1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Những Vụ Án Trên Thế Giới

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Năm 1999, vụ án giết người Hello Kitty trở nên chấn động tại Hong Kong khi nạn nhân là nữ tiếp viên 23 tuổi bị tra tấn, giết hại dã man. Điều khiến nhiều người kinh sợ là chi tiết chiếc đầu của nạn nhân được giấu bên trong con thú nhồi bông Hello Kitty.

      Với nhiều người, Hong Kong vẫn được coi là thành phố an toàn khi an ninh luôn được thắt chặt và nhiều tầng lớp dân trí thức. Do vậy, các vụ việc giết người, cướp của gần như mấy khi xảy ra tại thành phố này. Tuy nhiên, năm 1999, vụ án bắt cóc, tra tấn và giết hại dã man 23 tuổi gây chấn động toàn bộ đặc khu Hong Kong, Trung Quốc.

      Vụ án được vén màn khi 14 tuổi tên A Fang, bạn của trong 3 kẻ giết người kể với nhân viên xã hội về việc hay gặp ác mộng với những hình ảnh lặp lặp lại về đòi lại đầu.

      Ngày 24/5/1999, vụ việc được các nhân viên xã hội báo cho cảnh sát nhưng cảnh sát cho rằng đó là câu chuyện hoang đường. Tuy nhiên, trước quyết liệt của A Fang, cảnh sát Hong Kong cũng thử đến trường và những chi tiết kinh hoàng về vụ giết người được hé lộ.

      Những dấu vết của vụ án giết người được xác định trong căn hộ với nhiều phần thi thể của nạn nhân được giấu trong tủ lạnh. hết, khi cảnh sát phát ra con thú nhồi bông Hello Kitty có chiếc đầu người bên trong, tất cả hết sức kinh ngạc. Từ chi tiết rùng rợn đó, vụ án được đặt tên "vụ giết người Hello Kitty".

      Ngay sau đó, cảnh sát vào cuộc điều tra để đưa ba kẻ giết người man rợ ra ánh sáng và nhiều tình tiết khác của vụ án được tiết lộ.

      Lật lại vụ án chấn động

      Ngày 17/3/1999, nhóm 3 người đàn ông bắt cóc Fan Man-Yee, hay còn được biết đến với cái tên Ah Map. 23 tuổi này làm nghề mại dâm và là mẹ của cậu con trai 1 tuổi. Trong khi làm việc tại nhà thổ khu Kowloon, Hong Kong, gặp tay chị tên Chan Man-lok. Sau này, Chan trở thành khách quen của và 2 người thường xuyên qua lại.

      lần, Ah Map thực việc làm sai lầm khi ăn trộm ví tiền của Chan với 20,000 HKD (khoảng 60 triệu VNĐ). Tuy nhiên Ah Map biết rằng, phải trả số tiền đó bằng cả mạng sống của mình.

      Khi Chan cầu trả số tiền đó và cả lãi suất, Ah Map thể trả được. Chan ra lệnh cho hai đệ tử là Leung Shing-cho 27 tuổi và Leung Wai-lun 21 tuổi đến bắt cóc tại nhà rồi đưa đến căn hộ số 31, đường Granville, khu Tiêm Sa Chủy, Hong Kong. Đây là nơi bị giam cầm trong tháng. Lúc đầu, Chan Map dự định bắt làm kiếm tiền để trả nợ cho mình, cho tới khi khoản nợ được trả hết.

      Tuy nhiên sau đó, thay đổi quyết định và bắt đem ra làm trò tiêu khiển, tra tấn. tháng ác mộng của trẻ bắt đầu từ đó.

      Địa ngục trong căn hộ số 31

      Việc dùng ma túy và "đá" khiến những kẻ bắt cóc kiểm soát được hành động của mình và Ah Map bị lôi ra tra tấn mỗi ngày, như cách để thỏa mãn chúng. 23 tuổi bị đánh đập bằng gậy sắt và ống nước. Thỉnh thoảng chúng còn sử dụng dây điện để trói lại, sau đó treo lên trần, đánh đập. Có khi Ah Map bị giữ như vậy suốt đêm.

      Chuỗi ngày bị tra tấn vẫn chưa hết; chúng đổ nhựa nóng chảy xuống chân cho tới khi da đỏ ửng, bỏng rát rồi sau đó tiếp tục đổ tương ớt vào các vết thương. Ba kẻ bắt cóc còn bắt uống dầu, đại tiện mặt bắt ăn phân sống của bạn 14 tuổi của trong ba gã. Nếu nuốt hay phản kháng, chúng đánh đập dã man. Kinh khủng hơn, nếu Ah Map giả vờ tỏ ra vui vẻ hay hạnh phúc, chúng tiếp tục tra tấn tới khi ngất .

      Sau khi bị tra tấn trong thời gian dài với nhiều vết thương cơ thể, Ah Map qua đời vào cuối tháng 4. Xác của được đặt sàn nhà tắm trong vài ngày trước khi ba kẻ giết người quyết định xử lý thế nào. Cuối cùng, Chan chặt đầu còn hai gã còn lại cắt các bộ phận người Ah Map cho vào túi rồi để vào tủ lạnh.

      Dường như chưa đủ thỏa mãn, những kẻ giết người nhồi phần đầu của Ah Map vào trong con thú nhồi bông Hello Kitty trong nhà còn những phần cơ thể khác bị vứt .

      Phiên tòa xử án

      Vụ án sau đó được đưa ra ánh sáng xét xử với nhiều người đứng ra làm chứng cho nạn nhân. Wu Zhi Yuan, bạn của nạn nhân cho biết sau ngày 13/3/1999 nhìn thấy nạn nhân nữa. Nhiều người sống quanh căn hộ số 31 cũng cho biết thỉnh thoảng họ nghe thấy những thanh la hét từ trong căn nhà đó.

      Ngay sau khi được đưa ra công luận, vụ án khiến nhiều người dân Hong Kong vô cùng bức xúc. "The Hello Kitty murder" xuất nhiều mặt báo, trở thành tâm điểm chú ý của dư luận và mọi người đều chờ tin tức ngày xét xử 3 kẻ giết người. Cuối cùng, cả 3 kẻ giết người đều bị chịu mức án ít nhất là 20 năm tù giam.

      Dù hơn 15 năm trôi qua nhưng khi nhắc lại, những người dân Hong Kong vẫn khỏi rùng mình trước "vụ giết người thế kỷ" tại thành phố này.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Những Vụ Án Thế Giới
      Chương 11: Người rìu

      Tên sát nhân thường đục cửa bếp, giết hại nạn nhân dã man bằng rìu rồi biến mất dấu tích.

      Những vụ giết người bắt đầu

      Người Rìu lần đầu xuất ngày 23.5.1918 và giết hại dã man Joseph Maggio và vợ trong căn hộ. Bên dưới căn hộ là cửa hàng tạp hóa cả hai làm chủ. Cảnh sát phát ra phần cửa sau bị đục và chiếc rìu dính đầy máu nằm chỏng chơ giường. có ai trong căn nhà bị giết hại ngoài hai vợ chồng. Dấu hiệu để lại duy nhất là thông điệp viết bằng phấn trắng gần nhà của nạn nhân: “Bà Joseph Maggio ngồi đây tối nay. Hãy viết là bà Toney”.

      Khi cuộc điều tra diễn ra, cảnh sát phát nhiều trường hợp các chủ tiệm tạp hóa người Italia bị giết từ năm 1911. Các vụ giết người này giống hệt trường hợp của nhà Maggio: sát nhân khoét cửa và giết họ bằng rìu cầm tay. Cảnh sát nghi ngờ có liên hệ với mafia. Sau đó tháng, kẻ thủ ác lại tiếp tục hành trình tội ác.

      Louis Bossumer và vợ Annie Lowe được phát dính đầy máu người và bị những vết thương khắp cơ thể do rìu gây ra. Kẻ sát nhân vứt lại chiếc rìu trong phòng ngủ. phần cửa bếp bị đục thủng và thứ gì bị lấy cắp.

      Annie Lowe sau khi được điều trị ở viện rằng kẻ sát nhân là người đàn ông da màu trẻ tuổi. Nhưng sau đó, rằng kẻ sát hại chính là chồng mình. Cảnh sát cho rằng câu chuyện đưa ra là vô lý vì có người nào tự dùng rìu bổ vào mặt mình. Kẻ sát nhân vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

      Nạn nhân tiếp theo của Người Rìu là bà Edward Schneider, người thoát nạn thần kỳ và mô tả thủ phạm cao, gầy như bóng ma. Joseph Romano, chủ tiệm tạp hóa người Italia bị tấn công vào tháng 8 nhưng may mắn. Ông qua đời vì vết thương quá nặng người.

      Các vụ tấn công khiến người dân vô cùng hoảng loạn. Họ bắt đầu nhìn thấy hình bóng của Người Rìu ở bất kì ngõ ngách nào. vài người rằng cao, gầy. Số khác cho rằng mặc quần áo phụ nữ. số người khẳng định tên giết người là phụ nữ, hoặc là đàn ông nhưng rất lùn. Nhiều nghi vấn đặt ra quanh lỗ cửa quá bé để sát nhân chui vừa. Thuyết mưu cho rằng tới từ…hành tinh khác.

      Người Rìu đột nhiên dừng việc giết chóc trong tháng 9. số cư dân ở thành phố New Orleans cho biết xuất nhiều vụ đột nhập vào nhà hoặc thông báo bắn số kẻ rình rập trong bóng tối. Sau tháng 9, có thêm bất kì vụ việc nào. Đột nhiên, Người Rìu mất tích dấu vết.

      Bẵng thời gian, ngày 10.3.1919, Người Rìu trở lại và gây ra vụ thảm sát kinh khủng gần khu vực Retna, thành phố New Orleans. Kẻ thủ ác mặc áo tối màu tấn công nhà Cotmigtilia. Ông bố Charles đánh nhau với thủ phạm, tuy nhiên qua đời vì vết thương thương nặng. Người Rìu sau đó giết hại Rosie và con 2 tuổi Mary. Dù Rosie cầu xin nhưng kẻ thủ ác vẫn xuống tay man rợ, giết hại đứa con 2 tuổi. Rosie may mắn thoát chết dù bị thương khắp người.

      Lá thư từ địa ngục

      Vụ tấn công đẫm máu làm cho toàn bộ thành phố khiếp sợ, sau đó tờ Thời báo Picayune của New Orleans nhận được bức thư kì bí vào ngày 14.3.1919 với nội dung: “Nó thể nào bắt được tao. Chúng nó thể nhìn thấy tao vì tao vô hình. Tao phải là con người mà là quỷ dữ từ địa ngục. Tao là Người Rìu mà lũ cảnh sát và người dân New Orleans chúng mày gọi tên”.

      Tên sát thủ rằng mình rất thích nhạc jazz và “thề với tất cả quỷ dữ trái đất này, nếu sắp tới kẻ nào khước từ mở nhạc jazz bị rìu vào mặt”. Cuối tuần đó, cả thành phố New Orleans mở nhạc jazz như thể đây là món ăn tinh thần thể thiếu của người dân. Nhiều người tin vào lời của kẻ thủ ác và vẫn bình yên.

      Joseph Davilla, nhạc công địa phương soạn bản nhạc có tên “Điệu nhạc jazz của Người Rìu bí ” bất ngờ gây được tiếng vang lớn trong thành phố. Đêm đó ai chết dưới tay của Người Rìu. Nhiều tháng sau đó, thấy vụ giết người man rợ nào diễn ra. Có vẻ như Người Rìu nguôi giận phần nào.

      Tiếp tục chém giết

      Cho tới ngày 3.8.1919, gã điên tấn công tên Sarah Laumann ở nhà của . Sarah may mắn sống sót nhưng vụ việc này cho thấy thay đổi trong kiểu cách tấn công của Người Rìu. hề bán tạp hóa hay là người Italia. Toàn bộ thành phố New Orleans lại choáng váng lần nữa vì ai có thể an toàn trước lưỡi rìu của kẻ thủ ác.

      lần nữa, tấn công vào tháng 8 và tháng 9 nhưng bị người đàn ông có súng ngăn chặn. Vụ tấn công cuối cùng diễn ra vào tháng 10 khi Người Rìu giết hại Mike Pepitone ở giường, trong khi vợ và 6 đứa con của ông an toàn ở phòng bên cạnh.

      Cảnh sát tìm thấy chữ kí quen thuộc của Người Rìu nhưng có bằng chứng để xác nhận danh tính. Tới nay, vẫn chưa ai biết Người Rìu là ai.

      dấu hiệu được cho là cơ sở liên quan tới Người Rìu. năm sau vụ giết hại cuối cùng, người đàn ông tên Joseph Mumre bị bà Esther Albano bắn chết ở vùng Pacific Coast. Bà khẳng định Mumre giết chồng bà và tham gia vào nhóm những kẻ tống tiền cộng đồng người Italia ở nước Mỹ. bị đẩy vào tù năm 1911, ít lâu sau vụ giết người đầu tiên của Người Rìu.

      Tên này ra tù năm 1918, trùng thời điểm các vụ giết người xảy ra. Mumre rời khỏi khu vực sinh sống vào khoảng thời gian các vụ giết hại chấm dứt. Dù thời gian trùng nhau, hề có bằng chứng nào cho thấy Mumre có mặt ở trường. Cái chết bất ngờ của Mumre khiến cảnh sát thể hỏi cung và tìm hiểu thêm tình tiết. Sau đó 2 năm, Người Rìu bị dân New Orleans quên lãng hoàn toàn. Dù vậy, đây vẫn được xem là kẻ sát nhân man rợ và bí nhất lịch sử nước Mỹ.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Trong thời kì mà Jack “Đồ tể” hoạt động mạnh, có 11 vụ giết người xảy ra ở vùng East End, London, . Những vụ giết người diễn ra từ ngày 3.4.1888 tới ngày 13.2.1891. Người ta thường gọi đây là vụ án mạng Whitechapel, theo tên chuyên án điều tra của cảnh sát thành phố London. Cảnh sát cho rằng Jack “Đồ tể” là thủ phạm của 5 trong tổng số 11 nạn nhân bị giết hại.

      Nhóm Canonical Five là 5 bị giết theo cùng cách thức. Tất cả 5 nạn nhân này đều là mại dâm ở khu East End, có đặc điểm chung là vết thương kết liễu rất giống hệt nhau. Họ đều bị cắt cổ, cơ quan sinh dục và mổ bụng. số nạn nhân khác bị tra tấn dã man nhưng có trường hợp nào phương thức giống như Canonical Five.

      5 nạn nhân bị giết lúc trời rạng sáng, khi mặt trời chưa lên. Tất cả các vụ giết người đều xảy ra vào cuối tuần hoặc cuối tháng.

      Mary Ann Nichols

      Thi thể của Mary Ann Nichols được phát vào ngày 31.8.1888, lúc khoảng 3 giờ 40 phút bởi hai người đàn ông đường tới công ty. được tìm thấy gần chuồng ngựa. Hai người đàn ông Charles Cross và Robert Paul vô tình bắt gặp nạn nhân lúc trời nhá nhem. Khi đó, Polly nằm đất và váy kéo lên tới hông.

      Ban đầu, hai người biết Polly ngất vì say rượu hay chết. Khi lại gần, sờ lên tay và mặt của Polly, họ nhận ra hơi lạnh tới rợn người. Cả hai chạy báo ngay cho cảnh sát. Vài phút sau John Neil cũng nhìn thấy khi ông băng qua chuồng ngựa. Ông giơ đèn lồng vào người Polly và nhìn thấy đôi mắt vô hồn, trắng dã của nhìn lên trời.

      Cổ họng Polly bị cắt làm đôi – gần như đứt lìa khỏi cổ - và ruột bị moi ra ngoài. Tên sát thủ cũng cắt xẻ nhiều vết bụng của với cùng con dao gây án. Các bác sĩ tới trường, khám nghiệm tử thi và xác định rằng chết từ trước đó 30 phút.

      Annie Chapman

      nhân chứng nhìn thấy Annie Chapman chuyện với người đàn ông bên ngoài số 29 đường Hanbury lúc 5 giờ 30 phút sáng. Albert Cadosh, người sống ở số 27 cho biết nghe thấy người phụ nữ ” rất lớn. Sau đó là tiếng va đập của cơ thể vào hàng rào. Khoảng 20 phút sau, thân thể bị biến dạng của được John Davis tìm thấy ở sân sau số nhà 29.

      Cổ họng của Annie bị cắt giống cách mà Ann Nichols bị giết hại. Bụng của Annie mở toang, ruột lòi ra ngoài và được đặt lên vai phải. Khám nghiệm tử thi sau đó cho thấy tên sát thủ còn cắt cơ quan sinh dục của Annie.

      Elizabeth Stride

      Tên Jack “Đồ tể” đoạt mạng 2 nạn nhân trong sáng sớm ngày 30.9.1888. Người đầu tiên là Elizabeth Stride. Thi thể của được tìm thấy ở Dutfield, cạnh đường Berner, lúc khoảng 1 giờ sáng. Tên sát nhân cắt họng, động mạch chủ của nạn nhân nhưng có vết rạch thường thấy ổ bụng.

      Do xuất của vết rạch bụng nên nhiều người nghi ngờ liệu sát thủ có phải là Jack “Đồ tể” hay . số ý kiến cho rằng Stride bị rạch ổ bụng do thời gian quá gấp nên rời khỏi trường do sợ bị phát .

      Catherine Eddowes

      45 phút sau vụ giết người đầu tiên, thi thể của điếm Catherine Eddowes được tìm thấy ở quảng trường Mitre. Cổ họng của Catherine cũng bị rạch và ruột lòi ra ngoài. Thận bên trái bị cắt bỏ, cùng vết rạch lớn ở cơ quan sinh dục. Ngay trước khi cơ thể đầy vết thương của Catherine được tìm thấy, nhân chứng cho biết nhìn thấy người đàn ông cao 1m70, ngoài 30 tuổi, ngoại hình tầm thước, da trắng và để râu quai nón. Bộ trang phục người này giống hệt thủy thủ tàu viễn dương.

      Mary Jane Kelly

      Vụ giết hại Mary Jane Kelly là tồi tệ nhất trong các vụ án mạng Whitechapel. được tìm thấy trong tình trạng bị tấn công man rợ tại căn hộ số 13 đường Miller’s Court. Người ta phát ra vào ngày 9.11.1888.

      Người cho thuê nhà là Thomas Bowyer đến thu tiền nhà vì Mary chậm trả tiền nhiều tuần. Khi trả lời cửa, Thomas nhìn với qua cửa sổ và chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng.

      Cơ thể của Mary bị rạch tơi tả đến mức thể nhận ra. Toàn bộ ruột của bị lôi ra ngoài, ngực bị cắt, lục phủ ngũ tạng đặt bên dưới đầu và giường. Khuôn mặt của Mary bị biến dạng, tim moi ra ngoài và bị lấy mất khỏi trường. Đây được xem là nạn nhân có cái chết đau đớn nhất.

      Sau cái chết của Mary Kelly, người ta tin rằng Jack “Đồ tể” còn ra tay sát hại thêm ai nữa. Những vụ giết người và mại dâm sau đó có đặc điểm tương tự 5 vụ án xảy ra trong năm 1888. Hung thủ cũng được xác định chính xác là ai sau hơn 100 năm.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Những Vụ Án Thế Giới
      Chương 13: Quái vật 21 khuôn mặt

      "Quái vật 21 khuôn mặt" dẫn cảnh sát vào cuộc điều tra chưa từng thấy và trở thành trong những tội ác chưa được giải quyết khó hiểu nhất trong lịch sử Nhật Bản.

      Trong rất nhiều những vụ án nổi tiếng ở Nhật Bản vụ án mang tên "Quái vật 21 khuôn mặt" là vụ án ly kì và hết sức lạ lùng, khiến ngày nay mỗi khi có người dân Nhật nào nhắc đến là lại khiến những người xung quanh phải rùng mình. Vụ án trực tiếp gây ra án mạng nào nhưng lại khiến người cảnh sát phải tự thiêu và liên tục khiến các nhà chức trách phải đặt ra câu hỏi.

      "Quái vật 21 khuôn mặt" là cái tên được lấy cảm hứng từ bộ truyện trinh thám nổi tiếng của Edogawa Rampo. Dưới mỗi bức thư, tên tội phạm bí này đều lấy bí danh là "quái vật 21 khuôn mặt" và trong suốt 17 tháng vào giữa những năm 1980, gây khủng hoảng tinh thần cho người dân Nhật và khiến cảnh sát phải nhiều phen "lao tâm khổ tứ". "Quái vật" dẫn cảnh sát vào cuộc điều tra chưa từng thấy và trở thành trong những tội ác chưa được giải quyết khó hiểu nhất trong lịch sử Nhật Bản.

      vụ bắt cóc tống tiền thành công

      Mọi chuyện bắt đầu từ ngày 18/3/1984, khi ông Katsuhisa Ezaki, Giám đốc điều hành của công ty kẹo Glico bị hai gã đàn ông đeo mặt nạ bắt cóc và cầu đòi tiền chuộc là 1 tỷ yên. Tuy nhiên, việc trao đổi tiền chuộc chưa kịp diễn ra ông Ezaki may mắn trốn thoát.

      Vụ việc sau đó được đưa tin rất nhiều, phần là vì nạn nhân là nhân vật cấp cao có tiếng tăm, phần là vào thời điểm đó, vụ bắt cóc dữ dội như vậy gần như chưa từng thấy ở Nhật và nó gây hoang mang cho rất nhiều người. Cảnh sát có bất kì manh mối nào để tìm kiếm ra kẻ đứng đằng sau vụ việc.

      Những vụ khủng bố liên tiếp và các lá thư nặc danh

      Vài tuần sau, vào tháng 4/1984, vài chiếc xe trong bãi đậu xe của trụ sở công ty Glico bị đốt cháy và khu vực xung quanh cũng bị phá hủy cách bí . lâu sau đó, vào ngày 10/5/1984, lá thư đe dọa được tìm thấy chai axit clohydric với chữ kí "Quái vật 21 khuôn mặt", bức thư tuyên bố rằng tẩm chất độc kali xyanua vào gói kẹo của Glico và đem bày bán khắp các cửa hàng tạp hóa. Ngay sau đó, công ty Glico phải thu hồi lại toàn bộ số kẹo thị trường và điều đó khiến công ty này chịu khoản lỗ 20 triệu đô, cùng với 400 công nhân bị sa thải.

      Bằng chứng duy nhất mà cảnh sát có được là cảnh quay trong camera an ninh cho thấy người đàn ông mờ ám đặt những gói kẹo Glico bị đầu độc lên kệ cửa hàng, người đàn ông đội mũ bóng chày và khó xác định được khuôn mặt. Đoạn video được nhiều người cho rằng cố tình để camera quay lại nhằm mục đích giễu cợt và trêu đùa với cảnh sát.

      Thời gian sau đó, "Quái vật" liên tục khủng bố cảnh sát bằng những bức thư nặc danh và trong đó nội dung đa phần là nhạo báng họ: "Thưa các sĩ quan cảnh sát ngu ngốc. Đừng dối nữa. Chẳng phải tất cả các tội ác đều bắt đầu bằng lời dối, các người thấy sao? Có vẻ như các người chịu thua rồi. Vậy tại sao để chúng tôi giúp tay? Chúng tôi cung cấp cho các người đầu mối, chúng tôi vào nhà máy bằng cổng trước, máy đánh chữ chúng tôi sử dụng là PAN-reader và các thùng nhựa được sử dụng là rác ở ngoài đường. Ký tên: Quái vật 21 khuôn mặt."

      Vụ án khiến cả nước Nhật Bản chìm trong khủng hoảng. Doanh số bán kẹo giảm mạnh. Bất ngờ, vào ngày 26/6/1984, "Quái vật" gửi đến bức thư ghi rằng "Chúng tôi tha thứ cho Glico", nhưng những lý do đằng sau toàn bộ việc này được nhắc đến. Và hơn hết, điều này chỉ đánh dấu kết thúc cho việc quấy rối Glico, chứ phải là dấu chấm dứt của việc khủng bố. Tổ chức tội phạm này nhanh chóng chuyển hướng mục tiêu sang các công ty thực phẩm lớn khác như Morinaga, Marudai Ham và House Food Corporation...

      Vào tháng 10 năm 1984, quái vật gửi đến giới truyền thông bức thư tuyên bố rằng đầu độc 20 gói kẹo và đặt chúng lên kệ cửa hàng tạp hóa. Cảnh sát phải huy động lực lượng khắp cả nước để tìm ra những gói kẹo giả mạo. Tất cả những gói kẹo thu hồi đều thực có chứa chất độc, nhưng điều thú vị là các gói kẹo giả mạo đều được dán nhãn cảnh báo "Nguy hiểm: Chứa chất độc".

      "Người đàn ông mắt cáo" và cái chết của vị cảnh sát

      Ít lâu sau, Quái vật tuyên bố chấm dứt các hoạt động khủng bố của mình nếu nhận được 50 triệu yên. Tiền được ném xuống từ chuyến tàu cao tốc chạy vào thành phố Kyoto, địa điểm ném tiền được xác định bằng lá cờ trắng. viên cảnh sát được giao cho nhiệm vụ này, nhìn thấy lá cờ trắng nào tuyến đường nhưng phát ra nam nhân có hành động khả nghi tàu. mô tả người đàn ông này có dáng cao lực lưỡng và có đôi mắt giống như mắt cáo. Sau đó cảnh sát nỗ lực theo dõi nhân vật tình nghi này nhưng để mất dấu .

      Tháng 11 năm 1984, Quái vật lại lần nữa đòi 100 triệu yên để ngừng lại các hoạt động khủng bố. cầu tiền phải được thả vào cái thùng có mảnh vải trắng đường cao tốc Meishin. Cảnh sát mai phục tại đây và phát ra "người đàn ông mắt cáo" lần nữa nhưng lại tiếp tục để mất dấu ta.

      Vào tháng 1 năm 1985, dựa đoạn phim video trước đó và mô tả về người đàn ông chuyến tàu ở Kyoto, cảnh sát vẽ phác họa lại khuôn mặt kẻ tình nghi và đem dán khắp nơi để truy nã. Tuy nhiên, thời gian dài sau họ vẫn chưa thể tìm ra được manh mối nào.

      Vụ việc trở thành "rạp xiếc" truyền thông, thu hút nhiều chú ý của các cơ quan báo chí cả trong nước và quốc tế, và ngoài ra cũng chiếm được trí tưởng tượng của người dân Nhật. Tháng 8 năm 1985, do tuyệt vọng vì vụ án vào bế tắc và giận dữ của truyền thông, ông Yamamoto - lãnh đạo cảnh sát quận Siga, tự thiêu. Sau khi tin tức về vụ tự tử kinh hoàng được báo cáo, quái vật gửi bức thư cuối cùng cho giới truyền thông, trong đó có ghi rằng: "Cảnh sát quận Siga chết. là ngu ngốc. Những gì mà cảnh sát làm trong suốt năm tháng qua là gì? Đây bài học cho các người. Chúng tôi quyết định hành hạ các công ty thực phẩm nữa. Từ bây giờ, nếu có bất kì ai tống tiền các công ty thực phẩm, đó phải là chúng tôi mà là ai đó giả mạo chúng tôi."

      Đó cũng là bức thư cuối cùng của nhóm tội phạm khét tiếng này. Sau đó cũng có thêm bất kì tiến triển nào trong việc điều tra truy tìm phủ phạm. Vậy là sau 17 tháng gây ám ảnh cho người dân và cảnh sát Nhật Bản, tên tội phạm "biến mất như làn khói mỏng".

      Vụ việc chính thức khép lại. Ngay cả khi "Quái vật" bị phát giác ngày hôm nay, cũng thể bị truy tố do vụ án hết hiệu lực.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Nước Mỹ có rất nhiều vụ án bí chưa thể giải đáp và trong số đó chính là danh tính cậu bé chết trong thùng carton.

      Thùng carton chứa thi hài cậu bé

      Vụ án bí được toàn thế giới biết đến vào ngày 25.2.1957, khi người khách du lịch tình cờ phát thùng carton ở đường Susquehanna, thành phố Philadelphia. Thùng carton có in kí tự màu đỏ bên ngoài: “Đồ nội thất dễ vỡ. Đừng mở nó bằng dao”. Đây là thùng dùng để đựng cũi tre cho trẻ em.

      Bên trong chiếc thùng phải là búp bê như mọi người tưởng mà là cậu bé mặc quần áo chết. Cậu bé cao chừng 1m, nặng khoảng 13kg được quấn bằng chiếc khăn hiệu Navaho. Thể hình này là tương đối so với đứa trẻ bình thường.

      Cậu bé trong thùng carton từ 3-6 tuổi, móng tay cắt tỉa gọn gàng nhưng tóc để bờm xờm. người cậu bé có 7 vết sẹo dường như gây ra sau các cuộc phẫu thuật. Bác sĩ chẩn đoán cậu bé mắc bệnh kinh niên sau khi thấy đôi mắt mở trừng trừng.

      Trong thực quản, người ta tìm thấy những thứ màu đen nhưng trước đó 3 giờ cậu bé hề ăn gì. Vết thâm tím người được cho là bị đánh đập. Các chuyên gia pháp y cho rằng cậu bé chết vì bị đập mạnh vào đầu.

      Quá trình điều tra bế tắc

      Có rất nhiều đầu mối để theo đuổi vụ án này. Ban đầu, cảnh sát định tìm tung tích cậu bé nhưng ai hoặc trại trẻ nào thông báo mất con. Bệnh viện lấy dấu vân chân, vân tay nhưng tìm thấy người phù hợp. Hàng ngàn tờ rơi, poster được gửi , dán khắp siêu thị, cửa hàng rượu nhưng có dấu vết nào được tìm thấy.

      Trong cơn tuyệt vọng, cảnh sát trang điểm lại cậu bé chết và mặc cho cậu bộ quần áo mới. Sau đó, họ chụp ảnh lại, dán khắp phố để hy vọng bố mẹ cậu nhận ra. Tuy nhiên mọi thứ vẫn chỉ rơi vào ngõ cụt.

      Địa chỉ của chiếc hộp tới J.C.Penney nhưng chỉ dấu điều gì. Người mua trước đó trả tiền và rời , để lại manh mối gì.

      người đàn ông khác kể lại vào ngày trước khi xác chết được tìm thấy. Ông nhìn thấy người phụ nữ và con trai đứng cạnh chiếc ô tô, tìm kiếm gì đó ở khoang sau. Nghĩ rằng họ có vấn đề, ông chậm lại và hỏi có cần giúp đỡ hay . Người phụ nữ và ra hiệu cho tài xế tiếp.

      Cảnh sát, điều tra viên tìm kiếm các gia đình nghèo khó, những hộ có nhiều con và số trại trẻ gần khu vực xảy ra vụ án. Nhiều thông tin được gửi về cho cảnh sát nhưng đều khớp.

      người mẹ với 9 đứa con ở bang Colorado bị nghi ngờ vì trước đây bà ta từng vứt xác con vào thùng rác sau khi con bà qua đời. Dù vậy, những thông tin và phỏng đoán này mang lại kết quả.

      Tháng 7.1957, cảnh sát chi trả tiền cho đám tang của cậu bé. bia mộ cậu bé là dòng chữ: “Chúa lòng lành, hãy phù hộ cho cậu bé vô danh. 25.2.1957”.

      Vụ việc chìm sâu vào quên lãng nhưng với điều tra viên Remington Bristow ông thể nào quên được. Ông tự bỏ tiền túi và kêu gọi nhiều bác sĩ khác điều tra vụ việc. Ông hy vọng tìm ra danh tính cậu bé trong thùng carton bí .

      Bristow tin rằng cậu bé chết trước đó trong trại trẻ nhưng có bằng chứng nào. Bristow mất năm 1993 và mang theo thắc mắc này xuống mồ.

      Khám nghiệm lại tử thi

      Việc tìm kiếm cậu bé chết trong thùng carton là trường hợp điều tra hình lâu nhất được thực ở Philadelphia. 5 năm sau, các nhóm chuyên gia nghiên cứu tội phạm với tên gọi “Tổ chức Vidocq” thực khám nghiệm lại tử thi. Xác cậu bé được đào lên và khám nghiệm DNA. Sau đó cậu bé được chôn trong khu mộ khác.

      Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy hề có dấu hiệu nào khác thường so với nửa thế kỷ trước. Kết quả DNA cũng hé lộ điều gì, bất chấp nhiều nguồn tin được cung cấp cho cảnh sát. Vụ án này cũng từng xuất trong chương trình “American’s Most Wanted” nhưng cũng rơi vào vô vọng.

      Năm 2002, bác sĩ ở Ohio liên lạc với cảnh sát Philadelphia rằng trong những bệnh nhân của ông biết vì sao cậu bé chết, người phụ nữ giấu tên này tiết lộ với cảnh sát rằng mẹ chính là người “mua” cậu bé từ gia đình khác hồi năm 1954.

      Trong thời gian chung sống, đứa trẻ ngày nào cũng bị mẹ bạo hành và đánh đập thương tiếc.

      Vào bữa tối, cậu bé nôn mửa trong nhà tắm sau khi ăn đậu nướng khiến người mẹ giận dữ. Bà dùng tay đập mạnh vào đầu khiến đứa bé ngã xuống, đập đầu vào sàn nhà rồi chết.

      Cảnh sát quyết định tin lời bà M vì họ tìm thấy những hạt đậu nướng trong dạ dày và phát các đầu ngón tay của cậu bé có dấu hiệu bị ngâm nước trong thời gian dài.

      Những thông tin này trước đó hoàn toàn được công bố.

      Nhân viên điều tra còn phấn khích hơn khi bà M miêu tả cậu bé từng có mái tóc dài. Điều này hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của cảnh sát rằng đứa trẻ bị kẻ sát nhân cắt tóc sau khi ra tay sát hại.

      Thế nhưng, điều tra về thân thế của bà M, người ta còn phát bà có tiền sử mắc bệnh tâm thần nặng.

      Hỏi thăm người thân, bạn bè và hàng xóm của bà M, ai cũng rằng họ chưa từng nhìn thấy bất kỳ đứa nào như mô tả xuất trong nhà bà.

      Câu chuyện tưởng như là manh mối quan trọng cuối cùng lại trở thành lời đùa vui của người tâm thần.

      Còn rất nhiều giả thiết khác được đưa ra song tất cả đều có chung kết cục. Bất kể bao nhiêu năm trôi qua, cảnh sát Mỹ vẫn từ bỏ hy vọng.

      Nhiều chương trình truyền hình của Mỹ thỉnh thoảng vẫn thường nhắc lại vụ án “cậu bé trong hộp” với mong muốn xác định được danh tính của đứa trẻ và những gì xảy ra với em.

      Đây là trong những vụ giết người bí chưa có lời giải đáp trong lịch sử hình nước Mỹ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :