1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Những ngày tháng yêu thầm - Chí Vô Ý [Hoàn]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      53.

      Ai cũng biết rằng chạy trốn phải cách để giải quyết vấn đề, nhưng tôi lại chọn giải pháp chạy trốn. Chỉ vì tôi tìm được lí do chính đáng để tranh giành niềm hạnh phúc mà mình luôn khát khao với người phụ nữ. Rất nhiều vấn đề tôi muốn đối mặt, nhưng phải muốn chạy trốn xảy ra. Khi tôi thể nào ở lại nhà máy nữa, cuối cùng tôi cũng phải trở lại văn phòng.

      Mọi thứ ập đến rất nhanh nhưng đều nằm trong dự đoán của tôi, cả công ty xôn xao chuyện và Lưu Giai quen nhau. Xem ra cho dù tôi muốn nghe nó cũng tự nhiên lọt vào tai tôi thôi! Lưu Giai suốt ngày tươi cười hạnh phúc, nếu phải tôi quá chăm chú vào công việc cái hạnh phúc của ả thế nào cũng vọt qua tai tôi. ta vừa làm việc vừa lắp bắp hát những bài tình ca lãng mạn thịnh hành nữa chứ Con chuột hạt gạo, sến, tôi thể nào chịu đựng thêm nữa, chỉ muốn thoát khỏi căn phòng này càng nhanh càng tốt.

      dễ dàng chờ đến giờ tan sở, tôi thu dọn đồ đạc liền ra khỏi phòng kịp chào ta. Khi cửa thang máy mở ra, tôi kinh ngạc ngây người, cũng là hình ảnh đó, đứng mình trong đó, lại còn lẩm bẩm bài hát Con chuột hạt gạo nữa chứ. Như người mất hồn, nhưng tôi vẫn cố gắng gượng cười:

      “Chúc mừng nhé!”

      tỏ vẻ hiểu những gì tôi gì, tôi tiếp tục cười : “Lưu Giai!”. cười đáp lại như muốn khẳng định lời của tôi là , lúc đó tim tôi bỗng nhiên thắt lại. nhìn nữa, tôi bước vào thang máy, ra nhường chỗ, mặt vẫn còn tươi cười, vừa định gì đó... cửa thang máy từ từ đóng lại. Cũng như lần trước, bên ngoài, tôi bên trong thang máy, khi cửa thang máy từ từ đóng lại, khoảnh khắc ấy để lại trong tôi hình bóng tuyệt đẹp. Lần này , người ngoài giới tìm được hạnh phúc thuộc về . Còn tôi, người trong giới lại phải đối mặt với cảm giác đau khổ vô bờ bên của tình việt vị ...

      Tối hôm đó tôi gặp Ba, uống rất say và tường thuật lại tất cả mọi chuyện, ta chỉ im lặng, chờ đến khi tôi xong, mới lên tiếng:

      “Quên hết mọi chuyện và chơi chuyến cho khuây khoả, rồi quay về làm lại từ đầu!”

      Nghe xong câu này, tôi như tìm được cách để giải thoát. Đúng vậy, tìm nơi nào đó chơi cho khuây khoả. Đột nhiên tôi nhớ đến Tiểu Huy, người bạn quen hồi còn học đại học. Khi đến Bắc Kinh, tôi dẫn ta chơi suốt kì nghĩ. Lúc nào ta cũng kêu tôi đến chỗ ta, được thôi, vậy Tô Châu, tôi quyết định ngay. Trước khi rời khỏi quán bar, Ba với tôi:

      “Biết chuyện gì chưa? Lưu Khải sắp được làm cha rồi!”

      Lúc đó, tôi hơi bị choáng , chỉ mỉm cười và nhanh chóng rời khỏi. Ra khỏi quán Bar tôi mới kịp phản ứng trở lại, Lưu Khải sắp làm cha rồi, nực cười, người đàn ông tôi từng say đắm sắp được làm cha rồi ư!

      Sau khi bình tĩnh trở lại lại cảm thấy chuyện đó rất bình thường, có gì đáng ngạc nhiên cả! Đây phải là con đường của người đàn ông bình thường phải trải qua sao? kết hôn rồi sinh con, phải cuộc đời chỉ có vậy thôi sao?

      Đột nhiên tôi lại nhớ đến , phải cũng vậy sao? nghĩ đến đây đầu óc tôi bắt đầu tối sầm lại, dám suy nghĩ tiếp nữa!

      Tôi lặng lẽ xin sếp cho nghỉ phép 2 tháng, ông suy nghĩ hồi cuối cùng cũng chấp thuận. Sau đó phải chuẩn bị rất nhiều thứ cho cuộc hành trình đến Tô Châu. Cũng may ra ngoài, cần từ biệt . Châu Dương cảm thấy khó hiểu trước kì nghỉ phép lâu dài của tôi, tôi cũng tuỳ tiện tim lí do nào đó để lắp đầy thắc mắc của ta. Lưu Giai vẫn là bộ dạng hạnh phúc mãn nguyện đó, thấy tôi nghỉ phép mới biểu nỡ xa tôi. Tôi cũng đâu khác gì, đây là nơi sau khi tốt nghiệp đại học chưa bao giờ rời xa, đột nhiên lại ra trong khoảng thời gian dài như vậy, trong lòng cũng có cảm giác thoải mái lắm!

      Hôm đó qua thăm ba, quả nhiên tôi được gặp dì Tôn. Ba tôi làm trong toà án, dì Tôn giáo viên, 2 người có vẻ rất hợp nhau. ra ba mới chỉ 45 tuổi, sau khi mẹ qua đời chỉ có 1 mình, do công việc quá bận rộn nên vẫn chưa tìm được người nào để bầu bạn, điều này làm tôi lo lắng nhất. Bây giờ có dì Tôn bên cạnh, tôi vơi phần nào lo lắng.

      ngờ trước khi ra , tôi lại vô tình thấy cảnh mà tôi bao giờ muốn nhìn thấy. Hôm đó tôi, ba tôi và vì Tôn xem Kinh Kịch, sau khi bước ra khỏi rạp, trong dòng người xô bồ ấy, tôi thấy cái vai cao cao trước mặt, bên cạnh là xoã mái tóc dài bay phất phới. Nhìn qua khe hở của dòng người họ nắm tay nhau, tôi nhất thời kịp phản ứng.

      Cuộc sống trùng hợp như vậy sao? Lưu Khải với tôi kết hôn trước đó vài ngày, cũng trong dòng người xô bồ ấy tôi thấy và Tạ Mẫn dắt tay nhau, sau đó 2 người kết hôn. giờ sắp có con rồi.

      Bây giờ, 2 người dắt tay nhau trước mặt tôi, phải chăng cũng lặp lại quá trình của Lưu Khải và Tạ Mẫn?

      2 người đó, người là Trương nhuệ, người kia cần chính là Lưu Giai

      Hôm sau tôi rời khỏi Bắc Kinh đến Tô Châu ...

    2. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      54.

      Đây là lần thứ 2 đến Tô Châu, lần trước đến vào mùa hè, bây giờ trời vào đông. Lần trước có bên cạnh, lần này chỉ có mình! Có lẽ ngoại trừ Bắc Kinh Tô Châu là thành phố mà tôi ở lại trong thời gian dài nhất. Tại nơi này tôi cũng quen biết được nhiều bạn tốt, họ cũng như thành phố này, để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng tôi.

      Lúc này thời tiết vào đông, ngoài trời mưa phùn, những hạt mưa dày đặc nặng trĩu, khoa trương tựa mưa giông mà lại êm dịu bình lặng tựa phong cách của thành phố này. Lịch sử 2500 năm khiến thành phố này thản nhiên đối mặt với thay đổi của thời gian, “vinh nhục bất kinh”. Theo tôi nghĩ, Tô Châu chính là thành phố mang đậm tính Trung Quốc nhất: cổ kính, thâm túy, tĩnh mịch.

      Đường xá ở Tô Châu rộng nhưng dông dài bất tận. Từ đầu đường nhìn theo hướng cuối đường chỉ thấy bóng râm bất tận của cây xanh, biết đâu mới là điểm cuối của con đường. Cánh cổng hư ám thể che giấu những tang thương của dĩ vãng từ bên trong lẫn bên ngoài. Suy cho cùng, thời gian thể thay thế lại càng thể ngụy trang tất cả. “Nước nào sánh bằng nước biển khơi, mây nào sánh bằng mây Núi Vu!”. Thời gian có thể làm đổi thay rất nhiều thứ, rất nhiều thứ có thể bị cuốn trôi , nhưng đồng thời cũng lắng đọng cũng ít việc. Những con sông ở đây nước xanh trong vắt, khúc khuỷu như mình con rắn.

      Sông nước hữu tình, êm đềm như mơ, nhất động nhất tĩnh trong dịch động dịch tĩnh, lung linh huyền ảo, đây chính là đặc thù sông nước của Tô Châu. Tôi thích đứng cầu nhìn những dòng nước chảy, cảm giác đó giống như tâm trạng con người, có lúc dâng trào dậy sóng, khi lại phẳng lặng tĩnh mịch.

      Nước là linh hồn của xứ sở này, “kỳ sơn dị thủy, thiên hạ độc tuyệt, nhân gian thiên đường, danh bất hư truyền”. Có thể , chưa đến Tô Châu thể nào biết được cái đẹp của Giang Nam. Hậu Hoa Viên nơi này nơi nào sánh bằng, rất thích hợp cho con người đến đây thư giãn, dạo bước trong khuôn viên thu này, có thể xoa dịu con tim bôn ba mỏi mệt của con người.

      Tô Châu chỉ là tọa lạc trong khuôn viên rừng cây mà là bị rừng cây bao quanh. Có 4 Hậu Hoa Viên cổ điển danh tiếng nhất thiên hạ, 1 Tô Châu độc chiếm 2 trong số đó. Đây còn là nơi duy nhất của Giang Nam ngưng tụ vẻ đẹp lung linh huyền ảo, u dật minh khiết. Năm bước mái hiên, mười bước mái đình. Bước di cảnh dời, phương kiến kỳ diệu.

      Dạo bước quanh đình, tiếng lá tre, tiếng hoa rơi xào xạc pha lẫn vào nhau tạo thành thú vui tao nhã. Tiếp bước đến hành lang khiến tôi nhớ đến “Ái Liên thuyết” của Châu Đôn Di: “Hương viễn ích thanh, đình đình tĩnh thực”, nên mới biết được nơi này tại sao được gọi là “viễn hương đình”. Tiếc thay thời tiết gió thu mưa thu, chỉ thấy cảnh tượng “còn lại sen tàn nghe tiếng mưa”. Có người lại Tô Châu thiếu khí phách bá vương. có “cung vệ nghiêm thâm”, mà chỉ mang đặc thù của những vườn cây. có chiến trường “thiếc mã kim ca”, mà để lại “ủng thành” cho hoàng hôn. có đại lộ như phố Trường An, mà chỉ có những con hẻm ngoằn ngoèo giống nhau.

      Hơn thế nữa, dòng nước nơi đây quá trong xanh, thức ăn nơi đây quá ngọt lịm, ngôn ngữ nơi đây quá êm dịu, tơ lụa nơi đây quá bóng loáng, thư pháp nơi đây quá phóng khoáng, ca từ nơi đây quá mượt mà, văn nhân nơi đây quá nho nhã... Nơi đây có vẻ “hoa quí đại khí” của Hàn Châu, có vẻ “Lục Triều Kim Phấn” của Kim Lăng, càng có vẻ “trang nghiêm trọng hậu” của Tây An. Nơi đây chỉ có “Hồng Nhan di hận” của thời Xuân Thu, và mang tội danh vong quốc suốt hai ngàn năm nay. Tôi nghĩ, thành phố như vậy vốn dĩ thích hợp với “gió tanh mưa máu”, nó chỉ có thể mang thuần khiết vốn có là gần gũi mà trang trọng, màn đến hương khói trần gian. Có lẽ “thoát khỏi thế tục”, “ cư đào viên” mới là phong tục tập quán của nơi đây.

      Đứng tại cây cầu bên rừng lá Phong, Vận Hà năm xưa bị tà dương của ngày nay chen vào vẻ “ nữa nhấp nhô, nữa ửng hồng”, “trầm tư năm xưa lập tàn dương”. Bên tai vẫn văng vẳng tiếng chuông biết mỏi mệt của Hàn Sơn Tự, vang vọng hàng ngàn năm nay. Vận Hà trước mắt vẫn giữ được phong thái hùng vĩ uy nghiêm của năm xưa, từng đợt sóng cuồn cuộn cuốn trôi dĩ vãng tan theo mây khói, cửa khẩu Thiết Linh vẫn cổ kính nghiêm trang trước bao đổi thay, tiêu tiêu lạc mộc đem lại cảm giác “Phong lạc Ngô Giang lạnh” năm xưa.

      Tô thành ngoại Hàn Sơn Tự, chuông đêm thanh vắng vọng thuyền ai!”.

      Tô Châu, thích nhất vẫn là cái phong thái ngàn năm đổi của Người, hãy để “bài hát thiên cổ” của Trương Kế làm bằng chứng bên Người cho đến vĩnh hằng!

    3. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      55.

      Tiểu Huy là người như thế nào nhỉ? ngay cả tôi cũng , lần đầu tiên gặp ta là lần gặp tại nhà của Ba, còn nhớ lúc đó trong nhà rất đông người, khí trong nhà rất hỗn độn, người đánh bài, người nấu ăn trong bếp, người ôm nhau tác dóc. Đó là lần đầu tiên tôi chơi chung với hội của Ba, ngờ tôi với Tiểu Huy lại cùng sở thích, ngồi nhìn chằm chằm vào cái TV, những chỉ có vậy mà còn xảy ra tranh chấp. Tôi coi live show, đến phần biểu diễn của Thái Tịnh, chưa nghe được mấy câu màn hình tự nhiên chuyển sang thế giới động vật, vừa quay lại thấy cái remote trong tay ta, tôi có chút nổi giận, nhưng nghĩ là lần đầu gặp nhau nên im lặng chịu đựng, chỉ nhìn ta rồi nằm xuống sofa định nhắm mắt, ngờ càng biết điều, lay tôi dậy:

      “Nhìn kìa! con beo đó...” Tôi mở to mắt, con beo đuổi bắt con hưu cao cổ tội nghiệp, tôi mặc kệ , bĩu môi rồi tiếp tục chăm chú theo dõi.

      Lần này tôi độc chiếm máy tính của Ba và chat với người bạn. Còn xem kinh kịch, còn hát theo nữa. Tôi vốn biết gì về kinh kịch, nhưng lại bị giọng hát uyển chuyển êm dịu của mê hoặc. Sau đó chúng tôi bắt chuyện làm quen nhau, đủ thứ chuyện trời dưới đất, còn xì xầm về đám người hỗn loạn trong nhà này nữa, và cũng biết chúng tôi thân nhau từ lúc nào.

      nhìn giống gay, mọi người đều nhận xét như vậy, lại càng ghét người ta là gay, nhưng lại lao đầu vào trong giới này để tìm kiếm cái gì đó. Có người muốn kiss và lên giường với , từ chối nhưng khi người ta muốn làm thiệt lại sợ mất cả hồn vía. Chính vì vậy mà rất khác biệt với đám người trong nhà này, nên mọi người cũng rất thích . Còn tôi như , tôi có thể chấm người nào đó để one night stand. Bọn người đó cũng hiểu tính tôi nên cũng ít khi đụng chạm đến tôi. Giữa đám người đó, 2 chúng tôi bị coi là 2 người lập dị, nhưng họ lại phàn nàn khi chúng tôi có mặt tại đây.

      Tiểu Huy ở lại Bắc Kinh 2 tuần, lúc đó tôi còn học đại học, ngày nào cũng dắt chơi, lúc đó rất vô tư, suy nghĩ gì nhiều. Nhưng nhìn ngang nhìn dọc vẫn tìm ra ở có điểm nào giống gay, tôi chỉ có cảm giác con người rất đặc biệt. học về nhạc ở Tô Châu nhưng lại ít thấy ca hát, chỉ ngẫu nhiên lắp bắp trong miệng vài ba câu. Khi cùng với Ba, 2 người hát hò “sến” đến nỗi rất dễ khiến người ta phun cả thức ăn trong miệng!

      đến sân bay đón tôi, mấy năm gặp, cũng có gì thay đổi, mặt mày sáng sủa, nước da trắng hồng, hấp dẫn nhất vẫn là cặp mắt 2 mí to. Vừa thấy tôi là liền chạy đến ôm chặt. Sau đó dẫn tôi về chỗ ở, cách trường đại học Tô Châu xa, chỉ là căn nhà cũ, có 2 tầng lầu:

      “Người thuê nhà ở đây đều là thanh niên, sinh viên, người đến đây du lịch và có cả Tây nữa nên rất náo nhiệt. Vì đủ phòng nên chịu khó ở chung phòng với tôi nhé!”

      Cứ như vậy mà tôi ở lại Tô Châu, mục tiêu trong lòng là chỉ muốn quên tất cả, nhưng có quên được chăng?

    4. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      56.

      Ngủ! Việc đầu tiên phải làm khi đến Tô Châu hình như là ngủ. Tiểu Huy bỏ tôi ở nhà và khỏi. Trong mơ màn, có cảm giác như có người nằm bên cạnh tôi, nằm co ro ở gốc giường, tôi khẽ cười, lôi đầu đặt lên gối trong bóng tối bao phủ khắp căn phòng. Tôi tìm nhà vệ sinh trong cơn mê ngủ, lầu có, nên phải xuống dưới nhà, và cũng biết công tắc nằm ở đâu. Ánh sáng trong căn nhà này hơi mờ nhạt, vừa được 2 bước, tôi bị vấp phải cái gì đó té lăn đùng xuống đất. Lồm cồm bò dậy, cuối cùng cũng tìm được nhà vệ sinh. Tiểu xong lại cảm thấy khát nước, thấy bàn bên kia có ly nước liền qua đó cầm lên vừa định uống, giọng ai đó cất lên:

      “Ly nước nguội rồi, bên cạnh đó có phích nước nóng, rót nước nóng mà uống!”

      Nhìn khắp nơi trong nhà, thấy sofa có người nằm ngủ,

      “Cám ơn!”.

      Nghe lời rót nước nóng vào ly, quay qua nhìn kéo mền đắp qua đầu rồi. Vật và vật vờ tôi bước lên lầu, tiếp tục ngủ bên cạnh Tiểu Huy. Hôm sau dậy là 10 giờ sáng rồi, lầu và dưới nhà đều bóng người. Tiểu Huy để lại mảnh giấy chỉ chỗ để thức ăn và chỗ để bia. Vệ sinh xong tôi ra ngoài dạo chơi. Mùa đông ở Tô Châu rất lạnh, được vài phút tôi liền quay về nhà.

      Bữa cơm, cũng chỉ là ít lương khô đại loại như bánh ngọt, có gì để ăn cả. Tôi bước xuống nhà tìm phích nước nóng hôm qua, quả nhiên vẫn còn nước nóng. Đổ nước vào ly mì, ngồi nhâm nhi với vài lon bia. Nhức đầu! lại lên lầu ngủ tiếp. Khi thức dậy hơn 6 giờ, trời tối. Xuống dưới tìm nhà vệ sinh, lại có người bên trong, chờ lâu mới chịu ra. 2 người chỉ nhìn nhau mà gì, đó là thanh niên cỡ tuổi tôi, vừa ra là tôi vào liền. Khi tôi ra quấn mền nằm sofa rồi, chính là người hôm qua. Tôi thấy bên cạnh có violin, nên tôi hỏi:

      biết chơi violin à?”

      chỉ gật đầu và nhìn tôi chằm chằm, và cũng gì, tôi có chút ngại ngùng nên cố tìm chuyện để :

      ăn gì chưa? có gì ăn được ?”

      2 ngày nay tôi chỉ ăn mì gói, quả là rất đói bụng.

      chờ chút!”

      ngờ chạy vào trong bếp, loay hoay hồi bưng ra 2 chén cơm chiên trứng nóng hổi đặt lên bàn:

      “Ăn !” .

      Tôi cũng khách sáo. Khi ăn, nhìn tôi hỏi:

      là Gay à?”

      Suýt nữa tôi phun ra, tôi gật đầu theo phản xạ vô điều kiện. tiếp tục cắm cúi ăn, tôi do dự lúc:

      “Sao nhìn ra?” Tôi hiểu người tôi có biểu gì giống Gay!

      “Khốn kiếp! bạn của Tiểu Huy có mấy thằng phải Gay!” chắc nịch

      “Vậy... vậy... cũng là...?” Tôi hoàn toàn bị bất ngờ, lại lọt vào ổ Gay nữa rồi.

      lại “****!” thêm câu: “Ở đâu ra mà nhiều Gay vậy!” xong còn nhìn tôi cười. thuộc dạng đẹp trai, tôi chỉ cười hi hi... và tiếp tục ăn!

    5. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      57.

      Tiểu Huy trở về sau 10 giờ tối mỗi ngày, vừa gặp tôi liền hỏi:

      bận việc gì mà mỗi ngày đều về trễ vậy?”

      “Sao? ở mình buồn à?” cười .

      “Vớ vẩn! tôi đến đây để chơi chứ phải ngày nào cũng bị nhốt trong nhà để ngủ!”

      “Ha... ha... yên tâm ! ngày mai mọi người đều rãnh, tôi giới thiệu bạn bè tôi cho làm quen!”

      “Vậy còn nghe được!” Tôi cười và tiếp lời: “Đúng rồi! người nằm ở sofa dưới nhà là ai vậy?”

      “Sao? thích à?”

      Tôi cười lắc đầu: “ tưởng tôi đến đây để tìm BF à?”

      phải vậy tốt! straight, còn có bạn rất đẹp nữa là đằng khác!”

      “Vậy tại sao ta lại ngủ sofa mình?”

      “Bạn có việc rời khỏi mấy ngày trước, dọn ra đây để nhường căn phòng cho Âu Dương. tên Bang Khánh, chơi violin kiếm sống, nghe còn tốt nghiệp học viện nhạc nữa, chơi violin rất hay. Nhưng cũng là người kỳ quái, rất nhiều bang nhạc mời mà chịu hợp tác, chỉ thích kiếm sống trong khác quán bar, phòng trà!”

      “Sao quen biết ta?”

      “Tôi đâu quen biết ta...” Tiểu Huy lắc đầu: “Do ta tự tìm đến đây thôi!”

      Sau đó chúng tôi chuyển đề tài, đột nhiên hỏi tôi: “Tiểu Hải! Lưu Khải gì đó của đâu rồi?”

      chưa biết gì à?” Tôi gượng cười: “ ấy cưới vợ rồi!”

      “... Cho nên đến đây tìm quên?” Tôi ngây người trước câu hỏi của : “Thôi! bỏ qua !”.

      Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy hay biết mấy! Bỏ qua, nghĩ đến những chuyện vớ vẩn đó nữa, tôi bèn chuyển đề tài sang ta: “Còn ? vẫn như xưa à?”

      “Tôi?” phá lên cười: “ vẫn như trước, phụ nữ! tôi thích, đàn ông! cảm thấy tội lỗi, có phải tôi bị bệnh gì ?”

      “Tôi cũng biết! nhưng tôi rất ngưỡng mộ .” Nếu tôi cũng được như vậy có phải hay hơn ? phát sinh tình cảm với bất kì ai, chỉ có thế giới của tình bạn phải tốt hơn sao?

      “Ha... ha... nếu giống tôi, vậy phải là rồi!” cười mỉa mai.

      vậy nghĩa là sao?”

      ôn tồn : “? có phải tình cảm quá dạt dào? nếu quá hiền lành, cho nên bất kể quen ai cuối cùng người bị đau khổ chắc chắn là !”

      Tôi biết gì hơn, miễn cưỡng đáp lại câu: “Có lẽ vậy...”

      Hôm sau mới sáng sớm tinh mơ, tôi nghe thấy dưới nhà rất náo nhiệt, Tiểu Huy xuống dưới từ lâu, tôi nhanh chóng mặc quần áo vào và xuống. Dưới đó hình như có 5 người, cũng để ý kỹ lắm bèn vào nhà vệ sinh. Trong lúc đánh răng súc miệng, tôi nghe thấy giọng của người phụ nữ, rất thánh thót, thậm chí nghe rất chói tai:

      chàng đẹp trai mà chính là người lúc nãy à? chỉ là thằng bé mặt búng ta sữa thôi!”

      Sau đó tôi nghe thấy có tiếng cười. Tôi chuẩn bị xong Tiểu Huy gọi ăn cơm, tôi ngồi bên cạnh , đối diện tôi là Bang Khánh, mặc cái áo len màu tím nhạt, nhìn có vẻ rất phóng khoáng, ánh mắt đôn hậu, nhưng con mắt lại rất sắc bén, giống như của loài vật nào đó trong rừng rậm Châu Phi.

      Người ngồi bên cạnh Bang Khánh, tóc dài buột lại phía sau, nhuộm tóc highlight màu trắng nhạt, khuôn mặt hơi gồ ghề, nhưng có vẻ thân mật, nhìn già như mái tóc của ta, hàng nút cổ áo cài, phanh ra rất rộng để lộ cả bộ ngực, thoáng nhìn biết là Gay, sau đó mới biết là Âu Dương Chính mà Tiểu Huy nhắc đến. Bên cạnh ta là thằng Tây ba lô, nhìn cũng có gì đặc biệt, vì biết tiếng Hoa và cũng biết nghe, nên cứ ngồi đó giương cặp mắt xanh vô tội nhìn chúng tôi.

      Cuối cùng là người phụ nữ vừa cất tiếng lúc nãy, từ vẻ ngoài của ta hoàn toàn nghĩ rằng giọng ta lại chói tai như vậy, bời vì ta rất đẹp, mái tóc xõa dài, khuôn mặt trắng hồng đó là cặp mắt to đẹp mê hồn.

      Họ cũng để ý đến tôi, mảnh ai nấy ăn, Tiểu Huy thầm bên tai tôi:

      thấy chưa? thằng Tây đó chính là Jack, bạn trai của Âu Dương, nghe 2 người đó đăng ký kết hôn bên Châu Âu rồi!”

      Người tôi muốn biết nhất chính là người phụ nữ kia, tôi ghé vào tai Tiểu Huy:

      “Còn người đẹp đó sao?”

      Tiểu Huy quay sang nhìn ta, do cự ly của tôi và rất gần, tôi thấy trong mắt giường như loé lên tia sáng gì đó, sau đó lại tỏ ra tự nhiên, chuyện ấp a ấp úng, nhưng người phụ nữ đó lại quay sang chuyện với tôi:

      ! muốn biết điều gì?”

      Tôi có chút ngại ngùng, người phụ nữ đó sao lại chủ động đến vậy chứ? “... có gì! chỉ muốn biết tên thôi!”

      “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?” ta cầm ly sữa lên và uống ngụm: “Lý Na! biết rồi cũng chẳng ích gì. Khốn kiếp! là Gay mà, còn tôi là Lesbian, tất cả đều phải người bình thường!”

      Tôi có chút choáng ngợp, ra đây là lần đầu tiên tôi gặp Les, mọi người trong bàn ăn đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi khiến khí trong phòng trở nên ngột ngạt, tên Jack còn nhún vai vài cái biểu liên quan gì đến , sau đó Âu Dương quay sang xài xệ và Lý Na:

      “Khốn kiếp! ai phải người bình thường? coi chừng tôi cho bài học bây giờ!”

      Lý Na quả nhiên gì, Bang Khánh đẩy rổ điểm tâm ở giữa bàn về phía tôi và : “Đừng để ý đến họ, hãy thử cái này !”. Tôi cười và khẽ gật đầu, gấp cái bỏ vào chén.

      Tiểu Huy e hèm vài cái: “Được rồi! dễ gì mọi người được họp mặt đông đủ, chút nữa mình tìm chỗ nào vui chơi nhé, thấy thế nào?”

      “Giữa trời đông gió rét, có gì đâu mà vui với chơi?” Lý Na dường ngư vẫn còn tức tối.

      “Chút nữa mình ở nhà đánh bài được rồi, Bang Khánh, thấy thế nao?” Âu Dương cố tình để ý đến Lý Na, quay sang chuyện với Bang Khánh.

      “Phải chăng là thằng Tây của ngươi mới học được trò đánh bài này? hở chút là đem ra khoe khoang!” Lý Na vẫn chịu bỏ qua, vẫn cố đâm thọt Âu Dương.

      Cuối cùng cũng xong bữa cơm, tôi cũng thở phào nhõm, vốn dĩ tôi muốn đến đây thư giãn để thoải mái tinh thần, ngờ lại gặp phải đám người này!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :