1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Những ngày tháng yêu thầm - Chí Vô Ý [Hoàn]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      28.

      Về đến ký túc xá, Tiểu Thôi và Lý Cương vẫn chưa về, hẳn là chơi với bạn rồi, đặt tôi xuống giường:

      nên tắm rồi ngủ giấc cho khoẻ!” .

      Tôi cũng ngửi thấy mùi khó chịu cơ thể, liền cởi quần áo và vào phòng tắm. Từ phòng tắm bước ra, nằm dài giường, nhìn tôi lúc :

      “Body của cũng OK lắm chứ!”.

      ! nhưng so với thua xa!”

      Tôi có giảm giác tự nhiên khi người khác nhìn vào cơ thể tôi, liền lấy cái áo mặc vào. cũng gì, cởi hết quần áo, chỉ còn lại cái quần short rồi vào phòng tắm. Tôi nằm giường, vừa ngẩng đầu lên thấy tên nhóc đó treo cái guitar tường. Nhớ lại từng học về nhạc còn biết kéo vĩ cầm nữa, xem ra đó đúng là rồi. Khi từ phòng tắm bước ra, chỉ về phía cây đàn, tôi :

      phải học vĩ cầm sao lại có cây guitar ở đây?”

      “Nhắc đến chuyện đó làm chi? dù gì tôi cũng còn kéo vĩ cầm nữa rồi!” Có vẻ thích nhắc đến vấn đề này.

      “Tại sao vậy? kéo vĩ cầm thôi, chơi bản guitar cho tôi nghe được ?”

      Tôi rất muốn nghe đàn guitar, tôi vốn rất thích nhạc, đặc biệt là nhạc cổ điển. có vẻ do dự, quay qua nhìn tôi lúc, cuối cùng cũng gật đầu:

      “Được thôi! lâu rồi đụng đến nó, hôm nay phải thử xem sao!” xong liền lấy guitar.

      dùng ngón tay làm vài động tác dạo nhạc, rồi tùy tiện chơi đoạn, tôi cười : “Bản nhạc này hình như nghe qua, nếu đoán lầm, chắc là nhạc Nhật, tên là “Ánh trăng trong thành phố hoang vu”, tôi có đúng ?”

      cũng cười: “Đúng rồi! bản này cũng biết à? rất tốt, nghe bản này xem nghe qua chưa?” xong ngồi ngay ngắn lại, sau đó tiếng guitar bắt đầu du dương bay bỗng khắp nơi trong phòng, dường như khe khẽ lay động lòng người...

      Tôi có chút kinh ngạc, đây phải là tác phẩm cực đỉnh của ông vua nhạc guitar cổ điển Francisco Tarrega, “Recuerdos de la Alhambra” đó sao? tôi tròn xoe mắt nhìn , ánh mắt của còn ngây thơ trong sáng nữa mà thay vào đó là ánh mắt u uất não nề. Cảm giác đó nhất thời tôi cũng biết nên hình dung như thế nào, tôi nhanh chóng bị cuốn hút vào bản nhạc của , khoảnh khắc ấy tôi như chìm đắm trong nỗi niềm hoài cổ về cung điển Alhambra nguy nga tráng lệ của Tây Ban Nha...

    2. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      29.

      Nhìn ánh mắt chăm chú của , tôi lại được nghe bản nhạc bất hủ của Francisco Tarrega, con tim tôi bỗng nhiên hoảng loạn, cảm giác lần đầu tiên gặp Lưu Khải đột nhiên lại quay về, tôi biết trong khoảnh khắc ấy con tim tôi thay đổi, tôi người con trai mà trong ý thức tôi thể nào gọt giũa thành hình dáng thực ... Khi tiết cuối cùng bị màn đêm nuốt chửng, tôi vẫn chưa hoàn hồn từ tiếng nhạc du dương đó, cũng có thể tôi vẫn chưa hoàn hồn từ cảm giác đột nhiên hoảng loạn của chính bản thân mình? chăm chú nhìn tôi sau khi chơi xong vài bản nhạc, khuôn mặt nở nụ cười đầy vẻ dương dương tự đắc.

      “Recuerdos de la Alhambra?” Tôi hỏi

      cười và gật đầu: “Ngay cả bản này cũng nghe rồi à?”

      Tôi cũng gật đầu: “Lúc trước có nghe 1 lần, tác phẩm kinh điển của Francisco Tarrega!”

      buông guitar xuống: “Bản nhạc này ngụ ý rằng số phận lặng lẽ sinh trưởng, và cũng hoàn thành quá trình sinh trưởng ấy trong đơn lặng lẽ, rất thích hợp đàn và nghe giữa đêm khuya”

      Tôi tiếp lời: “Theo tôi biết, muốn chơi bản nhạc này hay dễ dàng, nếu thuộc dạng chuyên tu có thâm niên tuyệt đối thể nào chơi hay được!”

      cười : “Hơn thế nữa, bản nhạc này từ đầu đến cuối đều phải vận dụng “luân chỉ pháp” trong guitar, “luân chỉ pháp” rất khó luyện. Lúc trước tôi cũng phí ít thời gian để luyện tập.”

      “Vậy nhạc cụ sử dụng chủ yếu là cái nào? violin hay guitar?”

      thở dài ngao ngán: “ ra tôi vốn thích guitar từ và cũng luyện trong quãng thời gian dài, khi lên đại học tôi mới bắt đầu học violin.”

      “Tại sao? phải chăng vì ta?” Tôi hỏi, sắc mặt có vẻ rất bi thương: “Có lẽ...”

      Sau đó chúng tôi gì hơn nữa, mỗi người nằm giường, sau hồi rất lâu tôi mới nghe thất tiếng ngáy dài thườn thượt, tôi lại sao ngủ được, hình ảnh lúc chơi guitar giao động trước mắt, lẽ... tôi thích rồi? Suy nghĩ đến đây, trong lòng tôi lại trào dâng chút cảm giác ngọt ngào. Nhưng hoảng loạn lại càng nhiều hơn, tình cảm của tôi và Lưu Khải vẫn còn dây dưa, hiểu tại sao tôi lại thích người straight? Càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, Nhưng cuối cùng cũng có cách nào xua tan hình bóng , đêm đó tôi thức trắng ...

    3. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      30.

      Sau khi kiện Tô Châu được giải quyết ổn thoả, sếp rất vui mừng, chị Trương sắp xếp mọi người ăn mừng. Lúc lên cầu thang tôi gặp giám đốc phòng Sales, người đó tên Vương Hướng, hiểu tại sao mỗi lần gặp tôi đều cảm thấy tự nhiên, phải vì khuôn mặt đáng ghét, nhìn cũng có vẻ lịch lãm, trắng trẻo, đeo kiếng cận, khoảng 30 tuổi, là người có công lớn với công ty và là hùng của phòng Sales, lập ít công lao, cho nên sếp cũng nể vài phần. Nhưng tôi lại có cảm giác con người này đơn giản chút nào, mỗi lần gặp tôi đều quan tâm hỏi han:

      “Tiểu Hải! dạo này thế nào? kiện Tô Châu may mà có , nếu công ty bị tổn thất rồi!”

      Tôi cười : “ Vương à! công lao này thuộc về tôi, chủ yếu là do Trương Nhuệ bên phòng Sales của , chính vì ấy mà đối phương cầu bồi thường, đúng Châu Dương?”

      Châu Dương liền gật đầu: “Đúng vậy! tên tiểu tử đó xử lý tình huống rất hay, nếu ta, vụ việc này cũng thể giải quyết thuận lợi vậy đâu!”

      Lão Vương gượng cười, tôi nghĩ Trương Nhuệ làm việc dưới tay tên cáo già này chắc gặp ít trở ngại, tôi cũng cảm thấy ít nhiều lo lắng cho . Khi đến phòng ăn, tôi thấy mấy vây xung quanh , tên tiểu tử đó mãi mê ba hoa bốc phép gì đó, chắc mấy này cũng rất thích . Khi thấy tôi và Châu Dương đến, liền chạy qua bên chúng tôi, Châu Dương đưa cho cuốn tài liệu:

      “Đây là cuốn sách về sản phẩm máy móc mà tôi chỉnh lý, sợ đọc hiểu, nên tôi còn đặc biệt ghi chú thêm bên ngoài, có vấn đề gì lên phòng gặp tôi, tôi giải thích cặn kẽ hơn!”

      Xem ra rất phấn khởi: “Cám ơn giám đốc Châu! tôi tìm hiểu kỹ rồi liên hệ với !”

      Tôi để ý thấy sắc mặt lão Vương có chút thay đổi và quay mặt chuyện với chị Trương. Mọi người cười vui vẻ sếp đến, mọi người xôn xao chào ông, ông cười rất vui vẻ và đến vỗ vai Trương Nhuệ:

      bạn trẻ! Làm rất tốt, cố gắng lên nhé!”

      cười và gật đầu: “Cám ơn sếp khen, tôi mới vào, vẫn còn trong giai đoạn tập , cũng chưa làm được điều gì!”

      Tên nhóc này cũng có lúc khiêm tốn sao? Tôi nhéo hông 1 cái, đưa ngón cái lên, cũng nháy mắt lại với tôi. Đợi mọi người vào vị trí, sếp tuyên bố lí do bữa tiệc hôm nay nhằm tuyên dương phòng Sales giải quyết ổn thoả vụ Tô Châu và xuất xưởng được số máy móc. Và sếp cũng công bố thành lập thêm phòng Sales thứ 2 để liên kết với phòng kỹ thuật nhằm kiểm tra kỹ lưỡng chất lượng máy móc trước khi xuất cho khách hàng, danh sách nhân viên phòng Sales 2 được công bố vào ngày mai. Lão Vương có vẻ hài lòng quyết định này, sắc mặt tái nhợt. Khi tiệc tàn, lão Vương được sếp giữ lại để bàn bạc chuyện gì đó, tôi, Trương Nhuệ và Tiểu Thôi thuê taxi về.

      Về đến ký túc xá, tôi với : “Trương Nhuệ! công ty chúng ta bộ phận nào cũng rất dễ làm việc, chỉ có phòng Sales của là nhiều vấn đề nhất, đừng nên quá chủ quan, làm việc nên cẩn thận vẫn hơn!”

      quan tâm tôi đó à?” .

      “Nhóc con! ngươi mới nhiêu đó tuổi, biết trời cao đất dày, tôi đương nhiên phải lo rồi!”

      “Có phải kêu tôi để ý lão Vương ?” cũng suy tư.

      “Sao vậy? lão ta gây phiến phức cho rồi à?” Tôi khẩn trương hỏi.

      “Vậy ! nhưng con người đó tôi có cảm giác đơn giãn, rất khó tiếp xúc!”

      đột nhiên hỏi tôi: “Nếu tôi làm ở phòng Sales 2 cảm thấy sao? vậy chúng ta có thể làm chung mỗi ngày rồi!”

      đó, vẫn hiểu sao? bây giờ còn nằm dưới chướng lão già ấy có vấn đề gì, mà qua phòng Sales 2 hãy chờ xem, rắc rối trước mặt đó!” tên tiểu tử này đúng là khiến người ta phải bận tâm.

      phải đứng về phía tôi rồi sao?” ...

    4. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      31.

      Cuối cùng cũng chuyển đến phòng Sales 2 cùng với Tiểu Thôi và vài nhân viên mới, tôi còn chưa kịp qua chào hỏi phải tham dự hội chợ triển lãm ở Thẩm Quyến, cùng có Lưu Giai, lão Vương và trợ lý của lão. tham dự những hội chợ như vậy thường gặp nhiều khách hàng lớn. Đường nhiều với lão ta, chỉ có cái miệng thao thao bất tuyệt của Lưu Giai. ra, ngoài mặt ta có vẻ như còn ngây thơ, gặp ai cũng cười vui vẻ, nhưng giải quyết vấn đề hàm hồ chút nào, chỉ có tôi ít nhiều hiểu được và thỉnh thoảng cũng hay đấu khẩu với ta.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chút qua 3 ngày rồi, mọi việc diễn ra rất tốt đẹp, lão già ấy tỏ ra rất đắc ý, chắc là tìm được nhiều khách hàng. Lần này tôi cũng có chút lưu tâm, làm quen được với chị họ Triệu, người Vũ Hán, theo tình huống chị ấy với tôi bên đó có nhu cầu mở rộng quy mô sản xuất, tôi biết đây là vụ làm ăn lớn, nên tối hôm đó tôi lén mời chị ta ăn tối. Khi quay về khách sạn gặp Lưu Giai, ánh mắt ta nhìn tôi có vẻ khác thường, tôi nghĩ việc này qua mặt ta được, nhưng tôi cũng muốn tiết lộ, chuyện vu vơ vài câu rồi mảnh ai nấy về phòng ngủ.

      ngờ vừa trở về, bên Trương Nhuệ có tin tốt, Trịnh Tổng ở Tô Châu gọi cho vì bạn ông ta muốn mua số máy móc thiết bị, tên nhóc này mới vào công ty 2 tuần mà lập nên thành tích, trước giờ chưa nhân viên nào như vậy, tôi cũng cảm thấy vui mừng cho .

      Tôi trong phòng tắm nghe bước chân về, biết tôi về cũng rất vui. Tôi vừa bước ra, liền kéo tay tôi:

      “Giám đốc Âu! vì chiến thắng trở về của , tối này mời tôi ăn tối nhé!”

      Tôi hiểu chuyện gì xảy ra: “Lại nữa, tại sao lần nào cũng là tôi mời?”

      “Cái gì? chuyện có lương tâm chút được ? lần trước uống rượu ràng là mời, nhưng cuối cùng cũng là tôi trả tiền thôi!” uất ức.

      “Tên tiểu tử nhà ngươi có phải đàn ông vậy? có bữa ăn tối thôi mà nhớ dai quá vậy?” Tôi cười và la .

      “Ha... ha... Khác nhau chứ, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa được lãnh lương, tiền sắp tiêu hết rồi, đương nhiên là phải tính kỹ chứ!” cười trông ngốc nghếch...

    5. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      32.

      Lúc ăn cơm chúng tôi về vụ làm ăn mới lúc sáng, tôi dặn dò những vấn đề quan trọng, nhưng vẫn chưa hề tiết lộ gì về vụ chị Triệu, sợ trong lúc quá vui mừng tiết lộ thông tin ra nguy. ra muốn bán ra bộ máy móc thiết bị phải chuyện dễ dàng, thủ tục rất phức tạp, tôi thực lo lắng. Vậy mà cứ xem như có chuyện gì xảy ra, tôi nhiều còn cho là tôi lải nhải: “Sao giống tính đàn bà quá vậy? tưởng tôi vẫn còn là con nít sao?”

      Tôi cũng gì, ăn tối xong vẫn còn sớm, chúng tôi vẫn chưa muốn về, bàn bạc tìm chỗ chơi, cuối cùng quyết định quán Bar. Chúng tôi đến quán Bar mà lần trước Châu Dương dẫn tôi vào, ở đó có diễn tấu nhạc cổ điển, giá nước cũng đắt lắm. Khi chúng tối vào, quả nhiên có chương trình diễn tấu nhạc, nghe hồi rồi cười :

      tồi! ngờ ở đây lại có bán Bar tốt như vậy.”

      Tôi lặng lẽ nhìn , ánh mắt chăm chú rất sinh động, những ngón tay thon dài nhịn nhàng theo điệu nhạc, lúc này nhìn có sức lôi cuốn lạ thường, con tim tôi lại bắt đầu đập loạn xạ. Tôi cố gắng hết sức nghĩ về , nhưng tất cả đều vô dụng, có những chuyện khi nó xảy ra rồi mãi mãi hữu trong ký ức chúng ta. Vào lúc này, tôi nhìn chăm chú đến nỗi ánh mắt thể nào di dời chỗ khác, cuối cùng cũng phát ánh mắt tôi, khoảnh khắc quay đầu lại, 2 ánh mắt gặp nhau, tim tôi càng đập mạnh hơn. Dường như mấy tự nhiên:

      “Chuyện gì vậy? tại sao lại nhìn tôi chằm chằm vậy?”

      Tôi có chút ngại ngùng, biết gì, chỉ biết cười trừ, nâng ly lên và uống ngụm. thấy tôi như vậy, cười : “ nhìn kìa, uống nhiều đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng bừng lên rồi kìa. Tôi cho biết, lần này có đánh chết tôi cũng cõng về nữa đâu!”

      Mặt tôi bỗng nóng lên, tôi nghĩ chắc tại mắc cỡ, cặp mắt 1 mí của nhìn vào tôi, tôi cảm thấy được thoải mái lắm. Trong lúc này dường như có chút khí mông lung bao phủ xung quanh, tôi lúng túng viện lí do vệ sinh, tôi cũng hiểu mình làm gì?

      Tôi dùng nước lạnh ướp lấy khuôn mặt, cái cảm giác thể tự chủ lại dâng trào. Tôi nhớ Ba từng rằng, dù cho giới này có nhơ nhuốc ra sao chăng nữa cũng chỉ có thể tìm tình cảm thích hợp trong giới mà thôi, tuyệt đối đừng bao giờ phát sinh tình cảm với người bên ngoài, như vậy chỉ mang lại đau khổ cho chính bản thân và tự dày vò mình, tự khiến mình mang đầy thương tích mà thôi! Tôi cũng có quen biết số người lâm vào tình trạng như vậy, ai có kết quả tốt đẹp. Tôi lại phải là con người dễ động lòng với người khác, khi quen với Lưu Khải lúc nào tôi cũng cảm mình rất vinh hạnh. Nhưng giờ đây tôi lại hiểu tôi làm gì? đầu óc tôi toàn là hình bóng của Trương Nhuệ, làm bất cứ việc gì cũng nhớ đến , vẫn muốn giúp , lúc nào cũng muốn nhìn thấy . Ngồi trong phòng làm việc mà nghe thấy chuyện với người khác cũng giấy lên trong lòng tôi đợt sóng gió, tôi hiểu, cảm giác này y chang như lúc tôi mới quen Lưu Khải...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :