1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Những Câu Chuyện Của Nhóm Xiha - Xiha Bảo Bối ( 27 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 5: NHÂN VẬT THẦN BÍ TRONG NGÔI BIỆT THỰ BÍ


      Tôi ngờ cách bãi biển xa lại có nơi như vậy.


      Chúng tôi con đường nhựa thẳng tắp, thỉnh thoảng lại thấy từng đống lá nằm hai bên đường. Xem ra, các công nhân vệ sinh vừa mới quét dọn con đường nhựa này. Nó rất rộng, chắc là dẫn đến núi, hai bên trồng rất nhiều những cây tùng xanh biếc, thỉnh thoảng còn có mấy tảng đá to dựng thẳng, làm tăng thêm vẻ hiên ngang của cây tùng.


      Bốn bề yên tĩnh, gió từ trong rừng thổi qua, chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ bên bờ biển, có tiếng chim ríu rít bên tai. Tôi và Thái Hi đều có điều gì đó mà , chỉ tiếp tục thẳng tới.


      Nắng gắt, đúng lúc cảm thấy khát nước chúng tôi đến ngã đường giao nhau. Hàng cây to bên đường thẳng đứng như những cây dù che nắng, bốn bề bóng người, vì thế chúng tôi đến dưới bóng mát nghĩ ngơi.


      Bỗng nhiên có tiếng động của nước, tôi giật mình, nhìn xung quanh tìm kiếm, lúc đó mới phát thanh đó phát ra từ sau lưng mình. Tôi nhìn kỹ, ra dưới gốc cây to có xây khá nhiều bậc thềm xuống bể bơi giữa trời. Dưới ánh sáng chiếu rọi của bầu trời xanh, mặt nước hồ bơi có màu xanh thẳm. Thỉnh thoảng lại có tiếng nước đập, có người đàn bơi dưới đó.


      Tôi và Thái Hi nhìn nhau, trong lòng có chút bất an. Xem ra đây là ngôi biệt thự của tư nhân, vậy mà hai chúng tôi tự tiện đột nhập vào, dù là vô tình, lỡ như có người bắt được, nhất định bị khép tội. Vì thế, cả hai chúng tôi vội bước khỏi bậc thềm, chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi nơi này.


      Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng chuyện vọng ra.


      “Chiều nay phải các bạn còn có tiết mục biểu diễn à? Nếu về, kịp đâu.”


      “Ở lại lúc nữa , Hai khó khăn lắm mới về lần.”


      Sắc mặt của tôi và Thái Hi trở nên kinh ngạc, tôi thấy môi Thái Hi mấp máy, dương như muốn điều gì đó. Tôi vội vã lấy tay bịt miệng cậu ta lại.


      Bởi vì tôi nghe , đó là giọng của Tại Vũ và Bảo Nhi.


      Tiếng Bảo Nhi tiếp: “Tại Vũ, xem sau khi chúng ta trở về, phải thế nào với Y Nghiên đây? Chúng ta mất tích lời, Y Nghiên nhất định hỏi đó.”


      Tiếp đó lại nghe giọng Tại Vũ: “Cũng còn cách nào khác, đành phải dối lý do nào đó để ứng phó thôi.”


      Bảo Nhi thở dài, : “Nếu như Y Nghiên biết Kỷ Trung trở về Hàn Quốc mà gặp bạn ấy, bạn ấy đau lòng lắm. Mình là chị em tốt của bạn ấy, thể nhìn bạn ấy đau buồn được! Hôm qua mình còn muốn đem kinh ngạc, vui mừng này cho bạn ấy nữa.”


      Tại Vũ lại : ”Cho nên bọn mình phải ngậm chặt miệng lại, đó là vì còn cách nào khác. Kỷ Trung thế nào mình làm thế ấy. Tính khí của cậu ấy phải là bạn biết, , hai là hai, em nhóm Xi Ha khuyên thế nào cũng có tác dụng gì cả.”


      Bảo Nhi lại hỏi: “Tại sao Hai lại muốn cho Y Nghiên biết là ấy về nước?”


      Tại Vũ: “Mình hỏi nhiều lần nhưng cậu ta vẫn chịu . Mình cũng hết cách rồi, mình nghĩ chắc là cũng có lý do nào đó.”


      Cuộc chuyện giữa Bảo Nhi và Tại Vũ vẫn tiếp tục. Trong lòng tôi như có cục đá đè nặng. Ánh nắng buổi trưa nóng bỏng chiếu lên đầu tôi, lên vai và cả hai cánh tay nữa. Nhưng tôi dường như quên là phải tránh tia nắng cháy bỏng này, chỉ còn cảm thấy trong lòng như bị những nhát dao vô hình nào đó cắt đau đớn…


      ra, ra Kỷ Trung trở về!


      Đúng lúc tinh thần tôi hỗn loạn, biết phải làm sao, thấy có người từ bể bơi lên.


      Tim tôi như ngừng đập, người đó chính là Kỷ Trung.


      Chỉ thấy toàn thân ấy ướt sũng, nước đầu vẫn chảy xuống. Kỷ Trung gầy hơn trước nhiều, nhưng xem ra lại rắn chắc hơn. Khuôn mặt tuấn tú bị ánh nắng làm đỏ ửng lên, đôi mắt vẫn sáng rực, vẫn vẻ thản nhiên thấy điều gì là phiền toái, bất an hay nỗi nhớ nào cả.


      Tôi hít hơi sâu, nỗi tức giận trong lòng dâng lên. Từ sau khi ta ra lời từ biệt, hàng ngày tôi đau khổ. Nhưng Kỷ Trung lại giống như người có chuyện gì xảy ra, lại ở đây bơi lội nghĩ ngơi nữa chứ! Lúc đó, quên mất là mình đứng cùng Thái Hi núp sau thân cây để nhìn vào bên trong, tôi dồn hết nỗi giận của mình gọi tiếng lớn xuống dưới bể bơi: “Bùi Kỷ Trung, cậu là đồ tồi!”. Sau đó chạy như điên xuống núi.


      Tôi cố sức chạy nhanh xuống, miệng thở hồng hộc, tức giận trong lòng cứ thế dâng lên khắp người. Tôi cũng biết mình chạy được bao lâu, chỉ nghe những thanh hỗn loạn con đường nhựa sau lưng, rồi tiếng con chó canh cổng sủa ầm ĩ.


      lát lại nghe tiếng xe máy rồ lớn, chạy từ núi xuống, chiếc xe chạy rất nhanh, đến lúc tôi định thần lại, quay người ra sau để xem, chiếc xe chạy đến bên cạnh. Tôi giật bắn mình, ngã xuống mặt đường. Cũng cảm thấy đau, chỉ thấy trong lòng đầy nỗi oán giận.


      Ngẩng đầu lên nhìn, người lái xe là Kỷ Trung, ấy người vẫn mặc quần tắm, chân đất, xem dáng vẻ rất buồn cười. Nhưng tôi thể nào cười được.
      Đôi mắt sáng của ta nhìn tôi, trong đó có hơi chút giận dữ, bảo tôi: “Lên !”. Giọng đầy vẻ ra lệnh.


      Tôi đứng dậy, lạnh lùng: “Dựa vào cái gì chứ?”. xong, tôi liền nhìn Kỷ Trung với ánh mắt đầy phẫn nộ.


      tay Kỷ Trung cầm tay lái, tay trái kéo lấy tôi, giọng to đến nỗi muốn làm tai tôi nổ tung: “Bảo lên lên .”


      Tôi cố đẩy tay ta ra: “Bỏ tôi ra, lẽ nào cậu muốn bắt tôi à?”. Ai ngờ Kỷ Trung nắm chặt tay tôi hơn, hét lên: “Nếu chịu lên xe, mình bắt bạn đấy!”. Lúc đó bướng bỉnh trong người tôi cũng mạnh mẽ trỗi dậy, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, cả người như muốn phát điên lên, lần nữa tôi gỡ tay Kỷ Trung, rồi đẩy mạnh người ta ra. Nhưng vừa được mấy bước, Kỷ Trung đuổi theo, chiếc xe ngả xuống đất, hai chúng tôi cũng nằm lăn đất. ta đè mạnh lên người tôi, muốn tôi bình tĩnh trở lại. Nhưng tôi vẫn cố vùng vẫy, muốn chạy xuống núi.


      Hai chúng tôi cứ tranh chấp như thế mặt đường, dưới ánh nắng gắt của mặt trời. Rồi sức tôi yếu dần .


      Bỗng tôi há miệng, lấy hết sức mình cắn cánh tay Kỷ Trung. Răng của tôi cắn sâu da thịt ấy. Tất cả đau khổ, nỗi ưu phiền dồn nén bấy lâu nay từ sau khi Kỷ Trung ra đều được dồn vào cái cắn này.


      Kỷ Trung nhìn tôi lời, cứ để cho tôi cắn. Bỗng nhiên tôi thấy máu từ từ ứa ra cánh tay ấy. Tôi hốt hoảng, lúc đó mới há miệng ra: hai vết răng in sâu, cánh tay Kỷ Trung.


      ấy kinh ngạc nhìn tôi. Tôi đứng bật lên, nhân lúc Kỷ Trung lo nhìn vết răng cắn, tôi nhanh chóng chạy mất.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 6: TẠI SAO LẠI TỐT VỚI TÔI NHƯ THẾ?


      Tôi biết đứng ngoài bãi biển bao lâu rồi, cũng biết trong buổi chiều này, mình buồn bã khóc ngoài bãi biển biết bao nhiêu lần. Tôi chỉ cảm thấy nước mắt mình chảy thấm đẫm khuôn mặt. Ánh mắt tôi mờ , còn suy nghĩ, cũng có ý thức nữa, trong lòng hỗn loạn, chỉ có hơi thở vẫn cứ nóng như thế. Kỷ Trung giấu tôi trở về Hàn Quốc, lại còn muốn tôi biết, ấy hoàn toàn có ý định đến tìm tôi.


      Mặt trời dần xuống, những con thuyền đánh cá từ sáng sớm lần lượt quay trở về. Bầu trời dần chuyển sang màu tối, thuỷ triều bắt đầu dâng lên, gió cũng lớn dần, cứ thế thổi vào mặt tôi. Nước biển vỗ vào chân, tôi ngồi đờ đẫn, cũng biết tránh , cứ để nước biển đập vào mình.


      Bỗng có người ngồi xuống bên cạnh tôi. “Nước lên rồi, quay về thôi”, là giọng của Thái Hi. Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, cũng lên tiếng, vẫn ngồi bất động. Thái Hi lại : “Gió càng lúc càng lớn, bạn bị cảm đấy.”


      Gió biển thổi tóc tôi rối bù, phủ cả lên mặt, tôi vẫn muốn nhúc nhích, cứ để cho nó thổi. Thái Hi đưa tay kéo tôi: “ nào, về với mình, Y Nghiên, bạn muốn ngủ lại ở đây à?” Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, nghiêm túc : “Đúng rồi, mình chuẩn bị ngủ lại ở đây đấy!”. Thái Hi dí tay vào trán tôi, cười : “Đồ ngốc! Chẳng biết chăm sóc bản thân mình gì cả.”


      Cậu ấy lại : “Nếu bạn muốn trở về gặp mấy người nhóm Xi Ha bọn họ đến phòng mình !”


      Vừa nghe 3 chữ “Nhóm Xi Ha”, lòng tôi bỗng nặng trĩu, bướng bỉnh quay : “Mình muốn đâu cả.”. Thái Hi vẫn nghịch ngợm nắm lấy vai tôi: “ Về phòng mình , chắc bạn cũng chưa biết, mình có nuôi con mèo trắng nhoe. Nó biết tự rửa mặt đánh răng đó, có muốn xem ?”


      Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt ngờ vực: “Bạn dối! Làm gì có con mèo nào biết tự rửa mặt đánh răng chưa?”. Thái Hi nghiêm túc : “Mình dối bạn đâu. Tự mình biết rửa mặt đánh răng, đương nhiên thể gọi là mèo cưng được. Mình phải tốn bao nhiêu công sức mới dạy nó làm được đó.”


      Lời cậu ấy làm hiếu kì trong lòng tôi nổi lên. Lại thấy vẻ mặt nghiêm túc, xem ra giống như gạt tôi, nên tôi đồng cùng về phòng Thái Hi.


      Nhưng lúc vào phòng Thái Hi, tôi mới biết mình bị lừa. Nhìn quanh chẳng thấy bóng dáng con mèo trắng đâu, đến cả đoá hoa trắng cũng có. Tôi hét toáng lên” Này Phác Thái Hi! Còn bảo là lừa mình à, trong phòng bạn làm gì có con mèo biết rửa mặt đáng răng chứ?!”


      Thái Hi đứng dựa vào cửa cười để lộ hàm răng trắng:”Được rồi, mình thừa nhận là lừa để bạn quay về. Nhưng thuỷ triều lên mà còn ngồi ngoài biển là nguy hiểm lắm. Mình biết là bạn lòng muốn xem con mèo trắng đó. Nếu sớm biết mình nuôi mười mấy con ấy chứ.”

      Cậu ta làm tôi bật cười, tôi : “ chừng bạn còn mở sở thú ở trong nhà nữa.” Cậu ấy vẫn cười: “Y Nghiên, cũng may là bạn thích hổ trắng, rắn trắng, nếu nhà mình loạn rồi!”. Tôi cũng nhịn được nữa, cười phá lên.


      Thái Hi đến bên tôi: “Được rồi, cuối cùng bạn cười. Việc trước đây đừng nghĩ đến nữa, hãy đối mặt với thực .”


      Tôi rầu rĩ: “ ra, bạn biết cả rồi.”


      Cậu ta : “Trước đây nhóm Xi Ha của Kỷ Trung là đối thủ đội trời chung của trường trung học Nhân Hạ bọn mình.”. Cậu ta vừa vừa xăn tay áo lên: “Bạn xem, đây là vết thương còn để lại lúc bọn mình đánh nhau trước đây.”


      Tôi hỏi: “ ra trước đây bạn cũng là đại ca trong trường trung học. Thế tại sao chỉ có mình bạn thôi vậy, giống như những người khác có nhiều em ở bên cạnh?”


      Ttrong mắt Thái Hi lên điều gì đó rất phức tạp, dường như nhớ về chuyện trước đây. Rồi cậu ta bỗng ngẩng đầu lên : “Đó là việc trước đây. Thôi, nhớ đến nó nữa.”


      Tôi giả vờ như hiểu, hỏi: “Chuyện gì chứ?”


      Thái Hi hơi buồn nhìn, lúc rồi cúi đầu với tôi: “Y Nghiên, bạn yên tâm, mình bảo vệ bạn.”


      Tôi dẫu miệng lên : “Mình đâu cần bạn bảo vệ chứ.”


      Bỗng cậu ta thở dài: “Y Nghiên, bạn biết xấu hổ…”


      Tôi bực tức: “Phác Thái Hi! Bạn cho mình xem, mình biết xấu hổ cái gì chứ?”


      Đôi mắt Thái Hi sáng long lanh nhìn tôi, sau đó : “Bạn dụ dỗ mình hôn bạn.”


      Tôi nổi cáu quát lên: “Mình dụ dỗ bạn? Bạn…”


      Thái Hi tiếp tục nhìn tôi bằng ánh mắt cháy bỏng: “Bạn dụ dỗ mình hôn bạn đó! Bạn xem, lúc tức giận đôi môi bạn dẫu lên đỏ mọng, lúc buồn đôi mắt đó rơi nước lã chã…”. Tôi đỏ bừng mặt, giẫm chân hét lên: “Sao bạn có thể như thế… Sao lại có thể với mình những lời như vậy?”


      Thái Hi vẫn giữ khuôn mặt hiền lành làm say đắm lòng người, vuốt má tôi, rồi như than thở: “Mình làm sao có thể, mình làm sao có thể… trừ khi mình phải là con trai…”


      Môi cậu ta cử động, ánh trăng sáng như dòng nước tinh khiết luồn qua khuôn mặt cậu ấy, trông mới đẹp trai tuấn tú làm sao… Khí chất này hề giống với Kỷ Trung, trong chốc lát tôi đờ người ra.


      Đúng lúc đó, sau lưng bỗng nghe tiếng xe máy.


      Kỷ Trung đến rồi.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      PHẦN III: CÓ PHẢI NGƯỜI TÔI

      là ai vậy?”


      là ai vậy?”


      Cả hai chúng tôi đồng thời hỏi. Chúng tôi dò xét đối phương, dường như mở miệng cùng lúc.


      “Tôi là bạn của Kỷ Trung.”

      “Tôi là bạn của Kỷ Trung.”


      Thế này là thế nào? ra, ta lại có bạn mới rồi.



      CHƯƠNG 7: HAI CHÀNG ĐIÊN KHÙNG


      Cả tôi và Thái Hi cùng quay người lại. Chỉ kịp thấy chiếc xe máy xông thẳng vào chúng tôi. Đúng là Bùi Kỷ Trung! biết xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nhìn thấy ấy là tim tôi lại đập thình thịch. ta trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt bạn, điên cuồng mà hung dữ.


      Kỷ Trung vào giữa tôi và Thái Hi, tách rời hai chúng tôi ra, tôi bị bất ngờ nên ngã nhào xuống đất. Tôi nằm đất, ngẩng đầu nhìn lên, lúc đó kìm nén cả ngày hôm nay được bung ra, tôi hét vào mặt ta: “Bùi Kỷ Trung! Con đường này phải là nhà cậu chứ!”


      Kỷ Trung kênh kiệu : “Xin lỗi nhé, cũng may con đường này lại là của nhà mình, ngôi biệt thự nhà mình xây bên biển đó.” Tôi giận dữ : “Bùi Kỷ Trung, cậu vô vị quá!”. Kỷ Trung gằn giọng: “Đúng rồi, mình vô vị, vô vị đến nỗi lái xe chạy tìm cậu cả buổi chiều, nhưng cũng bằng cậu và đồ khốn kia đứng ở đây thân mật đến thế!”


      Tôi giận đến nỗi máu chảy ngược lên đầu, nhưng lúc ngẩng đầu lên, bỗng thấy cằm của Thái Hi động đậy. Tôi sợ hãi, nhỡ đâu bọn họ đánh nhau việc càng trở nên khó giải quyết hơn rồi. Vì thế tôi đứng dậy, kìm nén cơn tức giận trong lòng xuống rồi lạnh lùng với Kỷ Trung: “Tránh ra, tôi phải về nhà.” Kỷ Trung tha cho tôi, đôi lông mày hung dữ của ta nhíu lại: “Y Nghiên, nhà cậu nghèo lắm sao?”


      Tôi biết ta gì? Chỉ nghe ta tiếp: “Nhà cậu nghèo đến nỗi mua được áo quần à? Nếu mua nổi lấy túi áo của mình vá lên cũng dễ coi hơn bộ đồ mà bạn mặc nhiều.”


      Kỷ Trung chưa dứt lời, bỗng Thái Hi chạy bổ qua, đấm cái nhanh như chớp vào cằm Kỷ Trung. Kỷ Trung kịp phòng bị, bị đánh trúng đứng vững nên bổ nhào ra phía sau, nằm yên bất động.


      Tôi sợ đến tái xanh mặt, chạy nhào qua, cúi xuống gọi lớn: “Kỷ Trung, có làm sao ?”. Ai ngờ, Kỷ Trung đột ngột bật đứng dậy, nhìn chằm chằm Thái Hi : “Đồ khốn, muốn đánh nhau hả?”. Kỷ Trung chưa hết câu, Thái Hi lại đưa ra nắm đấm thứ hai, Kỷ Trung nhảy lui sau mấy bước rồi đứng lại, đưa tay lên sờ thấy môi bị chảy máu, máu rỉ ra từ khoé miệng. Kỷ Trung quẹt vết máu miệng, trừng trừng nhìn Thái Hi.


      Tim tôi đập dữ dội, tiêu rồi! Tôi thấy vẻ ngang ngược, hung dữ toát ra trong đôi mắt Kỷ Trung, con người hiếu chiến của ta trở lại rồi! Tôi vội chạy qua ngăn lại, nhưng Kỷ Trung gạt tôi lui ra sau, rồi đạp Thái Hi ngã lăn nền nhà, chồm cả thân hình đè lên người Thái Hi, liên tục đấm vào vai, cằm của Thái Hi. Thái Hi cũng lên tiếng, chỉ quay qua phải, qua trái để tránh.


      Tôi hoảng hốt nhìn Kỷ Trung và Thái Hi nằm đánh nhau nền nhà, kinh hãi đến nỗi thốt nên lời. Nhưng tiếng đánh nhau kịch liệt của hai người họ làm kinh động đến thầy giáo dẫn cả đoàn ở trại bên kia.


      Tôi thấy thầy giáo từ xa đến, trong lòng thầm lần này lớn chuyện rồi. Nếu để thầy phát hai người này đánh nhau thầy báo lại với giáo vụ của trường để xử phạt. Nhưng học kỳ này kết quả học tập của tôi giảm sút, làm ba mẹ tôi rất lo lắng. Nếu nhỡ để họ phát tôi bị phạt ở trường hậu quả thể nào lường được.


      Nghĩ đến đây tôi lo lắng sợ hãi, nhảy lên phía trước nhanh như cắt ngăn Kỷ Trung và Thái Hi ra, hét lớn: “Xin hai người đừng đánh nhau nữa được ? Thầy giáo đến rồi kìa!”


      Thái Hi nãy giờ vẫn im lặng chợt lên tiếng: “Y Nghiên, bạn làm gì vậy, mau tránh ra, bạn bị đánh trúng đó…”. Thái Hi vừa dứt lời, tôi liền bị cú đấm mạnh ngay vào ngực… đó là nắm đấm của Kỷ Trung.


      Toàn thân tôi hứng trọn cú đấm, đau nhức cả lồng ngực, hét lên tiếng rồi gục xuống đất. Trước mắt tối um, cơn đau làm toàn thân tôi co lại, nhưng vẫn quên khẩn cầu Kỷ Trung và Thái Hi: “Hai người đừng đánh nhau nữa có được !”. xong tôi cắn chặt môi, mồ hôi lạnh toát ra lưng, nghe thấy tiếng những bước chân hoảng loạn, sau đó nghe hàng loạt tiếng gọi kinh hoàng của Kỷ Trung: “Y Nghiên! Y Nghiên! Y Nghiên!”


      Có người dường như muốn bế tôi dậy, nhưng vừa chạm vào tôi ngực tôi như muốn vỡ tung ra. Tôi đẩy tay người ấy ra, liền nghe tiếng người đó : “Y Nghiên, mở mắt nhìn mình !”. Mở mắt ra, là Bùi Kỷ Trung. Tim tôi nhói lên, ấy nhìn chằm chằm vào tôi, vì kích động và căng thẳng nên mặt đầy vẻ lo lắng.


      giận dữ kìm nén cả ngày hôm nay của tôi bỗng nhiên biến mất, Kỷ Trung vẫn quan tâm đến mình như trước đây… Mọi nỗi hờn giận của tôi với ấy còn nữa khi nhìn thấy vẻ hối tiếc và đau thương mặt Kỷ Trung. Dù ngực vẫn còn đau, nhưng có niềm vui mơ hồ dâng trào trong lòng tôi, rất ấm áp.


      Có tiếng chân gấp gáp đằng sau, tiếp theo đó là thầy giáo dẫn mọi người đến. Tôi nghe thấy tiếng hỏi dồn dập của thầy: “Chuyện gì vậy hả? Các em xảy ra chuyện gì vậy? Đánh nhau hả? Bọn học sinh các em, cảnh cáo từ trước rồi, nếu ai gây gổ đánh nhau lúc cắm trại bị kỉ luật! Lẽ nào các em có tai sao?”


      Dường như thầy lo lắng , liên tục ngừng. Tôi nhìn Kỷ Trung, ấy hoàn toàn để ý gì đến thầy giáo, vẫn nhìn vào tôi. Đột nhiên, tay luồn ra sau cổ, tay kia ôm lấy hai đầu gối, ghé sát tai tôi : “Ngoan nào, giờ mình bế cậu khám.”. xong, liền nhàng bế tôi lên.


      Tôi vô cùng kinh ngạc, hề nghĩ rằng ấy bế mình lên trước mặt nhiều người, tiếp đó, luồng hơi ấm áp chạy lên đầu và toàn thân tôi. Chỗ đau ở ngực quan trọng nữa. Những người bên cạnh tôi cũng quan tâm. Chỉ biết rằng hai tay Kỷ Trung bế chặt lấy tôi, thân hình ấy sát vào người mình, sát đến nỗi tôi bắt đầu thấy tim mình đập loạn xạ…


      Có lẽ thầy giáo ngờ lại có học sinh dám cả gan bồng bế nhau ngay trước mặt mình. Ông tức đến nỗi thành câu: “Các em… còn dám bế nhau… đánh nhau xong còn bế nhau nữa. Vậy các em còn đánh nhau làm gì chứ, có…”


      Kỷ Trung thèm nhìn ông ấy, bế lấy tôi rồi ra khỏi đám đông. Tôi vẫn còn kịp nghe thấy có tiếng người : “Thầy, người dẫn đầu đánh nhau là em, thầy kỉ luật em là được rồi.”


      Là Thái Hi! Tim tôi lại đập lên! Tôi rất muốn ngẩng đầu lên nhìn Thái Hi, nhưng Kỷ Trung ôm tôi chặt quá, tôi tài nào cử động được. Tôi tự nhủ thầm trong bụng, hôm nay là ngày gì thế này! Mình vốn dĩ nghĩ rằng học kì này làm học sinh ngoan, gây ra điều tiếng gì cả, nhưng việc Kỷ Trung và Thái Hi đánh nhau làm tôi lo lắng. Nếu cứ thế này, bọn họ gây ra chuyện động trời gì nữa đây! tôi dám nghĩ tiếp nữa.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 8: LÃNG MẠN VÀ NIỀM AN ỦI TRỞ LẠI


      Tôi ngờ ngôi biệt thự nhà Kỷ Trung lại ở bên bờ biển, cách nơi cắm trại của lớp chúng tôi xa. Buổi sáng, tôi vô tình vào đó lần, nhưng có thời gian để nhìn ngôi biệt thự ấy như thế nào. Bây giờ vào lại, mới để ý nhìn kĩ, đó là căn nhà 2 tầng, có bể bơi ngoài trời. Từ cổng chính vào, hai bên hành lang rộng là hàng cột hoa văn đơn giản. Kỷ Trung bế tôi vào phòng khách có ánh đèn sáng rực, 3 mặt đều có cửa sổ có thể nhìn thấy những đốm sáng của các thuyền đánh cá ngoài biển. Những đồ trang trí trong phòng khách nhiều, nhưng đều rất mới, như có người thường xuyên ở.


      Sau khi đặt tôi xuống, Kỷ Trung chạy ra phía sau gọi bác sĩ. Tôi khỏi kinh ngạc, nhà Kỷ Trung giàu đến vậy sao? Trong biệt thự còn có cả bác sĩ có thể gọi đến bất cứ lúc nào nữa!


      Bác sĩ đo huyết áp của tôi rồi : “ có vấn đề gì, bị bất tỉnh là do thiếu máu. Cả ngày ăn gì sao?”. Trừ nửa bát cơm ăn lúc sáng, tôi ăn gì cả, thảo nào sau khi bị Kỷ Trung đánh trúng cái, tôi choáng váng, đứng cũng vững nữa.


      Kỷ Trung đứng bên cạnh la lên: “Cái gì? Y Nghiên,cả ngày cậu ăn gì sao? Sao lại có người ngốc như cậu vậy?”


      Tôi nhìn ấy giận dỗi: “Chẳng phải vì cậu đó sao!”


      Nửa tiếng sau, tôi bị đống đồ ăn của nước ngoài vây quanh mình. Bàn ăn của nhà Kỷ Trung , nhưng chật kín thức ăn. Tôi hoa cả mắt vì những đĩa thức ăn đầy ắp bàn, ăn cái gì trước nhỉ? Trong cái đĩa màu xanh là thịt băm trộn với bào ngư, màu cam trong suốt. tô canh lớn nóng bốc hơi bên cạnh. Lại thêm bánh mì kẹp xà lách, món tôi thích ăn nhất, nước bọt trong miệng tôi ứa ra. Chưa hết, ly sôcôla sữa to đặt trước mặt.


      Tôi ăn như chưa bao giờ được ăn, đồ ăn nóng hỏi lần lượt chui vào dạ dày của tôi, làm cho người tôi ấm lên.


      Kỷ Trung ngồi im đầu bàn nhìn tôi ăn, vẻ mặt xem ra suy nghĩ điều gì đó. Lúc tôi thể ăn thêm bất cứ thứ gì nữa, ngồi hài lòng tựa lưng vào ghế, ấy nắm chặt tay tôi, : “Y Nghiên, hứa với mình, sau này dù xảy ra chuyện gì cậu phải tự chăm sóc bản thân mình, ăn ngủ đầy đủ, học đàng hoàng nhé?”. Trong giọng của ấy, ngang bướng còn mà thay vào đó là thương tiếc và đau buồn.


      Tôi cắn chặt môi, mắt bỗng cay xè. Kỷ Trung giẫm chân, cau mày: “Mình ghét nhất thấy nước mắt của cậu!”. Tôi tủi thân : “ phải mình muốn khóc, là cậu làm cho mình khóc mà.”


      ấy dám nhìn nước mắt tôi, bứt rứt đến nỗi mặt đỏ lên: “Sau này bạn được như vậy nữa.”


      Tôi thút thít hỏi: “ được phép như thế nào?”


      được phép nghe lời mình!”


      Tôi giận dỗi: “Tại sao mình phải nghe lời cậu chứ?”


      Kỷ Trung nhíu mày, lại nguyên hình: “Cái gì? Cậu dám nghe lời mình? Vậy là cậu gặp rắc rối rồi đó!”. Tôi nữa, chỉ nhìn Kỷ Trung. lúc sau mới lên tiếng: “Mình hiểu rồi.” ấy hiểu gì, hỏi: “Cậu hiểu gì chứ?”


      Tôi quay đầu nhìn chỗ khác và : “Cậu vẫn thay đổi tý nào, biết dịu dàng, biết chăm sóc. Cậu chỉ cần bạn ngoan ngoãn nghe lời mà thôi!”


      Kỷ Trung bước đến chặn tôi lại: “Vậy cậu định nghe lời mình à?”. Tôi hỏi lại: “Thế bạn muốn sau này mình phải nghe lời cậu sao?”. Nét mặt ấy chút hối cải: “Đúng vậy.”


      Tôi giận dữ nhìn Kỷ Trung, rồi bỗng nhiên nhịn được, lại thở dài tiếng: “Cậu đúng là bạo chúa! Sao mình lại thích cậu chứ?”


      Kỷ Trung kéo tôi vào lòng, hôn tôi. Môi ấy ấm áp đến thế, tôi như cảm thấy trái tim Kỷ Trung đập mạnh cách mãnh liệt. Tôi còn nhớ gì đến những chuyện vui với Kỷ Trung nữa, bắt đầu hôn lại ấy. Trong đầu tôi giờ này chỉ tràn đầy niềm vui.


      Kỷ Trung thầm bên tai tôi: “Hứa với mình, Y Nghiên, cậu phải hứa với mình sau này dù xảy ra chuyện gì, cậu cũng tha thứ cho mình nhé?”


      Tôi nằm trong lòng ấy, gật đầu liên tục: “Mình hứa, mình hứa mà.”. ra, từ lúc Kỷ Trung bế tôi bãi biển tôi tha thứ cho ấy rồi, tha thứ cho ra lời từ biệt của ấy, tha thứ cho việc ấy trở về Hàn Quốc mà muốn gặp mặt tôi. Tôi cũng tìm hiểu nguyên nhân tại sao, nhưng mặc kệ! Như lúc này đây, có thể ôm Kỷ Trung tôi mãn nguyện lắm rồi.


      Kỷ Trung vẫn bên tai: “Còn nữa, phải hứa với mình, sau này dù xảy ra chuyện gì cũng phải biết tự chăm sóc bản thân mình, được ngang bướng như thế.” Ôi, mình có thể gì nữa chứ, lòng tôi lâng lâng, chỉ biết gật đầu mà thôi.


      Bỗng nhiên có tiếng đằng hắng, tôi hốt hoảng dời khỏi người Kỷ Trung, mặt bừng đỏ. ra là ông bác sĩ vừa khám cho tôi. Ông ấy vờ như thấy hai chúng tôi ôm chặt lấy nhau, chỉ : “Kỷ Trung, đến lúc uống thuốc nghĩ ngơi rồi.”
      Kỷ Trung châu mày, gằn giọng: “Biết rồi.”


      Khi ông bác sĩ rồi tôi bèn ngạc nhiên hỏi ấy: “Cậu bị bệnh à?”. Dương như Kỷ Trung muốn thừa nhận như thế, chỉ trả lời tiếng “Ừ”.


      Tôi đánh vào tay ấy rồi cười: “Ha ha. Cậu gạt mình, Kỷ Trung, mình còn biết cậu giả vờ nữa sao? Người to khoẻ như trâu thế này, sao có thể có bệnh được chứ?”


      Mặt Kỷ Trung hơi biến sắc, nhưng tôi để ý đến, ghé sát mặt ấy, lắc lắc đôi tay của Kỷ Trung và nghịch ngợm : “Có phải muốn học phải ? Cố ý bịa ra chuyện này chứ gì? Ha ha, mình nắm được thóp của cậu rồi nhé!”


      Tuy vậy, Kỷ Trung lại phản ứng gì, nét mặt vẫn bình thản : “ còn sớm nữa, bạn nhanh ngủ . Mình gọi người dọn phòng cho bạn.”


      Lúc đó, tôi hề phát ra ấy có gì đó khác lạ, mà chỉ nghĩ rằng vì lúc nãy chúng tôi ôm nhau bị bác sĩ trong nhà nhìn thấy, nên làm vui. Vì thế, tôi cũng vui vẻ theo người ở lên lầu ngủ.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 9: BÃO TÁP VÀ CHĂM SÓC DỊU DÀNG

      Sáng sớm hôm sau, tỉnh lại sau giấc ngủ, thoạt đầu tôi biết mình ở đâu. Tôi nằm chiếc nệm êm, chiếc gối thơm phức. cơn gió thanh thoát mang theo mùi hoa thơm thổi vào. Tôi hít sâu cái, trong lòng tự hỏ đây là hoa gì, hương thơm đó như quyện quanh tôi.


      Rồi bỗng nhiên,trong lòng tôi dâng lên niềm vui gần như điên loạn: mình ở trong nhà Kỷ Trung! Tôi gối đầu lên tay, nhìn ra tấm rèm cửa sổ bay nhè trong gió, ánh sáng bình minh đẹp đẽ rọi vào cửa sổ. Tôi có thể tưởng tượng bầu trời vào sáng sớm ở bên ngoài, chắc chắn làm người ta say đắm.


      ra nhà của Kỷ Trung ở đây! ra đây là nhà của Kỷ Trung! Tôi thò tay ra khỏi mền, hôn cái lên bàn tay trái của mình, rồi lại hôn cái lên bàn tay phải. Ôi! Mọi thứ sao mà mới mẻ đến thế!


      Vùng ngực tối hôm qua bị Kỷ Trung đánh bây giờ có vẻ hơi nhức, nhưng vết thương đó bị niềm vui trong lòng tôi che , làm tôi trấn tĩnh lại được. Niềm vui đó lan khắp mạch máu tôi giống như từng đợt thuỷ triều dâng lên vậy.


      Tôi ngân nga khúc nhạc quen thuộc, ngồi lên giường, rồi vui mừng hớn hở, vừa la vừa nhảy chiếc giường to này.


      Lát sau, tôi nhảy xuống giường, nhìn vào gương chải đầu. Là mình đó ư? khuôn mặt sáng ngời, dù ngủ qua đêm, đầu óc rối tung, nhưng khuôn mặt sao lại sáng rực đến thế? Tôi tự hài lòng với chính mình.


      Bỗng nhiên, có tiếng bước chân ngoài cửa vào, tiếp đó là giọng của , dường như cãi nhau với người khác.


      Tôi chỉ nghe giọng người đó : “ kì lạ! Hôm qua vẫn còn là phòng của em, tại sao hôm nay em lại thể vào chứ?”. Thả chiếc lược trong tay xuống, tôi nghe có vẻ mơ hồ, cũng biết ấy gì nữa.


      Tiếp theo lại nghe thấy tiếng xô đẩy, dường như ấy bị chặn lại, nhưng vẫn cứ muốn xông vào. Giọng ấy lúc đó cao lắm, trong khí vắng lặng yên tĩnh này nghe rất ràng: “Bùi Kỷ Trung, bỏ tay em ra! Nếu , em gọi bác qua đấy.”


      Lúc tôi nghe đến ba chữ “Bùi Kỷ Trung”, người như dựng ngược lên: Mới sáng sớm tại sao Kỷ Trung lại lôi kéo ở bên ngoài chứ?!


      Tôi do dự suy nghĩ, có cần phải đẩy cửa ra xem chuyện gì xảy ra ? Đúng lúc đó, tôi lại nghe Kỷ Trung gọi lo lắng: “Nina, đừng như vậy!”. Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, dường như hướng về phía tôi. Tiếp đó, tôi nghe “rầm” cái, cửa phòng bị mở ra.


      là ai vậy?”


      là ai vậy?”


      Cả hai chúng tôi cùng hỏi. Đứng trước mặt tôi là với khuôn mặt trắng trẻo, thân hình cân đối, tóc dài đen óng ả xõa xuống.


      Chúng tôi thăm dò lẫn nhau, dường như đồng thời cùng thốt lên:


      “Tôi là bạn của Kỷ Trung.”


      “Tôi là bạn của Kỷ Trung.”


      Trước mắt tôi lúc này là màu đen tối, tôi như muốn ngã khụy. việc xảy ra nằm ngoài suy nghĩ, tôi thấy có hàng ngàn viên đạn bắn vào tôi, cướp thế giới tươi đẹp tôi vừa xây xong từ tối hôm qua. ngọt ngào, niềm vui sướng của tôi và Kỷ Trung sau thời gian dài xa cách bây giờ lại vụt bay!


      Lui ra sau bước, tôi dựa vào cái bàn trang điểm, cảm thấy dạ dày mình cuộn lại. Tôi lẩm bẩm hỏi Kỷ Trung đứng thẳng trước cửa: “Là sao?”. Trong lòng vẫn còn chút hy vọng, hy vọng Kỷ Trung có thể tự với mình là đó gạt mình.


      Tuy nhiên, Kỷ Trung mặt tái xanh còn giọt máu đứng đó, bóng hình cao lớn dưới ánh nắng trông sao mà đơn đến thế. Cổ họng ấy động đậy liên tục, khóe miệng mấp máy nhưng được lời nào.


      Tim tôi đập loạn xạ, cảm giác đau khổ vô cớ bao trùm lấy người. Hình như tôi bắt đầu hiểu, tại sao hôm qua Tại Vũ Kỷ Trung về Hàn Quốc nhưng lại muốn gặp mình. ấy có bạn mới… ngọt ngào thắm thiết của đối với tôi tối qua chỉ là giả tạo mà thôi, nó ngắn ngủi như bọt nước, chạm cái vỡ tung rồi.


      Tôi giận dữ nhìn ấy, phẫn nộ như muốn thiêu đốt Kỷ Trung. Nếu ánh mắt có thể giết người ấy bị cắt thành trăm mảnh rồi! Giọng của tôi giống như vòi nước phun ra, đanh lại như bê tông cốt thép: “Bùi Kỷ Trung, cậu là đồ khốn, đồ vong ân phụ nghĩa, vô tình vô nghĩa, tôi mong cậu xuống địa ngục! Tôi mong có thể giết chết cậu, đốt cháy đồ khốn vô tình như cậu. Cậu là đồ có lòng người…”


      Tôi liên tục hét lên, đầu óc mơ hồ, những từ ngữ độc ác từ trước đến nay chưa hề thốt nay lại tuôn ra như vòi nước từ miệng tôi. Bỗng nhiên, Nina đàn đứng dựa bên cửa đến gần tôi, tay đè chặt lên vai tôi, dường như muốn bẻ gãy xương, lúc tôi còn chưa kịp hiểu ta muốn làm gì “bốp”, ta tát cái mạnh lên má tôi, rồi : “ cho phép mắng bạn trai của tôi như thế!”


      Tôi lùi ra sau mấy bước, đụng phải chiếc tủ đầu giường. Từ từ ngẩng đầu lên kinh hãi.


      “Y Nghiên!” Kỷ Trung hét to tiếng, xông đến, đưa tay muốn sờ lên má tôi, đôi mắt đỏ rực đầy máu của ấy xem ra rất đáng sợ. Dù trong lòng tan nát, tôi vẫn thản nhiên nhìn : “Kỷ Trung, cuối cùng mình cũng nhìn cậu rồi! Tối qua cậu đánh mình cái vào ngực, bây giờ mình trả lại đây. Từ nay về sau hai chúng ta chấm hết, còn nợ nần gì nhau nữa.”


      xong tôi nhắm thẳng ngực đánh cái. Lúc đó, Nina bỗng nhiên hét lên kinh hãi: “Đừng đánh vào ngực ấy!!!”


      Tuy nhiên, tôi đánh và Kỷ Trung vẫn né tránh. Chỉ là sau khi bị tôi đánh, ngã khụy xuống, sắc mặt tái nhợt. Tôi vẫn giận dữ nghiến răng: “Kỷ Trung, giả vờ , cứ giả vờ , đóng kịch khéo lắm! Lần này mình bị cậu lừa nữa đâu!”


      Nina kinh hoàng chạy bổ đến bên Kỷ Trung. Thấy hai người họ ôm nhau dưới đất, tôi quay ngoắt ra khỏi phòng.


      Lúc đến cầu thang chuẩn bị xuống để ra khỏi biệt thự, tôi bỗng nghe thấy tiếng chuông vang lên, rồi những người ở áo quần còn chưa chỉnh tề chạy ra từ phòng sau. Tim tôi dập thình thịch, lẽ nào Kỷ Trung bị tôi đánh bị thương rồi? Chẳng qua chỉ đánh cái mà thôi, còn hơn nhiều so với cú đánh của cậu ta vào ngực tôi tối hôm qua, nhà họ Bùi này đâu cần phải quá khoa trương như vậy chứ? Cũng muốn quay lui xem xảy ra chuyện gì, nhưng lòng tự trọng trong tôi lại cho phép mình quay đầu lại. Tôi thể nào lại nhìn thấy cảnh Kỷ Trung và Nina bên cạnh nhau, chỉ nghĩ thôi mà lòng tôi quặn thắt lại rồi.


      ra, Kỷ Trung có bạn mới rồi! Tôi như bỗng bừng tỉnh, cơn đau nhói như pháo đốt trong tim, tôi chạy ra khỏi ngôi biệt thự của Kỷ Trung, chạy như điên cuồng. Nỗi đau trong lòng lại trỗi dậy, tôi chạy ngừng, chạy mãi… hề nhìn thấy chiếc xe tải chở gỗ từ ngã rẽ chạy ra.


      cú đụng mạnh!


      Ngay lúc đó, ý thức chỉ còn nửa, tôi như thể thở được. Tôi hoảng loạn muốn la lên, nhưng chỉ mở miệng mà ko la được câu nào, lục phủ ngủ tạng bắt đầu nhói lên, tuy nhiên trong đầu tôi vẫn còn những suy nghĩ mơ hồ. Giữa lúc đau đớn đó, tất cả những việc liên quan đến Kỷ Trung giống như cuốn phim chiếu nhanh trước mắt tôi...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :