1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Những Vụ Án Trên Thế Giới

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Edgar Allan Poe nổi tiếng với những cuốn tiểu thuyết trinh thám huyền bí. Ông qua đời năm 1849. Cái chết của nhà văn đến nay vẫn còn là bí mật lớn, khiến ít học giả và bạn đọc phải “đoán già đoán non”. Dưới đây là những kiến giải của Matthew Pearl về trong những nghi án gây tò mò nhất trong lịch sử văn chương này.

      Matthew Pearl:

      Đám tang của Edgar Allan Poe tại Baltimore chỉ có 4 người tham dự, nếu kể thêm vị linh mục, người đào mộ và người trông coi nghĩa địa. Vị linh mục - vốn là người có họ hàng xa với nhà văn - cũng buồn đọc lời ai điếu trước kiện “cỏn con” này. Khu mộ phần của nhà văn chẳng có dòng chữ nào để khắc dấu ghi tên. Tạo hóa cũng khéo đùa, khiến cho chuyến hành trình về ga cuối của nhà văn đầy lạnh lùng, trống vắng như chính cái chết của ông.

      15 năm sau, chuyến tàu bị trật đường ray, xô vỡ mộ chí. Nhờ đó, về sau, bia mộ bằng đá được dựng lại, đó khắc dòng chữ: “Hic Tandem Felicis Conduntur, Edgar Allan Poe, Obiit Oct. VII 1849” (Nơi đây, cuối cùng ông được yên nghỉ, Edgar Allan Poe qua đời 7/10/1849”.

      Edgar Poe trải qua những năm tháng đầy cực nhọc, khó khăn trước khi qua đời ở tuổi 40. Khi còn là chàng trai mới lớn, ông có nhiều mâu thuẫn với cha nuôi, bị đuổi ra đường, sống vất vưởng và bắt đầu dấn thân vào thế giới văn chương. Ông viết khoảng 70 tác phẩm văn xuôi đủ các thể loại, khoảng chừng ấy bài thơ, cuốn tiểu thuyết mấy nổi tiếng, vở kịch còn dang dở… và thách thức văn đàn rộng lớn bằng những bài phê bình có giọng điệu gay gắt, khó chịu và đầy khiêu khích. Poe bị ít người khinh ghét và gặp nhiều khó khăn về vật chất nhưng bù lại, ông được đánh giá là nhân cách đáng trọng.

      Poe phải là thần tượng, nhân vật quan trọng ở thời điểm ông qua đời. Nhà văn hoàn toàn có thể biến mất cách vô nguyên cớ. Và diễn ra như vậy. Vào cuối tháng 9/1849, nhà văn có chuyến tour giảng bài và chuyện tại Richmond, Virginia nhằm kiếm tiền để ra mắt tờ tạp chí văn học của chính mình - The Stylus. Từ Richmond, ông dự định đến Philadelphia và sau đó trở về nhà ở New York - từ đây, ông du lịch về phía Nam cùng với người của mình là Maria Clemm. Nhưng rồi, các quan chức ở Baltimore cho biết, sau 5 ngày mất liên lạc với nhà văn, cuối cùng, họ phát thấy ông bất tỉnh trong nhà trọ có tên là Ryan's.

      Đến đây, chúng ta có thêm số thông tin biết. Theo Neilson Poe, người họ hàng của nhà văn ở Baltimore khi Edgar được đưa đến bệnh viện, các bác sĩ cho biết, bệnh nhân quá yếu và được phát quá muộn. Ngay sau khi Edgar qua đời, Neilson kiểm tra tỉ mỉ khu vực nhà văn ở và than khóc, ông tìm thấy câu trả lời cho cái chết bí của nhà văn.

      Tuy nhiên, vài tuần sau, Neilson viết bức thư cho người viết tiểu sử của Edgar Poe và thông báo, ông sở hữu tất cả thông tin về cái chết của nhà văn và viết cuốn sách về vấn đề này. Nhưng Neilson bao giờ thực hóa dự định của mình.

      Ngày nay, câu chuyện về cái chết của Edgar Poe trở thành chủ đề hấp dẫn cho các nhà nghiên cứu và những người quan tâm. Baltimore xây dựng số bảng chỉ dẫn đến khu mộ của nhà văn. Du khách có thể đặt hoa tại đài tưởng niệm Edgar Poe được xây dựng năm 1875. Nơi đây, bây giờ chỉ có 1 mà đến 2 mộ chí. là mộ chí chỉ phần mộ ban đầu của nhà văn, còn cái kia chính là nơi thi thể của ông được dịch chuyển đến sau này. Hằng năm, đến sinh nhật nhà văn, người ta lại tụ tập trước mộ phần của ông, trong số đó có ít phóng viên báo chí. Trong khi đó, ngược lại, rất ít người biết rằng, Poe được sinh ra tại Boston. Hay cách khác, tiểu sử của nhà văn thường bắt đầu từ nơi ông qua đời chứ phải từ nơi ông được sinh ra.

      Trong tuyển tập thơ và truyện ngắn của Poe mà tôi đọc từ thời còn , người ta rằng, Poe được tìm thấy tại máng nước trong tình trạng rất tồi tệ. Dù thực chẳng có cái máng nước nào dính líu đến cái chết của Poe nhưng giai thoại này tồn tại ít nhất từ năm 1850. Những câu hỏi xoay quanh cái chết của nhà văn khiến cho trang viết của ông càng thêm hấp dẫn, bí . Khi tôi bắt tay vào tìm hiểu về tác giả của Con quạ, số người hỏi tôi, liệu có phải Poe dàn xếp cái chết của mình để độc giả phải đau đầu suy đoán.

      Giả thuyết này được đưa ra từ cách đây khá lâu. Baudelaire từng coi cái chết của Edgar Poe - nhà thơ Mỹ được ông thích nhất là “gần như vụ tự sát”. Cách giải thích này vẫn lưu hành tại Mỹ cho đến tận cuối thế kỷ 19. George Eveleth - bác sĩ trẻ từng giao du với nhà văn đặt ra nghi vấn, phải chăng Poe giả vờ chết nhằm đánh lừa độc giả của mình. Từ khi vừa bước chân vào làng văn, Poe vốn là con người yếu ớt nhưng luôn có thái độ báng bổ thần linh hoặc ít nhất cũng là coi thường cái chết […].

      Sau khi nhà văn qua đời, tên tuổi của ông trở nên nổi tiếng. Vào đầu thế kỷ 20, hãng thuốc lá lấy tên ông để đặt tên cho loại cigarette với dòng chữ in bao bì: “Quẳng gánh lo bằng điếu cigarette thơm phức hiệu Poe”.

      Bóng đen vây quanh cái chết của nhà văn ngày càng dày đặc thêm bởi những giai thoại của người đời sau. Năm 1899, người phụ nữ theo thuyết duy linh cho biết, bóng ma của Poe về đọc cho bà bài thơ, tiết lộ cái chết của ông.

      Các học giả dựa vào trạng “thiếu thốn tư liệu” về cái chết của nhà văn để đưa ra những giả thuyết cho rằng, Poe có thể là nạn nhân - của vụ cướp, mưu chính trị, hay thậm chí là trả thù của người phụ nữ nào đó từng bị ông tán tỉnh.

      Mỗi giả thuyết đều có những dẫn chứng và lý lẽ riêng. Trong triển lãm tại bảo tàng Poe tại Richmond có khối lập phương bằng nhựa xoay tròn, đó ghi lại khá nhiều cách giải thích về cái chết của nhà văn. Khối lập phương tại bảo tàng Poe trở thành biểu tượng điển hình cho phong phú của các giai thoại về cái chết của Poe. Ngày nay, các giả thuyết này có vị trí khá ngang ngửa với nhau. Đó là nguyên nhân khiến tôi muốn viết cuốn tiểu thuyết về cái chết của nhà văn, để tìm hiểu tại sao, những cách giải thích khác nhau này lại có thể cùng tồn tại như vậy được. Nhưng khi bắt tay vào công việc, tôi đối mặt với câu hỏi lớn: Câu chuyện về cái chết của Poe có gốc tích từ trong lịch sử hay xuất phát từ tiểu thuyết của ông?

      quanh cái chết của Edgar Poe xem ra thích hợp với ông hơn bất cứ nhà văn nào khác. Ví như, lịch trình những ngày cuối trong cuộc đời ông cho thấy nhà văn hầu như sống cuộc đời trôi nổi từ nơi này đến nơi khác. Ông từng sống ở Boston, Richmond, Baltimore, Philadelphia và New York. Chặng cuối của Poe phản ánh đúng thói quen xê dịch thể làm chủ được của nhà văn.

      Khi được phát tại nhà trọ Ryan trong tình trạng rất tồi tệ, Poe cầu khẩn những người xung quanh mình nhờ đến giúp đỡ của tiến sĩ Joseph Snodgrass. Snodgrass, người sống ngay cạnh nhanh chóng có mặt và quyết định cùng với những người khác đưa nhà văn đến bệnh viện. Tuy nhiên, số tài liệu lại cho rằng, Poe tìm gặp Snodgrass để bàn bạc về việc xuất bản tờ tạp chí mới của mình. Thực tế, người khác mà Poe cũng muốn tìm gặp tại Baltimore là Nathan C Brooks - làm nghề biên tập. Điều thú vị là Snodgrass cũng từng là chủ bút của tạp chí chỉ tồn tại được trong thời gian ngắn.

      Tại Philadelphia, có phi vụ béo bở chờ đợi Poe. nhà sản xuất đàn dương cầm tên là John Loud muốn bỏ ra 100 USD để nhờ Poe tuốt chỉnh lại những bài thơ của bà vợ. Poe chắc cưỡng nổi lời đề nghị hấp dẫn đó. Thử tượng xem, so với tổng thu nhập năm 1849 của Poe là 275 USD 100 USD là số tiền vô cùng lớn. có chứng cớ nào ràng khẳng định Poe có đến Philadelphia trong những ngày cuối đời hay , nhưng người quen biết nhà văn là Thomas Lane tiết lộ, Poe có mặt tại Philadelphia vài ngày trước khi người ta tìm thấy ông tại Baltimore (thông tin này cũng thể kiểm chứng).

      nhân vật đáng quan tâm nữa là Neilson Poe. Dù có tài liệu nào của Neilson về cái chết của Poe được tìm thấy ngày nay, nhưng như thế có nghĩa là ông kể câu chuyện mà mình biết cho ai đó. Ban đầu, tôi cho rằng, Neilson kể cho cháu của mình là Amelia Poe. Nhưng thực tế, Neilson kể nó cho người bạn tên là Coale khi này thu thập tài liệu để viết bài báo về Edgar cho tạp chí của Harper vào năm 1871. Ông chia sẻ số thông tin để bạn mình sử dụng cách thận trọng và hợp lý.

      Trong số các mẩu tin của Coale, có chi tiết rằng, theo Neilson, Edgar Philadelphia hoặc ít nhất là thử . Poe lên đường đến Philadelphia nhưng vì uống phải vài cốc rượu, ông mất tự chủ và lại bị tống lên tàu trở về Baltimore. Cách giải thích này nghe ra có vẻ mơ hồ nhưng bổ sung cho số thông tin khác. Poe có vẻ như định đến Philadelphia nhưng thành chứ phải là ông định đến thành phố này.

      trong những điều thú vị nhất tôi vừa khám phá ra củng cố cho thông tin của Neilson rằng Poe chưa từng đến Philadelphia, đồng thời phủ nhận giả định của Lane về việc nhà văn từng ở Philadelphia. Poe, vốn mất mẹ từ , nên ông sống gắn kết với người dì của mình là Maria Clemm - bà đồng thời cũng từng là nhạc mẫu của nhà thơ. (Poe có người vợ đầu 13 tuổi là em họ của ông).

      Trong quá trình du lịch đây đó, Poe thường viết thư về cho dì và ông cũng cầu bà viết lại cho mình. Poe đề nghị Clemm gửi trước cho mình lá thư đến Philadelphia. Ông nhận được nó khi ông đến thành phố này. Poe hướng dẫn Clemm gửi thư đến cho mình qua bút danh “EST Grey, Esquire” và ký tên ở cuối thư.

      Vào khoảng nửa đầu thế kỷ 19 tại Mỹ, người dân thường đến bưu điện nhận thư chứ có bưu tá mang đến tận nhà. Nếu bức thư nào đó có người nhận, báo chí đăng tin. Vào 3/10/1849 - đúng ngày Poe được phát nằm bất tỉnh tại nhà trọ Ryan's, tờ Philadelphia Public Ledger có liệt kê bức thư người nhận gửi cho "Grey, ESF". ràng là Maria Clemm gửi thư cho Poe (nhưng có thể chữ "T" bị nhầm lẫn như thế nào đó thành chữ "F" trong từ “EST”). Như vậy là Poe tới được Philadelphia. Đây có thể là lá thư cuối cùng được gửi đến cho Poe trong cuộc đời ông.

      Cùng với cái chết của Christopher Marlowe, cái chết của Edgar Poe là những bí lớn nhất trong đời sống văn học nhân loại. Nhưng Marlowe vốn là mật vụ, còn Poe chỉ là con người bình thường, rất bình thường dù đây đó có những gia thoại rằng ông sống có phần kín đáo và khá lãng mạn.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Ngày 17.6.1994, sau cuộc chạy trốn đầy kịch tính, được hàng triệu khán giả hồi hộp theo dõi sóng truyền hình trực tiếp, cựu ngôi sao bóng bầu dục Mỹ O.J. Simpson đầu hàng cảnh sát Los Angeles. Simpson bị truy tố vì nghi án giết vợ cũ - Nicole Brown và tình địch 5 ngày trước đó.

      Phiên tòa xét xử O.J. Simpson gây rúng động dư luận Mỹ, biến cựu ngôi sao bóng bầu dục trở thành bị cáo hình nổi tiếng nhất trong lịch sử nước này. Vụ án thu hút chú ý của đông đảo công chúng đến mức, người dẫn chương trình lừng danh Larry King từng tuyên bố kênh CNN: “Nếu chúng tôi có lịch phỏng vấn Chúa, nhưng O.J rỗi chúng tôi đành thất hẹn với Chúa vậy!”.

      Rắc rối bắt đầu khi Nicole Brown và người tình Ronald Goldan được phát chết với rất nhiều nhát đâm người ngày 12.6.1994. Cảnh sát tình nghi Simpson, 47 tuổi là thủ phạm sát hại vợ cũ và tình nhân của .

      Sáng sớm ngày 17.6.1994, sau khi hay tin nhà chức trách chuẩn bị đưa ra cáo buộc chính thức chống lại mình, cựu ngôi sao bóng bầu dục tìm mọi cách chạy trốn khỏi Los Angeles. Tuy nhiên, cảnh sát xác định được Simpson có mặt chiếc xe Ford Bronco màu trắng, do bạn của ta, cựu tuyển thủ bóng bầu dục nhà nghề Al Cowlings lái.

      Khi trao đổi với đại diện cảnh sát qua điện thoại di động, Simpson giải thích ta có trong tay khẩu súng và sẵn sàng tự sát. Nhà chức trách buộc phải đồng ý dùng vũ lực chặn chiếc xe.

      số hãng tin cử trực thăng bám sát và cập nhật mọi diễn biến của vụ việc. Toàn bộ quá trình cảnh sát truy đuổi Simpson đầy gay cấn được phát trực tiếp truyền hình, thu hút hàng triệu khán giả theo dõi.

      Theo các nhân chứng, đoàn xe cảnh sát ngừng bám theo chiếc xe trắng do Cowlings cầm lái, nhiều tuyến đường của Los Angeles, trong lúc Simpson ngồi co ro ở ghế sau xe với khẩu súng tự dí vào đầu.

      Cuối cùng, sau gần 9 tiếng đồng hồ chơi trò "mèo đuổi chuột", xe chở Simpson quay trở lại tư dinh của ta ở Rockingham. Lực lượng cảnh sát phải mất thêm 90 phút đối đầu căng thẳng nữa trước khi ta chịu đầu hàng. Khi khám xe và người, nhà chức trách thu được khẩu súng, bộ râu, ria ngụy trang và hộ chiếu của Simpson.

      Phiên tòa hình đầu tiên xét xử Simpson vào ngày 24.1.1995 được xem là phiên tòa đông nhất trong lịch sử nước Mỹ. Trong gần 9 tháng sau đó, cứ mỗi lần diễn ra phiên xử cựu sao bóng bầu dục là hơn 1/2 dân số Mỹ lại hướng nhìn lên màn hình.

      Đây cũng là vụ xét xử dài nhất trong lịch sử bang California, với án phí lên đến 20 triệu USD. Các thống kê chính thức cho thấy, tới 91% khán giả truyền hình Mỹ theo dõi vụ xét xử; 142 triệu người nghe tuyên án qua đài cũng như truyền hình. Thậm chí, có nghiên cứu còn nhận định, Mỹ mất hơn 25 tỷ USD vì công nhân lơ là công việc để theo dõi vụ án này.

      Ngoài việc là tâm điểm chú ý của truyền thông, phiên tòa xử Simpson còn gây chia rẽ sâu sắc trong dư luận Mỹ cũng như đặt ra nhiều hoài nghi về hệ thống tư pháp nước này. Trong các cuộc thăm dò dư luận, phần lớn người Mỹ gốc Phi tin cựu ngôi sao bóng bầu dục, người da màu, hoàn toàn vô tội. Trong khi đó, đại đa số người da trắng cho rằng ta chính là hung thủ.

      Do có chứng cứ thuyết phục để kết tội Simpson, ngày 3.10.1995, bồi thẩm đoàn gồm 9 người Mỹ gốc Phi, hai người da trắng và người gốc Mỹ Latinh tuyên Simpson trắng án.

      Phiên tòa hình kết thúc, nhưng luật pháp chưa buông tha Simpson. năm sau, ngày 23.10.1996, ta lại trở thành bị cáo trong phiên tòa dân , xử vụ giết Nicole Brown và Ronald Goldman ở Santa Monica, bang California. Lần này, mục đích của phiên tòa chỉ là quyết định xem các khả năng bị cáo gây án hay gây án nhiều hơn.

      Cuối cùng, ngày 4.2.1997, bồi thẩm đoàn gồm người da đen, người Mỹ Latinh, người châu Á và 9 người da trắng kết luận, Simpson phải chịu trách nhiệm về số tội danh liên quan đến vụ sát hại vợ cũ và tình địch. Tòa ra phán quyết buộc Simpson phải bồi thường 33,5 triệu USD cho gia đình các nạn nhân.

      Song, thực tế, gia đình của các nạn nhân hầu như nhận được bồi thường từ cựu sao bóng rổ do ta bị phá sản, nợ tiền luật sư và phải cầm cố cả dinh thự ở Rockingham để trả án phí khổng lồ nhưng vẫn đủ.

      Về sau, Simpson sống bằng quỹ lương hưu 4 triệu USD do ta lập ra từ hồi còn chơi bóng bầu dục. Mỗi tháng, ta có hơn 20.000 USD từ quỹ và số tiền này tòa án thể động tới. Simpson cũng chuyển tới sống ở bang Florida để tránh bị tịch thu tiền dành cho hoạt động bồi thường theo phán quyết của phiên tòa dân ở bang California.

      Năm 2006, Simpson viết cuốn sách “If I did it” (tạm dịch "Nếu tôi làm việc đó"). Cuốn sách có số đoạn miêu tả tỉ mỉ về những hành động “tưởng tượng” Simpson có thể làm, nếu muốn sát hại vợ cũ và tình địch. Sách được ấn định ngày xuất bản, nhưng bị hủy sau đó vì lo ngại gây phẫn nộ trong công luận.

      Tháng 9.2007, cái tên Simpson lại được nhắc đến nhiều lần nữa khi ông ta cùng 8 người khác tham gia vụ cướp có vũ trang tại khách sạn Palace ở Las Vegas. Với nhiều tì vết trong quá khứ, Simpson, lúc này 60 tuổi, được bảo lãnh tại ngoại và bị truy tố đến 12 tội danh từ bắt cóc, hành hung, cướp tài sản cho đến sử dụng vũ khí giết người. Tháng 12.2008, cựu sao bóng rổ bị kết án 33 năm tù giam.

      Tuy nhiên, sau tối thiểu 9 năm thụ án tại nhà tù ở thành phố Lovelock, bang Nevada, ngày 1.10.2017, Simpson, 70 tuổi được ân xá, phóng thích trước thời hạn do cải tạo tốt.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Lizzie Borden sinh ngày 19 tháng 7 năm 1860 tại Fall River, Massachusetts. Mẹ ruột của - bà Sarah qua đời khi Lizzie còn rất . Cha Andrew tái hôn với người phụ nữ tên là Abby Durfee Gray sau ba năm kể từ khi mẹ mất. Lizzie và chị Emma có mối quan hệ khá căng thẳng với người mẹ kế và họ chỉ chịu gọi bà là “bà Borden”.

      Các con luôn luôn nghĩ rằng bà Abby mưu để chiếm toàn bộ tài sản của ông Borden. Điều này tạo nên mối quan hệ vô cùng khó xử giữa ba người phụ nữ. Cha Lizzie may mắn có công việc tốt trong sản xuất cũng như phát triển bất động sản nên gia đình ông phải đau đầu về vấn đề tiền bạc. Họ thậm chí còn thuê nhiều người hầu phục vụ tại nhà riêng.

      Lizzie và chị Emma sống với ông Andrew và mẹ kế Abby cho đến khi họ tới tuổi trưởng thành. Và tất nhiên, lâu sau đó, vụ án khủng khiếp xảy ra.

      Kẻ giết người

      Vụ giết người kinh hoàng này diễn ra vào sáng ngày 4 tháng 8 năm 1892. Ông Andrew bị phát chết khi ngủ ghế sofa và bà Abby bị giết trong phòng ngủ ở tầng . Theo như khám nghiệm tử thi, cả hai đều bị giết bởi cái rìu. Lizzie là người đầu tiên với người giúp việc Bridget về việc phát ra thi thể của cha . Cảnh sát ngay sau đó có mặt tại trường. Mặc dù lúc đó là kẻ bị tình nghi số nhưng họ vẫn thể bắt giữ . Khi vụ án xảy ra, chị Emma ra khỏi thị trấn vì vậy được loại trừ khỏi danh sách nghi phạm.

      Khi vụ án trở nên nổi tiếng, có rất nhiều người nghi ngờ rằng Lizzie chính là kẻ sát hại cha mẹ mình. Hành động của trong những ngày tiếp theo khiến người ta càng nghi ngờ về “vô tội” của . Trước hết, Lizzie thay đổi lời khai về hành động của mình trong khoảng thời gian vụ án diễn ra rất nhiều lần. Theo như cảnh sát và hàng xóm lại khi cha chết, hề tỏ vẻ buồn bã hay đau đớn gì. Vụ giết người này lại có dấu hiệu gì cho thấy kẻ giết người đột nhập từ ngoài vào. Rốt cuộc, ai là thủ phạm?

      hành động khác thường khác của Lizzie khiến ai ai cũng đặt ra nghi vấn. Lizzie khai báo với cảnh sát rằng đốt chiếc váy có vết bẩn của mình. Tuy nhiên, điều đáng ngờ ở đây là thời gian đốt chiếc váy diễn ra chỉ trong vài ngày sau khi vụ giết người xảy ra. Đây là lý do tại sao các công tố viên lập luận rằng chiếc váy bị dính máu và đó là lý do Lizzie đốt cháy nó: muốn phá hủy bằng chứng.

      Việc xét xử

      Lizzie bị truy tố vào ngày 2 tháng 12 năm 1892. Phiên tòa của diễn ra vào tháng 6 năm sau. Vụ án được công bố rộng rãi, có rất nhiều người bị choáng ngợp bởi số tài sản khổng lồ mà cha Lizzie để lại và thủ phạm trong vụ giết người vô cùng bạo lực này. Người đại diện của là Andrew Jennings, cũng là luật sư của cha . Và nếu bị kết án, phải đối mặt với cái chết.

      Bản thân Lizzie quyết định đứng lên trong phiên tòa. có bằng chứng nào cho thấy có liên quan đến vụ giết người mặc dù cảnh sát tìm thấy cái rìu ở dưới tầng hầm. Tuy nhiên, lưỡi dao được xử lí sạch và tay cầm của rìu bị hỏng. Thêm vào đó, quá trình lấy vân tay được thực vì vậy có gì có thể buộc tội . Do đó, vào ngày 20 tháng 6 năm 1893, trắng án và vụ án vẫn chưa tìm ra được thủ phạm.

      giả thuyết đáng đến là Andrew và Abby Borden có lẽ bị giết bởi trong số rất nhiều kẻ thù của mình. Ông là trong những người giàu nhất của thị trấn và điều đó khiến ông gặp nhiều bất lợi. Sau vài cuộc giao dịch tham nhũng thành công, ông rước về cho mình kha khá kẻ thù. Vì vậy, số người cho rằng lý do ông và vợ chết là do gặp quả báo.

      Tình ruột thịt và cạnh tranh

      Sau cái chết của mẹ, Emma trở nên vô cùng bảo bọc em Lizzie. Khi ra ngoài, khi bạn bè của Lizzie thường xuyên cười nhạo và gọi là “dị hợm” Emma luôn có mặt để giải vây cho em . Emma cũng bao che cho tính ăn cắp vặt của Lizzie. Theo thói quen, chỉ năm năm sau vụ giết người, Lizzie bị buộc tội ăn cắp.

      Mặc dù quý nhau là thế nhưng cũng có vài người rằng Lizzie là con được cưng chiều nhất trong nhà vì vậy gây nên vài xích mích trong gia đình. ràng Andrew Borden thiên vị con út hơn, chú ý tới Lizzie và đối xử với tốt hơn so với Emma - người được mong đợi lớn lên nhanh hơn và xứng đáng nhận được nhiều điều tốt đẹp hơn em .

      Mặc dù Lizzie thông minh như Emma nhưng cha họ vẫn bắt chị thôi học trong khi cho phép đứa con học thêm. Khi Lizzie 30 tuổi, tour du lịch lớn quanh châu Âu. Lizzie cũng có phòng ngủ lớn hơn và đẹp hơn.

      Sau khi Lizzie được tha bổng vào năm 1893, và chị bán ngôi nhà của gia đình và mua căn biệt thự trong The Hill - khu vực giàu có của thị trấn. Mặc dù cả hai đều có phòng ngủ riêng nhưng có vẻ Lizzie vẫn muốn được sở hữu căn phòng lớn hơn.

      Lizzie bắt đầu sống cách ngông cuồng, tiệc tùng suốt ngày khiến cho Emma cảm thấy khó chịu. Giọt nước tràn ly, Emma quyết định chuyển ra khỏi nhà và từ đó hai người cũng ít khi gặp mặt và chuyện với nhau.

      Khi Lizzie qua đời vì bệnh viêm phổi vào ngày 1 tháng 6 năm 1927 ở Fall River, chị Emma cũng qua đời chỉ vài ngày sau đó ở Newmarket, New Hampshire.

      Có thể rằng, mặc dù 125 năm trôi qua kể từ khi vụ án được khép lại nhưng nó vẫn có sức hút cao. Lizzie bị vu oan hay thoát khỏi việc bị buộc tội giết người? hơn thế kỷ nhưng mọi người vẫn rất hoang mang vì thể biết được liệu có phải kẻ sát hạ cha và mẹ kế hay . Ngay cả những người bạn từng rất tin tưởng và ủng hộ Lizzie cuối cùng cũng rời bỏ . Thời gian trôi qua, càng có nhiều người tin rằng chính là kẻ giết người tàn nhẫn năm nào nhưng may mắn thoát án.

      Đây là câu chuyện buồn về phản bội trong gia đình, tiền bạc, tham lam và kẻ giết người. Nhiều người vẫn còn bị ám ảnh bởi bí này, ai cũng đều có ý kiến của riêng mình về việc liệu Lizzie Borden có phải là kẻ giết người máu lạnh thoát án, hay ấy là người hoàn toàn vô tội tìm thấy xác của cha mình trong hoàn cảnh hết sức bi thảm. về câu chuyện này có lẽ chúng ta bao giờ biết được đáp án chính xác.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Mọi thứ bắt đầu từ cuộc hôn nhân giữa Emily Dimmock và Bertram Shaw. Khi lấy Emily, Bertram Shaw biết rằng mình vừa lấy điếm “ mình”. Là người lái xe lửa, công việc của Bert chỉ diễn ra vào các buổi tối và đêm. Và khi người chồng khốn khổ ấy bước chân ra khỏi nhà, cũng là lúc Emily dấn thân vào cái nghề mà biết là đầy bất trắc - nghề làm điếm.

      Buổi sáng ngày 12/9/1907, như bao ngày khác, Bertram Shaw tan ca và trở về nhà. Nhưng ngôi nhà có dấu hiệu bất thường. Cánh cửa phòng trọ bị khóa, còn Emily ra mở cửa như mọi khi. Cầm chiếc chìa khóa sơ cua từ bà chủ xóm trọ, linh tính mách bảo Shaw có chuyện chẳng lành. Cánh cửa mở ra, cảnh tương kinh hoàng hiển trước mắt Bertram Shaw. Vợ - Emily Dimmock nằm lõa thể giường, chết dưới chiếc ga với những vết thương khủng khiếp cơ thể.

      Vụ trọng án gây chấn động cả thị trấn Camden, lan ra khắp thủ đô London của Vương quốc . Cảnh sát gần như lấy gì được từ trường, bởi hung thủ có cả đêm để xóa mọi dấu vết của mình. Nó khiến cả thành London trở nên hoang mang và phẫn nộ, bởi cái cách kẻ thù ác ra tay là vô cùng tàn độc.

      Bertram Shaw trở thành kẻ tình nghi đầu tiên. Dù vậy, rất nhanh chóng và ràng, cảnh sát tìm thấy bằng chứng ngoại phạm của người chồng. Đêm hôm ấy ta trải qua hành trình dài và đầy kham khổ, có cách gì để về nhà và giết vợ, cho dù động cơ hoàn toàn có thể.

      Lục tung cả thành London vẫn tìm được hung thủ

      Cũng bởi nỗi hoang mang mà vụ án mạng gây ra, cảnh sát dốc sức lần theo manh mối để truy tìm thủ phạm. Thế nhưng, đây là nhiệm vụ chẳng hề dễ dàng. Với đặc thù là bán dâm, các mối quan hệ xung quanh Emily Dimmock quá ư phức tạp, bởi lượng “khách hàng” của ít.

      Cuộc điều tra do Thanh tra Neil chỉ huy được tiến hành với quy mô lớn. Rất nhiều nghi phạm bị đưa vào tầm ngắm, và sau khoảng thời gian khoanh vùng, cái tên Robert Wood trở thành kẻ tình nghi số 1 của vụ trọng án nổi danh cả thành London. Robert Wood là nghệ sỹ địa phương. ra có mối quan hệ với Ruby Young - và chính này nhận ra nét chữ viết tay của Wood tấm bưu thiếp tìm thấy trong căn phòng của Emily Dimmock.

      Ngay lập tức Robert Wood bị đưa ra xét xử. Tuy nhiên, tại Hội trường Marshall, Wood thành công trong việc biện minh vô tội của mình. ta thừa nhận có “vui vẻ” với Emily vào cái đêm xảy ra vụ án, nhưng minh chứng được mình đến quán rượu Eagle lúc 23h, khoảng thời gian mà cảnh sát khẳng định Emily vẫn còn sống. Vì thế, Tòa án tin rằng có sai lầm trong quá trình điều tra của cảnh sát. Thẩm phán Grantham khẳng định Robert Wood vô tội.

      Sau đó, cảnh sát lại tiếp tục hành trình truy tìm thủ phạm. Thế nhưng giữa biển người ở London, kẻ thủ ác vẫn cứ nhởn nhơ. Từ năm 1907 đến hôm nay là 112 năm, và vụ trọng án Thị trấn Camden mãi mãi trở thành câu hỏi có lời đáp, rằng kẻ nào ra tay tàn độc đến vậy với điếm Emily Dimmock.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Eleanor Parline - vẫn được thế giới biết đến với cái tên Nora Fuller, sinh năm 1886 ở Trung Quốc. Vào năm 1990, cha của ấy, ông Parline là kỹ sư làm việc cho hãng tàu Steamer Tai Wo. Vào đêm nọ, ông Parline ngồi chiếc ghế boong tàu, khi hành trình của đoàn tàu vẫn lênh đênh biển. Rồi bỗng trong thoáng chốc, ông Parline bỗng nhiên mất tích. Và đó là lần cuối cùng người ta nhìn thấy người đàn ông đáng kính ấy.

      năm sau, bà Parline tái hôn với người đàn ông tên W. W. Fuller, sống ở San Francisco. Dù vậy, 7 năm sau họ cũng ai đường nấy. Tần tảo vì nuôi nấng 4 đứa con , bà Fuller sống cuộc đời khắc khổ. Và khắc khổ còn in hằn trong cuộc đời những đứa trẻ thơ vốn mất chỗ dựa là người cha giàu lòng nhân hậu. Năm 1902, vì hoàn cảnh gia đình quá khốn khó, Nora khi đó mới 15 tuổi, quyết định nghỉ học để phụ mẹ nuôi các em thơ.

      Vào ngày 6/1, Nora viết thư cho công ty tổ chức sân khấu, rằng giọng cao và sáng, cần công việc. Rồi 2 ngày sau, 2 tờ báo Chronicle và Examiner có đăng mẩu tin quảng cáo, rằng gia đình cần tuyển trẻ da trắng để chăm sóc em bé, được đảm bảo là gia đình tử tế và tiền lương tốt. Dưới chân mẩu tin là địa chỉ để các ứng viên liên lạc.

      Nora Fuller quyết định viết thư phản hồi. Và đến thứ Bảy, ngày 11/1/1902, Nora nhận được cuộc hẹn vào lúc 6 giờ tối, tại địa chỉ 55 phố Geary. ngần ngại, Nora ra khỏi nhà lúc 5 giờ chiều, sớm 1 tiếng để chuẩn bị cho cuộc hẹn phỏng vấn. Người được cho là phỏng vấn Nora có tên John Bennett, nhưng sau này người ta mới biết đây chỉ là cái tên “trong truyền thuyết”.

      Vài giờ sau, gọi về nhà với đứa em trai 12 tuổi bằng giọng gấp gáp, rằng ông chủ cầu làm ngay lập tức. Mặc dù bà mẹ Parline cầu đứa con trở về nhà và chỉ làm vào sáng thứ Hai, nhưng Nora gác máy trước khi đứa em trai truyền đạt thông điệp của mẹ. Cũng giống như người cha, Nora bao giờ trở về nữa.

      Ai giết Nora?

      5 ngày sau khi Nora Fuller ra khỏi nhà và quay về, bà Parline trình báo mất tích của đứa con với cảnh sát. Giới chức lần theo địa chỉ 55 phố Geary tất cả tá hỏa, đó là bãi đất trống. 3 tuần sau, bằng tình cờ nhân viên của công ty địa ốc trong quá trình kiểm kê căn nhà mà họ cố gắng cho thuê, phát thi thể giường. Và điều mà tất cả lo sợ xảy ra, thi thể đó chính là Nora Fuller. ấy bị bóp cổ đến chết, cơ thể có dấu hiệu của việc bị xâm hại.

      cuộc điều tra khắp địa bàn San Francisco được tiến hành, với quy mô lớn chưa từng thấy. Thống đốc của San Francisco ra thông báo treo thưởng 5.000 đô-la cho bất cứ ai cung cấp được bằng chứng để truy tìm ra kẻ thủ ác - khoản tiền kỷ lục ở thời điểm năm 1902. Dù làm tất cả những gì có thể, huy động lực lượng trinh thám đông đảo để truy tìm tên tội phạm man rợ ấy, cảnh sát bao giờ tìm được manh mối đủ sức thuyết phục để kết án cho kẻ có tội.

      Sau đó, cuộc điều tra càng rơi vào bế tắc sau khi có thêm lời khai từ Madge Graham - 17 tuổi, người bạn của Nora. Theo đó, Nora có kể rằng mình thân thiết với người có tên Bennett, và có lần Nora nhờ Madge gọi điện cho bà Parline, rằng hai này tới rạp hát với nhau. thực tế, Nora với người đàn ông lạ mặt.

      Đồng thời, Madge Graham tin rằng đoạn tin đăng báo chí thực chất chỉ là trò lừa đảo của Bennett và Nora Fuller hòng qua mặt bà Paline, chứ hề có công việc nào như vậy. Và thế là cuộc điều tra rơi vào ngõ cụt, dù rằng có những cái tên tình nghi như Marion CB Hawkins hay Cameron CB Hadley. Dù vậy, nghi vấn mãi mãi chỉ là nghi vấn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :