1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Những Vụ Án Trên Thế Giới

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Những Vụ Án Thế Giới
      Chương 45: Những viên thuốc Tylenol (1982)

      Ngày 4/2/2009, các nhân viên Cục Điều tra liên bang Mỹ (FBI) tổ chức khám xét căn nhà ở ngoại ô Boston của James Lewis, từng là nghi phạm chủ chốt trong vụ đầu độc hàng loạt tại Chicago từ hơn 26 năm trước đây. Khi đó, động cơ và thủ phạm của những tội ác - cướp mạng sống của 7 nạn nhân vô tội - thể được làm .

      Những tình tiết mới xuất gần đây khiến các nhà chức trách lại có được tia hy vọng mới để có thể giải quyết trong những vụ án được coi là nổi tiếng nhất trong lịch sử nước Mỹ...

      Vụ đầu độc gây kinh hoàng nước Mỹ

      Trở lại với những kiện hồi 26 năm về trước, những vụ đầu độc liên tiếp được ghi nhận tại thành phố Chicago vào tháng 9/1982. thủ phạm bí nào đó - hoặc có thể là nhóm thủ phạm - tìm cách tẩm chất độc kali cyanua vào các viên thuốc Extra-Strength Tylenol, nhãn hiệu loại thuốc giảm đau hạ sốt phổ biến tại Mỹ có thành phần chủ yếu là Paracetamol của Hãng Johnson amp; Johnson, sau đó trộn lẫn chúng vào số thuốc bán tại nhiều cửa hàng khác nhau.

      Hậu quả là chỉ trong thời gian ngắn có tới 7 nạn nhân bị thiệt mạng tại Chicago và các khu vực phụ cận. Nạn nhân đầu tiên là học sinh nữ Mary Kellerman, 12 tuổi ở Chicago. tắt thở sau khi uống 2 viên Tylenol vào sáng ngày 29/9/1982. Người thứ hai cũng thiệt mạng ngay trong buổi sáng hôm đó là Adam Janus (27 tuổi), nhân viên bưu điện. Tiếp theo là 2 nạn nhân nữa: người mẹ trẻ Mary Reiner cùng tuổi với Adam và Mary McFarland, nhân viên Hãng điện thoại Illinois Bell.

      Chiều tối ngày 29/9, bất hạnh lại tiếp tục trút xuống gia đình nhà Janus, khi 2 nạn nhân tiếp theo bị trúng độc khi uống thuốc và qua đời là em trai của Adam - Stanley Janus (25 tuổi) - và vợ Theresa Janus, sau khi cả hai cùng đến nhà Adam để chuẩn bị lễ tang cho mình. nghi ngờ gì về cái chết của Adam, họ tiếp tục sử dụng những viên Tylenol từ lọ thuốc đó. Nạn nhân cuối cùng của thảm kịch này là tiếp viên hàng 35 tuổi Paula Jean Prince, được phát chết trong căn hộ của ở Chicago vào ngày 1/10.

      Các nhà chức trách kịp thời ngăn chặn được những cái chết tiếp theo, phần cũng nhờ tham gia tích cực của Hãng Johnson amp; Johnson - cảnh báo người tiêu dùng qua quảng cáo tivi, đồng thời thay thế hết những lọ Tylenol bằng loại đóng vỉ. Vụ đầu độc này khiến cả nước Mỹ bàng hoàng, dẫn tới các nhà chức trách phải đưa ra những tiêu chuẩn mới cho việc đóng gói và kiểm soát việc bán thuốc.

      Hành vi kỳ lạ của nghi phạm chính

      Nghi phạm chính James William Lewis - là kẻ có nghề nghiệp ổn định - cũng bị chính quyền kết án do liên quan tới cái chết của các nạn nhân tại Chicago, nhưng phải vì tội đầu độc, mà vì tội đe dọa tống tiền. Bị bắt giữ vào tháng 12/1982 tại New York, đến năm 1983 Lewis mới thừa nhận gửi cho Hãng Johnson amp; Johnson lá thư, trong đó cầu phải trả cho 1 triệu USD "để đổi lấy việc chấm dứt những vụ đầu độc". Tên tống tiền bất thành này cũng được xếp trong danh sách tình nghi sát nhân đầu tiên, có điều các nhà chức trách thể tìm ra các bằng chứng để buộc tội .

      Những chai thuốc Tylenol từng bị lợi dụng để đầu độc các nạn nhân tại Chicago.

      Sau khi bị bắt, Lewis còn mô tả chi tiết "giả thuyết" của về tội ác : có "kẻ nào đó" mua các lọ thuốc Tylenol về tẩm độc vào các viên thuốc, sau đó bí mật đưa trả những lọ thuốc này vào các giá cửa hàng. còn mực khẳng định rằng, mình hề phạm tội sát nhân, trong khi số tiền mưu lấy của Hãng Johnson amp; Johnson cũng vì mục đích vụ lợi: Lewis khai định chuyển 1 triệu USD vào tài khoản ông chủ cũ của vợ mình để đẩy ông ta vào tình trạng khó xử? Tòa kết án Lewis 20 năm tù vì tội tống tiền, nhưng đến năm 1995 được trả tự do trước thời hạn và chuyển tới định cư tại Boston.

      Các nguồn tin cho biết, Lewis sau khi bị kết án vẫn tỏ ra rất tích cực hợp tác với các nhà điều tra, cố gắng giúp đỡ họ phá án, thậm chí còn đưa ra nhiều giả thuyết về những kẻ có thể thực tội ác . Công tố viên liên bang Jeremy Margolis, người trực tiếp phụ trách vụ của Lewis, kể lại: " tỏ ra là nhà văn và cả họa sĩ chăm chỉ. đưa cho tôi số lượng lớn các tài liệu và sơ đồ - tất cả liên quan đến giả thuyết của liên quan tới vụ án".

      Hoàn toàn có thể coi Lewis là kẻ vô hại có vấn đề về tâm thần, nếu như xem xét những "tì vết" trong hồ sơ tội phạm của ngoài vụ Tylenol. ra, Lewis có lần bị buộc tội sát hại khách hàng cũ của mình - từng cung cấp dịch vụ về kế toán cho người này. thời gian sau, thi thể bị cắt làm nhiều phần của khách hàng Raymond West (72 tuổi) được phát tầng gác căn nhà ở Kansas-City. Những lời buộc tội sau đó đối với Lewis bị gỡ bỏ, do trong quá trình điều tra cảnh sát tổ chức khám xét mà chưa được phép, trong khi nguyên nhân cái chết của West cũng được làm . Còn có thông tin cho biết, Lewis trước đó từng phải ngồi tù 2 năm (khi bị kết án tới 10 năm vì tội trốn thuế).

      Ngay cả khi Lewis phải ngồi tù vì tội tống tiền từ vụ Tylenol, vẫn còn có những lời cáo buộc khác được đưa ra. Chẳng hạn như Viện Công tố hạt Middles (bang Massachusets) khẳng định rằng, "nhà văn kiêm họa sĩ" vào năm 2004 bị bắt lần nữa vì tội nghi ngờ cưỡng hiếp, bắt cóc cùng số tội danh khác. Lewis lại tiếp tục ngồi "bóc lịch" cho đến năm 2007, sau khi các cáo buộc bị dỡ bỏ do nạn nhân ( phụ nữ hàng xóm của Lewis) từ chối đưa ra lời khai.

      Được biết là tại khu ngoại ô Boston, Lewis cùng vợ của mình (LeAnn Lewis) còn tham gia vào việc thành lập vài công ty về Internet. trong số này là Cyberlewis chuyên kinh doanh thiết kế trang web, đăng ký địa chỉ ở đúng nơi cảnh sát vừa lục soát hôm 4/2 vừa qua. Đáng chú ý là trang web của công ty này - www.cyberlewis.com - có mục mang tiêu đề "Tylenol", trong có ghi lại những tâm nghe rất khó hiểu của về vụ án Tylenol.

      Những công nghệ mới giúp phá án

      Trong suốt quá trình điều tra vụ Tylenol, tính ra có hơn 100 điều tra viên trực tiếp tham gia. Tất cả nghiên cứu hơn 6.500 giả thuyết khác nhau liên quan tới hơn 400 nghi phạm, thu thập khoảng 20.000 trang báo cáo điều tra. Dù tập trung rất nhiều nỗ lực, nhưng nhóm điều tra viên thể phá án, thậm chí chút nữa bị giải thể để đóng lại hoàn toàn vụ án. Nhưng giờ đây, các nhà chức trách quyết định "tăng tốc" với hy vọng có được giúp đỡ của những công nghệ mới. "Nếu như chú ý tới nhiều thành tựu mới gần đây về các công nghệ hình pháp học, việc nghiên cứu lại các tài liệu có là chuyện hoàn toàn tự nhiên" - đại diện văn phòng FBI tại Chicago tuyên bố như vậy khi giải thích về vụ khám xét mới đây.

      Sau khi lục soát nhà Lewis, các nhân viên thu giữ vài hộp carton, cuộn giấy màu nâu lớn và chiếc máy tính Macintosh. Ngoài ra, các nhà chức trách còn cho lục soát nhà kho của Lewis tại Cambridge (Boston). FBI cho biết, họ chưa chính thức thông báo về bất cứ trát bắt giữ hay cáo buộc nào, tuy nhiên để có được giấy phép khám xét, họ trình lên tòa được số bằng chứng về khả năng có tội của Lewis. "Vì gia đình của các nạn nhân, chúng tôi cần phải sử dụng công nghệ đại và phương pháp điều tra mới đối với những vụ sát nhân chưa được khám phá. Chúng tôi hy vọng giải quyết được hoàn toàn vụ án này" - Tom Simon, quan chức đại diện FBI tuyên bố như vậy.

      FBI còn cho biết, họ quyết định phục hồi việc điều tra còn do quan tâm ngày càng tăng của công chúng nhân dịp kỷ niệm 25 năm thảm kịch này. Bản thân Lewis hồi năm 2007 ( lâu sau khi vừa ra tù) được mời tham dự chương trình truyền hình địa phương có tên "The Cambridge Rag", trong đó lần nữa lại khẳng định vô tội của mình trong vụ Tylenol, cũng như vụ Raymond West. Tuy nhiên khi người dẫn chương trình Roger Nicholson "gợi ý" nên "rửa oan" bằng cách thử nghiệm qua máy phát dối, Lewis thẳng thừng từ chối và gọi đây là "trò phản khoa học".

      Công luận Mỹ hy vọng, FBI nhờ việc sử dụng những phương pháp và công nghệ mới có thể giúp làm liệu Lewis có phải là thủ phạm đầu độc Tylenol, kẻ mà trước đó chính ông ta từng nguyền rủa là "tên sát nhân máu lạnh và con quái vật độc ác.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Những Vụ Án Thế Giới
      Chương 46: Tội ác ẩn giấu 55 năm

      Vụ bắt cóc và sát hại bé Maria 7 tuổi phải sau 55 năm cảnh sát mới xác định được nghi phạm.

      Maria Ridulph sinh ngày 12/3/1950 tại gia đình ở Sycamore, IIIinois. Chiều tối 3/9/1957, bé cùng bạn hàng xóm Kathy Sigman (8 tuổi) ra khu vực gần nhà chơi.

      Theo lời kể của Kathy, người đàn ông tự giới thiệu là “Johny, 24 tuổi, độc thân” bước tới làm quen và rủ hai bé chơi trò chơi. Sau khi Kathy chạy về nhà lấy găng tay và quay lại Johny và Maria biến mất.

      Kathy chạy sang nhà ông bà Ridulph để báo tin. Sau khi thể tìm thấy bé, gia đình báo cảnh sát. Trong vòng tiếng sau đó, cảnh sát và cư dân cùng nhau tìm kiếm quanh khu vực nhưng thấy. Gia đình Maria Ridulph sau đó liên tục tìm kiếm qua các phương tiện truyền thông nhưng vô ích

      Chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo

      CNN đưa tin, cảnh sát phỏng đoán “Johny” tiếp cận hai bé vào khoảng sau 6h30 và bé mất tích từ 18h45 đến 19h. Kathy là nhân chứng duy nhất nhìn thấy “Johny”.

      Theo mô tả của bé, “Johny” khoảng 20 tuổi, cằm mỏng, tóc sáng màu, hàm răng có kẽ hở và mặc áo len nhiều màu. Tuy nhiên số lượng kẻ tình nghi ban đầu quá nhiều nên cảnh sát phải "sơ loại qua nhiều vòng".

      John Tessier (18 tuổi) là trong những người nằm trong danh sách tình nghi ban đầu. Ngày 9/9, sáu ngày sau khi Maria mất tích, cảnh sát triệu tập John Tessier.

      John Tessier và ba mẹ khai báo với cảnh sát vào tối Maria mất tích, John Tessier ở Rockford, IIIinois, cách Sycamore khoảng 40 dặm (60km) để đăng ký gia nhập lực lượng quân. ta ở Chicago cả ngày hôm đó để làm bài kiểm tra sức khỏe. Buổi sáng, John Tessier đến trung tâm đăng ký quân đội tại Chicago và dành ngày tham quan, đến tối bắt tàu về Rockford và có mặt lúc 18h45.

      Khi đến Rockford, gọi điện thoại về nhà nhờ bố đến đón. Lịch sử liên lạc ghi nhận cuộc gọi từ bưu điện Rockford đến nhà Tessier vào lúc 18h57. Sau khi gọi điện, John Tessier gặp các nhân viên trong trung tâm đăng ký quân đội ở Rockford để hoàn thành giấy tờ. nhân viên làm việc tại trung tâm đăng ký cũng xác nhận chuyện với John Tessier vào khoảng 19h15.

      John Tessier cũng được cầu làm bài kiểm tra dối và vượt qua. Dựa vào kết quả thẩm vấn và kết quả bài kiểm tra dối, cảnh sát loại John Tessier khỏi danh sách tình nghi ban đầu với ghi chú: “Đối tượng cần điều tra thêm”.

      Do danh sách tình nghi sau đó loại bớt John Tessier nên ảnh của được đưa cho Kathy để nhận diện. Tuy nhiên khi được xem loạt ảnh của những người tình nghi khác, Kathy vẫn chọn ra số người, trong đó có Joseph Rivard – người đàn ông 35 tuổi, tóc xoăn tối màu – khác với mô tả ban đầu của bé. Cuộc điều tra sau đó cho thấy người này cũng có bằng chứng ngoại phạm. Vụ án vào bế tắc. Ngày 27/9/1957, FBI rút toàn bộ 60 nhân viên khỏi Sycamore.

      Ngày 26/4/1958, 6 tháng sau ngày mất tích, tại Woodbine, IIIinois, cách Sycamore hơn 100 dặm, hai du khách khi tìm nấm trong khu vực rừng gần đường quốc lộ 20 tìm thấy thi thể dưới gốc cây, được xác định là của Maria.

      Theo tình trạng phân hủy của xác, cảnh sát xác định chết vài tháng trước đó. Khám nghiệm tử thi ban đầu tìm ra nguyên nhân cái chết cũng như thông tin liên quan đến thủ phạm.

      Bước ngoặt của việc điều tra

      Ngày 11/9/2008 (51 năm sau xảy ra vụ án), cảnh sát bang IIIinois bất ngờ nhận được bức thư điện tử của Janet Tessier – em John Tessier, phần nội dung như sau: “Sycamore, Illinois.

      Tháng 12 năm 1957. đứa trẻ 7 tuổi tên là Maria Ridulph biến mất. Hài cốt của bé được tìm thấy ở quận khác cách cả trăm dặm vào đầu mùa xuân của năm 1958. Tôi tin rằng John Samuel Tessier từ Sycamore, IL... là người chịu trách nhiệm về cái chết của bé. Tôi cung cấp thông tin này đến người chịu trách nhiệm vụ án này ở Sycamore vài lần. Nhưng có bất cứ ai đứng ra giải quyết. Đây là lần cuối cùng tôi đề cập đến chuyện này. Tôi lặp lại lần nào nữa vì nó gợi lên những ký ức kinh khủng”.

      Theo lời kể của Janet Tessier, người mẹ khi hấp hối trước khi mất vào tháng 1/1994 rằng: “Hai đứa trẻ và đứa bé mất tích, John làm chuyện đó. Con phải báo điều này với ai đó”.

      Janet Tessier cũng tố cáo trai từng hăm dọa mình bằng súng cũng như có hành vi lạm dụng tình dục. Vì vậy, John Tessier tách biệt gia đình từ rất lâu. lâu sau đó, cảnh sát bang IIIinois mở lại vụ án.

      Cảnh sát rà soát lại thời điểm diễn ra vụ bắt cóc. Họ xác định lại vụ án có thể xảy ra lúc 18h20 chứ phải trong khoảng 18h45 đến 19h như phỏng đoán ban đầu. Họ tìm được nhân chứng Katherine - trong những người hàng xóm cùng tìm bé vào tối hôm đó. Katherine khai rằng bắt đầu tìm Maria sau khi vừa dự bữa tiệc kết thúc lúc 7h.

      Cảnh sát khi lập lại thời gian biểu nhận ra thời điểm bị bắt cóc lúc 18h20 là hoàn toàn có cơ sở và bằng chứng ngoại phạm của John có thể là vô nghĩa. có khả năng ở Sycamore lúc 18h20 và có mặt tại Rockford vào lúc 18h45 như lời khai.

      Thêm vào đó, cảnh sát thẩm vấn người bạn cũ của và bất ngờ được cung cấp vé tàu chưa sử dụng từ Rockford Chicago vào ngày bé mất tích. Điều đó có nghĩa John Tessier có thể đến Chicago bằng tàu như lời khai mà đến Chicago bằng ôtô của . Khi đó chiều 3/9 hoàn toàn có thể từ Chicago về Sycamore, bắt cóc bé Maria và sau đó đến Rockford như lời khai.

      Cảnh sát cũng tìm ra nhân chứng là bạn cấp 3 của John Tessier, ta khẳng định vào chiều hôm đó John Tessier cho bất cứ ai mượn ôtô của mình.

      nhân chứng quan trọng nữa của vụ án là Pam Smith - bé cùng khu phố. kể lại rằng năm 8 tuổi từng có lần bị John Tessier dụ xa với cùng cách thức như vậy nhưng rất may bố phát ra và chặn lại sớm khi John chỉ vừa kịp đưa qua vài dãy nhà.

      Khi khai quật lại thi thể của Maria nhằm tìm thêm chứng cứ ADN, cảnh sát thể tìm thấy bất cứ thứ gì. Với phát triển của công nghệ giám định, họ chỉ có thể kết luận chết do 3 nhát dao vào vùng họng hoặc bị siết cổ bằng chiếc xích kim loại.

      Tháng 7/2011, John Tessier lúc này 72 tuổi bị Sở cảnh sát Seattle triệu tập để thẩm vấn. Ban đầu khá hợp tác và bình tĩnh trả lời, nhưng càng về sau khi phải đối mặt với những câu hỏi về vụ giết Maria Ridulph, ông ta trở nên lẩn tránh và hung hăng. Ngay sau khi John Tessier từ chối trả lời những câu hỏi liên quan đến vụ án, cảnh sát Seattle bắt, dẫn độ về IIIinois.

      Tháng 9/2012, John Tessier bị buộc tội Bắt cóc, Giết người và bị kết án tù chung thân. Do người này kháng cáo, tháng 4/2016, tòa án thu hồi phán quyết, và cầu điều tra thêm về tội Giết người đủ bằng chứng buộc tội.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Mấy hôm nay dư luận Trung Quốc xôn xao bởi tin Lưu Vĩnh Bưu – cây bút khá nổi tiếng, hội viên Hội Nhà văn Trung Quốc bị bắt vì liên quan đến vụ án giết người cướp của tàn bạo 22 năm trước.

      Cục Công an Hồ Châu, tỉnh Chiết Giang xác nhận thông tin: Lưu Vĩnh Bưu bị bắt và thú nhận phạm tội giết người cướp của. Lưu Vĩnh Bưu năm nay 53 tuổi, quê huyện Nam Lăng, tỉnh An Huy, bị bắt tại nhà riêng hôm 11/8. Khi bị bắt, Bưu phản kháng mà chỉ : “Tôi đợi các ông mãi đến hôm nay”.

      Vụ án rùng rợn

      Chức Lý là thị trấn 300 ngàn dân kinh tế rất phát đạt ở Hồ Châu nằm kề bên Thái Hồ. Tại đây có tòa nhà 3 tầng nằm ngay ven đường trục chính, cửa hàng bán xe đạp điện, 22 năm trước đây là trường của vụ án mạng rùng rợn với 4 người bị giết bằng cách đập vỡ đầu. Khi đó, tòa nhà này mang tên “Khách sạn Mẫn Ký” của ông chủ họ Mẫn. Thảm kịch xảy ra vào đêm 29/11/1995, 4 người bị giết hại trong khách sạn gồm vợ chồng ông chủ Mẫn, người cháu và khách trọ họ Vu. Ông Mẫn và ông Vu chết ở phòng 203, còn bà Tiền vợ ông và đứa cháu chết ở phòng 202.

      Sau khi vụ án xảy ra, cục Công an thành phố Hồ Châu tổ chức lực lượng điều tra phá án. Theo lời kể của nhân viên khách sạn trước khi xảy ra án mạng có 2 người khách giọng An Huy vào trọ. Cảnh sát điều tra theo hướng này nhưng do khách sạn ghi chép đầy đủ, điều kiện kỹ thuật hạn chế nên suốt 22 năm qua vụ án vẫn dừng chân tại chỗ. Khó khăn lớn nhất là nghi phạm và nạn nhân có mối liên hệ quen biết nào nên có manh mối gì. Tuy nhiên, đến đầu tháng 8/2017, sau 22 năm trời kiên trì mò mẫm điều tra, công tác trinh sát vụ án có bước đột phá. Qua kỹ thuật giám định gen, so sánh vật chứng và tiếp cận điều tra, cảnh sát xác định hung thủ vụ giết người 22 năm trước chính là Lưu Vĩnh Bưu nhà văn nổi tiếng ở An Huy.

      Sáng sớm 11/8, khi tổ chuyên án ập vào nhà Bưu ở thị trấn Qua Giang, huyện Nam Lăng, y phản kháng gì, chỉ cúi đầu : “Tôi đợi các ông mãi đến hôm nay”. Khi bị dẫn , y đưa cho vợ bức thư viết sẵn. Nội dung đại khái: “Hơn 20 năm nay, vẫn đợi ngày này. Cuối cùng cũng thoát ra khỏi giày vò về tinh thần bấy nay”. Nhân viên tổ chuyên án Trần Hồng Duyệt : “Trước khi bắt, chúng tôi tiến hành rà soát trong thôn, chắc Bưu dự cảm được nên viết sẵn thư để lại cho vợ”.

      Qua điều tra và thú nhận của Bưu vụ thảm sát 4 người 22 năm trước được thực bởi Bưu và Uông Minh, người cùng làng. Hai nghi phạm khi đó đều rất nghèo, người làm thuê ở Hồ Châu 2 năm, biết ông chủ cửa hàng quần áo ở đó có nhiều tiền nên Bưu và Minh bàn nhau cướp. Hai người thuê chung phòng trọ với người khách họ Vu quê Sơn Đông; khi phát thấy ông này có nhiều tiền, Minh giữ cho Bưu dùng cục sắt đập chết để cướp. Sợ bị lộ, chúng dụ ông chủ Mẫn lên phòng để sát hại và “tiện tay” giết luôn vợ ông cùng đứa cháu cũng bằng cách đập vào đầu, sau đó cướp lấy tài sản rồi bỏ trốn. Uông Minh nhiều hơn Bưu 11 tuổi, cũng bị bắt tại Thượng Hải cùng ngày 11/8. Minh là đại diện pháp nhân và người quản lý xí nghiệp do người trai bỏ vốn đầu tư. Lưu Vĩnh Bưu “phát đạt” hơn Uông Minh nhiều, y là hội viên nhà văn toàn quốc, có nhiều tác phẩm, từng được giải thưởng, khi bị bắt y mở lớp dạy viết văn.

      Chân dung kẻ sát nhân

      Lưu Vĩnh Bưu thích viết văn từ khi học xong phổ thông cơ sở (Sơ trung). Theo chương trình giới thiệu về Bưu Đài truyền hình Nam Lăng năm 2015 y bắt đầu tập viết văn từ khi học Sơ trung, Sau khi thi trượt vào PTTH (Cao trung), Bưu chính thức bước vào nghiệp viết văn. Y mua máy ảnh để chụp kiếm tiền và bắt đầu sáng tác thơ ca, tiểu thuyết. Năm 1985, Bưu có tác phẩm đầu tiên đăng tạp chí “Nhà văn tương lai” của Hội nhà văn Hợp Phì; năm 1994 y có truyện ngắn “Nhớ mãi thời thanh xuân” đăng tạp chí văn học nổi tiếng “Thanh Minh” và trở thành người Nam Lăng đầu tiên có tác phẩm đăng tạp chí danh tiếng này. Sau đó, Bưu tự bỏ tiền học và tốt nghiệp lớp sáng tác tại Học viện văn học Lỗ Tấn. Năm 2005, tập truyện ngắn “ bộ phim” của Bưu được Nhà xuất bản Tác gia ấn hành. Cuốn sách này đem về cho Bưu Giải Ba “Văn học nghệ thuật xã hội” tỉnh An Huy năm 2005-2006 – giải thưởng văn học danh giá nhất tỉnh An Huy, y trở thành nhà văn nông dân đầu tiên của tỉnh được nhận giải thưởng.

      Tháng 3/2010, Hội văn nghệ Vu Hồ và Hội nhà văn Nam Lăng phối hợp tổ chức hội thảo về tác phẩm của Lưu Vĩnh Bưu, đánh giá rất cao chất lượng và giá trị của tác phẩm này. Sau đó, Bưu lần lượt cho xuất bản tập tản văn “Vũ điệu tâm hồn”, kịch bản điện ảnh “Cửa và cửa sổ” và tiểu thuyết trường thiên “Điều khó ” dày hơn 500 trang. Ngoài tên Lưu Vĩnh Bưu, y còn sử dụng các bút danh Lưu Lãng, Bưu Tử, Nhất Sa…để đăng bài các báo, tạp chí.

      Tháng 7/2013, Lưu Vĩnh Bưu có tên trong số 13 nhà văn được kết nạp vào Hội Nhà văn Trung Quốc năm đó. Với việc trở thành hội viên nhà văn, địa vị và danh tiếng của Bưu được công nhận trong giới văn học cả nước, y trở nên nổi tiếng ở An Huy, được giới truyền thông hết lời tâng bốc như nhà văn nông dân tài ba sánh với Mạc Ngôn. Tháng 11/2014, Bưu cho in cuốn tiểu thuyết hơn 500 trang “Hành giả Võ Tòng”, năm sau, nó được cải biên thành kịch bản bộ phim truyền hình 50 tập cùng tên.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Lần đầu giết người năm 24 tuổi, kẻ sát nhân Trung Quốc có vỏ bọc bình thường chỉ ngưng tay sau khi bị thương lúc gây án.

      Tháng 5/1988, Cao Thừa Dũng, 24 tuổi, đạp xe tới Thanh Thành, thị trấn cổ ở tỉnh Cam Túc cách thành phố Bạch Ngân khoảng 30 km, với ý định trộm cắp. Tới gần nhà nữ công nhân nhà máy xi măng, y nghe thấy tiếng loa từ máy thu thanh phát ra rất to, bèn nảy ý định đột nhập, theo Zhihui.

      Khi vào trong, Cao Thừa Dũng nhìn thấy nữ công nhân họ Bạch ngủ giường và ra tay giết hại khi bị phát . Gây án xong, y đặt xác nạn nhân lên giường, thấy đùi có vết máu, y định chặt chân nạn nhân nhưng do lần đầu giết người, tâm lý căng thẳng, y làm nổi.

      Bạch rất xinh đẹp, y lấy hết ảnh của nạn nhân đem về nhà giấu trong phòng, xem tới tận nửa đêm rồi châm lửa đốt. Khi đó, vợ của Cao Thừa Dũng mang bầu.

      6 năm sau, vào năm 1994, Cao Thừa Dũng gây án lần hai. Y ra tay với Thạch, nữ nhân viên căng tin của sở điện lực thành phố Bạch Ngân. Nạn nhân mới 19 tuổi, bị cắt cổ khi ở mình trong ký túc xá, người có 36 vết dao. Khi đó, Cao Thừa Dũng lẻn vào tầng hai nhà trọ với ý định trộm cắp, nhưng tìm thấy vật đáng giá, bèn lên tầng 4. Thạch vừa quét dọn phòng, gặp mặt Cao khi đổ rác về. chỉ vào vết giày mặt đất, hỏi có phải định ăn trộm ? chối được, Cao Thừa Dũng giết luôn nạn nhân.

      Bắt đầu từ năm 1998, Cao Thừa Dũng giết người nhiều hơn. Chỉ trong năm, liên tục gây ra 4 vụ án. Tháng 1/1998, giết hai người. Sau đó quay về quê ở huyện Du Trung, cách thành phố Bạch Ngân khoảng 120 km.

      Cũng trong năm 1998 tại ký túc xá của sở điện lực, Cao Thừa Dũng giết hại và cưỡng hiếp 8 tuổi. Sau khi gây án, còn điềm nhiên pha trà ngồi uống. Khi bị thẩm vấn, Cao Thừa Dũng khai rằng thời điểm gây án vào 14h, đúng lúc mọi người làm, phải 17h mới tan ca, nên y sợ bị phát . Khi đó, con lớn của Cao Thừa Dũng 10 tuổi.

      Tháng 11/1998, Thôi, nữ công nhân nhà máy hóa chất ở Bạch Ngân bị sát hại, nhiều bộ phận cơ thể bị mất. Cao Thừa Dũng khai y làm tất cả chỉ trong 5 phút. Thủ pháp của Cao Thừa Dũng khéo tới nỗi cảnh sát cho rằng nghi phạm phải là bác sĩ phẫu thuật, hoặc đồ tể. Cảnh sát lục tìm hơn 200 thùng rác gần đó nhưng phát được bộ phận nào của Thôi. Cao Thừa Dũng khai mỗi lần gây án, y đem bộ phận cơ thể của nạn nhân để vào túi nilon và vứt xuống sông đường về nhà.

      Cao Thừa Dũng thừa nhận trước mỗi lần giết người, tâm trạng đều hoảng hốt, bất an, cảm thấy cần phải ra tay sát hại ai đó. ra đường từ sáng sớm, lung tung. Khi thấy người phù hợp, y bèn theo đuôi. Nếu thấy vừa mắt, y cưỡng hiếp, còn , y ra tay sát hại. Đa số nạn nhân đều bị y sát hại. Cao Thừa Dũng cho biết y lấy cơ quan nội tạng nạn nhân để báo thù vì bị nạn nhân phản kháng. Mỗi lần gây án, y ngủ cả đêm. Sáng sớm thức dậy, y mua dao và luôn mặc đồ sẫm màu để nếu có bị dính máu, khiến người khác chú ý.

      Sau khi gây án, y quay về nhà, tiếp tục cuộc sống bình thường. Sau hàng loạt vụ án năm 1998, người dân thành phố Bạch Ngân luôn sống trong tâm trạng sợ hãi. Theo mô tả của cảnh sát, y chuyên nhắm mục tiêu vào những phụ nữ tóc dài, mặc đồ đỏ, giày cao gót. Trong thời gian đó, Cao Thừa Dũng luôn im lặng khi có người nhắc tới vụ án. Năm 2000, 2001, 2002, y tiếp tục gây án.

      Sau năm 2002, Cao Thừa Dũng ngừng tay vì sức khỏe kém. Y bị thương vì hai nạn nhân cuối cùng phản kháng kịch liệt. Ngoài ra, trong thời gian này, hai người con của Cao Thừa Dũng cần tiền để học đại học. Từ năm 2002 tới 2013, y ở Lan Châu và Nội Mông Cổ để làm thuê. Năm 2002, khi thành phố Bạch Ngân bắt đầu lưu hồ sơ dấu vân tay của người dân, y trốn sang nơi khác.

      Ngày 26/ 8/2016, cảnh sát thành phố Bạch Ngân mở đợt truy quét hàng lậu trong tiệm tạp hóa gần đại học Công nghiệp, nơi Cao Thừa Dũng làm việc. Sau khi thẩm vấn và thu thập được dấu vân tay, ADN, họ nghi ngờ y có liên quan tới hàng loạt vụ án cưỡng hiếp, giết người từ năm 1998 đến 2002.

      Khi bị bắt, Cao Thừa Dũng từng cố tự sát. Y đập đầu lên chiếc đinh lồi ra ghế thẩm vấn, phải khâu ba mũi. Sau đó, thừa nhận giết người, khai mọi tình tiết.

      Khi khám nhà Cao Thừa Dũng, cảnh sát phát tàng trữ nhiều phim cấp ba từ những năm 80. Gia đình còn có 4 người nữa. Khi biết tin Cao Thừa Dũng bị bắt, người trong làng rất ngạc nhiên. Trong làng có rất nhiều người giống Cao, làm công trình xa, thỉnh thoảng mới quay về. Trương Thanh Phượng, vợ của Cao Thừa Dũng, thể tưởng tượng nổi người chồng 30 năm nay là kẻ giết người hàng loạt.

      Tháng 4/2017, tòa án Bạch Ngân truy tố Cao Thừa Dũng tội giết người, cưỡng hiếp. Tháng 7 cùng năm, phiên tòa xét xử y bắt đầu. Ngày 30/3/2018, tòa án Bạch Ngân kết án tử hình Cao Bạch Dũng, cầu bồi thường vật chất cho các nạn nhân. Cao Thừa Dũng nhận tội, kháng án.

      Quá trình gây án và phân tích tâm lý của Cao Thừa Dũng được Vương Tường, cảnh sát hình thành phố Bạch Ngân, kể lại với báo Beijing Youth Daily.

      “Thái độ lạnh lùng, bình tĩnh của khi trần thuật từng chi tiết các vụ án khiến người khác phát sợ”, Vương Tường nhận xét. “Sau khi bị bắt, y lập tức ràng số nạn nhân ở đâu, bao nhiêu tuổi, tại sao lại giết. Trong trại giam, y vẫn ăn ngủ bình thường, thậm chí còn bắt chuyện với quản giáo, khen người này phong độ”.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Tại công viên McKenny, Washington, người ta bất ngờ phát xác thiếu nữ 15 tuổi, người vừa mất tích trước đó 10 ngày. bị hiếp, bị hành hạ cho đến chết. là nạn nhân đầu tiên của Ted Bundy - kẻ sau đó nổi danh trong lịch sử các vụ án hình , thủ phạm của hàng loạt vụ giết người toàn nước Mỹ trong những năm 1973-1978.

      Nạn nhân đầu tiên chính là Kathy Devine biến mất ngày 25/11/1973, khi đón xe Oregon. Theo giám định pháp y, bị sát hại sau khi rời nhà lâu. Hung thủ bóp cổ, hãm hiếp và cắt cổ . Cảnh sát hầu như tìm thấy dấu vết nào lưu lại tại trường.

      tháng sau, đến lượt xinh đẹp Joni Lenz bị giết bằng cách tương tự. Chiều 4/1/1974, những người bạn của Lenz phát nằm hôn mê giường, máu vẫn chảy ra từ đầu và mặt. được đưa tới bệnh viện với vết thương nặng đầu.

      Ngày 31/1/1974, Lynda Ann Healy đến dự bữa ăn tối với gia đình. Mọi người bắt đầu thấy lo lắng. sinh viên xinh đẹp này sống cùng vài bạn bè trong căn hộ. Cảnh sát kiểm tra rất kỹ phòng ở của và phát ra điều khá lạ lùng: chiếc gối mất lần vỏ ngoài có nhiều vết máu. Hai người bạn của khẳng định, chiếc giường được dọn dẹp cẩn thận, hoàn toàn trái ngược với tính cách của Healy. Trong ngăn tủ riêng, cảnh sát tìm thấy chiếc áo ngủ thường mặc dính đầy máu ở cổ. Ngoài ra, phòng còn mất số đồ đạc khác như tấm khăn trải giường, ba lô và vài bộ quần áo.

      Phải chăng kẻ nào đó lẻn vào nhà, đánh Lynda bất tỉnh, dọn giường cẩn thận, rồi đem nạn nhân sau khi thay quần áo cho ? Cảnh sát tin lắm vào giả thuyết điên rồ đó. Họ tiến hành các biện pháp khám nghiệm pháp y tại phòng của Lynda vì tin rằng tìm thấy . Thực tế lại diễn ra như vậy và quá trình điều tra trở nên bế tắc.

      Trong suốt mùa xuân và mùa hè năm đó, tại các bang Utah, Oregon và Washington, thêm 7 nữ sinh khác biến mất, để lại dấu vết nào. Các vụ mất tích có nhiều tình tiết giống nhau, như nạn nhân đều là người da trắng, độc thân, xinh xắn, dáng người thon thả, tóc dài chải ngôi giữa, và đều mặc áo ngủ, biến mất vào buổi tối. Nhân chứng cho hay, nơi mà các xuất lần cuối luôn có mặt người đàn ông lạ, bị bó bột ở tay hoặc chân. ta tìm cách tiếp cận và hỏi han họ về những cuốn sách, hoặc nhờ họ giúp khởi động chiếc xe VW của mình

      Tiếp đó, tháng 8/1974, cảnh sát tìm thấy xác số mất tích tại hồ Sammamish, trong công viên quốc gia bang Washington. Hai người trong số họ được nhận diện là Janice Ott và Denise Naslund. Đó là cố gắng lớn của pháp y vì những gì còn lại chỉ là vài mẩu tóc, những mảnh xương đùi, xương sọ và phần xương hàm.

      Những người lần cuối nhìn thấy Ott cho biết, lúc ấy có người đàn ông trẻ tuổi khá điển trai, tay bị bó bột, tiến tới phía . ta giới thiệu tên mình là Ted, và nhờ Ott giúp đưa chiếc thuyền của mình lên nóc ôtô.

      Còn Denis Naslund mất tích vào buổi chiều, khi chơi cùng bạn trai và số người khác. vào nhà vệ sinh trong công viên và bao giờ quay lại. Buổi chiều hôm đó, ở đây xuất người đàn ông bị bó bột ở tay. ta cũng nhờ giúp chuyển chiếc thuyền lên nóc xe. tốt bụng Denis nhận lời giúp đỡ con người có vẻ ngoài dễ thương này.

      Louis Smith, cảnh sát trưởng hạt Midvale, bang Utah, có con 17 tuổi, Melissa, rất xinh xắn. Với kinh nghiệm làm cảnh sát của mình và tình của người cha, ông thường cảnh báo về nguy hiểm của thế giới bên ngoài. Song tất cả đều trở nên vô ích. Ngày 18/10/1974, Melissa mất tích. Xác được tìm thấy 9 ngày sau đó, và giống như các nạn nhân khác, bị bóp cổ, hãm hiếp...

      13 ngày sau, vào lễ Halloween, Laura Aime, 17 tuổi, biến mất. Người ta tìm thấy thi thể vào ngày Lễ tạ ơn, bên bờ con sông , tại vùng núi Wasatch. Kẻ giết người lấy xà beng, loại chuyên dùng để bật nắp các thùng hàng bằng gỗ, đánh vào đầu và mặt Aime. Sau đó, hãm hiếp và giết chết . Điều tra pháp y cho thấy, bị giết ở nơi khác trước khi bị vứt ra bờ sông. Ngoài xác của nạn nhân, cảnh sát tìm được chứng cứ nào khác.

      Những vụ giết người có tình tiết giống nhau thu hút chú ý của cảnh sát bang Utah, họ quyết định phối hợp với các thám tử của bang Oregon và Washington. Giả thuyết đặt ra là chỉ có thủ phạm duy nhất. Căn cứ vào nguồn tin của các nhân chứng, họ dựng lên được chân dung của tên giết người với tên gọi là "Ted".

      Tối 8/11/1974, tại quầy bán sách ở Utah, người đàn ông lạ mặt khá đẹp trai tiến tới gần Carol DaRonch, nữ sinh 18 tuổi. ta tự xưng là sĩ quan cảnh sát Roseland và thông báo có kẻ tìm cách ăn trộm chiếc xe VW của , rồi cầu Carol ra bãi đỗ xe.

      Carol kiểm tra và thấy mọi thứ vẫn ở nguyên chỗ cũ. Người đàn ông tỏ ra hài lòng với câu trả lời của về tình trạng chiếc xe, và muốn tới đồn cảnh sát. Carol nghi ngờ, cầu ta cho xem thẻ cảnh sát. Người đàn ông giơ thẻ ra rồi vụt cất cầu Carol lên xe.

      ta lái xe khá nhanh, nhưng lại ngược với hướng đường tới đồn cảnh sát. Carol cảm thấy sợ. Người đàn ông đột ngột dừng xe, chộp lấy tay và khóa lại bằng chiếc còng số 8. gào thét kêu cứu gã côn đồ lấy ra khẩu súng ngắn và dọa giết nếu im lặng. hất Carol ra khỏi xe, rồi dựng dậy, tay lăm lăm chiếc xà beng dùng để bậy nắp thùng, chuẩn bị quật vào đầu . Vào thời khắc khủng khiếp nhất, đủ nhanh trí đá vào bộ hạ kẻ lạ mặt và vùng chạy thoát. chạy về hướng đường cái và được đôi vợ chồng xe qua đó đưa tới đồn cảnh sát.

      Hai tay còn nguyên trong còng số 8, nức nở kể lại câu chuyện. Nhưng tại sở cảnh sát có ai tên là Roseland. Cảnh sát ngay lập tức bao vây khu vực xảy ra vụ án, nhưng kẻ giả mạo “cao chạy xa bay”. Dù sao, cảnh sát cũng có miêu tả nhân dạng, chiếc xe ôtô và dấu máu của hung thủ khi xô xát với Carol.

      Cùng tối đó, nữ sinh Jean Graham bận rộn chuẩn bị cho vở kịch tại trường trung học Viewmont người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai tiến lại phía . ta nhờ nhận diện chiếc xe ôtô. Vì quá bận từ chối. lúc sau người đàn ông quay lại và nhờ giúp đỡ. Jean thấy lo ngại trước vẻ kỳ lạ của ta. Tuy nhiên, sớm quên cảm giác đó và tiếp tục công việc. Nhưng chỉ lát sau, lại nhìn thấy người đàn ông sau cánh gà sân khấu. Jean tự nhủ muốn gì.

      Debby Kent đến xem buổi biểu diễn đêm đó cùng cha mẹ. về sớm hơn dự định để đón trai ở khu chơi bowling. Kent với cha mẹ rằng nhanh chóng quay lại để đón họ, nhưng bao giờ quay trở lại. Thực tế, tới được chiếc xe của mình ngoài bãi đỗ. Tại khu vực Kent mất tích, cảnh sát chỉ tìm thấy chiếc chìa khoá dùng để mở còng số 8 khoá tay Carol, cùng với thông tin về chiếc VW.

      Ngày 12/1/1975, Caryn Campbell và bạn trai là Raymond Gadowski cùng 2 con của lên xe picnic tại Colorado. Caryn hy vọng kỳ nghỉ thú vị cùng với 2 đứa trẻ trong khi Raymond dự cuộc hội thảo tại đó. Khi chuyện với mọi người tại phòng khách lớn khách sạn, Caryn chợt nhớ để quên quyển tạp chí phòng và quay lại. biến mất từ đó. Cảnh sát lục tìm mọi ngóc ngách của khách sạn nhưng phát dấu vết khả nghi nào. Phải tháng sau, thi thể lõa lồ của mới được tìm thấy, cách khách sạn nơi nghỉ vài kilomet. Giống như nhiều nạn nhân khác tại Washington, Oregon và Utah, Caryn bị quật nhiều lần vào đầu. Tại trường, cảnh sát tìm thấy chứng cứ nào. Báo cáo của pháp y khẳng định, bị giết chỉ vài giờ sau khi mất tích.

      Vài tháng sau khi tìm ra thi thể của Caryn Campbell, cảnh sát phát xác của Brenda Ball. Đây là trong bảy phụ nữ biến mất trong mùa hè đó. Kẻ giết người dùng vật tày đập vào đầu .

      Rồi liên tiếp, họ tìm ra xác của các nạn nhân Susan Rancourt, Lynda Ann Healy và người khác. Tất cả đều bị đánh vào đầu bằng vật tày, nhiều khả năng là chiếc xà beng chuyên để bậy nắp thùng gỗ.

      Vùng núi Taylor trở thành chốn quen thuộc của "Ted sát thủ". Xác của 5 người phụ nữ được tìm thấy có kiểu chết tương tự. Và họ vẫn chưa phải là nạn nhân cuối cùng của Ted.

      Ngày 16/8/1975, Bob Hayward, cảnh sát đường cao tốc Utah tuần tra tại khu vực ngoại vi hạt Salt Lake phát chiếc VW. chưa bao giờ thấy chiếc xe đó nơi khu vực mình quản lý. Khi Bob bật đèn để xem xét kỹ hơn biển số người lái xe liền tắt đèn pha trước và tăng tốc. Ngay lập tức, Hayward đuổi theo.

      Sau vài phút, đuổi kịp chiếc xe. Khi kiểm tra, Bob cùng đồng đội thấy ghế xe sau chiếc xe bị tháo bỏ, bù vào đó là chiếc xà beng bậy nắp thùng, mặt nạ trượt tuyết, dây thừng, vài chiếc còng số 8, dây điện và cái cào để móc đá. Tất cả vứt chỏng chơ trong xe. Người lái xe, tên Theodore Robert Bundy, lập tức bị bắt. ta bị nghi ngờ ăn trộm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :