1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nha đầu vô địch Công chúa điêu ngoa hoàng đế vô tình - Lam Tiểu Noãn (C17) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6: hoa khôi của trường, ta thích ngươi (6)

      Nghe thanh của Lục Hàn, trong đầu Lam Diệc Noãn xuất tia sáng, cười ngọt ngào xoay người lại, ngọt ngào kéo cánh tay của Lục Hàn : “Hàn Hàn, tớ biết , có thể là sợ cuộc thi, phải là tìm tớ muốn câu trả lời, nhưng là tớ làm sao có đáp án đây.”

      Lục Hàn có chút hôn mê, nhưng xem tình hình cũng có thể biết chuyện gì xảy ra.

      Vì vậy, Lục Hàn mang theo chút địch ý nhìn Phan Triệt, tệ, chỉ là tự tin và xấu hổ.

      là......”

      Giọng của Phan Triệt rất thấp.

      Lam Diệc Noãn cười : “ xin lỗi, tôi có bạn trai, chúc bạn may mắn.” Dứt lời kéo Lục Hàn xoay người rời . Trái tim Phan Triệt bể nát rơi đầy đất.

      Hai người vào phòng học, Lam Diệc Noãn cũng chưa buông tay Lục Hàn ra, Lục Hàn cũng nhắc nhở.

      “Này, người đó phải là hoa khôi của trường sao? Làm thế nào ấy cùng Hàn học trưởng ở chung chỗ? Tùy tiện như vậy, mới tháng mà thôi....” nữ sinh ôm quyển sách khẽ .

      “Cậu quản chuyện này làm gì, chúng ta lúc đó chẳng phải nhận thức nửa tháng kết giao sao? Theo năm tháng, chuyện gì cũng chú ý hiệu suất.” Nam sinh bên cạnh lơ đễnh .

      Lam Diệc Noãn giật mình, sửng sốt chút, hốt hoảng vội vàng buông tay ra, trong lòng nhảy dựng lên.

      “Đừng ngại, tớ để ý cậu lấy tớ ra để cự tuyệt nam sinh khác, như vậy tớ cũng bớt lo.” Lục Hàn có ý tứ hàm xúc khác .

      “Hả? Cậu cái gì? Bớt lo cái gì?”

      Lục Hàn cười, lắc đầu : “ có chuyện gì, tìm Phó chủ nhiệm

      Lam Diệc Noãn nghe là Phó chủ nhiệm, an tâm cười vỗ vỗ ngực: “ ra là Phó chủ nhiệm, sớm biết như vậy mặc kín thế này, nóng chết tớ.”

      Lục Hàn cưng chìu cười, này quỷ quái, xác thực rất thông minh. Hệ chủ nhiệm sắc lang.

      “Diệc Noãn, cậu là có thể khiến người ta yên tâm. Chỉ là, cậu cần có người bảo vệ.” Lục Hàn ôn nhu nhìn nàng .

      Lam Diệc Noãn xoay người, đứng cách ba cái bậc thang, ngẩn đầu nhìn mình, ánh mắt thâm tình. ấy muốn cái gì? ấy thích mình sao?

      “Làm phiền nhường chút.” nữ sinh giọng .

      Lam Diệc Noãn cuống quýt đỏ mặt nhường đường, khí mập mờ cũng bị quét sạch.

      ----- --- ----- ------ ------ --- ----- --- ------ ---- ----- ------ ------ ------ --- ------ ------

      Chương 7

      Từ văn phòng ra, Lam Diệc Noãn lại cao hứng nổi. Mặc dù cầm ba nghìn đồng tiền học bổng, nhưng là còn trầm mê trong nháy mắt vừa rồi kia.

      Lục Hàn nhìn thất thần, tự nhiên câu “Cẩn thận” , bàn tay ấm áp nắm tay của , mang theo xuống lầu.

      Lam Diệc Noãn chỉ cảm thấy dòng nước ấm theo lòng bàn tay chạy thẳng đến trái tim, tâm trạng nhộn nhạo cười rộ lên.

      “Lục Hàn, vừa rồi cậu có gì muốn ?”

      Hai người đứng nơi chỗ rẽ cầu thang, Lục Hàn gật đầu cái, khẽ : “Diệc Noãn, em cần ấm áp, cần được bảo vệ, bề ngoài em kiên cường, tâm lại là người lạnh lùng, nụ cười của em có thể sưởi ấm cho người khác, nhưng cách nào cho mình hạnh phúc. Có thể để bảo vệ cho em được ?” (lady: lúc này nên đổi cách xưng hô nhỉ?)

      Tay của Lam Diệc Noãn bị nắm lòng bàn tay rịn ra giọt mồ hôi. là người có tính lạnh, cho dù ở mùa hè tay của cũng chảy mồ hôi. Thế nhưng vào giờ phút này, bị cảm hóa sâu. ấy đúng, đến trong lòng . đích là chỉ có bề ngoài kiên cường.....

      “Diệc Noãn, thích em. Lam Diệc Noãn, thích em. hoa khôi của trường, thích em. Xin em cũng cho đáp án được ?” Giọng của Lục Hàn mềm mại dễ nghe như vậy, từng chữ từng chữ vuốt ve đến nơi lạnh lẽo nhất mềm yếu nhất trong lòng Lam Diệc Noãn.

      “Lục, Lục Hàn, cái này quá đột ngột, cho em suy nghĩ chút.....” Lam Diệc Noãn bị việc này làm cho kinh hỉ.

      Lục Hàn có mất mác, từ trong ánh mắt của thấy được, là cao hứng sao? Lúc đầu muốn trực tiếp bày tỏ, dù sao cũng chỉ mới biết nhau bao lâu, nhưng mà, muốn bị nam sinh khác dây dưa. Về sau đều do đến bảo vệ . Việc này ở trước mặt nhiều người như vậy, xung quanh có mấy nữ sinh che miệng cười.

      “Được, đưa em về.”

      Lam Diệc Noãn cảm giác được mặt của mình nhất định là đỏ dọa người, chỉ cảm thấy cả người đều là mồ hôi, bị vui sướng xông vào não làm đầu óc mê muội sao? Bạch mã hoàng tử của , trở thành công chúa, còn là nữa sinh lẻ loi nữa. có người bảo vệ, bảo vệ tốt.

      Thế nhưng nghĩ đến căn nhà xốc xếch của mình, lập tức cự tuyệt : “ cần, em còn phải làm, em đây hi hi. Cuối tuần sau gặp!” Lam Diệc Noãn dứt lời liền chạy trốn. muốn dọn dẹp lại căn phòng của mình.

      Lục Hàn cưng chìu nhìn , vẫn nhìn. Chắc chắn phải làm, có lẽ là vì tình mới tới làm thay đổi chút sao? Nghe cũng là lười biếng mà! Chỉ là bảo vệ , bé nữ sinh kiên cường vất vả như vậy, cam lòng để cho vì mình làm nhiều như vậy sao?
      Last edited by a moderator: 24/3/15

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8

      Lam Diệc Noãn làm, nàng cần tiền, nàng biết đương là việc hao tâm tổn trí phí tiền bạc và thời gian hạnh phúc, nàng muốn nỗ lực thay đổi.

      Từ trong túi lấy ra năm trăm đồng (1NDT = 3000VND; 500NDT = 1.500.000VND), Caly bốn chữ số rớt , bất quá cũng đủ cho nàng sống qua ngày (mình nghĩ Caly chắc là thẻ ATM =,=!). Kế tiếp nàng nên vì tình này mà hoa ít tâm tư!

      Lam Diệc Noãn chiếc giường đôi mềm mại, cắn bút suy tư, thỉnh thoảng viết lên tờ giấy mấy chữ, tất cả đều là cần phải mua thêm gì đó và cần phải thay đổi những gì.

      Điện thoại di động rung lên, có ba tin nhắn chưa đọc, đều là của Lục Hàn.

      Là muốn đọc, là quan tâm, là lo lắng, Lam Diệc Noãn tự trách mình vừa rồi quá nhập tâm, đúng là nghe được tiếng điện thoại.

      “Hì hì, vậy liền vì thiết lập tiếng chuông .”

      Gửi tin nhắn chỉ có mấy chữ: Hàn, muốn chính là em cho.

      Gửi tin nhắn xong, Lam Diệc Noãn hạnh phúc ôm gấu bông tựa vào đầu giường, mười phần luyến ái cười khúc khích và say mê.

      Tít tít, tin nhắn.

      “Vậy thỏa mãn, tin cho em hạnh phúc thỏa mãn.”

      Lam Diệc Noãn bị những lời này thôi miên, từ từ mang theo bộ dáng tươi cười ngủ thiếp .

      Tờ giấy tủ đầu giường viết:

      Ba mẹ, có người thay ba mẹ đến bảo vệ Noãn nhi, ba mẹ yên tâm Noãn nhi kiên cường và vui vẻ như trước đây.

      Rèm cửa sổ muốn mua, cửa sổ phải lau, phải dọn dẹp phòng bếp, sàn nhà phải rửa, phải xếp quần áo cho vào tủ.....

      Lam Diệc Noãn là nàng lười biếng, nhưng mà nàng vì cuộc sống phải cố gắng nhiều.

      Nàng chịu đựng mười năm có ba mẹ bên cạnh thương.

      Bảy tuổi nàng được đưa về nhà bà ngoại, suốt ba năm câu nào. Trong đầu của nàng tràn ngập hình ảnh mẹ bị giá hàng đè ngã xuống sàn toàn thân bốc cháy, ba ôm nàng nhảy xuống lầu, trước mắt nàng là đầu của ba toàn là máu. Bên tai nàng hoảng loạn, thân thể của nàng lạnh, lạnh đến nỗi nàng há miệng ra được. Cho đến khi bà ngoại qua đời, nàng mới khóc: “Bà ngoại! Đừng bỏ rơi tiểu Noãn!”

      Mười tuổi nàng được người trong thôn chăm sóc cho đến lúc học cao trung, nàng dùng giấy chứng tử của ba mẹ mà nhà nước cấp cho bà ngoại lúc còn sống qua ba năm học cao trung, hạng nhất khoa chính quy, học khoa kinh tế đơn giản vì nàng muốn kiếm tiền nuôi sống bản thân, nàng phải kiên cường, nàng được khóc, nàng cần phải sợ...... Vậy mà số phận lại rất thích đùa giỡn với đứa trẻ đáng thương.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: Lạc vào mây, gió cuốn sang thế giới khác (1)

      Thứ hai buổi sáng có lớp, vậy mà nàng lại rời giường rất sớm để xuống phố mua sắm, đầu đầy mồ hôi trở về, tất cả các túi xách lớn tay nàng được để giường, bắt đầu vì tình đại cải biến gian này.

      Trước hết đem toàn bộ rác thải phân loại xong. Sau đó đem khăn trải bàn mới tinh vừa mua ở cửa hàng trải lên bàn, bó hoa hồng trắng cắm vào bình thủy tinh tuyệt đẹp, vốn là nàng thích màu xanh đáng tiếc là quá đắt.

      Mới đó mà mười giờ, bên trong nhà rực rỡ hẳn lên, càng nhìn càng thích.

      Trước mắt dường như xuất màn vô cùng lãng mạn, Lục Hàn cùng nàng dưới ánh nến ăn cơm do chính tay nàng nấu. Lam Diệc Noãn cứ như vậy nhìn bàn ăn cười khúc khích.

      Chợt nhớ tới cửa sổ còn chưa lau, rèm cửa sổ cũng chưa treo, vì vậy nàng đem ghế đến, vắt giẻ lau khô nước bắt đầu lau.

      Lam Diệc Noãn huýt sáo cầm giẻ lau dùng sức lau, chổ ngồi này trong phòng quá mức cũ kỹ, vết bẩn cửa sổ rất khó lau, phía trong lau xong, bên ngoài có chút khó khăn, may mắn là bên ngoài cửa sổ có cái kéo dài giống ban công sân thượng.

      Bị đương làm đầu óc mê muội, Lam Diệc Noãn liền trèo ra ngoài cửa sổ lau kính, dương dương tự đắc, tâm tình thoải mái đến cực điểm.

      Tòa nhà này dựa vào trạm xe lửa cũ, đối diện đường cái, buổi tối dù sao vẫn là có chút ồn ào. Lúc này đường phố rất náo nhiệt, cảnh tượng người đường vội vã qua lại, ai chú ý tới người con ngoài cửa sổ lầu ba.

      Lau cửa sổ sạch , gió thổi qua, Lam Diệc Noãn dựa vào cửa sổ đứng thẳng người, sau đó từ từ xoay người.

      “Trời ạ! Đám mây đẹp quá!” Lam Diệc Noãn kinh ngạc kêu lên.

      Nhìn kỹ lại, đám mây kia cách nàng là gần, dường như có thể đụng tay vào được. Bầu trời xanh lóa mắt, mây trắng cũng như lòng, duy mĩ lãng mạn như vậy, dễ dàng hấp dẫn Lam Diệc Noãn.

      Đám mây càng ngày càng gần, Lam Diệc Noãn có cảm giác mình có năng lực điều khiển mây. Dĩ nhiên, đó chỉ là tưởng tượng đẹp, nàng vẫn đến mức ngu ngốc đến trình độ này. Thế nhưng, màu của đám mây này quá đẹp, đó là đám mây hình trái tim! Vì vậy nàng chuẩn bị sở trường chụp lại cảnh tượng duy mỹ này. Đó là điềm báo trước.

      Nhưng mà giây kế tiếp, nàng bị đám mây này mê hoặc, nàng nhàng lắc đầu cái, đôi con ngươi xinh đẹp dần dần như phủ lên tầng hơi nước, nàng cứ như vậy thất thần nhấc chân ra ngoài.......

      Mềm nhũn, bỗng, đây là cảm giác đầu tiên. Thế nhưng giây kế tiếp, cơn gió mạnh thổi đám mây bọc nàng bay nhanh biến mất khỏi vùng trời ở thành phố này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10

      Lam Diệc Noãn bối rối, nàng ra sức bấm bấm gò má của mình, đau!

      Trời ơi! Nàng ở trời cưỡi mây đạp gió....... xảy ra chuyện gì....... Phong cảnh trước mắt dần dần biến mất, bên tai gió thổi loạn tóc của nàng, thổi màu xanh da trời đầu nàng, thổi dây cột tóc của nàng. Nếu như phải mặc áo T-shirt cùng quần jean, Lam Diệc Noãn nàng có thể là thần tiên.

      “Trời ! Đây là cái tình huống gì? Vừa như mơ lại giống như ! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây?” Lam Diệc Noãn lầm bầm lầu bầu nghĩ, khoanh chân ngồi xuống.

      “Trời ơi! Tôi cưỡi mây đạp gió rồi! phải là lên chức tiên chứ? Chẳng lẽ là ba mẹ tới đón ta?” Lam Diệc Noãn nghĩ liền đứng lên nhìn chung quanh. Nhưng bốn phía đều là mây, tất cả đều là mây trắng cùng sương mù, còn có tia rét lạnh đến thấu xương.

      “Này, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hả? Thần tiên nào ra giải thích chút nha? Muốn đưa tôi nơi nào nha?” Đầu Lam Diệc Noãn trống rỗng.

      lát sau, nàng thể làm gì khác hơn là đem tất cả xem như giấc mơ, có lẽ bản thân lau cửa sổ xong quá mệt mỏi, vì vậy liền ngủ thiếp , sau đó còn có giấc mộng này ? Giấc mơ này là đẹp!

      Lam Diệc Noãn gối đầu lên hai cánh tay nằm đám mây ngủ, đám mây hình trái tim được gió thổi, từ từ thổi về phía trước.

      Lam Diệc Noãn nhìn trời xanh mây trắng, cười ngọt ngào, suy nghĩ mình và Lục Hàn về sau có thể phát sinh tất cả tất cả chuyện tình lãng mạn, từ từ ngủ thiếp .

      Nàng mơ giấc mơ đẹp, nàng nằm mơ thấy mình và Lục Hàn hạnh phúc suốt đời.

      Nàng nhìn thấy hình bóng bọn họ nương tựa vào nhau, đẹp quá, là đẹp.

      Chỉ là rất kỳ quái, tóc Lục Hàn dài quá, ha ha. Chẳng lẽ cư rừng núi sao?

      Cảm giác này giống như dài thế kỷ vậy, nàng ngủ đến đầu choáng não căng. Lúc này ngay cả ảo giác cũng có, như là có người gọi “Công chúa, Ái Ngôn công chúa.” Gì gì đó. là kỳ quái.

      Lam Diệc Noãn chậm rãi ngồi dậy, duỗi người, dụi dụi con mắt, đột nhiên cảm thấy hình như cánh tay quấn ra giường, mở mắt ra liền thấy tay áo màu thủy lam rộng thùng thình.......

      “Công chúa, công chúa, Người rốt cuộc cũng tỉnh, hù chết Ngũ nhi, nếu người tỉnh, Ngũ nhi phải lấy cái chết theo người, hu hu....”

      Lam Diệc Noãn chợt nghiêng đầu nhìn lại, là tiểu nương mặc trang phục cung nữ màu hồng phấn, dáng dấp trắng mịn, chỉ là mặt có vài giọt nước mắt. Làm cho Lam Diệc Noãn đau lòng hồi.

      Lam Diệc Noãn bất chấp chuyện gì, vội vàng ngồi xổm đến bên người nàng, ôn nhu lau giọt nước mắt của nàng, dịu dàng hỏi: “Tại sao lại khóc chứ? cho chị nghe chút."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11

      Tiểu nương tự xưng Ngũ nhi thấy có bị sao kích động ôm lấy Lam Tiểu Noãn, khóc lóc kể lể : “Công chúa, người tỉnh, Ngũ nhi cho rằng người bao giờ tỉnh lại nữa chứ!”

      Lòng của Lam Diệc Noãn chợt rung lên. Đưa tay sờ mặt, vừa gắng sức nhéo cái đau đến nỗi nàng nhe răng nhếch miệng. Nàng nhìn chung quanh chút, cuối đầu nhìn trang phục của mình, lại đưa tay sờ tóc của mình, cuối cùng đưa hai tay ra trước mặt.

      Trời, tay này phải của nàng, tay của nàng sao lại . Trời! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!

      Làm sao bây giờ? Đây là nơi nào? Là giả sơn, có đình nghỉ mát, có nước xanh, có trời xanh, bức tranh sơn thủy a! Chẳng lẽ giấc mơ này còn chưa có tỉnh? Đây là chốn đào nguyên cổ đại sao?

      “Ngũ nhi, trước hết em đừng khóc. Ta đây là thế nào? Đầu óc trống rỗng, đầu là đau!” Lam Diệc Noãn làm bộ thống khổ .

      Ngũ nhi cuống quít đỡ Lam Diệc Noãn từ dưới đất lên, cái này quan trọng, Lam Diệc Noãn phát mình so với Ngũ nhi mười mấy tuổi chỉ cao hơn chút, Lam Diệc Noãn trước kia cũng cao thước tư? Giấc mộng này đem mình làm thiếp?

      “Em công chúa nên leo cây, công chúa khăng khăng mình có thể, kết quả là người từ cây té xuống. Thực là muốn hù chết Ngũ nhi.” Ngũ nhi vừa tức giận vừa lo lắng dậm chân .

      Lam Diệc Noãn thất lực ngồi xuống cỏ, ngây ngô nhìn cây đại thụ che trời trước mặt. Đây hết thảy là , phải là giả. Thân thể của nàng .....

      “Ngũ nhi, ta là ai?” vẻ mặt Lam Diệc Noãn vô tội mờ mịt luống cuống hỏi.

      Ngũ nhi sợ hãi, đưa tay quơ quơ trước mắt Lam Diệc Noãn, cuống cuồng : “Công chúa, người là công chúa a! Ái Ngôn công chúa! Lam Diệc Noãn! Là con của Hoàng Hậu a! Là tỷ tỷ của Thái Tử a! Là công chúa duy nhất của Lam Nguyệt quốc a! Em ......”

      Lam Diệc Noãn cười to nắm tay của Ngũ nhi : “Được rồi được rồi, ta đùa em thôi, nhìn em bị dọa, đều liệt ra nhiều thân phận như vậy, hắc hắc!”

      Ngũ nhi ngượng ngùng cười cười, có sao là tốt rồi, trêu chọc nàng quan trọng. Miễn là công chúa tốt là được.

      Thế nhưng Lam Diệc Noãn lại ngẩn người ra. Tại sao giấc mộng cưỡi mây đạp gió lại chạy tới nơi xinh đẹp này chứ? Nơi này là nơi nào đây? Tiểu nha đầu này gọi mình là công chúa, Ái Ngôn công chúa, cùng Ái Ngôn hoa khôi của trường có là ? Hơn nữa nàng biết mình là Lam Diệc Noãn. Cái gì công chúa duy nhất Lam Nguyệt quốc......

      lúc Lam Diệc Noãn vì mình khiếp sợ suy nghĩ, tiểu công tử mặc áo gấm vội vàng chạy tới.

      “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta có thể tìm được tỷ rồi! Tỷ lại tinh nghịch có đúng hay ? Y phục đều bị dơ. Chờ chút cho phụ hoàng ! Tỷ tỷ mau lấy lòng ta nha!”
      Last edited by a moderator: 24/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :