Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan [Tập 1: Gánh Xiếc Quái Dị] - Darren Shan (16C)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG CHÍN


      ra cần thiết phải hốt hoảng la thét đến vậy. Quái nhân gây sốc, nhưng bị xiềng xích trong lồng. Tôi nghĩ mọi người la lên vì phấn khích, giống như người ta la hét khi ngồi đu quay, chứ vì sợ hãi.


      Đó là Người-sói. xấu xí quá, toàn thân đầy lông lá, chỉ che phần giữa thân mình bằng mảnh vải, như Tarzan, để mọi người có thể thấy lông phủ khắp người. Bộ râu dài bù rối che gần hết mặt. Mắt màu vàng, răng đỏ lòm.


      Người-sói nắm song lồng vừa lắc vừa gào thét. Khi dịu lại và ngồi chồm hỗm như con chó, ông Cao tiến ra . Mặc dù giọng ông ta khàn khàn, ồ ề, nhưng tất cả mọi người đều nghe từng lời.


      - Thưa quý ông quý bà, chúng tôi hân hạnh chào mừng quý vị đến với Gánh Xiếc Quái Dị, mái ấm của những con người kỳ lạ nhất thế giới. Đây là gánh xiếc cổ xưa nhất. Chúng tôi lưu diễn từ 500 năm nay, đem cảm giác thích thú kỳ lạ cho nhiều thế hệ. Đội ngũ diễn viên từng đổi thay nhiều lần, nhưng tôn chỉ của chúng tôi hề thay đổi. Mục đích của chúng tôi là gây kinh ngạc và khiếp đảm cho khán giả. Chúng tôi luôn trình diễn những màn vừa hãi hùng vừa quái dị, những màn diễn quý vị thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào khác toàn thế giới.


      Ông ta chậm rãi cảnh báo:


      - Những ai nhút nhát vẫn còn kịp ra khỏi rạp lúc này. Tôi biết có những người đêm nay tới đây, nghĩ rằng, buổi trình diễn này chỉ là trò đùa. Họ có thể tưởng tượng những quái nhân của chúng tôi là những người được ngụy trang hoặc là những người dị dạng vô hại. đúng vậy đâu. Tất cả những màn trình diễn đêm nay đều là . Mỗi diễn viên là độc nhất vô nhị. Và… có diễn viên nào vô hại.


      xong ông ta rời sân khấu. Hai người đàn bà xinh đẹp, trong bộ đồ bóng lộn, tiến ra mở khóa lồng Người-sói. số khán giả hoảng hốt, nhưng ai bỏ khán phòng.


      Ra khỏi lồng, Người-sói vừa tru vừa sủa lớn, cho đến khi trong hai người đàn bà đưa ngón tay lên thôi miên . Người kia với đám đông:


      - Quý vị phải giữ hoàn toàn im lặng. Người-sói làm hại quý vị, chừng nào chúng tôi còn kiểm soát được nó. Nhưng thanh lớn làm nó tỉnh lại, lúc đó quý vị bị nguy hiểm.


      Sau đó, hai người cùng Người-sói bị thôi miên bước xuống hàng ghế khán giả. Tóc màu xám bẩn và lòm khòm, những ngón tay thõng xuống tận đầu gối.


      Hai người đàn bà sát hai bên quái nhân và luôn cảnh giác mọi người giữ yên lặng. Họ cho phép khán giả, nếu muốn, có thể vuốt ve , nhưng phải hết sức nhàng. Khi quái nhân qua, Steve đưa tay vuốt. Tôi dám, vì sợ bị cắn, nếu bất ngờ tỉnh lại. Tôi thầm hỏi:


      - Cảm giác ra sao, Steve?


      Nó đưa ngón tay lên hít, thầm lại:


      - Lông nó nhọn như lông nhím. Mùi kỳ lắm, như mùi cao su cháy.


      Người-sói và hai người đàn bà gần tới hàng ghế giữa rạp, thình lình, RẦM, tiếng động lớn. Tôi biết nguyên nhân tiếng động từ đâu. Nhưng Người-sói bắt đầu gầm rú, xô đẩy hai người đàn bà khỏi .


      Khán giả kêu gào, những người ngồi gần Người-sói, nhảy khỏi ghế để chạy. bà chạy kịp, bị quái nhân vật ngã xuống sàn. Bà ta gào khóc, nhưng ai ra tay tiếp giúp. Quái nhân lật ngửa người đàn bà, nhe hàm răng nhọn hoắt. Bà ta đưa tay lên, đẩy ra. Người-sói ngoặm miếng, bàn tay bà ta bị đứt rời.


      Mấy người chết ngất, những người khác gào khóc chen lấn nhau mà chạy. Rồi, biết từ đâu, ông Cao xuất ngay phía sau Người-sói và ôm chặt lấy . Người-sói chống cự lại. Nhưng ông Cao thầm mấy câu vào tai , làm dịu lại. Trong khi ông Cao dắt Người-sói trở lên sân khấu, hai người đàn bà của gánh xiếc trấn và kêu gọi khán giả trở lại chỗ ngồi.


      Khán giả còn phân vân, người đàn bà bị cắn đứt bàn tay tiếp tục khóc la. Máu ròng ròng ra từ cổ tay cụt. Tôi và Steve há hốc miệng, vừa nhìn trừng trừng vừa tự hỏi, liệu bà ta có chết .


      Ông Cao từ sân khấu xuống, nhặt bàn tay của người đàn bà lên và huýt lớn tiếng. Hai người mặc áo xanh, mũ vải trùm kín đầu mặt, chạy tới. Họ bé tí xíu, hơn tôi và Steve nhiều, nhưng tay chân rất lực lưỡng. Ông Cao dựng người đàn bà ngồi dậy, thầm mấy câu với bà ta. Bà nín khóc, ngồi im lặng.


      Ông Cao cầm cổ tay bà, rồi lấy từ trong túi ra túi da , màu nâu. Ông mở túi, rắc thứ bột màu hồng lên cổ tay bị thương. Ông gắn bàn tay bị rụng vào cổ tay rướm máu, rồi gật đầu với hai người trùm đầu, mặc đồ xanh. Họ lấy ra hai cây kim và đống dây màu cam. Và rồi, trước kinh ngạc của mọi người, họ bắt đầu khâu bàn tay vào cổ tay.


      Suốt thời gian năm, sáu phút, những mũi kim liên tục lùa qua thịt, người đàn bà hề tỏ ra đau đớn. Khâu xong, hai người đó thu dọn kim và chỉ thừa, rồi rút lui. Với những chiếc mũ trùm đầu lần được vén lên, tình tôi biết họ là nam hay nữ.


      Ông Cao buông bàn tay bà khán giả, lùi lại bước và :


      - Bà cử động bàn tay .


      Bà ta nhìn ông trừng trừng. Ông thúc giục:


      - Cử động mấy ngón tay .


      Lần này bà ta nhúc nhích thử mấy ngón tay.


      Các ngón tay của bà hoạt động!


      Mọi người gần như nín thở. Người đàn bà nhìn lom lom mấy ngón tay, tin đó là . Bà lại cử động mấy ngón thêm lần nữa, rồi đứng dậy, đưa cao bàn tay khỏi đầu. Bà ta lắc bàn tay mạnh. Người ta có thể nhìn thấy đường chỉ khâu, nhưng máu còn chảy nữa và những ngón tay hoạt động bình thường.


      Ông Cao bảo:


      - sao đâu, chỉ sau vài ngày đường chỉ khâu nhạt dần, còn nhìn thấy nữa. Tốt rồi đó.


      - Có lẽ tốt lắm đâu.


      người đàn ông to béo, mặt đỏ lừ, tiến lại lớn:


      - Tôi là chồng bà ấy. Tôi rằng chúng ta phải đến bác sĩ và sau đó là đến cảnh sát. Ông thể để con thú hoang dã như thế thoải mái trà trộn vào giữa đám đông. Chuyện gì xảy ra, nếu nó cắn đứt đầu bà ấy hả?


      - bà ấy chết.


      Nghe ông Cao bình tĩnh , người đàn ông to béo lồng lộn định lên tiếng, ông Cao ngăn lại:


      - Khoan . Xin ông cho tôi biết, khi Người-sói tấn công ông ở đâu?


      - Tôi?


      - Phải, ông. Ông là chồng bà ta. Khi bà ta bị tấn công, ông ngồi ngay bên cạnh, tại sao ông nhảy lên cứu vợ?


      - À, ừ… tôi… kịp… tôi thể…


      gì ông chồng đó cũng bào chữa được ình, vì lúc đó ông ta bỏ chạy, chỉ lo bảo vệ tấm thân.


      Ông Cao lại :


      - Ông nghe đây, tôi có lời cảnh báo rất ràng. Tôi , buổi trình diễn này có thể xảy ra nguy hiểm. Đây phải gánh xiếc an toàn, cố xảy ra. Rất có thể xảy ra những sai lầm, gây nên những hiểm họa còn thảm hại hơn chuyện của vợ ông. Đó là lý do chúng tôi phải trình diễn tại rạp hát cũ kỹ vào lúc nửa đêm. Hầu hết những buối diễn đều tốt đẹp, ai bị thương. Nhưng chúng tôi thể bảo đảm cho an toàn tuyệt đối.


      xong, ông ta quay vòng nhìn thẳng mắt mọi người, lớn:


      - Chúng tôi thể bảo đảm an toàn cho bất cứ ai. tai nạn tương tự rất có thể xảy ra. lần nữa, tôi lại, nếu quý vị sợ. Hãy ra về. Ra khỏi đây ngay, trước khi quá muộn.


      vài người bỏ về, nhưng đa số ở lại, kể cả người đàn bà suýt mất bàn tay.


      Tôi hỏi Steve, hy vọng nó đồng ý, vì tôi thích nhưng cũng sợ… :


      - Chúng mình về nhé?


      - Điên à. Quá tuyệt vời mà bỏ về sao được. Cậu muốn về hả?


      - Đời nào.


      Tôi cứng và cố nở nụ cười đầy… can đảm.


      Phải chi tôi sợ mang tiếng hèn nhát, phải chi tôi ra về, mọi chuyện tốt đẹp biết bao. Nhưng , trời ạ, tôi lại muốn tỏ ra là người lớn, ngồi ì tại đó xem cho tới màn cuối cùng. Phải chi bạn biết bao lần tôi định bỏ chạy nhanh ra khỏi nơi đó và bao giờ nhìn lại…





      CHƯƠNG MƯỜI





      Ngay sau khi ông Cao rời sân khấu và khán giả ổn định lại chỗ ngồi, quái thứ hai, Alexander Xương-sườn, xuất . Ông ta giống diễn viên hài hơn là quái nhân có thể làm người ta sợ. ra, khán giả cũng rất cần điều này, để tinh thần bớt căng thẳng vì màn khai mạc quá hãi hùng. Vô tình quay lại nhìn phía sau, tôi thấy hai người trùm mũ vải xanh quỳ lau máu sàn rạp.


      Chưa bao giờ tôi thấy người gầy nhom gầy nhắt như Alexander Xương-sườn. Ông ta đúng là bộ xương biết , dường như chút xíu thịt nào. Nếu nhờ cái cười rộng ngoác đầy thân thiện, trông ông ta cũng dễ sợ lắm.


      Alexander Xương-sườn nhảy quanh sân khấu theo điệu nhạc vui. Thân hình toàn xương với xẩu như thế mà lại tròng vào bộ đồ của người múa ba-lê, trông “quái” chịu nổi, làm khán giả thể nhịn cười. Sau màn múa, ông ta tuyên bố tiếp theo là tiết mục chính, đúng sở trường, vì ông ta vốn là diễn viên uốn dẻo.


      Trước hết ông ta bật hẳn đầu ra sau, trông như cái đầu bị cắt chỉ còn dính chút da gáy. Quay mình lại, ông ta để khán giả chỉ nhìn thấy khuôn mặt lộn ngược lưng, rồi ngả người cho tới khi cái đầu chạm sàn sân khấu. Sau đó, hai tay luồn dưới chân, ông ta kéo cái đầu ra trước, bây giờ cái đầu như mọc ra từ bụng.


      Khán giả vỗ tay rần rần. Alexander Xương-sườn bèn đứng thẳng dậy, bắt đầu uốn éo thân mình, như cọng rơm uốn mình trong gió. Thân thể ông ta quay vù vù từ phải qua trái, rồi lại từ trái sang phải. Xương cốt của ông ta bật kêu răng rắc.


      Tiếp theo, ông ta cầm lên hai dùi trống. Gõ chiếc dùi lên xương sườn, trong khi miệng há, phát ra điệu như tiếng dương cầm. Gõ dùi lên sườn bên kia, lần này thanh phát ra lớn hơn, cao hơn.


      Rồi ông ta bắt đầu hát, bài Cầu Luân Đôn Sụp Đổ, mấy bài của Beatles và những điệu của số chương trình TV nổi tiếng.


      Khi ông rời sân khấu, khán giả la thét đòi ông ta trở lại. Nhưng quái nhân nào trình diễn hai lần.


      Sau đó là phần trình diễn của Rhamus Hai-bụng. Alexander gầy bao nhiêu Rhamus béo bấy nhiêu. Ông ta đồ sộ tới mức, mỗi bước làm ván sàn diễn rên lên kẽo kẹt.


      Tiến gần sát mí sân khấu, ông Hai-bụng giả bộ suýt ngã nhào xuống, làm những khán giả mấy hàng ghế đầu khiếp đảm rú lên. Nếu thân hình hộ pháp đó lăn đùng xuống , ít vị khán giả bẹp dí như… con tép.


      Trái với thân hình “bé bự”, giọng ông dễ thương:


      - Xin chào. Tên tôi là Rhamus Hai-bụng. Vì tôi có hai cái bụng từ lúc được sinh ra. Các bác sĩ sững sờ và tuyên bố tôi là … quái nhân. Đó là lý do vì sao tôi gia nhập gánh xiếc và có mặt tại đây đêm nay.


      Hai người đàn bã thôi miên Người-sói tiến ra cùng hai xe đẩy chất đầy đồ ăn: bánh ngọt, bánh nhân thịt, kẹo, cái bắp…


      Rhamus chóp chép miệng, chỉ cái đồng hồ vừa được thả xuống, lửng lơ giữa sân khấu, bằng sợi dây.


      - Quý vị thử đoán xem, phải cần bao nhiêu thời gian để tôi ăn hết hai xe đồ ăn này. phần thưởng dành cho khán giả nào dự đoán gần đúng nhất.


      Từ đám đông la lên những lời đoán:


      - giờ.


      - Bốn mươi lăm phút.


      - Hai giờ, mười phút, ba mươi ba giây.


      Tôi đoán giờ ba phút, còn Steve bảo hai mươi chín phút. người đưa ra con số thấp nhất là mười bảy phút.


      Khi tất cả khán giả đưa ra lời đoán xong, đồng hồ khởi động và Rhamus bắt đầu ăn. Ông ta ăn vèo vèo như gió. Hai bàn tay làm việc liên tục. Dường như miệng ông ta hề khép lại. Ông ta tống đồ ăn vào miệng và nuốt.


      Tất cả khán giả bàng hoàng kinh ngạc. Nhìn ông ta ăn mà tôi gần như phát bệnh. số người quanh tôi lên cơn bệnh .


      Sau cùng, Rhamus thanh toán đến cái bánh cuối cùng và đồng hồ ngừng lại.


      Bốn phút năm mươi sáu giây! cần tới 5 phút để “tém gọn” lượng đồ ăn khổng lồ như thế!


      Rhamus hoan hỉ :


      - Ngon lắm. Nhưng tôi còn có thể dùng chút món tráng miệng nữa.


      Tiếng vỗ tay, tiếng cười vang khắp rạp. Hai người đàn bà lại đẩy ra xe lỉnh kỉnh tượng thủy tinh, muỗng, nĩa, bình kim loại. Rhamus :


      - Trước khi bắt đầu, tôi xin cảnh giác quý vị đừng thử làm trò này tại nhà. Vì tôi có thể ăn những thứ có thể làm người bình thường chết nghẹn. Đừng bắt chước tôi, bắt chước tôi các bạn bị chết đấy.


      Đầu tiên ông ta xơi món bù loong, đinh ốc. Sau khi làm sạch mấy vốc đầy, Rhamus lắc mạnh cái bụng căng tròn và chúng tôi nghe tiếng kim loại va vào nhau, lẻng kẻng trong bụng ông ta.


      Nếu chỉ là vài con ốc, cái đinh, tôi nghĩ là ông ta giấu dưới lưỡi hay hai bên má. Nhưng đằng này, cả đống bù loong, con tán làm sao giấu được trong mồm.


      Sau đó ông ta bắt đầu xơi món tượng thủy tinh. Rhamus nhai rào rạo thủy tinh rồi chiêu với nước! Món tiếp theo là muỗng nĩa. Dùng tay bẻ tròn những vật bằng kim loại này, rồi ông ta bỏ lọt thỏm vào miệng mà nuốt. Vì, ông ta bảo, răng đủ mạnh để nhai kim loại. Khiếp chưa!


      Hít mạnh hơi, cái bụng ông ta phồng to, rung lên bần bật. Tôi hiểu xảy ra chuyện gì, rồi ông Hai-bụng thở phì tiếng, tôi thấy đầu sợi dây ló ra từ miệng ông ta.


      Sợi dây từ từ ra khỏi miệng, kéo theo muống nĩa cuốn quanh. Rhamus thắt nút sợi dây vào những vật đó từ… trong bụng! thể nào tin nổi!


      Khi Rhamus rời sân khấu, tôi tưởng còn mành trình diễn nào sau đó có thể hấp dẫn hơn.


      Nhưng tôi lầm
      Annabelle thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG MƯỜI


      Sau màn trình diễn của Rhamus Hai-bụng, đội mặc bộ đồ xanh, mũ vải trùm kín đầu quanh khán giả bán đồ lưu niệm. Có nhiều món rất tuyệt, như bù loong, đinh ốc bằng sô--la. Búp bê Alexander Xương sườn bằng cao su, có thể uốn cong hay kéo ra dài nhằng. Tôi mua nhúm lông của Người-sói, cứng và sắc như dao.


      Từ sân khấu, ông Cao lên tiếng:


      - Quý vị đừng vội tiêu hết tiền, vì còn nhiều món quà đầy hấp dẫn khác nữa.


      - Tượng thủy tinh giá bao nhiêu?


      Steve hỏi người bán hàng. Đó là bức tượng giống bức tượng ông Hai-bụng ăn. Người bán hàng trong cái mũ vải trùm kín đầu lẳng lặng đưa ra bảng giá. Nhưng Steve bảo:


      - Tôi biết đọc.


      Tôi nhìn nó lom lom, hiểu vì sao nó láo. Người bán hàng vẫn chỉ im lặng lắc đầu, rồi vội bước trước khi Steve hỏi tiếp. Tôi hỏi nó:


      - Cậu làm trò gì vậy?


      - Tớ muốn nghe nó , để xem nó có phải là người .


      - Chẳng là người là gì. Hâm!


      - biết tao mới hỏi. Mày lấy làm lạ, mặt mũi tụi nó che kín mít sao?


      - Biết đâu vì người ta mắc cỡ.


      - Có thể.


      Sau khi những người bán hàng lưu niệm rút lui, tới màn trình diễn của người đàn bà có râu. Thoạt tiên, tôi tưởng chỉ là trò khôi hài. Vì đó là hoàn toàn… có râu.


      Ông Cao đứng sau , lên tiếng:


      - Thưa quý vị, đây là màn trình diễn rất đặc biệt. Truska đây là thành viên mới trong gia đình chúng tôi. diễn viên ấn tượng nhất mà tôi chưa từng gặp, với tài năng vô cùng độc đáo.


      Ông Cao rút lui, nhường sàn diễn cho Truska. ta rất đẹp trong bộ váy dài màu đỏ, với nhiều nếp xếp và… khoảng trống. Rất nhiều quý ông trong khán phòng khúng khắng ho, trở mình ghế.


      Truska tiến sát lề sân khấu, để khán giả nhìn hơn sắc đẹp của , rồi mấy câu, nghe như tiếng kêu của loài hải cẩu. Sau đó Truska đặt tay lên hai má, xoa nhè . Rồi, hai ngón tay bóp mũi, tay kia gãi cằm.


      Và, điều kỳ lạ xuất : những sợi râu… tua tủa mọc ra! Trước hết là râu cằm, rồi ria mép, râu hàm. Sau cùng, tất cả khuôn mặt ta bao quanh bằng bộ râu vàng, dài và thẳng.


      Bộ râu mọc dài chừng mười xăng-ti-mét ngừng lại. Truska buông những ngón tay bịt mũi, bước xuống khán phòng để khán giả vuốt ve hay kéo giật bộ râu.


      Lúc này, khi ta quanh khán giả, bộ râu lại tiếp tục mọc dài thêm tới… tận bàn chân. Gần tới cuối khán phòng, quay lại, trở lên sân khấu. Dù có chút gió trong gian phòng kín này, tóc Truska tung bay, chạm vào má những khán giả ngồi gần lối ta qua.


      Khi ta trở lại sân khấu rồi, ông Cao tiến ra hỏi có khán giả nào mang theo kéo ? Nhiều bà giơ tay. Ông mời mấy bà lên sân khấu và :


      - Gánh Xiếc Quái Dị chúng tôi tặng thỏi vàng ròng cho vị khán giả nào có thể cắt đứt được râu của Truska.


      Ông ta đưa ột nén vàng để chứng tỏ là chuyện nghiêm túc.


      Khán phòng xôn xao huyên náo hẳn lên. Gần như hầu hết khán giả đều thử tài, nhưng ai thành công, kể cả khi ông Cao đem ra cái kéo làm vườn to đùng. Điều kỳ lạ là râu ta cũng mềm mại như mái tóc thướt tha của ta vậy.


      Sau khi khán giả chấp nhận thất bại và ông Cao rời sân khấu, Truska lại bịt mũi và vuốt ve hai má: bộ râu từ từ rút ngắn và chỉ trong hai phút bộ râu hoàn toàn biến mất. Trông lại xinh đẹp như lúc mới bước ra chào khán giả. rút lui trong tiếng cổ vũ hoan hô náo nhiệt.


      Ngay sau đó là màn trình diễn của Hans Tay-thần.


      Tay-thần bắt đầu bằng câu chuyện về người cha. Cha ông ta sinh ra có chân. Ông cụ phải tập bằng tay và đôi tay được sử dụng hiệu quả như đôi chân bình thường của những người khác. Và ông cụ dạy các con bí quyết này.


      Sau đó Hans Tay-thần ngồi xuống, kéo hai chân cuốn quanh cổ. Ông ta đứng bằng hai bàn tay, lên xuống, chạy nhảy. Ông thách thức nếu ai chạy thắng, được thưởng thỏi vàng.


      Lối trong rạp được dùng làm đường chạy. Dù bất lợi, vì chỉ sử dụng tay, Hans dễ dàng vượt lên và thắng bốn đối thủ. khán giả nào hồ nghi khi nghe ông ta , có thể vượt 100 mét trong 8 giây bằng tay. Sau đó ông ta biểu diễn thêm mấy động tác thể dục rất tuyệt, để chứng minh người có thể điều khiển đôi tay trong mọi hành động mà cần đến đôi chân.


      Màn biểu diễn của Hans Tay-thần ấn tượng đặc biệt nhưng cúng làm khán giả thích thú.


      lát sau, ông Cao trở lại sân khấu:


      - Thưa quý vị, tiếp theo cũng lại màn độc đáo và khó khăn. Đây cũng màn đầy nguy hiểm, vì vậy cầu quý vị giữ im lặng, đừng vỗ tay, cho tới khi chúng tôi thông báo là an toàn.


      Sau những gì xảy ra trong màn diễn của Người-sói, ai cần phải nhắc nhở đến lần thứ hai. Tất cả đều ngồi im thin thít.


      Khi tất cả hoàn toàn yên lặng, ông Cao vừa lui vào vừa nhàng gọi:


      - Xin mời, ông Crepsley và quý bà Octa.


      Ánh sáng mờ dần. người đàn ông lừ đừ bước ra sân khấu. Ông ta cao, gầy khẳng khiu, da trắng nhợt, đỉnh đầu chỉ có chỏm tóc màu da cam. Bên má trái ông ta, có cái sẹo chạy dài xuống tận môi, làm miệng ông kéo xếch lên bên mặt.


      Trong bộ áo màu đỏ, ông Crepsley xách cái lồng đặt lên bàn, rồi quay lại cúi đầu, cười với khán giả. Ông ta đừng cười trông còn đỡ sợ hơn. Trông ông Crepsley như gã hề điên trong phim kinh dị tôi từng xem.


      Tôi bỏ lỡ nghe những lời ông ta , vì mải nhìn thằng Steve. Bạn biết sao ? Ông Crepsley vừa bước ra, tất cả đều im lặng, trừ người ồ lên kinh ngạc.


      Người đó là Steve!


      Tôi nhìn thằng bạn tôi lom lom. Nó trắng nhợt ra, gần như ông Crepsley, và toàn thân run rẩy. Thậm chí nó còn làm rơi búp bê Alexander Xương-sườn mà nó mới mua.


      Mắt nó như dán vào ông Crepsley. Nhìn nó trừng trừng ngó con người quái dị kia, tôi thể ngăn mình nghĩ là… nó vừa trông thấy ma.


      CHƯƠNG MƯỜI HAI


      Tôi căng mắt, vừa nhìn Steve vừa liếc lên sân khấu nhìn ông Crepsley :


      - … ra, phải tất cả loài nhện tarantula đều có nọc độc. Hầu hết chúng đều vô hại như những con nhện chúng ta thường thấy khắp thế giới này. Kể cả những con có nọc độc, nọc độc đó cũng chỉ đủ giết những sinh vật rất bé. Nhưng có vài giống nguy hiểm, có thể giết mạng người với chỉ nhát cắn. Giống này rất hiếm, chỉ có thể tìm thấy tại những vùng hoang dã, xa xôi. Tôi có con nhện như thế.


      Ông ta vừa vừa mở cửa lồng. Mấy giây sau, con nhện từ từ bò ra. Chưa bao giờ tôi thấy con nhện to đến thế. Nó có ba màu: xanh lục, tím và đỏ. Chân dài đầy lông và thân hình mập ú. Tôi hề sợ nhện, nhưng con này trông khủng khiếp .


      Con nhện chầm chậm tiến tới, rồi nó quị chân, hạ thấp mình, như sửa soạn bay.


      Ông Crepsley tiếp:


      - Quý bà Octa đây ở với tôi nhiều năm rồi. Octa sống lâu hơn những con nhện bình thường nhiều. Vị tu sĩ bán Octa cho tôi bảo giống này sống tới hai mươi, ba mươi năm. Quý bà Octa là sinh vật khác thường, vừa có nọc độc vừa thông minh.


      Trong khi ông , người áo xanh trùm kín đầu dắt ra con dê. Con dê hoảng sợ rống lên, tìm đường chạy. Người áo xanh buộc nó vào chân bàn, rồi lui vào sau cánh gà.


      Nhìn và nghe thấy tiếng be be của con dê, con nhện to lớn gớm ghiếc lần mò ra mép bàn, rồi ngừng lại như chờ lệnh. Ông Crepsley lấy từ túi quần ra cái còi - nhưng ông gọi là ống sáo – thổi lên vài ngắn. Lập tức, quý bà Octa nhảy vọt xuống cổ con dê.


      Con vật lồng lên, be be thảm thiết. Quý bà Octa bình thản bò lên gần đầu con dê vài phân. Rồi nó nhe nanh, cắm phập vào cổ con dê hoảng loạn. Con vật như bị đóng băng, đứng sững. Vài giây sau nó mới lăn đùng xuống sàn. Tôi tưởng nó chết rồi, nhưng nhìn kỹ, tôi thấy nó vẫn còn thoi thóp thở.


      Ông Crepsley vung vẩy cái còi, :


      - Tôi điều khiển quý bà Octa bằng ống sáo này. Mặc dù cùng cộng tác với nhau thời gian lâu dài, nhưng Octa giết tôi ngay, nếu tôi mất ống sáo. Con dê này chỉ bị hôn mê. Tôi huấn luyện Octa được hạ thủ ngay từ nhát cắn đầu tiên. Tất nhiên con dê rồi cũng chết – khi Ocat cắn, cách nào chữa trị được – và bây giờ chúng tôi giúp cho nó chết nhanh.


      Ông ta thổi sáo. Quý bà Octa di chuyển lên tới tai con dê, nhe nanh cắn. Con dê rùng mình, rồi hoàn toàn bất động. Lần này nó chết .


      Bà Octa nhảy xuống sàn tiến ra sát sân khấu. số ngồi hàng ghế đầu hốt hoảng nhảy dựng lên. Nhưng họ đờ người khi ông Crepsley rít lên nho :


      - Đừng nhúc nhích. Chỉ gây tiếng động là chết đấy.


      Octa ra tới sát mí sân khấu, rồi đứng dựng lên bằng hai chân sau, giống như con chó đứng hai chân. Nghe tiếng còi nhè của ông Crepsley con nhện từ từ bước giật lùi, vẫn bằng hai chân sau. Khi tới sát chân bàn, nó quay lại, leo lên.


      - Bây giờ quý vị được an toàn rồi. Nhưng nhớ đừng gây tiếng động lớn nào. Vì nếu quý vị làm thế, Octa tấn công tôi.


      Nghe ông ta , những người hàng ghế trước rón rén ngồi xuống.


      Tôi biết ông ta sợ , hay chỉ là cách diễn cho thêm phần hồi hộp, nhưng trông ông có vẻ rất căng thẳng. Lau mồ hôi trán bằng tay áo, rồi ông ta mới đưa còi lên miệng, thổi lên thanh nho .


      Quý bà Octa lắc lư, rồi như quyết định, gật mạnh đầu. Con nhện bò đến trước mặt ông Crepsley. Ông ta hạ thấp bàn tay phải, cho nó bò lên cánh tay ông. Ý nghĩ những cái chân lông lá, dài thòng bò da thịt ông ta làm tôi toát mồ hôi.


      Bò hết cánh tay, con nhện mon men lên vai, bò qua mặt bên kia, bò qua cái sẹo, cho đến khi bám ngược đầu cằm ông ta. Rồi con nhện nhả sợi tơ và buông mình theo sợi tợ đó.


      Lửng lơ dưới cằm ông ta chừng mười phân, con nhện đánh đu qua lại. Rồi nó tung mình đu lên cao ngang tầm tai ông. Các chân nó cụp lại. Từ chỗ tôi nhìn lên, con nhện giống như cuộn len.


      Trong khi con nhện đánh đu lên, ông Crepsley ngửa đầu ra sau, nó nhào lên lộn xuống trong khoảng . Tôi tưởng nó rớt xuống mặt bàn, nhưng , trái lại, nó hạ mình lên miệng ông Crepsley!


      Tôi hết vía vì tưởng nó trôi tuột vào cổ họng, vào bụng và cắn chết ông ta. Nhưng nó khôn hơn tôi nghĩ nhiều. Khi rơi nhiều, nó xòe rộng những cái chân dài, bám lấy vành môi của ông Crepsley.


      Ông ta cúi đầu về phía trước, để khán giả có thể nhìn thấy mặt. Miệng ông ta mở rộng, quý bà Octa nằm gọn trong đó. Thân mình con nhện phồng lên xẹp xuống cứ như ông ta thổi quả bóng vậy.


      Tôi tự hỏi cái còi đâu rồi và với tình trạng kia làm sao ông ta điều khiển được bà Octa?


      Đúng lúc đó ông Cao xuất , tay cầm cái còi khác. Ông thổi điệu nghệ bằng ông Crepsley nhưng cũng đủ để sai khiến con nhện. Nó lắng nghe rồi di chuyển từ bên này sang bên kia miệng ông Crepsley.


      Tô vươn cổ cố nhìn, vì biết con nhện định làm gì. Khi thấy những mảnh trắng môi ông Crepsley tôi mới hiểu: nó giăng tơ.


      Xong “công tác”, bà Octa lại buông mình đong đưa dưới cằm ông ta như trước. Miệng ông Crepsley đầy màng nhện. Ông ta liếm gọn những sợi tơ, nhai nhóp nhép, nuốt ngon lành rồi xoa bụng (thận trọng đụng phải bà Octa). Ông bảo:


      - Tuyệt vời. món gì ngon hơn tơ nhện. Ở quê tôi đây là món đặc sản cao cấp nhất.


      Sau đó ông ta để con nhện lăn quả bóng bàn, rồi cho nó đững giữ thăng bằng bóng. Ông bày ra những dụng cụ thể thao nho . Con nhện bắt đầu biểu diễn tất cả những động tác thể dục dụng cụ của con người: nâng tạ, leo dây, nhảy xà vân vân.


      Sau cùng ông ta đem ra bộ đồ ăn tí xíu. Đầy đủ dao, muỗng nĩa, ly tách… mấy cái đĩa ú ụ ruồi và những loài côn trùng chết. Tôi biết trong ly có gì.


      Quý bà Octa ăn uống thanh lịch tươm tất như… phu nhân quý tộc. Sử dụng mỗi lần bốn chân, để cầm muỗng, nĩa, dao. Lại còn chai muối tiêu giả, để thỉnh thoảng quý bà cầm lên, rắc đều lên đĩa đồ ăn.


      Tôi nhìn con nhện cầm ly nước uống mà cứ mê . Tôi sẵn sàng đổi tất cả những gì tôi có, để được làm chủ quý bà Octa. Tôi biết chuyện đó chẳng bao giờ xảy ra – ba má tôi cho tôi nuôi dù tôi có mua được con nhện này. Dù thế tôi vẫn cứ mơ ước.


      Màn trình diễn chấm dứt, ông Crepsley cho con nhện vào lồng. Tiếng vỗ tay tưởng như dứt xen lẫn những lời bình phẩm: “Giết chết con dê như thế tội nghiệp quá.” Nhưng có người lại bảo: “Như thế mới hấp dẫn chứ.”


      Tôi quay lại định với Steve là con nhện tuyệt vời quá, nhưng nó hau háu nhìn ông Crepsley. Trông nó có vẻ sợ hãi nữa, nhưng ràng nó được bình thường. Tôi hỏi:


      - Chuyện gì vậy, Steve?


      trả lời.


      - Steve!


      Nhưng nó chỉ “suỵt” tiếng, lời cho đến khi ông Crepsley vào khuất. Lúc đó nó mới quay sang tôi, bàng hoàng :


      - Kỳ lạ !


      - Con nhện chứ gì? Quá tuyệt. Mày thấy…


      - Tao về con nhện. Quý hóa gì con nhện già đó. Tao về ông… Crepsley kìa.


      Nó ngập ngừng trước khi gọi tên ông ta, hình như nó muốn gọi bằng tên khác.


      - Ông Crepsley có gì hay. Chỉ việc cầm cái còi mà thổi.


      - Mày cóc hiểu gì hết. Mày cóc biết ông ta là ai.


      - Còn mày biết?


      - Đúng. Đúng là tao biết. Tao chỉ mong ông ta đừng biết là tao biết. Nếu , chúng mình khó mà sống sót, để ra khỏi chỗ này
      Annabelle thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG MƯỜI HAI


      Tôi căng mắt, vừa nhìn Steve vừa liếc lên sân khấu nhìn ông Crepsley :


      - … ra, phải tất cả loài nhện tarantula đều có nọc độc. Hầu hết chúng đều vô hại như những con nhện chúng ta thường thấy khắp thế giới này. Kể cả những con có nọc độc, nọc độc đó cũng chỉ đủ giết những sinh vật rất bé. Nhưng có vài giống nguy hiểm, có thể giết mạng người với chỉ nhát cắn. Giống này rất hiếm, chỉ có thể tìm thấy tại những vùng hoang dã, xa xôi. Tôi có con nhện như thế.


      Ông ta vừa vừa mở cửa lồng. Mấy giây sau, con nhện từ từ bò ra. Chưa bao giờ tôi thấy con nhện to đến thế. Nó có ba màu: xanh lục, tím và đỏ. Chân dài đầy lông và thân hình mập ú. Tôi hề sợ nhện, nhưng con này trông khủng khiếp .


      Con nhện chầm chậm tiến tới, rồi nó quị chân, hạ thấp mình, như sửa soạn bay.


      Ông Crepsley tiếp:


      - Quý bà Octa đây ở với tôi nhiều năm rồi. Octa sống lâu hơn những con nhện bình thường nhiều. Vị tu sĩ bán Octa cho tôi bảo giống này sống tới hai mươi, ba mươi năm. Quý bà Octa là sinh vật khác thường, vừa có nọc độc vừa thông minh.


      Trong khi ông , người áo xanh trùm kín đầu dắt ra con dê. Con dê hoảng sợ rống lên, tìm đường chạy. Người áo xanh buộc nó vào chân bàn, rồi lui vào sau cánh gà.


      Nhìn và nghe thấy tiếng be be của con dê, con nhện to lớn gớm ghiếc lần mò ra mép bàn, rồi ngừng lại như chờ lệnh. Ông Crepsley lấy từ túi quần ra cái còi - nhưng ông gọi là ống sáo – thổi lên vài ngắn. Lập tức, quý bà Octa nhảy vọt xuống cổ con dê.


      Con vật lồng lên, be be thảm thiết. Quý bà Octa bình thản bò lên gần đầu con dê vài phân. Rồi nó nhe nanh, cắm phập vào cổ con dê hoảng loạn. Con vật như bị đóng băng, đứng sững. Vài giây sau nó mới lăn đùng xuống sàn. Tôi tưởng nó chết rồi, nhưng nhìn kỹ, tôi thấy nó vẫn còn thoi thóp thở.


      Ông Crepsley vung vẩy cái còi, :


      - Tôi điều khiển quý bà Octa bằng ống sáo này. Mặc dù cùng cộng tác với nhau thời gian lâu dài, nhưng Octa giết tôi ngay, nếu tôi mất ống sáo. Con dê này chỉ bị hôn mê. Tôi huấn luyện Octa được hạ thủ ngay từ nhát cắn đầu tiên. Tất nhiên con dê rồi cũng chết – khi Ocat cắn, cách nào chữa trị được – và bây giờ chúng tôi giúp cho nó chết nhanh.


      Ông ta thổi sáo. Quý bà Octa di chuyển lên tới tai con dê, nhe nanh cắn. Con dê rùng mình, rồi hoàn toàn bất động. Lần này nó chết .


      Bà Octa nhảy xuống sàn tiến ra sát sân khấu. số ngồi hàng ghế đầu hốt hoảng nhảy dựng lên. Nhưng họ đờ người khi ông Crepsley rít lên nho :


      - Đừng nhúc nhích. Chỉ gây tiếng động là chết đấy.


      Octa ra tới sát mí sân khấu, rồi đứng dựng lên bằng hai chân sau, giống như con chó đứng hai chân. Nghe tiếng còi nhè của ông Crepsley con nhện từ từ bước giật lùi, vẫn bằng hai chân sau. Khi tới sát chân bàn, nó quay lại, leo lên.


      - Bây giờ quý vị được an toàn rồi. Nhưng nhớ đừng gây tiếng động lớn nào. Vì nếu quý vị làm thế, Octa tấn công tôi.


      Nghe ông ta , những người hàng ghế trước rón rén ngồi xuống.


      Tôi biết ông ta sợ , hay chỉ là cách diễn cho thêm phần hồi hộp, nhưng trông ông có vẻ rất căng thẳng. Lau mồ hôi trán bằng tay áo, rồi ông ta mới đưa còi lên miệng, thổi lên thanh nho .


      Quý bà Octa lắc lư, rồi như quyết định, gật mạnh đầu. Con nhện bò đến trước mặt ông Crepsley. Ông ta hạ thấp bàn tay phải, cho nó bò lên cánh tay ông. Ý nghĩ những cái chân lông lá, dài thòng bò da thịt ông ta làm tôi toát mồ hôi.


      Bò hết cánh tay, con nhện mon men lên vai, bò qua mặt bên kia, bò qua cái sẹo, cho đến khi bám ngược đầu cằm ông ta. Rồi con nhện nhả sợi tơ và buông mình theo sợi tợ đó.


      Lửng lơ dưới cằm ông ta chừng mười phân, con nhện đánh đu qua lại. Rồi nó tung mình đu lên cao ngang tầm tai ông. Các chân nó cụp lại. Từ chỗ tôi nhìn lên, con nhện giống như cuộn len.


      Trong khi con nhện đánh đu lên, ông Crepsley ngửa đầu ra sau, nó nhào lên lộn xuống trong khoảng . Tôi tưởng nó rớt xuống mặt bàn, nhưng , trái lại, nó hạ mình lên miệng ông Crepsley!


      Tôi hết vía vì tưởng nó trôi tuột vào cổ họng, vào bụng và cắn chết ông ta. Nhưng nó khôn hơn tôi nghĩ nhiều. Khi rơi nhiều, nó xòe rộng những cái chân dài, bám lấy vành môi của ông Crepsley.


      Ông ta cúi đầu về phía trước, để khán giả có thể nhìn thấy mặt. Miệng ông ta mở rộng, quý bà Octa nằm gọn trong đó. Thân mình con nhện phồng lên xẹp xuống cứ như ông ta thổi quả bóng vậy.


      Tôi tự hỏi cái còi đâu rồi và với tình trạng kia làm sao ông ta điều khiển được bà Octa?


      Đúng lúc đó ông Cao xuất , tay cầm cái còi khác. Ông thổi điệu nghệ bằng ông Crepsley nhưng cũng đủ để sai khiến con nhện. Nó lắng nghe rồi di chuyển từ bên này sang bên kia miệng ông Crepsley.


      Tô vươn cổ cố nhìn, vì biết con nhện định làm gì. Khi thấy những mảnh trắng môi ông Crepsley tôi mới hiểu: nó giăng tơ.


      Xong “công tác”, bà Octa lại buông mình đong đưa dưới cằm ông ta như trước. Miệng ông Crepsley đầy màng nhện. Ông ta liếm gọn những sợi tơ, nhai nhóp nhép, nuốt ngon lành rồi xoa bụng (thận trọng đụng phải bà Octa). Ông bảo:


      - Tuyệt vời. món gì ngon hơn tơ nhện. Ở quê tôi đây là món đặc sản cao cấp nhất.


      Sau đó ông ta để con nhện lăn quả bóng bàn, rồi cho nó đững giữ thăng bằng bóng. Ông bày ra những dụng cụ thể thao nho . Con nhện bắt đầu biểu diễn tất cả những động tác thể dục dụng cụ của con người: nâng tạ, leo dây, nhảy xà vân vân.


      Sau cùng ông ta đem ra bộ đồ ăn tí xíu. Đầy đủ dao, muỗng nĩa, ly tách… mấy cái đĩa ú ụ ruồi và những loài côn trùng chết. Tôi biết trong ly có gì.


      Quý bà Octa ăn uống thanh lịch tươm tất như… phu nhân quý tộc. Sử dụng mỗi lần bốn chân, để cầm muỗng, nĩa, dao. Lại còn chai muối tiêu giả, để thỉnh thoảng quý bà cầm lên, rắc đều lên đĩa đồ ăn.


      Tôi nhìn con nhện cầm ly nước uống mà cứ mê . Tôi sẵn sàng đổi tất cả những gì tôi có, để được làm chủ quý bà Octa. Tôi biết chuyện đó chẳng bao giờ xảy ra – ba má tôi cho tôi nuôi dù tôi có mua được con nhện này. Dù thế tôi vẫn cứ mơ ước.


      Màn trình diễn chấm dứt, ông Crepsley cho con nhện vào lồng. Tiếng vỗ tay tưởng như dứt xen lẫn những lời bình phẩm: “Giết chết con dê như thế tội nghiệp quá.” Nhưng có người lại bảo: “Như thế mới hấp dẫn chứ.”


      Tôi quay lại định với Steve là con nhện tuyệt vời quá, nhưng nó hau háu nhìn ông Crepsley. Trông nó có vẻ sợ hãi nữa, nhưng ràng nó được bình thường. Tôi hỏi:


      - Chuyện gì vậy, Steve?


      trả lời.


      - Steve!


      Nhưng nó chỉ “suỵt” tiếng, lời cho đến khi ông Crepsley vào khuất. Lúc đó nó mới quay sang tôi, bàng hoàng :


      - Kỳ lạ !


      - Con nhện chứ gì? Quá tuyệt. Mày thấy…


      - Tao về con nhện. Quý hóa gì con nhện già đó. Tao về ông… Crepsley kìa.


      Nó ngập ngừng trước khi gọi tên ông ta, hình như nó muốn gọi bằng tên khác.


      - Ông Crepsley có gì hay. Chỉ việc cầm cái còi mà thổi.


      - Mày cóc hiểu gì hết. Mày cóc biết ông ta là ai.


      - Còn mày biết?


      - Đúng. Đúng là tao biết. Tao chỉ mong ông ta đừng biết là tao biết. Nếu , chúng mình khó mà sống sót, để ra khỏi chỗ này


      CHƯƠNG MƯỜI BA


      Giờ giải lao, tôi ráng hỏi Steve, ông Crepsley là ai, nhưng nó lầm lầm lì lì, chỉ bảo: “Tao suy nghĩ.” Rồi nó nhắm mắt, cúi đầu, mặt mày căng thẳng.


      Họ bắt đầu bán thêm nhiều món quà lưu niệm rất lý thú: búp bê Hans Tay-thần, râu của người đàn bà, và nhất là những con nhện bằng cao-su giống như quý bà Octa. Tôi mua con cho tôi, con cho Annie.


      Tôi móc đến đồng bạc cuối cùng để mua sáu cái kẹo tơ nhện. Tôi ăn hai cái và cũng bắt chước ông Crepsley, để những sợi tơ lằng nhằng môi rồi liếm gọn.


      Đèn tắt, khán giả trở lại chỗ ngồi.


      Gertha Răng-thép tiến ra sân khấu. Đó là người đàn bà cao lớn. Cặp đùi, hai cánh tay, cổ và đầu đều to tổ chảng. ta cất tiếng oang oang:


      - Thưa quý vị, tôi là Gertha Răng-thép. Tôi có những cái răng mạnh mẽ nhất thế giới. Ngày còn , lần đùa giỡn, cha tôi đút mấy ngón tay vào miệng tôi, phập phát, tôi cắn đứt hai ngón tay ông.


      Nhiều khán giả cười hinh hích. Gertha Răng-thép trợn mắt giận dữ, quát lên:


      - Nè, tôi phải là con hề. chưa? Ai cười nhạo tôi, tôi xuống, cắn đứt mũi ngay.


      Quý vị khán giả hãi quá, dám thở mạnh.


      ta quát rất to, nhưng rành mạch, nhấn nhá từng câu:


      - Các nha sĩ thế giới đều phải sững sờ vì hàm răng của tôi. Tôi kiểm tra tại những trung tâm nha khoa hàng đầu, nhưng chưa ai khám phá ra vì sao răng tôi chắc khỏe đến như vậy. Người ta đề nghị tôi những khoản tiền kếch xù để làm vật thí nghiệm, nhưng tôi từ chối, vì chỉ thích chu du, muốn bị ràng buộc với bất cứ điều gì.


      ta cầm lên bốn thanh thép, mỗi thanh dài khoảng 30 phân, chiều dày khác nhau, rồi kêu gọi người tình nguyện. Bốn khán giả nam lên sân khấu. Gertha đưa ỗi người thanh thép, cầu họ bẻ cong. Cả bốn người đàn ông cố hết sức, nhưng bẻ được.


      Sau khi họ chịu thua. ta cầm thanh mỏng nhất, đưa lên miệng cắn gãy làm hai, rồi đưa nửa thanh thép ột người đàn ông. Đưa lên cắn thử, ta bỗng rú lên đau đớn vì suýt bị nứt mấy cái răng.


      Thanh thép thứ hai, thứ ba đều dày hơn thanh đầu tiên, cũng đều bị ta cắn làm hai. Tới thanh thứ tư, dày nhất, Gertha Răng-thép… nhai vụn thành từng mảnh, như nhai sô--la!


      Kế đó, hai người với bộ áo xanh trùm đầu khiêng ra lò sưởi điện. Phập! Phập! Phập! Gertha ngoạm đống lỗ thành lò sưởi. Tiếp theo, ta cắn chiếc xe đạp thành từng mảnh . Tôi nghĩ, chắc vật gì đời mà Gertha thể cắn vụn ra.


      ta kêu gọi thêm người tình nguyện, rồi đưa ra ột người cái búa nặng trịch và cái đục lớn. Người khác được trao cái đục và cái búa hơn. Còn người cuối cùng cầm cái cưa điện.


      Ngậm cái đục lớn trong miệng, ta nằm ngửa, gật đầu ra hiệu cho người thứ nhất hãy giáng mạnh cây búa lên cái đục.


      ta nâng cao cây búa, bổ xuống. Tôi tưởng ta đập nát mặt . Hầu hết khán giả đều lo sợ như tôi, nhiều người rú lên, bịt chặt mắt.


      Nhưng Bertha xoay mình, cây búa đập mạnh xuống sàn. ta ngồi bật dậy, phun cái đục trong miệng ra.


      - Ha! Các vị tưởng tôi điên sao? Tôi chỉ muốn để quý vị thấy đây là cái búa . Bây giờ, nhìn đây.


      ta lại nằm xuống cắn chặt cái đục. Người mặc áo trùm xanh giơ cao cây búa, bổ xuống, nhanh và mạnh hơn người khán giả làm. Cây búa chạm và đầu đục làm vang lên thanh chát chúa.


      ta ngồi dậy. Tôi tưởng phun ra cả đống răng. Nhưng ta bình thản mở miệng, lấy cây đục ra và nhoẻn cười.


      Đến lượt người tình nguyện thứ hai, Gertha chỉ lưu ý ta phải thận trọng với nướu của , rồi để ta tự chọn vị trí đặt mũi đục răng mà… thoải mái đục! chàng đập rã rời tay, nhưng răng của Gertha hề xuy xuyển.


      Người tình nguyện thứ ba hì hục với cái cưa máy, mũi cưa xoèn xoẹt răng chỉ làm tóe ra những đốm lửa. Gertha lại nhoẻn cười, khoe hàm răng trắng nõn.


      Tiếp theo Gertha Răng-thép là phần trình diễn của chị em sinh đôi Sive và Seersa. Hai chị em giống hệt nhau và biểu diễn uốn dẻo như Alexander Xương-sườn. Nhưng hai thân hình xoắn lấy nhau, nhiều lúc trông như người có hai mặt, trước và sau. Cặp này rất khéo léo, đầy tài năng, nhưng so sánh với những màn trước hơi nản.


      Sive và Seersa vừa lui vào, ông Cao bước ra sân khấu cám ơn thịnh tình khán giả dành cho gánh xiếc của ông. Ông cũng lưu ý khán giả, nếu muốn, có thể mua thêm đồ lưu niệm tại phía sau khán phòng. cầu khán giả giới thiệu với bạn bè. Ông cám ơn thêm lần nữa và tuyên bố buổi trình diễn kết thúc.


      Tôi hơi thất vọng, vì phần kết thúc có vẻ tẻ nhạt quá. Nhưng có lẽ vì quá muộn và các diễn viên quái dị thấm mệt. Tôi đứng dậy, thu nhặt những gì mua, rồi quay lại chuyện với Steve.


      nhìn qua vai tôi, lên phía ban-công, hai mắt trợn trừng. Tôi quay vội về hướng nó nhìn. Ngay lúc đó những người quanh tôi bắt đầu gào thét. Ngước lên, tôi mới hiểu vì sao.


      Từ ban-công, con rắn khổng lồ, dài thậm thượt, trườn mình theo cây cột, bò xuống phía khán giả!


      CHƯƠNG MƯỜI BỐN


      Con rắn liên tục thè thụt cái lưỡi như thèm ăn lắm. tình, tôi thấy nó chẳng đẹp tí xíu nào, toàn màu xanh đen, loáng thoáng vài đốm màu sáng hơn chút. Nhưng phải công nhận, trông nó… khủng khiếp .


      Những người đứng dưới ban công hấp tấp chạy về chỗ ngồi. Vừa chạy họ vừa la thét, buông ráo những gì cầm trong tay. Có người ngất xỉu, có người ngã té và bị người khác đạp lên. May mắn là tôi và Steve ở phía , nếu hai thằng nhất đám như chúng tôi chắc chắn bị đám đông dẫm đạp nhừ tử rồi.


      Con rắn gần xuống tới sàn, bỗng ngọn đèn cực sáng rọi ngay mặt, làm nó khựng lại, nhìn thẳng nguồn sáng chớp mắt. Mọi người bớt sợ, còn chạy nữa. Những người bị ngã, đứng dậy. Rất may, ai bị thương nặng.


      Sau chúng tôi có tiếng động. Mọi người quay vội lại. cậu bé đứng sân khấu. Cậu ta chừng 14 hay 15 tuổi, gầy nhom, tóc màu vàng chanh, hai mắt hi hí như mắt rắn. Cậu bé đó khoác áo choàng dài màu trắng.


      Huýt lên như rắn, cậu ta giơ cao hai tay khỏi đầu. Cái áo choàng rơi xuống. Khán giả ồ lên kinh ngạc. Toàn thân cậu phủ bằng những cái vẩy.


      Từ đầu đến ngón chân lóng lánh màu xanh lá, vàng, vàng kim và xanh dương. Cậu ta chỉ mặc quần đùi . Cậu bé quay mình lại, để tất cả nhìn thấy phía sau cũng giống như phía trước, chỉ trừ vài vệt thẫm màu hơn.


      Rồi cậu ta quay lại nhìn chúng tôi, nằm xấp xuống, trườn mình sàn, y chang con rắn. Lúc đó tôi chợt nhớ tới tờ quảng cáo: đúng đây là cậu bé rắn rồi.


      Trườn xuống sàn khán phòng, cậu ta đứng dậy, bước về cuối rạp. Khi cậu ta qua, tôi thấy những ngón chân, ngón tay của cậu ta kỳ lạ. Chúng dính vào nhau bằng lớp da mỏng. Trông cậu ta giống con quái vật sống trong hồ nước đen của phim kinh dị.


      Tới cách cái cột chừng vài mét, cậu ta phủ phục xuống. Nguồn sáng, làm lóa mắt con rắn, bắt đầu chuyển động, rọi xuống chân cột. Cậu bé lại huýt lên mấy tiếng, con rắn như lắng nghe. Tôi nhớ đọc câu đó, rắn thể nghe, nhưng cảm thấy được thanh. Cậu ta quẫy mình sang phải, rồi sang trái. Đầu con rắn di chuyển theo, nhưng phóng tới. Cậu bé bò lại gần hơn, tới đúng tầm của con rắn. Tôi suýt la lên, để bảo cậu ta chạy , vì sợ con rắn tấn công và giết chết cậu.


      Nhưng cậu bé rắn biết mình làm gì. Tới sát con rắn, cậu ta đưa những ngón tay dính màng vào nhau, vuốt ve dưới cằm con vật. Rồi… cúi xuống hôn lên mũi nó!


      Con rắn cuốn quanh cổ cậu ta. Nó cuốn thêm mấy vòng, rồi thả cái đuôi thõng qua vai như tấm khăn choàng.


      Cậu bé rắn vừa vuốt ve nó vừa mỉm cười. Tôi tưởng cậu ta vòng quanh khán giả để mọi người sờ thử vào con rắn. Nhưng cậu ta tiến tới khoảng trống, gỡ con rắn, đặt xuống sàn, rồi lại vuốt ve dưới cằm nó.


      Lần này con rắn há rộng mồm. Tôi nhìn những cái nanh của nó. Nằm cách xa nó chút, cậu ta bắt đầu uốn vặn thân mình tiến lại gần con rắn.


      Tôi kêu thầm:


      - Ôi! ! Chắc cậu ta


      Nhưng cậu ta làm ! Cậu ta chui tọt đầu vào mồm con rắn há hốc.


      Mấy giây sau cậu bé rắn mới lấy đầu ra khỏi miệng con vật. lần nữa, cậu ta lại cuốn con rắn quanh mình, rồi lăn vòng vòng cho tới khi con rắn phủ khắp toàn thân, chỉ chừa lại cái mặt. Ráng đứng dậy, mỉm cười, trông cậu ta như tấm thảm cuốn tròn.


      Từ sân khấu, ông Cao lên tiếng:


      - Và thưa quý vị, đó mới chính là phần kết thúc thực của chương trình đêm nay.


      Ông mỉm cười, vọt nhảy khỏi sân khấu, biến vào khoảng đầy khói. Khi khói tan, tôi lại thấy ông đứng nơi cuối rạp, tay vén tấm màn che cửa.


      Hai bên ông là những người đàn bà xinh đẹp và những người bé mặc áo xanh phủ kín đầu. tay họ là những cái khay bán đồ lưu niệm. Rất tiếc là túi tôi rỗng .


      Tôi ôm những món tôi và Steve mua. Nhìn vẻ mặt khó đăm đăm của nó, tôi biết tốt nhất là đừng hỏi han gì. Tôi có thừa kinh nghiệm mỗi khi nó nổi cơn khùng rồi.


      Ông Cao tươi cười chào mọi người. Khi tôi và Steve qua, ông cười thoải mái hỏi:


      - Sao? Hai em thích chứ?


      Tôi :


      - phi thường.


      - sợ sao?


      - tí thôi, nhưng sợ hơn những người khác đâu ạ.


      Ông ha hả cười:


      - Hai em gan dạ lắm.


      Chúng tôi vội để nhường lối cho những người đằng sau. Khi vào hành lang , giữa hai tấm màn, Steve ngó dáo dác chung quanh, rồi thầm vào tai tôi:


      - Mày về mình .


      - Cái gì?


      - Mày nghe rồi mà.


      - Nhưng sao tao phải về mình?


      - Vì tao chưa về. Tao ở lại. Chưa biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, nhưng tao ở lại. Tao về nhà sau khi tao…


      Nó ngập ngừng rồi kéo tôi .


      Chúng tôi qua tấm màn thứ hai, nơi có cái bàn dài, phủ vải đen sát đất. Những người trước quay lưng lạ hai đứa tôi. Steve thận trọng nhìn phía sau, khi thấy ai, nó chui tọt vào gầm bàn.


      - Steve!


      Tôi rít lên, chỉ sợ nó lại gây rắc rối. Nó rít lại:


      - .


      - Nhưng cậu thể…


      - Làm theo lời tao. Mau, , họ bắt cả hai bây giờ.


      Tôi muốn, nhưng biết làm sao được. Có vẻ như Steve lại sắp nổi cơn điên, nếu tối làm theo ý nó.


      Tôi đành bước , rẽ sang hành lang dài, dẫn đến cửa chính. Vừa chầm chậm vừa suy tính. Phía trước tôi, mọi người xa. Phía sau, chưa thấy ai ra tới.


      Tôi ngừng trước cái cửa. Đây là nơi Steve dòm ngó, khi chúng tôi mới vào rạp: cái cửa dẫn lên ban-công. Tôi kiểm tra phía sau lần nữa. thấy ai. Tôi tự nhủ:


      - Tốt rồi. Mình núp trong này. Chẳng biết Steve định làm gì, nhưng nó là bạn mình, nếu có gì xảy ra, mình còn có thể kịp thời giúp nó.


      Tôi mở cửa, lách vội vào, rồi nhàng khép lại. Đứng trong bóng tối, trống ngực tôi đập thùm thùm.


      Tôi cứ đứng như thế lâu, lắng nghe những khán giả cuối cùng ra khỏi rạp. Tiếng họ rì rầm bàn tán e dè, sợ hãi, sôi nổi. Khi hoàn toàn yên tĩnh trở lại, tôi tưởng sau đó nghe tiếng dọn dẹp, thu xếp… Nhưng toàn thể ngôi nhà im ắng như trong nghĩa địa.


      Tôi lên cầu thang. Mắt tôi quen dần với bóng tối. Chiếc cầu thang cũ kỹ, ọp ẹp. Mỗi bước, tôi đều lo nó gãy và quăng tôi xuống, chết như cậu bé bị ngã ngày nào.


      Lên tới cầu thagn, tôi thấy mình ở chính giữa ban công bẩn thỉu, đầy bụi đất và lạnh lẽo. Tôi run rẩy rón rén dần ra trước.


      Từ đây tôi nhìn xuống sân khấu từng chi tiết, vì đèn sân khấu vẫn để sáng chưng. thấy ai, kể cả thằng Steve. Tôi ngồi xuống đợi.


      Chừng năm phút sau, tôi thấy bóng người ngập ngừng tiến về phía sân khấu. Bóng người đó bước hẳn lên vùng sáng, quay mình nhìn quanh.


      Đó là Steve.


      Nó dợm bước về cánh gà bên trái, nhưng ngừng lại, quay sang phải. Nó gặm móng tay, vẻ phân vân chưa biết hướng nào. Rồi tiếng từ đầu nó vọng xuống:


      - Mi tìm kiếm ta, phải ?


      Mọt người, hai tay giang rộng, chiếc áo choàng đỏ phần phật như đôi cánh, hạ xuống sàn sân khấu.


      Thằng Steve giật bắn người, ngã ngửa ra sau. Tôi đứng phắt dậy. Tôi nhận ra: chiếc áo choàng đỏ, chỏm tóc màu cam, làn da trắng nhợt.


      Ông Crepsley!


      Steve run tới thốt được nên lời. Ông Crepsley :


      - Ta thấy mi nhìn ta lom lom. Vừa thấy ta lần đầu, mi kêu lên kinh ngạc. Vì sao?


      - Vì… vì… tôi biết… ông là ai?


      - Ta là Larten Crepsley.


      - . Tôi biết ông là ai.


      Ông ta cười, nhưng vui tí nào:


      - Hả? , thằng nhóc. ta là ai?


      - Tên của ông là… Vur Horston.


      Ông Crepsley há hốc mồm kinh ngạc. Mấy tiếng sau của Steve cũng làm mồm tôi há hốc, đầy khiếp đảm.


      - Ông là ma-cà-rồng.


      CHƯƠNG MƯỜI LĂM


      Ông Crepsley (hay Vur Horston, nếu đúng đó là tên của ông ta) mỉm cười:


      - Vậy là ta bị phát . Đáng lẽ ta nên ngạc nhiên, vì trước sau gì cũng xảy ra. , nhóc, kẻ nào sai mi tới đây?


      - có ai.


      - Thôi nào, nhóc, đừng giỡn mặt ta. Mi làm việc cho ai? Kẻ nào bảo mi theo dõi ta? Chúng muốn gì?


      - Tôi làm việc cho ai hết. Tôi có cả đống sách báo về quái vật, ma-cà-rồng. Trông cuốn, có hình ảnh của ông.


      - Hình ảnh ta?


      - bức họa được vẽ vào năm 1903 tại Paris. Ông đứng bên người đàn bà giàu có. Trong truyện kể rằng, hai người sắp làm lễ cưới, bà ta phát ra ông là ma-cà-rồng và… từ bỏ ông.


      - Chỉ là cái cớ. Bạn bè ta cho rằng ta bịa đặt ra chuyện huyền hoặc như vậy, để làm tôn giá trị của chính ta.


      - Chuyện khong phải vậy sao?


      Ông Crepsley thở dài, nghiêm khắc nhìn Steve quát lớn:


      - . Nhưng mi mong đó là , đúng ?


      Nếu ở địa vị Steve, tôi co giò biến vội rồi. Nhưng thằng bạn tôi hề chớp mắt. Nó bảo:


      - Ông làm hại tôi được đâu.


      - Tại sao ?


      - Vì thằng bạn tôi. Tôi kể hết cho nó về ông, nếu có chuyện gì xảy ra cho tôi, nó báo cảnh sát.


      - Cảnh sát tin nó.


      - Có thể. Nhưng nếu tôi bị chết hay mất tích, họ điều tra. Ông thích chuyện ấy, vì có cả đám cảnh sát đặt cả ngàn câu hỏi, và họ tới đây vào… ban ngày đấy.


      Ông Crepsley lắc đầu ghê tởm:


      - Ôi, trẻ con! Ta căm ghét trẻ con. Mi muốn gì? Tiền? Châu báu? Hay bản quyền xuất bản chuyện đời ta?


      - Tôi muốn theo ông.


      Tôi suýt lộn tùng phèo khỏi ban công. Thằng Steve-Báo đòi theo ma-cà-rồng?! Bạn tin nổi ?


      Ông Crepsley kinh ngạc chẳng kém tôi:


      - Hả? Mi sao?


      - Tôi muốn trở thành ma-cà-rồng. Tôi muốn ông hướng dẫn và tạo tôi thành ma-cà-rồng.


      Ông ta gào lên:


      - Mi điên rồi.


      - . Tôi điên.


      - Ta thể làm đứa trẻ con thành ma-cà-rồng được. Ta bị những tướng quân ma-cà-rồng giết chết ngay.


      - Tướng quân ma-cà-rồng là gì?


      - phải chuyện của mi. Mi chỉ cần hiểu là chuyện đó làm được. Chúng ta sử dụng máu trẻ con. Điều đó gây nhiều phiền phức lắm.


      - Vậy đừng thay đổi tôi ngay lập tức. Tôi ngại phải đợi chờ đâu. Tôi có thể là đệ tử theo học ông thôi. Vì tôi biết, ma-cà-rồng có những phụ tá nửa người, nửa ma-cà-rồng. Hãy thu nhận tôi. Tôi cố gắng để tự chứng tỏ mình. Khi tôi đủ lớn…


      Ông Crepsley trừng trừng nhìn Steve. Vừa nghĩ ngợi, ông vừa búng ngón tay cái. Từ hàng ghế đầu dưới khán phòng, cái ghế bay vèo lên sân khấu. Ông ta ngồi xuống ghế, vắt chân chữ ngũ, hỏi thằng bạn tôi:


      - Vì sao mi muốn trở thành ma-cà-rồng? Chẳng thú vị gì đâu. Chúng ta chỉ có thể ra ngoài khi đêm tối. Loài người khinh rẻ chúng ta. Chúng ta phải ngủ trong những nơi dơ bẩn như thế này đây. Chẳng bao giờ có được mái nhà, vợ con. Đó là đời sống khủng khiếp lắm.


      Steve vẫn khăng khăng:


      - Tôi bất chấp hết.


      - Có phải vì mi muốn được bất tử ? Nếu vì thế, ta phải i biết… chúng ta bất tử đâu. Chúng ta sống lâu hơn những con người bình thường nhiều, nhưng trước sau gì, rồi cũng chết như họ thôi.


      - Tôi cần. Tôi muốn theo ông, muốn học tập, để trở thành ma-cà-rồng.


      - Còn bạn bè? Mi chẳng bao giờ gặp lại chúng nữa. Mi phải rời xa mái trường, gia đình, có ngày trở lại. Rồi còn cha mẹ. Mi nhớ cha mẹ sao?


      Steve nhìn xuống sàn, lắc đầu khổ sở:


      - Cha tôi sống với chúng tôi, hiếm khi nào tôi được gặp ông ấy. Mẹ tôi tôi. Bà ấy chẳng bận tâm việc tôi làm đâu. Tôi có bỏ bà ấy cũng chẳng cần.


      - Có phải vì bà ấy thương mi, mà mi muốn bỏ ?


      - Cũng có phần.


      - Sao đợi mấy năm nữa, khôn lớn rồi mi vẫn có thể ra được mà.


      - Tôi muốn chờ thêm nữa.


      Lúc đó trông ông Crepsley hiền lành, dù vẫn có chút đáng sợ. Ông nhàng hỏi Steve:


      - Còn bạn mi, mi nhớ thằng cùng đêm nay sao?


      - Thằng Darren? Có, tôi nhớ các bạn tôi, nhất là Darren. Nhưng đó là vấn đề. Tôi muốn thành ma-cà-rồng hơn là chuyện tôi nhớ chúng nó. Nếu ông thu nhận tôi, tôi báo cảnh sát và khi lớn lên, tôi làm kẻ chuyên săn bắt ma-cà-rồng.


      Ông ta cười, mà gật đầu, nghiêm túc hỏi:


      - Mi nghĩ kỹ rồi chứ?


      - Phải.


      - Mi tin chắc đó là điều mi mong muốn?


      - Phải.


      Ông Crepsley thở dài:


      - Lại đây, để ta thử kiểm tra mi.


      Steve đứng che khuất mất ông ta, nên tôi nhìn thấy những gì xảy ra sau đó. Tôi chỉ biết là hai người với nhau rất rồi có những tiếng như tiếng lưỡi của con mèo táp sữa.


      Tôi thấy lưng của Steve run rẩy, tưởng như nó gượng đứng để khỏi bị bật ngửa xuống sàn. Tôi thể nào cho bạn biết tôi khiếp đảm đến thế nào khi nhìn cảnh đó. Tôi muốn nhảy dựng lên mà gào: “Thôi. Ngừng lại ngay, Steve.”


      Tôi sợ đến nhúc nhích được. Tôi sợ, nếu ông Crepsley phát ra tôi cũng có mặt trong rạp hát này, ông ta ngần gì giết cả hai chúng tôi.


      Thình lình con ma-cà-rồng bật ho. ta xô Steve ngã, đứng bật dậy, phun phì phì máu đỏ lòm ra khỏi miệng. Tôi khiếp đảm đến tê cứng cả người.


      Steve ngồi dậy, hỏi:


      - Chuyện gì vậy?


      - Mi mang dòng máu xấu.


      Giọng thằng Steve run rẩy:


      - Ông sao?


      - Mi là ma quỷ. Ta nếm thấy mùi đe dọa trong máu của mi. Mi là kẻ hoang dã.


      - láo.


      Nó xông lại đấm ông ta. Nhưng chỉ với tay, ông ta đánh nó gục xuống sàn. Con ma-cà-rồng gầm lên:


      - Với dòng máu đó, bao giờ mi trở thành ma-cà-rồng được.


      Steve bật khóc


      - Tại sao ?


      - Vì ma-cà-rồng phải là những quái vật, ma quỷ có kiến thức. Chúng ta tôn trọng sống. Mi có bản năng của kẻ sát nhân. Còn chúng ta, chúng ta phải những kẻ giết người. Ta tạo mi thành mọt ma-cà-rồng đâu. Quên chuyện đó . Hãy về nhà, tiếp tục sống cuộc đời của mi.


      Steve đạp mạnh chân, chỉ tay vào ông Crepsley gào lên:


      - . Tôi quên. Tôi căm thù ông. Tôi thề, dù chưa biết bao giờ, nhưng ngày Vur Horston bị ta giết chết, vì tội từ chối ta.


      Nhảy xuống khỏi sân khấu, vừa chạy ra cửa, nó vừa ngoái lại :


      - Hãy đợi đấy, ngày…


      Tôi nghe tiếng cười sằng sặc của nó vọng lại như người điên.


      Vậy là chỉ còn mình tôi với con ma-cà-rồng trong rạp hát.


      Ông Crepsley ngồi ôm đầu, phun phì phì máu còn dính trong miệng. Ông ta chùi máu bằng ngón tay, rồi bằng khăn lau lớn.


      Ông càu nhàu: “Ranh con”. Rồi đứng lặng lau chùi hàm răng, đảo mắt nhìn khắp hàng ghế trong khán phòng (tôi ngồi thụp xuống vì sợ ông ta phát ), rồi ông ta bước vào sau cánh gà.


      Tôi ngồi lặng người chẳng biết bao lâu. Tôi ước sao ra khỏi rạp hát này càng sớm càng tốt. Nhưng tôi cứ ngồi lì ra đó. Cho đến khi biết chắc còn dị nhân hay người phụ tá nào quanh quẩn đó, tôi mới nhè chuồn xuống cầu thang, qua hành lang, và sau cùng bước vào bóng đêm.


      Tôi đứng mấy giây ngoài cửa rạp, ngửa mặt nhìn trăng, quan sát kỹ có bóng dáng ma-cà-rồng những ngọn cây. Rồi, tôi chạy băng băng về nhà. Nhà tôi, tôi về nhà Steve. Tôi muốn gặp nó. tình, lúc đó, tôi sợ nó cũng như sợ ông Crepsley. Nó muốn trở thành ma-cà-rồng. Phải là kẻ điên loạn đến thế nào mới mong ước điều như thế chứ?
      Annabelle thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG MƯỜI SÁU


      Chủ nhật đó tôi gọi cho Steve. Tôi với ba má là hai chúng tôi cãi nhau, nên tôi ở lại nhà nó đêm qua. Ông bà tỏ ra vui, nhất là chuyện tôi về mình trong đêm hôm khuya khoắt như thế. Ba bảo “cấm vận” tiền dằn túi của tôi và cho tôi chơi trong tháng. Tôi phản đối, vì thấy bị phạt như vậy là còn . Thử tưởng tượng ba má làm gì, nếu biết tôi xem Xiếc Quái Dị!


      Annie thích những món quà tôi mua cho nó lắm. thoáng nó thanh toán gọn hết mấy cái kẹo và chơi với con nhện cao-su hàng giờ. Nó năn nỉ tôi kể chi li về buổi diễn: trông những quái nhân ra sao? Họ làm những trò gì. Mắt nó tròn xoe khi nghe kể về Người-sói cắn đứt bàn tay người đàn bà. Nhưng nghe xong, nó bĩu môi:


      - Dóc. Em hổng tin.


      - Thiệt. thề.


      - Thề sao?


      - Đứa nào dóc chết liền.


      - Wow! Ước gì em được xem há. Lần sau , cho em theo ?


      - Cho chứ. Nhưng sợ còn lâu lắm họ mới trở lại đây.


      Tôi cho Annie biết về ông Crepsley và chuyện Steve muốn thành ma-cà-rồng, nhưng suốt ngày tôi chỉ nghĩ đến hai người nay. Tôi muốn gọi cho Steve, nhưng biết gì, vì chắc chắn nó hỏi tại sao tôi về nhà nó đêm qua, mà tôi lại muốn cho nó biết tôi ở lại trong rạp và theo dõi nó.


      ma-cà-rồng sống ! Tôi vẫn tin chuyện này có mà. Nhưng ba má và các thầy đều quả quyết là . Người lớn quá thận trọng hay quá khôn ngoan?


      Tôi thắc mắc, ma-cà-rồng như thế nào? Họ có khả năng làm được mọi thứ như trong sách, trong phim ? Tôi thấy ông Crepsley làm cho cái ghế bay lên, tôi cũng thấy ông ta là là từ xuống sân khấu và tôi còn thấy ông ta… uống máu của Steve. Ông ta còn có thể làm được những gì nữa? Ông ta có thể biến thành con dơi, con chuột hay làn khói ? Người ta có thể nhìn thấy ông ta trong gương ? Ánh sáng mặt trời có thể giết được ông ta nhỉ?


      Nghĩ đến ông Crepsley bao nhiêu, tôi lại càng thể quên được quý bà Octa. lần nữa tôi lại ước sao mình mua được con nhện như thế. con nhện thông minh, để tôi có thể điều khiển được. Tôi gia nhập chương trình biểu diễn quái dị và chu du khắp thế giới.


      Chủ nhật đến rồi . Tôi phụ ba làm vườn, giúp má trong bếp, xem TV. Buổi chiều tôi lang thang dạo, mơ màng tới những con nhện và ma-cà-rồng.


      Thứ hai, tôi lo ngại khi bước qua cổng trường, biết phải gì với Steve và nó gì với tôi đây. Hơn nữa, tôi mệt mỏi và choáng váng như người say rượu, vì mấy ngày nghỉ cuối tuần tôi có ngủ được bao nhiêu đâu – làm sao ngủ được, khi bạn nhìn tận mắt ma-cà-rồng , phải ?


      Steve đứng trong sân – đó là điều khác thường – vì tôi luôn tới trường trước nó. Nó đứng tách khỏi các đứa khác, chờ tôi.


      Hít hơi sâu, tôi bước lại, đứng dựa tường, kế bên nó. Tôi :


      - Chào.


      - Chào. Ở rạp ra, mày đâu?


      Mắt nó thâm quầng, tôi cá là hai đêm qua nó còn ngủ ít hơn tôi. Tôi bảo:


      - Tao về nhà.


      - Tại sao?


      - Trời tối thui, tao loanh quanh bị lạc đường. Khi thấy nhà cửa quen quen, tao thấy đến gần nhà tao hơn nhà mày rồi.


      Tôi thấy là nó suy tính, tin nổi tôi hay . Nó bảo:


      - Chắc mày bị ông bà già la dữ lắm?


      - Sơ sơ thôi. tháng cấm vận: tiền dằn túi, được chơi. Ba tao bảo còn phải làm đống việc vặt nữa. Nhưng cũng đáng, xiếc quái dị… siêu .


      - Tôi cười cười. Hình như sau lúc quan sát, nó mới tin là tôi .


      - Ừa, siêu .


      Khi Alan và Tommy tới, hai chúng tôi kể mọi chuyện về buổi diễn. Nhưng tình tôi và Steve là hai diễn viên đại tài: nó hề nhắc tới ma-cà-rồng, và tôi cứ làm như nhìn thấy nó gặp gỡ ông Crepsley.


      Nhưng trong ngày hôm đó, tôi cảm thấy giữa tôi và Steve hoàn toàn được như trước nữa. Mặc dù nó tỏ ra tin tôi, nhưng trong nó vẫn còn thoáng nghi ngờ. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp ánh nhìn của Steve, cứ như tôi là kẻ có thể làm hại nó.


      Phần tôi, tôi tránh gần gũi nó. Những gì nó với ông Crepsley và những lời ông ta với nó cứ vang vang trong đầu tôi. Ông ta bảo Steve là ma quỷ. Tất cả những điều đó làm tôi lo sợ. Nó muốn thành ma-cà-rồng, giết người để hút máu. Làm sao tôi còn có thể là bạn của con người như thế?


      Buổi chiều chúng tôi bàn cãi về quý bà Octa. Tôi và Steve đều lảng tránh chuyện về ông Crepsley và con nhện của ông ta. Nhưng Tommy và Alan lại rất khoái đề tài này. Thằng Tommy nhăn nhó thắc mắc:


      - Chúng mày nghĩ, ông ta điều khiển con nhện đó bằng cách nào?


      - Có lẽ là con nhện giả.


      Nghe Alan , tôi cãi ngay:


      - Giả sao được. quái nhân quái vật nào ở đó là giả. Tất cả đều trăm phần trăm.


      - Vậy ông ta điều khiển nó cách nào?


      Thằng Tommy vẫn thắc mắc. Tôi bảo:


      - Có thể đó là cây sáo thần, hay ông ta biết bùa chú như kiểu… người Ấn Độ bùa chú những con rắn của họ vậy.


      Thằng Alan chưa chịu:


      - Nhưng cậu bảo ông Cao cũng điều khiển được con nhện ngon lành, khi bà Octa ở trong miệng ông Crepsley mà.


      - Có thể họ đều dùng sáo thần.


      - Chẳng có sáo thần nào hết.


      Steve bật . Gần như cả ngày hôm nay nó rất kín tiếng, nhưng Steve là đứa luôn khoái hạ người khác bằng chứng cứ hẳn hoi. Tôi hỏi:


      - Vậy cậu bảo họ làm cách nào?


      - Điện thần… thần giao cách cảm.


      Alan ngẩn tò te:


      - Có… dính dáng gì với điện thoại ?


      Steve mủm mỉm cười, còn tôi và thằng Tommy cười hô hố (mặc dù tôi, và chắc chắn cả Tommy, đều mù tịt, chẳng hiểu thần giao cách cảm là gì). Tommy chặc lưỡi, thụi đùa Alan quả:


      - Ngố ơi là ngố!


      - Steve, cho tụi nó biết là gì nào.


      Tôi giục giã. Steve chậm rãi :


      - Là cách người ta có thể đọc được ý nghĩ của kẻ khác, hay phóng tư tưởng của mình cho họ mà cần phải . Họ điều khiển con nhện bằng tư tưởng.


      - Thế còn cây sáo?


      - Để biểu diễn, hay rất có thể để làm con nhện chú ý vào mục tiêu.


      Tommy hỏi:


      - Cậu cho rằng, ai cũng có thể điều khiển được con nhện đó?


      - Phải, bất cứ ai có bộ não. Nhưng trừ cậu, Alan.


      Steve cười , để Alan biết là nó chỉ đùa. Tommy lại hỏi:


      - cần sáo thần, hay huấn luyện, hay… bất kỳ thứ gì sao?


      - Ừa, tớ nghĩ thế.


      Steve trả lời xong, câu chuyện đổi đề tài – tôi nhớ là hình như chúng nó về bóng đá, nhưng tôi chú ý nghe. Vì thình lình ý nghĩ nóng hổi trong tôi. Tôi còn nghĩ gì tới ma-cà-rồng, Steve hay bất cứ chuyện gì khác nữa.


      “Cậu cho rằng ai cũng có thể điều khiển được con nhện đó?”


      “Bất cứ ai có bộ não”


      cần sáo thần, huấn luyện hay bất cứ thứ gì khác?”


      “Tớ nghĩ thế”


      Những lời của Steve và Tommy lập lập lại trong tôi như đĩa hát bị kẹt.


      “Bất cứ ai” cũng có thể điều khiển được con nhện đó. Ai đó có thể là tôi, nếu tôi được đặt tay lên nó và liên lạc được với quý bà Octa. Con nhện kỳ lạ đó vật cưng của tôi, tôi điều khiển nó và…


      . Chỉ là chuyện viển vông. Có thể tôi điều khiển được nó, nhưng chẳng bao giờ nó thuộc về tôi. bao giờ ông Crepsley chịu rời xa nó, mua bằng tiền hay vàng ngọc…


      ý tưởng bật lên trong tôi. Phải tìm cách lấy được nó, nó phải thuộc về tôi. Viết thư hăm dọa tố cáo ông ta là ma-cà-rồng với cảnh sát. Ông ta phải giao con nhện cho tôi.


      Nhưng chỉ nghĩ đến chuyện đối diện với ông Crepsley đủ làm tôi khiếp đảm rồi. Tôi biết làm được. Chỉ còn phương án cuối cùng: ăn trộm bà Octa.


      CHƯƠNG MƯỜI BẢY


      Sáng sớm là thời gian tốt nhất để thực vụ trộm con nhện. Trình diễn quá khuya, các diễn viên mệt mỏi phải ngủ tới tám, chín giờ sáng. Tôi lẻn vào, lấy được cái lồng nhốt quý bà Octa xong là chuồn ra ngay. Nếu chẳng may người trong gánh xiếc thức dậy rồi, tôi trở về nhà và quên chuyện này .


      Phần khó nhất là chọn ngày. Thứ tư là lý tưởng nhất: xuất diễn cuối cùng của đoàn là đêm trước đó. Vì vậy rất có thể họ dọn vào buổi trưa là hợp lý nhất – đến điểm diễn mới trong khi ma-cà-rồgn chưa thức dậy – và… chưa kịp phát ra bị mất trộm. Nhưng nếu họ dọn vào ban đêm, ngay sau buổi diễn, tôi bị mất cơ hội lớn!


      Như vậy, chắc phải hành động ngay đêm mai: thứ ba. Nhưng như thế, cũng có nghĩa là ông Crepsley còn nguyên thời gian còn lại của đêm thứ ba, tìm kiếm con nhện của ông ta (và tôi). Quá liều lĩnh nhưng còn chọn lựa nào khác nữa.


      Tôi ngủ sớm hơn thường lệ. Thấy tôi hôn má và bắt tay ba để vào giường sớm, ông bà tưởng tôi “lập công chuộc tội”. Ông bà đâu ngờ, nếu có chuyện may xảy ra cho tôi tại rạp hát, tôi chẳng bao giờ còn gặp lại ba má nữa.


      Tôi có cái radio và cũng là đồng hồ báo thức. Tôi chỉnh cho chuông reo lúc 5 giờ sáng, rồi gài tai nghe vào radio. Như vậy tôi thức dậy mà ai biết.


      Tôi chìm vào giấc ngủ mau hơn tôi tưởng, và đánh thẳng mọt giấc ngủ ngon lành cho tới khi có tiếng chuông reo. Càu nhàu trở mình rồi tôi ngồi dậy dụi mắt. Mất mấy giây tôi thẫn thờ chẳng biết mình ở đâu và tại sao phải thức dậy sớm thế. Rồi tôi nhớ ra con nhện và kế hoạch của mình. Tôi mỉm cười khoái trá.


      Nhưng cười được lâu, vì tôi nhận ra tiếng chuông reo thông qua tai nghe. Chắc khi ngủ tôi lăn lộn làm tuột dây rồi.


      Nhảy khỏi giường, tôi tắt vội chuông báo thức. Tim tôi đập rộn ràng, ngồi trong bóng tối lắng nghe động tĩnh. Cho đến khi biết chắc ba má tôi vẫn còn ngủ, tôi rón rén vào toa-lét. Nhưng có thể ba má tôi nghe tiếng chuông, tôi phải hết sức thận trọng.


      nhàng xuống nhà dưới, tôi lẻn ra ngoài. Mặt trời sắp lên, có vẻ như hôm nay trời rất nắng.


      Tôi vừa bước nhanh vừa lẩm bẩm hát, cho thêm khí thế. Vì tôi lo ngại đến nỗi mấy lần toan trở lại. lần tôi thực quay đầu, trở về nhà, nhưng rồi nhớ lại hình ảnh con nhện đong đưa dưới cằm ông Crepsley và những trò biểu diễn của nó, tôi lại tiếp tục tiến bước về rạp hát. Tôi thể cắt nghĩa, vì sao con nhện đó quan trọng đối với tôi đến nỗ tôi phải liều mạng cách hiểm nghèo như thế này, chỉ để mong chiếm được nó.


      Ban ngày, cái rạp hát cũ kỹ, ọp ẹp trông còn dễ sợ hơn. Tôi nhìn cả những vết nứt nẻ ngoài mặt tiền, hang chuột khắp nơi, màng nhện giăng đầy cửa sổ. Tôi rùng mình gấp ra phía sau. Những căn nhà bỏ trống, những mảnh sân đầy đồ phế thải, rác rến chất đống. thấy bóng người. Có lẽ khi trời sáng hẳn mới có người sinh hoạt, nhưng lúc này, nơi đây như thành phố ma. thấy đến cả con chó hay con mèo.


      Đúng như tôi nghĩ, rất nhiều lối vào nhà hát. Hai cửa ra vào và rất nhiều cửa sổ. Ô tô và xe tải đậu bên ngoài ngôi nhà, có hình ảnh hay bảng tên nào, nhưng tôi biết chắc những xe này của gánh xiếc. Tôi giật mình chợt nghĩ, lỡ bọn họ đều ngủ trong xe và nếu trong những xe đó là “nhà” của ông Crepsley kế hoạch của tôi bị thất bại.


      Tôi lẩn ngay vào trong rạp, tôi cảm thấy còn lạnh lẽo hơn cả đêm thứ bảy. Nhón gót, tôi xuống hành lang dài, tiếp tục qua hành lang khác, lại thêm hành lang khác nữa. Tôi như lạc vào mê cung. Đáng lẽ tôi phải đem theo cuộn dây, để đánh dấu lối trở ra.


      có dấu vết của quái nhân nào, có lẽ tất cả bọn họ đều ở xe hay khách sạn nào gần đây. Tìm kiếm suốt hai mươi phút, chân tôi mỏi nhừ. Có lẽ tôi nên trở về và quên chuyện rồ dại này .


      Ngay lúc định bỏ cuộc, tôi chợt thấy cầu thang dẫn xuống hầm. Tôi cắn môi, đứng lặng hồi lâu, tự hỏi mình có nên xuống đó . Tôi coi quá nhiều phim kinh dị, đủ để biết rằng, đây là nơi rất thích hợp cho sào huyệt của ma-cà-rồng. Nhưng tôi cũng từng thấy bọn chúng bị tấn công, bị giết và chặt ra từng mảnh khi những người hùng bước xuống căn hầm tương tự như thế này.


      Cuối cùng, tôi quyết định cởi bỏ giày, chỉ bít-tất để gây tiếng động. Tôi lần xuống những bực thang. Chân tôi đạp lên rất nhiều xương vụn, nhưng vì quá lo lắng nên tôi cảm thấy đau.


      cái lồng lớn ngay dưới chân cầu thang. Nhìn qua song lồng, tôi thấy Người-sói nằm ngáy khò khò. Tôi lùi vội ra xa, khi Người-sói cựa mình rên rẩm. Nếu thức giấc, hú lên, tất cả quái nhân chộp lấy tôi ngay.


      Khi giật lùi, chân tôi chạm vào vật vừa mềm vừa nhớt. Từ từ quay lại, tôi thấy cậu bé rắn nằm xoải sàn, hai mắt mở thao láo, con rắn cuốn quanh người. hiểu vì sao tôi la lên hay ngất . Nhờ tôi đứng im thin thít như thế mà tôi thoát hiểm. Vì tuy mắt mở trừng trừng nhưng cậu ta ngủ rất say, nhịp thở sâu và đều.


      Tôi nhìn quanh căn hầm tối lần cuối, tự hứa nếu thấy ông Crepsley, tôi trở về ngay. Suốt mấy giây tôi thấy gì đáng chú ý, vừa định quay ra, tôi chợt thấy vật giống như cái thùng lớn.


      Nhưng . Tôi quá đó là cái gì. Đó là chiếc quan tài.


      Tôi rón rén lại gần. Chiếc quan tài dài chừng hai mét, rộng khoảng tám mươi phân. Mặt gỗ đen nhớp nháp. Rêu đóng từng mảng và con dán đậu nắp hòm.


      tình tôi rất muốn kể là tôi can đảm mở nắp quan tài và dòm vào trong. Nhưng tôi đâu dám làm vậy. Chỉ nghĩ đến chuyện sờ vào nó, tôi dựng tóc gáy lên rồi.


      Tôi đảo mắt tìm cái lồng nhốt quý bà Octa, vì tin chắc nó chỉ quanh quẩn đâu đây, gần chủ nhân của nó nằm trong quan tài. Đúng vậy, cái lồng để ngay sàn, bên cạnh đầu quan tài, phủ tấm vải đỏ. Tôi liếc nhìn vào: con nhện nằm, bụng phập phồng, tám chân ngọ nguậy. Nhìn gần, trông nó còn khủng khiếp hơn. Ý nghĩ chạm vào những cái chân đầy lông lá và để nó bó sát mặt làm tôi khiếp đảm.


      Nhưng đến nước này, chỉ tên hèn nhát mới rút lui. Tôi xách cái lồng, đặt giữa hầm. Chìa khóa vẫn nằm trong ổ khóa. ống sáo buộc bên nan lồng.


      Tôi lấy lá thư viết từ đêm qua. Lá thư đơn giản nhưng tôi phải vất vả mấy tiếng đồng hồ mới xong. Tôi dán thư lên nắp quan tài.


      Thưa ông Crepsley,


      Tôi biết ông là ai và là cái gì. Tôi lấy và nuôi Octa. Đừng tìm kiếm. Đừng trở lại thị trấn này. Nếu , tôi ọi người biết ông là ma-cà-rồng, ông bị săn đuổi và bị giết. Tôi phải là Steve. Steve biết chuyện này. Tôi săn sóc con nhện của ông đàng hoàng.


      Tất nhiên là tôi ký tên.


      Nhắc đến tên Steve có lẽ ý hay. Nhưng chắc chắn ông ta nghi ngờ nó, vì vậy tốt hơn là cho ông ta biết cách ràng, nó liên quan đến vụ này.


      Xong việc, tôi xách lồng chạy vội lên thang (rất nhàng). Tôi xỏ giày rồi tìm lối ra, dễ dàng hơn tôi tưởng. Vì ngoài hành lang sáng hơn dưới hầm nhiều. Ra tới bên ngoài, tôi vòng ra mặt tiền rạp hát, rồi chạy mạch về nhà, bỏ lại phía sau: rạp hát, ma-cà-rồng và nỗi sợ của tôi. Bỏ lại tất cả, trừ quý bà Octa.
      Annabelle thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :