1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhớ nhung người xa lạ - Quân Hủy HOÀN sắp có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8.2

      Edit: La Na

      "Ngay cả cũng giúp ta à?" Sao ai cũng giống nhau hết thế này?

      " chỉ tiếc là lúc nãy tung thêm mấy quyền nữa, dẫu sao cậu ta cũng đánh trả, há há." Đèn xanh bật, An Dư đạp ga, ý cười mặt càng đậm.

      "Đúng vậy, đáng tiếc, sao lại tung thêm vài quyền chứ?" An Lâm bắt chước lời , vừa liếc cái.

      "Là vì sợ em đau lòng." Mới ra quyền, mà phát em nỡ nhìn rồi, nếu vung mấy quyền nữa ra sao đây?

      "Nắm tay của đâu yếu ớt vậy, thêm vài quyền cũng chẳng bị thương, em đau lòng làm gì?"

      "Là sợ em đau lòng cho cậu ta." Lúc này, cuối cùng An Dư cũng cười ra tiếng.

      " ra cũng có lúc đáng giận như vậy?" lúc nào rồi, mà còn cười ?

      "Em biết rồi." nhanh, tiểu công chúa được sủng ái này,ãe có ngày phải rời An gia, gả làm vợ người ta, mà ngày này sắp tới rồi.

      Nghe vậy, An Lâm chua sót cười khẽ, "Em biết rồi sao? Cảm giác này khổ..."

      "Về điểm này, bất luận các thương em thế nào chăng nữa , đều thể giúp em được." Bởi vì mỗi người nhất định phải tự mình trải nghiệm, "Nhưng mà, cảm giác được khổ cũng là chuyện tốt, chứng tỏ bản thân để ý tâm đến cậu ta."

      "Em nên cho phần cảm tình này cơ hội nữa sao?" rất sợ lại bị tổn thương lần nữa.

      "Điểm này trả lời em được." chuyện này phải tự quyết định.

      An Lâm lắc đầu, "Em cần tìm thời gian suy nghĩ lại, suy xét cẩn thận..." Trong khoảng thời gian ngắn, cũng cách nào trả lời chính mình được.

      Ngay cả mèo cũng tặng cho người ta rồi, chứng tỏ từng hạ quyết tâm đưa vào quên lãng, nhưng bây giờ mềm lòng rồi phải làm sao đây o_O? Ngày sau, có chắc vì lần mềm lòng này mà cả nhà bị tổn thương nữa ?

      Kỷ Duẫn Phong...

      khiến tâm dứt bỏ!

      .>.<.>.<.>.<.>.<

      "Được, em biết rồi." Khúc Viện Cảnh lấy di động chuyện cùng người nào đó, "Đây là lần cuối cùng giúp nhé, lần trước khiến Tiểu Lâm đoán được là em rồi... Cái gì?" mặt đột nhiên lộ ra thần sắc vui vẻ, "Được, nhất định em giúp giữ con bé lại."

      chuyện xong, định bước ra khỏi phòng, đột nhiên lại bị người vừa xuất ngăn cản."... về khi nào thế?" nhìn An Diệu, tim nhỡ nhịp.

      "Là Kỷ Duẫn Phong?" vào lát rồi.

      "A?" Làm sao bây giờ? có nên gật đầu ?

      "Em muốn giúp ta làm gì? Muốn thay ta giữ ai lại?" đứng ở trước cửa phòng, nhìn chằm chằm vào bà xã thân .

      "Em..." Xong đời, xem ra toàn bộ bị nghe thấy rồi. -.-

      "An Lâm à?" Nghĩ cũng biết.

      Khúc Viện Cảnh đành bất chấp, "Đúng, em muốn hỗ trợ ấy, thấy là ấy với An Lâm rất đẹp đôi sao?" đề cập đến chuyện này ít lần rồi mà. .___.

      "Em biết ta lợi dụng Lâm Lâm để đối phó hay sao?"ảtong mắt An Diệu lên tia nguy hiểm, còn đáng sợ hơn bom nữa.

      " qua."

      " khi như vậy, sao em còn muốn giúp ta?" muốn giúp vị hôn phu cũ đến chỉnh chồng này sao?

      biết An Diệu rất hay ghen, vì thế nhanh miệng : "Bọn họ nhau, nếu chán ghét Duẫn Phong, cũng thể vì An Lâm mà suy nghĩ chứ, con bé khó xử biết bao, phải là biết."

      "Em có thể thương lượng với ." Chứ phải là lén lút sau lưng .

      "Thương lượng với có đường sống sao?"

      " ta muốn em giữ An Lâm lại để làm gì?" nghe chút xem.

      Nghe vậy, Khúc Viện Cảnh cười tươi, " âý muốn cầu hôn với An Lâm, bây giờ đường đến An gia." Xem ra, trong lòng An Diệu, thù hận quan trọng bằng em , người đàn ông nhìn như lạnh lùng này, thực ra rất dễ mềm lòng.

      "Trực tiếp qua đây?" Đây là An gia, Kỷ Duẫn Phong chuẩn bị tâm lý xong hết rồi hả?

      Khúc Viện Cảnh gật gật đầu, " đưng làm khó ấy nữa. Ít nhất nên để ấy thuận lợi cầu hôn xong , xem như suy nghĩ cho em , ha."

      " còn kịp rồi." khẽ nhún đầu vai.

      "Có ý gì?"

      "Lâm Lâm muốn xuất ngoại giải sầu, bây giờ hẳn là ra khỏi nhà rồi." Lần này phải là tận lực cản trở, mà là tình vừa khéo như vậy.

      "Cái gì?" Nghe xong, Khúc Viện Cảnh vội đẩy chồng mình ra, vội vàng mở cửa phòng chạy , hi vọng kịp ngăn An Lâm lại.

      An Diệu lắc đầu than , cuối cùng theo bước ra ngoài.

      An Lâm mang theo hành lý gọn bước ra khỏi phòng, quay đầu thoáng nhìn di động đặt giường, hai mắt khẽ nhắm, buông hành lý xuống, qua cầm lấy di động, khởi động máy.

      Có rất nhiều tin nhắn đến đều là do Kỷ Duẫn Phong gửi.

      hít sâu, mở, phía lập tức xuất của hình ảnh. Tin nhắn hình ảnh cuối cùng ra, màn hình, lập tức xuất hình ảnh.

      "Lâm Lâm, thực xin lỗi." Kỷ Duẫn Phong trong tin nhắn hình ảnh, lí nhí xin lỗi , uyển chuyển thấp giọng thỉnh cầu, "Chúng ta lại lần nữa nhé em? Cho thêm cơ hội, lần thôi, được em?"

      chưa xem xong, vội vã ấn nút stop, sau đó tắt máy, ném lại điện thoại di động xuống đầu tủ cạnh giường, nhấc hành lý lên, mở cửa phòng, ra ngoài.

      lại lần nữa? Cho thêm cơ hội?

      Đối với trận cá cược rất lớn, vẫn muốn tiếp tục bị thương ư?

      ngờ, từ bé đến giờ, điều gì có thể khiến buồn, nhưng lại gặp gỡ "Người xa lạ" này, đây là ông trời muốn trừng phạt sống quá thuận lợi sao?

      Nếu đúng vậy, có phải chỉ cần chảy nước mắt ngưng trừng phạt nữa ? đầu hàng được ? Nếu quả có ngày, khiến em đau lòng, em cần khách khí, chỉ cần có thể khiến em thoải mái hơn, cứ giáng cho cái tát mạnh cũng được, biết ?

      Lời của Kỷ Duẫn Phong vẫn còn văng vẳng bên tai.

      làm đau lòng, nhưng bàn tay này lại nỡ hạ xuống.

      ra càng sâu, cũng thua càng triệt để.
      Last edited by a moderator: 16/4/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      "Lâm Lâm, tốt quá, em vẫn chưa ."

      Vừa đóng cửa phòng, liền nghe giọng Khúc Viện Cảnh, quay đầu lại, thấy An Diệu cũng sau lưng Khúc Viện Cảnh.

      "Chị dâu, có chuyện gì à?"

      Khúc Viện Cảnh cầm lấy hành lý trong tay , "Trước khoan , ít nhất cũng phải chờ..." Ách, mau miệng quá rồi.

      "Chờ cái gì?"

      "Chờ Kỷ Duẫn Phong, tiểu tử này muốn qua đây." An Diệu đứng bên, dựa khẽ lên tường, loại tư thái nhàn nhã này là tư thái của người qua đường.

      "Chị dâu..." An Lâm khổ sở than tiếng, "Chị lại giúp ta nữa hả?"

      còn tưởng, sau khi thấy đau lòng như thế này, chị dâu giúp Kỷ Duẫn Phong nữa.

      "Chị cũng giúp em mà, em vẫn còn ấy." đây làm rách việc.

      "Hết rồi, em hết rồi!" An Lâm tức giận, "Lần này em ra nước ngoài, chính là để quên ta , chừng em có thể có cuộc diễm ngộ ở nước ngoài, gặp được người đàn ông còn tốt hơn Kỷ Duẫn Phong."

      Sau này cần phải: có Kỷ Duẫn Phong chịu được.

      "Lâm Lâm, đừng dỗi." Trong tình , phải . " ấy là muốn đến cầu hôn em,êm muốn ra nước ngoài giải sầu, cũng đợi chút , chừng..."

      Cầu hôn? Này càng khoa trương quá rồi. "Em muốn ấy mất hết hi vọng sao!" Mấu chốt là, làm sao có thể nhận lời cầu hôn của ?

      "Xin nhờ, xem như chị hai xin em được ? Chờ ấy chút thôi, ấy sắp đến rồi..." Khúc Viện Cảnh vội tranh thủ chút thời gian cho Kỷ Duẫn Phong.

      " cần..." Chờ đến, chẳng phải xong rồi à?

      An Lâm biết bản thân rất dễ mềm lòng, chừng Kỷ Duẫn Phong hai ba câu, buông sung xuống, chẳng phải những cố gắng kiên trì lúc trước tan thành mây khói sao?

      "Lâm Lâm!" Khúc Viện Cảnh khẽ gọi, "Chị biết lúc trước là Duẫn Phong hơi quá đáng, nhưng cái đó chỉ là vô tâm lỡ lời, âý chỉ là..."

      "Vô tâm lỡ lời?" An Diệu đứng bên hừ .

      Thấy An Diệu đứng bên châm dầu vào lửa, Khúc Viện Cảnh cũng phát hỏa, "Hai người các , đàn ông đàn an hết rồi mà cứ như con nít, chẳng lẽ sợ người khác chê cười à? Đấu nhau mãi như vậy, đến cả hạnh phúc của em cũng bị các đấu đến hỏng rồi, đúng là ngây thơ!"

      An Diệu gì.

      Vấn đề này, bọn họ ầm ĩ rất nhiều lần, nhưng mà, lần này liên quan đến hạnh phúc của An Lâm, ai nhận ra nhượng bộ nhiều lắm rồi sao? Nếu là trước đây, sớm giấu An Lâm rồi, khiến Kỷ Duẫn Phong cả đời cũng tìm ra.

      "Chị hai, em chỉ muốn yên lặng chút, mấy vấn đề này, chờ em bình tâm lại rồi được sao?" Ít nhất cũng phải để trốn lần, được ?

      "Bao lâu em trời về?"

      " biết, có lẽ ba ngày, có lẽ ba năm, nghĩ thông suốt rồi em trở về." biết liệu tình cảm bị tổn thương cần thời gian bao lâu.

      Trời ơi, tính cố chấp của An gia có di truyền à?

      "Lâm Lâm, chuyện này rộng ra cũng chỉ là hiểu lầm, em đừng vì chuyện thế này mà dỗi, lỡ mất cả đời hạnh phúc." Khúc Viện Cảnh muốn nhìn kết cục như vậy, "Chị hiểu Duẫn Phong, âý xin chị giúp, chính là vì thể buông em được, ấy thừa nhận mình em rồi..."

      "Ngay từ đầu mang theo lừa gạt, chính là đúng, dù ấy có 1000 lý do chăng nữa, nhưng lừa gạt em đó là ." An Lâm muốn dễ dàng thỏa hiệp.

      "Em..." Khúc Viện Cảnh muốn , di động nắm chặt trong tay đột nhiên vang lên, thấy tên màn hình, vội vã tiếp máy, "Duẫn Phong, ấnh nhanh lên chút , em... Cái gì? Các người..." đáp lại đến ba câu, vẻ mặt lại nhanh chóng chuyển biến, giọng cũng có vẻ kích động, như biết làm sao."Làm sao có thể, ở đâu? Ở đâu..."

      An Diệu thấy tình hình đúng, cầm lấy di động của Khúc Viện Cảnh, nghe đối phương xong, sắc mặt cũng thay đổi, " ràng, ở đâu? Các người... Xác định là ấy chứ?"

      "Làm sao?" An Lâm đỡ lấy Khúc Viện Cảnh muốn ngất , "Phát sinh chuyện gì? phải là Duẫn Phong gọi tới sao?"

      Khúc Viện Cảnh ngẩng đầu, nước mắt chảy xuống theo bên má, " ấy... ấy, đường đến An gia xảy ra tai nạn xe cộ, cảnh sát ..." nên lời.

      "Cảnh sát cái gì? Chị hai?" An Lâm vừa nghe như vậy cũng sốt ruột, giữ chặt cánh tay Khúc Viện Cảnh, gấp giọng hỏi.

      Sau khi An Diệu chuyện xong: "Chúng ta xem trước ."

      "Lão đại, rốt cuộc là làm sao?" An Lâm nhìn vẻ mặt hai người, trong lòng rối rắm, rốt cuộc Kỷ Duẫn Phong bị làm sao? Sao bọn họ chịu ?

      "Xe của ta với container tong vào nhau, ngay tại chỗ..." An Diệu thể thêm được gì.

      "!" Khúc Viện Cảnh ngã vào lòng chồng mình, " phải là ấy đâu, âý chết..."

      Nghe vậy, An Lâm cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người suýt nữa đứng vững.

      "Làm sao có thể? Này..." Đây phải là , phải là .

      ràng cầu lại lần nữa, làm sao có thể...

      phải muốn tới cầu hôn sao?

      nguyện ý, trăm ngàn vạn nguyện ý, bây giờ chỉ cần an toàn xuất trước mặt , cái gì cũng đồng ý cả!

      "Hai người đừng hoảng hốt, địa điểm xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở gần đây, chúng ta hãy qua đó nhìn xem, chừng tên tiểu tử này có việc gì." An Diệu lần đầu cầu nguyện cho Kỷ Duẫn Phong, hi vọng tiểu tử này đừng đoản mệnh như vậy.
      Last edited by a moderator: 17/4/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9.1

      Edit: La Na

      đến trường tai nạn xe cộ, bốn bề hỗn loạn.

      An Lâm vừa xuống xe vội chạy tới vị trí tai nạn.

      "Lâm Lâm, khoan qua , chúng ta vẫn chưa biết tình hình cụ thể mà." thấy cách đó xa có tấm vải trắng, phía còn nhiễm loang lổ vết máu, khiến người ta mắt nhìn tâm kinh, vì thế lập tức ngăn lại.

      bên, tài xế điều khiển xe container vẫn chưa hết kinh hoàng, theo cảnh sát để tường trình.

      "Tại sao có thể như vậy..." Khúc Viện Cảnh cũng phát ra tình huống phía trước, đau lòng rơi lệ.

      "Viện Viện, em bình tĩnh chút,ủtồng chừng Lâm Lâm cho tốt." An Diệu cầm bàn tay An Lâm giao cho Khúc Viện Cảnh, “ hỏi tình hình cụ thể trước, các em được..."

      "Nhưng mà..."

      "Coi chừng An Lâm, nghe thấy ?" trịnh trọng nhắc lại lần nữa.

      Khúc Viện Cảnh chảy nước mắt gật đầu, "Dạ."

      An Lâm vỗ vỗ lồng ngực đau nhức của mình, " phải là Duẫn Phong, làm sao có thể..."

      Bên tai truyền đến cuộc đối thoại của An Diệu với viên cảnh sát.

      "Chúng tôi phát di đông nằm xe, thấy cuộc gọi gần nhất của ta là người tên Tiểu Viện, chúng tôi vội vàng liên lạc, xe còn có giấy chứng nhận cũng mang tên Kỷ Duẫn Phong, qua kiểm chứng, ta cũng là chủ nhân chiếc xe này, các người có muốn qua nhận diện ?"

      Càng nghe, hai người phụ nữ càng sợ hãi.

      " xe còn có bó hoa, phía tờ thiệp gửi tặng An Lâm..."

      Nghe xong, An Lâm vùng thoát hỏi tay Khúc Viện Cảnh, "Để tôi qua, tôi chứng minh người đó phải là Duẫn Phong..."

      "Chị với em." thể để An Lâm mình đối mặt được.

      "Các người đứng lại." An Diệu thấy động tác của các , nhanh chóng rảo bước đuổi theo, " , hai người chờ ở đây ."

      An Lâm lắc đầu, lau nước mắt, "Em muốn , người kia tuyệt đối phải là Duẫn Phong đâu, tin em ."

      An Diệu gật đầu, " cũng tin như vậy, em ngoan ngoãn đợi ở đây được sao?"

      "!" kiên quyết lắc đầu, "Em muốn ."

      "Lâm Lâm." An Diệu nắm chặt tay .

      "Để em qua , em xin …, được ?" nhất định phải tận mắt nhìn thấy người bên dưới tấm vải trắng kia phải là Kỷ Duẫn Phong.

      " được."

      "Em xin , để em , đừng ngăn em nữa, để em tùy hứng lần , em nhất định phải tự mình xác nhận, nhất định." An Lâm thỏa hiệp cứ nhìn .

      Bàn tay An Diệu dần dần buông lỏng, " ngăn được em, cùng với em."

      " cần, tự em qua." ngừng khóc, kiên cường mỉm cười, "Dù sao cũng phải là ấy, em sợ."

      Khúc Viện Cảnh tựa vào lòng An Diệu, "Cứ để con bé , hửm?"

      An Diệu gật đầu, "Chúng ta đứng phía sau nó xa, hiểu ?" biết em mình cố chấp như thế nào.

      "Ừm." An Lâm gật đầu, từng bước từng bước đến nơi đặt vải trắng.

      ngồi xổm xuống, ngay khi lấy tinh thần đưa tay tính xác nhận, hai người cảnh sát từ đằng xa tới, với cảnh sát canh giữ trường: "Người kia là Kỷ Duẫn Phong, ta ở đây..."

      "Lâm Lâm, đừng nhúc nhích!" An Diệu nghe được mấy chữ sau, liền xoay người chạy tới chỗ An Lâm, ý muốn ngăn cho xốc tấm vải lên.

      Nhưng mà, có bóng dáng nhanh hơn , kịp thời chạy đến bên người An Lâm, ôm vào trong ngực, ôm , ngăn hình ảnh đầy máu me đập vào mắt .

      "Em làm cái gì vậy hả? Thấy cái gì chưa? Sao cái tên An Diệu kia lại để em làm chuyện này kia chứ? Em sao chứ? Hẳn là chưa thấy..."

      An Lâm nghe thấy giọng này, vội vàng theo lồng ngực quen thuộc ngẩng đầu lên, "Duẫn Phong?" có việc gì? ở bên ...

      "Em có ổn ?" Kỷ Duẫn Phong lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của .

      " sao?" đưa tay ôm người chặt, mãi đến khi hương vị của ngập tràn trong hơi thở, lòng của mới dám lơi lỏng, nhưng cũng sợ hết thảy chỉ là ảo giác.

      "Là , là ." vội vàng gật đầu.

      , ! "Em đồng ý với , chúng ta lại lần nữa, cho cơ hội, em cũng giận hờn, cáu kỉnh, bỏ cái nết hay trêu, đừng rời khỏi em, đừng rời khỏi em..." kích động rơi nước mắt, sợ hình ảnh trước mắt này biến mất.

      bất lực của khiến Kỷ Duẫn Phong rất đau lòng.

      "Lâm Lâm, thực xin lỗi." cúi đầu nhìn trong lòng, áy náy khẽ, "Em yên tâm, tuyệt đối rời khỏi em."

      Nghe thấy lời cam đoan của , cười, ánh mắt vừa khép, rơi vào bóng tối.

      "Lâm Lâm!"

      An Diệu nắm chặt tay, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm mấy tên cảnh sát này, "Sao các người lại hồ đồ bảo chúng tôi đến nhận thi thể này?"

      tình diễn ra thế này, cũng thở phào nhõm hơi.

      May mắn là thằng nhóc này có mệnh lớn, bằng An Lâm...

      Kỷ Duẫn Phong là hạnh phúc của An Lâm, An Lâm là em thương nhất, mặc kệ hai người đàn ông bọn họ làm gì chăng nữa, đều quan trọng bằng hạnh phúc của .

      " An, xin lỗi, chúng tôi nghĩ đến chuyện tên bắt cốc trộm xe của Kỷ." Cảnh sát thẳng thắn xin lỗi .

      "Đừng làm khó người khác nữa." Khúc Viện Cảnh kéo kéo cánh tay An Diệu, cười cười với nhóm cảnh sát, để bọn họ rời .

      "Nếu phải là bọn họ, có cần đưa x echo thằng nhóc kia, còn bả thân đứng đây thổi gió ?" mặt lạnh lùng, vui .

      Bây giờ bụng lò hỏa, biết nên phát tiết thế nào.

      Liếc mắt nhìn chiếc xe phía sau cái, Khúc Viện Cảnh ôm eo chồng mình, làm nũng với , "Ông xã, có bên cạnh, em rất hạnh phúc đó!"

      "Có phải em muốn dời chú ý của phải ?" Bằng có ý muốn kéo tên họ Kỷ kia xuống xe dập cho trận.

      Khúc Viện Cảnh nhịn được cười khẽ. Người đàn ông ấu trĩ nóng nảy trở lại, theo ý , với Kỷ Duẫn Phong vốn chẳng phải cừu địch, bọn họ rất thích hợp tay trong tay cùng nhau đến nhà trẻ.
      Last edited by a moderator: 20/4/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Bên trong xe, Kỷ Duẫn Phong nhìn hai người ôm nhau ngoài xe, nở nụ cười nhàng, đồng thời cũng ôm trong lòng chặt, hơn nữa, dịu dàng đặt nụ hôn lên trán của .

      Trước khi xe cứu thương tới, nhân viên y tế đến kiểm tra cho , chỉ là cảm xúc của kích động quá mức, nghỉ ngơi lúc có việc gì.

      Sau đó, Khúc Viện Cảnh bảo ôm An Lâm lên xe An Diệu, cũng muốn An Diệu lái xe rời khỏi trường, để An Lâm nghỉ ngơi xe cho khỏe.

      ngờ bọn tranh đấu với nhau cả đời, thế nhưng lại hoàn toàn thua vào tay người con , thể tưởng tượng được.

      Cười khẽ tiếng, Kỷ Duẫn Phong cúi đầu nhìn nằm trong ngực , bất ngờ bắt gặp đôi mắt xinh đẹp rưng rưng lệ.

      "Đừng nữa khóc, được ?" bị nước mắt của mấy ngày nay dọa cho choáng váng.

      "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" ràng người kia an toàn ở trong này, vì sao lại muốn dọa chứ?

      Ai! Chuyện ra dài dòng lắm.

      " cỉ muốn xuống xe lấy chiếc nhẫn đặt trước đó vài ngày, ngờ được là xe bị trộm, sau này mới biết được có tên cướp ngân hàng gần đó, đả thương người, tên cướp bị mấy người đuổi theo phía sau, nhìn thấy xe dựng bên đường, ta liền trực tiếp lái ."

      "Sau đó, tên cướp vì quá khẩn trương, nên mới xảy ra va chạm với xe container, bởi vì mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, nên cảnh sát bên đó chưa kịp gửi thông tin, coi thành hai vụ án mà xử lý,ầmĩ đến khi đến đồn công an gần đấy báo án, mới vội vàng chạy tới, vừa khéo thấy em... Haiz! May mà kịp ngăn em lại."

      Sau khi nghe xong, An Lâm cúi đầu câu, trong lòng vẫn còn run sợ, cách nào bình ổn tâm trạng được.

      Khi đó, tuy luôn miệng đảm bảo với hai, nhưng thực ra dám ôm hi vọng, lúc ấy,ảtong lòng rất hối hận, giận chính mình chịu tha thứ cho ấy sớm hơn, hòa hợp với Kỷ Duẫn Phong sớm chút, có chuyện gì xảy ra.

      Khoảng khắc ấy, mới biết bản thân vốn thể .

      ra người chính là như vậy chuyện như vậy, mặc kệ có trốn thế nào, trốn thế nào chăng nữa, vẫn quan tâm như cũ, trốn thoát, đời này bọn họ thể chạy được rồi.

      "Em làm sao vậy?" Thấy gì, Kỷ Duẫn Phong nâng mặt lên, "Thực xin lỗi, để em phải lo lắng, sau này nhất định cẩn thận, tùy tiện để xe ven đường nữa... Nhưng mà, em vẫn chưa thấy gì đngá sợ chứ?"

      lắc đầu, "Chưa." kịp thời ngăn cản , cho nên cái gì cũng chưa thấy.

      " tồi." thở dài nhõm hơi.

      Thấy lo lắng như thế, nội tâm hoảng loạn của An Lâm dần bình ổn lại, từa đầu lên đôi vai vững vàng, bình thản mà an tường, đó chính là loại cảm giác an tâm.

      Tay ôm chặt eo , biết bản thân thể rời khỏi người đàn ông này. "Rốt cuộc em lòng ?"

      "Đương nhiên là , là vì quá em, nên mới hối hận ngừng, tự giận bản thân quá đáng, để em phải đau lòng, sau này , nhất định như thế nữa!"

      "Đây là đó nha, nếu như gạt em nữa, nhất định phải làm người xa lạ cả đời đấy." Nếu phát sinh loại chuyện như thế này nữa, vẫn , nhưng tuyệt đối tha thư cho lần nữa.

      " đâu." Kỷ Duẫn Phong kiên quyết , " ghét nhất em bảo là người xa lạ, sau này cho em gọi như vậy nữa, càng được trước mặt người cũ của em!"

      An Lâm sửng sốt. ngờ còn nhớ chuyện lúc đó.

      "Keo kiệt." rốt cục cũng có khí lực cười ra tiếng.

      " cứ keo kiệt đấy." Đối mặt với tình cảm, ai mà rộng rãi cho nổi?

      Nước mắt nhịn được lại chảy xuống như trước, tay An Lâm bám vào cổ Kỷ Duẫn Phong, nhàng sát vào lòng , cảm nhận tiếng tim đập và nhiệt độ cơ thể của .

      Người đàn ông này đáng giận!

      Nhưng nếu mất , phải làm thế nào để sống tiếp đây?

      "Được rồi, có việc gì rồi." Kỷ Duẫn Phong nhốt chặt vào lòng, thả lỏng cười.

      tức giận! Giận bản thân quá sâu đậm, giận dễ dàng nắm giữ suy nghĩ của trong tay.

      "Được rồi,ângnf vạn lần xin lỗi em, xin em đừng khóc nữa, bây giờ tiêu hóa lời xin lỗi của mới là điểm quan trọng." lại giọng dỗ dành.

      Nghe vậy, lau nước mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn .

      " với chị hai..." phải ngày trước hai người bọn họ suýt nữa cưới nhau sao?

      "Tiểu Viện chỉ như em thôi, tựa như em với An Diệu vậy, đứng lập trường trai mà thương em ấy." Điểm này biết từ sớm, nhưng chỉ là muốn “nhận thua” mà thôi.

      "Nhưng lúc đó với hai phải là ý này mà." Bởi vì nó mà mới phát hỏa.

      "Đó là bởi vì người đối mặt là An Diệu, bọn đấu nhau lâu như vậy, chưa thắng ta lần nào, cho nên mới ngu muội, ra những lời quá đáng này, dù sao An Diệu cướp em , cũng cướp em ta, như vậy mới công bằng, đúng chứ?"

      "Lúc đó là em , mà là VỊ HÔN THÊ." nghe rất ràng.

      Ai, con mà vùng lên ai cũng nhanh trí thế, trí nhớ tốt như vậy sao?

      "Bởi vì ta là An Diệu mà, nếu vị hôn thê, đối với ta mà là hoàn toàn có lực sát thương." Nếu hỏa lực đủ, chẳng thà bắn còn hơn.

      "Duẫn Phong, ấy là trai của em..." sau này bọn họ cứ đấu suốt vậy sao?

      " hiểu. Chính vì hiểu nên biết cuộc sống sau này chắc chắn được sống tốt, ít nhất muốn qua cửa của người này cũng rất khó khăn rồi." Huống chi còn có nhiều người như vậy, ai! là mệnh khổ mà.

      "Lão đại có , nếu chúng ta thương nhau, có thể cần để ý đến cảm thụ của ấy."

      " ?" Vậy tốt quá...

      " lại lần nữa, ấy là trai của em, đừng làm gì ấy đấy nhá!" trừng mắt, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt mừng thầm của . " ấy có , phải gọi ấy là hai giống em, về điểm này ấy chịu nhường đâu."

      " biết rồi." Tên An Diệu này để sống quá tốt đâu, chuẩn bị tâm lý rồi. Mà ngoài cửa xe, An Diệu phóng ánh mắt cười như cười tới, trúng vào thất bại của lúc này.

      Ai! Trước tiên có thể thanh minh ? là bại bởi An Lâm, chứ phải là An Diệu!

      "Còn có việc..." An Lâm hạ mi ấp úng .

      "ớt đúng ?" Kỷ Duẫn Phong đại khái đoán được muốn tới cái gì. dám hào phóng đưa con mèo tặng cho người khác.

      gật gật đầu, " yên tâm, chị hai người kia dễ chuyện lắm, chỉ cần em muốn ôm ớt về, ấy nhất định đồng ý."

      "Là sao?" Trong ấn tượng, dễ chuyện vậy sao?

      "Ừa, để ngày mai em nhờ chị hai với ấy tiếng, chắc ấy làm em khó xử đâu."

      mặt Kỷ Duẫn Phong lên chút ý vị thâm trường cười, "Vậy là tốt rồi."

      Kỳ quái, cảm thấy nụ cười của là lạ." tức giận à? Giận em chưa có cho phép của mà ôm ớt cho người ta?"

      " nên tức giận sao?" Ớt có thể gọi là mèo đính ước của họ mà.

      "Là khiến em giận trước đo." Bằng làm như vậy.

      "Được rồi, đều là sai." ôm hết lên người được chưa?

      Hưm, càng như vậy, lại càng chột dạ." đừng nóng giận nhé." Sao hai tuyến nhân vật thay đổi nhanh vậy?

      "Đương nhiên có thể nóng giận." cũng phải tuýp người biết thỏa hiệp, tiếp theo, lấy chiếc nhẫn kim cương trong túi ra, "Đeo nó, tha thứ cho em."

      Nhìn chiếc nhẫn kim cương lóe lên ánh sáng bàng bạc, mắt An Lâm như có tầngắưong mờ bao kín lại.

      "Trước khi qua cửa các an hem, phải qua cửa của em trước ." đưa nhẫn tới trước mặt , "Bó hoa xe của rồi, bây giờ người chỉ còn sót lại chiếc nhẫn này thôi, nhưng mà, may mà nhẫn vẫn còn. Em có đồng ý gả cho ?"

      "Em..."

      "Em vẫn còn lo lắng à? Chẳng lẽ đến bây giờ em vẫn tin ?"

      " hai vẫn chưa tha thứ cho ." Bởi vì lần trước hơi quá đáng.

      "Nếu cả đời ấy tha thứ , chúng ta cũng cả đời kết hôn à?" Chuyện này rất nghiêm trọng nhé.

      " ấy ..."

      " ấy ." Nếu là người khác còn đường sống, vấn đề là Kỷ Duẫn Phong, là kẻ thù An Diệu thống hận nhất.

      "Rốt cuộc với lão đại kết thù gì vậy, vì sao hai người vừa thấy mặt nhau là giống như thấy thiên cừu đại hận vậy?" Có thù hận gì mà đấu cả đời chứ?

      "Chẳng qua là lấy cậu ta..." Ngẫm lại, Kỷ Duẫn Phong vẫn là quyết định im miệng, An Lâm là em An Diệu, loại chuyện này vẫn nên ra tốt hơn.

      "Lấy cái gì của ấy?" hỏi, cho rằng chỉ cần hiểu ngọn nguồn, ngày nào đó có thể hóa giải khúc mắc của hai người đàn ông bọn họ.

      " có gì, chuyện xảy ra lâu quá rồi, quên mất." Kỷ Duẫn Phong chỉ câu.

      Khi đó chỉ địa chỉ chỗ An Diệu thuê cho tên đồng tính luyến ái mến mộ An Diệu nghe, ai biết tên kia kéo thêm mấy người nữa tới suýt nữa là cường bạo bạn An Diệu luôn.

      Sau đó có nhận lỗi mà, nhưng mà An Diệu chịu nhận chứ bộ!

      Người đàn ông này mọn, chẳng qua ta chỉ là "Kém chút" bị cường bạo thôi mà, đâu phải là bị đâu chứ.

      "Nhưng mà..." An Lâm vẫn muốn biết, cũng cảm thấy bản thân nên biết.

      "Lâm Lâm, muốn hôn em." Kỷ Duẫn Phong đột nhiên cầu như thế.

      "Gì?" Qủa nhiên chú ý của bị dời , nhưng thập phần khẩn trương.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9.2

      Edit: La Na

      Bởi vì An Diệu và Khúc Viện Cảnh đứng phía trước xe, cho nên bọn họ chỉ cần vừa quay đầu, là có thể thấy tình hình giữa và Kỷ Duẫn Phong cách ràng.

      Kỷ Duẫn Phong thèm quan tâm nhiều như vậy, đưa tay giữ lấy đầu .

      "Đừng mà, lão đại thấy đấy." ngượng ngùng.

      Chính là muốn ta thấy. " quan hệ, ta cũng từng hôn em trước mặt đấy thôi." Có thù tất trả.

      "Em... uhm..." Sauk hi nụ hôn của hạ xuống, đầu óc An Lâm thể nghĩ nhiều, chỉ biết là trong mũi tràn đầy hơi thở của , là người mà mấy ngày nay nhớ nhất.

      Ngoài xe An Diệu nhìn thấy rất ràng, "Tiểu tử này..."

      khỏi vung nấm đấm lên. Cũng chỉ có em bảo bối An Lâm này mới khiến thể chế được.

      " muốn làm gì?" Khúc Viện Cảnh cố tình ôm chặt thắt lưng .

      "Em xem, cậu ta dám..." Dám hôn em bảo bối của trước mặt .

      "Ông xã của em ơi, " Khúc Viện Cảnh ý cười ái muội nhìn ông xã mình chằm chằm, " ta hôn em , cũng có thể hôn em của người ta mà."

      An Diệu nghe vậy, cúi đầu chạm cái, "Hôn em lúc này, động cơ thuần khiết."

      "Cho nên..." vô tội nháy mắt, ý đồ dời chú ý của .

      " làm người ta điên cuồng." nặng nề thở dài lắc đầu, " ngờ với Kỷ Duẫn Phong lại tạo dưng mối quan hệ thân gia, tụi điên rồi sao??"

      " như vậy, chấp nhận hôn của An Lâm rồi à?"

      Đôi mắt nguy hiểm nhíu lại, An Diệu quay đầu nhìn hai người hôn nhau đến mức thể rời ra trong xe. "Người cậu ta phải ứng phó, chỉ sợ chỉ mình mình đâu."

      Nghe vậy, khuôn mặt Khúc Viện Cảnh vốn tươi tắn lập tức xụ xuống. Sao lại quên mấy người trai của An Lâm chứ? Cướp em của họ, cũng như là kẻ địch chung của bọn họ rồi!!?

      Bây giờ nên khuyên Kỷ Duẫn Phong nhanh chóng cưới An Lâm về hay là khuyên nên buông tay?

      Sinh mệnh rất đáng quý, giá của tình rất cao, muốn hay là muốn mệnh, chính phải quyết định rồi.

      Ông trời phù hộ!

      An Diệu trực tiếp đưa Kỷ Duẫn Phong cùng An Lâm về An gia, hơn nữa trước khi về bảo An Dư thông báo cho các em khác về đông đủ.

      Bởi vì chuyện của An Lâm là chuyện chung thân đại , cho dù nhấn mạnh tất cả em trong nhà cũng lập tức chạy về, bởi vậy, khi bọn họ đến An gia, các trai của An Lâm đều ngồi sẵn sofa chờ họ rồi.

      "Hôm nay các có việc gì à?" An Lâm nhìn thấy các trai, chị dâu đều ở đây, chỉ có thể xấu hổ cười cười.

      "Cho dù có chuyện cũng phải vội vàng về đây." An Hành liếc mắt nhìn Kỷ Duẫn Phong bên người cái, giọng điệu ôn nhu, làm hàm chứa cảnh cáo.

      Oa, ra trận thôi... mi tâm Kỷ Duẫn Phong khẽ nhướng.

      An Diệu vào phòng khách, ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn, Khúc Viện Cảnh vỗ vai Kỷ Duẫn Phong, sau đó ngồi lên tay vịn của ghế An Diệu.

      "Cậu chính là..." Lão Tứ An Kiệt gấp gáp nhất, vừa thấy Kỷ Duẫn Phong muốn hỏi.

      "Chờ chút." Kỷ Duẫn Phong ngắt lời ta, kéo tay An Lâm qua, lấy chiếc nhẫn từ trong túi áo ra. "Vẫn là em nên đeo trước , nếu như lát nữa hỗn loạn cũng sợ làm mất." xong, trước khi mọi người kịp phản ứng đeo vào thay .

      " là..." An Lâm đeo cũng phải, đeo cũng được, nếu như vậy là trước mặt các trai ngầm đồng ý bắt tay với .

      "Cậu khiêu khích à?" An Kiệt trừng mắt. Cầu hôn như vậy, có phải là dễ dàng cho cậu ta qua cửa quá ?

      Lão nhị An Hành hiểu ý cười."Tìm chỗ ngồi xuống ." Người này xem như có chút dũng cảm, ta dù chưa hợp cách, nhưng nhẫn vẫn được.

      Kỷ Duẫn Phong mỉm cười : "Ừm, tôi chỉ muốn ngắn gọn, đứng là được rồi." Ngồi? sắp bị họ dùng ánh mắt chặt tay chặt chân, còn tâm tình để ngồi à?

      "Muốn cưới An Lâm, phải chỉ ngắn gọn là có thể giải quyết." Mặt Lão ngũ An Dật biểu cảm, nhìn ra vui hay giận, nhưng quanấnt kĩ kẻ cướp trái tim thiếu nữ của em bảo bối của .

      "Nếu mọi người đều biết tôi muốn cưới An Lâm, như vậy..."

      "Lâm Lâm, em giới thiệu tụi cho cậu ấy biết sao?" An Diệu ho tiếng, lời như là hỗ trợ, nhưng cũng là quả bom.

      "Em..." trong lòng An Lâm than tiếng, trai với người , hai bên đều phải giúp, nhưng lại thể giúp được. gật gật đầu, trước mặt giới thiệu An Diệu, "Đây là hai và chị hai, mọi người quen rồi." Hẳn là cần giới thiệu nhiều.

      "Ừm." Kỷ Duẫn Phong gật đầu, biết đôi này vì lúc trước có chạm trán qua.

      Khúc Viện Cảnh thấy thế, vội nháy mắt nhắc nhở cho Kỷ Duẫn Phong, bây giờ muốn kết hôn với em nhà người ta, nên lễ phép gọi theo An Lâm tiếng.

      Kỷ Duẫn Phong tiếp nhận tin tức của , chỉ có thể khẽ thở dài.

      Được rồi, vì , để ý mình thua thiệt lần nữa.

      " hai, chị hai." cực kì muốn mà gọi.

      "Duẫn Phong..." trong mắt An Lâm tràn ngập cảm động, ngờ người đàn ông này vì mình mà hạ thấp bản thân.

      An Diệu gật đầu, mặc dù hài lòng lắm, nhưng trong lòng cũng thoải mái hơn, "Tiếp tục ."

      phải đây là ngày đầu tiên quen Kỷ Duẫn Phong, bởi vậy càng , cậu ta dám vì An Lâm mà goi tiếng hai, chứng tỏ An Lâm trong lòng cậu ta còn quan trọng hơn chính bản thân cậu ta nữa, chỉ vì điểm này, yên tâm giao An Lâm cho Kỷ Duẫn Phong, tựa như Kỷ Duẫn Phong lúc trước yên tâm giao Khúc Viện Cảnh cho .

      " ba An Hành và chị ba Kim phúc." An Lâm tiếp tục giới thiệu trai và chị dâu.

      " ba, chị ba."

      " tư An Kiệt và chị tư Cát Hoa."

      " tư, chị tư."

      " năm An Dật với chị năm Tâm Dạng."

      " năm, chị năm."

      " sáu An Dư."

      "An Dư." A, An Dư này gặp rồi, quyền kia đáp mặt , đến bây giờ còn đau đây nè!
      Last edited by a moderator: 28/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :