1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nha hoàn phú quý - Ngải Phân(c5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5:

      Trong phòng Cảnh Liệt.

      “Đáng chết!” Cảnh Liệt thấy vết thương trong lòng bàn tay Cung Tiểu Ảnh, nhịn được lại chửi tiếng, nên liền buông tha cho nữ nhân điên Khang Tuyết Quỳnh kia. nên hảo hảo đánh nàng ta trận!

      Cung Tiểu Ảnh ngồi chờ Cảnh Liệt thay nàng xử lý vết thương tay, nghe tức giận mắng biết lần thứ bao nhiêu.

      Đôi mắt lấp lánh nhìn tức giận gương mặt Cảnh Liệt, sâu hoang mang. tức giận như vậy, lại đem Tuyết Quỳnh biểu tỷ đuổi ra khỏi phủ, là vì liên quan đến chuyện nàng bị thương sao?

      , hẳn là giống như mình suy nghĩ, bởi vì từ trước tới nay, Cảnh Liệt chưa từng để ý cảm thụ của nàng, nếu cũng muốn hôn nàng liền hôn, lúc muốn nàng, cho dù nàng , vẫn muốn nàng. Thậm chí thái độ đưa nàng đồ vật cũng là cường ngạnh, chưa bao giờ đứng ở lập trường của nàng mà suy nghĩ!

      “Miệng vết thương sâu như vậy…” Cảnh Liệt nhàng đem thuốc bột rắc vào miệng vết thương trong lòng bàn tay nàng, sau đó dùng vải trắng quấn nó lại. “Đau ?” Thấy bỗng nhiên quan tâm, Cung Tiểu Ảnh có chút kinh ngạc, bởi vì ánh mắt lúc này thoạt nhìn rất dịu dàng.

      “……Ừ, chỉ có chút đau.” Vừa nãy khi dùng nước giúp nàng lau miệng vết thương có hơi đau, nhưng tại hết rồi.

      Cảnh Liệt nhìn khuôn mặt vẫn xinh đẹp kia, tâm tình sợ hãi kịp cứu nàng kia, vẫn rối rắm trong đầu .

      vươn tay, vỗ mặt của nàng. “Hoàn hảo, có cắt vào mặt của ngươi, nếu ta làm cho khuôn mặt nàng ta càng khó coi hơn mặt của ngươi!

      Hành động kỳ quái này của cùng giọng điệu đặc biệt dịu dàng khiến nội tâm Cung Tiểu Ảnh lại lần nữa cảm tháy buồn bực cùng hoang mang. khắc này, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của , nàng muốn tin tưởng là vì nàng mà tức giận, thậm chí còn ra lệnh đuổi Tuyết Quỳnh biểu tỷ.

      Nếu như phải, vậy giờ phút này dịu dàng như vậy là vì cái gì?

      “Làm cái gì chuyện ấp a ấp úng, ngươi phải luôn luôn có chuyện cứ việc thẳng sao?”

      “Vừa nãy tại sao ngươi lại tức giận như vậy? Là vì ta bị thương sao? Nhưng ngươi phải vẫn luôn rất chán ghét ta sao?” Đôi mắt trong trẻo của Cung Tiểu Ảnh chờ đợi câu trả lời của , bởi vì hành động vừa rồi của …rất quái dị.

      Con ngươi đen thâm sâu nhìn đôi mắt đầy nghi hoặc kia. Đáng chết! vì nàng bị khi dễ, ra lệnh đem Khang Tuyết Quỳnh đuổi ra khỏi phủ, nàng lại có thể hỏi vì cái gì mà tức giận sao?( hai à, nữ nhân “nhìn” bằng tai, nam nhân nhìn bằng mắt. Phải a, người ta mới hiểu. là, bó tay với hai người này.)

      Có thể thấy được nàng chưa bao giờ nhìn thẳng vào hay chú ý cảm giác đối với nàng. bao lâu rồi chưa chán ghét nàng, nàng chưa từng chú ý sao? Hơn nữa nếu chán ghét như lời nàng , còn có thể mỗi đêm ôm nàng sao?

      tại cho dù vì nàng mà tức giận, hết thảy đều là vì nàng, chỉ sợ nàng cũng cảm kích , thậm chí thay đổi cách nhìn đối với !

      Nhưng mặc kệ nàng chán ghét thế nào, cả đời này tuyệt cho nàng rời khỏi !

      sai, ta bởi vì ngươi bị thương mà tức giận!” Con ngươi đen híp lại, tuyệt để lộ ra chút cảm nhận của bản thân, “Bởi vì ta từng , ngươi là nha hoàn của ta, cho dù muốn đánh cũng chỉ có ta mới có tư cách, ai cũng thể làm lộn xộn đồ vật của ta, ngươi nghe ràng chưa?”

      Nghe được lời tự đại bá đạo của Cảnh Liệt, Cung Tiểu Ảnh cũng ngoài ý muốn, có thể đây chẳng qua là tình trạng đột phát, nàng là suy nghĩ quá nhiều.

      “Từ hôm nay trở , ngươi hảo hảo trong phòng ta nghỉ ngơi, công việc nha hoàn ta tìm người khác làm!”

      Trừ Cung Tiểu Ảnh ra, có mệnh lệnh của , ai cũng thể vào phòng của , đây là để ngừa mẫu thân thừa dịp thời điểm ở, thương tổn Ảnh Nhi.

      cần, ta bất quá chỉ bị thương ở tay, quan hệ!” Cung Tiểu Ảnh nhìn lòng bàn tay được Cảnh Liệt băng bó tốt, kỳ miệng vết thương căn bản là nghiêm trọng, quá khoa trương rồi.

      “Ta ngươi cần làm chính là cần làm, vì sao ngươi luôn nghe lời của ta?” Cảnh Liệt bực mình liếc nàng cái, nàng chính là nghĩ tới mình bị thương hay là do tính nàng vốn quật cường!

      “Nhưng ta của ta …A, đau quá a!” bỗng nhiên tới, nhấn cái vào nơi bị thương giữa lòng bàn tay nàng, khiến nàng đau đến kêu lên. “Ngươi làm cái gì?”

      phải có việc gì, đau sao?” Cảnh Liệt cho nàng cái giáo huấn nho , muốn nàng học ngoan chút.

      “Tùy ý ngươi !” Tùy ý muốn thế nào thế đó, nàng cũng muốn lại khiến ấn vào miệng vết thương của nàng lần thứ hai!

      Hơn nữa người này, căn bản toàn là bá đạo, muốn làm như thế nào, còn cần lý do sao?

      Chẳng qua đời làm sao có thể có nam nhân bá đạo giống như vậy? Muốn nàng nghỉ ngơi đều cường ngạnh như vậy!

      “Ngươi muốn ta nghỉ ngơi cần làm việc, ta nghĩ muốn trở lại phòng mình.” Cung Tiểu Ảnh có lập trường cùng lo lắng của nàng.

      Để người khác hầu hạ nàng tại phòng của Cảnh Liệt, mọi người nhất định đem nàng trở thành nữ nhân của Cảnh Liệt mà đối xử, nàng thích cảm giác như vâ. Cảnh Liêt liếc mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia thoáng chút lo lắng cùng phiền não, đại khái biết nàng suy nghĩ gì!

      “Ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng ta nghỉ ngơi, ta tìm nha hoàn ngươi thích đến!”

      Nhìn giữa lòng bàn tay mình, chỉ còn lại vết thương nhợt nhạt, xem ra Cảnh Liệt dùng thuốc bột bôi cho nàng là đồ tốt, mới vài ngày mà miệng vết thương của nàng gần như khỏi hẳn rồi.

      Nàng có chút nhàm chán qua lại trong phòng Cảnh Liệt. nghĩ tới Cảnh Liệt gọi nha hoàn khác đến sửa sang lại gian phòng của nàng. Nàng nguyên bản cần, bởi vì cho dù tại toàn bộ mọi người trong Cảnh phủ đều biết quan hệ của nàng cùng Cảnh Liệt, nhưng nàng vẫn muốn cho người khác biết nàng vẫn luôn ở trong phòng Cảnh Liệt.

      Bất quá, khi nàng biết Cảnh Liệt tìm Cúc Quyên, bằng hữu tốt nhất của nàng đến, chẳng những khiến nàng thở phào nhõm mà còn cảm thấy rất vui vẻ.

      Chẳng lẽ thiếu gia biết nàng nghĩ gì nên mới đặc biệt phái Cúc Quyên đến sao? Nội tâm Cung Tiểu Ảnh nhịn được có lớn nghi hoặc.

      Tay nàng bị thương mà nghỉ ngơi mấy ngày nay, nàng dần dần chú ý tới thái độ Cảnh Liệt đối với nàng, hình như cường thế như trước kia, thậm chí thỉnh thoảng còn thể ra dịu dàng khiến nàng kinh ngạc.

      Là nàng trước kia có chú ý hay là gần đây tính cách của thay đổi đâu?
      Nghĩ đến Cảnh Liệt có lẽ quan tâm nàng, thậm chí có chút để ý nàng, khiến lòng nàng biết tại sao cảm thấy chút ấm áp.

      Nàng lại nghĩ lung tung rồi.

      Cung Tiểu Ảnh lắc lắc đầu. Cảnh Liệt phải rồi sao? tức giận đơn giản là cho phép người khác lộn xộn đồ vật của , mà nàng bất quá chỉ là cái đồ vật của mà thôi.

      muốn chính mình lại loạn tưởng , lại nhàm chán đến có việc gì có thể làm, Cung Tiểu Ảnh đành phải trở lại leo lên giường ngủ. Kỳ nàng cũng mệt chết được, bởi chỉ cần cùng chỗ với , buổi tối nàng chẳng những thể hảo hảo ngủ, thể lực còn bị mất .

      Cung Tiểu Ảnh nằm giường lớn của Cảnh Liệt, giường tồn tại mùi hương đặc biệt của , khiến nàng an tâm mà vào giấc ngủ.

      Trong lúc ngủ mơ, cảm thấy có người dịu dàng vuốt mặt nàng, khiến nàng cảm thấy được người thương che chở, rất lâu trước kia cũng có người sờ nàng như vậy.

      “Mẫu thân…” Cung Tiểu Ảnh khẽ kêu, mẫu thân trước kia cũng thường vuốt nàng như vậy.

      Là mẫu thân sao? Đúng, nhất định là mẫu thân, vì đời này, trừ bỏ mẫu thân ra, rốt cuộc tìm thấy người thương nàng giống như mẫu thân rồi. “Mẫu thân…Tiểu Ảnh rất nhớ người nha! Mẫu thân…” nhàng nắm tay vuốt ve hai má mình, Cung Tiểu Ảnh lại lần nữa thỏa mãn khẽ kêu tiếng.

      Dường như hiểu nàng bất an, tay ấm áp tiếp tục vuốt mặt của nàng, khiến Cung Tiểu Ảnh lại lộ vẻ tươi cười thỏa mãn, lại lần nữa ngủ say.

      Lúc Cung Tiểu Ảnh mơ màng tỉnh lại, phát ánh sáng ngoài cửa sổ rất mãnh liệt, nàng ngủ bao lâu rồi?

      “A!” Nàng ngồi dậy, thấy Cảnh Liệt ngồi ghế, lại càng hoảng sợ.

      “Như thế nào? Ta thể ở trong phòng của mình sao?” Cảnh Liệt bực bội nhìn Cung Tiểu Ảnh, liếc mắt cái.

      “Ách… phải.” ngồi ở đó bao lâu?

      “Ngươi thay y phục, ta mang ngươi nơi.”

      nơi nào?”

      Cảnh Liệt trả lời vấn đề của nàng, chỉ liếc nàng cái, tự ý : “Ta kêu người chuẩn bị xe ngựa, ngươi sau khi thay y phục tự ra.”

      Cung Tiểu Ảnh nghĩ tới Cảnh Liệt muốn mang nàng nơi, chính là mộ của mẫu thân nàng.

      Đôi mắt đẹp giật mình thôi, sao trùng hợp như vậy, nàng vừa mới nằm mơ thấy mẫu thân vuốt mặt của nàng, giờ khắc này, liền mang theo nàng đến thăm mẫu thân, làm sao biết nàng nghĩ tới mẫu thân?

      “Ngươi thắp hương cho mẫu thân ngươi, ta ở bên kia chờ ngươi.” Cảnh Liệt đem giỏ trái cây cùng hương (nhan) giao cho nàng, liền đứng dưới đại thụ đợi.

      Cung Tiểu Ảnh tới mộ phần của mẫu thân, khỏi đỏ hốc mắt, bởi vì nàng rất nhớ thương mẫu thân.

      Mộ phần của mẫu thân ở vùng ngoại thành, trước kia khi phụ thân còn tại thế, hiểu nàng nhớ mẫu thân, thường xuyên mang nàng thăm viếng, nhưng từ khi phụ thân tạ thế, nàng còn đến đây nữa rồi.

      “Mẫu thân, ta tại cũng tệ lắm, xin người cần lo lắng cho ta…”

      Cung Tiểu Ảnh kể cho mẫu thân nàng nghe cuộc sống gần đây của nàng, nhưng chỉ chuyện tốt, vì nàng muốn mẫu thân ở trời lo lắng cho nàng.

      Nàng ngắm nhìn nam nhân cao lớn tuấn đứng dưới cây đại thụ, nhìn tuấn nhan vẫn như trước kia chút biểu cảm, trong lòng nàng bỗng chốc như có dòng chảy ấm áp.

      “Mẫu thân, con tuy rằng còn ràng Cảnh Liệt đến tột cùng là nam nhân như thế nào, nhưng thoạt nhìn hình như cùng những gì nữ nhi tưởng quá giống.”
      Tuy ngẫu nhiên bá đạo, thậm chí mắng người rất hung ác, nhưng ở chung chỗ với , nàng lại cảm thấy an tâm.

      Vì cái gì cảm thấy nam nhân ràng đối với nàng cường hãn, tính tình cứng rắn lại phân biệt phải trái tổn thương nàng, thậm chí chỉ cần ở bên cạnh cảm thấy rất an toàn chứ?

      Nàng cảm thấy mê muội thôi, đặc biệt hành động hôm nay mang nàng đến thăm mẫu thân.

      Nàng chán ghét Cảnh Liệt sao? Nàng bỗng nhiên nhớ tới trước kia Cúc Quyên hỏi nàng, nhìn mộ phần mẫu thân nàng thản nhiên : “Kỳ , con tuyệt chán ghét .”

      Nhắc tới Cảnh Liệt, lòng của nàng có chút hoang mang. Có lẽ từ rất lâu trước kia, nàng chưa từng chán ghét , nếu lần lại lần khi dễ nàng, nàng đều hề cho phụ thân cùng mẫu thân đâu!

      Nửa năm này cùng chỗ với , tuy rằng nàng vẫn lắm suy nghĩ gì, nhưng biết bắt đầu từ lúc nào nàng dần dần chú ý cử nhất động của . Thậm chí, thỉnh thoảng cử chỉ dịu dàng của , thường hiểu sao khiến nàng cảm động cùng ấm áp.

      Cung Tiểu Ảnh ngồi thêm lúc trước mộ phần, mới lưu luyến rời .

      Bên trong xe ngựa, Cung Tiểu Ảnh cùng Cảnh Liệt đều mở miệng chuyện.

      “Vừa rồi ngươi những gì với mẫu thân ngươi?” Cảnh Liệt phá vỡ yên lặng hỏi.

      có gì, ta ta rất nhớ người.” Hai tròng mắt của Cung Tiểu Ảnh liếc qua bên.

      “Chỉ rất nhớ người? Nhưng ta thấy ngươi với người rất rất nhiều .” Dưới tàn cây, vẫn luôn nhìn Cung Tiểu Ảnh, chỉ thấy nàng dường như rất nhiều với mẫu thân nàng.

      “Còn cho người chuyện trước kia.” Tim của Cung Tiểu Ảnh đập nhanh vài nhịp, may mắn cách nàng rất xa, nghe được nàng gì với mẫu thân nàng.

      “Vừa rồi, ngươi có hay nhắc tới ta với mẫu thân ngươi…” Giọng thâm trầm có chút gấp gáp, “Ta là , ngươi có với mẫu thân ngươi, chuyện ngươi là nữ nhân của ta.”

      Vừa rồi, luôn nhìn chằm chằm nàng, cũng biết nàng từng quay đầu lại nhìn vài lần, nàng có phải cùng mẫu thân nàng nhắc tới chuyện của hay ?

      rất muốn biết nàng có hay với mẫu thân nàng chuyện của và nàng, bởi vì như vậy, chứng tỏ trong lòng nàng, có chút phân lượng.

      có!” Cảm thấy tầm mắt nóng rực kia, Cung Tiểu Ảnh đem mặt chuyển qua bên, phủ nhận. Nàng mới cho biết.

      Đáp án của nàng khiến dường như rơi xuống vực sâu đáy, chịu cảm giác mất mát tầng tầng lớp lớp, khiến tim có chút co rút đau đớn. Nguyên lai, nàng vẫn chán ghét !

      đến tột cùng mong đợi cái gì? mong chờ có ngày nàng thương sao?

      Rốt cuộc phải làm như thế nào, nàng mới ghét , thậm chí trong lòng nàng có ?

      “Lại đây!” Khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Liệt trầm xuống, ôm cả người Cung Tiểu Ảnh ngồi lên bắp đùi của mình.

      “Ngươi làm cái gì?” Cung Tiểu Ảnh kinh ngạc ngồi đùi rắn chắc của .

      “Ta muốn ngươi!” Nội tâm khó chịu, thái độ Cảnh Liệt cường hãn hôn môi nàng.

      Nếu thể chạm tới lòng nàng, như vậy, ít nhất thân thân của nàng thuộc về .

      “Đừng… cần như vậy!” Khuôn mặt nhắn của Cung Tiểu Ảnh đỏ lên, hai tay để ở trước ngực Cảnh Liệt. “Nơi này là xe ngựa, hơn nữa chúng ta rất nhanh quay về…” Bất quá trở lại kinh thành chỉ nửa canh giờ mà thôi, nàng cũng muốn mình xuống xe ngựa mà quần áo chỉnh tề.

      Mệt nàng vừa mới còn cùng mẫu thân , có lẽ giống với bề ngoài lãnh mạc của như vậy, có lẽ nam nhân hiểu biểu đạt dịu dàng. Kết quả giờ khắc này, lại bá đạo như vậy!

      “Ta muốn ngươi là cần nhìn địa điểm!”

      thể…đừng!” Cảnh Liệt hung hăn hôn nàng.
      sanone2112 thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :