Lăng Sở Nam đối với Lương Tuyết Liễu.

      “Đại ca, bắt được thích khách rồi sao?” Nếu bắt được thích khách, nàng ăn ngon, ngủ cũng yên.

      “Kẻ thù của Lăng gia rất nhiều, ta giao chuyện này cho Tài thúc xử lý.” Đáy mắt Lăng Sở Nam ra tia hiểm, “ dám đả thương muội, ta cho chết có đất chôn thây.” Gió lạnh theo cửa sổ thổi vào, rét lạnh kinh người.

      “Đại ca, đa tạ huynh.” Từ nét mặt của Lăng Sở Nam, Lương Tuyết Liễu liền biết làm thế nào.

      “Ngủ , ta ở bên trông chừng muội.” nắm chặt tay nàng.

      Tuyết Liễu khẽ gật đầu, khép mắt lại.

      Vừa nhắm mắt, đột nhiên nghe được giọng của Thảo Thảo từ ngoài cửa vang lên, “Chủ tử, Minh Nguyệt tiểu thư tới.”

      Minh Nguyệt tiểu thư? Là Khang Minh Nguyệt. Bàn tay để trong chăn bỗng dưng siết chặt, nhưng mặt lại có bất cứ thay đổi gì.

      “Cho vào.” Lăng Sở Nam chuyện rất , rất sợ đánh thức người nằm giường.

      Gió lạnh ngừng thổi tới, Tuyết Liễu khẽ mấp mấy đôi môi đỏ mọng.

      Nghe thấy tiếng bước chân của Khang Minh Nguyệt, Tuyết Liễu cố sức mở mắt ra.

      Khang Minh Nguyệt vai tước eo , lả lướt mảnh mai. Khuôn mặt tinh xảo, e lệ ngượng ngùng, cả người phát sáng. Y phục màu phấn hạnh, váy còn thêu vài con bướm màu. Tóc đen búi thành búi tóc lưu vân rất thịnh hành, trâm thoa đầy đầu, châu ngọc rực rỡ phát sáng, xinh đẹp tuyệt trần.

      Kinh thành đệ nhất mỹ nữ năm xưa, phong thái hề thay đổi.

      Khang Minh Nguyệt chầm chậm bước tới, dịu dàng cười, “Biểu ca, biểu muội thế nào rồi?”

      Lăng Sở Nam còn chưa kịp gì, Tuyết Liễu giành mở miệng, “Đa tạ biểu tỷ quan tâm, muội sao cả.” Tám năm gặp, Khang Minh Nguyệt càng thêm quyến rũ động lòng người.

      Khang Minh Nguyệt khẽ nhíu đôi mi thanh tú, dịu dàng , “Liễu Nhi, muội phải nghỉ ngơi cho tốt.”

      “Đa tạ biểu tỷ.” Tuyết Liễu cười tươi như hoa, nhưng ngón tay siết đến phát ra thành tiếng.

      Lăng Sở Nam liếc mắt nhìn Khang Minh Nguyệt, thản nhiên , “Minh Nguyệt, muội ra ngoài trước .”
      Khang Minh Nguyệt giọng tràn đầy trách cứ, “Huynh ở bên cạnh Liễu Nhi cả ngày, chưa uống đến giọt nước, chi bằng ăn chút gì .”

      Lăng Sở Nam vừa định mở miệng, Tuyết Liễu lại trước cướp lời, “Đại ca, huynh ăn chút gì .” Được Lăng Sở Nam thương, nàng có chết cũng hối hận.

      Tuyết Liễu lên tiếng rồi, Lăng Sở Nam còn cách nào phản bác, xoay về phía Thảo Thảo , “Thảo Thảo, đem đồ ăn tối vào đây.”

      Thảo Thảo nhận lệnh bước ra ngoài, Khang Minh Nguyệt cười , “Liễu Nhi, biểu ca đối với muội là tốt.” Minh Nguyệt cười, khuynh quốc khuynh thành, cười đến mỹ nhân trong thiên hạ, đều phải buồn bã thất sắc.

      Thế nhưng, Lăng Sở Nam vẫn thờ ơ như cũ, lạnh nhạt , “Muội ra ngoài trước , Liễu Nhi cần phải được nghỉ ngơi.”

      Khang Minh Nguyệt thất vọng, chản nản xoay lưng ra ngoài, “Vâng.”

      Nhìn theo bóng lưng tuyệt mỹ của Khang Minh Nguyệt, Tuyết Liễu cười cười, “Huynh thích biểu tỷ.” Nghe Lăng Sở Nam mê luyến Khang Minh Nguyệt mà, chẳng lẽ là giả sao?

      “Kể cả chuyện hạ xuân dược với ta mà cũng dám làm, ta thể thích được.” Lăng Sở Nam sắc mặt lạnh lùng, nhưng đáy mắt lại lóe lên tia đằm thắm.

      “Biểu tỷ đẹp, bất luận nam nhân nào cũng thích.” Bao gồm cả đại thiếu gia nhà nàng, cũng bị nữ nhân này mê hoặc.

      “Tám năm trước, ta rất thích Minh Nguyệt, nhưng kể từ khi Minh Nguyệt cùng Phong Vân công tử…” Lăng Sở Nam tiếp tục nữa, “Liễu Nhi, muội nhớ kỹ, Minh Nguyệt có gì quan trọng.” Bắt đầu từ tám năm trước, Khang Minh Nguyệt nữa rồi.

      “Vâng.” Tuyết Liễu nhắm mắt lại, môi đọng lại nụ cười lâu dứt.
      tart_trung thích bài này.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 3: Dịu dàng chầm chậm đến (Tiếp)

      Tuyết Liễu bị thương rất nặng, ở nhà tịnh dưỡng cũng hơn nửa tháng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

      Nghe Thảo Thảo , kẻ đả thương nàng bị bắt giao cho quan phủ. Sau khi quan phủ thẩm vấn xong, vẫn tài nào tra được kẻ chủ mưu là ai.

      Thấy Lăng Sở Nam tới, Tuyết Liễu bày bố ván cờ ngẩng đầu, mỉm cười , “Đại ca, huynh tới rồi?”

      “Có buồn lắm ?” Lăng Sở Nam ngồi xuống đối diện Tuyết Liễu.

      “Đại ca mỗi ngày đều đến thăm muội, làm sao lại buồn?” Trong nửa tháng này, Lăng Sở Nam ngày nào cũng đến. Khi đọc sách, nàng ở bên cạnh khảy đàn. Khi xem sổ sách, nàng lại thêu thùa may vá. Khi vẽ tranh nàng đề thơ. Thỉnh thoảng đánh cờ, thỉnh thoảng chậm rãi chuyện. Bọn họ tựa như huynh muội, tựa như tri kỉ, nhưng càng tựa như đôi phu thê ân ái. Mấy ngày này, chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất đời nàng.

      mặt Tuyết Liễu lên màu đỏ sậm, “Cho nên, muội nghiên cứu.” Trong nửa tháng này, nàng mấy lần đánh cờ với Lăng Sở Nam, kết quả đều là toàn quân thảm bại. Sai lầm đúng là sai lầm, theo cách của đại tiểu thư nhà nàng có thể đem mặt mũi xuống Thái Bình Dương được rồi.

      Đặt quân cờ lên bàn cờ, Lăng Sở Nam thản nhiên , “Thái Bạch lâu cùng Kim Ngọc Mãn Đường của Lăng gia ta, đều là tửu lâu lớn nhất kinh thành. Kim Ngọc Mãn Đường được tiên hoàng ngự ban danh hiệu kinh thành đệ nhất tửu lâu, quả là vinh hạnh của Lăng gia ta. Mấy năm gần đây, Lục lão bản của Thái Bạch lâu luôn muốn đoạt được danh hiệu kinh thành đệ nhất tửu lâu. Cho nên, mỗi mười lăm tháng tám hằng năm đều thi nấu ăn với Kim Ngọc Mãn Đường. Lăng gia thua cuộc liên tiếp ba năm, bây giờ lại sắp tới ngày mười lăm tháng tám, muội xem phải làm thế nào?” Liễu Nhi thông minh tuyệt đỉnh, quen việc tham khảo ý kiến của nàng.

      Tuyết Liễu đặt xuống quân cờ, cười , “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”

      “Thái Bạch lâu nhiều loại kiểu dáng, rất khó đoán được Lục lão bản muốn làm gì. Lục lão bản khó đối phó rồi, bây giờ lại thêm Mộ Dung Tử Lung, khó càng thêm khó.” lâu trước đó, từng gặp đại tiểu thư Mộ Dung gia lần. Nữ nhân này trường tụ thiện vũ (1), khôn khéo linh hoạt. Thông minh tài giỏi, cơ trí hơn người. Hơn nữa còn hiểm gian xảo. Lục thị có thêm Mộ Dung Tử Lung, giống như hổ thêm cánh.

      Tuyết Liễu cười cười, đùa giỡn , “ sao đâu, huynh có muội mà.” Nàng tốt xấu gì cũng theo hầu tiểu thư nhiều năm, thủ đoạn của tiểu thư, nàng học ít nhiều gì cũng được tám phần.

      Lăng Sở Nam cũng cười cười, dịu dàng , “Muội xem phải làm thế nào?”

      Tuyết Liễu lắc lắc tay, “Rất đơn giản mà, thi nấu ăn, tìm danh trù là được.”

      đơn giản như vậy.” Sao lại nghĩ ra?

      Tuyết Liễu hơi ngẩng đầu, đáy mắt lấp lánh vài tia sáng, “Đại ca, huynh rất thưởng thức đại tiểu thư Mộ Dung gia?”

      “Đúng vậy.” Từ lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung tiểu thư, rất thưởng thức nàng.

      “Lấy về làm đại tẩu, thế nào?” Tuyết Liễu tự tiếu phi tiếu.

      Lăng Sở Nam lắc đầu, “Mộ Dung nương thích hợp với ta.” thưởng thức Mộ Dung tiểu thư, nhưng đây là cái nhìn của thương nhân thưởng thức thương nhân.

      “Mộ Dung tiểu thư cũng tệ a.” Tiểu thư nhà nàng tuyệt thế vô song, thế gian có người thứ hai như vậy.

      “Chúng ta chỉ có thể làm bằng hữu.”

      Tuyết Liễu cúi đầu, đáy mắt ra tia sáng nhàn nhạt, “Tại sao?”

      “Bởi vì… Chúng ta thuộc cùng loại người.”

      “Sao?”

      hiểm giả dối, thủ đoạn độc ác. Chúng ta có thể làm tri kỉ, nhưng thể làm phu thê.” cũng ngại tri kỉ hiểm.

      Tuyết Liễu giơ ngón cái lên, “Chuẩn lắm.” Mới gặp lần liền nhìn thấu được tiểu thư nhà nàng. Dùng ‘ hiểm giả dối, thủ đoạn độc ác’ để hình dung tiểu thư nhà nàng, quả rất chuẩn.

      Lăng Sở Nam có hơi kinh ngạc, “Muội biết Mộ Dung tiểu thư?”

      từng nghe qua.” xong, suýt chút bị lộ rồi. “Đại ca sao có thể nhìn lầm người?”

      Lăng Sở Nam vừa định mở miệng, bỗng nghe tiếng Tài thúc từ cửa vang lên, “Công tử, Mộ Dung đại tiểu thư tới.”

      Tuyết Liễu cúi đầu, giấu nỗi buồn nơi đáy mắt.

      Đại tiểu thư đích thân tới đây rồi, nàng còn có thể tiếp tục đắm chìm trong dịu dàng của Sở Nam nữa sao? Lý trí mách bảo nàng rằng, thể.

      Đại tiểu thư phái nàng đến đây làm thám tử, vậy mà nàng… Ai, có lỗi với đại tiểu thư, có lỗi với phu nhân quá.

      Màn đêm buông xuống, trăng sáng sao thưa.

      Tuyết Liễu thân y phục dạ hành, nhàng nhảy vào Lăng Tiêu viện.

      “Ngươi lại tới rồi?” Vừa đáp xuống đất, giọng vang lên phía sau nàng.

      “Ngươi…” Tuyết Liễu đưa lưng về phía Lăng Sở Nam, dở khóc dở cười, “Sao lại bị ngươi tóm được rồi?”Lần đầu tiên bị bắt, lần thứ hai cũng để bị bắt.

      “Quên với ngươi, mỗi ngày vào giờ này, ta đều vào sân tản bộ.” Lăng Sở Nam ngữ điệu nhàng, hoàn toàn có ý làm khó dễ nàng.

      “À.”Tuyết Liễu giọng lầm bầm, “Ai bảo ngươi cho ta biết.”

      bây giờ phải với ngươi rồi?” Lăng Sở Nam ngồi ở trước bàn rót ra chén rượu, “Nha đầu, qua đây uống rượu với ta.”

      “Ta phải là **, sao lại phải hầu ngươi uống rượu?” Tuyết Liễu giọng thầm, thế nhưng lời lại tới tai Lăng Sở Nam. (TN: Bạn rất muốn phang dấu ** đó ra thành kĩ nữ cho dễ đọc, cơ mà, e rằng ** đó còn có nhiều nghĩa hơn nên dám làm bừa, mọi người thông cảm :)))

      Lời nàng rất buồn cười khiến nhịn được cười ra thành tiếng, “Ta bảo ngươi uống rượu với ta, bởi vì ta cần người uống cùng.”

      “Ngươi đường đường là kinh thành thủ phủ, lại tìm được người uống với ngươi sao?” Các nương Thiên Hương lâu rất thích theo hầu .

      Lăng Sở Nam bá đạo , “Qua đây, uống với ta chén.”

      “Ngươi bảo ta uống rượu với ngươi ta phải uống, đây chẳng phải rất mất mặt sao.” Nàng là trợ lý tổng tài của tập đoàn Lục thị, phải nữ hầu rượu. Tròng mắt nàng linh động đảo qua mấy cái, “Trừ khi… Ngươi cho ta tiền.”Phu nhân từng , có tiền nhất định phải làm.

      Nữ nhân tham tài gặp qua nhiều rồi, nhưng thẳng thắn giống như nàng chưa từng thấy qua, “Ha ha, ta cái gì cũng thiếu, chỉ thiếu mỗi tiền.”

      “Nếu như ngươi cho ta trăm lượng, ta hầu ngươi uống chén.” Giá cả của nàng còn cao hơn cả Mộng Lộ tỷ tỷ.

      Lăng Sở Nam đối với nàng càng ngày càng có hứng thú, “Ngươi đến Lăng gia là muốn lấy cái gì?” cũng muốn dùng từ “trộm”.

      thèm với ngươi.”Thứ nàng muốn ‘lấy’, đương nhiên là văn kiện cơ mật của Lăng gia rồi.

      “Qua đây ngồi .”

      “Được.” Tuyết Liễu trái lại ngoan ngoãn qua đó, ngồi đối diện .

      Đối diện với Lăng Sở Nam, vẻ mặt nàng đầy nghi hoặc, “Kỳ quái, tại sao ta phải nghe lời ngươi?” Lăng Sở Nam cũng phải lão bản của nàng, tại sao nàng phải nghe theo ?

      “Ha ha.” Kẻ nghiêm túc như Lăng Sở Nam, lúc này lại bị tiểu nương mơ hồ trước mặt làm cho cười lên ha hả.

      Lăng Sở Nam rất ít khi cười thoải mái thế này, thế nhưng, lúc cười to rất đẹp. Tuyết Liễu nhìn nụ cười của , lẩm bẩm, “Nếu lúc giường ngươi cũng dịu dàng với ta thế này, có thể ta thấy trinh tiết của mình cho ngươi cũng rất đáng giá.” Giao trinh tiết cho , còn bị vũ nhục, bất hạnh mà.

      Nụ cười môi Lăng Sở Nam bỗng dưng cứng ngắc, ngữ khí càng lúc càng lạnh, “Ngươi cái gì?”

      Tuyết Liễu buồn bã, thở dài hơi, vô thức lẩm bẩm, “Ta ngày ngươi bị hạ xuân dược, vô duyên vô cớ bắt ta làm vật thay thế, còn đối với ta…”Bỗng nhiên nàng phát ra mình cái gì, lập tức câm miệng lại, “Ta… cái gì cũng .”

      Giọng trở nên rất dịu dàng, cũng rất nguy hiểm, “Người hôm đó là ngươi?”Chả trách thấy nữ tử trước mặt lại quen thuộc như vậy.

      phải.” Tuyết Liễu mực phủ nhận, “Ta… Hôm đó, ta có thay đại tiểu thư truyền tin. Tài thúc cũng nhận nhầm người, ta càng có cùng với ngươi… chuyện đó.

      Nữ nhân ngốc này, toàn bộ tình đều ra cả rồi.

      “Ngươi là ai? Tên gì?” Nếu như thường xuyên lui tới, có thể xem nàng là hạng nữ tử dùng trăm phương nghìn kế để tiếp cận mình, thế nhưng bây giờ, từ tận đáy lòng lại tin tưởng nàng.

      Tuyết Liễu bị thần sắc chăm chú của Lăng Sở Nam làm cho càng lúc càng hoảng sợ, “Thảm rồi, xong rồi, ta muốn chạy.”

      Lăng Sở Nam lần thứ hai cười ra thành tiếng, “Ha ha…”

      “Ngươi còn cười nữa?” Tuyết Liễu há hốc mồm, “Nếu như bị ngươi bắt được, ta nhất định trở thành công cụ làm ấm giường cho ngươi, ta muốn chạy.” Nàng xong, vội vội vàng vàng đứng lên. Thi triển khinh công, giống như chuồn chuồn lướt nước xẹt qua đầu tường.

      Nhìn theo bóng lưng nhắn xinh xinh của nàng, Lăng Sở Nam lẩm bẩm, “Ngươi là ai?”

      Lăng Sở Nam làm người quang minh lỗi lạc, tuyệt đối làm chuyện đoạt trinh tiết của người ta còn chối bỏ trách nhiệm.

      lập tức sai người tìm Tài thúc đến, thề muốn điều tra ngọn ngành.

      Tài thúc ở Lăng gia nhiều năm như vậy, chưa bao giờ bị gọi đến vào lúc đêm khuya thế này. đường , làm đủ loại kiểu dáng suy đoán, nhưng trước sau vẫn nghĩ ra là vì chuyện gì.

      “Nữ tử giúp ta giải xuân dược là ai?”

      Lăng Sở Nam vừa câu đầu tiên, khiến Tài thúc choáng váng.

      “Nàng là…” cũng biết nàng là ai a.

      Lăng Sở Nam vẻ mặt u ám, “.”

      Thấy chủ tử sắp phát hỏa, liền biết thể che giấu được nữa. “Lão nô biết.”Ở Lăng gia vài chục năm, cả chuyện như vậy cũng xử lý được. Ai, tuổi già khó giữ a.

      “Nàng phải người của Thiên Hương lâu?” Thảo nào đến Thiên Hương lâu lại tìm ra nữ nhân đó.

      “Trước khi nương của Thiên Hương lâu tới, vị nương đó tới đây tìm ngài. Lão… quá hồ đồ, lầm tưởng nàng là…”Tài thúc đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, “Đến khi lão biết mình nhận nhầm người, còn kịp nữa, ngài …”

      “Nàng là xử nữ?” Hôm đó trúng xuân dược, cái gì cũng biết.

      “Á… Nha hoàn quét dọn phòng , nàng đúng là xử nữ” Tội lỗi, tội lỗi.

      Lăng Sở Nam chậm rãi siết chặt ngón tay, “Nàng đâu rồi?”

      Tài thúc run lên chút, “Lão cho nàng ít tiền, bảo nàng rồi.” Lăng Sở Nam vẫn còn chưa phát hỏa, nhưng người vẫn toát ra vẻ lạnh lùng tàn khốc, khiến người khác rét mà run.

      Lăng Sở Nam ngẩng đầu, cười hỏi , “Là như vậy?”

      Tài thúc cả người run lên, “Lão cũng biết nàng đâu, có điều, nhặt được cái túi này.” lâu thấy nụ cười xuất mặt Lăng Sở Nam. Lần trước cười thế này, là lúc lão gia qua đời, còn lần này…

      —————

      (1) Trường tụ thiện vũ: có điều kiện thuận lợi nên làm việc hiệu quả.
      tart_trung thích bài này.

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 4: Thanh mai (1) nấu rượu

      Hương rượu ngập tràn, bóng trăng lượn lờ . Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên người Lăng Sở Nam, khiến cái bóng cao to càng trở nên tịch.

      Bước vào sân, đập vào mắt Tuyết Liễu chính là bóng lưng ngồi nhìn trăng uống rượu. Nàng đứng bên cửa, lẳng lặng nhìn

      bình, hai bình, ba bình…

      Tuyết Liễu biết nàng đứng trước cửa bao lâu rồi, mãi đến khi Lăng Sở Nam uống xong năm bình rượu, nàng mới lên tiếng, “Đại ca, huynh có tâm gì sao?”

      Lăng Sở Nam buông bình rượu xuống, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, “Liễu Nhi, nếu như muội làm sai chuyện gì, muội xử lý thế nào?”

      Tuyết Liễu đến phía sau , nhàn nhạt cười , “Huynh đến hiệu thuốc hỏi xem đời này, có thuốc hối hận .”

      Lăng Sở Nam trầm mặc chút, “Ý muội là…”

      “Nếu sai, uống rượu có ích lợi gì? Lòng có tâm , rượu vào chỉ khiến sầu càng sầu thêm.” Nàng dừng chút, “Uống rượu hại thân.”

      Lăng Sở Nam thần sắc càng lúc càng đơn, “Liễu Nhi, muội biết nấu rượu ?”

      “Sao? Muốn cùng muội nấu rượu luận kiếm? Hay luận hùng?” Tuyết Liễu tới bên cạnh , động tác nhàng mà kiên định, tiếp lấy bầu rượu trong tay , xoay người đặt lên bàn.

      Lăng Sở Nam thở dài tiếng, “ phải, chỉ là mượn rượu giải sầu thôi.”

      Hay cho câu mượn rượu giải sầu, tuy rằng mượn rượu giải sầu, sầu càng sầu thêm, thế nhưng, mượn rượu giải sầu đúng là biện pháp tốt. “Muốn uống rượu chứ gì? Muội uống với huynh. Huynh chờ muội, muội làm mấy món ăn, giúp huynh nấu rượu.”

      Lăng Sở Nam đột nhiên xoay người ngăn Tuyết Liễu muốn chạy , trán toát ra mấy giọt mồ hôi lạnh, “Muội còn chưa hết bệnh, cần phiền phức vậy đâu.” kiếm đó, hầu như muốn lấy mạng của nàng. Bây giờ nhớ lại, trong lòng vẫn thấy lo sợ. Huống chi, tài nghệ nấu ăn của nàng là… thể khen được.

      Tuyết Liễu cười yếu ớt, ngồi xuống bên cạnh bàn, “Đại ca, tới đây ngồi , có chuyện gì cứ với muội.” Kỳ thực, tâm tư của Lăng Sở Nam nàng đoán được ba phần, chẳng qua là tiện ra thôi.

      Chậm rãi nhắm chặt hai mắt, gò má Lăng Sở Nam có hơi co lại, “Ta bôi nhọ nữ tử.” cư nhiên làm những chuyện bằng ** với con nhà lành như vậy.

      đến chuyện này, Tuyết Liễu khỏi cười khổ, nàng cắn cắn môi, “Huynh dự định xử lý thế nào.” Nữ tử kia, chính là nàng a.

      biết.” Lăng Sở Nam xoay người ngồi bên cạnh nàng, cầm lấy bình rượu bàn lẳng lặng uống.

      Tuyết Liễu đè tay lại, “Đại ca, huynh chờ chút, muội đến nhà bếp giúp huynh nấu vài món.” Buông mắt, trong ánh mắt nàng lóe ra ánh nhìn ranh mãnh.

      cần phiền phức như vậy.” Lăng Sở Nam đẩy tay nàng ra, nâng bình rượu lên ra sức uống.

      Tuyết Liễu gì, liếc cái rồi lẳng lặng bỏ .

      Lăng Tiêu viện rộng lớn này hề có chút động tĩnh gì, chỉ có hương rượu nhàn nhạt. Đêm, càng thêm quạnh quẽ.

      Chốc lát sau, Tuyết Liễu với trợ giúp của Thảo Thảo, đem mấy món ăn tinh tế cùng cái lò đặt lên bàn.

      Sau khi cho Thảo Thảo lui xuống, Tuyết Liễu mở nắp bình lò ra, đặt vào mấy hạt thanh mai, “Thanh mai nấu rượu, chúng ta cùng thưởng thức.” Đầu tháng năm, chính là mùa thanh mai chín.

      Hương rượu nhàn nhạt bay ra, Lăng Sở Nam mỉm cười, “Thanh mai nấu rượu, ý cảnh hay”

      “Huynh ngày đêm ăn gì rồi, nếm thử tay nghề của muội .” Từ khi nàng bị thương tới nay, bọn họ mỗi ngày đều cùng nhau dùng bữa. Lăng Sở Nam có ăn cơm hay , nàng là người nhất.

      nhếch môi, tiếp nhận chiếc đũa tay Tuyết Liễu.

      “Ngon lắm.” Lăng Sở Nam buông đũa xuống.

      “Phu nhân dạy rất giỏi.” Trù nghệ của phu nhân rất cao, nàng tốt xấu gì cũng học được mấy ngày.

      vậy, nấu rượu cũng là do phu nhân dạy?” Có cơ hội nhất định phải cảm tạ Bùi gia cho tốt. Tuy rằng, trù nghệ của Liễu Nhi thể khen được.

      “Thanh mai nấu rượu luận hùng, đúng là do phu nhân dạy. Phu nhân nhà muội học sâu hiểu rộng, đa tài đa nghệ, muội theo bên người phu nhân nhiều năm thế này, cũng học được ít.”

      “Nghe muội vậy, ta ngược lại muốn gặp phu nhân nhà muội.” Tuyết Liễu cầm kỳ thi họa mọi thư đều tinh thông, ngâm thơ đối câu tài năng xuất chúng. muốn xem thử, rốt cuộc là loại người nào, có thể dạy ra nữ tử như vậy.”

      Tuyết Liễu cúi đầu, thào , “Muội sợ huynh dám gặp.” Phu nhân nhà nàng đích thực học sâu hiểu rộng, thông minh tuyệt đỉnh. Thế nhưng, nàng lại là đối thủ mất còn với Lăng gia, là người Lăng Sở Nam hận đến thấu xương – Lục lão bản.

      Lăng Sở Nam nghiền ngẫm cười, “Phu nhân muội là ba đầu sáu tay chắc?”

      phải ba đầu sáu tay.” Chỉ là đối thủ mất còn với huynh.

      Vì tránh để tiếp tục truy hỏi, Tuyết Liễu nhấc bầu rượu lên, rót rượu cho , “Huynh nếm thử xem, muội có để thanh mai, hạt thông, đường, còn cả hoa cúc.” Cách điều chế này, là do chính nàng suy nghĩ ra.

      Lăng Sở Nam hớp ngụm, “Trong thuần hậu mang theo thanh nhã, rượu ngon.”

      Tuyết Liễu có vài phần đắc ý, “Uống thêm mấy chén nữa.” Ngoại trừ lão gia cùng Phong Vân công tử, là nam nhân đầu tiên nếm qua tay nghề của nàng.

      Lúc nãy uống rất nhiều, vốn dĩ ba phần say. Giờ lại bị Tuyết Liễu chuốc thêm mấy bình, Lăng Sở Nam tửu lượng cho dù có tốt, cũng thể thoát được say bảy tám phần.

      “Liễu Nhi, muội từng chưa?” chất lỏng màu hổ phách, chậm rãi chảy vào trong miệng, Lăng Sở Nam thần sắc càng lúc càng trở nên mơ hồ.

      Tuyết Liễu nhìn khuôn mặt mình ngày nhớ đêm mong gần ngay trước mắt, dịu dàng cười khẽ, “Đương nhiên từng .” Nàng mấy chục năm rồi, chưa bao giờ gián đoạn.

      ở đâu?” tiến đến trước mặt Tuyết Liễu, mùi rượu phả mặt nàng.

      Nàng rót cho bản thân mình chén, chậm rãi đưa vào miệng, “Thanh mai trúc mã.”

      Lăng Sở Nam hai mắt mơ màng, thần trí bất minh, “Muội cũng có thanh mai trúc mã?”

      Tiếu ý mặt Tuyết Liễu dần dần trở nên ôn nhu, “Đúng vậy. Mười bốn năm trước, cha muội đến nhà giàu có làm tiên sinh dạy học. Muội theo cha, ở nhà bọn họ được nửa năm. Môn sinh của cha muội tên là Lăng Sở Nam, bắt đầu từ lần đầu tiên gặp , muội thích rồi. từng , đến khi trưởng thành lấy muội làm vợ. Sau này, khi cha muội rời khỏi kinh thành, về nhà cũ, muội cũng theo. ngờ đường , gặp phải sơn tặc, toàn gia chết thảm. Qua mấy trận phong ba, muội bị bán vào Thiên Hương lâu, phu nhân nhìn thấy đành lòng, mang muội về Mộ Dung gia, hầu hạ đại tiểu thư.”

      “Khi đó muội mấy tuổi?” Lăng Sở Nam ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng, yên lặng chăm chú nhìn nàng.

      Tuyết Liễu vô tội nháy mắt mấy cái, “Muội năm tuổi, chưa được sáu.”

      Lăng Sở Nam phá lên cười ha hả, “Lời của trẻ con chỉ là đùa giỡn cho vui thôi mà.”

      Tuyết Liễu giơ bàn tay ấm áp bé của mình, nhàng xoa lên mặt , ôn nhu thầm, “Thế nhưng lúc đó mười hai tuổi rồi, muội tin vẫn còn nhớ.”

      Lăng Sở Nam càng lúc càng say, mơ màng nằm sắp bàn đá, “Ta vẫn nhớ, vẫn còn nhớ, ta từng hứa với Tuyết nhi, lấy nàng làm vợ.”

      “Cho dù nhớ, cũng muốn làm.” Tuyết Liễu xoay người, đưa lưng về phía , chậm rãi uống rượu.

      phải, Tuyết nhi chết, Tuyết nhi của ta chết mấy chục năm rồi.”

      “Tuyết nhi của huynh chết, là bị sơn tặc bán.” Tuyết Liễu vẫn như cũ đưa lưng về phía , cánh môi nổi lên nụ cười thê lương.

      Phía sau đột nhiên chút tiếng động, Tuyết Liễu vẫn như cũ chén rồi lại chén, uống rượu mình.

      “Minh Nguyệt…” Phía sau đột nhiên truyền đến giọng thầm.

      Tuyết Liễu nhếch nhếch môi, “Ngoại trừ Minh Nguyệt, huynh có thể nghĩ đến cái gì khác hay ? Khang Minh Nguyệt ** kia, rốt cuộc có cái gì tốt?” Nàng phải biết phân biệt tốt xấu, chỉ là, Khang Minh Nguyệt kia chẳng có chút ưu điểm nào.

      “Minh Nguyệt…”

      Tuyết Liễu đột nhiên xoay người, đem bình rượu hung hăng ném mặt đất, “Để Minh Nguyệt của huynh hầu hạ , bổn nương hầu huynh nữa.”

      Thở hồng hộc đứng lên, Tuyết Liễu thèm quay đầu lại mà trực tiếp tiến vào thư phòng.

      Trong mơ hồ, nàng lần thứ hai nghe được Lăng Sở Nam mớ, “Liễu Nhi, đừng .”

      tìm Khang Minh Nguyệt của huynh.” Tuyết Liễu ‘cạch’ tiếng đóng cửa lại.

      Dựa vào tín nhiệm Lăng Sở Nam dành cho Tuyết Liễu, muốn trộm vật gì dễ như trở bàn tay.

      Vì vậy, sáng sớm hôm sau, sắc mặt Lăng Sở Nam hết sức khó coi, sắc mặt Tài thúc, càng khó coi hơn nữa.

      “Tại sao nàng nhiều lần đột nhập Lăng gia, mà ai phát ?” Trừng mắt nhìn chữ viết tờ giấy trắng, – luôn luôn bình tĩnh lại có xung động muốn nghiến răng nghiến lợi.

      Lão quản gia liên tục đổ mồ hôi lạnh, “Cái này… là do bọn họ vệ thất trách, lão nô nhất định phạt nặng.” Để nữ tặc ba lần bốn lượt xâm nhập cấm địa Lăng gia, Lăng gia bọn họ còn mặt mũi nào?

      Lăng Sở Nam hai tay khoanh lại, càng thêm trầm, “Nàng lấy trộm sổ sách nửa năm của Lăng gia, rốt cuộc là muốn làm gì?” Nàng, rốt cuộc là ai?

      “Lần trước có người ám sát ngài, bây giờ lại trộm sổ sách, chỉ e là muốn gây bất lợi cho Lăng gia.” Kẻ thù của Lăng gia rất nhiều, cũng biết là do ai làm.

      Lăng Sở Nam cúi đầu, mặt xuất tia quái dị, “Ta đoán nàng còn trở lại.” Nếu ba lần bốn lượt đột nhập Lăng gia, thứ nàng muốn phải chỉ là sổ sách.

      “Chủ tử, thứ lão nô cả gan hỏi câu, nàng là ai?” Tài thúc len lén quan sát biểu tình biến hóa mặt Lăng Sở Nam.

      Lăng Sở Nam đưa tờ giấy lên trước mặt Tài thúc, “Ngẩng đầu lên.”

      Tài thúc nuốt ngụm nước bọt, run rẩy ngẩng đầu, chỉ thấy giấy có dòng chữ, ‘Lăng Sở Nam, ngươi đoạt trinh tiết của ta, ta trộm sổ sách của ngươi. Muốn lấy lấy được rồi, ai nợ ai.’

      “Là nàng.” Tài thúc hét lên thất thanh.

      Lăng Sở Nam chớp mắt, “Ngươi biết nàng?”

      Tài thúc vội vã lắc đầu giải thích, “Nô tài biết nàng là ai, thế nhưng nô tài cả gan suy đoán, nàng chính là nữ tử… hôm đó.” Trời ạ, cư nhiên là nàng, rốt cuộc chuốc phải cái phiền phức gì a.

      Lăng Sở Nam biểu tình bỗng nhiên dịu lại, chậm rãi nhắm mắt, “Gọi Liễu Nhi tới đây.”

      Tài thúc do dự chút, “Chủ tử, hôm nay ngài có hẹn quản lý Lục Văn Bác của tập đoàn Lục thị bàn chuyện thi đấu vào mười lăm tháng tám này. Tập đoàn Lục thị cùng Lăng gia luôn xem trọng việc này, trăm triệu lần thể làm lỡ được.”

      “Ta biết.” Lăng Sở Nam vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt, “Lục gia có Mộ Dung Tử Lung, Lăng gia chúng ta tại sao thể có Liễu Nhi.”

      Theo Lăng Sở Nam nhiều năm thế này, Tài thúc lập tức hiểu được ý tứ của , vội vàng mở miệng khuyên can, “Chủ tử, trăm triệu lần được, tiểu thư vừa là nữ hài tử, vừa là kim chi ngọc diệp, sao có thể xuất đầu lộ diện?” Có lý nào nữ hài tử lại xuất đầu lộ diện ra ngoài kinh thương.

      “Bùi Linh Linh phải nữ tử sao?” Bùi Linh Linh danh chấn thương trường, hầu như ai biết.

      “Bùi tiểu thư kinh thương, là bởi vì Bùi công tử có thực tài, huống chi…” Tài thúc lén lén nhìn Lăng Sở Nam, “Bùi gia còn tồn tại nữa.”

      “Đó là do Bùi Tẫn muốn tranh giành.”

      “Nhưng mà…” Tài thúc vẫn còn muốn phản bác.

      Lăng Sở Nam liền cắt đứt lời , “Ngươi có biết tập đoàn Lục thị hơn phân nửa là nữ tử ?”

      “Chuyện này…” Tin tức về tập đoàn Lục thị, cũng biết chút ít.

      Ngón tay thon dài gõ gõ thư án, có chút suy tư, “Tâm tư của nam nhân, dù sao cũng tinh tế bằng nữ nhân, ai cũng có sở trường riêng của mình. Bên người Lục lão bản có Mộ Dung Tử Lung, ta cần Liễu Nhi giúp sức.” Ở chung mấy tháng, phát Liễu Nhi có tài kinh thương thiên phú. Tài thúc sắp tuổi già, cần trợ thủ đắc lực có thể tin tưởng được, Liễu Nhi, thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

      “Nhưng mà… Tiểu thư lai lịch bất minh.”

      Lăng Sở Nam lạnh lùng mở miệng, “Ngươi từng điều tra Liễu Nhi.” Từ ngày đầu tiên thu nhận Liễu Nhi, liền phái người điều tra quá khứ của nàng, cũng nhiều lần thăm dò. Nhưng tất cả đều hợp tình hợp lý, có khe hở. Huống chi, người nàng còn có cái bớt của Lăng gia.

      “Chuyện này…” Tài thúc còn lời nào chống đỡ.

      ******************************

      (1) Thanh mai: quả mơ (TN: phải “mai” của mình :”>)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :