1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhớ nhung người xa lạ - Quân Hủy HOÀN sắp có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      6.1.2

      Edit: La Na

      An Lâm ôm ớt , nằm ghế sofa mềm mại.

      Đây là nhà của Kỷ Duẫn Phong – chỉ mình ở.

      ở cùng người nhà là vì thường phải làm về rất trễ, sợ làm ồn đến giấc ngủ của cha mẹ, cho nên thuê phòng trọ ở gần công ty, chỉ cần tăng ca đến nửa đêm, qua đêm ở đây, nhưng theo lượng công việc càng ngày càng nặng, thời gian ở đây dần dần gia tăng, sau đó dường như ở đây luôn.

      Nhưng mà, từ chỗ ở nhìn ra được, là người đàn ông thích sạch , quét dọn nơi này rất sạch , tạp chí cũng ném loạn.

      Quan trọng là ở đây nào, điểm này khiến An Lâm rất vừa lòng.

      tại, cố ý để rất nhiều dấu vết của bản thân lại, cứ như vậy, cho dù có nào tới, cũng hiểu "Ám chỉ" của !

      "Được rồi." Kỷ Duẫn Phong mang từ trong phòng bếp ra cái nồi.

      vừa đứng dậy thấy, "Mì ăn liền?" Còn tưởng biến ra món ngon nào.

      " còn cách nào, hôm nay công việc nhiều quá, thể cùng em ăn được." nhún nhún vai, "Trong điện thoại , đêm nay hiến thời gian cho công việc, bảo em đừng tới, em lại cứ nghe."

      "Sao chứ, muốn ở cùng với à?" Chỉ là muốn gặp thôi! Bọn họ vừa là tình vừa là tình bạn mà.

      “Là sợ em nhàm chán." Có làm bạn đương nhiên thể tốt hơn, nhưng phải là loại chỉ biết nghĩ cho mình.

      "Em cũng mang việc đến mà, nhàm chán." chỉ vào Notebook bàn."Huống hồ em còn ớt nữa." vỗ vỗ đầu mèo con.

      làm việc của , vẽ tranh minh hoạ, hai người làm bạn với nhau.

      "Meo - -" ớt cũng mở miệng tiếp lời.

      nhìn về phía mèo con, với nó: "Rốt cuộc cũng biết ngoại trừ ăn mày làm cái gì rồi."

      An Lâm mỉm cười trả lời thay nó, "Nó có thể ăn đến tròn vo cũng là nó có bản lĩnh mà? Đừng kỳ thị nó."

      "Meo - -" ớt lại kêu lên tiếng.

      Vừa cười, An Lâm vừa lấy gói to bữa tối cho ớt . giúp nó mang đến . Kỷ Duẫn Phong thấy, thở dài: "Haiz, mèo còn ăn ngon hơn người." Nhìn mì ăn liền trước mắt, đúng là bằng đồ ăn dành cho mèo.

      "Thế nào, muốn đổi với nó à?" ôm con mèo đưa qua, hỏi ."Cho cơ hội, muốn ?”

      "Được, dù sao Tiểu Mập Mạp này cũng nên giảm béo rồi." đùa.

      "Meo - -" bên cạnh có con mèo kháng nghị.

      "Xem ra nó chịu đổi với rồi." An Lâm cười , mở bọc thức ăn ra, để trước mặt ớt , nó lập tức cúi đầu hưởng thụ mỹ thực.

      Kỷ Duẫn Phong cũng động thủ cầm chén gắp mì.

      "Lúc có việc vội, đều giải quyết bữa như thế này?” hỏi.

      gật đầu.

      " kiếm nhiều tiền như vậy làm chi? Kiếm tiền phải là vì muốn lấp đầy cái bụng sao? Nhưng lại vì công việc chịu đếy đến cái bụng kháng nghị." Kỳ thực là đau lòng.

      " kiếm tiền là muốn để dành, về sau để vợ phải chịu khổ." nghiêm túc tiếp.

      " là!" An Lâm bị đùa cười, hết cách với ."Về sau khi nào vội, gọi điện thoại cho em sớm chút, em giúp chuẩn bị thức ăn." Ít nhất cũng để phải ăn mì ăn liền.

      "Em muốn thay làm người tiện lợi sao?" nửa đùa , trong lòng cảm động.

      " cần à?" Mặc dù tay nghề của tính là cao siêu, nhưng cũng có thể nuốt được, ít nhất so với mì ăn liền dinh dưỡng hơn.

      "Muốn." Kỷ Duẫn Phong thẳng thắn gật đầu, "Nhất định ăn sạch nó."

      Lời , khiến lòng tràn ngập hạnh phúc, lâu chưa tan .

      Vì bản thân thương người đàn ông này, vì rửa rau nấu canh sau đó, nhìn ăn, chỉ nghĩ thôi cũng rất ngọt ngào.

      Kỷ Duẫn Phong vừa buông công việc trong tay, quay đầu nhìn lại sofa.

      sofa An Lâm ôm ớt , người mèo ngủ ngon lành.

      đứng dậy lấy tấm chăn đắp lên cho .

      Nhìn vẻ mặt khi ngủ của , nhịn được xuống sàn cạnh , yên lặng nhìn ngủ.

      "Nếu lúc trước lỡ mất em, nhất định hối tiếc cả đời." Cũng may là ông trời cho cơ hội.

      Tuy rằng động cơ tiếp cận vô cùng ác liệt, đê tiện, nhưng lúc này còn quan trọng nữa, từ nay về sau, quý trọng đáng này.

      Nghĩ như vậy, Kỷ Duẫn Phong khẽ hôn xuống trán , nhàng, nhưng lại mang theo muôn tình vạn ý, ngửi hương thơm tản ra từ người , vì mà ý loạn tình mê.

      Lúc này, An Lâm hơi mở mắt, "Duẫn Phong? bận hết rồi hả??"

      "Đánh thức em à?" khều sợi tóc .

      lắc đầu, đưa tay ôm cổ .

      "Em đến chỗ của , lại còn ngủ..." cười, hơi le lưỡi.

      Nụ hôn của lập tức hạ xuống, thăm dò vào miệng , truy đuổi lưỡi .

      "Meo - -" ớt bị nùng tình của hai người đánh thức, cẩn thận ngã nhào xuống từ ghế sofa, kêu thảm tiếng, sau đó dương dương tự đắc, tự mình tìm chỗ thoải mái hơn ngủ tiếp.

      "Ha ha..." An Lâm rời môi , thấy hành động của ớt , nhịn được cười khẽ.

      "Em chuyên tâm rồi." Bọn họ chia sẻ nhu tình mà.

      dùng sức hôn lên gò má , bồi thường."Em phải trở về." Bằng người nhà lo lắng.

      " ở lại giúp sao?" nỡ để rời .

      "Em ở với cả đêm." còn ngủ sofa kìa.

      "Khác nhau."

      "Sao? Khác nhau?"

      "Như thế này biết." xong, tiếp tục nụ hôn vừa bị ngắt, hôn rất sâu giữ lấy môi của , từ từ dâng nhiệt tình lên.

      "Duẫn Phong..." An Lâm bị hôn đến cả người tê dại, say mê trong ôn nhu của .

      "Đêm nay đừng về nữa." đứng dậy rồi ngồi xuống ghế sofa, dĩ nhiên, sau đó dùng thân mình phủ lên người .

      Đương nhiên ngốc đến mức ý tứ biểu ra như vậy cũng hiểu.

      "Em..." do dự .

      " sẵn sang cùng em cả cuộc đời, em sao?" Kỷ Duẫn Phong khẽ hôn chóp mũi của , "Sẵn sàng chưa?"

      thể phủ nhận, lời ngắn ngủi này của làm rung động.

      "Uhm." gật đầu, cho hứa hẹn cả đời.

      ôn nhu mở rộng nụ cười, những cái hôn nhàng dày đặc mang theo thâm tình của , chậm rãi hạ xuống...

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6.2

      EDIT: La Na
      Rốt cục cũng đợi đến sinh nhật Kỷ Duẫn Phong, bọn họ hẹn nhau cùng đón ngày này ngọt ngào.

      giờ trước khi An Lâm ra khỏi nhà, lấy bánh ngọt trước, nhưng trực tiếp đến nhà trọ Kỷ Duẫn Phong, mà mang theo bánh ngọt đến tầng trệt công ty , tránh ở chỗ rẽ, muốn cho kinh hỉ.

      bao lâu, quả nhiên thấy trong cao ốc ra, vì thế móc điện thoại ra gọi điện thoại cho .

      Kỷ Duẫn Phong cầm lấy di động, vừa thấy số An Lâm, nhanh nhẹn nghe máy.

      "Sao thế? Nhớ à?" móc chìa khóa xe trong túi ra, chuẩn bị về nhà tắm rửa chờ đến.

      "Đúng rồi, em chờ được muốn gặp đấy!" Cho nên mới vụng trộm chạy tới đây trước.

      "Em , em như vậy, cảm thấy..." muốn chút lời ngon tiếng ngọt, lại phát trước mắt là bóng dáng quen thuộc.

      "Như thế nào?" Phát tiếng của bị ngắt, An Lâm trốn ở chỗ xa rướn cổ ra trộm nhìn cái, lại thấy người hiểu tại sao lại xuất ở đây.

      hai?

      "Lâm Lâm, có thể về trễ chút, em chờ lát nha." Kỷ Duẫn Phong trấn định với đầu dây bên kia.

      "Em..." An Lâm muốn hỏi trước mắt xảy ra chuyện gì, điện thoại bị cắt đứt. Tiếp theo, nhìn hai người đối mặt cách đó xa.

      Bọn họ biết nhau sao?

      Trong lòng tràn ngập nghi hoặc.

      Nhưng mà, lúc đưa Kỷ Duẫn Phong đến trước mặt hai, cho tới bây giờ cũng chưa mình quen hai, hai cũng vậy, lần trước cũng chưa mình quen Kỷ Duẫn Phong nha, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      Nghĩ, trong lòng hạ quyết tâm, quyết định tới gần chút để nghe lén, nhìn xem cuối cùng xảy ra chuyện gì.

      " lâu gặp, bạn học cũ, có đại có thể mời được cậu vậy?" Cúp điện thoại, Kỷ Duẫn Phong lên tiếng trước.

      "Vì An Lâm." vẻ mặt An Diệu bình tĩnh, kỳ thực sóng di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. trong lòng đủ dìm chết người ta.

      "Nhanh như vậy bị cậu phát rồi ư?" còn tưởng rằng qua thời gian, có thể thân phận bạn trai An Lâm đến thăm An gia, cho An Diệu kinh hỉ.

      "Vì sao lại làm như vậy? Nếu còn hờn giận gì, cậu có thể ngắm vào tôi mà." Mà người này lại xuống tay với An Lâm!

      "Nghe qua, dường như tôi rất đê tiện." Kỷ Duẫn Phong lạnh nhạt cười.

      "Chẳng lẽ đúng?" Nụ cười này khiến An Diệu hận thể tống cho nó quyền.

      "Tôi chỉ học theo cậu thôi, lợi dụng tình cảm của phụ nữ để chèn ép kẻ địch, cậu đừng quên, phương pháp này, cậu cũng dùng người Tiểu Viện." đê tiện, cũng là học từ người An Diệu.

      "Tốt nhất cậu đừng làm tổn thương An Lâm, tôi, , giết, cậu." ánh mắt An Diệu sắc bén: “Khi đó, tôi cũng nghĩ như vậy." chẳng qua là gậy ông đập lưng ông.

      "Tâm tình khi đó của tôi, bây giờ biết rồi đấy."

      "Ân oán của chúng ta, nên kéo An Lâm vào." Nếu bởi vì vậy mà bị thương tổn, người làm hai này ân hận cả đời.

      "Cố ấy là em cậu thương nhất, phải sao? Còn có ai thích hợp hơn ấy?" Đương nhiên, lập tức thừa nhận với An Diệu rằng bản thân động tâm với An Lâm, có cơ hội dạy dỗ người đàn ông đứng trước mặt này, cớ sao lại làm?

      "Kỷ Duẫn Phong!" An Diệu nghe vậy, nội tâm phẫn nộ tới cực đỉnh, "Tôi cho rằng chúng ta cạnh tranh nhau là dùng bản lĩnh riêng, tự mình so với nhau."

      "Bao gồm cả việc ép xóa bỏ hôn giữa tôi và Tiểu Viện?" chỉ như thế, còn khiến tự tay dâng vợ sắp cưới của mình lên, thù này, thề báo, nhưng...

      "Người Viện Viện là tôi." Cho nên lui bước phải là ta.

      "Người Lâm Lâm là tôi." Kỷ Duẫn Phong và An Diệu câu giống hệt nhau. "Vì thế, có phải đến lúc nhượng bộ rồi ? Huống chi người cậu nhường chỉ là em , còn tôi nhường người vợ sắp cưới, cậu tiện nhiều rồi đấy."

      "An Lâm hoàn toàn biết chuyện, nếu con bé biết chuyện cậu gạt nó chỉ vì muốn trả thù tôi , con bé..." An Diệu dám tưởng tượng tiếp, dù sao đả kích do cảm tình mang lại rất đau khổ.

      Lời của An Diệu khiến lòng Kỷ Duẫn Phong dâng lên cỗ tội ác, kế hoạch trước kia, bây giờ lại thành cái bóng đè nặng lấy , , so với An Diệu càng sợ An Lâm biết chuyện này hơn.

      Với cá tính của An Lâm, nếu như biết chuyện, tuyệt dễ dàng tha thứ cho . "Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Muốn cái gì?" thời An Diệu chỉ có thể đàm phán điều kiện với .

      "Cậu sao? Muốn như thế nào?" muốn An Lâm, chỉ là, muốn qua cửa ải của An Diệu e là rất khó.

      "Rời khỏi An Lâm, xa, đừng tiếp tục xuất trước mặt nó nữa." An Diệu biết cầu như vậy làm An Lâm đau lòng, nhưng lúc này còn cách nào khác

      "Dựa vào cái gì?" là Kỷ Duẫn Phong, phải là người An Diệu kêu đến đuổi đâu.

      "Chỉ cần cậu rời khỏi An Lâm, tôi thuyết phục Thành Hóan trong vòng tháng đổi hướng phát triển Châu bảo Qùy Thánh Tư, tiếp tục giao tranh chính diện với Vân Nhã nữa." Điểm này, có thể làm được.

      Kỷ Duẫn Phong lắc đầu, "Xin , đừng giở mánh này nữa."

      "Xem như tôi cầu xin cậu." Nhất định phải khiến ra sao? Đời này chưa từng cầu xin người khác, đối mặt với tình cảm của bản thân, có thể ổn định nắm chắc phần thắng, nhưng đối mặt với người em sắp phải đau lòng, còn cách khác.
      Lúc này, trong lòng Kỷ Duẫn Phong nổi lên ân hận. Lời An Diệu nhận thua, phải là lời luôn muốn nghe nhất à? Nhưng nghĩ đến phải đổi lấy đau lòng của An Lâm, tâm của nhịn được mà nhói lên.

      quả , hơn nữa còn cách sâu đậm.

      " đâu, tôi buông tay An Lâm." Đời này, thể .

      Đáng tiếc An Diệu hiểu ý này.

      "Đối với cậu, như vậy có gì tốt chứ?" An Diệu vung nắm tay lên, cố nén lại động thủ."Cậu đến cầu xin tôi, cậu xem, có gì tốt ?" Nhìn An Diệu như thế, vốn Kỷ Duẫn Phong cho rằng bản thân hẳn nên rất đắc ý, ngờ trong lòng thoáng lên vẻ mặt thất lạc của An Lâm.

      Nếu với An Diệu tiếp tục trở mặt, cuối cùng người bị tổn thương là An Lâm, vì thế, tâm của mềm , hết muốn giễu cợt An Diệu.

      Dù sao cũng hết giận, bây giờ quan trọng nhất là tương lai của với An Lâm.

      "Rốt cuộc cậu tính như thế nào?" diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn An Diệu dứt khoát trực tiếp hỏi, cũng mong chờ có kết quả gì tốt.

      "Tôi..." tính cưới An Lâm, cùng hết quãng đời."Tôi muốn..."

      Kỷ Duẫn Phong muốn đề nghị hôn , muốn An Diệu đồng ý, lại phát An Diệu bất lực nhìn phía sau .

      "Lâm Lâm..." An Diệu nhìn em . nghe lời của bọn họ?

      Nghe vậy, Kỷ Duẫn Phong vội vàng quay đầu, "Em..." Xem ra An Lâm hiểu lầm lớn!

      Bánh ngọt An Lâm mang theo tay rơi xuống, xoay người mặt đối mặt nhìn thẳng vào Kỷ Duẫn Phong, người đàn ông mà khắc trước còn sâu đậm.

      "Từ trước tới giờ em chưa từng thấy hai phải hạ mình chuyện với ai bao giờ." rất đau lòng.

      " phải như thế, An Lâm, hãy nghe trước..." Đáng giận, biết thế thèm đứng đây lời châm chọn An Diệu.

      " ngờ tới người có bản lĩnh này lại là " đau quá, nhưng vẫn cố chịu đựng rơi nước mắt.

      "Lâm Lâm, vừa rồi chỉ là..." chỉ là muốn xả giận chút mà thôi.

      nghe thấy toàn bộ, chữ cũng sót.

      " hai, chúng ta về ." với An Diệu, đưa tay nắm lấy cánh tay của , " đáng giá, vốn đáng để làm như vậy." rất đau lòng, tâm khí hai của rất cao ngạo thế nhưng vì ...

      "Lâm Lâm." An Diệu ôm vai em , biết phải nên gì.

      "Em hiểu lầm rồi, vốn là tính..." Kỷ Duẫn Phong ngờ được mọi chuyện trở nên như thế này.

      " tính như thế nào đều còn quan hệ tới tôi nữa rồi." muốn nghe, "Qua hôm nay, nhất định tôi quên còn mảnh, bởi vì tôi muốn hai mà tôi thương phải khó chịu, đối với tôi mà , ấy quan trọng hơn ." Lúc này, ngoại trừ những lời này, biết bản thân phải gì để kiêu ngạo hơn.

      Nếu hai vì mà phải ăn khép nép cầu Kỷ Duẫn Phong, như vậy, hai mà quên Kỷ Duẫn Phong sạch , có gì khó đâu?

      Kỷ Duẫn Phong biết, với tình huống lúc này, mặc kệ cố sức giải thích thế nào cũng có tác dụng.

      " thôi." An Lâm nắm bàn tay rộng mở của An Diệu, "Còn kịp về ăn cơm chiều chứ?" nhàng nở nụ cười, gắng sức kiên cường trước mặt trai.

      An Diệu gật đầu, kéo tay em đến chỗ đậu xe, lúc này, nên làm nhất chính là đưa về nhà, chuyện khác, sau này hãy .

      Kỷ Duẫn Phong ngăn bọn họ lại, bởi vì chuyển biến bất thình lình, bọn họ đều cần thời gian để tiêu hóa.

      "An Lâm." Nhưng vẫn nhịn được nhìn bóng lưng gọi tiếng, " gạt em, đấy."

      Nghe vậy, An Lâm sửng sốt, nhưng lập tức khôi phục trấn định, tiếp tục về phía trước.

      An Diệu quay đầu lại, liếc mắt nhìn bóng dáng hối hận kia cái.

      Xem ra thằng nhóc này... Là nghiêm túc?

      A, còn nghĩ Kỷ Duẫn Phong thắng, ngờ cậu ta mới là người thua nhất. Mà người thắng lại là... An Lâm!

      "Muốn khóc khóc ." An Diệu lái xe, với An Lâm bên cạnh.

      lắc đầu, "Khóc được." Giờ phút này, nên khóc.

      Nhưng mà, trong lòng còn đau hơn thiên đao vạn trảm gấp nhiều lần, đó là cảm thụ chưa từng nếm trải.

      ra sâu đậm, lại mang đến đau xót nhưng con người thể lại bỏ qua nó.

      " hai, em xin lỗi , lúc trước em quá tự mãn, ngờ Kỷ Duẫn Phong lại dùng cách này để trả thù..." chung quy vẫn là kíp nổ.

      " xem, lúc trước chị dâu suýt gả cho người kia?"

      có nghe chị dâu qua, tình hình lúc đó tuy lắm, nhưng mà bây giờ mọi chuyện có liên quan đến nhau.

      Như vậy, trong lòng Kỷ Duẫn Phong cũng có thân phận khác, ra bất luận là nghiệp hay tình cảm đối thủ nặng kí nhất của là Kỷ Duẫn Phong.

      "Ừ." An Diệu gật đầu, phủ nhận.

      "Lúc này nếu em mình đau lòng chút nào cả, chắc chắn tin." dùng hết khí lực để cười, " em rất khổ sở."

      biết Kỷ Duẫn Phong, sớm nghe chị dâu qua người này, chính là chưa từng nhớ kỹ tên của , cho rằng đối với , cái tên kia chỉ là người có tình cảm khúc chiết với hai và chị dâu mà thôi.

      ngờ, người này lại lừa mất tâm của .

      An Diệu nghe, nhưng biết an ủi thế nào.

      "Em rất ấy, còn hơn cả chính mình." nhàng , "Nhưng cũng vì thế mà em càng phải quên ấy ."

      "Có lẽ tình cũng tệ như vậy." An Diệu khẽ thở dài. Nếu An Lâm có thể hạnh phúc, đối tượng là Kỷ Duẫn Phong có sao đâu?

      " au ủi em à?" Hẳn là hai nên giúp mắng Kỷ Duẫn Phong mới đúng, sao lại giống giúp ta thế? Là bị ảo giác sao?

      "Nếu hai người nhau, có thể cần để ý đến cảm thụ của cũng được."

      Aiz! Ai bảo chuyện gì cũng có thể tranh, nhưng chỉ có phải lui bước, bằng người khổ vẫn là em của chính mình.

      "Hả?" Đây là ý gì? Sao nghe hiểu?

      "Nhưng mà, cậu taâphỉ giống em, phải gọi hai, điểm này nhượng bộ đâu." Chỉ có điểm này, An Diệu cực kì kiên quyết.

      "Lão đại, em hiểu..."

      "Bây giờ hiểu, về sau biết." Kỳ thực phải khó hiểu lắm.

      An Lâm vẫn . Lão đại là muốn phân tán chú ý của , cho nên mới ít lời kì lạ? Thấy đau khổ cũng hóa hồ đồ luôn rồi hả?
      Last edited by a moderator: 7/4/15

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 7.1

      Edit: La Na

      Ăn bữa sáng xong, mọi người trong An gia đều tự làm chuyện riêng của bản thân, An Lâm mới dám chui từ trong phòng ra.

      vào phòng bếp, Ngụy Cát Hoa bị đôi mắt đỏ bừng của làm giật mình.

      "Tiểu Lâm, em làm sao vậy?"

      "Chị tư." An Lâm hơi né tránh ánh mắt của chị.

      chất chẳng sao cả, chỉ là khóc cả đêm hôm qua thôi.

      "Hôm qua em về chung với hai mà, có phải có chuyện gì rồi ?" Tâm cả phụ nữ An gia rất tinh, mọi người đều phát cả rồi.

      "Hai người chuyện gì thế?" Khúc Viện Cảnh nghe vào trong phòng bếp có tiếng , nên vào.

      "Tiểu Lâm em ấy..." ánh mắt Ngụy Cát Hoa liếc qua An Lâm.

      Khúc Viện Cảnh vừa thấy An Lâm, ánh mắt lập tức mở lớn, "Là do người đàn ông đó phải ?"

      An Lâm tự mình rót ly nước, : "Mọi người đừng hỏi , em sao cả."

      "!" Khúc Viện Cảnh bỗng nhiên kéo tay An Lâm.

      "Muốn đâu cơ?" An Lâm sửng sốt, vẻ mặt nghi hoặc.

      " tìm người đàn ông đó tính sổ." Ngụy Cát Hoa cũng vén tay áo lên, chuẩn bị theo luôn.

      "Ai, hai người đừng..." Thấy thế, An Lâm vừa muốn khóc, " có chuyện gì mà, mọi người đừng chuyện bé xe ra to."

      Thấy Khúc Viện Cảnh giận thay , bộ dáng sốt ruột, càng thêm khổ sở, nếu chị hai biết đối phương là Kỷ Duẫn Phong như thế nào?

      "Em khóc thành như vậy , còn có chuyện gì à?" Ngụy Cát Hoa thể nhịn được. An Lâm luôn là tiểu công chúa trong nhà, các trai đều tận tâm bảo vệ, có khi nào để con bé chịu khổ ? Bây giờ có người dám để nó chịu ủy khuất, nếu mấy trai biết, chắc chắn cậu ta xong đời!

      " em có việc gì mà." An Lâm nén nước mắt lắc đầu."Em chỉ muốn tặng ớt cho người khác, hai chị xem, em có người bạn muốn..."

      " được!" Hai người phụ nữ trăm miệng lời.

      Con mèo mập kia chỉ là sủng vật của riêng An Lâm, mà là thuộc quyền sở hữu của những người phụ nữ An gia.

      "Em vừa thấy nó khó chịu, hai người muốn em khổ sở à?" Chỉ cần thấy ớt , nghĩ ngay tới Kỷ Duẫn Phong...

      Hai người phụ nữ lại đồng thời lắc đầu.

      Nếu là các , kỳ thực các cũng làm như vậy.

      "Cho nên, mong hai người tìm cho nó nhà, nếu người kia muốn nhận nó về nuôi, về sau nhớ nó cũng có thể đến gặp nó." Tuy rằng cũng thường nhớ nhung, nhưng giữ nó lại, chỉ sợ cách nào quên được Kỷ Duẫn Phong, từng , quên còn mảnh, khi như vậy, phải quyết tâm hơn.

      "Ừ, chị để ý giúp em." Khúc Viện Cảnh đành phải gật gật đầu.

      " thể nào? Hai người thực muốn đưa ớt ..." trong lòng Ngụy Cát Hoa trăm ngàn vạn lần đồng ý, rất thương con mèo mập đó!

      Khúc Viện Cảnh giật tay áo Ngụy Cát Hoa, sau đó nháy mắt mấy cái, ý bảo tạm thời đừng tiếp tục đề tài này nữa.

      "Cảm ơn hai người." An Lâm cố gượng cười, "Mọi người yên tâm, em sao đâu." Sau đó cầm lấy cốc nước lên lầu trở về phòng.

      "Làm sao có thể có việc gì chứ?" Ngụy Cát Hoa lắc lắc đầu.

      "Làm sao bây giờ? Chúng ta có cần lên cùng con bé ?" Nhưng mà, lúc này Tiểu Lâm nhất định muốn yên tịnh mình? Tiếp theo, hai người phụ nữ yên lặng nhìn nhau, chỉ có thể thở dài, gấp lắm nhưng cũng giúp được.

      Các đều là người từng trải cả, aiz!

      Kỷ Duẫn Phong đứng trước cổng nhà hàng, vừa nhìn thấy người tới từ phía đối diện, vội vàng vẫy tay.

      "Mặt trời mọc phía tây , mà lại mời em ăn cơm?" Khúc Viện Cảnh tới gần , mở miệng cười .

      " vào trước rồi sau." mở cửa nhà hàng giúp .

      đương nhiên là có chuyện quan trọng mới tìm , bằng nào dám mạo hiểm đánh vào thùng giấm chua An Diệu này chứ, cái thùng dấm này rất khác người, tùy thời mà nổ lớn.

      Bọn họ vào phòng ngồi vào chỗ của mình, gọi đồ ăn xong, Khúc Viện Cảnh mới phát vẻ mặt của thập phần trầm trọng.

      " làm sao vậy? Gặp phải khó khăn à?" chưa từng thấy có tinh thần như vậy, giống vì chuyện gì mà sốt ruột, lại giống sầu bi, lại càng giống pha tạp mọi khổ sở.

      Kỷ Duẫn Phong lắc đầu, nụ cười có chút chua sót.

      " phải là An Diệu tới tìm gây chuyện chứ?" Khúc Viện Cảnh lại hỏi, sau đó rất tự nhiên trả lời, "Hẳn là thể nào." An Diệu đạt được thắng lợi, phải sao?

      biết nên gật đầu hay vẫn là lắc đầu. Phiền toái này, dường như là do tự tìm.

      " ta là..." Thấy vẻ mặt Kỷ Duẫn Phong do dự, lại khỏi khẩn trương, " phải ấy mặc kệ chuyện ở Qùy Thánh Tư rồi à?" Nếu là đối thủ, gây hấn chỗ nào chứ?

      " phải…”

      Khúc Viện Cảnh mới nhàng thở ra, "Xin chút? Đoán mò như thế này rất mệt đó, khi nào lại do dự thế chứ?"

      Đúng vậy, chưa bao lâu mà dứt khoát như vậy sao? " gặp phải phiền toái... Cũng thể là phiền toái, mà là chuyện khó giải quyết, muốn nhờ em giúp."

      "Em? Giúp ?" Khúc Viện Cảnh tỏ vẻ hiểu, "Lúc trước gặp khó khăn, em chưa tưng giúp được việc gì cả."

      "..." Chuyện này rất khó mở miệng, nhưng vẫn quyết định thẳng. " ."

      "Hả?" đầu tiên là ngẩn ngơ, lập tức mở miệng cười tươi, "Làm tốt lắm!" Đây là việc vui.

      "Nhưng gần đây, tụi có chút hiểu lầm." ừm... chỉ là chút, mà là hiểu lầm cực đại.

      "Chia tay rồi hả ?" thể nào? Chuyện này mình chưa kịp biết, bọn họ kết thúc?

      Kỷ Duẫn Phong lắc đầu, "Nhưng cũng sắp rồi, cả đêm tối hôm qua ngủ được."

      "Thế nào, gần đây thịnh hành bệnh vì rồi à? Ngày hôm qua Tiểu Lâm cũng khóc cả đêm, biết là vì người nào..." Khúc Viện Cảnh lập tức ngừng . Ài, lúc này phải là lúc nên chuyện này.

      " ấy khóc cả đêm?" nghe xong, lại biết nên đau lòng vì hay là nên tự mừng thay cho mình.

      An Lâm khóc, là vì để ý , nhưng lại là người đàn ông khiến đau lòng.

      Khúc Viện Cảnh gật đầu, "Con bé chịu gì cả, chỉ nhắc tới chuyện muốn tặng ớt cho người khác. nghĩ tới chuỵên tạng lại ớt cho người ta, cần con bé , em cũng biết nhất định là vì người đàn ông này..." lại nhịn được thà thầm, cũng quản Kỷ Duẫn Phong nghe có hiểu hay .

      "Cái gì, ấy muốn tặng con mèo cho người ta?" chuyện này làm sao có thể chứ!

      muốn tiếp tục với sao? Ngay cả mèo cũng muốn tặng cho người ta?

      Suy nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm bất an, An Lâm để ý đến ?

      Trời ơi! Sao lại làm mọi chuyện hỏng bét thế này?

      "Đúng vậy, biết con mèo kia có bao nhiêu đáng đâu, nó... Hả? đúng, làm sao mà biết ớt con mèo chứ? Lúc nãy em có à?"

      "Mang con mèo ấy đến cho ." trước an trí cho ớt , dù thế nào, nó cũng là "Tài sản chung" duy nhất mà bọn họ có được.

      " thích mèo sao?" Vừa nghe Kỷ Duẫn Phong muốn nhận nuôi ớt , Khúc Viện Cảnh sớm quên vấn đề vừa rồi.

      "Trước kia thích." Nhưng mà, so sánh với “ nhau cả đường ”, con mèo tính là gì?

      "Này..."

      "Tóm lại, phải ngăn cản chuyện ấy muốn mang con mèo cho người khác." Đây là chuyện phải làm ngay lập tức.

      Khúc Viện Cảnh lại càng hiểu, "Nhưng mà, em cảm thấy Tiểu Lâm nhất định hối hận, con mèo kia là của người đàn ông đó đưa cho con bé, chừng lúc này bọn họ chỉ là dỗi thôi, lâu sau, con bé lại mang con mèo về..."

      "Đây phải là vấn đề." Sau này muốn đến chỗ , cầu còn được.

      "Được rồi, để em với Tiểu Lâm." Mang ớt cho Kỷ Duẫn Phong cũng rất được, như vậy về sau muốn nhìn nó, có thể bất cứ lúc nào tới gặp nó cũng được.

      chừng ớt còn có thể se chỉ hồng nữa!

      Nghĩ như vậy, trong lòng Khúc Viện Cảnh bắt đầu tính toán.

      Dù sao hai người bọn họ vừa vặn đều thất tình.

      "Cảm ơn em."

      " cần khách khí, con bé có chịu hay vẫn là vấn đề, chừng lát nữa lại hối hận." An Lâm nhất định luyến tiếc ớt , "đều tại người đàn ông này cả" điểm này khiến người ta giận, "Nếu như để An Diệu biết, ấy nhất định tìm người đàn ông đó tính sổ!"

      " ta tìm rồi." Kỷ Duẫn Phong trả lời khẳng định với .

      "Hả?" Dấu hỏi trong lòng chỉ tăng chứ giảm, "Làm sao mà biết?" Đoán à?

      chỉ cười khổ.

      "Đúng rồi, vừa rồi khngo phải chuyện tình cảm có vấn đề cần em giúp sao? Đều vì chuyện ớt , mà lỡ chuyện của , chuyện vừa ..."

      " này em quen." hơi thu nụ cười lại.

      "Là sao?" Này rất tốt, "Khó trách lại vội tìm em, là ai thế?" rất hiếu kỳ, có thể khiến Kỷ Duẫn Phong , nhất định rất hạnh phúc, là vì biết điểm này, nên lúc trước mới muốn giới thiệu An Lâm cho .
      Last edited by a moderator: 13/4/15

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 7.2

      Edit: La Na

      " hai của ấy là chồng quý của em đấy, An Diệu."

      Nghe vậy, mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn , "An Lâm?" Em ruột của chồng chỉ có .

      "Ừ." gật đầu.

      "Như vậy, người khiến con bé khóc cả đêm là à?" Vừa khéo như vậy sao?

      "Ừm." Tuy rằng bất đắc dĩ, vẫn chỉ có thể gật đầu.

      "Trời ơi! bị em của An Diệu giết chết mất, hơn nữa còn là chết toàn thây!" đổ mồ hôi lạnh thay .

      Chết toàn thây? Cái này đẩy ván đề tới đâu rồi chời.

      "Bây giờ điều đó quan trọng." khiến phiền lòng đó là An Lâm.

      "... Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao lại biết An Lâm?" Sao bọn họ có thể ở chung chỗ chứ.

      "Có lần em đến tìm , ấy cùng với em, vừa lúc bước ra thấy ấy ngồi vào taxi, khi đó em với , ấy là em An Trạc." Là vì em này chói mắt cực kì, cho nên chỉ liếc mắt cái, khắc vào đầu.

      Oa, đó là chuyện rất rất rất lâu rồi mà. Khúc Viện Cảnh thập phần kinh ngạc.

      " tiếp cận con bé, phải là vì muốn xả giận chứ?" Ân oán của hai người đàn ông bọn họ, đến người khác cũng thể hiểu nổi, việc của chẳng qua chỉ là góc của núi băng?

      " thể phủ nhận mình có loại suy nghĩ này..."

      "Thực xin lỗi, lần này em giúp được." Khúc Viện Cảnh tức giận.

      Nếu tiếp cận An Lâm chỉ vì muốn An Diệu thất bại, chuyện này quá đáng.

      " ấy." Kỷ Duẫn Phong vội vã giải thích, "Ý nghĩ lúc nãy chỉ là do ngụy biện cho lý do bản thân tiếp cận em ấy mà thôi."

      "Cái gì với cái gì?" Khúc Viện Cảnh nghe hiểu.

      "Khi đó biết em ấy là em An Trạc, cho nên căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện đến gần em ấy.” Cứ nghĩ đến sau này trở thành người thân với An Diệu, theo bản năng lựa chọn khước từ, "Nhưng sau này hết lại tới hai, hết hai lại tới ba lần tình cờ gặp gỡ, phát mình có cảm giác với em ấy, nhưng mà, đơn giản chỉ là chút thiện cảm muốn tiếp cận ấy mà thôi, nhưng lòng cảm thấy bản thân rất uất ức, thêm nữa khiến bại dưới tay An Diệu, để thuyết phục bản thân, thay đổi ý nghĩ, An Diệu lừa vị hôn thê của , vậy lừa em cậu ta , ngờ tới bây giờ người thua lại là , nhưngânh bài bởi An Lâm, thua chính trái tim mình." Ai! Đây là định mệnh an bài?

      " thề là mình chứ?" nếu An Lâm, tuyệt đối ủng hộ, nhưng nếu khiến An Lâm bị tổn thương, ngay cả cũng tha thứ ?

      "Tiểu Viện, chúng ta gần như là cùng nhau lớn lên, chẳng lẽ đủ để em hiểu là người như thế nào ư?"

      "Nếu bởi vì…, nhất định chạy lấy người, tuyệt ở lại chỗ này ngồi thêm phút." nể tình rồi.

      "Cho nên, mong em giúp , còn tiếp tục như thế, điên mất." rất nhớ An Lâm, rất muốn nghe giọng của , rất cái ôm thương của .

      "Giúp thế nào?" cũng bất lực, "Nếu như để An Diệu biết, em sợ là..."

      "Cậu ta nổi giận với em đâu." Cả thế giới này, chỉ mỗi là chế ngự được ta.

      thực nhàng, nhưng biết phải “khổ” thế nào đâu.

      "Vậy … nghĩ ra cách gì chưa?" Ai, đành bất đắc dĩ tham dự vậy.

      Nghe vậy, Kỷ Duẫn Phong vui mừng cười, "An Lâm chịu mở điện thoại, mà An gia cũng cho bước vào nửa bước, ngoại trừ chặn đường ra, cũng có cách khác." An Lâm có bản lĩnh thông thiên gì, nhưng có năm người trai phía thay “Trút giận”.

      "Ý của muốn em làm gián điệp, tùy thời báo cáo hành tung của con bé với sao?"

      "Làm gián điệp? Em làm được ?"

      "Được lắm, còn có tâm tình trêu chọc em."

      "Đừng nóng giận, đừng nóng giận." chỉ còn mỗi “Quý nhân" Tiểu Viện là có thể giúp thôi. "Chỉ cần An Lâm ra khỏi cửa em báo cho tiếng là được, à thêm nơi ấy muốn đến nữa nhé."

      "Này..." Khúc Viện Cảnh nghĩ nghĩ, "Hẳn là em có thể làm được."

      "Cảm ơn em."

      "Nhưng mà…” điều kiện rất rất quan trọng, "Tuyệt đối thể để An Diệu biết." sợ An Diệu giết , nhưng người đàn ông này mà trầm tĩnh dịu dàng còn đáng sợ hơn.

      "Chuyện này đương nhiên." vẫn chưa ngu tới mức ấy.

      "Còn có, nhất định phải khiến An Lâm hạnh phúc, bằng ngay cả em cũng tha cho đâu." Đây là mấu chốt trong mấu chốt.

      "Nhất định." Muốn thề mấy lần cũng sao, bởi vì đây là chuyện làm được, tuyệt đối.

      An Lâm muốn ở nhà để nhận lấy ánh mắt tò mò của các chị dâu, tuy rằng với các chị là muốn các trai biết, nhưng tin bao lâu, tất cả các đều biết, cho nên, vì tránh ở nhà, tìm đến Dương Tuyền Tuyền, ít nhất là tìm người nghe tâm của .

      "Uống chút nước trái cây ." Dương Tuyền Tuyền thay pha ly nước cam, ngồi xuống bên người , "Lát nữa Tử Dụ về."

      "Cậu bảo ấy về à? có chuyện gì." Tuy rằng hốc mắt với chóp mũi đỏ lựng, có thể nhìn ra khóc nhiều rồi.

      " như thế nào nữa ấy cũng coi như là cậu, đương nhiên phải trở về xả giận cho cậu." để An Lâm thêm cái gì, chỉ biết An Lâm bị tình cảm tổn thương

      "Làm thế có nhiều người chê cười mình mất." chỉ muốn tìm người trò chuyện, mà người trong nhà đều được, hơn nữa, nếu chị hai biết người làm tổn thương là Kỷ Duẫn Phong, chị ấy rất khó xử.

      "Chuyện tình cảm có gì vui ?" Bất luận là ai cũng gặp vấn đề, ai mà phải là người từng trải?

      Nghĩ, hốc mắt An Lâm lại chứa đầy nước mắt.

      "Khóc lớn lúc cũng tốt." Dương Tuyền Tuyền biết, thân là phụ nữ, khi gặp vấn đề tình cảm, khóc chính là cách giải tỏa tốt nhất.

      vỗ vai An Lâm, lấy hộp mặt giấy để bên dự phòng.

      "Làm sao bây giờ? Mình tâm ấy." Đây là chỗ khiến khó chịu, ràng rất có cốt khí muốn quên còn mảnh, nhưng mới vài ngày , tương tư như cỏ dại lan tràn, thống khổ. d.iegn=Da?,n..le'q,u.y/do.n

      Dương Tuyền Tuyền quen biết An Lâm lâu như vậy, chưa từng thấy khóc, mặc dù đám trai bảo hộ, nhưng cũng có ngạo khí giống hệt các , với : cầm được, buông được, người đàn ông có thể khiến ấy khóc, nhất định khiến ấy rất sâu đậm, cũng thương tổn ấy rất nặng.

      An Lâm tựa vào vai bạn, khóc nức nở, lệ rơi mãnh liệt, "Gặp gỡ , mình mới biết bản thân chưa từng ai sâu đậm, cũng hiểu được, mình ấy đến nhường nào, nên khi chia tay mới khó chịu như vậy..."

      "Vậy đừng buông tay." , nắm chặt .

      " được." An Lâm lắc đầu, " ấy vốn mình, tiếp cận mình chỉ vì muốn trả thù hai mình mà thôi, ấy nhiều lời quá đáng lắm, mình nghe thấy... tâm rất đau!"

      "Việc này, ta đều trước mặt cậu à?" Nếu là như thế, người đàn ông này cũng hơi quá đáng.

      "Mình nghe ấy với lão đại chuyện, ảnh tiếp cận mình chỉ vì báo thù chuyện lúc trước mình cướp vợ chưa cưới của ảnh, mình thấy lão đại ăn khép nép cầu ta, mình sững sờ tại chỗ, biết làm sao. . . : "

      "Cho nên chẳng phải chính miệng ta thừa nhận chuyện này trước mặt cậu?" như vậy, có thể có tình khác?

      "Này có gì khác chứ?" Chính tai nghe thấy mà.

      " ra chỉ có mình trong tình cảm mới ngốc nghếch." Dương Tuyền Tuyền cười , "Nghe cậu như vậy, ấy và An Diệu vốn là kẻ thù, trước mặt kẻ thù, ai lại lựa lời hay để chứ? Nếu à mình, mình cũng thể thừa nhận bản thân em đối phương." Này rất uất ức rồi.

      Edit: La Na

      "Cậu giúp ta sao?"

      "Đương nhiên là .” chính mà. "Cậu có muốn tìm cơ hội để chuyện với ta hay ? Có lẽ..." tình cũng tệ như vậy.

      " cần." nhớ , nhưng muốn gặp .

      Ờm, quả nhiên là người An gia, ngang bướng ứ chịu được." khi như vậy, sao cậu còn khóc ra thế này?"

      "Đừng hỏi mình nữa, mình khóc mình lần được sao?" Ở nhà, mình chỉ dám vụng trộm khóc, cả tiếng cũng dám phát lớn.

      "Được, được được, cậu khóc, cậu khóc ..." Vì muốn để khó chịu thêm, Dương Tuyền Tuyền đành thêm nữa, dù sao nếu người đàn ông này An Lâm, chính ta tìm cách ràng với An Lâm.

      An Lâm khóc lát, đến khi tiếng khóc tạm ngưng lại, từ cửa phát ra tiếng gõ.

      Vương Tử Dụ vừa vào cửa liền mở to hai mắt, "An Lâm, sao em lại ..." , cho tới bây giờ chưa từng thấy thương tâm đến vậy.

      "Còn phải do đàn ông các người làm hại hay sao!" Dương Tuyền Tuyền trả lời thay .

      "Uy, đừng vơ vào nhé." Dính dáng gì tới chứ?

      "Em sao." An Lâm thu hồi nước mắt, lộ ra nụ cười yếu ớt.

      " , là ai ăn hiếp em, tìm ta tính sổ." Vương Tử Dụ nắm chặt nắm tay. Dù thế nào, cũng coi như là trai An Lâm, hai người tình như em, bây giờ em bị ăn hiếp, đương nhiên thể ngồi xem được.

      "Nếu tính sổ, phía có tận năm người trai, còn chưa tới phiên đâu." Dương Tuyền Tuyền nhịn được đáp lại câu.

      Phụ nữ chính là đáng thương như vậy, ràng trong lòng bị thương, nhưng cũng đành lòng để đối phương bị tổn hại gì. "Bà xã à, em ăn thuốc nổ sao?" nằm yên cũng chết nữa.

      " thôi." Dương Tuyền Tuyền kéo tay An Lâm, "Chúng ta vào trong phòng tán gẫu, đừng để ý xú nam nhân này." Ai bảo đàn ông bọn họ chuyên làm tổn thương phụ nữ chứ.
      die,nd;a,le.qu,yd,on
      Tiếp theo, Dương Tuyền Tuyền lôi vào trong phòng, chuẩn bị nghe tố khổ, để khóc.

      "Uy, bé ngưu..." Vương Tử Dụ chỉ có thể bất đắc dĩ gọi mật danh của bà xã do tự đặt, nhìn các vào phòng, chỉ có thể đứng trong phòng khách phẫn nộ, "Quả nhiên là ngưu, tính bướng bỉnh ngộ lạ!"

      Dính dáng gì tới chứ, chỉ vì là đàn ông nên giận cho đánh mèo à? Đây cũng quá công bằng!
      Last edited by a moderator: 15/4/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8.1

      Edit: La Na

      Vương Tử Dụ đưa An Lâm xuống dưới lầu.

      "Trong lòng thoải mái hơn chưa?" nhìn hai mắt sưng đỏ của ."Ừm." Khóc lớn trận, quả nhiên rất có ích, " yên tâm , em phải dạng phụ nữ lấy cái chết để đe dọa đâu, em rất mạnh mẽ."

      " biết." Vương Tử Dụ gật gật đầu, "Từng có bé cổ vũ , ấy muốn phải dụng tâm với người kia, vì phần cảm tình đó mà cố lên, người con phải ra mấy chuyện này, mới có thể khiến người khác yên tâm?" Ít nhất cũng biết bản thân muốn cái gì.

      " còn nhớ chuyện này à." lâu rồi, ngẫm lại, thời gian cũng trôi qua mau."Bởi vì em gặp gỡ người ưu tú hơn , nên mới yên lòng." ngờ vẫn đau khổ vì chuyện tình cảm, dường như chỉ cần là người đều chạy khỏi cửa ải này.

      "Những lời này là vì để yên tâm, đời này, muốn tìm người ưu tú hơn dễ dàng." cười tươi.

      "Em khích lệânh sao?" càng càng cố chứng tỏ bản thân sao, "Chỉ là, những lời này tốt nhất đừng để người trong lòng em nghe nhé."

      "Tử Dụ, hạnh phúc thoạt nhìn rất đơn giản, thực ra rất khó đúng ? Em có nên ôm hi vọng ?" rất sợ lại thất vọng.

      lắc đầu, " biết, em có muốn hỏi ta cho ràng ?" Cả người đều nổi da gà do người đàn ông đứng cách đó xa phóng mắt tới.

      "Hỏi ta?" chỉ có thể cười khổ.

      " ngờ người trong lòng em lại là Kỷ Duẫn Phong, " khiến cho người ta bất ngờ. "Khó trách làm nên trận sóng to gió lớn."

      " cũng biết ta à?" Nhưng ngẫm lại, Vương Tử Dụ là nhà thiết kế trang sức nổi danh do An Diệu đào tạo ra, còn Kỷ Duẫn Phong lãnh đạo Vân Nhãlại thêm Qùy Thánh Tư là kình địch lớn nhất của An Trạc, như vậy ấy biết Kỷ Duẫn Phong cũng lạ gì, nhưng mà, "Làm sao biết là..." Trong lòng nổi lên dấu chấm hỏi.

      "Vừa nãy em hỏi có nên ôm hi vọng , cách nào trả lời em được, chỉ có ta mới có thể." xong, trực tiếp chỉ người cách đó xa. Die.kndagn,le;quny..do.>n

      "Hả?" mặt nghi vấn, vẫn quay đầu lại theo hướng chỉ, "Duẫn Phong?"

      "Tiểu tử này tệ." Có thể trở thành kình địch của An Diệu, phải “ưu tú” bình thường có thể hình dung, nhưng mà, An Lâm Kỷ Duẫn Phong, như vậy...

      Thời gian này, An gia hẳn là rất náo nhiệt?

      "Lâm Lâm." Kỷ Duẫn Phong tới gần bọn họ. thể nhịn được nữa, ngờ lại thân mật đứng cùng chỗ với người đàn ông khác.

      "… sao lại biết tôi ở đây?" ràng chỉ cho... "Là chị hai?" Khó trách vừa muốn ra khỏi nhà chị hai lại quan tâm hỏi muốn đâu, ngay cả địa chỉ cũng phải hỏi ràng, ra chị quan tâm là để báo cáo. =.=”

      như vậy, chị dâu cũng biết chuyện với Kỷ Duẫn Phong rồi hả?

      "Chuyện này quan trọng." Điểm quan trọng là với phải giải thích ràng, nhưng mà, bây giờ lại có vấn đề phải giải quyết ngay, " ta là ai vậy? Sao em lại đến tìm ta?"

      " ấy là ai vậy mắc mớ gì đến ? Tôi mới muốn hỏi là ai đấy!" ràng là bản thân rất nhớ , nhưng vừa thấy đến, lửa giận của lại bùng lên.

      "Lâm Lâm..." Sao lại nhẫn tâm ra mấy lời đó?

      An Lâm lui hai bước, lui ra phía sau Vương Tử Dụ.

      "Chào ." Vương Tử Dụ cũng thuận tay che cho trước Kỷ Duẫn Phong, "Bạn tôi biết ."

      "Bạn ? Tôi mới là bạn trai của ấy!" Kỷ Duẫn Phong giận dữ hét. Đáng giận, mới vài ngày, vị trí này dổi người ngồi rồi sao?

      "Ấy chết, quá nhanh rồi." Vương Tử Dụ ân hận cải chính, "Tôi là bạn trai cũ của ấy."

      "Cái gì? Sao em lại tới tìm bạn trai cũ để tố khổ??" Kỷ Duẫn Phong hoàn toàn bị chọc giận.

      "Uy, người xa lạ, sao quản nhiều quá vậy?" An Lâm quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt .

      "Đừng gọi là người xa lạ!"

      "Tôi quên còn mảnh, như vậy, phải là người xa lạ chứ là gì?" Tuy rằng như vậy, nhưng nước mắt như muốn trào ra.

      "Em qua đây." đưa tay An Lâm nhàng kéo cái, kéo vào lòng, "Theo , chúng ta phải chuyện lần mới được."

      "Buông tôi ra!" muốn thỏa hiệp, "Chúng ta còn cái gì mà chứ? muốn đến khoe bản thân lợi hại, lợi dụng tôi khiến trai tôi phải ăn khép nép với sao?"

      "Chỉ là dỗi thôi."

      "Cũng là lời ." phản bác.

      " phải!" Kỷ Duẫn Phong vừa nỗ lực kiềm chế bạn trong lòng, vừa dè dặt cẩn trọng để bị thương. Tình huông này, Vương Tử Dụ nhìn thấy hết, vì thế rộng rãi lui ra phía sau hai bước, để bọn họ ầm ĩ với nhau trận.

      "Mặc kệ có phải hay , dù sao tôi với cũng chẳng còn tí liên quan nào cả, ngay cả mèo tôi cũng tặng người ta rồi, quyết tâm như vậy cũng đủ khiến tôi..."

      " em, là ." Kỷ Duẫn Phong hạ liều thuốc mạnh.

      Quả nhiên, trong ngực yên tĩnh hơn.


      Nước trong mắt An Lâm cuối cùng vẫn lăn xuống, "Đây là cách em sao? khiến người nhà em vì em mà chịu ủy khuất, lúc này ra câu đó, thấy quá muộn rồi sao?"

      " rồi, đều là dỗi thôi." cũng giận chính mình, "Thực ra khi đó, muốn xin An Diệu giao em của ta cho , chẳng qua dùng từ ngữ thích đáng, giọng điệu cũng đúng..."

      Đâu chỉ thích đáng! " tránh ra , em muốn có quan hệ gì với nữa, chúng ta kết thúc!"

      "Lâm Lâm..."

      "Đừng gọi em,êm biết , cũng tình nguyện chưa từng quen !" bức bản thân nhẫn tâm đẩy ra.

      "Em dỗi." biết cũng .

      ", là em hạ quyết tâm." An Lâm kiên quyết , "Từ khi bắt đầu biết em là em của An Diệu, tiếp cận em, phải là muốn lợi dụng em để đả kích ấy sao? Bây giờ, thắng rồi, khiến em áy náy với hai ngừng, nếu phải vì em, kiêu ngạo như ấy, tuyệt đối xin khoan dung, ấy là trai của em, có biết khi em đối mặt với tình huống ấy, bản thân khó xử như thế nào ? Lúc này lại với em, lời này là dùng từ thích đáng, giọng điệu đúng?"

      "Lâm Lâm..." Kỷ Duẫn Phong biết nên đáp lại như thế nào, " biết bây giờ có giải thcíh như thế nào cũng được, chỉ xin em nguôi giận, bình tĩnh chút, đừng vội vã phủ định tình cảm của chúng ta như vậy."


      "Tình cảm?" Nếu coi trọng cuộc tình này như vậy, làm tổn thương . "Cả ớt em cũng tặng người ta rồi, từ nay về sau, đoạn tình cảm này cũng theo đó mà kết thúc , đừng tình cảm với em nữa, thứ đó dùng để tổn thương em và người nhà của em rồi.”

      " phải." chưa biết có tài năng chuyện như vậy, mà ngôn ngũ của bản thân lại vụng về đến đáng thương?

      "An Lâm, bình tĩnh chút." Vương Tử Dụ nghe tuyệt như vậy, nhịn được mở miệng, nhưng khó phát trong lời của hàm chứa tình cảm với Kỷ Duẫn Phong biết bao.

      "Em rất bình tĩnh rồi." nâng tay lau nước mắt.

      " Kỷ à, tôi nghĩ hôm nay có đến đâu chăng nữa cũng có kết quả, hai người nên bình tĩnh chuyện ." Vương Tử dụ đưa ra đúng trọng tâm đề nghị.

      " ra chuyện là như vậy." Lúc này bỗng nhiên xuất tiếng khác.

      "Lão Lục?" An Lâm nhìn người mới tới.

      "Lâm Lâm, thôi." tới đón về nhà, ngờ lại được nghe chuyện này.

      Khó trách mấy ngày nay em của rất lạ, chị dâu nhóm này cũng vậy, đám muốn lại thôi.

      ", Lâm Lâm, còn chưa xong..." trong lòng Kỷ Duẫn Phong thập phần sốt ruột, nếu lần này để An Lâm rời , lần sau gặp lại biết đến lúc nào, thứ sợ nhất bây giờ là thời gian, cái đáng sợ của thời gian là dễ dàng phân hoá tình cảm, thể chịu đựng phập phồng lo lắng khi mỗi ngày trôi qua.

      "Có chuyện gì với tôi ." An Dư nắm lấy cổ áo Kỷ Duẫn Phong, sau khi giọng xong, thẳng tay đấm xuống mặt .

      Tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngẩn người.

      Vương Tử Dụ cực kì kinh ngạc, đây là người con trai cuối cùng có ảm giác tồn tại của An gia sao? Sức bùng nổ của ta kinh người như thế, vậy mấy người trai ở khỏi phải bàn tới, Kỷ Duẫn Phong hẳn là may mắn khi tới đón An Lâm chỉ có mình An Dư.

      "Lão Lục!" An Lâm kinh ngạc nhìn tình huống ở trường, từ tới lớn, lần đầu tiên thấy An Dư đánh người.

      An Dư vẫy vẫy tay. Lực của quyền này quá mạnh, nắm tay của có chút đau.

      Mùi máu tươi theo khóe miệng tràn ra, Kỷ Duẫn Phong đứng vững vàng lại, sau mới lau tơ máu bên môi .

      " quyền này là vì Lâm Lâm." An Dư đưa tay nắm lấy tay An Lâm, "Còn phần của Lão đại, vẫn nên để ấy tự tính với ."

      Kỷ Duẫn Phong cười nhạt, đánh trả, chỉ nhìn về phía An Lâm, " kết thúc sao? Em cam tâm cứ như vậy mà kết thúc?" quyền này là nên chịu, oán, nhưng đoạn cảm tình này kết thúc như vậy, người có thể oán vẫn chỉ có bản thân.

      Nhìn mặt bị thương, rất đau lòng, lại bức bản thân mở to đôi mắt ."Đúng, kết thúc." xong, lập tức ngồi vào xe theo An Dư.

      Kỷ Duẫn Phong đứng tại chỗ, nặng nề thở dài, vẻ mặt khó nén bất lực.

      "Như vậy buông?" Vương Tử Dụ nhìn chiếc xe chạy xa, đưa tay vỗ vai Kỷ Duẫn Phong. muốn buông tha, nhưng phải làm sao?

      "Đừng nhìn An Lâm cứng rắn, thực ra con bé rất dễ mềm lòng."

      "Tôi biết." làm sao có thể biết chứ?

      " biết rồi, còn ở đây làm gì? ?" Vương Tử Dụ khinh bỉ phen, "Mau ."

      "..." Kỷ Duẫn Phong nhìn ta, vì sao ta lại giúp bản thân, nhưng mà, người này... "Là à?" Vừa rồi nhìn kĩ, lúc này mới nhận ra.

      Người đàn ông trước mắt dĩ nhiên là cấp dưới đắc ý của An Diệu, nhà thiết kế trụ cột của quỳ thánh tư, lần phát biểu cho ý tư thiết kế cảm động đó cũng có , cho nên gặp qua ta, nhưng chưa bao giờ chuyện.

      "A, ngờ lại nhận ra tôi." Vương Tử Dụ biết bản thân có nên đắc ý chút hay .

      "Tôi có thời gian chuyện vô nghĩa với ." Kỷ Duẫn Phong lạnh lùng .

      vậy ta là em rể tương lai mà An Diệu nhìn trúng? Nghĩ đến đây, lại bụng hỏa.

      An Lâm có thể fall in love với gã này? Đáng giận!

      "Ông xã." Dương Tuyền Tuyền bước ra, ôm eo Vương Tử Dụ.

      vốn nghi hoặc vì sao Vương Tử Dụ đưa An Lâm xuống lầu lâu như vậy, vì thế xuống xem thử, vừa vặn thấy màn đánh người của An Dư, bởi vì khi đó tình huống rất hỗn loạn, tiện đạp thêm cước, cho nên bây giờ mới thân.

      " còn tưởng em lao ra chứ, may mà có." Bằng trường nhất định càng hỗn loạn.

      "Cái kia..." nhìn về hướng chiếc xe rời , "Người vừa rồi là của An Lâm à?" từng quá coi thường ta.

      "Nếu nhìn lầm, hẳn là vậy."

      "Đứng đắn chút." híp mắt cười mắng.

      bên Kỷ Duẫn Phong thấy thế, chỉ cười , sau đó xoay người rời .

      Vừa rồi ăn dấm chua đúng là oan uổng.

      Lên xe, cầm lấy di động, gửi tin nhắn, hi vọng ông trời có thể cho thêm vận may! hãm quá sâu, chỉ mong An Lâm có thể giải cứu nhanh chút!

      An Dư tay trái nắm tay lái, tay phải khẽ xoay xoay.

      Lâu lắm đánh người, các đốt tay đều cứng ngắc, mới vung quyền thôi mà các khớp ngón tay đau thấu xương. An Lâm phát động tác của , "Sao lại rat ay mạnh như vậy?" Cái quyền đó khiến Kỷ Duẫn Phong đau đến mấy ngày đấy.

      "Em đau lòng rồi hả ?" cười khẽ, thả tay phải lại tay lái.

      "Em đau lòng cái gì? ta bị vậy đáng lắm." chột dạ .

      " muốn hỏi, em đau lòng cho tay đau của à? nhắc đến ai hết." Là đánh khai.

      Nghe vậy, nheo mắt lại, "Lúc nào giống với các rồi hả?" chuyện quanh co lòng vòng.

      An Dư cười cười, " ta đánh lại." Được lắm, xem ra kỷ Duẫn Phong cũng thừa nhận tất cả sai lầm rồi?

      "Nếu ta dám đánh lại, nhất định em tha cho ta đâu." ta chọc An Diệu, nếu lại đả thương An Dư, nhất định trở mặt.

      " như vậy, em tha thứ cho ta rồi hả?"

      "... sao thích bắt bẻ em quá vậy hả?" đáng ghét mà.

      "Em tha thứ cho ta, ngược lại là ta bắt đầu đau khổ có." chân thành thương tiếc cho Kỷ Duẫn Phong.

      "Có ý gì? Có thể chút hay ?"

      "Mấy trai em dễ ứng phó lắm à." người lại người.

      " như phải trai em í." Lão Lục quên bản thân cũng là trong những trai của sao?

      "V ừa rồi em cũng thấy, có lực sát thương mà??" Gần đưa quyền lên, cũng lười dùng lực.

      " lo lắng thay ta làm chi? ta còn cơ hội..."

      "Thực ra em rất vui khi ta tìm em giải thích chứ gì?" An Dư nhìn ra, dù sao cũng là em thương, tia biểu cảm biến hóa lừa được .

      "Em thèm." phủ nhận.

      "Ánh mắt của em vừa đỏ vừa sưng, chứng tỏ trước khi ta xuất em khóc rất nhiều, nhưng mà sau khi bước lên xe, chẳng những khóc lóc, ngược lạiồcn có tâm tranh cãi với , chứng tỏ tâm tình của em tốt hơn nhiều."

      " khóc xong đương nhiên tâm tình phải tốt hơn." An Lâm vẫn phủ nhận, tuy rằng biến hóa như vậy, chính cũng phát giác.

      "Em khóc là vì.. em quá ta." Dừng lại trước đèn đỏ, An Dư quay đầu nhìn , " ta đánh trả, chịu nhận quyền kia của , là vì ta tự biết đuối lý, bởi vì em trong lòng ta rất quan trọng, ta muốn quay lại với em, nếu lại vung thêm vài quyền, chắc chắn ta phản kháng."
      Last edited by a moderator: 15/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :