1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Những Vụ Án Trên Thế Giới

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Đến tận bây giờ sau hơn 2 thập kỷ trôi qua, câu chuyện đáng buồn của bé Park Chorong Bitnari bị bắt cóc và sát hại khi mới 8 tuổi vẫn khiến người dân xứ kim chi khỏi xót xa khi nhớ đến.

      Ngày 30/8/1997, bố mẹ của bé Park Chorong Bitnari khi đó chỉ mới là học sinh lớp 2, tìm đến sở cảnh sát báo cáo về việc con mất tích. Sau đó, gia đình liên tục nhận được 3 cuộc gọi giọng nữ, cầu số tiền 20 triệu won (khoảng 400 triệu đồng) nếu như muốn bé Park an toàn trở về.

      Ở cuộc gọi thứ 3, cảnh sát dò tìm được vị trí của người gọi và xác định tên này có mặt tại cửa hàng cà phê khu Myungdong. Thế nhưng, ngay khi lực lượng chức năng có mặt tại tiệm cà phê, cuộc gọi tống tiền kết thúc và 13 vị khách bên trong lần lượt được cảnh sát cầu khai báo từng người .

      Cảnh sát khi đó tiến đến tiếp cận thai phụ ngồi uống cà phê ở góc, chưa kịp mở lời cầu hợp tác người phụ nữ ấy đột nhiên nổi nóng rồi bảo đau bụng và cần bệnh viện khám ngay lập tức.

      Dù nhận thấy có điều gì đó bất thường nhưng tình huống khẩn cấp nên cảnh sát đành phải đồng ý để người này rời . Cuộc điều tra sau đó cũng đến đâu.

      Từ đó, kẻ tống tiền cũng gọi điện liên lạc với gia đình lần nào nữa. Đến ngày thứ 5 Park mất tích, cảnh sát quyết định mở cuộc điều tra công khai khắp cả nước với đồng ý của bố mẹ bé.

      Khi đó, tất cả cơ quan truyền thông và báo đài đều đưa tin về vụ việc bé 8 tuổi bị bắt cóc, tống tiền. Cơ quan chức năng hi vọng việc mở rộng điều tra giúp họ có thể nhanh chóng tìm ra manh mối dù là nhất.

      tuần sau, cảnh sát nhận được cuộc gọi báo mất tích từ cụ ông. Được biết, đứa con mang thai của ông biến mất dấu vết từ ngày 1/9 và từ đó đến nay thể liên lạc được. Cụ ông cho biết vài ngày gần đây, ông cứ nhìn thấy nhiều viên cảnh sát qua lại khu nhà mình.

      Những chi tiết trùng hợp khiến cảnh sát thể loại trừ khả năng liệu con của cụ ông có liên quan đến vụ bắt cóc bé Park. Để làm mối nghi hoặc, cảnh sát cầu cụ ông đến trụ sở để xác nhận. Sau khi được cho nghe đoạn ghi tống tiền, ông liền nhận ra đó là giọng của con cũng tung tích của mình.

      Tiếp tục điều tra sâu hơn, cảnh sát kết luận người phụ nữ bắt cóc bé Park chính là Jeon Hyun Joo, 28 tuổi, mang thai được hơn 8 tháng.

      Sau đó, lực lượng chức năng mất quá nhiều thời gian để truy ra nơi náu của Jeon Hyun Joo tại khách sạn khu Sillim, ngoại ô Seoul. Ngay khi bắt giữ tên tội phạm vào ngày 12/9/1997, cảnh sát liền tra hỏi về tình hình của bé Park.

      Ban đầu thai phụ họ Jeon quyết giữ im lặng nhưng về sau cũng chịu nhận tội, trước khi dẫn cảnh sát đến văn phòng ẩm thấp của chồng mình ở khu Sadang. Đến nơi, cảnh sát phát bé Park chết và thi thể mảnh vải bị nhét vào chiếc vali nằm gọn góc.

      Điều tra về động cơ bắt cóc bé Park, cảnh sát phát vợ chồng Jeon Hyun Joo nợ khoản tiền gần 50 triệu won (khoảng 1 tỷ đồng). Thai phụ họ Jeon cho rằng việc tống tiền gia đình nạn nhân giúp vợ chồng ả thoát nghèo, sống thoải mái hơn.

      Nhưng trong lúc bắt giữ, bé Park liên tục kêu la khiến Jeon Hyun Joo trong lúc nổi giận bắt bé uống thuốc ngủ và dùng tay bóp cổ nạn nhân đến chết. Tất cả mọi việc từ đầu đến cuối đều do Jeon Hyun Joo lên kế hoạch và thực giúp đỡ của bất kỳ đồng phạm nào.

      Công tố viên cầu mức án tử hình dành cho Jeon Hyun Joo nhưng phán quyết cuối cùng của tòa là bản án chung thân đối với tội bắt cóc và giết người của ả. Tháng 10/1997, Jeon Hyun Joo hạ sinh con đầu lòng ở bệnh viện cảnh sát. Đứa bé này sau đó được gia đình ở Mỹ nhận nuôi.

      Dù kẻ thủ ác cuối cùng cũng bị bắt và đền tội nhưng vẫn thể làm nguôi ngoai nỗi đau mất con của bố mẹ bé Park. Câu chuyện đáng buồn này từng được nhắc lại trong phim truyền hình "Signal" và sau bao nhiêu năm, nó vẫn khiến người ta khỏi xót xa cho cuộc đời ngắn ngủi của nạn nhân tuổi tội nghiệp.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Do quy định về hiệu lực điều tra vụ án kết thúc, hồ sơ của án giết người này bị đóng lại và trở thành trong những vụ án ám ảnh và gây xúc động mạnh mẽ bậc nhất trong dư luận Hàn Quốc.

      Ngày 26/3/1991, vùng quê núi Waryong, tỉnh Daegu thức dậy trong yên bình. Đó là ngày trời Xuân nắng nhạt, các trường học đều cho học sinh nghỉ do cuộc tuyển cử được tổ chức tại địa phương.

      Hôm đó, nhóm 5 cậu bé học sinh tiểu học, tuổi từ 9 đến 13 là Woo Cheolwon (13 tuổi), Jo Hoyeon (12 tuổi), Kim Yeonggyu (11 tuổi), Park Chanin (10 tuổi) và Kim Jongsik (9 tuổi) rủ nhau ra sau núi bắt ếch. Cả 5 em đều học tại trường Tiểu học Seongseo, thành phố Daegu và đều sống quanh khu vực núi khoảng 3,5 km.

      Cha mẹ các em, dù là trong tưởng tượng cũng bao giờ nghĩ được rằng đó là lần cuối cùng họ được cất tiếng giục giã những cậu con trai mình thức giấc. Đến chiều tối muộn hôm ấy, họ ở nhà đợi cơm nhưng vẫn thấy 5 cậu bé quay về. Mặt Trời xuống núi, và từ đó, chuỗi ngày đen tối sống trong tuyệt vọng của gia đình 5 học sinh bắt đầu.

      28 năm trôi qua, 5 cậu bé vẫn chưa trở về nhà.

      1. Cuộc tìm kiếm trong tuyệt vọng

      Nghĩ rằng con mình mất tích, gia đình các em lập tức tới sở cảnh sát địa phương để trình báo. cuộc tìm kiếm quy mô lớn, với tham gia của dân làng cùng phụ huynh. Họ xới tung từng tấc đất nơi ngọn núi cạnh đó, dò tìm từng ngõ ngách nơi khu vực xung quanh nhưng vẫn manh mối nào được phát .

      Người nhà số gia đình nạn nhân quyết định bỏ hẳn công việc để dành toàn thời gian của mình cho việc tìm kiếm con em. Chính quyền địa phương mở chiến dịch tìm kiếm. Tất cả bao bì sữa đều in hình 5 đứa trẻ với hy vọng tìm ra tung tích của các bé.

      Sau vài tháng lần tìm trong vô vọng, vụ mất tích bắt đầu được truyền thông để ý. Họ gọi 5 cậu bé tội nghiệp với cái tên "Những cậu bé bắt ếch" và nhắc tới các em nhiều hơn mặt báo, đăng tải bất cứ thông tin nào về cuộc truy tìm cũng như những suy đoán xung quanh vụ bốc hơi kỳ lạ này. châm ngòi của báo giới khiến cuộc tìm kiếm ngày lan rộng.

      Năm 1992, vụ án nổi tiếng đến mức được dựng thành phim với tựa đề “Frog Boy” nhằm mục đích tuyên truyền rộng rãi hơn nữa. Nếu những đứa trẻ còn sống và xem được bộ phim biết được mọi người nỗ lực tìm kiếm và mong chúng sớm quay trở về với gia đình. Cả đất nước khi ấy đều cầu nguyện cho các em được trở về bình an.

      Sau đó, chính phủ cũng vào cuộc, cựu Tổng thống Roh Tae-woo điều động hơn 300.000 cảnh sát và quân đội tìm kiếm khắp mọi nơi, từ núi, sông, hồ chứa, trạm xe buýt đến xe lửa toàn quốc.

      Nhiều doanh nghiệp, cá nhân quyên tặng số tiền lên tới 42 triệu won (khoảng 35 ngàn USD) làm phần thưởng cho những ai tìm ra manh mối 5 đứa trẻ. Rất nhiều cuộc gọi báo tin xuất vì khoản tiền thưởng béo bở , nhưng tất cả đều là tin giả.

      Các cuộc gọi báo tin giả ngày nhiều, có lần cảnh sát còn nhận được cuộc gọi nặc danh của gã đàn ông rằng: "Tôi bắt cóc bọn trẻ để lấy tiền chuộc nhưng chúng chết vì suy nhược hết cả rồi".

      2. trường đau lòng

      Mọi thứ tưởng chừng như rơi vào bế tắc. 11 năm cứ thế trôi qua, 5 gia đình vẫn ngày ngày trông ngóng tin tức về những đứa trẻ và ôm ấp niềm hy vọng mong manh rằng các em vẫn còn sống ở đâu đó.

      Tháng 9 năm 2002, có cuộc điện thoại nặc danh gọi đến cảnh sát cho biết: "Các người tìm được xác bọn trẻ tại núi Waryong", nhưng lúc ấy cảnh sát chỉ nghĩ là cuộc gọi đùa giỡn, giả danh như tất cả những cuộc gọi trước đây.

      Đáng sợ là chỉ vài ngày sau, vào ngày 26/9/2002, người đàn ông có tên Choi Hwan-tae, 55 tuổi, khi nhặt quả thông tình cờ phát ra những mảnh xương và quần áo phát lộ ở độ cao 400m núi Waryong.

      Lực lượng cảnh sát sau đó được huy động đến và tìm được đúng 5 cái xác quấn tròn lấy nhau. Dưới nền đất lạnh lẽo, những đứa trẻ dùng quần áo quấn lên đầu và hề mặc người.

      “Những thi thể này chắc chắn là của 5 đứa trẻ mất tích. Chúng tôi phát đứa trẻ niềng răng, đó là Jo Hoyeon”, cảnh sát trưởng Kim Suhwan, người dẫn đầu cuộc tìm kiếm cho biết. Tuy nhiên sau thời gian điều tra, cảnh sát kết luận chúng chết vì hạ thân nhiệt.

      Phía gia đình các nạn nhân chấp nhận kết luận của cảnh sát vì thuyết phục. Ngọn núi rất gần với ngôi làng, từ đỉnh núi có thể nhìn thấy ánh sáng phát ra từ làng, vậy nên những đứa trẻ này thể lạc.

      chỉ vậy, chúng đều là những đứa bé tinh khôn, khỏe mạnh và rất thông thạo khu vực, tại sao chỉ cách nhà khoảng 3 cây số mà thể tìm được đường về? Hơn thế nữa, lúc xảy ra vụ án là vào mùa mưa, nếu các em bị lạnh, tại sao lại cởi quần áo quấn lên đầu để làm gì?

      Nhận thấy nhiều điểm mâu thuẫn, cảnh sát tiến hành khám nghiệm kĩ 5 bộ hài cốt của các em để rồi nhận ra phán đoán quá chủ quan. Họ nhận thấy sọ của 3 bộ hài cốt có dấu vết nghi do vật cứng đánh mạnh vào. Vết máu được tìm thấy 2 hộp sọ cùng 2 lỗ đạn những hộp sọ còn lại.

      Quanh trường, cảnh sát còn phát vài đầu đạn lẫn vỏ đạn. Tuy nhiên, nơi đây có đặt bãi tập bắn nên thể quy trách nhiệm cụ thể vào đơn vị, cá nhân nào.

      Giáo sư tại Đại học Y Kyungbok giải thích về lỗ thủng hộp sọ của 1 trong 5 nạn nhân. Có vẻ như các em bị đánh đập và bị bắn, dẫn tới cái chết. Phần hộp sọ của các em được hiến cho đại học này nhằm phục vụ các nghiên cứu y khoa.

      Vụ “Những cậu bé bắt ếch” nay còn là vụ mất tích nữa mà trở thành vụ sát hại trẻ em vô cùng dã man. Kể từ ngày phát thấy hài cốt của các em, cảnh sát thể tìm thêm manh mối nào nữa.

      Tới ngày 25/3/2004, tức là tròn 13 năm sau khi các chú bé biến mất, gia đình các em mới hoàn thành nghi lễ chôn cất các con mình.

      3. Những giả thuyết đưa ra

      Thời gian chưa tìm thấy thi thể của 5 đứa trẻ, hàng loạt lời đồn và giả thuyết được đặt ra. Tháng 8/1992, giả thuyết về người đàn ông bị phong cùi. Người này bắt cóc và giết 5 đứa trẻ vì nghĩ rằng hành động này có thể chữa lành căn bệnh quái ác. Sau đó cảnh sát điều tra khu vực sống của các bệnh nhân bị phong nhưng thu được manh mối nào.

      Tiếp đó vào tháng 1/1996, người dẫn chương trình địa phương khẳng định thủ phạm giết các cậu bé là cha của Kim Jongsik. Tuy nhiên, người này đưa ra được bằng chứng cụ thể.

      Rất lâu sau đó, vào những năm 2002, người báo với cảnh sát rằng, người đàn ông khác khoe khoang rằng ông ta tập bắn súng sau núi vô tình bắn trúng 2 đứa trẻ. Để che giấu tội ác, ông ta giết chết những đứa bé còn lại bằng cách bóp cổ, sau đó chôn chúng vào lòng đất. Thế nhưng, cảnh sát lại thất bại trong việc tìm đủ bằng chứng xác thực cho giả thiết này.

      Năm 2006, thời hạn 15 năm điều tra vụ án hết hiệu lực, hồ sơ án mạng "Những cậu bé bắt ếch" bị khép lại có lời giải đáp. việc này lại lần nữa dấy lên làn sóng phản đối mạnh mẽ trong dư luận Hàn Quốc cũng như thúc đẩy quá trình điều tra lần nữa. Mãi đến tháng 7/2015, hiệu lực vụ án được mở ra lần nữa, tạo cơ hội đòi lại được công lý cho gia đình và nạn nhân, dù cho tất cả đều rất mong manh.

      Năm 2011, dựa tình tiết bí của vụ án, các nhà làm phim sản xuất bộ phim điện ảnh mang tên Children, do Lee Kyu Man làm đạo diễn. Bộ phim kể về hành trình điều tra vụ án của nhà sản xuất chương trình truyền hình với giúp đỡ của giáo sư tâm lý. Phim đưa ra giả thuyết rằng hung thủ chính là phụ huynh của trong những đứa trẻ mất tích nhưng cuối cùng bị bác bỏ.

      Sau màn đấu trí và đuổi bắt căng thẳng, cuối cùng cảnh sát cũng bắt được kẻ thủ ác cũng là người trong làng. Đáng tiếc kết thúc này chỉ là trong phim. Hung thủ thực sát hại 5 đứa trẻ cho đến nay vẫn chưa lần được đưa ra ánh sáng.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Những Vụ Án Thế Giới
      Chương 222: Thiếu nữ trong thùng carton

      Cho đến bây giờ, nhiều người vẫn cho rằng người bị bắt chịu tội năm xưa thực chất là người vô tội. Kẻ giết người cũng như chân tướng của vụ sát hại thiếu nữ 16 tuổi năm xưa có lẽ mãi mãi là điều bí .

      Ngày 17/12/1974, vụ giết người gây rúng động xảy ra tại khu dân cư cao cấp Happy Valley của quận Loan Tể, Hong Kong.

      Thi thể trần truồng của trẻ được người công nhân vệ sinh phát được nhồi vào bên trong chiếc thùng carton tivi và vứt bên vệ đường. Ngực nạn nhân bị cắt bỏ, vùng kín bị đốt nhưng có dấu hiệu bị xâm hại tình dục.

      Tên hung thủ, Âu Dương Bình Cường, nhân viên làm việc tại tiệm kem gần đó nhanh chóng bị cảnh sát bắt giam và phải nhận bản án tử hình. Đây là vụ án đầu tiên cảnh sát chỉ dựa duy nhất vào kỹ thuật kiểm tra pháp chứng để kết án hung thủ.

      Tuy vậy, chỉ mình Âu Dương Bình Cường nhất mực rằng mình vô tội mà ngay cả nhiều người dân Hong Kong lúc bấy giờ cũng cảm thấy vụ án có nhiều vấn đề uẩn khúc nên kêu oan cho . Cho đến nay, vụ án thiếu nữ trong thùng carton cũng như kết quả giám định pháp y năm xưa vẫn luôn là vấn đề gây tranh cãi.

      1. Thi thể quần áo bên trong thùng carton tivi gây chấn động Hong Kong

      Ngày 16/12/1974, nữ sinh 16 tuổi, Ca Ngọc , rời khỏi nhà vào khoảng 5 giờ 30 phút chiều. Ngọc sau đó gọi điện cho bạn cùng lớp, Trần Bành Bành, hẹn gặp mặt tại trạm xe điện ở Happy Valley. Tuy nhiên khi Bành Bành đến nơi, đợi mãi nhiều tiếng liền vẫn thấy bạn của mình xuất .

      Sáng hôm sau, người công nhân vệ sinh 44 tuổi họ Lâm nhìn thấy chiếc thùng carton tivi cũ hiệu Hitachi lề đường Wong Nai Chung. Tò mò mở ra xem thử, Lâm hoảng hồn phát bên trong thùng là thi thể của trẻ. Sau khi được cảnh sát kiểm tra và xác nhận, thi thể này chính là nữ sinh Ca Ngọc .

      Theo kết quả pháp y, cơ thể Ca Ngọc bị tên hung thủ bóp cổ đến chết sau đó cắt đầu ngực, phần vùng kín bị đốt cháy, nhưng nạn nhân hề bị xâm hại tình dục, họ cũng tìm được dấu hiệu của tinh dịch.

      2. Tên hung thủ lộ diện

      Theo lời kể từ bạn học của Ca Ngọc , khi còn sống, nạn nhân rất thích ăn kem và thường xuyên đến tiệm kem tên An Mỹ, gần khu vực thùng carton bị vứt bỏ. nhân viên cảnh sát cải trang đến thử tiệm kem để kiểm tra phát ra bên trong cửa hàng có số thùng carton cùng loại.

      Đồng thời, tóc nạn nhân có dính mẩu dây điện và giấy vụn được xác định giống y hệt với loại được tìm thấy ở tiệm kem. Từ các bằng chứng cho thấy, tiệm kem An Mỹ có khả năng là trường đầu tiên của vụ giết người.

      Trong quá trình điều tra, cảnh sát biết được vào đêm xảy ra vụ án, chỉ có duy nhất nhân viên bán thời gian tên Âu Dương Bình Cường, 26 tuổi, làm việc ở tiệm. Pháp y cũng cho biết, trong 269 sợi vải được tìm thấy trong móng tay của nạn nhân Ca Ngọc có 7 sợi hoàn toàn trùng khớp với trang phục mà tên Âu Dương Bình Cường mặc.

      Trong hoàn cảnh có nhân chứng mục kích chứng cứ tìm được tại trường cũng như cơ thể nạn nhân là thứ duy nhất cảnh sát có thể tin tưởng.

      Cảnh sát đặt ra giả thuyết rằng, vào hôm bị giết, Ca Ngọc đến tiệm kem quen thuộc và mượn điện thoại gọi cho bạn, ngờ rằng sau đó bị tên Âu Dương Bình Cường dùng vũ lực bắt giữ rồi sát hại.

      Ngày 27/3/1975, sau quá trình thu thập chứng cứ, tên Âu Dương Bình Cường chính thức bị cảnh sát bắt giữ. Họ Âu Dương nhanh chóng được đưa ra tòa xét xử và nhận lấy bản án tử hình. Đây được xem là vụ án đầu tiên trong lịch sử Tư pháp của Hong Kong hung thủ bị kết tội khi có nhân chứng, chỉ dựa kết quả của pháp y.

      Đến năm 1977, sau khi chính sách được thay đổi bởi thống đốc Hong Kong, Murray MacLehose, Âu Dương Bình Cường được giảm án từ tử hình xuống tù chung thân.

      3. Vụ giết người với nhiều uẩn khúc khiến dân chúng... kêu oan cho kẻ nghi phạm

      Vào thời điểm Âu Dương Bình Cường bị xét xử, nhiều người dân Hong Kong đều cảm thấy vụ án giết người này có khá nhiều điểm bất hợp lý.

      Chẳng hạn như thời điểm tử vong của nạn nhân bị thay đổi liên tục, cảnh sát tìm thấy dấu tay của Âu Dương Bình Cường thùng carton, cũng như dấu tay của Ca Ngọc trường quán kem.

      Thực chất hề có bằng chứng cụ thể rằng sợi vải tìm được móng tay nạn nhân trùng khớp với trang phục của hung thủ mà đó hoàn toàn là thông tin mơ hồ do cảnh sát đưa ra…

      Âu Dương Bình Cường và vợ mới cưới Trương Kim Phụng rất hạnh phúc. Nghi phạm và Ca Ngọc cũng hề quen biết nhau nên cảnh sát thể tìm ra động cơ khiến cho tên Âu Dương phải ra tay giết người dã man đến vậy.

      Có thể tất cả bằng chứng trường dùng để kết tội Âu Dương Bình Cường đều mang tính thuyết phục nhưng vẫn được sử dụng khi ra tòa.

      Bên cạnh đó, thời điểm vụ án xảy ra, lực lượng cảnh sát Hong Kong liên tục dính bê bối trong sạch, Ủy ban chống tham nhũng do Thống đốc Murray MacLehose thành lập chỉ mới đưa vào hoạt động nên vẫn còn nhiều khiếm khuyết.

      Liệu việc dựa hoàn toàn vào bằng chứng pháp y để kết án Âu Dương Bình Cường có chính xác hay ? Đó là câu hỏi làm cho người dân Hong Kong hết sức thắc mắc. Lại có lời đồn đoán rằng tên sát nhân hối lộ cho cảnh sát khoản tiền lớn để họ dồn mọi tội ác lên đầu người vô tội.

      Lúc bấy giờ, nhiều tờ giấy kêu oan bí được dán khắp đường phố Tiêm Sa Chủy, họ đặt dấu chấm hỏi về vụ án, kêu gọi công bằng cho Âu Dương Bình Cường và phản đối phán quyết của tòa án.

      Vợ của Âu Dương Bình Cường, Trương Kim Phụng, mực tin tưởng vào vô tội của chồng. Bà thuê luật sư và nhiều lần giúp chồng kháng án nhưng mọi nỗ lực đều thành công.

      4. Dù bị tử hình hay tù chung thân, Âu Dương Bình Cường vẫn nhất mực mình vô tội

      Luật sư bào chữa từng khuyên Âu Dương Bình Cường nhận lấy tội ngộ sát để hưởng khoan hồng của pháp luật, tuy nhiên có thế nào, Âu Dương cũng phủ nhận việc giết người và luôn khẳng định trong sạch của mình. kiên quyết trong ánh mắt của Âu Dương Bình Cường cho đến nay vẫn khiến cho vị luật sư kia tin rằng ông ta vô tội.

      Trong khoảng thời gian trong trại giam, Âu Dương Bình Cường luôn là tù nhân gương mẫu. Ông dồn hết sức lực để trau dồi kiến thức và đạt được nhiều bằng cấp từ sau song sắt.

      Các phạm nhân khác cho biết Âu Dương là phạm nhân điềm đạm, tốt bụng, thích giúp đỡ người khác và được nhiều người mến. Chính vì vậy, ít các phạm nhân đều tin tưởng rằng Âu Dương Bình Cường người đàn ông vô tội.

      Năm 1981, bà Trương Kim Phụng đệ đơn ly hôn với Âu Dương Bình Cường sau khoảng thời gian dài cùng chồng đấu tranh tìm công bằng. Ngày 22/9/2002, do cải tạo tốt, Âu Dương Bình Cường cuối cùng được ân xá sau 28 năm ngồi tù.

      Khi được phóng viên hỏi về vụ án Ca Ngọc , Âu Dương Bình Cường bình tĩnh : "Vụ án kết thúc, sau này trong cuộc đời tôi bao giờ muốn nhắc đến chuyện này nữa."

      Âu Dương Bình Cường cũng cho biết, chuyện quá khứ thể thay đổi được, việc ông bị kết án ngồi tù là có nhưng ông hy vọng xã hội có thể mở lòng vị tha để sau này ông có thể làm lại cuộc đời. Năm 2014, trong chương trình phỏng vấn, Âu Dương Bình Cường vẫn khẳng định với phóng viên câu: "Tôi vô tội!"

      Sau này được biết Âu Dương Bình Cường tái hôn với người phụ nữ Trung Quốc tên Ông Tịnh Tinh. Dựa vào câu chuyện của chồng mình cũng như nhiều vụ án kinh điển khác của Hong Kong, bà Âu Dương cho ra mắt tập tiểu thuyết Những Người Nguy Hiểm, rất được độc giả thích. Vụ án chấn động của thiếu nữ trong thùng carton ở Happy Valley từng được nhiều nhà làm phim khai thác.

      Sau này do chính phủ Hong Kong ra quyết định điều tra các hoạt động sai trái của cảnh sát từ trước ngày 1/1/1977, vì vậy vụ án mạng của Ca Ngọc cũng như những góc khuất trong vụ xử Âu Dương Bình Cường có lẽ mãi mãi ai có thể tìm ra .

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Cù lao Tân Huề, Tân Quới, Tân Bình (thuộc huyện Thanh Bình, tỉnh Đồng Tháp) có ngôi mồ hoang, nằm chìm nghỉm dưới vũng lầy toàn có dại xen lẫn bèo tây. Ngôi mộ ấy là của tử tội, thầy bùa khét tiếng, kẻ hãm hiếp và giết 4 phụ nữ để lấy sọ luyện bùa phép.

      Mỗi khi nhắc về gã, bất cứ ai ở cù lao Tân Bình cũng dấy lên những cảm xúc căm phẫn của riêng mình. Bởi trước đó trong tâm trí những người nông dân chân chất nơi đây, gã như là Đức Phật tái thế. Họ từng đặt hết niềm tin vào gã, để rồi khi tội ác của gã bị phơi bày, cả cù lao chìm trong bàng hoàng sợ hãi.

      kẻ cuồng tín, vì tin vào phép tà thuật ma quái lừa các thiếu nữ, lập mưu giết hại rồi chặt đầu mang vào hầm bí mật thờ cúng để luyện pháp công. Vụ việc này chỉ được làm sáng tỏ khi mà Công an tỉnh Đồng Tháp mở chuyên án điều tra…

      1. Kẻ hành khất bí

      Cho đến ngày nay, về cùa lao Tân Bình, huyện Thanh Bình, tỉnh Đồng Tháp, hỏi chuyện về gã thầy bùa Phạm Văn Tuấn (sinh năm 1957) ai là biết. Người ta còn sẵn lòng ngồi hàng giờ kể cho chúng tôi nghe hàng loạt câu chuyện về gã thầy bùa tự xưng là có sức mạnh vô song này.

      Ông Châu Văn Nhã, 54 tuổi, người hàng xóm gã thầy bùa cho đến nay vẫn còn cảm thấy run sợ trước những gì diễn ra. Nay Tuấn phải trả giá trước pháp luật, vụ án trước đây lùi xa nhưng cứ hễ khi nhắc đến là ông Nhã lại cảm thấy lạnh hết sống lưng bởi dã man của tên giết người này.

      Theo lời kể của ông Nhã vì nghe lời Tuấn khuếch trương, người dân cù lao tin rằng nếu như sau này nếu luyện xong Thiên Linh Cái, có sức mạnh vô song, đạn bắn xuyên thủng người, vào nhà tàng hình ai biết.

      Nhìn vào cuộc sống, thể chất cũng như phong cách của lúc mới chuyển đến, ai ai trong ấp chúng tôi cũng nghĩ đúng, nhất là chị em phụ nữ. Bởi đánh trúng tim của chị em riêng và người dân ở cù lao này chung, khi chữa bệnh miễn phí cho bà con nơi đây.

      Vốn dĩ Phạm Văn Tuấn phải là dân gốc ở cù lao Bình Tân này. Gã quê ở vùng miền quê nghèo Cần Đăng, tỉnh An Giang. Cuộc sống khó khăn ở miền quê xô đẩy gã trôi nổi kiếm sống đó đây chiếc ghe chồng chềnh sóng nước.

      Vào ngày khoảng những năm 1995, sau nhiều năm lênh đênh ghe thuyền bon chen cuộc sống, rồi hướng sơn (Núi Sam, Đồng Tháp) “tầm sư học đạo”, gã cập bến kênh Mã Trường, ấp Hạ, xã Tân Bình, huyện Thanh Bình, tỉnh Đồng Tháp. Buổi chiều hôm gã ghé bến phà, bầu trời cù lao Tân Bình bỗng đổ mưa, lành lạnh. Gã chọn nơi đây làm chỗ neo đậu, bởi gã nghĩ rằng nơi đây cách biệt với đất liền nên có thể thực những kế hoạch của mình.

      người ít học nhưng bù lại gã được cái “mồm mép”. Đến đây ngày thứ nhất ngày thứ hai gã bắt chuyện với bà con khu ấp thân thiết như quen từ bao giờ. Gã với bà con gã là người tu hành. Rằng trong thời gian dài, gã lên núi Sam thỉnh giáo sư phụ và được chỉ cho rất nhiều chiêu thức để trị bệnh và gã tích cực luyện Thiên Linh Cái, ngày nào đó, mọi thế lực trần gian còn làm gì được gã nữa, súng đạn có giá trị với thân xác của gã.

      2. Tạo dựng niềm tin mù quáng

      những , mà gã còn tạo được lòng tin nơi bà con xứ cù lao này bằng việc làm. Gã hỏi thăm những người trong cù lao ai bị bệnh gã thăm khám và chữa trị miễn phí cho họ. Y chữa bệnh bằng bùa kết hợp với bốc thuốc.

      Ban đầu chẳng ai thèm để ý đến những lời lẽ trơn mứt đó của gã, nhưng lâu ngày, thấy gã mình độc chiếc ghe, ăn chay trường và vui vẻ hòa đồng, mọi người bắt đầu chú ý và tin lời gã. người, hai người rồi ba người trong cù lao bị bệnh đến nhờ gã chữa trị.

      Mặc dù bệnh hết nhưng bị tiêm nhiễm những triết lý về Thiên Linh Cái và sức mạnh “ảo” của gã trong tương lai, ai đến với gã cũng tâm phục khẩu phục về người đàn ông kỳ quặc này.

      Ban đầu gã trị bệnh cách nhiệt tình và hết mình, bởi thế, gã sớm nhận được lòng tin nơi bà con nơi đây. Ai gã cũng nhận lời chữa, bệnh gì gã cũng trị. người phụ nữ ở An Giang nghe tiếng đồn y chữa bệnh tốt nên đưa người chồng bị bệnh HIV giai đoạn cuối đến nhờ y, y cũng nhận lời. Nhưng hai ba ngày nằm vật vã kêu rú ghe, biết y chữa trị thế nào rồi ta cũng ra .

      Những người khác bị bệnh nan y, bệnh viện trả về y cũng nhận lời chữa. Nhưng kết quả chết cũng phải chết. Thấy y tận tâm như vậy, ai trong cù lao cũng cảm phục y và tiếng lành ngày đồn xa hơn. Từ đó có rất nhiều người từ khắp nơi tìm đến với gã, nhất là chị em phụ nữ trẻ đẹp. Với chị em trong cù lao này, gã là “siêu nhân”, Đức Phật tái thế vậy.

      Những lời ngon ngọt và việc chữa bệnh từ thiện của gã lại được tô đắp thêm bằng về bề ngoài hào hoa phong nhã. Ông Nhã về người hàng xóm cũ của mình: "Y cao lớn và khỏe mạnh lắm. Tướng nhanh nhẹn, giọng hào sảng y hệt con cái nhà võ. Bởi thế, dù luống tuổi nhưng thanh niên trai tráng trong cù lao thấy gã cũng nể phục. Hơn nữa, gã đến đây với đầy đủ giấy tờ nên chẳng ai nghi ngờ gì về gã cả."

      Ngoài cái tên thầy bùa, trước đây gã còn được bà con xứ cù lao này đặt cho biệt danh khác, thầy Hai Tưng. Cái tên có nguồn gốc của nó. Vì gã là thầy bùa có vẻ hào hao, phong cách sống lập dị, thế, gã lại còn chữa bệnh công nên bà con nơi đây bảo gã bị “tưng tửng”. Họ gọi gã là Hai Tưng là vì thế.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      3. "Đại bản doanh" diễn ra tội ác của gã thầy bùa

      Với vỏ bọc là thầy bùa có khả năng chữa bách bệnh cứu người, danh tiếng của Hai Tưng vang rộng khắp cả vùng. Nhưng cái cảnh suốt ngày lênh đênh thuyền, mảnh đất cắm dùi khiến dưới đôi lần phàn nàn. Những lúc rảnh rỗi phải "chữa bệnh cứu người" gã lại mon men rời con thuyền của mình, ghé thăm những căn nhà trong ấp.

      Lấy câu chuyện làm quà, gã ghé hết nhà này sang nhà khác trong ấp. Trong những câu chuyện đầu, cuối với gia chủ gã thầy bùa này quên nhiệm vụ khoác lác về tài năng của mình. chỉ thế Hai Tưng luôn tỏ ra là kẻ có hiểu biết sâu rộng. Nhờ tài khua môi, múa mép của mình mà chẳng mấy khó khăn khiến những lão nông quanh năm chỉ biết đến ruộng vườn tin sái cổ.

      Những người dân nơi đây kể rằng, trong số những người nghe các câu chuyện thao thao bất tuyệt của Hai Tưng, ông Bảy Trợt ( lão nông trong thôn) được xem là người tâm đắc nhất những gì gã kể. phần là chỗ gần nhà, phần vì thấy gã còn khá trẻ nhưng tỏ ra là người nhân hậu, lại có tài năng hơn người lên ông Bảy Trợt rất kết gã.

      kể sáng sớm hay chiều muộn, cứ rảnh là Hai Tưng lại lui tới nhà ông Bảy Trợt để chuyện trò. Trong những câu chuyện kể về chiến tích của mình, gã thầy bùa thi thoảng lại than vãn về việc có mảnh đất cắm dùi để có thể chú tâm luyện bùa chữa bệnh cứu người.

      Sẵn thiện ý làm phúc, thấy gã thầy bùa nhân đức ngỏ lời, ông Bảy Trợt ngần ngại cho gã thầy bùa mới quen biết mượn mảnh đất vườn cách nhà mình hơn trăm mét để làm chỗ lương thân.

      Như mở cờ trong bụng, Hai Tưng nhanh chóng mua sắm đồ gỗ để dựng căn chòi làm chốn dung thân. Khi căn nhà của gã thầy bùa dựng lên, ông Trợt cảm thấy vui lắm, vì nghĩ rằng từ đây Hai Tưng có điều kiện hơn để chú tâm luyện bùa chú cứu người. Nhưng phía sau ý đồ mượn đất của gã thầy bùa tàn ác ông thể ngờ tới.

      nhiều năm trôi qua, nhưng ông Võ Văn Giàu (43 tuổi, con trai ông Trợt) vẫn còn nhớ như in những câu chuyện về gã thầy bùa Hai Tưng, nhất là chuyện cha mình cho Hai Tưng mượn đất để làm nơi cư trú, ông Giàu cho biết: "Ngày mới tới, Hai Tưng thường xuyên chữa bệnh cho người ta mà hề lấy tiền hay quà cáp, lại có dáng vẻ lại hiền lành.

      Dù Hai Tưng còn ít tuổi, giống như mọi người, cha tôi rất nể phục bởi tấm lòng nhân đức của gã. Sau khi quen thân, thấy gã than vãn về việc có mảnh đất cắm dùi để chú tâm hơn cho việc chữa bệnh cứu người. Chẳng toan tính gì, cha tôi cho gã mượn mảnh đất ruộng của nhà để gã cất căn tròi làm nơi trú thân.

      những thế, hàng ngày nếu gã gặp khó khăn gì cả nhà tôi liền hỗ trợ hết mình. Gia đình tôi chỉ mong rằng gã nơi ở cố định để lo việc chữa bệnh cho bà con. Chúng tôi thể trị bệnh được như gã chúng tôi mong rằng mình góp cùng với gã trong những việc lành gã làm. Và từ khi có đất xây nhà, tôi thấy nhiều người đến chữa bệnh hơn, nhất là những chị em phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp. Ngày đó, tên tuổi gã nổi như cồn trong vùng cù lao này."

      4. Thầy bùa chỉ chữa bệnh cho phụ nữ trẻ

      Khi tạo dựng được lòng tin của người dân cù lao Tân Bình, Phạm Văn Tuấn bắt đầu thực mưu luyện Thiên Linh Cái. Gã còn chữa bệnh tràn lan nữa mà bắt đầu “khoanh vùng” con mồi. Đó phải là những phụ nữ trẻ, đẹp. Những người có ngoai hình “ưa nhìn” hoặc luống tuổi, gã đều có lý do để chữa trị. Trước khi thực ý đồ luyện Thiên Linh Cái điên rồ, đây là chiêu thức để gã thỏa mãn cơn “khát dục” của mình.

      Được ông thầy nhiệt tình, niềm nở, bệnh nhân vui như “mở cờ trong bụng”. Nhưng họ ngờ rằng, gã là con thú háo sắc, chữa bệnh chỉ là cái cớ để gã thỏa mãn thú tính của mình.

      Sau khi đưa con mồi vào “đại bản doanh” của mình, gã cho họ uống ly nước mà gã chuẩn bị trước. Ông Nguyễn Văn Huệ, nhân chứng tại cù lao Tân Bình nhớ lại: "Trong ly nước đó là thuốc kích dục được pha sẵn. Sau khi con mồi ngấm thuốc, gã tha hồ thực mưu của mình. Sau khi lột phăng đồ của các nạn nhân thỏa mãn thú tính, gã tiến hành “làm vệ sinh” vùng kín của những họ. Đó dường như là sở thích quái gở, biến thái của gã. Tất cả những phần lông thu gom được của các nạn nhân, gã đều cất giữ vào trong cái bình để mưu luyện Thiên Linh Cái."

      điều khiến cho các chị em tìm đến với gã ngày đông, bởi gã rỉ tai cho họ rằng mình có những bài thuốc khiến các ông chồng trăng hoa của họ tự khắc biết đường trở về. Bài thuốc đó phải lấy “sản phẩm” từ vùng kín của chính họ.

      Nghe thế, họ ngoan ngoãn cho phép thầy lột đồ của họ để “làm vệ sinh” vùng kín làm thuốc… Gã quy định khung giờ trị bệnh rất khác người. Gã bảo, để phương thuốc được hiệu nghiệm, giờ giấc trị bệnh cũng là yếu tố tiên quyết. Buổi trưa từ 11 đến 13 giờ, còn buổi tối là sau khi mặt trời lặn. Thế nhưng, hiệu nghiệm và thuận tiện nhất là khung giờ vào buổi tối.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :