1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Những ngày tháng yêu thầm - Chí Vô Ý [Hoàn]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      48.

      Trưa hôm đó, Lưu Khải đến thăm tôi, còn đem theo bó hoa rất lớn. Con người là trước giờ vẫn vậy, lâu lâu lại thích tạo chút khí lãng mạn, nếu là trước đây có lẽ tôi cảm động đến chảy nước mắt và chạy đến ôm chầm lấy . Nhưng tại khiến tôi chỉ cảm thấy đây là gánh nặng trong lòng. Tôi cũng muốn làm khó xử, dù gì cũng xuất phát từ tấm lòng nên tôi cười đáp lễ cảm ơn . ngồi ngay đầu giường và hỏi han tôi về bệnh tình, tôi cũng hỏi thăm về cuộc sống, về công việc. Đúng vậy, ngoài những vấn đề đó ra tôi và còn biết gì hơn!

      Bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng ồn, vừa nghe thoáng qua, tôi đoán được Lưu Giai đến. Cửa phòng hé mở, quả nhiên đúng là ta, còn có Châu Dương và Trương Nhuệ nữa. Lưu Khải liền đứng dậy cáo từ:

      “Đồng nghiệp của em đến rồi, cũng phải rồi, em cố gắng nghỉ ngơi và giữ gìn sức khoẻ!” Tôi gật đầu và dùng ánh mắt tiễn ra khỏi cửa.

      Lưu Khải vừa ra khỏi cửa Lưu Giai lập tức chạy đến bên tôi, nhìn tôi đắm đuối và thở dài ngao ngán:

      “Nhìn kìa! nhìn kìa! chàng đẹp trai như vậy sao lại bệnh ra nông nỗi này chứ?”

      ra cơn bệnh lần này cũng , bị cảm biến chứng thành viêm phổi cấp tính, con người cũng cảm thấy hẳn và ốm nhiều:

      “Sao? thấy thương xót tôi à? vậy sau này phải làm bạn tôi và chăm sóc tôi chu đáo nhé! Chứ đừng như tình trạng bây giờ, “đứng núi này trông núi nọ”!” xong tôi liền nháy mắt với Trương Nhuệ.

      Bị tôi vậy ta có vẻ mắc cỡ: “Cái tên này! bị bệnh rồi mà vẫn còn “độc mồm độc miệng”, đáng đời!”

      “Được rồi! đừng đấu khẩu nữa, ăn chút thức ăn !” Châu Dương cười can ngăn và lôi ta qua bên, nhìn tôi và : “ đỡ nhiều chưa?”

      “Khoẻ nhiều rồi, cám ơn các vị!” Tôi lời cảm ơn tận đáy lòng tôi.

      Châu Dương liền tiếp lời: “ khách sáo quá rồi! Quan hệ của chúng ta đâu chỉ dừng lại ở đồng nghiệp! thấy ! đây đều là thức ăn chúng tôi cố tình chuẩn bị cho , đều là thức ăn rất tốt cho bệnh của !” Đúng là rất nhiều đồ ăn, có cả những món tôi thích.

      cũng tiếp lời của Châu Dương: “Bị cảm nên ăn thức ăn đạm bạc, như vậy tăng thêm cảm giác thèm ăn vì người bệnh thường hay biếng ăn!” ngập ngừng rồi tiếp: “ ăn nhiều vào mau hết bệnh!”

      Nghe xong tôi có cảm giác ấm áp trong lòng, ra cũng có lúc biết quan tâm đến người khác, tôi vừa định lấy thức ăn Lưu Giai giành lấy:

      “Nằm im! Đừng cử động! bổn nương niệm tình ngươi bị bệnh nên so đo, hôm nay hy sinh lần” xong ta cầm chén lên: “Đây! để bổn nương phục vụ nhà ngươi!”

      Mọi người đều phá lên cười. Tôi cũng nỡ chối từ, ấy đút muỗng tôi ăn muỗng. Thời gian cứ thế mà trôi qua, chúng tôi vừa cười vừa rất nhiều vấn đề, về công việc chẳng hạn. Khi tôi ăn xong thời gian cũng còn sớm nữa:

      “Các vị nên về rồi, thời gian còn sớm nữa, yên tâm , tôi sao đâu!”.

      Mọi người chào tôi ra về, là người sau cùng, trước khi đóng cửa còn quay lại với tôi:

      “Tối nay tôi đến với !”

      Tôi cười và gật đầu, cánh cửa từ từ khép lại...

    2. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      49.

      Quả nhiên tối hôm đó đến, còn đem theo món cơm chiên trứng nóng hổi, trong lúc tôi ăn, hỏi:

      “Người đàn ông hồi trưa đến thăm là ai vậy? có vẻ 2 người thân nhau lắm à?”

      Tôi hơi bất ngờ, trả lời qua loa cho qua chuyện: “ người bạn...” May mà còn hỏi thêm điều gì nữa. Tôi ăn xong, cũng dọn dẹp xong mọi thứ trong phòng.

      vừa ngồi xuống, đột nhiên tôi có cảm giác muốn vệ sinh, hơn nữa lần này lại là... nên tôi hơi ngại, miệng lắp bắp:

      “Chuyện này... À... Trương Nhuệ! Tôi muốn...”

      “Muốn gì?” liền hỏi.

      “Muốn vệ sinh!” Tôi buột miệng ra.

      “Chỉ có như vậy thôi mà cũng ấp a ấp úng!” Vừa xong liền cầm lấy bình nước biển.

      “Nhưng... nhưng... lần này tôi muốn ...”lớn”!”

      “Ha... ha...ha...” phì cười: “Lớn gì cũng như nhau thôi, đứng dậy ! tôi đỡ !”

      Tôi bước xuống giường và đến nhà vệ sinh. Đáng lẽ tôi muốn đóng chặt cửa lại, nhưng cái chốt có vấn đề nên tôi loay hoay mãi vẫn xong, có vẻ bực mình:

      “Cứ để vậy ! lẽ đóng chặt cửa lại “thơm” hơn sao?”

      Tôi hơi ngại và hết cách, đành để cửa như vậy. Có lẽ do mấy hôm nay toàn ăn thức ăn đảm bạc, nên tạo ra thanh rất lớn. liền bịt mũi lại:

      “Khốn kiếp! bắn súng AK à?” mặt tôi nóng bừng bừng và cả 2 đều cười ồ lên.

      luôn bên cạnh tôi trong suốt những ngày nằm viện, khiến tôi càng ngày càng ỷ lại. , tính tình của rất tốt, tôi nhờ việc gì cũng vui vẻ đáp ứng. Tôi rất muốn cứ như vậy mà nằm viện để ngày nào cũng lo lắng quan tâm chăm sóc cho tôi, như vậy phải rất hạnh phúc sao? Cứ như trong mơ vậy! ...

      Mặc dù muốn xuất viện, nhưng cuối cùng ngày xuất viện cũng đến, đến phụ tôi thu dọn đồ đạc. Về đến nhà, cái cảm giác thân quen đó khiến lòng thôi thoải mái hẳn ra. Còn lo tham quan khắp nơi, ngờ lại thấy hình của Lưu Khải trong phòng tôi khiến tôi phen hú vía. Cũng còn may tấm hình chỉ có mình Lưu Khải, nếu mà thấy hình tôi và Lưu Khải ôm nhau chắc lúc đó tôi chỉ biết điên lên và độn thổ thôi:

      “Người này hôm đó đến bệnh viện thăm phải ? ta tên gì vậy?”

      “Lưu Khải!” Tôi buột miệng trả lời: “Có lẽ tấm hình này lúc trước ta đến chơi và bỏ quên lại đây!”

      “Ha... Ha... căn nhà này cũng tồi, của mua à?” xem xong mọi thứ trong nhà hỏi.

      ! của ba tôi. giờ ba tôi ở nhà bên kia rồi!” xong tôi mở tủ lạnh lấy 2 lon bia: “Muốn uống chút ?”

      nhìn tôi rồi : “ chưa khỏe hẳn, sao lại uống bia?”

      Tôi nhún vai: “Vậy nghe nhạc nhé!”

      gật đầu. Tiếng nhạc du dương phát ra, cả 2 đều gì, lặng lẽ thưởng thức những giai điệu Chopin...

      lúc sau, có lẽ thấy đói bụng, quay sang với tôi: “Buổi tối thường ăn gì?”

      Tôi suy nghĩ rồi : “Hình như trong nhà còn gì để ăn, chỉ còn mì gói thôi!”

      lắc đầu và chạy vào bếp: “ muốn ăn gì cứ , hôm nay tôi trổ tài!”

      Tôi suy nghĩ lúc: “Mấy bữa nay giống như ăn chay vậy, hôm nay chắc phải ăn thịt thôi!”

      cười : “OK! ở nhà chờ nhé! tôi mua thức ăn. Đúng rồi! gần đây có siêu thị nào ?”

      Tôi chỉ chỗ cho , liền nhanh chóng rời khỏi nhà. lúc sau, mua thức ăn về, nhìn bộ dạng loay hoay, hì hục trong bếp, trong lòng tôi dâng trào thứ cảm giác lạ thường, khác với cảm giác lúc trước khi còn ở bên Lưu Khải. Có lẽ do ở bên Lưu Khải trong khoảng thời gian dài, hơn nữa, tôi cứ nghĩ là được như vậy mà ở bên suốt đời. Cho nên, khi thấy Lưu Khải loay hoay trong bếp, cảm giác lúc đó của tôi là “an phận thủ thường”, là thứ hạnh phúc đơn sơ mà giản dị. Còn với Trương Nhuệ khác hoàn toàn, mỗi khi làm điều gì đó cho tôi, tôi có cảm giác cứ như là lần cuối cùng vì tôi, và có cảm giác ngày nào đó rời xa tôi. Bởi vì chúng tôi cùng con đường, cũng chính vì vậy, tôi rất trân trọng những gì làm cho tôi. Muốn đem những giây phút tốt đẹp ấy mãi mãi khắc sâu trong lòng!

      Bữa cơm hôm nay tôi cảm thấy rất vui và ngon miệng, tài nấu nướng của cũng đến nỗi tồi. Ăn xong chúng tôi vừa xem Tivi vừa trò chuyện. lúc sau, thời gian cũng còn sớm, phải trở về ký túc xá. ra, lúc đó tôi rất muốn giữ ở lại, nhưng lí trí lại mách bảo với tôi rằng nên làm như vậy. Cho nên khi chuẩn bị về tôi cũng dám viện lí do gì để giữ ở lại. Tuy nhiên, khuôn mặt thoáng chút thất vọng, nhưng cuối cùng tôi cũng để ra . Khi cửa đóng sập lại tôi lại cảm thấy hối tiếc, tại sao lại để ? Mình có ý đồ xấu, hơn nữa, nhà này có đến 2 phòng, mình chỉ muốn bên cạnh bầu bạn, trò chuyện thôi mà, hay là chỉ muốn gần gũi thêm chút để cảm giác được tồi tại của mà thôi!

      Vậy mà tôi im lặng, dù chỉ lời giữ chân lại, lẽ tôi tàn nhẫn với chính bản thân mình đến thế sao?

    3. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      50.

      Ngày hôm sau trở lại công ty, trong thâm tâm tôi nghĩ, có lẽ tôi thông suốt được những vướng mắc về tình cảm của mình trong suốt thời gian qua. Chẳng qua cũng chỉ là người đồng nghiệp, hay người bạn, cho dù xa hơn nữa cũng chỉ có thể là em, mặc dù tôi xác định tôi . Nhưng tình cảm của tôi chỉ có thể giấu kín trong lòng. Còn với Lưu Khải dường như hoàn toàn chấm dứt rồi, kể cả tình mà tôi dành cho . Thông suốt được những vần đề này, tôi cũng cảm thấy thanh thản hơn, thoải mái hơn trong lòng. cuộc sống chỉ đơn giản thế thôi!

      Cuộc sống muôn đời hoàn hảo, cho nên bất kì ai cũng phải hướng về phía trước, để biến cuộc sống mình trở nên hoàn hảo. Đối với tôi, đó là điều ngoại lệ, vì tôi còn dám mơ mộng đến hoàn hảo nữa! Nhưng nếu phải dâng hiến vì tình , dâng hiến cho người mình tôi rất sẵn sàng để người đó có được cuộc sống hạnh phúc, có lẽ như vậy tôi cảm thấy được an ủi phần nào!

      Tôi cố tình tỏ vẻ thoải mái vô tư trở vào công việc. Mọi người rất hoan nghênh trở lại của tôi. Ngay cả cũng vậy, suốt ngày cười trong phòng làm việc của tôi. Gần đây công việc chuyển biến tốt, trở thành giám đốc của phòng Sale 2, vừa được lên chức. Tôi cũng hiểu tại sao hôm đó lại trở về phòng làm việc mà cứ loay hoay bên phòng tôi.

      Do nghỉ thời gian dài, nên rất nhiều việc phải giải quyết, nên cũng có thời gian tán dóc, và Lưu Giai trò chuyện có vẻ rất hăng hái, thỉnh thoảng cũng quay qua nhìn tôi, và tôi cũng chen vào vài câu.

      Trưa hôm đó, 4 người chúng tôi cùng nhau ăn cơm, mọi người đều rất vui vẻ. lo huyên thuyên về thuyết ăn chay ăn mặn gì đó, thỉnh thoảng lại xen vào cuộc đấu khẩu của tôi và Lưu Giai. Còn Châu Dương lặng lẽ ngồi ăn, lâu lâu đâm thọt vô câu độc chiêu khiến chúng tôi cười nghiêng cười ngã. Có lúc tôi nghĩ, đây chính là điều tôi hằng mong ước! mọi người bên nhau vui vẻ làm đồng nghiệp làm bằng hữu, thế là đủ, cũng nên làm gì vượt mức ranh giới đó. Phải chăng như thế tôi mới có thể gặp người tôi mỗi ngày, để thấy , để biết được làm việc có vui ? công việc suôn sẻ ? tất cả mọi chuyện liên quan đến tôi đều muốn biết. Tôi chỉ cần như vậy là mãn nguyện lắm rồi!

      2 tháng cứ vậy mà trôi qua, cũng có gì đặc biệt. Thỉnh thoảng Lưu Khải ghé thăm tôi, nhưng còn làm những chuyện vượt quá giới hạn như những lần trước nữa. Công việc của Trương Nhuệ ngày càng thuận buồm xuôi gió, liên tục ký kết nhiều hợp đồng mua bán.

      Còn tôi vẫn vậy, thỉnh thoảng cảm thấy đơn, tôi đến tìm Ba và vui chơi với đám bạn của ấy. Cuối cùng tôi cũng với Ba chuyện của tôi và , ấy gì, chỉ thở dài ngao ngán, và tất cả chìm trong im lặng. Và đêm hôm đó tôi cũng say đến nỗi “bất tỉnh nhân ”!

      ngẫu nhiên, tôi gặp chị của Trương Nhuệ. việc hôm đó hình như là do đề nghị, muốn mua điện thoại di động, Lưu Giai nhanh chóng tán đồng, Châu Dương vốn cũng có ý định mua điện thoại từ trước, tôi tất nhiên là thể mình rồi. Do đó 4 người chúng tôi thảnh thơi xuống phố. Sau khi và Châu Dương thanh toán xong, chúng tôi thương lượng nên ăn gì tối nay đột nhiên có người gọi tên . Vừa quay lại chúng tôi thấy người phụ nữ hơn 30 tuổi dắt theo thằng bé. cần tôi cũng có thể đoán ra đó chính là chị , người phụ nữ xinh đẹp đoan trang.

      rất vui vẻ khi gặp chị và chạy đến bồng đứa cháu vào lòng. Ánh mắt chị ta dịu dàng và mang đầy tình thương nhìn người em trai, tay xoa xoa đầu em trai mình, cũng muốn né khỏi bàn tay ấy cho dù trước mặt chúng tôi. Tôi mới phát , ra chỉ là đứa bé chưa trưởng thành, đôn hậu mà ngoan ngoãn trước mặt người chị. chuyện rất lâu sau, mới dắt chị đến giới thiệu với chúng tôi. Sau khi mọi người tự giới thiệu, tôi mới biết được chị tên Trương Sở, cái tên nghe rất hay, vừa hàn huyên xong, chị ta liền quay sang với em trai:

      “Buông Tiểu Phong xuống, để nó tự được rồi!”

      ra thằng bé rất mệt và muốn rời khỏi vòng tay của người cậu, ánh mắt nhìn Trương Nhuệ có vẻ như khẩn cầu, do vậy với chị:

      “Để em bế cháu lúc, có lẽ nó nổi nữa rồi!” Giọng ấp a ấp úng của cũng như cầu xin cho thằng bé.

      “Em hãy để nó xuống!” chị ta cách dịu dàng nhưng lại mang ngữ điệu chắc nịt.

      hết cách, đành phải nghe theo lời chị và buông thằng bé xuống. thằng bé cũng rất nghe lời, chỉ bĩu môi cái rồi từ từ tuột khỏi vòng tay người cậu và ngoan ngoan theo sau mẹ nó. Lúc ngang Mc Donald, thằng bé nhìn đắm đuối vào những hình ảnh các món ăn dán tường có vẻ như thèm, tôi liền :

      “Chị à! chị vẫn chưa ăn tối đúng ? hay là mình vào Mc Donald ăn nhé!”.

      Quả nhiên thằng bé nghe xong liền nhảy lên vui mừng, vỗ tay chan chát:

      “Đúng rồi! đúng rồi!”

      ngờ Trương Sở lại quay qua với tôi: “Trẻ em nên ăn món ăn Trung Hoa mới có đầy đủ dinh dưỡng, chị biết gần đây có quán ăn rất ngon, có các món ăn đặc sản Hồ Nam, chị dẫn các em đến đó ăn nhé!”.

      Lưu Giai liền tiếp lời: “Ăn bữa cũng đâu thành vấn đề, chị nhìn xem Tiểu Phong dãi kìa, có lẽ thèm ăn Mc Donald lắm, hay là chúng ta vào đây ăn là được rồi!”

      Trương Nhuệ cũng gật đầu: “Vậy lần này vào đây ăn, cần phải xa!” với ánh mắt tha thiết nhìn người chị.

      Tôi cứ nghĩ rằng đa số đều tán thành chị ta đồng ý, ngờ chị ta vẫn lắc đầu:

      “Con nít nên nuông chiều quá mức, nếu sau này sinh tật vòi vĩnh, về nhà lại chịu ăn cơm. Chúng ta cứ đến quán ăn Hồ Nam nhé!”.

      Từ đó, tôi mới phát ra người chị như thế, người phụ nữ có ý chí kiên cường, khi quyết định điều gì rồi kiên quyết đến cùng, ai có thể thay đổi được kiên định của chị ta...

      Nếu cuộc sống cứ quay theo quỹ đạo như vậy mà tiến về phía trước tôi nghĩ cuộc sống của tôi cũng lao theo nó, và có phong ba bão táp sau này. Nếu như vậy tôi được hạnh phúc chăng? Tôi biết. Nhưng nếu cho tôi lựa chọn, tôi lựa chọn cuộc sống theo quỹ đạo thực tế mà tiến vế phía trước. như vậy, chắc có người cho rằng tôi bây giờ hạnh phúc hơn trước. Nhưng ngay cả bản thân tôi cũng thể nào hiểu . Tóm lại, ra tôi rất trân trọng khoảng thời gian này, luôn được ở bên cạnh người mình , tuy nhiên thể thổ lộ tình cảm với người ấy, tuy rằng cũng nếm đủ ngọt bùi đắng cay, có thể xem đó là chút trải nghiệm của cuộc sống, chút hạnh phúc dù là nhoi. Chẳng hạn khi tươi cười xuất trước phòng làm việc, chẳng hạn như thỉnh thoảng vài cử chỉ thân mật, chẳng hạn như khi ký kết thành công hợp đồng, rất phấn chấn chạy qua lôi tôi uống vài ly, còn rất nhiều, rất nhiều... thể nào kể ra hết trong lúc.

      Sau này biết tôi còn phái trải nghiệm bao nhiêu sóng gió trong cuộc sống liên quan đến , cũng như cuộc sống tôi thể nào chỉ dừng lại tại thời điểm nhất định nào đó. Và câu chuyện của tôi cứ thế mà tiếp diễn ...

    4. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      51.

      Cuối cùng cũng đến quán ăn đặc sản Hồ Nam mà chị . Khi thức ăn đem ra, mọi người đều tấm tắc khen. Tuy tôi thích các món ăn này nhưng cũng phải gật đầu. Tôi cũng nhận ra rằng kể cả Lưu Giai cũng thích nhưng cũng dám có ý kiến gì, chẳng lẽ đây gọi là tôn trọng đối với chị của người đồng nghiệp?

      Người chị này của dường như có ý chí trời ban, có thể khiến người khác thể tự chủ mà làm theo ý kiến chị ta mà cần suy xét lại vấn đề. biết trong hình ảnh người chị này ra sao? chứ tôi chịu khổ dùm phần. Hay là ngay cả bản thân cũng nhận ra vấn đề này?

      Lưu Giai tỏ ra rất hoạt bát, mới tiếp xúc lâu có vẻ rất thân chị ta rồi, 2 người vừa cười vừa vui vẻ, tôi nghe loáng thoáng được câu chuyện của 2 người đó:

      “Em trai của chị cũng lớn rồi nhưng vẫn chưa thấy dắt bạn về giới thiệu, khiến chị cũng phải vì nó mà lo nghĩ!” xong rồi nhìn Lưu Giai tỏ vẻ hài lòng. Còn Lưu Giai khuôn mặt mang đầy tình ý mà nhìn Trương Nhuệ:

      “Chuyện này chị khỏi lo, trong công ty cũng có rất nhiều thích ấy lắm!”

      “Có đúng như vậy ? có những ai vậy? xinh đẹp ?” Chị ta hỏi liền mạch.

      Tôi có chút khó chịu với vẻ mặt hớn hở của Lưu Giai, nên tiếp lời: “Lưu Giai phải trong những người đó sao?”

      ngờ lại bối rối nhìn tôi với cặp mắt hình viên đạn: “ đừng bậy, có chuyện đó đâu...”

      Chị ta thèm nhìn người em trai mà quay sang nhìn Lưu Giai chằm chằm, càng nhìn nụ cười càng tươi hẳn ra: “ ? Có là em thích Trương Nhuệ nhà chị ?”

      Lưu Giai nhất thời biết phải trả lời sao, thừa nhận dám, lại cam lòng phủ nhận điều này, chỉ biết im lặng và mắc cỡ đến đỏ cả mặt. Châu Dương còn bồi thêm câu: “ cứ thừa nhận , ai nhận ra điều đó chứ?”

      Tôi quay sang nhìn , ngờ lại bắt gặp ánh mắt nhìn tôi, dường như chú ý đến cuộc trò chuyện này, sắc mặt lúc đó còn rất khác thường, tôi cũng thể nào hình dung chính xác sắc mặt lúc đó ra sao ...

      Giờ tan sở hôm sau, tôi gọi khi rất xa: “Tối nay đâu chơi ?”

      nhìn tôi: “Sao? Muốn tìm tôi uống vài ly hả?”

      “Đúng vậy! Thấy sao? cùng chứ?”

      “Tối nay được rồi! bữa khác nhé!” trả lời có vẻ do dự.

      Toàn thân như lạnh run lên, tôi hỏi với vẻ cam lòng: “Tại sao vậy?”

      “Chị tôi gọi! kêu tối nay về ăn cơm!”

      Quả nhiên đây là . Con tim tôi như từ từ chìm xuống đáy biển: “Nếu tối nay tôi nhất định muốn uống với tôi sao?” Tôi vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

      gãi đầu gãi tai, do dự hồi: “OK! Để tôi báo cho chị tôi tiếng!”

      Tôi cảm nhận được chút an ủi, hoá ra tôi vẫn còn chiếm vị trí khá quan trọng trong lòng : “Được rồi! về nhà với chị !”

      “Có ?” Lần này đến lượt kiên quyết.

      “Bỏ qua ! sau này còn nhiều cơ hội mà!”

      “Vậy tôi nhé?”

      !”

      liền quay bước , được khoảng 10 bước lại quay lại nhìn tôi, tôi làm dấu ra hiệu kêu . Lần này thiệt rồi, còn quay lại nữa...

      Nhìn theo bóng dáng tan biến trong biển người, đôi mắt tôi có cảm giác hơi mơ hồ! Trong đầu là khoảng trống trãi...

      Sau buổi tối hôm đó tôi thấy có vẻ buồn rầu suốt mấy ngày trời, hỏi , còn Lưu Giai càng ngày càng tỏ ra hớn ha hớn hở. Trong giờ làm việc tôi còn phát ta chuyện điện thoại rất lâu với ai đó, hỏi ta cũng . Nhưng trước mặt tôi thể giữ được bí mật. Quả nhiên sau cuộc trò chuyện, ta cố tỏ ra vẻ thần bí:

      “Là chị của Trương Nhuệ!”.

      Tôi như sét đánh ngang tai, giường như cảm giác được có thứ gì đó vừa thoát khỏi tầm tay. Cố gắng che giấu cõi lòng lạc lõng, với vẻ gượng cười:

      “Hay lắm! Chiêu này quả rất độc, gọi là sao nhỉ? đánh theo đường vòng phải!”

      ả tỏ ra đắc ý, cặp mắt long lanh ánh lên hạnh phúc: “Chính xác! người nào mà bổn nương thích tất nhiên phải bằng mọi giá mà có được chứ!”

      Nhìn vẻ mặt mãn nguyện của ta tôi lại có cảm giác toát mồ hôi lạnh...

      Chỉ 2 ngày sau, ta lại hớn hở báo tin vui với tôi: “Chị ấy mời tôi đến nhà ăn cơm rồi...”

      Tôi như bị sét đánh lần nữa: “Chúc mừng! chúc mừng! xem ra tiến triển rất khả quan!”

      ta cười khoái chí: “Hi hi... Đúng vậy! cứ chờ tin vui của tôi nhé!”

      Con tim tôi xót xa như nên lời: “Khi nào?”

      “Tối mai!” xong ta lại khiêu khích tôi bằng nụ cười đắc ý...

    5. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      52.

      Tối hôm đó về đến nhà, ngồi ngây người suy nghĩ rất lâu sofa, khoảng thời gian mà trước giờ tôi vẫn trân trọng sắp tan theo mây khói. Lúc nào tôi cũng với bản thân mình nên để tìm được hạnh phúc chân chính, nhưng khi ngày đó đến tôi mới phát mình lực bất tòng tâm, thể nào thản nhiên làm người vị đại như tôi hằng viễn tưởng. Con người vốn dĩ rất ích kỷ, người chỉ muốn chiếm hữu trọn người đó, thể nào chấp nhận ai đó chia sẻ với mình!

      Còn tôi! cũng ngoại lệ, nếu thể chiếm hữu thà ngậm đắng nuốt cay mà nhắm mắt buông xuôi, với Lưu Khải như vậy, đối với Trương Nhuệ cũng chỉ có thể làm như vậy. Nhưng lần này, con tim tôi có thể cho tôi dũng khí, cho tôi lí trí để tôi làm như vậy ? Tôi biết, có ai biết ?

      Ngồi sofa, chỉ uống vài lon, ngay cả khui thêm lon khác cũng còn sức lực nữa, mặc dù cố gắng hết sức cũng còn cách nào khác có thể tự làm tê liệt chính bản thân. Đau khổ vốn dĩ là như vậy! phải chăng nó càng khiến con người tỉnh táo hẳn ra! Tối hôm đó tôi thể nào chợp mắt...

      Sáng hôm sau, khi ánh sáng mặt trời luồn qua khe cửa chiếu vào người, tôi mới bắt đầu cảm thấy mình phục hồi lại sức. Làm vệ sinh kỹ, hơn 15 phút. Đứng trước gương lâu, dùng gel tạo kiểu tóc, cho đến khi chê vào đâu được mới thôi. Quần áo cũng lựa chọn rất lâu, cuối cùng chọn bộ đồ tây đắt tiền nhất, áo sơ mi sọc ca rô với cravat sọc chéo đỏ. Trước khi rời khỏi nhà, tôi phải tìm lại bản thân mình trong gương...

      Cười! lúc nào tôi cũng nhắc nhở mình phải nở nụ cười. Người đầu tiên gặp là Châu Dương:

      “Wow! Hôm nay là ngày gì mà ăn mặc bảnh bao quá vậy?”

      chứ? tôi cũng cảm thấy rất hài lòng!” Tôi mỉm cười nhìn ta: “ cũng nên coi lại cách ăn mặc , cù lần quá hèn chi có con thích!”

      “Thôi ! trong công ty và Trương Nhuệ rồi, tôi đâu còn cơ hội!” ta cười .

      Tôi làm mặt ngầu nhìn ta: “ bị gì vậy? giống phong cách bình thường của !”. ta thủ thỉ bên tai tôi: “ biết ! tối qua tôi gặp ấy ở quán bar!”.

      ấy! ấy là ai?”

      Tôi đột nhiên nhớ lại lúc trước gặp ở quán bar, Châu Dương trò chuyện với ta rất vui vẻ, nhưng khi về quên xin số fone liên lạc. Châu Dương lúc nào cũng nghĩ về ta, ngờ lại cho ta gặp lại, tôi liền hỏi:

      “Sao rồi? có xin được số fone ?” ta quơ quơ cái điện thoại ra vẻ đắc ý, tôi cũng cảm thấy vui cho ta.

      Cuộc sống vốn dĩ là như vậy, có người hạnh phúc, cũng có người đau khổ. Phải làm sao đây? chỉ có thể kiên cường mà đối mặt. Tôi và ta cứ vậy mà cười vui vẻ mà bước lên cầu thang. Gặp ngoài hành lang, cười chào rồi bước vào phòng làm việc.

      ra tôi dám nhìn lâu hơn nữa, sợ rằng dũng khí bị thất lạc bấy lâu nay tìm được bỗng nhiên tan biến trong giây. Khi Lưu Giai đến, tôi cũng ngước lên nhìn ta. Giao vài công việc rồi báo là phải xuống nhà máy giải quyết công việc, tôi vội vã rời khỏi văn phòng.

      Tôi báo với sếp mấy ngày sau về văn phòng, chỉ làm việc ở nhà máy, công việc chủ yếu là thảo luận với giám đốc nhà máy làm sao để cải tiến kiểu dáng của thiết bị. Trước giờ tôi vẫn cảm thấy tuy rằng sản phẩm của công ty đứng đầu về chất lượng nhưng về mặt kiểu dáng hơi thô kệch và lạc hậu.

      gặp họ, biết tình hình của họ thế nào, như vậy vẫn còn có thể duy trì chút ảo tưởng cuối cùng...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :