1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nha đầu vô địch Công chúa điêu ngoa hoàng đế vô tình - Lam Tiểu Noãn (C17) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12

      Lam Diệc Noãn nhìn bé trai này cũng giống như mình, từ từ nhíu mày.

      “Hàn?”

      Đúng vậy, đứa bé trai này ràng là có diện mạo của Lục Hàn! Trưởng thành nhất định chính là Lục Hàn! Trời, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao có tiểu hài tử mang diện mạo của Lục Hàn gọi nàng là tỷ tỷ, còn nàng là công chúa Lam Nguyệt quốc.......

      “Ha ha, tỷ tỷ, tỷ vọng tưởng dùng tên thân mật gọi ta lấy lòng ta. Ta cho tỷ biết, ta muốn tỷ đem dạ minh châu của mẫu hậu đưa cho ta.” Tiểu nam hài cười trộm .

      Lam Diệc Noãn bối rối, bé trai này tên là Hàn sao?

      Đầu Lam Diệc Noãn chuyển nhanh, nàng nhất định phải giấu diếm, trước hết dung nhập vào thân phận này. Như vậy tên của bé trai này là Lam Diệc Hàn? Trời ạ, cái này tên là gì, tiếc nuối? Mồ hôi!

      “Diệc Hàn, đừng trêu chọc tỷ tỷ. Tỷ bị té nhào đầu, đầu còn choáng váng lắm! Đệ còn ầm ĩ nữa, tỷ đem đệ quên .” Lam Diệc Noãn xong mới hậu tri hậu giác ý thức được giọng của mình trở lại khi còn bé.

      Vừa rồi làm thế nào chú ý chứ? Bất quá cũng hợp lý, dù sao cũng là giọng của nàng, cho dù là khi còn bé cũng là của nàng.

      Chỉ là nàng làm sao có thể xuyên được chứ? Hơn nữa cũng có gợi ý. Cũng chỉ có đám mây hình trái tim bị gió thổi mang nàng .

      Bé trai này hoàn toàn chính xác tên là Lam Diệc Hàn, là đệ đệ của Lam Diệc Noãn, là Thái Tử điện hạ Lam Nguyệt, là người tinh nghịch phá phách lại thông minh, chỉ là người khác chưa phát ra tài năng của .

      Bất quá rất mến tỷ tỷ, nghe tỷ tỷ như vậy, vội vã quan tâm dìu Lam Diệc Noãn về chỗ ở của nàng.

      Lam Diệc Noãn giả vờ hôn mê, được Lam Diệc Hàn và Ngũ nhi dìu trở về chỗ ở của “nàng”.

      “Công chúa, người làm sao vậy?” Vài thanh tiểu hài tử vang lên ở bên người nàng, mỗi giọng đều trong trẻo dễ nghe như vậy, mỗi người đối với nàng hàm chứa thích cùng lo lắng.

      Lam Diệc Noãn từ khi mười tuổi mở miệng chuyện liền thích náo nhiệt, chỉ có náo nhiệt mới có thể xua đuổi lạnh lẽo cùng sợ hãi trong lòng nàng. Lúc này có mấy đứa trẻ này, trong lòng nàng tràn đầy vui vẻ. Vui đến nỗi nàng kịp suy nghĩ về chuyện xuyên qua kỳ quái này.
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13

      Lam Diệc Noãn theo mấy đứa trẻ chơi đùa, Lam Diệc Hàn có việc rồi rời . Lam Diệc Noãn nhìn bóng dáng của thương tâm, là kiếp trước của Lục Hàn sao? Mình có sứ mệnh đến triều đại này sao? Hoặc là có cái gì liên quan đến kiếp trước? Ông trời là cho nàng biết, kiếp trước nàng và Lục Hàn chỉ có thể là chị em, kiếp này cũng chỉ có thể có duyên phận sao?

      “Công chúa, người làm sao vậy?” người con áo hồng khác lo lắng hỏi.

      “Lục nhi, ta sao, chính là phát Thái tử đệ đệ ta rất tuấn phóng khoáng!”

      Mấy người cười làm đoàn, Lam Diệc Noãn cao hứng nhìn mấy đứa bé này. Tên của bọn họ rất dễ nhớ, hai đứa bé trai gọi là Tam nhi, Tứ nhi, hai đứa bé là Ngũ nhi, Lục nhi, vậy bốn đứa bé này là nô tì tùy thân của “nàng”, theo nàng có năm sáu năm, đều là nhi đáng thương. Xem ra cái tên “Ái Ngôn công chúa” cũng là do vậy mới có, nghĩ đến thể cười, đặc biệt là cậu con trai lớn nhất vậy mà lại tên là Tam nhi, tiểu tam nhi? Ha ha!

      Lam Diệc Noãn nếu muốn thích ứng với nơi này phải mau chóng biết tình hình càng nhiều càng tốt. Ngay sau đó nàng liền bắt đầu nghĩ biện pháp, nàng rất nhanh nghĩ đến biện pháp tốt.

      Lam Diệc Noãn vỗ vỗ tay, bốn người tùy tùng ngoan ngoãn vây quanh, tinh thần sung mãn chờ phân phó.

      “Tam, Tứ, Ngũ, Lục nghe lệnh!”

      “Dạ!” Bốn đứa bé nghiêm chỉnh xếp thành hàng.

      “Ha ha, thả lỏng chút, chơi trò chơi mà thôi.” Lam Diệc Noãn nhìn bọn họ căng thẳng đứng thẳng tắp, cảm thấy quá nghiêm túc.

      “Chơi trò gì ạ?” Bốn đứa bé trăm miệng lời, bọn họ rất thích chơi trò chơi, công chúa cũng là phi thường ham chơi, phi thường thích đùa.

      “Các ngươi theo ta rất lâu rồi, ta đem sở thích của ta khảo các ngươi, xem ai biết nhiều, bản công chúa tưởng thưởng.” Lam Diệc Noãn cố ý tăng thêm hai chữ “tưởng thưởng”, còn huyền bí lưng xong xuôi thân thể di chuyển đến.

      Lời vừa dứt, bốn người lập tức chia làm hai tổ, là ăn ý, xem ra trước đây thường xuyên phân hai tổ chơi trò chơi.

      “Các ngươi nhất định thua, dù sao thời gian hai chúng ta ở cùng với công chúa cũng nhiều hơn.” Lục nhi kiêu ngạo lên tiếng.

      “Chúng ta so với các ngươi lớn hơn tuổi, tất nhiên là thông minh hơn các ngươi.” Giọng Tứ nhi buồn buồn, cũng có lo lắng. Dựa đánh giá khách quan cũng đến nỗi nào kém thông minh. Bất quá đám trẻ đáng .

      “Tốt lắm, bắt đầu ! được phép tranh nhau cướp lời, bên câu, được lặp lại, người nào người đó thua.” Lam Diệc Noãn đạp ghế leo lên bàn gỗ lim trong sân, uy phong lẫm liệt trầm giọng .

      Bốn đứa bé vây lại mỗi bên tổ, đứng vững.

      “Bắt đầu! Ưu tiên nữ nhi!” Lam Diệc Noãn xếp bằng hai chân ngồi bàn, nhắm mắt lại chờ đợi nắm được tin tức hữu dụng.
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14

      “Công chúa thích màu xanh da trời.” Ngũ nhi giành .

      “Công chúa muốn luyện võ công, thế nhưng Hoàng thượng sợ người quấy rối đáp ứng.” Tam nhi .

      “Công chúa ngủ thích ôm chăn, người như vậy ấm áp.” Lục nhi .

      Lam Diệc Noãn nhíu mày, những thứ này đối với nàng vô ích a! Chỉ có điều tính nàng chịu đựng nghe. Cũng phát đây cơ hồ chính là nàng.

      “Công chúa sinh ngày mùng chín tháng chín năm chín mươi chín Lam Nguyệt.” Ngũ nhi .

      “Cái này, ta cũng biết.” Tứ nhi buồn bực hờn dỗi .

      Lam Diệc Noãn thảnh thơi : “ được cùng đề tài với người khác, chỉ có thể trả lời, được phép lặp lại. Ta nhớ ở trong lòng. Tứ nhi phạm quy lần. Tiếp tục.”

      Hai bên tiếp về Lam Diệc Noãn thích cái gì. Lam Diệc Noãn nhớ kỹ ngày sinh của mình. chỉ vì bốn số chín, mà là sinh nhật nàng chính là ngày tháng này, chỉ là biết năm nay là năm kia.

      như vậy canh giờ, Lam Diệc Noãn cũng mệt rã rời, đành phải mềm nhũn giơ tay lên ngưng trò chơi này, với thế hòa làm chung cuộc, về phần tưởng thưởng chờ nàng tỉnh lại hãy .

      Lam Diệc Noãn nằm trong chăn, đây là thời tiết cuối mùa thu a! Vậy thời kì này về sau chậm chút.

      Từ chỗ bọn họ biết được nàng mười ba tuổi, cùng những sở thích khác. Trong miệng của bọn họ, “nàng” là công chúa nghịch ngợm, thích trêu đùa người khác, thích quấy rối, thích cầm kỳ thi họa, chỉ thích võ thương lồng kiếm, leo lên cao.

      Những tính nết đó cũng rất giống tính cách của nàng. Chỉ có biệt danh “Ái Ngôn công chúa” với “Ái Ngôn hoa khôi của trường” là khác nhau thôi, “Ái Ngôn công chúa” là do Hoàng Hậu đặt, đơn giản như vậy thôi đủ để nhìn ra Hoàng Thượng Hoàng Hậu như thế nào?

      Lúc tỉnh dậy trời tối vừa đúng lúc Ngũ nhi đến gọi nàng dùng bữa. Phải đến tẩm cung phụ hoàng dùng bữa.

      “Công chúa, e rằng lần này là Thái Tử cái gì.....” Lục nhi giọng nhắc nhở.

      Lam Diệc Noãn lơ đễnh cười cười, nàng sợ đứa trẻ con, nàng chỉ sợ thể qua được của ải của hoàng thượng và hoàng hậu thôi. Nếu bọn họ nhìn ra mình phải là nữ nhi của bọn họ...... biết có phiền toái gì..... chỉ có điều với diện mạo này là có vấn đề.

      Dọc theo đường nàng căn bản có tâm tình thưởng thức kiến trúc hoàng gia, mơ mơ màng màng nhìn thấy tòa cung điện xanh vàng lộng lẫy phía trước, Lam Diệc Noãn mới phát đến nơi gọi là “Phượng tường cung” .

      Vào phòng, Lam Diệc Noãn cũng biết phải thi lễ như thế nào, cúi đầu đơn giản trực tiếp ngồi vào bên cạnh Lam Diệc Hàn, lời, biểu tình uể oải bộ dáng vẻ chưa tỉnh ngủ.
      Last edited by a moderator: 26/3/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15

      “Noãn nhi, làm sao vậy? Làm sao mặt ủ mày chau?” vốn muốn chất vấn nữ nhi, hoàng đế Lam Nguyệt quốc Lam Khâm Duệ quan tâm dò hỏi.

      Lam Diệc Noãn ngẩng đầu lên, lầm bầm trong miệng: “Khởi bẩm phụ hoàng, nữ nhi cẩn thận té từ cây xuống, đầu có chút choáng váng....”

      xong ngẩng đầu lên, ánh nến bàn đập vào mắt của nàng.... Nàng khẩn cấp lui về phía sau cái, làm ngã cái ghế của mình, toàn thân ngừng run rẩy.

      Lửa! Lửa!

      “Mang Noãn nhi chạy ! cần lo cho em! Mau dẫn Noãn nhi !” Mẹ kêu khóc trước khi chết, mẹ mang thai bị hỏa hoạn vây quanh....

      Lam Khâm Duệ vội vàng chạy tới ôm lấy nữ nhi, đồng tử nữ nhi kịch liệt co giãn, thân thể run rẩy, môi run rẩy, nàng là sợ hãi.

      “Noãn nhi, con làm sao vậy? Mau truyền ngự y! Mau truyền ngự y!” Lam Khâm Duệ lo lắng hét lớn.

      Lam Diệc Hàn tay chân có chút luống cuống. Tỷ tỷ thực bị té bể đầu sao? Nên làm gì bây giờ? vẫn suy nghĩ tới việc tố cáo tỷ tỷ.....

      Lam Diệc Noãn thống khổ nhắm mắt lại, núp ở trong ngực Lam Khâm Duệ, lòng ngực của ông ấy vừa rộng lại ấm áp, để cho nàng có chút ấm áp, từ từ khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

      “Noãn nhi, con đừng hù dọa mẹ a! Có khỏe ? Đợi chút ngự y tới ngay.” Ôn nhu nắm tay bé của nàng , ngừng nhìn ra ngoài điện.

      Lam Diệc Noãn nhắm mắt lại, yếu ớt cầu xin : “Phụ hoàng, mẫu hậu Noãn nhi sao, chính là ánh nến sáng quá làm chói mắt, tại sao.”

      Thấy nàng vẫn còn co rúm lại dám mở mắt, Lam Diệc Hàn lớn tiếng quát: “Đem tất cả đèn trong điện thổi tắt! Thổi tắt hết nhanh lên chút!”

      “Đúng, đúng, nhanh lên chút đem tất cả ngọn nến thổi tắt!” Hoàng hậu phản ứng kịp, nhanh chóng thổi tắt ngọn nến bàn cơm gần đó.

      Lam Diệc Noãn nghe tiếng bước chân dồn dập tới lui, chỉ trong chốc trước mắt còn ánh sáng, tối sầm. Lòng của nàng lại ấm áp. Thân thể nhắn yếu đuối được “phụ hoàng” ôm, bàn tay nho được “mẫu hậu” nắm, ngay cả Lam Diệc Hàn cũng có thể hạ lệnh tắt tất cả ánh nến. Nàng cảm động. nàng cảm nhận được ấm áp của người nhà. Nàng cảm nhận được quan tâm chăm sóc của người thân. Nàng chủ động thú nhận việc leo cây té, phụ hoàng có trách nàng. Đệ đệ chắc chắn cũng chỉ là nghịch ngợm mà thôi. Hay là bình thường nàng cũng hay chỉnh đệ đệ nghịch ngợm sao. Tóm lại, là cảm động, là ấm áp.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 16

      Lam Diệc Noãn tỏ ý bảo phụ hoàng buông nàng ra, nàng ngập ngừng : “Noãn nhi sao, có thể do té trúng cái ót, mới có thể như thế chứ.”

      “Ngự y còn chưa tới, tỷ tỷ đầu tỷ còn đau ? Mới vừa rồi có té trúng chỗ nào ?” Lam Diệc Hàn lo lắng hỏi.

      Vừa hỏi xong, Lam Diệc Noãn mới phát khuỷu tay rất đau, vì vậy giơ tay lên sờ, ẩm ướt, nhớp nhúa .... máu .....

      Mới vừa hết sợ lửa, lại đâm ra sợ máu tươi.

      ngày kia hỏa hoạn đột nhiên đến, hỏa hoạn là do nổ mạnh mà đến, hỏa khí rào rạt, mẹ bị hàng hóa cháy áp đảo, toàn bộ người của cửa hàng chạy trốn tứ phía, toàn bộ của hàng tràn ngập ánh lửa cùng khói mù, trốn thoát, là nhiều người bị đạp, người nào cũng đấu tranh với cái chết... tất cả mọi người đều chạy về phía thang máy.... ... trốn thoát đâu...

      Mẹ kêu khóc ba cần lo cho mẹ. Mẹ nhất định phải mang theo Noãn nhi chạy . Ba ba nhất định mang Noãn nhi ra ngoài. Thế là ba ôm lấy khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, chút do dự mở cửa sổ ra nhảy xuống....

      Đó là lầu mười chín... Nàng biết là ba dùng kỹ xảo nào để thân thể nằm ngang khi chạm đất.... Nàng chỉ biết là nàng nằm an toàn ở người của ba. Nàng ngồi dậy cưỡi người ba, đầu của ba chảy ra màu đỏ thắm của máu.... Rất nhiều máu... Nhanh chóng lan ra tứ phía.....

      Tiếng còi xe cứu hỏa tới, nhưng ánh mắt của ba nhìn nàng nhắm lại từ lâu....

      Lúc này Ngự y chạy tới, người nhà sợ hãi cực độ, vội vàng ôm Lam Diệc Noãn vào phòng. Nàng cuộn tròn thân thể nằm ở giường, mắt mở to, có tiêu điểm, chỉ có sợ hãi, chỉ có tuyệt vọng cùng bất lực.

      Ngự y bắt mạch cho nàng, rút ra kết luận.

      “Khởi bẩm Hoàng thượng, công chúa là bị kích động, có triệu chứng của khủng hoảng cực độ, trước đó có phát sinh chuyện gì khác thường ?”

      “Ánh nến! Tỷ tỷ nhìn thấy ánh nến hoảng sợ rồi té ngã xuống đất.”

      “Vậy tâm của công chúa sợ hãi là do ánh nến sinh ra.” Lão thái y lo lắng trả lời. Đối với ánh nến xuất sợ hãi, nhưng mà công chúa cũng chưa từng gặp qua hỏa hoạn, tại sao lại hoảng sợ như vậy chứ?

      “Còn nữa, vừa rồi ta hỏi tỷ tỷ té có bị thương chỗ nào , ta nhìn thấy nàng sờ sờ khuỷu tay bên phải thân thể liền cứng đờ....” Lam Diệc Hàn nỗ lực nhớ lại .

      Cuối cùng Lam Diệc Noãn tự nhủ trong lòng.

      Từ nay về sau, chỉ cần là hỏa, chỉ cần là máu, cũng thể xuất trong tầm mắt của Ái Ngôn công chúa. có vì sao, cần biết tại sao, chính là chỉ cần làm như vậy.

      Chương 17

      Thời gian qua cực nhanh, đảo mắt thu đông chuyển qua xuân hạ.

      Giờ tý, rừng cây trong hoàng cung vắng vẻ, hai người hắc y nhân lớn đứng thẳng.

      Mái tóc đen của người nam tử mang mặt nạ màu bạc tung bay, dưới ánh trăng ra ánh sáng lạnh như băng, lộ ra nửa khuôn mặt của nhân trung long phượng, làm cho lòng người khỏi sinh hiếu kỳ. Ánh sáng con ngươi của rất ảm đạm, có độ ấm, cũng có rét lạnh.

      đứng chắp tay sau lưng, phía sau là tiểu nương nữ giả nam trang, do dự mở miệng, hai tay bé gắt gao nắm chặt, vừa tức giận cắn môi dưới, trong mắt nổi lên tầng hơi nước, ủy khuất đành lòng nhìn bóng lưng người trước mặt.

      Tà áo hắc y nam tử bay bay, khẽ thở dài cái , “Ngôn nhi, sư phụ rồi, sau này có ngày gặp lại.”

      Nhìn thấy nam tử bước chân , nương được gọi là “Ngôn nhi” chạy như bay đến trước người . Lộ ra giọt nước mắt gương mặt khuynh quốc khuynh thành, nháy mắt nhìn chằm chằm sư phụ của nàng.

      Nữ hài chính là Lam Diệc Noãn, buổi tối lâu trước đây, nàng người vô tình bị đưa đến nơi này, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy hắc y nhân, vẫn còn mang mặt nạ, nàng những sợ sệt, ngược lại còn rất ngạc nhiên.

      Sau khi hắc y nhân trở thành sư phụ của nàng, mỗi buổi tối đều ở đây dạy võ công cho nàng. Việc này chỉ có bốn người tùy tùng của nàng biết. Nhưng mà sư phụ liền muốn rồi. Ở đây làm bạn với nàng hai mươi chín ngày muốn rời khỏi nàng.

      “Ngôn nhi, ngươi trưởng thành, phải tiểu hài tử nữa rồi, sư phụ còn có việc phải làm.” Nam tử tâm trạng thất vọng.

      cũng muốn cứ như vậy bỏ lại nàng, võ công của nàng còn bằng phân nửa của Tứ nhi, nhưng mà có mang theo trong người nhiệm vụ quan trọng hơn, cần phải rời thời gian rất dài. Có lẽ trở về.

      Lam Diệc Noãn lắc đầu, cực kỳ ngang bướng, tùy tiện lau nước mắt , “Ngôn nhi chính là tiểu hài tử, Ngôn nhi muốn sư phụ . Sư phụ theo Ngôn nhi ít nhất tháng, nhưng mà tại mới có hai mươi chín ngày, sư phụ muốn nuốt lời sao?”

      Nam tử trong mắt mỉm cười, ít có ý cười. đến tháng kia chẳng qua là bị nàng quấn lấy còn cách nào khác mới như vậy, tại làm sao có thời gian thực lời hứa.

      “Coi như sư phụ nợ Ngôn nhi ngày, được ?”

      được. Trừ phi đem ‘ ngày’ đổi thành ‘ đời’.”

      đời, ai có thể biết cuộc đời của mình dài bao nhiêu? E rằng ngày mai bỏ mạng rồi. Nhưng mà, lại đồng ý với nàng. Đời này, chỉ cần còn sống. bảo vệ nàng.

      “Được! đời. Như vậy có thể cho sư phụ rồi chưa?” Nam tử cúi người lau giọt lệ nơi khóe mắt nàng. Đau lòng cả ra trước mắt.
      Last edited by a moderator: 15/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :