1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Những ngày tháng yêu thầm - Chí Vô Ý [Hoàn]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      75.

      Bí mật? Vẫn còn bí mật ư? Phải chăng ông trời đối xử quá tốt với tôi, ban cho tôi nhiều niềm vui như vậy còn chưa đủ, mà vẫn còn muốn ban thêm cho tôi chăng?

      Suốt cuộc đời này tôi chưa bao giờ kích động như bây giờ, và cũng chưa từng trải nghiệm qua tình huống như vậy. Tôi và , người ở Tô Châu, người ở Bắc Kinh, nhưng còn bao nhiêu bí mật chưa thể chuyển tải cho nhau? Thậm chí trong thâm tâm của mỗi người lại sản sinh thứ cảm giác rất kỳ lạ, biết có phải cũng như tôi, hay chính cũng như tôi, bị lạc vào mê cung của mập mờ và thể tìm thấy vị trí của mình trong đó?

      Tôi nhàng mở cửa phòng, khe khẽ bật máy tính và đặt đĩa CD vào khay. Vì muốn làm Tiểu Huy bất chợt tỉnh dậy làm hỏng bí mật kỳ diệu của dành cho tôi, nên mọi việc diễn ra trong nhàng, khe khẽ và tôi cố kiềm nén hồi hộp của mình, đeo headphone vào, click vào thư mục trong đĩa, đó là file nhạc, dạo đầu là đoạn nhạc do chính tay đàn, chính là bản nhạc lúc còn ở ký túc xá đàn cho tôi nghe “Recuerdos de la Alhambra” của Francisco Tarrega, tiếng đàn du dương êm dịu khiến tôi ngất ngây và dần chìm vào mê man...

      Cũng chính vào tối hôm đó, bản kiệt tác guitar này giải thoát tôi từ vực sâu thăm thẳm của tình . Đồng thời, cũng trong những tháng tiếp theo sau đó, đem lại cho tôi hoang tưởng, mong chờ vô tận. Do đó, cũng sản sinh rất nhiều rất nhiều cảm giác đau thương và hạnh phúc.

      Khoảnh khắc này, khi tôi ôn lại những kỷ niệm đó, và thể nào phủ nhận rằng tình của tôi dành cho ngày càng sâu đậm hơn. Tôi có cảm giác các tiết tấu kết lại thành những chuỗi hạt, thoang thoảng vụt qua bên tai tôi. Phảng phất lại khe khẽ đột kích vào tâm linh...

      Khi bản nhạc kết thúc, là khoảng thời gian dài chìm trong trầm lặng, nửa đêm của Tô Châu, mọi người chìm vào giấc ngủ, tĩnh lặng ấy khiến người ta có thể ngột thở, tôi nghe thấy bất kỳ thanh nào cả, Nhưng chỉ có thể cảm giác được có cái gì đó gõ cửa tâm hồn tôi. Nhìn lên màn hình, chương trình windows playmedia vẫn còn chạy và con trỏ chỉ thời gian vẫn lùi dần về phía sau, tôi sốt ruột và trong trạng thái bức xúc cực độ, thể nào chờ thêm được phút giây nào nữa, thời gian chờ đợi ấy dường như dài, dài. Hay là nó cố tình dày vò con tim mong đợi của tôi? Nó đập đủ nhanh và loạn xạ rồi, cuối cùng, tôi cũng nghe thấy giọng quen thuộc của :

      “Nhóc! mấy giờ rồi mà vẫn chưa chịu ngủ hả? xem ra muốn biết bí mật này lắm à? Có nên cho nghe nhỉ? ra... hôm nay cũng là sinh nhật của tôi, bất ngờ lắm phải ? Chúng ta cùng ra đời trong ngày...”

      Tôi điếng người vì quá kinh ngạc, ngay cả điều này mà tôi cũng biết sao? và tôi cùng ngày sinh nhật sao? Có chuyện trùng hợp đến vậy sao? Chẳng lẽ ông trời cố tình sắp đặt giữa tôi và mối duyên phận kỳ diệu nào đó, nếu tại sao lại sắp đặt và tôi sinh ra cùng ngày?

      tin à? ra tôi cũng chỉ mới biết 2 ngày trước thôi, ngay cả tôi còn bị bất ngờ, nghĩ xem có phải là mối duyên kỳ diệu ?”

      “Tôi mua 2 phần quà, phần cho , phần còn lại coi như tặng cho tôi. Ha ha... như vậy là lời to rồi!”

      biết ! Lúc 12 giờ đêm đốt pháo bông, tôi cũng đốt pháo bông ở bên ngoài ký túc xá. Ha ha... chúng ta trải qua đêm sinh nhật y chang nhau, thấy vui ? Còn tôi cảm thấy rất vui...”

      Cuối cùng cũng kết thúc, bí mật mà tôi mong chờ suốt ngày hôm nay chính là điều này, tôi và cùng sinh ra trong ngày, và cũng cùng nhau đốt pháo bông sặc sỡ để mừng tuổi mới. Đúng là điều bất ngờ thú vị, đối với tôi đây chính là bí mật, khiến tôi phải tin rằng giữa và tôi có liên kết kỳ diệu vô hình.

      Bỗng nhiên tôi nhớ , nỗi nhớ khó tả, nỗi nhớ ấy mạnh liệt hơn bất cứ lúc nào, rất muốn cho biết rằng đây là lần sinh nhật tôi vui nhất từ khi được sinh ra, và cũng muốn gởi lời chúc sinh nhật muộn màng đến .

      Tôi cầm theo điện thoại, nhàng bước khe khẽ ra khỏi phòng, xuống ghế sofa dưới nhà. Vừa ngồi xuống bỗng nhiên điện thoại reo vang, thoáng nhìn thấy số lên màn hình...


      76.

      Cuộc gọi được kết nối, là giọng quen thuộc của : “Có nhớ tôi ?”

      Tôi cố che miệng lại để cười thành tiếng, nhưng vẫn nhịn được và : “Nhớ...”

      “Nhớ tôi sao gọi cho tôi? tôi chờ suốt đêm rồi!” câu cảm động

      “Tại nóng vội thôi, tôi định gọi gọi trước rồi!”

      ?” Bên kia là giọng cười sảng khoái của .

      “Đương nhiên rồi, giờ ở đâu?”

      “Vẫn còn bên ngoài ký túc xá!” Nghe xong tôi cảm thấy chút xót xa, giữa mùa đông lạnh giá, chắc chắn bị lạnh run cằm cặp, nhưng lại ở bên ngoài suốt buổi tối để chờ điện thoại của tôi, khiến tôi rất cảm động, nhưng hết vẫn là lo lắng cho sức khoẻ .

      “Đồ ngốc...” mũi tôi cay cay, nhưng lại cố kiếm chế lại.

      “Hi hi...” giọng cười ngốc nghếch, phải chăng tự thừa nhận mình là thằng ngốc?

      Tôi nhất thời bị cảm động đến nỗi nên lời bởi ấm cúng của tạo ra, chỉ biết thầm qua điện thoại: “Happy birthday, Trương Nhuệ ...”

      “Nhóc, có trễ quá !”

      “Ha ha... Xin lỗi vậy! Sau này nhất định sớm hơn...”

      “Vậy cũng được, niệm tình lớn hơn tôi tuổi, lần này so đo với , sau này nhất định phải chúc mừng sinh nhật tôi trước!”

      Tôi nhịn được và cười lớn: “Tại sao?”

      “Tại vì ra đời sớm hơn tôi mà!” cũng cười lớn theo, sau đó lại tiếp: “Lạnh quá! còn sao? ở đâu? nằm giường à?”

      ! Sợ đánh thức người ta, ở phòng khách!” Tôi buột miệng trả lời.

      “Người ta? Lý Na à?” giọng có vẻ lắng xuống.

      Tôi cũng biết tiếp lời như thế nào, nhất thời có chút bối rối: “... ...”

      Nhưng giường như nghe thấy, lại tiếp tục cười : “Đâu có gì đâu, đâu cần bối rối như vậy, nằm chung chiếc giường thôi mà, đâu phải chuyện gì to tát!”

      Tôi rất muốn giải thích, tôi rất muốn điều nghĩ là sai, nhưng cho tôi cơ hội, liền tiếp lời: “Khi quay về dẫn theo chị nhé! đúng rồi, định khi nào kết hôn? Có lẽ tổ chức chung với chúng tôi hay hơn!”

      Kết hôn? kết hôn ư? đầu óc tôi đột nhiên trở nên trống rỗng với câu hỏi khô khan: “ định kết hôn à? với ai vậy? Lưu Giai phải ?”

      Đột nhiên im lặng rất lâu, cuối cùng với giọng yếu ớt: “Có lẽ vậy, chị tôi rất thích ấy!”

      Tôi tỏ vẻ bức xúc: “Kết hôn là chuyện của , điều quan trọng là bản thân thích hay , sao lại có thể chị thích ấy phải kết hôn với ấy được chứ?”

      Giường như run rẩy : “Lạnh quá! vấn đề này chúng ta sau nhé, tôi phải vào nhà, sắp chết vì lạnh rồi!”

      Vừa dứt lời cuộc gọi bị ngắt. Tôi ngây người sofa thể nào gượng dậy được!

      Trở về phòng, tôi cũng biết giờ đầu óc mình suy nghĩ điều gì, đột nhiên thấy Tiểu Huy ngồi bật dậy, cuốn trong chăn là cơ thể run rẩy, cặp mắt to tròn nhìn về phía tôi, khuôn mặt đỏ bừng, vừa thấy tôi vào, ta liền :

      “Tiểu Huy! giúp tôi tự trấn an nhé!”

      Tôi hiểu gì cả, ngây người trong lúc, nhưng vẫn nhịn được mà phá lên cười đến nỗi chảy cả nước mắt. ra mà , trong thời điểm đó, tôi nghĩ tôi và có gì khác biệt, đều là 2 kẻ thất tình. Với ta, tìm ra cách để trút bớt đau khổ của bản thân. Còn tôi, lần ra phương hướng cần phải nắm bắt trong cuộc sống.

      Cuối cùng, có vẻ ngại ngùng trước trận cười của tôi, ta giống như đứa trẻ phải gánh chịu vô vàn uất ức, tôi quan sát tỉ mỉ ta dưới ánh đèn, mái tóc hơi xoăn, có vài sợi phủ xuống cặp mắt, tất cả mọi đau khổ và bi thương của cảm giác người mà thể thổ lộ hoàn toàn hằn in khuôn mặt tinh tế ấy.

      Lúc đó, bỗng nhiên tôi nhớ đến “Hồng lâu mộng” mà lúc từng đọc, đến đoạn Giả Thoại cầm lấy “Phong Nguyệt Giám”, mặt sau là cái đầu lâu, mắt trước chính là Phụng Tỷ vẫy tay với , Giả Thoại vào gương trong vô thức, và sau trận mây mưa với Phụng Tỷ, lại xem cái đầu lâu của mặt sau nhưng còn tỉnh táo nữa. Lại lật lại mặt trước nhìn Phụng Tỷ, cứ như vậy mà tự dày vò bản thân mình cho đến chết. Tôi vẫn quên được hình ảnh lúc Giả Thoại bị lôi trong xiềng xích nhưng vẫn kêu thất thanh: “Để tôi lấy cái gương rồi hẳn !”

      Tại sao cho đến giây phút cuối cùng giữa sống và cái chết nhưng vẫn còn lưu luyến cái “Phong Nguyệt Giám” đó?

      Tình là gì? tại sao nó có thể khiến bao nhiêu người bất kể chông gai phía trước mà cứ lao vào? Tại vì phía trước chính là người mà lúc nào mình cũng khắc cốt ghi tâm, hay là do bản thân mình còn đường để rút lui? Tại vì những gì nhìn thấy khi quay đầu lại chính là cái đầu lâu, biểu tượng tưởng trưng cho vực thẳm đau khổ.

      Tôi lười nhác nhìn về phía ta ở bàn bên kia, tiện tay hút điếu thuốc. Ánh mắt lại nhìn về phía ta mà cười. ta với khuôn mặt đỏ bừng mang theo nụ cười ngại ngùng về phía tôi, cặp mắt ấy mang theo tia lửa bốc cháy. Lúc ấy, ta hoàn toàn khoả thân, ánh đèn êm dịu in thân thể hấp dẫn của ta khiến tôi có chút hoang mang:

      “Tiểu Huy! đừng đùa nữa, ngủ !”

      ta vẫn cố chấp mà nắm lấy vai tôi: “Coi như tôi van xin , có lẽ làm như vậy tôi có tư cách để nghĩ đến ấy nữa, biết điều đó chứ! Van xin , Tiểu Hải!”

      Tôi lắc đầu, cũng nhìn ta với ánh mắt đau khổ, ngay cả bản thân tôi cũng hiểu, tại sao đột nhiên tôi lại thay đổi ý định. Có lẽ, giống như Tiểu Huy , tự biến mình thành kẻ nhơ nhuốc hay bẩn thỉu, như vậy có thể khiến mình giảm bớt tình cảm đối với người đó chăng?

      Chúng tôi bắt đầu quỳ giường, ta rất dịu dàng xoa đầu tôi, nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng. Tôi cũng dịu dàng và nhàng dùng sức mà nắm lấy dương vật mềm nhưng rất nhạy cảm của ta, tôi khẽ lay động bàn tay, và nó bắt đầu cương cứng, tôi có thể cảm giác được khúc thịt dư ngon tuyệt ấy, và thể chịu đựng nổi mà dùng miệng mút liếm. ta rên lên từng đợt theo khoái cảm, và cũng luồng tay vào nắm lấy của tôi, nhàng và ngừng lay động bàn tay.

      Tôi cũng hiểu 2 chúng tôi làm cái trò quái gì, tôi nghĩ ta cũng giống như tôi, nhưng có lẽ chúng tôi chỉ đơn thuần chìm đắm vào dục vọng mà thôi!

      Ánh mắt rực lửa của ta nhìn tôi đắm đuối, tôi có chút ngại ngùng, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên, liền quay mặt chỗ khác. Chúng tôi bước vào phòng tắm, ta nhìn tôi với ánh mắt ngây thơ, cặp mắt ấy phát ra tia nhìn rất lôi cuốn. ta khẽ rên rỉ, thổi hơi và thầm bên tai tôi:

      ngờ cảm giác này lại sung sướng đến vậy!”

      Chúng tôi cùng nhau tắm, tôi chiêm ngưỡng thân thể trơn láng của ta, thân hình ta rất đẹp, rất rắn chắc, tuy cao lắm. ta xoa đầu tôi, tiếng nước chảy hwa... hwa... hơi nước nóng bao trùm cả phòng tắm càng khiến cơ thể ta hấp dẫn hơn.

      Chúng tôi nhắm nghiền mắt, mặc cho nước ấm tuôn xối xả vào cơ thể, xiết nhau chặt, bàn tay của mỗi người cảm giác thân thể của nhau, hứng thú mà mò mẩn khắp người, chúng tôi hưởng thụ hết mình cọ sát của cơ thể. Hơi thở ta trở nên gấp gáp và tiếng rên rỉ từ từ lớn dần, ta áp sát mặt vào tai tôi mà thở rất nhanh và mạnh. Cuối cùng cũng đến cao trào, mặt ta đỏ bừng lên, tay ngừng xoa đầu tôi. Ánh mắt ta lúc này chứa đầy đau khổ, hơi thở ngày càng gấp rút, cứ như con người mất hết lí trí, thoáng chút khoái cảm lạc lõng!

      Khi mọi chuyện kết thúc, chúng tôi lặng lẽ nằm bên nhau, đều muốn gì, cảm thấy rất ngại ngùng và khó xử, có vẻ ta mắc cỡ. Ánh mắt chúng tôi né tránh nhau, và cũng muốn nhắc lại chuyện vừa xảy ra.

      Sau khoái cảm của cao trào, những gì chúng tôi có được là trống vắng. Thay vào đó là thứ cảm giác thể xác định . Tôi có cảm giác quan hệ giữa chúng tôi đả còn trong sáng nữa và tôi vô cùng hối hận lúc nãy biết tự kiềm chế bản thân. Bây giờ vây quanh tôi là cảm giác lạc lõng.

      ta vẫn khoả thân nằm cạnh tôi, lấy lời, dường như suy nghĩ điều gì đó. Tình bạn trong sáng của chúng tôi, thậm chí là tình đơn phương, khi phát sinh quan hệ tình dục, chúng tôi đều cảm thấy rất khó xử, đều thể tha thứ cho bản thân mình.

      biết qua bao lâu, dường như ta cảng nghĩ càng đau lòng, cuối cùng chịu nổi mà khóc thành tiếng. Nghe thấy tiếng khóc của ta, trong tôi là hổ thẹn, là tự trách và thể nào tha thứ cho bản thân mình, thay vào đó là cảm giác hoang mang tột cùng, giờ đây biết phải làm sao. ta quay sang tôi mếu máo:

      “Tại sao? tại sao? tại sao tôi vẫn có cách nào quên được ấy? Tiểu Hải! , rốt cuộc tôi phải làm sao? Hãy cho tôi biết, cho tôi biết , có được ?”

      Tôi dịu dàng xoa đầu ta, khe khẽ : “Đừng nghĩ ngợi gì cả, và cũng đừng hỏi thêm điều gì nữa, cái cần bây giờ là thời gian, thời gian có thể giải quyết mọi vấn đề...”

    2. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      77.

      Ban ngày khi mình ở nhà, bỗng nhiên tôi lại nhớ đến cái “Phong Nguyệt Giám” ấy, nếu cho rằng vì tình đến nỗi mù quáng mà biết phương hướng để tiến về phía trước, chỉ có thể thấy được hình ảnh của người mà mình “khắc cốt ghi tâm” ấy, thậm chí thể cảm nhận được người đó tồn tại, nếu vậy, lúc đó phải làm sao?

      Đột nhiên rất muốn nghe tiếp câu chuyện của Bang Khánh và người con trai đó, rất muốn biết kết cục của người đó như thế nào, muốn biết ta đối mặt với cuộc tình vô vọng ra sao, ta làm gì? Tôi biết quán Bar Bang Khánh công tác, bèn nhanh chóng thay quần áo và đến đó.

      Thấy tôi đến, ta cười : “Sao rồi? Có phải đợi được nữa ? muốn biết kết cục của tôi và ta à?”

      Tôi trả lời, chỉ khẽ gật đầu, ta ngồi xuống, gọi nước uống, và tiếp tục câu chuyện...

      Tôi thích nhạc, tôi chưa bao giờ hoài nghi điều này, sau khi tốt nghiệp tôi và Kỳ Kỳ xin vào chung ban nhạc, nhưng được bao lâu, tôi nhanh chóng có cảm giác chán nản, những người luôn tranh quyền đoạt lợi trong ban nhạc làm tôi nản lòng, lúc đó tôi mới phát mình thích tự do hơn. Thậm chí tôi còn nghĩ mình biểu diễn ngoài vỉa hè, hay ở trung tâm thương mại nào đó, chơi những ca khúc mà mình yếu thích nhất cho những người qua lại nghe, cuộc sống như vậy mới thích hợp với tôi hơn, càng nghĩ càng thấy mình lạc lõng quá!

      Hôm đó, Kỳ Kỳ phải nước ngoài biểu diễn, đáng lẽ tôi cùng nhưng do khoẻ trong người nên tôi đành phải ở lại. Khi đơn mình, tôi nhớ đến ta, do đó liền đến trường tìm ta. Tôi chưa bao giờ bước vào phòng ngủ của ta, vì mỗi lần đều do ta đến chỗ tôi. Khi bước vào phòng, nhưng ta lại ở đó, có người khác trong phòng, người đó có lẽ biết tôi, liền chỉ qua giường bên kia:

      ta biết đâu rồi, ngồi chờ chút, để tôi phòng khác tìm xem!”

      Vừa đảo mắt nhìn sơ thấy cuốn “Phàm Cao Truyện” mà tôi tặng cho ta, bèn cầm lên và lật ra xem. Vừa lật sang trang đầu, thấy có bài thơ, là nét chữ của ta:

      “Tôi nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ như nhìn tương lai của tôi,

      Tôi nhìn hình ảnh của 2 người như nhìn thấy đau khổ của bản thân.

      Con tim tôi cướp mất tình của tôi,

      Tình của tôi lại lừa dối thể xác tôi.

      Tôi đem tín hiệu của tình gởi gắm vào hòn đá,

      Người đó lại thể xem tôi như con quạ đen ngóng chờ tình ...

      Chờ đợi đoá hoa thần kì hé nụ đỉnh điểm của dòng thời gian

      Hy vọng phút giây nào đó nó nở rộ...”

      Vừa đọc xong bài thơ tôi phần nào hiểu được việc, hiểu được tại sao khi ta nhìn thấy tôi và Kỳ Kỳ quấn quít bên nhau lại lộ vẻ bi thương, hiểu hàm ý của ánh mắt kỳ lạ của ta khi thăm dò cơ thể tôi. Trong lòng tôi bỗng nhiên trở nên hoang mang, nhưng đầu óc rất tỉnh táo, mặc dù biết phải làm gì nhưng trước tiên tôi nghĩ tôi phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này. Đặt cuốn sách về lại vị trí cũ, vừa nhấc chân lên, ngẩng đầu lên thấy ta lặng lẽ đứng trước mặt tôi.

      Lúc đó bao trùm chúng tôi là bầu khí ngột ngạt khó thở và ngại ngùng, điều mà tôi còn cảm giác được nữa đó là chúng tôi cố điều khiển hơi thở và nhịp đập của con tim, nhằm cố gắng xua tan bầu khí ảm đạm này. Cuối cùng, ta là người lên tiếng trước:

      “Sao lại nhớ đến tôi mà đến đây tìm tôi vậy?”

      “Kỳ Kỳ nước ngoài vài hôm, tôi đến thăm và tiện thể muốn mời sáng!”

      “Ăn cơm hay bánh xếp?” ta buột miệng hỏi

      “Tôi muốn ăn bánh xếp” Tôi trả lời.

      Những chiếc bánh xếp tròn trịa ngon, tuy rằng trong lòng vẫn còn có chút ngại ngùng chuyện lúc nãy, nhưng miệng vẫn ăn ngừng, cho thêm ít tương ớt, hơi tôi làm luôn 2 tô, bữa ăn hôm đó sảng khoái!

      ta cũng vậy, ăn lúc 2 tô, còn kêu thêm tôi mì nữa, ăn rất khí thế.

      “Tiệm này quả tồi, vừa ngon vừa chất lượng, sau này có lẽ tôi ăn trừ cơm mỗi ngày!”

      ta vừa dứt lời, tôi liền quay sang nhìn ta: “Bảo đảm với quá 2 tuần ngán đến tận cổ cho xem!” Tôi ngập ngừng, quay sang nhìn ta lần nữa rồi tiếp: “Làm việc cũng nên cố chấp quá, cũng như cái bánh xếp này, ăn lần thấy ngon, còn nếu như ăn mỗi ngày, bao lâu sau, cảm thấy khó nuốt. Khi quay lại ăn món khác, lúc đó mới phát phí biết bao thời gian và bỏ lỡ bao nhiêu món ngon!”

      Mắt ta sáng hẳn lên, giường như hiểu được những gì tôi , suy nghĩ lúc rồi : “ phải ngày nào cũng kéo violin sao? sao thấy chán nản?”

      Tôi chỉ cười và gì.

      ta cũng cười và dường như trong ánh mắt ấy là nghị lực để tiếp tục kiên trì...


      78.

      Tôi hề có chút phản cảm đối với tình của ta dành cho tôi... Bang Khánh tiếp tục câu chuyện, ánh đèn mờ ảo nhấp nháy khuôn mặt của ta, vẫn là ánh mắt ôn hoà và sắc bén ấy, dường như biết hết từ rất sớm...

      Tôi nghĩ tôi thể tiếp nhận tình của ta, nguyên nhân quan trọng nhất đương nhiên là do Kỳ Kỳ. Tuy tình của tôi và Kỳ Kỳ trải qua những cuộc phong ba bão táp, nhưng nó lại êm dịu nhịp nhàng như dòng suối chảy, tình của tôi và Kỳ Kỳ khiến tôi thể nào cưỡng lại, nó ngự trị hiển nhiên trong lòng tôi, chúng tôi cứ thế mà quấn quít lấy nhau, và chưa bao giờ dám tưởng tượng khi mất nhau cảm giác như thế nào.

      Có lẽ hỏi, nếu có Kỳ Kỳ tôi tiếp nhận tình của ta hay ? Câu trả lời của tôi vẫn thay đổi, tôi phải là thích ta, ra ta là chàng trai khiến người ta thể quên được ngay từ lần đầu gặp mặt. Cũng giống như mà thôi, bên ngoài cố tỏ ra vui vẻ, tự tin và có vấn đề gì, nhưng ra trong lòng dốc hết sức để dồn nén tình cảm của chính bản thân mình. Những người như các thường khiến người khác dễ dàng chống chế tình cảm. Tôi hoàn toàn hề có thành kiến với Gay, thậm chí tôi còn rất tán thưởng tài hoa và bản tính lương thiện của các .

      Nhưng nếu muốn tôi phải trở thành như các điều đó tôi làm được. Tôi can đảm ấy, tôi có thể tưởng tượng đến những người như các , trải qua bao gian khổ và vật vã với cuộc sống mới có thể thừa nhận chính bản thân mình, điều này tôi làm được. Hay là tôi vốn là người dị tính kiên định, thậm chí có thể tôi là con người rất yếu đuối. Lý do tôi muốn với những điều này là tôi muốn cho biết, ra thế gian này, các hề lập dị, đó là , các và chúng tôi đều như nhau, đều có tài năng và trí tuệ, thậm trí còn xuất sắc hơn những người dị tính chúng tôi.

      Tuy tôi thể chấp nhận tình của ta, nhưng tôi cũng cự tuyệt, tôi biết vốn dĩ ta là người có tính sĩ diện rất cao, chỉ cần tôi ra chuyện này, tuyệt đối ta khiến tôi khó xử. Điều này tôi hiểu rất , nhưng tôi lại thể thừa nhận rằng, sau này đối mặt với ta, tôi lại có cảm giác đau lòng. Tôi rất hy vọng ta có thể đem tình cảm dành cho tôi trao cho người khác, tôi phải nghĩ cho bản thân tôi mà là tôi muốn tốt cho ta.

      Sau lần đó tôi và ta rất ít gặp nhau, nếu gặp nhau cũng có Kỳ Kỳ bên cạnh. Tôi biết như vậy làm ta cảm thấy khó chịu và đau lòng, nhưng tôi muốn mình đối mặt với ta, sợ rằng biết mình ra điều gì làm tổn hại đến ta. Do đó, tôi chỉ có thể càng tỏ ra thân mật hơn với Kỳ Kỳ trước mặt ta, thậm chí lộ liễu hơn so với bình thường. Mỗi lần như vậy mà thấy vẻ đau khổ của ta, trong thâm tâm tôi lại khuyên ta hãy buông xuôi, hãy tìm hạnh phúc vốn dĩ thuộc về ta.

      Cuối cùng tôi cũng quyết định rời khỏi ban nhạc, thỉnh thoảng ở nhà sáng tác vài bản nhạc, nếu có hứng thú đến biểu diễn ở bán Bar kiếm chút chi phí để tiêu vặt. Điều khiến tôi ngạc nhiên là có ban nhạc rất nổi tiếng mời tôi hợp tác, tôi vốn rất thích gia nhập ban nhạc này, lúc phỏng vấn tôi nghe loáng thoáng có đối thủ đáng gờm cạnh tranh gay gắt với tôi. Sau lần phỏng vấn đầu tiên, tôi được mời phỏng vấn đợt 2, tôi vẫn chưa hề chạm mặt đối thủ đáng gờm ấy, sau nhiều lần dò la tin tức, tôi mới phát người đó chính là ta. Hôm đó ta đến phỏng vấn lần 2, chắc chắn ta biết được tôi chính là người cạnh tranh với ta.

      Đột nhiên tôi cảm thấy rất thất vọng, tại vì trước giờ tôi vẫn cảm thấy về phương diện nhạc ta có tương lai hơn tôi, ngờ vì mối tình thể nào thành thực mà ta buông xuôi ngay cả tiền đồ nghiệp của mình.

      Tôi tìm đến nhà và gặp chị ta, người phụ nữ cứng rắn và kiên định, chị ấy ta du lịch. ra người chị này vốn thích ta theo nhạc. Tôi chờ ta về trong điên cuồng, cuối cùng ta cũng trở về, tôi giận dữ và hỏi ta tại sao?

      cần nữa, tôi quyết định quên rồi, cho nên tôi cũng chơi violin nữa...”

      Tôi nhất thời cứng họng, cuối cùng ta cũng ra điều mà tôi và ta muốn che giấu, tôi có chút chột dạ nhưng thay vào đó càng đau lòng hơn, tôi gào thét:

      “Mặc kệ! tôi chỉ cần điều, phải tham gia ban nhạc và chơi violin, tôi hết với người phỏng vấn rồi, họ chờ ...”

      “Vậy còn sao?” ta hỏi

      “Tôi? tôi bỏ cuộc rồi...” xong tôi liền bỏ mạch và ngoảnh đầu trở lại.

      Khoảnh khắc ấy, Bang Khánh tỏ ra rất trầm lặng, tôi thử hỏi tiếp: “Còn sau này? sau này sao?”

      còn sau này nữa, cuối cùng ta cũng gia nhập ban nhạc đó, tôi cũng vậy, chúng tôi hoàn toàn mất liên lạc ...”

      Bang Khánh nâng ly lên uống ngụm, ta buông thơi thở dài cho kết cục của câu chuyện!


      79.

      Rời khỏi quán Bar, đột nhiên tôi cười như đứa trẻ bị thiểu năng trí tuệ. ra ngay từ đầu tôi biết trước kết cục của câu chuyện, nhưng lại hy vọng có chút kỳ tích gì đó xuất . Chạy trốn đến đây cũng như mong muốn tìm được hình nộm bù nhìn để cứu vớt bản thân mình, muốn nghe chút gì đó gọi là kỳ tích trong cuộc sống. Cuối cùng sao, cũng là câu chuyện thương cảm, đủ để khiến trái tim vốn dĩ nát tan thêm vào đó càng tuyệt vọng.

      Cuối cùng Lưu Giai cũng gọi đến báo tin mừng của ta và là tin dữ của tôi, ta sắp kết hôn. Lúc đó, Tiểu Huy rời khỏi nhà suốt tuần dài, lúc bấy giờ tôi đứng giữa đại lộ xe cộ qua lại tấp nập của Tô Châu...


      Cái chết! chết là như thế nào? Chết là trạng thái vô cảm của cơ thể, thể khống chế ý thức của bản thân mình nữa, và cũng thể nào cảm nhận được chính bản thân mình. Đúng vậy! khi thấy thi thể lạnh lùng vô tri vô giác của Tiểu Huy tại bệnh viện, cuối cùng tôi hiểu được cái chết nó ra sao. sinh linh còn rất trẻ vậy mà lìa khỏi cỏi đời này, lời cảnh báo trước. Nhưng tôi hoàn toàn có thể thấu hiểu, sinh linh yếu ớt như ta, mỗi này sống trong thành phố cổ kính đầy uẩn khúc này, cảm thụ những câu chuyện tình ai oán triền miên của Tô Châu, ta giường như chuẩn bị ra từ lâu rồi. Cho nên khi đèn đỏ sáng lên, biết ta nhìn thấy hay cố tình nhìn thấy, khi chiếc xe lạnh lùng hủ còi lao thẳng về phía ta, ta hề muốn né tránh, hay là ta mong đợi trạng thái vô thức này từ lâu rồi?

      Tôi yếu đuối như ta, cho nên vừa nghĩ đến cái trạng thái vô tri vô giác này rùng mình, đó là sợ hại thể tả, sợ hãi đó giống như khi cái chết bất ngờ ập đến mà thể cưỡng lại.

      Chết là như thế nào? có lẽ nó là quá trình. Sinh mạng con người cũng ví như được bắt nguồn từ lòng trắng trứng gà, ngay từ khi bắt đầu nó gánh vác xứ mạng phải tiếp diễn sống, nhưng cái chết lại đối nghịch với xứ mạng thần thánh này. Trong quá trình ấy, tôi thử lý giải cái chết của Tiểu Huy, ngoài đau khổ chắc chắn vẫn còn rất nhiều cảm giác phức tạp. Hạnh phúc, hối hận, vui vẻ, xót xa, cũng có khả năng là đau thương, cho dù trước đó, trong thâm tâm ta trong trong những trạng thái cảm xúc , nhưng khi khoảnh khắc giữa sống và cái chết cận kề, tôi tin rằng ta cũng như Giả Thoại, trong miệng lẩm bẩm:

      “Hãy chờ tôi lấy cái gương rồi hẳn !”

      Cũng có thể cái chết là điểm kết thúc. Nó giống như dấu lặng trong bản nhạc, dù cho bản nhạc đó ai oán, sục sôi, uyển chuyển, hùng tráng, êm dịu, hay kiên cường bất khuất bao nhiêu, kết thúc bản nhạc bắt buộc phải có dấu lặng. Ngay tại thời điểm sống kết thúc, tất cả những tâm tư tình cảm đều cũng kết thúc. Như vậy, đối với Tiểu Huy, tâm trạng cuối cùng của ta là đau thương hay hạnh phúc? Nếu là người trước, phải chăng tôi nên cảm thấy an ủi cho ta. Còn nếu là kẻ sau, tôi lại phải xót xa trước mất mát này.

      Dù sao chăng nữa, đối với tôi, cái chết của Tiểu Huy cũng là ký ức, ký ức này có thể nhắc nhở tôi tìm đến cái chết để buông xuôi tình của chính mình. Tôi có lý do để lựa chọn cái chết, cho nên tôi cũng có lý do buông trôi tình cảm của tôi dành cho Trương Nhuệ, tôi cũng cần phải có “Phong Nguyệt Giám” của chính mình, ngay tại mặt trước của cái gương đó tôi có thể thấy được nụ cười nồng ấm của .

      Tôi nghĩ, tôi nên rời khỏi Tô Châu!

      Khi mùa xuân sắp đến gần của năm đó, tôi thu dọn hành lí, trong đó có cả tâm trạng của mình, bay về Bắc Kinh.

      Ngay tại đại sảnh của sân bay, tôi nhìn thấy vị thiên sứ bay bỗng về phía mình, khi Bang Khánh thở hồng hộc đứng trước mặt tôi, tôi có chút thắc mắc lồng vào đó là ngạc nhiên. ta cố điều tiết hơi thở, :

      “Chàng trai từng tôi, tên của ta là Trương Nhuệ ...”

    3. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      80.

      Tôi muốn dồn hết tất cả bất cứ can đảm nào mà trong tôi có được, bản thân tôi vốn khiếm khuyết dũng khí từ , tôi trưởng thành trong lặng lẽ chỉ vì trông đợi. Giống như những gì mà ba tôi từng , trời sinh ra tôi theo chủ nghĩa bi quan, hay là giống như những gì chính tôi thừa nhận, suy nghĩ tôi thiên về khuynh hướng tự ti. Mỗi khi cơ hội xuất , tôi lại đút 2 tay vào túi quần, tôi khư khư tự bảo vệ lấy con tim của chính mình để nó bị tổn thương. Cứ thế tôi lùi dần từng bước, giương to mắt nhìn cơ hội vụt mất lần này đến lần khác, rồi tự nhốt mình trong bóng tối để gặm nhấm đau khổ của cảm giác tuyệt vọng. Tôi muốn như vậy, Tô Châu tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Lúc chia tay, Bang Khánh cho tôi hy vọng, cho dù là cái chết của Tiểu Huy hay ra thầm lặng lẽ của Jack, đều khiến tôi nhận ra kết cục của rút lui, tôi muốn mình cũng có kết cục như vậy.

      Tôi muốn bỏ lại tất cả hoang mang sợ hãi, tôi muốn phóng túng bản thân mình mà gào thét to, phóng thích hết tất cả những gì dồn nén bấy lâu nay. Tuy nhiên tôi biết trong lòng tôi tồn tại ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào, bởi vì tôi dồn nén rất nhiều rất nhiều nỗi lo âu cũng như tình cảm, nó được nung nấu tựa những dòng chảy nham thạch của núi lửa. Do đó, hãy để tôi lần được buông thả, cho dù là mang lại đau khổ cho bản thân mình hay cho người khác, tôi tự với chính mình, hãy để cho tôi lần được buông thả, lần thôi, có được ?

      Tôi muốn tỏ ra lương thiện trước tước đoạt của kẻ khác, trong thâm tâm tôi cũng tồn tại ma lực, con quỹ dữ, hãy để ma lực này phát tán khắp người tôi, được chứ?

      đường bay về Bắc Kinh, tôi nắm chặt bàn tay, mắt tôi như muốn phun ra lửa. Ba từng ánh mắt tôi hiền lành như chú cừu non, nhưng ngay lúc này, tôi mới cảm nhận được thế nào là kiên cường, thế nào là sức mạnh. Tại sao tôi lại kiên cường ngay từ đầu, tại sao tôi lại biến mình thành kẻ chỉ biết buông xuôi và biết tự mình giành lấy thứ mình vốn có!

      Tôi báo với bất kì ai trở về của tôi, tôi cần có thời gian để tâm trạng ổn định trở lại. Suốt mốt tháng ở Tô Châu xảy ra rất nhiều chuyện, tôi vẫn chưa kịp trấn tỉnh lại. Mặc dù tôi biết rất những gì mình muốn có, nhưng lại biết có được nó bằng cách nào, hay dùng thủ đoạn. Đúng vậy, tôi nghĩ đây cũng giống như trận chiến, lần này tôi biết mình thể rút lui hay bỏ cuộc được nữa, cho nên lựa chọn duy nhất của tôi là chiến thắng. Tôi giống như lần trước đem người mình đùn đẩy cho người phụ nữ khác. là trận chiến trước tiên tôi phải chuẩn bị sẵn sàng, cho dù về phương diện vật chất hay về tinh thần.

      Trở về ngôi nhà quen thuộc, bước vào căn phòng thân quen, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi chính là hình của Lưu Khải. Tìm khắp mọi ngỏ ngách trong nhà, tất cả đều là vết tích quen thuộc của . Điều kỳ lạ là mặc dù tôi cảm giác được những dấu vết đó nhưng tôi còn xao xuyến nữa, tôi tự cảm thấy an ủi về thay đổi này của mình, đồng thời tôi cũng cảm thán cho con tim mình cũng có mặt là tuyệt tình. Những ký ức tốt đẹp khi sống bên bây giờ thể khiến tôi sản sinh ra bất cứ cảm giác lưu luyến nào nữa. Nhớ lại Ba từng là tôi rất tuyệt tình, lần đầu tiên tôi thấy lời của Ba là đúng. Có lẽ thế gian này, ta là người duy nhất hiểu tôi. Nếu biết tôi bây giờ thay đổi, chắc chắn ta rất kinh ngạc.

      Trong phòng tắm, tôi gội rửa bôn ba mỏi mệt, tôi lại tỉnh táo hẳn ra. Tôi cố ý thay bộ ra giường và áo gối mà mình thích nhất. Nằm giường tôi cố gắng tận hưởng mùi thơm của nước xả vải, nỗi u uất suốt nữa năm qua được xua tan khỏi đầu óc tôi. Bây giờ tâm trạng tôi cực kỳ tốt. Nụ cười dịu dàng của Trương Nhuệ lại ra trước mắt tôi, những hình ảnh từ khi bắt đầu quen với thoắt thoắt trong đầu tôi. Bây giờ suy nghĩ lại, từng nụ cười từng ánh mắt của đều mang hàm ý sâu xa.

      ra, khi Bang Khánh cho tôi nghe thông tin giật gân ấy tại sân bay, trong khoảnh khắc ấy tôi cũng rất kinh ngạc, sau đó bao lâu, tôi nghiền ngẫm ra, gay vốn trời sinh tính nhạy cảm, bản thân tôi cũng ngoại lệ. khác biệt là tôi rất sợ bị tổn thương.

      Còn nhớ mỗi khi tôi được lên lớp, mỗi lần như vậy tôi rất sợ hãi, sợ rằng mình phải đối mặt với môi trường mới, sợ rằng người ta phát thứ ma lực vốn tồn tại trong tôi. Tôi cố gắng thay vào đó là nụ cười và ánh mắt thân thiện, sau đó tôi mới từ từ thử trải rộng lòng ra. Tuy rằng cũng xảy ra chút sai sót hay bị chút tổn thương, nhưng tôi vẫn có trực giác bản tính của mình vốn lương thiện, và bản tính này bảo vệ tôi suốt những năm tháng trưởng thành. Thậm chí nó đủ để tôi ứng phó với công việc sau này.

      Nhưng khi đối mặt với Trương Nhuệ, ngay từ lần đầu tôi thất bại. ra cái nhìn đầu tiên về tốt lắm, điều quan trọng là ngay từ lúc bắt đầu tôi phải cố kiềm nén bản thân và cố giấu giếm tình cảm của tôi đối với . Có lẽ là do kích của Lưu Khải. Tôi chưa bao giờ dám thổ lộ bất kì điều gì với , thậm chí nửa lời cũng dám. Những cử chỉ mập mờ của tuy khiến tôi có lúc mê man nhưng tôi lại vì nó mà đánh mất lý trí, con tim tôi lúc nào cũng rất tỉnh táo, lúc nào nó cũng nhắc nhở bản thân tôi phải cự tuyệt.

      Đêm hôm đó tôi giấc mơ quái lạ, giấc mơ ấy vẫn luôn canh cánh bên tôi. đeo cái ba lô to tướng nặng ***** chạy phía trước, tôi chỉ biết nhanh chóng chạy theo, còn , thỉnh thoảng lại quay lại nhìn tôi với nụ cười dịu dàng, còn ra dấu kêu tôi chạy nhanh lên, tôi cứ chạy, chạy hoài, cuối cùng cũng vai kề vai với , tôi và còn tay trong tay cười rất vui vẻ...


      81.

      ... Tôi và cứ thế tay trong tay, phong cảnh trước mắt đẹp tuyệt, bầu trời trong xanh cao chót vót. Chúng tôi cứ thế mà tay trong tay bên nhau, nhưng biết tại sao, tay tôi tuột mất rồi. vẫn vậy, đeo ba lô và tiến thẳng về phía trước, còn tôi vẫn khẩn trương bám theo, tôi và dường như chạy suốt đêm dài... Cuối cùng tôi còn ý thức, và chìm dần vào trong giấc ngủ mê man...

      Khi tỉnh dậy, tôi cố chấp vá nghiền ngẫm lại từng chi tiết của giấc mơ đêm qua. Nhưng tôi biết cuối cùng ra sao, tôi có bám theo kịp ? Phải chăng tôi được tay trong tay với dưới ánh nắng ban mai xanh thẳm của bầu trời, tay trong tay hạnh phúc thảm cỏ xanh mơn mởn đến tận chân trời kia! Hay là tôi chỉ có thể dốc hết sức mà đeo bám lấy chỉ thỉnh thoảng quay lại cho tôi nụ cười dịu dàng? Cũng có thể cuối cùng biến mất trong tầm nhìn của tôi, còn tôi ngừng gào thét và ngừng tìm kiếm!

      Trước tiên tôi đến thăm ba, vừa bước vào nhà tôi thấy cậu bé, dì Tôn còn dạy cậu nhóc này kêu tôi là trai, đứa bé rất đáng , cặp mắt tròn xoe long lanh đổ dồn thắc mắt về phía tôi. Ba tôi cho tôi biết rằng đứa bé này ông nhận nuôi từ viện phúc lợi, ba và dì Tôn cũng muốn có đứa con bên cạnh để an hưởng tuổi già. Nghe xong những lời này bỗng nhiên tôi cảm thấy trong lòng xót xa. ra tôi rất thấu hiểu cách nghĩ của ba, có lẽ đứa con trai như tôi khiến ba quá thất vọng. Nhưng còn ba thích can thiệp vào đời sống riêng tư của tôi, đúng vậy, ba hoàn toàn chấp nhận tôi là Gay.

      Đối mặt với người cha khoan dung độ lượng như vậy tôi còn biết gì hơn nữa! Đột nhiên tôi có cảm giác ba vốn hiểu rất về tôi, chỉ là do trong nhà chỉ có 2 người đàn ông, chỉ vì ba cũng như tôi, thích thổ lộ tình cảm của mình mà thôi. Cho nên, trước giờ tôi vẫn hiểu lầm quan tâm thầm lặng lẽ mà thể bằng hành đông cử chỉ ấy chính là vách ngăn tình cảm cha con. Khi nghe thấy đứa bé này kêu mình là trai, khoảnh khắc ấy tôi cảm động đến rơi nước mắt.

      Bữa cơn trưa hôm đó, dì Tôn làm rất nhiều thức ăn, cả nhà ngồi bên nhau ăn cơm, cái cảm giác ấy mới ấm cúng, mới hạnh phúc làm sao! Đứa bé đó dần thân mật với tôi. Tôi biết ba rất thích uống trà, nên cố tình mua trà đặc sản của Tô Châu cho ông, ba rất vui vẻ nhận lấy. Ba chuẩn bị cử hành hôn lễ với dì Tôn bằng những nghi thức cực kỳ đơn giản. Nghe xong tôi đồng ý ngay, còn hỏi rằng phải chăng cả nhà nên chụp tấm hình làm kỷ niệm. Vừa ngẩng đầu lên tôi bắt gặp ánh mắt mang đầy cảm kích của dì Tôn, tôi cười lễ phép đáp lại.

      Đáng lý ra người phải lời cảm kích chính là tôi, có dì bên cạnh ba, tôi có cảm giác áp lực của mình được vơi rất nhiều. Em trai cũng vỗ tay tán thành việc chụp hình, bữa cơm trưa hôm đó, tôi ăn rất ngon miệng và rất hạnh phúc.

      Ăn cơm xong, tôi phụ dì Tôn dọn dẹp bàn ăn, ba đột nhiên với tôi:

      “Tiểu Hải! con dừng tay, để dì Tôn dọn dẹp được rồi, con theo ba vào phòng làm việc chuyện chút!”

      Bước vào phòng làm việc của ba, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi chính là quyển sách của Lý Ngân Hà, tôi liền hỏi: “Ba mua nó khi nào vậy?”

      Ba nhìn tôi với ánh mắt âu yếm: “Mấy năm rồi, và đọc mấy lần rồi. Viết rất hay!”

      Tôi khẽ gật đầu, lần nữa tôi lại bị cảm động bởi tấm lòng khoan dung độ lượng của ba.

      “Con trai à! Ba như vậy phải ép buộc con phải làm gì, con nghĩ xem, con và Lưu Khải chia tay rồi. Ba cũng tìm đến chuyên gia tư vấn về vấn đề này và biết được có rất nhiều người như con họ cũng lập gia đình, cuộc sống sau này cũng rất hạnh phúc. Ba nghĩ con cũng còn nữa, phải chăng nên tìm để quen thử xem sao?”

      “Ba à! Con biết con những lời này có thể khiến ba đau lòng, con thể, con muốn làm người khác bị tổn thương, mong ba hiểu cho con...”

      Ba buông hơi thở dài ngao ngán: “Được rồi! Tiểu Hải, ba ép con, dù cho thế nào chăng nữa, đây cũng là nhà của con, con cũng thấy dì Tôn rồi, dì ấy là người phụ nữ tốt, ba hy vọng con mãi mãi xem đây là ngôi nhà của con, có vấn đề gì mà con giải quyết được ba có thể chia sẻ phần nào với con...”

      Ba thay đổi rất nhiều, có lẽ do tuổi tác nên thấu hiểu và rộng lượng hơn, có lẽ cũng do dì Tôn, hay là do kích của tôi trong suốt mấy năm qua, trái tim vốn rất kiên cường bất khuất ấy nay cũng trở nền mềm dẻo tận tụy rồi!


      82.

      Tôi ở nhà ba chơi đến chiều mới về. Tôi thử gọi cho Lưu Khải, khi bắt máy lên tỏ ra rất ngạc nhiên:

      “Tiểu Hải! Là em à?”

      “Sao vậy? Em gọi cho được à?” Tôi cố gắng thả lỏng bản thân: “Gần đây sống ra sao rồi?”

      có vẻ thoải mái lắm, chờ rất lâu cũng thấy trả lời, tôi cười : “Sau khi kết hôn chúng ta thể làm bạn được à?”. ra tôi hiểu rất , tôi và nếu như vậy mà mất liên lạc, đối với cả 2, đây chính là cái nút thắt trong lòng thể nào gỡ ra được. Chỉ có thể làm bạn, hiểu về hoàn cảnh sống của nhau, biết đối phương sống trong hạnh phúc, như vậy mới có thể gỡ cái nút này ra.

      ! Tiểu Hải! mãi mãi xem em như người bạn tốt nhất trong suốt cuộc đời mà!”.

      Cũng đúng thôi, tôi và , chỉ có thể xem nhau là bạn bè, nếu muốn hơn thế nữa chỉ có thể thêm chữ “tốt nhất” trước chữ “bạn” mà thôi. Tôi nghĩ, dùng 3 từ này để hình dung mối quan hệ của tôi và , như vậy là quá đủ rồi.

      “Vậy cũng tàm tạm!” Tôi cười và tiếp tục: “Nghe sắp làm cha rồi phải ? Phải chăng em nên mời , người bạn tốt nhất dùng bữa cơm để ăn mừng, được chứ?”

      có vẻ ngại ngùng, nhưng nhanh chóng bị niềm vui được làm cha che lắp ngại ngùng đó: “Ha ha... được thôi, em , ở đâu?”

      “Vậy là nên ăn bữa thịnh soạn rồi, đến quán “Ngư Ông Ngư Bà” ở góc đường Tam Hoàn nhé!” Tôi biết rất thích ăn những món ăn có vị cay, nên quyết định chọn quán đó.

      “Được! tan sở đến thẳng đó luôn, cần đến đón em ?”

      cần đâu! Em đợi ở đó lúc 7 giờ!” Ngập ngừng lúc, tôi lại tiếp tục: “Nhớ dẫn chị theo nhé, lâu lắm rồi em được gặp chị!” do dự, nhưng cuối cùng cũng nhanh chóng đồng ý.

      Gần 7 giờ tôi đến đó thấy và Tạ Mẫn, người mang theo cái bụng bầu đến. Chị ta cũng như bao người phụ nữ mang thai khác, vẻ mặt đầy hạnh phúc bên người chồng quý. Tạ Mẫn tự hào nắm tay người chồng, lần này gặp tôi, chị ta còn e lệ như lần trước nữa, còn nhìn tôi với ánh mắt thăm dò như lần trước nữa. Người phụ nữ này rất khéo xử sử làm sao gây khó xử cho người đàn ông của mình. Tôi cứ nghĩ lần này gặp họ có thể xem như có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi sai, khi thấy họ hạnh phúc bên nhau, lúc này tôi mới cảm nhận được người đàn ông mà tôi từng quý nhất nay thực thuộc về người phụ nữ khác, lạc lõng ấy duy trì quá lâu trong tôi, chỉ vài giây sau tâm trạng tôi phục hồi như nguyên trạng, tôn vinh vị đại của chị ta bằng nụ cười niềm nở.

      Khi thức ăn được dọn ra, tôi và chị vẫn bàn luận về đứa bé sắp ra đời, từ việc đặt tên đến việc thôi nôi ... rất nhiều chuyện để bàn luận. Cuối cùng chị cũng thoát ra từ cảm giác hạnh phúc ngọt ngào ấy và chuyển đổi đề tài:

      “Tiểu Hải! nghe Lưu Khải , em vẫn chưa có bạn , đúng ?”

      Tôi nhìn , cười có vẻ hơi ngại ngùng, tôi : “Lần này chính vì muốn báo cho chị biết em tìm được người rồi!” xong tôi bèn theo dõi xem phản ứng của , vẫn tỏ vẻ gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.

      “Vậy à! Chị cứ nghĩ người đẹp trai như em mà có bạn đúng là điều kỳ lạ!”

      Tôi nghĩ thầm, tôi như vậy mà có bạn mới là chuyện lạ, nhưng tôi vẫn cười : “Cũng đúng, phải bây giờ tìm được rồi sao!”

      “Ah! Chị còn dự định xem mấy chị em nhà chị xem ai có thể xứng đôi với em và định giới thiệu cho em nữa chứ. Xem ra chị cần phải bận tâm rồi!”

      đường nhà vệ sinh, quả nhiên Lưu Khải chạy theo, ôn tồn hỏi: “Chuyện lúc nãy là chứ?”

      “Chuyện gì mà hay giả?” Tôi trả lời cho qua chuyện.

      “Chuyện em có người !” Ánh mắt nhìn tôi dường như nghi ngờ điều gì đó.

      Tôi cười : “Đương nhiên là rồi, lẽ nghĩ em đùa à?”

      nhìn thẳng vào mắt tôi: “Nam hay nữ?”

      Câu hỏi của buồn cười, tôi nhịn được và phá lên cười ngặt nghẽo rất lâu: “Theo sao?”

      giằng giọng tỏ vẻ nghiêm túc: “ hỏi em tình, đừng đùa nữa!”

      Môi khẽ lay động và gì thêm nữa, tôi biết nếu tôi là nữ, có lẽ nghĩ giữa và tôi vẫn còn cái gì đó có thể dây dưa. Nhưng nếu tôi là nam, như vậy rất ràng muốn với rằng, giữa và tôi kết thúc rồi! là người hiểu tôi nhất, khi tôi thích người đàn ông đó là tình .

      Thời gian tiếp theo của bữa cơm rất ảm đạm vô vị, có vẻ ủ rũ mặt mày. Còn tôi chỉ có thể thỏa mãn hiếu kỳ của “người ” mình thông qua lời kể của Tạ Mẫn.

    4. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      83.

      Ngày hôm sau là cuối tuần, ở nhà mình cảm thấy rất vô vị, suy nghĩ lúc rồi rũ Châu Dương gym, sau đó sauna, chúng tôi vừa chơi cờ vừa hàn huyên trong phòng sauna.

      “Gần đây tình hình công ty xem ra được tốt lắm!” ta : “Bên Lão Vương dường như xảy ra mâu thuẫn rất lớn với phòng Sale 2!”

      “Có làm chuyện gì quá đáng ?”

      “Sao lại ? biết , chuyện lần trước xuất hàng sai tôi nghi ngờ là do lão Vương nhún tay vào!”

      “Có bằng chứng gì ?” Tôi nhớ lại chuyện lần xuýt xuất nhầm thiết bị cho khách hàng, ngay tại lúc đó tôi nghi ngờ rồi, chỉ vì chuyến hàng cần xuất gấp nên điều tra ngọn ngành.

      ! tôi nghi ngờ có người nhún tay vào hóa đơn xuất hàng, nhưng vẫn chưa tìm thấy chứng cứ gì!”

      “Chuyện này Sếp biết ?”

      “Tôi với sếp, tôi nghĩ có lẽ sếp hiểu rất , nhưng vẫn thể làm gì với lão cáo già ấy!”

      Tôi biết rất tình hình trước mắt của công ty, lão Vương ấy rất có thế lực, hơn nữa lại là con cáo già lắm mưu mô, tất cả mọi bộ phần đều nhún tay vào, nếu lão ấy tính toán mưu mô gì tiếp theo chắc chắn gây tổn thất rất lớn cho công ty.

      “Về phía Trương Nhuệ sao? Gần đây công việc của ta tốt chứ?” Tôi có chút lo lắng, dù gì phòng Sale 2 vẫn còn được duy trì, lão ấy nhất định thầm bàn mưu tính kế thôi.

      “Còn có thể làm sao nữa? Danh sách khách hàng và các đối tác marketing đều nằm trong tay lão già đó, Trương Nhuệ có thể duy trì đến giờ phút này cũng là xuất sắc lắm rồi!”

      Tôi nghĩ cũng đúng, xem ra việc này phải tìm cách giải quyết thôi. Tôi suy tính, nếu thay đổi danh sách điện thoại của đài truyền hình và đối tác Marketing mạng, chắc chắn lão cáo già đó chỉa mũi dùi sang tôi.

      Tôi bèn nhớ đến những cuộc triễn lãm đầu năm tới, tôi có quen số người, và có thể nhờ họ giúp đỡ tìm giải pháp, để phòng Sale 2 tham dự triển lãm nhiều hơn, có lẽ như vậy dễ dàng hơn tại chỉ biết nhờ vào điện thoại chủ động liên hệ khách hàng. Tôi bày tỏ suy nghĩ của mình, Châu Dương cũng tán thành.

      “Nhưng cũng đừng nên làm rầm rộ quá, tôi sợ lão Vương chĩa mũi dùi sang bên !” ta cũng có chút lo lắng.

      “Tôi có gì phải sợ chứ! yên tâm , các buổi triển lãm này lúc trước tôi có sắp xếp cho phòng Sale 1 tham dự, nhưng họ có vẻ hứng thú lắm, báo với tôi là cử được đại diện tham dự. Nếu như vậy tôi sắp xếp phòng Sale 2 tham dự cũng có gì gọi là quá đáng!”

      ta nhìn tôi : “Lần này trở về, tôi có cảm giác thay đổi nhiều so với lúc trước!”

      Tôi cười : “Vậy thử xem tôi có gì thay đổi?”

      “Nên sao đây? Tôi có cảm giác tích cực hơn trước, tự tin hơn trước nhiều!”

      Tôi nhìn ta cười, ngay cả chính bản thân tôi cũng cảm thấy mình thay đổi hẳn sau chuyến này. Đối mặt với việc cũng tính toán theo hướng tích cực hơn và lâu dài hơn trước, tôi nghĩ có lẽ là do Trương Nhuệ chăng!

      “Đúng rồi, Tiểu Hải! Còn nhớ những gì tôi với khi ở Tô Châu ?”

      Châu Dương dùng ánh mắt mang đầy quan tâm nhìn tôi, quen biết ta suốt bao nhiêu năm nay, trong lòng tôi hiểu rất ta luôn xem tôi như người bạn, người em trai. Còn nhớ lúc tôi mới vào công ty, tôi tốt nghiệp chuyên ngành, quen thuộc với sản phẩm máy móc thiết bị của công ty, có rất nhiều từ ngữ về kỹ thuật máy móc tôi biết, lúc đó tuy ta rất bận rộn nhưng vẫn cố gắng sắp xếp thời gian để giải thích cặn kẽ cho tôi. Con người của ta rất nhiệt tình, có lẽ do sống ở nước ngoài trong thời gian dài chăng! Tôi biết ta hoàn toàn có ác cảm với Gay, tôi suy nghĩ lúc, cảm thấy có gì đáng để giấu giếm ta.

      “Châu Dương! tôi biết nghi ngờ điều gì, tôi có thể cho biết những gì hoài nghi đều là !” Tôi thành với ta.

      “Tôi đoán ra ngay từ đầu rồi, ra là ngay đầu năm nay, tôi đến nhà tìm , lúc lên cầu thang thấy tay trong tay đứng ngoài cửa với Lưu Khải, tôi nghĩ tìm chìa khóa để mở cửa, tôi sợ cảm thấy ngại khi gặp tôi, nên tôi về!”

      Tôi thót tim, ta biết sớm như vậy sao? nhưng do sợ tôi khó xử nên làm ra vẻ biết chuyện gì cả, chuyện này với bất kỳ ai, trong lòng tôi rất cảm kích ta giữ kín bí mật này cho tôi. Tôi nhìn ta, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe: “Cám ơn ! Cám ơn thông cảm cho tôi...”

      “Được rồi! chuyện này cũng phải chuyện gì lớn lao. Tôi quan tâm lắm đến chuyện của , chỉ cần chúng ta vẫn là bạn tốt, vẫn là đồng nghiệp tốt là được rồi. Điều đáng là tôi muốn chuyện gì cũng giấu tôi, gặp chuyện gì vui có thể tìm tôi để chuyện, uống vài ly, đừng giữ khư khư trong lòng nhé!”

      Tôi gật đầu: “Vậy đương nhiên là do tôi thanh toán rồi, đúng ? Ha ha...”

      ta nghiêm túc : “Chuyện của Lưu Khải giải quyết ổn thỏa chưa?”

      “Xong rồi! tất cả kết thúc rồi!” Tôi cười .

      “Xem ra chuyến Tô Châu có tác dụng rồi!” ta .

      Nhắc đến Tô Châu tôi lại nhớ đến những gì xảy ra, nhớ đến cái chết của Tiểu Huy, cũng nhớ đến ánh mắt ảm đạm của Jack, nhớ đến câu chuyện của Bang Khánh, nhớ đến buổi gặp nhau với Trương Nhuệ đường phố Tô Châu, nhớ đến đêm sinh nhật ngọt ngào và hạnh phúc! Những cảnh này từng màn từng màn thấp thoáng thị trong đầu tôi.

      Đột nhiên tôi rất muốn gặp Trương Nhuệ, muốn biết giờ làm gì, muốn thấy để cảm nhận được tồn tại của ...


      84.

      Tối hôm đó tôi có hẹn với Ba tại quán Bar, tôi báo cho biết chuyện của Tiểu Huy, nghe xong trầm lặng rất lâu:

      ta là chàng trai rất đặc biệt, còn yếu đuối hơn những người như chúng ta...”

      Tôi im lặng, trong lòng là nỗi đau buồn tột cùng.

      “Em biết quen ta trong trường hợp nào ? Dường như chưa bao giờ kể với bất kỳ ai. ta đến Bắc Kinh tự tử lần rồi, uống rất nhiều thuốc ngủ, chính là người cứu sống ta. Sau đó từ từ tìm hiểu mới biết hình như ta tự tử vì người phụ nữ. muốn khuyên bảo ta, nhưng ta lại tự cho rằng mình chính là người bất hạnh nhất cõi đời này. Bởi vì ta lesbian...”

      “Đối với bất hạnh mà ta tự nghĩ hoàn toàn vô cảm, thế gian này, còn ai có thể bất hạnh hơn bọn người như chúng ta chứ? Trong giới bao nhiêu năm nay, những bi kịch mà gặp cũng đủ khiến cảm giác tê liệt rồi. ta là người bình thường, có thể dốc hết trai tim để người phụ nữ, đối với , đây mới chính là hạnh phúc , đúng sao?”

      “Căn bản ta cảm nhận được niềm hạnh phúc của ta, nhìn thấy bộ dạng của ta thể kiềm chế cơn tức giận, liền kể cho ta nghe những bi kịch xảy ra trong giới chúng ta. ta giống như nghe giảng đạo, vốn dĩ ta muốn tin ...”

      “Do đó bèn dẫn ta vào trong giới để ta thử cảm nhận dưới vỏ bọc bề ngoài là phóng túng của giới chúng ta là chứa khổ đau và dày vò. Ít lâu sau, ta có vẻ thay đổi rất nhiều, ít ra xem bản thân mình là người bất hạnh nhất nữa, dường như cũng thoát khỏi nỗi ám ảnh ấy. cứ tưởng ta có thể làm lại từ đầu, tìm vị trí hay là tìm người con khác, ngờ lại là kết cục như vậy!”

      Nghe xong những lời của Ba, tôi càng đau lòng hơn. thế gian này, vẫn còn sinh linh yếu đuối đến vậy! Có lẽ, trong thâm tâm ta, chỉ có chỗ dựa duy nhất, và cũng dự định chỉ tìm mỗi chỗ dựa ấy mà thôi. Suy nghỉ đến đây, lần nữa tôi cảm thấy kiên cường đến với mình dễ dàng và đáng quý biết bao! Sinh mạng chúng ta là để tìm kiếm những gì mình muốn có, mà phải để chờ đợi. Bởi vì chờ đợi chính là đồng nghĩa với tiêu hao của thời gian, chờ đợi cũng đồng nghĩa với tiêu hao của sinh mạng!

      “Có lẽ đây mới chính là phương thức giải thoát duy nhất của ta chăng!” Tôi buột miệng phán câu.

      “Còn em sao? Cuộc hành trình đến Tô Châu kết quả như thế nào?” Ba quay sang hỏi tôi.

      “Lần này em muốn buông xuôi nữa, đây chính là kết quả!” Tôi nghĩ bây giờ trong tôi là ý chí kiên định.

      nhìn tôi, dường như tỏ vẻ tin vào những gì nghe thấy, do đó tôi thuật lại toàn bộ những gì xảy ra trong suốt thời gian qua, cuối cùng, tôi với : “Lần này em muốn buông thả chút...”

      hối hận?”

      Tôi lắc đầu, mặc cho kết quả như thế nào chăng nữa còn hơn có kết quả.

      “Tiểu Hải! ủng hộ em, bấy lâu nay có chuyện gì có thể làm vui, hy vọng em cho thấy được kết thúc có hậu!”

    5. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      85.

      Những gì cần làm tôi chuẩn bị sẵn sàng, tôi giải toả hết tất cả ràng buộc, trong lòng tôi là khoảng thoải mái, tất cả khoảng đó đều dành cho . Ngoại trừ ra tôi nghĩ ra khoảng lớn như vậy có thể chứa được gì trong đó!

      Khi ngang hair salon, tiện thể tôi vào đó thay đổi kiểu tóc xem sao...

      Buổi tối nằm giường, đột nhiên muốn hút thuốc, lấy cái bật lửa ra xem, cái zippo của Trương Nhuệ tặng tôi, lại ngừng nhớ đến . Cuối cùng thể chịu đựng được nữa nhưng lại gọi cho , ra tôi muốn tạo ngạc nhiên ngoài ý muốn cho .

      Tương tư chính là ly rượu có nồng độ cao, nó có thể phát tán ra hương vị trong cái ly bé ấy khiến người ta say đắm men tình.

      từng có buổi tối như vậy, tôi ngồi sofa, đau khổ khiến tôi trở nên tê liệt, ngay cả khui bia cũng còn sức lực nữa. Bởi vì lúc đó tôi chỉ muốn trốn chạy, muốn tiến về phía trước để nhìn thấy phong cảnh trước mắt. Giờ đây, cũng là nỗi lòng tương tư về , nhưng tôi lại tìm thấy sức mạnh và dũng khí trong đó!

      Bắt đầu từ bây giờ tôi tiến thẳng về phía trước và bao giờ lùi bước. Bắt đầu từ bây giờ tôi gạt bỏ hết tất cả qua bên để ngọn núi lửa trong lòng nung nấu và chuẩn bị phun trào ra tình cảm mạnh liệt ấy, toan tính đến kết quả, cũng toan tính được mất.

      Tôi nghĩ số phận ép buộc tôi hướng đến con đường cực đoan, cho nên xin đừng oán trách những đau thương do ngọn lửa bùng cháy này gây nên. Tôi chỉ muốn vòng tay ấm áp triền miên, tôi chỉ cần tình có thể khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.

      Hôm sau tôi dậy rất sớm, ánh nắng ban mai của mùa đông xuyên qua khe cửa chiếu thẳng vào phòng tôi. Mở cửa sổ, tôi nhìn những đống tuyết xa xa vẫn còn chưa tan chảy bị ánh nắng chiếu vào làm lóe mắt, đây chính là khí trời tôi thích nhất!

      Khi rửa mặt tôi nhìn mình kỹ trong gương. Quả mình cũng đến nỗi tệ, làn da trắng hồng. Tôi luôn cảm thấy cặp mắt chính là bộ phận khiến người khác động lòng, cặp mắt hơi to, chân mày hơi dài, cho dù là lúc bi thương con ngươi cũng có thể nắm bắt lấy chút ánh sáng, cặp môi cũng rất khiêu gợi. Tôi cạo râu, xem ra cái cằm có chút hao gầy ấy càng tôn thêm chút sức sống.

      Tôi chọn bộ quần áo đắt tiền nhất mà tôi thích nhất, áo sơ mi xanh sọc kết hợp với cravat sọc chéo đỏ. Cuối cùng cũng tìm lại tự tin trong gương, sau đó khoá cửa và xuất phát.

      chờ đợi tôi phía trước kết cục như thế nào?

      cười với tôi bằng nụ cười mê hồn, đưa tay khoác lấy vai tôi: “Tôi chờ lâu lắm rồi...”

      Vừa nghe xong câu này, tôi như bị điện giật đứng ngây người. Còn nhớ hồi tôi đọc “Hồng Lâu Mộng”, ba từng giảng cho tôi nghe có đoạn : Lâm Đại Ngọc và Giả Bảo Ngọc được uống “Châu Tiên Thảo” cho nên khi 2 người vừa gặp nhau có cảm giác như quen biết từ trước, Đại Ngọc nghĩ thầm: “Kỳ lạ , dường như gặp ở đâu rồi, tại sao ánh mắt ấy lại quen thuộc đến thế?”. Mà Giả Bảo Ngọc càng thẳng thắn mà thốt lên: “Người em này con gặp qua rồi!”. Và họ bị tình sét đánh, dường như họ tâm linh tương thông tương ứng với nhau.

      Khoảnh khắc này, tình hống tôi và gặp lại phải cũng giống như vậy sao? phải tôi cũng chờ lâu lắm rồi sao? Tôi tin rằng khi người cho dù cần thổ lộ bất cứ điều gì đối phương cũng có thể cảm nhận được, điều này đúng sao? tại, buột miệng ra suy nghĩ của tôi, khoảnh khắc này thậm chí trong thâm tâm tôi nghĩ, chẳng lẽ giữa tôi và tương thông tương ứng với nhau phương diện tinh thần chăng?

      chứ? Chờ tôi để làm gì?” Tôi cười đáp lại và muốn đẩy bàn tay khoác vai ấy ra khỏi vai tôi.

      Câu của tôi khiến bối rối, nhất thời biết gì: “Chỉ là chờ thôi!”

      Tôi lại hiểu rất ý nghĩa của câu này, với , phải chỉ có thể như vậy thôi sao? chỉ có thể chờ tôi mà thôi. ra, cũng như tôi đều phải chịu đựng dày vò, đau khổ trong tình từng trải nghiệm qua lần, nếu so sánh với tôi, tình của càng đau khổ hơn, hơn thế nữa càng tuyệt vọng hơn. cũng như tôi, rất sợ bị tổn thương!


      86.

      Giờ tan sở hôm đó tôi về rất trễ, vừa bước ra khỏi công ty thấy đứng đó chờ tôi, tim tôi nhói lên hồi cảm động, tôi cười :

      “Chưa về à? chờ gì vậy?”

      gãi đầu gãi tai, nhìn tôi và : “Lúc trước có với là khi lãnh lương khao chầu, vẫn chưa có cơ hội, nên ...”

      “Tôi còn tưởng quên rồi chứ...” Tôi đến chỗ đứng, chúng tôi vai kề vai cùng nhau về phía trước.

      “Vậy chúng ta ăn ở đâu?” hỏi.

      Tôi suy nghĩ lúc, hồi còn học đại học tôi luôn ngưỡng mộ số bạn bè dẫn người ăn KFC, 2 người cùng nhau chọn món và cùng nhau chậm rãi vừa ăn vừa tâm . Khi tôi quen Lưu Khải, thích ăn những món đó, cho nên chưa bao giờ tôi với cùng nhau ăn cả, tôi bèn với :

      ăn KFC nhé...”

      ngờ vừa nghe xong tỏ ra rất phấn khởi, ra với tôi cũng như nhau, trong lòng vẫn còn lưu trữ rất nhiều điều ngây thơ thậm chí là ấu trĩ. Chúng tôi chọn thức ăn xong, nhân lúc về chuyên công việc, tôi liên tục ngồi bốc khoai tây chiên bỏ vào miệng ngay cả cần chấm tương cà. phát ra điều này, bởi vì chỉ chọn phần khoai tây chiên nên có vẻ hốt hoảng, chồm qua bên tôi giành lấy, tôi lườm cái:

      “Nhóc! phần này là do tôi chọn mà, muốn ăn tự mà chọn lấy!”

      “Ha ha... Nhưng tôi là người trả tiền mà!” xong liền bốc mấy sợi cho vào miệng, thấy vậy tôi cũng chịu thua, liền bốc lấy vài sợi cho vào miệng, suy nghĩ lại cảm thấy buồn cười, tôi với , 2 thằng đàn ông ngồi đối diện nhau trong KFC, giành giựt nhau phần khoai tây chiên, cuối cùng miệng của chúng tôi đều chứa đầy khoai tây chiên, phần khoai tây chiên ấy nhanh chóng còn sợi nào cả. dễ dàng nuốt trôi cả đống khoai chứa trong miệng ấy, tôi với giọng giận lẫy:

      “Khốn kiếp! ăn chưa chút nào cả, , mau mua thêm phần !”

      móc ra 10 đồng và : “Tôi bỏ tiền, bỏ công vậy!”

      “Khốn kiếp!” Tôi đẩy tiền về phía : “ sai khiến ai vậy?”

      “Ha ha... Nếu chúng ta quyết định bằng cách oẳn tù tì vậy, ai thắng mua?”

      chịu! hôm nay khao tôi mà, phục vụ tôi mới đúng chứ!”

      “Vậy thôi!” nhét tiền vào túi: “Ăn xong rồi về vậy!”

      Tôi hoảng hốt : “Thôi! thôi! tôi phục rồi, được chưa!” xong liền chuẩn bị tư thế chơi oẳn tù tì với . Vừa nghe thấy tôi đồng ý, liền tỏ ra vẻ rất đắc ý. Cuối cùng tôi thắng 2 lần. Tôi cười ha hả nhìn . cũng cười ha hả nhìn tôi và : “ thắng rồi!”

      “Xin mời!” Tôi với nụ cười đắc ý.

      cười to, : “Lúc nãy nghe tôi gì à? tôi ai thắng người đó mua mà!”

      Lúc này tôi mới nhớ ra hình như là vậy, nhưng đương nhiên tôi thừa nhận rồi, nghĩ bụng xem ngươi làm gì được ta. liền tôi chơi gian lận, tranh cãi được lúc, tôi đề nghị chơi thêm lần nữa, lại chịu, suy nghĩ lúc, liền quay qua với lão già ngồi bên cạnh:

      “Bác ơi! hồi nãy bác cũng nghe thấy rồi đúng , con là người nào thắng người đó mua, đúng ?”

      Lão già ấy dường như nghe thấy những gì , chờ rất lâu cũng có động tĩnh gì, ngay cả sắc mặt cũng chuyển biến, có chút thất vọng, ngờ trong lúc chúng tôi đều mất hết lòng kiên nhẫn, lão già ấy lại gật gà gật gù, phấn chấn hẳn lên:

      “Thấy chưa? bác ngồi bên cạnh cũng nghe thấy như vậy, xem còn gian lận được ?”

      Tôi vẫn chịu thua, quay sang nhìn lão già đó và : “Có lẽ lỗ tai bác ấy có vấn đề, nên đâu biết gì, gật đầu đại thôi, như vậy tính!”

      ngờ tôi vừa dứt lời, lão già đó liền đập bàn và lớn: “Ai lỗ tai tôi có vấn đề? ràng là thua rồi chịu nhận!”

      Tôi giựt bắn người, phá lên cười với vẻ đắc ý: “Thấy chưa! Còn mua nhanh lên nữa!”

      Lần này tôi hết cách, liền đứng dậy về phía quầy phục vụ, được vài bước tôi liền quay lại, khều cái rồi : “Đưa đây!” dường như hiểu gì, tôi tiếp lời: “ khao tôi mà bắt tôi phải trả tiền là sao?”

      chớp chớp mắt: “Còn là giám đốc gì gì đó, sao mọn quá vậy!” xong liền móc 10 đồng lúc nãy ra!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :