1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Những Vụ Án Trên Thế Giới

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Vụ việc bắt đầu vào ngày 22/4/2004, tại khách sạn ở Trùng Khánh, Tứ Xuyên. Đây là nơi đầu tiên kẻ giết người hàng loạt Chu Khắc Hoa cướp bóc, cũng là nơi đầu tiên đôi bàn tay nhuốm đầy máu tươi.

      Cụ thể khoảng 12 giờ trưa, tại khách sạn ở thành phố Trùng Khánh, thủ quỹ và hai nữ nhân viên kế toán trong giờ làm việc bị tay súng tấn công để cướp bóc. người trong số đó bị bắn chết, người bị thương và người may mắn thoát chết. Tổng số tài sản bị mất gồm 170.000 nhân dân tệ.

      Vụ việc làm chấn động cả tỉnh lúc bấy giờ, hành vi hung hãn, ngang nhiên và các thức cướp tiền tàn bạo của tên tội phạm này khiến nhiều người hoảng sợ, thời gian sau đó, các nhà hàng, khách sạn cảnh giác cao độ, thắt chặt an ninh để đề phòng cố. Sau này khi tên tuổi của tên tội phạm Chu Khắc Hoa lan rộng khắp các ngõ ngách của đất nước tỷ dân, người ta mới biết vụ cướp khách sạn ở Trùng Khánh chỉ là phát súng nhàng đầu tiên, phát súng quá "nhân từ" so với tàn bạo thực của con quỷ đội lốt người này.

      năm sau thảm án cướp khách sạn, người dân Trùng Khánh lại tiếp tục rơi vào cơn hoảng loạn khi Chu Khắc Hoa ra tay bắn chết người vào ngày 16/5/2005 tại nhà hàng thịt bò đường Hán Du, thuộc quận Sa Bình Bá. Nghi phạm họ Chu theo 2 nhân viên thu ngân, dùng súng hạ sát họ. Tiếng súng thu hút người đàn ông tình cờ ngang đó, Chu Khắc Hoa bắn ta chút do dự sau đó tẩu thoát cùng với 170.000 nhân dân tệ, bằng số tiền lấy vào lần phạm tội trước. Tuy nhiên, cảnh sát thể bắt hay kết tội Chu Khắc Hoa vì có chứng cứ.

      Trong năm 2009, sau khi mãn hạn 3 năm tù giam vì tội vận chuyển vũ khí trái phép, Chu Khắc Hoa được xem là "đại khai sát giới" khi gây ra hàng loạt vụ nổ súng suốt từ tháng 3 cho đến tháng 12. Trong những nạn nhân xấu số của , có binh sĩ 18 tuổi tên Hàn Quân Lương. bị hạ gục khi làm nhiệm vụ canh gác tại ga tàu điện ngầm. Sau đó, Chu Khắc Hoa tiếp tục nổ 6 phát súng, kết liễu người đàn ông sườn đồi phía nam Thiên Tân. người đàn ông ở Thiên Tân cũng được xác định là nạn nhân của Chu Khắc Hoa khi chết cách bí với nhiều phát súng người, hung thủ lấy 45.000 nhân dân tệ người này vừa rút.

      Kể từ đó cho đến năm 2012, Chu Khắc Hoa gây ra thêm 4 vụ giết người khác, các nạn nhân có đặc điểm gì giống nhau. Theo kết luận của cảnh sát, tên tội phạm giết người như thú vui, cảm thấy tội lỗi, ghê sợ và cũng có động cơ gì ngoài tiền và thỏa mãn cảm xúc bệnh hoạn của mình. Tại vụ án cuối cùng diễn ra vào ngày 10/8/2012, Chu Khắc Hoa đấu súng với cảnh sát, trong lúc chạy trốn, bắn chết cảnh sát đường sắt và lần nữa biến mất khỏi truy quét của lực lượng chức năng.

      Ngày 11/8, sau cái chết thương tâm của viên cảnh sát đường sắt, lực lượng đặc nhiệm Trùng Khánh mở toàn lực truy quét. Chu Khắc Hoa lúc này lên đường lẩn trốn. Theo điều tra, hang ổ bí mật của nằm trong hang động dưới chân Ca Lạc sơn. Cảnh sát nhanh chóng lần ra dấu vết của tên tội phạm, 10 xe đặc nhiệm đổ bộ vào núi, chó nghiệp vụ được thả ra để tìm kiếm nơi náu của Chu Khắc Hoa.

      Đó là hang động sâu trong rừng với cửa hang được phủ kín dây leo. gian phía trong hang tương đối rộng nhưng rất dốc. Năm sĩ quan cảnh sát được cử vào điều tra, cảnh sát tìm thấy chiếc áo phông người lớn màu xanh lá cây rách nát, hai hộp thuốc lá, dây điện được bóc vỏ và chất thải người còn mới ở trong hang. Cảnh sát chụp ảnh và sau đó niêm phong chúng trong túi nhựa và chờ kiểm tra thêm. Toàn bộ quá trình kéo dài khoảng nửa giờ.

      Vào lúc 6:50 sáng ngày 14/8/2012, dưới chỉ huy thống nhất của Bộ Công an, sau nhiều ngày làm việc vất vả của các cơ quan an ninh Trùng Khánh và các tỉnh lân cận, tên tội phạm được treo thưởng cấp A Chu Khắc Hoa, kẻ giết 11 mạng người, nhiều lần trốn thoát cảnh sát bị tiêu diệt. Cảnh sát hạ tại chỗ bằng súng vì sợ rằng trốn thoát lần nữa.

      Vụ án kết thúc trong bàng hoàng của mẹ, người thân và bạn bè tên tội phạm tàn ác. ai nghĩ rằng Chu Khắc Hoa ngoan ngoãn, hướng nội lại là tên tội phạm làm khuynh đảo trị an cả khu vực. Trong mắt những người hàng xóm, Chu Khắc Hoa luôn là cậu nhóc thà, bao giờ gây rắc rối, tham lam. Nhiều người bạn cũ của Chu Khắc Hoa cho biết kẻ ít từ khi còn bé, luôn ở mình và hiếm khi trò chuyện với ai.

      Bên cạnh đó, Chu Khắc Hoa còn là fan của các bộ truyện trinh thám, võ thuật. Thời học, thường xuyên đọc những cuốn tiểu thuyết về những vụ án và có niềm say mê với súng ống. Trước khi trở thành kẻ giết người hàng loạt, Chu Khắc Hoa luôn cố gắng để mua, vận chuyển và giữ bên mình thứ vũ khí nóng nguy hiểm này.

      Vụ án khép lại với nhiều lời đồn rằng liệu người chết đó có là Chu Khắc Hoa, liệu kẻ khôn ngoan từng trốn thoát khỏi cảnh sát nhiều lần như phạm sai lầm? Các thuyết mưu được dựng lên rằng người bị bắn chết là thế thân, là cảnh sát đơn vị khác mặc thường phục trôi nổi khắp các mạng xã hội. Mặc dù cảnh sát Trùng Khánh xác nhận người chết chính là Chu Khắc Hoa, thế nhưng, ám ảnh với tên tội phạm nhẫn tâm, thông minh, xảo trá này vẫn hằn sâu trong khí ức nhiều người và khiến họ lo sợ cho đến ngày hôm nay.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Câu chuyện ma về căn nhà số 37 của nhà họ Lâm ở Thượng Hải từng rất xôn xao. Vốn tòa nhà này cũng có gì đặc biệt, song kể từ khi xuất những câu chuyện quỷ quái và các vụ án giết người, căn nhà này bèn biến thành căn nhà ma trong đời sống thực. Câu chuyện này được vị cảnh sát già kể lại, được truyền miệng rộng rãi, tất nhiên là được thêm mắm dặm muối khá nhiều chi tiết nên giả bao phần ai được.

      Năm 1956, đường Vũ Ninh vẫn còn ruộng đồng, vài nông trại và kho xưởng. Vị cảnh sát đó kể rằng hồi ấy dân cư thưa thớt, rất ít người hoạt động khi đêm về, lúc đó khu vực này vừa mới sáp nhập vào quận Phổ Đà, còn chính quyền quận dời đến đường Phổ Hùng chưa bao lâu, ông ấy là sinh viên vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát được điều đến bộ phận hình , cách cục cảnh sát xa có khu dân cư, tất nhiên hồi đó khu dân cư ấy chỉ là thôn xóm mà thôi.

      Đêm đó là ca trực của cậu cảnh sát trẻ tuổi, nửa đêm, điện thoại reo. Cuộc gọi bắt đầu với tiếng thở dốc, sau đó có giọng biết là nam hay nữ rằng chính mình giết người, người đó gọi điện tới đầu thú. Giọng đó rất kỳ lạ, tạp trong điện thoại rất lớn. Lúc cậu ấy hỏi người đó ở đâu người đó rằng ở khu dân cư cách cục cảnh sát ba con phố. Cậu cảnh sát nọ cảm thấy tình huống rất nghiêm trọng bèn ngay lập tức báo cáo cục trưởng, đồng thời thông báo cho đồn công an khu vực đó. Chỉ lát sau, cục cảnh sát điều người tới.

      Họ tới khu dân cư đó, lúc này trời tối đen như mực, chẳng có bất kỳ thanh nào. Có vị cảnh sát lớn tuổi hỏi cậu cảnh sát ấy rằng đó là căn nhà nào, cậu cảnh sát ấy- cũng chính là vị cảnh sát già kể lại câu chuyện này - bảo rằng là nhà số 37. Họ bật đèn pin lên tìm, cuối cùng cũng tìm được căn nhà số 37 đó. Đó là căn nhà bằng gạch, đằng sau cánh cửa lớn là cái sân. Ông ấy hồi tưởng lại, lúc mới vào sân cơn gió thổi đến khiến những chiếc lá dưới sân bay lên và kêu xào xạc, bầu khí rất cổ quái, ông ấy lớn tiếng hỏi có ai , thế nhưng ai đáp lời, bên trong cũng chẳng có ánh đèn. Lúc đẩy cửa mới phát ra rằng cánh cửa gỗ bị khóa lại từ bên trong. Đúng lúc này người từ cục cảnh sát cũng tới.

      Họ phân tích tình hình như thường lệ. Hóa ra chủ nhân của căn nhà này chạy trốn đến Đài Loan hồi trước giải phóng, chủ nhân tại là người đàn ông họ Diệp từ Hà Bắc đến Thượng Hải làm việc. Nhà gồm 4 người, vợ bị thọt chân, còn hai đứa con gồm nam nữ. Lúc này, vị cảnh sát lớn tuổi nọ rằng muốn tìm thứ gì đó để mở cửa. Ông ấy đáp chi bằng phá cửa sổ. Vị cảnh sát lớn tuổi nhắc nhở mọi người phải chú ý an toàn. Thế là họ bèn phá cánh cửa bằng thủy tinh, tiếp đó ông ấy nhảy vào trong nhà và cầm theo chiếc đèn pin, song chỉ mới nhảy vào nên vẫn chưa mở lên, sau đó ông cảm thấy dưới chân ươn ướt, trong nhà tràn ngập mùi máu tươi khiến ông sợ hãi. Vị cảnh sát lớn tuổi cũng theo vào, nhưng lúc chạm đất lại đứng vững nên bị ngã xuống đất, lúc đứng lên mở đèn pin phát cả người đều là máu tươi, cậu cảnh sát trẻ càng hoảng hốt hơn. Hai người mò mẫm tìm công tắc mở điện, sáng đèn thôi, đèn sáng rồi họ bỗng ngây người. Gian phòng chỉ có bàn ăn và chiếc xe đẩy dành cho trẻ em, còn dưới đất là chất lỏng màu đỏ.

      Ông cất tiếng hỏi đây là gì, vị cảnh sát lớn tuổi trông có vẻ bình tĩnh, trầm giọng đáp rằng: "Máu người". Cậu cảnh sát trẻ hỏi tiếp bằng chất giọng run rẩy: "Sao có thể có nhiều máu như thế cơ chứ?". Sau khi mở cửa, đồng chí bên cục cảnh sát gọi điện về báo cáo cho đội điều tra hình , trường còn lại vị cảnh sát già, ông ấy và hai cảnh sát điều tra trường. Theo lời pháp y ít nhất có sáu người thiệt mạng. Song căn nhà này chỉ có bốn người, hàng xóm kể lại rằng mấy tháng trước người vợ dắt con về nhà mẹ đẻ, còn người chồng cũng mấy ngày rồi thấy đâu. Vậy ai là người báo án lúc nửa đêm?

      Vụ án xảy ra tầm tháng ngày nọ có người gọi điện tới thông báo rằng lúc mấy đứa trẻ tan học có trông thấy cửa nhà số 37 bị mở. Ai cũng biết rằng sau khi xảy ra án mạng trường bị dán giấy niêm phong. Còn về việc nam chủ nhân của căn nhà sau khi điều tra cũng xác định là mất tích. Tổ điều tra cũng đến hỏi thăm quê nhà của người vợ, thế nhưng ai cũng bảo rằng thấy về. Hàng xóm xung quanh biết nơi đây xảy ra chuyện lạ nên chắc chắn cũng vào. Thời đó kỹ thuật vẫn chưa phát triển như tại nên cũng cách nào kiểm chứng cuộc gọi từ đâu đến. Thời gian dần trôi nhưng vụ án này vẫn có bất kỳ tiến triển nào, rồi những cảnh sát có liên quan cũng dần được phân đến những đội khác, chỉ còn lại cậu cảnh sát trẻ vẫn còn ở lại, còn vị cảnh sát già kia kể từ sau chuyện đó, tinh thần vẫn ổn định nên xin nghỉ hưu trước thời hạn.

      Mùa đông năm 1958, nhân dân tố cáo phần tử phản cách mạng. Người đó họ Hứa, bình thời là thợ giày. Sau khi trải qua thẩm tra biết được người này là thành viên thuộc tổ chức đạo gia. Xét về mặt chính trị tổ chức đó là tổ chức phản động và rất phát triển ở vùng Chiết Giang. Trong danh sách thành viên mà người này kê khai, có xuất nam chủ nhân của căn nhà số 37. Thế là câu chuyện về căn nhà số 37 lại lần nữa được đào lại.

      Người đàn ông họ Hứa đó còn cung cấp manh mối quan trọng, đó là sau khi chuyện về căn nhà số 37 xảy ra được tháng ta từng gặp chủ nhân của căn nhà đó. Họ Hứa : "Tôi quen Diệp Tiên Quốc từ hồi bé, khi đó là năm dân quốc thứ 13". Cảnh sát thẩm vấn hỏi rằng: "Theo như thẻ căn cước Diệp Tiên Quốc ra đời vào năm 1933, hai người sao có thể quen biết được?". Thế nhưng họ Hứa vẫn mực thề rằng gặp Diệp Tiên Quốc ngay tại quê hương của ta là núi Phục Ngưu ở Hà Nam. Lần gần nhất ta trông thấy Diệp Tiên Quốc là vào tháng 11 năm 1956 ở chùa Ngọc Phật. Họ Hứa lại rằng Diệp đại hộ pháp sớm rời khỏi tổ chức rồi, so với hồi mới quen biết cũng chẳng thấy ta già thêm chút nào, thậm chí còn trẻ hơn nữa. Theo như lời khai của Hứa Diệp Tiên Quốc này là nhân vật quan trọng thuộc cấp bậc hộ pháp, vậy Diệp Tiên Quốc ra đời khi nào, những điều họ Hứa có phải là , tất cả đều có lời giải đáp. tháng sau, họ Hứa bỗng chết bất đắc kỳ tử ngay trại tạm giam khiến vụ án trở nên ngày mơ hồ.

      Cái chết của họ Hứa cũng rất lạ, những tù nhân cùng phòng với ta kể lại rằng tối đó mình họ Hứa đối diện với vách tường, trông như chuyện với ai đó, rồi lại như tranh luận với ai đó, rồi lại như cầu xin ai đó. Họ đều cho rằng Hứa nổi điên, song hôm sau tỉnh dậy vẫn thấy Hứa ngồi trước tường, song tắt thở. người có bất kỳ vết thương nào, lạ nhất là sắc mặt của ta hồng hào cách kỳ quái. Sau khi pháp y giám định cũng phát bất kỳ dấu hiệu ngộ độc nào. Nhưng họ lại phát vách tường mà Hứa ngồi nhìn cả đêm có hàng chữ rất kỳ lạ, thế nhưng chẳng mấy chốc lại biến mất, bạn tù của họ Hứa kể lại rằng trông thứ đó khá giống với bùa chú, song họ lại biết miêu tả cụ thể.

      Tổ chuyên án điều tra hồ sơ của Diệp Tiên Quốc phát rằng bố của ta cũng tên là Diệp Tiên Quốc, thế nhưng cái chết của cha ta được ghi chép lại. Thế liệu rằng họ Hứa có phải từng quen biết với bố của Diệp Tiên Quốc hay ? Theo như lời khai của Hứa lúc hai người quen biết nhau Diệp Tiên Quốc tầm 40 tuổi. Đến năm 1956, Diệp Tiên Quốc hẳn ông cụ 70 tuổi, chắc chắn thể nào 30 tuổi được. Nghi vấn mỗi lúc mỗi nhiều thêm.

      Nhà của Hứa nằm quả đồi. Tổ chuyên án vào nhà họ Hứa kiểm tra, đa phần đều đổ nát, đồng chí nữ phát thấy ký hiệu kỳ quái khắc miệng giếng. Tổ chuyên án cũng có bất kỳ chuyên gia nào về tôn giáo nên chỉ đành chụp lại rồi đợi đến lúc về lại Thượng Hải nghiên cứu thêm. Sau khi tổ chuyên án gọi điện tới cục cảnh sát ở Thượng Hải quyết định đến Hà Bắc chuyến, xem xem Diệp Tiên Quốc và Hứa gia rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào.

      Tổ chuyên án đến Bá Châu thuộc Hà Bắc, theo như tư liệu đính kèm, xác định được chắc chắn bố của Diệp Tiên Quốc cũng tên là Diệp Tiên Quốc, chỉ thế, ông nội của ta cũng tên Diệp Tiên Quốc. Những tư liệu khác cũng ghi chép gì nhiều về nhà họ Diệp, chỉ nghe kể lại rằng nhà họ Diệp giàu có, biết bao đời canh miếu cho cái miếu địa phương tên là Ngọc Hoàng. Đương lúc có đầu mối gì về vụ án này phía cảnh sát Thượng Hải gọi điện tới người của tổ chuyên án rằng có người báo cáo nhìn thấy Diệp Tiên Quốc ở gần khu vực núi Long Hổ ở tỉnh Giang Tây, đồng thời căn nhà số 37 cũng xảy ra số chuyện quái dị. Thế là tổ chuyên án bèn chia thành hai nhóm, nhóm đến Giang Tây còn nhóm về lại Thượng Hải tiếp tục điều tra.

      Lúc đó khu vực quanh nhà số 37 bắt đầu khởi công xây dựng nông thôn mới, sau khi công nhân phá dỡ căn nhà số 37 phát , cách 3 mét tính từ mặt đất có chôn cái vại lớn, bên trong vại là người vợ và hai đứa con mất tích của Diệp Tiên Quốc. Sau hai năm, vụ án này chính thức được liệt vào danh sách các vụ án có tính quan trọng, tội danh của Diệp Tiên Quốc được thành lập, cục cảnh sát cấp lệnh truy nã Diệp Tiên Quốc toàn quốc. Đến khi vị cảnh sát nọ quay lại trường lần nữa căn nhà số 37 bị san thành bình địa, còn nơi đào ra được cái vại là khu vực phòng khách.

      Hai tuần sau, dưới giúp đỡ của công an tỉnh Giang Tây, cảnh sát thành công bắt giữ Diệp Tiên Quốc lúc bấy giờ ngụ tại đạo quán đổ nát ở núi Long Hổ thuộc địa phận tỉnh Giang Tây. Diệp Tiên Quốc bị áp giải về Thượng Hải, bởi tính đặc thù của vụ án nên ta bị giam ở gian tù riêng. Bộ công an điều chuyên gia đến tiến hành phỏng vấn. Lão Trần - thành viên của tổ pháp y cho cậu biết rằng, họ phát điều bất thường trong quá trình giải phẫu thi thể vợ con của Diệp Tiên Quốc. Cơ thể của vợ con ta hề có dấu hiệu thối rữa, tuy trông giống như người sống nhưng lại có dấu hiệu của sống, giống như chết hơn hai năm. Phải đợi đến khi thẩm vấn Diệp Tiên Quốc xong mới hỏa táng thi thể.

      Quá trình phỏng vấn Diệp Tiên Quốc cũng có vấn đề, trông ta cứ như mắc phải căn bệnh nào đó về tinh thần, gì cả, hỏi gì cũng mở mắt ngây dại nhìn trần nhà, đồng thời cũng ăn gì, thậm chí cũng uống nước. tháng trôi qua song tổ chuyên án và các chuyên gia cũng chẳng có bất kỳ đầu mối nào. Diệp Tiên Quốc được giám định tinh thần ba lần với ba cấp độ khác nhau. Đặc biệt, khi chụp X-quang để kiểm tra, Diệp Tiên Quốc khiến ai nấy phải sợ hãi bởi có tổ chức não. Người có tổ chức não được định nghĩa là người, vậy rốt cuộc Diệp Tiên Quốc là gì?

      Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Diệp Tiên Quốc được đưa đến nhận diện trường là vào buổi tối tháng Tư năm 1959, vị cảnh sát gia nhớ rất , hôm đó là tiết thanh minh. Họ cùng quay trở lại căn nhà số 37 của Lâm gia, gió biển thổi rất mạnh, lúc tới nơi Diệp Tiên Quốc bỗng bật cười ha ha, kiểu cười đó cực kỳ quỷ dị. Đột nhiên chung quanh nổi lên tầng sương mù dày đặc, các chiến sĩ phụ trách cảnh giới xung quanh thấy Diệp Tiên Quốc và các cảnh sát trong căn nhà số 37 đâu nữa.

      Ông ấy hôm đó ông ấy ở bên ngoài, lúc trông thấy tình cảnh này bèn có ý định muốn tiến vào xem xem thế nào, song lúc mới bước vào phát trong sương mù có ánh sáng vàng, Diệp Tiên Quốc gào to lên rằng đây là phù chú, các ngươi thể nào tiếp cận được những phù chú này. Sau khi sương mù tan Diệp Tiên Quốc biến mất, ba cảnh sát cùng ở bên trong với ta lâm vào trạng thái hôn mê, sau này khi ba người họ tỉnh lại kể rằng lúc trông thấy sương mù họ giơ súng lên chĩa về phía Diệp Tiên Quốc, sau đó họ thấy cảnh tượng kinh khủng, căn nhà số 37 bị phá dỡ nay bỗng lành lặn trở lại, từ phòng khách bỗng truyền ra tiếng trẻ con cười, còn Diệp Tiên Quốc bước hẳn vào trong bức tường, thoáng chốc thấy đâu. Họ lập tức nhả đạn về phía bức tường đó song bức tường bỗng sinh ra lực rất lớn khiến họ ngất trong nháy mắt. Tất nhiên, những lời này ra có mấy ai tin.

      Cuối cùng vụ án này vẫn có được lời giải thích hợp lý, được xếp vào hàng án diệt môn và thông tin được ghi chép trong hồ sơ chính thức là: Diệp Tiên Quốc tự sát sau khi giết cả nhà. Tuy nhiên, có netizen rằng: "Theo như lời kể nơi đó bây giờ hẳn ở quận Phổ Đà, nằm ở khu vực đường Trung Sơn Bắc với đường Vũ Ninh. Tôi lớn lên tại đây nhưng chưa từng nghe có chỗ này song nhà họ Lục, nhà họ Diệp có. Tôi cũng hỏi những người lớn tuổi ở đó, họ cũng bảo chưa từng nghe qua. Vì thế tôi cho rằng đây chỉ là hư cấu, Thượng Hải tồn tại nơi này”.

      Thế còn bạn, bạn có tin ?

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Những Vụ Án Thế Giới
      Chương 232: Vụ Án Joe Arridy

      Ngày 15/6/1936 là ngày đen tối đối với những người dân sống tại Pueblo, Colorado, Hoa Kỳ. Đêm hôm ấy, đôi vợ chồng nhà Drain sau khi nhảy đầm về nhà bỗng nghe thấy những tiếng rên phát ra từ phòng con . Họ nhanh chóng chạy đến kiểm tra và kinh hoàng nhìn thấy con lớn 15 tuổi, Dorothy Drain bị kẻ nào đó dùng rìu giết chết. Cả con 12 tuổi, Barbara, cũng bị thương rất nặng nhưng sau đó may mắn qua khỏi. Khám nghiệm của cảnh sát cho thấy, trước khi chết, Dorothy từng bị xâm hại tình dục.

      Vụ tấn công, hãm hiếp hai đứa trẻ khiến toàn bộ Pueblo rúng động. Hai người phụ nữ địa phương đến đồn cảnh sát tố cáo rằng vào hôm xảy ra vụ việc, họ từng bị quấy rối ngay gần khu vực gia đình Drain ở, bởi người đàn ông có vẻ là người Mexican và có nước da ngăm. Báo chí liên tục đưa tin, cảnh sát ráo riết đăng lệnh truy nã để tìm được nghi phạm như mô tả. Dưới áp lực to lớn đến từ dư luận, cuối cùng vị cảnh sát trưởng, George Carroll như thở phào nhõm khi tóm được Joe Arridy, 21 tuổi, lang thang gần khu vực đường ray.

      Joe Arridy sinh năm 1915, có bố mẹ là người Syria, vì vậy có nước da ngăm đen bẩm sinh. Bên cạnh đó, Joe thực chất chỉ có chỉ số IQ là 46, trí tuệ chẳng khác gì đứa trẻ con nên gần như cả cuộc đời mình, Joe bị hắt hủi, bị bạn bè ăn hiếp, đánh đập, và sống chủ yếu trong trường dành cho trẻ thiểu năng trí tuệ.

      Ngay cả phân biệt giữa màu đỏ và màu xanh, giữa trứng và đá khác nhau thế nào, Joe cũng nhưng bằng cách nào đó, những người trong đội điều tra, đứng đầu là thanh tra George, mớm lời, khiến cho Joe thừa nhận mọi hành vi hãm hiếp, giết người mà chưa từng thực .

      Cùng lúc đó, tên nghi phạm khác tên Frank Aguilar bị bắt và bị chính nạn nhân Barbara nhận diện. Tên Frank sau đó bị xử tử hình nhưng giận dữ đến từ phía người dân Pueblo dường như thể nguôi ngoai. Mặc dù có 3 chuyên gia tâm lý kiểm tra khẳng định Joe bị thiểu năng và thể thực tội ác như vậy được nhưng đến cuối cùng, cảnh sát vẫn mực cho rằng Joe là trong những kẻ đồng lõa. Quan tòa quyết định Joe có tội và cũng bị xử tội tử hình.

      Mang suy nghĩ của đứa bé, có lẽ Joe thể hiểu hết được chuyện kinh khủng gì xảy đến với mình. Đối với Joe, việc bị tống giam vào tù cũng giống như chuyến chơi công viên vậy. Những ngày tháng bị giam giữ tại nhà tù Old Max chờ xử tử của Joe luôn tràn ngập tiếng cười và niềm vui.

      Biết được ràng Joe bị oan, người quản ngục, Roy Best, cảm thấy rất xót xa. Hàng ngày Roy đều sắp xếp thời gian đến chơi và chuyện với Joe, ông ta còn tặng Joe chiếc xe lửa đồ chơi, thứ mà Joe giữ gìn như báu vật. Trong ngày lễ Giáng sinh, Roy thậm chí còn đưa Joe về nhà chơi với gia đình mình.

      Đầu năm 1939, Joe được đưa đến phòng hơi ngạt, chuẩn bị đối diện với bản án tử hình. Ấy vậy mà đường , Joe vẫn chưa từng tắt nụ cười môi. Chiếc xe lửa được tặng lại cho bạn tù mà quý, Angelo Agnes. Bữa ăn cuối cùng Joe cầu là tô kem mát lạnh. Joe hiểu được rằng mình sắp phải chết và cái chết của là cái chết đau đớn đầy oan ức. Cũng vì điều này, Joe được mọi người gọi là tên tử tù hạnh phúc nhất thế giới.

      Sau khi chết, Joe được chôn cất tại nghĩa trang Greenwood nằm đồi Woodpecker, nơi dành cho những tên tù nhân người thân thừa nhận.

      Đến năm 2011, hơn 7 thập kỷ sau khi Joe chết, thống đốc bang Colorado, Bill Ritter, đứng ra thừa nhận sai lầm của hệ thống pháp luật năm xưa, trả lại trong sạch cho Joe. Bia mộ tồi tàn của Joe cũng được dựng lại bằng đá. tấm bia viết dòng chữ: “Nơi an nghỉ của người đàn ông vô tội” và mộ Joe là chiếc xe lửa đồ chơi mà thích nhất.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      hơn 4 thập kỷ trôi qua, người ta vẫn chưa tìm ra câu trả lời cho vụ mất tích bí của Peter Gibbs bất chấp nhiều nỗ lực.

      Từ những ngày tham gia quân đội chiến đấu trong Thế chiến thứ II, Peter Gibbs tỏ ra hứng thú với công việc lái máy bay. Sau khi chiến tranh kết thúc, ông có thời gian làm nhạc công chuyên nghiệp trước khi rẽ hướng sang kinh doanh bất động sản. Đầu óc nhanh nhạy, biết nắm bắt thời thế giúp công việc làm ăn của ông nhanh chóng phất lên. Những khi rảnh rỗi, Peter vẫn sống cho niềm đam mê lái máy bay chiếc phi cơ riêng cỡ mang số hiệu Cessna F150H.

      Vào đêm Giáng sinh năm 1975, sau khi hoàn tất dự án đầu tư ở Scotland, Peter quyết định tự thưởng cho mình bữa tối ở khách sạn Glenforsa đảo Mull. Bất chấp điều kiện thời tiết giông bão dữ dội phù hợp để bay và bạn Felicity ra sức ngăn cản, Peter vẫn quyết làm theo kế hoạch của mình, lái máy bay riêng ăn tối. Người đàn ông cứng đầu khi đó thậm chí còn sử dụng đèn chiếu sáng và phớt lờ quy định cấm bay vào ban đêm của địa phương. Chính bản thân Peter cũng biết được rằng đó chính là chuyến cuối cùng của cuộc đời ông.

      Đứng chờ Peter đường băng suốt nhiều tiếng vẫn thấy ông trở về, bạn Felicity trở về khách sạn, gọi điện cho cảnh sát và báo mất tích. Sau đó vài giờ, lực lượng chức năng tổ chức cuộc điều tra toàn diện, mong tìm được Peter và máy bay của ông.

      Rất nhiều trực thăng cứu hộ và tàu thuyền được huy động để tham gia công cuộc tìm kiếm. Hàng trăm tình nguyện viên cùng góp công sức lùng sục khắp các ngõ ngách hòn đảo . Nhưng tất cả mọi nỗ lực đều thu được kết quả khả quan nào.

      Đến tận tháng 4/1976, tức 4 tháng sau khi Peter mất tích, điều kỳ lạ xảy ra. người chăn cừu địa phương phát thi thể của Peter ngọn đồi gần khách sạn Glenforsa. Đáng hơn, ngọn đồi này là khu vực được các nhà chức trách ưu tiên tìm kiếm kỹ càng từ nhiều tháng trước và mỗi ngày đều có hàng trăm người chăn cừu, nông dân lui tới. Thế nên, thể có chuyện tất cả mọi người đều bỏ qua thi thể kia suốt 4 tháng trời. Điều khiến lực lượng chức năng cảm thấy khó hiểu nhất là thời điểm được tìm thấy, tình trạng xác chết của Peter gần như vẫn còn nguyên vẹn.

      Ngay sau khi tin tức này được đăng tải rộng khắp các mặt báo, mọi người thi nhau đưa ra nhiều giả thiết giải thích cho cái chết của người đàn ông xấu số.

      Nhiều người cho rằng máy bay rơi xuống biển, Peter thành công bơi vào bờ nhưng vẫn thể sống sót. Tuy nhiên, cảnh sát tìm được bất kỳ dấu vết nước biển và vi sinh vật biển bám quần áo hay da của nạn nhân. số ý kiến khác nghĩ Peter phát điều gì đó bất thường nên nhảy ra khỏi máy bay và chết sau khi rơi xuống đồi. Thế nhưng, giả thiết này bị bác bỏ vì thiếu tính khả thi.

      Vụ án của Peter dần chìm vào quên lãng đến tháng 9/1986, 2 ngư dân gọi điện báo cáo họ tìm thấy xác chiếc máy bay ngoài khơi bờ biển Oban, Scotland. Qua điện thoại, điều tra viên nhận được nhiều mô tả rất giống với chiếc phi cơ bị mất tích của Peter nên nhanh chóng có mặt tại trường để kiểm tra. Nhưng khi đến nơi, mọi thứ lại biến mất dấu vết.

      Do tất cả mọi manh mối đều vào ngõ cụt, vẫn ai biết điều gì xảy ra với Peter và chiếc máy bay của ông trong đêm mưa Giáng sinh định mệnh ấy. Thi thể của Peter bị giấu ở đâu trước khi được phát ngọn đồi kia? Vì sao tình trạng của cái xác khi được tìm thấy lại vẫn còn tốt thế kia? Những câu hỏi này tồn tại trong suốt hơn 4 thập kỷ và có lẽ mãi mãi chúng ta vẫn tìm được lời giải đáp.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Vụ án bé Azaria 9 tháng tuổi bị giết chết bắt đầu cho bi kịch gia đình nhà Chamberlain từng gây rúng động nước Úc. Nạn nhân xấu số nhưng đáng thương hơn là người mẹ phải chịu án tù oan trong suốt nhiều năm, đồng thời bị cả xã hội lên án.

      Ngày 17/8/1980, đó là ngày đẹp trời nên cả gia đình Lindy và Michael Chamberlain quyết định lên đường cắm trại ở Uluru, Úc. Chính bản thân họ cũng ngờ rằng đó lại là chuyến định mệnh chứa 1 bi kịch sắp sửa ập đến.

      Sáng hôm sau khi thức giấc, vợ chồng Lindy và Michael hoang mang thấy đứa con út Azaria 9 tuần tuổi của mình trong lều. Cả 2 lùng sục khắp nơi nhưng vẫn tìm thấy, họ quyết định gọi điện báo cảnh sát.

      Khi đó, Lindy khai nhìn thấy con chó dingo, giống chó hoang duy nhất ở Úc, ra khỏi lều và cho rằng con vật này bắt mất đứa trẻ. Song lời khai của bà lại thuyết phục được cơ quan chức năng, người ta cho rằng người mẹ và gia đình cố tình dối để che đậy .

      Mối nghi hoặc càng dâng cao khi người ta để ý thái độ trái ngược của vợ chồng Chamberlain, Linda sốt sắng, lo lắng dõi theo cuộc điều tra của cảnh sát người chồng Michael lại tỏ ra khá bình thản và thoải mái với tình nguyện viên, ông cũng cho rằng con mình có lẽ chết ở đâu đó.

      tuần sau đó, người leo núi vô tình phát bộ jumpsuit em bé đẫm máu cách nơi gia đình Chamberlain dụng lều xa. Khi ấy, cơ quan điều tra đồng tình với lời khai của Linda rằng đứa bé bị chó dingo tấn công và tha . Dựa theo vết máu lưu lại vật chứng, cảnh sát cũng xác định nạn nhân có vết cắt ở cổ.

      Thế nhưng, tại phiên tòa xét xử thứ 2, người ta công bố kết quả khám nghiệm bộ jumpsuit, tia cực tím phát dấu vân tay của người lớn, chưa xác định được danh tính. Trước đó, Linda khai rằng con mặc áo khoác màu đen vào ngày mất tích, lời khai này lại trùng khớp với bộ jumpsuit được tìm thấy.

      Chính nhờ bằng chứng mang tính quyết định này mà vào tháng 2/1982, vợ chồng Chamberlain bị bắt và trở thành nghi can số 1 trong vụ án sát hại bé Azaria. Mặc dù tìm thấy hung khí hay vết máu nhưng phía công tố viên vẫn mực tin rằng chính tay Linda cắt cổ và giết chết con trong xe.

      Ngay sau khi được công bố rộng rãi các trang báo lớn, vụ án trở thành đề tài được người dân nước Úc cực kỳ quan tâm. Dù tòa án chưa đưa ra phán quyết cuối cùng nhưng dư luận đều đồng loạt chĩa mũi dùi vào 2 vợ chồng máu lạnh, nhẫn tâm giết hại con .

      Theo tờ Sydney Morning Herald, nhiều tình tiết quan trọng trong vụ án bị bỏ qua trong lúc xã hội Úc lên án Linda và Michael. Nhiều người từ đầu có ác cảm với người mẹ bởi thái độ bình tĩnh và có chút gì đau buồn của bà tòa. Áp lực truyền thông và công chúng bắt buộc cơ quan chức năng phải nhanh chóng tìm ra lời giải đáp cho vụ án.

      Dù liên tục phủ nhận cáo buộc của công tố viên nhưng tháng 10/1982, Linda, khi đó mang thai đứa con thứ 4, vẫn phải lãnh án tù chung thân và Michael bị buộc tội đồng lõa 18 tháng tù treo. Có đến 77% người dân nước Úc đồng tình với phán quyết khi ấy của chánh án. Thậm chí sau khi Linda vào tù, mọi người vẫn nhất quyết buông tha từng nhất cử nhất động của “bà mẹ sát nhân”.

      “Nếu tôi cười, họ cho rằng tôi coi thường cái chết của con . Còn khi tôi rơi nước mắt, họ nghĩ tôi diễn kịch” - Linda chia sẻ.

      Năm 1988, khi Linda vẫn còn thụ án trong tù, cảnh sát tìm kiếm xác người leo núi cũng tại khu vực Uluru, phát gần thi thể là chiếc áo khoác đen của bé Azaria (đúng như lời khai của Linda nhiều năm trước)… ngay cạnh bên hang chó dingo. Nhờ bằng chứng mới này mà cả Linda và Michael đều được tuyên trắng án, người mẹ sau thời gian chịu oan ức cũng được trả tự do về với gia đình đồng thời nhận khoản bồi thường từ chính phủ số tiền 1,3 triệu đô Úc.

      Kết quả này chắc chắn hề làm hài lòng dư luận. Vì vậy nên dù ly dị từ năm 1992 nhưng Linda và Michael vẫn quyết đệ đơn đề nghị điều tra lại vụ án. “Linh hồn con bé vẫn chưa được yên nghỉ, vì vẫn chưa được làm . Tôi ngừng đấu tranh cho đến ngày tôi chết” - ông Michael trong cuộc phỏng vấn với đài ABC.

      Năm 1995, cuộc tái điều tra được cảnh sát tiến hành nhưng vẫn phát bất kì chứng cớ gì thêm. Phiên tòa thứ 3 khép lại với kết luận bé Azaria chết nhưng thể xác định được nguyên nhân.

      Sau vụ án này, cơ quan chức năng bắt đầu chú ý đến những vụ giết người gây bởi chó hoang dingo. Theo thống kê, hầu như mỗi năm ở Úc đều xảy ra những vụ án mạng tương tự mà đa số nạn nhân đều là trẻ . Người ta bắt đầu tin rằng hành vi tấn công, ăn thịt người rất phổ biến đối với giống chó dingo, cũng có thể Linda và quá trình điều tra cái chết của bé Azaria từ đầu sai hướng.

      Năm 2012, cuộc điều tra thứ 4 được thực và lần này, tòa án xác nhận lời khai của Linda là , rằng hoàn toàn vô tội và cái chết của bé Azaria là vụ tai nạn gây ra bởi chó dingo. Vậy là sau 32 năm, cuối cùng vợ chồng Linda cũng tìm lại được công lý và rửa sạch nỗi oan uổng. Vụ án này được xem là ví dụ tiêu biểu chứng tỏ truyền thông và dư luận có thể tác động tiêu cực đến quá trình xử án, làm kéo dài tấn bi kịch gia đình dai dẳng trong suốt nhiều thập kỷ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :