1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Những Đứa Con Của Nửa Đêm - Salman Rushdie (30 Chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Lời Picture : “Nhận thua , đội trưởng, nếu ta bảo nó cắn.”

      Trận đấu kết thúc ở đó. Vị tiểu vương bị nhục rời Câu lạc bộ và sau đấy có tin ta tự sát bằng súng taxi. Và sàn đấu của trận chiến vĩ đại cuối cùng của , Picture Singh đổ sập xuống như gốc bồ đề gục ngã... các nữ tiếp viên mù (tôi gửi Aadam cho người trông hộ) giúp tôi khiêng rời trường.

      Nhưng Nửa đêm-Riêng tư còn trò chơi khăm nữa giấu sau tay áo. lần mỗi đêm - như chút gia vị rắc thêm - ngọn đèn pha di động tìm đến trong những cặp đôi cấm kỵ, rồi phơi bày họ dưới ánh mắt kín của những người đồng hội: dạng Cò quay Nga[8] phát quang, nghi ngờ gì nữa, làm cuộc sống thêm phần kích thích với giới trẻ thời thượng của thành phố... và đêm đó ai là nạn nhân bị rọi trúng? Ai, sừng-thái-dương mặt nhọ mũi dưa chuột, bị nhận chìm trong luồng ánh sáng tai tiếng? Ai, bị lòa như các nữ tiếp viên bởi luồng mắt thị dâm của những bóng đèn, suýt nữa đánh rơi chân người bạn bất tỉnh?

      [8] trò chơi may rủi chết người bằng súng lục ổ quay. Trong ổ đạn chỉ lắp viên, mỗi người chơi đến lượt mình quay ổ đạn rồi cầm súng tự bắn vào đầu mình.

      Saleem trở về thành phố chôn rau cắt rốn để đứng dưới ánh đèn trong căn hầm, trong khi dân Bombay rúc rích cười gã từ trong bóng tối.



      cách mau chóng, vì ta đến đoạn kết của những tai biến, tôi ghi lại rằng, trong căn phòng hậu trường, nơi được phép bật đèn, Picture Singh hồi tỉnh từ cơn ngất; và trong lúc Aadam ngủ ngon lành, trong những nữ phục vụ mù dọn cho chúng tôi bữa ăn mừng thắng lợi và hồi sức. bàn tiệc khải hoàn là samosa, pakora, gạo, dal, puri; và chutney xanh. Phải, bác nhôm chutney, xanh, lạy Chúa, xanh như châu chấu... và nhoáng cái chiếc puri nằm trong tay tôi và chutney puri; và tôi nếm miếng, và suýt nữa tái diễn màn ngất xỉu của Picture Singh, bởi vì nó đem tôi về lại cái ngày tôi ra viện với chín ngón tay và bước vào kiếp lưu đày ở nhà Hanif Aziz, và được cho ăn thứ chutney ngon nhất trần đời... mùi chutney này chỉ là đồng vọng của mùi vị xa xưa - nó chính là mùi vị của ngày xưa, đích thị mùi vị ấy, với sức mạnh đem quá khứ trở về như thể nó chưa bao giờ xa khuất... trong cơn kinh hỉ của niềm phấn khích, tôi túm chặt tay người nữ phục vụ mù; khó khăn lắm mới kiềm chế nổi bản chân, tôi bật ra: “Món chutney! Của ai làm?” Chắc tôi thét lên, bởi Picture, “Yên nào, đội trưởng, cậu làm thằng bé dậy mất... mà làm sao thế? Trông cậu như vừa nhìn thấy hồn ma kẻ thù đáng sợ nhất ấy!” Và, người nữ phục vụ mù, có chút lạnh lùng: “Cậu thích món chutney à?” Tôi phải ghìm lại tiếng gầm dữ tợn. “Tôi thích chứ,” tôi bằng cái giọng bị nhốt trong lồng sắt, “Tôi thích chứ! - giờ hãy cho tôi biết nó từ đâu đến?” Và ta, kinh sợ, bồn chồn muốn bỏ : “Là Rau quả dầm Braganza; ngon nhất Bombay, ai cũng biết.”

      Tôi bảo đem cho tôi cái lọ; và kia, bao bì, là địa chỉ: của tòa nhà với vị nữ thần neon nhấp nháy màu nghệ-và-xanh cổng, nhà máy được bảo hộ của Mumbadevi huỳnh quang, trong khi những đoàn tàu nội hạt chạy vàng-và-nâu qua: Công ty TNHH (Tư nhân) Rau quả dầm Braganza, ở khu đô thị hóa Bắc thành phố.

      lần nữa, câu Abracadabra, câu Vừng ơi mở ra: những chữ in lọ chutney, mở ra cánh cửa cuối cùng của đời tôi... Tôi bị bóp nghẹt bởi quyết tâm gì cưỡng nổi là tìm ra tác giả của thứ chutney tưởng của ký ức này, và , “Pictureji, em phải ...”

      Tôi chuyện của Picture Singh kết thúc ra sao; từ chối cùng tôi trong cuộc truy tìm này, và trong mắt tôi nhận ra rằng những nỗ lực chiến đấu làm tan vỡ điều gì đấy trong , rằng chiến thắng của là, kỳ thực, thất bại; nhưng liệu vẫn ở Bombay (có lẽ làm thuê cho Ngài Shroff), hay trở về với mụ thợ giặt của ; liệu còn sống hay chết, tôi cũng biết nữa... “Làm sao em bỏ được?” tôi hỏi, trong tuyệt vọng, nhưng trả lời, “Đừng ngốc thế, đội trưởng. Cậu có chuyện phải làm, chẳng có cách gì khác mà phải làm thôi. , tôi cần gì cậu chứ? Như mụ Resham vẫn bảo cậu ấy: , mau !”

      Mang Aadam theo cùng, tôi .



      Đoạn kết của hành trình: từ thế giới ngầm của những nữ tiếp viên mù, tôi tiến về phía Bắc Bắc Bắc, ôm con trai tay: và cuối cùng đến nơi ruồi bị thằn lằn nuốt rau ráu, những vại rau quả dầm sôi lục bục, và những người đàn bà cánh tay lực lưỡng kể chuyện cười thô tục; đến thế giới của những đốc công mồm mép cay độc có cặp vú hình nón, và tiếng lanh canh vang dội tứ bề của các lọ ngâm ở dây chuyền đóng chai... và ai, ở cuối con đường của tôi, đứng chắn trước mặt tôi, tay chống nạnh, lông tơ ở bắp tay lấp lánh mồ hôi? Ai, luôn thẳng thừng như thế, cật vấn, “Này, ông kia: ông muốn gì?”

      “Em!” Padma reo lên, hớn hở và có chút thẹn thò khi nhớ lại “Dĩ nhiên, còn ai vào đây nữa? Em em em!”

      “Xin chào, Begum,” tôi . (Padma xen vào: “Ôi ông - bao giờ cũng niềm lịch thiệp này kia!) “Xin chào; tôi xin phép chuyện với bà giám đốc ?”

      Ôi nàng Padma lầm lì, phòng thủ, cứng đầu! “ được. Begum Giám đốc bận. Ông phải hẹn trước, rồi quay lại sau. Giờ xin ông cho.”

      Nghe này: chắc chắn tôi ở lại, thuyết phục, dọa dẫm, thậm chí dùng vũ lực để vượt qua đôi cánh tay Padma; nhưng có tiếng kêu từ cầu treo - cây cầu treo này đây, Padma, bên ngoài khu văn phòng! - cây cầu treo nơi ai đó từ đầu đến giờ tôi chưa sẵn sàng tên đứng nhìn xuống, qua dãy vại ngâm khổng lồ và những mẻ chutney liu riu - ai đó lạch cạch lao bổ xuống những bậc thang kim loại, rú lên đến lạc giọng:

      “Ôi lạy Chúa, ôi lạy Chúa, Ôi Jesus đức Jesus nhân ái, baba, con trai ta, xem ai đây này, arre baba, con thấy ta sao, con gầy quá mất, mau, mau, để ta hôn con nào, để ta lấy bánh con ăn nhé!”

      Đúng như tôi đoán, Begum Giám đốc của Công ty TNHH (Tư nhân) Rau quả dầm Braganza, người tự xưng là Bà Braganza, quả nhiên chính là người ayah năm xưa của tôi, tên tội phạm của nửa đêm, Mary Pereira, người mẹ duy nhất còn lại của tôi đời này.



      Nửa đêm, hoặc là tầm đó. người đàn ông cầm theo chiếc ô đen cụp lại (và nguyên vẹn) về phía cửa sổ phòng tôi từ hướng đường ray xe lửa, dừng lại, ngồi xổm, ỉa. Rồi thấy bóng tôi dưới ánh đèn và, thay vì bất bình khi thấy tôi nhìn trộm, hét to: “Xem đây!” đoạn tiếp tục rặn ra cục phân dài nhất tôi từng thấy. “Bốn mươi phân!” ta hét to, “Đằng ấy được bao nhiêu?” Trước đây, khi còn sung mãn hơn, tôi chắc muốn kể câu chuyện đời ; thời khắc nửa đêm và cái ô mà sở hữu là tất cả những mối liên hệ cần thiết để tôi khởi đầu tiến trình dệt vào cuộc đời tôi, và tôi tin chắc mình kết thúc bằng việc chứng minh là nhân tố thể bỏ qua với bất kỳ ai muốn hiểu cuộc đời tôi và những thời kỳ bị bóng đêm ngự trị; nhưng giờ tôi bị ngắt điện, rút nguồn, chỉ còn việc phải làm là viết điếu văn. Thế nên, vẫy tay với nhà vô địch đại tiện, tôi đáp trả: “Hôm nào giỏi mười lăm,” và quên .

      Ngày mai. Hoặc là ngày kia. Những vết nứt chờ đến 15 tháng Tám. Vẫn còn ít thời gian: ngày mai tôi kết thúc.



      Hôm nay tôi cho phép mình nghỉ viết và đến thăm Mary. cuốc xe buýt dài nóng nực bụi bặm qua những đường phố bắt đầu sục sôi trong niềm háo hức về Ngày Độc lập sắp tới, mặc dù tôi ngửi thấy cả những mùi khác, ô uế hơn: vỡ mộng, hám lợi, yếm thế... cái huyền thoại sắp ba mươi mốt tuổi về tự do còn là nó ngày xưa nữa. Đất nước này cần những huyền thoại mới; nhưng đấy phải là việc của tôi.

      Mary Pereira, giờ đây lấy tên là Bà Braganza, sống cùng với em , Alice, nay là Bà Fernandes, tại căn hộ tòa tháp sắc hồng của đám đàn bà nhà Narlikar ngọn đồi hai tầng nơi ngày xưa, trong tòa cung điện bị phá hủy, bà ngủ manh chiếu của người hầu. Phòng ngủ của bà chiếm khoảng xấp xỉ khối lập phương khí ngày xưa, nơi ngón tay chỉ của ngư phủ hướng cặp mắt trẻ thơ về phía chân trời; ngồi trong chiếc ghế ru gỗ tếch, Mary ru con trai tôi, hát bài “Buồm Đỏ Dưới Hoàng Hôn”. Những cánh buồm dhow sắc đỏ căng phồng nền trời xa.

      ngày dễ chịu. Khi ta nhớ về những ngày qua. Khi tôi nhận ra rằng luống xương rồng ngày trước sống sót qua cuộc cách mạng của đám đàn bà nhà Narlikar, và mượn cái xẻng của người mali[9] rồi đào lên thế giới bị chôn vùi từ lâu: quả địa cầu nhôm đựng bức-hình-con-nít-cỡ-đại ố vàng bị kiến gặm, tác phẩm của Kalidas Gupta, và lá thư của Thủ tướng. Và những ngày sau đó: có dễ đến chục lần chúng tôi hàn huyên về vận may bỗng đổi chiều của Mary Pereria. Về chuyện tất cả đều nhờ vào em Alice - vợ của ông Fernandes tội nghiệp chết vì mù màu, do bị lẫn lộn, khi lái chiếc Ford Prefect cũ, trước trong những cột đèn giao thông hồi ấy còn hiếm hoi của thành phố. Về chuyện Alice về Goa thăm bà, mang theo cái tin rằng các bà chủ của , đám đàn bà ghê gớm và tháo vát nhà Narlikar, sẵn sàng đầu tư khoản tiền-tetrapod vào nhà máy rau quả dầm. “Em bảo họ, ai làm achar-chutney được như chị Mary,” Alice , với chính xác tuyệt đối, “bởi vì chị ấy trút cảm xúc của mình vào trong đó.” Vậy là Alice cuối cùng trở thành tốt. Và, baba, con nghĩ sao hả, làm sao ta tin nổi cả thế giới đều muốn ăn món chutney quê mùa của ta, ở tận họ cũng ăn. Và giờ, con nghĩ xem, ta ngồi đây, nền ngôi nhà cũ thân thương của con, trong khi có Chúa mới biết bao điều xảy đến với con, sống vạ vật bấy lâu, thế giới này trớ trêu, baapu-re!

      [9] Thợ làm vườn.

      Và những khóc than đắng cay xen lẫn ngọt ngào: Ôi, ba má tội nghiệp của con! Bà chủ nhân hậu, chết rồi! Còn ông Sinai tội nghiệp, chẳng bao giờ biết ai mình lẫn cách người! Lại còn con Khỉ nữa... nhưng tôi ngắt lời, , chưa chết: , phải đâu, chưa chết. bí mật, ở tu viện, ăn bánh mì.

      Mary, người ăn trộm cái tên của bà hoàng Catharine tội nghiệp, kẻ trao cho người những hòn đảo này, dạy tôi bí quyết làm rau quả dầm. (Kết thúc khóa học bắt đầu trong chính gian này khi tôi đứng dưới bếp xem bà khuấy cảm giác tội lỗi vào xoong chutney xanh.) Giờ bà ở nhà, nghỉ hưu khi tuổi già tóc bạc, lần nữa sung sướng đóng vai ayah, với thằng bé để nuôi nấng. “Giờ chuyện viết lách của con xong, baba, con nên dành nhiều thời gian hơn cho con trai.” Nhưng Mary ạ, con làm việc ấy vì nó. Và bà, chuyển chủ đề, bởi vì dạo này tâm trí bà cứ nhảy tanh tách tứ tung như bọ chét: “Ôi, baba, baba, nhìn con này, con già quá rồi!”

      Bà Mary giàu có, người chưa bao giờ mơ mình giàu có, đến giờ vẫn biết ngủ giường. Nhưng uống mười sáu lon Coca ngày, chẳng sợ sâu răng, vì đằng nào răng cũng rụng hết rồi. Lại nhảy tách phát: “Mà sao con lại đám cưới vội vàng đột ngột thế?” Vì Padma muốn thế. , ấy đâu có bị sao, làm sao ấy có thể, với tình trạng này của tôi ? “ sao, baba. Ta chỉ hỏi vậy thôi.”

      Và ngày hôm đó chắc bình yên trôi qua, ngày hoàng hôn gần thời khắc tận cùng của thời gian, nếu như lúc này, cuối cùng, khi ba tuổi, tháng và hai ngày, Aadam Sinai bật ra thanh.

      “Ab...” Arre, Ôi lạy chúa, nghe kia, baba, thằng bé gì ấy! Và Aadam, hết sức nắn nót: “Abba...” Cha. Nó gọi tôi là Cha. Nhưng , thằng bé chưa hết, mặt nó lộ vẻ căng thẳng, và cuối cùng con trai tôi, người buộc phải trở thành phù thủy để đối mặt với thế giới mà tôi sắp bỏ nó lại, hoàn tất tiếng đầu đời, thần diệu của nó: “… cadabba.”

      Abracadabra! Nhưng có gì xảy ra, chúng tôi hóa chành ếch, thiên thần bay vào qua cửa sổ: thằng bé chỉ khởi động. Tôi kịp thấy những phép mầu của nó... Giữa lúc Mary hoan hỉ đón chào thành tựu của Aadam, tôi quay về với Padma và nhà máy; bước tiến nhập đầu tiên, bí hiểm của con trai tôi vào lãnh địa của ngôn ngữ để lại trong mũi tôi mùi hương đáng lo ngại.

      Abracadabra: hoàn toàn phải tiếng Ấn, mà là chú ngữ thần bí, xuất phát từ tên thần linh tối cao của các tín đồ Trí huệ giáo dòng Basilidean[10], hàm chứa con số 365, số ngày trong năm, số Thiên Đường, và số linh thần tán phát từ đức Abraxas[11]. “Thằng bé,” tôi tự hỏi, phải lần đầu, “nghĩ nó là ai nhỉ ?”

      [10] Trí huệ giáo (Gnosticism) là tôn giáo ra đời khoảng thế kỷ 2 Công nguyên, sau này bị Thiên Chúa giáo xem là tà thuyết. Basilides là đạo sư truyền bá Trí huệ giáo ở Alexandria, Ai Cập từ năm 117 đến 138 Công nguyên.

      [11] Giáo lý Trí huệ giáo dòng Basilides cho rằng Abraxas là thần linh tối cao, thủ lĩnh của 365 vị thần, đại diện cho 365 ngày và cai quản 365 tầng Thiên Đường, trong đó tầng thấp nhất là trái đất. Abraxas nếu viết bằng ký tự Hy Lạp tạo nên con số 365, vì vậy chữ này được cho là có sức mạnh thần bí, và chính là từ nguyên của câu thần chú Abracadabra.



      Những công thức đặc biệt của tôi: tôi để dành chúng từ đầu đến giờ. Giá trị tượng trưng của quá trình ngâm: sáu trăm triệu tế bào trứng sinh ra toàn bộ dân số Ấn Độ có thể nhét vừa lọ ngâm kích cỡ tiêu chuẩn, duy nhất; sáu trăm triệu tinh trùng có thể múc lên chỉ trong thìa. Mỗi lọ ngâm (hãy tha thứ cho tôi, nếu tôi trở nên hoa mỹ trong giây lát) do đó, chứa dựng triển vọng tối thượng nhất: khả năng chutney-hóa lịch sử; niềm hy vọng vĩ đại là ngâm thời gian! Tôi, tuy vậy, ngâm những chương sách. Đêm nay, bằng việc vặn chặt nắp vào chiếc lọ dán nhãn Công thức Đặc biệt Số 30: “Abracadabra”, tôi đến hồi kết của cuốn tự truyện dài dằng dặc của mình; bằng câu chữ và lọ ngâm, tôi biến ký ức của mình thành bất tử, mặc dù cả hai phương pháp đều tránh khỏi có những méo mó. Tôi e rằng chúng ta buộc phải chung sống với cái bóng của bất toàn.

      Những ngày này, tôi quản lý nhà máy cho Mary. Alice - “Bà Fernandes” - phụ trách mảng tài chính; trách nhiệm của tôi là khâu sáng tạo. (Tất nhiên tôi tha thứ cho tội lỗi của Mary; tôi cần mẹ cũng như cần cha, mà người mẹ nằm ngoài diện oán giận.) Giữa lực lượng lao động toàn nữ của Rau quả dầm Braganza, trong ánh nhấp nháy sắc nghệ-và-xanh cửa nàng Mumbadevi neon, tôi tuyển lựa xoài cà chua chanh từ những phụ nữ đội thúng đến đưa hàng lúc rạng đông. Mary, với nỗi căm ghét xa xưa đối với “bọn đàn ông”, chấp nhận nam giới nào ngoài tôi vào vũ trụ mới, đầm ấm này của bà... tôi, và dĩ nhiên cả con tôi. Alice, tôi ngờ rằng, vẫn có vụng trộm tí chút; còn Padma say tôi ngay từ đầu, thấy ở tôi nơi để trút bầu quan hoài bao la bị dồn nén của em; phần còn lại tôi dám , nhưng đối với đội ngũ nhân công nhà máy, năng lực phi phàm của phụ nữ nhà Narlikar được phản ánh qua nhiệt huyết trong đôi tay lực lưỡng của những người quấy vại.

      Quá trình chế biến chutney cần những gì? Nguyên liệu thô, tất nhiên rồi - hoa quả, rau, cá, giấm, gia vị. Những cuộc viếng thăm mỗi ngày của những phụ nữ Koli sari xắn cao giữa hai chân. Dưa chuột cà tím bạc hà. Nhưng chưa hết: cặp mắt, xanh như băng, bị lừa mị bởi phỉnh phờ ngoài mặt của hoa quả - và nhìn thấu chỗ ủng dưới lớp vỏ những loại quả họ cam; những ngón tay chỉ bằng cú chạm tựa lông hồng là thăm dò được trái tim thầm kín, ngừng biến động của những quả cà chua xanh; và hết là cái mũi có năng lực thấu hiểu ngôn ngữ mật của những-thứ-cần-ngâm, hài hước và những thông điệp và cảm xúc của chúng... ở Rau quả dầm Braganza, tôi giám sát quy trình sản xuất theo các công thức huyền thoại của Mary; ngoài ra có cả những hỗn hợp đặc biệt của tôi, trong đó, nhờ sức mạnh của khoang mũi bị hút kiệt, tôi có thể đưa vào ký ức, mơ mộng, tư tưởng, để khi chúng vào sản xuất hàng loạt, tất cả những ai tiêu thụ biết lọ gia vị giành được gì ở Pakistan, và cảm giác khi lạc trong rừng Sundarbans ra sao... tin hay tùy quý vị, nhưng đó là . Ba mươi chiếc lọ xếp hàng giá, chờ đợi được trút xuống đầu dân tộc mất trí nhớ này.

      (Và bên cạnh chúng, lọ hãy còn trống.)

      Quá trình hiệu chỉnh phải diễn ra liên tục và ngừng nghỉ; chớ nghĩ rằng tôi thỏa mãn với những gì có! Trong số những thứ làm tôi kém vui: mùi hơi gắt từ những lọ chứa ký ức về cha tôi, mơ hồ nào đấy trong mùi vị tình ở “Jamila Ca sĩ” (Công thức Đặc biệt Số 22), có thể làm những ai thiếu nhạy bén kết luận rằng tôi hư cấu ra toàn bộ câu chuyện tráo-hài-nhi để biện hộ cho tình loạn luân; mù mờ thiếu hợp lý trong lọ mang nhãn “Tai nạn trong Tủ giặt” - những câu hỏi được rau quả dầm trong lọ đặt ra chưa có trả lời thấu đáo, chẳng hạn: Tại sao Saleem phải gặp tai nạn mới có được siêu năng lực? Hầu hết những đứa trẻ khác cần... Hoặc là, trong “Đài phát thanh Toàn Ấn Độ” và các lọ khác, nghịch xuất trong bản hòa tấu của mùi vị: lẽ nào thú nhận của Mary lại gây sửng sốt cho người có năng lực ngoại cảm thực thụ? Có những lúc, ở phiên bản lịch sử của những lọ ngâm, Saleem dường như biết quá ít; và có những lúc, quá nhiều... phải, tôi phải chỉnh sửa và chỉnh sửa, hoàn thiện và hoàn thiện; nhưng tôi còn cả thời gian lẫn sức lực. Tôi đành phải đưa ra trơ khấc lời giải thích bướng bỉnh này: Chuyện xảy ra như thế vì nó xảy ra như thế.

      Rồi còn cả vấn đề của các gia vị chủ đạo. phức tạp của nghệ và là, vi diệu của cỏ cà ri, khi nào dùng bạch đậu khấu hạt to (và khi nào hạt ); rồi muôn vàn tác động khác nhau của tỏi, garam masala, quế thanh, rau mùi, gừng... chưa kể thỉnh thoảng còn có đóng góp nồng nàn hương vị của vài hạt bụi. (Saleem hết bị ám ảnh về thuần khiết.) Qua việc pha chế gia vị, tôi học được cách chấp nhận những méo mó tất yếu của quá trình ngâm ủ. Ngâm ủ, cho cùng, là mang lại bất tử: cá, rau, hoa quả được ướp trong gia-vị-và-giấm; điều chỉnh nào đó, gia tăng chút ít về mùi vị, chỉ là vấn đề , hẳn rồi? Bí quyết là thay đổi về nồng độ, chứ phải chủng loại gia vị; và hết (trong ba mươi và cái lọ của tôi) là cho chúng hình dạng và hình thái - như thế tức là, ý nghĩa, (tôi từng đề cập đến nỗi sợ vô nghĩa của mình.)

      Có lẽ ngày kia thế giới được nếm món rau quả dầm của lịch sử. Đối với số người, vị của chúng có lẽ quá nồng nàn, mùi của chúng có lẽ quá mãnh liệt, nước mắt có thể ứa ra; tuy nhiên, tôi vẫn hy vọng mình có thể về chúng rằng chúng chứa đựng thứ mùi vị nguyên chất của ... rằng chúng là, bất chấp tất cả, những hành động của tình .



      Còn lọ trống... kết thúc thế nào đây? Có hậu, với Mary trong chiếc ghế đu và đứa con bắt đầu bập bẹ? Giữa những công thức, và ba mươi cái lọ có nhãn là tên các chương sách? Giữa nỗi bi ai, đắm chìm trong hồi ức về Jamila và Parvati, thậm chí cả Evie Burns? Hay là với những đứa trẻ thần kỳ... nhưng nếu vậy tôi có nên vui vì số chạy thoát, hay nên kết thúc trong bi kịch của quá trình tan rã, hệ quả của việc bị hút kiệt? (Vì căn nguyên của rạn nứt nằm trong chính việc bị hút kiệt: cơ thể bất hạnh, bị nghiền nát, bị hút kiệt ở và ở dưới của tôi bắt đầu rạn nứt bởi vì nó héo quắt . Khô kiệt, nó cuối cùng đầu hàng trước những di chứng của đời bị vùi dập cả tơi. Và giờ vang lên tiếng nhay xé gặm, và mùi hôi bốc ra qua các kẽ nứt, hẳn là mùi của cái chết. Làm chủ: tôi phải làm chủ được tình hình càng lâu càng tốt.)

      Hay là với những câu hỏi: giờ đây, khi có thể (tôi thề) nhìn thấy những vết nứt mu bàn tay, nứt dọc theo đường chân tóc và giữa những ngón chân, tại sao tôi chảy máu? Lẽ nào tôi trống trơn khô kiệt bị ngâm ủ sẵn rồi? Lẽ nào tôi thành xác ướp của chính tôi?

      Hay là những giấc mơ: bởi vì đêm qua hồn ma của Mẹ Bề xuất , chằm chằm nhìn xuống tôi qua cái lỗ khoét giữa đám mây, chờ đợi cái chết của tôi để bà có dịp khóc ra mùa mưa trong bốn mươi ngày... và tôi, bồng bềnh ngoài cơ thể mình, nhìn xuống hình ảnh bị rút ngắn của chính tôi, và thấy thằng lùn tóc muối tiêu, kẻ từng, trong tấm gương, tỏ ra nhõm.



      , như thế ổn, tôi phải viết về tương lai như viết về quá khứ, ghi chép nó với chắc chắn tuyệt đối của nhà tiên tri. Nhưng tương lai thể được bảo quản trong cái lọ; cái lọ phải đế trống... Điều thể đem ngâm, vì nó chưa xảy ra, là tôi sống đến ngày sinh nhật, lần thứ ba mươi mốt, và chắc chắn lễ cưới được cử hành, Padma có hoa văn henna bàn tay lẫn bàn chân, và cả cái tên mới, có lẽ là Naseem, để tỏ lòng tôn kính hồn ma Mẹ Bề dõi theo chúng tôi, và ngoài cửa sổ có pháo hoa và đám đông, vì hôm đó là Quốc khánh và những con quái vật nhiều đầu đổ ra đường, còn Kashmir chờ đợi. Tôi cầm vé tàu trong túi, chiếc taxi với tài xế là cậu bé nhà quê từng mơ ước, tại quán Café Pioneer, trở thành minh tinh màn bạc, chúng tôi chạy về phía Nam Nam Nam, vào trung tâm đám đông huyên náo này, những người ném bóng sơn vào nhau, vào cửa sổ được kéo lên của chiếc taxi, như thể hôm nay là Holi, lễ hội Sắc màu; rồi dọc theo Hornby Vellard, nơi con chó bị bỏ mặc đến chết; và đám đông, đám đông lúc nhúc, đám đông biên giới này, cứ lớn mãi đến khi lấp chật thế gian, khiến việc tiến lên trở thành bất khả; chúng tôi bỏ lại chiếc xe cùng những giấc mơ của chàng tài xế, bộ vào đám đông chật như nêm này, và phải, tôi và Padma thất lạc nhau, bông sen-phân của tôi vươn tay về phía tôi qua đại dương dậy sóng, cho tới khi em chìm nghỉm vào đám đông và tôi chỉ còn lại mình giữa mênh mông biển số, những con số diễu hành rầm rập hai ba, tôi bị nhồi lên dập xuống trong khi cơn nhay xé gặm lên đến đỉnh điểm, và cơ thể tôi hét lên, nó thể chịu đựng kiểu đối xử này thêm nữa, nhưng giờ tôi nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc trong đám đông, tất cả đều có mặt, ông ngoại tôi Aadam và vợ ông Naseem, và Alia và Mustapha và Hanif và Emerald, và Amina người từng là Mumtaz, và Nadir kẻ trở thành Qasim, và Pia và Zafar thằng nhóc đái dầm và cả Đại tướng Zulfikar, họ chen chúc quanh tôi xô đẩy giẫm đạp và những vết nứt toác ra, từng mẩu cơ thể tôi rơi xuống, còn kia là Jamila người rời tu viện để có mặt trong ngày cuối cùng này, màn đêm buông xuống buông rồi, vang lên tiếng tích tắc đếm ngược về nửa đêm, pháo hoa và trời sao, những mô hình đô vật bằng bìa các tông, và tôi nhận ra rằng, mình bao giờ đến được Kashmir, như Jehangir Đại đế Mughal tôi chết với Kashmir môi, kịp nhìn thấy thung lũng hoan lạc, nơi con người tìm đến để hưởng thụ cuộc sống hoặc để kết thúc nó, hoặc cả hai; bởi vì giờ tôi thấy những bóng dáng khác trong đám đông, bóng dáng khủng bố của người hùng chiến tranh với đôi đầu gối sát thủ, người khám phá ra tôi ăn cắp quyền vị lúc chào đời của ra sao, xô đẩy xông đến chỗ tôi qua đám đông lúc này chỉ toàn những khuôn mặt quen thuộc, kia là chàng kéo Rashid xe tay-trong-tay với Quận chúa xứ Cooch Naheen, đây là Ayooba Shaheed Farooq với Mutasim tuấn, còn từ hướng khác, hướng mộ đảo của Haji Ali[12], tôi nhìn thấy bóng ma thần thoại tiến lại: Hắc thần, có điều khi đến gần mặt nó màu xanh mắt nó màu đen, tóc nó rẽ ngôi giữa, bên trái xanh và bên phải đen, mắt nó là cặp mắt Góa phụ; Shiva và Hắc thần đến gần rất gần, bên tai tôi vang lên những lời dối trong đêm: bất cứ gì con muốn thành, con được - dối trá trắng trợn nhất, nứt vỡ rồi: phân rã của Saleem, tôi là Quả bom ở Bombay, hãy xem tôi nổ tung, từng đốt xương nứt gãy rạn vỡ dưới sức ép khủng khiếp của đám đông, cái túi da đựng xương rơi rơi rơi; như năm xưa ở Jallianwala, nhưng hôm nay xem ra có mặt Dyer, và có Mercurochrome, chỉ có sinh vật vỡ vụn tung tóe từng mảnh cơ thể ra đường, bởi vì tôi từng là rất-nhều quá-nhiều nhân vật: cuộc đời, như ngữ pháp, cho phép ta là nhiều hơn ba ngôi[13], và cuối cùng đâu đó dội lên tiếng chuông đồng hồ, điểm đúng mười hai tiếng.

      [12] Haji Ali là thánh đường đạo Hồi đồng thời là Kiến trúc lăng mộ tọa lạc hòn đảo tí hon ở phía Nam Bombay.

      [13] Trong tiếng , chữ person vừa có nghĩa là con người/nhân vật, vừa có nghĩa là ngôi nhân xưng.

      Phải, chúng nghiền nát tôi dưới chân, những con số rầm rập diễu hành hai ba, bốn trăm triệu năm trăm sáu... biến tôi thành vô vàn hạt bụi vô thanh, cũng như, đến ngày kia, chúng nghiền nát đứa con trai phải con trai tôi, và đứa con trai phải con trai nó, và đứa con trai phải con trai nó, cho đến tận thế hệ thứ ngàn lẻ , cho đến khi ngàn lẻ nửa đêm ban phát những món quà khủng khiếp của chúng, và ngàn lẻ đứa trẻ chết, bởi vì những đứa trẻ của nửa đêm đều mang trong mình đặc ân và lời nguyền rằng chúng vừa là chủ nhân vừa là nạn nhân của thời đại chúng, phải từ bỏ riêng tư và bị cuốn vào vòng xoáy hủy diệt của đại chúng, và được sống và chết cách bình yên.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :