1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Những Câu Chuyện Của Nhóm Xiha - Xiha Bảo Bối ( 27 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 20: BUỔI BIỂU DIỄN NHẠC DỮ DỘI


      Trượt ván xong, chúng tôi ra khỏi khu vui chơi trưa. Mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang, những đám mây trắng lững thững bay bầu trời, dưới đất từng cụm hoa rực rỡ đua nhau khoe sắc, từng cơn gió biển mát mẻ thổi vào. Cảnh vật yên bình.


      Tôi và Kỷ Trung bàn bạc xem chiều nay đâu chơi. Lúc chúng tôi qua cổng ngôi trường trung học, chợt Kỷ Trung phát tờ quảng cáo lớn dán trước cổng, đó ghi: Tại Thủ Nhĩ tổ chức liên hoan nhạc các trường trung học, có mười mấy đoàn của các trường trung học tham gia. Kỷ Trung xem xong liền phấn khích, hai mắt sáng lên như trẻ em nhìn thấy kẹo, ngày diễn ra liên hoan, chính là tối nay.


      Nét mặt Kỷ Trung lộ vẻ thẩt vọng, tôi an ủi ấy: “Thôi bỏ , Thủ Nhĩ cách xa đây như vậy, chắc chắn chúng ta đến kịp buổi liên hoan đâu.” ngờ Kỷ Trung vẫn kéo tôi chạy thẳng đến sân bay, mua vé bay đến Thủ Nhĩ.


      Lúc máy bay đáp xuống sân bay Thủ Nhĩ, trời tối. Thủ Nhĩ về đêm náo nhiệt, chúng tôi vừa xuống máy bay nghe thấy tiếng người xôn xao từ bên kia vọng lại, tiếng nhạc vang lên.


      Đêm, trăng sáng treo lơ lững giữa trời. Dòng người đường bắt đầu đông dần lên, mặt mọi người đầy vẻ thoải mái,tự do tự tại. Ánh đèn điện nhiều màu đường sáng rực. Những người bán hàng thủ công mỹ nghệ bày hàng ra bên đường.


      Chúng tôi kêu xe taxi thẳng đến khách sạn nơi tổ chức liên hoan nhạc. Hỏi ra mới biết liên hoan 9 giờ tối mới bắt đầu, vì thế chúng tôi trở về phòng mình tắm rửa.


      Lúc tôi tắm xong, bước ra khỏi phòng mình định tìm Kỷ Trung, bỗng thấy Tại Vũ tay cầm cái gì đó đến phía tôi. Cậu ấy vội vã : “Y Nghiên, cậu đưa vé cho Kỷ Trung giúp mình được ? Theo lịch trình mình phải đến sân khấu để luyện tập tí, kịp tìm cậu ấy. Các bạn nhớ đến đúng giờ nhé!”


      Tôi cầm 2 tấm vé, đến thang máy. Hai bên khách sạn là những chiếc chậu thuỷ tinh được thắp thành bóng đèn, nhìn rất dễ chịu, hài hoà mà chói mắt. trần treo những bóng đèn hình bông hoa, ánh sáng trong trẻo chiếu xuống, gió biển nhè thổi qua cửa sổ, làm những dây trang trí trần nhà đung đưa, tôi nhìn chúng vì những vẻ hấp dẫn đó.


      Chợt có chuyện thoáng qua trong đầu, tôi cảm thấy có cái gì đó ổn, nhưng nghĩ mãi vẫn ra đó là chuyện gì? lúc sau, mới nghĩ lại, sáng nay lúc cùng chơi trượt ván với Kỷ Trung trong khu vui chơi, tình cờ quay lại tôi bắt gặp ánh mắt sắc xảo xuất phía sau lưng. Lần này, bắt gặp lại, tôi nhìn thấy ràng, đó là phụ nữ trạc 50 tuổi, mặc bộ đồ màu vàng nhạt rất hợp thời, bên cạnh bà ấy còn có người đàn ông khoẻ mạnh.


      Tôi vừa vừa do dự, trong lòng cứ cảm giác gì đó ổn. Coi nào, dường như tôi và Kỷ Trung bị theo dõi! Bởi vì sáng nay ở khu vui chơi cho đến bây giờ ở Thủ Nhĩ, hai nơi này cách nhau hơn ngàn cây số, người tình cờ đường thể nào trùng hợp như thế, hơn nữa lại ở hai nơi hoàn toàn khác nhau.


      Trong phòng vọng ra tiếng nước chảy, tôi gọi: “Kỷ Trung?”


      “Mình ở đây”. Giọng ấy ở ngay đằng sau, tôi quay đầu lại, rồi hoảng hồn, vội lấy hai tay che mặt, tôi giẫm chân xấu hổ: “Sao lại mặc áo quần chứ?” Kỷ Trung lớn giọng sau lưng tôi: “Lẽ nào bình thường cậu mặc áo quần để tắm sao?”


      ít ra cũng phải với mình là cậu tắm chứ!”


      Kỷ Trung ở trong phòng tắm : “Mình nghĩ là Tại Vũ đến, lúc nãy cậu ấy bảo đưa vé vào cổng cho mình. Mình nghĩ là cậu đến.”


      “Tại Vũ phải tập dợt cùng em nhóm Xi Ha, nên cậu ấy bảo mình mang vé đến.”


      Trong lòng tôi vẫn hoản loạn suy nghĩ đến người phụ nữ lúc nãy tình cờ gặp đường vào khách sạn, lại nghe thấy Kỷ Trung gọi lớn trong phòng tắm: “Y Nghiên, cậu đứng ở ngoài, lấy giúp mình chiếc khăn tắm được ?”


      Đầu óc tôi mơ hồ hỏi: “Khăn tắm cậu để ở đâu?”


      Kỷ Trung : “Ở trong túi hành lí đó, chiếc màu xanh ấy!”


      Tôi nhìn khắp phòng, túi hành lí đặt bên tủ đầu giường, vì thế tôi qua, lục tìm chiếc khăn tắm trong hành lí. Thấy chiếc khăn tắm, nhưng lại phải màu xanh, vì thế tôi với vào phòng tắm: “Cậu có nhầm ? Mình nhìn thấy khăn tắm màu xanh, chỉ có chiếc màu trắng thôi.”


      Kỷ Trung lớn: “Khăn tắm của mình sao lại nhớ nhầm chứ, chắc chắn có đó, cậu tìm kĩ lại .”


      Tôi lục lại trong túi, lấy hết mọi thứ bên trong ra, nhưng vẫn nhìn thấy khăn tắm màu xanh đâu cả. Tiếng nước trong phòng dừng lại, tiếng Kỷ Trung: “Nhanh lên, Y Nghiên,tìm thấy chưa, cậu mang vào là mình cứ thế này ra đấy nhé!”


      Vừa nghe như vậy, tôi hết cả hồn, vội nhảy cẫng lên, với ấy: “Hay là cậu dùng tạm cái màu trắng , sau đó tự ra mà tìm.” rồi, tôi đưa chiếc khăn tắm màu trắng vào phòng tắm cho Kỷ Trung.


      lát sau từ phòng tắm, Kỷ Trung bước ra, người quấn chiếc khăn tắm trắng có in hình những con gấu trúc . Tôi để Kỷ Trung tự tìm khăn tắm, ngờ vừa nhìn thấy túi hành lí đầu giường, ấy kêu lên: “Đây phải là túi hành lí của mình!”


      Tôi cũng reo lên: “Thảo nào mình tìm cả buổi vẫn thấy.”


      Kỷ Trung sờ đầu, : “Chắc chắn là nhân viên phục vụ nhầm rồi. được, chúng ta phải xuống lầu tìm lại hành lí thôi.”


      Kỷ Trung cứ như thế, người mặc gì, chỉ quấn chiếc khăn tắm có hình chú gấu trúc rồi cùng tôi xuống lầu khắp nơi tìm hành lí. Chúng tôi cùng nhau xuống tầng trệt tìm nhân viên phục vụ, những con gấu người Kỷ Trung khiến người ta chú ý. Những người lại trong khách sạn đều khỏi hiếu kì nhìn ấy. Nhân viên khách sạn hỏi chi tiết hành lí của Kỷ Trung, cứ như thế, tôi và Kỷ Trung ngồi xuống nhìn đồng hồ. 9 giờ 30 rồi, liên hoan nhạc tầng 2 bắt đầu rồi.


      Bỗng nhiên Kỷ Trung giống như nhìn thấy quái vật vậy, vội kéo tay tôi bỏ chạy, tôi ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì vậy?” Kỷ Trung lấy tay bặm chặt miệng tôi, ý muốn tôi đừng lên tiếng.


      Tôi biết Kỷ Trung nhìn thấy gì, nhưng nét mặt ấy lộ vẻ hoảng sợ , giống như giả vờ dọa, vì thế tôi lập tức lên tiếng nữa. Tôi chạy theo sau Kỷ Trung, trốn tới trốn lui đường của khách sạn, giống như kẻ trộm vậy.


      Kỷ Trung phát căn phòng lõm vào bên trong ngay góc quẹo của đường , bên trong chứa tấm ván, xung quanh được quấn bằng vải đen, biết để làm gì, nhưng cũng vừa đủ cho hai chúng tôi chui vào, vì thế chúng tôi vội vã nhảy vào đó trốn.

      Kỷ Trung đưa tay vén tấm vải đen, trong góc lúc đó tối om, ấy dường như vẫn chưa lấy lại tinh thần sau lần kinh hãi vừa rồi. Tôi rất muốn hỏi, rốt cuộc Kỷ Trung nhìn thấy điều gì dưới đại sảnh mà lại hốt hoảng đến như vậy?


      Bỗng nhiên, chúng tôi nghe thấy vang lên tràng vỗ tay, còn có cả tiếng huýt sáo nữa. Tôi và Kỷ Trung áp tai vào nghe, lát sau bên trong lại vọng ra tiếng nhạc, Kỷ Trung ghé vào tai tôi : “ Xem ra đây là hậu đài của liên hoan nhạc. Đáng tiếc bây giờ chúng ta thể ở sân khấu để xem được. Hay là chúng ta khoét lỗ ván, tối nay trốn ở đây để xem trộm nhé.”


      Đúng lúc đó, chúng tôi nghe thấy tiếng người dẫn chương trình lớn: “Bây giờ, xin các bạn chuẩn bị hét lớn, vỗ tay nồng nhiệt để hoan nghênh các vị khách đặc biệt tối nay!”


      Tôi và Kỷ Trung chú ý lắng nghe, bỗng nhiên biết chuyện gì xảy ra, tấm ván mà chúng tôi giẫm lên bắt đầu chuyển động. Tôi hốt hoảng muốn vớ lấy tấm vải đen xung quanh, nhưng toàn thân tôi cứ thế được đưa lên cao, rồi bỗng nhiên dừng lại. Tiếp đó luồng sáng mạnh chiếu vào người tôi và Kỷ Trung, sáng đến nỗi chúng tôi mở mắt ra được. Tiếng vỗ tay theo nhịp bắt đầu vang lên, trong gian phòng vang lên tiếng la hét cổ vũ nhiệt tình của khán giả.


      Tôi và Kỷ Trung hốt hoảng đứng dưới ánh sánh chói chang, bỗng nhiên tiếng kêu inh tai của khán giả im bặt, là mộ im lặng đáng sợ, im lặng đến nỗi cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được. Sau đó, chúng tôi nghe người dẫn chương trình: “ xin lỗi, lúc nãy ấn nhầm, bây giờ tôi chính thức giới thiệu Gia Binh ra sân khấu!”. Chúng tôi lại thấy bục khác của khán đài đưa lên cao, bên trong chính là Thái Hi!


      Ba chúng tôi đối mặt nhau, đứng hai bên sân khấu. Người dẫn chương trình bị chúng tôi làm cho rối tung lên, khán giả nhốn nháo, có mấy người bắt đầu huýt sáo. Người dẫn chương trình mơ hồ hỏi chúng tôi: “Các bạn là ai vậy?”


      Toàn bộ khán giả đều lặng, lắng nghe câu trả lời của chúng tôi. Tôi và Kỷ Trung căng thẳng nhìn nhau, trong đầu trống rỗng, cũng biết nên điều gì nữa. Đúng lúc đó, khán đài chợt có giọng : “Các bạn ấy là những người nhảy phụ hoạ!”


      Tôi nhận ra, đó chính là tiếng của Kim Tại Vũ nhóm Xi Ha, cũng may cậu ấy phản ứng nhanh, tôi thở phào tiếng. Kỷ Trung như vớ được chiếc phao cứu mệnh vậy, bèn vội vã giải thích: “ sai, sai, hai chúng tôi đến nhảy phụ hoạ cho Thái Hi.”


      Khán giả lại rì rầm, người dẫn chương trình cười: “ ra hai bạn là người múa phụ hoạ, cách ra sân khấu đặc biệt lắm. Bây giờ xin quý khán giả hãy nắm chặt tay nắm ghế của mình, buổi biểu diễn nhạc dữ dội nhất trong lịch sử sắp bắt đầu rồi! Xin mời ba vị!”


      Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang dội, tiếp đó tiếng nhạc bắt đầu, ánh đèn nhiều màu tập trung chiếu vào người tôi và Kỷ Trung, đổi màu xanh đỏ tím vàng liên tục. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của khán giả, Thái Hi bắt đầu hát. Tôi và Kỷ Trung biết làm sao, nhìn nhau, đành phải dày mặt hoa chân múa tay theo điệu nhạc.


      Chiếc khăn tắm có hình con gấu người Kỷ Trung quá, thỉnh thoảng lại bung ra, Kỷ Trung đành phải lấy tay trái nắm chặt lấy góc trái của khăn tắm, chân bước tới lui chỉ cử động nửa người. Vì ấy thể làm động tác dang chân, cũng thể cúi lưng xuống được, chỉ có thể làm những động tác duy chuyển đùi mà thôi. ngốc nghếch như con gấu vậy, khán giả cũng vì thế mà la hét to hơn.


      Ba chúng tôi ngượng ngùng biểu diễn loạn xạ, phút khán đài như thế kỉ vậy. Cũng biết bao lâu sau, tiếng nhạc mới chịu dừng lại, ba chúng tôi mồ hôi nhễ nhại đứng sân khấu, chỉ cần người dẫn chương trình lên tiếng là lập tức rút lui vào hậu đài.


      Người dẫn chương trình lại cầm micro ra. Ai ngờ, cậu ta để chúng tôi , mà còn bảo chúng tôi ngồi đợi ngay dãy đầu tiên của khán đài, vì lát nữa sau khi biểu diễn, còn có mục trao giải thưởng nữa.


      Ba chúng tôi đành miễn cưỡng ngồi dãy đầu tiên của khán đài. Thái Hi ngồi bên phải, tôi liếc mắt thấy thỉnh thoảng ấy quay đầu nhìn tôi, dường như muốn điều gì đó nhưng lại lắc đầu. Tôi chủ động quay qua với Thái Hi: “Mình muốn nhờ cậu chuyện, bây giờ đừng gì cả, đừng gì cả.” Rồi căng thẳng tiếp tục xem biểu diễn. Lúc đó, Kỷ Trung quay qua : “Chúng ta chuẩn bị sẵn, đợi lát nữa chỉ cần người dẫn chương trình xong, lập tức rời khỏi đây.” Tôi gật đầu.


      Cuối cùng, buổi biểu diễn cũng kết thúc, người dẫn chương trình bắt đầu phát thưởng, trong đó có các giải “Ca sĩ hay nhất”, “Ban nhạc hay nhất”… Tại Vũ thay mặt nhóm Xi Ha lên sân khấu lãnh thưởng. Thấy buổi liên hoan sắp kết thúc rồi, Kỷ Trung : “Chuẩn bị nhé, chúng ta lập tức rút thôi!”. Ai ngờ lúc đó người dẫn chương trình lại : “Bây giờ là giải thưởng quan trọng cuối cùng: Giải thưởng đôi nhảy nam nữ đẹp nhất, đó là…”


      Tiếp đó, ánh đèn sân khấu chiếu xuống phía khán đài, cuối cùng dừng lại tại chỗ chúng tôi! Tiếng vỗ tay vang lên liên tục, người dẫn chương trình hưng phấn lên tiếng: “Là kiểu tạo hình chú gấu !”


      Khán giả càng la hét lên. Kỷ Trung ngờ ấy lại phải quấn khăn tắm lên sân khấu lần nữa, vì thế sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, lúc lâu vẫn đứng lên. Tuy nhiên, tiếng cổ vũ càng nhiệt tình hơn, người dẫn chương trình ngừng hối thúc, Kỷ Trung đành phải bước lên sân khấu. Người dẫn chương trình đưa micro đến trước mặt ấy, muốn Kỷ Trung phát biểu cảm tưởng.


      Tôi ngồi ở dưới nhìn Kỷ Trung miễn cưỡng cầm micro, nhìn khán giả bên dưới khán đài. Lúc sắp mở miệng , nét mặt ấy bỗng nhiên biến đổi, lộ vẻ hoảng hốt mà lúc nãy tôi thấy ở đại sảnh khách sạn! Đứng im nữa phút, im lặng gì, rồi Kỷ Trung bước xuống sân khấu, lặng lẽ mất…

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 21: ÁNH MẮT SẮC XẢO ĐÓ


      Sau khi liên hoan nhạc kết thúc, tôi bị Thái Hi kéo lại. Kỷ Trung nhìn thấy nhưng lại gì, xem ra có tâm gì đó rất nặng nề. Sau khi xuống khán đài, mình ấy trở về phòng.


      Thái Hi kéo tôi ra ngoài khách sạn, ấy dựa vào cái cột, nhìn tôi chớp mắt. Bỗng thấy lồng ngực Thái Hi thở rất mạnh, cả người giống như dán vào cột vậy. Dần dần trong mắt lên vẻ đau khổ sâu sắc, nó lan khắp mặt Thái Hi. ấy đau khổ nhìn tôi bằng ánh mắt cùng cực đó, đứng trong đêm gió, tôi khỏi có chút run rẩy.


      lúc sau đó, Thái Hi mới lên tiếng: “Thảo nào sáng nay cậu có thời gian cùng xem ca nhạc, ra là có hẹn với người khác rồi.”


      phải đâu, Thái Hi.” Tôi vội vã giải thích: “Hôm nay lúc chuyện điện thoại với cậu, mình hề nghĩ là tối nay xem ca nhạc.”


      “Vậy à, Y Nghiên?”. Chợt Thái Hi như bị thương vậy: “Mình cứ nghĩ trong ba ngày này cậu suy nghĩ kỹ đến mối quan hệ giữa hai chúng mình, hai hôm nay mình luôn kìm nén suy nghĩ đến tìm cậu, hy vọng có thể sau ba ngày có được câu trả lời chính thức và hài lòng. Nhưng xem ra, cậu hề suy nghĩ qua vấn đề này?”


      Tôi thở : “Mình đương nhiên nghĩ rồi, Thái Hi, mình có thể thề là mình có suy nghĩ kỹ về điều này.” Tôi nhìn Thái Hi, nét mặt nghiêm túc và trân trọng: “Nhưng đáp án của mình vẫn thay đổi, từ trước đến nay vẫn thế. Người mình là Kỷ Trung.”


      Thái Hi dùng ánh mắt đầy sâu thẳm nhìn tôi: “Nhưng mình thể nhìn cậu lại lần nữa vào trong thế giới đầy nguy hiểm và đau khổ kia của Kỷ Trung!”


      Tôi lộ vẻ nghi hoặc: “Nguy hiểm và đau khổ? Tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Sức khoẻ của Kỷ Trung phục hồi rồi. Hơn nữa, sau khi mình và cậu ấy trở lại với nhau, bọn mình đều rất vui vẻ, cuộc sống hàng ngày giống như cưỡi đám mây bay nhè vậy, tại sao chúng mình lại đau khổ chứ?! Đương nhiên, việc quay trở lại của bọn mình tạo thành nổi khổ cho Thái Chân!”.


      Thái Hi nhìn tôi lúc rồi thẳng thắn : “Nếu như Thái Chân đau khổ, đó là vì tự nó chuốc lấy. Cậu cuộc sống hàng ngày nay của các cậu giống như cưỡi những đám mây. Nhưng cậu có nghĩ qua, nếu như ngày nào đó cậu rơi từ đám mây xuống, cậu thế nào? Có thể cậu ngã đến nỗi thể đứng dậy được, thậm chí có thể gãy xương toàn thân. Lúc đó, mặt đất, liệu có người tiếp ứng cậu ?”


      Tôi mơ hồ nhìn nét mặt thâm trầm của Thái Hi, lời của ấy làm tôi thấy mơ hồ, cái gì mà rơi mây xuống làm sao? Cái gì thể đứng dậy được? Cái gì mà gãy xương toàn thân? Lời của ấy khiến tôi thể suy nghĩ nổi.


      Tôi lẩm bẩm : “Mình hiểu cậu gì. Nhưng mình lại biết mình làm gì. Mình và Kỷ Trung sống trong tình cuồng nhiệt, mình và cậu ấy trải qua thời gian dài sóng gió. Bây giờ mình nghĩ ra còn có chuyện gì có thể chia cắt được chúng mình nữa!”


      thẳng thắn kiên định của tôi dường như làm Thái Hi càng thêm lo buồn: “Y Nghiên, chuyện gì cũng đừng nên chắc chắn như thế, thế giới này việc gì cũng có thể xảy ra. Mai là ngày hẹn cuối cùng của chúng ta, giả sử như ngày mai cậu có nhận lời mình hay ? Hoặc là…”


      Tôi ngắt lời ấy: “Thái Hi, bây giờ mình có thể chắc chắn với cậu rằng cho dù là hôm trước, hôm nay hay hôm sau nữa người mình vẫn là Kỷ Trung! Dù tình có làm cho mình căng thẳng, phiền muộn, bất an cỡ nào nữa câu trả lời của mình vẫn thay đổi!”


      Thái Hi mơ màng nhìn tôi: “Mình nghĩ tạm thời tình làm cho cậu mê muội rồi!”


      Tôi khẳng định: “, mình hề mê muội! Mình xác định người mình là Kỷ Trung!”


      Thái Hi lại hỏi: “Cậu khẳng định người cậu phải là mình!”


      Tôi đón lấy ánh mắt ấy: “Mình khẳng định.”


      Thái Hi vẫn buông tha cho tôi: “Thế làm sao có thể khẳng định được là cậu có sai lầm hay chứ?”


      Tôi đứng thẳng lưng lên: “Mình khẳng định mình sai!”


      Trong mắt Thái Hi thoáng qua điều gì đó khó hiểu: “Cậu khẳng định cùng cậu ấy?”


      Cuối cùng, tôi nhịn được nữa, hét lên: “Mình khẳng định! Mình chắc chắn! Nếu cuộc sống của mình có cậu, mình vẫn có thể tiếp tục sống. Nhưng nếu có Kỷ Trung…”. đến đây, trong đầu tôi bất giác xuất cảnh tôi và Kỷ Trung cách xa nhau, tôi lắc mạnh đầu: “… mình nghĩ mình thể tiếp tục sống được, cho dù cậu ấy đến đâu, chân trời góc bể mình đều cùng cậu ấy!”


      khó hiểu trong mắt Thái Hi càng đậm nét hơn, lắc đầu : “Có nhiều điều mình hiểu, cậu và cậu ta ở bên nhau nếu khóc cãi nhau hoặc đấu khẩu với nhau, mình hề nhìn thấy cậu vui vẻ hơn trước kia.”


      Tôi gật đầu : “Phải, mình và Kỷ Trung thường hay hiểu nhầm nhau, cố tình xuyên tạc nhau, càng làm càng mâu thuẫn nhau. Nhưng sao cậu biết là mình vui chứ?” Tôi lấy tay đặt lên ngực mình: “Ở đây, mỗi nổi thống khổ của mình và Kỷ Trung đều mang đến niềm vui mừng như điên vậy! Đây là điều mà cậu thể thấy được! Vì cậu ấy mình mới biết thế nào là tình , chỉ đơn giản là thích mà đó là sức mạnh cháy bỏng đốt cháy con người, khi vào thể nào ra được nữa!”


      Chợt Thái Hi nắm chặt bàn tay rồi tiếp: “Y Nghiên, mình thừa nhận mình thể mang đến cho cậu tình cuồng nhiệt như Kỷ Trung, mình từng trải qua, hai năm trước. Mình từng là đại ca của băng nhóm trong trường học, mình cũng từng ngang tàng như Kỷ Trung vậy, nhưng trong lần thanh toán lẫn nhau, mình còn gì cả, cuộc sống của mình hoàn toàn thay đổi. Chính mắt mình chứng kiến bạn chết trong tay mình. Từ đó trở , mình thề sau này mình để người bên cạnh phải chịu tủi thân, mình quyết để người đó khóc và đau lòng. Mình muốn làm cho cuộc sống của người ấy mỗi ngày đều là bầu trời trong xanh áng mây! Cho đến học kì này gặp cậu, Y Nghiên, lúc mình thấy cậu vì Kỷ Trung mà đau buồn rơi nước mắt, mình liền thầm nghĩ, từ nay về sau mình luôn bên cạnh bảo vệ cậu, mình phải chữa khỏi nước mắt của cậu!”

      Nước mắt tôi ứa ra, từng giọt cứ thế rơi xuống, nhưng tôi vẫn lắc lắc đầu: “Nếu mình gặp Kỷ Trung, có lẽ mình bị cậu làm cho cảm động. Nếu như mình Kỷ Trung, có lẽ mình vì thế mà nhảy vào trong lòng cậu rồi.” Tôi ngừng lát rồi tiếp: “Nhưng mình và cậu ấy gặp nhau, cãi nhau, nhau! Mình và cậu ấy lúc chia xa, lúc lại ganh ghét, lúc ôm nhau, lúc lại giày vò nhau. Mặc dù đau khổ, mặc dù an toàn nhưng niềm hạnh phúc đến từ đó có gì sánh được. mùi vị phong phú của tình chỉ có mình và cậu ấy mới có thể cảm nhận được, trái tim của mình bị cậu ấy lấp đầy rồi. Mình thể giải thích được tại sao mình lại chọn tình bình yên của cậu, mà tình nguyện lựa chọn tình đầy phong ba bão táp của Kỷ Trung. Tình vốn dĩ là điều hẹp hòi như thế, ích kỉ như thế, tế nhị như thế. Thái Hi, mình hoàn toàn thể giải thích được!”


      hồi lâu sau, Thái Hi mở miệng : “Y Nghiên, mình nghĩ cậu đúng, tình vốn dĩ tế nhị đến thế, mình thể nào giải thích ràng, mình cũng thể nào hiểu tường tận được. Cậu yên tâm, kể từ ngày mai, mình lấy những điều này làm phiền cậu nữa. Mình dần dần rút khỏi thế giới của cậu và Kỷ Trung.” xong, mắt cậu ấy nhìn thẳng tôi trong vắt, rồi tiếp: “Cậu cần phải buồn vì mình đâu.”


      Tôi mỉm cười nhìn ấy. Nét mặt Thái Hi lại bắt đầu trở nên phức tạp, thể đoán được như trước đây. Có lẽ buồn, hay có lẽ ? ai có thể biết được. Nhưng hôm nay tôi rất hạnh phúc, cuối cùng hôm nay tôi có cơ hội hết những gì trong lòng mình cho Thái Hi nghe.


      Sau khi chia tay với Thái Hi tại cổng nhà hát, tôi quay người trở về phòng mình, vừa vừa nhớ lại những lời tôi và Thái Hi vừa với nhau. lần nữa tôi lại nhớ đến lời của ấy, “Nhưng cậu có suy nghĩ qua, lỡ như ngày nào đó, cậu rơi từ đám mây xuống, cậu làm sao? Có thể cậu ngã đến nỗi dậy được, thậm chí có thể gãy hết xương!”


      Chợt tôi có dự cảm, dường như lời Thái Hi có ý gì đó, lẽ nào ấy ngầm báo với tôi điều gì chăng? Có chuyện gì đó xảy ra sao? Nhưng ngoài Thái Chân ra, tôi nghĩ ra còn có điều gì ngăn cản bước chân tình cảm giữa tôi và Kỷ Trung! Mặc kệ Thái Hi! Tôi lắc đầu mạnh, nằm giường lúc rồi ngủ thiếp .


      Tôi vào giấc mơ nặng nề, cảm thấy hình bóng của Thái Hi và Kỷ Trung giống như hai sợi dây đan chéo nhau, vây chặt lấy, tôi cố vùng vẫy, kêu gào trong lưới, muốn thoát ra nhưng tấm lưới đó lại càng siết chặt hơn khiến tôi thể thở được nữa, bên cạnh còn có Thái Chân mặt mày lạnh lùng đứng nhìn.


      Tôi chợt tỉnh dậy, đưa tay sờ mới phát mồ hôi toát ra đầy người. Tôi nằm đó với tâm trạng bất an, lúc lâu sau mới lau hết mồ hôi trán, vẫn thấy choáng váng. Lúc đó, mới nhận ra mình cởi áo mà cũng đắp mền, cứ thế nằm ngang lên giường ngủ với tư thế ngủ kì quái khiến toàn thân nhức mỏi.


      Sau khi thức dậy, tôi tìm Kỷ Trung. Thấy ấy vẫn chưa thức dậy, vì thế tôi mình xuống lầu ra ngoài dạo. Thời tiết hôm nay dường như cũng tốt lắm, trời bạn, từng đám mây dày phủ khắp, tia nắng nào chiếu qua nổi.


      Tôi quay về, bỗng có người đàn ông đến, với tôi: “ Hàn, phu nhân chúng tôi muốn gặp chuyện lát.”


      Tôi lấy làm lạ, phản ứng đầu tiên là làm sao ta lại biết tôi họ Hàn, nhà chúng tôi ở Nhân Xuyên, ở Thủ Nhĩ này tôi biết ai cả, càng thể nào quen phu nhân nào đó, thế này là sao?


      Trong lòng nghi hoặc nhưng tôi vẫn theo người đàn ông đó. Chúng tôi đến quầy cà phê ngoài trời của khách sạn, có mấy người khách dậy sớm ăn sáng. Người đàn ông đó dẫn tôi đến trước mặt người phụ nữ rồi : “Phu nhân…”


      Người được gọi là “Phu nhân” đó quay đầu lại, lúc đó tôi ngạc nhiên vô cùng, máu trong người dường như đông cứng lại. hề quen người đàn bà ở trước mặt, nhưng tôi vẫn nhận ra “ánh mắt sắc xảo” đó khuôn mặt bà ta.


      Tôi lúng túng nhìn bà ấy, rồi lắp bắp : “Hôm qua, bà theo dõi tôi cả ngày?”


      Nét mặt bà ấy đanh lại, lạnh lùng : “Là tôi theo dõi con trai tôi.”


      “Con trai của bà?”


      Bà ấy vẫn lạnh lùng nhìn mặt tôi: “Tôi là mẹ của Kỷ Trung.”


      Lúc nghe thấy bà ấy là mẹ của Kỷ Trung, ngay lúc đó, dường như tôi hiểu hết mọi chuyện, lại dường như hiểu gì cả. Tóm lại là cảm giác rất kì lạ ùa vào đầu tôi.


      Mẹ Kỷ Trung tiếp: “Vốn dĩ hôm nay chúng tôi phải bay về Mỹ rồi, nhưng bỗng nhiên Kỷ Trung lại với tôi muốn trở về Mỹ. Tôi cứ nghĩ rằng nó chỉ nhất thời trở tính trở nết, mấy hôm sau đâu vào đấy thôi, ngờ nó làm . Hôm qua, tôi theo nó và nghĩ rằng tôi thể ngồi đó mà nhìn được nữa. Tôi cho phép đứa con trai duy nhất của mình quan hệ với đứa con có giáo dục như !”


      Tôi? “ có giáo dục?”


      Giọng của mẹ Kỷ Trung mặc dù lớn, nhưng từng câu từng chữ giống như chiếc búa đập mạnh vào đầu tôi. Cố giữ bình tĩnh, lúc lâu sau, tôi mới hỏi lại bằng giọng hơi run: “Bà cảm thấy tôi có giáo dục sao?”


      Mẹ Kỷ Trung nhìn chằm tôi: “ có giáo dục chút nào, tôi biết bình thường bố mẹ dạy dỗ thế nào? ràng biết bạn của Kỷ Trung là Thái Chân, vậy mà lại chen vào thế giới của chúng. Còn nữa, nếu có giáo dục, dính chặt với Kỷ Trung ở ngoài đường như thế, lại còn biết xấu hổ : Mình ghét cậu, vì cậu chỉ hôn mình có tí xíu. Nếu có giáo dục, nên ra đứng cùng cặp với Kỷ Trung chỉ có tấm khăn quấn quanh người, sân khấu của khách sạn. Đó đâu có giống phong cách của đứa con có giáo dục chứ?”


      Mặt tôi lúc đó biến sắc, dường như trời sập xuống đầu. Bà ấy vừa dứt lời, cả thế giới trong lòng tôi sụp đổ! ràng bà ấy điều tra tôi, hơn nữa còn điều tra khá cặn kẽ nữa! Trong lúc tinh thần hoảng loạn đó, trong lòng tôi vẫn chợt thoáng có suy nghĩ: Trong mắt mẹ Kỷ Trung, mọi hành vi cử chỉ của tôi đều là có giáo dục, nhưng nếu sau khi bà ấy biết được chân tướng của Thái Chân, bà ấy nghĩ sao?


      Nghĩ đến đây, tôi lạnh lùng cười. Mẹ Kỷ Trung bỏ qua chi tiết này, bà ấy hỏi tôi: “ phục phải ?” Tôi giận đến nỗi nên lời, ngực bắt đầu đập thình thịch.


      Bà ta lại tiếp: “Nhưng phụ thuộc vào đâu. Đợi Kỷ Trung và Thái Chân tốt nghiệp, chúng lập tức đính hôn. Đây là quyết định lâu của hai nhà chúng tôi, cho nên tôi quyết cho phép trong thời gian này xảy ra bất cứ việc gì!”


      Tôi cố lắc mạnh đầu mình, cố nhịn để nước mắt trào ra, được, tôi thể khóc trước mặt mẹ Kỷ Trung được!


      Giọng tôi đầy đau thương: “Tôi hiểu ý của bà rồi, tôi làm phiền các người nữa đâu!” xong hai câu này, tôi đứng dậy bước . Từng câu từng chữ của mẹ Kỷ Trung ra đều như những hòn đá đập vào tim tôi. Có biết bao cảm giác phức tạp lẫn lộn trong lòng tôi: phẫn nộ, mất mát, tuyệt vọng, đau đớn…

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      PHẦN IX: TÌNH ĐẦY BÃO TÁP

      Tình đẹp như thế lại phải chịu thử thách đầy khóc liệt, cho dù đến cuối cùng chúng tôi đều kiên trì chùn bước, lấy niềm đau trước đây đổi lấy niềm hạnh phúc mãi mãi.

      CHƯƠNG 22: TẠM BIỆT CON TIM CỦA TÔI

      Tôi chạy trong vô định giữa buổi sáng sớm của Thủ Nhĩ. suy nghĩ, ý thức, nhưng trong lòng như có lửa đốt.

      Có người gọi tôi phía sau, là giọng của con trai. Vừa nghĩ đến Kỷ Trung, tôi liền hét toáng lên, đến lúc người đó nắm chặt lấy vai tôi, lắc mạnh, hét như ra lệnh: “Y Nghiên, đừng hét nữa, cậu tỉnh lại ! Là mình đây!”

      Tôi vẫn cứ hét, hét mãi chịu dừng, muốn hét cho đè nén trong lòng tôi được thoát ra ngoài. Người đó nhéo tai, tôi mới bừng tỉnh, hồi tâm trở lại, nhìn ra ánh mắt lo lắng của Thái Hi: “Y Nghiên, cậu phải bình tĩnh lại, những việc xảy ra rồi qua thôi.”
      Tôi thẫn thờ nhìn Thái Hi, : “ ra cậu biết hết rồi phải , thảo nào tối qua cậu với mình những lời kì lạ như thế!”

      Trong lòng tôi nhớ những lời Thái Hi . Tôi lắc mạnh đầu, ra là như vậy! Cú ngã này đau lắm, hơn nữa tôi vẫn chưa nghĩ đến rằng, sau khi tôi ngã, người đón lấy tôi mặt đất phải là Kỷ Trung mà là Thái Hi.

      Thái Hi nắm chặt vai tôi, rồi ôn tồn : “Y Nghiên, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta về , được ? Cậu nhất định phải kiên cường vượt qua, cậu luôn là dũng cảm mà, đúng ?”

      Tôi vẫn cứ lắc đầu : “ đúng, đúng, đúng! Mình phải là dũng cảm, mình là đứa con có giáo dục.” Ghì chặt lấy tay Thái Hi, mắt mở to, tôi thẳng với ấy: “ đó, Thái Hi, cậu có biết ? Mình là đứa con có giáo dục gì cả!”

      Thái Hi đau lòng nhìn tôi: “ phải đâu, Y Nghiên, cậu là lương thiện nhất mà mình từng gặp!” Hai tay ôm lấy mặt, tôi vẫn kêu gào hoảng loạn.

      Bỗng nhiên, sau lưng vọng lại tiếng : “Bỏ bạn của tôi ra! Ngay lập tức!”. Đó là giọng của Kỷ Trung! Cuối cùng, ấy đến rồi. Giọng của Kỷ Trung bỗng làm tôi bừng tĩnh. Kỷ Trung đến bên cạnh, chúng tôi đối diện với nhau, tôi muốn cố gắng giữ cho tâm trạng mình bình tĩnh, trong lòng nghĩ có lẽ nên chuyện thẳng thắn với ta rồi.


      ngờ, Kỷ Trung câu: “Từ sáng sớm mình mải tìm cậu cho đến bây giờ, ra cậu đến đây tán gẫu với người ta, vui vẻ đến thế?!”



      Nghe giọng của Kỷ Trung, cơn tức giận trong lòng nổi lên, tôi quát: “Phải đó, mình chỉ chuyện với người khác, mà còn chuyện đương nữa! Cậu có ý kiến gì ?”

      Sắc mặt Kỷ Trung lúc đó biến sắc, mắt ấy đỏ ngầu: “Tại sao mình quản được chứ, bạn mình chuyện đương với người khác, mình quản được mình phải họ Bùi rồi!”

      Lúc Kỷ Trung đến hai từ “bạn ” này, tôi nhịn được nữa bèn gắt giọng: “Ai bảo mình là bạn cậu chứ? Đừng tưởng bở nữa! Mình đồng ý chưa? Mình thừa nhận chưa? Cậu đừng nghĩ rằng chỉ có dây đeo cổ gì đó thôi là có thể gạt được mình. Còn thêu dệt lên những câu chuyện đó để gạt mình nữa! Bây giờ mình trả lại cho cậu, từ nay về sau chúng ta xem như cắt đứt quan hệ!”

      Sắc mặt Kỷ Trung càng trở nên khó coi hơn, đầy vẻ bi thương. ấy nhất định rất buồn, tại sao mới sáng sớm mà tôi lại điên khùng thế này?

      Tôi đưa tay lên cổ, muốn kéo sợi dây mà Kỷ Trung tặng xuống, ai ngờ tay tôi cứ thế run lên, làm thế nào cũng thể kéo xuống được. Tôi tự căm ghét bản thân, dường như có hàng ngàn con dao đâm vào, xé nát vậy. Tôi thể giữ được bình tĩnh, thể nào lại đối mặt với Kỷ Trung thêm lần nữa, vì thế quay người trở về phòng mình, để Kỷ Trung và Thái Hi ở lại đó.

      Tôi đau buồn ngồi thờ thẫn ở đầu giường lúc, sau đó lo thu xếp đồ đạc của mình, chuẩn bị thầm lặng trở về nhà. Đồ tôi mang theo rất ít, chỉ lát thu dọn xong, bước ra đến cửa, bất giác tôi dừng chân lại. Trong lòng tôi hiểu , mình muốn đợi Kỷ Trung, đợi ấy đến phòng tôi, có lẽ ấy giải thích cho tôi việc đính hôn với Thái Chân là vì có nỗi khổ riêng? Có lẽ chúng tôi vẫn có cơ hội quay lại với nhau?

      Tôi đợi, đợi mãi. Dù lời của mẹ Kỷ Trung khiến tôi đau buồn và ủ rũ, nhưng trong lòng tôi vẫn còn tia hi vọng rằng Kỷ Trung vẫn đến tìm.

      Nhưng 10 phút, 20 phút trôi qua thấy động tĩnh gì. 30 phút, vẫn thấy Kỷ Trung đâu. ra, Kỷ Trung vốn dĩ hề tôi. Bình thường chỉ biết những lời có cánh, đến lúc gặp chuyện ta lòi đuôi ra, dám gặp mặt tôi vì việc đính hôn giữa ta và Thái Chân được đưa ra giữa hai nhà định rồi. Nhưng ấy vẫn giấu tôi, là ý gì?

      Tôi đứng đó đúng tiếng đồng hồ, trong lòng vô cùng tuyệt vọng. Tôi cảm thấy trong lòng dường như có hàng trăm con ngựa chạy điên cuồng, có tiếng hét lên: “! thôi! Y Nghiên, mày là đồ đại ngốc! Người ta sắp đính hôn rồi, đến tìm mày nữa đâu, còn đứng đợi ở đây nữa?! Nhanh !”


      Nghĩ đến đây, tôi lắc mạnh đầu, mở cửa ra. thôi, thôi, mãi mãi được quay đầu lại nữa!
      Cửa vừa mở, tôi giật thót mình, túi hành lí trong tay rơi xuống đất.

      ra Kỷ Trung đứng ở trước cửa! Sắc mặt ấy vẫn rất khó coi, rất phức tạp. Dường như có chút tự trách, lại hơi phiền muộn và mang chút hoang mang.

      ấy nhìn túi hành lí rơi bên chân tôi, rồi kinh ngạc hỏi: “Sao vậy? Y Nghiên, cậu phải à? Chúng ta chẳng qua cãi nhau mấy câu thôi, cậu thể đó chứ? Tình cảm của mình lẽ nào cậu hiểu sao?”
      Tôi đứng lặng im , trong lòng như có dòng thác nước đổ vậy.

      Kỷ Trung thấy tôi gì, cho rằng tôi suy nghĩ lại, vì thế ấy đến, ôn hoà ôm lấy tôi: “Được rồi, Y Nghiên, ngoan. Trở về phòng với mình nào. Lẽ nào vì mấy câu tranh cãi lúc sáng mà muốn chia tay với mình sao, cậu tha lỗi cho mình nhé? Mình là người bạn trai chẳng ra gì, cứ thích ghen tuông hết thuốc chữa như thế. Mỗi lần cho dù ở đâu chỉ cần thấy cậu và Thái Hi ở bên nhau là mình liền nổi nóng. Nhưng, Y Nghiên, cậu tin mình , mình cố gắng thay đổi, mình sửa tật hay ghen của mình.”

      Tôi quay người, tránh vòng tay của Kỷ Trung, cầm túi hành lí lên, thấp giọng : “, lần này người ghen là mình.”

      Kỷ Trung cúi đầu nhìn mặt tôi: “Cậu ghen? Cậu ghen mình sao?”. Bỗng thể nào nhịn được nữa, tôi hét lên: “Phải, mình đnag ghen! Mình ghen cậu có bạn sắp đính hôn, ghen cậu có bản lĩnh, sắp kết hôn rồi còn bắt cá hai tay! Mình ghen đến nỗi sắp phát điên lên rồi!”

      Nét mặt Kỷ Trung chợt tái nhợt, lúc tôi vừa đến việc đính hôn, ấy bỗng lùi ra sao hai bước, trong hơi thở: “ ra mẹ mình đến tìm cậu rồi! Thảo nào, cậu như thế này đây!”

      “Được rồi, bây giờ mình hết với cậu rồi, cũng cãi xong rồi, vậy …”. Tôi cắn chặt môi, những chữ tiếp theo thể nào ra được. Nước mắt bắt đầu chảy xuống, tôi quay người ra cửa.

      “Đừng !” Kỷ Trung xông thẳng chặn tôi lại, nhìn vào mắt tôi hỏi: “Lẽ nào cậu tin mình và Thái Chân sắp đính hôn, nên cậu mới , nên cậu mới chia tay với mình?!”

      Tôi trừng mắt: “Như thế chưa đủ sao?”



      Kỷ Trung nghiêm túc : “ sai, nhà mình ép mình đính hôn với ấy sau khi tốt nghiệp, mình vẫn chưa chuyện này cho cậu biết. Là vì muốn dựa vào chính bản thân mình giải quyết chuyện này, như người đàn ông, vì thế mình mới giấu cậu. Tối qua, lúc mình phát mẹ theo dõi chúng ta, mình căng thẳng lắm, nên cả đêm qua hề chợp mắt. Nhưng mình ngờ mẹ mình lại tìm gặp cậu nhanh như vậy! Y Nghiên, cậu phải hứa với mình, lần sau đừng nhắc đến chuyện chia tay nữa được , hai từ đó làm tim mình tan nát!”

      Những lời của Kỷ Trung khiến tim tôi xót xa, dường như lại lập tức tin những lời ấy. Tôi ấy như thế, mỗi câu của Kỷ Trung tôi đều muốn tin. Nhưng lần này việc đơn giản như thế, tôi có nên tin lời Kỷ Trung? Hay là nên tin những gì mẹ Kỷ Trung với tôi sáng nay? Đối với tôi, hai người họ đều như nhau.

      Lòng tôi vô cùng hỗn loạn, đúng lúc đó, chợt có người đến, là Thái Chân! Tôi và Kỷ Trung cùng ngạc nhiên sững sờ, biết tại sao Thái Chân lại bất ngờ xuất ở đay? Lẽ nào ấy cũng theo dõi tôi và Kỷ Trung?

      Thái Chân vừa đến, tay ôm chặt lấy vòng eo của Kỷ Trung rồi thân mật : “Kỷ Trung, ra ở đây. Em và bác tìm cả buổi.”

      Kỷ Trung đứng đờ ra, lúc lâu mới được câu: “Mẹ tìm làm gì chứ?”

      Thái Chân vẫn đứng dựa người vào Kỷ Trung, : “Vì ba em cũng đến rồi, ông ấy muốn gặp , còn muốn chuyện với bác chuyện của hai đứa mình nữa!”

      Tim tôi lại như bị sợi dây thừng thắt chặt lại vậy, đến cả ba của Thái Chân cũng thân chinh đến rồi, việc ấy và Kỷ Trung đính hôn còn có thể là giả được nữa sao? Miệng Kỷ Trung nghe hay đến thế, thực ra chỉ là tạm thời an ủi tôi mà thôi, hay là có ý đồ xấu gì? Nhất định là như vậy! Nếu tại sao mặt ấy trắng bệch thế kia! Trong lòng tôi càng nghĩ càng tức, thể nào bình tĩnh được nữa! Tôi bị quá nhiều chuyện làm cho tinh thần hỗn loạn, bản thân mình cũng biết mình nghĩ gì nữa, trong lòng chỉ có suy nghĩ mơ hồ, phải rời khỏi Kỷ Trung và Thái Chân, tôi phải rời khỏi nơi đây, tôi muốn gặp lại họ nữa!

      Vì thế tôi bỏ chạy, mặc kệ sau lưng mình có ai đuổi theo, tôi ngừng chạy thẳng về phía trước, chạy đến cõi vô định… Tôi cũng chú ý đến đèn xanh đỏ đường , giao thông đường tôi chạy vì thế mà bắt đầu hỗn loạn. Tiếng còi xe, tiếng la ó, chửi rủa vang lên sau lưng tôi. Vì thế, tôi quay người, ra khỏi thành phố, chạy về phía ngoại ô.

      Ở đó có bãi biển, bãi biển dài vô tận, hề có phiền não, có suy nghĩ, có ý thức gì cả. Tôi nhìn ra biển lớn… Hay quá! Sóng biển cứ vỗ từng đợt, hay quá! Bỗng nhiên tôi suy nghĩ gì nhảy vào trong những đợt sóng vỗ đó! Lòng tôi suy nghĩ mơ hồ, hay quá! Thế này chẳng phải là hết phiền muộn rồi sao? là hay…

      Việc xảy ra sao đó tôi nhớ , chỉ cảm thấy nước biển cứ thế đập vào người, tôi uống hết ngụm này rồi ngụm khác, bụng bắt đầu phình to ra… Đợi sau khi tỉnh dậy, tôi mới giật nảy mình, việc tốt chút nào, ngược lại càng xấu hơn. Đặc biệt là lúc tôi ở trong phòng khám của bệnh viện Thủ Nhĩ, nhìn thấy bác sĩ đưa Thái Hi vào trong cấp cứu, tim tôi giật thót, còn cả chuyện bọn khủng bố vào bệnh viện sao? Người ở trong phòng khám vội vã lại ngừng, lúc tôi thấy bác sĩ đưa Thái Hi từ phòng khám qua phòng phẫu thuật, toàn thân Thái Hi đầy máu, tấm chăn dính đầy vết máu. Tôi vốn dĩ hề biết người có thể chảy nhiều máu đến thế, hơn nữa còn ngừng chảy ra… Tôi ngất

      Tôi tỉnh lại lần nữa, thấy mình nằm trong phòng bệnh, y tá đo nhiệt độ của tôi. Tiếp đó tôi hiểu được số chuyện từ ấy: Lúc tôi quá kích động nhảy xuống biển, Thái Hi đuổi theo cũng nhảy xuống theo. Nhưng ấy lại nhảy trúng tảng đá nên bị thương trầm trọng.

      Tôi sửng sốt.

      ngờ thế giới của tôi lại chuyển biến nhanh đến thế. ngày trước, dường như tôi đỉnh của nó, chỉ quan tâm đến vịêc vui chơi với Kỷ Trung, còn nghĩ rằng từ đây về sau có gì có thể ngăn cách hai chúng tôi nữa! Nhưng bây giờ mới biết, thế giới của tôi sao lại khốc liệt đến thế, đến cả trời đất cũng mất màu sắc, thế giới của tôi bây giờ chỉ còn lại màu xám xịt!

      Tôi muốn tìm nơi để trốn , muốn gặp ai cả, muốn buồn phiền vì những việc này nữa.

      Tuy nhiên, tôi lại trốn được, Kỷ Trung tìm đến. Đêm đó, ấy đến phòng bệnh gặp tôi. Lúc Kỷ Trung đóng cánh cửa sau lưng lại, tim tôi bỗng nhói lên, chỉ có mấy ngày gặp thôi, mà Kỷ Trung trở nên tiều tuỵ đến thế. tay, đầu quấn đầy băng, đầy mùi thuốc. Từ sau khi ấy từ Mỹ trở về Hàn Quốc, mùi thuốc nước người lúc nào cũng phảng phất. ấy dựa vào cửa, lặng im nhìn tôi. Tôi nằm giường, cũng lặng im nhìn lại. Trong phòng bệnh yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng máy quạt chuyển động. , còn có tiếng tim Kỷ Trung đập nữa. Tôi mở to mắt nhìn Kỷ Trung, vì sợ biết sau này còn có cơ hội để gặp lại ấy nữa . Tôi thầm hạ quyết tâm rời xa ấy.

      Sắc mặt Kỷ Trung tốt lắm, môi tái xanh, lời nào, nhìn tôi, im lặng ngắm nhìn. yên lặng đó khiến tôi sợ hãi.

      Bỗng nhiên Kỷ Trung xông đến, xông thẳng đến trước giường tôi nằm, rồi úp mặt vào trong tấm chăn. lúc lâu sau, tôi chỉ nghe thấy tiếng lắm của ấy: “Y Nghiên, cậu có cười người con trai rơi nước mắt ?”

      Tôi giật mình, tấm chăn nóng lắm. ngờ Kỷ Trung cũng biết khóc, Kỷ Trung kiêu ngạo lúc nào muốn cúi đầu kia cũng có nước mắt? Tay tôi run run, bất giác tôi sờ vào đầu ấy.

      Kỷ Trung khóc thút thít: “Y Nghiên, Y Nghiên, mình làm mọi việc hỏng hết rồi phải ?”

      Lần đầu tiên, tôi thấy Kỷ Trung đau khổ, vô vọng đến thế, tôi cũng bật khóc theo. lúc lâu sau, Kỷ Trung mới ngẩng đầu lên, hai chúng tôi nước mắt lưng tròng nhìn nhau. Cổ họng Kỷ Trung cử động, dường như muốn gì đó, tôi lau nước mắt rồi với ấy: “ cần giải thích, cần giải thích gì cả, mình hiểu mà!”

      ấy nghi ngờ nhìn tôi, đột nhiên môi ấy tìm đến môi tôi. Tôi quay đầu tránh .

      Kỷ Trung đau khổ hét lên: “Y Nghiên, bây giờ cậu muốn để mình hôn nữa, đúng ? Thậm chí muốn mình chạm vào nữa, đúng ? Cậu nhìn mặt mình mà như nhìn thấy quái thú vậy. Y Nghiên, tại sao cậu lại thay đổi đến như thế? Tại sao? Tại sao? Tại sao?

      ấy cứ hét liên tục, rồi bỗng nhiên dừng lại, : “Lẽ nào cậu tin mình giải quyết được chuyện này sao?!”

      Rồi lại kích động hét lên: “Mọi thứ đều thay đổi nhưng lòng mình thay đổi! Y Nghiên, cậu phải tin mình, ai cũng có thể hoài nghi mình, nhưng cậu nhất định phải tin mình!”

      Tôi nhìn thẳng ấy, cố ý lạnh lùng : “Tin cậu à? Vậy cậu muốn mình phải làm sao? Làm người tình bên ngoài của cậu, làm người thứ ba? Đợi cậu và người ta vào lễ đài, sau đó thầm lặng rút lui?”

      Toàn thân Kỷ Trung run lên, ấy nhìn tôi giận dữ, đưa cánh tay bị thương lên, muốn đánh vào má tôi. Tuy nhiên, tay ấy dừng lại giữa trung, nét mặt trở nên ủ rũ. đau buồn của ấy dội vào lòng tôi, nhưng tôi quyết thể mềm yếu được nữa. Mẹ Kỷ Trung , hai nhà họ sớm quyết định sau khi cả hai tốt nghiệp đính hôn. Ba Thái Chân cũng đến rồi, những gì giữa tôi và Kỷ Trung hoàn toàn kết thúc. Nếu tôi thể kiên định, mau chóng kết thúc chuyện của mình với Kỷ Trung cả hai bị cột chặt vào vòng luẩn quẩn này.

      Vì thế, tôi ngồi thẳng người giường bệnh, tháo chiếc dây đeo mặt ngọc màu đỏ mà Kỷ Trung trân trọng tặng tôi hôm đó, thở dài cái, kéo tay Kỷ Trung ra, rồi đặt nó vào lòng bàn tay ấy: “Cậu đúng lắm, chiếc dây đeo này chỉ có thể tặng bạn mà thôi, mình trả nó lại cho cậu đây.”

      Mặt Kỷ Trung tái xanh: “Y Nghiên, cậu làm gì vậy?”

      Tôi lạnh lùng: “Cậu nên , cậu nên trở về vị trí mà cậu nên . Đừng làm khó mẹ cậu nữa, đừng làm khó người quý cậu. người chính là để người đó vui vẻ, cho nên Kỷ Trung, xin cậu để mình tự do!”

      Kỷ Trung đau buồn nhìn tôi: “Vậy cậu có vui ?”

      Tôi dám nhìn , chỉ cứng rắn : “Mình rất vui. Chỉ cần chuyện này kết thúc, sau khi xuất viện, mình lập tức trở về Thừa Nguyên, mình tiếp tục học như trước đây. Mình vui.”

      Kỷ Trung lắc mạnh đầu hét lớn: “Nhưng mình rất vui!”

      Tôi run lên: “Cậu và Thái Chân ở bên nhau vui thôi. ấy là tốt, lại đẹp đến thế, mọi người ngưỡng mộ các cậu lắm!”

      Kỷ Trung giống như nhìn thấy ma vậy, mắt trừng lên nhìn tôi rồi hét lớn: “Đến cả cậu mà cũng nghĩ mình và ấy là cặp trời sinh sao? Đến cậu cũng cảm thấy mình và ấy xứng đôi, bọn mình ở bên nhau rất vui sao? Y Nghiên, mình uổng công quen biết cậu!”

      Tôi gằn giọng: “Vốn dĩ là vậy mà!”

      Đột nhiên, Kỷ Trung bật dậy khỏi giường, hét toáng lên: “ được, mình phải tìm Thái Chân, mình phải hết với ấy, mình thể tiếp tục như thế này nữa. ngày, mình phát điên mất thôi!”

      Vừa dứt lời, chạy vụt ra ngoài như ngọn gió vậy.

      Tôi vội vã xuống khỏi giường, chạy sát theo sau Kỷ Trung: “Kỷ Trung, cậu đứng lại! Cậu được ! Mình hứa với mẹ cậu rồi! nhúng tay vào chuyện của hai người nữa! Cậu đừng làm khó cho mình!”

      Kỷ Trung thèm để ý đến tôi, vẫn cứ lao thẳng về phía trước, tôi nghe ấy lẩm bẩm điều gì đó. Tôi vội vã nên chân trần đuổi theo Kỷ Trung, vì thế thể đuổi theo kịp ấy được, chỉ thoáng thấy bóng dáng Kỷ Trung đâu nữa.

      Tôi lo lắng vì biết phòng bệnh của Thái Hi ở đâu. Bác sĩ bảo ấy phải tĩnh dưỡng, tinh thần thể kích động nên từ sau khi Thái Hi nhập viện, tôi vẫn chưa thăm ấy. Vì thế, tôi vội vã chạy đến phòng thông tin, hỏi xem Thái Hi ở phòng bệnh nào.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 23: CƠN SÓNG GIÓ TRONG PHÒNG BỆNH

      Lúc tôi đến cửa phòng bệnh Thái Hi, thấy Kỷ Trung hành động giống như mất lí trí vậy. lẽ ta biết rằng như vậy chỉ khiến tôi lún sâu vào đau khổ thôi? Mẹ ta ràng như thế, tôi thể kéo chân Kỷ Trung được.

      Kỷ Trung đứng ngay cửa phòng bệnh của Thái Hi, hề nhúc nhích, tay nắm lấy chốt cửa, dường như do dự, lưỡng lự. Tôi thở dài trong bụng, Kỷ Trung, cuối cùng vẫn vào đúng ? Rốt cuộc vẫn nghĩ cho mẹ, cho dòng họ nhà mình đúng ? Tình đầy bão tố này giày vò hai chúng ta quá nhiều rồi, chúng ta trưởng thành lên rồi, đúng ?

      Tôi im lặng đến sau lưng, hai tay vòng ôm lấy eo Kỷ Trung, sau đó úp mặt vào sau lưng ấy, thở hơi.

      Đúng lúc đó trong phòng bệnh của Thái Hi vọng ra tiếng thở dài, tiếp đó là tiếng chuyện của ấy và Thái Chân. hiểu sao, tinh thần tôi trở nên căng thẳng, việc dường như ổn. Kỷ Trung sao lại run lẩy bẩy như vậy?

      Tiếp đó nghe thấy giọng Thái Chân hơi nghẹn lại, tôi hiểu rồi. Lúc nãy chắc chắn là Kỷ Trung nghe thấy điều gì đó từ phòng bệnh của Thái Hi. Lẽ nào ấy phát rồi sao? Tại sao người ấy cứ run thế này? Tôi mở miệng, muốn ngăn chặn việc Kỷ Trung tiếp tục đứng ngoài cửa để nghe, ngờ Kỷ Trung nhanh chóng quay người lại bịt miệng tôi lại. Tôi la lên tiếng “a” xíu rồi thể gì cả.

      Tiếng Thái Chân vọng ra: “, sao thể cố thêm chút nữa, tiến thêm bước nữa có lẽ có được Y Nghiên! Em dám tin lại dễ dàng để Y Nghiên ra như thế! à, giống phong cách trước đây của tý nào! và Kỷ Trung đều ngang nhau, những gì ấy có cũng có, tại sao tiếp tục theo đuổi chứ?”

      Cùng với kích động của Thái Chân, giọng Thái Hi lại bình tĩnh ngoài dự đoán: “ cũng từng nghĩ như vậy, những thứ Kỷ Trung có, cũng có. hề thua kém Kỷ Trung, tin mình có thể theo đuổi được Y Nghiên. Nhưng đêm hôm đó, sau khi chuyện với Y Nghiên trước cổng khách sạn, hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của mình. Có câu Y Nghiên rất đúng, tình là điều rất tế nhị, tại sao ấy chọn Kỷ Trung mà chọn ? Vì nguyên nhân nào bản thân ấy vốn dĩ thể nào giải thích được, mà cũng thể nào hiểu hết được! Chỉ có điều có thể hiểu , đó là tình cảm sâu đậm giữa Y Nghiên và Kỷ Trung. ai có thể ngăn cản được, chỉ mình , mà cả em nữa. Thái Chân, việc đến thế này lẽ nào em vẫn chưa tỉnh ngộ sao?”

      Có tiếng khóc của Thái Chân và giọng hơi ngắt quãng của : “Em hiểu. theo đuổi Y Nghiên nữa, nhưng em hỏi , sáng hôm đó lúc nhìn thấy Y Nghiên nhảy xuống biển, tại sao cũng hề do dự mà nhảy xuống theo?”

      Thái Hi bình tĩnh : “Thái Chân, em vẫn còn nhớ Hựu Hi chứ? Lúc đó ấy ở bên cạnh nhưng lại thể bảo vệ được ấy, chỉ có thể đưa mắt nhìn Hựu Hi chết trong tay . Có trời biết, trong thời gian dài đau khổ, tự căm ghét chính mình. Căm ghét mình thể bảo vệ được người . Vì thế, sáng hôm đó, lúc nhìn thấy Y Nghiên vì quá đau buồn mà nhảy xuống biển, trong lòng suy nghĩ gì nhiều, lúc đó xem ấy là Hựu Hi. phải cứu ấy, cho dù ấy có rơi xuống biển sâu đến cỡ nào, cũng phải cứu ấy!”

      Thái Chân khóc càng to hơn: “Nhưng tại sao cứu em? Rời xa Kỷ Trung, em cũng sống nổi!”

      “Ừ, biết tình cảm của em đối với Kỷ Trung. Rời khỏi Kỷ Trung em sống nổi. Nhưng em có biết nếu Y Nghiên rời xa Kỷ Trung, cậu ấy cũng sống nổi!”

      “Tại sao biết chứ?”

      Thái Hi : “Thái Chân, đừng tự lừa dối mình nữa. ra trong lòng em cũng biết , nếu Y Nghiên rời xa Kỷ Trung, tất nhiên Kỷ Trung sống nổi. Lẽ nào người là phải nắm người đó trong tay mình sao? Như thế chỉ làm mọi người đều đau khổ mà thôi.”

      Tiếp đó, chỉ nghe thấy tiếng khóc của Thái Chân, dường như ấy ôm mặt khóc. Rồi Thái Chân : “Em muốn nhìn thấy cảnh đó, nhưng càng muốn mất Kỷ Trung! Chúng em ở bên nhau lâu như thế, những lúc ấy nhập viện, chúng em đều ở bên nhau.”

      Thái Hi thở dài: “Công bằng mà , em hề mất Kỷ Trung! Vì em vốn dĩ có Kỷ Trung, trong lòng Kỷ Trung luôn có Y Nghiên. Lúc Kỷ Trung nguy hiểm nhập viện, nếu em lừa cậu ấy cả hai bọn em thể nào ở bên nhau được!”

      Lúc này, bàn tay run bịt miệng tôi chợt thả xuống, toàn thân Kỷ Trung run lên ngừng. Những đường gân trán ta nổi lên, mắt bắt đầu đỏ. Tôi im lặng nắm lấy tay , cũng muốn lẩn tránh chuyện này nữa, bí mật gì nhất định có ngày bị phát thôi!

      Giọng Thái Chân từ từ lại: “Việc em trích máu cứu ấy là mà!”

      “Nhưng mà bệnh tim bẩm sinh của em lại là giả!” Giọng của Thái Hi.

      Nghe đến câu này, toàn thân Kỷ Trung run lên bần bật, dường như sắp ngã, lảo đảo về phía sau.

      Giọng của Thái Chân đến nỗi gần như nghe thấy: “Đó là vì em Kỷ Trung!”

      “Nhưng em nên suy nghĩ có lí trí chút, Kỷ Trung từng em chưa? sai, cậu ấy luôn chăm sóc em, cho em uống thuốc, dẫn em khám bệnh, bảo vệ em mọi nơi. Nhưng đó là vì cậu ấy tưởng rằng em bị bệnh tim. Tình cảm cậu ấy đối với em giống như tình cảm của cậu ấy với em nhóm Xi Ha vậy, giống như đối với em của mình thôi, đó phải là tình ! Tình đích thực phải như cậu ấy và Y Nghiên, vừa tranh cãi đấu khẩu, rồi làm lành, làm lành rồi lại cãi nhau, luôn luôn giày vò nhau, nhưng lại có niềm vui trong đó! Thái Chân, lẽ nào em thấy từ sau khi Kỷ Trung từ Mỹ trở về, tính tình cậu ấy luôn nóng lạnh thất thường đó sao? Đến cả người ngoài như cũng nhìn thấy, cậu ấy cố đè nén tình cảm của mình với Y Nghiên! Nếu cậu ấy biết em lừa dối cậu ấy, em nghĩ xem cậu ấy phản ứng ra sao?”

      Kỷ Trung đứng ngoài cửa nhịn được nữa, chân đá vào cánh cửa, rồi xong thẳng vào, đứng ngay giữa lạnh lùng với Thái Chân: “ cần nghĩ nữa, bây giờ biết tôi phản ứng thế nào rồi!”

      Thái Chân dường như vẫn khóc, vì vai ấy run lên. Lúc ấy nhìn thấy Kỷ Trung đột nhiên xông vào phòng, liền chạy vụt thẳng ra ngoài cửa. Nhưng Kỷ Trung giận dữ chặn ta lại, kéo lại vào trong phòng. Thái Chân bị đẩy vào, đứng dựa vào ghế nệm, tay đan vào nhau, mặt mày trắng bệch, rồi lại muốn xông ra. Kỷ Trung tức giận chặn lại, càng mạnh tay hơn lúc nãy, khiến ấy đứng vững, ngã vào chiếc bàn bên cạnh, làm đồ đạc bàn đổ cả xuống đất!

      Cảnh tượng lộn xộn đó làm cho tôi hốt hoảng, tròn mắt im lặng, biết nên thế nào mới phải. Sau đó, ánh mắt tôi chạm vào mắt Kỷ Trung.

      Trời ạ! Tôi chưa bao giờ thấy mắt Kỷ Trung như thế, nó chứa đựng đầy thù hận và phẫn nộ. Mặt ấy trắng bệch, môi mím chặt, mắt nhìn chằm chằm Thái Chân, nhưng ánh mắt lại trống rỗng, cũng biết ấy nghĩ gì nữa.

      Dường như Kỷ Trung mất lí trí. ấy nhìn thấy đồ đạc bàn vỡ hết, vì thế bèn nổi điên lên, bắt đầu dùng cánh tay phải bị thương của mình đập phá đồ đạc, nhìn thấy thứ gì đập thứ đó. Các y tá chạy đến, xông vào kéo ấy , nhưng chỉ mấy y tá yếu đuối làm sao có thể kéo được chàng trai cơn thịnh nộ chứ?

      Đúng lúc đó, bên ngoài bỗng đổ cơn mưa to, nước mưa đập vào cửa kính giống như hàng ngàn con ngựa phi nước đại. Tiếng sấm vang trời, những tia chớp nhoáng lên như rồng phun lửa vậy. Còn Kỷ Trung vẫn giận dữ điên cuồng, thét vang!

      Thái Chân nép mình trong ghế nệm, xem ra vô cùng đau khổ bất hạnh.

      Rồi Kỷ Trung thở dốc đứng bên cửa, Thái Chân ngẩng đầu nhìn ấy, ánh mắt bạn uất, tiếp đó lại cúi đầu xuống, dường như có suy tư gì đó.

      Tôi nắm lấy tay Kỷ Trung, ấy lại đẩy ra, lấy hai tay đập mạnh lên cánh cửa. Tôi hét lên: “Kỷ Trung, đủ rồi! Những thứ có thể đập cậu đập vỡ hết rồi, cậu còn muốn gì nữa.”

      Kỷ Trung hét lên với tôi: “Mặc kệ mình! Cậu tránh ra!”

      Tôi cũng hét lại: “Tại sao mình phải tránh ra chứ?”

      Mặt Kỷ Trung đưa sát đến trước mắt tôi, ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, như có luồng điện xẹt qua vậy, làm toàn thân tôi tê cứng. Dáng vẻ Kỷ Trung giống như con ths bị thương, dữ tợn : “Vậy cậu cũng có gì muốn với mình sao? Muốn luôn , nhanh , nhân lúc mình còn chịu đựng nổi, các người nếu có gì nữa hãy ! Nhanh lên, nhanh chứ?!” Toàn thân Kỷ Trung run lên như phát điên vậy.

      Mắt tôi rơm rớm, nước mắt đọng lại trong khoé mắt, sau đó rơi xuống gò má.

      Thái Hi từ nãy giờ im lặng chợt lên tiếng, giọng điềm tĩnh : “Kỷ Trung, đủ rồi, cậu có thể dừng tay được rồi!”

      Cơn thịnh nộ của Kỷ Trung vẫn dừng lại, ấy hét lên: “Vậy tại sao các người sớm dừng tay lại? Đến bây giờ mới cho tôi biết chuyện này?! Tại sao các người sớm dừng tay chứ?!”

      Thái Hi : “Kỷ Trung, dù trước đây giữa hai chúng ta vì Y Nghiên mà ra tay đánh nhau, mặc dù tôi từng rất ghét cậu. Nhưng bây giờ có thể lòng với cậu rằng, cậu nên cám ơn cơn sóng gió này. Nếu có chuyện này, cậu phát ra cậu Y Nghiên như thế hay ? Còn Y Nghiên làm sao có thể phát ra được cả đời ấy thể rời xa cậu chứ? Nếu hai người tiếp tục như trước kia, chừng chẳng lâu sau cả hai người ghét nhau rồi, hai người làm sao biết được ra mình lại quan tâm đến nhau như thế?”

      Kỷ Trung gào thét điên cuồng nữa, những lời của Thái Hi kì thực khiến ấy bình tâm trở lại. Nhưng việc hôm nay xảy ra qua bất ngờ, nhất thời Kỷ Trung thể hồi phục hoàn toàn sau cơn chấn động đó được. Chỉ thấy cậu ấy ngừng lắc đầu, vò lấy tóc mình, dường như muốn nhổ hết tóc đầu. ấy tự mình: “Tôi là đồ ngốc nhất đời! Tôi đúng là đồ đại ngốc mà!”

      Thái Chân thu mình trong góc kinh hoàng sợ hãi nhìn mọi việc xảy ra trong phòng, cuối cùng cũng bình tâm trở lại. Lúc ấy thấy Kỷ Trung cứ tự trách mình ngu ngốc, Thái Chân bỗng mở miệng với Kỷ Trung, giọng ấy bình tĩnh lạ thường: “Phải, Kỷ Trung, là đồ ngốc nhất thiên hạ, còn em là con bạc số thiên hạ! Thực ra sau khi đến Mỹ, em biết rồi, mà còn sớm hơn biết em. Hơn nữa, ngay từ đầu em thích rồi. Em cũng biết tại sao nam sinh trong trường trung học ở Mỹ nhiều như thế, lại chỉ thích mình ? Cũng giống như lúc nãy Thái Hi , tình là điều rất tế nhị, chúng ta vốn dĩ thể nào giải thích được. Lúc đó, em bỏ hết tâm huyết để tiếp cận , nhưng em biết tại sao, cho dù em đối tốt với thế nào, vẫn cứ dửng dưng như thế. tự bao lấy thế giới của mình lại, em làm thế nào cũng thể bước vào cuộc sống của . Cho đến lúc đụng xe gặp nguy hiểm đến tính mạng, em tự với mình, cơ hội đến rồi, được rồi, vậy mình đánh ván bài! Nếu đánh trúng, em , còn nếu thua, từ nay về sau em rút lui khỏi thế giới của . Bây giờ có kết quả rồi, em thua, chấp nhận mình thua cuộc rồi!”

      Tiếp đó, ấy quay qua với tôi: “Y Nghiên, bây giờ tôi trân trọng giao Kỷ Trung lại cho chị, tôi từng hy vọng mãi mãi ở bên cạnh vòng tay bảo vệ của ấy. Nhưng bây giờ tôi hiểu rồi, vị trí bên cạnh ấy phải dành cho tôi, đó là vị trí của chị!”

      Thái Hi cũng với Kỷ Trung đau khổ gục ghế: “Được rồi Kỷ Trung. Hôm nay mọi việc kết thúc, chẳng phải sao? Mặc dù trải qua nhiều phong ba bão táp, nhưng hai người vẫn có nhau. Được chưa?”

      Lời của Thái Hi, nét mặt đau khổ tự trách mình của Kỷ Trung khiến tim tôi đập mạnh, suýt chút nữa bật khóc. Vì thế, tôi vội chạy ra khỏi phòng bệnh của Thái Hi.

      Tôi trở về phòng bệnh của mình, ngồi thẫn thờ trước cửa sổ. Ngoài trời mưa vẫn rơi xối xả, tiếng gió lớn, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cành cây gãy. Tâm trạng của tôi đột nhiên như được thả lỏng. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến tôi kịp tiếp nhận. Trong đó, điều khiến tôi kinh hãi nhất vẫn là chân tướng của Thái Chân. Dù từ lâu tôi biết rồi nhưng lúc nãy ở phòng bệnh của Thái Hi, nhìn thấy nét mặt điên cuồng của Kỷ Trung như thế, tôi cảm thấy lòng mình đau nhói. Tôi thể ngờ bệnh tim của Thái Chân chỉ là giả, nhưng ai có thể nghĩ

      đến chứ? Xem ra ấy là yếu đuối như thế? Trời ạ!

      Tôi cố sức làm tinh thần mình ổn định, nhưng trong đầu làm thế nào cũng thể xoá bỏ cái tên “Bùi Kỷ Trung” được. Bùi Kỷ Trung, cái tên này khắc quá nhiều niềm đau trong tim tôi rồi. Bây giờ nỗi đau đó được giải thoát ra, dường như tôi rơi vào trong đám mây bềnh bồng. Tôi nghĩ thầm trong lòng, chướng ngại cuối cùng giữa tôi và Kỷ Trung cũng bị phá vỡ rồi, tôi và ấy… có lẽ còn vấn đề gì nữa chứ?

      Tôi thể phân tích tâm trạng của mình bây giờ là niềm vui mừng khi lấy lại những gì mất, hay là cảm giác gì khác. Nhưng chỉ cần tôi nhớ đến ánh mắt đau khổ của Kỷ Trung lúc nãy là tôi cảm thấy mình run lên, hình bóng ấy chuyển động mơ hồ trong làn nước mắt của tôi.

      Chợt tôi thấy mệt mỏi, áo quần thèm thay ra, cứ thế nhảy lên giường. Mưa ngoài trời càng lúc càng lớn, tôi thấy mình giống như chiếc thuyền giữa phong ba bão tố, dạt vào nơi tránh gió. Dù bây giờ toàn thân đều có cảm giác đau nhói vì mệt mỏi khó tả, nhưng đồng thời cũng cảm thấy thư thái, trong lòng dâng lên niềm vui: Kỷ Trung rốt cuộc lại trở về bên cạnh tôi rồi. như vậy sao? Mỗi lần chúng tôi ở cạnh nhau lại luôn có cố nào đó ngăn trở. Lần này có lẽ những nỗi dằn vặt trong tình của chúng tôi chắc là kết thúc rồi?

      Tôi nằm giường, nghe tiếng mưa bên ngoài, chỉ lúc ngủ thiếp . Trong mơ màng dường như tôi nghe thấy có người gõ cửa, nhưng tài nào dậy được, mặc kệ tiếng gõ cửa, tôi cứ ngủ tiếp, miệng lẩm bẩm: “Biết rồi…”

      Tiếng gõ cửa khá lâu, sau đó dừng lại. Tôi hài lòng trở người ngủ tiếp.

      Bỗng có tiếng động lớn vang lên, lớn đến nỗi làm tôi hốt hoảng nhảy bật khỏi giường. Tôi dụi cặp mắt ngái ngủ, định thần nhìn lại: Kỷ Trung đứng trước mặt tôi, ấy dám phá cửa xông vào!

      Tôi hơi bực: “Kỷ Trung, tối nay cậu phải đập phá hết đồ đạc trong bệnh viện mới cam lòng sao?”

      Kỷ Trung nhìn trừng: “Mình ở ngoài gõ cửa lâu như thế, cậu lại chịu mở!”

      Tôi ngáp cái : “Mình ngủ rồi mà!”. Cầm đồng hồ xem, bây giờ là 1 giờ đêm, mình ngủ lâu như thế rồi. Còn Kỷ Trung nửa đêm xông vào bệnh viện, phục ấy.

      Tôi ngẩng đầu: “Giờ này sao cậu vẫn chưa ngủ? Có chuyện gì mà phải giữa đêm vậy? Mai được sao?”

      Kỷ Trung ôm đầu : “Y Nghiên, mình rất sợ nếu tối nay ra, ngày mai lí do bất ngờ nào đó mà được. Y Nghiên, mình có nhiều điều quan trọng muốn với cậu!”

      Mặt tôi chợt bừng đỏ, ngượng ngùng quay người qua : “Cậu có điều gì quan trọng nhanh ! Mình mệt mỏi lắm rồi!” Vừa xong, tim tôi lại đập thình thịch.

      Kỷ Trung thẳng đến trước giường tôi, từ từ cuối xuống, ôm chặt lấy tôi, gục đầu xuống. ngờ chàng trai ngang tàng, tuỳ tiện như thế quỳ trước mặt tôi!

      Tôi sờ lên mái tóc ngắn dày của ấy, toàn thân Kỷ Trung vẫn run lên. Dường như trải qua hàng mấy thế kỉ, mới nghe thấy giọng của Kỷ Trung: “Mình ngốc lắm phải ?”

      Nước mắt tôi rơi xuống, tuy nhiên miệng lại bất giác muốn cười, trong khoảng thời gian gần đây, Kỷ Trung biết bao nhiêu lần câu “Mình ngốc”. Điều này ngược với phong cách hàng ngày của ấy.

      Kỷ Trung tiếp: “Mình ngốc! Mình biết mình ngốc lắm mà, tại sao việc này đến bây giờ mình mới phát ? Tại sao chúng ta hàng ngày lại vô duyên vô cớ dày vò nhau lâu đến thế? Tại sao ấy sớm với mình? Tại sao Thái Hi sớm hỏi ấy chứ? Tại sao?”

      Kỷ Trung hỏi liên tiếp, trong giọng như tự trách mình.

      Tôi đỡ đầu ấy lên, : “Có lẽ, có lẽ ông trời muốn thử thách tình cảm của hai chúng ta. Nếu Thái Chân xuất , có thể hai chúng ta đều phát được, ra hai chúng ta đều phát được, ra hai chúng ta đều quan tâm đến nhau như thế, trân trọng nhau như thế. Mình phát được, ra cậu là chàng trai tốt đến vậy. Trước đây, mình thường cảm thấy cậu ngang tàng lí lẽ, khiến người ta vừa tức vừa ghét. Tính cách của cậu đáng tí nào!”

      Kỷ Trung vùi đầu , lát sau, tôi thấy lòng bàn tay mình ươn ướt, tôi cuối cùng nhìn cậu ấy, lòng tôi giống như bị dây cột chặt vậy, Kỷ Trung lại khóc nữa.

      Tình của chúng tôi lại quay trở lại cách lặng lẽ như thế. Thái Chân, Thái Hi… tất cả mọi người rời khỏi ký ức của tôi. Bây giờ trong thế giới của tôi chỉ có mình Kỷ Trung thôi! Cả linh hồn tôi chứa đầy hình ảnh người con trai này!

      Từ lúc đó cho đến sáng, chúng tôi ngủ, dù nửa đêm trời rất lạnh, hơn nữa ngoài trời mưa to gió lớn, nhưng chúng tôi lại hề cảm thấy lạnh tý nào. Cả hai dựa vào nhau, tôi vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn của ấy, cả đêm chúng tôi cứ khóc rồi lại cười, lúc thở phào nhõm, lúc như thôi thúc dằn vặt. Trong đêm, chúng tôi mang tất cả những gì cần trong cuộc đời ra hết!

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 24: SỐ MỆNH LẠI TRÊU ĐÙA LẦN NỮA

      Sáng, Kỷ Trung ấy phải về nhà mang đồ dùng hàng ngày vào bệnh viện, ở trong bệnh viện cùng tôi. là đồ ngốc.


      Sau khi ấy , y tá đến tìm tôi để là Thái Hi muốn gặp. Sau lúc Kỷ Trung làm loạn đến giờ, tôi cũng nhìn thấy Thái Hi, vì thế tôi cùng y tá đến phòng ấy.


      Thái Hi nằm giường, chân đầy băng. y tá : “Hai người chỉ có thể chuyện nửa tiếng thôi, Thái Hi cần phải tịnh dưỡng.” Rồi khép cửa, ra khỏi phòng.


      Thái Hi nằm nửa người giường gọi tôi: “Y Nghiên!” Ánh mắt ấy đầy vẻ khẩn thiết và buồn thảm. “Mình nghĩ, sau khi xảy ra việc ở phòng bệnh tối qua mình mãi mãi mất cậu rồi, đúng ?”


      Tôi nhìn ấy , nhưng kiên quyết gật đầu.


      Thái Hi nhìn tôi, giống như trước đây chưa từng nhìn thấy tôi vậy. ấy ngắm nhìn kĩ lông mi tôi, nhìn mắt tôi, sau đó đưa tôi vuốt lại cọng tóc xõa trước trán, miệng ấy nhoẻn miệng cười rồi : “ Vậy cậu phải hứa với mình, từ nay về sau được tranh cãi, nổi nóng với Kỷ Trung nữa.”


      Lời ấy làm tôi cảm động, bỗng nhiên nước mắt trào ra, tôi : “Thái Hi, cậu đúng là người tốt, người đại tốt. Luôn quan tâm đến tâm trạng và suy nghĩ của mình. Bây giờ mình hứa với cậu, mình cãi nhau với Ký Trung nữa. Đợi sau khi mình xuất viện, mình cùng Kỷ Trung quay trở lại trường Thừa Nguyên, chúng mình tay nắm tay nhau cùng đến trường, cùng đọc sách viết chữ. Chúng mình cãi nhau nữa đâu!”


      Chợt Thái Hi nắm chặt tay tôi: “Mình cho bạn xem cái này. Mặc dù bây giờ tặng cho cậu còn ý nghĩa gì nữa, nhưng mình sưu tập những thứ đó cho cậu, bây giờ để vật lại quay về với chủ thôi.”


      Tôi lau nước mắt, tò mò hỏi: “Cậu có thứ gì muốn tặng mình à?”


      Thái Hi đưa tay mở chiếc tủ đầu giường, lấy ra chiếc hộp to, chính giữa cột sợi dây mềm màu xanh. Sau khi mở ra tôi khỏi ngạc nhiên, đôi mắt bị những thứ trong hộp làm cho chói. ra trong hộp chứa đầy mặt dây chuyền hình trái tim đủ loại. Có loại bằng kính trong, có loại bằng thủy tinh, cũng có loại bằng gỗ, lớn có có, nào là màu hồng đào, màu vàng nhạt, màu xanh ngọc… Những quả tim đó chạm vào nhau vang lên tiếng kêu trong vắt. Tôi nắm chặt mặt hình trái tim đó trong tay, kinh ngạc nên lời.


      Thái Hi chỉ hình vào những trái tim với tôi: “Lúc đó ở bãi đậu xe mình thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào dây đeo cổ hình quả tim của Thái Chân. Mình nghĩ cậu nhất định thích mặt dây quả tim đó. Vì thế, trong khoảng thời gian đó, mình bèn khắp nơi sưu tập nó để tặng cậu.”


      Mắt tôi ướt đẫm nhìn Thái Hi, đau lòng thể thốt nên lời. Tôi phải vì nhìn thấy Thái Chân đeo sợi dây đó mới thích, mà là vì Kỷ Trung nên tôi mới thích. Nghĩ đến đây, lòng tôi trào dâng niềm cảm động khó tình cảm xót xa.


      Thái Hi nhìn phản ứng của tôi: “Sao vậy? Cậu thích dây đeo hình quả tim à?”


      Tôi nước mắt giàn giụa lắc đầu, rồi kể cho Thái Hi nghe chuyện về chiếc dây đeo hình quả tim giữa tôi và Kỷ Trung.


      Thái Hi nghe tôi kể xong im lặng, trầm lặng lúc sau mới ngẩng đầu lên: “Sau này, giúp mình với Kỷ Trung câu.”


      Tôi lau nước mắt hỏi ấy: “Câu gì vậy?”


      Thái Hi thấp giọng : “Mình rất ganh tị với cậu ta!”


      Tiếp đó Thái Hi kéo tôi vào lòng, khẽ bên tai: “Đây là lần cuối cùng mình ôm cậu! Y Nghiên, để mình ôm cậu lúc nhé! Sau này, chúng mình có cơ hội để ôm nhau thế này nữa, sau này mình là người trai của cậu, còn cậu là người em gài của mình.”


      Lời ấy ấm áp. Hai tay tôi ôm lấy người vừa mới có này, rồi “Vâng” tiếng. Thái Hi giông như trai, chỉ bảo tôi: “Y Nghiên, sau này ở bên cạnh Kỷ Trung, cả hai phải vui vẻ nhé, được tùy tiện, được giận dỗi trẻ con nữa. gặp gỡ của cả hay có được hôm nay phải dễ dàng gì!”


      Lúc đó chợt cửa phòng mở, có người vào. Tôi vẫn nằm trong lòng Thái Hi, “Vâng” tiếng, cảm thấy dễ chịu đến nỗi muốn ngẩng đầu lên.


      Nhưng nghe có người nổi cáu: “Y Ngiên! Cậu có biết mình làm gì ?! Sao có thể ôm người khác sau lưng mình chứ?!”


      Là Kỷ Trung!


      Tôi giật mình nhảy khỏi Thái Hi, kinh hãi nhìn Kỷ Trung. Trong lòng thốt lên: phải đâu! như những gì nghĩ đâu. Tuy nhiên, tôi chưa kịp mở miệng nghe thấy Kỷ Trung đứng ở cửa thét lên như sấm: “ Lúc nãy mình tìm cậu ở phòng bệnh cả buổi mà thấy, ngờ cậu lại ở đây vui vẻ với người khác!”. Kỷ Trung nhìn trừng tôi rồi lại nhìn Thái Hi, tiếp đó ánh mắt của ấy dừng lại ở chiếc hộp đựng đầy dây đeo hình quả tim bên cạnh tôi, mặt biến sắc.


      Tôi hốt hoảng lên, biết ấy hiểu nhầm rồi, tôi muốn giải thích với ấy là tôi và Thái Hi ôm nhau chỉ là cái ôm đơn thuần giữa trai và em mà thôi. Nhưng Kỷ Trung chạy vọt ra ngoài.


      Tôi đuổi theo Kỷ Trung, nhưng ấy chạy nhanh quá, chớp mắt thấy bóng dáng. Trở về phòng mình, tôi thấy cửa mở, đầu giường là đồ dùng hàng ngày của Kỷ rung mới mang từ nhà đến, nhưng trong phòng trống trơn bóng người. Chợt nghe thấy tiếng “Cúc cu” bên cạnh, tôi nhìn qua thấy có chú chim bồ câu rất đẹp đậu cửa sổ. Lớp lông vũ màu xanh trắng hơi màu tím, phản chiếu phần đuôi của đôi cánh màu vàng nhạt, nó nhìn thấy tôi về phía nó, lại kêu “Cúc cu” hai tiếng. Tôi nghe mà cầm được nước mắt, vì tiếng kêu đó nghe rất giống tiêng kêu “Y Nghiên!”. Tôi tự đoán, đây nhất định là Kỷ Trung dạy nó.


      Tôi chạy ra khỏi phòng, tiếp tục tìm Kỷ Trung. Lúc vừa đến lầu 1 chợt có người gọi tôi lại: “Xin hỏi có phải là Y Nghiên ?”


      Tôi gật đầu: “Có việc gì sao?”


      Người đó trả lời mà vẫy tay sau lưng rồi gọi: “Đại ca, sai, chính là ta.”


      Lúc đó lại có ba người từ đằng sau tới, xem ra đàng hoàng cho lắm. Mấy người bọn họ vây lấy tôi, tim tôi thót đến tận đầu, biết mấy người này muốn làm gì? Chỉ thấy người để tóc dài, mặt mũi xảo quyệt nhìn tôi từ xuống dưới rồi : “Hàn Y Nghiên, ra là !”. Người đan ông vóc dáng thó đứng bên cạnh : “Tìm thấy Kỷ Trung tìm ta cũng được. ta chính là bạn trước đây của Kỷ Trung.” Tiếp đó, lại có người thêm vào: “ sai, nhưng học kì này tao thường thấy nó và Kỷ Trung cùng nhau, quấn quýt lấy nhau đường, chắc là trở lại với nhau rồi.”


      Máu trong người tôi dường như chạy hết lên não, xem ra mấy người này cố ý đến tìm tôi, họ chỉ biết tôi và Kỷ Trung, hơn nữa dường như nắm khá chuyện giữa tôi và Ký Trung. Xem ra phải người lương thiện tí nào.


      Tôi căng thẳng hỏi: “Các muốn gì?” đợi trả lời, tôi lo lắng đẩy bọn họ ra rồi : “Các tránh ra, tôi còn có việc phải .”


      Người tóc dài chặn tôi lại, mặt ta dí sát vào tôi rồi hỏi: “Em , em muốn đâu vậy?” Tôi cố sức muốn tránh khuôn mặt gian ác đó, bèn hét lên: “Tôi đâu liên quan gì đến chứ?”


      Người thấp với tôi: “Bọn chỉ quan tâm em tí thôi!”


      Tôi liếc mắt, : “Tôi tìm Kỷ Trung, chúng tôi hẹn gặp nhau ở đây, cậu ấy sắp đến rồi!”


      Tôi vừa dứt lời, người đàn ông tóc dài bèn với người bên cạnh: “Đại ca, quả nhiên Kỷ Trung ở trong bệnh viện, chi bằng chúng ta làm thế !”


      ta ra dấu tay rất lạ, tôi hiểu có ý gì, nhưng bọn họ dường như đều hiểu, tiếp đó bèn gật đầu lia lịa. Lúc tôi còn chưa kịp nhận ra chuyện gì chợt mắt tối đen, người trong bọn chúng lấy vải đen bịt mắt tôi. Tiếp đó có vật gì đó nhét chặt vào miệng tồi, tim tôi hốt hoảng cực độ, giống như rơi vào đống băng ở Nam Cực vậy, toàn thân thể cử động, mắt nhìn thấy gì, miệng lại thể kêu. Tôi như rơi vào hố sâu…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :