1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nha hoàn phú quý - Ngải Phân (Hoàn- Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2 (tt):

      Cảnh Liệt vừa ra, chỉ Cung Tiểu Ảnh, ngay cả Mạnh Ngọc Hoa cũng kinh ngạc nhìn Cảnh Liệt.

      “Liệt Nhi, cho nàng , chẳng lẽ muốn nàng ở đây sao?” đến tột cùng muốn thế nào? Nàng cho phép Cung Tiểu Ảnh tiếp tục ở lại đây nữa!

      “Đúng, con muốn nàng ở lại Cảnh phủ của chúng ta, bất quá nàng còn là tiểu thư, nàng chính là nha hoàn!”

      Trước tiên, muốn toàn bộ mọi người trong kinh thành biết Cung Tiểu Ảnh nàng còn là nghĩa nữ của Cảnh phủ nữa, từ nay về sau, nàng chẳng qua là cái hạ nhân mà thôi.

      Muốn nàng lưu lại làm nha hoàn? Cung Tiểu Ảnh sựng sốt nhìn Cảnh Liệt.

      Cung Tiểu Ảnh nhìn thấy đôi mắt tràn đầy lòng đố kỵ cùng trả thù kia, nàng đại khái hiểu vì cái gì muốn nàng trả tiền, cũng muốn nàng lưu lại làm nha hoàn rồi. Nguyên lai vẫn luôn ghi hận chuyện phụ thân thương nàng, nhưng lại hiểu lầm nàng tố giác với phụ thân, mới khiến rời nhà năm. Nàng còn nhớ năm trước, tuyệt đối bỏ qua cho nàng……

      , ta đồng ý cho nàng lưu lại, nàng nhất định phải rời khỏi Cảnh phủ của chúng ta!” Nghe được Cảnh Liệt lại có thể mở lời muốn cho tiểu hồ ly tinh lưu lại, ánh mắt sắc bén của Mạnh Ngọc Hoa nhìn Cảnh Liệt.

      Nàng bỗng nhiên có dự cảm tốt, Liệt Nhi phải là…Mặc kệ thế nào, nàng tuyệt đối cho Cung Tiểu Ảnh lưu lại!

      “Mẫu thân, con rồi, là cho nàng lưu lại làm nha hoàn, cũng phải…”

      “Mặc kệ là làm nha hoàn hay làm cái gì, ta đều muốn nàng phải rời khỏi đây!” Mạnh Ngọc Hoa phản đối gay gắt đề nghị của Cảnh Liệt. Vốn nàng còn tưởng Liệt Nhi chán ghét nàng, nhưng tại xem ra, quả bảo vệ Cung Tiểu Ảnh cho nàng đuổi .

      Mạnh Ngọc Hoa hung hăng trừng mắt nhìn Cung Tiểu Ảnh, Liệt Nhi từ khi nào để ý tiểu hồ ly tinh này chứ?

      “Nhưng con quyết định rồi, phải đem nàng lưu lại làm nha hoàn của con!” Mạnh Ngọc Hoa thái độ kiên quyết nhưng Cảnh Liệt so với mẫu thân càng cứng rắn hơn.

      “Cái gì?! Làm nha hoàn của con?” Mạnh Ngọc Hoa bỗng nhiên đứng phắt dậy từ ghế, giận dữ nhìn Cảnh Liệt, “Ngươi đừng cho ta biết là ngươi bị vẻ đẹp của tiểu hồ ly tinh trước mặt mê hoặc rồi? Ngươi phải quên, nàng khiến phụ thân ngươi phái ngươi Hàng Châu năm sao?”

      Cung Tiểu Ảnh thủy chung lẳng lặng đứng ở bên nhìn.

      Cảnh Liệt mê nàng? Đại phu nhân suy nghĩ quá nhiều, bởi vì chuyện cỡ nào chán ghét nàng, cơ hồ toàn bộ Cảnh phủ từ xuống dưới mọi người đều biết, căn bản là muốn báo thù, tưởng muốn giày vò nàng, mới lưu nàng lại!

      Theo lời mẫu thân , trong nội tâm Cảnh Liệt khỏi có chút rung động, Cảnh Liệt liếc mắt Cung Tiểu Ảnh sững sờ đứng bên, sau đó phủ nhận: “Con lưu nàng lại chỉ vì muốn nàng bồi thường tổn thất tiền bạc của chúng ta, nàng ít nhất phải trả lại cho Cảnh phủ ngàn lượng!”

      “Mặc kệ bao nhiêu bạc, tiền xài người nàng chúng ta liền bỏ qua, coi như làm ăn thất bại, ta cần nàng bồi thường, ta chỉ cần nàng lập tức rời khỏi Cảnh phủ!” Nàng tại mặc kệ Cảnh Liệt tính thế nào, dù sao nàng nhất định phải làm cho Cung Tiểu Ảnh rời khỏi đây!

      được, con quyết định nàng phải lưu lại!” Giọng của Cảnh Liệt cường ngạnh còn có cho người khác phản đối.

      Nghe được giọng điệu cường hãn, nàng giật mình ngây ngẩn cả người. Trước kia nàng cùng nhi tử đều thân thuộc, từ khi từ Hàng Châu trở về, trở nên càng trầm hơn rồi, nàng lại thể cùng mấy câu, bởi vậy, trước kia hiểu , tại lại càng đoán ra đến tột cùng suy nghĩ cái gì.

      Nhưng bất chấp ý kiến của nhi tử như thế nào, càng muốn Cung Tiểu Ảnh lưu lại, nàng càng cảm thấy bất an. Cung Tiểu Ảnh thể rời , nàng cũng muốn nàng sau khi lớn lên cùng mẫu thân nàng giống nhau trở thành hồ ly tinh.

      “Ta là mẫu thân của ngươi, ngươi chung quy nên nghe lời của mẫu thân chứ? Hơn nữa đừng quên, ta chính là đại phu nhân của Cảnh phủ, ta có quyền quyết định!”

      Cho dù là nàng buồn lo vô cớ cũng được, nhưng nàng cần phải phòng ngừa về sau có chuyện phát sinh, hơn nữa vạn nhất bị nàng đoán trúng, Liệt Nhi thực thích Cung Tiểu Ảnh, thậm chí muốn lấy nàng làm vợ, kia… thể được. Nàng tuyệt đối để cho chuyện này phát sinh!

      “Mẫu thân, con đây cũng muốn nhắc nhở người, phụ thân trước khi lâm chung đem toàn bộ Cảnh gia đều giao lại cho con, tại Cảnh gia là con chủ quản, con quyết định chuyện, bất luận kẻ nào cũng thể phản đối!” Cảnh Liệt cũng muốn lấy ra quyền thế của chủ quản, nhưng chuyện này, tuyệt đối nhượng bộ.

      “Ngươi, ngươi…” Mạnh Ngọc Hoa ngay tại chỗ chán nản.

      Tình cảnh này làm cho Mạnh Ngọc Hoa nhớ tới thời điểm phụ thân của Cảnh Liệt khăng khăng nạp thiếp, chẳng lẽ Liệt Nhi

      “Ngươi chẳng lẽ vì hồ ly tinh kia mà nghịch ý ta? Đừng quên, ta nhưng là mẫu thân thân sinh của ngươi.”

      “Con đương nhiên biết người là mẫu thân thân sinh của con.” Cảnh Liệt chút quan tâm mẫu thân của lấy quan hệ huyết mạch của bọn họ ra , bởi vì có lẽ từ rất lâu trước kia, gần như quên.

      “Tốt, nếu ngươi vẫn biết ta là mẫu thân thân sinh của ngươi, như vậy hãy đem hồ ly tinh Cung Tiểu Ảnh này đuổi ra khỏi phủ ngay lập tức!”

      “Mẫu thân, chuyện người là mẫu thân của con cùng việc Cung Tiểu Ảnh lưu lại làm nha hoàn là hai việc khác nhau, hơn nữa mặc kệ người thế nào, chuyện này con quyết định rồi!” Cảnh Liệt ngữ khi quả quyết lại kiên định.

      “Ngươi…” Tuy mẫu tử bọn họ trong lúc đó cảm tình quá cứng ngắc, nhưng Cảnh Liệt dùng giọng cứng rắn như vậy cùng nàng chuyện vẫn là lần đầu tiên, điều này khiến cho khuôn mặt tức giận của Mạnh Ngọc Hoa xanh mét tại chỗ, sau đó tàn tức giận trừng mắt Cung Tiểu Ảnh.

      Chẳng qua chỉ là quyết định muốn hay để Cung Tiểu Ảnh lưu lại, lại khiến cho Liệt Nhi và nàng xảy ra tranh chấp, nàng thực dám tưởng tượng vạn nhất về sau Liệt Nhi thực thương hồ ly tinh trước mắt, như vậy, hậu quả lại càng thể tưởng tượng rồi!

      Cung Tiểu Ảnh nhìn hai mẫu tử bọn họ vì chuyện của nàng mà cãi vả, Cung Tiểu Ảnh ra ý nghĩ của chính mình –

      “Các người cần ầm ĩ nữa, ta là được!”

      Lúc ban đầu, nàng có nghĩ tới, nếu chính mình thực rời Cảnh phủ, tột cùng muốn con đường như thế nào? Bởi vậy trong nháy mắt, nàng hy vọng mình có thể lưu lại, làm nha hoàn cũng tốt, bởi vì nơi này có bằng hữu của nàng.

      Nhưng trông thấy đại phu nhân cùng Cảnh lIệt khắc khẩu, đặc biệt bộ dáng nổi giận của đại phu nhân, nàng cảm thấy nếu nàng thực lưu lại làm nha hoàn, khẳng định cuộc sống rất khó mà qua, chẳng những phải hầu hạ người chán ghét nàng, Cảnh Liệt, chỉ sợ còn phải ứng phó hành hạ của đại phu nhân ! Bởi vậy, nàng quyết định vẫn là rời Cảnh phủ là tốt.

      Mạnh Ngọc Hoa trong cơn thịnh nộ vì Cảnh Liệt nghịch ý nàng, vừa nghe Cung Tiểu Ảnh mở miệng chuyện, tức giận trong lòng lại càng dâng cao.

      Ngay lập tức nàng về phía nàng, giơ tay, chuẩn bị hung hang tát cho hồ ly tinh trước mặt cái, “Ngươi câm miệng, nơi này tới phiên hồ ly tinh ngươi mở miệng!”
      Mạnh Ngọc Hoa tay giơ giữa trung liền bị người chế trụ --
      Là nhi tử của nàng, Cảnh Liệt.

      “Ai cũng thể đánh nàng!”

      “Ngươi!” Mạnh Ngọc Hoa thiếu chút nữa bị Cảnh Liệt làm cho thổ huyết rồi, lại có thể bảo vệ Cung Tiểu Ảnh như vậy, “Ngươi cũng lưu nàng lại làm nha hoàn rồi, vì cái gì ta đây là chủ tử lại thể đánh nàng?”

      “Mẫu thân, nếu vừa rồi người nghe ràng, vậy ta đây lại cho người nghe lần nữa, Cung Tiểu Ảnh vốn là lưu lại làm nha hoàn cho ta, chỉ có ta mới là chủ tử của nàng. có mệnh lệnh của ta, ai cũng thể sai khiến nàng làm chuyện gì, ở Cảnh gia, nàng chỉ có thể nghe lệnh của ta!” Chỉ có mới có thể hành hạ nàng.
      Sau đó, xoay người nhìn về phía Cung Tiểu Ảnh, “Từ giờ trở , ngươi chính là nha hoàn của ta, lập tức bưng trà đến thư phòng của ta!”

      Cung Tiểu Ảnh bưng tà đứng trước cửa thư phòng của Cảnh Liệt, nàng trước tiên thở ra, sau đó lại hít sâu hơi mới dám gõ cửa vào thư phòng.

      Cảnh Liệt ngồi ngay ngắn trước bàn, đôi mắt sáng hữu thần nhìn nàng, khiến trái tim nàng đập liên hồi.

      “Trà đây.” Nàng đem trà đặt lên bàn.

      Cung Tiểu Ảnh vừa mới để trà lên bàn, cánh tay lập tức bị Cảnh Liệt gắt gao nắm lấy, “Đừng quên, ngươi tại là nha hoàn của ta, về sau phải nhớ cách dùng từ và thái độ của ngươi.”

      Cánh tay nhắn của Cung Tiểu Ảnh thình lình bị Cảnh Liệt kiềm chế, kinh hách giãy dụa, “Ngươi buông, ta tuyệt đối muốn làm nha hoàn của ngươi, nếu có thể, ta tình nguyện lựa chọn rời nơi này!” Nếu phải nàng thiếu Cảnh gia bạc, mà nàng lại muốn thiếu nợ người ta đồ vật này nọ, nàng nhất định quay đầu bước .

      “Ngươi vẫn nghe hiểu? tại ngươi là hạ nhân, thể lại tùy tiện như vậy đối với ta, thái độ càng thể làm càng như vậy, hơn nữa đối với lời ta , ngươi vĩnh viễn cũng chỉ có thể gật đầu!” Bàn tay to kiềm chế cánh tay nàng vì sinh khí mà tự giác dùng sức.

      “Vì sao?” Cung Tiểu Ảnh khó hiểu.

      “Vì sao cái gì?”

      “Vì sao đại phu nhân muốn ta , thậm chí truy cứu bạc ta thiếu, như vậy, ngươi cần gì vì ta mà cãi vã với đại phu nhân chứ? Ta phải là mọi người đều vui mừng sao?” Thấy bề ngoài lãnh mạc của , chỉ biết người này đối với người khác chắc là có cảm tình, cho dù là có cảm tình cũng cần phải lãnh huyết vô tình như vậy chứ!

      “Cảnh phủ phải là chỗ mà ngươi nghĩ muốn rời là rời , tại ta là chủ tử của ngươi, về sau mặc kệ ngươi muốn làm gì, trước tiên phải được đồng ý của ta!” Con ngươi sâu thẳm nhìn thẳng đôi mắt tràn ngập bài xích cùng phản kháng kia, tuyệt đối cho nàng rời Cảnh phủ!

      “Ta tin tưởng nếu ta tìm đại phu nhân, nàng rất thích ý cho ta rời !” Từ lúc bọn họ cãi nhau, có thể nhìn ra đại phu nhân cỡ nào muốn nàng cùng Cảnh gia phân ranh giới.

      Hơn nữa, nàng tuyệt tưởng lưu lại, bởi vì căn bản vì muốn hành hạ nàng mà lưu nàng lại.

      “Ta biếtgu ươi vì sao muốn lưu ta làm nha hoàn, ngươi căn bản chỉ muốn trả thù, tưởng muốn hành hạ ta mà thôi. Ta rồi, việc kia liên quan ta, ta cũng với phụ thân cái gì, cũng tố giác.”

      Mặc kệ có tin hay , nàng vẫn muốn làm sáng tỏ.

      Cảnh Liệt câu chỉ nhìn Cung Tiểu Ảnh đứng trước giải thích, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ cùng chỗ từ sau khi trở lại Cảnh phủ.
      Khuôn mặt kia so với năm trước kia càng thêm diễm lệ, mặc kệ chuyện Hàng Châu có phải là có quan hệ tới nàng hay , dù sao quyết định phải lưu nàng lại.

      Kỳ thực cảm giác của đối với nàng vẫn luôn mâu thuẫn và hoang mang, theo từ trước tới bây giờ vẫn như vậy.

      Ở bên ngoài năm, nội tâm của chỉ nghĩ tới người là nàng, trừ bỏ bởi vì căm giận ra cũng có cổ mãnh liệt tưởng nhớ mà ngay cả cũng cảm thấy kỳ lạ.
      Đúng vậy, nên chán ghét nàng, hận nàng, bởi vì nàng có được tình thương của phụ thân mà chưa từng có qua, cũng bởi vì nàng mà phải xa năm; nhưng ở bên ngoài năm, lúc nào tưởngn hớ khuôn mặt cười nhàng kia, cho dù thấy luôn bĩu môi, nhưng là bộ dáng này cũng đáng vô cùng (chậc chậc, thích người ta rồi hehehe *cười nham hiểm*)

      nhớ nàng? là chuyện buồn cười, thống hận vì biết tâm tình giãy dụa trong lòng, bởi vì ngừng nhắc nhở trái tim mình rằng hận ý của mình với nàng.

      Chẳng qua năm này, phát mình ghét nàng đồng thời nỗi nhớ nàng cũng là vô hình trung tăng thêm.

      “Rốt cuộc ngươi có nghe ta hay ?”

      Nhìn cái miệng nhắn đỏ hồng của Cung Tiểu Ảnh, Cảnh Liệt đột nhiên hôn cánh môi mềm mại kia.

      “Ngươi làm cái gì?” Cung Tiểu Ảnh bị Cảnh Liệt bất thình lình hôn môi, làm cho hoảng sợ, cả ngươi lui lại phía sau, đôi mắt tràn ngập khiếp sợ. lại có thể hôn nàng.
      “Ngươi làm sao lại làm như vậy?”

      “Cho ngươi hiểu được, ta là chủ tử của ngươi, ta muốn làm gì cũng có thể!” Tuy lời của Cảnh liệt bá đạo, nhưng nụ hôn mới vừa rồi kia, làm ngay cả chính cũng cảm giác quá mức kinh ngạc.

      Bởi vì vừa vặn khắc kia, môi của nàng thoạt nhìn rất mê người…

      Cái gì nha, nàng chỉ biết lưu nàng lại muốn hành hạ nàng, nhưng biết lại có thể làm ra loại tình quá đáng như vậy, khiến Cung Tiểu Ảnh khó mà tiếp thu được.

      “Ta tại muốn rời !” Ngu ngốc mới lưu lại, Cung Tiểu Ảnh hai lời liền nhắm thẳng cửa mà chạy.

      “Đừng quên ngươi từng đáp ứng ta, ngươi phải muốn thất tín?” Cảnh Liệt lạnh lùng .

      Nàng từng đáp ứng ? Cung Tiểu Ảnh tới cửa liền dừng lại, giật mình sợ hãi xoay người nhìn Cảnh Liệt.

      “Hơn năm trước ngươi , chỉ cần ta lưu nha hoàn kia lại, mặc kệ ta muốn ngươi làm cái gì, ngươi đều đồng ý, ngươi phải quên chứ! Hay là ngươi muốn ta đem nha hoàn kia đuổi ra khỏi phủ?”

      Nghe vậy Cung Tiểu Ảnh giật mình tại chỗ, biết mình hết đường lui rồi…

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3:

      Mặt trời chiều ngã về tây, nhìn thấy Cảnh Liệt trở lại phòng, Cung Tiểu Ảnh theo thói quen đứng ở bên tủ quần áo.

      “Thiếu gia, xin chờ chút, ta giúp ngươi lấy y phục.” Nàng xoay người giúp Cảnh Liệt thay y phục.

      Cảnh Liệt nhìn lạnh lùng khuôn mặt nghiêng của Cung Tiểu Ảnh, nha hoàn hơn hai tháng của , mặc dù người nàng mặc y phục nha hoàn cực kỳ thô tục, nhưng vẫn che giấu được khí chất thanh thuần của nàng.

      Nhìn khuôn mặt nghiêng của nàng như vậy, phát lông mi của nàng dày và dài, mũi xinh xắn cực kỳ thẳng, khuôn mặt nhắn vô cùng tinh xảo…

      Phát bản thân lại nhịn được ngắm khuôn mặt diễm lệ kia, khiến mi tâm của Cảnh Liệt nhíu chặt.

      hẳn là rất chán ghét nàng, cũng hiểu được rất chán ghét nàng, nhưng mỗi ngày nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn tú lệ kia khiến tim …càng lúc càng kỳ quái.

      Từ ngày đó sau khi hôn nàng, thường xuyên chú ý đôi môi đỏ mọng của nàng.
      Nội tâm dâng lên cổ phiền chán quái dị mà nóng bỏng làm ngầm thấp giọng nguyền rủa. Đáng chết! Ngày đó nên hôn nàng! (*cười gian* hố hố, “sập bẫy” rồi!)

      phát mình lại có ham muốn hôn nàng, sợ ngày nào đó khống chế được chính mình.

      Cung Tiểu Ảnh giúp Cảnh Liệt lấy y phục xong, xoay người lại phát Cảnh Liệt lại dùng loại ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, làm trống ngực nàng bỗng nhiên nhảy nhanh vài nhịp.

      Nàng có thể cảm giác được, gần đây ánh mắt của Cảnh Liệt nhìn nàng cùng trước kia hoàn toàn giống nhau, ánh mắt kia thế nào nàng cũng được, dù sao chính là cùng ánh mắt chán ghét, trừng nàng cũng giống nhau là được rồi.
      rất kỳ quái! (Người ta khi đều “kỳ quái”, heheheh)

      Nàng vốn cho rằng làm nha hoàn của từ nay về sau khẳng định có ngày tốt lành, nhưng ngoài dự đoán của nàng, Cảnh Liệt cũng có ngược đãi nàng như nàng suy nghĩ. Bất quá, có, cũng có nghĩa là người khác có.

      “Y phục ta để ở chỗ này rồi.” Cung Tiểu Ảnh đem y phục sạch của Cảnh Liệt đặt ở bàn , xoay người rời .

      Nhìn bộ dạng Cung Tiểu Ảnh vội vã rờidđi khiến cảm thấy buồn bực! Vì sao nàng có thể cười ngọt ngào với mọi người trong phủ, nhưng đối với nét mặt cứng ngắc?

      “Chờ chút.” Cảnh Liệt vươn tay ra, bắt được cánh tay của Cung Tiểu Ảnh, khiến nàng kêu đau, lập tức buông tay nàng ra.

      Cung Tiểu Ảnh thu tay về, mi tâm khẽ nhíu lại, xoa cánh tay mới vừa bị Cảnh Liệt nắm lấy.

      “Ngươi làm sao vậy, ta dùng quá sức sao?” Cảnh Liệt nhìn gương mặt kia chút thống khổ, giống giả bộ, nhưng khiến nàng đau rồi sao?

      , có!” Cung Tiểu Ảnh đem mặt quay qua bên, nàng cần ở chỗ này giả bộ hảo tâm!

      “Tay ngươi bị thương?” (Bingo, thông minh, như vậy mới có thể bảo vệ người ta được chứ)

      “Nếu có việc gì, ta ra ngoài trước!” Cung Tiểu Ảnh trả lời, xoay người muốn ra ngoài.

      “Ngươi vẫn chưa trả lời ta!” Cảnh Liệt lần nữa nắm lấy tay Cung Tiểu Ảnh, nàng luôn quên thân phận tại của mình! Nàng là nha hoàn, hỏi nàng, nàng nhất định phải trả lời. ( hai à, thích người ta phải ôn nhu chút. Ai, mình edit nhầm hố nam chính bá đạo rồi. Nam chính ôn nhu vẫn hay hơn, ừ, hơi chút phúc hắc cũng được. o.0)

      “Đừng!” Cảnh Liệt lại chế trụ cánh tay nàng lần nữa, khiến Cung Tiểu Ảnh đau đến thiếu chút nữa lại kêu lên, nhưng nàng cắn chặt môi, để cho mình ở trước mặt bày ra vẻ yếu đuối.

      Tay nàng bị thương? “Để cho ta nhìn xem tay ngươi!”

      cần…”

      Cảnh Liệt cứng rắn giựt ống tay áo của nàng ra.

      Cảnh Liệt bị vết lại vết trầy dài cánh tay trắng nõn kia làm kinh ngạc! “Thương thế kia của ngươi do đâu mà có?” lại giựt luôn ống tay áo bên kia của nàng, lại thấy những vết trầy.

      “Ngươi hỏi ta thương thế kia làm sao có?” Lời này đúng là buồn cười! “Ngươi phải là biết còn cố hỏi sao?”

      Hai tay của nàng đương nhiên là do đại phu nhân đánh.

      Từ ngày nàng lưu lại làm nha hoàn, đại phu nhân liền thường xuyên sai khiến nàng làm này làm nọ, thậm chí khi nàng làm được tốt, kêu người lấy cành cây quất nàng.

      Đồng thời trong lúc đánh, đại phu nhân vẫn quên mở miệng giáo huấn:

      “Đừng tưởng Liệt Nhi để ngươi làm nha hoàn của , ta làm như vậy với ngươi. cho ngươi biết, ta là mẫu thân của , ta dạy ngươi làm thế nào để trở thành nha hoàn tốt!”

      Tuy rằng thường xuyên bị đánh, nhưng nàng đều có kêu cầu xin.

      Cảnh Liệt nhìn từng vết trầy kia, có số thoạt nhìn hơi nhạt, có số lại giống như vừa mới bị người ta đánh!

      Cung Tiểu Ảnh mặc dù địa vị trong Cảnh phủ thay đổi, nhưng tuyệt đối có ai lớn mật như vậy mà tàn nhẫn ở cánh tay trắng nõn như vậy để lại vết trầy, ngoại trừ…

      theo ta!” Cảnh Liệt cầm cổ tay Cung Tiểu Ảnh, lôi kéo nàng đến gian phòng của mẫu thân .

      Cảnh Liệt rất nhanh, Cung Tiểu Ảnh có thể là gần như bị kéo , nàng biết trễ thế này, còn muốn dẫn nàng đâu!

      Phanh tiếng, Cảnh Liệt dùng sức đẩy ra cửa phòng của Mạnh Ngọc Hoa, khiến cho Mạnh Ngọc Hoa cùng hai cái nha hoàn ở trong phòng vui vẻ thưởng thức mấy khúc vải mới mua giật nảy mình.

      Cảnh Liệt mạnh mẽ lôi kéo Cung Tiểu Ảnh cùng vào gian phòng của Mạnh Ngọc Hoa, Cung Tiểu Ảnh khiếp sợ lại hoang mang nhìn Cảnh Liệt, màng nàng tới phòng đại phu nhân làm gì.

      “Liệt Nhi, trễ thế này, ngươi mang nàng tới phòng của ta làm gì?” Nhìn thấy Cảnh Liệt nổi giận mang theo Cung Tiểu Ảnh vào phòng của nàng, Mạnh Ngọc Hoa nổi giận trừng mắt liếc Cung Tiểu Ảnh.

      Chắc là hồ ly tinh này gì đó với Liệt Nhi ?

      “Mẫu thân, vì sao người làm như vậy?” Cảnh Liệt giựt ống tay áo của Cung Tiểu Ảnh ra.

      “Vì sao ta thể làm như vậy? Nếu nàng là nha hoàn trong phủ chúng ta, làm sai chuyện, chẳng lẽ ta ngay cả giáo huấn nàng đều được?” Nàng là cố tình đánh Cung Tiểu Ảnh, trừ bỏ bởi vì nhìn thấy nàng liền tức giận ra chủ yếu là hi vọng nàng chịu nổi phạt roi của nàng mà tự động rời Cảnh phủ.

      “Mẫu thân, người muốn con mấy lần người mới có thể nghe hiểu? Cung Tiểu Ảnh là nha hoàn của con, chỉ có con mới có thể ra lệnh nàng làm việc, người khác đều được, bao gồm người, lại càng cần phải có được đồng ý của ta lại đánh nàng.” Nhìn tay Cung Tiểu Ảnh từng vết trầy nông sâu đồng nhất, khẳng định mẫu thân trước đó đánh nàng rồi!

      “Liệt Nhi, ngươi đây là trách mắng ta sao? Đừng quên, ta là mẫu thân của ngươi (Mẫu thân lại phải trái như vậy sao?), hơn nữa đường đường là đại phu nhân của Cảnh phủ, ta thể giáo huấn cái nha hoàn sao?” Đối mặt với Cảnh Liệt vì Cung Tiểu Ảnh mà lần nữa đối nghịch nàng, Mạnh Ngọc Hoa kềm nổi căm hận trừng mắt nhìn Cung Tiểu Ảnh.

      Cảnh Liệt nhìn thấy thái độ của mẫu thân, phát là nàng căn bản nghe hiểu, vì vậy quyết định lấy phương pháp khác ngăn chặn hành vi của nàng.

      “Mẫu thân, từ hôm nay trở , trong tháng ta cho phòng thu chi đưa cho người ngân lượng, cho đến khi người nghe hiểu được lời của ta, ở tại Cảnh phủ, chỉ có mình ta mới là chủ tử của Cung Tiểu Ảnh.”

      “Cái gì?!” Mạnh Ngọc Hoa tức giận hét lên.

      Nàng chẳng qua chỉ đánh Cung Tiểu Ảnh mấy lần, Cảnh Liệt lại có thể kêu phòng thu chi đưa bạc cho nàng?! Đây đối với nàng muốn lên tháng trăm lượng mà giống như loại cực hình. (Ặc, đúng là “Từ nghèo khó sang xa hoa khó, mà từ xa hoa sang nghèo khó là chuyện dễ dàng gì”. Ai~~~)

      hồ ly tinh lại có thể đối xử với mẫu thân thân sinh của như vậy!

      “Ngươi điên rồi sao? Đừng cho ta ngươi thích tiểu hồ ly tinh này rồi!” (Đúng là ai hiểu con bằng mẹ =.= )

      Cảnh Liệt thích nàng? Hai con mắt Cung Tiểu Ảnh mở to kinh ngạc.

      Sao có khả năng này? có khả năng, Cảnh Liệt làm sao có thể thích nàng? (Mọi chuyện đời này đều có thể xảy ra) phải vẫn luôn chán ghét nàng sao? Nhưng đại phu nhân vì cái gì mà như vậy chứ?

      Nghe được lời của mẫu thân, trái tim Cảnh Liệt thắt mạnh, nhìn ra được mẫu thân cùng Cung Tiểu Ảnh chờ đợi câu trả lời của , đặc biệt biểu tình mặt Cung Tiểu Ảnh lại lộ chút kinh ngạc, làm cho nhìn liền tức giận! (Bạn nam chính này hay tức giận quá! Phải bình tĩnh mới có thể làm “đại ” nha.)

      “Mẫu thân, cần nhiều như vậy, người chỉ cần biết chuyện, đừng cho là ta cùng người giỡn, ta là nghiêm túc!” Ánh mắt tức giận nhìn về phía mẫu thân .

      Giọng trầm thấp uy nghiêm lại sắc bén, hơn nữa ánh mắt làm cho người ta sợ hãi, khiến Mạnh Ngọc Hoa vừa tức vừa giận đứng ở bên, dám nhiều lời, nhưng trong nội tâm lại rất bất bình tức giận.

      Tuy rằng trả lời thẳng, nhưng biểu tình của cho nàng, Cảnh Liệt là cỡ nào nghiêm chỉnh.

      Điều này nhắc nhở nàng, nhất định phải nhanh chút đuổi Cung Tiểu Ảnh !

      “Mẫu thân, người tốt nhất nhỡ kỹ những lời ta hôm nay, nếu có lần sau, tuyệt đối chỉ là như thế này thôi đâu!” xong Cảnh Liệt lôi kéo Cung Tiểu Ảnh rời gian phòng của Mạnh Ngọc Hoa.
      huyetsacthiensu, thuytAndrena thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cung Tiểu Ảnh theo Cảnh Liệt trở lại phòng của .

      Nhìn bóng lưng cao lớn kia, con ngươi trong trẻo có hoang mang sâu.

      Cảnh Liệt làm như vậy là vì nàng sao?

      Nhưng điều này sao có thể, phải vẫn luôn chán ghét nàng sao?

      Nhưng mới vừa rồi cùng đại phu nhân cãi nhau rồi, nàng hiểu !

      như đại phu nhân sao? Nhìn tuấn nhan lạnh lùng kia, nàng thực thể suy đoán ý nghĩ chân chính của .

      Cảnh Liệt thẳng tới cái tủ, từ bên trong lấy ra cái bình , quay người lại liền nhìn thấy Cung Tiểu Ảnh giật mình nhìn .

      “Đừng trưng ra vẻ mặt ngu ngốc như vậy, ngươi tốt nhất học thông minh chút, đồng thời nhớ kỹ, ngươi là nha hoàn của mình Cảnh Liệt ta!”

      Thấy vẻ mặt giận dữ của Cảnh Liệt, Cung Tiểu Ảnh cảm thấy chính mình quá lo lắng, có lẽ từ trước Cảnh Liệt cùng mẫu thân của hòa hợp, cho nên lấy nàng làm cớ cùng mẫu thân huyên náo mà thôi!

      Người có tính cách giống như vậy, chỉ sợ cùng rất nhiều người hợp ?

      “Lại đây bôi thuốc!” Cảnh Liệt ngồi ghế đặt bình thuốc lên bàn.

      giúp nàng bôi thuốc? Nàng có nghe lầm hả?

      “Gọi ngươi lại đây ngươi nghe hiểu sao?” Cảnh Liệt gào thét với Cung Tiểu Ảnh vẫn còn sững sờ tại chỗ.

      Cung Tiểu Ảnh tới, ngồi xuống ghế trước mặt .

      Cảnh Liệt kéo ống tay áo của nàng lên cao, bôi dược lên từng vết bầm tím, sau đó nhàng xoa bóp.

      “A!” Cảm giác đau đớn khiến Cung Tiểu Ảnh nhịn được hét lên.

      “Nếu biết đau như vậy, vì sao sớm cho ta biết mẫu thân ta đánh ngươi?” Đôi mắt sắc bén của Cảnh Liệt xem xét Cung Tiểu Ảnh, nếu nàng sớm với , cũng cần bị đánh rồi.

      với hữu dụng sao? Hơn nữa nàng tuyệt thích bản thân mình trở thành cái cớ cho cùng đại phu nhân cãi nhau.

      Trong lúc bôi thuốc, Cảnh Liệt phát những vết bầm tím kia chỉ có ở cổ tay, bởi vậy đem ống tay áo kéo cao thêm chút nữa.

      “Được rồi, ngươi cần kéo cao như vậy!” Cung Tiểu Ảnh ngăn lại động tác của Cảnh Liệt, bởi vì hầu như toàn bộ cánh tay của nàng đều lộ ra rồi, khiến nàng cảm thấy rất dễ chịu.

      cao làm sao ta giúp ngươi bôi thuốc!” Ánh mắt Cảnh Liệt nhìn thấy mặt nàng có chút ửng đỏ ngượng ngùng.

      “Dược cho ta, ta về phòng tự mình bôi thuốc là được!” Cung Tiểu Ảnh khẽ cúi đầu, vội vàng thả ống tay áo xuống. Nàng từng đọc qua thư, hiểu hõ nam nữ thụ thụ bất thân!

      Hơn nữ bàn tay to kia vuốt cánh tay nàng khiến nàng cảm thấy thực rấ kỳ quái! (Hố hố có JQ (gian tình))

      Hành động được tự nhiên của nàng cũng ảnh hưởng tới , đặc biệt khuôn mặt nhắn xinh đẹp kia có chút ửng hồng, thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp động lòng người!

      Cảnh Liệt vươn hai tay giữ chặt khuôn mặt xinh đẹp khiến tâm tình bất định kia, “Ta nghĩ muốn hôn ngươi.”

      “Cái gì?” Nghe được lời to gan của Cảnh Liệt, Cung Tiểu ảnh sửng sốt ngẩng đầu, vừa vặn đón nhận môi hạ xuống.

      Đầu nàng bị hai tay giữ chặt, khiến nàng hoàn toàn có cách nào né tránh, Cung Tiểu Ảnh chỉ có thể tiếp nhận cái hôn mạnh mẽ của .

      Môi của nàng rất lại mềm mại, đối với thân thể nữ nhân cũng phải hoàn toàn biết, mười bảy tuổi năm đó, cùng với gia đinh tới kỹ viện, lĩnh giáo nam nữ hoan ái rồi.

      Lần trước chỉ là hôn môi của nàng, nhưng lúc này đây, thậts ự muốn hôn nàng! (*đỏ mặt* o.0)

      Tuy rằng vẻ mặt nàng giật mình, nhưng thể ảnh hưởng tâm tình của , lưỡi ẩm ướt bỗng nhiên thăm dò bên trong cái miệng nhắn, nhàng chơi đùa.

      Cung Tiểu Ảnh nghĩ giống lần trước, rất nhanh chấm dứt, nhưng lần hôn này và lần trước giống nhau!

      Nụ hôn mãnh liệt này khiến ngực Cung Tiểu Ảnh nóng rực, nàng khó chịu khẽ ngâm tiếng , bởi vì nàng sắp thiếu khí

      Rốt cuộc Cảnh Liệt cũng buông nàng ra, lúc này Cung Tiểu Ảnh liều mạng mở miệng thở hổn hển, khuôn mặt vì bị cường hôn mà đỏ lên.

      “Ngươi…Ta rồi, cho phép ngươi làm như vậy nữa!” Cung Tiểu Ảnh từ ghế đứng lên, cùng Cảnh liệt kéo ra khoảng cách, tay bé hoảng loạn gắt gao đè chặt ngực ngừng nhảy lên.

      “Ta cũng , ta là chủ tử của ngươi, ta muốn làm cái gì là làm cái đó!” Nếu phải sợ nàng té xỉu, cũng buông nàng ra sớm như vậy.

      “Ngươi!” Cung Tiểu Ảnh biết bá đạo, lại nghĩ tới còn rất vô lại!

      “Hơn nữa, sau khi hôn nhiều lần ngươi quen thôi!” (Chậc chậc, quá vô lại rồi *che mặt*. Cảnh Liệt: biến!) Mắt Cảnh Liệt nhíu lại, tuấn mị cười yếu ớt lại khiến người ta ngửi ra được hơi thở nguy hiểm.

      Cung Tiểu Ảnh đem lời của thành lời vui đùa, dù sao muốn thừa nhận, nhưng danh nghĩa nàng phải là nghĩa muội của hay sao? (Xem lại chương 1, Cảnh Quang Toàn từng Cung Tiểu Ảnh là nghĩa nữ của ông.)

      Nhưng rất nhanh nàng liền phát nàng sai lầm rồi.

      Cảnh Liệt, cái loại người này, là có khả năng hay giỡn với người khác!

      Lúc đầu Cảnh Liệt vài ngày hôn nàng lần, càng về sau, hầu như mỗi ngày đều hôn nàng!

      Giống như lờin ắn , muốn thế nào làm như vậy, luôn rất ngang ngược lại cuồng ngạo lần lại lần hôn nàng, cho dù nàng muốn trốn cũng vô dụng!

      lần lại lần hôn môi, hai người bọn họ ai cũng phát cảm giác đối địch trước kia muốn tan rồi, thăng lên cấp độ khác rồi. (Wow~~~, biết có tiểu tam ha? Hic, có tiểu tam chán lắm! TAT)

      “Lý lão bản, đây là khế ước, hy vọng chúng ta về sau hợp tác vui vẻ!”

      Tại đại sảnh tiếp khách của cửa hiệu Vinh Thành, Cảnh Liệt cùng bố điếm lão bản Lý Nhân trò chuyện hòa hợp.

      “Cảnh thiếu gia, phải ta khen người, thủ đoạn làm ăn của người so với phụ thân người lợi hại hơn, từ sau khi người tiếp quản Vinh Thành, giờ nó trở thành đệ nhất thương hiệu trong kinh thành, là hậu sinh khả úy a! Lý Nhân mập mạp lấy tay vuốt ria mép. (Hừ, nịnh nọt, người nào có ria mép thường đàng hoàng, người xưa sai mà)

      “Cũng như nhau, Bố điếm của Lý lão bản sinh ý cũng rất tốt, ta còn phải cùng lão nhân gia người học tập nhiều.” Kiểu khen ngợi như vậy trước kia Cảnh Liệt nghe rất nhiều.

      “Người cần khách khí, hơn nữa qua lâu, chúng ta cũng là người nhà rồi!” Khuôn mặt già nua, tròn thủng của Lý Nhân cười, hai mắt liền mị thành đường rồi. (Cười thấy tổ quốc)

      “Người nhà? Có ý gì?” Con ngươi của Cảnh Liệt trầm xuống, khó hiểu nhìn Lý Nhân.

      “Ngươi còn chưa biết việc này sao?” Trông thấy biếu tình nghi hoặc của Cảnh Liệt, tất nhiên là mẫu thân của còn chưa với ? “Mẫu thân của ngươi đem muội muội của ngươi, ách, ta là , nữ nhi của tiểu thiếp của phụ thân ngươi Cung Tiểu Ảnh gả cho ta làm tiểu thiếp, ta xem qua bức họa của nàng rồi, là nương rất xinh đẹp! Cho nên ta liền đáp ứng, tháng sau nạp nàng vào cửa!”

      Toàn bộ mọi người trong kinh thành đều biết Cung Tiểu Ảnh chỉ là con riêng của tiểu thiếp của Cảnh lão gia mang theo vào Cảnh phủ, mà sau khi Cảnh lão gia tạ thế, nàng còn là đại tiểu thư Cảnh gia nữa, mà là cái nha hoàn.

      “Cái gì?” Mẫu thân đem Cung Tiểu Ảnh nàng…Ngực Cảnh Liệt bỗng chốc nảy nhanh, tuấn nhan nhíu chặt hỏi: “Lý lão bản, đây là chuyện khi nào?”

      “Là chuyện tháng trước rồi, mẫu thân ngươi thế nào cho ngươi?” Lý Nhân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cảnh Liệt, cũng hết sức buồn bực Cảnh phu nhân vì cái gì đề cập việc này với Cảnh Liệt. Tuy Cung Tiểu Ảnh phải nữ nhi thân sinh Cảnh gia, nhưng tốt xấu gì cũng từng là thiên kim Cảnh phủ.

      “Lý lão bản, Cung Tiểu Ảnh…Ta là việc muội muội ta sắp hứa gả cho ngươi làm tiểu thiếp, ngươi coi như là mẫu thân ta giỡn với ngươi, trăm ngàn lần đừng tưởng !” Cảnh Liệt hơi nhếch môi, giọng điệu cứng ngắc xong, con ngươi tràn đầy tức giận.

      “Đừng coi là ? Nhưng mẫu thân của ngươi nhận năm ngàn lượng sính lễ của ta rồi!” Lý Nhân nhìn thấy vẻ mặt giận kềm được của Cảnh Liệt, ở tại thương trường nhiều năm, cảm thấy tình có chút kỳ quái, nhưng đó là chuyện nhà của bọn họ, tiện hỏi đến, nhưng cũng thể tổn thất vô ích được!

      “Vãn bối trả người vạn lượng bạc, năm ngàn lượng là trả lại sính lễ cho người, ngoài ra còn năm ngàn lượng còn lại là bồi thường tổn thất. Hy vọng Lý lão bản xem chuyện này là vui đùa, về sau chúng ta còn có thể tiếp tục hợp tác.” Quả quyết như khi buôn bán, quyết định của Cảnh Liệt vừa nhanh vừa sắc bén.

      Tuy lời của Cảnh Liệt uyển chuyển, nhưng Lý Nhân vừa nghe cũng hiểu ý tứ trong lời của rồi, nếu đáp ứng hủy bỏ hôn , chỉ sợ sau này thể cùng cửa hiệu Vinh Thành hợp tác rồi.

      Quên , nương xinh đẹp còn rất nhiều, tội gì vì cái tiểu thiếp mà phá hủy quan hệ hợp tác với Vinh Thành cửa hiệu. Hơn nữa, cũng tổn thất cái gì, còn buôn bán lời năm ngàn lượng đâu! (Nữ nhân cổ đại giống như hàng hóa. bi ai ~~~!)

      “Được, ta coi như việc này là chuyện vui đùa, chúc chúng ta về sau hợp tác vui vẻ!” Lý Nhân mới gật đầu đáp ứng, chỉ thấy Cảnh Liệt nhanh chóng xoay người rời đại sảnh.
      Last edited by a moderator: 29/12/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cung Tiểu Ảnh theo Cảnh Liệt trở lại phòng của .

      Nhìn bóng lưng cao lớn kia, con ngươi trong trẻo có hoang mang sâu.

      Cảnh Liệt làm như vậy là vì nàng sao?

      Nhưng điều này sao có thể, phải vẫn luôn chán ghét nàng sao?

      Nhưng mới vừa rồi cùng đại phu nhân cãi nhau rồi, nàng hiểu !

      như đại phu nhân sao? Nhìn tuấn nhan lạnh lùng kia, nàng thực thể suy đoán ý nghĩ chân chính của .

      Cảnh Liệt thẳng tới cái tủ, từ bên trong lấy ra cái bình , quay người lại liền nhìn thấy Cung Tiểu Ảnh giật mình nhìn .

      “Đừng trưng ra vẻ mặt ngu ngốc như vậy, ngươi tốt nhất học thông minh chút, đồng thời nhớ kỹ, ngươi là nha hoàn của mình Cảnh Liệt ta!”

      Thấy vẻ mặt giận dữ của Cảnh Liệt, Cung Tiểu Ảnh cảm thấy chính mình quá lo lắng, có lẽ từ trước Cảnh Liệt cùng mẫu thân của hòa hợp, cho nên lấy nàng làm cớ cùng mẫu thân huyên náo mà thôi!

      Người có tính cách giống như vậy, chỉ sợ cùng rất nhiều người hợp ?

      “Lại đây bôi thuốc!” Cảnh Liệt ngồi ghế đặt bình thuốc lên bàn.
      giúp nàng bôi thuốc? Nàng có nghe lầm hả?

      “Gọi ngươi lại đây ngươi nghe hiểu sao?” Cảnh Liệt gào thét với Cung Tiểu Ảnh vẫn còn sững sờ tại chỗ.

      Cung Tiểu Ảnh tới, ngồi xuống ghế trước mặt .

      Cảnh Liệt kéo ống tay áo của nàng lên cao, bôi dược lên từng vết bầm tím, sau đó nhàng xoa bóp.

      “A!” Cảm giác đau đớn khiến Cung Tiểu Ảnh nhịn được hét lên.

      “Nếu biết đau như vậy, vì sao sớm cho ta biết mẫu thân ta đánh ngươi?” Đôi mắt sắc bén của Cảnh Liệt xem xét Cung Tiểu Ảnh, nếu nàng sớm với , cũng cần bị đánh rồi.

      với hữu dụng sao? Hơn nữa nàng tuyệt thích bản thân mình trở thành cái cớ cho cùng đại phu nhân cãi nhau.

      Trong lúc bôi thuốc, Cảnh Liệt phát những vết bầm tím kia chỉ có ở cổ tay, bởi vậy đem ống tay áo kéo cao thêm chút nữa.

      “Được rồi, ngươi cần kéo cao như vậy!” Cung Tiểu Ảnh ngăn lại động tác của Cảnh Liệt, bởi vì hầu như toàn bộ cánh tay của nàng đều lộ ra rồi, khiến nàng cảm thấy rất dễ chịu.

      cao làm sao ta giúp ngươi bôi thuốc!” Ánh mắt Cảnh Liệt nhìn thấy mặt nàng có chút ửng đỏ ngượng ngùng.

      “Dược cho ta, ta về phòng tự mình bôi thuốc là được!” Cung Tiểu Ảnh khẽ cúi đầu, vội vàng thả ống tay áo xuống. Nàng từng đọc qua thư, hiểu hõ nam nữ thụ thụ bất thân!
      Hơn nữ bàn tay to kia vuốt cánh tay nàng khiến nàng cảm thấy thực rấ kỳ quái! (Hố hố có JQ (gian tình))

      Hành động được tự nhiên của nàng cũng ảnh hưởng tới , đặc biệt khuôn mặt nhắn xinh đẹp kia có chút ửng hồng, thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp động lòng người!

      Cảnh Liệt vươn hai tay giữ chặt khuôn mặt xinh đẹp khiến tâm tình bất định kia, “Ta nghĩ muốn hôn ngươi.”

      “Cái gì?” Nghe được lời to gan của Cảnh Liệt, Cung Tiểu ảnh sửng sốt ngẩng đầu, vừa vặn đón nhận môi hạ xuống.

      Đầu nàng bị hai tay giữ chặt, khiến nàng hoàn toàn có cách nào né tránh, Cung Tiểu Ảnh chỉ có thể tiếp nhận cái hôn mạnh mẽ của .

      Môi của nàng rất lại mềm mại, đối với thân thể nữ nhân cũng phải hoàn toàn biết, mười bảy tuổi năm đó, cùng với gia đinh tới thanh lâu, lĩnh giáo nam nữ hoan ái rồi.

      Lần trước chỉ là hôn môi của nàng, nhưng lúc này đây, thậts ự muốn hôn nàng! (*đỏ mặt* o.0)

      Tuy rằng vẻ mặt nàng giật mình, nhưng thể ảnh hưởng tâm tình của , lưỡi ẩm ướt bỗng nhiên thăm dò bên trong cái miệng nhắn, nhàng chơi đùa.

      Cung Tiểu Ảnh nghĩ giống lần trước, rất nhanh chấm dứt, nhưng lần hôn này và lần trước giống nhau!

      Nụ hôn mãnh liệt này khiến ngực Cung Tiểu Ảnh nóng rực, nàng khó chịu khẽ ngâm tiếng , bởi vì nàng sắp thiếu khí.

      Rốt cuộc Cảnh Liệt cũng buông nàng ra, lúc này Cung Tiểu Ảnh liều mạng mở miệng thở hổn hển, khuôn mặt vì bị cường hôn mà đỏ lên.

      “Ngươi…Ta rồi, cho phép ngươi làm như vậy nữa!” Cung Tiểu Ảnh từ ghế đứng lên, cùng Cảnh liệt kéo ra khoảng cách, tay bé hoảng loạn gắt gao đè chặt ngực ngừng nhảy lên.

      “Ta cũng , ta là chủ tử của ngươi, ta muốn làm cái gì là làm cái đó!” Nếu phải sợ nàng té xỉu, cũng buông nàng ra sớm như vậy.

      “Ngươi!” Cung Tiểu Ảnh biết bá đạo, lại nghĩ tới còn rất vô lại!

      “Hơn nữa, sau khi hôn nhiều lần ngươi quen thôi!” (Chậc chậc, quá vô lại rồi *che mặt*. Cảnh Liệt: biến!) Mắt Cảnh Liệt nhíu lại, tuấn mị cười yếu ớt lại khiến người ta ngửi ra được hơi thở nguy hiểm.

      Cung Tiểu Ảnh đem lời của thành lời vui đùa, dù sao muốn thừa nhận, nhưng danh nghĩa nàng phải là nghĩa muội của hay sao? (Xem lại chương 1, Cảnh Quang Toàn từng Cung Tiểu Ảnh là nghĩa nữ của ông.)
      Nhưng rất nhanh nàng liền phát nàng sai lầm rồi.

      Cảnh Liệt, cái loại người này, là có khả năng hay giỡn với người khác!

      Lúc đầu Cảnh Liệt vài ngày hôn nàng lần, càng về sau, hầu như mỗi ngày đều hôn nàng!

      Giống như lờin ắn , muốn thế nào làm như vậy, luôn rất ngang ngược lại cuồng ngạo lần lại lần hôn nàng, cho dù nàng muốn trốn cũng vô dụng!

      lần lại lần hôn môi, hai người bọn họ ai cũng phát cảm giác đối địch trước kia muốn tan rồi, thăng lên cấp độ khác rồi. (Wow~~~, biết có tiểu tam ha? Hic, có tiểu tam chán lắm! TAT)

      “Lý lão bản, đây là khế ước, hy vọng chúng ta về sau hợp tác vui vẻ!”
      Tại đại sảnh tiếp khách của cửa hiệu Vinh Thành, Cảnh Liệt cùng bố điếm lão bản Lý Nhân trò chuyện hòa hợp.

      “Cảnh thiếu gia, phải ta khen người, thủ đoạn làm ăn của người so với phụ thân người lợi hại hơn, từ sau khi người tiếp quản Vinh Thành, giờ nó trở thành đệ nhất thương hiệu trong kinh thành, là hậu sinh khả úy a! Lý Nhân mập mạp lấy tay vuốt ria mép. (Hừ, nịnh nọt, người nào có ria mép thường đàng hoàng, người xưa sai mà)

      “Cũng như nhau, Bố điếm của Lý lão bản sinh ý cũng rất tốt, ta còn phải cùng lão nhân gia người học tập nhiều.” Kiểu khen ngợi như vậy trước kia Cảnh Liệt nghe rất nhiều.

      “Người cần khách khí, hơn nữa qua lâu, chúng ta cũng là người nhà rồi!” Khuôn mặt già nua, tròn thủng của Lý Nhân cười, hai mắt liền mị thành đường rồi. (Cười thấy tổ quốc)

      “Người nhà? Có ý gì?” Con ngươi của Cảnh Liệt trầm xuống, khó hiểu nhìn Lý Nhân.

      “Ngươi còn chưa biết việc này sao?” Trông thấy biếu tình nghi hoặc của Cảnh Liệt, tất nhiên là mẫu thân của còn chưa với ? “Mẫu thân của ngươi đem muội muội của ngươi, ách, ta là , nữ nhi của tiểu thiếp của phụ thân ngươi Cung Tiểu Ảnh gả cho ta làm tiểu thiếp, ta xem qua bức họa của nàng rồi, là nương rất xinh đẹp! Cho nên ta liền đáp ứng, tháng sau nạp nàng vào cửa!”

      Toàn bộ mọi người trong kinh thành đều biết Cung Tiểu Ảnh chỉ là con riêng của tiểu thiếp của Cảnh lão gia mang theo vào Cảnh phủ, mà sau khi Cảnh lão gia tạ thế, nàng còn là đại tiểu thư Cảnh gia nữa, mà là cái nha hoàn.

      “Cái gì?” Mẫu thân đem Cung Tiểu Ảnh nàng…Ngực Cảnh Liệt bỗng chốc nảy nhanh, tuấn nhan nhíu chặt hỏi: “Lý lão bản, đây là chuyện khi nào?”

      “Là chuyện tháng trước rồi, mẫu thân ngươi thế nào cho ngươi?” Lý Nhân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cảnh Liệt, cũng hết sức buồn bực Cảnh phu nhân vì cái gì đề cập việc này với Cảnh Liệt. Tuy Cung Tiểu Ảnh phải nữ nhi thân sinh Cảnh gia, nhưng tốt xấu gì cũng từng là thiên kim Cảnh phủ.

      “Lý lão bản, Cung Tiểu Ảnh…Ta là việc muội muội ta sắp hứa gả cho ngươi làm tiểu thiếp, ngươi coi như là mẫu thân ta giỡn với ngươi, trăm ngàn lần đừng tưởng !” Cảnh Liệt hơi nhếch môi, giọng điệu cứng ngắc xong, con ngươi tràn đầy tức giận.

      “Đừng coi là ? Nhưng mẫu thân của ngươi nhận năm ngàn lượng sính lễ của ta rồi!” Lý Nhân nhìn thấy vẻ mặt giận kềm được của Cảnh Liệt, ở tại thương trường nhiều năm, cảm thấy tình có chút kỳ quái, nhưng đó là chuyện nhà của bọn họ, tiện hỏi đến, nhưng cũng thể tổn thất vô ích được!

      “Vãn bối trả người vạn lượng bạc, năm ngàn lượng là trả lại sính lễ cho người, ngoài ra còn năm ngàn lượng còn lại là bồi thường tổn thất. Hy vọng Lý lão bản xem chuyện này là vui đùa, về sau chúng ta còn có thể tiếp tục hợp tác.” Quả quyết như khi buôn bán, quyết định của Cảnh Liệt vừa nhanh vừa sắc bén.

      Tuy lời của Cảnh Liệt uyển chuyển, nhưng Lý Nhân vừa nghe cũng hiểu ý tứ trong lời của rồi, nếu đáp ứng hủy bỏ hôn , chỉ sợ sau này thể cùng cửa hiệu Vinh Thành hợp tác rồi.

      Quên , nương xinh đẹp còn rất nhiều, tội gì vì cái tiểu thiếp mà phá hủy quan hệ hợp tác với Vinh Thành cửa hiệu. Hơn nữa, cũng tổn thất cái gì, còn buôn bán lời năm ngàn lượng đâu! (Nữ nhân cổ đại giống như hàng hóa. bi ai ~~~!)

      “Được, ta coi như việc này là chuyện vui đùa, chúc chúng ta về sau hợp tác vui vẻ!” Lý Nhân mới gật đầu đáp ứng, chỉ thấy Cảnh Liệt nhanh chóng xoay người rời đại sảnh.

      Cảnh Liệt khuôn mặt giận giữ trở lại Cảnh phủ, lập tức nhanh tới đại sảnh.

      “Liệt Nhi, ngươi tại sao giờ này về?”

      Cảnh Liệt chẳng những trả lời mà còn hoàn toàn coi mấy vị khách của đại phu nhân ở trong đại sảnh, trực tiếp xông lên phía trước, đem cái bàn đánh ngã.

      “A!” Tất cả mọi người bị hành động bất chợt này của Cảnh Liệt làm cho sợ hãi.

      có lỗi Cảnh phu nhân, chúng ta lần sau lại đến!” Mấy vị phu nhân hối hả cùng khỏi đại sảnh của Cảnh phủ.

      “Liệt Nhi, ngươi làm cái gì? Ngươi điên rồi phải ?” Mạnh Ngọc Hoa cũng bị hành động điên cuồng bất thình lình này của Cảnh Liệt làm cho hoảng sợ. Nàng chưa bao giờ thấy qua Cảnh Liệt mất bình tĩnh như vậy, bởi vì gần đây luôn trầm ổn lại nội liễm.

      “Ta điên rồi? sai, ta giận điên lên rồi!” Cảnh Liệt hô hấp phập phồng nhanh chóng, bởi vì bị mẫu thân của làm cho điên lên rồi. “Mẫu thân, người vì cái gì làm như vậy?”

      “Ta làm cái gì hả?” Trông thấy hành động khác thường của Cảnh Liệt, nàng đoán phải là biết chuyện kia rồi chứ? Bởi ngoại trừ chuyện của Cung Tiểu Ảnh ra, chưa bao giờ tức giận trừng mắt nhìn nàng như thế.
      biết cũng tốt, dù sao sớm hay muộn đều biết!

      “Tiểu Ảnh nàng mười bảy tuổi rồi, rất nhiều nương ở tuổi nàng là nương rồi. Ta thay nàng tìm phu quân cũng rất bình thường !” cho phép động đến Cung Tiểu Ảnh, cho phép nàng đuổi nàng ra ngoài, như vậy nàng đem nàng ta gả . chung quy muốn lưu lại hồ ly tinh kia cả đời nữa?
      Đó cũng là chuyện nàng lo lắng và muốn nhìn thấy nhất!

      “Mẫu thân, người rốt cuộc muốn ta mấy lần mới có thể hiểu, Cung Tiểu Ảnh nàng là nha hoàn của ta, mọi chuyện của nàng đều do ta quyết định!” Cảnh Liệt gầm trong cơn giận dữ.

      “Ngươi rất kỳ quái, Lý lão bản người ta có tài sản như vậy, cuộc sống sau này của nàng liền có thể hưởng vinh hoa phú quý, ngươi có lý do gì cho nàng xuất giá? Nha đầu kia cùng mẫu thân nàng giống nhau, cao hứng có thể xuất giá tới gia đình phú hào đâu!”Mạnh Ngọc Hoa lời châm chọc.

      Vốn nghĩ đến đem nha đầu kia gả ra ngoài, khiến lòng nàng thở phào nhõm, tại lại khơi mào cơn tức giận của nhi tử rồi!

      “Ngươi biết cũng tốt, Tiểu Ảnh nàng lâu nữa xuất giá đến Lý gia rồi, tốt xấu gì nàng danh nghĩa cũng là nữ nhi của phụ thân ngươi, ta thay nàng hảo hảo chuẩn bị…”

      Nghe được lời của mẫu thân, con ngươi đen tràn đầy lửa giận càng thêm làm cho người ta sợ hãi, thanh căng cứng trầm thấp. “Hôn kia ta mới vừa cùng Lý lão bản hủy bỏ rồi!”

      “Cái gì? Ngươi hủy bỏ rồi?” Mạnh Ngọc Hoa khỏi mở to hai mắt nhìn. vất vả xong chuyện hôn , mắt thấy Cung Tiểu Ảnh sắp rời Cảnh gia rồi, vậy mà hủy bỏ hôn ?!

      Cảnh Liệt hề quan tâm mẫu thân tức giận kêu gào, mắt giận trầm xuống, “Mẫu thân, đừng ta cảnh cáo người, nếu tiếp theo người lại động chủ ý lên Cung Tiểu Ảnh nữa, ta phái người đưa người đến biệt viện ngoài thành, ta là nghiêm túc!”

      “Phanh –“

      Cửa phòng đột nhiên bị đạp mở ra, làm cho Cung Tiểu Ảnh ở trong phòng Cảnh Liệt sắp xếp đồ vật này nọ bị hoảng sợ, lại thêm bất thình lình tiến lên ôm nàng, khiến nàng cảm thấy hoang mang thôi.

      “Thiếu gia, ngươi làm sao có thể…Ngươi làm cái gì?” Cung Tiểu Ảnh bị hành động bất thường của Cảnh Liệt làm hồ đồ rồi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      “Ngươi là của ta!”

      Cảnh Liệt gắt gao ôm thân hình nho của Cung Tiểu Ảnh trong ngực, nghe thấy Cung Tiểu Ảnh gả cho Lý lão bản nội tâm của giống như bị vét sạch toàn bộ ( nghĩa là “trống rỗng”), khiến tiếc trả giá gấp hai lần ngân lượng đổi lấy việc hủy bỏ hôn !

      ôm khiến nàng hầu như thở nổi, Cung Tiểu Ảnh khó chịu muốn đẩy ra. rốt cuộc là ăn nhầm dược gì rồi? “Ngươi mau thả ta ra, đừng!”

      Cảnh Liệt chẳng những buông nàng ra mà còn cúi đầu xuống hôn nàng!

      Đầu lưỡi tiến vào bên trong cái miệng nhắn, lửa giận trong nội tâm vẫn chưa biến mất, làm cho Cảnh Liệt mạnh mẽ hôn sâu Cung Tiểu Ảnh!

      Cung Tiểu Ảnh phát nụ hôn này cùng trước kia có chút giống. Chỗ nào giống rồi? Nụ hôn lúc này đặc biệt mãnh liệt, hơn nữa hơi thở nong rực người , so với bình thường có chút mạnh mẽ hơn!

      Có lẽ do thói quen luôn luôn mạnh mẽ hôn nàng như vậy, Cung Tiểu Ảnh cũng có phản kháng mà tiếp nhận nụ hôn của . Hai lưỡi gắt gao dây dưa cùng chỗ…Cảnh Liệt hôn đấn mặt nàng hồng vì thiếu khí, mới buông nàng ra.

      “Mẫu thân ta muốn gả ngươi cho lão nhân giàu có thường hay có buôn bán với cửa hiệu của chúng ta làm tiểu thiếp!” Cảnh Liệt sau khi hít hơi sâu, nhìn phản ứng của nàng.

      “Ách” Cung Tiểu Ảnh khẽ ách tiếng.

      Nghe được chính mình bị gả cho người ta làm tiểu thiếp, Cung Tiểu Ảnh cũng quá ngạc nhiên.

      Bởi vì nàng sớm theo trong miệng hạ nhân biết được, đại phu nhân có ý định đem nàng gả cho người ta, hơn nữa gả cho đại lão gia cùng Cảnh phủ có giao tình, nghĩ tới tin đồn là !

      “Ách?” hề gì? Hay là… “Ngươi sớm biết?”

      Nghe người khác có coi như là sớm biết hay ? Cung Tiểu Ảnh có mở miệng trả lời.

      “Ngươi sớm biết mẫu thân ta muốn đem ngươi gả , có phải hay ?” trầm mặc của nàng khiến Cảnh Liệt lại nổi giận. “Ngươi cũng có phản đối?”

      “Ta chỉ là hạ nhân, có tư cách phản đối sao?” Nhìn vẻ mặt giận dữ của Cảnh Liệt, Cung Tiểu Ảnh tuyệt sợ hãi, bởi vì từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, là bộ dáng này rồi.

      “Ngươi có thể cho ta biết, phải sao?”

      cho ngươi biết hữu dụng sao? Ngươi phải luôn luôn đều chán ghét ta sao, ta cũng cần tự mình làm mất mặt, thậm chí lại chọc ngươi tức giận phải sao?” Nàng rất rang nếu nàng với rồi, chỉ biết đổi lấy trào phúng của mà thôi.
      “Ngươi…” Lúc này nàng khiến tức giận rồi.

      tới phía trước, Cảnh Liệt đem thân hình nhắn kia áp vào tường, lại lần nữa hôn nàng, chỉ có hôn nàng mới khiến nàng ngoan ngoãn an tĩnh lại. ( phúc hắc a ~~~)

      “Đừng!” Nụ hôn mãnh liệt mà lại nóng rực kia hầu như muốn đoạt khí của người khác, khiến Cung Tiểu Ảnh chống đỡ được, chỉ có thể theo khe hỡ giữa nụ hôn của hai người hít chút khí.

      Nhìn lệ nhan tinh tế kia, Cảnh Liệt liền thuận thế nhàng đem cả người nàng ôm lấy tới giường lớn.

      muốn nàng!

      Có lẽ lúc ban đầu giữ nàng lại cũng đặc biệt lưu tâm đến người nàng, nhưng hôm nay lúc mẫu thân muốn đem nàng gả ra ngoài, nội tâm khó chịu phảng phất bị người ta vét sạch, khiến minh bạch lòng mình. ( nghĩa là “hiểu ” nhưng dùng từ “minh bạch” nghe hay mà sâu sắc hơn nhiều! ^^)

      Có lẽ mẫu thân đúng, từ lúc khăng khăng lưu nàng lại, cũng để ý nàng rồi, mà đó, hoàn toàn chỉ là giận dữ nàng dễ dàng có được thương của phụ thân, mà là để ý khuôn mặt cười diễm lệ này của nàng.

      Cho nên từ nọi thủ đoạn nào cũng muốn nàng phải lưu lại bên cạnh .
      Bởi vì đối với khuôn mặt càng ngày càng xinh đẹp này động tâm rồi… (Híc, bạn CL à, bạn ra là thích người ta hay khuôn mặt của người ta đây? Ai~~, lẽ người đẹp như tôi đây có ai thích sao?)
      huyetsacthiensu, thuytAndrena thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4:

      Cung Tiểu Ảnh bỗng nhiên tỉnh lại, nàng nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, trời muốn sáng rồi.

      Nàng cử động thân thể muốnr ời giường, ngờ bàn tay to lớn bao xung quanh lưng nàng, lại đem nàng áp vào lại trong ngực rộng lớn.

      “Trời còn chưa sáng, ngủ thêm chút nữa .” Giọng trầm thấp dễ nghe thầm bên tai nàng.

      được, ta phải thức dậy làm việc rồi.”

      “Ta muốn ngươi tiếp tục ngủ là ngủ!”

      “Nhưng mà…đừng!”

      Xoay gương mặt trắng nõn kia qua, Cảnh Liệt bực bội mà hôn lên cái miệng nhắn hồng hào.

      Lại như vậy nữa!

      Tháng đầu tiên trở thành nữ nhân của , cho dù là nửa đêm nàng cũng phải dựa vào ánh trăng trở lại phòng mình, bởi nàng muốn bị người phát chuyện của nàng và Cảnh Liệt.

      Nhưng về sau, cầu của với nàng càng thêm mãnh liệt, luôn đem sức lực hao hết mới buông nàng ra, nàng căn bản là có dư thừa thể lực, để có thể trở lại phòng của mình, cho nên qua đêm ở phòng của .

      Sau khi có lần đầu tiên, nửa năm qua, hầu như đêm nào cũng ôm nàng ngủ.
      Lại hôn đến khi hai người gần như thở nổi mới buông nàng ra.

      “Ta cho ngươi xem thứ này!” Cảnh Liệt từ dưới gối đầu lấy ra cây ngọc trâm màu xanh biếc, là buổi chiều hôm trước trân phẩm giữa nhóm ngọc bích mới ra, lập tức thu nó.

      “Ta cần” Cung Tiểu Ảnh nhìn cây ngọc trâm trước mặt, lạnh nhạt .
      Cây ngọc trâm kia rất đẹp, nhưng nàng tuyệt muốn!

      Từ khi trở thanh nữ nhân của , thường xuyên hữu ý vô ý đưa nàng đồ vật này nọ, mặc kệ là trang sức rực rỡ chói mắt hay như cây ngọc trâm xanh biếc trước mặt này. Nhưng nàng cảm thấy tuyệt hứng thú, lại càng muốn, bởi vì những thứ kia chỉ làm nàng cảm thấy bản thân hạ tiện hơn mà thôi.

      Nàng mất trong sạch, nàng muốn ngay cả nhân cách cũng theo còn sót lại chút gì!

      Lại là biểu tình hờ hững, quan tâm như vậy. Nữ nhân phải đều thích những thứ này sao? (Ai, nên người ta mới , cấu tạo đầu óc nam nữ giống nhau!) Kim sức nàng cần, vòng tay cũng cần (“Vòng tay” mà xém chút nữa mình ghi “Còng tay”), châu báu cũng cần, tơ lụa nhập nhập khẩu sang quý nàng cũng cần, hễ những đồ vật đưa cho nàng, nàng đều cần. (Nữ nhân tốt cần vật chất, chỉ cần mái ấm gia đình mà thôi. Đúng là nam nữ khác biệt!) Nàng làm cho điên lên rồi. “Ta cho ngươi, ngươi phải nhận, đừng quên, ta là chủ tử của ngươi, cho phép ngươi cần!” cường ngạng giật lấy tay nàng, đem cây ngọc tâm đặt vào trong lòng bàn tay nàng.

      Chiếm lấy cánh môi cong lên kia, Cảnh Liệt hôn sâu, nàng chỉ ở tại lúc ôm nàng, mặt xuất biểu tình giống như vậy.

      Đàm phán thành công cuộc làm ăn lớn nhất kinh thành khiến Cảnh Liệt tâm tình vui mừng, trở về phủ sớm hơn từ cửa hiệu.

      đến đại sảnh mà trực tiếp về phòng của mình, tại chỗ quẹo ở hành lang, chỉ thấy Cung Tiểu Ảnh vẻ mặt tươi cười từ trong phòng ra, cầm cây ngọc trâm đưa cho ở tay.

      Ngày đó vẻ mặt nàng quan tâm, cần, thậm chí vài lần trước tặng nàng, nàng đều vẻ mặt lạnh lùng cự tuyệt sao? Cảnh Liệt bĩu môi, chẳng lẽ có nhận ra bản tính của nàng?

      Nhìn Cung Tiểu Ảnh cao hứng lên phía trước, nàng chưa bao giờ ở trước mặt cười ngọt ngào như vậy, rất tò mò nàng muốn đâu, bởi vậy giữ im lặng theo sau nàng.

      Cung Tiểu Ảnh tìm được chỗ làm việc của Cúc Quyên.

      “Cúc Quyên, hôm nay là sinh nhật của ngươi, đây là lễ vật ta tặng cho ngươi.”

      Cúc Quyên tiếp nhận lễ vật Cung Tiểu Ảnh cho nàng. “Oa, cây ngọc trâm xinh đẹp, Tiểu Ảnh tiểu thư, người muốn tặng ta sao?”

      “Như thế nào đều qua lâu như vậy, ngươi vẫn còn đổi được cách xưng hô, là!” Cung Tiểu Ảnh mắng Cúc Quyên, “Cây ngọc trâm này ngươi thích là tốt rồi.”

      “Nhưng vật này có phải rất quý trọng hay ?” Cúc Quyên cẩn thận cầm cây ngọc trâm. “Đây cũng là thiếu gia đưa…”

      Thấy khuôn mặt Cung Tiểu Ảnh mất vẻ tươi cười, Cúc Quyên lập tức : “Tiểu Ảnh tiểu thư, xin lỗi, ta phải cố ý như vậy, ta…”

      “Nhìn ngươi khẩn trương kìa, ta có tức giận.”

      Cúc Quyên sớm biết chuyện giữa nàng và Cảnh Liệt, bởi vì lần nàng ở trong phòng nàng chờ, thấy nàng trở về phòng, bởi vậy xung quanh tìm nàng. Sau đó lo lắng quay trở lại phòng nàng tiếp tục chờ, nhưng lại thấy nàng y phục chỉnh tề trở lại phòng.

      Nàng thẳng thắn cùng Cúc Quyên về chuyện giữa nàng và Cảnh Liệt, bởi vì với nàng mà , Cúc Quyên giống như tỷ tỷ chiếu cố nàng, mỗi khi nàng vui, là người nàng bộc lộ hết tâm tình, nàng cao hứng ở Cảnh phủ có tri giao như Cúc Quyên vậy.

      “Vật này là do tặng cho ta, nhưng ta tuyệt thích!” Giữ gìn nhân cách của chính mình bị ô nhục, là tại duy nhất có thể khiến nàng kiêu ngạo chút. Nếu nàng tiếp nhận những đồ vật đưa, như vậy nàng liền chân chính trở thành nữ nhân của rồi!

      “Tiểu Ảnh tiểu thư, người vẫn còn rất chán ghét thiếu gia sao?” Cúc Quyên hỏi như vậy cũng phải có nguyên nhân, bởi vì nàng phát Tiểu Ảnh tiểu thư trước kia ngoài miệng luôn chán ghét thiếu gia, nhưng gần đây nhất, hai tháng rồi mà nàng hình như chưa có nghe qua lời kia nữa.

      “Ta…” Lời của Cúc Quyên khiến Cung Tiểu Ảnh thoáng ngừng lại, đồng thời cũng khiến tim Cảnh Liệt núp ở phía sau đập nhanh, nín thở chờ đợi câu trả lời của nàng.

      Cung Tiểu Ảnh dừng lại, ánh mắt lấp lánh, đè nén cảm giác kỳ quái ở ngực, : “Đúng, ta chán ghét , cho nên ta chút nào thích tặng đồ cho ta!”

      Nghe được câu trả lời của Cung Tiểu Ảnh, tâm tình vui sướng trong lòng Cảnh Liệt bỗng chốc bị lửa giận che dấu rồi, tuấn mi trong nháy mắt nhíu chặt.

      biết hóa ra nàng vẫn chán ghét như vậy, cho dù thân thể nàng thuộc về , nhưng lòng nàng vẫn là…chán ghét !

      “Chán ghét ta như vậy, thích ta tặng ngươi đồ vật, ta cũng cho phép ngươi đem cho người khác!” kềm nén được cảm xúc tức giận trong nội tâm, Cảnh Liệt xông lên phía trước, đoạt ngọc trâm trong tay Cúc Quyên, giận kềm được mà hung hang đem nó ném xuống đất, cây ngọc trâm vỡ thành mấy đoạn.

      Cung Tiểu Ảnh cùng Cúc Quyên bị vẻ mặt trợn trừng mắt của Cảnh Liệt trước mặt sợ hãi.
      “Thiếu gia, thực xin lỗi, hết thảy đều là ta…”

      “Ngươi cút, lập tức rời chỗ khác!” Cảnh Liệt gầm lên giận dữ đuổi Cúc Quyên .
      Gặp thiếu gia giận dữ như vậy, Cúc Quyên đành phải lĩnh mệnh bỏ .

      “Ngươi…” Tuy nhìn quen bộ dạng tức giận của Cảnh liệt rồi, nhưng lần này hình như so với trước kia càng muốn kinh khủng hơn, đặc biệt con ngươi tăm tối tức giận, bức bách nhìn chăm chú khiến nàng rất buồn bực.

      “Bọi ta thiếu gia, đừng quên thân phận của ngươi là nha hoàn của ta!” Cảnh Liệt lại rống tiếng, tốt lắm, nàng chán ghét , như vậy thèm để ý làm cho nàng càng thêm chán ghét !

      “…Ta biết!” Cung Tiểu Ảnh thực hiểu vì cái gì lại tức giận như vậy.
      Có lẽ có bất cưa lý do gì, dù sao liền như lời , nàng là nha hoàn của , như vậy muốn mắng nàng, có thể mắng!

      Con ngươi tràn ngập giận dữ nhìn đến ngọc bội lộ ra bên ngoài y phục của nàng. Cùng nàng hoan ái nhiều lần, biết tầm quan trọng của ngọc bội kia, mạnh tay giựt ngọc bội cổ nàng xuống, cầm tay.

      được, đó là đồ vật mẫu thân để lại cho ta, ngươi trả lại cho ta!” Cung Tiểu Ảnh cấp bách muốn lấy lại ngọc bội của mẫu thân, lại bị Cảnh Liệt đẩy qua bên.

      “Ngọc bội kia ta tạm thời thay ngươi bảo quản, sau này ngươi dám cả gan lại đem đồ vật ta tặng cho ngươi cho hạ nhân, ta liền đập vỡ nó!”

      Cảnh Liệt đem ngọc bội của Cung Tiểu Ảnh bỏ vào thắt lưng, sau khi hung hăng trừng mắt nhìn nàng cái, phẫn nộ rời .

      Mạnh Ngọc Hoa ở tại trong phòng lo lắng qua lại.

      Mấy ngày trước nàng thấy mấy cái nha hoàn rãnh rỗi, bởi vậy hung hăng mắng các nàng chút, rồi mới từ các nàng biết được, hồ ly tinh Cung Tiểu Ảnh kia, tại mỗi buổi tối đều ngủ tại gian phòng của Liệt Nhi! (Sao mình thấy Cúc Quyên có vấn đề, có khi nào do ta ?? o_O)

      Nàng nhớn nhác tìm nhi tử hỏi vấn đề, kết quả chẳng những thừa nhẫn mà còn tàn nhẫn với nàng, nếu nàng dám có chủ ý đụng đến Cung Tiểu Ảnh, cũng đừng trách tôn kính lão nhân gia nàng!

      Đáng giận!

      Nàng làm sao có thể sinh ra nhi tử bất hiếu như vậy, (Hừ, chỉ sinh dưỡng còn lớn tiếng như vậy!) vì hồ ly tinh, lại có thể uy hiếp mẫu thân của chính , còn đem nàng ra khỏi Cảnh phủ!

      “Tiểu hồ ly tinh chết tiệt!” (Con mình cũng là con, con người ta cũng là con, sao lại mắng chửi như vậy! =.:)

      Nàng chỉ biết lưu lại nàng, nhất định là cái tai họa, kết quả cùng nàng cái dạng, đại hồ ly tinh lừa gạt lão gia, tại, tiểu hồ ly tinh lại lừa gạt nhi tử nàng! (Lòng đố kỵ của nữ nhân là ghê gớm nhất!)

      Cơn tức giận của Mạnh Ngọc Hoa thể tiêu tan, khiến trong lòng nàng trận đau thương!

      Tính tình nong nảy của Liệt Nhi hoàn toàn thừa hưởng từ phụ thân của rồi, bộ dạng kiên cường phá hư (Chắc là kiên cường đúng chỗ. ^^), trước kia nàng đánh tiểu hồ ly tinh kia, muốn phòng thu chi đưa ngân lượng cho nàng trong vòng tháng, còn để ý nàng có khách nhân, quan tâm tôn nghiêm Cảnh gia, đại náo đại sảnh, những điều đó nhắc nhở nàng, nếu nàng còn động đến tiểu hồ ly tinh kia, nhất định đem nàng đuổi khỏi Cảnh phủ!

      Nhưng đuổi hồ ly tinh kia , Liệt Nhi lại mỗi ngày cùng nàng ngủ chỗ, đến lúc đó chỉ sợ tạo thành sai lầm lớn…, nàng tuyệt đối cho phép tiểu hồ ly tinh kia trở thành người Cảnh phủ, tuyệt đối !

      “Phu nhân, biểu tiểu thư tới thăm người, tại ở đại sảnh chờ người!” nha hoàn tiến vào bẩm báo.

      “Tuyết Quỳnh tới thăm ta?” Tuyết Quỳnh là nữ nhi họ hàng của nàng, năm luôn đến thăm nàng , hai lần, tuy nàng ghét chất nữ (cháu ) này, nhưng về việc muốn làm nàng dâu của nàng, Khang gia chỉ là gia đình bậc trung, tài lực hoàn toàn thể so sánh cùng Cảnh gia, sau, Tuyết Quỳnh kia tính tình tựa hồ quá mức kiêu căng, nhưng mà…

      “Ta biết rồi!” Mạnh Ngọc Hoa cụp mắt xuống, cười hiểm, nàng có thể mượn Tuyết Quỳnh làm tiêu tan cơn giận của mình. Cho dù đến lúc đó xảy ra chuyện, Liệt Nhi cũng thể đem trách nhiệm đổ lên người nàng! (Quá hiểm rồi!)

      Khang Tuyết Quỳnh ngồi ở đại sảnh của Cảnh phủ, uống trà nong hạ nhân đưa lên, kinh thành tháng 10, thời tiết lạnh nhiều hơn so với Phương Nam.

      Nàng hôm nay tính đem hai áo ngoài tơ tằm của Phương Nam do phụ mẫu chuẩn bị, đưa cho biểu di nương cùng biểu ca, tranh thủ thích của biểu di nương với nàng!

      Nàng năm nay 17 tuổi, từ năm mười hai tuổi ấy, liền thường cùng phụ mẫu thăm hỏi Cảnh phủ, ngay lúc đó Cảnh phủ cũng là gia đình giàu có nhất kinh thành rồi, nhưng , hai năm nay, do Liệt biểu ca tiếp quản, nghe càng trở nên giàu có rồi!

      Khang Tuyết Quỳnh nhìn bốnh phí đại sảnh Cảnh gi vừa khí phái vừa quý khí, nàng biết vài năm này phụ mẫu màng theo nàng thăm hỏi biểu di nương, chính là muốn cho biểu di nương chọn nàng làm nàng dâu!

      chỉ có phụ mẫu mong chờ, ngay cả chính nàng cũng nóng lòng có thể gả vào Cảnh phủ! (Tiền làm mờ mắt con người, nếu Cảnh phủ phá sản vậy còn còn muốn vào nữa hay . Cảnh Liệt: *trừng mắt*, trù ta sao?!)

      chỉ vì gia sản bạc vạn của Cảnh gia, mà quan trọng là Liệt biểu cả có thể là nam nhân soái nhất nàng gặp qua, tuy tính tình có chút nong nảy, nhưng vài năm nay, trở nên tràn đầy sức quyến rũ. (Bạn Khương này thích ngược *lau mồ hôi*)

      Lần trước tới Cảnh gia là thời điểm đưa tang biểu dượng, cũng là chuyện nửa năm trước rồi, tuy biểu dượng tạ thế còn chưa tới năm, Liệt biểu ca cũng có khả năng tới hôn trong lúc này. Nhưng mà nàng 17 tuổi, sang năm liền 18 rồi, chỉ sợ có thời gian tiếp tục chờ nữa. (Ặc, nữ tử cổ đại mong muốn lập gia đình sớm a!)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :