1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Những ngày tháng yêu thầm - Chí Vô Ý [Hoàn]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      5.

      “Tiểu Hải, em đừng như vậy được ? chúng ta trở lại như trước nhé!” đột nhiên chạy đến ôm trầm lấy tôi, hơi thở khiến tôi thể nào cưỡng lại, nhưng lí trí mách bảo tôi rằng như vậy được, tôi khựng lại, dốc hết tất cả tâm huyết khống chế dục vọng sôi sùng sục trong lòng, tôi đẩy tay ra, quay qua mặt đối mặt với , bình tĩnh và ôn tồn :

      “Lưu Khải! về , kết thúc rồi, ấy là phụ nữ tốt, nên đối xử như vậy với ấy!”

      “Mẹ kiếp, sao em tàn nhẫn quá vậy? chẳng lẽ tình cảm của chúng ta mong manh vậy sao?” đột nhiên trở nên xúc động: “Mẹ kiếp, kết hôn sao? lẽ đó là tội ác tày trời? tin sau này em kết hôn.”

      “Em kết hôn! em bao giờ kết hôn! ngay từ ngày em bắt đầu quen em quyết tâm suốt đời này bao giờ kết hôn rồi.” vừa xong tôi cũng xúc động thốt lên.

      đột nhiên ôm trầm lấy đầu tôi, môi kề trán tôi từ khi nào, nhất thời tôi cũng choáng váng, biết muốn gì. Khi quyết định kết hôn tôi bày tỏ rất ràng và cũng quyết định chia tay, cứ tiếp tục dây dưa như vậy rất nguy hiểm. Nhưng khi môi chạm môi tôi, tôi lại cách nào đẩy ra. Mỗi lần hôn tôi, tôi có cảm giác như những tia lửa dục vọng bùng cháy dữ dội trong lòng. Ngay lúc này, tôi vẫn như vậy, vẫn thể khống chế được nỗi khát khao khi gần , tôi dần lùi lại, chính lúc lí trí gần như bị dập tắt, bỗng nhiên cái ly rơi xuống, vừa nghe thấy tiếng vỡ của thủy tinh, con tim tôi bắt đầu đóng băng trở lại, dùng hết sức lực đẩy ra và tiện thể cho bạc tay.

      có biết làm cái trò gì ? thực muốn làm tổn thương 1 người phụ nữ tốt như vậy sao?” Tôi gào thét lên.

      rờ vào chỗ vừa bị tát và nổi sung thiên: “Mẹ kiếp! bất chấp tất cả.”

      Vừa dứt lời tay túm lấy cổ áo tôi: “Em đừng nghĩ là rời xa được, chưa bao giờ muốn chia tay với em!” Tay còn lại đưa vào bên trong áo tôi, tôi hoang mang, trong thâm tâm tôi biết như vậy là được, tôi có thể ngăn chặn nụ hôn cháy bổng, nhưng lại bất lực với bàn tay thám hiểm thân thể tôi.

      Cứ như vậy mà vật lộn với , phải công nhận rất khỏe, thêm vào đó nổi cơn điên cuồng, cuối cùng tôi cũng thể chống cự, khi bàn tay tiếp xúc chỗ nhảy cảm nhất cơ thể, con tim tôi hoàn toàn đầu hàng vô điều kiện. Lúc này tôi thấy được nụ cười đắc trí mặt , và cũng thấy được hổ thẹn của tôi với dục vọng của chính bản thân mình!

    2. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      6.

      Mặc cho đặt tôi lên giường, quần áo cũng bị lột sạch, bây giờ tôi trần trùi trụi lên trước con mắt dâm dục của , trong lúc này, tôi nghĩ mình đánh mất tôn nghiêm của chính mình, và đánh mất cái gọi là sợi tơ mỏng manh của đạo đức. Tôi bắt đầu hưởng thụ khoái cảm mà tôi đánh đổi từ tôn nghiêm và đạo đức của chính mình. Đúng! khi bàn tay thô bạo của mò mẩn cơ thể, khoái cảm tột đỉnh dâng trào trong tôi, và càng mạnh liệt hơn bao giờ hết. Chẳng lẽ tình dục khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, cho dù phải đổi lấy bằng tôn nghiêm và đạo đức của chính mình ư?

      Khi vào’, tôi cảm thấy được nỗi đau xé lòng, tiếp đó là khoái cảm như sóng biển dâng trào từng đợt, đợt sau cao hơn đợt trước. Được lúc, cúi đầu xuống muốn hôn tôi, tôi nghiêng đầu qua bên. “Đúng!” trong thâm tâm tôi nghĩ, tôi làm tình với hoàn toàn liên quan gì đến tình , chỉ vì con ma dâm dục ngự trị trong tôi!

      Khi mọi chuyện kết thúc, và tôi bình tĩnh trở lại. Phải chăng, tôi , cho nên có thể nhịn nhục chịu đựng những sai lầm của , tôi bước xuống giường, cố chịu đựng nỗi đau thể xác, bước vào phòng tắm để xử lý vết tích để lại cơ thể. Khi nước nóng tạt xối xả vào cơ thể, lần nữa tôi quyết tâm, chính trong thời điểm này, bình tĩnh cực độ, tôi mặc quần áo vào, với người nằm giường:

      “Dậy ! tắm, canh trong bếp chuẩn bị xong rồi.”

      nhìn tôi tỏ vẻ nghi hoặc, tôi cố gắng tỏ thái độ như mọi khi, mới chịu ngồi dậy và vào phòng tắm. Nghe tiếng nước hwa... hwa... trong phòng tắm, nước mắt tôi lăn dài má từ khi nào. là người tôi từng hết mình, tận đáy lòng, chính là người ‘trong giới’ duy nhất có thể làm tôi xao xuyến mà tôi tìm khắp bấy lâu nay. Nếu khi bắt đầu tôi biết kết cục như vậy, tôi còn có thể động lòng với chăng? Tôi còn có thể chăng? Tôi biết tại sao lại như vậy, khi kết hôn, tôi hy vọng có thể dốc hết tất cả những gì từ tận sâu thẳm con tim tôi để ngăn cản, nhưng tôi làm như vậy, mà chỉ lặng lẽ nhìn chuẩn bị cho lễ cưới, lặng lẽ nhìn tay trong tay với ấy mua sắm từ phố này qua phố khác, thậm chí tôi cũng chưa bao giờ khuyên can, tôi chỉ lời duy nhất, “Nếu phải kết hôn, vậy tất cả chấm dứt!”. chỉ cười và lời nào. Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, đoán chắc tôi thể nào thoát khỏi vòng tay , cho dù về tình hay tình dục.

      Chờ đến khi bước ra, canh chuẩn bị sẵn bàn, chúng tôi như trở về thuở ban đầu, ngồi đối diện nhau, còn khen tài nấu nướng của tôi, tôi chỉ mỉm cười và khẽ gật đầu. Cuối cùng cũng xong bữa ăn, còn giành lấy phần rữa chén, tôi cũng để mặc , nhìn người đàn ông loay hoay trong bếp, hình ảnh ấy từng khiến tôi hạnh phúc biết bao. Nhưng bây giờ lại hoàn toàn còn cảm giác nữa. Khi hoàn tất mọi việc và đứng trước mặt tôi, tôi có thể cảm giác được dịu dàng khẽ khàng ấy. Thế nhưng... sao? vẫn là , mọi chuyện thể thay đổi được nữa.

      nên về rồi!” Tôi .

      Mặt bí xị: “Đúng rồi, phải về rồi!” do dự lúc: “ còn quay lại.” xong rồi quay người bước ra cửa.

      Lúc sắp khỏi, tôi gọi lại: “ vui lòng để lại chìa khoá!”

      toàn thân run rẩy: “Em tuyệt tình như vậy sao?”

      “Ầm...” Tôi có cảm giác như lòng mình lắng đọng lại “Tất cả chấm dứt rồi, Lưu Khải...”

    3. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      7.

      Hôm sau, chị Trương bên phòng nhân cản bước tôi và : “ biết ? Phòng Sale gặp rắc rối to rồi.”

      “Chuyện gì vậy chị?” Tôi tỏ vẻ lo lắng.

      “Chuyện là như vậy, tháng trước bên phòng Sale có xuất 2 lô hàng cho 1 công ty ở Tô Châu, mã máy S800, hôm qua bên đó gọi về và thiết bị có vấn đề.”

      “Khai máy xuất xưởng là do ai kiểm định? còn giữ lại bản kiểm định đó ?”

      “Vấn đề chính là đây, lúc đó trong xưởng xảy ra số vấn đề , gọi điện cho Châu Dương ra công tác ở xa, vì hàng phải xuất gấp nên đưa sang bên đó! giờ bên Tô Châu do thiết bị gặp trục trặc nên ngừng sản xuất, đối phương truy cứu trách nhiệm và đòi bồi thường.”

      Vừa nghe thoáng qua tôi đoán được chuyện này quả đơn giản, công ty chúng tôi xưa nay vẫn dựa vào dẫn dắt của phòng Sales mới có thể có ngày hôm nay, sản phẩm chủ yếu là số máy móc đóng gói, bao bì, phí chế tạo rất cao, nếu phát sinh vấn đề về chất lượng của sản phẩm mà khách hàng hồi lại máy, tổn thất của công ty rất lớn. May mà tay nghề của phòng kỹ thuật cũng tồi, Châu Dương du học từ nước ngoài về, trong ngành chúng tôi, kỹ thuật của ta có thể xem là cứng nhất. Cho nên suốt 2 năm nay chưa ra vấn đề gì nghiêm trọng, lần này chắc do bên xưởng cẩu thả trong khâu kiểm định.

      “Sếp tổng đâu rồi?” Tôi hỏi.

      trong phòng họp với Châu Dương và số nhân viên.”

      Tôi lập tức chạy sang bên đó, sắc mặt sếp có vẻ nghiêm trọng, ông giám đốc nhà máy hồi hộp và lau mồ hôi trán, tôi đoán chắc là vừa bị sếp la cho trận, Châu Dương phát biểu: “Bây giờ phải lúc truy cứu trách nhiệm, mà phải lập tức sang bên đó để giải quyết vấn đề, vậy tôi, Thôi và giám đốc Âu lập tức sang bên đó, nhanh chóng khôi phục sản xuất cho bên Tô Châu, sếp ở nhà chờ tin.”

      “OK, cứ tiến hành như vậy, Tiểu Hải, cố gắng dàn xếp ổn thoả đối phương, nếu họ kiên quyết đòi bồi thường cân nhắc tình hình rồi gọi điện báo tôi.”

      “Tôi lập tức book 3 vé máy bay.” chị Trương hấp tấp .

      “Đặt 4 vé , dẫn theo tên nhân viên mới Trương Nhuệ, để nó học hỏi kinh nghiệm.” Sếp trầm ngâm ngồi sofa, tôi cũng vui lắm, công ty gặp phải chuyện này, tâm trạng của mọi người cũng được tốt lắm, nếu đợt này xử lý ổn thoả, công ty có thể vì đó mà xuống dốc cũng nên!

      “Tiểu Hải! mặt bị sao vậy?” Châu Dương hỏi tôi, bây giờ tôi mới nhớ ra là do trận vật lộn tối hôm qua với Lưu Khải để lại vết trầy xước.

      “Ah... có gì, hôm qua do bất cận bị té!” Tôi nhanh chóng đánh lạc hướng: “Đúng rồi, ai báo với tên Trương Nhuệ?”

      “Để tôi, giám đốc Âu, tôi mượn điện thoại bên phòng dùng lúc được chứ?” Thôi nhanh chóng đáp.

      “Được! theo tôi qua bên này!” Tôi quay lại với Châu Dương: “ nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc cần dùng.”

      “Yên tâm nhóc, việc cũng quá nghiêm trọng, người phụ trách bên đó tôi gặp 1 lần, tiếp xúc và trao đổi cũng khó khăn lắm!” Châu Dương an ủi tôi vài lời.

      Tiểu Thôi đến phòng tôi gọi điện thoại, tôi vừa rót trà cho ta gọi xong cho tên Trương Nhuệ. “ ra, lần này lỗi do tôi, nếu phải bên đó hối thúc xuất hàng, tôi để sơ xuất trong khâu kiểm định rồi.” Tiểu Thôi với tôi.

      cũng đừng nên tự trách mình, chuyến này sang bên đó tìm cách bàn luận và thoả thuận sao cho mọi chuyện êm xuôi.” Tôi chỉ có thể an ủi ta như vậy.

      Tiểu Thôi vào công ty với tôi cùng thời điểm, tính tình cương trực, thẳng thắn. Tuy nhiên chỉ thỉnh thoảng mới gặp mặt, nhưng cũng tiếp xúc vài lần. mưu mô xấu tính như số người bên phòng Sales.

      “Mấy ngày nay biểu của tên Trương Nhuệ ra sao?” Tôi hỏi.

      cũng biết tình hình bên phòng Sales rồi, những người bên đó rất cảnh giác với các nhân viên mới, đặc biệt là tên Trương Nhuệ, nghe sếp rất tán thưởng ta, cho nên lão Vương thường gây khó dễ cho ta. Nhưng tên nhóc này cũng có vài chiêu, đặc biết là mấy bên đó rất chiếu cố ta.”

    4. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      8.

      “Vậy à, gần đây thị trường cạnh tranh khốc liệt, nội bộ phòng Sales lủng củng, sếp có vẻ lo lắng lắm.” Tôi cố thăm dò trong khi chờ đến, gõ cửa vào, thấy vết thương mặt tôi, đôi mắt tỏ vẻ lo lắng, tôi cười : “Tài liệu hôm qua tôi đưa xem chưa?”

      xem rồi!” gật đầu, “Nhưng vẫn còn vài chỗ chưa hiểu, đặc biệt là số vấn đề liên quan đến thông số kỹ thuật của sản phẩm.”

      “Đừng vội, cùng với chúng ta lần này có giám đốc Châu bên phòng kỹ thuật, có vấn đề gì khúc mắc có thể hỏi ta!” Tôi .

      “Đúng rồi! giám đốc Châu rất tốt, khi tôi vừa mới vào công ty cũng giống như , biết nhiều về kỹ thuật, cũng là do giám đốc Châu từ tốn chỉ bảo tôi!” Tiểu Thôi tiếp lời.

      chứ? ngờ công ty chúng ta cũng có người tốt! quả biết.” .

      “Những điều chưa biết còn nhiều lắm!” Tiểu Thôi đáp lại, “Đơn cử là giám đốc Âu, biết ta tốt nghiệp trường nào ? nghe rồi chắc phải khiếp sợ.”

      đến đây Lưu Giai vào, vừa nhìn thấy Trương Nhuệ và Tiểu Thôi “Oh... hôm nay là ngày gì mà các chàng đẹp trai của công ty đều đến đây vậy?” Châu Dương cũng vào theo sau ta.

      nghe xong lại dám làm trò khỉ méo mặt méo mày với tôi. “Thôi, bây giờ phải lúc để đùa giỡn, mau chữa bệnh mê trai của !” Tôi phá lên cười.

      “Xảy ra chuyện gì à?”

      Xem ra ta vẫn chưa biết gì về chuyện máy móc gặp trục trặc, “Bên Tô Châu có thiết bị gặp trục trặc, và bên đó ngưng sản xuất, chúng tôi chuẩn bị đến đó giải quyết vấn đề.” Tiểu Thôi .

      Vừa nghe xong, nụ cười mặt ta liền bị dập tắt, quay qua nhìn Trương Nhuệ “Chuyện này liên can gì đến ? đến đó để làm gì?”

      “Do Sếp sắp xếp ta chung để học hỏi kinh nghiệm!” Châu Dương .

      Tên tiểu tử nhìn Lưu Giai cười : “Người đẹp hãy yên tâm, chúng tôi giải quyết xong vấn đề quay về liền, lúc đó phải mời tôi ăn tối nhé!”.

      “Tại sao lại là tôi mời?” Lưu Giai tỏ vẻ khó hiểu.

      Tôi nhìn ta và : “Tất nhiên là mời rồi, nếu 2 người quen nhau rồi cần suốt ngày phải nghe ngóng tin tức về Trương Nhuệ, nghĩ xem, bữa cơm đó có phải phải mời ?”

      “Nhớ gọi tôi luôn nhé.” Châu Dương cũng xen vào, “Trương Nhuệ, ngươi quả là có bản lĩnh, vừa mới vào công ty cướp người đẹp từ tay của Âu Tiểu Hải, tôi mời ta ăn trưa mỗi ngày mà ta vẫn chịu nhường cho tôi.”

      Tôi cố tình thở dài ngao ngán: “Người ta , phụ nữ rất dễ thay lòng đổi dạ, còn đặc biệt là phụ nữ đẹp như ta lại càng dễ thay lòng đổi dạ hơn, cho nên tôi cũng hết cách, cho dù có đau khổ hơn nữa cũng chỉ biết “ngậm đắng nuốt cay” mà chịu đựng mình thôi”.

      chứ? có như vậy ?” quay qua nhìn Lưu Giai, “Xem ra tôi cũng phải thận trọng, cảm giác bị “đá” chắc chắn dễ chịu chút nào.”

      Khuôn mặt Lưu Giai đỏ ửng lên, giặm chân vài cái: “Âu Tiểu Hải, tôi đâu có thù oán gì với , hãy xem đây, tôi tha cho đâu.”

      “Các người gì mà vui quá vậy?” Chị Trương đẩy cửa vào “Vé máy bay xong rồi, 12 giờ trưa nay, nên xuất phát rồi, sếp muốn đích thân đưa các ra sân bay.”

      “Còn thứ gì cần mang theo nữa ?” Châu Dương hỏi, mọi người đều im lặng.

      “OK! xuất phát thôi!” Quả sếp đợi chúng tôi xe, Châu Dương ngồi phía trước, 3 người chúng tôi ngồi băng ghế sau.

      Vừa lên xe sếp liền hỏi: “Châu Dương, xem kết quả giám định chưa? dự đoán xem vấn đề có nghiêm trọng ?”

      “Cũng hẳn nghiêm trọng lắm, về phương diện kỹ thuật cần phải lo lắng, thiết bị nhanh chóng phục hồi nguyên trạng, nhưng vấn đề đáng lo ngại là việc trì trệ việc sản xuất của đối phương, nếu giải thích cũng phiền toái.” Châu Dương trả lời.

      “Vậy tốt, đến đó phải giải thích ràng tình hình thực tế cho đối phương nắm bắt, cần phải giấu giếm, trách nhiệm thuộc về chúng ta, có gì cần gánh vác chúng ta nên gánh vác.”

      Nghe đến đây, tôi cũng cảm thấy hơi buồn, sếp là thương nhân rất coi trọng uy tín, gần đây trong ngành cạnh tranh rất khốc liệt, dù vậy công ty cũng để xảy ra điều gì sơ xuất, làm mất uy tín sếp, “Sếp yên tâm, chúng tôi cân nhắc mà giải quyết.”

    5. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      9.

      Đến Tô Châu, đón chúng tôi là người đàn ông trung niên khoảng 30 tuổi, cần nhiều lời, mọi người đều hiểu rằng việc quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng sửa chữa xong thiết bị.

      Tôi suy nghĩ lúc rồi với mọi người: “Châu Dương! nhanh chóng đến nhà máy để sửa chữa cho xong thiết bị, Trương Nhuệ, cũng theo xem có gì giúp được , tôi và Tiểu Thôi đến gặp người phụ trách liên quan.”

      “OK! có gì liên lạc bằng điện thoại!”. Tôi quay sang bàn bạc với người đàn ông. Sau đó, ta dẫn Châu Dương và Trương Nhuệ khỏi. Tôi bảo Tiểu Thôi gọi điện cho người phụ trách. Nhìn sắc mặt ta, tôi biết chuyện này dễ dàng giải quyết “Họ chờ chúng ta ờ phòng họp, kêu chúng ta lập tức sang bên đó.” Tiểu Thôi “Nhưng nghe cách chuyện, giường như họ rất tức giận.”

      Tôi mỉm cười và an ủi ta: “Đừng quá lo lắng, đối phương nóng giận cũng là lẽ đương nhiên.”

      Khi đến trụ sở công ty đối phương, những người gặp chúng tôi với sắc mặt rất khó coi. , đây cũng là lần đầu tiên tôi giải quyết vấn đề như vậy, cũng biết phải giải quyết như thế nào, giờ đây chỉ biết tuỳ cơ ứng biến. Người phụ trách hạng mục họ Lưu, khi gặp chúng tôi vẫn còn chút khách sáo, miễn cưỡng cười đáp lễ. Nhưng lão tổng của họ, tôi nhớ lầm là họ Trịnh, người Đài Loan, tính khí nóng nảy, vừa gặp chúng tôi liền quát tháo:

      “Các người vẫn còn mặt mũi đến gặp tôi hả? Ban đầu các sao? bảo đảm gặp vấn đề về chất lượng, còn bây giờ sao? bây giờ các còn gì để nữa ?”

      Tôi chỉ còn biết gật đầu tạ lỗi: “Trịnh tổng! xảy ra chuyện như vậy chúng tôi cũng muốn...”.

      “Nhưng cuối cùng sao? cũng xảy ra đó thôi, bây giờ như vậy còn có ích gì nữa ?”. Ông ta cho tôi cơ hội giải thích, tôi chỉ biết gật đầu lần nữa:

      “Trịnh tổng, lúc ở sân bay, sếp tôi dặn dò nhất định phải đem vấn đề giải thích ràng với ông, và đặc biệt dặn dò chúng tôi, trách nhiệm do bên chúng tôi, chúng tôi gánh vác...”

      “Trách nhiệm? các có gánh vác nỗi ? bây giờ đến nhà máy mà xem, nó loạn như thế nào? hàng hoá nên giao thể giao đúng lúc, tổn thất này các có bồi thường nỗi ?”

      Xem ra lần này quả rất nghiêm trọng: “Trịnh tổng! ông đừng quá lo lắng, giám đốc kỹ thuật của chúng tôi đến nhà máy rồi, nhanh chóng phục hồi lại sản xuất thôi...”

      Tiểu Thôi cũng gấp gáp chen vào giải thích: “Đúng vậy, Trịnh tổng, xảy ra chuyện như vậy chúng tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc, công ty chúng tôi tuy phải công ty lớn, nhưng tôi nghĩ khi ông quyết định mua thiết bị cũng hiểu đôi điều về công ty chúng tôi. Cùng trong ngành này, công ty chúng tôi được tín nhiệm nhất. Đối với vấn đề xảy ra lần này, Tôn tổng của chúng tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc, cố tình dặn dò chúng tôi phải nắm bắt tổn thất của bên ông để cố gắng hết sức để bồi thường thiệt hại, phương diện này ông yên tâm!”

      việc rất căng thẳng, bây giờ chỉ có thể đem hết thành ý để ổn định tình hình. Quả nhiên, người Đài Loan này nghe xong những lời của tôi, nguôi giận phần nào: “Về con người của Tôn tổng các tôi yên tâm, nhưng để xảy ra chuyện lớn như vậy, làm tôi rất thất vọng.” Ông ta ngừng lúc rồi tiếp: “Nhưng bây giờ vấn đề phát sinh, nên xử lí làm sao hợp đồng thể rất , các nên bàn bạc với giám đốc Lưu để xem giải quyết như thế nào, tôi còn việc phải giải quyết, tôi trước đây!”

      xong bèn quay sang với vị giám đốc Lưu: “ chiêu đãi các vị này cho tốt, vấn đề ăn ở công ty chúng ta chi trả hoàn toàn.” Chúng tôi chưa kịp từ chối ông ta ra ngoài. Tiểu Thôi lôi vị giám đốc Lưu ngồi xuống rồi : “ Lưu à! thành xin lỗi , chúng tôi gây khó xử cho rồi!”

      “Thôi, bỏ qua . ra tôi cũng có phần trách nhiệm, nếu trước đó tôi hối thúc các xuất hàng gấp quá xảy ra vấn đề hôm nay. Lúc nãy các nghe thấy rồi, Trịnh tổng xem ra dễ dàng bỏ qua việc này đâu, các nên chuẩn bị tâm lý trước để đối phó.”

      Sau đó chúng tôi ngồi lại chuyện rất lâu, căn bản ông ta truy cứu việc dẫn đến ngưng sản xuất gây nên tổn thất. Căn cứ tình huống ông ta cung cấp, nếu tôi đoán lầm, trước khi thiết bị gặp cố, lô hàng cần xuất gấp hầu như sắp hoàn tất, chắc chắn họ có phần hàng lưu kho tạm thời, tuyệt đối cản trở việc giao hàng. Chẳng qua là do thiết bị của chúng tôi gặp vài lỗi kỹ thuật trong khâu đóng gói bao bì cuối cùng, nếu đóng gói bằng tay, căn bản có thể giải quyết được vấn đề.

      Sau đó chúng tôi ăn cơm với giám đốc Lưu, sau khi giải quyết xong số việc, đến 8 giờ rồi. Sau khi chia tay, tôi lập tức gọi Châu Dương. Châu Dương báo với tôi thiết bị cũng gần như sửa chữa xong, chỉ còn vài linh kiện điện tử, nhờ người bên đó tìm mua, sáng mai thiết bị có thể hoạt động lại bình thường, ta chờ chúng tôi ở khách sạn.

      Tôi cũng yên tâm phần nào, quay về khách sạn, tôi phân tích tình huống với Châu Dương, Châu Dương cũng rất phấn khởi. Nhưng tôi thấy Trương Nhuệ, hỏi Châu Dương, Châu Dương có lẽ có việc gì đó, vẫn còn trong nhà máy chưa về, tôi suy nghĩ lúc rồi : “Vất vã suốt ngày rồi, các nghỉ ngơi trước, để tôi tìm ta.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :