1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Những ngày tháng yêu thầm - Chí Vô Ý [Hoàn]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      43.

      Tôi liền lấy điện thoại gọi cho Trương Nhuệ, nhưng tắt máy. Tôi lại gọi cho Châu Dương và cũng tắt máy. Chắc họ máy bay, tôi đoán vậy. Nhìn đồng hồ, hơn 2 giờ, bây giờ việc trước tiên nên làm là phải xác định cụ thể chủng loại máy mà khách hàng đặt, nhưng lại liên hệ được 2 người đó, làm sao để xác định đây? Đột nhiên tôi nhớ đến chị Triệu, liền gọi cho chị ấy. Khốn kiếp! S7880. Nghe xong! tôi cũng hơi bối rối, chuyện gì xảy ra vậy?

      Thực ra, công dụng của 2 loại máy này cũng khác biệt nhiều lắm, S7880 mới được cải tiến gần đây, nhưng bao bì đóng thùng y chang nhau, nếu dùng trong sản xuất thuốc men rất rắc rối, chắc chắn gây tai tiếng cho công ty!

      Tôi cố gắng gượng vùng vẫy đứng dậy, việc quan trọng phải làm ngay lúc này là phải đến ngay nhà máy để ngăn cản S7380 sắp được xuất sang Vũ Hán. Tôi lếch đôi chân yếu ớt như vừa bị rút hết xương ra khỏi công ty và gọi xe đến ngay nhà máy. Quả nhiên đám công nhân đóng thùng chuẩn bị xuất hàng. Gặp giám đốc nhà máy, tôi tường thuật chi tiết tình huống, ta cũng hơi bối rối, lần trước xuất hàng kém chất lượng cho khách hàng, nếu lần này mà tái phạm chắc hậu quả rất khó lường. May mà tôi đến kịp lúc, ta cám ơn ngớt lời. Đợi đến khi máy S7880 được đóng thùng và ra khỏi nhà máy, tôi mới có thể thở phào nhõm.

      Sau đó toàn thân tôi như kiệt quệ hoàn toàn, liền đón xe vào bệnh viện, ngời lần này vào lài nằm trong đó hơn 1 tuần...

    2. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      44.

      Khi mình trong bệnh viện nhiều lúc khiến tôi suy nghĩ vu vơ rất nhiều chuyện, và cũng nhớ lại rất nhiều chuyện hồi xưa. đơn của thời thơ ấu, liều lĩnh của tuổi trẻ và khoảnh khắc từng phút từng giây bên Lưu Khải. Người nghĩ đến nhiều nhất đương nhiên là tên Trương Nhuệ rồi. Tự mình cũng cảm thấy quái lạ, trái tim của con người đúng là chỉ có thể người hay sao? biết có đúng , ngược lại tôi lại phải vậy. Tôi hiểu rất Lưu Khải và Trương Nhuệ chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng tôi. Nhưng tôi thể thừa nhận rằng, người mà tôi nhất cho đến giờ phút này vẫn là Lưu Khải. Nếu chịu khiên nhẫn thêm thời gian, biết đâu tôi lại mềm lòng và chút do dự quay về với . Còn Trương Nhuệ, có lẽ vì Lưu Khải đột nhiên bỏ mặc tôi, khiến tôi hụt hẫng nên tôi mới . Tình này có lẽ phải là nhưng lại là người xuất đúng ngay lúc tôi đau khổ tột cùng. Cá tính của , tác phong kì quái của tôi nhất thời thể khống chế và bị cuốn hút vào cuộc. Mặc kệ! cứ để thời gian trả lời và lúc nào đó khi người xuất , có lẽ tình cảm tôi dành cho cũng phai nhạt phai dần!

      Ba đến thăm tôi, thấy vẻ lo lắng của ông, trong lòng tôi lại dâng trào cảm giác xót xa. thế gian này, khi tôi bị bệnh, người đầu tiên quan tâm và lo lắng cho tôi chỉ có Ba dù cho tôi và ông có bao nhiêu khoảng cách chăng nữa. Cứ cuốn theo dòng đời, thời gian tôi trưởng thành và ngày già của ông, những vết thương lòng thời trai trẻ dần tan biến trong kí ức, thay vào đó là nỗ lực hâm nóng tình cha con, ông chỉ lặng nhìn phòng bệnh quạnh này:

      “Tên Lưu Khải đó đâu rồi? sao thấy nó đến thăm con?”

      Ba biết chuyện của tôi, và tôi cũng từng vì chuyện này mà khiến ông rất đau lòng. Cho dù có đau lòng thế nào chăng nữa, vì tình thương con, ông dùng khoảng thời gian rất dài để cố gắng tiếp nhận và đối mặt với , vừa nghĩ đến đây tôi lại cảm thấy mình có lỗi và chỉ biết gượng cười:

      “Ba vẫn chưa biết sao, ấy kết hôn rồi!”

      Ông đứng ngây người, chỉ có ba mới biết tình cảm của tôi dành cho Lưu Khải sâu sắc như thế nào. Tôi vì ngại làm tổn thương người thân duy nhất thế gian này, và cũng chỉ có ba mới hiểu được con mình. Ba vốn dĩ tiếp nhận của tôi và Lưu Khải, nhưng bây giờ ông còn phải tiếp nhận thêm là tôi và Lưu Khải chia tay, điều này khiến ông càng đau lòng thêm!

      Ông có vẻ hốt hoảng: “Kết hôn? nó có thể kết hôn được sao?”

      Tôi gượng cười lần nữa, việc chúng tôi thể nào trở thành straight ngay cả ông cũng hiểu nhưng Lưu Khải lại khăng khăng làm chuyện đó. Có lẽ ngay từ đầu xem bản thân mình là gay chăng? hoặc vốn dĩ vất vưỡng bên ngoài giới nhưng lại bị vẻ hào nhoáng trong giới làm lu mờ ý chí và bản lĩnh đàn ông?

      Trước khi ba rời khỏi, tôi có hỏi chuyện của ông và dì Tôn, ông trả lời, chỉ kêu tôi khi nào hết bệnh về nhà ăn cơm. Tôi lúc nào cũng mong ba có thể cưới người vợ khác. ra ba cũng còn rất trẻ, chỉ hơn 40 tuổi, tôi biết rằng suốt đời tôi thể nào cho ông được đứa cháu để bồng bế, vả lại, chừng ông còn có thể cho tôi thêm thằng em trai sao?

    3. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      45.

      Vừa đánh xong giấc sếp đến thăm, trước giờ tôi kính trọng sếp như người cha. Khi tôi làm tổn thương ba tôi gặp sếp, ông cưu mang tôi và cho tôi tình thương của người cha, có lẽ, ông cũng xem tôi như người con trong nhà. Tôi vùng vẫy muốn ngồi dậy, ông nhanh chóng chạy đến ngăn cản, tôi cũng cố gắng thêm nữa:

      “Tiểu Hải! cần ngồi dậy! cứ nằm mà nghĩ ngơi !”.

      Ông đem đến giỏ trái cây và để đầu giường. Tôi hỏi mọi chuyện của công ty, ra vấn đề làm tôi lo lắng nhất chính là lô hàng của trương Nhuệ, ông cho tôi biết chuyến hàng đó giao cho khách hàng ổn thoả và khách hàng thanh toán toàn bộ số tiền đặt mua thiết bị, kêu tôi nên lo lắng quá, Châu Dương và Trương Nhuệ tối nay trở về. Tôi nghe xong cảm thấy an ủi phần nào, cuối cùng đơn đặt hàng đầu tiền của thành công mỹ mãn, sau này công việc của đâu vào đấy và nhanh chóng vào quỹ đạo thôi!

      Sau đó chúng tôi còn rất nhiều chuyện, nhưng tôi lại ra nghi ngờ của tôi về việc đó. ra tôi hiểu rất việc lầm lẫn về chủng loại máy chắc chắn đơn giản, nhưng bây giờ cứu vãn được tình thế, nếu tiếp tục truy cứu chỉ khiến công ty thêm rối loạn mà thôi! Trước khi , ông còn dặn dò tôi phải giữ gìn sức khoẻ và nghỉ ngơi thêm khoảng thời gian. Tôi cười và gật đầu cám ơn!

      Điều làm tôi ngạc nhiên là tối hôm đó đến thăm tôi...

    4. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      46.

      Lúc đến tôi đường nhà vệ sinh, vừa vừa phải mang theo bình nước biển, với lại tôi bị bệnh nên cơ thể rất yếu, lại rất khó khăn:

      “Tiểu Hải!...”

      ở sau lưng kêu tôi, làm tôi giật nảy người và đứng khựng lại. ra giọng của tôi quen thuộc đến thế, cứ như lúc nào cũng văng vẳng bên tai vậy. từ phía sau đỡ lấy bình nước biển, tôi vừa quay qua là đụng phải mặt , ra khuôn mặt ấy cũng rất quen thuộc biết bao, dường như chưa bao giờ biến mất trước mặt tôi, từ khuôn mặt tôi có thể thấy được lo âu của tôi:

      “Tên nhóc nhà ngươi sao lại đến đây? phải vừa xuống máy bay sao? nên ở nhà nghỉ ngơi mới đúng chứ!”

      Tôi cố gắng bằng giọng bình thường như mọi ngày, để phát xúc động và hạnh phúc trong thâm tâm tôi ngay trong lúc này. Còn , cũng xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, cười :

      phải là trai của tôi à? Khi trai bị bệnh, bạn bỏ kết hôn với người khác, mình bóng nằm trong bệnh viện, người em trai này đương nhiên phải hy sinh đến đây ở bên cạnh chăm sóc cho rồi!”

      “Tên nhóc này ngay cả người bệnh cũng tha, còn khơi vết thương lòng nữa! quá đáng!”

      “Ha.. ha... vậy xin lỗi nhé!” cười : “Từng này tuổi rồi mà khi bị bệnh ngay cả người chăm sóc cũng có, cuộc đời quả đúng là thất bại.”

      Đột nhiên tôi quay sang nhìn với ánh mắt tràn đầy tình ý: “ phải rồi sao?”

      Shit! Câu như vậy tự tôi cũng có thể ra được sao? “sến” quá, nhưng sau khi xong tôi lại có cảm giác rất ngọt ngào.

      làm bộ dạng muốn ói: “Ôi! trời ơi! câu này nghe sao mà... sao mà...”

      “Sao mà...thế nào?” Tôi chuẩn bị sẵn tư thế cho biết tay.

      “Sao mà... ngọt ngào quá!” lè cái lưỡi nhọn hoắc ra.

      Nhìn khuôn mặt ranh ma của , lòng tôi lại ngập tràn cảm động. Có lẽ con tim của người bị bệnh vốn dĩ rất yếu đuối. Ít ra tôi cũng được như vậy, bất luận là ai trong lúc này, chỉ cần có ở bên cạnh tôi, tôi cũng cảm động và nảy sinh cảm giác dựa dẫm vào .

      Lúc còn do có mẹ, ba tôi suốt ngày chỉ biết lo cho công việc, lúc tôi bị bệnh chỉ biết nằm mình giường đơn và bất lực, ngay cả ngủ cũng dám nhắm mắt, sợ rằng khi nhắm mắt rồi bao giờ tỉnh lại nữa. Do lúc đó còn và mẹ tôi cũng vì bị bệnh mà qua đời, cho nên tôi cứ nghĩ, con người khi bị bệnh có thể mãi mãi rời khỏi cuộc sống này. Cho đến bây giờ trong ý nghĩ tôi cũng vậy, rất sợ bị bệnh...

    5. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      47.

      Tôi muốn vệ sinh nhưng lại ở bên cạnh, như vậy tôi rất tự nhiên, bước từng bước ngập ngừng, vô tư đến nỗi hề nhận ra điều này, cứ cầm lấy bình nước biển mà bên cạnh. Tôi thể chịu đựng thêm nữa:

      “Cái này... cái này... có thể đưa bình nước biển cho tôi ? tôi tự được rồi!”

      Đôi mắt xíu của chớp chớp rồi quay qua nhìn tôi: “ xem kìa, bước còn vững, mình vô đó được à?”

      Tôi gì, đưa tay giựt lấy bình nước biển: “Chỉ tiểu thôi mà, có gì mà được? tôi tự được rồi!”.

      né qua bên, ánh mắt hơi kì quái nhìn tôi: “Sao vậy? sợ tôi thấy à? có gì to tát chứ? tôi cũng có vậy!”

      Tôi đỏ mặt, nhưng vẫn kiên quyết: “ đứng bên cạnh tôi ... tôi tiểu ra...”

      được! Lần này tôi nhất quyết phải xem cho bằng được, lần trước bị thấy hết rồi, lần này phải xem lại mới công bằng chứ!”

      Tôi còn hơi sức mà tranh cãi với , mặc muốn làm gì làm. Đến nhà vệ sinh, tốn ít thời gian mới có thể tháo mớ dây, ống chằng chịt ra, để ý đến , cố giải quyết bầu tâm . Nhưng càng căng thẳng cái bàng quang chết tiệt ngày càng thu lại, lâu là lâu cũng hề có chút động tĩnh gì, có lẽ chờ lâu nên thấy bực mình, quay sang nhìn tôi, thấy vậy tôi càng căng thẳng hơn:

      “Chỉ có vậy thôi à! hèn chi...”

      Bị khích, ngờ cái bàng quang chết tiệt cuối cùng cũng chịu buông tha cho tôi, tôi thở phào nhõm: “ mạnh mẽ hơn của sao? biết lượng kích thước của mình mà còn ở đây dám vớ vẩn!”

      “Thôi! bỏ qua, nể tình người bị bệnh nên kích tự tin của ...”

      Trở về giường bệnh, đem ghế ngồi ngay đầu giường bên cạnh nhìn tôi chằm chằm, tôi thoải mái lắm, thấy tự nhiên, tại sao tôi đủ can đảm mặt đối mặt với chứ?:

      đừng nhìn tôi như vậy có được ? nhìn như vậy làm sao tôi ngủ được?”

      “Vậy tôi nhìn cái gì? nhìn 4 bức tường à? he... he... ở đây chỉ có đáng để tôi nhìn thôi...” cười nham nhở.

      Tôi cũng làm bộ làm mặt sợ hãi, còn cố tình châm chọc lại : “Đừng như vậy mà... đừng... người ta còn zin đó...”

      Quả nhiên đỏ mặt, tôi thầm bên tai : “Những gì hôm đó có phải là ? còn zin hả?”

      có vẻ kích động: “Ai tôi còn zin? body giống ta đây....” liền vỗ ngực: “với khuôn mặt đẹp trai như vậy nữa...” vừa vừa liếc mắt nhìn tôi: “Chỉ cần tôi muốn, có ai bị mắc câu đâu!”

      “Vậy có nghĩa là thừa nhận còn zin rồi chứ gì!” Tôi cười sặc sụa, giống như quả bóng bị xì hơi, mặt mày bí xị, Ha... Ha... Ha... quả nhiên đúng là còn zin....

      “Có thể lấy cho tôi bình nước nóng ? tôi đến giờ uống thuốc rồi!” vui vẻ nhanh nhẹn về phía để bình nước, đổ nước vào ly, Có lẽ nước sôi quá, thổi lúc rồi mới đưa tận tay tôi. Tôi uống thuốc xong, nhìn : “Người thân đâu hết rồi? chưa bao giờ nghe kể về chuyện gia đình!”

      “Có người chị, ba mẹ mất sớm nên tôi lớn lên bên chị ấy!” Khi những lời này tôi hề thấy tỏ ra đau lòng, vốn dĩ kiên cường hơn tôi.

      “Ah! Vậy chắc thương chị ấy lắm, phải ?”

      “Đương nhiên rồi! Chị ấy là người tôi tôn kính nhất, nuôi tôi khôn lớn bất chấp bao nhiêu gian khổ...” cười, chắc nhớ đến người chị đó. Lúc này chỉ im lặng, sau đó lại hỏi tôi: “Còn sao? sao thấy ba mẹ đến thăm ?”

      “Lúc nãy ba tôi có đến, mới rời khỏi bao lâu thôi! còn mẹ mất khi tôi còn rất .” Gia cảnh của tôi và có nhiều điểm rất giống nhau, tôi hỏi tiếp: “ còn nhớ đến hình ảnh của ba mẹ ?”

      nhớ gì cả! chị tôi từng lấy hình cho tôi xem, nhưng có chút ấn tượng gì hết!” lúc này tỏ ra rất đau buồn.

      “Tôi cũng vậy thôi! mẹ bị bệnh qua đời khi tôi còn rất , nên mỗi lần bị bệnh tôi đều dám nhắm mắt ngủ, sợ rằng giống mẹ, bao giờ tỉnh lại...”

      Sau đó chúng tôi hỏi han nhau về hoàn cảnh gia đình, những kỉ niệm thời thơ ấu. Tôi cảm giác được chúng tôi có rất nhiều điểm tương đồng, tuổi thơ độc, nhưng còn có người chị. Có lẽ cũng chính vì người chị này mà trở nên tự tin phóng khoáng chăng? được lúc tôi dần dần chìm vào giấc ngủ. Đêm hôm đó tôi ngủ giấc sâu, sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy có mảnh giấy để lại:

      “...Tiểu Hải! Tôi phải làm rồi, bình giữ ấm có đồ ăn sáng trong đó, thức dậy nhớ ăn nhé! tôi ghé thăm buổi trưa!”

      Nhìn bình cháo trắng bàn, tôi thể nào kiềm chế được xúc động dâng trào mạnh liệt, quan tâm chăm sóc của càng khiến tôi chìm đắm vào mê man khó hiểu!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :