1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nha hoàn phú quý - Ngải Phân (Hoàn- Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      “Tuyết Quỳnh.”

      “Biểu di nương, Tuyết Quỳnh rất nhớ người nha!” Khang Tuyết Quỳnh thấy biểu di nương vừa vào đại sảnh liền trước tiên làm nũng.

      “Ngươi đứa này miệng là ngọt nhất.” Mạnh Ngọc Hoa nắm tay Khang Tuyết Quỳnh, mặt lộ vẻ u sầu : “May mắn ngươi hôm nay tới thăm ta, nếu ngươi tới trễ, chỉ sợ gặp được ta rồi!”

      “Biểu di nương, xảy ra chuyện gì sao? Sắc mặt của người thoạt nhìn tốt lắm!” Khang Tuyết Quỳnh quan tâm hỏi.

      “Ai, chuyện này ra rất dài dòng.”

      “Biểu di nương, người cho Tuyết Quỳnh nghe, có lẽ Tuyết Quỳnh có thể thay người chia sẻ phần!” Khang Tuyết Quỳnh sử ra tất cả vốn liếng, cố gắng nịnh nọt, khả năng sau này biểu di nương có thể trở thanh bà bà của nàng (“Bà bà” là “mẹ chồng”)

      “Chuyện này…”

      Mạnh Ngọc Hoa ấp úng, cuối cùng vẫn đem chuyện Cung Tiểu Ảnh mê hoặc Liệt Nhi, từng việc kể cho Khang Tuyết Quỳnh nghe, đương nhiên bao gồm việc Liệt Nhi uy hiếp nàng. Thậm chí còn cường điệu hết thảy chủ ý là của Cung Tiểu Ảnh, là nàng cố tình phá hoại tình cảm mẫu tử bọn họ.

      Khang Tuyết Quỳnh nghe biểu di nương , càng nghe sắc mặt nàng càng khó coi, đặc biệt nghe Liệt biểu ca lại có thể tin lời Cung Tiểu Ảnh, muốn đuổi biểu di nương ra khỏi Cảnh phủ lại càng tức giận.

      “Nàng quả nhiên cùng dạng với mẫu thân nàng, là hồ ly tinh chuyển thể!” (Haiz, chuyện nên để lại đức chút, dù gì người ta cũng tạ thế rồi! =.=#) Khang Tuyế Quỳnh đường nhiên tức giận, Cung Tiểu Ảnh kia chẳng những dùng sắc đẹp mê hoặc Liệt biểu ca, tại lại có thể mở miệng muốn đem biểu di nương đuổi . ràng chính là muốn làm Cảnh phủ thiếu phu nhân! (Hình như lời thoại bị ngược rồi! ;P)
      được! Khuôn mặt Khang Tuyết Quỳnh vặn vẹo. Nàng nhất định ngăn cản, nếu biểu di nương bị Liệt biểu ca đuổi ra khỏi Cảnh phủ, như vậy ai tới giúp nàng lên làm thiếu phu nhân Cảnh phủ đây? Tâm huyết mấy năm qua của nàng cùng phụ mẫu chẳng phải toàn bộ uổng phí rồi!

      “Biểu di nương, người yên tâm, tiểu hồ ly tinh Cung Tiểu Ảnh kia liền giao cho con giúp người giáo huấn, ta tin nàng có bao nhiêu lợi hại. Ta nhất định làm cho nàng nhận lỗi với biểu di nương người!” Nếu Cung Tiểu Ảnh cái hạ nhân, như vậy giáo huấn cái hạ nhân còn đơn giản sao? Ở nhà, nàng thường mắng chửi những hạ nhân vụng về này rồi!

      Nếu nàng thay biểu di nương giải trừ cơn tức này, giành được vui mừng của lão nhân gia nàng, như vậy, vị trí thiếu phu nhân của Cảnh gia chính là nàng rồi!

      “Nếu con muốn giáo huấn nàng phải nhanh chút, để tránh Liệt biểu ca ngươi trở về nhìn thấy, chính là cho phép bất luận kẻ nào mắng Cung Tiểu Ảnh!”

      “Con biết rồi!” Khang Tuyết Quỳnh gật đầu, tìm Cung Tiểu Ảnh.

      Mạnh Ngọc Hoa mừng thầm trong lòng, rốt cục có người thay nàng hảo hảo giáo huấn tiểu hồ ly tinh kia rồi!

      Vừa nghe Cung Tiểu Ảnh ỷ vào Liệt biểu ca thương nàng, cả ngày đều ở trong phòng của Liệt biểu ca, danh nghĩa tuy là nha hoàn, nhưng kỳ thực cuộc sống rất hưởng thụ, có nha hoàn hầu hạ nàng. Nàng liền nhịn được tức giận, thẳng tới phòng ngủ của Liệt biểu ca.

      qua đình viện, Khang Tuyết Quỳnh thấy Cung Tiểu Ảnh cùng cái nha hoàn, hai mắt nàng trừng lớn nhìn Cung Tiểu Ảnh, chẳng trách Liệt biểu ca bị nàng mê hoặc, mới thấy bao lâu, Cung Tiểu Ảnh dường như càng xinh đẹp hơn so với trước kia.

      “Cung Tiểu Ảnh!” Khang Tuyết Quỳnh kêu to, sau đó đùng đùng nổi giận về phía nàng.

      Cung Tiểu Ảnh đem cái khăn lụa thêu hình hoa mai đưa cho nha hoàn Xuân Mai. Nàng cũng tặng cái cho Cúc Quyên, bởi vì trước kia, các nàng đối xử với nàng cùng mẫu thân tốt lắm.

      Cung Tiểu Ảnh giật mình nhìn nữ nhân tới trừng mắt nhìn nàng, nàng nhận ra nàng (Híc, TQ viết câu khó đọc quá, “nàng” tới “nàng” lui biết “nàng” nào mà mò a~~~!). Nàng là Tuyết Quỳnh biểu tỷ, là họ hàng của đại phu nhân, nàng nhớ lần, nàng đến Cảnh phủ làm khách, phụ thân đặc biệt giới thiệu nàng với Tuyết Quỳnh biểu tỷ nhận thức. Nàng còn nhớ , nàng nhìn nàng chỉ bằng nửa con mắt khinh thường!

      “Tuyết…” Khang Tuyết Quỳnh mới đứng ở trước mặt Cung Tiểu Ảnh, Cung Tiểu Ảnh còn chưa hết, liền trúng cái tát của Khang Tuyết Quỳnh, lực đạo rất lớn, đánh cho nàng muốn bất tỉnh.

      Cung Tiểu Ảnh ôm hai gò ma nóng bừng, kinh ngạc nhìn Khang Tuyết Quỳnh tựa như cái nữ nhân điên, nàng hoàn toàn biết phát sinh chuyện gì rồi?

      “Biểu tiểu thư, ngươi tại sao đột nhiên đánh Tiểu Ảnh tiểu thư, ngươi…” Tuy Xuân Mai kịp thay Tiểu Ảnh tiểu thư đỡ cái tát bất thình lình như vậy, nhưng nàng rất nhanh che ở trước người Tiểu Ảnh tiểu thư.

      Xuân Mai và Cúc Quyên vẫn luôn theo thói quen gọi Cung Tiểu Ảnh là Tiểu Ảnh tiểu thư, đơn giản là nhị phu nhân cùng Tiểu Ảnh tiểu thư đối với nàng cùng Cúc Quyên tốt lắm, có cái gì ăn ngon, nhất định chia cho các nàng. (Vậy là mình nghi oan cho người ta rồi. *cúi đầu*)

      “Ngươi cút ngay!” Khang Tuyết Quỳnh đẩy Xuân Mai đứng trước người Cung Tiểu Ảnh ra, gỡ trâm cài tóc xuống, bộ dạng trượng phu bị hồ ly tinh mê hoặc (nghĩa là: Khang Tuyết Quỳnh như nữ nhân chanh chua có chồng bị hồ ly tinh dụ. =.=!!!), chuẩn bị vẽ vài nét gương mặt xinh đẹp khiến người khác tức giận kia!

      “A!” Khang Tuyết Quỳnh đâm lần thứ nhất, Cung Tiểu Ảnh trốn thoát được, đồng thời vươn tay ra đỡ, tay nàng cũng vì vậy mà bị trâm cài đâm trúng, vết thương chảy máu khiến nàng kêu đau tiếng.

      “Ta mà đem gương mặt hồ ly tinh kia của ngươi vẽ nát vụn (Trời! Tên nghe đẹp mà sao người ác quá!!), như vậy ngươi quyến rũ Liệt biểu ca rồi!”

      Lúc ban đầu Cung Tiểu Ảnh hiểu tại sao Tuyết Quỳnh biểu tỷ lại bỗng nhiên nổi điên cầm trâm gài tóc đâm nàng, nghe nàng như vậy, nàng minh bạch rồi. Có thể là đại phu nhân gì đó với nàng ! (Mình có thắc mắc, nếu như Cung Tiểu Ảnh bị hủy dung rồi, Cảnh Liệt có còn thích nàng ha?! tò mò quá! o>.<o)

      “Cung Tiểu Ảnh, ngươi đừng trốn!” Khang Tuyết Quỳnh chuẩn bị vẽ lần thứ hai, làm cho Xuân Mai nóng lòng bảo vệ chủ tử kéo lại. Nàng tức giận dùng chân đá ngay bụng Xuân Mai, khiến nàng đến quỳ rạp mặt đất.

      “Xuân Mai!” Cung Tiểu Ảnh nghĩ muốn chạy , lại thấy Xuân Mau bị thương nằm mặt đất, nàng liền chạy tới xem nàng, vừa vặn khiến cho Khang Tuyết Quỳnh đẩy nàng ngã nhào xuống đất.

      Cung Tiểu Ảnh bị Khang Tuyết Quỳnh đẩy ngã, đối mặt với trâm gài tóc đâm tới mặt mình, nàng lại lần nữa lấy tay ngăn trở, nhưng cái đâm này lại đâm vào lòng bàn tay nàng, cắt thành miệng vết thương khiến sắc mặt Cung Tiểu Ảnh trắng bệch.

      “Ta xem ngươi lần này làm sao trốn!” Khang Tuyết Quỳnh lại lần nữa giơ trâm gài tóc lên, chuẩn bị đâm xuống khuôn mặt diễm lệ kia cổ tay bị bàn tay to mạnh mẽ phía sau giữ chặt!

      “Dừng tay!” Cảnh Liệt cầm chặt cổ tay Khang Tuyết Quỳnh, lực đạo rất lớn, gần như muốn đem cổ tay nàng bóp nát hoàn toàn.

      “Đau quá a, Liệt biểu ca, ngươi mau buông ta ra!” Khang Tuyết Quỳnh đau đến thét lên. (Hừ, dám ăn hiếp Cung Tiểu Ảnh!!)

      Tuấn nhan thời gian qua trầm ổn, lúc này lại ra gân xanh dữ dội, phi thường căm phẫn! “Ngươi cút cho ta!” Bàn tay to của Cảnh Liệt dùng sức lôi kéo, quăng cả người Khang Tuyết Quỳnh ra đằng sau.

      “Ảnh Nhi, ngươi làm sao rồi?” lo lắng nâng Cung Tiểu Ảnh từ mặt đất dậy, sau đó xem kỹ chỗ bị thương của nàng.

      May mắn vừa vặn nghe được tiếng ồn ào đúng lúc chạy tới, bàn tay to hỗn loạn vuốt ve khuôn mặt mịn màng kia, phát có bị thương trái tim lo lắng của cũng thoáng buông xuống. Nhưng trông thấy vết thương tay nàng ngừng chảy máu, lửa giận của ngay lập tức dâng cao đến đỉnh điểm.

      “Liệt biểu ca, ngươi đừng bị bề ngoài của nàng mê hoặc, nàng là cái hồ…”

      Ba tiếng, Khang Tuyết Quỳnh còn chưa hết, liền bị Cảnh Liệt dùng sức quăng cho cái tát, lực đạo rất lớn, khiến cả người nàng nằm úp sấp mặt đất. (Đánh hay lắm !! >.<)

      “Cút, ngươi lập tức cút ngay cho ta!” Cảnh Liệt nổi trận lôi đình gào thét khiến mọi người sửng sốt, đặc biết Khang Tuyết Quỳnh, cũng biết là bị Cảnh Liệt đánh cho ngu ngốc hay bị dọa ngốc, ngồi ngu ngơ mặt đất. (Vậy mới có thể bảo vệ người mình chứ. Giống như Cảnh Quang Toàn chỉ có nước bị vợ leo lên đầu thôi. Haiz, nếu mẹ của Cung Tiểu Ảnh có thể sống lâu thêm chút rồi!)

      “A Cửu, (trong bản chính tên của nv này bị để hình vuông, mình biết tên gì nên đặt “A Cửu” cho dễ nhớ. Hihi ^^) lập tức đem nàng kéo ra ngoài, từ này cho phép nữ nhân này tiến vào Cảnh gia chúng ta nữa!” Cảnh Liệt thét ra lệnh cho tùy tùng theo .

      “Dạ, thiếu gia!”

      A Cửu qua kéo biểu tiểu thư bị dọa ngốc. là củ cải trắng nữ nhân (hahhaha, ý chỉ “ngu ngốc”), lại có thể khi dễ Tiểu Ảnh tiểu thư, đây quả thực là nhổ lông đầu cọp mà, tự tìm đường chết!

      Từ liền theo bên cạnh thiếu gia, lúc ban đầu cảm thấy thiếu gia quan tâm Tiểu Ảnh tiểu thư. Bởi vì chỉ cần cửa hiệu có trân phẩm nào xinh đẹp, thiếu gia lúc nào cũng lấy cái xinh đẹp nhất, đưa cho Tiểu Ảnh tiểu thư.

      Từ việc này xem ra, thiếu gia đối với Tiểu Ảnh tiểu thư tựa hồ vượt xa ý nghĩ của rồi.
      huyetsacthiensuAndrena thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5:

      Trong phòng Cảnh Liệt.

      “Đáng chết!” Cảnh Liệt thấy vết thương trong lòng bàn tay Cung Tiểu Ảnh, nhịn được lại chửi tiếng, nên liền buông tha cho nữ nhân điên Khang Tuyết Quỳnh kia. nên hảo hảo đánh nàng ta trận!

      Cung Tiểu Ảnh ngồi chờ Cảnh Liệt thay nàng xử lý vết thương tay, nghe tức giận mắng biết lần thứ bao nhiêu.

      Đôi mắt lấp lánh nhìn tức giận gương mặt Cảnh Liệt, sâu hoang mang. tức giận như vậy, lại đem Tuyết Quỳnh biểu tỷ đuổi ra khỏi phủ, là vì liên quan đến chuyện nàng bị thương sao?

      , hẳn là giống như mình suy nghĩ, bởi vì từ trước tới nay, Cảnh Liệt chưa từng để ý cảm thụ của nàng, nếu cũng muốn hôn nàng liền hôn, lúc muốn nàng, cho dù nàng , vẫn muốn nàng. Thậm chí thái độ đưa nàng đồ vật cũng là cường ngạnh, chưa bao giờ đứng ở lập trường của nàng mà suy nghĩ!

      “Miệng vết thương sâu như vậy…” Cảnh Liệt nhàng đem thuốc bột rắc vào miệng vết thương trong lòng bàn tay nàng, sau đó dùng vải trắng quấn nó lại. “Đau ?” Thấy bỗng nhiên quan tâm, Cung Tiểu Ảnh có chút kinh ngạc, bởi vì ánh mắt lúc này thoạt nhìn rất dịu dàng.

      “……Ừ, chỉ có chút đau.” Vừa nãy khi dùng nước giúp nàng lau miệng vết thương có hơi đau, nhưng tại hết rồi.

      Cảnh Liệt nhìn khuôn mặt vẫn xinh đẹp kia, tâm tình sợ hãi kịp cứu nàng kia, vẫn rối rắm trong đầu .

      vươn tay, vỗ mặt của nàng. “Hoàn hảo, có cắt vào mặt của ngươi, nếu ta làm cho khuôn mặt nàng ta càng khó coi hơn mặt của ngươi!

      Hành động kỳ quái này của cùng giọng điệu đặc biệt dịu dàng khiến nội tâm Cung Tiểu Ảnh lại lần nữa cảm tháy buồn bực cùng hoang mang. khắc này, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của , nàng muốn tin tưởng là vì nàng mà tức giận, thậm chí còn ra lệnh đuổi Tuyết Quỳnh biểu tỷ.

      Nếu như phải, vậy giờ phút này dịu dàng như vậy là vì cái gì?

      “Làm cái gì chuyện ấp a ấp úng, ngươi phải luôn luôn có chuyện cứ việc thẳng sao?”

      “Vừa nãy tại sao ngươi lại tức giận như vậy? Là vì ta bị thương sao? Nhưng ngươi phải vẫn luôn rất chán ghét ta sao?” Đôi mắt trong trẻo của Cung Tiểu Ảnh chờ đợi câu trả lời của , bởi vì hành động vừa rồi của …rất quái dị.

      Con ngươi đen thâm sâu nhìn đôi mắt đầy nghi hoặc kia. Đáng chết! vì nàng bị khi dễ, ra lệnh đem Khang Tuyết Quỳnh đuổi ra khỏi phủ, nàng lại có thể hỏi vì cái gì mà tức giận sao?( hai à, nữ nhân “nhìn” bằng tai, nam nhân nhìn bằng mắt. Phải a, người ta mới hiểu. là, bó tay với hai người này.)

      Có thể thấy được nàng chưa bao giờ nhìn thẳng vào hay chú ý cảm giác đối với nàng. bao lâu rồi chưa chán ghét nàng, nàng chưa từng chú ý sao? Hơn nữa nếu chán ghét như lời nàng , còn có thể mỗi đêm ôm nàng sao?

      tại cho dù vì nàng mà tức giận, hết thảy đều là vì nàng, chỉ sợ nàng cũng cảm kích , thậm chí thay đổi cách nhìn đối với !

      Nhưng mặc kệ nàng chán ghét thế nào, cả đời này tuyệt cho nàng rời khỏi !

      sai, ta bởi vì ngươi bị thương mà tức giận!” Con ngươi đen híp lại, tuyệt để lộ ra chút cảm nhận của bản thân, “Bởi vì ta từng , ngươi là nha hoàn của ta, cho dù muốn đánh cũng chỉ có ta mới có tư cách, ai cũng thể làm lộn xộn đồ vật của ta, ngươi nghe ràng chưa?”

      Nghe được lời tự đại bá đạo của Cảnh Liệt, Cung Tiểu Ảnh cũng ngoài ý muốn, có thể đây chẳng qua là tình trạng đột phát, nàng là suy nghĩ quá nhiều.

      “Từ hôm nay trở , ngươi hảo hảo trong phòng ta nghỉ ngơi, công việc nha hoàn ta tìm người khác làm!”

      Trừ Cung Tiểu Ảnh ra, có mệnh lệnh của , ai cũng thể vào phòng của , đây là để ngừa mẫu thân thừa dịp thời điểm ở, thương tổn Ảnh Nhi.

      cần, ta bất quá chỉ bị thương ở tay, quan hệ!” Cung Tiểu Ảnh nhìn lòng bàn tay được Cảnh Liệt băng bó tốt, kỳ miệng vết thương căn bản là nghiêm trọng, quá khoa trương rồi.

      “Ta ngươi cần làm chính là cần làm, vì sao ngươi luôn nghe lời của ta?” Cảnh Liệt bực mình liếc nàng cái, nàng chính là nghĩ tới mình bị thương hay là do tính nàng vốn quật cường!

      “Nhưng ta của ta …A, đau quá a!” bỗng nhiên tới, nhấn cái vào nơi bị thương giữa lòng bàn tay nàng, khiến nàng đau đến kêu lên. “Ngươi làm cái gì?”

      phải có việc gì, đau sao?” Cảnh Liệt cho nàng cái giáo huấn nho , muốn nàng học ngoan chút.

      “Tùy ý ngươi !” Tùy ý muốn thế nào thế đó, nàng cũng muốn lại khiến ấn vào miệng vết thương của nàng lần thứ hai!

      Hơn nữa người này, căn bản toàn là bá đạo, muốn làm như thế nào, còn cần lý do sao?

      Chẳng qua đời làm sao có thể có nam nhân bá đạo giống như vậy? Muốn nàng nghỉ ngơi đều cường ngạnh như vậy!

      “Ngươi muốn ta nghỉ ngơi cần làm việc, ta nghĩ muốn trở lại phòng mình.” Cung Tiểu Ảnh có lập trường cùng lo lắng của nàng.

      Để người khác hầu hạ nàng tại phòng của Cảnh Liệt, mọi người nhất định đem nàng trở thành nữ nhân của Cảnh Liệt mà đối xử, nàng thích cảm giác như vâ. Cảnh Liêt liếc mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia thoáng chút lo lắng cùng phiền não, đại khái biết nàng suy nghĩ gì!

      “Ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng ta nghỉ ngơi, ta tìm nha hoàn ngươi thích đến!”

      Nhìn giữa lòng bàn tay mình, chỉ còn lại vết thương nhợt nhạt, xem ra Cảnh Liệt dùng thuốc bột bôi cho nàng là đồ tốt, mới vài ngày mà miệng vết thương của nàng gần như khỏi hẳn rồi.

      Nàng có chút nhàm chán qua lại trong phòng Cảnh Liệt. nghĩ tới Cảnh Liệt gọi nha hoàn khác đến sửa sang lại gian phòng của nàng. Nàng nguyên bản cần, bởi vì cho dù tại toàn bộ mọi người trong Cảnh phủ đều biết quan hệ của nàng cùng Cảnh Liệt, nhưng nàng vẫn muốn cho người khác biết nàng vẫn luôn ở trong phòng Cảnh Liệt.

      Bất quá, khi nàng biết Cảnh Liệt tìm Cúc Quyên, bằng hữu tốt nhất của nàng đến, chẳng những khiến nàng thở phào nhõm mà còn cảm thấy rất vui vẻ.

      Chẳng lẽ thiếu gia biết nàng nghĩ gì nên mới đặc biệt phái Cúc Quyên đến sao? Nội tâm Cung Tiểu Ảnh nhịn được có lớn nghi hoặc.

      Tay nàng bị thương mà nghỉ ngơi mấy ngày nay, nàng dần dần chú ý tới thái độ Cảnh Liệt đối với nàng, hình như cường thế như trước kia, thậm chí thỉnh thoảng còn thể ra dịu dàng khiến nàng kinh ngạc.

      Là nàng trước kia có chú ý hay là gần đây tính cách của thay đổi đâu?
      Nghĩ đến Cảnh Liệt có lẽ quan tâm nàng, thậm chí có chút để ý nàng, khiến lòng nàng biết tại sao cảm thấy chút ấm áp.

      Nàng lại nghĩ lung tung rồi. (Haiz, con người thường hay mâu thuẫn như vậy!)

      Cung Tiểu Ảnh lắc lắc đầu. Cảnh Liệt phải rồi sao? tức giận đơn giản là cho phép người khác lộn xộn đồ vật của , mà nàng bất quá chỉ là cái đồ vật của mà thôi.
      huyetsacthiensu, AndrenaSue ú thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      muốn chính mình lại loạn tưởng (nghĩ lung tung), lại nhàm chán đến có việc gì có thể làm, Cung Tiểu Ảnh đành phải trở lại leo lên giường ngủ. Kỳ nàng cũng mệt chết được, bởi chỉ cần cùng chỗ với , buổi tối nàng chẳng những thể hảo hảo ngủ, thể lực còn bị mất .

      Cung Tiểu Ảnh nằm giường lớn của Cảnh Liệt, giường tồn tại mùi hương đặc biệt của , khiến nàng an tâm mà vào giấc ngủ.

      Trong lúc ngủ mơ, cảm thấy có người dịu dàng vuốt mặt nàng, khiến nàng cảm thấy được người thương che chở, rất lâu trước kia cũng có người sờ nàng như vậy.

      “Mẫu thân…” Cung Tiểu Ảnh khẽ kêu, mẫu thân trước kia cũng thường vuốt nàng như vậy.

      Là mẫu thân sao? Đúng, nhất định là mẫu thân, vì đời này, trừ bỏ mẫu thân ra, rốt cuộc tìm thấy người thương nàng giống như mẫu thân rồi. “Mẫu thân…Tiểu Ảnh rất nhớ người nha! Mẫu thân…” nhàng nắm tay vuốt ve hai má mình, Cung Tiểu Ảnh lại lần nữa thỏa mãn khẽ kêu tiếng.

      Dường như hiểu nàng bất an, tay ấm áp tiếp tục vuốt mặt của nàng, khiến Cung Tiểu Ảnh lại lộ vẻ tươi cười thỏa mãn, lại lần nữa ngủ say.

      Lúc Cung Tiểu Ảnh mơ màng tỉnh lại, phát ánh sáng ngoài cửa sổ rất mãnh liệt, nàng ngủ bao lâu rồi?

      “A!” Nàng ngồi dậy, thấy Cảnh Liệt ngồi ghế, lại càng hoảng sợ.

      “Như thế nào? Ta thể ở trong phòng của mình sao?” Cảnh Liệt bực bội nhìn Cung Tiểu Ảnh, liếc mắt cái.

      “Ách… phải.” ngồi ở đó bao lâu?

      “Ngươi thay y phục, ta mang ngươi nơi.”

      nơi nào?”

      Cảnh Liệt trả lời vấn đề của nàng, chỉ liếc nàng cái, tự ý : “Ta kêu người chuẩn bị xe ngựa, ngươi sau khi thay y phục tự ra.”

      Cung Tiểu Ảnh nghĩ tới Cảnh Liệt muốn mang nàng nơi, chính là mộ của mẫu thân nàng.

      Đôi mắt đẹp giật mình thôi, sao trùng hợp như vậy, nàng vừa mới nằm mơ thấy mẫu thân vuốt mặt của nàng, giờ khắc này, liền mang theo nàng đến thăm mẫu thân, làm sao biết nàng nghĩ tới mẫu thân?

      “Ngươi thắp hương cho mẫu thân ngươi, ta ở bên kia chờ ngươi.” Cảnh Liệt đem giỏ trái cây cùng hương (nhan) giao cho nàng, liền đứng dưới đại thụ đợi. (Haiz, ước gì mình cũng có người chu đáo như Cảnh Liệt!).

      Cung Tiểu Ảnh tới mộ phần của mẫu thân, khỏi đỏ hốc mắt, bởi vì nàng rất nhớ thương mẫu thân.

      Mộ phần của mẫu thân ở vùng ngoại thành, trước kia khi phụ thân còn tại thế, hiểu nàng nhớ mẫu thân, thường xuyên mang nàng thăm viếng, nhưng từ khi phụ thân tạ thế, nàng còn đến đây nữa rồi.

      “Mẫu thân, ta tại cũng tệ lắm, xin người cần lo lắng cho ta…”

      Cung Tiểu Ảnh kể cho mẫu thân nàng nghe cuộc sống gần đây của nàng, nhưng chỉ chuyện tốt, vì nàng muốn mẫu thân ở trời lo lắng cho nàng.

      Nàng ngắm nhìn nam nhân cao lớn tuấn đứng dưới cây đại thụ, nhìn tuấn nhan vẫn như trước kia chút biểu cảm, trong lòng nàng bỗng chốc như có dòng chảy ấm áp.

      “Mẫu thân, con tuy rằng còn ràng Cảnh Liệt đến tột cùng là nam nhân như thế nào, nhưng thoạt nhìn hình như cùng những gì nữ nhi tưởng quá giống.”
      Tuy ngẫu nhiên bá đạo, thậm chí mắng người rất hung ác, nhưng ở chung chỗ với , nàng lại cảm thấy an tâm.

      Vì cái gì cảm thấy nam nhân ràng đối với nàng cường hãn, tính tình cứng rắn lại phân biệt phải trái tổn thương nàng, thậm chí chỉ cần ở bên cạnh cảm thấy rất an toàn chứ? ( Ố ồ, Tiểu Ảnh bắt đầu có cảm tình với Cảnh Liệt rồi!)

      Nàng cảm thấy mê muội thôi, đặc biệt hành động hôm nay mang nàng đến thăm mẫu thân.

      Nàng chán ghét Cảnh Liệt sao? Nàng bỗng nhiên nhớ tới trước kia Cúc Quyên hỏi nàng, nhìn mộ phần mẫu thân nàng thản nhiên : “Kỳ , con tuyệt chán ghét .” (Nếu Cảnh Liệt nghe được câu này chắc vui lắm a~~. Đáng tiếc. Chậc chậc!)

      Nhắc tới Cảnh Liệt, lòng của nàng có chút hoang mang. Có lẽ từ rất lâu trước kia, nàng chưa từng chán ghét , nếu lần lại lần khi dễ nàng, nàng đều hề cho phụ thân cùng mẫu thân đâu!

      Nửa năm này cùng chỗ với , tuy rằng nàng vẫn lắm suy nghĩ gì, nhưng biết bắt đầu từ lúc nào nàng dần dần chú ý cử nhất động của . Thậm chí, thỉnh thoảng cử chỉ dịu dàng của , thường hiểu sao khiến nàng cảm động cùng ấm áp.

      Cung Tiểu Ảnh ngồi thêm lúc trước mộ phần, mới lưu luyến rời .

      Bên trong xe ngựa, Cung Tiểu Ảnh cùng Cảnh Liệt đều mở miệng chuyện.

      “Vừa rồi ngươi những gì với mẫu thân ngươi?” Cảnh Liệt phá vỡ yên lặng hỏi.

      có gì, ta ta rất nhớ người.” Hai tròng mắt của Cung Tiểu Ảnh liếc qua bên.

      “Chỉ rất nhớ người? Nhưng ta thấy ngươi với người rất rất nhiều .” Dưới tàn cây, vẫn luôn nhìn Cung Tiểu Ảnh, chỉ thấy nàng dường như rất nhiều với mẫu thân nàng.

      “Còn cho người chuyện trước kia.” Tim của Cung Tiểu Ảnh đập nhanh vài nhịp, may mắn cách nàng rất xa, nghe được nàng gì với mẫu thân nàng.

      “Vừa rồi, ngươi có hay nhắc tới ta với mẫu thân ngươi…” Giọng thâm trầm có chút gấp gáp, “Ta là , ngươi có với mẫu thân ngươi, chuyện ngươi là nữ nhân của ta.”

      Vừa rồi, luôn nhìn chằm chằm nàng, cũng biết nàng từng quay đầu lại nhìn vài lần, nàng có phải cùng mẫu thân nàng nhắc tới chuyện của hay ?

      rất muốn biết nàng có hay với mẫu thân nàng chuyện của và nàng, bởi vì như vậy, chứng tỏ trong lòng nàng, có chút phân lượng.

      có!” Cảm thấy tầm mắt nóng rực kia, Cung Tiểu Ảnh đem mặt chuyển qua bên, phủ nhận. Nàng mới cho biết.

      Đáp án của nàng khiến dường như rơi xuống vực sâu đáy, chịu cảm giác mất mát tầng tầng lớp lớp, khiến tim có chút co rút đau đớn. Nguyên lai, nàng vẫn chán ghét !

      đến tột cùng mong đợi cái gì? mong chờ có ngày nàng thương sao? (Khổ cho Cảnh Liệt, người ta thẳng ra a, còn hơn là ngồi đó đoán mò tâm tư người ta hay ?)

      Rốt cuộc phải làm như thế nào, nàng mới ghét , thậm chí trong lòng nàng có ?

      “Lại đây!” Khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Liệt trầm xuống, ôm cả người Cung Tiểu Ảnh ngồi lên bắp đùi của mình.

      “Ngươi làm cái gì?” Cung Tiểu Ảnh kinh ngạc ngồi đùi rắn chắc của .

      “Ta muốn ngươi!” Nội tâm khó chịu, thái độ Cảnh Liệt cường hãn hôn môi nàng.

      Nếu thể chạm tới lòng nàng, như vậy, ít nhất thân thân của nàng thuộc về .

      “Đừng… cần như vậy!” Khuôn mặt nhắn của Cung Tiểu Ảnh đỏ lên, hai tay để ở trước ngực Cảnh Liệt. “Nơi này là xe ngựa, hơn nữa chúng ta rất nhanh quay về…” Bất quá trở lại kinh thành chỉ nửa canh giờ mà thôi, nàng cũng muốn mình xuống xe ngựa mà quần áo chỉnh tề.

      Mệt nàng vừa mới còn cùng mẫu thân , có lẽ giống với bề ngoài lãnh mạc của như vậy, có lẽ nam nhân hiểu biểu đạt dịu dàng. Kết quả giờ khắc này, lại bá đạo như vậy!

      “Ta muốn ngươi là cần nhìn địa điểm!”

      thể…đừng!” Cảnh Liệt hung hăn hôn nàng.
      Chương 6:
      Nam phụ xuất ! Tèn...ten... :shoot:

      Cường Chí Phong đứng bên cạnh cửa hông của hậu viện của Cảnh phủ trước hẻm , qua lại, tuyết mặt đất xuất dấu chân hỗn độn của .
      đến tìm Cung Tiểu Ảnh.

      Ngày hôm qua, cùng mẫu thân đem toàn bộ ngân lượng nợ nần trả hết cho Di Xuân Viện rồi, cùng tỷ tỷ đều có chung nhận thức, chuẩn bị ngày kia lên đường quay về Nam Phương.

      Nhưng trước khi rời kinh thành muốn gặp Tiểu Ảnh lần, vì có thỉnh cầu gã gia đinh Cảnh phủ thường đến Di Xuân Viện, phiền toái thay lại với Cung Tiểu Ảnh, muốn gặp nàng lần.

      Được tên gia đinh kia thu xếp, xế chiều hôm nay, chính là đến hậu viện Cảnh phủ gặp nàng.

      Từ sau khi Tiểu Ảnh cùng mẫu thân nàng tới Cảnh phủ, mấy năm qua bọn họ chưa từng gặp mặt qua, nhưng tuyệt oán trách Tiểu Ảnh, rất tự mình biết mình, bởi vì Tiểu Ảnh là đại tiểu thư Cảnh phủ cùng thân phận của giống nhau rồi.

      Tuy rằng vài năm này chưa từng gặp lại Tiểu Ảnh, nhưng tình cảm cùng nhau lớn lên vẫn mãnh liệt tồn tại dưới đáy lòng của .

      Kỳ sớm nghĩ tìm nàng rồi, bởi vì nghe người ta , từ sau khi Cảnh lão gia tạ thế, Tiểu Ảnh trở thành nha hoàn Cảnh phủ, còn thường xuyên bị Cảnh phu nhân và Cảnh thiếu gia ngược đãi. vẫn luôn muốn nhìn chút, chẳng qua là có cơ hội, vất vả mới biết được, gã khách quen thường đến viện (Di Xuân Viện), là gia đinh của Cảnh phủ. Lúc này mới có cơ hội gặp nàng.

      biết cuộc sống của nàng ở Cảnh phủ có hay vui vẻ, nếu nàng vui vẻ, muốn mang nàng cùng nhau rời khỏi kinh thành, trở lại Nam Phương cùng mẫu thân sống chung với nhau.

      thân võ nghệ, sau này có thể làm Vũ sư hoặc là thợ khuận vác, cho dù thể cho Tiểu Ảnh cuộc sống giàu có, nhưng hảo hảo chăm sóc nàng!

      Cung Tiểu Ảnh từ cửa bên của hậu viện ra, sau đó tâm tình vừa khẩn trương vừa hưng phấn tìm kiếm xung quanh.

      “Cường đại ca!” Cung Tiểu Ảnh thấy bóng dáng cường tráng ở trước ngõ , biết người kia nhất định là Cường đại ca, nàng hô lớn, chạy về phía .

      nghĩ tới Cường đại ca tới thăm nàng nha, nàng lâu lâu lắm chưa gặp lại Cường đại ca rồi, vì vậy từ chỗ gia đinh nghe được Cường đại ca muốn gặp nàng, nàng liền đáp ứng.

      “Tiểu Ảnh!” Cường Chí Phong nhìn bóng dáng xinh đẹp chạy về phía mình, kinh diễm thôi.

      Trước kia chỉ biết bộ dạng Tiểu Ảnh đáng , sau khi lớn lên có thể xinh đẹp giống mẫu thân nàng, nghĩ tới nàng càng đẹp hơn so với mẫu thân nàng!

      “Cường đại ca, hôm nay huynh làm sao bất thình lình đến thăm ta vậy?” Tuy rằng nàng và Cường đại ca gặp mặt nhiều năm, nhưng bọn họ tuyệt cảm thấy xa lạ, bởi vì bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ . (Mình thay “ngươi” bằng “huynh”, “muội” là chỉ ý tôn trọng, hai là có cảm giác thân thiết hơn. “Ta, ngươi” để Cung Tiểu Ảnh với Cảnh Liệt nghe hợp hơn. #^.^#)

      “Bởi vì…vì ta cùng mẫu thân phải trở về Nam Phương !” Nhìn khuôn mặt mỹ lệ kia, cho dù ở Di Xuân viện gặp qua ít mỹ nữ, nhưng chỉ có nàng mới khiến cho cảm thấy động tâm.

      “Cái gì? Huynh và Cường đại thẩm phải về Nam Phương rồi?” Tươi cười mặt vì tin tức bất ngờ này mà cứng đờ.

      “Đúng, ta và mẫu thân đem hết nợ trả hết rồi, chúng ta cảm thấy thành thị phồn vinh chốn kinh thành này thích hợp với chúng ta, bởi vậy chúng ta định ngày kia lên đường quay về Nam Phương.”

      “Hai người ngày kia phải trở về Nam Phương rồi?” Cường đại ca và Cường đại thẩm tựa như người nhà của nàng, vì từ mẫu tử bọn họ cũng rất thương nàng, nghe thấy bọn họ muốn rời kinh thành, nhớ tới về sau chính mình có thể còn được gặp lại bọn họ, Cung Tiểu Ảnh liền đỏ hốc mắt.

      “Đúng!” Bởi vì cùng mẫu thân muốn ở kinh thành thêm ngày nào nữa.

      Cường Chí Phong nhìn vẻ mặt khổ sở của Cung Tiểu Ảnh, “Tiểu Ảnh, tại muội có vui vẻ ? Ta là , ta cùng mẫu thân ta có thể đến kinh thành nữa, về sau chúng ta có cơ hội gặp mặt rồi. Trước khi , ta muốn xác định chút muội có hay vui vẻ, như vậy, ta cùng mẫu thân có thể yên tâm.”

      “Ta…” Nàng vui vẻ sao? Cho tới bây giờ nàng có nghĩ tới chuyện này, nhưng tại Cường đại ca bọn họ rời kinh thành rồi, nhất thời khiến nàng nhớ tới tình cảnh của chính mình nay ở Cảnh gia. Nàng nhịn được nghẹn ngào.

      “Muội vui vẻ sao?” Cường Chí Phong dò hỏi.

      Cung Tiểu Ảnh chính là cúi đầu xuống . (Haiz, edit chương này sao thấy ức chế quá!)

      “Tiểu Ảnh, muội hãy nghe ta !” Cường Chí Phong nắm tay bé của Cung Tiểu Ảnh, “Nếu muội ở Cảnh phủ vui vẻ vậy muốn hay …theo chúng ta cùng quay về Nam Phương đâu? Chúng ta có thể cùng sống chung như người nhà!”

      Cùng Cường đại ca bọn họ cùng nhau quay về Nam Phương? Cung Tiểu Ảnh kinh ngạc nhìn vẻ mặt chân thành của Cường đại ca.

      “Tiểu Ảnh, ta vẫn rất thích muội, mẫu thân cũng vậy, cùng theo chúng ta rời kinh thành. Tuy rằng khả năng của ta thể cho ngươi có cuộc sống giàu sang, nhưng ba bữa ấm no tuyệt đối thành vấn đề, để cho chúng ta cùng nhau sống cuộc sống mới!” Cường Chí Phong biểu lộ tình của chính mình với nàng.

      “Cường đại ca, ta…” Nghe Cường đại ca thổ lộ, khiến Cung Tiểu Ảnh lại càng kinh ngạc thôi.

      “Tiểu Ảnh, ta nghe muội tại trở thành nha hoàn Cảnh phủ rồi, nhưng lại thường xuyên bị Cảnh phu nhân và Cảnh thiếu gia ngược đãi. Muội dứt khoát cùng chúng ta !” Trước khi tới Cảnh phủ, Cường Chí Phong vẫn luôn muốn Tiểu Ảnh cùng rời . tại biết Tiểu Ảnh vui vẻ, như vậy càng muốn dẫn nàng cùng !”

      , , ta thể cùng huynh!” Đối mặt với tình của Cường đại ca với mình, Cung Tiểu Ảnh chỉ có thể lắc đầu cự tuyệt, bởi vì nàng

      “Tại sao? Ta biết diện mạo của ta kém chút, có thể xứng với muội, nhưng ta là lòng muội, ta toàn tâm toàn ý chiếu cố muội!”

      , phải huynh xứng với ta, huynh là người tốt nhất ta gặp rồi!” giọt nước mắt rơi xuống từ mắt Cung Tiểu Ảnh. “Là ta…ta xứng với huynh!”

      “Sao có thể là muội xứng với ta được chứ? Muội phải là ghét bỏ ta nghèo quá, cho nên…” Bộ dạng Cung Tiểu Ảnh lớn lên đẹp như thế, cho dù người nào nhìn cũng biết là ai xứng với ai, đặc biệt xuất thân lại thấp hèn…

      “Cường đại ca, huynh nên như vậy, ta có ghét bỏ huynh, mà là…mà là ta…” Chuyện xấu hổ kia Cung Tiểu Ảnh khó có thể mở miệng, chỉ biết khóc.

      “Muội làm sao?” Nhìn Cung Tiểu Ảnh ngừng khóc, lòng Cường Chí Phong đều nhanh tan nát.

      “Ta…Thân ta còn trong sạch nữa rồi!” Cung Tiểu Ảnh chạy vào bên trong hẻm khóc nức nở.

      Nàng trong sạch, như thế nào xứng đôi với Cường đại ca chứ!

      “Tiểu Ảnh!” Cường Chí Phong đuổi theo phía sau Cung Tiểu Ảnh

      Tiểu Ảnh nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Làm sao có thể…Tại sao có thể như vậy?

      “Cường đại ca, huynh nhất định khinh thường ta !” nữ hài chưa xuất giá mất trong sạch, cho dù ai biết cũng đều xem thường.

      Kỳ từ ngày đầu tiên nàng mất trong sạch, nàng cũng buông tha cho cuộc sống hạnh phúc từng nghĩ tới, bởi vì hạnh phúc kia đối nàng mà , xa thể thành rồi!

      phải, Tiểu Ảnh, ta coi thường muội, ta chỉ muốn biết muội ở Cảnh phủ rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thân Tiểu Ảnh trong sạch, mặc dù khiến kinh ngạc nhưng càng khiến lưu tâm mà lại đau lòng chính là vẻ mặt đau đớn khổ sở của nàng. vậy, tình phát sinh cũng phải do nàng tự nguyện.

      “Ta…” Cung Tiểu Ảnh nghẹn ngào ra lời.

      cho ta biết, muội bị ai khi dễ rồi?” Cường Chí Phong tức giận cái người khi dễ Tiểu Ảnh kia.

      “Cường đại ca, huynh cũng đừng hỏi nữa, tóm lại, ta chúc huynh cùng Cường đại thẩm thuận buồm xuôi gió.”

      , Tiểu Ảnh, đem tình ràng, nhìn cái dạng này của muội, ta yên tâm cùng mẫu thân ta quay về Nam Phương!” Cường Chí Phong kéo tay Cung Tiểu Ảnh, gấp gáp muốn biết nàng đến tột cùng xảy ra chuyện gì. “Cảnh phủ coi như là danh gia vọng tộc, tại sao lại can thiệp chuyện người khi dễ muội, chẳng lẽ có người cho muội…”

      Cường Chí Phong dường như nghĩ tới điều gì, “Tiểu Ảnh, cho ta biết, khi dễ ngươi chính là thiếu gia Cảnh gia có phải hay ?”

      “Ta…” Cung Tiểu Ảnh muốn lại thôi.

      Nhìn vẻ mặt Cung Tiểu Ảnh, biết mình đoán trúng, khiến Cường Chí Phong cực kỳ tức giận.

      “Cái tên kia có tính người sao? như thế nào muội cũng là muội muội của , làm sao có thể đối với muội…Ta tại liền vào trong tìm tính sổ!”

      , Cường đại ca, cần như vậy!”

      Cung Tiểu Ảnh kéo Cường Chí Phong nổi giận đùng đùng, “Đừng quan tâm ta, huynh và Cường đại thẩm phải trở về Nam Phương, cần thêm chuyện phiền toái.”

      “Tiểu Ảnh, muội buông, ta thể tìm tính sổ!”

      “Cường đại ca, ta van cầu huynh cần như vậy, ta van cầu huynh!” Liền tính Cường đại ca tìm Cảnh Liệt tính sổ sao? Trong sạch của nàng mất, nàng muốn khiến Cường đại ca phí thời gian vì loại nữ tử như nàng.

      “Tiểu Ảnh, muội…Muội cùng mẫu thân muội giống nhau, đều quá lương thiện rồi!”
      Cường Chí Phong nhìn Cung Tiểu Ảnh lệ rơi đầy mặt gắt gao lôi kéo . đau lòng cảnh ngộ nàng.

      Cung Tiểu Ảnh lau nước mắt mặt, “Cường đại ca, tạ ơn huynh đối tốt với ta, đừng lo cho ta, hi vọng huynh cùng Cường đại thẩm có cuộc sống mới. Ta chúc phúc hai người!”

      “Tiểu Ảnh, cùng với chúng ta !” Cường Chí Phong ôm lấy Cung Tiểu Ảnh, quyết định muốn dẫn nàng cùng , tuyệt đối cho nàng tiếp tục ở Cảnh phủ bị người khi dễ nữa.

      “Cường đại ca!” Cho dù nàng mất trong sạch, vẫn muốn nàng?

      “Tiểu Ảnh, quên chuyện đau khổ trước kia , cũng đừng chuyện xứng hay xứng nữa. Ta cũng xuất thân thấp hèn phải sao? Cùng ta , để chúng ta cùng nhau trải qua cuộc sống mới, ta tin tưởng chúng ta trải qua vui vẻ!” hoàn toàn để ý thân Tiểu Ảnh còn trong sạch, tức giận là Cảnh thiếu gia có tính người.

      “Cường đại ca, nhưng ta…”

      “Hư, đừng , ta tâm muội, cho dù muội từng phát sinh chuyện gì, trong lòng ta, muội vĩnh viễn đều là Tiểu Ảnh hồn nhiên lương thiện nhất, bây giờ như vậy, về sau cũng như vậy!” dùng càng nhiều tình khiến nàng quên chuyện thoải mái phát sinh ở Cảnh gia! “Theo ta , Tiểu Ảnh!”
      huyetsacthiensuAndrena thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6-2 :
      Edit : H.S.


      "Cường đại ca, ca cũng đừng hỏi nữa, tóm lạ..... muội chúc ca và Cường Đại Thẩm thuận buồm xuôi gió."

      ".... ... Tiểu Ảnh, ta phải chuyện ràng, nhìn ngươi cái dạng này, ta yên tâm với nương ta quay về phía nam!" Cường Chí Phong kéo tay Cung Tiểu Ảnh qua, khẩn cấp muốn biết nàng đến tột cùng xảy ra chuyện gì, "Cảnh phủ cũng coi như nhà có danh vọng, vì sao lại có người khi dễ ngươi, chẳng lẽ ai quan tâm ngươi”

      Cường Chí Phong như là nghĩ tới điều gì, "Tiểu Ảnh cho ta biết, khi dễ ngươi phải chăng là chính là Cảnh gia thiếu gia?"

      "Ta. . ." Cung Tiểu Ảnh muốn lại thôi.



      Nhìn vẻ mặt Cung Tiểu Ảnh biết mình đoán trúng, điều này làm cho Cường Chí Phong cực kỳ tức giận.

      "Cái tên kia có tình người sao? như thế nào ngươi cũng là muội muội của , làm thế nào có khả năng đối với ngươi. . . Ta tại liền vào tìm tính sổ!"

      " Cường đại ca....... nên như vậy!” Cung Tiểu Ảnh cổ níu lại vẻ giận dữ của Cường Chí Phong "Mặc kệ ta, ngươi và cường đại thẩm hãy quay về phía nam đừng gây thêm rắc rối nữa."

      "Tiểu Ảnh, ngươi buông ra ta phải tìm tính sổ!"

      "Cường đại ca, ta van cầu ngươi nên như vậy, ta van cầu ngươi!" Cường đại ca tìm Cảnh Liệt tính sổ làm sao? Trong sạch của nàng mất, liệu còn muốn nàng? muốn làm cho Cường đại ca vì loại nữ nhân như mình mà lãng phí thời gian.

      "Tiểu Ảnh, ngươi. . . Ngươi với nương ngươi rất giống nhau, rất lương thiện !" Cường Chí Phong nhìn thấy nàng gắt gao lôi kéo , lệ rơi đầy mặt khiến đau lòng vì những gì nàng gặp.

      Cung Tiểu Ảnh lau nước mắt mặt, "Cường đại ca, cám ơn ngươi đối với ta là tốt, mặc kệ ta, hy vọng ngươi và Cường Đại Thẩm có cuộc sống mới tốt đẹp, ta chúc phúc các ngươi."

      "Tiểu Ảnh, chúng ta luôn thôi!" Cường Chí Phong ôm lấy Cung Tiểu Ảnh, quyết định dẫn nàng rời , tuyệt để nàng tiếp tục bị ngược đãi tại Cảnh phủ cho người ta khi dễ.

      "Cường đại ca!" Coi như nàng mất trong sạch, vẫn nàng?

      "Tiểu Ảnh, hãy quên thống khổ trước đây , cũng đừng tới vấn đề xứng hay , ta xuất thân hèn mọn sao? Cùng ta rời , chúng ta bắt đầu cuộc sống mới. Ta tin tưởng chúng ta gặp được hạnh phúc!" hoàn toàn thèm để ý Tiểu Ảnh phi hoàn bích, phỉ nhổ chính là Cảnh thiếu gia có tình người.

      "Cường đại ca!" Coi như nàng mất trong sạch, vẫn muốn nàng?

      "Cường đại ca, chính là ta. . ."

      "Xuỵt, đừng nữa...... ta là tâm thương ngươi, cho dù quá khứ ngươi có chuyện gì, ở trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn đều là Tiểu Ảnh hồn nhiên lương thiện. tại như vậy, sau này cũng là thay đổi!" muốn dụng tâm nhiều hơn, khiến nàng quên những phát sinh thoải mái tại Cảnh gia!

      " theo ta, Tiểu Ảnh!"

      "Ta. . ." Đối mặt với Cường đại ca là nồng đậm tình , nàng thế nhưng cách nào ra lời đồng ý với , bởi vì lòng của nàng phảng phất như có được . . . người để mong nhớ.

      "Ta biết, ngươi sợ khi rời khỏi, Cảnh gia cho người bắt ngươi trở về. Tốt.... như vậy, ngày kia sớm hơn, khi trời vừa sáng tại Duyệt Lai Điếm ta chờ ngươi." cũng biết người Cảnh phủ thể dễ dàng cho Tiểu Ảnh rời khỏi.

      "Cường đại ca...... ta thể đồng ý cái gì với ngươi. Ta. . ." Đột nhiên, lòng của nàng có tia mờ mịt, nàng biết Cường đại ca nhất định rời khỏi, là thành đối đãi với nàng, nhưng biết làm sao nàng chính là vô phương khẳng định đồng ý!

      "Tiểu Ảnh... đừng lo lắng, sau này ta tốt chiếu cố ngươi, để bất luận kẻ nào khi dễ ngươi. Ta với ta nương tại ở tại Duyệt Lai Điếm. Nhớ..... sớm ngày kia ta chờ ngươi!"


      Đêm khuya.

      Đối nghịch với bên ngoài lạnh lẽo, tuyết rơi mù mịt. Bên trong gian phòng vẫn có cỗ khí tức nóng rực ngùn ngụt kéo đến.

      "Ngô!"

      Cảnh Liệt kêu thấp tiếng, lại liên tiếp điên cuồng kịch liệt ra vào. Hai người đồng thời đạt tới cao trào, thân thể chấn động mạnh cái, tại nơi ấm áp sâu bên trong phóng thích nồng nhiệt của chính mình.

      thẳng hướng giường bên kia kéo chăn lên, cuộn thân thể hai người lại. Tháng mười hai mùa đông lạnh run người, cẩn thận có thể nhiễm phong hàn.

      Trong chăn, ôm chặt thân thể Cung Tiểu Ảnh vào trong ngực như thói quen khi ngủ, hơn nữa... ở cái loại khí trời này chẳng những giúp thoải mái lại ấm áp.

      Thâm mâu dừng lại gương mặt xinh đẹp nhắn kia. Trải qua hơn nửa năm nàng trổ mã xinh đẹp động lòng người hơn.

      "Ngươi có gì với ta sao?"

      " có."

      "Ta nghe xế chiều hôm nay có người đàn ông tới tìm ngươi, là ai vậy?" Cảnh Liệt trước sau như cường thế tra hỏi Cung Tiểu Ảnh, bởi vì suốt cả tối cũng là chờ chính nàng mở miệng với , nhưng nàng có.

      "Là Cường đại ca." Nếu biết có người đến tìm nàng, vậy cũng biết là Cường đại ca , như vậy nàng cũng cần lừa .

      " tới tìm ngươi làm cái gì? Ngươi là lén lút đến gặp sao?" Nghe được chuyện trước đây giữa nàng với Cường đại ca, nội tâm Cảnh Liệt thoát khỏi hồi đố kị.

      "Từ sau khi ta vào Cảnh phủ, cũng chưa từng cùng Cường đại ca gặp mặt , hôm nay tới tìm ta, là bởi vì cùng Cường đại thẩm quay về phía nam." Suốt cả tối, Cung Tiểu Ảnh cũng mệt mỏi nên tinh thần có hơi tập trung. Cũng bởi vì nàng mực nhớ lại lời Cường đại ca.

      " phải về phía nam, tại sao lại tới tìm ngươi, phải chăng là vẫn còn gì đó chưa với với ngươi?" là phải biết mỗi câu mỗi chữa nàng và tên Cường tiểu tử kia với nhau.

      Cung Tiểu Ảnh dừng lại

      ".... chính xác từng chữ cho ta nghe" Cảnh Liệt đem thân thể Cung Tiểu Ảnh lật qua cùng đương đầu.

      " . . . Muốn ta sớm ngày kia đến Duyệt Lai Điếm tìm , sau đó theo bọn họ quay về phía nam." Cung Tiểu Ảnh thẳng thắn , đôi mắt trong veo yên lặng nhìn Cảnh Liệt.

      Suy nghĩ lát, nàng rốt cuộc cũng biết từ xế chiều đến giờ sau khi trở về phòng Cảnh Liệt, nội tâm chính mình vô hình bận lòng là cái gì .

      Nàng muốn biết Cảnh Liệt đối với nàng là như thế nào, nàng thậm chí muốn biết nàng và có thể có tương lai hay .

      Sau khi biết đáp án ngay cả chính nàng cũng thể tin nổi, thậm chí là buồn cười, bởi vì nàng đối với cái người đoạt trong sạch của mình hơn nữa cũng để ý lễ nghi, nhiều lần khiến nàng bận lòng lại từ khi nào biến thành thói quen quan tâm đến .... Cái loại quan tâm đó lại dần dần hóa thành tình cảm.

      "Đáng ghét..... cái tiểu tử thúi họ Cường kia.... ...!" Cảnh Liệt hoàn toàn ngừng kiềm chế lửa giận trong lòng mà ngồi dậy, thâm sâu nhìn chằm chằm Cung Tiểu Ảnh, "Ngươi trả lời như thế nào?"

      "Ta cái gì cũng ."

      "Ngươi là cự tuyệt ?" Mặc dù nàng trả lời , nhưng nàng cũng hề cự tuyệt, đó chính là đồng ý? Nội tâm nàng có nghĩ muốn cùng cái tên tiểu tử thúi kia rời khỏi Kinh thành?

      "Ngươi nghĩ muốn cùng ?"

      Đáng ghét.... làm nhiều như vậy, thân thể của nàng sớm là của , nhưng lòng của nàng lại. . . Nghĩ muốn cùng Cường tiểu tử rời khỏi, điều này làm cho Cảnh Liệt đau lòng xiết chặt.

      "Ta có thể hay cùng Cường đại ca rời khỏi nơi này, đối với ngươi mà quan trọng sao? Ta chẳng qua là nha hoàn của ngươi, phải sao?" Giờ khắc này, nàng muốn biết nàng ở trong lòng là cái dạng địa vị gì? Đáp án của có hay đem quyết định của nàng thu lại.

      "Ngươi!" Nàng như thế thèm quan tâm, như thể xem quan hệ thân mật giữa bọn họ, khiến ngực Cảnh Liệt dâng lên ngùn ngụt lửa giận.
      huyetsacthiensuMeoconkissu2 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7-1

      Edit : X Trang Moon



      "Đứng lại!"

      Từ phía sau truyền đến tiếng hô lớn, khiến Cung Tiểu Ảnh và Cường Chí Phong kinh ngạc cùng nhau quay đầu lại.

      "Cung Tiểu Ảnh, ta cho phép các ngươi rời !" Cảnh Liệt điên cuồng hét lớn lên, lập tức nhằm về phía đầu đường Cung Tiểu Ảnh và Cường Chí Phong đứng chạy tới .

      Cung Tiểu Ảnh quả thực thể tin được, nam nhân trước mắt chạy về hướng bọn họ , là Cảnh Liệt!

      đến tìm nàng !

      "Tên hỗn đản này tìm tới làm cái gì? Tiểu Ảnh, đừng để ý đến , chúng ta chạy mau, nương chờ chúng ta tại khách sạn ." Cường Chí Phong ôm bờ vai mảnh dẻ của Cung Tiểu Ảnh , khẩn cấp muốn rời khỏi, nhưng Cung Tiểu Ảnh vẫn đứng yên tại chỗ.

      "Tiểu Ảnh?"

      Cung Tiểu Ảnh căn bản là hề chú ý đến Cường Chí Phong bên cạnh nàng những thứ gì, trái tim nàng toàn bộ đặt ở người Cảnh Việt gian nan chạy về phía bọn họ.

      Cung Tiểu Ảnh ngước đôi mắt long lanh tròn xoe mà nhìn Cảnh Liệt. điên rồi sao? chỉ mặc kiện trang phục đơn bạc, lại để hai chân trần. . . có biết như vậy rất dễ dàng ngã bệnh hay ? bước cũng bị tổn thương !

      . . . Là vì cái gì đến tìm nàng đây?

      Bầu trời ngừng rơi xuống tuyết mịn, nhìn thấy Cảnh Liệt dung nhan tuấn chạy về hướng nàng , trong nội tâm của nàng, cỗ cảm động sao diễn tả nổi, từ từ tản mát lan ra.

      Cảnh Liệt thở hỗn hển chạy đến trước mặt Cung Tiểu Ảnh, hắc mâu phẫn nộ xiết chặt trừng mắt nhìn nàng.

      "Ngươi. . ." Phát nàng , ngay cả trang phục, giầy cũng mặc, liền chạy đến tìm nàng sao? Nàng thể tin được đây là , nhưng là chân xuất ở trước mắt nàng,nàng thể tin.

      phải từ trước tới nay đều rất chán ghét nàng sao? Nàng ở trong mắt phải chỉ là nữ nhân xuất thân đê tiện sao? Vì cái gì giờ phút này lại như vậy. . .

      muốn sống nữa sao? có khả năng bị đông lạnh, biết sao?

      "Cùng ta trở về, ta , ngươi cả đời này đều là của ta, ta tuyệt để ngươi rời khỏi ta." Cảnh Liệt thầm thở hổn hển hơi, Cầm lấy tay tay bé tay của Cung Tiểu Ảnh, bên cạnh Cường Chí Phong lại kéo nàng qua .

      "Ngươi mau thả Tiểu Ảnh ra, nàng mới phải là của ngươi, nàng quyết định cùng ta quay về phía nam ." Cường Chí Phong tay gỡ tay Cảnh Liệt , tay kéo Cung Tiểu Ảnh tới phía sau mình.

      Vừa mới rồi, lúc Tiểu Ảnh tới trước mặt , liền phát mặt nàng hề có vẻ mặt vui mừng, lại liên tiếp quay đầu nhìn về phía sau. cho là nàng bởi vì sắp sửa rời khỏi Kinh thành, nên nội tâm có chút đành lòng.

      Nhưng khi thấy Cảnh Liệt đuổi theo, phát vẻ mặt Tiểu Ảnh thay đổi,vẻ bất ngờ, vui vẻ phảng phất như nhìn thấy người mình thích, làm cho cực kì kinh ngạc. Tiểu Ảnh phải là thích…… , cho dù Tiểu Ảnh nội tâm nghĩ như thế nào, nàng đồng ý cùng rời khỏi nơi này, cho phép bất cứ chuyện gì đến ngăn cản.

      Trở lại phía nam, nguyện toàn tâm toàn ý nàng, khiến nàng hoàn toàn quên mất tất cả mọi thứ phát sinh ở nơi này.

      ", ta để nàng rời khỏi bên cạnh ta, nàng là của ta, nàng là thuộc về Cảnh Liệt ta !" Cảnh Liệt nhằm phía trước, nghĩ muốn đẩy Cường Chí Phong, ngờ lại làm cho Cường Chí Phong hung hăng đấm quyền đánh ngã mặt tuyết lạnh như băng .

      Khí trời lạnh giá như băng, hơn nữa hai chân cơ hồ muốn đóng băng hề có chút cảm giác , khiến thân thể Cảnh Liệt còn sức ra đòn phản kích , để cho Cường Chí Phong liên tục đánh mình ngã xuống đất.

      "Liệt. . ." Nhìn thấy Cảnh Liệt nằm té mặt đất, khóe miệng chảy ra tơ máu, Cung Tiểu Ảnh tâm cũng thống khổ theo.

      "Tiểu Ảnh, đừng để ý đến ." Cường Chí Phong thấy được Cung Tiểu muốn tiến về phía trước, "Cảnh Liệt, ta cho ngươi biết, Tiểu Ảnh nàng quyết định cùng ta quay về phía nam, từ nay về sau, ngươi cùng nàng còn có bất cứ quan hệ nào, ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám lại hành động thiếu suy nghĩ , đừng trách ta vô tình!"

      "Ta xem ra người ràng tình trạng , chính là ngươi!" Cho dù bị Cường Chí Phong đánh ngã xuống đất, Cảnh Liệt vẫn có thái độ cường thế. đứng lên từ mặt đất, lau tơ máu khóe miệng. "Tiểu Ảnh nàng mực đều là của ta. Trước kia là thế, tương lai cũng như vậy!"

      Đôi mắt của Cảnh Liệt nhìn thẳng vào Cung Tiểu Ảnh."Cung Tiểu Ảnh, ngươi là của ta, ta , có mệnh lệnh của ta, ngươi thể chính mình quyết định làm bất cứ chuyện gì, ngươi quên rồi sao? Ta cho ngươi biết, cả đời này ngươi đừng hòng rời khỏi bên cạnh ta, ngươi nghe ràng sao?"

      "Ta. . ." Nghe được lời Cảnh Liệt như vậy tràn ngập ngang ngược lại cường ngạnh, Cung Tiểu Ảnh khỏi khóe mắt đỏ hoe.

      như vậy nàng biết nghe biết bao nhiêu lần, nhưng lần này đây, nàng lại cảm động sao diễn tả nổi .

      Là bởi vì nhìn thấy vừa hoảng hốt vừa giận dữ đuổi theo, hay do nhìn thấy cho dù bị Cường đại ca đả thương , lại vẫn thèm quan tâm mà mấy câu như vậy ?

      "Ngươi bớt ở đó mạnh miệng , Tiểu Ảnh nàng tại theo ta !" Cường Chí Phong tay đưa túm vạt áo Cảnh Liệt, lại nện cho Cảnh Liệt quyền, sau đó quyền tiếp theo quyền. . .

      "Trừ phi đánh chết ta, bằng ta tuyệt làm nàng rời khỏi ta!" Cảnh Liệt lại lần nữa cường ngạnh biểu thị công khai. cũng để ý trời giá rét tổn thương , lại làm sao có thể đánh nhau nổi cùng Cường Chí Phong !

      Bởi vì, tất cả vết thương bên ngoài, đều sánh bằng tâm bởi vì sắp sửa mất Cung Tiểu Ảnh mà sinh ra sợ hãi, sợ hãi cùng mờ mịt như mất cái gì đó quan trọng.

      tuyệt đối tuyệt đối để cho nàng rời khỏi !

      "Cung Tiểu Ảnh, ngươi là của ta, ngươi vĩnh viễn đều là của ta, ngươi được ly khai ta!"

      Nhìn về hướng ánh mắt kiên quyết kia của Cảnh Liệt , cùng với vẻ mặt nghiêm túc, phảng phất như là phải nuốt chửng nàng, khiến nàng toàn thân thể động đậy.

      "Hảo, ngươi muốn chết, ta liền đánh chết ngươi!" Cường Chí Phong nổi giận quyền lại quyền đánh vào Cảnh Liệt.

      Tay phải Cường Chí Phong đấm cái, lại lần nữa đánh Cảnh Liệt ngã xuống đất.

      "Dừng tay!"

      Khi Cường Chí Phong chuẩn bị lại kéo Cảnh Liệt nằm mặt đất để bổ sung quyền Cung Tiểu Ảnh nhào về hướng Cảnh Liệt, lấy mình che ở giữa hai người bọn họ.

      "Tiểu Ảnh?" Cảnh Liệt nghĩ tới Tiểu Ảnh lại che ở trước người .

      "Tiểu Ảnh, ngươi mau tránh ra, hôm nay ta đánh chết là được!" Cường Chí Phong hô.

      ", Cường đại ca, ta cầu ngươi dừng tay, nên lại đánh !" Khóe mắt đỏ hồng thoát ra liên tiếp nước mắt, Cung Tiểu Ảnh rơi lệ đầy mặt cầu khẩn .

      "Tiểu Ảnh, ngươi mau tránh ra, ngươi quên mất là như thế nào đối với ngươi sao?" Cường Chí Phong quên nhắc nhở Tiểu Ảnh, Cảnh Liệt hỗn đản kia làm những chuyện gì đối với nàng "Ta hôm nay nhất định phải hảo hảo giáo huấn cái tên thiếu gia tự đại này!"

      ", nên lại đánh , Cường đại ca, ta van cầu ngươi, ngươi nên lại đánh !" Cung Tiểu Ảnh chẳng những ly khai khỏi người Cảnh Liệt, vẫn còn ngồi xổm người xuống , ôm lấy Cảnh Liệt nằm ở mặt tuyết .

      Nàng cởi ra áo choàng của chính mình, bao trùm tại người Cảnh Liệt , sau đó dùng khăn lau máu mặt .

      "Ảnh nhi. . ." Cảnh Liệt nằm mặt đất vô phương nhúc nhích, ánh mắt là cảm động.

      "Tiểu Ảnh ngươi. . . Hỗn đản này đối ngươi như vậy, ngươi vì sao còn muốn bảo vệ đây?" Cường Chí Phong sợ hãi chuyện vẫn xảy ra. chừng Tiểu Ảnh nàng . . . thích tên hỗn đản Cảnh Liệt này?

      "Ta. . . sai, ta ly khai ." Cung Tiểu Ảnh xoay người đối với Cường Chí Phong nghẹn ngào ra tâm tình của mình.

      Lúc vừa mới nhìn thấy Cảnh Liệt để ý nguy hiểm tánh mạng đuổi theo, lòng của nàng cũng hướng về , cũng biết nàng có khả năng rời khỏi đây cùng Cường đại ca . Bởi vì, nàng phát chính mình là sâu thích Cảnh Liệt, nhìn thấy đuổi theo, lòng của nàng là tràn đầy vui sướng."Cường đại ca, xin lỗi, ta thể theo ngươi ."

      "Tiểu Ảnh!" Cảnh Liệt tuấn mâu vừa mừng vừa sợ nhìn thấy Cung Tiểu Ảnh, nàng nguyện ý vì mà lưu lại? Biết nàng là quan tâm , Cảnh Liệt cảm giác được coi như chết ở chỗ này cũng đáng!

      "Tiểu Ảnh, tại sao? Tên kia phải mọi cách khi dễ ngươi, ngươi tại sao còn muốn lưu lại?" Cường Chí Phong hoàn toàn thể đón nhận lời của Cung Tiểu Ảnh ."Ngươi phải chăng là lo lắng ta để ý chuyện của ngươi cùng , ta , ta , hơn nữa ta cũng biết, đều là hỗn đản này bắt buộc ngươi, cho nên ngươi. . ."

      ", chuyện ta và . . . hoàn toàn đều là bắt buộc ta, ta. . . Kỳ cũng là cam tâm tình nguyện. . ." Có lẽ tại lúc ban đầu, là Cảnh Liệt bắt buộc nàng, chính là đến cuối cùng, nàng phát phần bắt buộc kia sớm còn nữa , mà trở thành nàng nghênh đón .

      "Tiểu Ảnh, đừng tự ngươi mình thành thấp hèn như vậy, ngươi làm sao có thể cam tâm tình nguyện đối với loại hỗn đản này ? Nhất định là bắt buộc ngươi, Tiểu Ảnh, ngươi mau đứng lên, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây." Cường Chí Phong muốn thêm gì nữa , tại, chỉ nghĩ mang theo Cung Tiểu Ảnh lập tức rời .

      Cường Chí Phong kéo tay Cung Tiểu Ảnh , muốn nàng rời hỏi người Cảnh Liệt . Nhưng Cung Tiểu Ảnh cũng là hất tay của ra

      "Tiểu Ảnh?" kinh ngạc nhìn nàng.

      "Ta muốn rời khỏi, Cường đại ca, ta xin lỗi ca. Ca là người tốt, ta xứng với ca, tương lai ca nhất định tìm được người con tốt hơn so với ta." nay biết ràng chính mình cũng muốn rời khỏi Cảnh Liệt, Cung Tiểu Ảnh quyết định lưu lại.








      huyetsacthiensuMeoconkissu2 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :