1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Những ngày tháng yêu thầm - Chí Vô Ý [Hoàn]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      22.

      Ngày thứ 5 dọn ra ngoài, sau khi tan sở, tôi vừa bước ra khỏi văn phòng thấy Lưu Khải đứng chờ bên kia đường. Ánh nắng giữa tháng 5 chiếu vào , vẫn là hình ảnh ấy, khi tôi vừa quen , bóng dáng ấy phong độ đến nỗi khiến người khác phải xao xuyến. Bước chân tôi hơi ngập ngừng, Châu Dương cũng nhìn thấy: “Nhìn kìa Tiểu Hải, ấy phải là bạn sao?”

      Tôi lúng túng gật đầu: “Tôi có hẹn với ấy bàn bạc số vấn đề, về trước nhé!”

      Bước đến trước mặt , mấy ngày gặp, tiều tuỵ hẳn ra, tôi cũng hơi xót xa: “Lưu Khải! hà tất phải làm như vậy?”

      rất bình tĩnh: “Tiểu Hải! chúng ta chuyện chút nhé!”

      “OK! đâu?” Tôi suy nghĩ rồi .

      Sau đó chúng tôi vào quán ăn Nhật, vào phòng ăn , gọi vài món thức ăn, cả 2 đều yên lặng hồi, mới hỏi thăm: “Tiểu Hải! mấy ngày nay em ở đâu? ở có quen ?”

      Tôi có vẻ hoài nghi với bình tĩnh của : “Tạm thời em ở chung với vài đồng nghiệp, mọi chuyện đều ổn, đừng lo lắng.” lúc sau, tôi bổ sung thêm câu: “Khải! em xin lỗi...” Vừa dứt lời tôi liền hối hận, đáng chết! tại sao tôi phải xin lỗi? tôi đâu làm gì có lỗi?

      cũng khiến tôi rất ngạc nhiên: “Nên lời xin lỗi là , em làm điều gì sai!”


      23.

      Tôi chỉ mỉm cười và im lặng, thoáng khí trong phòng trở nên khá ngột ngạt, dễ dàng ăn xong bữa cơm này, 2 người còn giành nhau trả tiền, tranh giành được lúc liền nổi giận: “Khốn kiếp! Sao em lại trở nên khách sáo với như vậy?” Tôi gì.

      trả tiền xong, chúng tôi rời khỏi quán ăn, lúc đó trời hoàng hôn: “Khải! dạo với em chút nhé!”

      gật đầu, chúng tôi dạo bước dọc theo con đường phía trước, trời tháng 5 của Bắc Kinh là khí trời tôi thích nhất: “Khải! Chúng ta quen nhau cũng vào tháng 5, đúng ?”

      “Em vẫn còn nhớ à? Lúc đó em vẫn còn là sinh viên, mọi người đều ngồi đó tán dóc, còn em cầm micro hát, nhìn rất dễ thương, ngay từ cái nhìn đầu tiên thích em rồi.” nở nụ cười tươi tắn, ra, tôi cũng vậy thôi, khi vừa bước vào phòng karaoke, con tim tôi lúc đó đập loạn xạ.

      Sau đó chúng tôi ngồi chuyện rất lâu, tất cả vẫn chỉ là từng phút từng giây của quá khứ, của dĩ vãng, có vui vẻ hạnh phúc, có đau khổ đắng cay, tất cả đều là mùi vị của tình . đến ngã tư, tôi dừng bước:

      “Khải! Chúng ta tạm thời xa nhau thời gian nhé! nên thử tiếp nhận ấy. đó! em muốn được hạnh phúc...”

      “Tiểu Hải! cho đến giờ phút này cũng còn gì để , em phải hiểu điều, tình của mãi mãi vẫn tại nơi nó xuất phát, chờ em quay về...”

      Tôi dám thêm lời nào nữa, quay lại phía sau và về, và cũng dám quay lại nhìn , tôi biết vẫn còn đứng đó chờ và dõi mắt theo tôi.

      Tôi mặc cho nước tuôn chảy giàn giụa làm mờ mắt. Ôi! sao đắng quá...

    2. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      24.

      Ký túc xá chỉ còn mỗi mình Trương Nhuệ, bỗng nhiên tôi muốn tìm người để uống rượu: “ chàng đẹp trai, sao thấy hẹn hò hay là đâu hết vậy?”.

      “Tôi bế quan tĩnh tâm tu luyện, cho dù là con ong kiếm mật cũng có lúc phải nghỉ ngơi chứ!” cười .

      “Vậy uống tôi vài ly với tôi được ?” đôi mắt lóe sáng lên như đèn pha, “Chuyện gì vậy? cũng có lúc uống rượu sao? có phải bị thất tình ?”

      “Tiểu tử thúi! rốt cuộc là có hay ? cần vớ vẩn!”

      “Được... được... tôi đâu còn lựa chọn nào khác?” lúc sau, lẫm bẫm: “Tôi trở thành vật để trút giận rồi!”

      “Vẫn còn ở đó mà nhiều lời!” Tôi lấy tay vuốt lên đầu vài cái

      “Đừng vuốt tóc tôi có được ? kiểu tóc này vuốt tốn thời gian lắm!” tỏ vẻ hài lòng.

      Tôi cười : “Chỉ có mấy cọng tóc thôi, có gì đâu má tốn thời gian?” xong tôi vẫn cứ vuốt tóc , nhanh chóng né qua bên: “Rốt cuộc hôm nay gặp chuyện gì kích vậy?”

      “Tôi bị kích sao? tôi bị thất tình, khốn kiếp !”.

      nghe xong liền ôm bụng cười: “Ho... ho... hèn chi, hèn chi rũ tôi uống rượu, bổn thiếu gia hôm nay thấy trong người được khỏe lắm, muốn uống uống mình , uống cho chết luôn !”

      “Khốn kiếp! có chút lòng cảm thông được vậy?” Lần này phải cầu xin rồi: “Nếu khoẻ trong người ngồi đó mà xem tôi uống, tiện thể cõng tôi về là được rồi...

    3. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      25.

      Chúng tôi đến quán ăn , rượu vừa đến liền lấy chai rượu rót vào ly trước, tôi lập tức giành lại phía mình: “ phải được khỏe trong người và muốn uống rượu sao?”

      chớp chớp cặp mắt nho (cặp mắt của lớn lắm, phải sao mới đúng nhỉ? thuộc dạng rất , mắt mí), và : “Có cho tôi uống ?” Tôi vẫn rót rượu vào ly của tôi, liếc nhìn cái, gì, đập vào bàn cái: “Khốn kiếp! vậy đâu còn ý nghĩa gì nữa, tôi về đây!”

      xong liền đứng dậy, tôi phen lúng túng liền rót rượu vào ly : “Tên nhóc đáng ghét! uống cho chết !”

      Sắc mặt tươi tắn hẳn lên: “ khiêu chiến với tôi đó à?”

      Tôi nhớ đến bữa tiệc hôm trước ở Tô Châu, , nếu thi uống rượu chắc chắn tôi phải là đối thủ của rồi, . Nhưng ai bảo tôi thất tình, tôi dằn lòng lại, lườm cái: “Khiêu chiến khiêu chiến, tôi phải sợ sao?”

      xong tôi nâng ly lên cụng ly cái, ngụm uống hết ly rượu, sau đó tôi ly ly cứ như vậy mà làm tới. Vì chúng tôi uống bia, công nhận thận của hoạt động rất tốt, là lần thứ 2 nhà vệ sinh rồi. ra tôi cũng gần say, tôi dằn họng mà hét lớn: “Ngươi... ngươi... tên tiểu tử nhà ngươi gian lận!”

      hiểu chuyện gì xảy ra, tôi tiếp : “... phải nhà vệ sinh liên tục sao? tên tiểu tử nhà ngươi có giỏi đừng xã nước.”

      xong tôi có cảm giác khí xung quanh trở nên khác thường, nhìn xung thấy rất nhiều người nhìn về phía chúng tôi, số người còn cười thầm, mặt đỏ ửng lên, im lặng hồi lâu mới trả lời tôi: “Vậy được, bàng quang của to, tôi dám so đo với ...”

      Lần này ngay cả bà chủ quán cũng che miệng lại mà cười, tôi cũng hết cách, xem ra tiếp theo sau vẫn cứ như vậy, chạy nhà vệ sinh của , còn tôi cứ ngồi đó mà giằng lấy bàng quang của tôi...

    4. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      26.

      Phải thừa nhận rằng tôi uống lại , sau khi dốc hết sức uống ly cuối cùng tôi lăn dài bàn còn biết động đậy nữa. Nhưng đầu óc vẫn còn rất tĩnh táo, trả tiền xong rồi đến đỡ tôi dậy, cứ vậy im lặng mà ngoan ngoãn nắm lấy tay tôi gác lên vai, tôi bị lôi ra khỏi quán ăn. đường, gió vừa thổi qua, trong bao tử bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, cũng may bên cạnh đó có cái thùng rác. chút do dự, tôi phủi tay ra và chạy đến đó, chui đầu vào trong cứ thế mà nôn, nước mắt nước mũi cứ thế mà tuôn ra theo. Bây giờ tôi hoàn toàn hiểu tôi và Lưu Khải chấm dứt rồi, những ngày tháng vui vẽ hạnh phúc ấy bao giờ trở lại nữa. Mùi hôi của thùng rác rất khó chịu, nhưng tôi lại hoàn toàn có cảm giác, con tim bỗng nhiên cảm thấy trống vắng như hồn lìa khỏi xác, cư như vậy mà tôi bất động trong cái thùng rác hôi hám đó, tình tôi cũng còn sức để cử động nữa.

      Lưng tôi cảm nhận được bàn tay massage êm dịu của , tôi tỉnh táo hơn chút, đưa đầu ra khỏi cái thùng rác hôi hám đó, vừa quay qua thấy ánh mắt đầy vẻ quan tâm lo lắng của , tôi cười : “Chắc là uống nhiều quá rồi?'

      gì và qua đỡ tôi: “Về thôi! về nhà ngù giấc, tỉnh lại quên hết tất cả thôi!”

      Tôi chỉ cười mà gì, được vài bước, tôi lại đứng khựng lại

      “Sao vậy?” hỏi.

      nỗi nữa rồi, hay là cõng tôi có được ?” Tôi dám thề với trời đất, tôi nỗi nữa rồi.

      “Khốn kiếp! tại sao lại như vậy? tại sao số tôi khổ thế này?” tỏ ra vẻ bất đắc dĩ.

      “Ha.. ha... ha..” Tôi cười như mất trí “Đó là do gặp phải tôi!”

      hoàn toàn bất đắc dĩ, tôi thấy cúi người xuống, tôi cười : “Nhưng tôi nặng lắm, hơn 130 kg, chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

      cũng có chút lo sợ, nghiến rồi lại nghiến răng và thở ra những hơi thở rất mạnh: “Leo lên !”

      “Có sẵn sàng chưa? có ổn vậy?” Tôi cười .

      “Đừng nhiều lời!” có chút nổi giận.

      Tôi dựa vào lưng , vừa ra sức tôi nằm gọn lưng rồi:

      “Shit! quả ...!”

    5. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      27.

      Lúc này, tôi lại nhớ đến lúc còn học đại học, tôi bị bệnh phải nằm viện. Khi xuất viện cũng tình trạng như vậy, Lưu Khải cõng tôi, lúc đó vì bị bệnh nên trong lòng cảm thấy ỷ lại, nên tôi đặc biệt thích thú cảm giác được Lưu Khải cõng lưng. Từ tôi có mẹ, lại được gần gũi ba nhiều, nên rất ngưỡng mộ những đứa trẻ được ba mẹ cõng lưng. Có lẽ Lưu Khải biết được tôi rất thích thú với cảm giác này nên cõng tôi hết 3 con đường.

      suy nghĩ gì vậy?” đột nhiên hỏi tôi.

      có gì? chỉ cảm thấy có chút nhức đầu thôi!” Tôi .

      “Tại sao lại chia tay với ấy? tôi có cảm giác rất ta?” hỏi tiếp.

      sao? 2 người nhau nhưng cuối cùng cũng thể đến với nhau!”

      “Cũng thể mà buông xuôi như vậy chứ, muốn được ở bên nhau lẽ đương nhiên là gặp rất nhiều trở ngại, nghĩ cách để giải quyết chắc ổn thôi!”

      “Người đó kết hôn rồi, tôi còn hy vọng gì nữa!” Tôi trả lời như vậy.

      thoáng cả 2 đều im lặng, cuối cùng tôi chịu nỗi hỏi : “ sao? có bạn chưa?”

      nên hỏi là có bao nhiêu bạn mới đúng?” lại bắt đầu giở giọng chảnh lên rồi

      từng người nào chưa?” Tôi đột nhiên hỏi như vậy, nụ cười mặt vội vụt tắt, suy nghĩ hồi lâu mới trả lời: “ từng...”

      chứ?” lòng hiếu kì tôi lại nổi lên, con mà lọt vào mắt chắc chắn đơn giản: “ ấy ra sao?”

      “Rất đẹp!” , sau đó lại trầm ngâm suy tư.

      “Chỉ có vậy thôi à? tên tiểu tử nhà người có gì giấu giếm phải ?” Tôi có vẻ tức giận, “Khi nào dẫn ra ra mắt tôi đây?”

      “Thôi, bỏ qua . Người ta phải tôi!”

      Khoảnh khắc ấy tỏ vẻ rất u uất, tôi đột nhiên cảm thấy có chút xót xa...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :