1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhớ mãi không quên - Đông Bôn Tây Cố (71 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 17 ~ Nhớ mãi quên






      Nghiêm khắc của cha hiền từ của mẹ


      lúc lâu, Cố Mặc Hàm đứng lên, rời khỏi thư phòng. vào phòng khách nhìn thấy bà Cố Diệp Thấm Đình ngồi ghế sofa.



      Bà Cố mang mặt vẻ hiền từ vỗ vào ghế sô pha bên cạnh. Cố Mặc Hàm thu hồi vẻ mặt nghiêm túc, mang mặt nụ cười nghịch ngợm, đến, nắm cả bờ vai của mẹ.



      “Mẹ ~” Cố Mặc Hàm đưa tay nắm lấy bờ vai của mẹ làm nũng.



      “Con đứa này, lớn rồi còn làm nũng, lát nữa ba con nhìn thấy lại bị mắng đấy.”Bà Cố cười vỗ vỗ tay của con trai.



      “Đúng rồi, ba con đâu?”



      ” Sáng sớm ông ấy ra ngoài rồi, về ngay đó. Đúng rồi, ba con gần đây tính tình cũng tốt đâu, con chốc nữa chuyện chừa chút mặt mũi.” Vẻ mặt bà Cố lo lắng.



      “Mẹ yên tâm, con trai mẹ bây giờ rất biết điều mà.”



      “Mặc Hàm, qua hai năm con 28 rồi, nên cưới vợ , mẹ cũng chờ được ôm cháu trai đây. Lần trước bác Lý con có nhắc tới muốn giới thiệu cháu bà ấy cho con, mẹ gặp đứa kia rồi, bộ dạng sáng sủa thông minh, trang nhã khéo léo, con thấy hợp gặp thử ? Mẹ cũng ép con, nhà chúng ta cũng cần thông gia gì đó. Nếu như con có vừa ý nào đưa đến cho mẹ xem, con thích mẹ chắc chắn phản đối.” Bà Cố sờ tóc con trai .



      Cố Mặc Hàm nghe mà chua xót: “Mẹ, con thích ở thành phố C, lúc học có quen, lúc đó con trân trọng, về sau tách ra. Con mấy năm này ở Mĩ, mỗi ngày đều nhớ ấy, nhớ ấy đến ngủ được, con muốn trở lại tìm , nhưng con dám, con sợ ấy vẫn còn hận con. giờ con trở về, nhưng ấy lại lờ con , xem con như người xa lạ, con cái gì cũng thể , cái gì cũng thể làm. Con biết con cả đời này thể người khác, đúng là vừa rồi ông nội con phải học được cách chọn lựa. Con vừa nghĩ tới từ bỏ ấy, là trái tim của con rất đau, đau đến con thở nổi…”



      Diệp Thấm Đình nhìn con trai mắt ửng đỏ trong lòng cảm xúc lẫn lộn, cậu nhóc luôn cười vô tâm vô phế trước mặt giống như là chuyện của ngày hôm qua, nó giống như cậu con trai hay bị uất ức trốn trong ngực bà khóc thút thít. Bà nắm lấy tay Cố Mặc Hàm cái gì cũng , bà biết con trai cũng cần bà cái gì, nó chỉ là muốn tìm người nghe nó những lời này thôi.



      Lúc Cố Dật Phong vào chứng kiến hình ảnh mẹ hiền con thảo như vậy, vừa định mở miệng, Diệp Thấm Đình hướng ông nháy mắt, ông liền lên tiếng nữa.



      Đến gần, Cố Mặc Hàm lại khôi phục cợt nhả: “Ơ, thủ trưởng Cố về rồi? Ngài dùng trà dùng trà chứ hay cứ dùng trà ?”



      Cố Dật Phong liếc cái: “Con chuyện đàng hoàng cho cha!”



      Cố Mặc Hàm vẫn cười hì hì như trước: “Bố, con vất vả trở về chuyến cha cũng đừng mặt nặng mặt với con?”



      Diệp Thấm Đình với Cố Mặc Hàm: “Con rót cho cha con tách trà .”



      “Ok, khách quan ngài chờ chút.” Cố Mặc Hàm hấp tấp rời .



      biết Diệp Thấm Đình gì đó với Cố Dật Phong, mà lúc Cố Mặc Hàm trở lại, sắc mặt ông Cố dễ chịu rất nhiều, vẻ mặt còn ôn hoà với : “Cơm trưa muốn ăn cái gì?”



      Cố Mặc Hàm vẻ mặt đưa đám : “Bố, ngài nên mặt nặng mặt với con , ngài trở mặt quá nhanh, con sợ hãi đó!”



      Bà Cố ở bên cạnh bật cười, ông Cố đen mặt.



      Ăn cơm xong, Cố Mặc Hàm theo lệ cũ lên lầu nhận lời dạy bảo.



      Cha Cố ngồi ghế ở phía sau bàn làm việc, nâng tách trà lên uống ngụm, nhìn con trai đứng vô cùng cung kính trước bàn làm việc.



      Đứa con trai này của ông từ thông minh lanh lợi, cơ bản có làm cho ông phải lo lắng. Công việc của ông liên tục bề bộn, thiếu quan tâm với nó, nhưng bất cứ việc lớn việc nào nó luôn có thể giải quyết rất tốt, với những đứa ở trong đại viện có thể ví là hạc giữa bầy gà. Lúc ở Mĩ bắt đầu nghiệp của mình, giờ ở thành phố C cũng phong sinh thủy khởi, tác phong cũng có vấn đề, giống con cháu thế gia khác luôn làm chuyện xấu. Tổng thể mà , ông rất hài lòng.



      “Cha cũng phải là cho phép con quay về, con theo ý mình ở lại thành phố C cũng ở lại đó . Thành phố C cũng kém Bắc Kinh, mấy năm này phát triển rất nhanh, ở đó cũng rất có tiền đồ. Nhớ kỹ trước kia cha với con, cần phải đánh đồng ông nội con với cha sợ như lúc chơi cờ vậy. Ở bên ngoài thể so với trong nhà, bản thân phải cẩn thận nhiều, chú ý thân thể, có vấn đề gì có thể trở về tìm cha thương lượng. Được rồi, có việc gì ra ngoài . Mà này, ở nhà thêm mấy ngày , mẹ con rất nhớ con.”



      Cố Mặc Hàm có chút ngạc nhiên, từ thân thiết với cha nhiều, kính sợ là có thừa, trước đó trở về dạy bảo cũng hai ba giờ, trước đó là lời gai góc thần sắc nghiêm nghị, mà lần này như thế nào lại nhanh như vậy, lại còn vẻ mặt ôn hoà nữa.



      Cố Mặc Hàm thể tin mở cửa ra ngoài, sau đó lại quay đầu với ông Cố: “Bố, ngài có phải làm chuyện gì có lỗi với mẹ con và con phải ?”



      Ông Cố tức giận: “Cái tên nhóc thối này, lập tức ra ngoài cho cha!”



      Cố Mặc Hàm rất nghe lời lập tức ra cửa.



      Ngoài cửa loáng thoáng truyền đến tiếng cười lớn, Cố Dật Phong dở khóc dở cười.



      Cố Mặc Hàm đàng hoàng ở nhà ngây người hai ngày bồi mẹ uống trà, tưới hoa, bồi ông nội chơi cờ, bồi cha chuyện phiếm, mỗi ngày tu sinh dưỡng tức [1], ngủ sớm dậy sớm.





      Buổi tối ngày thứ hai, ngủ rồi, tiếng điện thoại vang lên.



      “Nhóc Hàm, ở đâu vậy?” Mạc Sính Dã giọng cà lơ phất phơ thông quá loa truyền đến.



      “Ở nhà ngủ đây.” Cố Mặc Hàm nhắm mắt lại trả lời.



      “Ngủ? Lúc này mới mấy giờ đó? Cậu làm sao vậy, bị bệnh? Ông cụ dùng gia pháp rồi à?” Mạc Sính Dã bỗng nhiên la lớn.



      “Mạc thiếu gia, ngài có phải trông tôi có chuyện phải ?” Cố Mặc Hàm vẻ mặt bất đắc dĩ.



      “Hì hì, tớ đây phải là quan tâm cậu sao, ra ngoài , Sanlitun (2), tất cả mọi người đều ở đây, chỉ còn thiếu mình cậu.”



      , tớ lên giường rồi.”



      Mạc Sính Dã nghe được câu trả lời của , hình như nghiêng đầu câu với người nào đó: nhóc Hàm cậu ta ngủ rồi đến được. Sau đó bên kia lập tức có người đoạt qua điện thoại: “Nhóc Hàm, ngủ à?” Là Lý Thanh Viễn.


      nhảm, mấy giờ rồi.”



      “Lúc này mới mấy giờ đó, cậu phải là giường với người đẹp chứ? Chẳng lẽ mấy người bọn mình còn sánh bằng người đẹp? Cậu đến , đến đây em tìm cho cậu còn xinh hơn.”



      “Nhảm nhí! Tớ ở nhà cụ ông bên này.” Cố Mặc Hàm thay đổi tư thế trả lời.


      “Vậy cậu cứ tới đây!” Lý Thanh Viễn kiên trì ngừng nghỉ đống dù có muốn hay muốn.



      Cố Mặc Hàm thực chịu nổi: “Rồi, tớ ! Chờ đó! Cái cậu Đường Tăng!”

      __________________

      Chú thích:

      [1] Tu sinh dưỡng tức: gìn giữ, gia cố cho lớn mạnh.

      [2] Sanlitun (Trung Quốc: 三里屯; bính : Sānlǐtún) là khu vực quận Triều Dương, Bắc Kinh có chứa nhiều quán bar đường phố phổ biến và các cửa hàng quốc tế.

      Sanlitun Bar Street phân phối tổng cộng 80 quầy bar. Theo số liệu thống kê, Sanlitun trong vòng bán kính km tập trung tại Bắc Kinh cho hơn 60% quán bar.

      Khu vực được tái sinh gần như liên tục kể từ cuối thế kỷ 20 như là phần của dự án tái phát triển kinh tế toàn thành phố. tại chứa nhiều quán bar và câu lạc bộ phổ biến với cả người nước ngoài và người dân địa phương cũng như các cửa hàng tên thương hiệu quốc tế như American Apparel, Apple Inc và Adidas. Điều đáng chú ý cho nơi cư trú các cửa hàng Adidas lớn nhất thế giới. Trong những năm gần đây, trung tâm muasắmVillageđã trở thành điểm đến phổ biến cho cả người nước ngoài và thanh niên Trung Quốc.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 18 ~ Nhớ mãi quên
      Sáu vị thiếu gia tề tụ


      Cố Mặc Hàm đứng dậy mặc quần áo rồi rón rén ra cửa.

      Sanlitun vẫn luôn là nửa đêm nhạc Rock sôi động nhất, là thần thoại trong những quán bar có tuổi, đẹp đẽ quyến rũ, dùng ánh đèn cám dỗ cùng nhạc khuấy động nhiệt tình của người ta. Tại nơi xa hoa truy lạc Cố Mặc Hàm trong tiếng nhạc điếc tai tìm được bọn họ.

      “Nhóc Cố, cậu đến rồi, tớ chờ cậu nửa ngày rồi đó.” Lý Thanh Viễn vừa nhìn thấy liền nhảy đến.

      “Tớ có thể tới sao, cậu so với mẹ tớ đều dông dài.” Cố Mặc Hàm qua Doãn Đông Tuân ngồi xuống.

      “Tớ đây phải là nghĩ đến cậu sao, cậu trở lại mấy ngày ngay cả bóng người đều thấy, bận cái gì vậy?”

      bận gì hết, chỉ chuẩn bị quay lại thành phố C .”

      Doãn Đông Tuân liếc mắt: tính quay lại? Trong nhà đồng ý?”

      Cố Mặc Hàm uống hớp rượu: “Đồng ý.”

      Doãn Đông Tuân nở nụ cười ý vị: “Cậu là có biện pháp.”

      Mạc Sính Dã cảm thán: “Haiz, thực hoài niệm chuyện lúc bé, mấy người chúng ta luôn bên nhau, cái gì cũng cần nghĩ, muốn thế nào chơi như thế ấy, nay ngay cả tụ cùng chỗ cũng khó khăn. Tớ cũng muốn thành phố C, ngây ngốc ở Bắc Kinh cũng chán rồi. Chúng ta hùn vốn mở công ty , miễn cho ông cụ nhà tớ cả ngày giáo huấn tớ, trời cao mà hoàng đế lại xa, nghĩ giáo huấn cũng với tới.”

      “Được, tớ cũng !” Lý Thanh Viễn cũng đến chung vui.

      Cố Mặc Hàm nghiêng đầu suy nghĩ chút: “Có thể cân nhắc.”

      Doãn Đông Tuân mắt sáng rực lên: “Mở công ty làm gì, trực tiếp nhập cổ phần vào Phong Hoa , đúng đó, về sau Phong Hoa chính là của chúng ta.”

      “Các cậu chỉ là bớt việc mà thôi.” Thạch Lỗi bĩu môi.

      “Tốt! Quyết định vậy ! Mai tớ chuyện với ông cụ nhà tớ.”

      Cố Mặc Hàm nhìn bọn họ lượt: “Đây là các cậu đùa, hay là dự định làm như vậy đó?”

      “Đương nhiên là ! Shit tớ ở Bắc Kinh này đủ rồi.” Mạc Sính Dã ràng rất say.

      “Chờ các cậu tỉnh táo rồi lại . Chuyện đó gấp được.”

      Khi đám người ra khỏi quán bar trời cũng sắp sáng, sau khi Cố Mặc Hàm đem đám ma men bọn họ lần lượt đuổi về nhà, tại quảng trường nhìn màn kéo cờ, tản mùi rượu, sau đó mua bữa sáng rồi mới về nhà.

      Về đến nhà đưa bữa sáng cho người giúp việc, mới lên lầu tắm ngủ bù.

      Sau đó bị tiếng điện thoại đánh thức, Cố Mặc Hàm vừa nhìn đồng hồ điểm hơn mười giờ.

      “Alô?” Trong giọng mang theo lười biếng.

      “Ha ha, ông đây trở về!” Trong điện thoại truyền đến giọng phấn khích.

      “Hà Văn Hiên?” Cố Mặc Hàm bất ngờ mở mắt ra.

      “Bingo! Đáp rất đúng, tớ quay về Bắc Kinh rồi, mọi người chuẩn bị đón tiếp tớ !” Sau đó liền cúp điện thoại.

      Cố Mặc Hàm nhìn màn hình di động dần tắt, từ từ lộ ra mỉm cười.

      Trong buổi chiều cuối thu thoáng đãng, mặt trời kiêng nể gì mà chiếu rọi khắp nơi, ở trước quán cà phê bên đường, chiếc dù che nắng có năm người đàn ông trẻ tuổi cao lớn đẹp trai ngồi, bọn họ ăn mặc cao cấp, cử chỉ tao nhã, trò chuyện vui vẻ, bức tranh mỹ nam, thu hút người đường cứ liên tục liếc nhìn.

      Bất ngờ đường chiếc xe thể thao màu đỏ lao tới đây, trực tiếp phóng tới năm người đàn ông, sau đó bỗng nhiên dừng trước bàn cà phê, bánh xe và mặt đất phát ra tiếng ma sát rất lớn. Bước từ xe xuống là người đàn ông, cặp kính râm to đeo mặt, ngũ quan thanh tú mang theo chút nữ tính, vẻ mặt tươi cười, lộ ra hàm răng trắng đều.

      Năm người đàn ông bình phẩm cà phê nhìn thấy ta đều lộ ra ý cười.

      “Tớ , Hà Văn Hiên, cậu a rốt cục cam lòng quay về?” Doãn Đông Tuân mở miệng đầu tiên.

      “Tớ nghĩ tớ là người Trung Quốc, Đảng và nhân dân đào tạo tớ dễ dàng gì, tớ học thành tài liền trở về thôi, cũng định vì xây dựng chủ nghĩa xã hội khoa học mà cống hiến phần sức lực bé của mình.” Hà Văn Hiên tháo kính râm ngồi xuống vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc .

      Hà Văn Hiên cũng là cùng bọn họ lớn lên, về sau học đại học được nửa chạy đến Mĩ học y khoa lâm sàng, Cố Mặc Hàm ở Mĩ năm năm vẫn cùng giữ liên lạc.

      “Phốc ~” Tập thể năm người phun ra.

      “Các cậu đây là ý gì? Được rồi, tớ là cảm thấy con Trung Quốc mới hợp khẩu vị của tớ, vì vậy tớ mới quay về.” Hà Văn Hiên vẻ mặt thất bại hoàn toàn biểu tình thẳng thắn được khoan hồng.

      “Quay về có dự định gì chưa?” Cố Mặc Hàm lau sạch cà phê người hỏi cậu ta.

      “Còn có thể dự định gì nữa, đến bệnh viện thôi!” Hà Văn Hiên giơ tay gọi tách cà phê.

      “Chúng tớ bàn bạc đây, tập thể đều thành phố C, nếu cậu cũng cùng .”Lý Thanh Viễn nhìn cậu ta hỏi.

      đám các cậu cuối cùng cũng buông tha nhân dân thủ đô để đổi thành phố C hại nước hại dân à?” Hà Văn Hiên liếc mắt lượt.

      “Cậu đừng cái giọng đó? Nếu phải là đánh lại cậu tớ sớm trở mặt với cậu.” Lý Thanh Viễn vẻ mặt tức giận.

      “Cắt ~” Hà Văn Hiên vẻ mặt khinh thường.

      Mọi người cười rộ lên.

      “Thành phố C sao, cũng tệ lắm, tớ suy nghĩ thử xem.” Hà Văn Hiên lên tiếng lần nữa.

      “Suy nghĩ cái đầu của cậu! ai cầu cậu hết!” Lý Thanh Viễn nhìn cậu ta bộ dạng thảnh thơi rất tức giận.

      “Cậu cho tớ ? Vậy tớ càng phải . Nhóc Hàm, lúc nào gọi tớ đó.”

      Cố Mặc Hàm bất đắc dĩ xoa trán, Lý Thanh Viễn và Hà Văn Hiên từ tranh cãi rất nhiều, giờ gặp mặt vẫn cứ như vậy.

      “Vậy sớm hai ngày.”

      Hai ngày sau, sáu người tầng tầng lớp lớp hướng thành phố C mà đến, nghĩ đến bọn họ thành nhân vật tiêu điểm của thành phố C.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 19 ~ Nhớ mãi quên
      Quý công tử thủ đô


      Nhiệt độ của thành phố C gần đây có hơi quay lại, mặt trời chiếu khắp nơi, Tần Vũ Dương ngồi tháp quý phi ở ban công, sưởi mình trong ánh nắng ấm áp, uống trà táo đỏ, nhìn phần tài liệu. Khó được nghỉ tuần, Tần Vũ Dương cảm thấy xem tài liệu làm hỏng phong cảnh, cho nên chuẩn bị đem tài liệu thả về để đổi cuốn tác phẩm nổi tiếng gì đó.

      Mới vừa trở lại phòng khách, truyền đến tiếng chuông cửa, mở cửa nhìn ra là Lãnh Thanh Thu, còn là Lãnh Thanh Thu hết sức phấn khởi.

      Lãnh Thanh Thu lắc tờ báo trong tay chạy vọt vào, đặt mông ngồi ở vào ghế sofa, Tần Vũ Dương vào phòng bếp châm trà.

      Lãnh Thanh Thu hướng về phía phòng bếp kêu to: “Báo hôm nay cậu đọc chưa? Đúng rồi, cậu cái trạch nữ này khẳng định là chưa đọc rồi.”

      Tần Vũ Dương trở lại phòng khách, ngồi ghế sofa, ngồi nghiêm chỉnh, thân thể nghiêng về phía trước hai tay giao nhau đặt hai chân, vẻ mặt nghiêm túc : “Xin hãy gọi tôi là Phu nhân Curie.”

      Lãnh Thanh Thu cười cái, sau đó vẻ mặt lại hào hứng : “Có biết báo mua hôm nay có bao nhiêu tin nóng sốt ?”

      Tần Vũ Dương lười biếng làm ổ trong ghế sofa, cẩn thận đánh giá Lãnh Thanh Thu.

      Về ngoại hình Lãnh Thanh Thu cũng rất phụ lòng với tên , tuyệt đối là khí chất của người đẹp lạnh lùng quyến rũ, điều kiện tiên quyết là được mở miệng chuyện, hơn nữa là khi trong tâm trạng xấu.

      Lúc trong tâm trạng vui vẻ mặt nụ cười rạng rỡ lời ngừng, Tần Vũ Dương thường xuyên rất lãng phí khuôn mặt mình.

      Tần Vũ Dương quen là cách đây ba năm, lúc đó Tần Vũ Dương ăn trưa tại nhà hàng, sau đó có hai nữ nam vào, ngồi đối diện với Tần Vũ Dương. Xem điệu bộ hẳn là mẹ mang theo con đến xem mắt.

      Bọn họ mới vừa tiến vào vừa lúc Tần Vũ Dương ngẩng đầu lên nhìn, người con kia trông rất được, lạnh lùng dửng dưng, cao ngạo xinh đẹp, người con trai chỉ có thể là ngũ quan đoan chính.

      “Thanh Thu à, đây là con trai của bác Trần con, Tiểu Trần, đây là con , Lãnh Thanh Thu.”

      Lời mở đầu điển hình khi xem mắt, Tần Vũ Dương lơ đễnh bĩu môi.

      Sau đó mẹ nhà viện cớ trước, trước khi mặt còn mỉm cười nghiến răng nghiến lợi với con : ít thôi!”

      Lúc đó Tần Vũ Dương thấy rất lạ, tại sao lại dặn dò câu như vậy, rất nhanh chóng hiểu được.

      Người con trai ngũ quan đoan chính mở miệng đầu tiên: “Lãnh Thanh Thu? Là Lãnh Thanh Thu trong 《Kim phấn thế gia》 [1] sao? Tên sai, rất thích hợp với Lãnh.”

      Lãnh Thanh Thu nhìn nhà trai khẽ mỉm cười: “Cảm ơn Trần tiên sinh.”

      Về sau nhà trai cảm thấy khí có chút áp lực, liền bắt đầu tìm đề tài, chứng minh, hoàn toàn là cần thiết.

      Ở đề tài đầu tiên Lãnh Thanh Thu liền lộ ra nguyên hình, nở nụ cười liên tục, từ ngôi sao thích nhất đến món ăn thích nhất, còn cả vấn đề lương thực dầu mỏ gần đây tăng giá, thậm chí còn có vụ bê bối của tổng thống Mĩ.

      Mà cái vị ngũ quan đoan chính lúc trước tiện , về sau ta liền trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ: là Lãnh Thanh Thu trong 《Kim phấn thế gia》? Tôi nhớ ta nhiều như vậy?”

      Lãnh Thanh Thu thu hồi nụ cười, vẻ mặt khinh thường: “Tôi phải là Lãnh Thanh Thu, mà càng phải là Kim Yến Tây? nghĩ đây là phim truyền hình, phim truyền hình cũng xem nhiều rồi? Tôi có nhiều làm sao, nó giải thích tôi hiểu biết nhiều tôi là người con tài trí, cái này cũng giống những người khác, cũng như thảo luận về thời tiết.” xong còn liếc nhà trai cái đầy thâm ý.

      Đối phương liền tức giận đến toàn thân run rẩy, cẩn thận giẫm Lãnh Thanh Thu cú.

      “Này, giẫm chân của tôi sao, nhưng cũng đừng giẫm lên giày của tôi!”

      Lời của Lãnh Thanh Thu làm cho Tần Vũ Dương cười ha ha. ấy trừng Tần Vũ Dương cái, sau đó liền rời .

      Chiều hôm đó Tần Vũ Dương nhớ tới bé này cười. tuần sau, ở trong tiệm bánh ngọt Tần Vũ Dương lại gặp được tình huống tương tự, liền cười từ đầu đến cuối. Sau đó Lãnh Thanh Thu thẳng tới trực tiếp ngồi xuống đối diện .

      “Cười cái gì, lần trước cũng chính là , tôi buồn cười sao, tôi cũng phải Quách Đức Cương [2], cũng vài câu cười thành như vậy chứ?”

      Tần Vũ Dương che miệng lại, vất vả mới ngừng cười, ho tiếng: “Lãnh Thanh Thu, là Lãnh Thanh Thu trong 《Kim phấn thế gia》sao?”

      xong lại cười ha ha.

      Lãnh Thanh Thu vẻ mặt hắc tuyến: “Tên này cũng phải là tôi tự đặt, có quan hệ gì với tôi à!”

      Về sau, ở Phong Hoa Tần Vũ Dương gặp lại Lãnh Thanh Thu trong nơi làm việc, hai người cảm thấy hai bên rất có duyên, ý tứ chỉ hận gặp mặt sớm hơn, cho nên tình bạn cũng tiếng vùn vụt, đường trôi chảy, quen biết đến hôm nay.

      Tần Vũ Dương nghĩ đến đây, đột nhiên cười rộ lên.

      Lãnh Thanh Thu : “Cậu lại nhìn tớ cười, cậu có thể đừng như vậy , lần đầu tiên tớ gặp cậu cậu cũng như vậy, tớ có buồn cười đến như vậy ?”

      Tần Vũ Dương cười lớn tiếng hơn.

      Lãnh Thanh Thu nhảy qua đây dùng sức cấu mạnh bên eo Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương cầu xin: “Đừng, tớ cười, ! Cậu phải mới vừa đến báo sao, báo cái gì vậy?”

      Tần Vũ Dương thành công sang chuyện khác, Lãnh Thanh Thu khôi phục vẻ hưng phấn chỉ vào tin tức chiếm toàn bộ trang lớn: “Cậu xem!”

      Tần Vũ Dương tiếp nhận tờ báo, rốt cục cười nổi.

      Dòng tiêu đề của tờ báo bắt mắt vang dội: Quí công tử thủ đô.

      Mặt có hai tấm hình, trưng ra là Cố Mặc Hàm cùng đám người đứng tại cửa quán bar, bởi vì có vấn đề về ánh sáng, nên nhìn được ràng, Tần Vũ Dương chỉ có thể nhận ra Cố Mặc Hàm và Thạch Lỗi. Thứ hai là trưng ra ở góc đường sau buổi chiều, sáu người đàn ông biết cái gì đều cười ha ha, ngay cả ánh mặt trời sáng rực cũng đều mất sắc thái vốn có. Sáu người đàn ông bộ dáng đều đẹp trai, quần áo bảnh bao, phong lưu phóng khoáng, hiếm có.

      Ảnh chụp bên cạnh lại nêu ra lý lịch gia thế của sáu người đàn ông, đều là xuất từ gia đình quý tộc, hợp với danh hiệu quí công tử thủ đô.

      Tần Vũ Dương từng ở chỗ Cố Mặc Hàm thấy qua tấm hình chụp chung sáu người bọn họ, tấm hình kia bọn họ sáu người đều là những thiếu niên trẻ tuổi, mặc dù còn trẻ nhưng cũng có vẻ khuynh thành. Sáu người bả vai nhau, nụ cười đến tự mãn. Lúc ấy Cố Mặc Hàm chỉ vào người trong hình đắc ý với Tần Vũ Dương: “Đây là em tốt nhất của .”

      Hôm nay, sáu người thiếu niên lớn thành những thanh niên đẹp trai nhiều tiền, thời gian là nhanh!

      “Sao chuyện ! Cậu , báo sao? Tớ như thế nào chưa nghe qua Cố tổng và Thạch phó tổng lại có gia thế kinh người đến như vậy?”

      Tần Vũ Dương bật TV, tìm được kênh bản tin chiếu cả ngày, đợi lúc, xuất đám người, chỉ vào mấy người trong đó với Lãnh Thanh Thu: “Này, là cha Cố Mặc Hàm, người mặc quân trang tuổi hơi lớn kia, là ông nội ta, bên kia cái người mặc quân trang đeo mắt kính, là cha Thạch Lỗi.”

      Lãnh Thanh Thu há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc: “Làm sao cậu biết? Cậu sớm biết đúng ?”

      Tần Vũ Dương nghĩ lời của người xưa rất có đạo lý, nhiều hay.

      “À, mấy ngày trước phải là có buổi họp mặt bạn học sao, từ lúc đó tớ biết.”

      Lãnh Thanh Thu vẻ mặt tin nhìn , Tần Vũ Dương thản nhiên nhìn lại ấy, lâu, Lãnh Thanh Thu đầu hàng: “Được rồi, tớ tin cậu.”

      Đối với phản ứng của Lãnh Thanh Thu Tần Vũ Dương cũng ngạc nhiên, năm đó khi vào đại học mới vừa biết điều này, cũng là thổn thức thôi.

      ________________

      Chú thích:

      [1] Kim phấn thế gia: hay còn gọi là Gia tộc Kim phấn được xem là bộ “Hồng lâu mộng” thứ hai do Đổng Khiết, Trần Khôn, Lưu Diệp Phi đóng chính.

      [2] Quách Đức Cương là nghệ sĩ hài nổi tiếng của Trung Quốc.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 20 ~ Nhớ mãi quên
      Yến tiệc

      tuần sau làm liền thấy tất cả các tờ báo tin tức lớn của thành phố C đều tranh nhau đưa tin người đứng đầu Phong Hoa từ hai vị iến thành sáu vị, thực lực Phong Hoa được tăng lên rất nhiều, Phong Hoa mở buổi họp báo công khai tin tức này, lại có những bản tin về “Quí công tử thủ đô” mấy ngày trước, làm trong lúc nhất thời danh tiếng của Phong Hoa cùng sáu vị đứng đầu rất lớn, chiếm được chú ý của giới xã hội. Đương nhiên dự án hợp tác kia cũng bị nêu lên chương trình nghị .

      Tại buổi họp đầu tuần, ban giám đốc đặc biệt dặn dò Tần Vũ Dương tập trung toàn lực phải trúng được thầu. Trước lãnh đạo công ty Tần Vũ Dương cũng cam kết, biểu quyết tâm.

      Họp xong Tần Vũ Dương liền trầm mặc, cũng chỉ có thể làm hết sức mình.

      “Tần tổng, đây là thư mời của Phong Hoa, sáng nay mới đưa tới.”

      Phong Hoa vào lúc này tổ chức yến tiệc còn gì tốt hơn là để ăn mừng việc Phong Hoa mở rộng quy mô, thuận tiện cùng mọi người trong nghề trao đổi tình cảm. Thời gian ấn định là ba ngày sau, địa điểm tại khách sạn sang trọng nhất của Phong Hoa, Tần Vũ Dương muốn , nhưng lại thể .

      Vào ngày yến tiệc kia gió thổi mạnh, mây đen đầy trời, nhiệt độ bất ngờ hạ xuống dưới 0 độ, sáng sớm Tần Vũ Dương liền nhận được điện thoại, xe của cửa hàng ở vùng ngoại ô thành phố C xảy ra vấn đề, người tiêu dùng rất tức giận, quản lý bán hàng và quản lý bảo hành thay nhau ra trận mà cũng giải quyết được, cuối cùng Tần Vũ Dương phải ra mặt tại đây. Bây giờ là giai đoạn trọng điểm cạnh tranh gói thầu của Đằng Đạt, bất kỳ tin tức xấu nào cũng mang đến nhiều sóng to gió lớn, Tần Vũ Dương dám chậm trễ, bàn giao vài công việc liền mang theo trợ lý Lương chạy tới trường.

      Đến trường, Tần Vũ Dương đại khái hiểu tình hình chút, đứng trong gió rét vừa xin lỗi, vừa nở cười nhận lỗi, còn bảo đảm đem xe sửa xong, cuối cùng còn bảo hành bảo trì mấy lần, rốt cuộc mới làm cho người tiêu dùng hài lòng rời .

      Sau khi người tiêu dùng rời , Tần Vũ Dương mới gọi quản lý bán hàng cùng quản lý bảo hành vào phòng họp.

      “Quản lý Hoàng, quản lý Triệu, các phải người mới, loại chuyện như vậy nên làm gì bây giờ còn phải để tôi dạy cho các sao? Còn để chuyện ồn ào lớn như vậy, phóng viên đều đến đây, các lại còn làm gì?”

      Hai người đàn ông lau mồ hôi lạnh đầu, vội vàng bảo đảm về sau còn xuất tình huống như thế nữa, sắc mặt của Tần Vũ Dương mới hơi chút trở lại bình thường.

      “Tôi mặc kệ các dùng cách gì, nội dung phỏng vấn của phóng viên hôm nay tôi muốn nhìn thấy mặt báo, nếu để tôi nhìn thấy, các biết mình nên làm gì.”

      “Dạ dạ dạ, chuyện này chúng tôi xử lý, chắc chắn để lên báo.”

      đường lúc Tần Vũ Dương chờ trở về thành phố C cũng hơn hai giờ chiều, vẫn chưa kịp ăn trưa, còn phải kịp về công ty tham dự cuộc họp. Đến dưới tầng công ty, bảo trợ lý cùng lái xe ăn cơm, còn mình trở về phòng làm việc ăn hai cái bánh, uống chút nước, lấy tài liệu họp.

      Hội nghị như cũ vẫn phức tạp dài dòng, dạ dày Tần Vũ Dương đau ỉ, nghĩ đến yến tiệc tối nay còn có nhiều ly rượu chờ mình, liền thấy đau đầu. Đều tự trách mình gần đây ăn uống quy luật, sớm biết có ngày hôm nay, khẳng định ăn đúng cách.

      Cuối cùng buổi họp cũng kết thúc, cách thời gian yến tiệc cũng nhiều lắm, bảo lái xe đưa về nhà thay quần áo, trang điểm, phút đều dám chậm trễ, khi đến khách sạn vừa khít thời gian.

      Hôm nay mặc chiếc váy màu tím cúp ngực, với cái nơ hình bướm cùng màu nơ rơi bên hông, chiếc váy như dòng nước ôm sát người , làm dáng người duyên dáng của phô ra vô cùng tinh tế, lễ phục bên ngoài tỏa ra óng ánh quyến rũ. mặt trang điểm , tao nhã mà tinh tế, hấp dẫn duyên dáng, mái tóc quăn màu rượu đỏ kịp thả lỏng xuống eo, vài sợi rủ bờ vai, càng lộ vẻ quyến rũ động lòng người. Áo cúp ngực thiết kế lộ ra chiếc cổ và cánh tay trắng tuyết, càng lộ vẻ cốt cách sáng đẹp như ngọc, cổ đeo sợi dây chuyền kim cương, tỏa ra những tia sáng chói mắt. ánh đèn sáng ngời của yến hội, lộng lẫy của lễ phục và ánh sáng của kim cương hoà hợp với nhau, tạo cho càng nhìn càng đẹp, khuấy động lòng người.

      vừa tới bao lâu, chứng kiến sáu vị thiếu gia của Phong Hoa đến, từng người quần áo bảnh thái độ tự tin lớn phong cách nhanh nhẹn, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt toàn hội trường, trách được truyền thông : “Phong hoa” [1] cần phải đổi thành “Tao nhã” [2], lấy Phong Hoa có ý nghĩa này sai.

      Cả ngày Cố Mặc Hàm mặc món áo sơ mi màu hồng phấn, dưới ánh đèn phác hoạ vẻ cao lớn vững chãi, khí tỏa ra khắp nơi.

      Trong lòng Tần Vũ Dương mắng câu nghiệt liền quay đầu , mới vừa quay đầu thấy Triệu Tịch Vũ mặc bộ lễ phục màu đen, có vẻ lạnh lùng bí . ta nâng ly cười với Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương cũng nâng ly chào hỏi, nhưng uống.

      Lần lượt sáu người ở sân khấu theo thứ tự mấy câu cùng tiếng vỗ tay lớn của mọi người và ánh đèn flash nhấp nháy ngừng, yến tiệc chính thức bắt đầu, sau đó lại đổi thành lãnh đạo thành phố họ Lý ở phát biểu đơn giản là chào đón Phong Hoa đến thành phố C thúc đẩy phát triển. Tần Vũ Dương ngầm bĩu môi, đám người nhàm chán, là người nào đó trong triều làm được việc, chính phủ cử ra.

      Phong Hoa tương đối liên quan đến nhiều ngành, cũng có mời những người của ngành khác, Tần Vũ Dương lướt vòng, người biết cũng nhiều mà cũng ít.

      Cố Mặc Hàm đứng ở sân khấu nhìn Tần Vũ Dương, mặc dù bên ngoài là nhiệt liệt vỗ tay, lại nghĩ trong lòng nhất định khịt mũi coi thường, cũng giống như lúc trước ở đại học bên trong lòng đầy sùng kính nhìn giáo sư giảng bài, bên ở dưới lầm bầm giáo sư già cổ hủ. Nghĩ tới đây, vốn là lịch mỉm cười biến thành nụ cười chân thành từ trong lòng, trong lúc nhất thời đèn flash lại nhấp nháy ngừng.

      Tần Vũ Dương dạo qua vòng, cùng vài người quen biết hàn huyên vài câu, sau khi uống vài ly rượu, cảm thấy dạ dày của càng đau hơn. lui lại trong góc phòng, nhìn Cố Mặc Hàm bị đám người vây quanh, mặt mỉm cười, khi mở miệng, khi lắng nghe, luôn luôn là bộ dạng bình tĩnh thoải mái, nghĩ cũng biết nội dung chuyện đến cỡ nào nhàm chán, Cố Mặc Hàm còn có thể duy trì vẻ khiêm tốn như vậy dễ dàng, từ đáy lòng cảm thông .

      Tần Vũ Dương mắt lạnh nhìn những người tâng bốc thay đổi hết nhóm này đến nhóm kia, thay đổi đủ mọi loại tán tỉnh người đẹp hết lượt này lại đến lượt khác, cảm thấy thời gian tới, liền về phía trước, đến đây mục đích chủ yếu là làm quen những người đứng đầu Phong Hoa. Sau này trong cùng thành phố ngẩng đầu lên thấy cúi đầu xuống gặp [3], ở trong địa bạn của bọn họ cũng rất cần giúp đỡ, mặc dù muốn gặp Cố Mặc Hàm, nhưng Đằng Đạt cũng phải là của .

      còn chưa mở lời, Thạch Lỗi liền cầu xin: “Này, Vũ Dương, chuyện với được, nhưng ngàn vạn đừng tỏ ra khuôn phép đó, cả tối nay tôi cười đến cứng nhắc rồi.” Năm người còn lại đều biểu đau khổ đến động lòng người.

      Thạch Lỗi chỉ vào Tần Vũ Dương với bọn Hà Văn Hiên: “Đây là Tần Vũ Dương, là bạn học của tớ và nhóc Hàm, quen biết nhiều năm.” Sau đó đưa lưng về phía Tần Vũ Dương dùng khẩu hình miệng với bọn họ: “Là cái người thủ thân như ngọc đó.”

      Mọi người đều đồng loạt vẻ mặt bừng tỉnh hiểu , cẩn thận quan sát Tần Vũ Dương.

      Thạch Lỗi ho tiếng, lại lần lượt giới thiệu Tần Vũ Dương: “Mạc Sính Dã, Lý Thanh Viễn, Hà Văn Hiên, Doãn Đông Tuân, đều là bạn thuở của tôi cùng Cố Mặc Hàm, về sau tất cả mọi người đều là người nhà!”

      Tần Vũ Dương lần lượt bắt tay cũng chú ý tới Thạch Lỗi sử dụng cụm từ “Người nhà”, mà sắc mặt Cố Mặc Hàm lại có chút khó coi.

      Tần Vũ Dương nhìn bọn họ ở khoảng cách gần, bộ dạng sáu người bọn họ cũng rất được, Mạc Sính Dã khí phách, Lý Thanh Viễn thanh tú, Hà Văn Hiên nhã nhặn, Doãn Đông Tuân trầm ổn, Thạch Lỗi như ánh mặt trời, Cố Mặc Hàm đẹp trai. Tần Vũ Dương trong lòng rất , đây đều chỉ là biểu tượng, đám người bọn họ đều là cao thủ phong lưu, qua rừng trăm hoa nở, phiến lá dính thân [4].

      Lý Thanh Viễn cầm ly rượu cùng Tần Vũ Dương chạm cái: “Hôm nay có thể biết tiểu thư Tần thực là vinh hạnh, ly này tôi mời, quí cứ tùy ý.”

      Tần Vũ Dương đương nhiên thể tùy ý được, cũng uống hơi.

      “Á, hôm nay đổi lời kịch, trước kia cậu cũng vậy, quí cứ tùy ý là sao?” Hà Văn Hiên chọc phá.

      “Hà Văn Hiên, cậu cố ý đúng ? Cậu còn có thể độc mồm hơn nữa ?” Lý Thanh Viễn trắng mắt liếc cái.

      “Tớ đây chỉ là trần thuật , cái này đều phải là cậu từng làm à?” Hà Văn Hiên kiêng nể.

      “Cậu…”

      “Tớ… Như thế nào?”

      Tần Vũ Dương nhìn hai người bọn họ chọc lẫn nhau tôi câu cậu câu, quay đầu với vài người khác: “Các vị còn bận, trước tôi xin lỗi tiếp chuyện nữa.” Mỉm cười xoay người rời .

      vừa hai người cũng ầm ĩ nữa, đều vây đến bên Cố Mặc Hàm: Cố, là phải ? Cậu vì này ở lại thành phố C mà quay về?”

      Cố Mặc Hàm xoa trán, uống ngụm rượu, im lặng lên tiếng.

      “Đừng câu nào chứ, chúng tớ đây phải là quan tâm cậu sao, tớ nhìn ấy vừa rồi vẫn để ý đến cậu a, cậu làm gì mà trêu ấy vậy?”

      “Đúng vậy đúng vậy, bộ dạng cũng tệ lắm, vóc người cũng tốt, thế nhưng vừa nhìn cũng biết tính tình bướng bỉnh, có phải ?”

      “…”

      Bọn họ còn ở đằng kia tranh nhau thảo luận, hoàn toàn còn phong độ vừa nãy.

      Cố Mặc Hàm vừa uống rượu vừa nhàn nhã nhìn chung quanh, hạ quyết tâm để ý đến bọn họ nữa.

      “Học trưởng…” Sau lưng tiếng con thanh thúy truyền đến.

      ____________

      Chú thích:

      [1] Phong (丰) phong phú, to lớn, dồi dào, vậy Phong Hoa có nghĩa là giàu có, phong phú, dồi dào.

      [2] Phong (风) thái độ, phong thái, phong cách, còn Phong Hoa có nghĩa là tao nhã, hào hoa phong nhã.

      [3] Nguyên văn là “sĩ đầu bất kiến đê đầu kiến” có nghĩa là gặp gỡ thường xuyên.

      [4] Nguyên văn “Vạn hoa tùngtrung quá, phiến diệp bất triêm thân” trích từ bài thơ “Mẫu đơn đình” của Thang Hiển Tổ có thể hiểu nghĩa là giữ mình trong sạch. Theo mình tra nó có 2 nghĩa. là có thể giữ mình trong sạch trước cả rừng người đẹp. Hai là chơi bời quen rồi, thừa sức đối phó với cả rừng người đẹp.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 21 ~ Nhớ mãi quên
      Dạ dày đau

      Cố Mặc Hàm quay người lại thấy Triệu Tịch Vũ tới: “Học muội Triệu, cũng đến.”

      Triệu Tịch Vũ nghe được xưng hô thế này động tác hơi chựng lại, mặt mang theo nụ cười miễn cưỡng: “Học muội Triệu? Giữa chúng ta chỉ có thể là học trưởng cùng học muội sao?”

      Cố Mặc Hàm nhìn thẳng về phía Triệu Tịch Vũ: “Tôi nghĩ rằng, khi ở Mĩ mấy năm trước, chúng ta rất rồi.”

      Viền mắt Triệu Tịch Vũ dần dần đỏ: “Nhưng mà, nhiều năm em vẫn chưa hết hi vọng.”

      Cố Mặc Hàm khẽ rũ mi mắt, năm đó cũng chỉ trách mình tốt, chỉ có tạo thành hiểu lầm giữa và Tần Vũ Dương, mà cũng làm chậm trễ vị học muội này.

      Cố Mặc Hàm mở miệng muốn cái gì lại bị Triệu Tịch Vũ ngắt lời, ta thay đổi vẻ nhu nhược vừa rồi, mang mặt nụ cười kiên định: “Mặc Hàm, em từ bỏ, ngày nào đó phát , em so với Tần Vũ Dương còn tốt hơn, em so với ta còn hơn.”

      xong liền xoay người rời .

      Bọn Hà Văn Hiên tạm ngừng bát quái đều đồng loạt nhìn sang.

      “Đầu đá, ai vậy, nhìn cái cao, xem ánh mắt Hàm là thâm tình nha!” Hà Văn Hiên khoác bả vai Thạch Lỗi hỏi.

      ta sao, là nguyên nhân gián tiếp làm cho nhóc Hàm phải thủ thân như ngọc đó.”Thạch Lỗi liếc Triệu Tịch Vũ cái tức giận .

      “Nguyên nhân gián tiếp? Vậy nguyên nhân trực tiếp là gì?”

      “Nguyên nhân trực tiếp là tiêu hương ngọc tổn.”

      “Đầu đá cậu cho bọn tớ biết chút , ôi, mấy tò mò muốn chết rồi đây.”

      Thạch Lỗi lại tiếp chiêu.

      Bọn họ lại có biện pháp: “Nhóc Lý, cậu lên!”

      Lý Thanh Viễn nhảy đến trước mặt Thạch Lỗi, vẻ mặt nhìn cậu ta cách chân thành rồi bắt đầu phát huy công lực Đường Tăng của , thực cuối cùng Thạch Lỗi chịu nổi cậu ta, chỉ có thể cho bọn họ.

      “A ~” Mọi người nghe xong đều đồng thanh cảm thán, sau đó lại chuyển hướng sang Cố Mặc Hàm với vẻ mặt bí hiểm: “A ~ “

      Cố Mặc Hàm cũng lười phản ứng lại với bọn họ.

      Tần Vũ Dương từ xa nhìn Triệu Tịch Vũ nở nụ cười tới, đằng sau còn theo vài người ưu tú quần áo bảnh bao, dường như có dự cảm xấu.

      “Học tỷ, sau khi tôi trở về, chúng ta còn chưa từng trò chuyện thỏa thích, hôm nay vất vả mới gặp được, chúng ta uống ly .” Triệu Tịch Vũ vẻ mặt đơn thuần hỏi.

      Tần Vũ Dương chỉ nhìn ta cười, trong lòng lại cười lạnh: Thế giới loạn như vậy rồi, giả bộ vẻ thanh khiết cho ai xem đây!”

      “Học tỷ, chị vì công ty của bọn tôi phá hỏng hợp tác của Đằng Đạt cùng Phong Hoa, mà ở trong lòng oán hận tôi chứ?”

      Tần Vũ Dương cảm thấy Triệu Tịch Vũ này đơn giản, những lời này vừa ra của ta, Tần Vũ Dương uống chính là bụng dạ của hẹp hòi, có biện pháp, giơ ly rượu lên uống cạn hơi.

      Sau khi Triệu Tịch Vũ uống xong chỉ vào những người bên cạnh với Tần Vũ Dương: “Học tỷ, mấy vị này đều là đồng nghiệp của tôi, bọn họ ngưỡng mộ tính cách cùng tác phong của chị, muốn làm quen chút.”

      Ở trong lòng Tần Vũ Dương khinh bỉ, nhưng ngay lập tức mặt lại bày lên nụ cười tiêu chuẩn: “Khách sáo rồi.”

      người đàn ông mặt mũi khôi ngô mở miệng: “Công ty T chúng tôi mới tới thành phố C, biết Tần tổng, cảm thấy vô cùng vinh hạnh, ngày đó trong buổi đấu thầu Tần tổng biểu chân bục để lại ấn tượng sâu sắc với tôi, biết có thể cùng Tần tổng uống ly ?” xong liền đưa ly rượu vang cho Tần Vũ Dương.

      thương trường giao thiệp là rất quan trọng, có kẻ thù vĩnh viễn, cũng có bạn bè vĩnh viễn, tại công ty T là địch hay bạn còn biết, Tần Vũ Dương cảm thấy cần thiết phải làm xấu mặt mũi ta, thoải mái nhận lấy, cùng ta chạm cái, hai người hơi uống sạch.

      “Tần tổng phóng khoáng, mới vừa rồi nghe được bọn họ đều Tần tổng trẻ tuổi xinh đẹp, tửu lượng còn là nữ trung hào kiệt, xem ra sai!”

      Tần Vũ Dương cười cười: “Là bạn bè nể tình mà thôi.”

      Uống xong ly này, lại thay đổi vài người trẻ tuổi khác, cũng là lý do khác biệt lắm, chưa có được mấy câu lại uống rượu.

      Tần Vũ Dương nếu cùng người thứ nhất uống, thể nặng bên này mà bên kia, chỉ có thể kiên trì uống.

      Ngày thường uống vài ly rượu Tần Vũ Dương cũng sợ, nhưng hôm nay dạ dày lại đau, chỉ mới uống được vài ly, cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đau đến thắt lại.

      Tần Vũ Dương cảm thấy hôm nay khinh địch, tự gán cú ngã lớn.

      Cả bọn Cố Mặc Hàm từ xa nhìn màn này, Cố Mặc Hàm nhìn Tần Vũ Dương càng uống mặt càng trắng bệch tay lại nắm chặt dạ dày mình, người ỉ tản ra tức giận.

      Cố, làm hùng cứu người đẹp à?” Hà Văn Hiên sợ chết hỏi.

      “Kỳ các cậu là muốn nhìn tiết mục cuộc tình tay ba cẩu huyết , các cậu muốn nhìn tớ đây còn sẵn lòng diễn nó đâu.” Cố Mặc Hàm hừ lạnh.

      “Haiz, cậu thực muốn đến nhìn thử sao?” Mạc Sính Dã hỏi.

      “Tớ thể , Vũ Dương vì chuyện năm đó mà trong lòng luôn nín nhịn lâu rồi, ấy muốn Triệu Tịch Vũ xem thường ấy, tại tớ mà qua, ấy chỉ càng hận tớ.” Trong mắt Cố Mặc Hàm lên tia đau lòng.

      đám người rốt cục tìm được lý do gì để , Tần Vũ Dương vẫn như cũ duy trì nụ cười đưa mắt nhìn bọn họ, sau đó bình tĩnh xoay người, đến phòng vệ sinh gần nhất.

      Tần Vũ Dương vừa quay người lại Cố Mặc Hàm liền vội vàng theo.

      Mới vừa vào phòng vệ sinh, Tần Vũ Dương liền hướng đến bồn bên cạnh bắt đầu nôn, nôn đến chóng mặt, kỳ ngày cũng chưa ăn cái gì, cũng phun ra vật gì, chỉ là nôn khan, sau đó dựa tường từ từ đứng lên, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, hai mắt mông lung. bao lâu có nôn giống như thế này? Tần Vũ Dương cũng nhớ . Giống như quay lại thời điểm mới bắt đầu công việc, chua xót nhiều năm như vậy xông lên đầu. ở trong lòng hỏi bản thân: Tần Vũ Dương, ngươi nhiều năm khổ cực như vậy liều mạng như vậy là vì cái gì? Bây giờ chỉ Triệu Tịch Vũ cũng có thể làm ngươi thành như vậy, ngươi nhiều năm lăn lộn uổng phí mà! Cố Mặc Hàm, rồi vì sao còn muốn trở về! Vì sao!

      Nước mắt theo hai gò má chảy xuống khóe miệng, Tần Vũ Dương nếm hương vị mặn ấy. Nghe người ta , lúc con người say rượu là lúc yếu đuối nhất. Tần Vũ Dương lau khô nước mắt, tự với mình: Tần Vũ Dương, Cố Mặc Hàm cùng ngươi có quan hệ, có quan hệ, ta bao giờ làm tổn thương ngươi nữa.

      Tần Vũ Dương chỉnh đốn xong bản thân, cảm thấy uống quá nhiều, trong dạ dày lại đau dồn dập, thực chịu nổi, định bỏ về.

      Vừa ra cửa phòng vệ sinh, thấy Cố Mặc Hàm cầm lấy áo khoác của đứng ở ngoài cửa.

      sững sờ tại chỗ nhìn Cố Mặc Hàm từng bước từng bước đến trước mặt : , đưa em về.” Vừa vừa khoác lại áo người , sau đó nắm lấy tay .

      Tay của lạnh buốt, lại được bao bọc bởi bàn tay ấm áp của , Tần Vũ Dương bỗng nhiên nhớ lại khi đó Cố Mặc Hàm cũng nắm lấy như vậy, cảm thấy dạ dày càng đau dường như cũng có liên quan đến những đau đớn trong lòng vậy. Cúi đầu xuống, nước mắt đong đầy nóng hổi rơi xuống mu bàn tay Cố Mặc Hàm. Cố Mặc Hàm chỉ cảm thấy nước mắt kia làm cháy lên đau đớn trong lòng .

      Tần Vũ Dương đột nhiên vung ra: “Cố tổng, xin lỗi, tôi thấy khỏe, xin trước.” xong lảo đảo ra ngoài.

      Cố Mặc Hàm sải bước đuổi theo, bắt lấy cổ tay kéo về phía trước: muộn rồi, để đưa em về.” Giọng áp đặt làm cho Tần Vũ Dương cách nào cự tuyệt.

      “Cố Mặc Hàm làm cái gì vậy? thương sót tôi? Đồng tình tôi? Hay thay Triệu Tịch Vũ giải quyết hậu quả?” Tần Vũ Dương rốt cục chịu nổi, vùng vẩy vài cái, đau đớn làm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      Cố Mặc Hàm nhìn sắc mặt trắng bệch bình thường, trán toát ra rất nhiều mồ hôi, có chút hoảng hốt hơi buông lỏng cổ tay : “Em làm sao vậy? Chỗ nào khó chịu?”

      Tần Vũ Dương ôm lấy dạ dày ngồi xổm xuống, vùi đầu vào trong khuỷu tay: cần giả mù sa mưa, nếu như phải vì , Triệu Tịch Vũ ta có đối phó tôi như vậy ?”

      Cố Mặc Hàm cũng ngồi xổm xuống: “Có phải dạ dày đau ? Rất đau sao?”

      Tần Vũ Dương mở miệng lẩm bẩm: phải là dạ dày đau, mà là lòng đau, đau đến tôi muốn tìm cái chết vậy, mỗi lần trông thấy , nó lại đau, tôi phải dành nhiều thời gian mới có thể làm cho nó đau. Cố Mặc Hàm, tại sao phải tới lui trong thế giới của tôi? Vì sao vậy?”

      Cố Mặc Hàm từ từ đỡ dậy, đem ôm vào trong ngực, vỗ nhè sau lưng , cái cằm cọ sát hôn ở đỉnh đầu , giọng ôn nhu như nước chảy: “Vũ Dương, sau này bao giờ rời khỏi em nữa, để cho bất luận kẻ nào khi dễ em, ai cũng thể, Triệu Tịch Vũ nợ em, nhất định giúp em đòi đủ!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :