1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Những Vụ Án Trên Thế Giới

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      40 năm trôi qua nhưng mỗi khi nhắc đến vụ thảm án 4 đứa trẻ nhà họ Tan, nhiều người dân Singapore khỏi rùng mình trước độ máu lạnh của hung thủ.

      Vào thời điểm này 40 năm trước, toàn thể người dân Singapore chấn động trước vụ giết người dã man mà nạn nhân là 4 em bé đáng thương nhà họ Tan gồm 3 bé trai Tan Kok Peng (10 tuổi), Tan Kok Hin (8 tuổi), Tan Kok Soon (6 tuổi) và 1 bé Tan Chin Nee (5 tuổi).

      Mặc cho mọi nỗ lực phá án của cảnh sát đảo quốc sư tử, danh tính hung thủ đến nay vẫn là chưa có lời giải đáp.

      Đôi vợ chồng Tan Kuen Chai và Lee Mei Ying xuất thân từ tầng lớp thấp, cả nhà 6 người sống trong căn hộ ở khu Geylang Bahru. Sau thời gian tích góp được số vốn nho , Tan mua chiếc xe buýt rồi thầu dịch vụ đưa đón trẻ. làm tài xế trong khi chị Lee đảm nhận vai trò trông giữ lũ trẻ xe.

      Như thường lệ vào lúc 6h35 ngày 6/1/1979, vợ chồng Tan rời nhà để đón học sinh. Vì còn khá sớm nên cả hai thống nhất đánh thức lũ trẻ. Sợ các con thức muộn giờ học nên nửa tiếng sau, là khoảng 7h10, chị Lee gọi điện về nhà nhưng ai bắt máy.

      Chị liên lạc nhờ người hàng xóm bên cạnh sang đánh thức 4 đứa trẻ song khi sang gõ cửa nhà, người này lại nghe thấy động tĩnh gì.

      Sau khi kết thúc công việc trở về lúc 10h, vợ chồng Tan vừa bước vào nhà phát cảnh tượng kinh hoàng, thi thể 4 đứa trẻ chất chồng lên nhau trong phòng tắm, xung quanh chúng là màu đỏ tươi của máu.

      Theo ghi nhận của cảnh sát, tất cả nạn nhân tử vong do bị chém vào đầu, mặt và tay, mỗi bé ít nhất 20 vết thương người.

      Con trai cả là Tan Kok Peng bị thương nặng nhất, có thể là do cậu bé chống trả với hung thủ để bảo vệ các em khiến cánh tay của đứa trẻ này bị chặt gần như đứt lìa khỏi cơ thể. Thời điểm bị sát hại, các bé vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ người.

      Dựa vào bằng chứng trong nhà, cảnh sát xác định đây là vụ giết người được lên kế hoạch tỉ mỉ từ trước.

      Có rất nhiều vết máu vương vãi khắp nơi trong nhà song nhân viên điều tra lại tìm thấy bất cứ dấu vết gì tên hung thủ để lại. Duy chỉ có vết máu bồn rửa chén bị kẻ thủ ác nhanh chóng rửa sạch trước khi rời .

      Chính phủ Singapore chỉ định thành lập đội đặc nhiệm phụ trách vụ án nhưng công cuộc điều tra mang lại kết quả khả quan.

      thể xác định chính xác động cơ gây án nhưng cảnh sát phần nhiều cho rằng đây là vụ giết người với mục đích trả thù.

      2 tuần sau khi xảy ra vụ thảm án, vợ chồng Tan nhận được tấm thiệp chúc mừng năm mới với lời nhắn: "Thế là bây giờ nhà mày còn người nối dõi nữa rồi nhé haha".

      Câu này ám chỉ người này biết việc chị Lee tiến hành triệt sản sau khi sinh con út. Phía dưới tấm thiệp là ký tên "Kẻ sát nhân" được viết bằng tiếng Hán. Ngoài ra, người gửi gọi chị Tan là "Ah Chai" và "Ah Eng", tên thân mật của 2 vợ chồng mà chỉ những người thân thiết mới biết.

      Từ đây, cảnh sát xác định hung thủ chắc chắn là người quen biết với vợ chồng Tan và những đứa trẻ. Giả thiết này có thể giải thích được vì sao có thể dễ dàng vào nhà, nhiều khả năng được chính nạn nhân mở cửa.

      Trong thời gian thu thập lời khai của mọi người xung quanh, cảnh sát cũng nhận được rất nhiều thông tin hữu ích.

      Đơn cử như người hàng xóm sống ở tòa nhà khác khẳng định nhìn thấy nhìn thấy bé Chin Nee vật lộn chống lại người đàn ông nhưng danh tính của người này ai biết.

      tài xế taxi chạy ngang khu Geylang Bahru từng nhìn thấy người đàn ông tầm 20 tuổi lảo đảo vẫy tay gọi xe.

      Khi đó, bên mạng sườn của người này dính máu. Lúc trả khách, người tài xế còn nghe thấy thanh vật bằng sắt đập vào cửa. Sau khi nghe tin tức 4 đứa trẻ bị giết, ông mới cho rằng nhiều khả năng đó là tên hung thủ bỏ trốn cùng với hung khí.

      Dựa theo miêu tả của tài xế, vợ chồng Tan nghĩ ngay đến người bạn thân mà bọn trẻ thường hay gọi là "chú". Người này sau đó được cảnh sát triệu tập để lấy lời khai nhưng cuối cùng cũng phải tha bổng vì đủ bằng chứng buộc tội.

      Sau cái chết của các con, vợ chồng Tan chuyển nhà đến nơi khác rồi xin vào làm ở nhà máy sản xuất nhựa. Năm 1983, cả hai hạnh phúc chào đón cậu con trai kháu khỉnh sau khi chị Lee trải qua ca phẫu thuật phục hồi chức năng sinh sản thành công.

      Vụ án bí bậc nhất Singapore cũng thu hút quan tâm của dân mạng diễn đàn Reddit. tài khoản tự xưng là người Singapore, mẹ từng sống ở khu Geylang Bahru kể lại rằng, vợ chồng Tan và mọi người khu vực này thực chất đều biết nhân vật "chú" là hung thủ nhưng ai đủ can đảm vạch trần.

      Thù hằn xảy ra khi người này nhờ chị Tan mua giúp vé số. Kết quả xổ số xác định đấy là tấm vé trúng thưởng nhưng khi người này đến nhà Tan vợ chồng rằng quên mua giúp. Tức giận và tin lời Tan nên người này lên kế hoạch trả thù bằng cách giết hại 4 đứa trẻ.

      Nguyên nhân khiến vợ chồng Tan và tất cả hàng xóm đều dám hó hé về danh tính của "chú" là do người này thuộc băng đảng xã hội đen khét tiếng. Vậy nên chẳng ai dám động đến nếu như muốn bản thân trở thành nạn nhân tiếp theo.

      trong số trùng hợp khó tin là lời khai của cụ bà Yam Yin Tin, 68 tuổi. Bà cho biết mỗi ngày đều ngồi ở hành lang chung của tòa nhà để trông chừng lũ trẻ chơi đùa, nếu người lạ xuất ở khu này, chắc chắn bà nhận ra.

      Chẳng hiểu thế nào mà vào ngày 6/1 định mệnh, bà lại trở vào nhà gội đầu vào đúng thời điểm nạn nhân bị sát hại. Tài khoản Reddit cho biết đây chỉ là cái cớ của bà Yam vì dám khai ra nhìn thấy "chú".

      Câu chuyện này nhận được nhiều phản hồi, hầu hết mọi người đều chọn tin vào nó. Song dù có phải là hay hung thủ của vụ án 4 đứa trẻ nhà họ Tan bị sát hại dã man đến nay sau 40 năm, vẫn chưa bị bắt và trừng phạt cho tội ác của mình.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Sau vụ mất tích đầy bí và kỳ lạ của cả gia đình 4 người cùng chó cưng và xe hơi, ai tìm ra dấu vết gì. 1 năm sau cảnh sát mới phát tung tích của họ nhưng tất cả các câu hỏi cho đến nay vẫn được giải thích thỏa đáng.

      Ngày 4 tháng 6 năm 2001, bà Junko Yamagami (52 tuổi) dự kiến có chuyến công tác tại thành phố Đại Liên (Trung Quốc).

      Trước khi lên máy bay bà còn có cuộc họp tại công ty du lịch mà bà làm việc. Tuy nhiên, suốt cả buổi sáng hôm đó, đồng nghiệp trong công ty hề thấy bóng dáng của bà Junko xuất , bà họp cũng lên máy bay công tác nước ngoài.

      Đến trưa hôm đó, vì lo lắng có chuyện chẳng lành nên đồng nghiệp của bà Junko đến tận nhà hỏi thăm, bà Junko sống cùng chồng tên Masahiro và mẹ chồng Saegus, nhưng nhân viên công ty thấy ai ở nhà, cả con chó cưng của gia đình và chiếc xe hơi thường đậu trước cửa cũng còn ở đó.

      Con của bà Junlo, giáo viên tiểu học 26 tuổi tên Chie cũng bị mất tích khó hiểu. Chie vốn sống mình trong căn hộ ở gần thành phố Takehara. Được biết, buổi tối trước hôm xảy ra việc, Chie có đến thăm bố mẹ và ngủ lại ở đó.

      Đồng nghiệp của Chie cho biết vào khoảng 9h30 tối, nhặt ít đồ trang điểm từ đồng nghiệp và sau đó về nhà của cha mẹ ở thị trấn Sera.

      Hàng xóm của gia đình bà Junko cho biết họ nghe thấy tiếng đóng cửa xe rất mạnh vào khoảng 10h 50' tối hôm đó nhưng ai chắc chắn đó là tiếng đóng cửa xe của Chie hay là tiếng đóng cửa xe của gia đình này trước khi rời .

      Còn người giao báo của gia đình cho biết vào khoảng 4h đến 5h sáng, ta đến và thấy chiếc xe đậu ở đó.

      điều kỳ lạ nữa là cửa trước ngôi nhà của bà Junko có khóa cẩn thận nhưng cửa sau lại mở, tuy nhiên mọi đồ đạc trong nhà đều vẫn y nguyên và có dấu hiệu bị kẻ trộm đột nhập. Đèn bếp vẫn được bật sáng trưng, thậm chí đồ ăn sáng cũng được chuẩn bị.

      Mọi đồ vật trong ngôi nhà đều bình thường nhưng có chi tiết lạ là bộ đồ ngủ của bà Junko biến mất, đôi giày vẫn ở đó nhưng đôi dép .

      Hành lý của bà Junko và 150.000 yên mà bà chuẩn bị sẵn cho chuyến vẫn ở trong nhà, máy nhắn tin của ông Masahiro cũng vậy. Từ đó, cảnh sát suy luận rằng mọi sinh hoạt của gia đình này vẫn bình thường nhưng đột ngột có chuyện gì đó khiến họ lên xe gấp mà kịp mang theo bất cứ thứ gì ngoài chú chó cưng.

      Sau 1 năm miệt mài tìm kiếm nhưng cảnh sát vẫn có được kết quả như mong muốn. Điều tra các mối quan hệ của gia đình, cảnh sát được biết họ hề có mâu thuẫn hay thù hằn gì với ai. Mặc dù ông Masahiro có nợ ít tiền nhưng nó quá nhiều đến mức cả gia đình phải chạy trốn như vậy.

      Khi vụ án chìm dần vào bế tắc đột nhiên, vào ngày 7 tháng 9 năm 2002 cảnh sát tìm thấy chiếc xe hơi bị chìm dưới hồ nước gần nhà bà Junko. Chiếc xe chứa hài cốt của cả 4 người nhà bà Junko và chú chó của họ, phần thịt gần như bị phân hủy chỉ còn lại những bộ xương.

      Cả 4 người đều thắt dây an toàn, quần áo người nạn nhân dường như là đồ ngủ, mặc dù bị phân hủy gần hết. có dấu hiệu xô xát ở trong xe hoặc bất kỳ tác động nào từ bên ngoài vào chiếc xe. Kết quả giám định xác định được nguyên nhân cái chết của họ, cũng có dấu hiệu cho thấy bị tấn công.

      Cảnh tượng bên trong chiếc gây sốc cho cảnh sát và mang đến những câu hỏi mà đến nay vẫn chưa có lời giải thích thỏa đáng rằng: Vì sao gia đình họ lại vội vàng ra ngoài trong đêm tối? Họ muốn đâu hay chạy trốn điều gì? Tại sao chiếc xe lại bị đâm xuống hồ nước?

      Vì ông Masahiro ngồi ở ghế lái nên cảnh sát nghi ngờ rằng đó là vụ giết người và tự sát hoặc tự tử tập thể.

      Việc gia đình bà Junko đột ngột rời khiến nhiều người nghi ngờ. Nếu ông Masahiro thực giết tất cả mọi người làm thế nào ông ta lại có thể thuyết phục (hoặc đe dọa) để các thành viên khác trong gia đình lên xe, đặc biệt là khi họ chuẩn bị bữa ăn sáng tươm tất? Hay ai đó buộc họ rời ? Có lẽ họ cố gắng tránh xa ai đó và Masahiro vô tình lái xe xuống nước?

      Hàng loạt câu hỏi được đưa ra nhưng ai có lời giải thích thỏa đáng và cho đến nay nó vẫn là vụ mất tích kỳ lạ gây ám ảnh Nhật Bản.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Tính đến dịp lễ Tạ Ơn năm nay, 3 em nhà Skelton mất tích được 8 năm. Người duy nhất biết được câu chuyện này chính là bố bọn trẻ, ta dù nhận án tù 15 năm nhưng vẫn nhất quyết giữ kín, khai ra tung tích của các con.

      Vào dịp lễ Tạ Ơn năm 2010, 3 em Tanner Skelton (5 tuổi), Alexander William Skelton (7 tuổi) và Andrew Skelton (9 tuổi) được mẹ cho đến thăm nhà bố John Skelton ở thành phố Morenci, Michigan, Mỹ.

      Theo kế hoạch, John giao các con trở lại cho vợ cũ vào ngày 26/11 nhưng việc này bao giờ xảy ra và tung tích của các bé đến nay vẫn còn là chưa có lời giải đáp.

      Theo lời kể của John, trong đêm cuối cùng các con ở lại nhà, ta nấu món ăn mà chúng thích nhất, cả nhà cùng ăn gà tây và thổi nến ăn mừng sinh nhật của Andrew.

      Sáng hôm 26/11, thay vì đưa bọn trẻ đến nhà mẹ John lại lái xe đến ngôi nhà nằm gần ranh giới 2 tiểu bang Indiana và Ohio, giao con cho vợ chồng người phụ nữ tên Joann Taylor sống tại đây bằng nghề làm trang trại.

      Khi ấy, John với các con rằng chúng có cuộc sống tốt hơn ở gia đình mới trước khi bỏ .

      John cho biết sở dĩ ta làm vậy là để bảo vệ các con tránh khỏi bạo hành của vợ cũ, Tanya Zuvers.

      Thế nhưng, mẹ của những đứa trẻ sau đó lên tiếng phủ nhận đánh đập những đứa trẻ, khẳng định chị vô cùng tận hưởng thiên chức được làm mẹ nên chắc chắn hề có chuyện chị đối xử tệ bạc với chúng.

      Tối ngày 26/11, John cố ý tự tử nhưng thành. Sau khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu, ông bố 3 con được chuyển đến trung tâm y tế để điều trị vấn đề tâm lý.

      Ngay sau khi được xuất vào tháng 12, John lập tức bị cảnh sát bắt giữ để điều tra vụ án mất tích của 3 em nhà Skelton.

      Theo điều tra của phía cảnh sát, danh sách người quen biết của John hề có người phụ nữ tên Joann Taylor. Thậm chí, nhiều khả năng người này còn hề tồn tại.

      Khi đến nhà John để thu thập bằng chứng, nhân viên điều tra mô tả đó là nơi hỗn độn khi nội thất bị xáo trộn, đĩa ăn bị vỡ vương vãi sàn nhà, drap giường bị dao rọc nát tươm và tất nhiên, nơi đây hề sót lại dấu vết gì của 3 đứa trẻ.

      Lật về quá khứ, năm 2007, John từng viết bài thơ đặt tên là "Dumpster" (tạm dịch: bãi rác) với nội dung về đứa trẻ chết trong bãi rác.

      Chưa hết, khoảng 1 tuần trước khi các con mất tích, John lên mạng tìm kiếm với từ khóa "Làm cách nào để bẻ gãy cổ". Nhiều người cho rằng đấy có thể là những manh mối nhoi giúp tìm được bọn trẻ nhưng đáng tiếc, các cuộc điều tra sau đó đều vào ngõ cụt.

      Trong thời gian bị bắt, John cũng nhiều lần thay đổi lời khai. giao con cho người Amish, cộng đồng người sống biệt lập ở số các tiểu bang như Michigan, Ohio, Indiana và Pennsylvania.

      Người Amish chủ trương sống dựa vào những giá trị cũ xưa, họ sử dụng điện và xe ô tô nhưng luôn giữ liên lạc với các thành viên khác trong cộng đồng.

      Theo lời người Amish, cộng đồng này luôn dang tay đón nhận những đứa trẻ bị bỏ rơi nhưng họ luôn cầu được biết thông tin về nhân thân của các bé.

      Vậy nên có khả năng 3 đứa trẻ được nhận nuôi mà ai hay biết. Cuối cùng, John bị tuyên án 15 năm tù giam vì tội bắt cóc và giam giữ bất hợp pháp.

      Dù vụ án khép lại nhưng phía cảnh sát vẫn tiếp tục tiến hành điều tra. Trong cuộc họp báo tổ chức vào năm 2011, cảnh sát trưởng Larry Weeks cho biết ông chuyển hướng điều tra từ vụ mất tích sang vụ giết người mà hung thủ ai khác chính là bố của 3 nạn nhân.

      Larry muốn mọi người đặt quá nhiều hy vọng vào việc những đứa trẻ còn sống và cầu người dân phối hợp tìm kiếm thi thể hoặc đồ vật liên quan đến nạn nhân.

      Tháng 9 năm ngoái, nhân viên lao công trong lúc dọn dẹp ngôi nhà ở thành phố Missoula, Montana để cho thuê lại phát chiếc thùng cạc tông có chứa xương người lẫn đất đá.

      Sau khi lực lượng chức năng có mặt và đem về phân tích kết quả xác định xương trong thùng thuộc về 3 đứa trẻ trong độ tuổi từ 5 đến 8, 6 đến 10 và 2 đến 4.

      Trong khi cảnh sát địa phương thể xác định mối liên quan đến các vụ án quá khứ cảnh sát thành phố Morenci lại đánh giá đây là manh mối quan trọng của vụ án mất tích của 3 đứa trẻ nhà Skelton nhiều năm về trước. Đáng tiếc, ADN tìm thấy lại thuộc về những người qua đời cách đây gần 1 thế kỷ.

      Đến nay 8 năm trôi qua, tung tích của 3 bé trai Tanner, Alexander và Andrew vẫn tồn tại như mùa lễ Tạ Ơn mãi vẫn chưa có lời giải đáp.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Hộp sọ nằm lẫn trong đám lá cây mục rỗng thách thức lớn với các nhà điều tra. Cuối cùng, phải mất đến vài năm mọi chuyện mới được sáng tỏ.

      Vào tháng 11 năm 1987, chuyên gia lập bản đồ phát ra chiếc sọ người nằm lẫn trong đám lá cây ở trang trại S Bar F Scout gần Farmington, Missouri.

      Do quá sợ hãi nên người đàn ông này lặng lẽ trở về Phần Lan, đến khi lấy lại bình tĩnh, ông gọi điện đến Missouri để báo cáo với cảnh sát về những gì mình thấy.

      Sau đó, các điều tra viên thu thập thêm được nhiều khúc xương vụn khác cùng vài lọn tóc rải rác, chiếc quần jean, áo sơ mi hỏng và chiếc cúc có chữ "Texwood" quanh chỗ phát ra hộp sọ.

      Qua những gì thu nhận được, các chuyên gia pháp y dựa vào xương chậu của nạn nhân để phỏng đoán đây là người phụ nữ sinh từ 2 đứa con trở lên.

      Ngoài ra, chiếc quần jeans được tìm thấy được cảnh sát xác nhận là sản phẩm được sản xuất tại Hồng Kông. Vì vậy, cảnh sát nghi ngờ nạn nhân có thể là người Châu Á.

      Qua nhiều ngày dò xét các hồ sơ mất tích nhưng đem lại kết quả khả quan.

      Cuối cùng, các chuyên gia pháp y sử dụng hộp sọ và các mảnh xương được tìm thấy để cố gắng phục chế lại khuôn mặt của nạn nhân. Sau đó họ cung cấp hình ảnh cho các trang báo đài để mong có người nhận diện được khuôn mặt này.

      3 ngày sau, người có tên Wilaiporn Cox xem TV và nhận ra khuôn mặt đó chính là người bạn mất tích Bunchee Nyhuis của . Theo lời Cox, có ai nhìn thấy Bunchee kể từ tháng 12 năm 1983.

      Lần theo manh mối đó, cảnh sát tìm đến Richard Nyhuis, chồng của Bunchee để lấy lời khai.

      Được biết, Bunchee sinh ra ở thành phố Chonburi, Thái Lan vào khoảng năm 1950, đến năm 1970, gặp Richard Nyhuis lúc đó phục vụ trong quân ở Thái Lan và đem lòng cảm mến. Sau đó, Bunchee rời bỏ quê hương và theo Richard đến Mỹ sinh sống và họ có với nhau 2 người con.

      Richard được hàng xóm xung quanh miêu tả rằng ông là người chồng, người cha lý tưởng và đáng kính. Chẳng có điều gì có thể chê được ở ông.

      Suốt quá trình điều tra, Richard khai rằng Bunchee nhớ nhà và muốn trở về Thái Lan. Sau đó, ông tiễn vợ ra sân bay St. Louis để về quê nhưng sau đó còn nghe thấy bất kì tin tức nào từ nữa.

      Ngoài ra, bạn bè của Bunchee cũng rằng, tâm với họ rằng cảm thấy nhớ quê hương và muốn quay trở lại thăm người thân ở Thái Lan.

      thể xác định chính xác đó là xương cốt của Bunchee nên cảnh sát thể làm được gì. Tuy nhiên, các nhà điều tra tin Richard hoàn toàn trong sạch.

      Mãi đến vài năm sau, nhờ kĩ thuật phân tích ADN mà cuối cùng cảnh sát mới khẳng định được bộ xương được tìm thấy năm xưa đó chính xác là của Bunchee.

      Cuối cùng, do thể trốn tránh mãi được, Richard thừa nhận tội lỗi của mình.

      Y khai vào tháng 11 năm 1983, y và Bunchee có trận cãi vã lớn và trong cơn nóng giận, y đánh vào đầu Bunchee bằng vật sắc nhọn ở ngay dưới tầng hầm căn nhà họ sống, sau đó bịt mũi và miệng cho ngạt thở rồi nhét vào tủ đá.

      Đến mùa xuân, Richard đem xác vợ mình đến trang trại Boy Scout để chôn cất, trang trại đó là nơi y làm việc với tư cách là giám đốc điều hành. Đồng thời, y cũng đổ thêm vôi vào ngôi mộ tạm của vợ mình để đẩy nhanh quá trình phân hủy xác.

      Trước tòa án, luật sư bào chữa của Richard rằng y là người hiền lành và ôn hòa, chính vợ của y mới là người sa lầy và gây trước.

      Bunchee trước đó cầu Richard xây ngôi nhà lớn và khang trang hơn, nhưng điều đó nằm ngoài khả năng của y.

      Thấy nhu cầu được đáp ứng, Bunchee đe dọa ly dị và đem 2 đứa con trở về Thái Lan. Quá tức giận nên Richard mới có hành động giết vợ mình như vậy.

      Tuy nhiên, tòa án và bồi thẩm đoàn nhân nhượng trước hành vi sai trái của Richard. Y bị kết án 50 năm tù.

      Richard được giới truyền thông đặt cho cái tên là "kẻ giết người" nhưng có thể thấy y người cha rất tốt khi mình nuôi dạy hai đứa trẻ trong nhiều năm trời.

      Đứa con đầu của y và Bunchee, Steve Nyhuis được xuất trong danh sách vinh danh của St. Charles High năm 1990 và nghiệp thành công trong quân đội, còn đứa con thứ Michael trở thành người thợ mộc và gia đình .

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Những Vụ Án Thế Giới
      Chương 29: Bà đỡ đến từ địa ngục

      Miyuki Ishikawa được xem là bà đỡ tàn độc nhất Nhật Bản khi ra tay giết hại và giấu xác hàng trăm đứa trẻ sơ sinh chỉ vì bố mẹ chúng đủ điều kiện để nuôi con.

      Sáng 12/1/1948, hai sĩ quan cảnh sát đồn Waseda tuần tra, thấy chiếc túi bỏ và phát trong đó chứa thi thể của 5 đứa bé. Kết quả khám nghiệm trường cho thấy, những đứa trẻ chết cách tự nhiên và cuộc điều tra của họ dẫn tới việc phát ra nữ sát thủ hàng loạt tàn độc nhất Nhật bản là Miyuki Ishikawa.

      Ngay sau đó, Giám đốc Bệnh viện Phụ sản Kotobuki là Miyuki Ishikawa và chồng là Takeshi Ishikawa, bị bắt ngày 15/1/1948 vì nghi ngờ liên quan đến vụ việc.

      Quá trình điều tra cho thấy, nạn nhân của vợ chồng Ishikawa chỉ dừng lại ở con số 5 mà là đến gần 200 sinh linh bé bỏng. Những đứa bé sơ sinh bị bức chết cách tức tưởi dưới bỏ mặc, ngược đãi. thực tế, con số nạn nhân chính xác của cặp vợ chồng này là thể xác định được.

      Miyuki Ishikawa sinh năm 1897 tại Kinitomi, tỉnh Miyazaki. Cuộc đời trước đây của bà ta là , chỉ có thông tin bà ta tốt nghiệp từ đại học Tokyo, sau đó về làm Giám đốc Bệnh viện Phụ sản Kotobuki. Sau này, Miyuki kết hôn với Takeshi Ishikawa nhưng cả hai đều sinh được người con nào.

      Miyuki được xem là bà đỡ lành nghề, mặc dù lúc bấy giờ tại Nhật, nghề này chưa được xem là công việc chính thức, cũng được ban hành giấy phép hành nghề. Miyuki có tuổi thơ bất hạnh khi thường xuyên bị người cha độc ác bỏ đói và đánh đập dã man. Nỗi ám ảnh kinh hoàng đó chính là nguyên nhân khiến bà ta ra tay giết hại 169 đứa trẻ theo cách thức tương tự mà chẳng cần suy nghĩ.

      Trước đây, khi khoa học chưa phát triển đầy đủ như nay, hầu hết trẻ sơ sinh đều được sinh ra bằng biện pháp tự nhiên, kèm nhiều biến chứng nguy hiểm và đau đớn khủng khiếp. Vào thời điểm đó, vai trò của các bà đỡ là vô cùng quan trọng vì họ có tác động trực tiếp đến an toàn của sản phụ và em bé.

      Những năm 1940, khoảng thời gian sau Chiến tranh Thế giới thứ hai, cả nước Nhật rơi vào cuộc khủng hoảng nghiêm trọng về mặt kinh tế. Đây cũng là thời kỳ bùng nổ dân số của Nhật với con số ước tính khoảng 2,6 triệu đứa trẻ chào đời mỗi năm trong giai đoạn từ 1947-1949. gia tăng cách đột biến về tỷ lệ trẻ em gây ra tình trạng khó khăn, ách tắc tại các bệnh viện phụ sản. Bệnh viện Kotobuki của Miyuki cũng tránh khỏi gánh nặng quá tải đó.

      Hầu hết sản phụ đến sinh nở tại bệnh viện Kotobuki đều thuộc tầng lớp lao động nghèo, kinh tế ổn định. Thời điểm đó, nạo phá thai là việc trái pháp luật. Chính vì thế, các gia đình nghèo lỡ có con còn cách nào khác là phải sinh chúng ra, rồi họ tiếp tục đối mặt với bi kịch khác khi thể đủ khả năng chăm sóc, nuôi dưỡng chúng.

      Trước thực trạng tàn nhẫn của cuộc sống, Miyuki nghĩ ra cách mà bà ta xem là vô cùng hoàn mỹ, vừa cứu rỗi được cho đứa trẻ phải sống cuộc đời khổ sở mà ngay cả cha mẹ chúng cũng phải mang gánh nặng suốt cuộc đời. Cách thức của bà ta chính là giết đứa trẻ ngay sau khi chào đời bằng cách bỏ đói cho đến khi chúng chết rồi đem giấu xác rải rác khắp thành phố. Điều kinh khủng hơn là rất nhiều phụ huynh của những đứa trẻ kia cũng tự nguyện nhờ vả đến Miyuki để bà ta giúp giải quyết “gánh nặng” bằng cách tàn độc đến thể ngờ.

      Trục lợi từ tội ác khó dung tha

      Để hợp thức hóa cho việc làm của mình, Miyuki rủ thêm chồng, đồng thời tuyển bác sĩ khác là Shiro Nakayama để làm giả mạo giấy chứng tử của những đứa bé. Sau thời gian, Miyuki bắt đầu nghĩ ra cách vòi tiền từ những cặp bố mẹ muốn bỏ con của mình với lý do là chi phí này còn rẻ hơn rất nhiều so với việc phải nuôi đứa trẻ thành người.

      Việc trục lợi thân thể của trẻ sơ sinh vô tội mang về cho vợ chồng Miyuki khoản thu khổng lồ. Rất nhiều y tá làm việc tại bệnh viện phụ sản Kotobuki thể chấp nhận cách làm khủng khiếp của Miyuki nên xin nghỉ việc. Dù cho việc làm dã man của Miyuki được thực bán công khai nhưng quan chức tại Shinjuku, vì lý do nào đó vẫn nhắm mắt làm ngơ, xem như chưa biết chuyện gì cả.

      Sau khi việc làm tày trời của Miyuki và đồng bọn bị phanh phui, cảnh sát tiếp tục tìm được khoảng 40 hài cốt của trẻ sơ sinh tại nhà của người hộ tang và 30 bộ hài cốt khác được tìm thấy trong ngôi đền.

      Ngoài ra, rất nhiều bộ hài cốt trẻ sơ sinh cũng được tìm thấy rải rác khắp thành phố trong khoảng thời gian dài sau khi vụ án xảy ra nên cho đến nay, cảnh sát cũng thể xác định nổi số lượng nạn nhân chính xác của bà đỡ ác quỷ Miyuki là bao nhiêu. Chỉ biết rằng bà ta giết 169 đứa bé sơ sinh còn đỏ hỏn.

      Trong phiên xét xử diễn ra tại tòa án quận Tokyo, Miyuki bị kết án ngộ sát với 8 năm tù giam, tên Takeshi và Shiro chịu án 4 năm tù giam. Đến 1952, vợ chồng bọn chúng kháng án thành công, cuối cùng được giảm án xuống, Miyuki chỉ còn 4 năm tù, Takeshi chỉ còn 2 năm tù.

      thực tế, cơ quan điều tra thể làm được động cơ phía sau của bà đỡ ác quỷ Miyuki. Bà ta chỉ hoàn toàn vì tiền hay muốn giết hại các em bé bởi 2 vợ chồng có con, hoặc chỉ đơn giản là bà ta muốn ra tay sát hại những sinh mạng yếu ớt có khả năng kháng cự.

      Vụ giết người hàng loạt dã man của vợ chồng Miyuki được xem là nguyên nhân làm cho Chính phủ Nhật phải xem xét lại việc hợp pháp hóa phá thai vì nhiều người cho rằng, sở dĩ Miyuki có cơ hội thực tội ác và trục lợi được là do việc mang thai ngoài ý muốn tăng đột biến nhưng có giải pháp nào khác để giải quyết. Ngày 13/7/1948, Luật bảo vệ sơ sinh được ban hành.

      Bên cạnh đó, Chính phủ Nhật thông qua hệ thống kiểm tra quốc gia dành cho các nhân viên hộ sinh. Ngày 24/6/1949, luật phá thai vì lý do kinh tế cũng được Chính phủ Nhật hợp pháp hóa theo Luật bảo vệ ưu sinh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :