1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Những ngày tháng yêu thầm - Chí Vô Ý [Hoàn]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      126.

      Đến công ty, Lưu Giai nhìn tôi với ánh thăm dò, tôi có chút ngạc nhiên, bèn hỏi ta phải chăng có gì muốn . ta tối hôm qua chị của Trương Nhuệ đến tìm ta, tôi thót tim, nhưng vẫn cố tỏ ra rất thản nhiên, cười và hỏi ta:

      “Chị ấy có ?”

      còn cười được à?” ta nhìn tôi vẻ uất ức: “Trong chuyện này tôi là người vô tội nhất...”

      “Được rồi! đừng cay cú nữa, tôi mời ăn trưa!” Quả ta rất vô tội, tôi có thể tưởng tượng được tất cả nỗi uất ức của ta trong chuyện này, phải bất cứ ai cũng chịu đựng nỗi!

      “Vậy còn tạm chấp nhận được!” ta cười và nhìn tôi: “Nhưng... Tiểu Hải, chuyện của chị ta biết hết rồi...”

      “Tôi biết rồi! miệng giữ được bí mật gì cả...”

      “Hm... chuyện này trách tôi được! Tôi trước giờ chưa biết sợ ai, nhưng biết tại sao khi gặp chị ta tôi đành bó tay.”

      có gì! Tôi cũng trách , dù gì chuyện cũng xảy ra rồi. Hơn nữa, trước sau gì chị ta cũng biết thôi...” Tôi gượng cười lắc đầu.

      ta nhìn tôi tỏ vẻ ấp úng: “Tôi... tôi tin hề sợ chị ta chút nào...”

      Sợ, sợ được gì chứ? Những gì phải đối mặt có muốn tránh cũng khỏi, ta với giọng lo lắng: “Tiểu Hải! chỉ cần và Trương Nhuệ lòng đến với nhau, những chuyện khác đừng nên lo nghĩ nhiều!”

      “Lưu Giai! cám ơn lời động viên của , chuyện này tôi nghĩ cách giải quyết!”

      Đúng vậy! hết đường trốn tránh rồi, công tác chỉ hai ngày, tình trạng của tôi trong công ty cũng hơi gây cấn. Có lẽ tôi nên kiên trì như vậy, tôi có thể tưởng tượng được kết quả nếu tôi cứ tiếp tục kiên trì. ngày nào đó, tôi và bị dồn đến cuối vực thẳm. Đối với tôi đành, nhưng làm sao tôi có thể chịu đựng ánh mắt của đám đồng nghiệp tò mò từ tôi chuyển sang được chứ? Vừa nghĩ đến đây, tôi cảm thấy sợ hãi.

      Giờ tan sở hôm đó, xa xa tôi thấy chị ta đứng đối diện toà nhà công ty, tôi có chút do dự, nhưng thể nào tiến đến gần. Chị ta gì, thấy tôi tiến đến gần liền thong thả dẫn đường bước về phía trước đến công viên vắng vẻ gần đó, tôi và Châu Dương từng đến hôm trước.

      Đến nơi xung quanh bóng người, chị ta đột nhiên khựng lại, liền quay sang tôi, tôi còn chưa kịp định thần, chị ta liếc với ánh mắt sắc bén. Tôi hơi choáng, chị ta liền nghiến răng la tôi:

      “Âu Tiểu Hải ơi Âu Tiểu Hải! tôi thể tưởng tượng nỗi lại là con người như vậy. Đúng! tôi giấu nó đến gặp em, nhưng tôi gì với em? tôi gì cả. Tôi mang ý tốt đến cầu xin em, còn em sao? những xem lời của tôi ra gì, còn kêu nó đến chỗ tôi la lối om sòm, em ... tuyệt tình như vậy sao?”

      “Em... em... em kêu Trương Nhuệ đến tìm chị, chị hiểu lầm rồi...” ra là vậy, tôi ấm ức đáp, Trương Nhuệ ơi Trương Nhuệ! quá nóng nảy rồi, làm như vậy càng khiến tôi khó xử thôi!

      “Hiểu lầm? có gì mà hiểu lầm?” Chị ta vẫn với giọng ép người quá đáng: “ Âu Tiểu Hải! vốn dĩ tôi tin lời em, còn tưởng rằng em lòng nó. Nhưng cho đến bây giờ tôi mới hiểu, em phải nó mà là muốn huỷ hoại nó, tình trạng em nay, em nghĩ xem, nếu... nếu em và nó vẫn cứ dây dưa với nhau kết cục của nó như thế nào?”

      Tôi muốn biện minh, đối mặt với chất vấn của chị ta, tôi hoàn toàn tìm ra lý do nào để biện hộ cho mình. Từ khi chuyện của tôi bắt đầu được loan truyền trong công ty, tôi ý thức được rằng tôi thể bên cạnh bao lâu nữa. Đồng thời tôi cũng ràng ý thức được điều, tôi càng nỡ rời xa . Cái liếc của Trương Sở khiến tôi bừng tỉnh. Đúng vậy! tôi phải rời xa thôi! tôi tìm được bất cứ lý do nào để tiếp tục nữa, tôi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt chị ta:

      “Chị Trương! ra, nếu hôm nay chị đến tìm em, có lẽ em cũng đến tìm chị. Chị rất đúng, em nên buông tay thôi! Có điều em muốn chỉ hiểu rằng, em quyết định như vậy khó khăn biết nhường nào, đau khổ biết nhường nào! Có lẽ chị bao giờ cảm nhận được tình của em dành cho Trương Nhuệ sâu nặng như thế nào! Đương nhiên, chị càng thể hiểu được đau khổ của em như thế nào khi quyết định như vậy. Em từng ước rằng kiên trì của em ngày nào đó thay đổi được thành kiến của chị, em từng ước rằng chị thấu hiểu tình cảm của em. Nhưng bây giờ tất cả đều quan trọng nữa. Như những gì chị , tình của em đối với Trương Nhuệ chỉ là gánh nặng, thậm chí có thể hủy hoại tương lại sáng lạng của nó...”


      127.

      Khi tôi ra những lời này, tôi bắt đầu có cảm giác con tim tôi rỉ máu: “Trước khi em rời xa, em hy vọng chị nhớ điều này, Trương Nhuệ còn là đứa bé nữa, nó có cách suy nghĩ của nó. Hơn nữa, em tin rằng nó em lòng, cho nên ra của em nhất định đem lại kích cho nó, em hy vọng chị luôn bên cạnh nó để giúp nó vượt qua cơn khốn đốn này, đừng cho nó đến tìm em. Nếu sau này nó lựa chọn kết hôn với phụ nữ, em chân thành chúc phúc nó. Còn nếu nó thích người con trai khác, em mong chị nên chuẩn bị tâm lý để đón nhận...”

      Tôi gật đầu chào chị ta từ biệt. Đúng vậy! cứ vậy ! có gì thể buông xuôi. Khi nghĩ như vậy con tim tôi từ từ rạn nức. Về đến nhà, tôi gặp ba tại cầu thang, ông xách bao đựng đầy thức ăn đến thăm tôi. Khi vào đến nhà, nhìn ánh mắt mang đầy quan tâm, đau khổ trong lòng bỗng nhiên tuôn trào ra. Trước mặt ba, tôi còn gì ngại ngùng mà nức lên thành tiếng, giống như đứa bé, nước mắt nước mũi chảy dài. Trong khoảnh khắc này, tất cả nỗi chua xót và đắng cay trong những năm tháng trưởng thành của tôi đều được thốt lên thành những tiếng nức nghẹn ngào!

      Ba hỏi han gì, chỉ khẽ đưa tay vuốt tóc tôi, thỉnh thoảng lại buông những hơi thở dài ngao ngán. Khi tôi khóc xong, Ba nhìn tôi rất lâu và : “Con à! Con trưởng thành rồi, Ba giúp được gì cho con, con đường này do con tự chọn lấy, cho dù có gian khổ chăng nữa con cũng chỉ có thể tự mình tìm cách giải quyết mà thôi! Ba chỉ hy vọng con phải kiên cường hơn...”

      Bức màn ngăn cách tình cha con tan biến thành vô hình qua những lời của Ba. Hơn nữa, sau khi khóc hết mình, tôi cảm thấy trong lòng nhõm hẳn. Đúng vậy! con đường này do chính tôi lựa chọn, cho dù gặp bao nhiêu khó khăn gian khổ tôi cũng chỉ có thể tự mình khắc phục. Cũng như tại, bất luận phải chịu đau khổ tột cùng, nếu như tôi đả chọn buông xuôi, tôi nên kiên cường đối mặt.

      “Ba yên tâm! con sao, chẳng qua con xúc động nhất thời thôi!”

      “Ba yên tâm sao? Từ con rất kiên cường, tất cả mọi chuyện con đều mình đối mặt, Ba luôn cảm thấy có lỗi với con, nếu biết sớm... nếu sớm biết chuyện này có chuyện xảy ra như bây giờ...” Khi ba ra những lời này, tôi ràng cảm nhận được đau lòng tận thâm tâm Ba.

      Tôi cười : “Ba nhắc những chuyện này chi vậy? Ba đừng vậy, con giờ như vậy, đâu oán trách ai được. Hơn nữa, cũng có gì để oán trách, Ba à!”

      Sau khi Ba khỏi, tôi bắt đầu dự định những việc phải làm tiếp theo. Tôi nhớ đến Tôn tổng, nếu bây giờ tôi rời khỏi công ty, có lẽ ông ta đón nhận tôi, vậy tôi có thể đến Tô Châu, rời xa Bắc Kinh, chốn đau khổ này. Tô Châu là nơi tuyệt vời hơn bất cứ nơi nào. Nghĩ vậy tôi bèn gọi cho Tôn tổng. Quả nhiên chuyện của tôi ông đều biết rất , ông ta buông hơi thở dài ngao ngán:

      “Được thôi! bàn giao lại công việc ở đây, bên kia tôi cần người giúp...”

      Sau khi buông điện thoại, lòng tôi như nhõm hẳn, cảm kích đối với ông ta càng tăng lên bội phần. Đúng vậy! Cho dù tôi lựa chọn con đường nào dù đúng hay sai, luôn có 2 người bên cạnh ủng hộ tôi vô điều kiện, người là Ba tôi, người còn lại là Tôn tổng. Quá khứ như vậy, tôi nghĩ, tương lai cũng đổi thay.

      Nhưng khi nghĩ đến Trương Nhuệ, con tim tôi như bị ngàn mũi kim châm xuyên ngang ngực, có thể được sao? có thể rời xa sao? Những kỷ niệm trong quá khứ từng màn tái trong đầu óc tôi. Mỗi lần gặp lại nhau đều vui vẻ hạnh phúc, nhưng những lần xa nhau như vậy lại đau thốn tận tim gan. Có lẽ, xa nhau lần này là mãi mãi, tôi nhẫn tâm vậy sao? Tôi có thể làm được ư? Khi nghĩ đến đây, dường như tôi lại mất tự tin, nhìn lại căn nhà bé này, khắp nơi đều mang dấu vết của . Sáng nay từ biệt, bàn vẫn còn ít thức ăn sáng chưa kịp dọn dẹp. Khi nổi giận vứt mạnh đôi đũa xuống bàn vẫn còn chiếc nằm dưới sàn. Chiếc guitar treo tường, bản nhạc “Recuerdos de la Alhambra” dường như phảng phất vang vọng từng tiết đâu đây.

      Sáng hôm sau, tôi trực tiếp đến thẳng phòng làm việc của Vương Hướng, đưa tận tay đơn xin từ chức. Lão ngạc nhiên lắm, tôi còn thấy khuôn mặt lão lộ hối tiếc: “ muốn buông xuôi à? hối hận...”

      “Cái mà gọi là buông xuôi nghĩa là sao?”

      Lão xụ mặt và nhìn tôi: “Ví dụ... ví dụ như Trương Nhuệ, còn có cái gọi là quan niệm “tình ” của !”

      Tôi cười đáp lại: “ sai rồi! Cho dù có Trương Nhuệ, niềm tin của tôi vẫn thay đổi, tôi vẫn còn dũng khí tiếp tục chạy theo quan niệm của mình. Còn , mãi mãi cũng chỉ là con rùa rút cổ, mãi mãi có được niềm vui và hạnh phúc ...”

      Dường như lão đau xót: “Tiểu Hải! ra khi làm việc này chỉ là phút nông nổi. Ngay ngày hôm sau rất hối hận, hối hận đến chết. đấy! em hãy tin ...”

      Nhìn lão tôi rất muốn cho lão ăn vài cú đấm, nắm chặt tay lại rồi vung lên, nhưng lại thôi và buông xuống: “Hãy nhớ lấy! hứa với tôi, đừng bao giờ gây khó dễ cho Trương Nhuệ, nếu tôi tha cho đâu!”

      Trưa hôm đó, mọi người đều biết tin tôi sắp rời khỏi công ty, lúc đó, trong mắt họ mới lên níu kéo, thậm chí còn mang chút áy náy. Nhưng tất cả đều vô dụng thôi, tôi quyết định ra , rời khỏi công ty mà tôi phấn đấu suốt 3 năm trời, rời xa những người bạn sớm hôm gặp nhau, tôi nỡ rời xa nơi này. Tại nơi này, tôi từ sinh viên bàng hoàng và bất lực dần dần học tập để thích nghi với xã hội đầy phức tạp này. Cũng tại nơi này, tôi học tập được kiên cường để đối mặt với muôn hình vạn trạng con người, con tim tôi còn nhạy cảm và yếu đuối nữa. Khi tôi thu dọn những vật dụng cá nhân, rất nhiều đồng nghiệp đến tiễn biệt. Tôi nghĩ nếu phải vì thân phận “đồng tính” của tôi có lẽ họ càng biểu lộ nhiều tình cảm hơn, chứ phải như bây giờ, cái bắt tay, câu “bảo trọng” đơn giản.

      Tối hôm đó, tôi hẹn Lưu Giai và Châu Dương dùng bữa cơm tiễn biệt, tôi cảm nhận được nỡ của họ. Dù gì cũng cùng nhau vượt qua bao nhiêu sóng gió suốt 3 năm trời, tôi chưa bao giờ dám nghĩ rằng buổi chia tay như vậy. Tôi uống rất nhiều, và cũng rất nhiều. Tôi nhờ họ chăm sóc cho Trương Nhuệ giúp tôi, cho dù hỏi như thế nào chăng nữa cũng được tiết lộ tung tích của tôi, vì tôi muốn khoảng thời gian hoàn toàn tự do để suy nghĩ, hy vọng có thể hành động theo lời mách bảo của con tim, hy vọng từ đó chững chạc hơn... Tóm lại tôi rất nhiều, nhiều đến nỗi tôi nhớ !

      ngờ trước khi rời xa, tôi phải chịu nỗi đau tinh thần còn chưa đủ, mà còn phải chịu nỗi đau về thể xác.

      Khi tôi xách hành lý chuẩn bị rời xa, con đường lần trước, Lý Bân gọi tôi lại. Tôi gượng cười, ngờ, lần này xa, người tiễn biệt tôi lại chính là .

      “Tiểu Hải...” đứng cách tôi khoảng vài mét, trời rất tối, tôi thấy mặt , nhưng lại nghe thấy mùi rượu nồng nặc từ phía : “... uống với vài ly...” lắc lư qua bên tôi, tay khoác lên vai tôi.

      Bỗng nhiên tôi thấy ghét kinh khủng, tôi cứ ngỡ rằng có thể quên hết tất cả, cứ ngỡ rằng tôi được sống yên ổn, còn những giây phút bồng bột của tuổi trể. Tôi sai, tôi làm được, vừa thấy , ngọn lửa trong lòng lại bùng cháy, tôi vẫn còn căm phẫn thế giới này:

      tránh xa tôi ra... tôi muốn thấy ...”

      những tránh xa tôi mà còn đến gần hơn và phà hơi rượu vào mặt tôi, giống như lần đầu tiên khi tôi gặp vậy. Vẫn bộ dạng say rượu, cặp mắt nữa mê nữa tỉnh và ngạo mạn:

      muốn tránh ra, muốn ...”

      Tôi gạt bàn tay đặt vai tôi, đấm thẳng cú vào mặt , rất chính xác, sau đó tôi thấy máu từ từ chảy từ mũi ... Đột nhiên ánh mắt chuyển sang lạnh tanh và vô thần, như bừng tỉnh trở lại:

      “Đánh hay lắm! có giỏi đánh tiếp !”

      “Đừng nghĩ tôi dám...” Tôi bồi thêm 1 cú, tất cả nỗi uất hận của tôi đều được trút hết. Có lẽ tôi rất muốn sảng khoái như vậy mà trút bớt những điều bất mãn rất lâu về trước. Nhưng bao năm nay, tôi cứ dồn nén và chịu đựng mình, nhịn nhục có nghĩa là nó tan biến hoàn toàn, mà nó tích trữ trong linh hồn tôi, luôn mong đợi ngày nào đó có cơ hội trào dâng!

      bắt đầu phản kích, tôi cũng có chút run sợ, đấm trả tôi cú, cú đấm rất nặng. Chỉ cú thôi tôi thấy ngôi sao quay cuồng đầu và đứng vững nữa. Nhưng tôi có cảm giác đau, ngược lại có chút khoái cảm. Tôi xông lên vào cho thêm 1 cú, lần này tôi cảm giác được sức mạnh đột nhiên phát tán cú đấm tôi. Hai mươi mấy năm trời với rụt rè và luôn giữ phép tắt đột nhiên chuyển vào cú đấm này, thể tưởng tượng!

      ngã nhào xuống đất, tôi vẫn nhìn với ánh mắt căm phẫn, còn mang khiếp sợ và khuất phục. Có lẽ thể nào ngờ cú đấm tôi lại mang đầy sức mạnh đến vậy. Nhưng lại cười to:

      “Em thay đổi rồi! cứ tưởng rằng em vẫn là cậu bé yếu ớt ngày nào cần che chở của ...” ngập ngừng, buông hơi thở dài: “Em ! Trong quá khứ làm sai, hôm nay xem như chúng ta chấm dứt hoàn toàn...”

      Đúng vậy! tôi nghĩ, chấm dứt rồi. Tôi còn là quân cờ thuộc đường nước bước nữa, cuối cùng tôi vẫn phải buông xuôi, vẫn mang thương tích đầy mình mà ra . Tôi khẽ gạt vết máu mặt, nên thôi! Tô Châu, thành phố tuyệt mỹ mấy ngàn năm nay vẫy gọi tôi. Tôi nghĩ, chỉ có Tô Châu mới có thể dung nạp nỗi đau vô tận của tôi!


      129: Thư gửi Trương Nhuệ

      Nhuệ!

      là chàng trai hiền lành nhất mà em từng gặp --- Ít ra dưới góc độ của em là như vậy. Cho đến bây giờ em vẫn dám khẳng định rằng --- chính là mục tiêu phía trước của em, chính là thiên thần cứu vớt em từ địa ngục... lấp đầy những vết thương tuy nhưng sâu thẳm trong lòng em... Tuy nhiên chúng ta vẫn ngại ngùng dám biểu lộ tình cho đối phương, trải qua bao sóng gió chúng ta mới có thể thấu hiểu nỗi lòng nhau....

      Lần đầu tiên khi gặp , nụ cười của mang phong thái ngạo mạng, em xin lỗi! lúc đó con tim mỏi mệt của em cảm nhận được những tín hiệu truyền tải từ trong mắt . Sau này, qua vài lần thỉnh thoảng giáp mặt, tinh thần phóng kháng và lạc quan của khiến em vô tình nở lại nụ cười... ! chỉ trong giây phút thoáng qua mà thôi! Với em, bản nhạc “Recuerdos de la Alhambra” là bản nhạc tuyệt đỉnh nhất, nỗi u buồn trong mắt sinh động biết bao khiến em bước chân vào thiên đường tình lúc nào hay! thận trọng và nhút nhát của em khiến chúng ta bỏ qua rất nhiều cơ hội bên nhau, cho đến bây giờ em vẫn cảm thấy vô cùng hối tiếc về điều đó.

      Tại Tô Châu, cùng em trải qua ngày sinh nhật vui nhất trong đời em. Em vẫn còn nhớ tại phố Quan Tiền - Tô Châu, bỗng nhiên xuất và gọi tên em, con tim em bỗng nhiên được ngập tràn bởi hạnh phúc! Sinh nhật lần thứ 23 chính là ngày sinh nhật hạnh phúc nhất trong đời em. Món quà sinh nhật của , những tia pháo bông phát sáng trong đêm... đều trở thành ký ức thể nào xóa nhòa! Thành cảm ơn Bang Khánh, chính ta cho em biết con tim cũng đồng thời yếu đuối...

      Vào buổi tối thể kiềm chế ấy, tất cả nỗi tương tư của em, tất cả khổ đau nhớ mong của em trở thành bước ngoặt tuyệt vời. Tình tươi đẹp biết bao! Chính vì nó, chúng ta chia và cùng hưởng thụ những ngày tháng hạnh phúc bên nhau với thăng hoa của tình dục. Được bên , em thực rất mãn nguyện! Tính trẻ con của , nụ cười của , khuôn mặt của , hơi thở của , cơ thể cháy bỏng của khiến em ngày càng quen thuộc ngày, ngày càng trở thành chỗ dựa duy nhất của em...

      Nhuệ à! có lẽ đối với tình em theo “chủ nghĩa hoàn hảo”. Mặc dù tình của dành cho em đủ thuần túy, quá tuyệt vời ---

      “Tiểu Hải! đối với em, người có thể rất khó khăn, nhưng khi rồi em nên kiên trì đến cùng, được ...” từng với em như vậy.

      Nhưng với em: “Trương Nhuệ! chúng ta chia tay nhé!”

      Cuối cùng em thể thốt ra lời này! Bởi vì so với nắm lấy tay , em càng hy vọng đứng phía sau nhìn thấy và con tim bầu trời tự do hơn để suy nghĩ...

      Em tin rằng, con tim của mỗi người chỉ có thể người mà thôi. Nhưng suốt cuộc đời của mỗi người có thể rất nhiều lần. Lần tiếp theo, em hy vọng tình của còn gặp nhiều trắc trở nữa. Có lẽ như vậy, tan biến vào cõi hư vô của em nó vẫn còn giá trị thắp sáng chút gì đó...

      Bây giờ em rất lo lắng, em lo lắng đến điên mất. đấy! Trương Nhuệ, bây giờ trong đầu óc em lên nhiều giả thiết vô cùng đáng sợ... em sợ mượn rượu giải sầu, em sợ điên cuồng tìm em khắp nơi, càng làm em đáng sợ hơn chính là còn cảm nhận được tình của em dành cho nữa. Em sợ khóc thầm, em sợ tuyệt vọng... Em từng muốn xa rời yếu đuối của em, em cũng từng muốn bản thân em đủ kiên cường, em muốn con tim còn bị tổn thương nữa. Em vẫn ngu ngốc như ngày nào, tự hành động theo ý mình, màng đến cảm giác của , làm rất nhiều chuyện sai trái!

      Khi em viết những dòng này cho , con tim em bị nỗi đau xé toạc ra. Và... em cũng có thể cảm nhận được đau khổ của khi đọc những dòng này. Em nguyện đem số phận của chúng ta trao cho thời gian... từng viết 2 câu thơ, Bang Khánh đọc cho em nghe, em vẫn còn nhớ:

      “Đợi chờ đóa hoa thần kỳ hé nụ đỉnh điểm của thời gian!

      Hy vọng... phút giây nào đó được phép nở rộ...”

      Em tin rằng, đỉnh điểm của thời gian đóa hoa thần kỳ hé nụ, nó nở rộ vào giây phút nào đó trong tương lai. Cho nên, em rất hy vọng, hy vọng cũng như em, giữ mãi mong chờ này... Đừng nên oán trách điều gì, cũng đừng quá cưỡng cầu điều gì. Rời xa phải ý nguyện của em nhưng em buộc phải lựa chọn...

      Nhuệ! từng thấy những người đợi chờ trong sương gió chưa? Có lẽ, em đến thành phố tuyệt đẹp nào đó, đứng góc phố nào đó, nhìn bước chân lặng lẽ của dòng người qua lại tấp nập, 2 tay đặt trong túi quần và ngừng bước chân. Có lẽ, em trong những người đó...


      130: Tái ngộ nơi chốn khó quên - Tô Châu

      Người tựa thu tàn mong tin đến

      Dĩ vãng nhạt nhoà, giấc mơ xuân.

      Lần này đến Tô Châu vào mùa xuân, tôi còn nhớ trong tiểu thuyết “Trường hận ca”, bà ngoại của Vương Quỳnh Dao đến từ Tô Châu. Cho nên, sau khi tổn thương, Vương Quỳnh Dao chọn nơi này để dưỡng thương. Trong mắt của rất nhiều người Trung Hoa, Tô Châu là nơi thích hợp để dưỡng thương. Dư Thu Vũ cho rằng nơi đây chính là khu vườn ninh tịnh trong tác phẩm “Tô Châu tóc bạc”. Có lẽ tôi thích Tô Châu cũng vì nguyên nhân đó chăng!

      “Mùa xuân thành phố phản ảnh Tô Châu là nơi tịch bị tàn phá sau chiến tranh, những khu vườn hoang sơ tiêu điều, những con người hứng chịu đủ tàn dư của chiến tranh vẫn bình thản sinh sống tại nơi này. Mùa xuân của Tô Châu, tuyệt mỹ biết bao, cỏ xanh um tùm, nắng ấm gió êm, bỗng nhiên tất cả các sắc màu hoà quyện vào nhau tạo thành những sắc màu chói loá, nhưng lại bị làm lu mờ bởi những bức tường trắng cao cao và những mái ngói đen ngòm.

      Lắc lư, con thuyền lắc lư đến chiếc cầu bên nhà bà ngoại, bà ngoại ở nơi nào? chính là ở Tô Châu. Tô Châu phơi bày hết tất cả cái đẹp phim ảnh, tôi còn nhớ những dãy lau sậy vàng óng ánh và màu xanh trong vắt của làn nước.

      Tô Châu trong “Du xuân kinh mộng” lại tỏ ra rất bí , uẩn khúc, hơn nữa còn mang vẻ trang nhã uyển chuyển, càng tô điểm thêm cho cuộc tình của đôi tình nhân đồng tính chiếc áo khoác cực kỳ hoa lệ! Có lẽ tôi thích Tô Châu cũng phần do bộ phim này, khi tình “đồng tính” dần lụi tàn trong thế giới “dị tính”, khi mọi thứ được bộc phát ra hết ở lại chỉ còn bất lực và cõi hư vô, lúc đó, bạn phát , bạn cần gào thét, bởi vì đơn, bởi vì người bạn tri kỉ độc khó tìm, bởi vì dồn nén, bởi vì khủng hoảng... Nhưng tại thành phố cổ này, đơn của nó được tích tụ suốt 2500 năm nay, tiếng gọi của nó lại cực kỳ dịu dàng. Cho nên bạn hoàn toàn có thể đem đơn, ưu tư sầu muộn của bạn chan hoà vào con nước hay tảng đá rêu phong nào đó...

      Song Tô Châu trong tôi, mùa xuân của tôi nhưng lại trừu tượng đến thế! Vào đêm khuya vắng lặng, tôi rất thích thanh tí ta tí tách. Cái vòi nước trong phòng tôi thường xuyên chảy nước, nước từng giọt, tí tách tí tách... Tựa như những giọt nước mắt chảy hoài nguôi. Sau giờ làm việc, tôi chỉ thích ở trong nhà hoà mình vào tiếng nước mắt rơi tí tách tí tách ngừng ấy! Đây cũng là niềm an ủi, trong mùa xuân đơn lạnh lẽo ấy, vẫn còn cái vòi nước biết phát ra tiếng động làm bạn với tôi như đồng cảm với tôi.

      Lần đầu tiên nghe nhạc dân gian là do Lý Na hát cho tôi nghe, tôi còn nhớ hình như ta hát đoạn “Đường Bá Hổ điểm Thu Hương”, đây cũng là lần đầu tiên tôi được thưởng thức nhạc và giọng hát tuyệt vời êm dịu của người Tô Châu. Tôi từng trở lại nơi chốn cũ, nhưng mọi thứ vẫn còn mà người nơi đâu... những kỷ niệm đẹp vẫn còn sống trong ký ức tôi, nhưng nay lại mỗi người nơi.

      Tháng 4 năm ấy, Tôn tổng lôi tôi xem biểu diễn nhạc dân gian tại quá trà thư viện góc phố Quan Tiền, ông ta gọi 2 ly trà “Bích La Xuân”, chương trình biểu diễn hôm nay là “Đêm mưa tại Tiêu Tương”. Trong kho chờ đợi, bỗng nhiên ông ta lại nổi hứng với tôi về Lâm Đại Ngọc, cũng khó trách, ta vốn dĩ là người Tô Châu, chẳng qua khi Tôn tổng thưởng thức “Bích La Xuân”, ông ta ngừng bày tỏ nghi vấn. ra vị Tiêu Tương phi tử đến từ Tô Châu này lại thích trà Long Đỉnh của Tây Hồ mà phải Bích La Xuân của Tô Châu, tôi đối với trà có hứng thú cho lắm.

      Đọc “Hồng Lâu Mộng” Tôi luôn cảm thấy xót xa, nên cũng trả lời câu hỏi của ông ta mà nhập tâm quan sát bức bình phong gỗ đỏ trạm trỗ hình hoa sen treo tường cạnh sàn biểu diễn. Những cánh hoa sen “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” thường gặp trong các ao hồ ở Tô Châu, những cánh sen giữa đầm này tựa như những giai nhân phù dung lộ mặt nước. Cuối cùng đến màn trình diễn, mặc bộ sườn xám hoa lệ xuất , chất vải và đường nét thêu thùa của bộ sườn xám càng lộ nét đẹp dịu dàng nền nã đặc trưng của phụ nữ Phương Đông. tay ôm đàn tì bà, ngón tay mềm mãi uyển chuyển dạo từng phím đàn, cất giọng hát Ngô Nông êm dịu cuốn hút.

      nhạc dân gian Tô Châu được quốc tế công nhận là nhạc tuyệt mỹ nhất của Trung Quốc, nhưng ngồi lại ngồi ngây người, giương to mắt và há hốc mồm tại đây. Bởi vì người phụ nữ đứng trước mặt tôi ai khác chính là người đột nhiên mất tích - Lý Na. Lúc này, ánh mắt của ta dịu dàng tựa làn nước, còn là ánh mắt lạnh lùng sắc bén ngày nào nữa. Bỗng chốc tôi như trở lại trước đây khi lần đầu tiên đặt chân đến Tô Châu, ngồi ăn cơm cùng với đám bạn này. Lúc đó, Tiểu Huy vẫn còn là chàng trai ngây thơ hiền lành, nhưng nay ta hoàn toàn tan biến vào cõi vĩnh hằng rồi. Người con ta ngày nhớ đêm mong ấy, bây giờ tiếp tục nở rộ sắc xuân tại thành phố Tô Châu tuyệt đẹp này, tôi thể cảm thán bất công thế gian này!

      ngờ được gặp lại ...” khuôn mặt ta nét u buồn ảm đạm: “Chính tại nơi này, Tiểu Huy gặp và thích tôi, ấy ấy thích nhìn tôi mặc sườn xám, tay ôm đàn tì bà...”

      “... Tô Châu rất nhiều mặc sườn xám, tay ôm đàn tì bà và miệng ngừng cất lên giọng hát lôi cuốn, họ đều rất xinh đẹp, nhưng tôi chỉ thích ta, thích ngay lần gặp đầu tiên...” Tôi nhớ đến lời của Tiểu Huy chiếc thuyền sông Hộ Thành, giọng của ta như phảng phất vang vọng bên tai tôi, tôi nhìn đứng trước mặt, thể kiềm chế xúc động:

      “Lý Na! dạo bờ sông với tôi nhé!”

      ta có chút do dự, càng hiểu tại sao tôi lại bỗng nhiên nổi hứng, nhưng vẫn cự tuyệt. Như quay trở lại quá khứ, lần này bên cạnh tôi phải chàng trai yếu đuối Tiểu Huy mà là Lý Na, người con mà Tiểu Huy hết lòng thương. Nếu tôi bây giờ đổi lại là Tiểu Huy, có lẽ khoảnh khắc này chính là nỗi ước ao của ta thiên đường chăng! Tôi tường thuật lại chuyện của tôi và Tiểu Huy trước đây tại nơi này, ta nghe xong trầm lặng rất lâu tôi buông hơi thở dài ngao ngán:

      “Tiểu Huy vốn dĩ rất yếu đuối, do tôi hại ta!”

      cho tôi biết, tại sao lúc đó đột nhiên mất tích?” Tôi nghĩ, cho dù là Tiểu Huy khi đối mặt với ta lúc này cũng đặt ra câu hỏi tương tự.

      ra tôi muốn rời xa ta...” ta nhìn thẳng vào mặt tôi, nét mặt tỏ ra đau khổ tột cùng: “Tôi... tôi chỉ về thăm mẹ tôi, bà đột nhiên bệnh nặng, tôi chỉ về gặp mẹ tôi lần cuối...”

      Sau đó, bên bờ sông Tô Châu, tôi được nghe câu chuyện bi thương. ra người con kiên cường này lại có quá khứ đau thương đến vậy. Mẹ ta dẫn theo ta kết hôn với người đàn ông Thượng Hải, nhưng người cha kế này cướp đời con của ta lúc ta 14 tuổi.

      “Tôi khủng hoảng và sợ hãi đàn ông...” Khuôn mặt trắng hồng của ta hằn in 2 dòng lệ dài: “ sợ hãi này những về mặt thể xác mà còn về mặt tâm lí. Cho nên khi tôi gặp Tiểu Huy, cũng vì sợ hãi nên tìm đủ mọi cách để làm tổn thương ta, với hy vọng ta tránh xa tôi. Nhưng trưng mắt nhìn yếu đuối của ta, nhìn ta sống buông thả và ánh mắt dồn nén, con tim của tôi ngừng mềm yếu hẳn...”

      “Nếu... nếu ta cho tôi thêm ít thời gian, có lẽ... có lẽ tôi đón nhận tình của ta...” đến đây, ta òa lên khóc, con tim tôi bỗng nhiên cũng bị xúc động.

      Sau này chúng tôi thường xuyên bên nhau, 2 con tim bị tổn thương dựa dẫm vào nhau để tìm an ủi. Khi nghe tôi kể về tình cảnh trong thời gian qua của tôi, ta chỉ cười lạnh lùng:

      ra bằng Tiểu Huy, nếu đổi lại là ta cũng hành động như ...”

      Tôi chỉ biết gượng cười, tôi nghĩ tôi nên thừa nhận, từ khi tôi đặt chân lên máy bay tôi hối hận. Tôi muốn tiếp tục đề tài này với ta nữa, tôi sợ nếu cứ tiếp tục như vậy tất cả mọi lý do của tôi đều được thành lập, hay là những gì tôi dồn nén trong thế giới nội tâm bùng phát ra.

      ngờ tôi lại gặp Âu Dương Chính, Lý Na dẫn tôi đến chỗ ta. Lần này gặp lại bên cạnh ta còn Jack nữa. Lần trước ta trở về nhà lâu sau mẹ ta qua đời, đối với ta, gia đình ấy còn gì để lưu luyến nữa...

      “Sao tìm Jack?” Tôi nhớ Jack từng chỉ cho tôi xem nhà hát kịch ngoài trời và : “Provence!” Nếu tôi đoán sai ở đó.

      tưởng tôi muốn tìm ấy à? Lần này tôi chạy ra đây xu dính túi...” ta gượng cười, nhưng tôi có thể cảm nhận được lòng tin của ta vào tương lai, bởi vì Jack chờ đợi ta.

      Có 2 người bạn này, những ngày tháng tôi ở Tô Châu còn đơn nữa, công việc cũng nhiều áp lực, có lẽ Tôn tổng biết tôi cần công việc thanh thản để xoa dịu con tim bị tổn thương của tôi. Cho nên, mùa xuân này tôi ở Tô Châu rất yên bình, mỗi này sáng 9 giờ làm chiều 5 giờ tan sở, cuối tuần thỉnh thoảng rủ 2 người bạn chèo thuyền, Bar, ăn uống... Tôi cảm ơn 2 người bạn này, có lẻ họ biết tôi muốn nhớ đến quá khứ nên họ cũng chưa bao giờ chạm vào vết thương lòng của tôi.

      Nhưng chỉ có tận thâm tâm tôi mới hiểu, tôi chưa bao giờ sống yên ổn, từng phút từng dây vùng vẫy. bao lâu, tôi cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì tôi phát mình mắc chứng bệnh mất ngủ, đêm từng đêm ngủ được. Tôi bắt đầu thường xuyên lui tới tiệm thuốc tây, ngay cả các dược sĩ bán thuốc nhanh chóng quen biết tôi. Tôi mặt cảm kích quan tâm của họ, mặt tìm lời để giải thích lí do tại sao tuổi 23 của tôi lại phải dựa dẫm vào thuốc an thần để duy trì giấc ngủ.

      Khi chứng bệnh mất ngủ dày vò tôi đến kiệt sức, Trương Nhuệ đến Tô Châu tìm tôi..

    2. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      131: Lần thứ nhất trùng phùng: khó lãng quên

      Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm.

      Túng ngã bất vãn, tử ninh bất tự ?

      Thanh thanh tử bối, du du ngã tư.

      Túng ngã bất vãn, tử ninh bất lai?

      Khiêu hề đạt hề, tại thành khúc hề.

      Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề.

      Tạm dịch:

      Xanh xanh cổ áo , trống trãi tâm hồn em.

      Cho dù ta gặp nhau, phải chăng bặt vô tín?

      Xanh xanh thắt lưng , sầu tương tư dai dẳng.

      Cho dù ta gặp nhau, phải chăng nỡ buông trôi?

      Ngày nhớ đêm ngóng trông, bên kia bức tường cao hỡi!

      Xa cách ngày hỡi, như ròng rã ba tháng trời.

      Bởi vì mất ngủ nên tôi chủ động xin tăng ca. Mỗi ngày đều về rất trễ, nhưng lại thao thức suốt đêm ngủ được, nghe nhạc, xem DVD cho đến sáng. Giấc ngủ được duy trì bởi thuốc an thần bữa được bữa . Hôm đó, tôi ở lại công ty đến tận 10 giờ tối, trời bỗng nhiên đổ mưa, lặng lẽ ngồi trong phòng làm việc xung quanh bóng người, rảo mắt nhìn khắp căn phòng trống trãi, tai nghe tiếng mưa tí tách rả rích, lúc này tôi mới cảm nhận được hư vô của số kiếp. Khuôn mặt Trương Nhuệ tựa như thoắt thoắt bên cửa sổ, mơ mơ hồ hồ, hư hư ảo ảo nhìn , dù sao chăng nữa vẫn thể sưởi ấm cõi lòng tôi bây giờ. Thấm thoát lại cảm nhận được nông nỗi bồng bột bị dồn nén từ lâu của thời xa. Vì mang theo dù, nên khi bước khỏi toà nhà công ty, tôi đứng dưới mưa chờ taxi.

      Mưa phương Nam khác hẳn với những cơn mưa phương Bắc, ẩm ướt và triền miên dai dẳng mang theo giá lạnh. Đường phố rất nhanh bị ngập nước, chiếc xe chuyển bánh chậm chạp. Khi chiếc xe băng qua đoạn đường náo nhiệt, đèn xe chiếu vào khuôn mặt, chính là khuôn mặt thoắt thoắt bên cửa sổ lúc nãy, dưới ánh đèn xe khuôn mặt ấy nên rất chân . Bỗng chốc tôi ngây người vì bất ngờ hoàn toàn mất phản ứng. Sau khi bình tĩnh và quan sát kỹ người đó vội vã leo lên chiếc taxi phía trước.

      mau đuổi theo chiếc xe phía trước...” Tôi với giọng run run vì xúc động.

      Người lái xe cũng cảm nhận được hồi hộp của tôi nên chạy hết tốc độ. Khi tiếp cận mục tiêu, ta với giọng đầy tự tin: “ xem đây! với tài nghệ lái xe của tôi, đuổi theo chiếc xe phía trước chắc chắn thành vấn đề!”

      Tim tôi lắng lại và đập nhanh hơn. Trương Nhuệ! Chắc chắn là , hay là cơn mưa của đất Giang Nam làm xốp dẻo con tim tôi. Nổi ngóng trông muốn gặp lại khiến tôi muốn nổi điên lên mất. Khoảnh khắc này, vốn dĩ là đến tìm tôi. Nhưng bây giờ đổi ngược trở lại tôi đuổi theo . Nhưng tất cả đều quan trọng, điều quan trọng nhất bây giờ chính là khoảng cách của tôi và rất gần... Vậy mà điều tôi muốn xảy ra khi chiếc xe phía trước băng qua ngã tư: Mọi việc cứ như phim ảnh được sắp đặt sẵn bởi đạo diễn, đèn đỏ sáng lên, chiếc xe của tôi ngồi bỗng nhiên thắng gấp lại... Tôi nhìn lái xe với ánh mắt tiếc nuối và oán trách. ta bèn :

      đừng nhìn tôi như vậy, bây giờ vượt đèn đỏ những bị cảnh sát giao thông phạt mà về công ty tôi còn bị phạt thêm lần nữa!”

      Tôi trưng mắt nhìn biến mất khỏi tầm nhìn mà tan biến vào trong dòng xe qua lại tấp nập. lái xe vỗ vai an ủi tôi. Về đến gần nhà, tôi bước xuống xe và lê từng bước chân chậm rãi dưới mưa. Từng hạt mưa rơi xuống thấm ướt vai tôi, cảm giác mát lạnh. Tôi bước từng bước chân mỏi mệt về phía trước, những hình ảnh trong quá khứ phố Quan Tiền lại xuất như mới vừa xảy ra tức . Lúc này, tôi mong muốn đột nhiên xuất , thậm chí tôi còn quay quay lại nhìn xung quanh rất nhiều lần. Tô Châu lúc này đơn lạnh lẽo hơn bao giờ hết, thỉnh thoảng có chiếc xe chạy ngang làm nước văng lên người tôi, cảm giác ấy lại càng lạnh lẽo hơn!

      Tôi ngừng bước chân, mưa thấm ướt hết tóc tôi. Tôi khẽ vuốt tóc và thở mạnh để hít thở khí trong lành của Tô Châu. Những toà nhà cao trọc trời đứng sừng sững lẻ loi trong mưa nhìn nỗi u sầu của tôi với ánh mắt lạnh lùng. Trương Nhuệ! tốt thôi, tôi lại lần bỏ lỡ nữa rồi. từ phương Bắc đến tận nơi này, cho dù chúng ta ở chung thành phố, hít thở chung luồng khí, nhưng em vẫn thể đuổi kịp hình bóng . Còn , có biết giờ đây em tìm khắp nơi và ngừng gọi tên chăng...

      Về đến nhà, tôi ướt như chuột lột, biết bởi nước mưa hay nước mắt? Bởi vì tôi cảm nhận được từng có 2 dòng nước mắt ngừng tuôn chảy. Tôi ngồi trong restroom, những kỷ niệm đẹp ngừng kéo về, tôi thể nào ngăn cản bởi vì chúng tồn tại, và hơn thế nữa, chúng xanh tươi tận thâm tâm tôi...

      Bỗng nhiên tôi thấy bóng người, bị mưa thấm ướt hết cả người, đứng dưới căn hộ tôi và hồi hộp ngóng trông. Chính ! Nhớ đến bức thư tôi để lại từng , có lẽ tôi trong những người đợi chờ trong sương gió lạnh lẽo. Giây phút này, dưới ánh sáng màu vàng của đèn đường, đút tay vào túi quần, cổ áo bẻ cao cao, ngừng bước chân, phải chăng chính là người đợi chờ trong sương gió lạnh lẽo?

      “Trương Nhuệ...”

      Tôi đau xót tột cùng khi nhìn thấy run rẩy dưới mưa, gặp mấy tháng trời, khuôn mặt có vẻ tiều tụy hẳn. Khi thấy tôi, khoảnh khắc ấy, cặp mắt xíu như loé sáng lên những tia hy vọng, ngây người trong lúc, trở lại với dáng vẻ bình thản, khẽ nhếch môi cười:

      “Còn ngây người ra đó làm gì? muốn bị chết vì lạnh à...”

      lặng lẽ theo tôi lên phòng, rảo mắt nhìn khắp căn phòng, có lẽ phát lọ thuốc bên cạnh ly nước ở đầu giường, khuôn mặt hơi chuyển sắc. Tôi giả vờ như biết gì, khe khẽ :

      “Có nước ấm, tắm nhanh ! coi chừng bị cảm lạnh!”

      đột nhiên ôm tôi vào lòng và xiết chắt: “Khốn kiếp! em là tên khốn kiếp!”

      Tất cả kiên cường của tôi đều bị sụp đổ trong tích tắc...

      Rất nhiều thứ hằn in trong ký ức thể nào xoá nhoà, nhưng những gì xảy ra tiếp theo sau đêm đó dần mơ hồ trong ký ức tôi, chỉ còn lại những mảnh vụn. Bởi vì , chúng tôi cãi nhau kịch liệt. Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy khuôn mặt bị méo mó bởi phận nỗ. Nhìn , tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được đau khổ của chính bản thân mình. Có lẽ, trong khoảnh khắc này, Tiểu Hải đứng trước mặt kẻ lạnh lùng, hoàn toàn mất cảm giác. ra, cảm giác choáng váng bùng phát trong tôi. Tôi rất muốn phá vỡ rào cản cuối cùng trong lòng mình, nhưng phận nỗ cực độ của thể nào phát giác con tim tôi bắt đầu mềm yếu dần. tỏ ra rất tuyệt vọng, quay phắt người rời khỏi phòng tôi, thanh của cánh cửa khi đóng “sầm” lại cách dứt khoát khiến tôi run rẫy tận đáy lòng!

      Có lẽ chỉ trong phút, hay chỉ kéo dài hơn chút, cuối cùng tôi chịu đựng nỗi cảm giác đơn đến chết này. Tôi cuồng loạn nhanh chóng phóng xuống dưới nhà, tôi nhìn thấy, nhìn thấy bóng dáng thấp thoáng tan biến vào trong chiếc Taxi, tôi kêu la thất thanh, ngừng đuổi theo. Nhưng... chỉ còn nhìn thấy chiếc xe tan biến vào trong những giọt mưa mịt mù lạnh lẽo của Tô Châu...

      Chẳng lẽ... chẳng lẽ suốt 3 tháng trời dài đẳng, con tim tôi và bị cách xa? Tại sao, tại sao cảm nhận được con tim ngừng đuổi theo của tôi? Cuối cùng tôi bị bệnh, hôm sau làm, toàn thân tôi rã rời, tôi như kẻ mất hồn và hôm đó tôi về rất sớm. đợi tôi trước công ty, lần này chúng tôi rất bình tĩnh, mặt đối mặt nhau, mặt lộ ra chút gượng cười:

      “Em biết ? Tiểu Hải, em là tên nhát gan...”

      “Trương Nhuệ! em xin lỗi, em nên bỏ mặc như vậy. Nhưng...” Tôi nghĩ tôi thực là kẻ nhát gan, tôi có thể viện cho mình rất nhiều lí do, nhưng đối với , tôi làm như vậy là hành động trái ngược với lời hứa của tôi.

      “Tiểu Hải...” cắt ngang: “Bây giờ mặc kệ tất cả, em... em quên chứ? em... em còn nữa ?”

      Tôi gật đầu. Đúng vậy, rất khó quên! Có lẽ chỉ trong vài giây tích tắc, nhưng muốn quên, có lẽ phải dốc hết cả cuộc đời này thôi...

      “Được rồi! Những gì em sợ hãi, những gì em trốn tránh, bắt đầu từ bây giờ, đối mặt mình. Em chỉ cần ở đây chờ ...” Bỗng nhiên như vậy, tôi như bị choáng, đúng hơn là cảm động. Cảm động cố chấp và kiên quyết của , cảm động với tình cảm mà dành cho tôi, nó vượt rất xa dự đoán của tôi!

      “Trương Nhuệ! đừng như vậy. càng như vậy em càng đau khổ hơn. Em chỉ cầu mong được sống vui vẻ hạnh phúc, mong hãy quên em . Như vậy, có lẽ được như những gì chị , được ngước mặt lên nhìn đời...”

      “Tiểu Hải...” lại trở nên kích động: “Em đừng thêm bất cứ điều gì nữa, lựa chọn cuộc sống như thế nào, lựa chọn sống với ai suốt đời này là chuyện của , liên quan đến chị , và cũng liên quan đến bất kỳ ai. chỉ làm theo mách bảo của con tim , những gì muốn có được, cho dù khó khăn cách mấy chăng nữa vẫn phải giành lấy...”

      Nhìn ánh mắt cương quyết của , tôi dường như có cảm giác con tim yếu đuối của mình được tích trữ thêm sức mạnh. Cảm giác muốn buông xuôi tất cả, muốn bỏ ngoài tai tất cả, cảm giác muốn phóng thích những xúc cảm dồn nén trong lòng bấy lâu nay dần phục hồi trở lại. Tôi vừa định mở miệng điều gì đó, nhưng lại đứng phắt dậy và cắt ngang:

      phải bay về Bắc Kinh ngay bây giờ. Hãy nhớ lấy, Tiểu Hải! quay lại...” nhìn tôi, tình cảm sâu nặng chuyển tải qua ánh mắt khiến tôi mềm lòng: “Chờ nhé! Lần sau quay lại, còn bất cứ rào cản nào nữa...”

      Tôi kịp níu giữ, nhìn bóng dáng nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng, bỗng nhiên tôi có cảm giác còn là chàng trai với tính trẻ con ngày nào trong mắt tôi nữa, trưởng thành rồi, biết phải làm sao để an ủi con tim hoang mang của tôi. Ngược lại. trong phút giây này, tôi lại trở thành đứa trẻ yếu đuối, đứa trẻ cần chở che của !


      132: Nỗi nhớ nơi đất khách.

      Âu Dương Chính đến thăm tôi vào đếm mưa rả rích, 2 tuần trôi qua ta nhận được mail của Jack rồi. Chàng trai luôn tỏ ra phóng khoáng này vừa nghe xong câu chuyện của tôi và Trương Nhuệ, bỗng nhiên cũng trầm lặng rất lâu:

      “Chúa bỏ mặc đám người như chúng ta rồi phải ?”

      cũng có lúc ấu trĩ như vậy à?” Tôi khẽ cười, vẻ mặt thoáng đượm chút đau buồn của càng khiến tràn đầy sức mạnh và tình thương.

      Khi xung quanh trở nên tĩnh lặng, tôi nghĩ, phải chăng tôi lặp lại việt vị của thời gian, Lý Na với giọng đùa cợt:

      “Đời người cũng như ván cờ, chỉ cần sai nước xem như thua cả ván.”

      Tôi đáp lời: “Cờ có thể chơi lại ván khác, nhưng đời người thể nào quay lại!”

      đời này, rất nhiều thứ có thể quá date, kể cả tình …”

      Tôi khẳng định: “Đúng vậy! tôi tin rằng con người đổi thay. Ví dụ như sáng nay tôi thích uống sữa, ngày mai tôi lại muốn ăn món khác!”

      Nhưng lần này gặp lại Trương Nhuệ, tôi mới phát ra chỗ dựa tinh thần này hoàn toàn ai có thể thay thế được. Ma lực này cũng như tôi bị nghiện thuốc lá vậy, ràng biết rằng hút thuốc có hại cho sức khỏe nhưng cai mãi vẫn được.

      “Tình sở dĩ khiến chúng ta đau khổ vì chúng ta theo đuổi đối tượng phù hợp. Tương tự như tôi cai được thuốc lá, có lẽ cũng như Tiểu Huy cai được …”

      “Còn nữa, cai được Trương Nhuệ, và Trương Nhuệ cũng thể nào cai được …”

      Thoáng chốc đến ngày nghỉ lễ Quốc Tế Lao Động, tôi, Lý Na và Âu Dương Chính bàn bạc chuyến chơi sắp đến. Cuối cùng quyết định Đảo Di Sơn Thái Hồ. đường , Âu Dương và Lý Na luôn huyên thuyên về cua càng to của Thái Hồ, nên chuyến này được họ đặt tên là “chuyến truy tìm tung tích của cua càng to”. Nghe họ có vẻ ly kỳ nên tôi cũng nảy sinh tò mò, du lịch vốn dĩ là những chuyến du ngoạn cảnh đẹp thiên nhiên và kết hợp với việc thưởng thức các món ngon vật lạ, 2 việc này bổ sung cho nhau, càng tạo nên sảng khoái và là liều thuốc trị stress cực kỳ hiệu quả.

      Sau khi đến vùi núi phía đông chúng tôi thuê chiếc canô, Âu Dương giành chỗ ngồi ngay cạnh tay lái. Con đường từ bờ đê ra đến giữa sông rất eo hẹp và nước chảy xiết, rất nhiều thuyền buồm xuôi ngược, trong khoảng đường sông eo hẹp này thỉnh thoảng lại dậy sóng cuồn cuộn, chúng tôi nhanh chóng bị ướt như chuột, ngay cả đôi giày cũng chứa đầy nước. Lái canô cho chúng tôi là ông lão ngư dân, dưới tài nghệ lái canô của lão, chiếc canô lượn từ con nước này đến con nước khác, mặt sông hình thành những con lốc xoáy khi canô qua, mặt sông cũng dần trở nên rộng mở trong tầm mắt chúng tôi, dãy lau sậy dọc 2 bên sông ngày càng dày đặc, thỉnh thoảng có những đàn chim bay dọc theo con sông. Mặt sông trước mắt bị chia cắt thành từng thửa ruộng vuông vức, bị vây xung quanh bởi những cây cột và những mảng lưới đánh cá. Ông lão lái canô cho chúng tôi biết đây chính là những thửa ruộng chuyên nuôi trồng cua càng to, từng thửa đều do những hộ như dân nuôi trồng riêng biệt.

      Khi đến lãnh địa của chúng, chúng tôi men theo những cây cầu gỗ, xung quanh là những cái lồng bằng lưới, lão già kéo cái lồng lên, những con cua càng to nhảy nhót bát nháo, nhìn chúng tròn trịa và rất cứng cáp, mỗi con khoảng hơn nữa kg, lớn hơn so với cua càng to tôi ăn ở Bắc Kinh, có vài con vừa được vớt lên khỏi mặt nước liền bám vào lưới và nhanh chóng bò lên phía . Âu Dương tiện tay chụp lấy 1 con, con cua ngừng giãy giụa và giương to cái càng để hù doạ kẻ thù, tôi và Lý Na đều há hốc mồm vì sợ hãi.

      “Thấy thế nào? Tôi lớn lên ở vùng Thái Hồ nên bản lĩnh bắt cua là tài năng bẩm sinh!”

      Sau đó Âu Dương mạch đòi ông lão giao cho 1 chiếc ghe để đưa tôi và Lý Na xuống ao bắt cua. Tôi và Lý Na nhìn nhau đều tỏ vẻ lo lắng, vừa sợ mỏng manh của chiếc ghe, vừa sợ những con cua giương to càng ấy. Nhưng thấy vẻ mặt đầy tự tin của ta, chúng tôi thể bước xuống ghe. Âu Dương chèo ghe ra giữa ao, nắm lấy lưới và quăng xuống ao, vài giây sau liền có vài con cua lọt lưới, ta liền kéo lưới lên ghe, đếm lại thấy có 6 con cua lọt lưới, tôi và Lý Na nhìn ta bằng ánh mắt thán phục. Xem dáng vẻ ta loay hoay với lũ cua ấy, nụ cười được in mặt nước bởi ánh nắng ban mai khiến những điều vui bị dồn nén bấy lâu nay đều tan biến như mây khói.

      Chúng tôi rời ghe và leo lên cái chòi bên bờ ao, ánh nắng ấm áp của mùa xuân chiếu vào cơ thể chúng tôi và phản chiếu ánh sáng lấp lánh mặt hồ, tạo lên hình ảnh rất tuyệt vời. Chúng tôi nghĩ ngơi và tán dóc lúc trời chuẩn bị sập tối. Lão ngư dân dẫn chúng tôi đến Đảo Di Sơn ăn cua càng to. Di Sơn là hòn đảo Thái Hồ, theo tuyền thuyết hòn đảo này vốn dĩ nối liền với Động Đình Tây Sơn, sau này bị thần tiên di chuyển sang bên này, cho nên nó được mang tên là Di Sơn. đảo cư dân rất ít, họ thương mưu sinh bằng nghề trồng trọt và đánh cá. Bởi vì tĩnh lặng và u buồn của nó, rất nhiều người muốn thử trải nghiệm cuộc sống hòn đảo này.

      Đặc sản của hòn đảo này là Bích La Xuân, chúng tôi ngồi uống trà mái đình của ông lão, tinh thần rất thoải mái, sống và làm việc lâu ngày trong thành thị huyên náo tất nhiên có ít nhiều phiền não vu vơ. Nhưng hòn đảo x rời cuộc sống thành thị đại này, tất cả mọi thứ đều trở nên an nhàn. Phía xa xa tôi thấy cổ thụ, thân của nó bị khoét cái động có thể chứa được con người, nhưng cành lá vẫn xum xuê, tuy héo úa nhưng chết, tựa như muốn chứng tỏ cho người đời thấy kiên cường của sinh mạng, chúng tôi đều bị lay động bởi quật cường của cổ thụ này.

      “Lý Na! dự định tiếp theo của là gì?” Âu Dương thận trọng đặt ra câu hỏi.

      Những câu hỏi như vậy chúng tôi đều né tránh muốn bàn đến, cũng như chưa bao giờ chùng tôi hỏi ta tại sao gần đây Jack gửi mail cho ta vậy. Rất nhiều vấn đề phải đơn thuần chỉ đặt câu hỏi là có câu trả lời. Quả nhiên sau khi nghe xong câu hỏi này, ánh mắt Lý Na mang chút oán trách, lúc sau mới đáp lại:

      “Làm thế nào à? Quên ta! So với các , lựa chọn tại duy nhất của tôi chính là lãng quên. Tô Châu này tôi dự định ở lại lâu dài, tôi cần nơi có nhịp sống nhanh hơn, nơi này ướt át quá và cũng quá êm dịu. Tôi sợ sống mãi ở đây con tim tôi cũng trở nên ngày càng yếu đuối, muốn chạy cũng thể chạy nữa...”

      ra tôi cũng nên rời khỏi nơi này rồi!”

      “Vậy à? hạ quyết tâm tìm Jack à?” Tôi nhìn Âu Dương. Lúc này, tôi mới phát lúc ta đau thương, sắc mặt của ta mới sinh động làm sao!

      “Tình ! có thể bị mài mòn...” ta gượng cười: “Tuần trước, Jack email cho tôi rằng ta có người khác rồi. Bởi vì ta chờ đợi quá lâu, cho nên tình của ta dành cho tôi cũng bị mai rồi!”

      Tôi buông hơi thở dài ngao ngán, nhớ lại cảnh tưởng lúc Jack ra , lúc đó, tôi nghĩ ta lựa chọn đợi chờ lâu dài. Bởi vì tôi tin rằng, tình của họ chỉ cần chịu khó chờ đợi rồi có kết quả tốt đẹp. ngờ, cuối cùng cũng khó tránh khỏi kết cục chia tay.

      “Âu Tiểu Hải! thấy chưa? đây là kết quả của đợi chờ. Tôi như vậy, Lý Na cũng như vậy. Bởi vì chúng ta ai cũng rất hạnh phúc mà nghĩ rằng người mình thương chờ đợi mình ở nơi xa xôi ấy. Nhưng ra, rất nhiều thứ cho dù tốt đẹp thế nào chăng nữa, theo dòng thời gian trôi, nó cũng bị mài mòn hoàn toàn.” Lời của ta còn mang vẻ phớt đời như lần đâu gặp gỡ nữa, mà là những lời tận đáy lòng sau khi trải qua nhiều thương đau: “Nếu quên được Trương Nhuệ nên ngồi đây mà đợi chờ!”

      ra, trải qua nhiều việc, tôi cũng thấu hiểu được rất nhiều chuyện. Tôi còn nhớ lúc Tiểu Huy còn sống với tôi rằng, khi tình trở thành thói quen được ở bên nhau mới là lẽ đương nhiên...”

      Tôi gượng cười: “Các người làm gì vậy? Chúng ta đến đây để thư giãn mà, sao lại làm cho khí trở nên nặng nề như vậy?” Tôi muốn bàn luận về những vấn đề này, đưa mắt nhìn chút ánh sáng còn sót lại của hoàng hôn in mặt sông, bỗng nhiên cảm thấy chút se lạnh...

      “Tiểu Hải! hối hận...”

      Lời của Âu Dương làm tôi thót tim. Chuyến chơi của chúng tôi hôm nay tuy tinh thần rất thoải mái, cua càng to rất ngon. Nhưng tôi biết rằng, có số thứ đổi thay rồi..


      133: Nhật ký Trương Nhuệ: đương đầu mình.

      Đúng vậy! Rất nhiều thứ đổi thay. Tôi cứ ngỡ rằng tôi vẫn như xưa, tuổi trẻ ngông cuồng, màng đến con tim mang đầy vết thương, mặc cho quá khứ bị niêm phong bởi bụi trần; Tôi cứ ngỡ rằng những hồi ức tuyệt đẹp có thể tô điểm cho con đường tương lai thêm nhiều sắc màu; Tôi cứ ngỡ rằng tình như những bông hoa kết trái, chỉ nở rộ trong tim bao giờ lụi tàn. Tôi cứ ngỡ rằng nhớ nhung và lãng quên có thể thuận theo tự nhiên, thậm chí tôi còn nghĩ rằng cánh cửa của ký ức có thể đóng băng, như vậy, theo dòng thời gian trôi, tất cả trở thành dĩ vãng.

      Nhưng tình cảm của tôi và , cuối cùng cũng tự phát và vận động theo quỹ đạo vốn có của nó, thầm đâm chồi nảy lộc trong trắc trở. Những áp lực mà tôi phải chịu đựng và trốn chạy của tôi, đối với tôi và với , đều trở thành nỗi đau!

      Khi nhớ nhung ai đó, ca khúc “Mùi vị” của Thân Hiểu Kỳ liều thuốc rất hữu hiệu

      Đêm nay bầu trời u tối vì sao hiếm hoi

      biết chúng chạy đâu hết rồi

      Ngước nhìn bầu trời trần trùi trụi

      Vì sao hiếm hoi lẻ loi u buồn quá ...

      Nhớ đến mắt môi nụ cười, nhớ đến chiếc áo khoác kia

      Đôi tất trắng xoá, với mùi vị cơ thể

      dịu dàng và ngón tay còn vươn vấn mùi vị nhạt nhẽo của thuốc lá

      Tất cả đều là mùi vị của cảm giác được !

      Thưởng thức từng lời ca với nỗi đau thoang thoảng đâu đây, tôi như chìm đắm trong từng nốt nhạc. Tương tư chính là nỗi đau xé nát tim can, nếu cộng thêm ngóng trông, hay là dày vò, mất ngủ là kết quả cuối cùng.

      ra, tình luôn ở bên cạnh chúng ta, chỉ cần vượt qua ngọn núi và lội qua con sông, trước mặt chính là hòn đảo xanh mơn mởn, đúng sao? Vào buổi tối tĩnh mịch, tôi mở hộp thư bỏ quên từ lâu, tất cả email của Trương Nhuệ lặng lẽ nằm trong đó. Đêm đó, gió hiu hiu thổi, khí trời Tô Châu mang chút hơi thở đắng cay, có chút xúc cảm dâng trào, nó vốn dĩ rất êm dịu nhưng bỗng nhiên dần trở nên cứng rắn!

      Ngày 7 tháng 3 năm 2005

      vừa mở lá thư em để lại, ước gì em bao giờ rời xa ! Lúc này, chỉ muốn , Âu Tiểu Hải, em đúng là tên khốn kiếp. Những ngày qua, tìm kiếm em khắp nơi. Từng ngày trôi qua, cảm nhận được từng tia hy vọng bị dập tắt dần. Giờ đây, chỉ còn biết mang niềm hy vọng nhắn gởi vào những email này.

      Mặc dù ít lần chửi em “khốn kiếp”, nhưng vẫn nguôi ngoai uất hận trong lòng! từng nghĩ rằng, chúng ta có thể bên nhau màng đến những gì xung quanh mà tự do phóng túng lần, chính em cho biết như thế nào gọi là “tình ”; Chính em khiến cảm nhận được “hạnh phúc”; Chính em từng khiến cuộc sống trở nên muôn sắc màu, vô tư lự.

      ra, em có biết ? so với em càng lo sợ nhiều hơn. Bởi vì được ở bên em, cứ ngỡ rằng mình nằm mơ. lo lắng giấc mơ này có ngày bị vỡ tan. Nhưng cuối cùng, em chính là người phá tan giấc mơ của ! Em ra lời từ biệt, mà còn tự biện minh cho mình bằng rất nhiều lí do. Em tưởng rằng cũng như em có thể dễ dàng lãng quên như vậy sao? Sau đó, như em , quang minh lỗi lạc ngẩng đầu lên nhìn đời à? Em nghĩ rằng khi cắt đứt mối tình này có thể dễ dàng mỉm cười cho qua vậy sao? Vừa nghĩ đến em thử lãng quên, uất hận của đối với em càng sâu thêm phần, đồng thời, sợ hãi cũng tăng thêm phần!

      Ngày 10 tháng 3 năm 2005

      Hôm nay, cãi nhau kịch liệt với chị. Bao năm qua, trước mặt chị ấy thể ngẩng đầu lên được, cảm thấy rất áy náy với chị ấy. Hôm nay, hết tất cả, ngược lại càng cảm thấy nhõm hơn. Mặc dù trong lúc này, và chị ấy có những điều chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, cả 2 đều la hét gắt gọng, nhưng mặc kệ tất cả. Sau đó, giữa và chị ấy là trầm lặng rất lâu. Chị ấy muốn quên hết tất cả, nhưng có dễ dàng quên hết tất cả sao? Tựa như viết chữ bãi cát, nếu em thử dùng tay xoá nó , cho dù em dùng bất cứ cách nào chăng nữa, chữ có thể mất dạng, nhưng em bao giờ xoá được dấu vết của nó, chỉ có mài mòn ngừng của sóng biển, với có thể khiến nó trở lại như ban đầu.

      Ngày 11 tháng 3 năm 2005

      thể nào ở bên cạnh chị ấy suốt ngày, dù gì vẫn là chị của , tuyệt vọng trong ánh mắt chị ấy khiến đau lòng. Những phút giây yên bình sau cơn bão táp khiến ngộp thở. từng nghĩ rằng em ở bên , chúng ta cùng nhau đối mặt. Nhưng em rời xa, được thôi! mình đương đầu! Chị ấy lời, đồ đạc trong nhà bị chị ấy làm rối tung cả lên.

      Ngày 12 tháng 3 năm 2005

      Cuối cùng chị ấy cũng chuyện trở lại. với chị ấy là người “đồng tính”, đây là thể nào thay đổi được. Tiểu Hải! cũng giống như em, từng vùng vẫy trong khổ đau, từng thử thay đổi bản thân, từng thử đường đường chính chính ngước mặt lên nhìn đời. Nhưng làm được, cũng rất sợ hãi, sợ bí mật của mình bị phơi bày trước mặt mọi người, từng vì điều này suy nghĩ rất nhiều. Do Đại Phi, em còn nhớ ta ? chính ta dạy cách tự nhìn nhận chính bản thân mình. Mặc dù ta, nhưng vì ta mà trở nên kiên cường hơn. Sau đó gặp Bang Khánh, ngay từ đầu có kết quả tốt đẹp, nhưng kiên trì suốt 5 năm trời. Nếu phải do Đại Phi khuyên bảo, vẫn còn tiếp tục kiên trì đến cùng.

      Và sau đó, gặp em. Đồng thời, lần này em cho nếm thử mùi vị của 2 người đàn ông nhau, như điên như say. Thậm chí còn hạ quyết tâm sống bên em suốt đời suốt kiếp. Đây hoàn toàn là sư , suy nghĩ rất kỹ, chỉ cần có em, tất cả mọi thứ đều quan trọng.

      biết chị là rào cản lớn nhất. Hôm đó, bỗng nhiên em nhắc đến chị ấy, trong lòng cảm thấy có gì ổn, thậm chí còn đến nhà chị la lối cãi vã, do em tiếp thêm sức mạnh và dũng khí cho . Vì vốn dĩ, chưa bao giờ dám phản khán những gì mà chị ấy thay quyết định.

      Tiểu Hải! rất hy vọng em có thể ở bên , bởi vì biết, muốn thuyết phục chị ấy hiểu về tình của chúng ta phải cần dũng khí rất lớn. có em, có cảm giác như chiến đấu mình...

      Ngày 15 tháng 3 năm 2005

      Hôm nay, Châu Dương và Lưu Giai cùng uống rượu với , ràng họ biết tung tích của em, nhưng ai nấy đều kín miệng như bưng. Tiểu Hải! em quá tuyệt tình. Vừa nghĩ đến đây, hận em tận xương tủy!

      Ngày 18 tháng 3 năm 2005

      lại quay về nơi chúng ta sống bên nhau, tại nơi này, chúng ta hôn lần đầu tiên, chúng ta làm tình lần đầu tiên. Cũng tại nơi này, trải qua những giây phút tuyệt vời nhất trong đời. Em từng hỏi thích “con quạ”, phải ? Đúng vậy, thích “con quạ”, 2 “con quạ” khi sống bên nhau bao giờ lìa xa. Dưới góc nhìn của , như vậy mới là tình hoàn hảo, thích mang tình cảm ra làm trò đùa, nhau phải ở bên nhau, đây mới chính là tình cần!

      Ngày 23 tháng 3 năm 2005

      Chị vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Hôm nay, khi về đến nhà thấy trong nhà xuất rất nhiều vị khách lạ, nếu đoán lầm, họ chính là bác sĩ tâm lí. Có lẽ, với cách nhìn của chị ấy, chúng ta như vậy là bị “bệnh”. Và biết đâu, trong những bác sĩ này có thể chữa trị cho . Nhìn ông ta tỏ vẻ cẩn thận hỏi han, rất buồn cười. Nếu quả có thể chữa được cũng tình nguyện thử lần, ít ra đau khổ như bây giờ!

      Ngày 27 tháng 3 năm 2005

      Mấy ngày nay đều bị những người khách của chị dày vò, rất mệt, rất mệt. Chị đúng là người cố chấp, những gì chị ấy cho là đúng quyết tâm làm đến cùng. thể nào chính diện chống đối chị ấy, chỉ có thể làm theo lời chị ta mà thôi. Em thể tưởng tượng được đau khổ như thế nào. Hôm nay, lại thay thế vị bác sĩ khác, nghe là giáo sư tiến sĩ đại học về tâm lý gì đó. Có lẽ, suốt cả cuộc đời chị ấy cũng thể nào ngờ đến những gì vị tiến sĩ tâm lí này với .

      Ông ta đúng là con người đặc biệt, hơn 60 tuổi, nhưng rất lanh lẹ và khéo ăn . mất bao lâu, đem chuyện của chúng ta kể hết cho ông ta nghe. Ông ta có cách nào có thể làm thay đổi xu hướng tính dục của , ông ta còn khuyến khích tiếp tục kiên trì đến cùng. Ông ta , xã hội này có ngày chấp nhận chúng ta. Cuối cùng, ông ta bảo nhất định phải tìm được em, ông ta còn mời chúng ta đến nhà dùng bữa nữa chứ! Hôm này là ngày vui nhất trong tất cả những ngày qua của .

      Ngày 3 tháng 4 năm 2005

      Cuối cùng biết tại sao em tiếp tục ở lại công ty, tất cả đều do Vương Hướng phải ? Tiểu Hải! em ngốc, em nghĩ rằng em bỏ như vậy, thân phận “đồng tính” của được che giấu suốt đời sao?

      Ngày 11 tháng 4 năm 2005

      Hôm nay, rất vui. Nhân cơ hội say rượu, thừa nhận trước mặt tất cả mọi người là Gay. vùng vẫy trong thời gian qua cuối cùng đạt được kết quả trong hôm nay. bắt đầu cảm nhận được những gì em phải gánh chịu trong thời gian qua. Thế giới này đúng là rất khó chấp nhận chúng ta. Nhưng phát ra điều, khi thản nhiên đối mặt tất cả mọi thứ còn quan trọng nữa!

      Tiểu Hải! tại sao em trả lời mail cho ? Em biết chăng bây giờ rất cần em, muốn có em bên cạnh trong phút giây này! Nếu chúng ta có thể cùng nhau đối mặt với ánh mắt của mọi người, tin rằng ít ra tự tin gấp trăm lần! tin em quên được, ngược lại trong những ngày qua, tịnh tâm rất nhiều. Nhưng càng bình tĩnh càng thấu hiểu thể dễ dàng buông xuôi. tin rằng, em nơi nào đó, tương tự như , hồi tưởng về những ngày tháng hạnh phúc qua của chúng ta.

      Ngày 12 tháng 4 năm 2005

      Cuối cùng Châu Dương cho biết em ở đâu. Bây giờ, rất xúc động, đấy! Tiểu Hải, em hãy chờ , tìm em ngay tức khắc.

      Ngày 30 tháng 4 năm 2005

      Bây giờ, trở về Bắc Kinh. Khi mang theo rất nhiều hy vọng, nhưng vẫn quay về với tất vọng tràn trề. Cuối cùng gặp em, ngỡ rằng có rất nhiều điều muốn với em. Nhưng khi gặp em biết phải như thế nào. Bởi vì em khiến tức điên người, thậm chí nghĩ, biết em có xem những email gởi cho em trong thời gian qua hay ?

      Em là tên ngốc, tại sao lại tự dày vò bản thân? Em còn nhớ lần đó chúng ta cùng uống rượu ? Em tự chuốc say mình, đưa đầu vào trong thùng rác khóc nên lời. Chính vì lần đó, dồn nén của em, nhẫn nại của em khiến cảm động sâu sắc. Em tưởng rằng em buông xuôi tất cả rời xa có thể hạnh phúc được sao?

      khó chịu nhất vẫn là thái độ này của em, em tưởng rằng làm như vậy là vĩ đại lắm à? ra em làm như vậy càng chứng tỏ yếu đuối của em mà thôi. Nếu em đủ bản lĩnh, đủ kiên cường, nếu em cho rằng em phóng khoáng trong phương diện tình cảm, vậy em chạy trốn. Chẳng lẽ, tình của và em là sai lầm động trời? Dưới ánh mắt khó chịu của người khác, lẽ suy nghĩ của chính bản thân chúng ta hoàn toàn quan trọng?

      Vốn dĩ muốn quay về từ Tô Châu, khi hạ quyết tâm phải ở bên em, còn gì phải e ngại cả, xin nghỉ việc rồi. bỏ hết tất cả tìm em bởi vì tin tình của chúng ta có thể chiến thắng tất cả. Nhưng em khiến phải thất vọng quay về.

      Tiểu Hải! từng những gì em sợ hãi, những gì em trốn tránh, bắt đầu từ bây giờ, mình đương đầu. Đúng vậy, nếu như em đủ dũng khí đối mặt, như vậy, tình nguyện chờ đợi, ngày em hiểu rằng, ra phải yếu đuối như em suy nghĩ. biết rất muốn gì, cho nên hy vọng em cũng như , và em phai hiểu điều, thế gian này, có thể cứu vớt chúng ta chỉ có bản thân chúng ta!


      134: Ma lực của bồng bột

      mình trong đêm khuya thanh vắng, có lẽ đây là bắt đầu của đêm thức trắng. Đêm khuya của Tô Châu yên tĩnh đến nổi bạn có thể cảm nhận được từng nhịp đập của chính con tim mình. Khẽ buông hơi thở dài ngao ngán và khẽ trở mình, vùi đầu vào chăn, tôi như con chim đà điểu vùi đầu trong bãi cát của sa mạc. Dường như có cảm giác gì đó bay bỗng dẫn đường cho tôi quay trở về những ngày tháng qua. Có lẽ tình cảm vốn dĩ là giống thực vật tầm gửi ký sinh thân thể người khác, nó chỉ vỏn vẹn ngủ yên trong con tim mình. Phải thừa nhận rằng những lời của Trương Nhuệ khiến tôi thể kiềm chế bản thân mình, nhớ lại lần đánh nhau ở Thẩm Quyến, từng :

      “Cuộc sống có những phút giây bồng bột đặc sắc, đôi khi chúng ta cần vỏn vẹn chỉ lần hành động nông nổi!”

      ra, bồng bột mới phản ảnh chân nhất của con người, cách suy nghĩ mang đậm bản sắc nhất của con người. Chính vì nó mà rất nhiều công trình cần qua điêu khắc gọt giũa, mà xuất phát từ chính bản năng con người. Nhưng tôi lại là người bình tĩnh thái quá, điều này rất tương phản với cá tính của Trương Nhuệ. Với , tình cảm khi bộc phát ra thể nào thu hồi. Cho nên, dưới góc độ nhìn nhận của , tình cảm của tôi mang kiềm chế thái quá dường như tỏ ra được chân thành. Hay là cho rằng tình của tôi đủ mạnh liệt, thiếu sâu sắc... Tôi biết trong thời gian qua tôi mang đến ít đau khổ cho , vừa nghĩ đến đây , tôi có cảm giác mình như nổ tung!

      Có lẽ , tôi cần lần nông nổi, chỉ cần lần phóng túng để tôi có thể nắm bắt được khát vọng của cuộc sống mà cần toan tính được - mất!

      Những ngày nghĩ phép dường như là cực hình đối với kẻ đơn như tôi, rất nhiều lần tôi cầm điện thoại và muốn gọi , nhưng lại do dự và từ bỏ ý định. Càng ngày tôi càng căm ghét chính bản thân mình vì tính do dự bất quyết.

      Hôm sau, Âu Dương đến trong khi tôi nằm giường phì phèo khói thuốc, chiếc gạt tàn bên đầu giường chứa đầy đầu thuốc, có lẽ giờ đây tôi xuất trong mắt ta là tấm thân thân tàn ma dại, quần áo sộc sệt vì tôi bị dày vò bởi chính mình. Âu Dương khẽ lắc đầu cười cợt:

      biết ! nhìn bộ dạng bây giờ của khiến người khác rất muốn nổi điên!”

      Tôi khẽ cười và ngồi dậy: “Chuyện gì vậy? tâm trạng tốt à?”

      ta với tay lấy điếu thuốc đặt lên môi, nhìn tôi và : “Tiểu Hải! biết , bây giờ tôi rất hối hận... đấy! hối hận đến chết...” mắt ta dần chuyển sang đỏ, bỗng nhiên khí căn phòng trở nên ngột ngạt, tôi quen với khí như vậy, bèn cắt ngang:

      “Được rồi! đừng suy nghĩ nhiều nữa, rất nhiều chuyện cho dù có suy nghĩ cũng chẳng được kết quả gì...”

      ta nhã vòng khói: “ đúng là tên ngốc khốn kiếp!”

      Tôi lắc đầu nhưng lại gật đầu: “ rất đúng! Tôi đúng là tên ngốc!”

      “Tiểu Hải! hối hận!”

      Tôi gượng cười. Hối hận? Ai tôi hối hận? Bắt đầu từ khi tôi đặt chân lên đất Tô Châu này tôi cảm nhận hối hận sâu sắc! Rời xa tựa như nếm thử mùi vị của mất mát, mất tự khắc hối hận, tôi nghĩ tôi chỉ có thể an ủi bản thân mình như vậy mà thôi! Từ khi trưởng thành tôi luôn bị tổn thương, nhờ đó khiến tôi thấu hiểu rất nhiều đạo lý. Có lẽ, tôi cứ ngỡ rằng vừa quay lưng có thể dễ dàng người khác, tình đến tình cần mất nhiều thương đau.

      “Ai là người quay lưng người khác trước?”

      Câu hỏi này do Lưu Khải hỏi tôi trước khi cúp máy gọi tôi mấy ngày trước. Lúc đó tôi chỉ biết gượng cười, câu hỏi như vậy tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến! Trong ý thức, tôi chính là người bị bỏ rơi, vốn dĩ oán trách, từng cam lòng, luôn ôm khư khư quá khứ chịu buông xuôi.

      mặt nghiến chặt răng nguyền rũa, mặt vẫn ôm khư khư những niềm hạnh phúc dù chỉ là nhoi. Do đó, lại càng khôn thể nào quên, càng khiến nó trở thành cái gai độc đâm ngay tim, nó khiến bạn đau, nhưng nó lúc nào cũng nhắc nhở tồi tại của nó. lâu sau, nó bị nhiễm trùng, chảy mũ và cuối cùng nó trở thành bứu độc luôn che khuất tầm nhìn bạn, khiến bạn thể nào nhận ra những tình cảm khác có thể thay thế ở xung quanh bạn!

      Có lẽ, Trương Nhuệ đối với tôi rất thần kỳ. Khi lần đầu gặp , tôi từng thể vùng vẫy thoát khỏi những đau thương do Lưu Khải gây nên. Chính khiến tôi hiểu rằng tình cảm khi quay lưng, người mà bạn luôn khư khư giữ mãi trong lòng, lúc đó trong con tim bạn thể nào tìm thấy góc khuất nào đó để lưu giữ lại. Cho nên, được gặp , tôi chính là người may mắn nhất. Tìm được người mới, lần nữa được nếm thử mật ngọt của hạnh phúc, nhanh chóng quên những lời thề non hẹn biển và những đau thương do người đàn ông mang tên Lưu Khải gây nên. Khi tình cảm vỡ tan, người vùng vẫy tìm lối thoát, người còn lại ngồi lại gặm nhấm quá khứ. Và tất nhiên bên muốn duy trì mối quan hệ, như vậy đối với cả hai phía có khả năng quay lưng người khác. Vừa nghĩ đến đây, bỗng nhiên nỗi buồn vu vơ lại ập đến. nay, tôi và Trương Nhuệ, ai vùng vẫy tìm lối thoát, ai là người muốn tiếp tục duy trì đây? Có lẽ, tiếp theo đó, tôi và , ai là người quay lưng đây?

      Âu Dương đột nhiên cựa quậy, vô tình đụng vào chiếc gạt tàn và rơi xuống đất, tiếng thủy tinh vỡ thanh thúy khiến tôi chợt bừng tĩnh và mang chút ít kích động.

      Có người rằng, bồng mang theo ma lực. Tôi nghĩ, lúc này tôi trúng phải lời nguyền của ma quỷ. Cầm điện thoại lên, nhanh chóng ấn những con số bàn phím, và ấn phím gọi.


      135: Tương phùng lần 2:

      “...”

      Cuộc gọi được kết nối, nhưng tôi thể nào nên lời, trong lòng dâng trào xúc cảm như muốn khóc. hiểu tại sao trong đầu tôi ngừng khuôn mặt và ánh mắt lo lắng quan tâm của nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi nhớ lại những lần mặt đối mặt nhìn nhau, người trong và kẻ ngoài cửa thang máy, nhớ đến giây phút ngọt ngào nhìn nhau phố Quan Tiền - Tô Châu, nhớ đến lần đầu tiên sơ sẩy môi kề môi ngại ngùng, và quay về đêm mùa đông Bắc Kinh tuyết rơi trắng xoá tôi và chiến đấu bãi tuyết với đám trẻ con.

      Có lẽ do mấy tháng trời xa cách, mỗi lần nhớ đến từng giọt quá khứ từng hạt tương tư, càng thiết nghĩ từng hành động cử chỉ, từng mắt môi nụ cười của đều chuyển tải tình cảm sâu sắc. Có lẽ thời này khắc này, tôi nên hét to tất cả tình cảm bộc phát trong tôi. Nhưng tiếng của tôi ngày càng đông cứng lại, khuôn mặt cũng dần giá băng, dường như có 2 hàng nước mắt lăn dài má!

      “Tiểu Hải? ...”

      Giọng của dường như rất bình thản, tôi cảm thấy chút uất ức trước thản nhiên này của . Tôi nên lời, ôm khư khư điện thoại ngừng gật đầu:

      “Có phải em ? Tiểu Hải? biết là em...”

      Dường như say rượu, tiếng động truyền qua điện thoại rất ồn ào:

      “Khốn kiếp! Em là tên khốn kiếp! Em gọi cho làm gì...”

      Trầm lặng trong lúc, dường như rất kích động, nhưng còn gì nữa, tôi có thể cảm nhận rất hơi thở của qua điện thoại, hơi thở ấy mới quen thuộc làm sao! Bởi vì hơi thở của từng kề bên tôi rất quen thuộc, khi được ở bên , hơi thở quen thuốc ấy từng chuyển tải cho tôi bao nhiêu niềm vui và hạnh phúc!

      “Là em...” Tôi cố gắng bình tĩnh: “... vẫn tốt chứ?”

      Khi đặt ra câu hỏi này, chính tôi cũng mình muốn đáp án như thế nào. Mong cũng như tôi, luôn bị nỗi thương nhớ dày vò, hay muốn buông xuôi tất cả, tự do tự tại sống cuộc sống mới?

      “Tốt... cực kỳ tốt... có rượu uống, có thịt ăn. Em nghe thấy gì ? ở trong quán Bar và biểu diễn đây. Em có bao giờ được sung sướng như vậy chưa?”

      Tôi ràng cảm nhận được oán hận của đối với tôi, hiểu tại sao, như vậy ngược lại tôi càng yên tâm hơn, ít ra, như vậy có nghĩa là chưa bao giờ quên tôi, vẫn khư khư giữ lấy mối tình của tôi và . Tôi như bị sét đánh ngang tai, cuối cùng cũng buột miệng hỏi:

      ... có nhớ em ?”

      ra, bây giờ tôi mới nhận ra đây mới chính là câu hỏi mà tôi muốn hỏi. Tôi nghe khẽ thầm vào tai tôi nhớ tôi, tôi mang đầy mong đợi để nghe câu trả lời mang tính khẳng định. Tuy nhiên chính tôi là người lựa chọn rời xa, nhưng trong thâm tâm tôi thi ra luôn mong muốn khư khư giữ mãi tôi trong lòng buông!

      “Nhớ? Nhớ gì? Thôi! chẳng có ý nghĩa gì cả!”

      với giọng bất cần, tôi mang đầy uất ức, nhưng vẫn hỏi thêm câu tiếp theo đó:

      “Vậy... còn em ?”

      Chờ rất lâu vẫn có câu trả lời, sau đó là tiếng gác máy dài, tôi như hoàn toàn mất tri giác, điện thoại lặng lẽ tuột xuống. Tôi cảm nhận được tuyệt vọng lan toả khắp cơ thể.

      Bỗng nhiên tôi hiểu thêm điều, trong thời gian qua, những gì nâng niu bước chân tôi từ Bắc Kinh đến Tô Châu, những gì thầm ủng hộ tôi phải chịu đựng đau khổ dằn xé, gì khác, đó chính là tình cảm của dành cho tôi. Dường như tôi quá tin tưởng vào cố chấp về mối tình này của . Nhưng tại bởi vì tôi nhận được câu trả lời của , tự tin của tôi bị kích rất lớn. Bao nhiêu ngày qua, lần đầu tiên tôi cảm thấy thất vọng và sợ hãi!

      Khi bình tĩnh trở lại, tôi nhặt chiếc điện thoại rơi sàn, nhanh chóng ấn lại phím gọi, bên kia khoá máy. Tôi nhất thời tuyệt vọng đến cực điểm. ra tôi rất cần tình của , thử tưởng tượng như tại, bởi vì thấy được tình của , trước mắt tôi chỉ còn lại màn đêm u tối, dường như thấy gì cả. Sau đó, tôi ngừng gọi cho cho đến khi điện thoại hết pin. Tôi lại thay pin khác vào, nhưng suốt cả ngày hôm đó, mở máy. Tôi nghĩ lúc đó tôi quá xúc động, trong đầu tôi mang đầy hình bóng , tất cả mọi thứ đều gác qua bên.

      Sau khi chờ đợi lâu, cuối cùng tôi quyết định đích thân tìm , tôi muốn từ bỏ ý định phải xác nhận cho bằng được vẫn nhớ đến tôi, vẫn còn tôi. Sắp xếp vài bộ quần áo, đón xe, ngồi chờ xe lửa suốt 4 giờ tại ga, cuối cùng chuyến xe trở về Bắc Kinh đến, suốt 2 ngày 2 đêm tôi thể chợp mắt, nhưng lại hề cảm thấy buồn ngủ.

      Tôi trở về Bắc Kinh vào buổi sáng ngày 6 tháng 5, ánh nắng tháng 5 của Bắc Kinh rất oi bức, chiếu thẳng vào con tim mỏi mệt và tâm trạng bức xúc của tôi. Vừa bước khỏi xe lửa, tôi liền gọi , cuộc gọi được kết nối. Lúc này hành khách ùa xuống xe như ong vỡ tổ, tình hình cực kỳ hỗn loạn, tôi hoàn toàn nghe gì, chỉ mình tôi la hét qua điện thoại:

      “Trương Nhuệ phải ? Em về đến Bắc Kinh rồi, vừa xuống xe lửa...”

      người hấp tấp tiếp trạm đụng mạnh vào tôi, tôi mất thăng bằng, cả 2 ngã nhào xuống đất, người đó nhanh chóng đứng dậy và bỏ đến chuyến xe, tôi tài nào ngồi dậy, điện thoại bị văng rất xa, vỏ máy và pin rơi vãi ra. Tôi cố gắng bò dậy, nhặt lại điện thoại và ráp vào, nhưng thể nào mở máy. Gượng cười và cố gắng đứng dậy, lúc đó mới phát cảm giác rất đau ở đầu gối, kéo quần lên xem thấy bị đường rất dài. lúc sau, tôi cố gắng hết sức đứng dậy ngồi vào dãy ghế dành cho hành khách.

      Vốn dĩ tôi định ngồi nghĩ ngơi vài phút, ngờ ngồi dựa vào thành ghế ngủ lúc nào hay. Cũng biết bao lâu sau, có lực đè mạnh vào ai tôi và lắc lư. Tôi từ từ hé mở cặp mắt nặng *****, thấy khuôn mặt rất quen thuộc. Và trong ánh mắt ấy tôi thấy thấp thoáng thứ tình cảm và quan tâm sâu sắc. Ánh mắt ấy dù cho thế nào chăng nữa thể nào xóa nhoà..


      136: Lý giải

      còn em ?”

      gì, bàn tay nắm tay tôi xiết chặt hơn, tôi cười :

      “Sao trả lời?”

      cười theo: “Nhất định phải sao?”

      Tôi ngây người lúc: “Thôi! bỏ qua, muốn đừng . thôi!”

      đâu?” theo sau.

      “Về nhà!” Đúng là tên ngốc!

      Chúng tôi gì, cho đến khi bước xuống taxi, tôi khập khiễng được vài bước, trịnh trọng theo sau. Nhìn bộ dạng như vậy tôi có chút nổi giận, bèn dừng chân và nhìn với ánh mắt mang đầy oán trách. có vẻ e ngại trước ánh mắt của tôi và hiểu tôi suy nghĩ gì và muốn gì:

      “Em nổi rồi, cõng em nhé!” Tôi thể nào nhấc chân bước thêm bước nào nữa, tôi có thể thề với trời đất.

      “Trời! Em có lầm ? Sao đời tôi khổ thế này?” Khuôn mặt tỏ bất đắc dĩ.

      “Ha ha...” Tôi cười khoái chí: “Đó là tại gặp em!”

      Cuối cùng cũng đành bó tay, bèn khom người xuống. Tôi trêu :

      “Nhưng nặng lắm nhé, hơn 130 kg, sẵn sàng chưa?”

      Thời gian dường như quay trở về quá khứ, lúc ấy, tôi say rượu, nỗi đứng đó mực đòi cõng, cam tâm tình nguyện. Những lời lúc ấy, tôi cứ ngỡ rằng bị phai nhoà theo dòng thời gian. Nhưng ra, từng phút từng giây ấy vẫn tồn tại trong tận cùng của ký ức. Khoảnh khắc này, nó lại có cơ hội bộc phát và biểu ra, vẫn như xưa, làm khuôn mặt sợ hãi, nghiến chặt răng, hít hơi thở mạnh:

      “Leo lên !”

      Tôi cười : “Có sẵn sàng rồi chứ? ổn vậy?” Tôi cũng thế, lặp lại những lời khi xưa, dường như nổi giận:

      “Khốn kiếp! đừng vớ vẩn nữa!”

      Tôi liền leo lên lưng , lấy đà, tôi liền nằm gọn lưng : “Quả nhiên chút nào...”

      Tôi tựa đầu sát vào , cái miệng tham lam quấn lấy cổ và hôn sâu. Ôi! mùi vị thân quen. ra những gì vốn dĩ tồn nằm trong tận cùng ký ức, khi bị khai phá, nó mới thân quen làm sao. Nhất thời tôi kiềm chế được bản thân mình, cắn mạnh vào vai , khẽ rùng mình, nhưng vẫn gì, sãi chân bước từng bước về phía trước!

      Về đến nhà, mọi thứ vẫn như xưa. Cây đàn guitar vẫn treo tường, ly mì bàn ăn dang dở. Tôi cảm thấy rất áy náy, trong thời gian qua, vẫn ở đây chờ đợi tôi. Tôi hiểu rất mùi vì của tương tư ngóng trông. Có lẽ ở lại đây mình hồi tưởng lại từng phút từng giây vui vẻ, hạnh phút ngọt ngào khi chúng tôi bên nhau!

      nhàng đặt tôi xuống giường: “Ngủ giấc cho khoẻ nhé!” xong liền cởi quần áo tôi, hiểu tại sao, bỗng nhiên dừng lại và gì, nhìn chằm chằm tôi lâu, rồi đột nhiên buột miệng:

      “Body cũng tàm tạm!”

      “Vậy à? Còn thua xa body của mà!”

      Tôi đáp lại theo phản xạ, tất cả đều quay lại thời điểm lần đầu tiên chúng tôi bên nhau, cả hai đều tỏ ra rất thản nhiên. Sau đó, chúng tôi quấn lấy nhau và trao nhau những nụ hôn nồng cháy!

      Tôi nghe thoang thoảng đâu đây bản nhạc “Recuerdos de la Alhambra” du dương, nét mặt chuyên tâm dạo từng phím đàn, chuyển tải từng tiết tấu vốn dĩ khiến tôi mê hồn.

      ngã người nằm bên cạnh tôi, lúc đó tôi mới phát trong thời gian qua gầy rất nhiều, bỗng nhiên cảm thấy xót xa, khẽ đưa tay vuốt ve khuôn mặt thân quen ấy. lúc sau, nắm chặt bàn tay tôi và đặt lên ngực :

      “Tiểu Hải! em...”

      Tim tôi nhói lên vì hạnh phúc, mắt cay cay, tôi từng nghĩ rằng, mãi mãi tôi bao giờ được nghe lời ngọt ngào này nữa. Tôi cứ ngỡ rằng tôi đánh mất cái quý báu nhất của cuộc đời, từng giờ từng phút trong suốt 3 ngày qua, tôi luôn ngóng trông mong đợi. Tôi nghĩ tôi sai, sai rất nghiêm trọng. Có lẽ, tôi quá xem thường mối tình của tôi và .

      Ít ra, tại, tận trong sâu thẳm đáy mắt , tôi thấy được kiên định tồn tại bên trong, kiên quyết ấy hoà cùng nhịp đập với con tim tôi!

      --------------------------------------------------------

      - Hết -

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :