1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhớ mãi không quên - Đông Bôn Tây Cố (71 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 7 – Nhớ mãi quên
      Tình biết bắt đầu tự lúc nào, chỉ biết hướng về người mà say đắm. [1]

      Nếu như dùng hai điểm để khái quát mối quan hệ phức tạp năm đó của Cố Mặc Hàm, Tần Vũ Dương và Triệu Tịch Vũ…, đó chính là: thứ nhất, mỗi học đệ hiền lành đám học tỷ ở sau lưng đều thảo luận cậu em là công hay thụ, mỗi học muội xinh đẹp sau lưng có đống nghị luận ta có bạn trai là học trưởng hay , mỗi học tỷ rung động lòng người sau lưng đều có cổ cảm thán chị ta đều vì học đệ, mỗi học trưởng đẹp trai sau lưng đều nhận được trận bối rối của các học muội ngây thơ. Cho nên, ở trong sân trường đại học học trưởng và học muội vĩnh viễn chân, giống như trong tiểu thuyết kiếm hiệp sư huynh và sư muội vĩnh viễn có dạng mập mờ như vậy; thứ hai, mối tình đầu vĩnh viễn là nỗi đau đớn trong lòng của mỗi người đàn ông.

      Tần Vũ Dương biết đến cái tên Cố Mặc Hàm này là từ mười lăm năm về trước, từ lúc Tần Vũ Dương còn ở sơ trung.

      Tần Vũ Dương ở trường Y và Cố Mặc Hàm ở trường W là hai trường sơ trung trọng điểm địa bàn tỉnh, bởi vì cũng có ban cao trung, vì vậy tỷ lệ học lên chính là cạnh tranh của hai trường, ra cái gọi tỷ lệ học lên chính là tỷ lệ nhập học vào trường Z. Trường Z trong tỉnh thậm chí còn là trường cao trung trọng điểm của cả nước, hàng năm số lượng học sinh thi vào trường trọng điểm quốc gia này đều làm người khác kinh ngạc.

      Tần Vũ Dương bước vào trường Y bao lâu nghe đến Cố Mặc Hàm khóm cỏ thơm của trường W. Khóm cỏ thơm trong truyền thuyết này chỉ có dáng người tuấn, gia cảnh giàu có, thành tích học tập khỏi chê vào đâu được, rất có trình độ sân bóng, còn am hiểu cầm kỳ thư họa, nho nhã lễ độ đối với mọi người, mọi người tiếp xúc với như đắm chìm trong gió xuân.

      Tần Vũ Dương năm đó vẫn còn là người nhút nhát, là nhiều, chỉ có thể tính là thanh tú mà thôi. Đối với cái người ở giữa tin đồn cũng chẳng có thái độ gì.

      Thực gặp được Cố Mặc Hàm là trong trận đá bóng hữu nghị của hai trường, Cố Mặc Hàm dẫn dắt đội bóng trường Y giành được thắng lợi tuyệt đối, hơn nữa trong đó đa số bàn thắng đều là đá vào. Bây giờ nghĩ lại, năng lực tổ chức lãnh đạo của Cố Mặc Hàm khi đó bắt đầu định hình. Bởi vì khoảng cách khá xa, Tần Vũ Dương cũng có thấy bộ dạng Cố Mặc Hàm như thế nào. Chẳng qua chỉ là thấy cơ thể nam sinh cao lớn chạy sân bóng, động tác linh hoạt, dẫn bóng, chuyền bóng, đá bóng mỗi động tác đều làm rất đẹp.

      Sau khi trận bóng chấm dứt, mọi người từ khán đài nhộn nhịp xuống, Tần Vũ Dương chờ đến khi tất cả mọi người gần hết, mới từ cánh cửa cầu thang xuống, ngay tại khúc quẹo cầu thang Tần Vũ Dương gặp mặt Cố Mặc Hàm, người lên lầu, người xuống lầu, hai người nhìn đối phương cái, sau đó liền sượt qua nhau.

      Tần Vũ Dương biết tại sao lúc ấy liền nhận ra Cố Mặc Hàm, ràng thay đồng phục chơi bóng, người là áo T – shirt trắng kết hợp với quần jean màu lam nhạt, mái tóc ngắn vẫn còn vài giọt nước xuống, những giọt nước dọc theo làn da trắng lưu lại, rơi áo T – shirt trắng, mặt còn mang theo niềm vui chiến thắng, trong khí còn có mùi thơm dịu nhàn nhạt của xà bông.

      Tần Vũ Dương quay đầu lại nhìn bóng lưng của , sau đó tiếp tục xuống.

      Sau này trong đầu Tần Vũ Dương liền vô số lần phác hoạ khuôn mặt của Cố Mặc Hàm, lông mày dày và đậm, lông mi dài, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, còn có khóe miệng hơi nhếch lên, quả nhiên là khiến cho người ta như đắm chìm trong gió xuân vậy.

      Tuy nhiên cuộc sống sơ trung còn lại của Tần Vũ Dương cũng còn có dịp gặp lại Cố Mặc Hàm. Sau này khi Tần Vũ Dương và Cố Mặc Hàm trở thành bạn bè cũng từng có rất nhiều khoảng khắc hạnh phúc, nhưng mỗi khi Tần Vũ Dương nhớ lại chuyện cũ, trong đầu lúc nào cũng ra cảnh tượng lần đầu tiên gặp .

      Thành tích của Tần Vũ Dương cũng tệ lắm, thi vào trường Z là dư sức. Nhưng trước kỳ thi cao trung, bởi vì lạc bước của cha mà dẫn đến hạnh phúc gia đình tan vỡ, Tần Vũ Dương cũng dần dần trở nên thờ ơ, thành tích thi cao trung so với điểm trúng tuyển trường Z còn ít hơn hai điểm.

      Tần Vũ Dương ban đầu cũng muốn vào Z học, dù sao cũng phải là mình thi đậu. Nhưng cha Tần Vũ Dương vẫn kiên trì, nộp hơn mấy trăm nghìn, Tần Vũ Dương mới thuận lợi bước vào trường Z.

      Sau này trong năm năm xa cách Cố Mặc Hàm, Tần Vũ Dương có vô số lần nghĩ, nếu lúc đầu kiên trì của cha, nếu bản thân kiên trì thêm chút nữa, kết quả giống vậy chăng? Nhưng mà cuộc đời vĩnh viễn có chữ nếu.

      Mặc dù cùng lớp, nhưng Tần Vũ Dương vẫn có thể thỉnh thoảng nhìn thấy Cố Mặc Hàm, so với lần gặp gỡ đầu tiên, dáng Cố Mặc Hàm cao hơn, hơn nữa trẻ con giữa hai lông mày dần xóa , càng ngày càng đẹp trai hơn.

      Ngay lúc Tần Vũ Dương nghĩ muốn có gì đó với Cố Mặc Hàm, thế nhưng trong lòng biết bản thân luôn thích Cố Mặc Hàm. Ở hành lang lớp học nhìn thấy Cố Mặc Hàm, ở buổi lễ trường nghe Cố Mặc Hàm đại diện học sinh phát biểu, ngang qua sân bóng nhìn thấy Cố Mặc Hàm chạy, nhìn thấy tên Cố Mặc Hàm đứng hạng nhất bảng điểm, trong lòng của đều có niềm vui , trong trái tim dần lãnh đạm của cũng đổi lại có chút ấm áp.

      Lúc xã hội và tự nhiên chia lớp, Tần Vũ Dương lựa chọn lớp tự nhiên, khi mới vào lớp nhìn thấy Cố Mặc Hàm trong phòng học, trong lòng rất vui. cũng dần hiểu nhiều hơn về Cố Mặc Hàm.

      Ví dụ như, Cố Mặc Hàm rất có tài lãnh đạo, làm lớp trưởng vì chủ nhiệm lớp giải quyết vấn đề, vì bạn học mà phục vụ, làm rất tốt.

      Ví dụ như, thành tích của Cố Mặc Hàm rất tốt, mỗi lần đến kỳ thi mọi người vĩnh viễn quan tâm đến tên đứng thứ hai là ai.

      Ví dụ như, Cố Mặc Hàm rất dễ ngủ, thường ngủ trong tiết học đầu và sau tiết tự học.

      Ví dụ như, Cố Mặc Hàm rất được hoan nghênh, có thể hoà mình với các nam sinh, các nữ sinh cũng tranh nhau theo đuổi [1] .

      Ví dụ như, mỗi nữ sinh cùng Cố Mặc Hàm trò chuyện đều bảo trì nụ cười.

      Hầu như mỗi ngày ở cửa phòng học đều có các nữ sinh khác lớp nhìn lén Cố Mặc Hàm, hầu như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy lần lượt nữ sinh đưa thư tình cho Cố Mặc Hàm. Lúc sinh nhật Cố Mặc Hàm nhận được đống quà tặng chất đầy cả bàn học.

      Tần Vũ Dương chỉ là thờ ơ nhìn những thứ đó, chưa từng nghĩ muốn tiếp cận Cố Mặc Hàm, cho tới lúc ấy vẫn chưa câu nào với Cố Mặc Hàm.

      Chiến tranh giữa cha mẹ ngày càng căng thẳng, cả ngày cãi vả khiến cho Tần Vũ Dương càng thêm trầm mặc, thành tích học tập cũng là trung bình.

      Vào năm thứ ba, Tần Vũ Dương bỗng bắt đầu chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều dậy sớm ngủ trễ, đem tất cả thời gian đều dùng vào học tập, chỉ là khi học tập quá mệt mỏi nghĩ đến Cố Mặc Hàm. Đối với thay đổi của Tần Vũ Dương, cha mẹ thầy giáo bạn học đều thấy rất kỳ quái. Chỉ có Tần Vũ Dương biết là vì sao.

      Ngày đó nghe được Cố Mặc Hàm và vài nam sinh chuyện phiếm.

      “Lớp trưởng, cậu định thi trường nào!”

      “H Đại, còn cậu?”

      . . . . . .

      Tần Vũ Dương chỉ nghe được câu đó, câu tiếp theo nghe . H Đại là trường đại học trọng điểm quốc gia, điểm chuẩn mỗi năm cũng rất cao, với thành tích nay của Tần Vũ Dương nhìn thế nào cũng thi đậu. Tần Vũ Dương tự nhủ ở trong lòng, Tần Vũ Dương, qua sáu năm rồi, trong thời gian sáu năm mày với Cố Mặc Hàm cũng chưa từng có cái gì, về sau cũng có cái gì nữa. năm này hãy cố gắng học ra sức thi đậu H Đại, nếu thi đậu, liền quên Cố Mặc Hàm, cũng đừng hy vọng xa vời nữa.

      Cuối cùng cũng chào đón ba ngày thi đại học, thi đại học kết thúc hôm sau, nhà trường tổ chức tiến hành thủ tục bế giảng, trong ảnh chụp tốt nghiệp, bức ảnh tốt nghiệp năm đó là lần chụp đầu tiên có Tần Vũ Dương và Cố Mặc Hàm, vẫn luôn giữ. Tần Vũ Dương nhớ ngày đó mặt trời rất đẹp, Cố Mặc Hàm mặc áo sơ mi trắng, quần đơn giản màu kem, áo sơ mi bị xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc. Ngày đó có rất nhiều người chụp hình cùng Cố Mặc Hàm. Tần Vũ Dương chẳng qua là đứng nhìn từ xa.

      Sau khi kết quả thi đại học công bố, trình độ của Tần Vũ Dương phát huy hết sức, đạt được kết quả tốt. Cố Mặc Hàm là thủ khoa lớp tự nhiên, Tần Vũ Dương biết thi H Đại khẳng định là có vấn đề, cho nên khi đăng ký nguyện vọng chỉ điền nguyện vọng thứ nhất là H Đại, còn lại đều bỏ trống.

      Lúc Tần Vũ Dương đến trường nhận giấy báo trúng tuyển H Đại, gặp được Cố Mặc Hàm.

      Cố Mặc Hàm với Tần Vũ Dương, hai chúng ta học trường, nay còn cùng trường đại học nữa, là có duyên!

      Đây là lần đầu tiên Cố Mặc Hàm mình chuyện cùng Tần Vũ Dương.

      Thầy chủ nhiệm lớp cũng cười ha ha : “Đúng vậy, là bạn cùng lớp nay lại học chung trường, về sau hãy chiếu cố lẫn nhau.”

      Tần Vũ Dương biết Cố Mặc Hàm nghĩ như thế nào, nhưng thực chiếu cố Cố Mặc Hàm trong bốn năm đại học.

      __________________________

      Chú thích:

      [1] Nguyên văn Xu chi nhược vụ: chạy theo như vịt, dùng để về tình huống nhiều chàng trai ( ) tranh nhau cùng theo đuổi người khác phái.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 8 – Nhớ mãi quên






      Tình biết bắt đầu tự lúc nào, chỉ biết hướng về người mà say đắm. [2]
      Sau khi bước vào đại học, Cố Mặc Hàm vẫn như trước hỗn độn trong phong sinh thủy khởi [1]. Vào trường bao lâu, Cố Mặc Hàm với bề ngoài xuất chúng, năng lực nổi bật, gia cảnh giàu có làm cho cho trở thành nhân vật phong vân trong trường học, ai là biết tên Cố Mặc Hàm.



      Tần Vũ Dương thỉnh thoảng ở trong diễn đàn của trường thấy mấy tấm ảnh có hình Cố Mặc Hàm. Có đôi khi là trong phòng tự học, cúi đầu chăm chú đọc sách, nghiêm túc đến chuyên chú; có đôi khi là ở sân khấu của buổi liên hoan, nét mặt hàm chứa tươi cười; có đôi khi là ở sân vận động, hăng hái mạnh mẽ, khí phách của được bừng lên.



      Tần Vũ Dương vẫn lãnh đạm như trước, bạn cùng phòng, bạn cùng lớp luôn duy trì xa cách lạnh nhạt.



      Quan hệ của Cố Mặc Hàm và Tần Vũ Dương gần đây cũng dần dần thay đổi.



      Khi buổi sáng có giờ học, Cố Mặc Hàm nhờ Tần Vũ Dương gọi rời giường cùng nhau ăn sáng.



      Khi cùng nhau lên lớp, Cố Mặc Hàm nhờ Tần Vũ Dương giúp chiếm chỗ, khi vào học ngồi ở bên cạnh .



      Khi có việc thể lên lớp được mượn vở ghi của Tần Vũ Dương để xem.



      Khi có giờ học, Cố Mặc Hàm gọi Tần Vũ Dương cùng nhau dạo trong sân trường, chuyện phiếm, ăn bữa ngon.



      Lúc tán gẫu Tần Vũ Dương rất ít, lúc nào cũng là Cố Mặc Hàm , lắng nghe. Đề tài tán gẫu rất rộng, Cố Mặc Hàm lại cho , món ăn, cầu thủ đá bóng thích nhất, gia đình của , bạn học của , cuộc sống thời sơ trung vv…. Dĩ nhiên còn bao gồm cả mối tình đầu của .



      Tần Vũ Dương trước đây biết có bạn . Đó là khi vẫn còn ở sơ trung, mọi tình hình của Cố Mặc Hàm bao giờ cũng truyền tới trường học các , tin tức có bạn là đề tài được bàn tán trong thời gian rất dài, chỉ là bởi vì mọi người tò mò bạn của người ưu tú như Cố Mặc Hàm là thần thánh phương nào, cũng bởi vì “Có trách nhiệm” của Cố Mặc Hàm.



      Đây là câu chuyện xưa. Ở sơ trung khi sớm bắt đầu thịnh hành, các cậu nam sinh nữ sinh len lén viết những mảnh giấy , dắt tay nhau, hẹn hò. Lúc ấy chủ nhiệm lớp Cố Mặc Hàm với bọn họ: “Các chị muốn có vấn đề gì, nhưng các chị nhất định phải có trách nhiệm, những điều chị mà mới vừa thấy thầy liền bỏ tay của chị ra, còn có lợi ích gì nữa.”



      Vì vậy, khi Cố Mặc Hàm gặp thầy trong sân trường, cũng chủ động nắm tay bạn , mỉm cười chào thầy . Qua chuyện này năm đó, Tần Vũ Dương biết được vẻ khác của Cố Mặc Hàm.



      Từ trong miệng Cố Mặc Hàm nghe được câu chuyện về mối tình đầu của , Tần Vũ Dương cảm thấy Cố Mặc Hàm quả nhiên là tầm thường, có thể đồng thời trải qua hai tình tiết cẩu huyết: “Mối tình đầu” cộng với “ bạn cùng bàn”. Mối tình đầu của Cố Mặc Hàm xảy ra vào năm đầu sơ trung, Cố Mặc Hàm và bạn cùng bàn. Khi học ở dưới bàn Cố Mặc Hàm nắm tay ấy, cùng ấy tán gẫu, chỉ những bộ đề mà ấy hiểu.



      Mối tình đầu đều thất bại, Thiên Tử kiêu hãnh như Cố Mặc Hàm cũng ngoại lệ. Lúc ấy hoa khôi lớp Cố Mặc Hàm rất ân cần đối với Cố Mặc Hàm, cho dù có bạn , vị hoa khôi này dùng mọi lý do để tiếp cận Cố Mặc Hàm, khi đó Cố Mặc Hàm còn trẻ hiểu cự tuyệt và giải thích, vì vậy và “ bạn cùng bàn” sau lần đầu tiên cãi vả liền chia tay. Sau đó đến năm hai cao trung, này xảy ra tai nạn giao thông bất ngờ qua đời, áy náy của Cố Mặc Hàm từ từ nổi mặt nước đối với “ bạn cùng bàn”, đến lúc này vẫn còn nhớ mãi quên.



      Tần Vũ Dương từng gặp qua “ bạn cùng bàn” này khi ở cao trung. Đó là dịu dàng.



      Tần Vũ Dương biết tại sao sau khi vào đại học Cố Mặc Hàm lại đến tiếp cận , cũng chưa từng có hỏi qua Cố Mặc Hàm.



      Tần Vũ Dương lúc nào cũng lặng lẽ gọi rời giường, giúp chiếm chỗ, ghi bài cẩn thận đầy đủ, mua cho trái cây, đồ ăn vặt.



      Lại rất nhanh người khác liền chú ý đến bên cạnh Cố Mặc Hàm, người khác hỏi luôn danh nghĩa đồng hương, bạn học, vĩnh viễn cũng thừa nhận có mơ tưởng đối với gì, bởi vì cảm giác mình và Cố Mặc Hàm có chênh lệch quá lớn, Cố Mặc Hàm là thiên tử kiêu hãnh, còn chỉ là người bình thường. Hơn nữa, Cố Mặc Hàm chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.



      Cố Mặc Hàm vào đại học tháng thứ hai bắt đầu có bạn .



      Tần Vũ Dương thống kê chút, tần số Cố Mặc Hàm đổi bạn là hai tháng đổi lần. Bạn qua lại có thể tính đến hoa khôi của khoa Trung văn, hoa khôi của học viện ngoại ngữ, cùng với A Đại cách bức tường với H Đại trò chuyện cười đùa vv…. Lúc Cố Mặc Hàm cùng các ấy qua lại có thể thỉnh thoảng ăn cơm, tán gẫu với Tần Vũ Dương, trò chuyện với và bạn của .



      Trong lòng Tần Vũ Dương phải là khó chịu, thấy mình quan tâm lâu như vậy mà vương tử lại nắm tay của bé khác, cái gì cũng thể làm, biết Cố Mặc Hàm chỉ là xem như là người bạn bình thường, nếu tỏ tình với Cố Mặc Hàm, lúc đó bọn họ có thể ngay cả bạn bè bình thường cũng thể làm được nữa.



      Khi ấy Tần Vũ Dương dần dần nẩy nở, vóc người cao gầy, ngũ quan thanh tú, mái tóc dài thẳng, nhất là cặp chân , vừa dài lại thẳng, bạn cùng phòng lúc nào cũng rất hâm mộ. Từ từ cũng có nam sinh bắt đầu theo đuổi .



      Tần Vũ Dương luôn lạnh lùng đối với người theo đuổi mình, câu cũng chưa từng , chỉ thản nhiên nhìn ta, để cho những người theo đuổi mình từ bỏ. Tất cả mọi người Tần Vũ Dương lạnh lẽo, lạnh đến nỗi khiến cho mọi người thể đến gần.



      Trong lịch sử thể thiếu bước ngoặt, bước ngoặt quan hệ của Cố Mặc Hàm và Tần Vũ Dương là sinh nhật 19 tuổi của Cố Mặc Hàm.



      Cố Mặc Hàm mời mọi người ăn, Cố Mặc Hàm đặc biệt đến ký túc xá Tần Vũ Dương đón cùng , Tần Vũ Dương có tặng quà gì, chẳng qua là mua cho chiếc bánh kem.



      Duyên của Cố Mặc Hàm rất tốt, đến rất nhiều người, thổi nến cầu ba điều ước xong, mọi người đều hỏi Cố Mặc Hàm có điều ước gì.



      Tần Vũ Dương nhớ tuyết rơi ngày đó, trong căn phòng rất ấm áp, Cố Mặc Hàm cởi áo lông màu đen, bên trong mặc áo len cổ V màu xám tro, lộ ra áo sơ mi trắng ôm người, phía dưới mặc chiếc quần cùng màu.



      cười nhìn mọi người ra điều ước của , khi đến điều ước thứ ba, quay đầu lại ánh mắt sáng ngời nhìn Tần Vũ Dương: “Tôi ước Tần Vũ Dương có thể làm bạn của tôi.”



      Tần Vũ Dương ngây ngẩn cả người.



      Tiếng huýt sáo, tiếng thét chói tai trong nháy mắt vang lên, lúc này Tần Vũ Dương mới ý thức được, Cố Mặc Hàm rất lâu có bạn .

      __________________________

      Chú thích:

      [1] Phong sinh thủy khởi: là gió khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 9 – Nhớ mãi quên
      Tình biết bắt đầu tự lúc nào, chỉ biết hướng về người mà say đắm. [3]


      Tần Vũ Dương chỉ nhớ lúc ấy tim mình đập loạn lên, người máu chảy cuồn cuộn.

      Về sau tất cả đều theo tự nhiên thôi.

      Tần Vũ Dương còn vẻ mặt lạnh lùng nữa, nụ cười mặt càng ngày càng nhiều, trong đôi mắt trong trẻo hàm chứa vui sướng ràng.

      Cố Mặc Hàm và Tần Vũ Dương cùng lên lớp, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tự học, tay trong tay cùng nhau dạo sân trường, cùng đến bờ biển ngắm mặt trời lặn. Cũng ôm hôn nhau dưới ánh đèn đường mờ.

      Khi trời lạnh trở lạnh, Cố Mặc Hàm cầm tay Tần Vũ Dương bọc trong bàn tay lớn của , sau đó bỏ vào túi áo, Tần Vũ Dương dùng tay kia nắm lấy Cố Mặc Hàm, hai người nhìn nhau cười. Tần Vũ Dương vẫn cảm thấy đây là động tác ấm áp nhất trong cuộc đời, và Cố Mặc Hàm như vậy tay trong tay mãi mãi cho đến già.

      Tử sinh khiết khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão [1].

      Tần Vũ Dương chăm sóc Cố Mặc Hàm rất tốt, cách mấy ngày mua cho trái cây, đồ ăn vặt, bạn cùng phòng Cố Mặc Hàm ngừng hâm mộ.

      Khi đó Cố Mặc Hàm trong trường là người chủ trì rất mát tay, Tần Vũ Dương dành nhiều thời gian cùng Cố Mặc Hàm tham gia buổi tập dượt tiết mục, khi biểu diễn chính thức ngồi ghế khán giả nhìn lên Cố Mặc Hàm tỏa ra ánh sáng rực rỡ sân khấu, khi Cố Mặc Hàm bận rộn công việc của hội sinh viên ở bên cạnh chờ đợi.

      Cũng lâu sau, dường như mọi người ở H Đại đều biết cảnh tượng trong sân trường bên cạnh Cố Mặc Hàm phong vân luôn có dịu dàng, luôn điềm đạm mỉm cười, vẫn luôn ôn nhu chờ đợi, chờ đợi Cố Mặc Hàm bận rộn.

      Sau đó Tần Vũ Dương có hỏi Cố Mặc Hàm tại sao lại tìm làm bạn .

      Tần Vũ Dương nhớ lúc ấy Cố Mặc Hàm ôn nhu nhìn về phía , trong đôi mắt sâu thẳm tràn đầy nuông chìu, sau đó chậm rãi mở miệng, giọng trầm thấp êm tai: nhìn quanh, cảm thấy chỉ có em là thích hợp nhất.”

      Tần Vũ Dương vui vẻ cười, nhón chân hôn lên má Cố Mặc Hàm. Cố Mặc Hàm đưa tay vò rối mái tóc dài của .

      Nhưng Tần Vũ Dương trẻ tuổi biết, Cố Mặc Hàm là “Em thích hợp nhất”, chứ phải là “ em” hoặc là “ thích em”, chỉ bởi vì thích hợp, nhưng mà hai từ này có khác nhau rất lớn.

      Cố Mặc Hàm và Tần Vũ Dương tay trong tay trải qua hai mùa xuân hạ thu đông, sau đó nhân vật trong bước ngoặc lịch sử xuất .

      Đảo mắt lại đến thời gian nhập học của tân sinh viên, Cố Mặc Hàm làm người chủ trì trong cuộc thi bình chọn ủy viên, lúc diễn tập chỉ vào người con dự thi với Tần Vũ Dương: “Em xem, ấy giống Hà Miêu.”

      Hà Miêu là tên của “ bạn cùng bàn”.

      Tim Tần Vũ Dương chợt trầm xuống, quay đầu nhìn sang. thể , quả rất giống, dung mạo, khí chất đều có sáu bảy phần giống nhau. ngực của ta ghi: Triệu Tịch Vũ.

      Ngẩng đầu nhìn Cố Mặc Hàm cái, khuôn mặt tuấn của Cố Mặc Hàm có tia hoảng hốt.

      Tần Vũ Dương bỗng nhiên nhớ lại cảnh khi ngồi ở dưới hàng cây liễu quảng trường nghe Cố Mặc Hàm về câu chuyện của và Hà Miêu. Dưới ánh đèn lờ mờ, nửa mặt của Cố Mặc Hàm khuất trong bóng tối, trong miệng chậm rãi nhớ lại chuyện cũ, thanh trầm thấp êm tai, ánh mắt nhìn xa xăm, trong đôi mắt hoa đào động lòng người kia có ngọt ngào, có vui mừng, sau đó có xót xa, có hối hận. . . . . .

      Sau đó, học muội thơ ngây hâm mộ học trưởng ưu tú, Triệu Tịch Vũ thảo luận công việc, thảo luận học tập cùng Cố Mặc Hàm, mặt tươi cười gọi học tỷ Tần Vũ Dương.

      Tần Vũ Dương ở chỗ khán giả nhìn Cố Mặc Hàm và Triệu Tịch Vũ sân khấu, nghe người chung quanh thầm xôn xao.

      “Hai người này chủ trì ăn ý, đáng lẽ phải là đôi nha.”

      “Làm sao có thể, đó là Cố Mặc Hàm, sao ta lại là bạn được?”

      . . . . . .

      Tần Vũ Dương thấy sách Cố Mặc Hàm, giấy thấy tên của Hà Miêu, tên của Triệu Tịch Vũ.

      Tần Vũ Dương biết Cố Mặc Hàm có phải thay lòng đổi dạ rồi chăng, chỉ đơn thuần thích Triệu Tịch Vũ, hay là thích Triệu Tịch Vũ giống như Hà Miêu.

      Tần Vũ Dương chờ Cố Mặc Hàm chuyện với . chưa đợi được, nhận được thông báo trường tổ chức thực tập.

      Trước khi lên đường thực tập, Tần Vũ Dương có với Cố Mặc Hàm phải chờ trở lại, có lời muốn với . muốn, nếu muốn mở miệng, vậy cũng được.

      Cố Mặc Hàm cưng chiều vò rối tóc của , cười ừ.

      Kế hoạch tổ chức thực tập rất nhiều, mỗi ngày Tần Vũ Dương bận rộn đến trời tối mực, cuối cùng tới lúc kết thúc.

      Ngày đó trở về, Tần Vũ Dương có báo với Cố Mặc Hàm.

      Tần Vũ Dương nhớ, ngày đó tuyết bay lả tả dưới đất, xe lửa đến trễ giờ, đợi cùng các bạn học lục đục quay về trường học hơn chín giờ, Tần Vũ Dương vừa lạnh lại vừa đói, nghĩ tới nắm chắt thời gian trở về dọn dẹp cái rồi gọi Cố Mặc Hàm ra ngoài mời ăn cơm.

      Dưới đèn đường ký túc xá Tần Vũ Dương nhìn thấy Triệu Tịch Vũ, ràng Triệu Tịch Vũ đợi người, sợ rằng người chờ kia chính là .

      “Học tỷ. . . . . .” Triệu Tịch Vũ sợ hãi tới bên cạnh Tần Vũ Dương.

      Tần Vũ Dương nghĩ biết Triệu Tịch Vũ cái gì, dường như chờ giờ khắc này lâu.

      Triệu Tịch Vũ nhất cổ tác khí [2]: “Tần Vũ Dương, tôi thích Cố Mặc Hàm, tôi muốn làm học muội của ấy nữa, tôi cũng biết ấy thích tôi!”

      Xung quanh phát ra tiếng thán phục, tiếp theo là khẽ xôn xao.

      Ôi, ngay cả học tỷ đều gọi, là thiếu kiên nhẫn. Tần Vũ Dương vẫn như trước mỉm cười: “Ah? Làm sao biết ấy thích ?”

      “Học trưởng luôn nhìn mặt tôi đến xuất thần, hơn nữa thời gian còn rất lâu!”

      “Làm sao biết ấy nhìn , chừng ấy thông qua mặt của để nhìn người khác giống sao?”

      Triệu Tịch Vũ hiển nhiên có hiểu ý tứ của những lời này.

      “Tần Vũ Dương, tôi biết chị ấm ức, nhưng đây là .”

      Tần Vũ Dương nhìn hơn hai tuổi này, chẳng qua là cảm thấy ta rất ngây thơ. cho là những lời này do Cố Mặc Hàm , hoặc là chính , chính là bất ngờ nghe những lời này từ trong miệng Triệu Tịch Vũ ra, hơn nữa như vậy cũng có chứa kỹ thuật gì hết. Triệu Tịch Vũ so với cái oanh oanh yến yến của cha, chẳng chịu nổi cú đâu.

      Từ sơ trung Tần Vũ Dương bắt đầu thấy đủ loại người đàn bà kia của cha diễu võ dương oai, sớm thân kinh bách chiến [3], ý tứ như nhau, từ trong miệng của người đàn bà từng trải xã hội ra, lực sát thương lớn của Triệu Tịch Vũ thể bằng được, trong lúc này chợt thấy đối mặt với đối thủ yếu này, lại biết nên làm gì bây giờ. Giờ khắc này, Tần Vũ Dương lại muốn cảm ơn cha để cho trải qua phương diện này, mới có thể làm cho tại bình tĩnh như thế.

      “Là Cố Mặc Hàm để cho ra những lời này sao?”

      phải, là tự tôi muốn tới.”

      Tần Vũ Dương lấy di động ra gọi cho Cố Mặc Hàm bảo qua đây. Trong lòng Tần Vũ Dương vẫn ôm lấy tia hy vọng. và Cố Mặc Hàm bên nhau hơn hai năm, Cố Mặc Hàm vẫn còn có chút tình cảm đối với , cũng thích chút chứ, mặc dù thích rất nhiều.

      “Cố Mặc Hàm, tới ký túc xá của em .”

      “Vũ Dương, em về?”

      “Ừ, qua đây , nhanh lên chút.”

      Tần Vũ Dương quay đầu với đám người: “Nhìn náo nhiệt cũng đủ lâu rồi, tất cả giải tán . Cũng sắp tốt nghiệp rồi, cũng chừa cho tôi chút mặt mũi chứ.”

      Cố Mặc Hàm là nhạy bén, mới vừa tìm được Tần Vũ Dương, lại thấy hai mắt đẫm lệ của Triệu Tịch Vũ cùng mọi người chỉ chỉ chõ chõ đường liền hiểu xảy ra chuyện gì.

      Cố Mặc Hàm nhàng với Triệu Tịch Vũ: “Học muội Triệu, em trở về trước .”

      “Học muội Triệu? Ha ha, Cố Mặc Hàm, bây giờ nơi này có người khác, cần phải giả bộ đâu. chờ em quay lại, đợi, nay còn tìm người cùng chờ. Cố Mặc Hàm hôm nay ta dám đến tìm em, dám có làm cử chỉ gì để cho ta hiểu lầm ?” Tần Vũ Dương bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.

      “Vũ Dương, em đừng như vậy! Triệu Tịch Vũ, về trước !” Cố Mặc Hàm xoay người lớn tiếng với Triệu Tịch Vũ, nhẫn nại giấu được.

      Triệu Tịch Vũ còn muốn điều gì, nhưng cuối cùng chỉ há hốc mồm rồi rời .

      “Vũ Dương, và Triệu Tịch Vũ có gì cả, em đừng suy nghĩ nhiều.” Cố Mặc Hàm cố nắm tay Tần Vũ Dương, tay của lạnh buốt.

      Tần Vũ Dương vung tay ra: “Cố Mặc Hàm, còn Hà Miêu phải ?”

      “Hà Miêu? ấy mất rồi.” Trong mắt Cố Mặc Hàm lên tia đau đớn.

      “Cố Mặc Hàm, còn ấy ?”

      “. . . . . .”

      “Em biết rồi, vậy em ?”

      xin lỗi. . . . . .”

      Tia hi vọng trong lòng Tần Vũ Dương rốt cục cũng hóa thành tro bụi, nước mắt rơi đầy mặt, khổ sở trong lòng như biển chảy vào núi vậy.

      “Em rất nhiều lần nhìn thấy viết tên Hà Miêu và Triệu Tịch Vũ, em muốn biết có phải là quên được Hà Miêu nên mới Triệu Tịch Vũ?”

      quên được Hà Miêu, cho là mình quên, nhưng mà vừa nhìn thấy Triệu Tịch Vũ, liền nhớ tới ấy. xin lỗi, Vũ Dương, xin lỗi. . . . . .”

      Tần Vũ Dương cúi đầu lau khô nước mắt, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Cố Mặc Hàm.

      Đèn đường mờ đem bóng hình Cố Mặc Hàm kéo dài rất dài, dưới ngọn đèn đường, bông tuyết màu trắng bay lả tả rơi lông mày, đôi mắt, áo khoác ngoài màu đen của Cố Mặc Hàm.

      “Mặc Hàm, biết , lần đầu tiên em gặp là chín năm trước, đến trường của bọn em đá hữu nghị, ở cửa cầu thang nơi khán đài, mặc cái quần jean áo sơ mi trắng, khuôn mặt phấn khởi, đứng trong ánh mặt trời, đó là lần đầu tiên em gặp , xuất của như làm cả thế giới của em chiếu sáng lên vậy.

      Sau đó, chúng ta đều tự có cuộc sống của mình, hoàn toàn là cuộc sống song song.

      Gặp lại , là trong buổi lễ khai giảng cao trung, đứng sân khấu đại diện cho tân học sinh phát biểu, trầm ổn tự tin.

      Về sau ở trong trường lại nhìn thấy nhiều hơn, nhưng em biết, chưa hề chú ý tới em.

      Năm ấy thi đại học, em cho mình cơ hội cuối cùng, đăng ký vào H Đại.

      Chúng ta vẫn là những đường thẳng song song, cứ song song như vậy, song song nhau, rốt cục cũng có ngày, ước em làm bạn của . Em vui đến muốn khóc, tim cứ đập liên tục, ra nhiều năm như vậy, trong lòng của em vẫn vô thức giữ lại vị trí đấy cho .

      Khi quyết định ở bên , em được thông qua buổi phỏng vấn ở phòng thí nghiệm, hơn nữa tranh cử vào hội trưởng hội sinh viên thắng lợi cũng trong tầm mắt, nhưng mà em bỏ qua hết, bởi vì em sợ em bận rộn rồi có nhiều thời gian ở bên .

      Khi quyết định ở bên , em muốn suy tính tương lai như thế nào, em chỉ muốn trong lòng vị trí cho em, em chỉ muốn bên mà thôi.

      Chúng ta lần đầu tiên dắt tay nhau là ở bên hồ Nhật Nguyệt, đêm hôm đó, ghế đá có bóng đèn đường, mới vừa ngồi xuống tay của liền vươn tới, nhàng chạm vào tay của em, sau đó nắm chặt, dịu dàng vuốt ve, mà vẻ mặt như là khổ đại cừu thâm vậy [4], ràng là mình chiếm tiện nghi, vậy mà mặt lại có thể như kỳ tích bày ra vẻ mặt bị thua thiệt.

      Bắt đầu từ ngày đó, chúng ta luôn tay trong tay xuất ở từng góc từng nơi trong trường.

      Nhớ mùa đông năm ấy, phải tham dự cuộc thi công nghệ lúc trở về, máy bay lại trễ, em chờ chờ đến đông cứng cả người, lúc bỗng nhiên xuất ở trước mặt em, em vui mừng thét chói tai, đó là phát ra từ vui sướng trong lòng. Đêm hôm đó, cũng là có tuyết rơi, ôm lấy em từ phía sau xoay vòng, kéo em vào trong ngực mạnh mẽ hôn em, mặc cho nước tuyết tan ướt nhẹp cả tóc và mặt. Dọc đường trở về, đường tràn ngập nước tuyết chưa đông lại, câu liền cõng em, vững vàng mà đem em đặt ở lưng, mình bước nước tuyết lạnh như băng, lúc ấy em ở lưng nghĩ để cho cõng em cả đời cũng được.

      Lúc ở nhà vào kỳ nghỉ đông năm ngoái, cha mẹ em gây gổ, em run rẩy bấm điện thoại của , khóc em nhớ . , bảo bối đừng khóc, em đến quảng trường chúng ta thường gặp nhau . Em lao nhanh ra cửa chạy thẳng tới quảng trường, trong đầu đều là vẻ mặt của , sau khi nhìn thấy em gục khóc lớn đầu vai , cái gì cũng , chỉ là ôm em chặt. Em nghĩ em có lẽ cũng tìm được người nào tốt hơn . Nhưng, em muốn cùng ở bên nhau cũng phải bởi vì rất tốt với em, mà bởi vì em . Bởi vì , em có thể vứt bỏ mọi thứ.

      Em muốn, chỉ cần có người cùng em ăn cơm, mở rộng tấm lòng vui vẻ ra. Em muốn, là tay trong tay hạnh phúc dạo phố. Em muốn, lúc em đơn đau khổ, có người ở bên em, ôm lấy em chặt.

      Em phải là người đầu tiên trong lòng , phải là người đầu tiên nắm tay , phải là người đầu tiên ôm , phải là người đầu tiên hôn , nhưng em để ý, nếu muốn chia tay, em cũng từ bỏ. Nhưng mà bỏ qua tình cảm của chúng ta trước, là xoay người trước, vậy em cũng ở chỗ này chờ nữa.

      Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời những lời này với , cũng là lần cuối cùng.

      Em tại sao có thể tranh giành được với người chết cơ chứ?

      Cố Mặc Hàm, em bao giờ nữa muốn nhìn thấy nữa.

      Chúng ta, chia tay .”

      ________________________

      Chú thích:

      [1] Câu thơ này trong Kích cổ – Bội Phong – Kinh Thi ( Người dịch: Tạ Quang Phát)

      Lúc tử sinh hay khi cách biệt

      Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi

      Cầm tay nàng hẹn mấy lời

      Sống bên nhau cho đến bạc đầu

      [2] Nhất cổ tác khí: Câu này là câu thành ngữ có nghĩa là làm việc gì cũng còn hăng hái tiến lên, nhân lúc hăng say nhất làm mạch cho xong.

      [3] Thân kinh bách chiến: có nghĩa là tự mình trải qua quá rất nhiều lần chiến đấu, kinh nghiệm phong phú.

      [4] Khổ đại cừu thâm: rất khổ cực, cừu hận cũng rất sâu.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 10 – Nhớ mãi quên
      Tình biết bắt đầu tự lúc nào, chỉ biết hướng về người mà say đắm. [4]
      Tần Vũ Dương xong, nước mắt xoay chuyển lâu trong vành mắt rốt cục cũng rơi xuống, sau đó nhìn Cố Mặc Hàm lần cuối, xoay người rời . Cố Mặc Hàm nhìn Tần Vũ Dương dứt khoát xoay người rời , bóng lưng đơn hiu quạnh. bỗng nhiên hoảng hốt. nhớ mỗi lần khi đưa Tần Vũ Dương trở về ký túc xá, quay đầu lại liếc cái rồi mới tiếp, thế nhưng lần này quay đầu lại.


      Trong năm năm xa cách này, mỗi khi Cố Mặc Hàm nhớ tới chuyện ngày đó, tim đều đau đến thở nổi, biết Tần Vũ Dương mang theo tâm trạng như thế nào ra những lời này, từ trong những lời này cảm nhận được dứt khoát cũng như oán hận của Tần Vũ Dương.

      Trong những ngày cuối cũng ở đại học cuộc sống vẫn như nước chảy, Cố Mặc Hàm rất ít nhìn thấy Tần Vũ Dương ở sân trường, cho dù gặp được cũng là nhìn chớp mắt, chỉ gặp thoáng qua mà thôi.

      Chuyện đêm hôm đó truyền đầy trời, sau đó Tần Vũ Dương và Cố Mặc Hàm, còn có Triệu Tịch Vũ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng ai biết, chỉ là thấy người con dịu dàng kia bên cạnh Cố Mặc Hàm nữa, vương tử như đắm chìm trong gió xuân cũng trầm mặc trong thời gian dài, về phần Triệu Tịch Vũ ta bắt đầu theo sau Cố Mặc Hàm, Cố Mặc Hàm nhìn thấy nhiều khi chỉ là trầm mặc .

      Mọi người từ đầu đến cuối cũng nhìn thấy Tần Vũ Dương rơi giọt nước mắt nào, bởi vì nước mắt của Tần Vũ Dương cũng chảy vào buổi tối đó rồi.

      Ngày đó Tần Vũ Dương sau khi rời liền đến bờ biển phía sau trường. dùng áo khoác ngoài cùng khăn quàng cổ đem mình bọc kín. đứng ở bờ biển nhìn bông tuyết liên tục rơi ngừng trong nước biển, bên tai là tiếng gió biển vù vù, gió lớn và bông tuyết xông tới mặt làm nghẹn đến thở nổi. Nước mắt theo hai gò má rơi khăn quàng cổ, chảy vào trong cổ, Tần Vũ Dương cũng cảm thấy lạnh, lạnh này có thể so với nổi lòng lạnh lẽo của .

      Cố Mặc Hàm, em hận chết được, em lòng , liều lĩnh , dùng hết tất cả sức lực, nhưng mà, rốt cuộc, ở trong lòng em là cái gì cơ chứ!

      Đứng đến nửa đêm, tay chân Tần Vũ Dương đều đông cứng, mới từ từ trở về. tới dưới ký túc xá lại thấy Cố Mặc Hàm cũng vừa chuẩn bị trở về. Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, Tần Vũ Dương chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bóng lưng Cố Mặc Hàm, chỉ thấy bóng lưng từ từ biến mất.

      Sau đó, Tần Vũ Dương tìm được công việc ở Đằng Đạt, còn Cố Mặc Hàm bỏ qua việc được cử nghiên cứu sinh, thành công nhận được offer của trường đại học danh tiếng tại Mĩ.

      Lần cuối cùng Tần Vũ Dương nhìn thấy Cố Mặc Hàm là buổi lễ tốt nghiệp, đại diện cho các sinh viên tốt nghiệp xuất sắc phát biểu. Tần Vũ Dương cảm thấy từ đến lớn lúc nào cũng nhìn thấy Cố Mặc Hàm với đủ loại danh nghĩa đứng ở sân khấu phát biểu, đây cũng là lần cuối cùng .

      Cố Mặc Hàm, tạm biệt!

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 11 ~ Nhớ mãi quên
      Độc dược


      Bước vào Đằng Đạt năm đó, Tần Vũ Dương 22 tuổi.

      Cầm các loại chứng chỉ học bổng cùng những thứ khác trong trường có thể đạt được tất cả vẻ vang, còn mang theo ước mơ đẹp đối với tương lai.

      thực cho rằng, những chứng chỉ học bổng gì đó, danh hiệu vẻ vang gì đó, cũng chỉ là mảnh giấy, những thứ kia cũng là gì hết, ở nơi này ai coi trọng những thứ này.

      Mỗi ngày Tần Vũ Dương bưng trà rót nước, làm công việc đánh chữ photo, về sau từ từ va chạm với công việc, có ai cho nên làm như thế nào, chỉ có thể tự mình tìm tòi, tự mình vấp phải khó khăn, sau đó đổi lại phương hướng lại tiếp tục vấp phải khó khăn.

      là người mới, có người nâng đỡ, có tiền tài, cũng có kinh nghiệm, vì thành tích công việc mà dốc hết sức lực.

      Tiếp khách dùng cơm, uống rượu uống đến nôn mửa, rạng sáng về đến nhà là ngã xuống giường nằm ngủ, ngày thứ hai vẫn đúng giờ làm.

      Học cách chuyện, gặp người nào cái nấy.

      Học được cách chịu đựng, chịu đựng chế giễu của đồng nghiệp, chịu đựng cay nghiệt và ăn bớt của khách hàng.

      Học được xây dựng và quản lý con người của mình.

      Học làm người phụ nữ có địa vị cao, cử chỉ tự nhiên, năng tao nhã, ăn mặc gọn gàng, có nội hàm [1].

      Học được sát ngôn quan sắc [2], suy đoán tâm tư người khác.

      Tần Vũ Dương từng vô số lần nửa đêm người mà rơi nước mắt, từng vô số lần muốn từ bỏ, nhưng những ý nghĩ này đều bị bóp chết. từng bước leo lên cao.

      Rốt cục bên trong công việc cũng gây dựng giang sơn của mình, có rất nhiều công ty nổi tiếng đều tung cành ô – liu về phía .

      Khi làm đến Tổng Giám tiêu thụ của Đằng Đạt vào Đằng Đạt được ba năm, khi đó trang điểm tinh tế, ăn mặc quần áo đoan trang vừa vặn, với nụ cười vừa đủ, có tài ăn , mạnh vì gạo bạo vì tiền, khôn khéo, ở bàn rượu lãnh đạo đội của giành được từng hợp đồng từng hợp đồng .

      Người theo đuổi nối dài dứt, nhưng đều bị từ chối khéo, cứ như tằng kinh thương hải nan vi thủy [3].

      Trong thời gian này, vẫn tránh khỏi nghe được tin tức về Cố Mặc Hàm, nghe ở Mĩ rất tốt, nghe Triệu Tịch Vũ sau khi tốt nghiệp cũng Mĩ, nghe . . . . . .

      Tần Vũ Dương của tại có mặt nạ hoàn hảo, trái tim thể xuyên thủng.

      Khi Tần Vũ Dương phục hồi lại tinh thần, nước trong bồn tắm lạnh rồi, đứng dậy lau khô người, lên giường ngủ, vẫn còn khó ngủ. đời này chuyện mệt mỏi nhất, chớ có trơ mắt nhìn tim mình tan vỡ, rồi còn phải tự mình động thủ đem nó ghép lại.

      Lúc này, trong khu dân cư cao cấp của thành phố C, Cố Mặc Hàm đứng trước cửa sổ sát đất tại phòng khách, cầm trong tay ly rượu, thỉnh thoảng lại lấy tay vuốt ve miệng ly.

      Phòng khách mảnh tối đen, chỉ có ánh đèn bên ngoài rọi vào.

      hổ là khu dân cư cao cấp, từ tầng 16 nhìn xuống, có thể thấy toàn bộ cảnh đêm của thành phố, ánh đèn rực rỡ.

      Cố Mặc Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, môi mím chặt, ánh mắt tĩnh mịch.

      Qua nửa ngày, mới lấy di động ra, ngón tay thon dài hề dừng lại nhấn xuống dãy số, chợt dừng lại, sau đó thở dài cái, vung tay lên ném di động tới ghế sa lon.

      Hôm nay, muộn như vậy rồi có còn đủ tư cách quấy rầy ?

      Buổi họp mặt bạn học hôm nay gặp Triệu Tịch Vũ, cũng nghĩ đến.

      Năm đó từ bỏ việc được giữ lại nghiên cứu sinh để Mĩ, thầy hướng dẫn là giáo sư nổi tiếng cầu khắc khe. Ban đầu Cố Mặc Hàm bận rộn quen với hoàn cảnh, bận rộn làm quen bạn bè mới, bận rộn học tập, bận rộn làm thí nghiệm, từ từ, năng lực và tài hoa của bộc lộ hết, nhận được khen ngợi của giáo sư và bạn học, phối với vóc người cao to rắn rỏi và ngũ quan đẹp trai bức người người , duyên khác phái của ở nước ngoài lại càng tốt.

      Người khác hỏi , tại sao chấp nhận các ấy. Cố Mặc Hàm , tôi có bạn rồi, chỉ có điều, chúng tôi chia tay. Khi những lời này trong đầu lên khuôn mặt tươi cười của Tần Vũ Dương, khóe miệng khẽ nhếch lên, hốc mắt ửng đỏ.

      Chờ sau khi tất cả mọi thứ đều như ý muốn, bắt đầu nhớ, nhớ quê hương ở bờ bên kia đại dương, nhớ H Đại, nhớ bạn học bạn bè và người thân, còn có, nhớ điên cuồng Tần Vũ Dương.

      Trong cái đêm chia tay với Tần Vũ Dương, Cố Mặc Hàm đứng lâu ở dưới bóng đèn đường, trong đầu rất rối loạn, trong lòng cũng rất hoảng sợ. muốn để Tần Vũ Dương cứ như vậy rời , nhưng cũng biết tại sao đối với Hà Miêu lại nhớ mãi quên.

      rốt cuộc hiểu ra, tưởng rằng còn thích Hà Miêu chỉ đơn giản là vì chấp niệm đối với mối tình đầu, là mỗi người đều có, nhớ mãi quên đối với Hà Miêu chẳng qua là trong tim hoài niệm về những năm tháng thanh xuân qua mà thôi, chỉ là những năm tháng thanh xuân trùng hợp có Hà Miêu mà thôi.

      rốt cuộc nhận ra, Tần Vũ Dương.

      Tần Vũ Dương giống như độc dược mãn tính, khoảng thời gian ở bên nhau ba năm, sớm thành thói quen có theo như vậy, độc dược sớm xâm nhập vào cốt tủy , chờ rời , mới phát mình trúng độc.

      tự làm tổn thương mình, hai bọn họ trở thành người qua đường Giáp.

      rời , về tương lai .

      thông qua đủ loại phương pháp để thu thập tin tức của Tần Vũ Dương, ngoài giờ học tận dụng thời gian rảnh rỗi thành lập Phong Hoa, chờ thời cơ chín muồi lại đem Phong Hoa tiến vào trong nước, muốn tiến vào thế giới của Tần Vũ Dương, cho dù nhoi cũng tốt.

      Tần Vũ Dương khổ cực mấy năm nay, đều nhìn thấy. thương .

      Khi Triệu Tịch Vũ tới Mĩ tìm rất bình tĩnh.

      Ở trong quán cà phê phố ngoại quốc và Triệu Tịch Vũ ngẩn ra cả buổi trưa, kiên quyết từ chối , sau đó cũng muốn thấy lần nào nữa.

      Triệu Tịch Vũ đến khiến cho bỗng nhiên ý thức được, cũng phải tranh thủ chút, thể chịu đựng được trong thế giới của từ đây còn có .

      Vì vậy, về nước.

      Gặp Tần Vũ Dương, khi người khác giới thiệu, lại giả vờ biết .

      vui vẻ chấp nhận, phối hợp cách hoàn hảo.

      Vũ Dương, muốn cùng em bắt đầu lại, bắt đầu quen lần nữa.

      Vũ Dương, em!

      ____________________________

      Chú thích:

      [1] Nội hàm: là những điều hàm chứa, chứa đựng bên trong.

      [2] Sát ngôn quan sắc: tùy mặt gửi lời; thăm dò ý tứ qua lời và sắc mặt; đoán ý qua lời và sắc mặt.

      [3] Đây là câu thơ trong bài Lý tứ ngũ thủ của Nguyên Chẩn

      Tằng kinh thương hải nan vi thủy

      Trừ khước Vu sơn bất thị vân

      Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố

      Bán duyên tu đạo, bán duyên quân

      Bản dịch của Nguyễn Phước Hậu

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :