1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Những ngày tháng yêu thầm - Chí Vô Ý [Hoàn]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      10.

      Chuông reo hồi lâu mới bắt máy, tôi còn nghe thấy tiếng ồn, tôi nổi giận : “Thằng nhóc kia! ngươi ở đâu?”

      còn cười được nữa chứ “Tôi ở nhà máy, có qua đây ?”. Tôi nghĩ thầm giờ này ngươi còn trong nhà máy người ta làm cái quái gì, nhưng tôi cũng rất muốn đến đó. Vậy cũng tốt, tiện thể qua đó xem tình hình có đúng như dự đoán ban đầu của tôi . Khi đến nơi, giải thích hồi lâu bảo vệ cổng mới chịu cho tôi vào. Thằng khỉ đó ngồi bệch sàn, tay cầm cái hộp giấy loay hoay với công việc đóng gói, miệng lép nhép biết gì với đám công nhân, xem ra họ rất vui vẻ. Thấy tôi đến, quay qua cười với tôi. Nụ cười tươi, từ miệng lan ra khắp khuôn mặt, tôi ngây người trong chốc lát.

      đứng ngây ra đó làm gì? mau qua đây giúp tay !”, chỉ về khoảng đất trống ngay bên cạnh, theo phản xạ, tôi liền qua bên đó và ngồi xuống. “ hãy nhìn động tác của tôi, tôi cũng chỉ vừa mới biết thôi, nhưng làm sư phụ cũng thành vấn đề!”

      Tôi khẽ cười, cầm bao bì lên và làm theo cách chỉ, dễ dàng để đóng gói 1 cái, cầm lên xăm soi: “ đó! là ngốc, còn là giám đốc gì đó nữa chứ!.” mọi người đều đến bao vây lấy tôi và xem, sau khi xem kỹ càng, họ cười ầm lên. “Cũng khớp lắm, nhìn xem, ở chỗ này, dán ngược cái tem rồi.”

      là... “ Tôi cười trừ.

      từ từ mà học hỏi, giám đốc xưởng qui định mỗi người làm 3000 cái, cũng ngoại lệ.” nhìn tôi, tôi nhìn xung quanh, các chuyền khác tắt hết đèn, xem ra tôi dự đoán sai, lô hàng chỉ gặp trục trặc trong khâu đóng gói mà thôi, tôi cũng bắt đầu bù đầu vào công việc.

      “Hey! Dương! vừa rồi chúng ta đến đâu rồi?” vừa làm vừa tán dốc với đám công nhân.

      đến người bạn hồi học cấp 3 của , đến đoạn 2 người ở bờ hồ chuẩn bị hôn nhau.” Có người cười và tiếp lời

      “Ah! kể đến đây rồi à, những gì tôi kể đều là , ấy chính là mối tình đầu của tôi đó.” cười , bỗng nhiên tỏ vẻ e ấp, mọi người đều hối thúc kể tiếp, lúc sau mới : “Phải rồi! các người đừng hòng ăn hiếp tôi tuổi, sau khi tôi kể xong, từng người đều phải kể tiếp!”

      Mọi người đều xôn xao gật đầu. “Như vậy tôi kể tiếp, nhưng các người phải giữ lời hứa nhé. ra hôm đó ấy nhìn tôi biết tôi muốn hôn ấy rồi, quả nhiên, tôi vừa định đặt môi lên ấy nhắm tịt mắt lại.”

      “Ha.. ha.. ha... chắc bé đó mắc cỡ!” có người xen vào, bên cạnh liền có người lên tiếng: “ đừng chen miệng vào được ? cứ để ta kể tiếp.”

      “Đêm hôm đó mặt trăng rất tròn, đẹp tuyệt!” mặt mê man “Nước trong hồ chảy róc rách, êm dịu, những con cá dưới nước ...”

      Tên nhóc này ràng đùa cợt với đám công nhân, tôi cười : “ phải là buổi tối sao? sao còn thấy được dưới nước có cá à?”

      đừng xen vào, để kể tiếp!” bên cạnh có người cản lời tôi.

      “Tôi khe khẽ... nhàng đặt môi tôi lên, vừa chạm vào, ấy lại đẩy đầu tôi qua bên, còn câu “ hư quá”...”.

      “Sau đó sao?” có người hỏi. Tôi cũng có chút tò mò, biết tên nhóc này còn muốn thêm điều gì nữa. “Sau đó? sau đó tôi tốt nghiệp, và gặp lại ta nữa...”

      ? các người có... chuyện ấy à?” công nhân kia vừa vừa lấy tay làm động tác, mọi người đều lắng tai chờ tiếp.

      “Các nghĩ đâu vậy? là, tôi vẫn còn zin đó.”

      Đúng là tin giật gân, cả đám người đều cười nghiêng cười ngã.

      còn zin sao?” Tôi cố dùng ánh mắt ngờ vực nhìn , “Đó chỉ là lời phía của thôi, đâu có cách nào để kiểm chứng được điều này chứ!”

      đột nhiên áp sát và thủ thỉ vào tai tôi: “Gạt họ thôi, sao có thể như vậy được chứ? hí hí hí...”

      e hèm vài cái lấy giọng “Tôi xong rồi, bây giờ đến phiên các .”

      Mọi người bàn tán xôn xao, xạo , cứ mực mình vẫn còn zin, mọi người tuy tin, nhưng cũng hết cách. Xem ra cũng giống đứa trẻ vẫn chưa trưởng thành, ít ra từ khuôn mặt non nớt vẫn thể tìm ra chỗ sơ xuất. Do đó, mỗi người đều luân phiên nhau kể. ngờ, chỉ có đề tài first kiss thôi và cũng thu thập ít tin giật gân. Có người lần đầu tiên bị ăn bạc tay, có người đối phương khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy dài, còn có người hôn lần đầu tiên vào đêm tân hôn, chính vì những tin tức nóng bỏng đó mà tiếng cười trong gian phòng của nhà máy này ngừng rộn rã lên. Tôi cũng có cảm giác giường như lâu lắm rồi được cười sảng khoái như vậy.Từ khi Lưu Khải kết hôn đến nay, trong lòng tôi lúc nào cũng bị đau khổ vây quanh. Thế nhưng, tối nay, tôi hoàn toàn quẳng mọi chuyện qua bên. Trong lúc tôi hoà vào trận cười của mọi người đột nhiên ghé vào tai tôi:

      “Còn sao? Giám đốc Âu, có phải là đến lượt ....?”

    2. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      12.

      Lúc này, tất cả ánh mắt đều dồn về phía tôi, xem ra tôi thoát khỏi phải tiết lộ mốt ít thông tin cá nhân rồi, tôi quay qua lườm tên nhóc khốn kiếp này. First kiss! đột nhiên tôi nhớ đến Lưu Khải, trước khi quen , tôi cũng từng hôn vài lần, nhưng tận sâu thẳm đáy lòng tôi lại xem nụ hôn đầu tiên với first kiss.

      “Nụ hôn đầu tiên à? để tôi nhớ xem.” Lúc này, căn phòng trở nên vắng lặng, mọi người đều lắng tai nghe “Đó là lúc tôi còn học đại học...”

      chứ? Lên đại học mới hôn lần đầu tiên sao?” hỏi với vẻ nghi ngờ.

      “Vậy bây giờ có muốn nghe tôi ?” Tôi lườm , đám người kia lên tiếng kêu im lặng, nhún vai ra hiệu kêu tôi tiếp.

      “Tôi đến nhà người đó, vì hôm đó là sinh nhật tôi, người đó tổ chức sinh nhật tại nhà cho tôi. Khi tôi đẩy cửa vào, mọi việc diễn ra giống trong phim vậy, trong phòng bật đèn, bàn có 2 cây đèn cầy, còn rượu vang nữa. Người ấy đứng bên cái bàn mỉm cười nhìn tôi, tôi nhàng bước vào, chúng tôi im lặng nhìn nhau được lúc, người ấy bỗng nhiên ôm trầm lấy tôi, 2 tay quàng qua cổ, chúng tôi cứ như vậy mà hôn nhau lâu, lâu... muốn buông ra...” cả đám công nhân tròn xoe mắt chờ tôi kể tiếp.

      “Sau đó sao?” Tên nhóc đó chịu đựng nỗi, sốt ruột hỏi tiếp

      “Sau đó chúng tôi ngồi đối diện nhau, nâng ly lên và cụng ly chúc mừng sinh nhật, cứ như vậy vừa uống rượu vừa tâm ...”

      “Còn chuyện gì xảy ra nữa ?” Lần này là do mấy người kia hỏi. Khuôn mặt tỏ vẻ kì lạ, như cười nhưng lại phải cười, tôi cũng để ý đến nữa.

      “Chúng tôi lên giường, chỉ có vậy thôi!” Đám người đó vẫn chưa hết tò mò, chờ câu chuyện tiếp tục, nhưng tôi lại thêm lời nào nữa.

      Những ngày tháng ngọt ngào và hạnh phúc khi tôi ở bên Lưu Khải lại trội dậy từ trong lòng, lúc này tôi như trải nghiệm thêm niềm hạnh phúc khi ở bên lần nữa, phải công nhận điều, khi ở bên tôi hạnh phúc dường nào! vui vẽ dường nào! cuộc sống với thú vị, thỉnh thoảng lại tạo chút cảm xúc lãng mạn khiến tôi cảm động trong khoảng thời gian dài.

      “Thôi, thôi, cần thiết nữa...”, “Người kế tiếp là ai?” phân tán chú ý của mọi người. Ngay sau đó lại bị cuốn hút vào đề tài nóng bỏng này.

      Tôi lại càng chìm dần vào những hồi ức dĩ vãng...

    3. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      13.

      khí trong phòng lại trở nên yên lặng vào lúc nửa đêm, tôi và chuyển đến sát tường, dựa vào tường vừa làm vừa trò chuyện.

      “Tình hình giải quyết như thế nào rồi?” hỏi tôi.

      “Sáng mai thiết bị hoạt động trở lại bình thường, nhưng đối phương làm gián đoạn sản xuất, có thể cầu bồi thường, còn số vấn đề cần giải quyết.” Tôi ngập ngừng rồi tiếp: “Yên tâm , tôi có cách ứng phó.”

      lớn hơn tôi bao nhiêu, nhưng tại sao tôi lại có cảm giác chững chạc hơn tôi nhiều?” cười .

      “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Tôi hỏi .

      “21 tuổi, sinh năm 82, còn ?”

      “Sinh năm 81, tôi lớn hơn 1 tuổi rồi.” Tôi cười rồi : “Phải gọi tôi bằng rồi.”

      “Đừng hòng! xem ra con hơn tôi, kêu tôi bằng mới đúng.” cười ra vẻ nghịch ngợm.

      Tôi im lặng tiếp tục công việc đóng gói, nhìn tôi: “ có tâm à? Lúc nãy vẫn còn rất vui vẻ, sau khi về nụ hôn đầu tiên lại có vẻ vui. Sao vậy? Nhớ bạn á?”

      “Nhớ sao, người đó kết hôn với người khác rồi.” Tôi thở dài ngao ngán.

      thể nào, đẹp trai vậy ai nỡ lòng nào buông tha, có phải đầu óc ta có vấn đề ?” Tên nhóc quả nhiên có con mắt tinh đời, vẫn còn nhận ra tôi đẹp trai (ha.. ha... làm tôi xém chết ngất!)

      tốt nghiệp trường nào vậy?” Tôi hỏi. Hôm phỏng vấn trả lời đúng câu nào cả, khiến tôi khó hiểu.

      “Ha ha... biết sao? tôi học về nhạc, kéo violin.” vừa xong làm động tác kéo violin cho tôi xem. làm tôi kinh ngạc tròn xoe mắt. Violin, tôi nghe nhầm chứ?

      “Thế nào? tin à?” cười , nụ cười ngây thơ.

      “Vậy tại sao lại xin vào công ty chúng tôi?” Tôi cứ ngỡ đùa giỡn.

      “Ha.. ha... đây là bí mật.” vẫn giữ nét mặt tươi cười, nhưng tôi lại có cảm giác ít nhiều có tâm .

      “Thằng nhóc nhà ngươi cũng là con người kì quái.”

      “Thế nào? chưa gặp người kì quái hơn tôi sao?”

      Tôi chỉ cười mà trả lời, suy nghĩ hoài vẫn thấu tại sao sếp lại tuyển dụng , bản thân ông ta cũng là con người kì quái, bôn ba trong chốn quan trường hơn 10 năm trời, dễ dàng rút lui, nhưng lại sáng lập ra công ty kỹ nghệ kỹ thuật cao, những ngày tháng trải qua như thế nào chỉ có mình ông ta là người hiểu nhất.

    4. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      14.

      Ngày hôm sau, Châu Dương và Tiểu Thôi tìm đến đây, nhìn cặp mắt thâm quần của tôi và : “Hai đâu suốt đêm hôm qua vậy? làm tôi lo lắng suốt đêm!”

      Tôi và đều cười, chỉ vào đống sản phẩm đóng gói bên góc tường, tôi : “ thấy chưa? đó chính là thành quả suốt đêm qua của chúng tôi đó!”

      “Hai suốt đêm qua ngủ?” Châu Dương cười và vỗ vai tôi: “Hai làm rất tốt, tại sao gọi chúng tối đến giúp tay?”

      Tiểu Thôi cũng chen vào: “Đúng rồi, tôi vốn lạ giường, nếu biết sớm tôi qua đây giúp tay rồi.”

      “Được rồi! Châu Dương, nhanh chóng sửa chữa thiết bị, đống hàng này còn phải đóng thùng, 3 người chúng tôi ở lại đây xem có gì giúp được họ .” Tôi với Châu Dương.

      “OK! vậy tôi làm việc đây, xong sang đây tìm các .” xong ta vào phòng máy, 3 người chúng tôi tiếp tục công việc vẫn còn dang dở của tối hôm qua. Đa số công nhân đều về nhà, tôi nghĩ chắc họ vẫn chưa ăn uống gì, tôi suy nghĩ lúc, bèn tìm ông Vương phụ trách nhà máy:

      Vương à! tôi nghĩ mọi người đều chưa ăn sáng, vậy tôi mời mọi người ra ngoài ăn sáng xong rồi quay lại tiếp tục công việc nhé!”

      ta lắc đầu: “ thể như vậy được, các giúp chúng tôi suốt đêm qua, sao lại có thể để mời chúng tôi ăn được chứ?”

      “Đây là điều chúng tôi phải làm, nếu phải do thiết bị của chúng tôi gặp trục trặc, mọi người phải thức đêm tăng ca, đương nhiên là do tôi chiêu đãi rồi.”

      Ông ta thấy thái độ kiên quyết của tôi, chỉ còn biết gật đầu. Sau đó, mười mấy người kéo nhau ra ngoài ăn sáng, tên Trương Nhuệ vốn trời sinh có năng khiếu khiến người khác phải cười ngất ngây, chỉ lúc sau hàng quán trước công ty náo nhiệt hẳn lên. Tâm trạng buồn bã của tôi cũng bị những tràng cười lay động khiến tinh thần sảng khoái hẳn lên. Vừa ngẩng đầu lên thấy Trịnh tổng từ xe bước xuống, ông Vương nhanh chóng chạy theo, Trịnh tổng có nhìn qua bên này rồi nhanh chóng vào nhà máy. Khi chúng tôi vừa ăn sáng xong, Trịnh tổng ra, để chúng tôi lời nào, vội bước lên xe!

    5. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      15.

      10 giờ sáng, thiết bị hoạt động trở lại bình thường, cuối cùng chúng tôi cũng có thể thở phào nhõm, “ làm rất tốt, Châu Dương!”. Ông Lưu tổng vụ cũng rất vui mừng mà bắt tay với ta tỏ vẻ cảm kích. 4 giờ chiều hôm đó, chuyến hàng tồn kho được xuất xưởng, mọi người đều vỗ tay hoan hô. Tuy rằng thức trắng suốt đêm cảm giác rất mệt mỏi, nhưng ra mà , ngày nào cũng ngồi trong văn phòng, lâu ngày làm việc chân tay để hoạt động gân cốt cũng rất có ích cho sức khỏe, đặt biệt là có bên cạnh, sảng khoái tinh thần.

      Ông Lưu lôi Tiểu Thôi qua bên xì xầm gì đó, khi ta quay lại với vẻ tươi cười, “Có chuyện gì vui à?” Trương Nhuệ hỏi ta.

      “Xem ra tình hình chuyển biến tốt, Trịnh tổng sắp xếp mời chúng ta ăn tối.” ta cười .

      Nghe xong chúng tôi rất vui mừng, vấn đề có thể dàn xếp ổn thoả hay phải xem bữa cơm tối nay thôi.

      Đến chỗ hẹn, đối phương cũng gồm có 4 người, Trịnh tổng và ông Lưu, 2 người còn lại quen biết, trong đó có trẻ khoảng 20 tuổi, ăn mặc rất mode. Khi thấy chúng tôi, Trịnh tổng cười : “Người bản địa các thích bàn chuyện làm ăn bàn tiệc, tôi đến Tô Châu cũng được 10 năm rồi, cũng rất thích vừa uống rượu vừa bàn chuyện làm ăn.”

      như vậy Trịnh tổng hẳn là uống rất giỏi, chúng tôi là lớp trẻ sau này, rất mong ông chiếu cố chiếu cố!” Tôi khách sáo .

      bạn trẻ! vậy là gây khó dễ cho tôi rồi!” Phía sau vẻ mặt nóng giận sáng nay, xem ra ông ta cũng là vị thương nhân nho nhã.

      việc sau đó rất thuận lợi, đối phương từ bỏ ý định truy cứu trách nhiệm bồi thường. Tên tiểu tử Trương Nhuệ uống rượu lợi hại, lần đầu tiên tôi gặp người tựu lượng tốt như , cái miệng của thôi cũng đủ làm 4 người bên đối phương cười ngất ngây, còn rất biết pha trò. Làm tôi đáng lo ngại nhất là trẻ đó (sau này mới biết là bồ nhí của Trịnh Tổng), tuy ta uống rất giỏi, nhưng có ở đây, ta vẫn là người bị hạ gục trước tiên. Sau đó còn đòi Karaoke, mọi người vui chơi đến 12 giờ khuya mới chịu ra về. Trước khi về tên nhóc đó còn khoác vai Trịnh tổng xưng xưng em với người ra rồi, là bó tay với !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :