1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Những ngày tháng yêu thầm - Chí Vô Ý [Hoàn]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      33.

      Từ nhà vệ sinh ra, tôi thấy thanh niên kéo violin khán đài, Trương Nhuệ chăm chú nhìn ta:

      “Bản nhạc hay quá, “Lương Sơn Bá - Chúc Đài”, đúng ?” Tôi hỏi

      quay sang bên tôi, khuôn mặt lộ nét đau buồn, khoé mắt rươm rướm nước, “Sao vậy? xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi sốt xắn hỏi.

      gượng cười: “ có gì! chúng ta về thôi!”

      xong liền ra ngoài. Tôi hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ biết vội vã theo sau. Chúng tôi dạo suốt dọc đường về nhà, cả 2 đều gì. Tôi rất thích cảm giác này, cứ như vậy mà ở bên người mình , tuy rằng sau này biết ra sao, nhưng ít ra ngay tại thời điểm này, tôi cảm giác được tồn tại của , con người đôi lúc rất dễ cảm thấy mãn nguyện, đúng sao?

      Đột nhiên vai tôi, liếc mắt nhìn tôi: “Sau này tôi kêu là “ Tiểu Hải” nhé!”.

      Tôi phì cười, bỗng nhiên trong lòng dâng trào chút cảm giác ngọt ngào:

      “Sao vậy? Đột nhiên trưởng thành rồi à? hiểu chuyện rồi à?”.

      cũng gì, chúng tôi cứ như vậy mà bên nhau, được ít phút, bỗng nhiên ghé vào tai tôi: “ Tiểu Hải...”

      Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn , hôm nay bị sao vậy? tự nhiên trở nên nghiêm túc, tôi rờ trán : “Tên nhóc này bị bệnh gì rồi? Sao hôm nay tự nhiên sến quá?”

      nghe xong liền đẩy tôi cái: “ mới bị bệnh, tôn trọng mới gọi là , người khác bổn thiếu gia thèm đâu!”

      ra trong lòng tôi rất vui mừng, thể trở thành người làm em trai cũng là điều tốt thôi. Đến bờ sông, dừng bước, đốt điếu thuốc rồi ngậm môi, tôi liền giật lấy, tôi cố ý muốn nếm thử mùi vị nước bọt của đâu nhé: “Tiểu tử thúi! có thuốc phải biết kính trai này trước chứ!”.

      hết cách, chớp chớp đôi mắt mí, đốt thêm điếu khác. Dáng vẻ của khi hút thuốc phong trần, tôi nhìn vòng khói nhã ra, có chút cảm giác ngất ngây!

    2. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      34.

      Tối hôm đó, nằm bên kia giường gì, đèn tắt rồi, tôi mãi nhìn đốm lửa nho trong bóng tối, cũng có cảm giác hôm nay có gì đó khác thường: “Trương Nhuệ! Hôm nay sao vậy? xảy ra chuyện gì?”

      “Khi ở quán Bar tôi thấy ấy!”

      chứ? 2 người có chào hỏi nhau ? Sao dẫn đến giới thiệu cho tối biết mặt?” Tôi rất muốn biết người mà tên tiểu tử này thích ra sao. thở dài ngao ngán: “ ấy ràng nhìn thấy tôi, nhưng lại cố tình xem như hề quen biết!”

      Lúc này tôi cũng biết dùng lời lẽ gì để an ủi , lúc sau tôi mới hỏi: “ ấy ?”

      “Cũng biết sao nữa! tưởng rằng chạy xa, chỉ cần thấy ấy có thể dần dần trôi vào quên lãng. Nhưng qua thời gian dài như vậy, bỗng nhiên cho tôi gặp lại ấy, tôi vẫn còn rất xúc động...” Ngưng được lúc, lại tiếp tục: “Có phải tôi ngốc lắm ? Có phải tôi vô dụng lắm ?”

      Tim tôi nhói lên, bản thân tôi phải cũng như vậy sao? Tên Lưu Khải ấy cũng đâu thể nào tan biến trong tim tôi? 2 năm trời, đâu thể nào quên là quên được? Khi qua những con đường, những quán ăn, những nơi mà tôi và từng qua, tôi lại nhớ đến , tôi thở dài:

      “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nếu như từng có rất nhiều kỉ niệm tốt đẹp, nghĩ về những cái đó là được rồi, người cũng nên quá câu nệ, nếu cả 2 đều rất đau khổ...”

      Lời của nghe như có vẻ nhìn đời bằng nửa con mắt, “? chưa từng , trước giờ chỉ là tôi bám theo ta thôi...”

      Con tim tôi lại thắt lại: “Vậy nên từ bỏ sớm, nếu ấy thấy tốt, cứ cố chấp như vậy tốt cho thôi!”

      Rất lâu sau đó chúng tôi gì, tôi nghĩ nên đổi đề tài thoải mái hơn: “Cần tôi giới thiệu người nào đó cho ? Đúng rồi! Lưu Giai! thấy Lưu Giai thế nào?”

      ngồi phắt dậy và nhìn sang bên tôi, biết trong bóng tối tôi tỏ ta như thế nào? Nhưng tôi nghĩ chắc chắn mấy gì vui vẻ, ai đem người mình thương đẩy cho người khác cả, nhưng lúc đó tôi lại làm như vậy, tôi vì mà làm như vậy. Tôi nghĩ, nếu có người nào đó bên cạnh tôi mê man như vậy nữa.

      lúc sau, nằm xuống: “Thôi! Chẳng có ý nghĩa gì cả!”Giọng càng trầm lắng hơn.

      này rất tốt, nên suy nghĩ kỹ nhé, tên nhóc nhà ngươi có nghe vậy?” Tôi vẫn kiên trì khuyên .

      “Có là tốt ?” có chút nổi giận, “Nếu vậy sao để dành cho ? phải cũng thất tình đó sao? kiếm người như ta phải rất tốt cho sao?”

      Lúc này tôi nên lời, con ? đương? Nghĩ cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến? Từ khi biết mình là gay, chưa bao giờ tôi nghĩ nào...

    3. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      35.

      ngờ những gì tôi lo lắng lại quá linh nghiệm, đáng lẽ vụ làm ăn với ông bạn của Trịnh tổng ở Tô Châu do Trương Nhuệ phụ trách, nhưng hiểu tại sao đối tác lại liên hệ với lão Vương, cuối cùng vụ này thành công thuộc về tay lão ta. Gặp chuyện như vậy sếp cũng biết nên sao, chỉ còn biết vỗ vai và an ủi. Bữa ăn trưa hôm đó, hề tỏ ra thất vọng, lại còn cười vui vẻ: “Lần này tôi phải bám theo rồi, dễ dàng bắt được con chim sẻ này nhưng lại bị bay mất, bữa cơm này lại phải mời tôi rồi!”.

      “Tôi với từ trước rồi, kêu đề phòng, chịu nghe, bây giờ thấy chưa, vỡ mộng rồi!” Tôi với vẻ trách móc.

      “Tôi đề phòng sao được? thử nghĩ xem, khách hàng gọi lão ấy, tôi cũng có cách nào ngăn cản!”

      tưởng vấn đề chỉ đơn giản vậy thôi sao? vừa tiếp nhận vụ làm ăn đó là cả công ty đều biết hết rồi, bây giờ khách hàng ký hợp đồng với lão già đó rồi!” Tôi cảnh tỉnh lần nữa.

      “Có khoa trương như ?” vẫn chưa tin. Cũng đúng thôi, tôi vào ty cũng lâu rồi, việc giành khách hàng bên phòng Sale chỉ thỉnh thoảng mới xảy ra. chỉ mới vào, chắc chưa thể nào hiểu được. chăm chú ăn, tôi đưa name card của chị Triệu bên Vũ Hán cho : “Hey! đây! khách hàng lớn đây, lần này phải cẩn thận, đừng làm hư bột hư đường nữa nhé!”

      cầm lấy và xem qua: “Chuyện gì vậy? name card này lấy đâu ra?”.

      Tôi chỉ cười, nhóc con, ta tốn bao nhiêu công sức cũng chỉ vì ngươi mà thôi! “Chuyện này cần biết! Chị ấy khoảng 30 tuổi, tiếp xúc cũng khó khăn, tôi bàn với chị ta cũng sắp OK rồi, bây giờ tiếp tục, mọi việc tiến triển tốt thôi!”.

      đưa cho tôi chi vậy? tự giải quyết là OK thôi!”

      biết sao? chỉ có nhân viên phòng Sale mời được phép ký hợp đồng với khách hàng thôi!”

      Nghe xong mới nở nụ cười: “Ha.. ha... gọi là “ Tiểu Hải” quả sai!”

      Tôi cũng phì cười theo, trong lòng cảm thấy rất sảng khoái: “Bữa ăn trưa này mời?”

      “Ha... ha... mời , khi nào lãnh lương tôi mời bữa thỉnh soạn...”

    4. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      36.

      Lần này tên tiểu tử đó phô trương như lần trước, mọi việc đều thực thầm. Mỗi lần gặp tôi đều nháy mắt hoặc là đưa tay ra dấu hiệu “OK”, tôi nghĩ vụ việc chắc cũng tiến triển thuận lợi. Nhìn vẻ hớn hở của , tâm trạng của tôi cũng cảm thấy rất sảng khoái, đấu khẩu với Lưu Giai càng hăng hái hơn.

      Hôm đó là cuối tuần, tôi đến nhà ba tôi cả ngày, lúc về còn mua rất nhiều thức ăn, vài lon bia. Ký túc xá chỉ còn mình , chắc cũng vừa tắm xong, chỉ mặc cái quần short ngồi giường đọc báo, đầu tóc bù xù. Tôi chào , thấy trong túi thức ăn có bia, liền chạy qua giành lấy, tôi cố tình đưa, bất thình lình tôi và vật lộn nhau. Vì mùa hè nên mặc rất ít quần áo, cơ thể tiếp xúc với nhau là khó tránh khỏi, mùi cơ thể toát ra làm ngất ngây. Kết quả là tôi ngã lăn ra giường, quá hoảng loạn và chới với, tôi nắm lấy cái quần duy nhất còn lại cơ thể , lúc đó tôi hoàn toàn vô ý, cái quần tuột xuống đầu gối. Bỗng nhiên tôi có cảm giác cái gì đó lóe sáng lên, nhưng chưa kịp nhìn kỹ vụt tắt, lấy tay che lại chỗ khốn kiếp cần phải che. Sau đó liền chồm về phía tôi:

      giám dở trò sàm sở với tôi à!” xong nắm lấy quần tôi, tôi hoảng hốt dùng 2 tay níu lại, chúng tôi cứ như vậy mà vật nhau như 2 đứa trẻ chơi trò vật lộn. khí trong phòng trở nên hỗn loạn, tôi giường như chìm đắm trong cảm giác mập mờ, trong thời khắc quan trọng ấy, đột nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân, cả 2 đều giật mình, lúc ấy... môi tôi và môi chạm vào nhau, nhưng theo phản xạ nhanh chóng đẩy nhau ra, tim tôi đập loạn xạ, tôi đoán mặt tôi lúc đó đỏ bừng lên như cháy rừng, hình như cũng vậy. Nhưng tôi dám nhìn qua bên kia nữa. Tiếng bước chân đó là Tiểu Thôi, khi ta vào trở lại bên giường đọc báo, tôi cũng giả vờ khui 1 lon bia ra uống, nhưng Tiểu Thôi cũng đoán được có chút dị thường bèn hỏi: “Tiểu Hải! sao vậy? sao mặt đỏ bừng vậy?”

      Tôi lập tức uống ngụm bia trước mắt ta: “ có gì, chắc là do hơi men... !”

      ngồi lặng lẽ ủ rủ mặt mày...

    5. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      37.

      Sau khi Tiểu Thôi khỏi, vẫn trầm ngâm ngồi đó lời, tôi cũng có chút giận dỗi, tên tiểu tử làm bản mặt như vậy cho tôi xem à? cũng do đùa quá trớn thôi! tôi càng nghĩ càng bực mình, muốn gì, liền rời khỏi ký túc xá. Đốt điếu thuốc, tôi dạo dọc bờ sông, thời tiết Bắc Kinh vào mùa hè rất thích hợp bộ, các bà mẹ thường hay dắt con ra dạo con đường này hoặc số vợ chồng già, đầu tóc bạc phơ cũng dắt nhau dạo qua đây. Thấy những hình ảnh này ngọn lửa trong lòng tôi lại bùng cháy lên, tại sao tôi lại như vậy? tại vì Trương Nhuệ? phải tôi sao? tôi đâu cần làm BF đâu, có muốn như vậy sao? Hơn nữa, đâu phải tôi chủ động tiếp xúc thân thể với , hơn nữa, đối với thằng đàn ông chuyện đó đâu phải là cái gì to tát đâu chứ!

      Tôi lại cảm thấy uất ức, bản thân tên Lưu Khải nhưng lại dám ép buộc mình chia tay với , bây giờ tốt rồi, tưởng dọn qua ký túc xá có thể chấm dứt hoàn toàn với , ngờ lại gặp thằng nhóc này. Cho dù ở bất kì góc độ nào cũng là straight, nhưng hiểu sao tôi lại , như vậy phải tự mình chuốc hoạ vào thân sao? Sau đó lại suy nghĩ được chút manh mối, nên dọn thôi, cứ như vậy với tên nhóc đó có kết quả tốt đẹp, khéo ngay cả tình bạn cũng còn. Hơn nữa, lần trước rất với Lưu Khải rồi, quay về nhà mình trước sau gì cũng tốt hơn. Từ từ điều chỉnh lại cảm giác của mình, chỉ có như vậy mới có thể khiến con tim rối bời này bình tĩnh trở lại. Suy nghĩ như vậy, và quyết định phải làm như vậy, tôi lặng lẽ quay lại ký túc xá.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :